-
Chương 5201-5205
Chương 5201: Diệp Viêm chết
Diệp Viêm không thể ngờ được mình lại rơi vào kết cục này!
Hắn nghiến chặt răng, mở to mắt nhìn chằm chằm Lâm Chính bước tới từng bước, siết chặt nắm đấm.
“A!”.
Diệp Viêm gào lên, kiếm Bạch Cốt lại vung lên.
Xoảng!
Nhưng còn chưa đến gần, kiếm Bạch Cốt đã nổ tung.
Một luồng long lực không gì sánh kịp gần với sức mạnh không gian biến dạng nghiền nát kiếm Bạch Cốt.
Diệp Viêm cũng bị sức mạnh đó đánh bay, đập mạnh lên vách tường ở phía sau, miệng nôn ra máu ngã xuống đất, muốn đứng dậy thì đã rất khó.
Lâm Chính đứng trước mặt Diệp Viêm, từ trên cao nhìn hắn, trên mặt không có biểu cảm gì.
“Không ngờ chúng ta tranh đấu lâu như vậy lại kết thúc bằng cách này!”.
Diệp Viêm nói.
“Phải, tao cũng không ngờ đến”.
Lâm Chính bình tĩnh nói: “Thật ra mày không nên tiếp tục theo đến đây. Sau khi tao hấp thu sức mạnh long mạch, tao và mày đã ở hai tầng cấp khác nhau. Lúc này mày nên rời khỏi nơi này tích lũy sức mạnh, nghĩ cách nâng cao thực lực rồi hãy chiến đấu với tao, nhưng mày lại không! Mày tham lam máu thịt của người Long tộc, muốn lợi dụng máu thịt của bọn họ tăng cường thực lực, đáng tiếc mày nhắm sai người rồi!”.
Diệp Viêm mấp máy môi, sau đó nhổ ra máu, nói: “Sai một ly đi một dặm, sớm biết như vậy, khi xưa tao nên bất chấp tất cả mà giết mày”.
“Nhưng thế giới này không có nếu như”.
Diệp Viêm không nói.
Lâm Chính chắp hai tay sau lưng, bình tĩnh nói: “Diệp Viêm, tao tôn trọng mày, mày hãy tự sát đi”.
Diệp Viêm chậm rãi ngẩng đầu lên, yên lặng nhìn Lâm Chính, sau đó hít sâu một hơi.
“Mày là một đối thủ không tồi”.
Hắn cười nhạt, sau đó đưa tay chậm rãi ấn lên ngực mình.
“Hi vọng kiếp sau chúng ta vẫn có thể là đối thủ!”.
Diệp Viêm nói, sau đó vận lực.
Ầm!
Ngực hắn lập tức nổ tung, lục phủ ngũ tạng đều bị hủy hoại, cả người co giật. Sau đó hai mắt hắn dần ảm đạm, tay chân vô lực buông thõng, chết một cách triệt để.
Lâm Chính đi tới bên cạnh Diệp Viêm, lấy châm bạc đâm vào cơ thể hắn, cắt đứt mệnh mạch của hắn, đề phòng người khác cứu sống hắn rồi mới đứng dậy.
“Hi vọng vậy”.
Lâm Chính nói.
Cuối cùng Diệp Viêm cũng chết.
Anh vào long mạch dưới lòng đất là để diệt trừ Diệp Viêm. Nay mối họa tiềm ẩn này đã đượt diệt trừ, Lâm Chính cũng xem như buông bỏ được gánh nặng.
“Đi thôi”.
Lâm Chính thở ra làn khí đục, nói.
“Đại nhân, hắn… hắn chết rồi sao?”.
Đám người Thu Ngạn nấp ở cửa run rẩy đứng dậy, hỏi.
“Ừ, chết rồi”.
Lâm Chính nói: “Tôi đã tự tay cắt đứt mệnh mạch của hắn, không ai có thể cứu hắn!”.
“Vậy thì tốt, vậy thì tốt…”.
Đám người Thu Ngạn vỗ ngực, vẻ mặt vừa thoát khỏi kiếp nạn.
“Nơi này không tiện ở lâu, phải mau chóng rời đi”.
Lâm Chính nói, quay người chạy ra ngoài.
Những người khác cũng nhanh chóng đuổi theo, rời xa nơi đó.
Ầm!
Ầm!
Ầm…
Ngay lúc này, tiếng nổ dữ dội đột nhiên vang lên, sau đó toàn bộ Long Cung rung lắc điên cuồng.
Mọi người đang chạy ra ngoài bị hất ngã ra đất, mỗi người một nơi.
Lâm Chính vội vàng đứng vững lại, nhíu mày nhìn quanh.
Bức tường ở xung quanh nứt ra, một luồng sức mạnh khủng khiếp tràn vào trong.
“Cái gì?”.
Lâm Chính biến sắc.
“Sức mạnh này thật là cuồng bạo, hơn nữa còn lan từ ngoài vào trong… Chẳng lẽ có người đánh phá Long Cung từ bên ngoài?”.
Chương 5202: Thấp thỏm
Ầm ầm…
Toàn bộ Long Cung rung chuyển kịch liệt, cứ như động đất cấp mười hai.
Đám người Thu Ngạn muốn chạy tới trước, nhưng trận rung lắc kịch liệt khiến bọn họ không có cả năng lực bò dậy.
Lâm Chính cố gắng giữ vững cơ thể, quay đầu nhìn vết nứt ở phía trên đầu.
Những khí tức năng lượng tràn ra từ khe nứt đáng sợ khiến người ta phát run.
Đây chắc chắn là sức mạnh có thể sánh ngang với Long Tu!
Lâm Chính kinh hãi.
Người đến e là không thua kém gì Long Tu.
Dù anh có thể giết được Long Tu dễ dàng, nhưng đối diện với tồn tại như vậy vẫn vô cùng gian nan.
“Có người đang thi thuật ở ngoài Long Cung, giống như muốn hủy nơi này. Tôi không thể bảo đảm an toàn cho các anh, tôi đề nghị mọi người tìm chỗ nào đó trốn đi, đợi sóng gió qua đi rồi hãy ra ngoài”.
Lâm Chính nói.
“Đại… Đại nhân… Ở đây còn chỗ nào trốn nữa chứ?”.
Thu Ngạn gần như khóc thành tiếng.
“Có một chỗ vô cùng cứng, chắc chắn bọn họ không thể phá được dễ dàng!”.
Lâm Chính nói.
“Nơi nào?”.
“Nơi đặt long tâm!”.
Lâm Chính nói.
“Cái gì?”.
Đám người Thu Ngạn sửng sốt.
“Bọn họ có khả năng là nhắm vào tôi, mọi người trốn ở đó qua vài ngày mọi thứ kết thúc rồi hãy nghĩ cách ra khỏi đây!”.
Lâm Chính nói: “Đi mau!”.
Đám người Thu Ngạn không còn lựa chọn nào khác, chỉ đành nhắm mắt đánh liều chạy đến nơi đặt long tâm ở tầng cuối cùng.
Quả nhiên, dù sức mạnh bên ngoài có kéo xé nơi này thế nào, thậm chí nhiều kiến trúc cơ quan ở tầng cuối cùng cũng bị phá hoại, nhưng khu vực chứa long tâm vẫn không bị tổn hại, dường như không hề bị ảnh hưởng.
Thu Ngạn mừng rỡ, vội vàng nói với Lâm Chính: “Đại nhân, mau đến đây, ở đây có thể trốn”.
“Tôi không trốn nữa”.
Lâm Chính nói: “Nếu chúng ta đều trốn ở đó, bọn họ sẽ tìm tới. Tôi phải rời khỏi đây dẫn bọn họ đi!”.
Nói xong, Lâm Chính lao thẳng lên tầng trên.
Đám người Thu Ngạn lặng lẽ nhìn theo, ai cũng có tâm trạng phức tạp.
“Trong mắt Long Tu, tính mạng của chúng ta chẳng đáng là gì. Trong mắt ông ta, chúng ta chẳng khác nào sâu bọ dưới đất, có ích thì gọi đến, vô dụng thì tùy ý giết chết. Nhưng vào thời khắc thế này, Lâm đại nhân vẫn quan tâm đến tính mạng của chúng ta…”.
Thu Ngạn nói.
Bọn họ đều lặng lẽ gật đầu.
“Nếu không chết, chúng ta nên về phe Lâm đại nhân mới được!”.
Người bên cạnh nói.
Thu Ngạn nhìn lên phía trên, nói lắp bắp: “Nhưng chuyện đó… e là rất khó…”.
“Vì sao?”.
Bọn họ nhìn sang Thu Ngạn.
Thu Ngạn hít sâu một hơi, chậm rãi lên tiếng: “Luồng khí tức này mạnh hơn Long Tu gấp mấy lần, các cậu nghĩ Long tộc chúng ta còn ai có thể áp đảo thực lực của Long Tu?”.
Bọn họ nghe xong, vẻ mặt đều thay đổi, chợt nhớ tới một người.
“Chẳng lẽ… là người đó…”.
“Hi vọng Lâm đại nhân có phúc lớn”.
Thu Ngạn thở dài nói.
Lúc này, Lâm Chính không hề biết nỗi lo của đám người Thu Ngạn.
Anh chạy nhanh về phía trước, ánh mắt chăm chú, vừa dùng châm châm cứu, vừa nhét đan dược vào miệng.
Mặc dù anh đã hấp thu không ít sức mạnh long tâm, nhưng vẫn chưa tiêu hóa dung hòa hoàn toàn.
Nếu có thể tiêu hóa sức mạnh long tâm chuyển hóa nó thành của mình, có lẽ có thể đấu một trận với người ở bên ngoài.
Nhưng hiện nay trong lòng Lâm Chính vô cùng thấp thỏm.
Suy cho cùng, người có thể dùng tay không phá hủy Long Cung phải là người siêu phàm đến mức nào?
Tốc độ Lâm Chính rất nhanh, bởi vì cả Long Cung sắp nổ. Nếu không kịp rời khỏi đây thì chắc chắn sẽ bị nhốt lại, đến lúc đó anh sẽ thành miếng thịt trên thớt.
“Tầng một rồi!”.
Lâm Chính bỗng dừng lại, nhìn cánh cửa tan nát ở phía xa, tim đập mạnh.
Chương 5203: Long Chiến
Giờ phút này, toàn bộ tầng một của Long Cung đã sụp đổ, trông không còn dáng vẻ giống như trước.
Sàn nhà rộng rãi bị lõm xuống một bên, các cây cột đều gãy vụn. Mặt đất và các bức tường được bao phủ bởi những vết nứt giống như mạng nhện.
Cảnh tượng thực sự rất kinh hoàng.
Về phần cửa bị hỏng cũng bị mấy tảng đá lớn chặn lại.
Tuy nhiên, vẫn còn một khe hở rộng khoảng một người chui vừa.
Xuyên qua khe hở đó, Lâm Chính thấy rõ đám người bên ngoài.
Hiển nhiên, bên ngoài đều là người của Long tộc.
Xem ra Long Tu đã lâu không trở về, bọn họ đã báo động cho toàn bộ Long tộc rồi.
Cho nên tất cả bọn họ đều được điều động đến đây.
"Hả? Dám lên đây thật à? Tốt, tốt, biết đâu nếu anh tiếp tục ở dưới đó thì đã bị chôn vùi từ lâu rồi, xem như anh tự biết thân biết phận!"
Một giọng nam từ truyền đến từ bên ngoài.
Lâm Chính hiểu đối phương đã phát hiện ra sự hiện diện của anh. Anh hít một hơi thật sâu và bước về phía khe hở.
Sau khi đi ra khỏi Long Cung, Lâm Chính nheo mắt lại.
Có gần một ngàn người đứng bên ngoài Long Cung.
Đều là những người thuộc Long tộc.
Mỗi người trong số họ đều sở hữu lượng long lực đáng sợ.
Trước mặt những người này là một chàng trai trẻ với mái tóc trắng và áo choàng vàng.
Chàng trai trẻ dường như chỉ mới ngoài hai mươi, nhưng hào quang của hắn vô cùng đáng sợ, long khí bao quanh cơ thể hắn lại là màu vàng.
Điều khó tin hơn nữa là tay và chân của hắn đều được phủ vảy vàng, hai con ngươi cũng là màu vàng, thậm chí trên trán hắn còn có hai sừng rồng.
Nửa người, nửa rồng, kỳ lạ làm sao?
"Anh là... Long Tử?"
Lâm Chính hạ thấp giọng, trầm giọng hỏi.
"Đã biết tên, vì sao không quỳ?"
Long Tử bình tĩnh nói.
"Sao hả? Nếu tôi quỳ thì anh sẽ không giết tôi ư?"
Lâm Chính hỏi một cách khoa trương.
Khi Long Tử nghe vậy, hắn khẽ gật đầu: "Cũng tự biết nhỉ”.
Lâm Chính không lên tiếng, mà tiếp tục dùng kim châm cứu lên người để tăng thực lực.
Nhưng Long Tử không có bất kỳ động thái nào.
Dường như trong mắt hắn, hành động của Lâm Chính chẳng qua chỉ là đang giãy chết.
"Long Tu đâu?"
Long Tử thản nhiên hỏi.
"Ở dưới tầng chót”.
Lâm Chính trầm giọng nói.
"Xem ra ông ta đã chết”.
Long Tử nhẹ giọng nói: "Anh không phải người của Long tộc nhưng lại có thể giết Long Tu, xem ra cũng có chút thực lực, thứ trên người anh hình như là long lực... Làm thế nào mà một người ngoại tộc làm chủ được sức mạnh của Long tộc?”
Lâm Chính không nói lời nào, im lặng, hiển nhiên không muốn giải thích.
"Đúng là không biết điều!"
Long Tử lắc đầu, sau đó xua tay: "Long Chiến”.
"Có thuộc hạ!"
Một người đàn ông trung niên mặc áo choàng đen với mái tóc xoăn và bộ râu bù xù bước tới.
"Lấy đầu của hắn tới đây”.
“Tuân lệnh Long Tử đại nhân”.
Người được gọi là Long Chiến trầm giọng trả lời. Sau đó ông ta rút ra một thanh kiếm to bằng hai cánh tay từ sau lưng, từng bước một tiếp cận Lâm Chính.
Khí tức ngột ngạt đến mức muốn khiến người ta nghẹt thở.
Lông mày Lâm Chính nhíu chặt, nhưng cũng không có do dự. Anh lao về phía trước, hướng ra ngoài.
"Muốn chạy à? Cậu nghĩ cậu có thể chạy đi đâu?"
Long Chiến hét lớn, hai tay cầm một thanh kiếm to chém về phía Lâm Chính.
Gió to nổi lên dễ như bỡn, như thể giữa thanh kiếm to có một con thần long đang vờn quanh.
Lâm Chính cau mày, lập tức thúc giục long lực đánh trả thanh kiếm đang lao tới.
Keng!
Âm thanh giòn tan phát ra.
Chỉ thấy thanh kiếm lớn nặng nề ngay lập tức bị gãy.
"Cái gì?"
Long Chiến sững sờ.
Long Tử cũng cứng đờ, nhưng hắn nhanh chóng hiểu được chuyện gì đã xảy ra.
"Long lực này... Không phải là long lực bình thường, có vẻ như... rất giống sức mạnh long tâm!"
Ánh mắt Long Tử trầm xuống.
"Anh... có long tâm?"
Chương 5204: Anh sẽ chôn cùng tôi
Lông mày Lâm Chính nhíu lại.
Với tình hình trước mắt, anh chỉ có thể thúc giục sức mạnh long tâm.
Bởi vì sức mạnh của long tâm mạnh mẽ và tinh khiết hơn long mạch.
Nhưng không ngờ Long Tử lại có thể thật sự nhận ra sức mạnh long tâm.
Cứ đà này sẽ rắc rối to.
Long tâm đối với Long tộc mà nói không phải thứ tầm thường.
Bây giờ Long Tử đã biết chuyện sức mạnh long tâm, hắn nhất định sẽ không từ bỏ, Long tộc nhất định sẽ liệt anh vào danh sách đen, đuổi theo anh đến tận cùng địa cầu cho đến khi đoạt được long tâm mới thôi.
Không chút do dự, Lâm Chính toàn lực giải phóng sức mạnh của Long Tâm, lao thẳng về phía đám đông.
"Tên này có bảo vật tối cao của Long tộc chúng ta, không thể bỏ qua cho nó, toàn bộ người của Long tộc nghe lệnh, bằng mọi giá phải đoạt lại long tâm!"
Long Tử hét lớn.
“Tuân lệnh!”
Toàn bộ người của Long tộc từ bốn phía lao tới chỗ Lâm Chính.
Trong phút chốc, tại hiện trường, long lực dâng trào, khí tức hủy diệt giống như một bàn tay khổng lồ, hung hãn giáng xuống Lâm Chính.
Lâm Chính đột nhiên cảm thấy áp lực tăng gấp bội.
Gần một ngàn người của Long tộc bao vây anh.
Cho dù thực lực của bọn họ không mạnh hơn Lâm Chính, nhưng thắng về mặt số lượng, trạng thái của Lâm Chính cũng không tốt, đối đầu với những người này cũng chẳng thể chiếm được chút ưu thế nào.
Áp lực đáng sợ ập đến, Lâm Chính chỉ cảm thấy khó thở, mạch khí trong cơ thể dường như bị thứ gì đó đè nén, động tác giơ tay nhấc chân cũng trở nên khó khăn.
Tốc độ của Lâm Chính bị hạn chế, bị Long tộc đuổi kịp cũng chỉ là vấn đề thời gian.
Thực lực Long Tử cường đại, một khi bị Long tộc bắt lại thì muốn trốn thoát sẽ là chuyện vô cùng khó khăn.
Làm thế nào bây giờ?
Mắt Lâm Chính căng lên, nhan chóng suy nghĩ đường lui.
"Đừng hòng chạy, để long tâm lại, mạng của anh, cũng phải để lại!"
Lúc này, Long Tử ra tay, vung tay một cáy.
Vèo vèo vèo…
Một lượng lớn ánh sáng vàng bắn ra từ lòng bàn tay hắn như sao băng, nhắm thẳng vào vùng tim của Chính.
Sắc mặt Lâm Chính đột nhiên thay đổi, anh vội vàng dừng lại phản kháng.
Bùm!
Một chiếc khiên vàng đáng sợ được hình thành bởi sức mạnh của long tâm xuất hiện. Tất cả những đòn tấn công giống như thiên thạch đó đều đập vào tấm khiên, phát ra âm thanh rít gào, chói tai và sau đó vỡ tan.
Mặc dù Lâm Chính đã phòng thủ thành công trước đòn tấn công của Long Tử, nhưng tốc độ chạy trốn của anh đã bị chậm lại đáng kể.
Người của Long tộc nắm lấy cơ hội, tất cả đều xông tới, nhanh chóng vây quanh Lâm Chính.
"Hả, còn muốn chạy? Anh không thoát được đâu!"
"Ngu dốt, còn không mau quỳ xuống đầu hàng Long Tử đại nhân?"
"Cũng không chịu nhìn xem bản thân đang đối đầu với ai, chạy? Tôi nói cho anh biết, những người mà Long Tử đại nhân muốn giết, trên trời dưới đất, không ai có thể bảo vệ được người đó! Chấp nhận số phận đi!"
"Anh nhất định sẽ chết!"
Người của Long tộc vây quanh Lâm Chính, hoặc là chế giễu hoặc là chửi bới.
Trong mắt họ, anh chỉ là một tên hề tầm thường đang nhảy nhót, không thể tạo nên sóng gió gì.
Dù sao những người này cũng không thấy hành động lúc trước của Lâm Chính đáng sợ đến mức nào.
Lâm Chính nheo mắt, lạnh lùng nhìn xung quanh.
Muốn giết hết đám này là chuyện rất dễ dàng.
Nhưng làm vậy sẽ tiêu hao nhiều long lực của anh hơn.
Long Tử đứng ở một bên dường như đang quan sát, chờ đợi điều gì đó.
Lâm Chính tin rằng nếu anh tiêu tốn quá nhiều sức lực để đối phó với những người này, anh sẽ không thể trốn thoát.
Trong trường hợp đó, chỉ có thể buông xuôi đánh cược một lần!
Lâm Chính hít sâu một hơi, sau đó lạnh lùng nhìn chằm chằm Long Tử đằng kia, trầm giọng nói:
"Long Tử, tôi nghĩ anh nên thả tôi đi!"
"Anh cho rằng có thể ư?"
Long Tử nhẹ giọng nói.
"Có gì mà không thể? Nếu anh không thả tôi đi, người chết không chỉ có tôi, mà anh, cũng sẽ chôn cùng tôi!"
Lâm Chính lạnh lùng nói.
Chương 5205: Sức mạnh Long Cung
Nghe thấy thế, người Long tộc đều bật cười.
“Đồ ngu ngốc, anh cho rằng mình là cái thá gì? Sao lại dám nói xằng nói bậy trước mặt Long Tử đại nhân của bọn tôi? Thật nực cười!”
“Tôi thấy anh hoàn toàn không biết người mà mình đang đối mặt là ai, không biết hoàn cảnh bây giờ của bản thân!”
“Không cần nói nhảm với thứ chó má không biết trời cao đất dày này làm gì, giết chết anh ta rồi đưa đầu anh ta tới chỗ Long Tử đại nhân phục mệnh!”
“Rõ!”
Một dám cao thủ Long tộc lại xông tới chỗ Lâm Chính thêm lần nữa.
Luồng long lực kinh khủng quét tới như cơn sóng thần.
Lâm Chính không đối đầu trực diện mà liên tục lùi lại phía sau, rút lui hết lần này tới lần khác.
“Anh chạy đi đâu?”
“Anh tưởng rằng anh chạy thoát sao?”
Mọi người đều đuổi theo không tha.
Cuối cùng.
Lâm Chính dừng lại.
Lưng anh va vào một tảng đá lớn.
Mà tảng đá lớn này đến từ Long Cung.
Anh lùi đến trước cánh cửa đã đổ sập của Long Cung.
Mặc dù không thể lùi lại được nữa, nhưng vẻ mặt Lâm Chính lại rất bình tĩnh.
Anh lạnh lùng nhìn chằm chằm đám người Long tộc đang vọt tới, đột nhiên giơ tay lên, ấn lên khối đá rồi chợt nhấn mạnh.
Ầm!
Đá lớn vỡ nát.
Cánh cửa lớn mở ra.
“Hả?”
Long Tử nhướng mày lên, cảm thấy có gì đó không ổn.
“Chết đi!”
Theo những tiếng gào giận dữ vang lên, toàn bộ người Long tộc đến gần đều bắt đầu ra chiêu.
Từng con thần long đáng sợ được tạo ra từ long lực quét tới.
Ánh mắt Lâm Chính run lên, lại lùi về phía sau, liên tục lùi về phía trong cửa lớn, sau đó vung hai tay chọt vào trong bức tường hai bên cửa.
Ầm!
Hai lòng bàn tay anh đâm vào bên trong cửa.
Những chiêu thức đáng sợ đó đã gần tới trước mặt anh!
Nhưng vào giây tiếp theo.
Ầm!
Một bức tường sắt kinh khủng đột ngột vươn lên từ mặt đất, lập tức chắn ngang trước mặt Lâm Chính.
Tất cả công kích đều đập lên trên tường sắt, phát nổ.
Sức mạnh hủy diệt lan ra xung quanh.
Người Long tộc đến gần đều bị nguồn năng lượng này đẩy lùi, không thể ổn định lại cơ thể.
Nhìn lại bức tường sắt đó, nó không hề di chuyển, không có bất kỳ vết trầy xước nào.
“Cái gì?”
Toàn bộ người Long tộc đều sửng sốt.
“Đây là...”
Long Tử lập tức nhận ra điều gì đó, nhìn xuống dưới chân Lâm Chính.
Chỉ nhìn thấy tảng đá chỗ đó nứt ra, nhìn qua khe hở có thể nhìn thấy rất nhiều bánh răng của cơ quan đang hoạt động.
Vậy mà lại là cơ quan bên trong Long Cung!
Bức tường sắt đó cũng chỉ là một cái bánh răng khổng lồ mà thôi!
Người này lại có thể sử dụng cơ quan của Long Cung sao?
Ánh mắt Long Tử lóe lên, lạnh lùng quát: “Tất cả mọi người, toàn bộ đều xông lên!”
“Rõ!”
Người Long tộc đồng thanh hét lớn, hùng hổ lao tới giết Lâm Chính.
“Sao thế? Bảo người trong tộc của anh đi tìm đường chết sao?”
Mặt Lâm Chính không cảm xúc nói, sau đó lại di chuyển cánh tay, một lượng lớn sức mạnh long tâm được truyền vào trong tường dọc theo cánh tay.
Rầm rầm...
Dưới lòng bàn chân mọi người đột nhiên vang lên những tiếng kêu nặng nề.
Giống như những bánh răng đang chuyển động.
Người Long tộc sợ mất hồn mất vía, không biết chuyện gì đang xảy ra.
Nhưng vào giây tiếp theo.
Ầm!
Ầm!
Ầm!
Ầm!
Những chiếc gai sắt bén nhọn như móng vuốt phóng ra từ mặt đất.
Đất đai nứt toác.
Những chiếc gai sắc như muốn đâm thủng bầu trời.
Mấy chục người của Long tộc không kịp đề phòng, ngay lập tức bị gai sắt đâm xuyên qua cơ thể và bị treo trên những chiếc gai sắt đáng sợ.
“A?”
“Cẩn thận!”
“Nhảy lên!”
Mọi người hoảng hốt, vội vàng nhảy lên cao.
Nhưng chuyện này vẫn chưa kết thúc.
Mặt đất lại nứt ra thêm vài lỗ, sau đó một luồng nhiệt cao đáng sợ bốc lên.
“Chạy mau!”
Người Long tộc hét lên.
Phụt!
Các vết nứt lập tức phun ra ngọn lửa mãnh liệt, lao tới giết những người này như cơn sóng thần...
Diệp Viêm không thể ngờ được mình lại rơi vào kết cục này!
Hắn nghiến chặt răng, mở to mắt nhìn chằm chằm Lâm Chính bước tới từng bước, siết chặt nắm đấm.
“A!”.
Diệp Viêm gào lên, kiếm Bạch Cốt lại vung lên.
Xoảng!
Nhưng còn chưa đến gần, kiếm Bạch Cốt đã nổ tung.
Một luồng long lực không gì sánh kịp gần với sức mạnh không gian biến dạng nghiền nát kiếm Bạch Cốt.
Diệp Viêm cũng bị sức mạnh đó đánh bay, đập mạnh lên vách tường ở phía sau, miệng nôn ra máu ngã xuống đất, muốn đứng dậy thì đã rất khó.
Lâm Chính đứng trước mặt Diệp Viêm, từ trên cao nhìn hắn, trên mặt không có biểu cảm gì.
“Không ngờ chúng ta tranh đấu lâu như vậy lại kết thúc bằng cách này!”.
Diệp Viêm nói.
“Phải, tao cũng không ngờ đến”.
Lâm Chính bình tĩnh nói: “Thật ra mày không nên tiếp tục theo đến đây. Sau khi tao hấp thu sức mạnh long mạch, tao và mày đã ở hai tầng cấp khác nhau. Lúc này mày nên rời khỏi nơi này tích lũy sức mạnh, nghĩ cách nâng cao thực lực rồi hãy chiến đấu với tao, nhưng mày lại không! Mày tham lam máu thịt của người Long tộc, muốn lợi dụng máu thịt của bọn họ tăng cường thực lực, đáng tiếc mày nhắm sai người rồi!”.
Diệp Viêm mấp máy môi, sau đó nhổ ra máu, nói: “Sai một ly đi một dặm, sớm biết như vậy, khi xưa tao nên bất chấp tất cả mà giết mày”.
“Nhưng thế giới này không có nếu như”.
Diệp Viêm không nói.
Lâm Chính chắp hai tay sau lưng, bình tĩnh nói: “Diệp Viêm, tao tôn trọng mày, mày hãy tự sát đi”.
Diệp Viêm chậm rãi ngẩng đầu lên, yên lặng nhìn Lâm Chính, sau đó hít sâu một hơi.
“Mày là một đối thủ không tồi”.
Hắn cười nhạt, sau đó đưa tay chậm rãi ấn lên ngực mình.
“Hi vọng kiếp sau chúng ta vẫn có thể là đối thủ!”.
Diệp Viêm nói, sau đó vận lực.
Ầm!
Ngực hắn lập tức nổ tung, lục phủ ngũ tạng đều bị hủy hoại, cả người co giật. Sau đó hai mắt hắn dần ảm đạm, tay chân vô lực buông thõng, chết một cách triệt để.
Lâm Chính đi tới bên cạnh Diệp Viêm, lấy châm bạc đâm vào cơ thể hắn, cắt đứt mệnh mạch của hắn, đề phòng người khác cứu sống hắn rồi mới đứng dậy.
“Hi vọng vậy”.
Lâm Chính nói.
Cuối cùng Diệp Viêm cũng chết.
Anh vào long mạch dưới lòng đất là để diệt trừ Diệp Viêm. Nay mối họa tiềm ẩn này đã đượt diệt trừ, Lâm Chính cũng xem như buông bỏ được gánh nặng.
“Đi thôi”.
Lâm Chính thở ra làn khí đục, nói.
“Đại nhân, hắn… hắn chết rồi sao?”.
Đám người Thu Ngạn nấp ở cửa run rẩy đứng dậy, hỏi.
“Ừ, chết rồi”.
Lâm Chính nói: “Tôi đã tự tay cắt đứt mệnh mạch của hắn, không ai có thể cứu hắn!”.
“Vậy thì tốt, vậy thì tốt…”.
Đám người Thu Ngạn vỗ ngực, vẻ mặt vừa thoát khỏi kiếp nạn.
“Nơi này không tiện ở lâu, phải mau chóng rời đi”.
Lâm Chính nói, quay người chạy ra ngoài.
Những người khác cũng nhanh chóng đuổi theo, rời xa nơi đó.
Ầm!
Ầm!
Ầm…
Ngay lúc này, tiếng nổ dữ dội đột nhiên vang lên, sau đó toàn bộ Long Cung rung lắc điên cuồng.
Mọi người đang chạy ra ngoài bị hất ngã ra đất, mỗi người một nơi.
Lâm Chính vội vàng đứng vững lại, nhíu mày nhìn quanh.
Bức tường ở xung quanh nứt ra, một luồng sức mạnh khủng khiếp tràn vào trong.
“Cái gì?”.
Lâm Chính biến sắc.
“Sức mạnh này thật là cuồng bạo, hơn nữa còn lan từ ngoài vào trong… Chẳng lẽ có người đánh phá Long Cung từ bên ngoài?”.
Chương 5202: Thấp thỏm
Ầm ầm…
Toàn bộ Long Cung rung chuyển kịch liệt, cứ như động đất cấp mười hai.
Đám người Thu Ngạn muốn chạy tới trước, nhưng trận rung lắc kịch liệt khiến bọn họ không có cả năng lực bò dậy.
Lâm Chính cố gắng giữ vững cơ thể, quay đầu nhìn vết nứt ở phía trên đầu.
Những khí tức năng lượng tràn ra từ khe nứt đáng sợ khiến người ta phát run.
Đây chắc chắn là sức mạnh có thể sánh ngang với Long Tu!
Lâm Chính kinh hãi.
Người đến e là không thua kém gì Long Tu.
Dù anh có thể giết được Long Tu dễ dàng, nhưng đối diện với tồn tại như vậy vẫn vô cùng gian nan.
“Có người đang thi thuật ở ngoài Long Cung, giống như muốn hủy nơi này. Tôi không thể bảo đảm an toàn cho các anh, tôi đề nghị mọi người tìm chỗ nào đó trốn đi, đợi sóng gió qua đi rồi hãy ra ngoài”.
Lâm Chính nói.
“Đại… Đại nhân… Ở đây còn chỗ nào trốn nữa chứ?”.
Thu Ngạn gần như khóc thành tiếng.
“Có một chỗ vô cùng cứng, chắc chắn bọn họ không thể phá được dễ dàng!”.
Lâm Chính nói.
“Nơi nào?”.
“Nơi đặt long tâm!”.
Lâm Chính nói.
“Cái gì?”.
Đám người Thu Ngạn sửng sốt.
“Bọn họ có khả năng là nhắm vào tôi, mọi người trốn ở đó qua vài ngày mọi thứ kết thúc rồi hãy nghĩ cách ra khỏi đây!”.
Lâm Chính nói: “Đi mau!”.
Đám người Thu Ngạn không còn lựa chọn nào khác, chỉ đành nhắm mắt đánh liều chạy đến nơi đặt long tâm ở tầng cuối cùng.
Quả nhiên, dù sức mạnh bên ngoài có kéo xé nơi này thế nào, thậm chí nhiều kiến trúc cơ quan ở tầng cuối cùng cũng bị phá hoại, nhưng khu vực chứa long tâm vẫn không bị tổn hại, dường như không hề bị ảnh hưởng.
Thu Ngạn mừng rỡ, vội vàng nói với Lâm Chính: “Đại nhân, mau đến đây, ở đây có thể trốn”.
“Tôi không trốn nữa”.
Lâm Chính nói: “Nếu chúng ta đều trốn ở đó, bọn họ sẽ tìm tới. Tôi phải rời khỏi đây dẫn bọn họ đi!”.
Nói xong, Lâm Chính lao thẳng lên tầng trên.
Đám người Thu Ngạn lặng lẽ nhìn theo, ai cũng có tâm trạng phức tạp.
“Trong mắt Long Tu, tính mạng của chúng ta chẳng đáng là gì. Trong mắt ông ta, chúng ta chẳng khác nào sâu bọ dưới đất, có ích thì gọi đến, vô dụng thì tùy ý giết chết. Nhưng vào thời khắc thế này, Lâm đại nhân vẫn quan tâm đến tính mạng của chúng ta…”.
Thu Ngạn nói.
Bọn họ đều lặng lẽ gật đầu.
“Nếu không chết, chúng ta nên về phe Lâm đại nhân mới được!”.
Người bên cạnh nói.
Thu Ngạn nhìn lên phía trên, nói lắp bắp: “Nhưng chuyện đó… e là rất khó…”.
“Vì sao?”.
Bọn họ nhìn sang Thu Ngạn.
Thu Ngạn hít sâu một hơi, chậm rãi lên tiếng: “Luồng khí tức này mạnh hơn Long Tu gấp mấy lần, các cậu nghĩ Long tộc chúng ta còn ai có thể áp đảo thực lực của Long Tu?”.
Bọn họ nghe xong, vẻ mặt đều thay đổi, chợt nhớ tới một người.
“Chẳng lẽ… là người đó…”.
“Hi vọng Lâm đại nhân có phúc lớn”.
Thu Ngạn thở dài nói.
Lúc này, Lâm Chính không hề biết nỗi lo của đám người Thu Ngạn.
Anh chạy nhanh về phía trước, ánh mắt chăm chú, vừa dùng châm châm cứu, vừa nhét đan dược vào miệng.
Mặc dù anh đã hấp thu không ít sức mạnh long tâm, nhưng vẫn chưa tiêu hóa dung hòa hoàn toàn.
Nếu có thể tiêu hóa sức mạnh long tâm chuyển hóa nó thành của mình, có lẽ có thể đấu một trận với người ở bên ngoài.
Nhưng hiện nay trong lòng Lâm Chính vô cùng thấp thỏm.
Suy cho cùng, người có thể dùng tay không phá hủy Long Cung phải là người siêu phàm đến mức nào?
Tốc độ Lâm Chính rất nhanh, bởi vì cả Long Cung sắp nổ. Nếu không kịp rời khỏi đây thì chắc chắn sẽ bị nhốt lại, đến lúc đó anh sẽ thành miếng thịt trên thớt.
“Tầng một rồi!”.
Lâm Chính bỗng dừng lại, nhìn cánh cửa tan nát ở phía xa, tim đập mạnh.
Chương 5203: Long Chiến
Giờ phút này, toàn bộ tầng một của Long Cung đã sụp đổ, trông không còn dáng vẻ giống như trước.
Sàn nhà rộng rãi bị lõm xuống một bên, các cây cột đều gãy vụn. Mặt đất và các bức tường được bao phủ bởi những vết nứt giống như mạng nhện.
Cảnh tượng thực sự rất kinh hoàng.
Về phần cửa bị hỏng cũng bị mấy tảng đá lớn chặn lại.
Tuy nhiên, vẫn còn một khe hở rộng khoảng một người chui vừa.
Xuyên qua khe hở đó, Lâm Chính thấy rõ đám người bên ngoài.
Hiển nhiên, bên ngoài đều là người của Long tộc.
Xem ra Long Tu đã lâu không trở về, bọn họ đã báo động cho toàn bộ Long tộc rồi.
Cho nên tất cả bọn họ đều được điều động đến đây.
"Hả? Dám lên đây thật à? Tốt, tốt, biết đâu nếu anh tiếp tục ở dưới đó thì đã bị chôn vùi từ lâu rồi, xem như anh tự biết thân biết phận!"
Một giọng nam từ truyền đến từ bên ngoài.
Lâm Chính hiểu đối phương đã phát hiện ra sự hiện diện của anh. Anh hít một hơi thật sâu và bước về phía khe hở.
Sau khi đi ra khỏi Long Cung, Lâm Chính nheo mắt lại.
Có gần một ngàn người đứng bên ngoài Long Cung.
Đều là những người thuộc Long tộc.
Mỗi người trong số họ đều sở hữu lượng long lực đáng sợ.
Trước mặt những người này là một chàng trai trẻ với mái tóc trắng và áo choàng vàng.
Chàng trai trẻ dường như chỉ mới ngoài hai mươi, nhưng hào quang của hắn vô cùng đáng sợ, long khí bao quanh cơ thể hắn lại là màu vàng.
Điều khó tin hơn nữa là tay và chân của hắn đều được phủ vảy vàng, hai con ngươi cũng là màu vàng, thậm chí trên trán hắn còn có hai sừng rồng.
Nửa người, nửa rồng, kỳ lạ làm sao?
"Anh là... Long Tử?"
Lâm Chính hạ thấp giọng, trầm giọng hỏi.
"Đã biết tên, vì sao không quỳ?"
Long Tử bình tĩnh nói.
"Sao hả? Nếu tôi quỳ thì anh sẽ không giết tôi ư?"
Lâm Chính hỏi một cách khoa trương.
Khi Long Tử nghe vậy, hắn khẽ gật đầu: "Cũng tự biết nhỉ”.
Lâm Chính không lên tiếng, mà tiếp tục dùng kim châm cứu lên người để tăng thực lực.
Nhưng Long Tử không có bất kỳ động thái nào.
Dường như trong mắt hắn, hành động của Lâm Chính chẳng qua chỉ là đang giãy chết.
"Long Tu đâu?"
Long Tử thản nhiên hỏi.
"Ở dưới tầng chót”.
Lâm Chính trầm giọng nói.
"Xem ra ông ta đã chết”.
Long Tử nhẹ giọng nói: "Anh không phải người của Long tộc nhưng lại có thể giết Long Tu, xem ra cũng có chút thực lực, thứ trên người anh hình như là long lực... Làm thế nào mà một người ngoại tộc làm chủ được sức mạnh của Long tộc?”
Lâm Chính không nói lời nào, im lặng, hiển nhiên không muốn giải thích.
"Đúng là không biết điều!"
Long Tử lắc đầu, sau đó xua tay: "Long Chiến”.
"Có thuộc hạ!"
Một người đàn ông trung niên mặc áo choàng đen với mái tóc xoăn và bộ râu bù xù bước tới.
"Lấy đầu của hắn tới đây”.
“Tuân lệnh Long Tử đại nhân”.
Người được gọi là Long Chiến trầm giọng trả lời. Sau đó ông ta rút ra một thanh kiếm to bằng hai cánh tay từ sau lưng, từng bước một tiếp cận Lâm Chính.
Khí tức ngột ngạt đến mức muốn khiến người ta nghẹt thở.
Lông mày Lâm Chính nhíu chặt, nhưng cũng không có do dự. Anh lao về phía trước, hướng ra ngoài.
"Muốn chạy à? Cậu nghĩ cậu có thể chạy đi đâu?"
Long Chiến hét lớn, hai tay cầm một thanh kiếm to chém về phía Lâm Chính.
Gió to nổi lên dễ như bỡn, như thể giữa thanh kiếm to có một con thần long đang vờn quanh.
Lâm Chính cau mày, lập tức thúc giục long lực đánh trả thanh kiếm đang lao tới.
Keng!
Âm thanh giòn tan phát ra.
Chỉ thấy thanh kiếm lớn nặng nề ngay lập tức bị gãy.
"Cái gì?"
Long Chiến sững sờ.
Long Tử cũng cứng đờ, nhưng hắn nhanh chóng hiểu được chuyện gì đã xảy ra.
"Long lực này... Không phải là long lực bình thường, có vẻ như... rất giống sức mạnh long tâm!"
Ánh mắt Long Tử trầm xuống.
"Anh... có long tâm?"
Chương 5204: Anh sẽ chôn cùng tôi
Lông mày Lâm Chính nhíu lại.
Với tình hình trước mắt, anh chỉ có thể thúc giục sức mạnh long tâm.
Bởi vì sức mạnh của long tâm mạnh mẽ và tinh khiết hơn long mạch.
Nhưng không ngờ Long Tử lại có thể thật sự nhận ra sức mạnh long tâm.
Cứ đà này sẽ rắc rối to.
Long tâm đối với Long tộc mà nói không phải thứ tầm thường.
Bây giờ Long Tử đã biết chuyện sức mạnh long tâm, hắn nhất định sẽ không từ bỏ, Long tộc nhất định sẽ liệt anh vào danh sách đen, đuổi theo anh đến tận cùng địa cầu cho đến khi đoạt được long tâm mới thôi.
Không chút do dự, Lâm Chính toàn lực giải phóng sức mạnh của Long Tâm, lao thẳng về phía đám đông.
"Tên này có bảo vật tối cao của Long tộc chúng ta, không thể bỏ qua cho nó, toàn bộ người của Long tộc nghe lệnh, bằng mọi giá phải đoạt lại long tâm!"
Long Tử hét lớn.
“Tuân lệnh!”
Toàn bộ người của Long tộc từ bốn phía lao tới chỗ Lâm Chính.
Trong phút chốc, tại hiện trường, long lực dâng trào, khí tức hủy diệt giống như một bàn tay khổng lồ, hung hãn giáng xuống Lâm Chính.
Lâm Chính đột nhiên cảm thấy áp lực tăng gấp bội.
Gần một ngàn người của Long tộc bao vây anh.
Cho dù thực lực của bọn họ không mạnh hơn Lâm Chính, nhưng thắng về mặt số lượng, trạng thái của Lâm Chính cũng không tốt, đối đầu với những người này cũng chẳng thể chiếm được chút ưu thế nào.
Áp lực đáng sợ ập đến, Lâm Chính chỉ cảm thấy khó thở, mạch khí trong cơ thể dường như bị thứ gì đó đè nén, động tác giơ tay nhấc chân cũng trở nên khó khăn.
Tốc độ của Lâm Chính bị hạn chế, bị Long tộc đuổi kịp cũng chỉ là vấn đề thời gian.
Thực lực Long Tử cường đại, một khi bị Long tộc bắt lại thì muốn trốn thoát sẽ là chuyện vô cùng khó khăn.
Làm thế nào bây giờ?
Mắt Lâm Chính căng lên, nhan chóng suy nghĩ đường lui.
"Đừng hòng chạy, để long tâm lại, mạng của anh, cũng phải để lại!"
Lúc này, Long Tử ra tay, vung tay một cáy.
Vèo vèo vèo…
Một lượng lớn ánh sáng vàng bắn ra từ lòng bàn tay hắn như sao băng, nhắm thẳng vào vùng tim của Chính.
Sắc mặt Lâm Chính đột nhiên thay đổi, anh vội vàng dừng lại phản kháng.
Bùm!
Một chiếc khiên vàng đáng sợ được hình thành bởi sức mạnh của long tâm xuất hiện. Tất cả những đòn tấn công giống như thiên thạch đó đều đập vào tấm khiên, phát ra âm thanh rít gào, chói tai và sau đó vỡ tan.
Mặc dù Lâm Chính đã phòng thủ thành công trước đòn tấn công của Long Tử, nhưng tốc độ chạy trốn của anh đã bị chậm lại đáng kể.
Người của Long tộc nắm lấy cơ hội, tất cả đều xông tới, nhanh chóng vây quanh Lâm Chính.
"Hả, còn muốn chạy? Anh không thoát được đâu!"
"Ngu dốt, còn không mau quỳ xuống đầu hàng Long Tử đại nhân?"
"Cũng không chịu nhìn xem bản thân đang đối đầu với ai, chạy? Tôi nói cho anh biết, những người mà Long Tử đại nhân muốn giết, trên trời dưới đất, không ai có thể bảo vệ được người đó! Chấp nhận số phận đi!"
"Anh nhất định sẽ chết!"
Người của Long tộc vây quanh Lâm Chính, hoặc là chế giễu hoặc là chửi bới.
Trong mắt họ, anh chỉ là một tên hề tầm thường đang nhảy nhót, không thể tạo nên sóng gió gì.
Dù sao những người này cũng không thấy hành động lúc trước của Lâm Chính đáng sợ đến mức nào.
Lâm Chính nheo mắt, lạnh lùng nhìn xung quanh.
Muốn giết hết đám này là chuyện rất dễ dàng.
Nhưng làm vậy sẽ tiêu hao nhiều long lực của anh hơn.
Long Tử đứng ở một bên dường như đang quan sát, chờ đợi điều gì đó.
Lâm Chính tin rằng nếu anh tiêu tốn quá nhiều sức lực để đối phó với những người này, anh sẽ không thể trốn thoát.
Trong trường hợp đó, chỉ có thể buông xuôi đánh cược một lần!
Lâm Chính hít sâu một hơi, sau đó lạnh lùng nhìn chằm chằm Long Tử đằng kia, trầm giọng nói:
"Long Tử, tôi nghĩ anh nên thả tôi đi!"
"Anh cho rằng có thể ư?"
Long Tử nhẹ giọng nói.
"Có gì mà không thể? Nếu anh không thả tôi đi, người chết không chỉ có tôi, mà anh, cũng sẽ chôn cùng tôi!"
Lâm Chính lạnh lùng nói.
Chương 5205: Sức mạnh Long Cung
Nghe thấy thế, người Long tộc đều bật cười.
“Đồ ngu ngốc, anh cho rằng mình là cái thá gì? Sao lại dám nói xằng nói bậy trước mặt Long Tử đại nhân của bọn tôi? Thật nực cười!”
“Tôi thấy anh hoàn toàn không biết người mà mình đang đối mặt là ai, không biết hoàn cảnh bây giờ của bản thân!”
“Không cần nói nhảm với thứ chó má không biết trời cao đất dày này làm gì, giết chết anh ta rồi đưa đầu anh ta tới chỗ Long Tử đại nhân phục mệnh!”
“Rõ!”
Một dám cao thủ Long tộc lại xông tới chỗ Lâm Chính thêm lần nữa.
Luồng long lực kinh khủng quét tới như cơn sóng thần.
Lâm Chính không đối đầu trực diện mà liên tục lùi lại phía sau, rút lui hết lần này tới lần khác.
“Anh chạy đi đâu?”
“Anh tưởng rằng anh chạy thoát sao?”
Mọi người đều đuổi theo không tha.
Cuối cùng.
Lâm Chính dừng lại.
Lưng anh va vào một tảng đá lớn.
Mà tảng đá lớn này đến từ Long Cung.
Anh lùi đến trước cánh cửa đã đổ sập của Long Cung.
Mặc dù không thể lùi lại được nữa, nhưng vẻ mặt Lâm Chính lại rất bình tĩnh.
Anh lạnh lùng nhìn chằm chằm đám người Long tộc đang vọt tới, đột nhiên giơ tay lên, ấn lên khối đá rồi chợt nhấn mạnh.
Ầm!
Đá lớn vỡ nát.
Cánh cửa lớn mở ra.
“Hả?”
Long Tử nhướng mày lên, cảm thấy có gì đó không ổn.
“Chết đi!”
Theo những tiếng gào giận dữ vang lên, toàn bộ người Long tộc đến gần đều bắt đầu ra chiêu.
Từng con thần long đáng sợ được tạo ra từ long lực quét tới.
Ánh mắt Lâm Chính run lên, lại lùi về phía sau, liên tục lùi về phía trong cửa lớn, sau đó vung hai tay chọt vào trong bức tường hai bên cửa.
Ầm!
Hai lòng bàn tay anh đâm vào bên trong cửa.
Những chiêu thức đáng sợ đó đã gần tới trước mặt anh!
Nhưng vào giây tiếp theo.
Ầm!
Một bức tường sắt kinh khủng đột ngột vươn lên từ mặt đất, lập tức chắn ngang trước mặt Lâm Chính.
Tất cả công kích đều đập lên trên tường sắt, phát nổ.
Sức mạnh hủy diệt lan ra xung quanh.
Người Long tộc đến gần đều bị nguồn năng lượng này đẩy lùi, không thể ổn định lại cơ thể.
Nhìn lại bức tường sắt đó, nó không hề di chuyển, không có bất kỳ vết trầy xước nào.
“Cái gì?”
Toàn bộ người Long tộc đều sửng sốt.
“Đây là...”
Long Tử lập tức nhận ra điều gì đó, nhìn xuống dưới chân Lâm Chính.
Chỉ nhìn thấy tảng đá chỗ đó nứt ra, nhìn qua khe hở có thể nhìn thấy rất nhiều bánh răng của cơ quan đang hoạt động.
Vậy mà lại là cơ quan bên trong Long Cung!
Bức tường sắt đó cũng chỉ là một cái bánh răng khổng lồ mà thôi!
Người này lại có thể sử dụng cơ quan của Long Cung sao?
Ánh mắt Long Tử lóe lên, lạnh lùng quát: “Tất cả mọi người, toàn bộ đều xông lên!”
“Rõ!”
Người Long tộc đồng thanh hét lớn, hùng hổ lao tới giết Lâm Chính.
“Sao thế? Bảo người trong tộc của anh đi tìm đường chết sao?”
Mặt Lâm Chính không cảm xúc nói, sau đó lại di chuyển cánh tay, một lượng lớn sức mạnh long tâm được truyền vào trong tường dọc theo cánh tay.
Rầm rầm...
Dưới lòng bàn chân mọi người đột nhiên vang lên những tiếng kêu nặng nề.
Giống như những bánh răng đang chuyển động.
Người Long tộc sợ mất hồn mất vía, không biết chuyện gì đang xảy ra.
Nhưng vào giây tiếp theo.
Ầm!
Ầm!
Ầm!
Ầm!
Những chiếc gai sắt bén nhọn như móng vuốt phóng ra từ mặt đất.
Đất đai nứt toác.
Những chiếc gai sắc như muốn đâm thủng bầu trời.
Mấy chục người của Long tộc không kịp đề phòng, ngay lập tức bị gai sắt đâm xuyên qua cơ thể và bị treo trên những chiếc gai sắt đáng sợ.
“A?”
“Cẩn thận!”
“Nhảy lên!”
Mọi người hoảng hốt, vội vàng nhảy lên cao.
Nhưng chuyện này vẫn chưa kết thúc.
Mặt đất lại nứt ra thêm vài lỗ, sau đó một luồng nhiệt cao đáng sợ bốc lên.
“Chạy mau!”
Người Long tộc hét lên.
Phụt!
Các vết nứt lập tức phun ra ngọn lửa mãnh liệt, lao tới giết những người này như cơn sóng thần...