-
Chương 5156-5160
Chương 5156: Trả thù cho các anh!
Đợi đám Thu Ngạn đuổi tới bên cạnh Lâm Chính lại thấy trước mắt đã hỗn độn.
Hiện trường toàn là dấu vết chiến đấu.
Mấy người Cầm Kiếm Nữ, Thương Lan Phúc, Mị Mộng, Ngự Bích Hồng đều bị thương, đang giằng co với một người Long tộc.
Người đó khoảng hai mươi tuổi, trông cực kỳ trẻ con non nớt.
Lúc này hắn nở nụ cười mờ ám.
Xung quanh toàn là thi thể của thuộc hạ Đào Thành.
Mỗi người đều chết thê thảm, không toàn thây.
Đào Thành cũng bị thương nặng, hôn mê bất tỉnh, ngã cạnh Lang Gia.
Chỉ là lúc này trạng thái cảm xúc của Lang Gia cũng không tốt.
Hai mắt anh ta đỏ lên, hét lên với người Long tộc đó, muốn xông tới liều mạng với hắn.
Tửu Ngọc giữ anh ta lại, không để anh ta hành động lỗ mãng.
Hai bên cứ giằng co như vậy.
Nhưng rõ ràng bên phía Cầm Kiếm Nữ không phải đối thủ của hắn.
Người kia chưa dùng hết sức, hầu như chỉ đang đùa giỡn bọn họ.
“Dừng tay!”.
Thu Ngạn nhìn thấy bèn quát lên.
Người Long tộc ở bên này thấy vậy nhếch miệng cười: “Chú Thu Ngạn, chú về rồi à? Ha ha, chú đến đúng lúc lắm, ở đây có vài kẻ rất thú vị. Chú muốn dùng bọn họ làm thuốc, hay là nuôi bọn họ làm thuốc dẫn?”.
Nghe xong, vẻ mặt Thu Ngạn thâm trầm, đẩy hắn sang một bên.
“Những người này đều là bạn, đừng có tùy tiện ra tay!”.
“Bạn?”.
Người Long tộc kia ngạc nhiên, dường như không thể hiểu được Thu Ngạn nói vậy có ý gì.
Lúc này, Lâm Chính đi tới trước, bắt đầu kiểm tra vết thương của bọn họ.
“Anh Lâm? Là anh Lâm?”.
“Tốt quá rồi, sư phụ không sao!”.
“Đại nhân!”.
Đám người Tửu Ngọc, Thương Lan Phúc giàn giụa nước mắt.
Ngay cả Cầm Kiếm Nữ cũng không kìm nén được, che miệng khóc, nước mắt rơi lã chã.
“Người anh em…”.
Lang Gia cũng hồi phục lại, đôi mắt đỏ như máu nhìn Lâm Chính, thở hổn hển.
“Anh không sao chứ?”.
Lâm Chính nhìn Lang Gia người đầy vết bẩn và vết thương, trong lòng tràn ngập áy náy và đau khổ.
“Tôi không sao, cậu có bị thương ở đâu không… Những kẻ đó… không làm cậu bị thương chứ?”.
Lang Gia quan sát Lâm Chính, vẻ mặt căng thẳng.
Lâm Chính không nói gì, trong lòng run rẩy không thôi.
Nhóm Lang Gia có tổng cộng chín người, bây giờ đã chết thảm chỉ còn một mình anh ta.
Tình cảm của Lang Gia đối với Lâm Chính là chân thực.
“Anh cả, anh yên tâm, tôi đã trả thù cho anh Huyền Thông và những người khác, bây giờ tôi sẽ trả thù cho các anh!”.
Lâm Chính nói, sau đó quay người nhìn kẻ Long tộc kia, lạnh lùng nói: “Mày qua đây!”.
“Anh không được động vào người này, nếu không sẽ rắc rối lớn!”.
Thu Ngạn lập tức lên tiếng, vẻ mặt khó coi.
“Chú Thu Ngạn, những người này rốt cuộc là ai? Bọn họ không phải Long tộc đúng không? Vì sao chú lại khách sáo với bọn họ như vậy?”.
Dường như người Long tộc đó không ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề, cảm thấy không phục nói.
“Cậu im miệng đi!”.
Thu Ngạn sốt ruột quát lên.
Người đó sửng sốt, hơi kinh ngạc.
“Tôi không muốn lặp lại, nói rồi, bảo hắn qua đây, nếu không, tôi sẽ giết tại chỗ!”.
Lâm Chính lạnh lùng nói, hai mắt dần đỏ lên.
“Anh…”.
“Tên họ Lâm kia, anh đừng ức hiếp người quá đáng. Anh biết cậu ta là ai không? Anh dám giết cậu ta, tôi bảo đảm anh và tất cả người bên cạnh anh đều không sống nổi!”.
Cô gái tóc bạc lớn tiếng quát.
Chương 5157: Không phục
“Ồ? Lai lịch của hắn lớn lắm sao?”.
Lâm Chính hờ hững hỏi.
“Tôi nói cho cậu, nếu cậu ta có chuyện, chúng tôi cũng không đủ đền mạng!”.
Cô gái tóc bạc lạnh lùng nói.
“Cậu ta là em trai nuôi của con trai Long Đế!”.
Thu Ngạn hít sâu một hơi, nhỏ giọng nói: “Địa vị của cậu ta rất đặc biệt, nếu anh làm cậu ta bị thương để Long Tử biết được, anh có chạy đến chân trời góc biển cũng không thoát được!”.
“Anh nghĩ tôi sợ sao?”.
Lâm Chính tràn đầy sát khí, bước từng bước về phía người đó.
Người đó cũng bực tức, hung ác nhìn Lâm Chính: “Mày là cái thá gì mà dám khiêu chiến với tao? Hừ, đừng nói tao là em trai nuôi của Long Tử, dù tao không phải, dựa vào một kẻ ngoại tộc như mày mà cũng xứng giao đấu với tao?”.
Nói xong, người đó tích lũy long lực chuẩn bị ra tay.
Thu Ngạn lập tức chặn người đó lại.
“Long Thăng! Đừng lỗ mãng! Người này là một kẻ điên, cậu đừng ra tay với hắn!”.
“Kẻ điên?”.
Người tên Long Thăng sửng sốt.
“Hắn vừa giết đám người Trương Xuyên”.
Thu Ngạn hạ giọng nói.
“Cái gì?”.
Long Thăng kinh ngạc, vội hét lên: “Chú không ngăn lại sao?”.
“Thực lực của người này không tầm thường, có lẽ có tu vi của toàn bộ long mạch. Hơn nữa, hắn đã chuẩn bị liều mạng, nếu chúng ta giao đấu với hắn, kết cục sẽ là ngọc nát đá tan! Cậu muốn nhìn thấy kết cục đó sao?”.
Thu Ngạn hỏi.
Long Thăng ngạc nhiên, có lẽ không ngờ tới thực lực của người kia lại mạnh như vậy.
“Tu vi của toàn bộ long mạch? Sao có thể? Hắn không phải người trong tộc chúng ta đúng chứ? Vì sao… Vì sao hắn lại có được tu vi long lực mạnh như vậy?”.
Long Thăng mở to mắt, há hốc miệng, vẻ mặt khó tin.
“Tôi cũng rất muốn biết vì sao, nhưng sự thật bày ra trước mắt. Đừng chọc giận hắn nữa, đợi mọi chuyện bình ổn lại rồi nói!”.
Thu Ngạn khuyên nhủ.
Mặc dù Long Thăng tức giận nhưng hắn không phải kẻ ngốc.
Hắn cũng nhận ra được trạng thái của đám người Thu Ngạn không ổn, chỉ đành đồng ý.
“Được, vậy chú nói bọn họ cút đi…”.
“Chuyện đó…”.
Vẻ mặt Thu Ngạn khó coi.
Lúc này, Lâm Chính đã đến gần, sát khí dâng trào bao trùm mấy người họ.
Thu Ngạn biến sắc.
“Chờ đã, anh Lâm!”.
Nhưng không còn kịp nữa.
Lâm Chính giơ cao Tuyệt Thế Tà Kiếm chém về phía Long Thăng.
Long Thăng tức giận gào lên: “Mày tưởng tao sợ mày à?”.
Dứt lời, hai tay hắn tích lũy sức mạnh, sức mạnh hung ác đánh thẳng về phía Lâm Chính.
Long lực hùng hậu bao bọc cánh tay hắn, giống như bọc lên cánh tay hắn một lớp giáp kim cang, đao thương bất nhập.
Hơn nữa, long lực của Long Thăng khác với long lực bình thường.
Long lực của hắn dường như có độ thuần khiết khó mà hình dung bằng lời…
Có vẻ long lực của hắn đã được cải tạo qua…
Nhưng Lâm Chính không hề sợ.
Hai mắt anh đỏ lên, chém tới một kiếm, bất chấp tất cả.
“Cẩn thận!”.
Thu Ngạn biết thực lực của Lâm Chính, lập tức ra tay ngăn chặn nhưng không kịp.
Long Thăng chủ động đón đỡ.
Hiển nhiên, trong lòng hắn vẫn không phục Lâm Chính.
Chẳng mấy chốc, cánh tay được long lực bao bọc của hắn va chạm với Tuyệt Thế Tà Kiếm của Lâm Chính.
Ầm!
Một làn sóng long lực tỏa ra, lan rộng bốn phía.
Long lực của hai người bắt đầu đối chọi.
Nhưng không kéo dài được bao lâu.
Xoẹt!
Một tiếng cắt da thịt vang lên, sau đó thì thấy cánh tay Long Thăng đánh ra đã bay lên cao.
Máu màu vàng bắn tung tóe…
Chương 5158: Bọn họ mới là người phải đi
Long Thăng liên tục lùi lại, đôi mắt tràn đầy khó tin.
“Sao có thể như vậy? Tôi có long lực thuần khiết nhất… Vì sao không đỡ được hắn?”.
Giờ phút này Long Thăng dường như đã quên mất đau khổ, không ngừng lắp bắp, cứ như mất hồn.
Thu Ngạn sốt ruột kéo Long Thăng lùi về sau.
Hắn chặn trước mặt Lâm Chính, muốn khuyên nhủ Lâm Chính dường như đã phát điên, nhưng thấy dáng vẻ Lâm Chính thì hiểu có nói gì cũng không khuyên được.
Chẳng mấy chốc, Thu Ngạn đã quyết định, hét lên với đám người Mị Mộng, Cầm Kiếm Nữ, Đào Thành ở phía sau.
“Các vị, nếu các vị không chặn Lâm đại nhân lại, để anh ta giết em nuôi của Long Tử, tôi bảo đảm Lâm đại nhân và các vị đều sẽ trở thành kẻ địch lớn nhất của long mạch dưới lòng đất. Đến lúc đó, trên khắp thiên hạ không ai có thể bảo vệ được các vị và Lâm đại nhân. Tôi hi vọng các vị có thể khuyên anh ta đừng làm chuyện lỗ mãng, nếu không, sự việc đến mức không thể xoay chuyển nữa thì tiêu!”.
Nghe được lời này, mọi người đều run rẩy.
Cầm Kiếm Nữ xông tới trước kéo cánh tay Lâm Chính.
“Anh Lâm, dừng tay đi!”.
Cầm Kiếm Nữ tràn nước mắt, vội nói.
“Tình Nhi, cô yên tâm, tôi sẽ trút giận cho các cô. Bất cứ ai làm các cô bị thương, tôi sẽ xé xác bọn họ ra”.
Lâm Chính đỏ cả hai mắt, nói.
“Không, anh Lâm, anh không cần hi sinh vì chúng tôi! Chúng tôi chỉ hi vọng anh có thể yên ổn, chúng tôi chỉ hi vọng anh có thể bình an vô sự!”.
Cầm Kiếm Nữ khóc lóc, ôm lấy Lâm Chính.
Cơ thể ấm áp dán vào sau lưng Lâm Chính.
Lâm Chính giật mình, cơn giận trong lòng cũng vơi đi.
Anh nhìn sang Long Thăng và Thu Ngạn, nói nhỏ: “Kế hoạch của tôi là giết bọn họ diệt khẩu, vậy thì không ai biết được đây là do chúng ta làm”.
“Anh có thể bảo đảm giết hết được bọn họ không?”.
“Cái đó…”.
Lâm Chính im lặng.
Lâm Chính muốn giết người diệt khẩu, nhưng dù gì đây cũng là người của Long tộc, thực lực phi phàm, anh cũng không dám bảo đảm.
Nhưng anh hiểu Thu Ngạn thỏa hiệp chỉ là vì trạng thái của hắn không tốt, không muốn liều mạng với Lâm Chính.
Từ trong xương cốt, bọn họ vẫn xem thường những người ngoại tộc như anh.
Hơn nữa… Lâm Chính tin đám người Thu Ngạn nhất định sẽ trả thù mình.
Bởi vì trận chiến hôm nay, Lâm Chính gần như đã giẫm nát tôn nghiêm mà người Long tộc lấy làm kiêu ngạo…
Đây là điều mà người Long tộc sẽ không cho phép.
Dù Thu Ngạn không so đo, đám người Long Thăng cũng sẽ không bỏ qua.
Nhưng có một điều Thu Ngạn nói không sai.
Bây giờ giết Long Thăng mà không diệt khẩu được bọn họ thì không chỉ có Lâm Chính bị người Long tộc nhắm tới, mà đám người Cầm Kiếm Nữ, Mị Mộng, Đào Thành có người nào tính người nấy, tất cả đều sẽ bị người Long tộc tính sổ.
Hơn nữa, anh cũng không có năng lực diệt khẩu hết những người này.
Lâm Chính cân nhắc một lúc, quyết định dừng tay, tạm thời xem xem sự việc còn có thể xoay chuyển hay không.
“Nếu không phải bọn họ cầu xin, tao sẽ giết mày, Long Thăng!”.
Lâm Chính lạnh lùng nói, sau đó tra Tuyệt Thế Tà Kiếm vào vỏ.
“Mày…”.
Long Thăng còn định nói gì đó, nhưng cảm giác đau đớn nơi tay lại dâng lên.
Hắn toát mồ hôi, sắc mặt trắng bệch, hai mắt phẫn hận nhìn Lâm Chính.
“Được rồi Long Thăng, chuyện này dừng ở đây, tất cả chỉ là hiểu lầm!”.
Thu Ngạn nở nụ cười giảng hòa.
“Lâm đại nhân, chúng ta đi thôi!”.
Mị Mộng vội nói.
Giờ khắc này, bọn họ chỉ muốn rời khỏi đây.
Nhưng Lâm Chính lại liếc xéo đám người Thu Ngạn: “Đi? Chúng ta đi đâu? Bọn họ mới là người phải đi!”.
Chương 5159: Như muối bỏ biển
Nghe được lời đó, tất cả bọn họ sửng sốt, đồng loạt nhìn Lâm Chính với vẻ mặt khó tin.
Cô gái tóc bạc sửng sốt.
Thu Ngạn và Long Thăng hít một hơi, ngạc nhiên nhìn Lâm Chính.
“Lâm đại nhân, anh nói vậy… là ý gì?”.
Thu Ngạn ngạc nhiên lên tiếng.
“Người của bọn họ vô cớ sát hại anh em của tôi, người của anh thì làm người quan trọng của tôi bị thương, bây giờ tôi muốn lấy chỗ này làm vật bồi thường cho tôi và người thân bạn bè tôi, không vấn đề gì chứ?”.
Lâm Chính lạnh lùng hỏi.
Thu Ngạn nghe xong mặt tái mét.
Không phải Lâm Chính đã trả thù xong rồi sao?
Đám người sát hại Huyền Thông lúc trước đều bị Lâm Chính xử quyết, đám người Thu Ngạn không dám nói gì.
Bây giờ Long Thăng bị chém một tay đã đành, thậm chí còn bị Lâm Chính ép cúi đầu.
Hắn là em nuôi của Long Tử!
Trong Long tộc, hắn là nhân vật quyền cao chức trọng, không hề tầm thường.
Bây giờ Lâm Chính vẫn không thỏa mãn, còn đòi long mạch.
“Lâm đại nhân, không thể được! Tuyệt đối không thể! Nếu không còn long mạch, anh có biết chuyện này có ý nghĩa gì với chúng tôi không? Hơn nữa, anh dám nhắm tới đồ của Long tộc, Long tộc sẽ không tha cho anh đâu! Lẽ nào anh thật sự muốn đối đầu với Long tộc?”.
Thu Ngạn hét lên bằng giọng khàn khàn.
“Cho dù tôi không lấy long mạch này, Long tộc các người có tha cho tôi không?”.
Lâm Chính hỏi ngược lại.
Thu Ngạn ngập ngừng, im lặng một lúc không nói lời nào.
Hiển nhiên, hắn cũng đã nhìn ra Lâm Chính không ngốc, chút tâm tư của mình đã bị Lâm Chính nhìn thấu.
“Lâm đại nhân, có vài chuyện không phải tôi muốn, nhưng anh phải hiểu, Long tộc chúng tôi tung hoành ở long mạch dưới lòng đất đã hơn nghìn năm. Trong nghìn năm nay, người như anh chỉ có một!”.
Thu Ngạn nói.
“Nếu Thu Ngạn đại nhân đã nói đến mức đó, tôi nghĩ anh cũng hiểu ý đồ của tôi khi lấy nơi này chứ?”.
Lâm Chính nói.
“Lâm đại nhân, long mạch này chắc chắn không thể giúp anh chống đỡ với Long tộc. Long tộc phát triển đến nay đã hơn nghìn năm, chút sức mạnh này chỉ như muối bỏ biển!”.
Thu Ngạn lắc đầu.
“Dù sức có nhỏ nhoi, gặp bất công, gặp bất bình, gặp khó khăn và hiểm trở cũng sẽ không lùi bước. Chúng tôi yếu đuối không phải cái cớ để sợ hãi!”.
Lâm Chính lạnh lùng nói.
Thu Ngạn hít sâu một hơi, biết Lâm Chính đã hạ quyết tâm, thế là không nói gì nữa.
“Đi thôi!”.
Thu Ngạn nói.
“Cái gì?”.
“Anh Thu Ngạn… cứ nhường cho bọn họ vậy sao?”.
“Nếu để cấp trên biết, chúng ta sẽ tiêu đời!”.
“Thu Ngạn đại nhân, không thể!”.
Bọn họ sốt ruột, nhao nhao phản đối.
Nhưng Thu Ngạn không quan tâm, quay người rời đi.
Thu Ngạn không nhúng tay vào, những người còn lại cũng không dám đối đầu với Lâm Chính, chỉ có thể phẫn nộ trừng Lâm Chính, đi theo Thu Ngạn rời khỏi nơi này.
Lâm Chính lặng lẽ nhìn bọn họ rời đi, đợi người cuối cùng ra khỏi khu vực long mạch, anh sử dụng Vạn Kiếm Đồ, truyền long lực vào treo nó ở lối ra vào, chặn cửa lại.
“Đừng lãng phí thời gian, mọi người mau theo tôi vào long mạch!”.
Lâm Chính nói: “Tôi sẽ giúp mọi người hấp thu long lực, tăng cường thực lực. Từ hôm nay, chúng ta sẽ có chung một kẻ địch là Long tộc, biết chưa?”.
“Cái gì?”.
Tất cả mọi người đều bị hành động của Lâm Chính làm kinh ngạc.
Nhưng Lâm Chính không giải thích, rút Tuyệt Thế Tà Kiếm chém vào cấm chế của long mạch, xông vào trong long mạch…
Chương 5160: Cửa đá long mạch
Bọn họ ngơ ngác nhìn anh, không biết làm thế nào.
Vào lúc này, bọn họ ngoại trừ nghe theo Lâm Chính cũng không còn lựa chọn khác.
Bọn họ đã đắc tội chết với Long tộc, đến nước này rồi chỉ có thể đi bước nào tính bước đó.
“Vào trong xem xem rồi nói!”.
Mị Mộng lên tiếng, đi đầu chạy theo Lâm Chính vào trong.
Cầm Kiếm Nữ đi sát theo sau.
Những người khác nhìn nhau, cũng đi vào trong.
Bãi đất trống sâu trong Nhất Tuyến Thiên có một lối vào giống như hang động.
Kết giới ở đó đã bị tiêu hao hơn một nửa trong trận chiến trước kia, cho nên khi Lâm Chính xông vào không tiêu hao bao nhiêu tinh lực.
Trong cửa hang là một con đường dẫn xuống dưới.
Bọn họ đi dọc theo con đường xuống.
Nhưng bọn họ cảm thấy ngạc nhiên là con đường thông xuống dưới không ngừng có ánh sáng đỏ lan tỏa, nhiệt độ xung quanh cũng không ngừng dâng cao.
Đi khoảng vài trăm mét, nhiệt độ đã tăng cao bảy tám mươi độ, người thực lực không đủ như Tửu Ngọc đã toát đầy mồ hôi.
Không lâu nữa, một cánh cửa đá xuất hiện trong tầm mắt mọi người.
“Trên cửa có kết giới”.
Mị Mộng hét lên.
“Đây hình như là cửa đá của tòa nhà treo thưởng chúng tôi”.
Đào Thành ở phía sau được dìu tới giống như chú ý tới gì đó, lập tức tiến lên nói.
Lâm Chính nhìn ánh sáng đỏ trong khe hở cửa đá, lên tiếng: “Có thể phân biệt được nó lắp đặt từ lúc nào không?”.
“Tôi xem xem…”.
Đào Thành đưa tay nhẹ nhàng ma sát bề ngoài cửa đá, quan sát gì đó.
Không biết qua bao lâu, ông ta hít sâu một hơi: “Số năm cụ thể rất khó đoán, nhưng có lẽ đã ba trăm năm! Ít nhất không phải do tôi tạo ra”.
“Ba trăm năm?”.
Bọn họ đều sửng sốt.
Đào Thành là quản lý của tòa nhà treo thưởng, tuy chức vụ không cao nhưng hầu hết chuyện lớn nhỏ của tòa nhà treo thưởng đều do ông ta xử lý.
Nhìn ông ta có dáng vẻ trung niên, nhưng thực tế đã sống gần hai trăm tuổi, vì vậy ông ta biết nhiều hơn Lâm Chính.
“Chất liệu của cửa đá này vô cùng đặc biệt, có lẽ được chế tạo đặc biệt, dùng để phong ấn áp chế loại sức mạnh nào đó. Hơn nữa, kết giới trên cửa đá cũng không phải kết giới ngăn chặn, mà giống như kết giới hỗ trợ…”.
Đào Thành vừa quan sát vừa nói, đầu lông mày không khỏi nhíu chặt: “Lâm đại nhân, theo tôi thấy có lẽ năng lượng sau cửa đá này vô cùng cuồng bạo, mục đích dùng cửa đá là để áp chế luồng sức mạnh đó. Nếu chúng ta ngang nhiên vào trong sẽ bị sức mạnh phía sau cửa đá gây thương tích…”.
“Vậy sao?”.
Lâm Chính im lặng.
“Sư phụ, hay là chúng ta ra ngoài trước?”.
Thương Lan Phúc hỏi.
“Không, vậy thì không kịp thời gian, chúng ta phải nhanh chóng giải quyết long mạch này”.
Lâm Chính nói, đột nhiên rút Tuyệt Thế Tà Kiếm ra đâm xuống mặt đất.
Vù!
Tà lực cuồng bạo lan tỏa, hóa thành một kết giới chặn giữa bọn họ và Lâm Chính.
“Tôi vào trong trước, quan sát độ mạnh của năng lượng long mạch này, nếu phù hợp, tôi sẽ đưa mọi người vào”.
Lâm Chính nói, đưa tay nắm cửa kéo ra.
Ầm!
Năng lượng vô tận thoáng chốc bùng phát.
Bọn họ sợ hãi lùi lại.
Khi luồng sức mạnh này đánh vào Tuyệt Thế Tà Kiếm lại bị tà lực Tuyệt Thế Tà Kiếm chặn lại.
Hai loại sức mạnh đối chọi không ngừng tỏa ra làn sóng, nhưng từ đầu tới cuối không thể lan ra ngoài.
“Sư phụ chặn được rồi!”.
Thương Lan Phúc la lên.
Sau đó, mọi người nhìn bóng Lâm Chính biến mất đằng sau cửa đá…
Đợi đám Thu Ngạn đuổi tới bên cạnh Lâm Chính lại thấy trước mắt đã hỗn độn.
Hiện trường toàn là dấu vết chiến đấu.
Mấy người Cầm Kiếm Nữ, Thương Lan Phúc, Mị Mộng, Ngự Bích Hồng đều bị thương, đang giằng co với một người Long tộc.
Người đó khoảng hai mươi tuổi, trông cực kỳ trẻ con non nớt.
Lúc này hắn nở nụ cười mờ ám.
Xung quanh toàn là thi thể của thuộc hạ Đào Thành.
Mỗi người đều chết thê thảm, không toàn thây.
Đào Thành cũng bị thương nặng, hôn mê bất tỉnh, ngã cạnh Lang Gia.
Chỉ là lúc này trạng thái cảm xúc của Lang Gia cũng không tốt.
Hai mắt anh ta đỏ lên, hét lên với người Long tộc đó, muốn xông tới liều mạng với hắn.
Tửu Ngọc giữ anh ta lại, không để anh ta hành động lỗ mãng.
Hai bên cứ giằng co như vậy.
Nhưng rõ ràng bên phía Cầm Kiếm Nữ không phải đối thủ của hắn.
Người kia chưa dùng hết sức, hầu như chỉ đang đùa giỡn bọn họ.
“Dừng tay!”.
Thu Ngạn nhìn thấy bèn quát lên.
Người Long tộc ở bên này thấy vậy nhếch miệng cười: “Chú Thu Ngạn, chú về rồi à? Ha ha, chú đến đúng lúc lắm, ở đây có vài kẻ rất thú vị. Chú muốn dùng bọn họ làm thuốc, hay là nuôi bọn họ làm thuốc dẫn?”.
Nghe xong, vẻ mặt Thu Ngạn thâm trầm, đẩy hắn sang một bên.
“Những người này đều là bạn, đừng có tùy tiện ra tay!”.
“Bạn?”.
Người Long tộc kia ngạc nhiên, dường như không thể hiểu được Thu Ngạn nói vậy có ý gì.
Lúc này, Lâm Chính đi tới trước, bắt đầu kiểm tra vết thương của bọn họ.
“Anh Lâm? Là anh Lâm?”.
“Tốt quá rồi, sư phụ không sao!”.
“Đại nhân!”.
Đám người Tửu Ngọc, Thương Lan Phúc giàn giụa nước mắt.
Ngay cả Cầm Kiếm Nữ cũng không kìm nén được, che miệng khóc, nước mắt rơi lã chã.
“Người anh em…”.
Lang Gia cũng hồi phục lại, đôi mắt đỏ như máu nhìn Lâm Chính, thở hổn hển.
“Anh không sao chứ?”.
Lâm Chính nhìn Lang Gia người đầy vết bẩn và vết thương, trong lòng tràn ngập áy náy và đau khổ.
“Tôi không sao, cậu có bị thương ở đâu không… Những kẻ đó… không làm cậu bị thương chứ?”.
Lang Gia quan sát Lâm Chính, vẻ mặt căng thẳng.
Lâm Chính không nói gì, trong lòng run rẩy không thôi.
Nhóm Lang Gia có tổng cộng chín người, bây giờ đã chết thảm chỉ còn một mình anh ta.
Tình cảm của Lang Gia đối với Lâm Chính là chân thực.
“Anh cả, anh yên tâm, tôi đã trả thù cho anh Huyền Thông và những người khác, bây giờ tôi sẽ trả thù cho các anh!”.
Lâm Chính nói, sau đó quay người nhìn kẻ Long tộc kia, lạnh lùng nói: “Mày qua đây!”.
“Anh không được động vào người này, nếu không sẽ rắc rối lớn!”.
Thu Ngạn lập tức lên tiếng, vẻ mặt khó coi.
“Chú Thu Ngạn, những người này rốt cuộc là ai? Bọn họ không phải Long tộc đúng không? Vì sao chú lại khách sáo với bọn họ như vậy?”.
Dường như người Long tộc đó không ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề, cảm thấy không phục nói.
“Cậu im miệng đi!”.
Thu Ngạn sốt ruột quát lên.
Người đó sửng sốt, hơi kinh ngạc.
“Tôi không muốn lặp lại, nói rồi, bảo hắn qua đây, nếu không, tôi sẽ giết tại chỗ!”.
Lâm Chính lạnh lùng nói, hai mắt dần đỏ lên.
“Anh…”.
“Tên họ Lâm kia, anh đừng ức hiếp người quá đáng. Anh biết cậu ta là ai không? Anh dám giết cậu ta, tôi bảo đảm anh và tất cả người bên cạnh anh đều không sống nổi!”.
Cô gái tóc bạc lớn tiếng quát.
Chương 5157: Không phục
“Ồ? Lai lịch của hắn lớn lắm sao?”.
Lâm Chính hờ hững hỏi.
“Tôi nói cho cậu, nếu cậu ta có chuyện, chúng tôi cũng không đủ đền mạng!”.
Cô gái tóc bạc lạnh lùng nói.
“Cậu ta là em trai nuôi của con trai Long Đế!”.
Thu Ngạn hít sâu một hơi, nhỏ giọng nói: “Địa vị của cậu ta rất đặc biệt, nếu anh làm cậu ta bị thương để Long Tử biết được, anh có chạy đến chân trời góc biển cũng không thoát được!”.
“Anh nghĩ tôi sợ sao?”.
Lâm Chính tràn đầy sát khí, bước từng bước về phía người đó.
Người đó cũng bực tức, hung ác nhìn Lâm Chính: “Mày là cái thá gì mà dám khiêu chiến với tao? Hừ, đừng nói tao là em trai nuôi của Long Tử, dù tao không phải, dựa vào một kẻ ngoại tộc như mày mà cũng xứng giao đấu với tao?”.
Nói xong, người đó tích lũy long lực chuẩn bị ra tay.
Thu Ngạn lập tức chặn người đó lại.
“Long Thăng! Đừng lỗ mãng! Người này là một kẻ điên, cậu đừng ra tay với hắn!”.
“Kẻ điên?”.
Người tên Long Thăng sửng sốt.
“Hắn vừa giết đám người Trương Xuyên”.
Thu Ngạn hạ giọng nói.
“Cái gì?”.
Long Thăng kinh ngạc, vội hét lên: “Chú không ngăn lại sao?”.
“Thực lực của người này không tầm thường, có lẽ có tu vi của toàn bộ long mạch. Hơn nữa, hắn đã chuẩn bị liều mạng, nếu chúng ta giao đấu với hắn, kết cục sẽ là ngọc nát đá tan! Cậu muốn nhìn thấy kết cục đó sao?”.
Thu Ngạn hỏi.
Long Thăng ngạc nhiên, có lẽ không ngờ tới thực lực của người kia lại mạnh như vậy.
“Tu vi của toàn bộ long mạch? Sao có thể? Hắn không phải người trong tộc chúng ta đúng chứ? Vì sao… Vì sao hắn lại có được tu vi long lực mạnh như vậy?”.
Long Thăng mở to mắt, há hốc miệng, vẻ mặt khó tin.
“Tôi cũng rất muốn biết vì sao, nhưng sự thật bày ra trước mắt. Đừng chọc giận hắn nữa, đợi mọi chuyện bình ổn lại rồi nói!”.
Thu Ngạn khuyên nhủ.
Mặc dù Long Thăng tức giận nhưng hắn không phải kẻ ngốc.
Hắn cũng nhận ra được trạng thái của đám người Thu Ngạn không ổn, chỉ đành đồng ý.
“Được, vậy chú nói bọn họ cút đi…”.
“Chuyện đó…”.
Vẻ mặt Thu Ngạn khó coi.
Lúc này, Lâm Chính đã đến gần, sát khí dâng trào bao trùm mấy người họ.
Thu Ngạn biến sắc.
“Chờ đã, anh Lâm!”.
Nhưng không còn kịp nữa.
Lâm Chính giơ cao Tuyệt Thế Tà Kiếm chém về phía Long Thăng.
Long Thăng tức giận gào lên: “Mày tưởng tao sợ mày à?”.
Dứt lời, hai tay hắn tích lũy sức mạnh, sức mạnh hung ác đánh thẳng về phía Lâm Chính.
Long lực hùng hậu bao bọc cánh tay hắn, giống như bọc lên cánh tay hắn một lớp giáp kim cang, đao thương bất nhập.
Hơn nữa, long lực của Long Thăng khác với long lực bình thường.
Long lực của hắn dường như có độ thuần khiết khó mà hình dung bằng lời…
Có vẻ long lực của hắn đã được cải tạo qua…
Nhưng Lâm Chính không hề sợ.
Hai mắt anh đỏ lên, chém tới một kiếm, bất chấp tất cả.
“Cẩn thận!”.
Thu Ngạn biết thực lực của Lâm Chính, lập tức ra tay ngăn chặn nhưng không kịp.
Long Thăng chủ động đón đỡ.
Hiển nhiên, trong lòng hắn vẫn không phục Lâm Chính.
Chẳng mấy chốc, cánh tay được long lực bao bọc của hắn va chạm với Tuyệt Thế Tà Kiếm của Lâm Chính.
Ầm!
Một làn sóng long lực tỏa ra, lan rộng bốn phía.
Long lực của hai người bắt đầu đối chọi.
Nhưng không kéo dài được bao lâu.
Xoẹt!
Một tiếng cắt da thịt vang lên, sau đó thì thấy cánh tay Long Thăng đánh ra đã bay lên cao.
Máu màu vàng bắn tung tóe…
Chương 5158: Bọn họ mới là người phải đi
Long Thăng liên tục lùi lại, đôi mắt tràn đầy khó tin.
“Sao có thể như vậy? Tôi có long lực thuần khiết nhất… Vì sao không đỡ được hắn?”.
Giờ phút này Long Thăng dường như đã quên mất đau khổ, không ngừng lắp bắp, cứ như mất hồn.
Thu Ngạn sốt ruột kéo Long Thăng lùi về sau.
Hắn chặn trước mặt Lâm Chính, muốn khuyên nhủ Lâm Chính dường như đã phát điên, nhưng thấy dáng vẻ Lâm Chính thì hiểu có nói gì cũng không khuyên được.
Chẳng mấy chốc, Thu Ngạn đã quyết định, hét lên với đám người Mị Mộng, Cầm Kiếm Nữ, Đào Thành ở phía sau.
“Các vị, nếu các vị không chặn Lâm đại nhân lại, để anh ta giết em nuôi của Long Tử, tôi bảo đảm Lâm đại nhân và các vị đều sẽ trở thành kẻ địch lớn nhất của long mạch dưới lòng đất. Đến lúc đó, trên khắp thiên hạ không ai có thể bảo vệ được các vị và Lâm đại nhân. Tôi hi vọng các vị có thể khuyên anh ta đừng làm chuyện lỗ mãng, nếu không, sự việc đến mức không thể xoay chuyển nữa thì tiêu!”.
Nghe được lời này, mọi người đều run rẩy.
Cầm Kiếm Nữ xông tới trước kéo cánh tay Lâm Chính.
“Anh Lâm, dừng tay đi!”.
Cầm Kiếm Nữ tràn nước mắt, vội nói.
“Tình Nhi, cô yên tâm, tôi sẽ trút giận cho các cô. Bất cứ ai làm các cô bị thương, tôi sẽ xé xác bọn họ ra”.
Lâm Chính đỏ cả hai mắt, nói.
“Không, anh Lâm, anh không cần hi sinh vì chúng tôi! Chúng tôi chỉ hi vọng anh có thể yên ổn, chúng tôi chỉ hi vọng anh có thể bình an vô sự!”.
Cầm Kiếm Nữ khóc lóc, ôm lấy Lâm Chính.
Cơ thể ấm áp dán vào sau lưng Lâm Chính.
Lâm Chính giật mình, cơn giận trong lòng cũng vơi đi.
Anh nhìn sang Long Thăng và Thu Ngạn, nói nhỏ: “Kế hoạch của tôi là giết bọn họ diệt khẩu, vậy thì không ai biết được đây là do chúng ta làm”.
“Anh có thể bảo đảm giết hết được bọn họ không?”.
“Cái đó…”.
Lâm Chính im lặng.
Lâm Chính muốn giết người diệt khẩu, nhưng dù gì đây cũng là người của Long tộc, thực lực phi phàm, anh cũng không dám bảo đảm.
Nhưng anh hiểu Thu Ngạn thỏa hiệp chỉ là vì trạng thái của hắn không tốt, không muốn liều mạng với Lâm Chính.
Từ trong xương cốt, bọn họ vẫn xem thường những người ngoại tộc như anh.
Hơn nữa… Lâm Chính tin đám người Thu Ngạn nhất định sẽ trả thù mình.
Bởi vì trận chiến hôm nay, Lâm Chính gần như đã giẫm nát tôn nghiêm mà người Long tộc lấy làm kiêu ngạo…
Đây là điều mà người Long tộc sẽ không cho phép.
Dù Thu Ngạn không so đo, đám người Long Thăng cũng sẽ không bỏ qua.
Nhưng có một điều Thu Ngạn nói không sai.
Bây giờ giết Long Thăng mà không diệt khẩu được bọn họ thì không chỉ có Lâm Chính bị người Long tộc nhắm tới, mà đám người Cầm Kiếm Nữ, Mị Mộng, Đào Thành có người nào tính người nấy, tất cả đều sẽ bị người Long tộc tính sổ.
Hơn nữa, anh cũng không có năng lực diệt khẩu hết những người này.
Lâm Chính cân nhắc một lúc, quyết định dừng tay, tạm thời xem xem sự việc còn có thể xoay chuyển hay không.
“Nếu không phải bọn họ cầu xin, tao sẽ giết mày, Long Thăng!”.
Lâm Chính lạnh lùng nói, sau đó tra Tuyệt Thế Tà Kiếm vào vỏ.
“Mày…”.
Long Thăng còn định nói gì đó, nhưng cảm giác đau đớn nơi tay lại dâng lên.
Hắn toát mồ hôi, sắc mặt trắng bệch, hai mắt phẫn hận nhìn Lâm Chính.
“Được rồi Long Thăng, chuyện này dừng ở đây, tất cả chỉ là hiểu lầm!”.
Thu Ngạn nở nụ cười giảng hòa.
“Lâm đại nhân, chúng ta đi thôi!”.
Mị Mộng vội nói.
Giờ khắc này, bọn họ chỉ muốn rời khỏi đây.
Nhưng Lâm Chính lại liếc xéo đám người Thu Ngạn: “Đi? Chúng ta đi đâu? Bọn họ mới là người phải đi!”.
Chương 5159: Như muối bỏ biển
Nghe được lời đó, tất cả bọn họ sửng sốt, đồng loạt nhìn Lâm Chính với vẻ mặt khó tin.
Cô gái tóc bạc sửng sốt.
Thu Ngạn và Long Thăng hít một hơi, ngạc nhiên nhìn Lâm Chính.
“Lâm đại nhân, anh nói vậy… là ý gì?”.
Thu Ngạn ngạc nhiên lên tiếng.
“Người của bọn họ vô cớ sát hại anh em của tôi, người của anh thì làm người quan trọng của tôi bị thương, bây giờ tôi muốn lấy chỗ này làm vật bồi thường cho tôi và người thân bạn bè tôi, không vấn đề gì chứ?”.
Lâm Chính lạnh lùng hỏi.
Thu Ngạn nghe xong mặt tái mét.
Không phải Lâm Chính đã trả thù xong rồi sao?
Đám người sát hại Huyền Thông lúc trước đều bị Lâm Chính xử quyết, đám người Thu Ngạn không dám nói gì.
Bây giờ Long Thăng bị chém một tay đã đành, thậm chí còn bị Lâm Chính ép cúi đầu.
Hắn là em nuôi của Long Tử!
Trong Long tộc, hắn là nhân vật quyền cao chức trọng, không hề tầm thường.
Bây giờ Lâm Chính vẫn không thỏa mãn, còn đòi long mạch.
“Lâm đại nhân, không thể được! Tuyệt đối không thể! Nếu không còn long mạch, anh có biết chuyện này có ý nghĩa gì với chúng tôi không? Hơn nữa, anh dám nhắm tới đồ của Long tộc, Long tộc sẽ không tha cho anh đâu! Lẽ nào anh thật sự muốn đối đầu với Long tộc?”.
Thu Ngạn hét lên bằng giọng khàn khàn.
“Cho dù tôi không lấy long mạch này, Long tộc các người có tha cho tôi không?”.
Lâm Chính hỏi ngược lại.
Thu Ngạn ngập ngừng, im lặng một lúc không nói lời nào.
Hiển nhiên, hắn cũng đã nhìn ra Lâm Chính không ngốc, chút tâm tư của mình đã bị Lâm Chính nhìn thấu.
“Lâm đại nhân, có vài chuyện không phải tôi muốn, nhưng anh phải hiểu, Long tộc chúng tôi tung hoành ở long mạch dưới lòng đất đã hơn nghìn năm. Trong nghìn năm nay, người như anh chỉ có một!”.
Thu Ngạn nói.
“Nếu Thu Ngạn đại nhân đã nói đến mức đó, tôi nghĩ anh cũng hiểu ý đồ của tôi khi lấy nơi này chứ?”.
Lâm Chính nói.
“Lâm đại nhân, long mạch này chắc chắn không thể giúp anh chống đỡ với Long tộc. Long tộc phát triển đến nay đã hơn nghìn năm, chút sức mạnh này chỉ như muối bỏ biển!”.
Thu Ngạn lắc đầu.
“Dù sức có nhỏ nhoi, gặp bất công, gặp bất bình, gặp khó khăn và hiểm trở cũng sẽ không lùi bước. Chúng tôi yếu đuối không phải cái cớ để sợ hãi!”.
Lâm Chính lạnh lùng nói.
Thu Ngạn hít sâu một hơi, biết Lâm Chính đã hạ quyết tâm, thế là không nói gì nữa.
“Đi thôi!”.
Thu Ngạn nói.
“Cái gì?”.
“Anh Thu Ngạn… cứ nhường cho bọn họ vậy sao?”.
“Nếu để cấp trên biết, chúng ta sẽ tiêu đời!”.
“Thu Ngạn đại nhân, không thể!”.
Bọn họ sốt ruột, nhao nhao phản đối.
Nhưng Thu Ngạn không quan tâm, quay người rời đi.
Thu Ngạn không nhúng tay vào, những người còn lại cũng không dám đối đầu với Lâm Chính, chỉ có thể phẫn nộ trừng Lâm Chính, đi theo Thu Ngạn rời khỏi nơi này.
Lâm Chính lặng lẽ nhìn bọn họ rời đi, đợi người cuối cùng ra khỏi khu vực long mạch, anh sử dụng Vạn Kiếm Đồ, truyền long lực vào treo nó ở lối ra vào, chặn cửa lại.
“Đừng lãng phí thời gian, mọi người mau theo tôi vào long mạch!”.
Lâm Chính nói: “Tôi sẽ giúp mọi người hấp thu long lực, tăng cường thực lực. Từ hôm nay, chúng ta sẽ có chung một kẻ địch là Long tộc, biết chưa?”.
“Cái gì?”.
Tất cả mọi người đều bị hành động của Lâm Chính làm kinh ngạc.
Nhưng Lâm Chính không giải thích, rút Tuyệt Thế Tà Kiếm chém vào cấm chế của long mạch, xông vào trong long mạch…
Chương 5160: Cửa đá long mạch
Bọn họ ngơ ngác nhìn anh, không biết làm thế nào.
Vào lúc này, bọn họ ngoại trừ nghe theo Lâm Chính cũng không còn lựa chọn khác.
Bọn họ đã đắc tội chết với Long tộc, đến nước này rồi chỉ có thể đi bước nào tính bước đó.
“Vào trong xem xem rồi nói!”.
Mị Mộng lên tiếng, đi đầu chạy theo Lâm Chính vào trong.
Cầm Kiếm Nữ đi sát theo sau.
Những người khác nhìn nhau, cũng đi vào trong.
Bãi đất trống sâu trong Nhất Tuyến Thiên có một lối vào giống như hang động.
Kết giới ở đó đã bị tiêu hao hơn một nửa trong trận chiến trước kia, cho nên khi Lâm Chính xông vào không tiêu hao bao nhiêu tinh lực.
Trong cửa hang là một con đường dẫn xuống dưới.
Bọn họ đi dọc theo con đường xuống.
Nhưng bọn họ cảm thấy ngạc nhiên là con đường thông xuống dưới không ngừng có ánh sáng đỏ lan tỏa, nhiệt độ xung quanh cũng không ngừng dâng cao.
Đi khoảng vài trăm mét, nhiệt độ đã tăng cao bảy tám mươi độ, người thực lực không đủ như Tửu Ngọc đã toát đầy mồ hôi.
Không lâu nữa, một cánh cửa đá xuất hiện trong tầm mắt mọi người.
“Trên cửa có kết giới”.
Mị Mộng hét lên.
“Đây hình như là cửa đá của tòa nhà treo thưởng chúng tôi”.
Đào Thành ở phía sau được dìu tới giống như chú ý tới gì đó, lập tức tiến lên nói.
Lâm Chính nhìn ánh sáng đỏ trong khe hở cửa đá, lên tiếng: “Có thể phân biệt được nó lắp đặt từ lúc nào không?”.
“Tôi xem xem…”.
Đào Thành đưa tay nhẹ nhàng ma sát bề ngoài cửa đá, quan sát gì đó.
Không biết qua bao lâu, ông ta hít sâu một hơi: “Số năm cụ thể rất khó đoán, nhưng có lẽ đã ba trăm năm! Ít nhất không phải do tôi tạo ra”.
“Ba trăm năm?”.
Bọn họ đều sửng sốt.
Đào Thành là quản lý của tòa nhà treo thưởng, tuy chức vụ không cao nhưng hầu hết chuyện lớn nhỏ của tòa nhà treo thưởng đều do ông ta xử lý.
Nhìn ông ta có dáng vẻ trung niên, nhưng thực tế đã sống gần hai trăm tuổi, vì vậy ông ta biết nhiều hơn Lâm Chính.
“Chất liệu của cửa đá này vô cùng đặc biệt, có lẽ được chế tạo đặc biệt, dùng để phong ấn áp chế loại sức mạnh nào đó. Hơn nữa, kết giới trên cửa đá cũng không phải kết giới ngăn chặn, mà giống như kết giới hỗ trợ…”.
Đào Thành vừa quan sát vừa nói, đầu lông mày không khỏi nhíu chặt: “Lâm đại nhân, theo tôi thấy có lẽ năng lượng sau cửa đá này vô cùng cuồng bạo, mục đích dùng cửa đá là để áp chế luồng sức mạnh đó. Nếu chúng ta ngang nhiên vào trong sẽ bị sức mạnh phía sau cửa đá gây thương tích…”.
“Vậy sao?”.
Lâm Chính im lặng.
“Sư phụ, hay là chúng ta ra ngoài trước?”.
Thương Lan Phúc hỏi.
“Không, vậy thì không kịp thời gian, chúng ta phải nhanh chóng giải quyết long mạch này”.
Lâm Chính nói, đột nhiên rút Tuyệt Thế Tà Kiếm ra đâm xuống mặt đất.
Vù!
Tà lực cuồng bạo lan tỏa, hóa thành một kết giới chặn giữa bọn họ và Lâm Chính.
“Tôi vào trong trước, quan sát độ mạnh của năng lượng long mạch này, nếu phù hợp, tôi sẽ đưa mọi người vào”.
Lâm Chính nói, đưa tay nắm cửa kéo ra.
Ầm!
Năng lượng vô tận thoáng chốc bùng phát.
Bọn họ sợ hãi lùi lại.
Khi luồng sức mạnh này đánh vào Tuyệt Thế Tà Kiếm lại bị tà lực Tuyệt Thế Tà Kiếm chặn lại.
Hai loại sức mạnh đối chọi không ngừng tỏa ra làn sóng, nhưng từ đầu tới cuối không thể lan ra ngoài.
“Sư phụ chặn được rồi!”.
Thương Lan Phúc la lên.
Sau đó, mọi người nhìn bóng Lâm Chính biến mất đằng sau cửa đá…