-
Chương 5136-5140
Chương 5136: Người bảo vệ long mạch
Đối mặt với sự uy hiếp của Lâm Chính, mấy người họ đều vô cùng kinh hãi, đặc biệt là người đang bị Lâm Chính bóp chặt, toàn thân cứ run rẩy không ngừng, ham răng va chạm điên cuồng, lo lắng không nói lên lời.
“Thân phận của chúng tôi, tốt nhất anh đừng nên tìm hiểu... Vị đại nhân này, tôi thừa nhận chúng tôi chọc sai người, anh thả chúng tôi ra. Chúng tôi sẽ coi như không có chuyện gì xảy ra... Được không?”
Lúc này, người phụ nữ bị cụt tay bên kia hít một hơi thật sâu, ổn định sự kinh hãi trong lòng, khàn khàn nói.
Nhưng vừa dứt lời.
Răng rắc!
Chỉ nháy mắt đầu của người bị Lâm Chính nắm trong tay đã rơi xuống đất.
Cổ của hắn bị Lâm Chính cắt đứt ngay tức khắc.
“Anh!”
Sắc mặt của người phụ nữ bị cụt tay trắng bệch, đôi mắt trừng lớn, cơ thể theo bản năng lùi về sau hai bước.
“Tôi và Diệp Viêm là kẻ thù một mất một còn, hắn thuộc phe các người, cô nói xem, tôi nên thả các người ra à?”
Mặt Lâm Chính vô cảm nói.
“Cái gì?”
Người phụ nữ cụt tay nghẹn họng nhìn trân trối.
“Hơn nữa, chắc là người của cô cũng giết anh em kết nghĩa của tôi rồi, điều bây giờ tôi có thể hứa hẹn với các người là, nếu như các người thành thật trả lời câu hỏi của tôi, tôi sẽ tha cho các người một con đường sống, nếu các người không phối hợp, vậy tôi cũng chỉ có thể để các người giống thi thể bên kia, vĩnh viễn mai táng ở chỗ này, nghe đây, sự kiên nhẫn của tôi... Có giới hạn”.
Lâm Chính khẽ liếc mắt, sát ý lập lòe ở chỗ sâu trong con ngươi khiến người ta sợ hãi.
Mọi người không rét mà run.
Đã tung hoành ở long mạch dưới lòng đất nhiều năm như vậy, cho dù có gặp gỡ Võ Thần, bọn họ cũng không sợ hãi chút nào.
Nhưng giờ này ngày này, gặp phải người này, bọn họ phát hiện bản thân giống như một con kiến sợ hãi hoảng loạn...
“Tôi nói, tôi nói hết!”
Người phụ nữ cụt tay cắn răng, lập tức nói.
“Phượng Quyên! Cô điên rồi à? Cô dám bán đứng? Cô không sợ bị đoàn trưởng xử chết à?”
Đồng bọn bên cạnh lập tức gầm nhẹ.
“Làm sao? Các người sợ bị đoàn trường xử chết, không sợ bị vị đại nhân này giết chết à? Dù sao cũng chết cả, sao không tranh thủ thêm một chút? Chẳng lẽ các người bằng lòng chôn thân ở đây à?”
Người phụ nữ cụt tay trầm giọng nói.
Mọi người ngạc nhiên, lập tức nghẹn lời.
Chỉ thấy vẻ mặt người phụ nữ cụt tay kia nghiêm túc nói: “Chúng tôi... Là Long tộc dưới lòng đất”.
“Long tộc?”
Lâm Chính hơi sửng sốt.
Đám người Mị Mộng bên cạnh cũng vô cùng mờ mịt.
Chỉ có mỗi Đào Thành là phản ứng kịp, thất thanh nói: “Chẳng lẽ các người là người bảo vệ long mạch trong truyền thuyết ư?”
“Phải”.
Người phụ nữ cụt tay gật đầu.
“Là gì?”
Lâm Chính nhìn về phía Đào Thành.
“Đại nhân, tôi từng nhìn thấy trong một số sách sử cổ xưa của tòa nhà treo thường, nghe nói trước khi long mạch dưới nền đất hình thành, đây là một lăng mộ cổ, nói chính xác thì, đây là lăng mộ rồng cổ, nghe đồn chỗ này mai táng xác của một con rồng!”
“Xác rồng?”
Hô hấp của Lâm Chính khẽ run.
“Lời nói vô căn cứ, trên thế giới này, làm gì loại sinh vật như rồng?”
Tửu Ngọc bên cạnh cười thở hổn hển, hoàn toàn không tin.
Nhưng hình như Lâm Chính đã nghĩ tới cái gì đó, đột nhiên xoay người, đi vào trong thành.
“Tới hết đây!”
Lâm Chính nghiêng đầu khẽ hô.
Mọi người lập tức đi qua.
Xuyên qua cửa thành rách nát tràn đầy máu tươi, đường phố phồn hoa ngày xưa hay đặt chân giờ đã có đủ các đống đổ nát gạch vụn, biểu cảm của đám người Đào Thành, Mị Mộng đều hoảng hốt.
Không biết qua bao lâu, Lâm Chính dừng lại trước một cái hố to.
Anh nhìn vào phế tích trong cái hố to, sau đó giơ tay nắm chặt.
Rầm!
Tất cả gạch vụn trong cái hố đều nổ tung.
Sau đó một móng vuốt rồng to lớn sinh động như thật xuất hiện trong ánh mắt của mọi người.
“Đó là?”
Đám người Mị Mộng, Cầm Kiếm Nữ đều ngơ ngác.
“Đây, chẳng lẽ là xác rồng mà các người bảo vệ à?”
Lâm Chính nghiêng đầu nhìn chằm chằm vào người phụ nữ cụt tay, trầm giọng dò hỏi.
Chương 5137: Xác rồng nghìn cây số
Người phụ nữ cụt tay nhìn chằm chằm vào móng vuốt rồng khủng bố, im lặng một lát, sau đó gật đầu.
“Đây là thi thể?”
Ngự Bích Hồng cẩn thận đi qua. Sau đó dùng tay đụng vào móng vuốt rồng khủng bố kia, nhưng không xảy ra chuyện gì cả.
“Tôi thấy đây không phải là pho tượng hay sao, ở long mạch dưới lòng đất này, chỗ nào chẳng có pho tượng thế này, chẳng qua to thế này, chắc là lần đầu tiên mới thấy”.
Long mạch dưới lòng đất, rồng là tín ngưỡng của mọi người, là vị thần thật sự duy nhất của người ở đây.
Cho dù chưa ai nhìn thấy rồng thật sự, nhưng dưới lòng đất, chỗ nào cũng có thể nhìn thấy pho tượng hoặc bức tranh về rồng.
“Trên thực tế tôi cũng chưa từng nhìn thấy rồng thật sự, nhưng căn cứ theo lời đoàn trưởng của chúng tôi nói, tất cả các pho tượng về rồng trong khu vực long mạch này, đều là bộ phận của xác rồng, đa phần các bộ phận này đều hiện rõ ở ngoài, cũng chính vì nguyên nhân chúng hiện rõ bên ngoài, cho nên mới khiến sức mạnh trong xác rồng tràn ra, nhân tiện hình thành long mạch”.
“Sở dĩ người của long mạch dưới lòng đất có tốc độ tu luyện nhanh chóng hơn vực Diệt Vong hay các khu vực khác, tốc độ lĩnh hội cũng khủng bố hơn, đều là vì long mạch dưới lòng đất có long mạch thật sự tồn tại, được cơ thể của rồng thần nuôi dưỡng bồi bổ, mới có thể tu luyện nhanh chóng!”
Người phụ nữ cụt tay chậm rãi giải thích.
Ánh mắt Lâm Chính trói chặt, nhìn chằm chằm vào người phụ nữ cụt tay hỏi: “Đoàn trưởng là ai?”
“Chúng tôi là người bảo vệ long mạch tiên phong! Chúng tôi chịu trách nhiệm bảo vệ long mạch trong kỉ nguyên này!”
Người phụ nữ cụt tay cắn răng nói.
“Thì ra là thế, vậy thì trước mắt hang ổ của các người ở đâu?”
Lâm Chính lại hỏi.
“Hẻm núi không tên”.
Người phụ nữ cụt tay nhìn đám người Đào Thành, Mị Mộng, khàn khàn nói: “Không phải đồng bạn của anh biết rồi sao?”
“Chính là nơi mà chúng tôi vô tình đi vào đó à?”
Mị Mộng kinh ngạc hỏi.
“Nơi vô tình đi vào?”
Lâm Chính nhìn về phía mấy người.
“Lâm đại nhân, lúc tôi nhậm chức ở tòa nhà treo thưởng có biết ở chỗ sâu trong cái hẻm núi kia có cửa ra vào thông với vực Diệt Vong, sau khi chúng tôi thoát khỏi Long Tâm Thành, các cửa ra vào của tòa nhà treo thưởng bị phong tỏa, đuổi giết chúng tôi, vì mạng sống, tôi bí quá hóa liều, dẫn bọn họ đi vào cái cửa bị che giấu kia, định rời khỏi long mạch dưới lòng đất”.
Đào Thành vội vàng giải thích.
“Thì ra là vậy, nhưng mà, chắc đó không phải là cửa ra vào chứ? Nếu không, người bảo vệ long mạch cũng không thể xuất hiện ở đó”.
Lâm Chính yên lặng nhìn chằm chằm vào người phụ nữ cụt tay nói.
Môi dưới của người phụ nữ cụt tay ngập ngừng, đang muốn mở miệng.
Nhưng người bên cạnh thật sự không nhịn được nữa.
“Phượng Quyên! Đủ rồi! Cô không thể nói nữa, nếu không tất cả chúng ta đều chết không có chỗ chôn thân đâu!”
Một người đàn ông gào rống.
Nhưng hắn vừa dứt lời.
Rầm!
Tuyết Thế Tà Kiếm đã bổ thẳng vào đầu hắn, sau đó lực kiếm biến thành hàng trăm dòng điện, bao trùm toàn thân hắn.
Người đàn ông còn chưa kịp nức nở, thân thể hóa thành hơn một người khối thịt chỉnh tề, sụp xuống chết tươi.
Mấy người còn lại đặt mông ngồi xuống đất, đứng cũng không dám đứng thắng,
“Tôi vẫn giữ câu nói kia, nói thì còn đường sống, không nói thì chết ngay bây giờ”.
Lâm Chính lạnh nhạt nói.
“Đó không phải là cửa ra vào!”
Người phụ nữ cụt tay tên Phượng Quyên vội vàng hô: “Thực ra là đường hầm thông với đầu rồng!”
“Đầu rồng?”
Hô hấp của Lâm Chính căng thẳng.
“Hơn nữa, đó cũng là điện chính của người bảo vệ long mạch như chúng tôi!”
Phượng Quyên run rẩy nói.
“Phải không?”
Lâm Chính hơi hòa hoãn, đột nhiên, anh nghĩ tới một chuyện cực kì khủng bố nào đó.
“Từ đây tới hẻm núi không tên là bao xa?”
Lâm Chính trầm giọng hỏi.
“Ít nhất là ngàn dặm!”
Đào Thành suy nghĩ rồi nói.
“Ngàn cây số?”
Con ngươi của Lâm Chính phóng đại.
“Nói cách khác, xác rồng này... Ít nhất dài ngàn cây số ư?”
Chương 5138: Long quang
Bây giờ Lâm Chính không thể phán đoán được điều mà người canh giữ long mạch nói là thật hay giả.
Dù sao anh không có cách nào phá vỡ tảng đá cứng đầu trên bề mặt vuốt rồng, không cách nào suy đoán được bên trong có phải có máu thịt rồng hay không.
Nếu điều này là sự thật thì sẽ chấn động đến mức nào?
Xác rồng ngàn cây số?
Đây là sinh vật thật sự tồn tại ư?
Lâm Chính hít thật sâu, khó mà tiêu hoá hết những gì nghe được từ người phụ nữ cụt tay.
Anh không muốn hỏi quá nhiều, chỉ nói: “Mấy anh em kết nghĩa của tôi bây giờ còn sống không?”
“Anh em kết nghĩa?”
Người phụ nữ cụt tay choáng váng.
“Chính là những người lúc trước bị các cô giam giữ trong hẻm núi”.
Mị Mộng lập tức giải thích.
Sắc mặt người phụ nữ cụt tay lập tức thay đổi, sau đó nhỏ giọng nói: “Tôi… tôi không biết rõ lắm… có thể còn sống, cũng có thể…”
“Trói bọn họ lại!”
Lâm Chính bình tĩnh nói.
“Anh muốn làm gì? Không phải anh đã nói, chỉ cần tôi trả lời câu hỏi của anh, anh sẽ để chúng tôi đi sao! Sao anh lại lật lọng chứ?”
Người phụ nữ cụt tay vội la lên.
“Yên tâm, tôi sẽ không thất hứa, nhưng tôi phải bảo đảm rằng anh em kết nghĩa của tôi vẫn bình an vô sự! Bây giờ các cô đưa tôi đến hẻm núi, nếu anh em kết nghĩa của tôi còn sống, tôi sẽ dùng các cô để trao đổi với họ, tất nhiên, nếu họ đã xảy ra chuyện… các cô, chỉ có thể chôn theo!”
Lâm Chính lạnh lùng nói.
Hô hấp của người phụ nữ cụt tay chợt đình trệ.
Nhưng những người bên cạnh lại vui mừng khôn xiết.
“Đại nhân, anh muốn đi đến hẻm núi à? Không thành vấn đề, giờ chúng tôi đưa anh đến đó ngay!”
Một người vội nói.
“Dẫn đường!”
Lâm Chính trầm giọng nói.
“Được, được, anh đi theo tôi!”
Người nọ gật đầu liên tục.
Đào Thành ra lệnh cho người dùng dây thừng trói bọn họ, sau đó bọn họ vội vàng dẫn đường, dẫn nhóm Lâm Chính quay về hẻm núi thần bí.
Tuy người phụ nữ cụt tay chỉ còn một tay, nhưng cũng bị dây thừng trói quanh người, chỉ cử động được hai chân.
“Lần này chúng ta không sống nổi rồi!”
Cô ta ủ rũ cúi đầu, khàn giọng nói.
“Ồ, không sống nổi? Cô sai rồi, bọn họ mới là người không sống nổi!”
Những người bên cạnh cười khẩy.
“Anh có ý gì?”
“Thiên đàng có lối không đi, địa ngục không cửa thì lao vào, tôi nói thật cho cô biết, hôm nay là ngày đoàn trưởng quay về, nếu bọn họ đến hẻm núi, tôi cam đoan sẽ gặp được đoàn trưởng, cô nói chúng ta có thể sống không?”
Người nọ híp mắt cười.
Vừa dứt lời, hai mắt người phụ nữ cụt tay mở to.
“Thật ư?”
“Đừng nói chuyện, đi thôi”.
Mấy người âm thầm trò chuyện, sau đó miệt mài dẫn đường.
Lâm Chính nuốt mấy viên thuốc, đâm vài châm vào người, rồi nhắm mắt đi theo.
Anh phải mau chóng tiêu hóa và nắm giữ long lực trong cơ thể càng sớm càng tốt.
Cầm Kiếm Nữ và những người phía sau trông có vẻ hốc hác, trong mắt hiện lên vẻ lo lắng.
Nhưng vì đám người Lang Gia, họ biết mình không thể lùi bước.
Dù sao Lang Gia bị bỏ lại trong hẻm núi là vì bảo vệ bọn họ, sống chết không rõ.
Tuy nhiên, sau khi mọi người đi được nửa ngày đường, Lâm Chính đột nhiên hét lên: “Dừng lại!”
Đám người canh giữ long mạch đi trước đều choáng váng, rối rít quay đầu.
“Đại nhân, có chuyện gì vậy?”
“Nghỉ ngơi ở đây một lát”.
Lâm Chính nhắm mắt, bình tĩnh nói, sau đó khoanh chân ngồi xuống, bắt đầu tĩnh tọa.
Mọi người bối rối.
“Người này đang giác ngộ à?”
Một người ngạc nhiên thì thầm.
“Giác ngộ vào lúc này? Đang làm gì vậy? Kéo dài thời gian sao?”
“Nếu lỡ mất thời điểm đoàn trưởng đến, vậy thì nguy rồi!”
Vài người xì xào bàn tán, ánh mắt hiện lên vẻ kỳ dị.
Nhưng giây tiếp theo.
Ầm!
Cơ thể Lâm Chính đột nhiên tỏa ra một vòng thần quang bảy màu, một chùm sáng cao ngất bắn ra từ trong cơ thể, xuyên qua tầng đỉnh nham thạch, bắn thẳng lên trời.
“Cái gì?”
Tất cả người canh giữ long mạch đều hoảng sợ ngã ngồi trên đất.
“Đây... đây là... long quang?”
Người phụ nữ cụt tay ngã gục xuống đất, run rẩy nói.
Chương 5139: Tóc bạc
Đám người Đào Thành, Cầm Kiếm Nữ lập tức canh giữ bên người Lâm Chính, bảo vệ anh.
“Không ngờ đại nhân đột phá vào lúc này! Thật đáng mừng!”
Đào Thành không nhịn được cười nói.
“Nhưng cảnh tượng anh Lâm đột phá... hơi kỳ quái!”
Mị Mộng liếc nhìn Lâm Chính, ánh mắt kỳ quái nói.
Dứt lời, mọi người rối rít gật đầu.
“Thần quang bảy màu phá thân mà ra, khí mạch biến hóa sẽ có dáng điệu gì?”
Đào Thành kinh ngạc nói.
“Các vị, mấy người nhìn những người đó xem!”
Lúc này, Tửu Ngọc dường như đã phát hiện ra gì đó, vội vàng hét lên.
Mọi người nhìn về phía trước.
Nhưng bọn họ nhìn thấy đám người người phụ nữ cụt tay nhìn Lâm Chính như hóa đá.
Đám người này ngẩn tò te, hai mắt mở to, đến mức có thể nhét quả trứng gà vào miệng, giống như vừa nhìn thấy ma.
“Có lẽ bọn họ biết gì đó?”
Cầm Kiếm Nữ mím môi nói.
“Chắc chắn là thế”.
Thương Lan Phúc nói như đinh đóng cột: “Sức mạnh của sư phụ giống sức mạnh của bọn họ, chắc chắn bọn họ phải biết sự đột phá của sư phụ có ý nghĩa gì”.
“Mọi người bảo vệ anh Lâm, đừng để người khác phá hư sự giác ngộ của anh Lâm!”
Cầm Kiếm Nữ nói, nắm chặt kiếm trong tay nhìn chằm chằm mấy người đó.
Rất sợ những người này làm ra hành động gì.
Nhưng trên thực tế cô ta đã lo lắng quá mức.
Sau khi những người này ổn định tinh thần, đều kinh hãi lùi về sau, không có ý định phá hoại.
Sự giác ngộ của Lâm Chính kéo dài khoảng một tiếng, mới kết thúc.
Khi thần quang biến mất, mái tóc đen của Lâm Chính lần nữa chuyển sang màu trắng.
Hơn nữa vẻ mặt của anh tĩnh mịch, còn kỳ quái hơn vẻ mặt những người khác.
Anh từ từ mở mắt, đứng lên.
Một luồng long khí vô hình xoay tròn xung quanh cơ thể anh, giống như con rồng xanh nhỏ nhắn.
“Hóa ra sức mạnh này... thần kỳ như vậy?”
Lâm Chính khàn giọng nói, sau đó xòe tay ra.
Vù!
Ba luồng sức mạnh huyền diệu xoáy tròn trong lòng bàn tay anh.
Một luồng màu trắng, một luồng màu xanh, một luồng đỏ rực.
Đây chính là sức mạnh mà Lâm Chính đang nắm giữ.
“Trong cơ thể anh ta không chỉ nắm giữ, long lực và sức mạnh phi thăng, có lẽ là còn nắm giữ hai sức mạnh khác trở lên!”
Người phụ nữ cụt tay nói: “Người đàn ông này là thiên tài, tuyệt đối là thiên tài...”
"Chúng ta... chúng ta còn muốn dẫn anh ta đi gặp đoàn trưởng không?”
Người đàn ông bên cạnh run rẩy hỏi.
“Dẫn! Sao không dẫn? Chỉ có đoàn trưởng mới có thể giết anh ta!”
Một người khác lộ ra ánh mắt dữ tợn.
“Dẫn đường đi”.
Lâm Chính dập tắt sức mạnh trong tay, lạnh lùng nhìn mấy người kia nói.
“Vâng... đại nhân... mời đi bên này!”
Người đàn ông gượng cười, sau đó xoay người tiếp tục đi về phía trước.
Bọn họ đi rất vội vàng, hai bước không ngừng, gần như bắt đầu chạy.
Đám người Đào Thành, Mị Mộng theo sát phía sau.
Sau khoảng một ngày như vậy, cả nhóm cuối cùng cũng đến nơi.
“Đại nhân, đi qua nơi này, có thể đi vào vị trí đầu rồng của long mạch”.
Người phụ nữ cụt tay mím môi nói.
“Chúng ta vào thôi”. Mị Mộng vừa nói, vừa định bước vào, lập tức bị Lâm Chính gọi lại.
“Khoan đã”.
“Anh Lâm?”
Mị Mộng sửng sốt.
“Chúng ta không biết có gì bên trong, nên đừng tùy tiện bước vào”.
Lâm Chính bình tĩnh nói, sau đó nhìn người phụ nữ cụt tay, nói thẳng: “Cô đi vào, gọi bọn họ ra!”
“Tôi ư?”
“Đúng vậy, nhớ kỹ, tôi muốn gặp mấy người anh em của tôi!”
Lâm Chính nói.
“Vâng, vâng... đại nhân đợi một chút!”
Người phụ nữ cụt tay gật đầu, chạy vào trong...
Chương 5140: Thuốc chó
Mọi người lo lắng chờ đợi ở ngoài.
Cứ thế một giờ đồng hồ đã trôi qua, cũng không nhìn thấy người phụ nữ cụt tay đi ra ngoài.
“Sư phụ, tại sao không đi vào?”
Thương Lang Phúc hơi nóng nảy, không nhịn được hỏi.
“Đây chính là chỗ cậu chưa chín chắn, nơi này là địa bàn của người khác, chúng ta không biết gì về nó cả, nếu tùy tiện xông vào đó rồi rơi vào bẫy của người ta thì phải làm sao đây?”
Đào Thành mỉm cười: “Vậy nên, ở bên ngoài hẻm núi rộng lớn này sẽ thích hợp hơn, nếu có tình huống nào phát sinh thì chúng ta vẫn còn đường chạy mà, đúng không?”
“Thì ra là thế!”
Hai mắt Thương Lang Phúc sáng lên, gật đầu liên tục: “Vẫn là sư phụ suy nghĩ chu đáo”.
Nhưng Lâm Chính lại không rảnh để quan tâm đến Thương Lang Phúc.
Anh nhìn chằm chằm vào cửa, chờ đợi bóng người bên trong.
Hiện tại, điều mà anh quan tâm nhất chính là an nguy của đám người Lang Gia.
Chỉ cần đám người Lang Gia, Huyền Thông được bình an vô sự, anh cũng không quan tâm đến cái gì khác nữa.
Mấy tên bảo vệ long mạch cũng nhìn chằm chằm vào cửa, như thể đang đợi chờ điều gì đó.
Không biết đã qua bao lâu, có những tiếng bước chân nho nhỏ truyền đến từ cửa, có thể mơ hồ nhìn thấy vài bóng người đang đi về phía bên này.
“Có người tới, có người tới!”
Những người bảo vệ long mạch là người phát hiện có bóng người đi ra đầu tiên, ai ai cũng hét lên đầy phấn khích.
Người ở chỗ này cũng vội vàng chạy đến nhìn vào cửa.
Chỉ nhìn thấy người phụ nữ cụt tay chạy ra.
Lâm Chính lập tức nhìn về phía cô ta.
Chỉ nhìn thấy vẻ mặt của người phụ nữ cụt tay không được tự nhiên, nhưng vết thương trên cánh tay bị cụt đã được xử lý, một cánh tay mới đang dần dần phát triển, cánh tay còn lại của cô ta đang cầm một thanh kiếm cực kỳ sắc bén, trông như đã chuẩn bị xong cho một trận chiến.
Nhìn thấy vậy, cuối cùng Lâm Chính cũng cảm thấy tình hình không ổn, lập tức hét lên: “Mọi người lùi về phía sau!”
“Hả?”
Đám người Mị Mộng và Đào Thành hơi bối rối.
Nhưng lại nhìn thấy có bảy tám bóng người ở sau lưng người phụ nữ cụt tay.
Khi những người này đi ra ngoài, Cầm Kiếm Nữ thét lên chói tai.
“Khốn khiếp!”
Thậm chí Ngự Bích Hồng còn gào lên.
Đôi mắt những người còn lại đỏ bừng, hốc mắt sắp vỡ tung.
Chỉ nhìn thấy trên hông của mấy người đi ra đầu tiên có treo vài cái đầu.
Mà những cái đầu đó là của đám người Huyền Tông.
Đôi mắt Lâm Chính đỏ bừng, sát ý vô tận cuồn ngập trời bộc phát từ trên cơ thể.
Nhưng ngay sau đó, ánh mắt anh bị thu hút bởi một bóng người trần trụi đi ra cuối cùng.
Người đó chính là Lang Gia.
Vào lúc này, tay chân anh ta đều bị còng lại, trên cổ còn đeo một chiếc vòng sắt nặng trịch.
Một người đàn ông tóc trắng mặc áo choàng trắng kéo theo một sợi dây xích thật dài, lôi anh ta đi tới.
Lúc này, Lang Gia tựa như đã không còn chút sức lực nào, ánh mắt trống rỗng, chán chường uể oải, mới đi vài bước cũng lảo đảo suýt té.
“Ra đây nhanh lên cho tao, đồ chó hôi hám, có tin ông đây lột da mày ra không hả?”
Thanh niên đó lớn tiếng chửi rủa, sau đó lắc nhẹ sợi xích sắt.
Một lượng lớn kình khí trên sợi xích sắt tác động lên người Lang Gia.
“Á!”
Lang Gia hét lên đầy đau đớn, cả người run rẩy.
Lâm Chính thấy vậy, lập tức rút Tuyệt Thế Tà Kiếm ra, chém thẳng vào người bảo vệ long mạch ở bên cạnh.
Xoẹt!
Người nọ bị xẻ đôi ngay tại chỗ.
Máu tươi và ruột gan vương vãi đầy mặt đất.
“Cái gì?”
Những người bảo vệ long mạch đi ra từ trong cửa cốc đều bị sốc.
“Khốn khiếp, mày làm gì vậy hả?”
Người đàn ông dẫn đầu tức giận gào lên.
“Còn dám hành hạ anh của tao thêm lần nào nữa, tao sẽ băm vằm tất cả bọn chúng!”
Lâm Chính lạnh lùng nói, hai con mắt dữ tợn đáng sợ như biển máu.
“Ồ? Người này là anh của mày sao?”
Người nọ không hề sợ, trái lại còn cười khinh miệt: “Không phải chứ? Anh của mày là thuốc chó hả? Đúng là nực cười!”
“Há há há...”
Tiếng cười lớn vang vọng khắp nơi.
Đối mặt với sự uy hiếp của Lâm Chính, mấy người họ đều vô cùng kinh hãi, đặc biệt là người đang bị Lâm Chính bóp chặt, toàn thân cứ run rẩy không ngừng, ham răng va chạm điên cuồng, lo lắng không nói lên lời.
“Thân phận của chúng tôi, tốt nhất anh đừng nên tìm hiểu... Vị đại nhân này, tôi thừa nhận chúng tôi chọc sai người, anh thả chúng tôi ra. Chúng tôi sẽ coi như không có chuyện gì xảy ra... Được không?”
Lúc này, người phụ nữ bị cụt tay bên kia hít một hơi thật sâu, ổn định sự kinh hãi trong lòng, khàn khàn nói.
Nhưng vừa dứt lời.
Răng rắc!
Chỉ nháy mắt đầu của người bị Lâm Chính nắm trong tay đã rơi xuống đất.
Cổ của hắn bị Lâm Chính cắt đứt ngay tức khắc.
“Anh!”
Sắc mặt của người phụ nữ bị cụt tay trắng bệch, đôi mắt trừng lớn, cơ thể theo bản năng lùi về sau hai bước.
“Tôi và Diệp Viêm là kẻ thù một mất một còn, hắn thuộc phe các người, cô nói xem, tôi nên thả các người ra à?”
Mặt Lâm Chính vô cảm nói.
“Cái gì?”
Người phụ nữ cụt tay nghẹn họng nhìn trân trối.
“Hơn nữa, chắc là người của cô cũng giết anh em kết nghĩa của tôi rồi, điều bây giờ tôi có thể hứa hẹn với các người là, nếu như các người thành thật trả lời câu hỏi của tôi, tôi sẽ tha cho các người một con đường sống, nếu các người không phối hợp, vậy tôi cũng chỉ có thể để các người giống thi thể bên kia, vĩnh viễn mai táng ở chỗ này, nghe đây, sự kiên nhẫn của tôi... Có giới hạn”.
Lâm Chính khẽ liếc mắt, sát ý lập lòe ở chỗ sâu trong con ngươi khiến người ta sợ hãi.
Mọi người không rét mà run.
Đã tung hoành ở long mạch dưới lòng đất nhiều năm như vậy, cho dù có gặp gỡ Võ Thần, bọn họ cũng không sợ hãi chút nào.
Nhưng giờ này ngày này, gặp phải người này, bọn họ phát hiện bản thân giống như một con kiến sợ hãi hoảng loạn...
“Tôi nói, tôi nói hết!”
Người phụ nữ cụt tay cắn răng, lập tức nói.
“Phượng Quyên! Cô điên rồi à? Cô dám bán đứng? Cô không sợ bị đoàn trưởng xử chết à?”
Đồng bọn bên cạnh lập tức gầm nhẹ.
“Làm sao? Các người sợ bị đoàn trường xử chết, không sợ bị vị đại nhân này giết chết à? Dù sao cũng chết cả, sao không tranh thủ thêm một chút? Chẳng lẽ các người bằng lòng chôn thân ở đây à?”
Người phụ nữ cụt tay trầm giọng nói.
Mọi người ngạc nhiên, lập tức nghẹn lời.
Chỉ thấy vẻ mặt người phụ nữ cụt tay kia nghiêm túc nói: “Chúng tôi... Là Long tộc dưới lòng đất”.
“Long tộc?”
Lâm Chính hơi sửng sốt.
Đám người Mị Mộng bên cạnh cũng vô cùng mờ mịt.
Chỉ có mỗi Đào Thành là phản ứng kịp, thất thanh nói: “Chẳng lẽ các người là người bảo vệ long mạch trong truyền thuyết ư?”
“Phải”.
Người phụ nữ cụt tay gật đầu.
“Là gì?”
Lâm Chính nhìn về phía Đào Thành.
“Đại nhân, tôi từng nhìn thấy trong một số sách sử cổ xưa của tòa nhà treo thường, nghe nói trước khi long mạch dưới nền đất hình thành, đây là một lăng mộ cổ, nói chính xác thì, đây là lăng mộ rồng cổ, nghe đồn chỗ này mai táng xác của một con rồng!”
“Xác rồng?”
Hô hấp của Lâm Chính khẽ run.
“Lời nói vô căn cứ, trên thế giới này, làm gì loại sinh vật như rồng?”
Tửu Ngọc bên cạnh cười thở hổn hển, hoàn toàn không tin.
Nhưng hình như Lâm Chính đã nghĩ tới cái gì đó, đột nhiên xoay người, đi vào trong thành.
“Tới hết đây!”
Lâm Chính nghiêng đầu khẽ hô.
Mọi người lập tức đi qua.
Xuyên qua cửa thành rách nát tràn đầy máu tươi, đường phố phồn hoa ngày xưa hay đặt chân giờ đã có đủ các đống đổ nát gạch vụn, biểu cảm của đám người Đào Thành, Mị Mộng đều hoảng hốt.
Không biết qua bao lâu, Lâm Chính dừng lại trước một cái hố to.
Anh nhìn vào phế tích trong cái hố to, sau đó giơ tay nắm chặt.
Rầm!
Tất cả gạch vụn trong cái hố đều nổ tung.
Sau đó một móng vuốt rồng to lớn sinh động như thật xuất hiện trong ánh mắt của mọi người.
“Đó là?”
Đám người Mị Mộng, Cầm Kiếm Nữ đều ngơ ngác.
“Đây, chẳng lẽ là xác rồng mà các người bảo vệ à?”
Lâm Chính nghiêng đầu nhìn chằm chằm vào người phụ nữ cụt tay, trầm giọng dò hỏi.
Chương 5137: Xác rồng nghìn cây số
Người phụ nữ cụt tay nhìn chằm chằm vào móng vuốt rồng khủng bố, im lặng một lát, sau đó gật đầu.
“Đây là thi thể?”
Ngự Bích Hồng cẩn thận đi qua. Sau đó dùng tay đụng vào móng vuốt rồng khủng bố kia, nhưng không xảy ra chuyện gì cả.
“Tôi thấy đây không phải là pho tượng hay sao, ở long mạch dưới lòng đất này, chỗ nào chẳng có pho tượng thế này, chẳng qua to thế này, chắc là lần đầu tiên mới thấy”.
Long mạch dưới lòng đất, rồng là tín ngưỡng của mọi người, là vị thần thật sự duy nhất của người ở đây.
Cho dù chưa ai nhìn thấy rồng thật sự, nhưng dưới lòng đất, chỗ nào cũng có thể nhìn thấy pho tượng hoặc bức tranh về rồng.
“Trên thực tế tôi cũng chưa từng nhìn thấy rồng thật sự, nhưng căn cứ theo lời đoàn trưởng của chúng tôi nói, tất cả các pho tượng về rồng trong khu vực long mạch này, đều là bộ phận của xác rồng, đa phần các bộ phận này đều hiện rõ ở ngoài, cũng chính vì nguyên nhân chúng hiện rõ bên ngoài, cho nên mới khiến sức mạnh trong xác rồng tràn ra, nhân tiện hình thành long mạch”.
“Sở dĩ người của long mạch dưới lòng đất có tốc độ tu luyện nhanh chóng hơn vực Diệt Vong hay các khu vực khác, tốc độ lĩnh hội cũng khủng bố hơn, đều là vì long mạch dưới lòng đất có long mạch thật sự tồn tại, được cơ thể của rồng thần nuôi dưỡng bồi bổ, mới có thể tu luyện nhanh chóng!”
Người phụ nữ cụt tay chậm rãi giải thích.
Ánh mắt Lâm Chính trói chặt, nhìn chằm chằm vào người phụ nữ cụt tay hỏi: “Đoàn trưởng là ai?”
“Chúng tôi là người bảo vệ long mạch tiên phong! Chúng tôi chịu trách nhiệm bảo vệ long mạch trong kỉ nguyên này!”
Người phụ nữ cụt tay cắn răng nói.
“Thì ra là thế, vậy thì trước mắt hang ổ của các người ở đâu?”
Lâm Chính lại hỏi.
“Hẻm núi không tên”.
Người phụ nữ cụt tay nhìn đám người Đào Thành, Mị Mộng, khàn khàn nói: “Không phải đồng bạn của anh biết rồi sao?”
“Chính là nơi mà chúng tôi vô tình đi vào đó à?”
Mị Mộng kinh ngạc hỏi.
“Nơi vô tình đi vào?”
Lâm Chính nhìn về phía mấy người.
“Lâm đại nhân, lúc tôi nhậm chức ở tòa nhà treo thưởng có biết ở chỗ sâu trong cái hẻm núi kia có cửa ra vào thông với vực Diệt Vong, sau khi chúng tôi thoát khỏi Long Tâm Thành, các cửa ra vào của tòa nhà treo thưởng bị phong tỏa, đuổi giết chúng tôi, vì mạng sống, tôi bí quá hóa liều, dẫn bọn họ đi vào cái cửa bị che giấu kia, định rời khỏi long mạch dưới lòng đất”.
Đào Thành vội vàng giải thích.
“Thì ra là vậy, nhưng mà, chắc đó không phải là cửa ra vào chứ? Nếu không, người bảo vệ long mạch cũng không thể xuất hiện ở đó”.
Lâm Chính yên lặng nhìn chằm chằm vào người phụ nữ cụt tay nói.
Môi dưới của người phụ nữ cụt tay ngập ngừng, đang muốn mở miệng.
Nhưng người bên cạnh thật sự không nhịn được nữa.
“Phượng Quyên! Đủ rồi! Cô không thể nói nữa, nếu không tất cả chúng ta đều chết không có chỗ chôn thân đâu!”
Một người đàn ông gào rống.
Nhưng hắn vừa dứt lời.
Rầm!
Tuyết Thế Tà Kiếm đã bổ thẳng vào đầu hắn, sau đó lực kiếm biến thành hàng trăm dòng điện, bao trùm toàn thân hắn.
Người đàn ông còn chưa kịp nức nở, thân thể hóa thành hơn một người khối thịt chỉnh tề, sụp xuống chết tươi.
Mấy người còn lại đặt mông ngồi xuống đất, đứng cũng không dám đứng thắng,
“Tôi vẫn giữ câu nói kia, nói thì còn đường sống, không nói thì chết ngay bây giờ”.
Lâm Chính lạnh nhạt nói.
“Đó không phải là cửa ra vào!”
Người phụ nữ cụt tay tên Phượng Quyên vội vàng hô: “Thực ra là đường hầm thông với đầu rồng!”
“Đầu rồng?”
Hô hấp của Lâm Chính căng thẳng.
“Hơn nữa, đó cũng là điện chính của người bảo vệ long mạch như chúng tôi!”
Phượng Quyên run rẩy nói.
“Phải không?”
Lâm Chính hơi hòa hoãn, đột nhiên, anh nghĩ tới một chuyện cực kì khủng bố nào đó.
“Từ đây tới hẻm núi không tên là bao xa?”
Lâm Chính trầm giọng hỏi.
“Ít nhất là ngàn dặm!”
Đào Thành suy nghĩ rồi nói.
“Ngàn cây số?”
Con ngươi của Lâm Chính phóng đại.
“Nói cách khác, xác rồng này... Ít nhất dài ngàn cây số ư?”
Chương 5138: Long quang
Bây giờ Lâm Chính không thể phán đoán được điều mà người canh giữ long mạch nói là thật hay giả.
Dù sao anh không có cách nào phá vỡ tảng đá cứng đầu trên bề mặt vuốt rồng, không cách nào suy đoán được bên trong có phải có máu thịt rồng hay không.
Nếu điều này là sự thật thì sẽ chấn động đến mức nào?
Xác rồng ngàn cây số?
Đây là sinh vật thật sự tồn tại ư?
Lâm Chính hít thật sâu, khó mà tiêu hoá hết những gì nghe được từ người phụ nữ cụt tay.
Anh không muốn hỏi quá nhiều, chỉ nói: “Mấy anh em kết nghĩa của tôi bây giờ còn sống không?”
“Anh em kết nghĩa?”
Người phụ nữ cụt tay choáng váng.
“Chính là những người lúc trước bị các cô giam giữ trong hẻm núi”.
Mị Mộng lập tức giải thích.
Sắc mặt người phụ nữ cụt tay lập tức thay đổi, sau đó nhỏ giọng nói: “Tôi… tôi không biết rõ lắm… có thể còn sống, cũng có thể…”
“Trói bọn họ lại!”
Lâm Chính bình tĩnh nói.
“Anh muốn làm gì? Không phải anh đã nói, chỉ cần tôi trả lời câu hỏi của anh, anh sẽ để chúng tôi đi sao! Sao anh lại lật lọng chứ?”
Người phụ nữ cụt tay vội la lên.
“Yên tâm, tôi sẽ không thất hứa, nhưng tôi phải bảo đảm rằng anh em kết nghĩa của tôi vẫn bình an vô sự! Bây giờ các cô đưa tôi đến hẻm núi, nếu anh em kết nghĩa của tôi còn sống, tôi sẽ dùng các cô để trao đổi với họ, tất nhiên, nếu họ đã xảy ra chuyện… các cô, chỉ có thể chôn theo!”
Lâm Chính lạnh lùng nói.
Hô hấp của người phụ nữ cụt tay chợt đình trệ.
Nhưng những người bên cạnh lại vui mừng khôn xiết.
“Đại nhân, anh muốn đi đến hẻm núi à? Không thành vấn đề, giờ chúng tôi đưa anh đến đó ngay!”
Một người vội nói.
“Dẫn đường!”
Lâm Chính trầm giọng nói.
“Được, được, anh đi theo tôi!”
Người nọ gật đầu liên tục.
Đào Thành ra lệnh cho người dùng dây thừng trói bọn họ, sau đó bọn họ vội vàng dẫn đường, dẫn nhóm Lâm Chính quay về hẻm núi thần bí.
Tuy người phụ nữ cụt tay chỉ còn một tay, nhưng cũng bị dây thừng trói quanh người, chỉ cử động được hai chân.
“Lần này chúng ta không sống nổi rồi!”
Cô ta ủ rũ cúi đầu, khàn giọng nói.
“Ồ, không sống nổi? Cô sai rồi, bọn họ mới là người không sống nổi!”
Những người bên cạnh cười khẩy.
“Anh có ý gì?”
“Thiên đàng có lối không đi, địa ngục không cửa thì lao vào, tôi nói thật cho cô biết, hôm nay là ngày đoàn trưởng quay về, nếu bọn họ đến hẻm núi, tôi cam đoan sẽ gặp được đoàn trưởng, cô nói chúng ta có thể sống không?”
Người nọ híp mắt cười.
Vừa dứt lời, hai mắt người phụ nữ cụt tay mở to.
“Thật ư?”
“Đừng nói chuyện, đi thôi”.
Mấy người âm thầm trò chuyện, sau đó miệt mài dẫn đường.
Lâm Chính nuốt mấy viên thuốc, đâm vài châm vào người, rồi nhắm mắt đi theo.
Anh phải mau chóng tiêu hóa và nắm giữ long lực trong cơ thể càng sớm càng tốt.
Cầm Kiếm Nữ và những người phía sau trông có vẻ hốc hác, trong mắt hiện lên vẻ lo lắng.
Nhưng vì đám người Lang Gia, họ biết mình không thể lùi bước.
Dù sao Lang Gia bị bỏ lại trong hẻm núi là vì bảo vệ bọn họ, sống chết không rõ.
Tuy nhiên, sau khi mọi người đi được nửa ngày đường, Lâm Chính đột nhiên hét lên: “Dừng lại!”
Đám người canh giữ long mạch đi trước đều choáng váng, rối rít quay đầu.
“Đại nhân, có chuyện gì vậy?”
“Nghỉ ngơi ở đây một lát”.
Lâm Chính nhắm mắt, bình tĩnh nói, sau đó khoanh chân ngồi xuống, bắt đầu tĩnh tọa.
Mọi người bối rối.
“Người này đang giác ngộ à?”
Một người ngạc nhiên thì thầm.
“Giác ngộ vào lúc này? Đang làm gì vậy? Kéo dài thời gian sao?”
“Nếu lỡ mất thời điểm đoàn trưởng đến, vậy thì nguy rồi!”
Vài người xì xào bàn tán, ánh mắt hiện lên vẻ kỳ dị.
Nhưng giây tiếp theo.
Ầm!
Cơ thể Lâm Chính đột nhiên tỏa ra một vòng thần quang bảy màu, một chùm sáng cao ngất bắn ra từ trong cơ thể, xuyên qua tầng đỉnh nham thạch, bắn thẳng lên trời.
“Cái gì?”
Tất cả người canh giữ long mạch đều hoảng sợ ngã ngồi trên đất.
“Đây... đây là... long quang?”
Người phụ nữ cụt tay ngã gục xuống đất, run rẩy nói.
Chương 5139: Tóc bạc
Đám người Đào Thành, Cầm Kiếm Nữ lập tức canh giữ bên người Lâm Chính, bảo vệ anh.
“Không ngờ đại nhân đột phá vào lúc này! Thật đáng mừng!”
Đào Thành không nhịn được cười nói.
“Nhưng cảnh tượng anh Lâm đột phá... hơi kỳ quái!”
Mị Mộng liếc nhìn Lâm Chính, ánh mắt kỳ quái nói.
Dứt lời, mọi người rối rít gật đầu.
“Thần quang bảy màu phá thân mà ra, khí mạch biến hóa sẽ có dáng điệu gì?”
Đào Thành kinh ngạc nói.
“Các vị, mấy người nhìn những người đó xem!”
Lúc này, Tửu Ngọc dường như đã phát hiện ra gì đó, vội vàng hét lên.
Mọi người nhìn về phía trước.
Nhưng bọn họ nhìn thấy đám người người phụ nữ cụt tay nhìn Lâm Chính như hóa đá.
Đám người này ngẩn tò te, hai mắt mở to, đến mức có thể nhét quả trứng gà vào miệng, giống như vừa nhìn thấy ma.
“Có lẽ bọn họ biết gì đó?”
Cầm Kiếm Nữ mím môi nói.
“Chắc chắn là thế”.
Thương Lan Phúc nói như đinh đóng cột: “Sức mạnh của sư phụ giống sức mạnh của bọn họ, chắc chắn bọn họ phải biết sự đột phá của sư phụ có ý nghĩa gì”.
“Mọi người bảo vệ anh Lâm, đừng để người khác phá hư sự giác ngộ của anh Lâm!”
Cầm Kiếm Nữ nói, nắm chặt kiếm trong tay nhìn chằm chằm mấy người đó.
Rất sợ những người này làm ra hành động gì.
Nhưng trên thực tế cô ta đã lo lắng quá mức.
Sau khi những người này ổn định tinh thần, đều kinh hãi lùi về sau, không có ý định phá hoại.
Sự giác ngộ của Lâm Chính kéo dài khoảng một tiếng, mới kết thúc.
Khi thần quang biến mất, mái tóc đen của Lâm Chính lần nữa chuyển sang màu trắng.
Hơn nữa vẻ mặt của anh tĩnh mịch, còn kỳ quái hơn vẻ mặt những người khác.
Anh từ từ mở mắt, đứng lên.
Một luồng long khí vô hình xoay tròn xung quanh cơ thể anh, giống như con rồng xanh nhỏ nhắn.
“Hóa ra sức mạnh này... thần kỳ như vậy?”
Lâm Chính khàn giọng nói, sau đó xòe tay ra.
Vù!
Ba luồng sức mạnh huyền diệu xoáy tròn trong lòng bàn tay anh.
Một luồng màu trắng, một luồng màu xanh, một luồng đỏ rực.
Đây chính là sức mạnh mà Lâm Chính đang nắm giữ.
“Trong cơ thể anh ta không chỉ nắm giữ, long lực và sức mạnh phi thăng, có lẽ là còn nắm giữ hai sức mạnh khác trở lên!”
Người phụ nữ cụt tay nói: “Người đàn ông này là thiên tài, tuyệt đối là thiên tài...”
"Chúng ta... chúng ta còn muốn dẫn anh ta đi gặp đoàn trưởng không?”
Người đàn ông bên cạnh run rẩy hỏi.
“Dẫn! Sao không dẫn? Chỉ có đoàn trưởng mới có thể giết anh ta!”
Một người khác lộ ra ánh mắt dữ tợn.
“Dẫn đường đi”.
Lâm Chính dập tắt sức mạnh trong tay, lạnh lùng nhìn mấy người kia nói.
“Vâng... đại nhân... mời đi bên này!”
Người đàn ông gượng cười, sau đó xoay người tiếp tục đi về phía trước.
Bọn họ đi rất vội vàng, hai bước không ngừng, gần như bắt đầu chạy.
Đám người Đào Thành, Mị Mộng theo sát phía sau.
Sau khoảng một ngày như vậy, cả nhóm cuối cùng cũng đến nơi.
“Đại nhân, đi qua nơi này, có thể đi vào vị trí đầu rồng của long mạch”.
Người phụ nữ cụt tay mím môi nói.
“Chúng ta vào thôi”. Mị Mộng vừa nói, vừa định bước vào, lập tức bị Lâm Chính gọi lại.
“Khoan đã”.
“Anh Lâm?”
Mị Mộng sửng sốt.
“Chúng ta không biết có gì bên trong, nên đừng tùy tiện bước vào”.
Lâm Chính bình tĩnh nói, sau đó nhìn người phụ nữ cụt tay, nói thẳng: “Cô đi vào, gọi bọn họ ra!”
“Tôi ư?”
“Đúng vậy, nhớ kỹ, tôi muốn gặp mấy người anh em của tôi!”
Lâm Chính nói.
“Vâng, vâng... đại nhân đợi một chút!”
Người phụ nữ cụt tay gật đầu, chạy vào trong...
Chương 5140: Thuốc chó
Mọi người lo lắng chờ đợi ở ngoài.
Cứ thế một giờ đồng hồ đã trôi qua, cũng không nhìn thấy người phụ nữ cụt tay đi ra ngoài.
“Sư phụ, tại sao không đi vào?”
Thương Lang Phúc hơi nóng nảy, không nhịn được hỏi.
“Đây chính là chỗ cậu chưa chín chắn, nơi này là địa bàn của người khác, chúng ta không biết gì về nó cả, nếu tùy tiện xông vào đó rồi rơi vào bẫy của người ta thì phải làm sao đây?”
Đào Thành mỉm cười: “Vậy nên, ở bên ngoài hẻm núi rộng lớn này sẽ thích hợp hơn, nếu có tình huống nào phát sinh thì chúng ta vẫn còn đường chạy mà, đúng không?”
“Thì ra là thế!”
Hai mắt Thương Lang Phúc sáng lên, gật đầu liên tục: “Vẫn là sư phụ suy nghĩ chu đáo”.
Nhưng Lâm Chính lại không rảnh để quan tâm đến Thương Lang Phúc.
Anh nhìn chằm chằm vào cửa, chờ đợi bóng người bên trong.
Hiện tại, điều mà anh quan tâm nhất chính là an nguy của đám người Lang Gia.
Chỉ cần đám người Lang Gia, Huyền Thông được bình an vô sự, anh cũng không quan tâm đến cái gì khác nữa.
Mấy tên bảo vệ long mạch cũng nhìn chằm chằm vào cửa, như thể đang đợi chờ điều gì đó.
Không biết đã qua bao lâu, có những tiếng bước chân nho nhỏ truyền đến từ cửa, có thể mơ hồ nhìn thấy vài bóng người đang đi về phía bên này.
“Có người tới, có người tới!”
Những người bảo vệ long mạch là người phát hiện có bóng người đi ra đầu tiên, ai ai cũng hét lên đầy phấn khích.
Người ở chỗ này cũng vội vàng chạy đến nhìn vào cửa.
Chỉ nhìn thấy người phụ nữ cụt tay chạy ra.
Lâm Chính lập tức nhìn về phía cô ta.
Chỉ nhìn thấy vẻ mặt của người phụ nữ cụt tay không được tự nhiên, nhưng vết thương trên cánh tay bị cụt đã được xử lý, một cánh tay mới đang dần dần phát triển, cánh tay còn lại của cô ta đang cầm một thanh kiếm cực kỳ sắc bén, trông như đã chuẩn bị xong cho một trận chiến.
Nhìn thấy vậy, cuối cùng Lâm Chính cũng cảm thấy tình hình không ổn, lập tức hét lên: “Mọi người lùi về phía sau!”
“Hả?”
Đám người Mị Mộng và Đào Thành hơi bối rối.
Nhưng lại nhìn thấy có bảy tám bóng người ở sau lưng người phụ nữ cụt tay.
Khi những người này đi ra ngoài, Cầm Kiếm Nữ thét lên chói tai.
“Khốn khiếp!”
Thậm chí Ngự Bích Hồng còn gào lên.
Đôi mắt những người còn lại đỏ bừng, hốc mắt sắp vỡ tung.
Chỉ nhìn thấy trên hông của mấy người đi ra đầu tiên có treo vài cái đầu.
Mà những cái đầu đó là của đám người Huyền Tông.
Đôi mắt Lâm Chính đỏ bừng, sát ý vô tận cuồn ngập trời bộc phát từ trên cơ thể.
Nhưng ngay sau đó, ánh mắt anh bị thu hút bởi một bóng người trần trụi đi ra cuối cùng.
Người đó chính là Lang Gia.
Vào lúc này, tay chân anh ta đều bị còng lại, trên cổ còn đeo một chiếc vòng sắt nặng trịch.
Một người đàn ông tóc trắng mặc áo choàng trắng kéo theo một sợi dây xích thật dài, lôi anh ta đi tới.
Lúc này, Lang Gia tựa như đã không còn chút sức lực nào, ánh mắt trống rỗng, chán chường uể oải, mới đi vài bước cũng lảo đảo suýt té.
“Ra đây nhanh lên cho tao, đồ chó hôi hám, có tin ông đây lột da mày ra không hả?”
Thanh niên đó lớn tiếng chửi rủa, sau đó lắc nhẹ sợi xích sắt.
Một lượng lớn kình khí trên sợi xích sắt tác động lên người Lang Gia.
“Á!”
Lang Gia hét lên đầy đau đớn, cả người run rẩy.
Lâm Chính thấy vậy, lập tức rút Tuyệt Thế Tà Kiếm ra, chém thẳng vào người bảo vệ long mạch ở bên cạnh.
Xoẹt!
Người nọ bị xẻ đôi ngay tại chỗ.
Máu tươi và ruột gan vương vãi đầy mặt đất.
“Cái gì?”
Những người bảo vệ long mạch đi ra từ trong cửa cốc đều bị sốc.
“Khốn khiếp, mày làm gì vậy hả?”
Người đàn ông dẫn đầu tức giận gào lên.
“Còn dám hành hạ anh của tao thêm lần nào nữa, tao sẽ băm vằm tất cả bọn chúng!”
Lâm Chính lạnh lùng nói, hai con mắt dữ tợn đáng sợ như biển máu.
“Ồ? Người này là anh của mày sao?”
Người nọ không hề sợ, trái lại còn cười khinh miệt: “Không phải chứ? Anh của mày là thuốc chó hả? Đúng là nực cười!”
“Há há há...”
Tiếng cười lớn vang vọng khắp nơi.