-
Chương 4906-4910
Chương 4906: Đâm trúng điểm yếu
“Cậu ta là ai?”.
Mị Ngạo hỏi.
“Anh còn nhớ lúc Diệp Viêm rời khỏi Long Cung, đèn ở tầng tám vẫn còn sáng không?”.
Mị Diễm run rẩy nói.
“Làm sao không nhớ được?”.
“Nghe nói Diệp Viêm đã nhốt người đó ở tầng tám, thực lực thiên phú của người đó có vẻ tương đương với Diệp Viêm. Diệp Viêm không thể giết chết người đó nên định nhốt người đó đến chết…”.
Mị Ngạo nói, đột nhiên hiểu ra, vẻ mặt thay đổi: “Chẳng lẽ… đây chính là người bị nhốt ở tầng tám?”.
“Không sai, chính là cậu ta!”.
Mị Diễm hét lên.
Người của thế gia Huyết Đao bừng tỉnh, ai nấy ngạc nhiên không thôi.
“Nếu người này có thực lực ngang với Diệp Viêm, đối phó với Lệnh Hồ Kiêu cũng không khó, nhưng đối mặt với thế gia Lệnh Hồ to lớn thì vẫn chỉ là tự tìm chết”.
Mị Ngạo hoàn hồn, nhỏ giọng nói.
“Nhưng mà, chuyện đã đến nước này, chúng ta không còn đường cứu vãn nữa… Lệnh Hồ Kiêu chắc chắn sẽ hận nhà chúng ta, dù hôm nay ông ta có bình an trở về cũng sẽ nghĩ cách trả thù chúng ta”.
Mị Diễm cắn răng, nói: “Nếu vậy chi bằng giết đám người của thế gia Lệnh Hồ, sau đó cùng cậu Lâm này chạy trốn khỏi Long Tâm Thành?”.
“Không được!”.
Mị Ngạo phản đối.
“Anh cả…”.
“Chuyện chưa tới mức không thể cứu vãn, sao có thể làm tới cùng như thế được? Hơn nữa, dù chúng ta có chạy đi xa thì chạy đi đâu được? Nếu thật sự giết đám Lệnh Hồ Kiêu, thế gia Lệnh Hồ chắc chắn sẽ truy nã chúng ta, em nghĩ chúng ta trốn được sự truy đuổi của cao thủ thế gia Lệnh Hồ sao?”.
“Chuyện đó…”.
“Vốn có thể tránh được việc diệt tộc, đừng vì thằng nhóc này mà khiến thế gia Huyết Đao bị hủy diệt. Mọi người đừng kinh hoảng, anh nghĩ cách ổn định tình hình, tiễn Lệnh Hồ Kiêu đại nhân về, sau đó sẽ đến thế gia Lệnh Hồ tạ tội. Có lẽ người của thế gia Lệnh Hồ sẽ nói lý, không trách tội gia tộc chúng ta”.
“Nói vậy là…”.
“Chuyện này là do Mộng Nhi và tên họ Lâm kia gây ra, thế gia Lệnh Hồ muốn xử lý thì đẩy hai đứa nó ra”.
Mị Ngạo chậm rãi nói, rõ ràng đã nghĩ xong mọi kế hoạch.
Đám người Mị Diễm há hốc miệng, không biết nên phản bác thế nào.
Lúc này, Lâm Chính cầm Tà Kiếm đến chỗ đám người Lệnh Hồ Kiêu.
Cao thủ của thế gia Lệnh Hồ đều không phá được màn che, ai cũng cảm thấy tuyệt vọng.
“Cậu muốn làm gì? Mau chặn cậu ta lại!”.
Thấy Lâm Chính từng bước ép sát, Lệnh Hồ Kiêu cũng không còn bình tĩnh như trước, giọng nói run rẩy, cố gắng hét lên.
Cao thủ của thế gia Lệnh Hồ vội vàng rút kiếm ra, căng thẳng cực kỳ.
Lâm Chính sát khí đằng đằng, ánh mắt lạnh lẽo.
“Thế gia Lệnh Hồ không thù không oán với cậu, cậu cần gì phải đuổi tận giết tuyệt?”.
Cảm nhận được khí tức toát ra trên người Lâm Chính, Lệnh Hồ Kiêu ý thức được chỉ dựa vào người của mình thì không ngăn chặn được người này, chỉ đành lên tiếng, muốn kéo dài thời gian.
“Tôi và các người đúng là không thù không oán, nhưng các người ức hiếp bạn tôi. Con người tôi ân thù tất báo, động vào bạn tôi tức là động vào tôi!”.
Lâm Chính nói.
“Bạn cậu?”.
Lệnh Hồ Kiêu nhìn sang Mị Mộng, tức giận quát: “Con nhỏ đê tiện, cô còn ngây ra đó làm gì? Không mau ngăn cậu ta lại?”.
Lệnh Hồ Kiêu ý thức được lúc này chỉ có Mị Mộng ngăn được người này.
“Ông gọi tôi là gì?”.
Mị Mộng lạnh lùng hỏi.
“Con nhỏ đê tiện, cô còn không phục? Mau nói cậu ta dừng tay, nếu không, chúng tôi mà có chuyện gì, cô biết hậu quả đấy. Có lẽ chúng tôi không đấu lại cậu ta, nhưng thế gia Lệnh Hồ thì sao? Cô nghĩ chỉ dựa vào những người này có thể là đối thủ của gia tộc chúng tôi sao?”.
Lệnh Hồ Kiêu lạnh lùng nói.
Ông ta tin rằng Mị Mộng là người biết điều, là người lý trí.
Đương nhiên, Lệnh Hồ Kiêu cũng không uy hiếp mãi, ông ta biết cách vừa đấm vừa xoa.
“Cô nghe đây, nếu bây giờ cậu ta dừng tay để chúng tôi đi, tôi có thể bảo đảm với tất cả các người, tôi tuyệt đối không truy cứu chuyện này! Tôi sẽ không hé lộ bất cứ chuyện gì ở đây, mọi chuyện ở đây tôi coi như chưa xảy ra, thế gia Huyết Đao các người vẫn có được sự bảo vệ của thế gia Lệnh Hồ chúng tôi, thế nào?”.
Nghe xong, không ít người thế gia Huyết Đao do dự.
Nhưng Mị Mộng không phải trẻ con, sao cô ta có thể tin những lời sáo rỗng của Lệnh Hồ Kiêu?
“Lệnh Hồ Kiêu, ông nghĩ tôi sẽ tin ông sao? Ông vốn không coi chúng tôi ra gì, lời hứa hẹn của ông thì có tác dụng gì? Nếu ông nuốt lời, tôi phải tìm ai kêu oan?”.
Mị Mộng nói.
“Con nhỏ đê tiện, cô có ý gì?”.
Lệnh Hồ Kiêu run người, tức giận không chỗ phát tiết.
Mị Mộng quỳ xuống, dập đầu với Lâm Chính.
“Anh Lâm, xin anh hãy giết những tên súc sinh này đi. Mị Mộng sẽ dâng hiến mọi thứ cho anh để báo đáp ân tình!”.
“Hả?”.
Người của thế gia Lệnh Hồ đều trợn tròn mắt.
“Dừng tay!”.
Mị Ngạo không ngồi yên được nữa, lập tức nhảy ra kêu lên.
“Bác cả!”.
“Cháu muốn hại chết tất cả mọi người sao? Mị Mộng! Bác nói cho mà biết, hôm nay không ai được động vào Kiêu đại nhân! Cháu mau bảo bạn cháu dừng tay! Nếu không, bác sẽ đuổi cháu ra khỏi gia tộc!”.
Mị Ngạo đỏ mắt, phẫn nộ gào lên.
“Bác tưởng cháu còn quan tâm đến thế gia Huyết Đao sao?”.
Mị Mộng lạnh lùng nói.
“Thế bà nội cháu thì sao?”.
Mị Ngạo lập tức bổ sung một câu.
Mị Mộng nghe xong run rẩy.
Câu nói này gióng như con dao đâm vào điểm yếu của Mị Mộng…
Cô ta há miệng, không nói nên lời.
“Nếu cháu làm vậy, thế gia Lệnh Hồ đến trả thù, chúng tôi chết không sao, nhưng bà nội cháu thì làm thế nào? Bà ấy vốn bị thương nặng, không thể động đậy, bà sẽ bị người của thế gia Lệnh Hồ giết mất!”.
Mị Ngạo nói.
“Không chỉ đơn giản là giết, bà nội cháu là Bán Võ Thần, người của thế gia Lệnh Hồ chắc chắn sẽ giải phẫu nghiên cứu bà ấy, kéo dài sinh mệnh cho bà ấy, khiến bà ấy sống không bằng chết. Mộng Nhi, cháu là một đứa trẻ có hiếu, cháu cũng không nhẫn tâm nhìn bà cháu chết đúng không?”.
Mị Cường lại bổ sung một câu.
Mị Mộng rơi nước mắt, không biết nên làm thế nào.
Lâm Chính thấy vậy đã biết đáp án.
Mặc dù anh và Mị Mộng không tin Lệnh Hồ Kiêu sẽ tuân thủ lời hứa, nhưng vì bà nội, Mị Mộng chắc chắn sẽ chọn tin tưởng một lần.
“Cút đi!”.
Lâm Chính gỡ bức màn chắn, lạnh lùng nói.
“Đi!”.
Lệnh Hồ Kiêu không dám do dự, vội vàng hô lên.
“Đứng lại!”.
Lâm Chính đột nhiên hét lại.
Lệnh Hồ Kiêu giật mình, tái nhợt mặt, quay đầu lại: “Cậu còn muốn làm gì…”.
“Nghe đây, tôi hi vọng ông có thể tuân thủ những gì ông nói, đừng gây phiền phức cho mình, chuyện này chấm dứt ở đây! Nếu ông dám gây chuyện nữa, lần sau không còn ai cứu được ông đâu!”.
Lâm Chính bình thản nói.
Lệnh Hồ Kiêu nghiêm túc, cắn răng đáp: “Được!”.
Nói xong, ông ta được dìu ra ngoài cửa, vô cùng thảm hại…
Chương 4907: Gia đình chia ly
Người của thế gia Huyết Đao thấy vậy, đồng loạt thở phào.
“Có thể xem là kết thúc rồi!”.
“Tốt quá, chuyện này còn có đường cứu vãn!”.
“Thế gia Huyết Đao có thể xem như giữ được rồi!”.
Đám người Mị Ngạo nở nụ cười an ủi.
“Anh cả, Mộng Nhi không đi cùng Lệnh Hồ Kiêu về thế gia Lệnh Hồ, Lệnh Hồ Kiêu làm sao ăn nói? Chuyện này e là không giấu nổi”.
Mị Diễm nhíu mày hỏi.
Mị Ngạo sửng sốt, giờ mới phản ứng được.
Ông ta nhìn sang Mị Mộng đang mất hồn, còn muốn nói gì đó nhưng lại chạm phải ánh mắt của Lâm Chính.
“Thế nào? Muốn đưa cô Mị Mộng qua đó sao? Chi bằng để tôi làm thay, tôi đi cùng cô ấy qua đó”.
Lâm Chính lạnh lùng nói.
“Không không, cậu Lâm hiểu lầm rồi, chuyện đã thế này còn đưa đi gì nữa? Chúng tôi cùng lắm không nhận sự bảo hộ của thế gia Lệnh Hồ là được rồi”.
Mị Ngạo vội vàng phất tay, nở nụ cười.
“Nếu có thể nghĩ như vậy thì xem như các người còn cứu được”.
Lâm Chính chắp hai tay, bình tĩnh nói: “Tôi hiểu sự khó khăn của các người, tôi chỉ cho các người một con đường để đi”.
“Xin cậu Lâm chỉ giáo!”.
Người xung quanh chắp tay.
“Bỏ Long Tâm Thành, tôi bảo vệ các người rời khỏi đây, rời xa chốn thị phi!”.
Lâm Chính nói.
Nghe vậy, hai mắt Mị Mộng sáng lên, đứng dậy chắp tay.
“Anh Lâm thật sự có thể bảo vệ chúng tôi?”.
“Cô Mị Mộng, tôi đã nói chúng ta là bạn, nay đến đây là để giúp đỡ cô! Không cần phải như vậy”.
Lâm Chính đỡ Mị Mộng dậy, cười đáp.
Mị Mộng cực kỳ cảm kích.
Cô ta phát hiện chuyện đúng đắn nhất trong chuyến đi đến Long Cung là giết mấy người phủ Thương Lan giúp Lâm Chính.
Mặc dù với thực lực của Lâm Chính không cần cô ta ra tay, nhưng Lâm Chính vẫn nhớ rõ chuyện này.
Người đàn ông này thật là trọng tình trọng nghĩa!
Trong mắt Mị Mộng lóe lên tia sáng.
“Rời đi? Không được!”.
Mị Ngạo lập tức từ chối.
“Vì sao? Chẳng lẽ bác không tin vào thực lực của anh Lâm? Anh ấy là người mà Diệp Viêm còn không thể giết chết được!”.
Mị Mộng lập tức lên tiếng.
“Nếu cậu Lâm đồng ý ra tay, những kẻ địch của thế gia Huyết Đao có lẽ không làm gì được chúng ta, nhưng thế gia Lệnh Hồ thì sao? Nếu bọn họ phái cao thủ đến truy sát thì phải làm thế nào?”.
“Chuyện đó...”.
“Cậu Lâm, tôi không có ý coi thường cậu, nhưng bà tổ đã ngã xuống, tôi phải suy nghĩ cho người trong tộc, xin hãy bao dung”.
Mị Ngạo chắp tay với Lâm Chính.
“Cho nên ông định ở lại đây?”.
“Tôi nghĩ ít nhất cũng có cơ hội giải thích, thế gia Lệnh Hồ nhìn thấy chúng tôi không chạy trốn có lẽ cũng sẽ nói lý”.
“Ngây thơ”.
Lâm Chính lắc đầu.
Mị Ngạo biến sắc, nhưng không nổi giận.
“Bác cả, thế gia Lệnh Hồ thật sự dễ nói chuyện như vậy thì chuyện cũng không đến nỗi này. Bác không muốn đi, cháu không miễn cưỡng, nhưng cháu phải đưa bà nội đi!”.
Mị Mộng lên tiếng.
“Không được...”.
Mị Ngạo lập tức phản đối.
Nhưng Lâm Chính nhìn về phía ông ta.
Mị Ngạo nghẹn lời, há miệng, nở nụ cười: “Bác lo cháu không chăm sóc được cho bà nội...”.
“Tôi sẵn sàng rời đi cùng cô chủ”.
“Tôi cũng sẵn sàng đi theo cô chủ!”.
Lúc này, trong đám người có không ít bóng người bước ra.
Mị Ngạo sửng sốt, ngạc nhiên nhìn bọn họ. Mặc dù không nhiều, nhưng cộng lại cũng phải đến mấy chục...
Có Lâm Chính ở đây, Mị Ngạo không thể phản đối.
Ông ta hít sâu một hơi, chỉ đành đồng ý.
“Thế gia Huyết Đao... e là... sẽ tan rã từ đây...”.
Mị Diễm buồn rầu nhìn cảnh đó, không khỏi lẩm bẩm...
Chương 4908: Thời gian huyễn tưởng
“Anh Lâm?”.
Trong phòng, Cầm Kiếm Nữ che miệng, đôi mắt run rẩy, ngạc nhiên nhìn người đi vào.
“Cô Cầm Kiếm, đã lâu không gặp”.
Lâm Chính mỉm cười lên tiếng.
Cầm Kiếm Nữ muốn khóc lớn, nhưng lúc này có thế nào cũng không khóc thành tiếng được.
Từ khi rời khỏi Long Cung, cô ta luôn lo lắng cho Lâm Chính.
Không phút giây nào không muốn cứu Lâm Chính ra khỏi Long Cung.
Cô ta thực lực yếu kém, cộng thêm bị người bên phía Thương Lan Võ Thần uy hiếp, còn phải ở nhờ nhà người khác.
Dù là vậy, cô ta cũng không dám quên người đã cứu cô ta vô số lần.
Cuối cùng, Cầm Kiếm Nữ cũng không nhịn nổi nữa, bước tới mấy bước, nhào vào lòng Lâm Chính khóc lớn.
“Anh Lâm, tôi còn tưởng anh sẽ không ra ngoài được nữa, hu hu hu...”.
Cầm Kiếm Nữ khóc như một đứa bé.
Sự quan tâm thật lòng khiến Lâm Chính không khỏi ngẩn ra.
Anh nhìn Cầm Kiếm Nữ khóc òa trong lòng mình, khẽ nhíu mày, cuối cũng vẫn đưa tay vỗ nhẹ lưng cô ấy, nhẹ giọng an ủi.
“Cô Cầm Kiếm, không sao rồi, không cần lo, tôi vẫn ổn…”.
“Phải đấy Tình Nhi, anh Lâm ổn lắm, cô đừng khóc nữa, coi chừng nước mắt làm nhòe khuôn mặt cô giờ”.
Lúc này, ở phía sau vang lên một giọng nói trêu đùa.
Cầm Kiếm Nữ ngẩn ra, ngẩng đầu lên mới nhìn thấy Mị Mộng cũng vào phòng.
Cầm Kiếm Nữ vội vàng hoảng loạn lau nước mắt, nhìn Mị Mộng nói: “Tôi không trang điểm, sợ gì nước mắt làm nhòe chứ?”.
“Vậy cô cứ khóc tiếp đi”.
“Cô...”.
“Được rồi”.
Lâm Chính dở khóc dở cười, chỉ đành đổi chủ đề: “Chúng ta không còn thời gian, phải mau chóng thu dọn đồ đạc rời khỏi”.
“Thu dọn đồ đạc?”.
Cầm Kiếm Nữ sửng sốt.
Lâm Chính chỉ đành kể lại những chuyện xảy ra.
Cầm Kiếm Nữ lập tức hiểu ra.
“Thế gia Lệnh Hồ không dễ chọc, bọn họ chắc chắn sẽ trả thù, sao ông Mị Ngạo lại hồ đồ như vậy?”.
“Ầy, mấy người bác cả huyễn tưởng trong lòng, tôi cũng không thể khuyên nhủ. Bây giờ việc tôi có thể làm là bảo vệ bà nội, bảo vệ chút gốc rễ của thế gia Huyết Đao...”.
Mị Mộng thở dài nói.
“Vậy giờ chúng ta đi đâu?”.
“Rời khỏi Long Tâm Thành...”.
“Không, đi tới tòa nhà treo thưởng trước”.
Lâm Chính suy nghĩ rồi nói: “Ngoài Long Tâm Thành không an toàn bằng tòa nhà treo thưởng. Trong tòa nhà có chỗ cho thuê, tạm thời ở lại đó, có thể được sự bảo vệ của tòa nhà treo thưởng. Hơn nữa, trong tòa nhà mua thuốc cũng tiện, có ích cho việc chữa trị của bà tổ Huyết Đao”.
Mị Mộng nghe nói, gật đầu đáp: “Vậy được, anh Lâm, hãy làm theo lời anh nói đi”.
“Bây giờ đi luôn!”.
“Được!”.
Bọn họ nhanh tay thu dọn đồ đạc.
Không lâu sau, Lâm Chính dẫn theo nhóm Mị Mộng, Cầm Kiếm Nữ rời khỏi thế gia Huyết Đao.
Mị Ngạo ngồi ở phòng khách, vẻ mặt thâm trầm, lạnh lùng nhìn những người theo Mị Mộng rời đi, sự lạnh lẽo trên mặt cũng sâu đậm thêm.
“Anh cả, anh còn nhàn rỗi ngồi đó làm gì? Chúng ta không nghĩ kế sách sao?”.
Mị Diễm đi đến, sốt ruột hỏi.
“Em có ý gì?”.
Mị Ngạo nhìn em gái, hỏi.
“Lỡ như Lệnh Hồ Kiêu kia không đáng tin, thế gia Lệnh Hồ tìm chúng ta tính sổ thì làm sao...”.
Mị Diễm nói.
Mị Ngạo nghe xong im lặng trong chốc lát, sau đó khẽ nói: “Phái người đến thế gia Lệnh Hồ thăm dò tình hình. Nếu Lệnh Hồ Kiêu không giải thích rõ ràng, dẫn đến thế gia Lệnh Hồ thù oán chúng ta, chúng ta phải đi nhận tội với thế gia Lệnh Hồ”.
“Thế có được không?”.
“Yên tâm, thế gia Lệnh Hồ thấy thành ý của chúng ta sẽ tha thứ cho chúng ta”.
Chương 4909: Đừng cản trở tôi
Tòa nhà treo thưởng.
“Lâm đại nhân, đã sắp xếp xong rồi, tổng cộng hai mươi phòng. Ngoài ra, phòng y tế cũng được sắp xếp ổn thỏa, bà tổ Huyết Đao đã được đưa vào đó, bây giờ đang chuẩn bị dược liệu và vật phẩm chữa trị”.
Đào Thành đi đến phòng lớn, cười với Lâm Chính ở bên cạnh bảng treo thưởng.
“Làm phiền quản lý Đào”.
“Khách sáo như vậy làm gì? Mọi người trả tiền, tôi cho thuê, cậu tăng thêm doanh thu cho tôi, tôi còn phải cảm ơn cậu ấy chứ”.
Quản lý Đào cười lớn.
Lâm Chính cười, chuẩn bị đến phòng điều trị, nhưng quản lý Đào lại kéo anh lại.
“Lâm đại nhân, cậu thật sự chuẩn bị chữa trị cho bà tổ Huyết Đao sao?”.
“Không thì sao?”.
Lâm Chính tò mò hỏi.
Quản lý Đào thu lại nụ cười, vẻ mặt nghiêm túc: “Tôi khuyên cậu nên bỏ đi thì tốt hơn”.
“Ông sợ tôi không chữa được?”.
“Tôi sợ cậu sẽ xảy ra chuyện”.
Quản lý Đào lắc đầu, lên tiếng: “Biết Khổ đại sư của Long Tâm Thành chúng tôi chứ?”.
“Biết, Khổ đại sư hành y tế thế, cứu người vô số, hơn nữa còn không lấy tiền, càng không can dự vào sự tranh đấu các bên. Ông ấy là thế ngoại cao nhân, sao tôi không biết được?”.
Lâm Chính lắc đầu cười.
“Biết thì tốt, không lâu trước Khổ đại sư chết rồi”.
Quản lý Đào nói.
“Cái gì? Chết rồi?”.
Lâm Chính kinh ngạc.
“Không sai, đột nhiên tử vong, lúc chết cả người đen kịt, tà khí xé nát nội tạng và xác thịt mà chết, thần tiên cũng không cứu được”.
Quản lý Đào khẽ nói.
Lâm Chính nghe xong lập tức hiểu ra.
“Ám Thiên Võ Thần kia không đùa với các người đâu. Ông ta đều ra tay chết người, chỉ cần bị ông ta làm bị thương, dù ngày đó không chết, một thời gian sau cũng sẽ chết. Khổ đại sư đột tử là vì lúc chữa trị cho bà tổ Huyết Đao không cẩn thận bị lây nhiễm khí ý tử sát của Ám Thiên Võ Thần. Nếu cậu chữa trị cho bà tổ Huyết Đao, e là sẽ giẫm vào vết xe đổ của Khổ đại sư”.
Quản lý Đào tận tình khuyên bảo.
Nghe xong, Lâm Chính hít sâu một hơi, hiểu được băn khoăn của Đào Thành.
“Quản lý Đào yên tâm, tôi tự có chừng mực”.
“Lâm đại nhân…”.
“Mặc dù Khổ đại sư y thuật hơn người, nhưng tu vi ông ấy không cao, bị khí tức của Ám Thiên Võ Thần ăn mòn vào cơ thể, không có nhiều sức mạnh phi thăng chống đỡ nên đột tử cũng là hợp tình hợp lý”.
Lâm Chính lấy một vài đan dược ra nhét vào tay Đào Thành.
“Thay tôi tìm vài người hậu táng cho Khổ đại sư đi”.
“Lâm đại nhân nói gì vậy? Tòa nhà treo thưởng chúng tôi đã phái người đi sắp xếp rồi”.
Đào Thành trả lại đan dược, cười nói.
“Vậy được”.
Lâm Chính gật đầu, đi thẳng vào phòng điều trị.
Đào Thành há hốc miệng, cuối cùng vẫn chọn từ bỏ.
Trong phòng điều trị, Mị Mộng và vài người của thế gia Huyết Đao đều ở đây.
Bọn họ vây xung quanh bà tổ Huyết Đao, ai cũng đầy vẻ đau thương.
Thế gia Huyết Đao rơi vào kết cục này là vì bà tổ Huyết Đao ngã xuống.
Lúc này, cuối cùng bọn họ cũng rõ sự tàn khốc của long mạch dưới lòng đất, cuối cùng cũng hiểu sự quan trọng của thực lực.
“Lâm đại nhân!”.
“Lâm đại nhân!”.
“Lâm đại nhân…”.
Lâm Chính đẩy cửa vào, người của thế gia Huyết Đao đồng loạt khom người hành lễ, vô cùng cung kính.
“Các người không cần tụ tập ở đây, về cả đi.
Lâm Chính đi đến bàn bên cạnh, xử lý vật phẩm điều trị.
“Lâm đại nhân, để chúng tôi giúp cậu!”.
Có người lên tiếng.
“Anh Lâm, đây đều là những người giỏi y thuật của thế gia Huyết Đao chúng tôi. Y thuật của bọn họ cũng xem như có thể xếp hàng đầu ở Long Tâm Thành, xin hãy để họ giúp anh điều trị”.
Mị Mộng vội giải thích.
“Để bọn họ giúp tôi điều trị?”.
Lâm Chính liếc qua những người đó, lại nhíu mày: “Tôi thấy y thuật của bọn họ cũng chỉ đến thế, bảo bọn họ đi hết đi, đừng cản trở tôi!”.
“Cái gì?”.
Mấy người họ lập tức biến sắc.
Chương 4910: Các người hiểu rõ lắm sao?
“Lâm đại cả, anh...”, Mị Mộng há hốc miệng, còn định nói gì đó nhưng bị Lâm Chính ngăn lại.
“Được rồi Mị Mộng, tình hình của bà cô không được lạc quan. Bảo bọn họ ra ngoài, để lại hai người giúp tôi là được”, Lâm Chính chau mày.
Thực ra anh không muốn sử dụng người nào cả. Nhưng nghĩ tới việc nể mặt Mị Mộng thì anh cũng coi như thôi.
“Vậy thì được, Mị Quả, Mị Khiếu ở lại, những người khác đi ra ngoài", Mị Mộng lên tiếng.
Những người khác chau mày nhưng họ vẫn đi ra khỏi căn phòng. Mị Quả và Mị Khiếu cũng cảm thấy khó hiểu. Những người có mặt ở đây đều là nhữn thiên tài hàng đầu về chữa bệnh.
Lời nói của người này khiến người khác tức chết đi được. Dám nói những người kia chỉ đến vậy mà thôi...Dù anh có cứu được thế gia Huyết Đao thì cũng không nên sỉ nhục người khác như vậy.
“Thôi bỏ đi, vì bà tổ, chúng ta chịu nhẫn nhịn vậy”, Mị Khiếu nói với Mị Quả - cô gái tóc ngắn bên cạnh.
“Ừm”
Mị Quả cũng nín thở, cố gắng nén giận. Lúc này Lâm Chính đã chuẩn bị đủ đồ nghề và dược liệu. Anh lấy châm ra chuẩn bị châm cứu cho bà cụ.
“Anh Lâm, cơ thể bà đã bị tử khí của Ám Thiên Võ Thần xâm nhập, tôi thấy không nên ghim châm mà dùng thuốc bảo vệ cơ thể, rồi tìm cách đẩy sát khí ra ngoài. Như vậy việc chữa trị sẽ có hiệu quả hơn”, Mị Khiếu lên tiếng.
“Các người đang dạy tôi cứu người đấy à?”, Lâm Chính chau mày.
“Anh Lâm, tôi chỉ đang đưa ra phương án tốt nhất thôi mà", Mị Khiếu khẽ nói.
“Anh Lâm, chúng tôi rất cảm kích trước ơn cứu mạng của anh, nhưng về y thuật thì tôi cảm thấy chúng tôi vẫn có quyền lên tiếng”, Mị Quả cũng lên tiếng.
“Điều này...”
Mị Mộng không biết phải nói thế nào. Lâm Chính cuối cùng cũng hiểu ra. Có lẽ đám người này không phục anh. Cũng phải, dù sao đây là bà của bọn họ, đương nhiên là họ không yên tâm.
Xem ra việc giấu bệnh sợ thầy không chỉ xảy ra với người bệnh mà còn xảy ra với những người bên cạnh người bệnh nữa.
Lâm Chính nói: “Suy nghĩ khá lắm, dùng thuốc bảo vệ cơ thể không khó. Tôi hỏi mọi người, làm thế nào để ép được tử khí ra khỏi người bà ấy?”
Dứt lời, Mị Khiếu giật mình: “Dùng sức mạnh phi thăng phối hợp với dược vật ép ra”.
“Sức mạnh phi thăng của mọi người có thể mạnh hơn của Ám Thiên Võ Thần sao?”
“Nếu thêm thuốc trợ lực thì sao?”
“Thuốc gì?”
“Điều này...”, Mị Khiếu á khẩu.
“Tôi nói cho mọi người biết nhé. Nếu dùng Thiêm Kim Thảo kết hợp với Tam Sinh Hoa thì có thể gia tăng được sức mạnh phi thăng, ép cho sát khí ra ngoài đấy”.
“Đúng đúng, chính là dùng hai loại thuốc đó", Mị Khiếu vội nói.
“Vậy tìm ở đâu?”
“Đương nhiên ở Cấm Huyết Cốc. Ở đó có đầy đủ kỳ hoa dược thảo”.
“Vậy các người có biết tới Cấm Huyết Cốc mất bao nhiêu thời gian không?”, Lâm Chính lại hỏi.
Mị Khiếu khựng người.
“Cưỡi ngựa nhanh thì nửa tháng, vào trong đó còn phải tìm. Cả đi cả về tầm hai tháng”, Mị Mộng trả lời thay.
“Với tình hình của bà, dù là một tháng cũng không được. Cách này không ổn”, Mị Khiếu không nói nên lời.
“Vì vậy, dùng cách của tôi đi”, Lâm Chính lên tiếng, lấy châm ra và bắt đầu ghim lên người bà cụ...
“Cậu ta là ai?”.
Mị Ngạo hỏi.
“Anh còn nhớ lúc Diệp Viêm rời khỏi Long Cung, đèn ở tầng tám vẫn còn sáng không?”.
Mị Diễm run rẩy nói.
“Làm sao không nhớ được?”.
“Nghe nói Diệp Viêm đã nhốt người đó ở tầng tám, thực lực thiên phú của người đó có vẻ tương đương với Diệp Viêm. Diệp Viêm không thể giết chết người đó nên định nhốt người đó đến chết…”.
Mị Ngạo nói, đột nhiên hiểu ra, vẻ mặt thay đổi: “Chẳng lẽ… đây chính là người bị nhốt ở tầng tám?”.
“Không sai, chính là cậu ta!”.
Mị Diễm hét lên.
Người của thế gia Huyết Đao bừng tỉnh, ai nấy ngạc nhiên không thôi.
“Nếu người này có thực lực ngang với Diệp Viêm, đối phó với Lệnh Hồ Kiêu cũng không khó, nhưng đối mặt với thế gia Lệnh Hồ to lớn thì vẫn chỉ là tự tìm chết”.
Mị Ngạo hoàn hồn, nhỏ giọng nói.
“Nhưng mà, chuyện đã đến nước này, chúng ta không còn đường cứu vãn nữa… Lệnh Hồ Kiêu chắc chắn sẽ hận nhà chúng ta, dù hôm nay ông ta có bình an trở về cũng sẽ nghĩ cách trả thù chúng ta”.
Mị Diễm cắn răng, nói: “Nếu vậy chi bằng giết đám người của thế gia Lệnh Hồ, sau đó cùng cậu Lâm này chạy trốn khỏi Long Tâm Thành?”.
“Không được!”.
Mị Ngạo phản đối.
“Anh cả…”.
“Chuyện chưa tới mức không thể cứu vãn, sao có thể làm tới cùng như thế được? Hơn nữa, dù chúng ta có chạy đi xa thì chạy đi đâu được? Nếu thật sự giết đám Lệnh Hồ Kiêu, thế gia Lệnh Hồ chắc chắn sẽ truy nã chúng ta, em nghĩ chúng ta trốn được sự truy đuổi của cao thủ thế gia Lệnh Hồ sao?”.
“Chuyện đó…”.
“Vốn có thể tránh được việc diệt tộc, đừng vì thằng nhóc này mà khiến thế gia Huyết Đao bị hủy diệt. Mọi người đừng kinh hoảng, anh nghĩ cách ổn định tình hình, tiễn Lệnh Hồ Kiêu đại nhân về, sau đó sẽ đến thế gia Lệnh Hồ tạ tội. Có lẽ người của thế gia Lệnh Hồ sẽ nói lý, không trách tội gia tộc chúng ta”.
“Nói vậy là…”.
“Chuyện này là do Mộng Nhi và tên họ Lâm kia gây ra, thế gia Lệnh Hồ muốn xử lý thì đẩy hai đứa nó ra”.
Mị Ngạo chậm rãi nói, rõ ràng đã nghĩ xong mọi kế hoạch.
Đám người Mị Diễm há hốc miệng, không biết nên phản bác thế nào.
Lúc này, Lâm Chính cầm Tà Kiếm đến chỗ đám người Lệnh Hồ Kiêu.
Cao thủ của thế gia Lệnh Hồ đều không phá được màn che, ai cũng cảm thấy tuyệt vọng.
“Cậu muốn làm gì? Mau chặn cậu ta lại!”.
Thấy Lâm Chính từng bước ép sát, Lệnh Hồ Kiêu cũng không còn bình tĩnh như trước, giọng nói run rẩy, cố gắng hét lên.
Cao thủ của thế gia Lệnh Hồ vội vàng rút kiếm ra, căng thẳng cực kỳ.
Lâm Chính sát khí đằng đằng, ánh mắt lạnh lẽo.
“Thế gia Lệnh Hồ không thù không oán với cậu, cậu cần gì phải đuổi tận giết tuyệt?”.
Cảm nhận được khí tức toát ra trên người Lâm Chính, Lệnh Hồ Kiêu ý thức được chỉ dựa vào người của mình thì không ngăn chặn được người này, chỉ đành lên tiếng, muốn kéo dài thời gian.
“Tôi và các người đúng là không thù không oán, nhưng các người ức hiếp bạn tôi. Con người tôi ân thù tất báo, động vào bạn tôi tức là động vào tôi!”.
Lâm Chính nói.
“Bạn cậu?”.
Lệnh Hồ Kiêu nhìn sang Mị Mộng, tức giận quát: “Con nhỏ đê tiện, cô còn ngây ra đó làm gì? Không mau ngăn cậu ta lại?”.
Lệnh Hồ Kiêu ý thức được lúc này chỉ có Mị Mộng ngăn được người này.
“Ông gọi tôi là gì?”.
Mị Mộng lạnh lùng hỏi.
“Con nhỏ đê tiện, cô còn không phục? Mau nói cậu ta dừng tay, nếu không, chúng tôi mà có chuyện gì, cô biết hậu quả đấy. Có lẽ chúng tôi không đấu lại cậu ta, nhưng thế gia Lệnh Hồ thì sao? Cô nghĩ chỉ dựa vào những người này có thể là đối thủ của gia tộc chúng tôi sao?”.
Lệnh Hồ Kiêu lạnh lùng nói.
Ông ta tin rằng Mị Mộng là người biết điều, là người lý trí.
Đương nhiên, Lệnh Hồ Kiêu cũng không uy hiếp mãi, ông ta biết cách vừa đấm vừa xoa.
“Cô nghe đây, nếu bây giờ cậu ta dừng tay để chúng tôi đi, tôi có thể bảo đảm với tất cả các người, tôi tuyệt đối không truy cứu chuyện này! Tôi sẽ không hé lộ bất cứ chuyện gì ở đây, mọi chuyện ở đây tôi coi như chưa xảy ra, thế gia Huyết Đao các người vẫn có được sự bảo vệ của thế gia Lệnh Hồ chúng tôi, thế nào?”.
Nghe xong, không ít người thế gia Huyết Đao do dự.
Nhưng Mị Mộng không phải trẻ con, sao cô ta có thể tin những lời sáo rỗng của Lệnh Hồ Kiêu?
“Lệnh Hồ Kiêu, ông nghĩ tôi sẽ tin ông sao? Ông vốn không coi chúng tôi ra gì, lời hứa hẹn của ông thì có tác dụng gì? Nếu ông nuốt lời, tôi phải tìm ai kêu oan?”.
Mị Mộng nói.
“Con nhỏ đê tiện, cô có ý gì?”.
Lệnh Hồ Kiêu run người, tức giận không chỗ phát tiết.
Mị Mộng quỳ xuống, dập đầu với Lâm Chính.
“Anh Lâm, xin anh hãy giết những tên súc sinh này đi. Mị Mộng sẽ dâng hiến mọi thứ cho anh để báo đáp ân tình!”.
“Hả?”.
Người của thế gia Lệnh Hồ đều trợn tròn mắt.
“Dừng tay!”.
Mị Ngạo không ngồi yên được nữa, lập tức nhảy ra kêu lên.
“Bác cả!”.
“Cháu muốn hại chết tất cả mọi người sao? Mị Mộng! Bác nói cho mà biết, hôm nay không ai được động vào Kiêu đại nhân! Cháu mau bảo bạn cháu dừng tay! Nếu không, bác sẽ đuổi cháu ra khỏi gia tộc!”.
Mị Ngạo đỏ mắt, phẫn nộ gào lên.
“Bác tưởng cháu còn quan tâm đến thế gia Huyết Đao sao?”.
Mị Mộng lạnh lùng nói.
“Thế bà nội cháu thì sao?”.
Mị Ngạo lập tức bổ sung một câu.
Mị Mộng nghe xong run rẩy.
Câu nói này gióng như con dao đâm vào điểm yếu của Mị Mộng…
Cô ta há miệng, không nói nên lời.
“Nếu cháu làm vậy, thế gia Lệnh Hồ đến trả thù, chúng tôi chết không sao, nhưng bà nội cháu thì làm thế nào? Bà ấy vốn bị thương nặng, không thể động đậy, bà sẽ bị người của thế gia Lệnh Hồ giết mất!”.
Mị Ngạo nói.
“Không chỉ đơn giản là giết, bà nội cháu là Bán Võ Thần, người của thế gia Lệnh Hồ chắc chắn sẽ giải phẫu nghiên cứu bà ấy, kéo dài sinh mệnh cho bà ấy, khiến bà ấy sống không bằng chết. Mộng Nhi, cháu là một đứa trẻ có hiếu, cháu cũng không nhẫn tâm nhìn bà cháu chết đúng không?”.
Mị Cường lại bổ sung một câu.
Mị Mộng rơi nước mắt, không biết nên làm thế nào.
Lâm Chính thấy vậy đã biết đáp án.
Mặc dù anh và Mị Mộng không tin Lệnh Hồ Kiêu sẽ tuân thủ lời hứa, nhưng vì bà nội, Mị Mộng chắc chắn sẽ chọn tin tưởng một lần.
“Cút đi!”.
Lâm Chính gỡ bức màn chắn, lạnh lùng nói.
“Đi!”.
Lệnh Hồ Kiêu không dám do dự, vội vàng hô lên.
“Đứng lại!”.
Lâm Chính đột nhiên hét lại.
Lệnh Hồ Kiêu giật mình, tái nhợt mặt, quay đầu lại: “Cậu còn muốn làm gì…”.
“Nghe đây, tôi hi vọng ông có thể tuân thủ những gì ông nói, đừng gây phiền phức cho mình, chuyện này chấm dứt ở đây! Nếu ông dám gây chuyện nữa, lần sau không còn ai cứu được ông đâu!”.
Lâm Chính bình thản nói.
Lệnh Hồ Kiêu nghiêm túc, cắn răng đáp: “Được!”.
Nói xong, ông ta được dìu ra ngoài cửa, vô cùng thảm hại…
Chương 4907: Gia đình chia ly
Người của thế gia Huyết Đao thấy vậy, đồng loạt thở phào.
“Có thể xem là kết thúc rồi!”.
“Tốt quá, chuyện này còn có đường cứu vãn!”.
“Thế gia Huyết Đao có thể xem như giữ được rồi!”.
Đám người Mị Ngạo nở nụ cười an ủi.
“Anh cả, Mộng Nhi không đi cùng Lệnh Hồ Kiêu về thế gia Lệnh Hồ, Lệnh Hồ Kiêu làm sao ăn nói? Chuyện này e là không giấu nổi”.
Mị Diễm nhíu mày hỏi.
Mị Ngạo sửng sốt, giờ mới phản ứng được.
Ông ta nhìn sang Mị Mộng đang mất hồn, còn muốn nói gì đó nhưng lại chạm phải ánh mắt của Lâm Chính.
“Thế nào? Muốn đưa cô Mị Mộng qua đó sao? Chi bằng để tôi làm thay, tôi đi cùng cô ấy qua đó”.
Lâm Chính lạnh lùng nói.
“Không không, cậu Lâm hiểu lầm rồi, chuyện đã thế này còn đưa đi gì nữa? Chúng tôi cùng lắm không nhận sự bảo hộ của thế gia Lệnh Hồ là được rồi”.
Mị Ngạo vội vàng phất tay, nở nụ cười.
“Nếu có thể nghĩ như vậy thì xem như các người còn cứu được”.
Lâm Chính chắp hai tay, bình tĩnh nói: “Tôi hiểu sự khó khăn của các người, tôi chỉ cho các người một con đường để đi”.
“Xin cậu Lâm chỉ giáo!”.
Người xung quanh chắp tay.
“Bỏ Long Tâm Thành, tôi bảo vệ các người rời khỏi đây, rời xa chốn thị phi!”.
Lâm Chính nói.
Nghe vậy, hai mắt Mị Mộng sáng lên, đứng dậy chắp tay.
“Anh Lâm thật sự có thể bảo vệ chúng tôi?”.
“Cô Mị Mộng, tôi đã nói chúng ta là bạn, nay đến đây là để giúp đỡ cô! Không cần phải như vậy”.
Lâm Chính đỡ Mị Mộng dậy, cười đáp.
Mị Mộng cực kỳ cảm kích.
Cô ta phát hiện chuyện đúng đắn nhất trong chuyến đi đến Long Cung là giết mấy người phủ Thương Lan giúp Lâm Chính.
Mặc dù với thực lực của Lâm Chính không cần cô ta ra tay, nhưng Lâm Chính vẫn nhớ rõ chuyện này.
Người đàn ông này thật là trọng tình trọng nghĩa!
Trong mắt Mị Mộng lóe lên tia sáng.
“Rời đi? Không được!”.
Mị Ngạo lập tức từ chối.
“Vì sao? Chẳng lẽ bác không tin vào thực lực của anh Lâm? Anh ấy là người mà Diệp Viêm còn không thể giết chết được!”.
Mị Mộng lập tức lên tiếng.
“Nếu cậu Lâm đồng ý ra tay, những kẻ địch của thế gia Huyết Đao có lẽ không làm gì được chúng ta, nhưng thế gia Lệnh Hồ thì sao? Nếu bọn họ phái cao thủ đến truy sát thì phải làm thế nào?”.
“Chuyện đó...”.
“Cậu Lâm, tôi không có ý coi thường cậu, nhưng bà tổ đã ngã xuống, tôi phải suy nghĩ cho người trong tộc, xin hãy bao dung”.
Mị Ngạo chắp tay với Lâm Chính.
“Cho nên ông định ở lại đây?”.
“Tôi nghĩ ít nhất cũng có cơ hội giải thích, thế gia Lệnh Hồ nhìn thấy chúng tôi không chạy trốn có lẽ cũng sẽ nói lý”.
“Ngây thơ”.
Lâm Chính lắc đầu.
Mị Ngạo biến sắc, nhưng không nổi giận.
“Bác cả, thế gia Lệnh Hồ thật sự dễ nói chuyện như vậy thì chuyện cũng không đến nỗi này. Bác không muốn đi, cháu không miễn cưỡng, nhưng cháu phải đưa bà nội đi!”.
Mị Mộng lên tiếng.
“Không được...”.
Mị Ngạo lập tức phản đối.
Nhưng Lâm Chính nhìn về phía ông ta.
Mị Ngạo nghẹn lời, há miệng, nở nụ cười: “Bác lo cháu không chăm sóc được cho bà nội...”.
“Tôi sẵn sàng rời đi cùng cô chủ”.
“Tôi cũng sẵn sàng đi theo cô chủ!”.
Lúc này, trong đám người có không ít bóng người bước ra.
Mị Ngạo sửng sốt, ngạc nhiên nhìn bọn họ. Mặc dù không nhiều, nhưng cộng lại cũng phải đến mấy chục...
Có Lâm Chính ở đây, Mị Ngạo không thể phản đối.
Ông ta hít sâu một hơi, chỉ đành đồng ý.
“Thế gia Huyết Đao... e là... sẽ tan rã từ đây...”.
Mị Diễm buồn rầu nhìn cảnh đó, không khỏi lẩm bẩm...
Chương 4908: Thời gian huyễn tưởng
“Anh Lâm?”.
Trong phòng, Cầm Kiếm Nữ che miệng, đôi mắt run rẩy, ngạc nhiên nhìn người đi vào.
“Cô Cầm Kiếm, đã lâu không gặp”.
Lâm Chính mỉm cười lên tiếng.
Cầm Kiếm Nữ muốn khóc lớn, nhưng lúc này có thế nào cũng không khóc thành tiếng được.
Từ khi rời khỏi Long Cung, cô ta luôn lo lắng cho Lâm Chính.
Không phút giây nào không muốn cứu Lâm Chính ra khỏi Long Cung.
Cô ta thực lực yếu kém, cộng thêm bị người bên phía Thương Lan Võ Thần uy hiếp, còn phải ở nhờ nhà người khác.
Dù là vậy, cô ta cũng không dám quên người đã cứu cô ta vô số lần.
Cuối cùng, Cầm Kiếm Nữ cũng không nhịn nổi nữa, bước tới mấy bước, nhào vào lòng Lâm Chính khóc lớn.
“Anh Lâm, tôi còn tưởng anh sẽ không ra ngoài được nữa, hu hu hu...”.
Cầm Kiếm Nữ khóc như một đứa bé.
Sự quan tâm thật lòng khiến Lâm Chính không khỏi ngẩn ra.
Anh nhìn Cầm Kiếm Nữ khóc òa trong lòng mình, khẽ nhíu mày, cuối cũng vẫn đưa tay vỗ nhẹ lưng cô ấy, nhẹ giọng an ủi.
“Cô Cầm Kiếm, không sao rồi, không cần lo, tôi vẫn ổn…”.
“Phải đấy Tình Nhi, anh Lâm ổn lắm, cô đừng khóc nữa, coi chừng nước mắt làm nhòe khuôn mặt cô giờ”.
Lúc này, ở phía sau vang lên một giọng nói trêu đùa.
Cầm Kiếm Nữ ngẩn ra, ngẩng đầu lên mới nhìn thấy Mị Mộng cũng vào phòng.
Cầm Kiếm Nữ vội vàng hoảng loạn lau nước mắt, nhìn Mị Mộng nói: “Tôi không trang điểm, sợ gì nước mắt làm nhòe chứ?”.
“Vậy cô cứ khóc tiếp đi”.
“Cô...”.
“Được rồi”.
Lâm Chính dở khóc dở cười, chỉ đành đổi chủ đề: “Chúng ta không còn thời gian, phải mau chóng thu dọn đồ đạc rời khỏi”.
“Thu dọn đồ đạc?”.
Cầm Kiếm Nữ sửng sốt.
Lâm Chính chỉ đành kể lại những chuyện xảy ra.
Cầm Kiếm Nữ lập tức hiểu ra.
“Thế gia Lệnh Hồ không dễ chọc, bọn họ chắc chắn sẽ trả thù, sao ông Mị Ngạo lại hồ đồ như vậy?”.
“Ầy, mấy người bác cả huyễn tưởng trong lòng, tôi cũng không thể khuyên nhủ. Bây giờ việc tôi có thể làm là bảo vệ bà nội, bảo vệ chút gốc rễ của thế gia Huyết Đao...”.
Mị Mộng thở dài nói.
“Vậy giờ chúng ta đi đâu?”.
“Rời khỏi Long Tâm Thành...”.
“Không, đi tới tòa nhà treo thưởng trước”.
Lâm Chính suy nghĩ rồi nói: “Ngoài Long Tâm Thành không an toàn bằng tòa nhà treo thưởng. Trong tòa nhà có chỗ cho thuê, tạm thời ở lại đó, có thể được sự bảo vệ của tòa nhà treo thưởng. Hơn nữa, trong tòa nhà mua thuốc cũng tiện, có ích cho việc chữa trị của bà tổ Huyết Đao”.
Mị Mộng nghe nói, gật đầu đáp: “Vậy được, anh Lâm, hãy làm theo lời anh nói đi”.
“Bây giờ đi luôn!”.
“Được!”.
Bọn họ nhanh tay thu dọn đồ đạc.
Không lâu sau, Lâm Chính dẫn theo nhóm Mị Mộng, Cầm Kiếm Nữ rời khỏi thế gia Huyết Đao.
Mị Ngạo ngồi ở phòng khách, vẻ mặt thâm trầm, lạnh lùng nhìn những người theo Mị Mộng rời đi, sự lạnh lẽo trên mặt cũng sâu đậm thêm.
“Anh cả, anh còn nhàn rỗi ngồi đó làm gì? Chúng ta không nghĩ kế sách sao?”.
Mị Diễm đi đến, sốt ruột hỏi.
“Em có ý gì?”.
Mị Ngạo nhìn em gái, hỏi.
“Lỡ như Lệnh Hồ Kiêu kia không đáng tin, thế gia Lệnh Hồ tìm chúng ta tính sổ thì làm sao...”.
Mị Diễm nói.
Mị Ngạo nghe xong im lặng trong chốc lát, sau đó khẽ nói: “Phái người đến thế gia Lệnh Hồ thăm dò tình hình. Nếu Lệnh Hồ Kiêu không giải thích rõ ràng, dẫn đến thế gia Lệnh Hồ thù oán chúng ta, chúng ta phải đi nhận tội với thế gia Lệnh Hồ”.
“Thế có được không?”.
“Yên tâm, thế gia Lệnh Hồ thấy thành ý của chúng ta sẽ tha thứ cho chúng ta”.
Chương 4909: Đừng cản trở tôi
Tòa nhà treo thưởng.
“Lâm đại nhân, đã sắp xếp xong rồi, tổng cộng hai mươi phòng. Ngoài ra, phòng y tế cũng được sắp xếp ổn thỏa, bà tổ Huyết Đao đã được đưa vào đó, bây giờ đang chuẩn bị dược liệu và vật phẩm chữa trị”.
Đào Thành đi đến phòng lớn, cười với Lâm Chính ở bên cạnh bảng treo thưởng.
“Làm phiền quản lý Đào”.
“Khách sáo như vậy làm gì? Mọi người trả tiền, tôi cho thuê, cậu tăng thêm doanh thu cho tôi, tôi còn phải cảm ơn cậu ấy chứ”.
Quản lý Đào cười lớn.
Lâm Chính cười, chuẩn bị đến phòng điều trị, nhưng quản lý Đào lại kéo anh lại.
“Lâm đại nhân, cậu thật sự chuẩn bị chữa trị cho bà tổ Huyết Đao sao?”.
“Không thì sao?”.
Lâm Chính tò mò hỏi.
Quản lý Đào thu lại nụ cười, vẻ mặt nghiêm túc: “Tôi khuyên cậu nên bỏ đi thì tốt hơn”.
“Ông sợ tôi không chữa được?”.
“Tôi sợ cậu sẽ xảy ra chuyện”.
Quản lý Đào lắc đầu, lên tiếng: “Biết Khổ đại sư của Long Tâm Thành chúng tôi chứ?”.
“Biết, Khổ đại sư hành y tế thế, cứu người vô số, hơn nữa còn không lấy tiền, càng không can dự vào sự tranh đấu các bên. Ông ấy là thế ngoại cao nhân, sao tôi không biết được?”.
Lâm Chính lắc đầu cười.
“Biết thì tốt, không lâu trước Khổ đại sư chết rồi”.
Quản lý Đào nói.
“Cái gì? Chết rồi?”.
Lâm Chính kinh ngạc.
“Không sai, đột nhiên tử vong, lúc chết cả người đen kịt, tà khí xé nát nội tạng và xác thịt mà chết, thần tiên cũng không cứu được”.
Quản lý Đào khẽ nói.
Lâm Chính nghe xong lập tức hiểu ra.
“Ám Thiên Võ Thần kia không đùa với các người đâu. Ông ta đều ra tay chết người, chỉ cần bị ông ta làm bị thương, dù ngày đó không chết, một thời gian sau cũng sẽ chết. Khổ đại sư đột tử là vì lúc chữa trị cho bà tổ Huyết Đao không cẩn thận bị lây nhiễm khí ý tử sát của Ám Thiên Võ Thần. Nếu cậu chữa trị cho bà tổ Huyết Đao, e là sẽ giẫm vào vết xe đổ của Khổ đại sư”.
Quản lý Đào tận tình khuyên bảo.
Nghe xong, Lâm Chính hít sâu một hơi, hiểu được băn khoăn của Đào Thành.
“Quản lý Đào yên tâm, tôi tự có chừng mực”.
“Lâm đại nhân…”.
“Mặc dù Khổ đại sư y thuật hơn người, nhưng tu vi ông ấy không cao, bị khí tức của Ám Thiên Võ Thần ăn mòn vào cơ thể, không có nhiều sức mạnh phi thăng chống đỡ nên đột tử cũng là hợp tình hợp lý”.
Lâm Chính lấy một vài đan dược ra nhét vào tay Đào Thành.
“Thay tôi tìm vài người hậu táng cho Khổ đại sư đi”.
“Lâm đại nhân nói gì vậy? Tòa nhà treo thưởng chúng tôi đã phái người đi sắp xếp rồi”.
Đào Thành trả lại đan dược, cười nói.
“Vậy được”.
Lâm Chính gật đầu, đi thẳng vào phòng điều trị.
Đào Thành há hốc miệng, cuối cùng vẫn chọn từ bỏ.
Trong phòng điều trị, Mị Mộng và vài người của thế gia Huyết Đao đều ở đây.
Bọn họ vây xung quanh bà tổ Huyết Đao, ai cũng đầy vẻ đau thương.
Thế gia Huyết Đao rơi vào kết cục này là vì bà tổ Huyết Đao ngã xuống.
Lúc này, cuối cùng bọn họ cũng rõ sự tàn khốc của long mạch dưới lòng đất, cuối cùng cũng hiểu sự quan trọng của thực lực.
“Lâm đại nhân!”.
“Lâm đại nhân!”.
“Lâm đại nhân…”.
Lâm Chính đẩy cửa vào, người của thế gia Huyết Đao đồng loạt khom người hành lễ, vô cùng cung kính.
“Các người không cần tụ tập ở đây, về cả đi.
Lâm Chính đi đến bàn bên cạnh, xử lý vật phẩm điều trị.
“Lâm đại nhân, để chúng tôi giúp cậu!”.
Có người lên tiếng.
“Anh Lâm, đây đều là những người giỏi y thuật của thế gia Huyết Đao chúng tôi. Y thuật của bọn họ cũng xem như có thể xếp hàng đầu ở Long Tâm Thành, xin hãy để họ giúp anh điều trị”.
Mị Mộng vội giải thích.
“Để bọn họ giúp tôi điều trị?”.
Lâm Chính liếc qua những người đó, lại nhíu mày: “Tôi thấy y thuật của bọn họ cũng chỉ đến thế, bảo bọn họ đi hết đi, đừng cản trở tôi!”.
“Cái gì?”.
Mấy người họ lập tức biến sắc.
Chương 4910: Các người hiểu rõ lắm sao?
“Lâm đại cả, anh...”, Mị Mộng há hốc miệng, còn định nói gì đó nhưng bị Lâm Chính ngăn lại.
“Được rồi Mị Mộng, tình hình của bà cô không được lạc quan. Bảo bọn họ ra ngoài, để lại hai người giúp tôi là được”, Lâm Chính chau mày.
Thực ra anh không muốn sử dụng người nào cả. Nhưng nghĩ tới việc nể mặt Mị Mộng thì anh cũng coi như thôi.
“Vậy thì được, Mị Quả, Mị Khiếu ở lại, những người khác đi ra ngoài", Mị Mộng lên tiếng.
Những người khác chau mày nhưng họ vẫn đi ra khỏi căn phòng. Mị Quả và Mị Khiếu cũng cảm thấy khó hiểu. Những người có mặt ở đây đều là nhữn thiên tài hàng đầu về chữa bệnh.
Lời nói của người này khiến người khác tức chết đi được. Dám nói những người kia chỉ đến vậy mà thôi...Dù anh có cứu được thế gia Huyết Đao thì cũng không nên sỉ nhục người khác như vậy.
“Thôi bỏ đi, vì bà tổ, chúng ta chịu nhẫn nhịn vậy”, Mị Khiếu nói với Mị Quả - cô gái tóc ngắn bên cạnh.
“Ừm”
Mị Quả cũng nín thở, cố gắng nén giận. Lúc này Lâm Chính đã chuẩn bị đủ đồ nghề và dược liệu. Anh lấy châm ra chuẩn bị châm cứu cho bà cụ.
“Anh Lâm, cơ thể bà đã bị tử khí của Ám Thiên Võ Thần xâm nhập, tôi thấy không nên ghim châm mà dùng thuốc bảo vệ cơ thể, rồi tìm cách đẩy sát khí ra ngoài. Như vậy việc chữa trị sẽ có hiệu quả hơn”, Mị Khiếu lên tiếng.
“Các người đang dạy tôi cứu người đấy à?”, Lâm Chính chau mày.
“Anh Lâm, tôi chỉ đang đưa ra phương án tốt nhất thôi mà", Mị Khiếu khẽ nói.
“Anh Lâm, chúng tôi rất cảm kích trước ơn cứu mạng của anh, nhưng về y thuật thì tôi cảm thấy chúng tôi vẫn có quyền lên tiếng”, Mị Quả cũng lên tiếng.
“Điều này...”
Mị Mộng không biết phải nói thế nào. Lâm Chính cuối cùng cũng hiểu ra. Có lẽ đám người này không phục anh. Cũng phải, dù sao đây là bà của bọn họ, đương nhiên là họ không yên tâm.
Xem ra việc giấu bệnh sợ thầy không chỉ xảy ra với người bệnh mà còn xảy ra với những người bên cạnh người bệnh nữa.
Lâm Chính nói: “Suy nghĩ khá lắm, dùng thuốc bảo vệ cơ thể không khó. Tôi hỏi mọi người, làm thế nào để ép được tử khí ra khỏi người bà ấy?”
Dứt lời, Mị Khiếu giật mình: “Dùng sức mạnh phi thăng phối hợp với dược vật ép ra”.
“Sức mạnh phi thăng của mọi người có thể mạnh hơn của Ám Thiên Võ Thần sao?”
“Nếu thêm thuốc trợ lực thì sao?”
“Thuốc gì?”
“Điều này...”, Mị Khiếu á khẩu.
“Tôi nói cho mọi người biết nhé. Nếu dùng Thiêm Kim Thảo kết hợp với Tam Sinh Hoa thì có thể gia tăng được sức mạnh phi thăng, ép cho sát khí ra ngoài đấy”.
“Đúng đúng, chính là dùng hai loại thuốc đó", Mị Khiếu vội nói.
“Vậy tìm ở đâu?”
“Đương nhiên ở Cấm Huyết Cốc. Ở đó có đầy đủ kỳ hoa dược thảo”.
“Vậy các người có biết tới Cấm Huyết Cốc mất bao nhiêu thời gian không?”, Lâm Chính lại hỏi.
Mị Khiếu khựng người.
“Cưỡi ngựa nhanh thì nửa tháng, vào trong đó còn phải tìm. Cả đi cả về tầm hai tháng”, Mị Mộng trả lời thay.
“Với tình hình của bà, dù là một tháng cũng không được. Cách này không ổn”, Mị Khiếu không nói nên lời.
“Vì vậy, dùng cách của tôi đi”, Lâm Chính lên tiếng, lấy châm ra và bắt đầu ghim lên người bà cụ...