-
Chương 4896-4900
Chương 4896: Tôi đến đó một chuyến
"Lâm đại nhân biết người của thế gia Huyết Đao sao?".
Đào Thành đi cùng Lâm Chính không nhịn được hỏi.
"Lúc ở Long Cung tôi có quen biết cô chủ Mị Mộng của thế gia Huyết Đao, cô ấy từng giúp tôi, cũng coi như có chút giao tình".
Lâm Chính bình thản đáp.
"Vậy sao?".
Đào Thành nhíu chặt mày.
"Sao thế? Cô Mị Mộng vẫn ổn chứ?".
Lâm Chính chợt nhận ra gì đó, không khỏi lên tiếng.
"Không được ổn lắm".
Đào Thành lắc đầu, nhỏ giọng nói: "Bà tổ Huyết Đao của thế gia Huyết Đao bị ép tham gia trận chiến Võ Thần, kết quả bị Ám Thiên Võ Thần đánh trọng thương, tính mạng nguy cấp, càng ngày càng tệ. Tuy thế gia Huyết Đao đã giấu chuyện bà tổ Huyết Đao bị thương nặng, nhưng giấy không gói được lửa, cuối cùng tin tức vẫn lan ra ngoài. Kẻ thù của thế gia Huyết Đao và những người nhòm ngó đến thế gia Huyết Đao liền nhân cơ hội này ra tay".
"Thời gian này, thế gia Huyết Đao có thể nói là gà bay chó sủa, không lúc nào yên ổn".
Đào Thành nói đến đây, thở dài thườn thượt.
"Có chuyện như vậy sao?".
Lâm Chính ngạc nhiên.
"Nếu không tại sao người của thế gia Huyết Đao lại chạy đến tòa nhà treo thưởng của tôi để chữa trị chứ? Là do phòng chữa trị của bọn họ đã chật cứng rồi, không còn chỗ cho người bị thương, nên đưa đến đây".
Lâm Chính trầm ngâm một lát rồi nhỏ giọng nói: "Tôi đến thế gia Huyết Đao một chuyến xem sao".
"Cậu Lâm, cậu đừng can dự vào, những thế lực ra tay với thế gia Huyết Đao đều không hề đơn giản! Nghe nói nửa năm trước cô Mị Mộng định ra ngoài tìm thuốc chữa trị cho bà tổ Huyết Đao, nhưng vừa ra khỏi Long Tâm Thành đã bị kẻ thù bao vây chặn đường, ép phải quay lại. Thế gia Huyết Đao hết đường cứu rồi! Nếu cậu nhúng tay vào thì chỉ rước họa vào thân thôi!".
Đào Thành vội khuyên.
"Lâm Chính tôi là người ân oán rõ ràng, cô Mị Mộng từng giúp tôi thì chính là bạn của tôi, thấy bạn bè gặp nạn mà không cứu thì không phải là Lâm Chính".
Lâm Chính mỉm cười: "Huống hồ, tôi chỉ đến xem thương thế của bà tổ Huyết Đao thế nào, nếu chữa được thì tôi chữa giúp. Nếu vết thương của bà ấy được chữa khỏi thì chẳng phải mọi vấn đề đều được giải quyết sao?".
"Y thuật của cậu Lâm quả thực khiến người ta bất ngờ, e rằng cả long mạch dưới lòng đất cũng chỉ có Dược Thánh mới so được. Cậu có thể đến đó, nhưng tôi thì vẫn khuyên cậu đừng mạo hiểm".
"Yên tâm đi, tôi đi một lát rồi về".
Lâm Chính mỉm cười, dặn dò Ngự Bích Hồng và Ngư Nhi mấy câu, rồi vội vã rời khỏi tòa nhà treo thưởng, đến thế gia Huyết Đao.
Thế gia Huyết Đao.
Nơi nào cũng đổ nát thê lương.
Nơi nào cũng là cảnh tượng thê thảm.
Những con đường xung quanh thế gia đã trống trơn.
Người dân vốn sống quanh đây cũng đã chuyển đi.
Hơn nữa, người của Long Tâm Thành đều có ý tránh xa nơi này.
Hiển nhiên bọn họ đều biết tình cảnh mà thế gia Huyết Đao phải đối mặt hiện giờ.
Trong thế gia, nơi nào cũng có người bị thương.
Mùi máu tanh nồng nặc trong không khí.
Tiếng rên xiết và kêu la đau đớn vang lên không ngớt.
Mị Mộng cầm một lưỡi đao còn dính máu tươi đi qua những người bị thương này, sắc mặt vô cùng tức giận và đau khổ.
Những người này đều là tộc nhân của cô ta.
Cô ta không ngờ thế gia Huyết Đao danh chấn Long Tâm Thành lại có một ngày chật vật khốn khổ như vậy.
"Cô chủ, các quản sự mời cô đến sảnh chính nghị sự".
Một người hầu nhanh chân đi tới, giọng nói khô khốc.
"Tôi biết rồi".
Mị Mộng ngước đôi mắt mệt mỏi lên, đáp lại một tiếng rồi vội vã đến sảnh chính.
Trong sảnh chính, mấy người với khí tức hùng hậu đang ngồi ngay ngắn ở hai bên.
Đây đều là chú thím cô bác của Mị Mộng.
“Bác cả, bác hai, cô tư, chú năm…”
Mị Mộng tiến vào, hành lễ chào hỏi từng người một.
Cô ta cảm thấy hơi kỳ lạ.
Chuyện này là sao vậy?
Tại sao những thành viên cốt cán của thế gia Huyết Đao đều có mặt ở đây?
Lẽ nào sắp xảy ra chuyện lớn?
Chương 4897: Cháu xin lỗi, cháu không đồng ý
"Mộng Nhi, lại đây!".
Bác cả Mị Ngạo mỉm cười, vẫy tay nói: "Nào nào nào, cháu ngồi đi".
"Bác cả..."
"Cứ ngồi xuống đã rồi chúng ta nói chuyện".
Mị Ngạo cười nói.
Mị Mộng có chút nghi hoặc, nhưng vẫn ngồi xuống.
"Bác cả, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy? Tại sao tất cả mọi người đều tập trung ở đây? Cả cô tư nữa, chẳng phải cô ở bên cạnh bà sao? Sao cô cũng đến đây?".
Mị Mộng kỳ quái hỏi.
"Mộng Nhi, từ nay trở đi, thế gia Huyết Đao chúng ta không cần phải nơm nớp lo sợ nữa, những ngày tháng khổ nạn đã kết thúc rồi".
Cô tư Mị Diễm cười nói.
"Kết thúc rồi?".
Mị Mộng sửng sốt, hiển nhiên vẫn chưa kịp hoàn hồn.
"Nghĩa là sao ạ?".
“Mộng Nhi, cũng nhờ bác hai cháu đến Long Trảo Thành, tìm được thế gia Lệnh Hồ. Người của thế gia Lệnh Hồ đã đồng ý ra mặt bảo vệ thế gia Huyết Đao chúng ta. Sau này, sẽ không còn ai dám động đến thế gia Huyết Đao nữa".
Mị Ngạo vuốt râu cười lớn.
"Thật ạ?".
Mị Mộng mừng rỡ, đôi mắt lập tức trợn tròn.
Thế gia Lệnh Hồ ở Long Trảo Thành không phải là gia tộc bình thường.
Thế gia này từng có Võ Thần vào 500 năm trước, hơn nữa cậu chủ Lệnh Hồ Vũ của đời này nghe nói cũng là yêu nghiệt tuyệt thế, thiên phú trác tuyệt, rất có khả năng đặt chân vào cảnh giới Võ Thần.
Nếu được thế gia Lệnh Hồ bảo vệ, thì tất cả các vấn đề thế gia Huyết Đao đang phải đối mặt sẽ được giải quyết.
"Tốt quá, tốt quá! Bác hai, may mà có bác! Cuối cùng nhà chúng ta cũng không cần nơm nớp lo sợ rồi!".
Mị Mộng lau nước mắt, vô cùng kích động.
"Mộng Nhi, cháu đừng cảm ơn bác, thực ra phải là mọi người cảm ơn cháu mới đúng".
Bác hai Mị Cường ngại ngùng mỉm cười, chần chừ một lát rồi nói.
Mị Mộng hơi khựng lại, kinh ngạc nhìn bác hai, cô ta mơ hồ nhận ra điều gì đó, dè dặt hỏi: "Bác hai, chuyện này... liên quan đến cháu sao?".
"Phải".
Mị Cường thở dài đáp: "Thế gia Lệnh Hồ sẽ không vô duyên vô cớ giúp đỡ chúng ta, bác đề nghị liên hôn bọn họ mới đồng ý".
"Vậy là cháu phải gả vào thế gia Lệnh Hồ đúng không?".
Mị Mộng bình tĩnh lại, vẻ mặt đầy bi ai.
Cô ta nên đoán ra từ đầu mới phải.
Nhưng cô ta không dám đoán.
Cô ta cực kỳ không muốn.
Nhưng cô ta... không còn lựa chọn nào khác.
Cô ta thực sự không thể trơ mắt nhìn tộc nhân chết từng người một.
Nếu như có thể hi sinh một mình cô ta để cứu được cả gia tộc thì cô ta cũng sẵn lòng.
"Mộng Nhi, cháu đừng lo lắng, thế gia Lệnh Hồ cũng không tệ, chắc chắn bọn họ sẽ đối xử tốt với cháu".
Cô tư Mị Diễm vội nói.
"Cô tư, có thể nói cho cháu biết cháu phải lấy ai không? Lẽ nào là Lệnh Hồ Vũ?".
Mị Mộng hỏi.
Mị Diễm lắc đầu.
"Cũng phải, Lệnh Hồ Vũ là nhân vật tầm cỡ như thế nào chứ? Sao có thể nhìn trúng cháu được?".
Mị Mộng mỉm cười chua chát, sau đó lại nói: "Vậy thì là Lệnh Hồ Thần sao?".
"Cũng không phải..."
Mị Diễm do dự một lát rồi lại lắc đầu.
Mị Mộng sửng sốt, dè dặt nói: "Lẽ nào... là Lệnh Hồ Minh?".
Mị Diễm không nói gì.
Những người còn lại đưa mắt nhìn nhau, không biết nên mở miệng thế nào.
Nhưng Mị Ngạo đã nói luôn.
"Mộng Nhi, cháu đừng đoán nữa, là Lệnh Hồ Thắng".
Ông ta vừa dứt lời, sắc mặt Mị Mộng liền trở nên trắng bệch, lùi lại mấy bước.
"Lệnh... Lệnh Hồ Thắng?".
Giọng nói của Mị Mộng gần như run rẩy, đôi mắt mở to, dáng vẻ kinh hãi.
Tất cả mọi người đều không ngạc nhiên trước thái độ của cô ta.
"Mộng Nhi, cháu có thể chấp nhận được, đúng không?".
Mị Ngạo nghiêm túc nói.
"Bác cả, bác hai, cô tư, chú năm... cháu bằng lòng hiến mình cho gia tộc! Chỉ cần có thể cứu được tộc nhân, cho dù mất mạng cũng chẳng sao".
Mị Mộng cúi đầu nói.
"Vậy thì tốt".
"Ha ha, bác biết Mộng Nhi là người hiểu chuyện mà".
"Mộng Nhi, cháu trưởng thành rồi".
Mấy trưởng bối không ngừng an ủi.
Nhưng Mị Mộng bỗng phẩng phắt lên, trầm giọng quát: "Nhưng điều này không có nghĩa là cháu đồng ý để các bác gả cháu cho một tên quái vật".
Nụ cười của mọi người cứng đờ.
"Mộng Nhi..."
"Cháu xin lỗi, cháu không đồng ý!".
Mị Mộng hít sâu một hơi rồi lạnh lùng đáp.
Chương 4898: Quái vật của thế gia Lệnh Hồ
"Mộng Nhi, cháu nói cái gì?".
Mị Ngạo đứng phắt dậy, nghiêm khắc quát.
"Bác cả, cháu nghĩ cháu đã nói rất rõ ràng rồi".
Mị Mộng lạnh lùng đáp: "Kẻ sĩ có thể chết nhưng không thể chịu nhục, cháu không phải là người đạo đức gì, nhưng cũng hiểu được đạo lý này. Cháu thà chết vì gia tộc, chứ không đồng ý để gia tộc coi cháu là công cụ, mặc cho người ta sỉ nhục mà chết".
"Mộng Nhi, cháu có thái độ gì thế hả? Thế nào gọi là mặc cho người ta sỉ nhục? Các cô chỉ bảo cháu lấy chồng thôi mà!".
Mị Diễm tức giận chỉ trích.
"Lấy chồng?".
Mị Mộng tức quá hóa cười: "Cô Tư, chắc không phải cô không biết Lệnh Hồ Thắng kia là người như thế nào đấy chứ? Không, nói một cách chính xác thì anh ta không còn là người nữa".
Mị Diễm nghe thấy thế, sắc mặt thay đổi, dường như nghĩ tới chuyện cực kỳ đáng sợ nào đó, miệng há ra nhưng không thốt nên lời.
"Lệnh Hồ Thắng là con trai út của thế gia Lệnh Hồ, nghe nói mẹ anh ta mang thai 14 tháng mới sinh ra anh ta. Nhưng người này vừa ra đời đã không có ngũ quan và da, theo lý mà nói thì không sống nổi, nhưng thế gia Lệnh Hồ có không biết bao nhiêu người y thuật cao siêu, nên đã cứu được anh ta".
"Mẹ của Lệnh Hồ Thắng là bà tư của gia chủ Lệnh Hồ, cũng là người phụ nữ được ông ta yêu nhất. Người ta bảo yêu ai yêu cả đường đi, cộng thêm sự tự tin của gia chủ Lệnh Hồ đối với nhà mình, ông ta liền hạ lệnh cứu chữa cho Lệnh Hồ Thắng".
"Nhưng bao năm nay, sức khỏe của Lệnh Hồ Thắng không tốt hơn bao nhiêu, da, mắt, mũi, tai của anh ta đều là được cấy vào, thoạt nhìn cực kỳ không hài hòa, vô cùng xấu xí".
"Chính vì vậy, Lệnh Hồ Thắng rất bất mãn với bề ngoài của mình, tự ti dễ cáu. Thiên phú của anh ta cũng không tệ, khổ tu y đạo, thề phải tự chữa được cho mình. Nghe nói mấy năm nay để ngũ quan tự mọc, anh ta còn dùng người sống để tế luyện, không biết bao nhiêu nam nữ già trẻ mất mạng trong tay anh ta".
"Để bản thân có thể trở thành người bình thường, anh ta thậm chí còn sử dụng pháp thuật cấm tà, đến nỗi hiện giờ có ba mắt bốn tay, cơ thể phù thũng như núi thịt, miệng rộng đến tai".
"Nếu anh ta xấu xí, vì gia tộc cháu cũng nhẫn nhịn, nhưng anh ta lại vì những thí nghiệm chữa trị thất bại liên tiếp dẫn đến tâm lý vặn vẹo".
"Chắc các bác cũng biết trước đó Lệnh Hồ Thắng đã lấy ba cô gái làm vợ nhỉ?".
"Nhưng bọn họ có kết cục gì?".
"Người đầu tiên bị anh ta ăn sống trong đêm tân hôn, xương cốt cũng không còn".
"Người thứ hai thỉnh thoảng lại bị anh ta đánh đập, còn bị anh ta lột quần áo rêu rao ngoài đường, chỉ vì đồ ăn cô gái đáng thương này bê tới hơi nguội, cuối cùng vẫn bị anh ta hành hạ tới chết".
"Người thứ ba là thê thảm nhất, sau khi bị Lệnh Hồ Thắng hành hạ đủ kiểu, anh ta thèm muốn bộ da của cô ấy, liền lột da cô ấy may lên người mình”.
"Các chú các bác, cháu có thể chết, nhưng cháu không muốn bộ da của mình may trên thân thể bẩn thỉu xấu xí của anh ta".
"Nếu không, cháu chết cũng không nhắm mắt".
Mị Mộng lạnh lùng quát, ánh mắt kiên quyết, giọng nói chắc nịch.
Lệnh Hồ Thắng là đứa con duy nhất của vợ lẽ được gia chủ Lệnh Hồ thương yêu nhất.
Yêu ai yêu cả đường đi, thế nên những hành động tàn bạo hoang đường của Lệnh Hồ Thắng cũng được gia chủ Lệnh Hồ ngầm cho phép.
Đến mức tiếng xấu của gã lan truyền khắp nơi.
Ai ai cũng biết thế gia Lệnh Hồ có một quái vật.
Sao Mị Mộng có thể không biết được?
Vẻ mặt mọi người vô cùng đặc sắc.
Có người im lặng, có người nhíu mày, có người không vui.
"Mộng Nhi, bác hiểu sự lo lắng của cháu, cháu yên tâm, các bác sẽ nói rõ với người của thế gia Lệnh Hồ, để Lệnh Hồ Thắng đối xử tốt với cháu! Cháu cứ yên tâm đi!".
Mị Ngạo trầm giọng nói.
"Bác cả, cháu nói rồi, cháu không đi".
"Đây là vì thế gia, cháu không được tùy hứng!".
"Sao? Các bác định ép cháu à?".
Mị Mộng... nói.
"Các bác đã nói với thế gia Lệnh Hồ rồi, nếu cháu không đi thì chẳng phải đắc tội với bọn họ sao? Thế gia Huyết Đao chúng ta đã thê thảm như thế này rồi, nếu thế gia Lệnh Hồ còn trả thù nữa thì chính là ngày tàn của thế gia Huyết Đao, lẽ nào cháu muốn thế gia Huyết Đao bị xóa sổ sao?".
Mị Ngạo đanh giọng quát, vẻ mặt vô cùng uy nghiêm.
Nhưng Mị Mộng vẫn lắc đầu.
"Bác cả, bác tìm người khác đi".
"Phản rồi".
Mị Ngạo nổi giận, đập bàn quát lớn: "Người đâu!".
Mấy người của thế gia Huyết Đao lập tức xông vào.
"Trói cô chủ lại, đưa đến thế gia Lệnh Hồ!".
Mị Ngạo chỉ vào Mị Mộng quát.
Mấy người nghe xong đều ngẩn ra.
"Còn ngây ra đó hả? Làm đi!".
Mị Ngạo tức giận gầm lên.
Mọi người bất đắc dĩ, chỉ đành đi về phía Mị Mộng.
Nhưng ngay sao đó.
Keng!
Mị Mộng rút bội kiếm ở hông ra, tức giận nhìn bọn họ.
"Ai dám bước tới thì đừng trách tôi không khách sáo!".
"Cô chủ, chúng tôi..."
Bọn họ lúng túng.
Đám Mị Ngạo, Mị Diễm đều tức điên lên.
Đúng lúc tình hình căng thẳng, một tiếng cười khẩy vang lên.
"Cô Mị Mộng, nếu cô dám làm thật thì mau ra tay đi, kẻo lãng phí thời gian của chúng tôi".
Nghe thấy thế, tất cả mọi người đều ngoảnh lại.
Chỉ thấy một đám nam nữ mặc bạch y, trước ngực in hình hoa mai màu đỏ đi vào.
"Thế gia Lệnh Hồ?".
Hơi thở của Mị Mộng trở nên run rẩy.
Chương 4899: Tuyệt vọng
"Lệnh Hồ Kiêu đại nhân, sao ông lại đến đây?".
Mị Cường hoàn hồn, vội đi tới đón.
Nhưng ngay sau đó.
Bốp!
Lệnh Hồ Kiêu vung tay tát vào mặt Mị Cường.
Mị Cường lùi lại mấy bước, nửa khuôn mặt sưng vù, nhìn Lệnh Hồ Kiêu với ánh mắt kinh ngạc.
"Sao? Tôi không thể đến thế gia Huyết Đao các ông à?".
Lệnh Hồ Kiêu lạnh lùng hừ một tiếng.
"Không không không, Lệnh Hồ Kiêu đại nhân, tôi không có ý đó..."
Mị Cường run lên bần bật, sợ hãi nói.
"Kiêu đại nhân, em trai tôi không biết ăn nói, ông đừng chấp chú ấy".
Mị Ngạo bước tới ôm quyền, coi như giải vây cho Mị Cường.
"Được rồi, tôi không muốn phí lời với đám vô dụng các ông, lần này tôi đến là muốn đưa con bé này đi".
Lệnh Hồ Kiêu xua tay, tỏ vẻ mất kiên nhẫn.
Người của thế gia Huyết Đao đều thầm nghiến răng nghiến lợi.
Nhưng không dám ho he tiếng nào.
Đừng nói hiện giờ thế gia Huyết Đao tứ phía thụ địch, đầy rẫy nguy cơ, cho dù là thời kỳ cực thịnh, thì bọn họ cũng không dám trở mặt với thế gia Lệnh Hồ.
"Đưa tôi đi?".
Mị Mộng đanh mặt lại: "Thế gia Lệnh Hồ các ông có ý gì?".
"Ranh con, coi như cô may mắn, cậu Thắng nhà tôi rất vừa ý cô, nói là tối nay muốn động phòng với cô. Bà tư nghe xong liền phái ngay tôi đến đón, từ nay về sau, cô chính là người của thế gia Lệnh Hồ chúng tôi".
Lệnh Hồ Kiêu cười nói.
"Ông..."
Mị Mộng tức giận nói: "Tôi không đồng ý".
"Đồng ý?".
Lệnh Hồ Kiêu lắc đầu liên tục: "Chúng tôi không cần sự đồng ý của cô, bởi vì chuyện này không do cô quyết định".
"Sao? Các ông muốn ép tôi à?".
Ánh mắt Mị Mộng lóe lên sự quyết tuyệt, nhìn đám cao thủ phía sau Lệnh Hồ Kiêu, cô ta biết với thực lực của mình thì không thể dẹp yên chuyện này.
Cô ta cắn răng, đã không làm thì thôi, làm thì làm tới, liền kề huyết đao lên cần cổ trắng nõn của mình.
"Nếu các ông ép tôi, thì tôi sẽ tự sát!".
Người của thế gia Huyết Đao thấy thế đều hồn vía lên mây.
"Cô chủ, cô đừng kích động!".
"Có gì từ từ nói!".
Bọn họ cuống quýt kêu lên.
Mị Ngạo vừa cuống vừa giận.
"Mị Mộng! Con ranh chết tiệt này! Cháu cứng đầu thế hả? Mau bỏ đao xuống!".
"Bác cả, cháu không sợ chết, nhưng cháu không thể chấp nhận việc chết xong còn bị người ta sỉ nhục! Cháu xin lỗi!".
Vẻ mặt Mị Mộng đầy tuyệt vọng.
Cô ta biết không ai có thể cứu mình.
Đến nước này, ngoài cái chết ra, thì không còn cách nào hay hơn.
"Nếu bà nội vẫn còn, thì sao phải để cháu chịu uất ức như vậy?".
"Nói cho cùng vẫn là cháu vô dụng, không lấy được thần dược cho bà".
"Cháu xin lỗi bà..."
Những giọt nước mắt đau khổ lăn dài trên má Mị Mộng, cô ta đang định rút đao tự vẫn.
Nhưng Lệnh Hồ Kiêu bất ngờ bật cười.
"Được, cô ra tay đi, ra tay luôn đi! Tôi nói cho cô biết, cô mà ra tay thì kết cục của thế gia Huyết Đao các cô sẽ càng bi thảm hơn!".
"Ý ông là sao?".
Mị Mộng lạnh lùng hỏi.
"Hôn sự này vốn do thế gia Huyết Đao các cô đề nghị trước, nếu bây giờ các cô nuốt lời, thì thế gia Lệnh Hồ chúng tôi biết để mặt mũi vào đâu?".
Lệnh Hồ Kiêu cười khẩy nói: "Tôi nói cho cô biết, chỉ cần cô tự sát, tôi sẽ hạ lệnh giết sạch thế gia Huyết Đao không chừa một ai. Không những vậy, tôi còn lột da từng người của thế gia Huyết Đao, treo trước cửa thế gia Lệnh Hồ, cho máu thịt của các cô vào thuốc, khiến các cô chết không toàn thây, để người đời chứng kiến bộ da của các cô, xem kết cục của việc đùa giỡn thế gia Lệnh Hồ là gì".
"Đúng rồi, cả bộ da của bà nội cô là bà tổ Huyết Đao nữa".
Lệnh Hồ Kiêu lại bổ sung thêm một câu.
Mị Mộng ngây người ra, huyết đao trong tay bất giác rơi xuống.
"Bà nội..."
Cô ta thì thào, nước mắt trào ra như đê vỡ.
Cô ta không muốn mình bị sỉ nhục.
Nhưng lại càng không muốn bà mình bị sỉ nhục.
Nghĩ đến đây, Mị Mộng ngồi bệt xuống đất, cả người như bị rút hết sức lực.
"Mộng Nhi..."
Các trưởng bối của thế gia Huyết Đao kêu lên.
Mị Mộng nhắm nghiền mắt lại, không thèm đếm xỉa đến bọn họ.
Cũng không biết đã qua bao lâu, cô ta mới chậm rãi mở mắt ra.
Đôi mắt kia không còn chút sinh khí, trống rỗng và vô hồn.
"Tôi... đồng ý gả cho thế gia Lệnh Hồ..."
"Thế mới phải chứ".
Lệnh Hồ Kiêu cười lớn.
Người của thế gia Huyết Đao mỗi người một thái độ khác nhau.
Có người bi thương rơi lệ, lặng lẽ lau nước mắt.
Có người nổi lên ý định giết người, căm hận nhìn Lệnh Hồ Kiêu, chỉ muốn ăn tươi nuốt sống ông ta.
"Mộng Nhi, cháu có thể nghĩ được như vậy, bác cả rất vui".
Mị Ngạo thở phào, vội quay sang nói: "Người đâu, mau đưa cô chủ đi thu dọn, sau đó để cô chủ đi theo Kiêu đại nhân".
"Vâng... ông chủ..."
"Kiêu đại nhân, ông chờ một lát để tôi bảo Mộng Nhi đi chuẩn bị".
Mộng Ngạo cười nói.
"Chuẩn bị cái gì? Lãng phí thời gian! Bây giờ đi theo tôi luôn!".
Lệnh Hồ Kiêu quát.
"Việc này... thôi được rồi".
Mị Ngạo chỉ đành đồng ý.
Mị Mộng nghe thấy thế liền khó nhọc bò dậy, cúi đầu đi về phía trước.
Nhưng đúng lúc này, một người của thế gia Huyết Đao chạy vào.
"Cô chủ, bên ngoài có người tìm cô".
Chương 4900: Cố nhân
"Tìm tôi?".
Mị Mộng vô lực ngẩng đầu lên, thì thào nói.
"Vâng, người đó bảo là bạn cô, muốn tìm gặp cô".
Người kia báo cáo.
"Khốn kiếp! Cậu không biết cô chủ sắp gả cho thế gia Lệnh Hồ rồi sao? Bạn bè chó má gì? Không gặp không gặp, bảo hắn cút đi!".
Mị Diễm lớn tiếng chửi mắng.
Người kia sửng sốt, chần chừ một lát rồi địng rời đi.
Nhưng đúng lúc này, Mị Mộng liền quát: "Cho vào!".
"Mộng Nhi..."
Các trưởng bối đều nhìn về phía cô ta.
"Sao? Cô còn muốn lãng phí thời gian của tôi à?".
Lệnh Hồ Kiêu nhíu mày, giọng nói cao vút, lạnh lẽo thấu xương.
"Tôi sắp lấy chồng, lẽ nào một người đưa dâu cũng không có sao? Mị Mộng tôi không có nhiều bạn, trước khi đi còn không có quyền gặp bạn nữa?".
Mị Mộng khàn giọng nói, ánh mắt đầy kiên quyết.
Lệnh Hồ Kiêu trầm ngâm một lát, cười khẩy nói: "Thôi được rồi, coi như bữa cơm cuối cùng của cô".
Hiển nhiên ông ta cũng biết Mị Mộng vào thế gia Lệnh Hồ sẽ không sống được bao lâu.
Mị Mộng không nói gì nữa, đưa mắt nhìn về phía cửa.
Cô ta không biết lúc này còn bạn bè nào đến tìm mình.
Sau khi thế gia Huyết Đao xảy ra chuyện, những người bạn trước kia đều tránh xa cô ta, sợ bị thế gia Huyết Đao làm liên lụy, dẫn đến họa sát thân.
Giờ phút này còn ai tới thăm cô ta chứ?
Mị Mộng cảm thấy kỳ lạ, nhưng cũng không quan tâm lắm.
Mục đích chính cô ta muốn gặp là hi vọng có người có thể nói chuyện.
Dù sao người của thế gia Huyết Đao cũng đã khiến cô ta quá thất vọng.
Người hầu nhanh chóng chạy khỏi sảnh chính.
Chẳng mấy chốc, một bóng dáng mặc trường bào màu trắng, hiên ngang lẫm liệt, dung mạo như thiên thần bước vào.
Chính là Lâm Chính!
"Anh Lâm?".
Mị Mộng ngạc nhiên.
"Sao? Đây chính là bạn cô à?".
Lệnh Hồ Kiêu có chút không vui: "Nếu là bạn khác giới thì đừng tiếp xúc nhiều, kẻo người ta bàn tán".
Mị Mộng sửng sốt, không nói gì.
Nhưng Lâm Chính lại nhìn Lệnh Hồ Kiêu với ánh mắt hơi kỳ quái, dường như không hiểu ý của ông ta.
Nhưng anh không quan tâm, mà cười nói với Mị Mộng: "Cô Mị Mộng, đã lâu không gặp!".
"Anh Lâm, anh ra ngoài kiểu gì vậy?".
Mị Mộng hỏi với vẻ khó tin.
"À, chỗ đó bị chấn động hỏng rồi, cửa tự mở nên tôi ra luôn".
Lâm Chính suy nghĩ một lát rồi bịa ra lý do này.
Nếu để người ta biết anh tự mở cửa Long Cung, chỉ e tất cả người ở long mạch dưới lòng đất sẽ để mắt đến anh.
"Là dư chấn của trận chiến Võ Thần sao? Hóa ra là vậy..."
Mị Mộng suy tư một lát rồi gật đầu.
"Cô Mị Mộng, có chuyện gì vậy? Các cô đang họp bàn chuyện gì sao?".
Lâm Chính nhìn quanh một lượt, tò mò hỏi.
"Ừm..."
Mị Mộng không biết nên trả lời thế nào, đang định lên tiếng thì bị Lệnh Hồ Kiêu ngắt lời.
"Được rồi, nói thế thôi, mau đi theo chúng tôi".
Lệnh Hồ Kiêu mất kiên nhẫn nói.
Mị Mộng hơi biến sắc, nhưng cuối cùng vẫn không lên tiếng.
Lệnh Hồ Kiêu không thèm nhiều lời, xoay người bỏ đi, còn chẳng nhìn Lâm Chính lấy một cái.
Mị Mộng cúi đầu, lặng lẽ đi theo ông ta, chuẩn bị rời khỏi thế gia Huyết Đao.
Nhưng ngay sau đó, Lâm Chính đã chìa tay ra ngăn cô ta lại.
"Anh Lâm?".
Mị Mộng dường như nín thở, đôi mắt mở to.
"Cô Mị Mộng, cô có thể nói cho tôi biết rốt cuộc ở đây xảy ra chuyện gì không?".
Lâm Chính lạnh lùng hỏi.
"Lâm đại nhân biết người của thế gia Huyết Đao sao?".
Đào Thành đi cùng Lâm Chính không nhịn được hỏi.
"Lúc ở Long Cung tôi có quen biết cô chủ Mị Mộng của thế gia Huyết Đao, cô ấy từng giúp tôi, cũng coi như có chút giao tình".
Lâm Chính bình thản đáp.
"Vậy sao?".
Đào Thành nhíu chặt mày.
"Sao thế? Cô Mị Mộng vẫn ổn chứ?".
Lâm Chính chợt nhận ra gì đó, không khỏi lên tiếng.
"Không được ổn lắm".
Đào Thành lắc đầu, nhỏ giọng nói: "Bà tổ Huyết Đao của thế gia Huyết Đao bị ép tham gia trận chiến Võ Thần, kết quả bị Ám Thiên Võ Thần đánh trọng thương, tính mạng nguy cấp, càng ngày càng tệ. Tuy thế gia Huyết Đao đã giấu chuyện bà tổ Huyết Đao bị thương nặng, nhưng giấy không gói được lửa, cuối cùng tin tức vẫn lan ra ngoài. Kẻ thù của thế gia Huyết Đao và những người nhòm ngó đến thế gia Huyết Đao liền nhân cơ hội này ra tay".
"Thời gian này, thế gia Huyết Đao có thể nói là gà bay chó sủa, không lúc nào yên ổn".
Đào Thành nói đến đây, thở dài thườn thượt.
"Có chuyện như vậy sao?".
Lâm Chính ngạc nhiên.
"Nếu không tại sao người của thế gia Huyết Đao lại chạy đến tòa nhà treo thưởng của tôi để chữa trị chứ? Là do phòng chữa trị của bọn họ đã chật cứng rồi, không còn chỗ cho người bị thương, nên đưa đến đây".
Lâm Chính trầm ngâm một lát rồi nhỏ giọng nói: "Tôi đến thế gia Huyết Đao một chuyến xem sao".
"Cậu Lâm, cậu đừng can dự vào, những thế lực ra tay với thế gia Huyết Đao đều không hề đơn giản! Nghe nói nửa năm trước cô Mị Mộng định ra ngoài tìm thuốc chữa trị cho bà tổ Huyết Đao, nhưng vừa ra khỏi Long Tâm Thành đã bị kẻ thù bao vây chặn đường, ép phải quay lại. Thế gia Huyết Đao hết đường cứu rồi! Nếu cậu nhúng tay vào thì chỉ rước họa vào thân thôi!".
Đào Thành vội khuyên.
"Lâm Chính tôi là người ân oán rõ ràng, cô Mị Mộng từng giúp tôi thì chính là bạn của tôi, thấy bạn bè gặp nạn mà không cứu thì không phải là Lâm Chính".
Lâm Chính mỉm cười: "Huống hồ, tôi chỉ đến xem thương thế của bà tổ Huyết Đao thế nào, nếu chữa được thì tôi chữa giúp. Nếu vết thương của bà ấy được chữa khỏi thì chẳng phải mọi vấn đề đều được giải quyết sao?".
"Y thuật của cậu Lâm quả thực khiến người ta bất ngờ, e rằng cả long mạch dưới lòng đất cũng chỉ có Dược Thánh mới so được. Cậu có thể đến đó, nhưng tôi thì vẫn khuyên cậu đừng mạo hiểm".
"Yên tâm đi, tôi đi một lát rồi về".
Lâm Chính mỉm cười, dặn dò Ngự Bích Hồng và Ngư Nhi mấy câu, rồi vội vã rời khỏi tòa nhà treo thưởng, đến thế gia Huyết Đao.
Thế gia Huyết Đao.
Nơi nào cũng đổ nát thê lương.
Nơi nào cũng là cảnh tượng thê thảm.
Những con đường xung quanh thế gia đã trống trơn.
Người dân vốn sống quanh đây cũng đã chuyển đi.
Hơn nữa, người của Long Tâm Thành đều có ý tránh xa nơi này.
Hiển nhiên bọn họ đều biết tình cảnh mà thế gia Huyết Đao phải đối mặt hiện giờ.
Trong thế gia, nơi nào cũng có người bị thương.
Mùi máu tanh nồng nặc trong không khí.
Tiếng rên xiết và kêu la đau đớn vang lên không ngớt.
Mị Mộng cầm một lưỡi đao còn dính máu tươi đi qua những người bị thương này, sắc mặt vô cùng tức giận và đau khổ.
Những người này đều là tộc nhân của cô ta.
Cô ta không ngờ thế gia Huyết Đao danh chấn Long Tâm Thành lại có một ngày chật vật khốn khổ như vậy.
"Cô chủ, các quản sự mời cô đến sảnh chính nghị sự".
Một người hầu nhanh chân đi tới, giọng nói khô khốc.
"Tôi biết rồi".
Mị Mộng ngước đôi mắt mệt mỏi lên, đáp lại một tiếng rồi vội vã đến sảnh chính.
Trong sảnh chính, mấy người với khí tức hùng hậu đang ngồi ngay ngắn ở hai bên.
Đây đều là chú thím cô bác của Mị Mộng.
“Bác cả, bác hai, cô tư, chú năm…”
Mị Mộng tiến vào, hành lễ chào hỏi từng người một.
Cô ta cảm thấy hơi kỳ lạ.
Chuyện này là sao vậy?
Tại sao những thành viên cốt cán của thế gia Huyết Đao đều có mặt ở đây?
Lẽ nào sắp xảy ra chuyện lớn?
Chương 4897: Cháu xin lỗi, cháu không đồng ý
"Mộng Nhi, lại đây!".
Bác cả Mị Ngạo mỉm cười, vẫy tay nói: "Nào nào nào, cháu ngồi đi".
"Bác cả..."
"Cứ ngồi xuống đã rồi chúng ta nói chuyện".
Mị Ngạo cười nói.
Mị Mộng có chút nghi hoặc, nhưng vẫn ngồi xuống.
"Bác cả, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy? Tại sao tất cả mọi người đều tập trung ở đây? Cả cô tư nữa, chẳng phải cô ở bên cạnh bà sao? Sao cô cũng đến đây?".
Mị Mộng kỳ quái hỏi.
"Mộng Nhi, từ nay trở đi, thế gia Huyết Đao chúng ta không cần phải nơm nớp lo sợ nữa, những ngày tháng khổ nạn đã kết thúc rồi".
Cô tư Mị Diễm cười nói.
"Kết thúc rồi?".
Mị Mộng sửng sốt, hiển nhiên vẫn chưa kịp hoàn hồn.
"Nghĩa là sao ạ?".
“Mộng Nhi, cũng nhờ bác hai cháu đến Long Trảo Thành, tìm được thế gia Lệnh Hồ. Người của thế gia Lệnh Hồ đã đồng ý ra mặt bảo vệ thế gia Huyết Đao chúng ta. Sau này, sẽ không còn ai dám động đến thế gia Huyết Đao nữa".
Mị Ngạo vuốt râu cười lớn.
"Thật ạ?".
Mị Mộng mừng rỡ, đôi mắt lập tức trợn tròn.
Thế gia Lệnh Hồ ở Long Trảo Thành không phải là gia tộc bình thường.
Thế gia này từng có Võ Thần vào 500 năm trước, hơn nữa cậu chủ Lệnh Hồ Vũ của đời này nghe nói cũng là yêu nghiệt tuyệt thế, thiên phú trác tuyệt, rất có khả năng đặt chân vào cảnh giới Võ Thần.
Nếu được thế gia Lệnh Hồ bảo vệ, thì tất cả các vấn đề thế gia Huyết Đao đang phải đối mặt sẽ được giải quyết.
"Tốt quá, tốt quá! Bác hai, may mà có bác! Cuối cùng nhà chúng ta cũng không cần nơm nớp lo sợ rồi!".
Mị Mộng lau nước mắt, vô cùng kích động.
"Mộng Nhi, cháu đừng cảm ơn bác, thực ra phải là mọi người cảm ơn cháu mới đúng".
Bác hai Mị Cường ngại ngùng mỉm cười, chần chừ một lát rồi nói.
Mị Mộng hơi khựng lại, kinh ngạc nhìn bác hai, cô ta mơ hồ nhận ra điều gì đó, dè dặt hỏi: "Bác hai, chuyện này... liên quan đến cháu sao?".
"Phải".
Mị Cường thở dài đáp: "Thế gia Lệnh Hồ sẽ không vô duyên vô cớ giúp đỡ chúng ta, bác đề nghị liên hôn bọn họ mới đồng ý".
"Vậy là cháu phải gả vào thế gia Lệnh Hồ đúng không?".
Mị Mộng bình tĩnh lại, vẻ mặt đầy bi ai.
Cô ta nên đoán ra từ đầu mới phải.
Nhưng cô ta không dám đoán.
Cô ta cực kỳ không muốn.
Nhưng cô ta... không còn lựa chọn nào khác.
Cô ta thực sự không thể trơ mắt nhìn tộc nhân chết từng người một.
Nếu như có thể hi sinh một mình cô ta để cứu được cả gia tộc thì cô ta cũng sẵn lòng.
"Mộng Nhi, cháu đừng lo lắng, thế gia Lệnh Hồ cũng không tệ, chắc chắn bọn họ sẽ đối xử tốt với cháu".
Cô tư Mị Diễm vội nói.
"Cô tư, có thể nói cho cháu biết cháu phải lấy ai không? Lẽ nào là Lệnh Hồ Vũ?".
Mị Mộng hỏi.
Mị Diễm lắc đầu.
"Cũng phải, Lệnh Hồ Vũ là nhân vật tầm cỡ như thế nào chứ? Sao có thể nhìn trúng cháu được?".
Mị Mộng mỉm cười chua chát, sau đó lại nói: "Vậy thì là Lệnh Hồ Thần sao?".
"Cũng không phải..."
Mị Diễm do dự một lát rồi lại lắc đầu.
Mị Mộng sửng sốt, dè dặt nói: "Lẽ nào... là Lệnh Hồ Minh?".
Mị Diễm không nói gì.
Những người còn lại đưa mắt nhìn nhau, không biết nên mở miệng thế nào.
Nhưng Mị Ngạo đã nói luôn.
"Mộng Nhi, cháu đừng đoán nữa, là Lệnh Hồ Thắng".
Ông ta vừa dứt lời, sắc mặt Mị Mộng liền trở nên trắng bệch, lùi lại mấy bước.
"Lệnh... Lệnh Hồ Thắng?".
Giọng nói của Mị Mộng gần như run rẩy, đôi mắt mở to, dáng vẻ kinh hãi.
Tất cả mọi người đều không ngạc nhiên trước thái độ của cô ta.
"Mộng Nhi, cháu có thể chấp nhận được, đúng không?".
Mị Ngạo nghiêm túc nói.
"Bác cả, bác hai, cô tư, chú năm... cháu bằng lòng hiến mình cho gia tộc! Chỉ cần có thể cứu được tộc nhân, cho dù mất mạng cũng chẳng sao".
Mị Mộng cúi đầu nói.
"Vậy thì tốt".
"Ha ha, bác biết Mộng Nhi là người hiểu chuyện mà".
"Mộng Nhi, cháu trưởng thành rồi".
Mấy trưởng bối không ngừng an ủi.
Nhưng Mị Mộng bỗng phẩng phắt lên, trầm giọng quát: "Nhưng điều này không có nghĩa là cháu đồng ý để các bác gả cháu cho một tên quái vật".
Nụ cười của mọi người cứng đờ.
"Mộng Nhi..."
"Cháu xin lỗi, cháu không đồng ý!".
Mị Mộng hít sâu một hơi rồi lạnh lùng đáp.
Chương 4898: Quái vật của thế gia Lệnh Hồ
"Mộng Nhi, cháu nói cái gì?".
Mị Ngạo đứng phắt dậy, nghiêm khắc quát.
"Bác cả, cháu nghĩ cháu đã nói rất rõ ràng rồi".
Mị Mộng lạnh lùng đáp: "Kẻ sĩ có thể chết nhưng không thể chịu nhục, cháu không phải là người đạo đức gì, nhưng cũng hiểu được đạo lý này. Cháu thà chết vì gia tộc, chứ không đồng ý để gia tộc coi cháu là công cụ, mặc cho người ta sỉ nhục mà chết".
"Mộng Nhi, cháu có thái độ gì thế hả? Thế nào gọi là mặc cho người ta sỉ nhục? Các cô chỉ bảo cháu lấy chồng thôi mà!".
Mị Diễm tức giận chỉ trích.
"Lấy chồng?".
Mị Mộng tức quá hóa cười: "Cô Tư, chắc không phải cô không biết Lệnh Hồ Thắng kia là người như thế nào đấy chứ? Không, nói một cách chính xác thì anh ta không còn là người nữa".
Mị Diễm nghe thấy thế, sắc mặt thay đổi, dường như nghĩ tới chuyện cực kỳ đáng sợ nào đó, miệng há ra nhưng không thốt nên lời.
"Lệnh Hồ Thắng là con trai út của thế gia Lệnh Hồ, nghe nói mẹ anh ta mang thai 14 tháng mới sinh ra anh ta. Nhưng người này vừa ra đời đã không có ngũ quan và da, theo lý mà nói thì không sống nổi, nhưng thế gia Lệnh Hồ có không biết bao nhiêu người y thuật cao siêu, nên đã cứu được anh ta".
"Mẹ của Lệnh Hồ Thắng là bà tư của gia chủ Lệnh Hồ, cũng là người phụ nữ được ông ta yêu nhất. Người ta bảo yêu ai yêu cả đường đi, cộng thêm sự tự tin của gia chủ Lệnh Hồ đối với nhà mình, ông ta liền hạ lệnh cứu chữa cho Lệnh Hồ Thắng".
"Nhưng bao năm nay, sức khỏe của Lệnh Hồ Thắng không tốt hơn bao nhiêu, da, mắt, mũi, tai của anh ta đều là được cấy vào, thoạt nhìn cực kỳ không hài hòa, vô cùng xấu xí".
"Chính vì vậy, Lệnh Hồ Thắng rất bất mãn với bề ngoài của mình, tự ti dễ cáu. Thiên phú của anh ta cũng không tệ, khổ tu y đạo, thề phải tự chữa được cho mình. Nghe nói mấy năm nay để ngũ quan tự mọc, anh ta còn dùng người sống để tế luyện, không biết bao nhiêu nam nữ già trẻ mất mạng trong tay anh ta".
"Để bản thân có thể trở thành người bình thường, anh ta thậm chí còn sử dụng pháp thuật cấm tà, đến nỗi hiện giờ có ba mắt bốn tay, cơ thể phù thũng như núi thịt, miệng rộng đến tai".
"Nếu anh ta xấu xí, vì gia tộc cháu cũng nhẫn nhịn, nhưng anh ta lại vì những thí nghiệm chữa trị thất bại liên tiếp dẫn đến tâm lý vặn vẹo".
"Chắc các bác cũng biết trước đó Lệnh Hồ Thắng đã lấy ba cô gái làm vợ nhỉ?".
"Nhưng bọn họ có kết cục gì?".
"Người đầu tiên bị anh ta ăn sống trong đêm tân hôn, xương cốt cũng không còn".
"Người thứ hai thỉnh thoảng lại bị anh ta đánh đập, còn bị anh ta lột quần áo rêu rao ngoài đường, chỉ vì đồ ăn cô gái đáng thương này bê tới hơi nguội, cuối cùng vẫn bị anh ta hành hạ tới chết".
"Người thứ ba là thê thảm nhất, sau khi bị Lệnh Hồ Thắng hành hạ đủ kiểu, anh ta thèm muốn bộ da của cô ấy, liền lột da cô ấy may lên người mình”.
"Các chú các bác, cháu có thể chết, nhưng cháu không muốn bộ da của mình may trên thân thể bẩn thỉu xấu xí của anh ta".
"Nếu không, cháu chết cũng không nhắm mắt".
Mị Mộng lạnh lùng quát, ánh mắt kiên quyết, giọng nói chắc nịch.
Lệnh Hồ Thắng là đứa con duy nhất của vợ lẽ được gia chủ Lệnh Hồ thương yêu nhất.
Yêu ai yêu cả đường đi, thế nên những hành động tàn bạo hoang đường của Lệnh Hồ Thắng cũng được gia chủ Lệnh Hồ ngầm cho phép.
Đến mức tiếng xấu của gã lan truyền khắp nơi.
Ai ai cũng biết thế gia Lệnh Hồ có một quái vật.
Sao Mị Mộng có thể không biết được?
Vẻ mặt mọi người vô cùng đặc sắc.
Có người im lặng, có người nhíu mày, có người không vui.
"Mộng Nhi, bác hiểu sự lo lắng của cháu, cháu yên tâm, các bác sẽ nói rõ với người của thế gia Lệnh Hồ, để Lệnh Hồ Thắng đối xử tốt với cháu! Cháu cứ yên tâm đi!".
Mị Ngạo trầm giọng nói.
"Bác cả, cháu nói rồi, cháu không đi".
"Đây là vì thế gia, cháu không được tùy hứng!".
"Sao? Các bác định ép cháu à?".
Mị Mộng... nói.
"Các bác đã nói với thế gia Lệnh Hồ rồi, nếu cháu không đi thì chẳng phải đắc tội với bọn họ sao? Thế gia Huyết Đao chúng ta đã thê thảm như thế này rồi, nếu thế gia Lệnh Hồ còn trả thù nữa thì chính là ngày tàn của thế gia Huyết Đao, lẽ nào cháu muốn thế gia Huyết Đao bị xóa sổ sao?".
Mị Ngạo đanh giọng quát, vẻ mặt vô cùng uy nghiêm.
Nhưng Mị Mộng vẫn lắc đầu.
"Bác cả, bác tìm người khác đi".
"Phản rồi".
Mị Ngạo nổi giận, đập bàn quát lớn: "Người đâu!".
Mấy người của thế gia Huyết Đao lập tức xông vào.
"Trói cô chủ lại, đưa đến thế gia Lệnh Hồ!".
Mị Ngạo chỉ vào Mị Mộng quát.
Mấy người nghe xong đều ngẩn ra.
"Còn ngây ra đó hả? Làm đi!".
Mị Ngạo tức giận gầm lên.
Mọi người bất đắc dĩ, chỉ đành đi về phía Mị Mộng.
Nhưng ngay sao đó.
Keng!
Mị Mộng rút bội kiếm ở hông ra, tức giận nhìn bọn họ.
"Ai dám bước tới thì đừng trách tôi không khách sáo!".
"Cô chủ, chúng tôi..."
Bọn họ lúng túng.
Đám Mị Ngạo, Mị Diễm đều tức điên lên.
Đúng lúc tình hình căng thẳng, một tiếng cười khẩy vang lên.
"Cô Mị Mộng, nếu cô dám làm thật thì mau ra tay đi, kẻo lãng phí thời gian của chúng tôi".
Nghe thấy thế, tất cả mọi người đều ngoảnh lại.
Chỉ thấy một đám nam nữ mặc bạch y, trước ngực in hình hoa mai màu đỏ đi vào.
"Thế gia Lệnh Hồ?".
Hơi thở của Mị Mộng trở nên run rẩy.
Chương 4899: Tuyệt vọng
"Lệnh Hồ Kiêu đại nhân, sao ông lại đến đây?".
Mị Cường hoàn hồn, vội đi tới đón.
Nhưng ngay sau đó.
Bốp!
Lệnh Hồ Kiêu vung tay tát vào mặt Mị Cường.
Mị Cường lùi lại mấy bước, nửa khuôn mặt sưng vù, nhìn Lệnh Hồ Kiêu với ánh mắt kinh ngạc.
"Sao? Tôi không thể đến thế gia Huyết Đao các ông à?".
Lệnh Hồ Kiêu lạnh lùng hừ một tiếng.
"Không không không, Lệnh Hồ Kiêu đại nhân, tôi không có ý đó..."
Mị Cường run lên bần bật, sợ hãi nói.
"Kiêu đại nhân, em trai tôi không biết ăn nói, ông đừng chấp chú ấy".
Mị Ngạo bước tới ôm quyền, coi như giải vây cho Mị Cường.
"Được rồi, tôi không muốn phí lời với đám vô dụng các ông, lần này tôi đến là muốn đưa con bé này đi".
Lệnh Hồ Kiêu xua tay, tỏ vẻ mất kiên nhẫn.
Người của thế gia Huyết Đao đều thầm nghiến răng nghiến lợi.
Nhưng không dám ho he tiếng nào.
Đừng nói hiện giờ thế gia Huyết Đao tứ phía thụ địch, đầy rẫy nguy cơ, cho dù là thời kỳ cực thịnh, thì bọn họ cũng không dám trở mặt với thế gia Lệnh Hồ.
"Đưa tôi đi?".
Mị Mộng đanh mặt lại: "Thế gia Lệnh Hồ các ông có ý gì?".
"Ranh con, coi như cô may mắn, cậu Thắng nhà tôi rất vừa ý cô, nói là tối nay muốn động phòng với cô. Bà tư nghe xong liền phái ngay tôi đến đón, từ nay về sau, cô chính là người của thế gia Lệnh Hồ chúng tôi".
Lệnh Hồ Kiêu cười nói.
"Ông..."
Mị Mộng tức giận nói: "Tôi không đồng ý".
"Đồng ý?".
Lệnh Hồ Kiêu lắc đầu liên tục: "Chúng tôi không cần sự đồng ý của cô, bởi vì chuyện này không do cô quyết định".
"Sao? Các ông muốn ép tôi à?".
Ánh mắt Mị Mộng lóe lên sự quyết tuyệt, nhìn đám cao thủ phía sau Lệnh Hồ Kiêu, cô ta biết với thực lực của mình thì không thể dẹp yên chuyện này.
Cô ta cắn răng, đã không làm thì thôi, làm thì làm tới, liền kề huyết đao lên cần cổ trắng nõn của mình.
"Nếu các ông ép tôi, thì tôi sẽ tự sát!".
Người của thế gia Huyết Đao thấy thế đều hồn vía lên mây.
"Cô chủ, cô đừng kích động!".
"Có gì từ từ nói!".
Bọn họ cuống quýt kêu lên.
Mị Ngạo vừa cuống vừa giận.
"Mị Mộng! Con ranh chết tiệt này! Cháu cứng đầu thế hả? Mau bỏ đao xuống!".
"Bác cả, cháu không sợ chết, nhưng cháu không thể chấp nhận việc chết xong còn bị người ta sỉ nhục! Cháu xin lỗi!".
Vẻ mặt Mị Mộng đầy tuyệt vọng.
Cô ta biết không ai có thể cứu mình.
Đến nước này, ngoài cái chết ra, thì không còn cách nào hay hơn.
"Nếu bà nội vẫn còn, thì sao phải để cháu chịu uất ức như vậy?".
"Nói cho cùng vẫn là cháu vô dụng, không lấy được thần dược cho bà".
"Cháu xin lỗi bà..."
Những giọt nước mắt đau khổ lăn dài trên má Mị Mộng, cô ta đang định rút đao tự vẫn.
Nhưng Lệnh Hồ Kiêu bất ngờ bật cười.
"Được, cô ra tay đi, ra tay luôn đi! Tôi nói cho cô biết, cô mà ra tay thì kết cục của thế gia Huyết Đao các cô sẽ càng bi thảm hơn!".
"Ý ông là sao?".
Mị Mộng lạnh lùng hỏi.
"Hôn sự này vốn do thế gia Huyết Đao các cô đề nghị trước, nếu bây giờ các cô nuốt lời, thì thế gia Lệnh Hồ chúng tôi biết để mặt mũi vào đâu?".
Lệnh Hồ Kiêu cười khẩy nói: "Tôi nói cho cô biết, chỉ cần cô tự sát, tôi sẽ hạ lệnh giết sạch thế gia Huyết Đao không chừa một ai. Không những vậy, tôi còn lột da từng người của thế gia Huyết Đao, treo trước cửa thế gia Lệnh Hồ, cho máu thịt của các cô vào thuốc, khiến các cô chết không toàn thây, để người đời chứng kiến bộ da của các cô, xem kết cục của việc đùa giỡn thế gia Lệnh Hồ là gì".
"Đúng rồi, cả bộ da của bà nội cô là bà tổ Huyết Đao nữa".
Lệnh Hồ Kiêu lại bổ sung thêm một câu.
Mị Mộng ngây người ra, huyết đao trong tay bất giác rơi xuống.
"Bà nội..."
Cô ta thì thào, nước mắt trào ra như đê vỡ.
Cô ta không muốn mình bị sỉ nhục.
Nhưng lại càng không muốn bà mình bị sỉ nhục.
Nghĩ đến đây, Mị Mộng ngồi bệt xuống đất, cả người như bị rút hết sức lực.
"Mộng Nhi..."
Các trưởng bối của thế gia Huyết Đao kêu lên.
Mị Mộng nhắm nghiền mắt lại, không thèm đếm xỉa đến bọn họ.
Cũng không biết đã qua bao lâu, cô ta mới chậm rãi mở mắt ra.
Đôi mắt kia không còn chút sinh khí, trống rỗng và vô hồn.
"Tôi... đồng ý gả cho thế gia Lệnh Hồ..."
"Thế mới phải chứ".
Lệnh Hồ Kiêu cười lớn.
Người của thế gia Huyết Đao mỗi người một thái độ khác nhau.
Có người bi thương rơi lệ, lặng lẽ lau nước mắt.
Có người nổi lên ý định giết người, căm hận nhìn Lệnh Hồ Kiêu, chỉ muốn ăn tươi nuốt sống ông ta.
"Mộng Nhi, cháu có thể nghĩ được như vậy, bác cả rất vui".
Mị Ngạo thở phào, vội quay sang nói: "Người đâu, mau đưa cô chủ đi thu dọn, sau đó để cô chủ đi theo Kiêu đại nhân".
"Vâng... ông chủ..."
"Kiêu đại nhân, ông chờ một lát để tôi bảo Mộng Nhi đi chuẩn bị".
Mộng Ngạo cười nói.
"Chuẩn bị cái gì? Lãng phí thời gian! Bây giờ đi theo tôi luôn!".
Lệnh Hồ Kiêu quát.
"Việc này... thôi được rồi".
Mị Ngạo chỉ đành đồng ý.
Mị Mộng nghe thấy thế liền khó nhọc bò dậy, cúi đầu đi về phía trước.
Nhưng đúng lúc này, một người của thế gia Huyết Đao chạy vào.
"Cô chủ, bên ngoài có người tìm cô".
Chương 4900: Cố nhân
"Tìm tôi?".
Mị Mộng vô lực ngẩng đầu lên, thì thào nói.
"Vâng, người đó bảo là bạn cô, muốn tìm gặp cô".
Người kia báo cáo.
"Khốn kiếp! Cậu không biết cô chủ sắp gả cho thế gia Lệnh Hồ rồi sao? Bạn bè chó má gì? Không gặp không gặp, bảo hắn cút đi!".
Mị Diễm lớn tiếng chửi mắng.
Người kia sửng sốt, chần chừ một lát rồi địng rời đi.
Nhưng đúng lúc này, Mị Mộng liền quát: "Cho vào!".
"Mộng Nhi..."
Các trưởng bối đều nhìn về phía cô ta.
"Sao? Cô còn muốn lãng phí thời gian của tôi à?".
Lệnh Hồ Kiêu nhíu mày, giọng nói cao vút, lạnh lẽo thấu xương.
"Tôi sắp lấy chồng, lẽ nào một người đưa dâu cũng không có sao? Mị Mộng tôi không có nhiều bạn, trước khi đi còn không có quyền gặp bạn nữa?".
Mị Mộng khàn giọng nói, ánh mắt đầy kiên quyết.
Lệnh Hồ Kiêu trầm ngâm một lát, cười khẩy nói: "Thôi được rồi, coi như bữa cơm cuối cùng của cô".
Hiển nhiên ông ta cũng biết Mị Mộng vào thế gia Lệnh Hồ sẽ không sống được bao lâu.
Mị Mộng không nói gì nữa, đưa mắt nhìn về phía cửa.
Cô ta không biết lúc này còn bạn bè nào đến tìm mình.
Sau khi thế gia Huyết Đao xảy ra chuyện, những người bạn trước kia đều tránh xa cô ta, sợ bị thế gia Huyết Đao làm liên lụy, dẫn đến họa sát thân.
Giờ phút này còn ai tới thăm cô ta chứ?
Mị Mộng cảm thấy kỳ lạ, nhưng cũng không quan tâm lắm.
Mục đích chính cô ta muốn gặp là hi vọng có người có thể nói chuyện.
Dù sao người của thế gia Huyết Đao cũng đã khiến cô ta quá thất vọng.
Người hầu nhanh chóng chạy khỏi sảnh chính.
Chẳng mấy chốc, một bóng dáng mặc trường bào màu trắng, hiên ngang lẫm liệt, dung mạo như thiên thần bước vào.
Chính là Lâm Chính!
"Anh Lâm?".
Mị Mộng ngạc nhiên.
"Sao? Đây chính là bạn cô à?".
Lệnh Hồ Kiêu có chút không vui: "Nếu là bạn khác giới thì đừng tiếp xúc nhiều, kẻo người ta bàn tán".
Mị Mộng sửng sốt, không nói gì.
Nhưng Lâm Chính lại nhìn Lệnh Hồ Kiêu với ánh mắt hơi kỳ quái, dường như không hiểu ý của ông ta.
Nhưng anh không quan tâm, mà cười nói với Mị Mộng: "Cô Mị Mộng, đã lâu không gặp!".
"Anh Lâm, anh ra ngoài kiểu gì vậy?".
Mị Mộng hỏi với vẻ khó tin.
"À, chỗ đó bị chấn động hỏng rồi, cửa tự mở nên tôi ra luôn".
Lâm Chính suy nghĩ một lát rồi bịa ra lý do này.
Nếu để người ta biết anh tự mở cửa Long Cung, chỉ e tất cả người ở long mạch dưới lòng đất sẽ để mắt đến anh.
"Là dư chấn của trận chiến Võ Thần sao? Hóa ra là vậy..."
Mị Mộng suy tư một lát rồi gật đầu.
"Cô Mị Mộng, có chuyện gì vậy? Các cô đang họp bàn chuyện gì sao?".
Lâm Chính nhìn quanh một lượt, tò mò hỏi.
"Ừm..."
Mị Mộng không biết nên trả lời thế nào, đang định lên tiếng thì bị Lệnh Hồ Kiêu ngắt lời.
"Được rồi, nói thế thôi, mau đi theo chúng tôi".
Lệnh Hồ Kiêu mất kiên nhẫn nói.
Mị Mộng hơi biến sắc, nhưng cuối cùng vẫn không lên tiếng.
Lệnh Hồ Kiêu không thèm nhiều lời, xoay người bỏ đi, còn chẳng nhìn Lâm Chính lấy một cái.
Mị Mộng cúi đầu, lặng lẽ đi theo ông ta, chuẩn bị rời khỏi thế gia Huyết Đao.
Nhưng ngay sau đó, Lâm Chính đã chìa tay ra ngăn cô ta lại.
"Anh Lâm?".
Mị Mộng dường như nín thở, đôi mắt mở to.
"Cô Mị Mộng, cô có thể nói cho tôi biết rốt cuộc ở đây xảy ra chuyện gì không?".
Lâm Chính lạnh lùng hỏi.