-
Chương 4891-4895
Chương 4891: To gan
“Tìm Võ Thần của chúng tôi sao?”
Mọi người trố mắt nhìn nhau, sau đó bật cười lớn.
“Ha ha ha ha ha, thằng nhóc, cậu có thân phận gì? Cũng xứng tìm Võ Thần của chúng tôi ư?”
“Cũng không xem lại bản thân đi đã, cậu xứng sao?”
“Nhìn bộ dạng của cậu kìa, Võ Thần đại nhân là người mà cậu muốn gặp thì gặp à?”
“Nghe đây, nhân lúc chúng tôi chưa nổi giận, mau cút đi! Cút càng xa càng tốt, nếu không tôi đánh gãy chân cậu!”
Đám người gác cửa hét lên, muốn đuổi Lâm Chính.
Nhưng giây tiếp theo, Lâm Chính vung tay.
Một luồng sức mạnh phi thăng tinh thuần bắn ra.
Đám người gác cửa không kịp đề phòng, đều ngã nhào xuống đất, ai cũng vỡ đầu chảy máu, rất chật vật.
Người sơn tường ở hai bên nhìn sang, cực kì ngạc nhiên.
“Xảy ra chuyện gì thế?”
“Ai mà to gan vậy? Dám gây rối ở phủ Thương Lan?”
Bên trong vô số thủ vệ lao ra, đồng loạt rút kiếm bao vây Lâm Chính.
“Tôi muốn gặp Thương Lan Võ Thần, nếu mấy người không muốn chịu đau đớn xác thịt thì mau dẫn tôi vào!”
Lâm Chính bình tĩnh nói.
“Tên điên ngông cuồng! Dám giở thói ngang ngược trước phủ Thương Lan? Anh cũng xứng sao? Lên cho tôi!”
Có người hét lên, bọn thủ vệ lập tức ra tay.
“Tất cả dừng tay!”
Đúng lúc đó, một ông lão bước ra khỏi cửa.
“Quản gia Thương Lan!”
Mọi người đồng loạt dừng tay, tên thủ vệ dẫn đầu vội vàng bước đến, cúi chào.
Ông lão không để ý đến những người này, đưa mắt nhìn Lâm Chính.
Nhìn thấy Lâm Chính đeo mặt nạ, ông ta không khỏi cau mày nói: “Cậu là ai? Sao lại che mặt? Không dám dùng mặt thật gặp người sao?”
“Sao thế? Đeo mặt nạ gây trở ngại cho các người à?”
Lâm Chính bình tĩnh nói.
“Nếu cậu có việc tìm Võ Thần đại nhân, vui lòng chứng minh thân phận”.
Ông lão khẽ quát.
“Nếu mấy người còn tiếp tục lãng phí thời gian của tôi thì tôi đành tự vào vậy”.
Lâm Chính bình tĩnh nói, đi về phía cổng.
“Khốn nạn, anh cho rằng chúng tôi không bắt được anh sao?”
Đám thủ vệ lại rút kiếm, nhìn chằm chằm.
Nhưng ông lão giơ tay tỏ ý mọi người dừng lại.
“Đừng làm loạn”.
Ông lão khẽ quát.
“Quản gia Thương Lan...”
“Cậu ta muốn gặp Võ Thần đại nhân, tôi sẽ đi thông báo, nếu cậu ta đến gây chuyện, cậu cho rằng cậu ta có thể bước ra khỏi phủ Thương Lan ư?”
Ông lão lạnh lùng nói.
Mọi người nghe vậy, yên lặng gật đầu.
“Vị đại nhân này, mời đi theo tôi”.
Ông lão bình tĩnh nói, rồi quay người đi trước dẫn đường.
Chỉ một lát sau, Lâm Chính được ông lão dẫn đến đại sảnh.
“Chờ ở đây”.
Ông lão nói, rồi đi thẳng vào sảnh trong.
Lâm Chính ngồi yên.
Không ai chú ý.
Cũng không ai mời trà.
Anh biết, người trong phủ Thương Lan không vui vẻ tiếp đãi anh.
Nhưng cũng không quan trọng.
Anh không đến đây để uống trà...
Chờ khoảng hai phút, Lâm Chính lập tức đứng dậy.
“Thương Lan Võ Thần, sao không mau xuất hiện? Ông muốn tôi hủy luôn phủ Thương Lan của ông không hả?”
Nói xong, Lâm Chính giơ tay, vung về phía phòng khách.
Ầm!
Sức mạnh phi thăng kinh khủng như núi Thái Sơn giáng xuống.
Ầm!
Toàn bộ đại sảnh sụp đổ trong nháy mắt, biến thành đống đổ nát.
Phủ Thương Lan chấn động.
Tất cả mọi người trong phủ Thương Lan cũng kinh ngạc.
“Xảy ra chuyện gì thế?”
“Là ai? Ai gây chuyện ở đây?”
“Thật to gan, không biết đây là phủ Thương Lan sao?”
“Ở bên đại sảnh? Đi nhanh!”
Người từ bốn phương tám hướng nhao nhao lao đến.
Trong chớp mắt, đại sảnh đông nghịt.
Lâm Chính lặng lẽ đứng trước đại sảnh, không thèm để ý đến mọi người xung quanh...
Chương 4892: Vững vàng như núi
“Vị đại nhân này, cậu làm gì vậy? Không phải tôi đã bảo cậu đợi ở đây sao? Sao cậu lại phá nhà chúng tôi?”
Quản gia Thương Lan vội chạy đến, nhìn đại sảnh đổ nát, cực kỳ tức giận, lớn giọng mắng mỏ.
“Tôi đã đợi hai phút, nhưng Thương Lan Võ Thần không xuất hiện, vậy thì đừng trách tôi”.
Lâm Chính bình tĩnh nói.
Con giun xéo lắm cũng quằn, huống hồ đám người của tộc Thương Lan còn kiêu ngạo như vậy?
“Không ai dám coi thường tộc Thương Lan chúng ta như vậy!”
“Hôm nay không giết người này, chúng ta đâu còn mặt mũi đứng ở Long Tâm Thành nữa?”
“Người này phải chết!”
Người của tộc Thương Lan gầm lên, đồng loạt rút kiếm, trừng mắt giận dữ.
Răng của quản gia Thương Lan như sắp bị nghiến nát, nhìn chằm chằm Lâm Chính, chỉ muốn lập tức bảo người trong phủ Thương Lan lao lên.
“Ông Cẩu, đừng làm bừa”.
Lúc này, có giọng nói trầm thấp từ trên trời giáng xuống.
Mọi người có mặt ở hiện trường đều ngẩng đầu, như nhận ra gì đó, họ rối rít quỳ xuống đất, cao giọng hô.
“Bái kiến tộc trưởng!”
“Bái kiến tộc trưởng!”
Âm thanh như lũ, trầm bổng bốn phương.
Sau đó luồng sáng xanh lao đến, đánh vào đống đổ nát ở đại sảnh.
Khi luồng sáng xanh biến mất, một người đàn ông trung niên mặc áo choàng xanh xuất hiện trước mặt Lâm Chính.
Khí tức kinh khủng cuốn đến.
Lông mày Lâm Chính nhíu chặt, thần kinh căng thẳng.
Cảm giác quen thuộc này lần nữa ập đến.
Khí thế hùng mạnh đến mức khiến người khác bất lực!
Khí tức hùng hậu khiến người ta tuyệt vọng!
Ông ta chính là Thương Lan Võ Thần.
Lâm Chính thở dài.
Cho đến bây giờ, anh và nhân vật ở cấp bậc Võ Thần vẫn có một khoảng cách nhất định.
“Cậu là ai, sao lại phá hoại phủ của tôi?”
Thương Lan Võ Thần hời hợt nói, đôi mắt quan sát Lâm Chính.
Nhưng Lâm Chính đeo mặt nạ, nhất thời ông ta không biết được thân phận anh.
“Tôi là ai không quan trọng, tôi đến đây là muốn ông giao ra một người”.
Lâm Chính bình tĩnh nói.
“Tìm tôi đòi người ư?”
Thương Lan Võ Thần lắc đầu: “Nếu cậu có ý định này thì mời lấy tiền đặt cược ra, dù sao cậu đã khiêu chiến uy nghiêm Võ Thần, nếu tiền cược không đủ, vậy cậu không phải đến đòi người, mà là đến chịu chết, hiểu chưa?”
“Lấy tiền đặt cược hả?”
“Đúng, ví dụ như thực lực của cậu!”
Thương Lan Võ Thần bình tĩnh nói, sau đó hơi giơ tay lên.
Ầm!
Một luồng khí thế như sóng lớn đột nhiên ập xuống, đè thẳng lên người Lâm Chính.
Trong phút chốc, cơ thể Lâm Chính lún xuống, tất cả mảnh vỡ dưới chân biến thành bột phấn, lòng bàn chân nặng nề giẫm xuống đất.
Mặt đất cũng rung chuyển rồi nứt toác.
Có điều, mặc dù cơ thể Lâm Chính lún xuống, nhưng không hề hấn gì...
Vậy mà anh lại có thể cứng rắn chống đỡ với khí thế này...
“Hả?”
Thương Lan Võ Thần cau mày, có vẻ như không thể tin.
Mặc dù Lâm Chính đeo mặt nạ, nhưng nhìn ra được tuổi của anh cũng không lớn.
Có thể chống lại khí thế của Thương Lan Võ Thần!
“Khá thú vị! Không tệ, không tệ!”
Thương Lan Võ Thần gật đầu, sau đó giơ tay lên.
Vèo!
Một tia sáng xanh từ đầu ngón tay bay ra, lao lên trời rồi nhanh chóng ngưng tụ thành hình một thanh kiếm, chém về phía Lâm Chính.
“Có lẽ cậu cũng có chút bản lĩnh, Võ Thần tôi sẽ chơi với cậu!”
Thương Lan Võ Thần bình tĩnh nói, ngón tay khẽ cử động, điều khiển tia sáng xanh, điên cuồng chém đến.
Thương Lan Kiếm Quyết.
Nhưng Lâm Chính không hề sợ hãi, anh trở tay rút ra thanh kiếm ở bên hông.
Nhưng kiếm chưa tuốt vỏ, vẫn ngăn được luồng sáng xanh kia.
“Cái gì?”
Mọi người chấn động.
Chương 4893: Tôi đang uy hiếp ông đấy
“Không rút kiếm ư?”
“Khốn kiếp! Cậu thật to gan!”
“Cậu đang sỉ nhục Võ Thần của chúng tôi!”
Thành viên của gia tộc Thương Lan bừng bừng lửa giận, chửi bới.
Tuy nhiên Lâm Chính không thèm để ý, cầm lấy trường kiếm của mình đánh tới.
Bùm!
Thanh kiếm va chạm với luồng ánh sáng xanh, vang lên tiếng nổ khủng khiếp.
Tuy nhiên Lâm Chính vẫn đứng yên, vững vàng chống lại sức mạnh của ánh sáng xanh.
Ánh sáng xanh cũng không từ bỏ mà lợi dụng thế tấn công trở lại.
Lâm Chính múa kiếm, chém về phía luồng sáng xanh.
Choang!
Choang!
Choang!
Choang...
Lâm Chính và luồng ánh sáng xanh điên cuồng giao đấu, ngang tài ngang sức, khó phân cao thấp.
Tất cả các chiêu pháp của Thương Lan Kiếm Quyết được luồng ánh sáng xanh xuất ra đều bị Lâm Chính chặn được.
Người của gia tộc Thương Lan trợn mắt há mồm kinh ngạc, không dám tin vào cảnh tượng đang diễn ra trước mắt.
“Tất cả chiêu thức của cậu... cũng là Thương Lan Kiếm Quyết sao?”
Thương Lan Võ Thần lập tức nhìn ra manh mối, nhìn chằm chằm vào Lâm Chính, thu lại luồng ánh sáng xanh, thấp giọng hét lên: “Chẳng lẽ cậu là...”
“Thương Lan Võ Thần, đã lâu không gặp”.
Lâm Chính dừng lại một chút, sau đó từ từ giơ tay lên tháo mặt nạ xuống.
Tất cả mọi người đều vô cùng kinh ngạc.
“Là cậu?”
“Tên họ Lâm?”
“Cậu... cậu vẫn chưa chết sao?”
Mọi người đều không dám tin!
“Quả nhiên là cậu?”
Thương Lan Võ Thần cũng rất kinh ngạc.
Phải biết rằng người này bị nhốt ở Long Cung, căn bản không thể trốn thoát được.
Nhưng mới chỉ nửa năm trôi qua, sao tên này đã có thể thoát khỏi Long Cung?
“Sao có thể như vậy?”
“Hắn trốn thoát khỏi Long Cung bằng cách nào?”
“Không phải Diệp Viêm đã bẫy chết hắn ta rồi sao?”
Xung quanh vang lên những giọng nói ngạc nhiên không ngớt.
Không ai dám tin sự việc đang diễn ra trước mắt.
Lúc này, một người hầu vội vàng chạy vào, thấp giọng nói bên tai quản gia Thương Lan vài câu.
Sắc mặt quản gia Thương Lan căng thẳng, lập tức chạy đến bên cạnh Thương Lan Võ Thần, nói vào tai ông ta.
Ngay sau đó, Thương Lan Võ Thần đột nhiên hiểu ra.
“Thì ra là như vậy, không ngờ trận chiến của ba Võ Thần đã phá hỏng cơ quan của Long Cung, khiến cửa Long Cung bị nới lỏng, để cậu có cơ hội thoát ra!”
“Phá hỏng cơ quan của Long Cung ư?”
Lâm Chính sửng sốt, nhưng cũng không giải thích thêm.
Cơ quan của Long Cung quả thật rất đáng sợ.
Nhưng đâu phải là thứ mà những Võ Thần có thể phá hỏng?
“Nói như vậy, tên họ Lâm kia, cậu cũng xem như được tôi cứu ra! Hôm nay cậu không đến cảm ơn, trái lại cậu còn đến làm loạn ở phủ của tôi, có phải cậu đã quên chính cậu đã giết chết con trai Thương Lan Thiên Tuyệt của tôi, cậu không sợ chết sao?”
Thương Lan Võ Thần thờ ơ nói, ánh mắt chứa đầy sát khí.
“Thương Lan Thiên Tuyệt chết là đáng. Hắn muốn giết tôi thì sao tôi phải buông tha cho hắn? Hôm nay tôi đến đây là vì Thương Lan Phúc. Thương Lan Võ Thần, nếu ông thả Thương Lan Phúc, giao anh ta cho tôi thì tôi sẽ không gây rắc rối cho ông nữa”.
Lâm Chính bình tĩnh nói.
“Cậu vì một tên phản đồ mà đến đây tìm đường chết, còn cho rằng cậu có thể gây rắc rối gì cho tôi ư?”
Thương Lan Võ Thần lắc đầu: “Thật nực cười, ngay cả Diệp Viêm mà cậu cũng không đánh thắng, suýt chút nữa bị hắn nhốt dưới Long Cung. Cậu lấy đâu ra dũng khí để đến đây khiêu chiến với tôi?”
Lâm Chính trầm mặc, chậm rãi nâng kiếm trong tay lên.
“Trước khi tôi giết cậu, tôi muốn hỏi cậu một câu”.
Thương Lan Võ Thần hờ hững nói, toàn thân tràn ngập sát khí.
Ông ta không có ý định bỏ qua cho Lâm Chính.
Suy cho cùng, ngay cả Thương Lan Phúc cũng bị ông ta tra tấn ra nông nỗi đó.
Bởi vì Thương Lan Thiên Tuyệt, mà ngay cả con trai ruột của mình, ông ta cũng có thể ra tay, huống hồ là Lâm Chính?
“Ông cứ nói”.
Lâm Chính đáp.
“Thương Lan Kiếm Quyết của cậu là ai dạy?”
Thương Lan Võ Thần khàn giọng hỏi.
Tuy ông ta rất căm thù Lâm Chính, nhưng ông ta phải thừa nhận rằng chiêu thức của Lâm Chính chính là Thương Lan Kiếm Quyết, hơn nữa kiếm chiêu mà Lâm Chính sử dụng còn hoàn hảo hơn ông ta tưởng tượng nhiều.
“Thương Lan Phúc từng cho tôi xem cuốn sách kiếm chiêu mà ông đã cho anh ta, tôi xem nó trong một ngày”.
“Vậy có nghĩa cậu đã học được Thương Lan Kiếm Quyết chỉ sau một ngày đọc sách sao?”
Thương Lan Võ Thần cau mày, khó tin.
“Đúng vậy”.
Lâm Chính gật đầu.
Thương Lan Võ Thần im lặng.
Nếu Lâm Chính nói là thật thì thiên phú của Lâm Chính không thể dùng từ đáng sợ để hình dung nữa.
Ông ta không muốn tin.
Nhưng trước mắt, trừ đáp án này ra, còn có lời giải thích nào thích hợp hơn nữa sao?
“Thiên phú của cậu... không thấp hơn Diệp Viêm”.
“Võ Thần đại nhân quyết định thả người hay đánh với tôi một trận?”
“Cậu có tư cách nói với tôi những điều này sao?”
Thương Lan Võ Thần lạnh lùng hừ một tiếng: “Mặc dù tôi yêu quý nhân tài, nhưng cậu đã giết con trai tôi, thù này không đội trời chung. Cậu vẫn nên nghĩ xem làm thế nào để sống sót đi!”
Lời vừa dứt, Thương Lan Võ Thần đã tung một chưởng về phía Lâm Chính.
“Thương Lan Kích!”
Bùm...
Trong không gian, như có âm thanh một cơn sóng lớn vỗ tới.
Sau đó, một sức mạnh khủng bố với sức mạnh hủy diệt bao phủ Lâm Chính.
Lâm Chính vẫn bình tĩnh, tay trái giơ kiếm ra rồi đột ngột chém xuống.
Bùm!
Một sức mạnh tà ác dâng trào bao trùm bầu trời.
“Tà Kiếm?”
Sắc mặt Thương Lan Võ Thần thay đổi.
Keng!
Tà Kiếm chém ra một hoa văn hình kiếm đen nhánh, như răng nanh của ác quỷ, xé tan sức mạnh đang bổ tới.
Đòn tấn công của Thương Lan Võ Thần lập tức biến mất.
Mọi người đều vô cùng kinh hãi.
Hơi thở của Thương Lan Võ Thần trở nên run rẩy. Cuối cùng ông ta đã nhận ra mức độ nghiêm trọng của việc này.
“Thương Lan Võ Thần, tôi không có ý định giết ông, đương nhiên nếu ông vẫn muốn đấu, tôi cũng sẽ chơi với ông tới cùng”.
“Có thể tôi không có khả năng đánh thắng ông, nhưng nếu tôi liều chết đánh một trận cũng đủ khiến ông bị thương nặng, thậm chí có thể làm tổn hại phần lớn tu vi của ông”.
“Trận đánh như vậy đủ để khiến ông trở thành kẻ yếu nhất trong bảy Võ Thần. Bằng cách này, cho dù tôi không giết ông thì các Võ Thần khác cũng sẽ nhân cơ hội nuốt chửng ông, chẳng hạn như Thái Thiên Võ Thần”.
Lâm Chính thẳng thắn nói.
Nghe những lời này, Thương Lan Võ Thần rơi vào im lặng.
“Cậu đang đe dọa tôi sao?”
Thương Lan Võ Thần lạnh lùng hỏi.
“Đúng vậy!”
Lâm Chính không hề giấu giếm, nói thẳng.
“Cậu...”
Quản gia Thương Lan tức giận.
Mọi người trong gia tộc Thương Lan cũng phẫn nộ, sát khí tràn ngập.
Tuy nhiên không một ai dám ra tay.
Suy cho cùng, người có thể dễ dàng đón được đòn của Võ Thần không phải là người mà bọn họ có thể động tới...
Lâm Chính bình tĩnh nói: “Cho dù tôi không đấu với ông, bây giờ tôi muốn rời đi, dựa vào thanh Tà Kiếm này thì ông cũng không giữ được tôi. Hơn nữa, tôi có thể liên thủ với Ám Thiên Võ Thần, đầu hàng ông ta, ông nói xem, Ám Thiên Võ Thần có tôi và Diệp Viêm, đợi năm năm nữa tới báo thù. Khi đó, ông có thể chống đỡ được sao?”
Sắc mặt Thương Lan Võ Thần trở nên tái nhợt.
Với thiên phú của Diệp Viêm, lại được sự trợ giúp của Ám Thiên Võ Thần, Diệp Viêm bước vào cảnh giới Võ Thần chỉ là vấn đề thời gian.
Lại thêm tên yêu nghiệt này nữa.....
Thật không dám tưởng tượng.
“Tôi có rất nhiều lựa chọn, nhưng ông thì không, ông lập tức thả người, hoặc cả gia tộc Thương Lan của ông sẽ bị diệt vong, ông chọn đi”.
Lâm Chính nói xong, nhắm mắt lại chờ đợi.
Xung quanh là sự im lặng chết chóc.
Tất cả người trong phủ Thương Lan đều ngơ ngác nhìn Lâm Chính, há hốc mồm hồi lâu cũng không nói nên lời.
Trên thế giới này vậy mà lại có người dám đứng trước mặt Võ Thần.... uy hiếp ông ta....
Thật điên cuồng!
Chương 4894: Sợ rồi à?
Nghe Lâm Chính nói vậy, Thương Lan Võ Thần không đáp lại, sức mạnh phi thăng đang dâng trào khắp cơ thể dần dần tiêu tan.
Ông ta oán hận trừng mắt nhìn Lâm Chính, chỉ muốn băm anh ra làm trăm mảnh.
Nhưng tu vi của Lâm Chính không tầm thường, cộng thêm sự trợ giúp của Tà Kiếm, nếu anh thật sự muốn chạy, ngay cả Thương Lan Võ Thần cũng không giữ được.
Một khi người này trốn khỏi Long Tâm Thành, gia nhập dưới trướng Ám Thiên Võ Thần, Ám Thiên Võ Thần sẽ như hổ mọc thêm cánh.
Đến lúc đó, dù ông ta có hợp tác với Thái Thiên Võ Thần, cũng chưa chắc làm gì được đối phương.
Hiện trường yên tĩnh không tiếng động.
Thương Lan Võ Thần từ từ nhắm mắt, như đang suy nghĩ gì đó.
Một lúc sau.
“Người đâu! Đưa tên súc sinh kia đến đây!”
“Vâng!”
Một tên người hầu phủ Thương Lan chạy đi.
Lâm Chính thấy vậy, sự căng thẳng trong lòng cũng thả lỏng đôi chút.
Một lúc sau, hai tên người hầu phủ Thương Lan khiêng theo cáng đến.
Lâm Chính ngước mắt nhìn, hơi thở run rẩy.
Chỉ thấy trên cáng là một khối thịt đang vặn vẹo.
Đó là Thương Lan Phúc!
Tay chân anh ta bị chém, mắt bị móc, mũi bị gọt, tai bị cắt, thậm chí đến cả lưỡi cũng bị rút ra, khắp người anh ta không có khối thịt nào nguyên vẹn, cả người bị đâm đầy châm bạc.
Một lọ thuốc đặt bên cạnh anh ta, có ống nối từ cổ họng đến lọ thuốc.
Rõ ràng, Thương Lan Phúc phải dựa vào chất lỏng trong lọ thuốc này để duy trì sự sống.
Bằng không, anh ta đã chết từ lâu rồi.
Trong lòng Lâm Chính lập tức dâng lên cơn giận ngút trời.
Tà Kiếm như cảm nhận được tức giận từ anh, nó điên cuồng rung lên, tà khí toát ra từ thanh kiếm.
Xung quanh người trong tộc Thương Lan chợt trở nên vô cùng lo lắng, tất cả đồng loạt lui về sau, rút kiếm, căng thẳng đứng nhìn.
Thương Lan Võ Thần cũng nhìn chằm chằm, lần nữa thúc giục sức mạnh phi thăng.
Nhưng cũng may Lâm Chính đã khống chế được cảm xúc của mình.
Anh tra Tà Kiếm vào vỏ, mặt không cảm xúc nói: “Tuy Thương Lan Phúc là con riêng, nhưng vẫn là con trai ông, trong người chảy dòng máu của ông, sao ông có thể đối xử với anh ta như vậy?”
“Nó nối giáo cho giặc, giết hại anh trai, tôi không giết nó đã là nhân từ rồi!”
Thương Lan Võ Thần khinh thường đáp.
“Không giết anh ta?”
Lâm Chính nhìn Thương Lan Phúc, khàn giọng nói: “Anh ta bị ông tra tấn như vậy, ông giết anh ta, mới gọi là nhân từ!”
“Sao nào? Thằng nhóc cậu muốn xen vào chuyện nhà tôi à?”
“Đây không phải chuyện nhà ông!”
Lâm Chính lạnh lùng nói: “Thương Lan Phúc là đồ đệ của tôi! Ông tra tấn đồ đệ tôi thành ra như vậy, chẳng lẽ tôi phải nhắm mắt làm ngơ sao?”
“Vậy cậu muốn thế nào? Trả thù cho đồ đệ của mình ư?”
Thương Lan Võ Thần hầm hừ.
“Ông nghĩ tôi không làm được sao?”
Trong mắt Lâm Chính lộ ra sát khí, lạnh lùng nói.
Thương Lan Võ Thần trầm mặc một lát, xua tay nói: "Được rồi, việc đã đến nước này, không thay đổi được, nếu cậu muốn đánh, tôi có thể tiếp cậu bất cứ lúc nào, còn nếu cậu có ý kiến khác, hãy thu lại thái độ của cậu đi, chưa chắc tôi đã sợ cậu đâu!”
Dứt lời, người của phủ Thương Lan đều cảm thấy khó tin.
Thương Lan Võ Thần có ý gì?
Ông ta... sợ à?
Mọi người ngơ ngác.
Chàng trai trẻ này không chỉ đe dọa Võ Thần, anh ta còn ép Võ Thần phải nhượng bộ...
Nghịch thiên!
Kinh động trời đất!
Chấn động trời đất!
Hai mắt mọi người mở to nhìn Lâm Chính, giờ phút này, Lâm Chính là người duy nhất trong lịch sử!
Nhưng Lâm Chính cứng rắn, dám nói như vậy là bởi vì anh đoán được tính cách của Thương Lan Võ Thần.
Thương Lan Võ Thần lý trí hơn Thái Thiên Võ Thần.
Nếu đổi thành Thái Thiên Võ Thần thì đã không nói nhảm với Lâm Chính từ lâu rồi, giết rồi nói sau.
Lúc này mục tiêu quan trọng nhất của Thương Lan Võ Thần là tiêu diệt Ám Thiên Võ Thần.
Trận chiến Võ Thần lần trước, ông ta đã trở mặt hoàn toàn với Ám Thiên Võ Thần, nếu không loại bỏ đối phương thì ông ta sẽ mất ăn mất ngủ.
Để ngăn Lâm Chính đầu quân cho Ám Thiên Võ Thần, Thương Lan Võ Thần đành nhẫn nhịn.
“Ông là Võ Thần, chắc hẳn có rất nhiều linh đan diệu dược, đồ đệ tôi bị thương nặng như vậy, đều do ông gây ra, bồi thường một ít thuốc tốt thì không phải vấn đề gì quá đáng chứ?”
Lâm Chính nói.
“Được!”
Thương Lan Võ Thần lạnh lùng hét lên.
“Lát nữa bảo người mang đến tòa nhà treo thưởng!”
Lâm Chính bước đến, dùng Hồng Mông Long Châm, ổn định vết thương của Thương Lan Phúc, sau đó ôm lấy anh ta, bước ra khỏi phủ Thương Lan.
Người của tộc Thương Lan tức đến mức nghiến răng nghiến lợi, nhưng không thể làm gì được.
“À, Thương Lan Võ Thần đại nhân, tôi còn có chuyện phải nói cho ông biết!”
Lúc này Lâm Chính như nghĩ đến điều gì đó, nghiêng người nói.
“Chuyện gì?”
Thương Lan Võ Thần nặng nề nói.
“Thật ra thiên phú của Thương Lan Phúc không hề kém so với Thương Lan Thiên Tuyệt, tuy ông có thực lực cao cường, nhưng mắt nhìn thật sự quá tệ”.
Lâm Chính bình tĩnh nói rồi nghênh ngang rời đi.
“Khốn nạn!”
“Lẽ nào lại như vậy!”
“Dám xúc phạm Võ Thần của chúng ta?”
Người của tộc Thương Lan tức giận lao ra khỏi cửa, muốn tìm Lâm Chính tính sổ.
“Tất cả quay về cho tôi!”
Thương Lan Võ Thần gầm lên.
Mọi người dừng lại.
“Chuyện hôm nay không được truyền ra ngoài, biết chưa?”
“Vâng, thưa gia chủ!”
Mọi người rối rít ôm quyền.
Chuyện xấu trong nhà không nên truyền ra ngoài, bôi nhọ danh dự Võ Thần, dù Thương Lan Võ Thần không nói, bọn họ cũng không dám truyền ra.
“Gia chủ, người này có tin được không?”
Quản gia bước đến, dè dặt hỏi.
“Có gì mà không thể tin chứ? Mấy người đừng quên, ai đã nhốt cậu ta trong Long Cung!”
Thương Lan Võ Thần khẽ nói: “Cậu ta có thù không đội trời chung với Diệp Viêm, theo lý mà nói, sẽ không dễ dàng đi đầu hàng Ám Thiên Võ Thần, để bọn họ lợi dụng!”
“Có cần báo cho Thái Thiên đại nhân biết không?”
“Không cần”.
Thương Lan Võ Thần suy nghĩ rồi khàn giọng nói: “Không được phép nói cho ai biết những chuyện liên quan đến cậu ta, tôi phải lợi dụng thằng nhóc họ Lâm này đã!"
“Tuân lệnh!”
Chương 4895: Chuẩn bị
Trở về tòa nhà treo thưởng, Ngư Nhi đã chờ sẵn ở cửa.
Ngự Bích Hồng và Tửu Ngọc nghe tin cũng vội vàng xuất quan, đứng chờ ở cửa.
Khi Lâm Chính ôm Thương Lan Phúc không còn hình người đi tới, bọn họ đều ngây ra.
"Cậu... cậu Thương Lan?".
"Tôi không bị hoa mắt đấy chứ? Chẳng phải cậu ấy bị nhốt trong địa lao của phủ Thương Lan sao?".
Tửu Ngọc dụi mắt, nói với vẻ khó tin.
"Đại nhân, anh cứu Thương Lan Phúc ra sao?".
Ngự Bích Hồng hỏi với vẻ ngạc nhiên.
"Đừng hỏi những chuyện đâu đâu nữa, mau đi chuẩn bị đồ chữa trị cho Thương Lan Phúc!".
Lâm Chính khẽ quát.
Mấy người tay chân luống cuống.
Đào Thành nghe tin cũng chạy tới, vội vàng sắp xếp phòng chữa trị.
Lâm Chính dẫn Ngự Bích Hồng và Tửu Ngọc vào phòng chữa trị, làm phẫu thuật cho Thương Lan Phúc.
Chẳng mấy chốc, Ngư Nhi cầm theo một đống dược liệu vào phòng.
"Anh Lâm, những thứ này do người của phủ Thương Lan mang tới".
Ngư Nhi nói.
"Tốt quá, đang thiếu những thuốc này!".
Lâm Chính vội vàng lấy thuốc, bắt đầu xử lý.
"Ngư Nhi, phiền cô đi sắc mấy vị thuốc này giúp tôi".
Lâm Chính phân loại thuốc rồi đưa cho cô ta.
"Vâng".
Ngư Nhi cầm dược liệu chạy đi.
Sau hai tiếng, Lâm Chính mồ hôi đầm đìa, cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.
Chờ Ngư Nhi mang thuốc đến cho Thương Lan Phúc uống, anh ta cũng coi như chuyển nguy thành an.
"Mệt chết mất!".
"Mẹ ơi, tôi chưa bao giờ làm cuộc phẫu thuật nào mệt như vậy".
Tửu Ngọc ngồi bệt xuống đất, thở hổn hển.
Ngự Bích Hồng cũng ngồi xuống ghế, gần như không đứng dậy nổi.
"Mọi người vất vả rồi".
Lâm Chính mỉm cười, sau đó nói với Tửu Ngọc: "Tửu Ngọc, ông ở đây chăm sóc Thương Lan Phúc, ít nhất ba ngày nữa anh ta mới tỉnh lại, biết chưa?".
"Đại nhân cứ yên tâm giao cho tôi".
Tửu Ngọc lập tức đứng dậy nói.
"Đại nhân, anh cứu Thương Lan Phúc ra kiểu gì vậy? Lẽ nào anh đi cướp địa lao của phủ Thương Lan sao?".
Ngự Bích Hồng ngoảnh sang hỏi.
Tửu Ngọc cũng nhìn anh với đôi mắt sáng rực.
Phải biết rằng, Thương Lan Phúc bị chính tay Thương Lan Võ Thần nhốt vào địa lao.
Ai dám cướp anh ta chính là trực tiếp thách thức với Võ Thần.
Cả long mạch dưới lòng đất, ai có lá gan này chứ?
"Tôi không cướp địa lao, tôi chỉ đạt được thỏa thuận với Thương Lan Võ Thần thôi".
Lâm Chính kể lại toàn bộ sự việc.
Mọi người liền hiểu ra.
"Thảo nào cô Ngư Nhi nói là người của phủ Thương Lan mang thuốc đến, hóa ra chuyện là như vậy".
Ngự Bích Hồng gật đầu.
"Nhưng Thương Lan Võ Thần cũng nhẫn tâm thật, con mình mà ra tay nặng như vậy, đây là kẻ thù không đội trời chung sao?".
Tửu Ngọc không khỏi cảm khái.
"Được rồi, đừng nói những chuyện không đâu nữa, chúng ta phải nhanh chóng chuẩn bị thôi".
Lâm Chính trầm giọng nói.
"Chuẩn bị?".
"Sở dĩ tôi hợp tác với Thương Lan Võ Thần là để diệt trừ Diệp Viêm! Hiện giờ Diệp Viêm được Ám Thiên Võ Thần che chở, với thực lực của tôi thì chắc chắn không làm gì được hắn, chỉ đành mượn sức mạnh của Thương Lan Võ Thần vậy".
Ánh mắt Lâm Chính đanh lại, khàn giọng nói: "Có lẽ tôi nên tham gia trận chiến Võ Thần tiếp theo rồi".
Hai người nghe thấy thế đều giật nảy mình.
Ngư Nhi có chút sửng sốt.
Cốc cốc cốc!
Đúng lúc này có tiếng gõ cửa vang lên.
"Lâm đại nhân, tôi vào được không?".
"Vào đi".
Lâm Chính kêu lên.
Sau đó liền thấy Đào Thành vội vàng đi vào.
"Quản lý Đào, xảy ra chuyện gì vậy?".
"À, cũng không có chuyện gì, tôi chỉ muốn hỏi xem cuộc phẫu thuật xong chưa, nếu xong rồi có thể nhường phòng không? Bên này có mấy người tình hình khá nghiêm trọng cần dùng phòng chữa trị".
Đào Thành vô cùng áy náy nói.
"Hóa ra là vậy, các ông cứ dùng đi, Tửu Ngọc, chuyển Thương Lan Phúc sang phòng bệnh khác".
"Được".
Tửu Ngọc lập tức đứng lên, định khiêng Thương Lan Phúc đi.
Lâm Chính đi ở phía sau, cùng mọi người rời khỏi phòng chữa trị.
Nhưng anh vừa ra khỏi cửa, đã nhìn thấy người của tòa nhà treo thưởng khiêng mấy người máu tươi đầm đìa vào phòng.
"Thế gia Huyết Đao?".
Lâm Chính nhíu mày, khẽ kêu lên.
“Tìm Võ Thần của chúng tôi sao?”
Mọi người trố mắt nhìn nhau, sau đó bật cười lớn.
“Ha ha ha ha ha, thằng nhóc, cậu có thân phận gì? Cũng xứng tìm Võ Thần của chúng tôi ư?”
“Cũng không xem lại bản thân đi đã, cậu xứng sao?”
“Nhìn bộ dạng của cậu kìa, Võ Thần đại nhân là người mà cậu muốn gặp thì gặp à?”
“Nghe đây, nhân lúc chúng tôi chưa nổi giận, mau cút đi! Cút càng xa càng tốt, nếu không tôi đánh gãy chân cậu!”
Đám người gác cửa hét lên, muốn đuổi Lâm Chính.
Nhưng giây tiếp theo, Lâm Chính vung tay.
Một luồng sức mạnh phi thăng tinh thuần bắn ra.
Đám người gác cửa không kịp đề phòng, đều ngã nhào xuống đất, ai cũng vỡ đầu chảy máu, rất chật vật.
Người sơn tường ở hai bên nhìn sang, cực kì ngạc nhiên.
“Xảy ra chuyện gì thế?”
“Ai mà to gan vậy? Dám gây rối ở phủ Thương Lan?”
Bên trong vô số thủ vệ lao ra, đồng loạt rút kiếm bao vây Lâm Chính.
“Tôi muốn gặp Thương Lan Võ Thần, nếu mấy người không muốn chịu đau đớn xác thịt thì mau dẫn tôi vào!”
Lâm Chính bình tĩnh nói.
“Tên điên ngông cuồng! Dám giở thói ngang ngược trước phủ Thương Lan? Anh cũng xứng sao? Lên cho tôi!”
Có người hét lên, bọn thủ vệ lập tức ra tay.
“Tất cả dừng tay!”
Đúng lúc đó, một ông lão bước ra khỏi cửa.
“Quản gia Thương Lan!”
Mọi người đồng loạt dừng tay, tên thủ vệ dẫn đầu vội vàng bước đến, cúi chào.
Ông lão không để ý đến những người này, đưa mắt nhìn Lâm Chính.
Nhìn thấy Lâm Chính đeo mặt nạ, ông ta không khỏi cau mày nói: “Cậu là ai? Sao lại che mặt? Không dám dùng mặt thật gặp người sao?”
“Sao thế? Đeo mặt nạ gây trở ngại cho các người à?”
Lâm Chính bình tĩnh nói.
“Nếu cậu có việc tìm Võ Thần đại nhân, vui lòng chứng minh thân phận”.
Ông lão khẽ quát.
“Nếu mấy người còn tiếp tục lãng phí thời gian của tôi thì tôi đành tự vào vậy”.
Lâm Chính bình tĩnh nói, đi về phía cổng.
“Khốn nạn, anh cho rằng chúng tôi không bắt được anh sao?”
Đám thủ vệ lại rút kiếm, nhìn chằm chằm.
Nhưng ông lão giơ tay tỏ ý mọi người dừng lại.
“Đừng làm loạn”.
Ông lão khẽ quát.
“Quản gia Thương Lan...”
“Cậu ta muốn gặp Võ Thần đại nhân, tôi sẽ đi thông báo, nếu cậu ta đến gây chuyện, cậu cho rằng cậu ta có thể bước ra khỏi phủ Thương Lan ư?”
Ông lão lạnh lùng nói.
Mọi người nghe vậy, yên lặng gật đầu.
“Vị đại nhân này, mời đi theo tôi”.
Ông lão bình tĩnh nói, rồi quay người đi trước dẫn đường.
Chỉ một lát sau, Lâm Chính được ông lão dẫn đến đại sảnh.
“Chờ ở đây”.
Ông lão nói, rồi đi thẳng vào sảnh trong.
Lâm Chính ngồi yên.
Không ai chú ý.
Cũng không ai mời trà.
Anh biết, người trong phủ Thương Lan không vui vẻ tiếp đãi anh.
Nhưng cũng không quan trọng.
Anh không đến đây để uống trà...
Chờ khoảng hai phút, Lâm Chính lập tức đứng dậy.
“Thương Lan Võ Thần, sao không mau xuất hiện? Ông muốn tôi hủy luôn phủ Thương Lan của ông không hả?”
Nói xong, Lâm Chính giơ tay, vung về phía phòng khách.
Ầm!
Sức mạnh phi thăng kinh khủng như núi Thái Sơn giáng xuống.
Ầm!
Toàn bộ đại sảnh sụp đổ trong nháy mắt, biến thành đống đổ nát.
Phủ Thương Lan chấn động.
Tất cả mọi người trong phủ Thương Lan cũng kinh ngạc.
“Xảy ra chuyện gì thế?”
“Là ai? Ai gây chuyện ở đây?”
“Thật to gan, không biết đây là phủ Thương Lan sao?”
“Ở bên đại sảnh? Đi nhanh!”
Người từ bốn phương tám hướng nhao nhao lao đến.
Trong chớp mắt, đại sảnh đông nghịt.
Lâm Chính lặng lẽ đứng trước đại sảnh, không thèm để ý đến mọi người xung quanh...
Chương 4892: Vững vàng như núi
“Vị đại nhân này, cậu làm gì vậy? Không phải tôi đã bảo cậu đợi ở đây sao? Sao cậu lại phá nhà chúng tôi?”
Quản gia Thương Lan vội chạy đến, nhìn đại sảnh đổ nát, cực kỳ tức giận, lớn giọng mắng mỏ.
“Tôi đã đợi hai phút, nhưng Thương Lan Võ Thần không xuất hiện, vậy thì đừng trách tôi”.
Lâm Chính bình tĩnh nói.
Con giun xéo lắm cũng quằn, huống hồ đám người của tộc Thương Lan còn kiêu ngạo như vậy?
“Không ai dám coi thường tộc Thương Lan chúng ta như vậy!”
“Hôm nay không giết người này, chúng ta đâu còn mặt mũi đứng ở Long Tâm Thành nữa?”
“Người này phải chết!”
Người của tộc Thương Lan gầm lên, đồng loạt rút kiếm, trừng mắt giận dữ.
Răng của quản gia Thương Lan như sắp bị nghiến nát, nhìn chằm chằm Lâm Chính, chỉ muốn lập tức bảo người trong phủ Thương Lan lao lên.
“Ông Cẩu, đừng làm bừa”.
Lúc này, có giọng nói trầm thấp từ trên trời giáng xuống.
Mọi người có mặt ở hiện trường đều ngẩng đầu, như nhận ra gì đó, họ rối rít quỳ xuống đất, cao giọng hô.
“Bái kiến tộc trưởng!”
“Bái kiến tộc trưởng!”
Âm thanh như lũ, trầm bổng bốn phương.
Sau đó luồng sáng xanh lao đến, đánh vào đống đổ nát ở đại sảnh.
Khi luồng sáng xanh biến mất, một người đàn ông trung niên mặc áo choàng xanh xuất hiện trước mặt Lâm Chính.
Khí tức kinh khủng cuốn đến.
Lông mày Lâm Chính nhíu chặt, thần kinh căng thẳng.
Cảm giác quen thuộc này lần nữa ập đến.
Khí thế hùng mạnh đến mức khiến người khác bất lực!
Khí tức hùng hậu khiến người ta tuyệt vọng!
Ông ta chính là Thương Lan Võ Thần.
Lâm Chính thở dài.
Cho đến bây giờ, anh và nhân vật ở cấp bậc Võ Thần vẫn có một khoảng cách nhất định.
“Cậu là ai, sao lại phá hoại phủ của tôi?”
Thương Lan Võ Thần hời hợt nói, đôi mắt quan sát Lâm Chính.
Nhưng Lâm Chính đeo mặt nạ, nhất thời ông ta không biết được thân phận anh.
“Tôi là ai không quan trọng, tôi đến đây là muốn ông giao ra một người”.
Lâm Chính bình tĩnh nói.
“Tìm tôi đòi người ư?”
Thương Lan Võ Thần lắc đầu: “Nếu cậu có ý định này thì mời lấy tiền đặt cược ra, dù sao cậu đã khiêu chiến uy nghiêm Võ Thần, nếu tiền cược không đủ, vậy cậu không phải đến đòi người, mà là đến chịu chết, hiểu chưa?”
“Lấy tiền đặt cược hả?”
“Đúng, ví dụ như thực lực của cậu!”
Thương Lan Võ Thần bình tĩnh nói, sau đó hơi giơ tay lên.
Ầm!
Một luồng khí thế như sóng lớn đột nhiên ập xuống, đè thẳng lên người Lâm Chính.
Trong phút chốc, cơ thể Lâm Chính lún xuống, tất cả mảnh vỡ dưới chân biến thành bột phấn, lòng bàn chân nặng nề giẫm xuống đất.
Mặt đất cũng rung chuyển rồi nứt toác.
Có điều, mặc dù cơ thể Lâm Chính lún xuống, nhưng không hề hấn gì...
Vậy mà anh lại có thể cứng rắn chống đỡ với khí thế này...
“Hả?”
Thương Lan Võ Thần cau mày, có vẻ như không thể tin.
Mặc dù Lâm Chính đeo mặt nạ, nhưng nhìn ra được tuổi của anh cũng không lớn.
Có thể chống lại khí thế của Thương Lan Võ Thần!
“Khá thú vị! Không tệ, không tệ!”
Thương Lan Võ Thần gật đầu, sau đó giơ tay lên.
Vèo!
Một tia sáng xanh từ đầu ngón tay bay ra, lao lên trời rồi nhanh chóng ngưng tụ thành hình một thanh kiếm, chém về phía Lâm Chính.
“Có lẽ cậu cũng có chút bản lĩnh, Võ Thần tôi sẽ chơi với cậu!”
Thương Lan Võ Thần bình tĩnh nói, ngón tay khẽ cử động, điều khiển tia sáng xanh, điên cuồng chém đến.
Thương Lan Kiếm Quyết.
Nhưng Lâm Chính không hề sợ hãi, anh trở tay rút ra thanh kiếm ở bên hông.
Nhưng kiếm chưa tuốt vỏ, vẫn ngăn được luồng sáng xanh kia.
“Cái gì?”
Mọi người chấn động.
Chương 4893: Tôi đang uy hiếp ông đấy
“Không rút kiếm ư?”
“Khốn kiếp! Cậu thật to gan!”
“Cậu đang sỉ nhục Võ Thần của chúng tôi!”
Thành viên của gia tộc Thương Lan bừng bừng lửa giận, chửi bới.
Tuy nhiên Lâm Chính không thèm để ý, cầm lấy trường kiếm của mình đánh tới.
Bùm!
Thanh kiếm va chạm với luồng ánh sáng xanh, vang lên tiếng nổ khủng khiếp.
Tuy nhiên Lâm Chính vẫn đứng yên, vững vàng chống lại sức mạnh của ánh sáng xanh.
Ánh sáng xanh cũng không từ bỏ mà lợi dụng thế tấn công trở lại.
Lâm Chính múa kiếm, chém về phía luồng sáng xanh.
Choang!
Choang!
Choang!
Choang...
Lâm Chính và luồng ánh sáng xanh điên cuồng giao đấu, ngang tài ngang sức, khó phân cao thấp.
Tất cả các chiêu pháp của Thương Lan Kiếm Quyết được luồng ánh sáng xanh xuất ra đều bị Lâm Chính chặn được.
Người của gia tộc Thương Lan trợn mắt há mồm kinh ngạc, không dám tin vào cảnh tượng đang diễn ra trước mắt.
“Tất cả chiêu thức của cậu... cũng là Thương Lan Kiếm Quyết sao?”
Thương Lan Võ Thần lập tức nhìn ra manh mối, nhìn chằm chằm vào Lâm Chính, thu lại luồng ánh sáng xanh, thấp giọng hét lên: “Chẳng lẽ cậu là...”
“Thương Lan Võ Thần, đã lâu không gặp”.
Lâm Chính dừng lại một chút, sau đó từ từ giơ tay lên tháo mặt nạ xuống.
Tất cả mọi người đều vô cùng kinh ngạc.
“Là cậu?”
“Tên họ Lâm?”
“Cậu... cậu vẫn chưa chết sao?”
Mọi người đều không dám tin!
“Quả nhiên là cậu?”
Thương Lan Võ Thần cũng rất kinh ngạc.
Phải biết rằng người này bị nhốt ở Long Cung, căn bản không thể trốn thoát được.
Nhưng mới chỉ nửa năm trôi qua, sao tên này đã có thể thoát khỏi Long Cung?
“Sao có thể như vậy?”
“Hắn trốn thoát khỏi Long Cung bằng cách nào?”
“Không phải Diệp Viêm đã bẫy chết hắn ta rồi sao?”
Xung quanh vang lên những giọng nói ngạc nhiên không ngớt.
Không ai dám tin sự việc đang diễn ra trước mắt.
Lúc này, một người hầu vội vàng chạy vào, thấp giọng nói bên tai quản gia Thương Lan vài câu.
Sắc mặt quản gia Thương Lan căng thẳng, lập tức chạy đến bên cạnh Thương Lan Võ Thần, nói vào tai ông ta.
Ngay sau đó, Thương Lan Võ Thần đột nhiên hiểu ra.
“Thì ra là như vậy, không ngờ trận chiến của ba Võ Thần đã phá hỏng cơ quan của Long Cung, khiến cửa Long Cung bị nới lỏng, để cậu có cơ hội thoát ra!”
“Phá hỏng cơ quan của Long Cung ư?”
Lâm Chính sửng sốt, nhưng cũng không giải thích thêm.
Cơ quan của Long Cung quả thật rất đáng sợ.
Nhưng đâu phải là thứ mà những Võ Thần có thể phá hỏng?
“Nói như vậy, tên họ Lâm kia, cậu cũng xem như được tôi cứu ra! Hôm nay cậu không đến cảm ơn, trái lại cậu còn đến làm loạn ở phủ của tôi, có phải cậu đã quên chính cậu đã giết chết con trai Thương Lan Thiên Tuyệt của tôi, cậu không sợ chết sao?”
Thương Lan Võ Thần thờ ơ nói, ánh mắt chứa đầy sát khí.
“Thương Lan Thiên Tuyệt chết là đáng. Hắn muốn giết tôi thì sao tôi phải buông tha cho hắn? Hôm nay tôi đến đây là vì Thương Lan Phúc. Thương Lan Võ Thần, nếu ông thả Thương Lan Phúc, giao anh ta cho tôi thì tôi sẽ không gây rắc rối cho ông nữa”.
Lâm Chính bình tĩnh nói.
“Cậu vì một tên phản đồ mà đến đây tìm đường chết, còn cho rằng cậu có thể gây rắc rối gì cho tôi ư?”
Thương Lan Võ Thần lắc đầu: “Thật nực cười, ngay cả Diệp Viêm mà cậu cũng không đánh thắng, suýt chút nữa bị hắn nhốt dưới Long Cung. Cậu lấy đâu ra dũng khí để đến đây khiêu chiến với tôi?”
Lâm Chính trầm mặc, chậm rãi nâng kiếm trong tay lên.
“Trước khi tôi giết cậu, tôi muốn hỏi cậu một câu”.
Thương Lan Võ Thần hờ hững nói, toàn thân tràn ngập sát khí.
Ông ta không có ý định bỏ qua cho Lâm Chính.
Suy cho cùng, ngay cả Thương Lan Phúc cũng bị ông ta tra tấn ra nông nỗi đó.
Bởi vì Thương Lan Thiên Tuyệt, mà ngay cả con trai ruột của mình, ông ta cũng có thể ra tay, huống hồ là Lâm Chính?
“Ông cứ nói”.
Lâm Chính đáp.
“Thương Lan Kiếm Quyết của cậu là ai dạy?”
Thương Lan Võ Thần khàn giọng hỏi.
Tuy ông ta rất căm thù Lâm Chính, nhưng ông ta phải thừa nhận rằng chiêu thức của Lâm Chính chính là Thương Lan Kiếm Quyết, hơn nữa kiếm chiêu mà Lâm Chính sử dụng còn hoàn hảo hơn ông ta tưởng tượng nhiều.
“Thương Lan Phúc từng cho tôi xem cuốn sách kiếm chiêu mà ông đã cho anh ta, tôi xem nó trong một ngày”.
“Vậy có nghĩa cậu đã học được Thương Lan Kiếm Quyết chỉ sau một ngày đọc sách sao?”
Thương Lan Võ Thần cau mày, khó tin.
“Đúng vậy”.
Lâm Chính gật đầu.
Thương Lan Võ Thần im lặng.
Nếu Lâm Chính nói là thật thì thiên phú của Lâm Chính không thể dùng từ đáng sợ để hình dung nữa.
Ông ta không muốn tin.
Nhưng trước mắt, trừ đáp án này ra, còn có lời giải thích nào thích hợp hơn nữa sao?
“Thiên phú của cậu... không thấp hơn Diệp Viêm”.
“Võ Thần đại nhân quyết định thả người hay đánh với tôi một trận?”
“Cậu có tư cách nói với tôi những điều này sao?”
Thương Lan Võ Thần lạnh lùng hừ một tiếng: “Mặc dù tôi yêu quý nhân tài, nhưng cậu đã giết con trai tôi, thù này không đội trời chung. Cậu vẫn nên nghĩ xem làm thế nào để sống sót đi!”
Lời vừa dứt, Thương Lan Võ Thần đã tung một chưởng về phía Lâm Chính.
“Thương Lan Kích!”
Bùm...
Trong không gian, như có âm thanh một cơn sóng lớn vỗ tới.
Sau đó, một sức mạnh khủng bố với sức mạnh hủy diệt bao phủ Lâm Chính.
Lâm Chính vẫn bình tĩnh, tay trái giơ kiếm ra rồi đột ngột chém xuống.
Bùm!
Một sức mạnh tà ác dâng trào bao trùm bầu trời.
“Tà Kiếm?”
Sắc mặt Thương Lan Võ Thần thay đổi.
Keng!
Tà Kiếm chém ra một hoa văn hình kiếm đen nhánh, như răng nanh của ác quỷ, xé tan sức mạnh đang bổ tới.
Đòn tấn công của Thương Lan Võ Thần lập tức biến mất.
Mọi người đều vô cùng kinh hãi.
Hơi thở của Thương Lan Võ Thần trở nên run rẩy. Cuối cùng ông ta đã nhận ra mức độ nghiêm trọng của việc này.
“Thương Lan Võ Thần, tôi không có ý định giết ông, đương nhiên nếu ông vẫn muốn đấu, tôi cũng sẽ chơi với ông tới cùng”.
“Có thể tôi không có khả năng đánh thắng ông, nhưng nếu tôi liều chết đánh một trận cũng đủ khiến ông bị thương nặng, thậm chí có thể làm tổn hại phần lớn tu vi của ông”.
“Trận đánh như vậy đủ để khiến ông trở thành kẻ yếu nhất trong bảy Võ Thần. Bằng cách này, cho dù tôi không giết ông thì các Võ Thần khác cũng sẽ nhân cơ hội nuốt chửng ông, chẳng hạn như Thái Thiên Võ Thần”.
Lâm Chính thẳng thắn nói.
Nghe những lời này, Thương Lan Võ Thần rơi vào im lặng.
“Cậu đang đe dọa tôi sao?”
Thương Lan Võ Thần lạnh lùng hỏi.
“Đúng vậy!”
Lâm Chính không hề giấu giếm, nói thẳng.
“Cậu...”
Quản gia Thương Lan tức giận.
Mọi người trong gia tộc Thương Lan cũng phẫn nộ, sát khí tràn ngập.
Tuy nhiên không một ai dám ra tay.
Suy cho cùng, người có thể dễ dàng đón được đòn của Võ Thần không phải là người mà bọn họ có thể động tới...
Lâm Chính bình tĩnh nói: “Cho dù tôi không đấu với ông, bây giờ tôi muốn rời đi, dựa vào thanh Tà Kiếm này thì ông cũng không giữ được tôi. Hơn nữa, tôi có thể liên thủ với Ám Thiên Võ Thần, đầu hàng ông ta, ông nói xem, Ám Thiên Võ Thần có tôi và Diệp Viêm, đợi năm năm nữa tới báo thù. Khi đó, ông có thể chống đỡ được sao?”
Sắc mặt Thương Lan Võ Thần trở nên tái nhợt.
Với thiên phú của Diệp Viêm, lại được sự trợ giúp của Ám Thiên Võ Thần, Diệp Viêm bước vào cảnh giới Võ Thần chỉ là vấn đề thời gian.
Lại thêm tên yêu nghiệt này nữa.....
Thật không dám tưởng tượng.
“Tôi có rất nhiều lựa chọn, nhưng ông thì không, ông lập tức thả người, hoặc cả gia tộc Thương Lan của ông sẽ bị diệt vong, ông chọn đi”.
Lâm Chính nói xong, nhắm mắt lại chờ đợi.
Xung quanh là sự im lặng chết chóc.
Tất cả người trong phủ Thương Lan đều ngơ ngác nhìn Lâm Chính, há hốc mồm hồi lâu cũng không nói nên lời.
Trên thế giới này vậy mà lại có người dám đứng trước mặt Võ Thần.... uy hiếp ông ta....
Thật điên cuồng!
Chương 4894: Sợ rồi à?
Nghe Lâm Chính nói vậy, Thương Lan Võ Thần không đáp lại, sức mạnh phi thăng đang dâng trào khắp cơ thể dần dần tiêu tan.
Ông ta oán hận trừng mắt nhìn Lâm Chính, chỉ muốn băm anh ra làm trăm mảnh.
Nhưng tu vi của Lâm Chính không tầm thường, cộng thêm sự trợ giúp của Tà Kiếm, nếu anh thật sự muốn chạy, ngay cả Thương Lan Võ Thần cũng không giữ được.
Một khi người này trốn khỏi Long Tâm Thành, gia nhập dưới trướng Ám Thiên Võ Thần, Ám Thiên Võ Thần sẽ như hổ mọc thêm cánh.
Đến lúc đó, dù ông ta có hợp tác với Thái Thiên Võ Thần, cũng chưa chắc làm gì được đối phương.
Hiện trường yên tĩnh không tiếng động.
Thương Lan Võ Thần từ từ nhắm mắt, như đang suy nghĩ gì đó.
Một lúc sau.
“Người đâu! Đưa tên súc sinh kia đến đây!”
“Vâng!”
Một tên người hầu phủ Thương Lan chạy đi.
Lâm Chính thấy vậy, sự căng thẳng trong lòng cũng thả lỏng đôi chút.
Một lúc sau, hai tên người hầu phủ Thương Lan khiêng theo cáng đến.
Lâm Chính ngước mắt nhìn, hơi thở run rẩy.
Chỉ thấy trên cáng là một khối thịt đang vặn vẹo.
Đó là Thương Lan Phúc!
Tay chân anh ta bị chém, mắt bị móc, mũi bị gọt, tai bị cắt, thậm chí đến cả lưỡi cũng bị rút ra, khắp người anh ta không có khối thịt nào nguyên vẹn, cả người bị đâm đầy châm bạc.
Một lọ thuốc đặt bên cạnh anh ta, có ống nối từ cổ họng đến lọ thuốc.
Rõ ràng, Thương Lan Phúc phải dựa vào chất lỏng trong lọ thuốc này để duy trì sự sống.
Bằng không, anh ta đã chết từ lâu rồi.
Trong lòng Lâm Chính lập tức dâng lên cơn giận ngút trời.
Tà Kiếm như cảm nhận được tức giận từ anh, nó điên cuồng rung lên, tà khí toát ra từ thanh kiếm.
Xung quanh người trong tộc Thương Lan chợt trở nên vô cùng lo lắng, tất cả đồng loạt lui về sau, rút kiếm, căng thẳng đứng nhìn.
Thương Lan Võ Thần cũng nhìn chằm chằm, lần nữa thúc giục sức mạnh phi thăng.
Nhưng cũng may Lâm Chính đã khống chế được cảm xúc của mình.
Anh tra Tà Kiếm vào vỏ, mặt không cảm xúc nói: “Tuy Thương Lan Phúc là con riêng, nhưng vẫn là con trai ông, trong người chảy dòng máu của ông, sao ông có thể đối xử với anh ta như vậy?”
“Nó nối giáo cho giặc, giết hại anh trai, tôi không giết nó đã là nhân từ rồi!”
Thương Lan Võ Thần khinh thường đáp.
“Không giết anh ta?”
Lâm Chính nhìn Thương Lan Phúc, khàn giọng nói: “Anh ta bị ông tra tấn như vậy, ông giết anh ta, mới gọi là nhân từ!”
“Sao nào? Thằng nhóc cậu muốn xen vào chuyện nhà tôi à?”
“Đây không phải chuyện nhà ông!”
Lâm Chính lạnh lùng nói: “Thương Lan Phúc là đồ đệ của tôi! Ông tra tấn đồ đệ tôi thành ra như vậy, chẳng lẽ tôi phải nhắm mắt làm ngơ sao?”
“Vậy cậu muốn thế nào? Trả thù cho đồ đệ của mình ư?”
Thương Lan Võ Thần hầm hừ.
“Ông nghĩ tôi không làm được sao?”
Trong mắt Lâm Chính lộ ra sát khí, lạnh lùng nói.
Thương Lan Võ Thần trầm mặc một lát, xua tay nói: "Được rồi, việc đã đến nước này, không thay đổi được, nếu cậu muốn đánh, tôi có thể tiếp cậu bất cứ lúc nào, còn nếu cậu có ý kiến khác, hãy thu lại thái độ của cậu đi, chưa chắc tôi đã sợ cậu đâu!”
Dứt lời, người của phủ Thương Lan đều cảm thấy khó tin.
Thương Lan Võ Thần có ý gì?
Ông ta... sợ à?
Mọi người ngơ ngác.
Chàng trai trẻ này không chỉ đe dọa Võ Thần, anh ta còn ép Võ Thần phải nhượng bộ...
Nghịch thiên!
Kinh động trời đất!
Chấn động trời đất!
Hai mắt mọi người mở to nhìn Lâm Chính, giờ phút này, Lâm Chính là người duy nhất trong lịch sử!
Nhưng Lâm Chính cứng rắn, dám nói như vậy là bởi vì anh đoán được tính cách của Thương Lan Võ Thần.
Thương Lan Võ Thần lý trí hơn Thái Thiên Võ Thần.
Nếu đổi thành Thái Thiên Võ Thần thì đã không nói nhảm với Lâm Chính từ lâu rồi, giết rồi nói sau.
Lúc này mục tiêu quan trọng nhất của Thương Lan Võ Thần là tiêu diệt Ám Thiên Võ Thần.
Trận chiến Võ Thần lần trước, ông ta đã trở mặt hoàn toàn với Ám Thiên Võ Thần, nếu không loại bỏ đối phương thì ông ta sẽ mất ăn mất ngủ.
Để ngăn Lâm Chính đầu quân cho Ám Thiên Võ Thần, Thương Lan Võ Thần đành nhẫn nhịn.
“Ông là Võ Thần, chắc hẳn có rất nhiều linh đan diệu dược, đồ đệ tôi bị thương nặng như vậy, đều do ông gây ra, bồi thường một ít thuốc tốt thì không phải vấn đề gì quá đáng chứ?”
Lâm Chính nói.
“Được!”
Thương Lan Võ Thần lạnh lùng hét lên.
“Lát nữa bảo người mang đến tòa nhà treo thưởng!”
Lâm Chính bước đến, dùng Hồng Mông Long Châm, ổn định vết thương của Thương Lan Phúc, sau đó ôm lấy anh ta, bước ra khỏi phủ Thương Lan.
Người của tộc Thương Lan tức đến mức nghiến răng nghiến lợi, nhưng không thể làm gì được.
“À, Thương Lan Võ Thần đại nhân, tôi còn có chuyện phải nói cho ông biết!”
Lúc này Lâm Chính như nghĩ đến điều gì đó, nghiêng người nói.
“Chuyện gì?”
Thương Lan Võ Thần nặng nề nói.
“Thật ra thiên phú của Thương Lan Phúc không hề kém so với Thương Lan Thiên Tuyệt, tuy ông có thực lực cao cường, nhưng mắt nhìn thật sự quá tệ”.
Lâm Chính bình tĩnh nói rồi nghênh ngang rời đi.
“Khốn nạn!”
“Lẽ nào lại như vậy!”
“Dám xúc phạm Võ Thần của chúng ta?”
Người của tộc Thương Lan tức giận lao ra khỏi cửa, muốn tìm Lâm Chính tính sổ.
“Tất cả quay về cho tôi!”
Thương Lan Võ Thần gầm lên.
Mọi người dừng lại.
“Chuyện hôm nay không được truyền ra ngoài, biết chưa?”
“Vâng, thưa gia chủ!”
Mọi người rối rít ôm quyền.
Chuyện xấu trong nhà không nên truyền ra ngoài, bôi nhọ danh dự Võ Thần, dù Thương Lan Võ Thần không nói, bọn họ cũng không dám truyền ra.
“Gia chủ, người này có tin được không?”
Quản gia bước đến, dè dặt hỏi.
“Có gì mà không thể tin chứ? Mấy người đừng quên, ai đã nhốt cậu ta trong Long Cung!”
Thương Lan Võ Thần khẽ nói: “Cậu ta có thù không đội trời chung với Diệp Viêm, theo lý mà nói, sẽ không dễ dàng đi đầu hàng Ám Thiên Võ Thần, để bọn họ lợi dụng!”
“Có cần báo cho Thái Thiên đại nhân biết không?”
“Không cần”.
Thương Lan Võ Thần suy nghĩ rồi khàn giọng nói: “Không được phép nói cho ai biết những chuyện liên quan đến cậu ta, tôi phải lợi dụng thằng nhóc họ Lâm này đã!"
“Tuân lệnh!”
Chương 4895: Chuẩn bị
Trở về tòa nhà treo thưởng, Ngư Nhi đã chờ sẵn ở cửa.
Ngự Bích Hồng và Tửu Ngọc nghe tin cũng vội vàng xuất quan, đứng chờ ở cửa.
Khi Lâm Chính ôm Thương Lan Phúc không còn hình người đi tới, bọn họ đều ngây ra.
"Cậu... cậu Thương Lan?".
"Tôi không bị hoa mắt đấy chứ? Chẳng phải cậu ấy bị nhốt trong địa lao của phủ Thương Lan sao?".
Tửu Ngọc dụi mắt, nói với vẻ khó tin.
"Đại nhân, anh cứu Thương Lan Phúc ra sao?".
Ngự Bích Hồng hỏi với vẻ ngạc nhiên.
"Đừng hỏi những chuyện đâu đâu nữa, mau đi chuẩn bị đồ chữa trị cho Thương Lan Phúc!".
Lâm Chính khẽ quát.
Mấy người tay chân luống cuống.
Đào Thành nghe tin cũng chạy tới, vội vàng sắp xếp phòng chữa trị.
Lâm Chính dẫn Ngự Bích Hồng và Tửu Ngọc vào phòng chữa trị, làm phẫu thuật cho Thương Lan Phúc.
Chẳng mấy chốc, Ngư Nhi cầm theo một đống dược liệu vào phòng.
"Anh Lâm, những thứ này do người của phủ Thương Lan mang tới".
Ngư Nhi nói.
"Tốt quá, đang thiếu những thuốc này!".
Lâm Chính vội vàng lấy thuốc, bắt đầu xử lý.
"Ngư Nhi, phiền cô đi sắc mấy vị thuốc này giúp tôi".
Lâm Chính phân loại thuốc rồi đưa cho cô ta.
"Vâng".
Ngư Nhi cầm dược liệu chạy đi.
Sau hai tiếng, Lâm Chính mồ hôi đầm đìa, cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.
Chờ Ngư Nhi mang thuốc đến cho Thương Lan Phúc uống, anh ta cũng coi như chuyển nguy thành an.
"Mệt chết mất!".
"Mẹ ơi, tôi chưa bao giờ làm cuộc phẫu thuật nào mệt như vậy".
Tửu Ngọc ngồi bệt xuống đất, thở hổn hển.
Ngự Bích Hồng cũng ngồi xuống ghế, gần như không đứng dậy nổi.
"Mọi người vất vả rồi".
Lâm Chính mỉm cười, sau đó nói với Tửu Ngọc: "Tửu Ngọc, ông ở đây chăm sóc Thương Lan Phúc, ít nhất ba ngày nữa anh ta mới tỉnh lại, biết chưa?".
"Đại nhân cứ yên tâm giao cho tôi".
Tửu Ngọc lập tức đứng dậy nói.
"Đại nhân, anh cứu Thương Lan Phúc ra kiểu gì vậy? Lẽ nào anh đi cướp địa lao của phủ Thương Lan sao?".
Ngự Bích Hồng ngoảnh sang hỏi.
Tửu Ngọc cũng nhìn anh với đôi mắt sáng rực.
Phải biết rằng, Thương Lan Phúc bị chính tay Thương Lan Võ Thần nhốt vào địa lao.
Ai dám cướp anh ta chính là trực tiếp thách thức với Võ Thần.
Cả long mạch dưới lòng đất, ai có lá gan này chứ?
"Tôi không cướp địa lao, tôi chỉ đạt được thỏa thuận với Thương Lan Võ Thần thôi".
Lâm Chính kể lại toàn bộ sự việc.
Mọi người liền hiểu ra.
"Thảo nào cô Ngư Nhi nói là người của phủ Thương Lan mang thuốc đến, hóa ra chuyện là như vậy".
Ngự Bích Hồng gật đầu.
"Nhưng Thương Lan Võ Thần cũng nhẫn tâm thật, con mình mà ra tay nặng như vậy, đây là kẻ thù không đội trời chung sao?".
Tửu Ngọc không khỏi cảm khái.
"Được rồi, đừng nói những chuyện không đâu nữa, chúng ta phải nhanh chóng chuẩn bị thôi".
Lâm Chính trầm giọng nói.
"Chuẩn bị?".
"Sở dĩ tôi hợp tác với Thương Lan Võ Thần là để diệt trừ Diệp Viêm! Hiện giờ Diệp Viêm được Ám Thiên Võ Thần che chở, với thực lực của tôi thì chắc chắn không làm gì được hắn, chỉ đành mượn sức mạnh của Thương Lan Võ Thần vậy".
Ánh mắt Lâm Chính đanh lại, khàn giọng nói: "Có lẽ tôi nên tham gia trận chiến Võ Thần tiếp theo rồi".
Hai người nghe thấy thế đều giật nảy mình.
Ngư Nhi có chút sửng sốt.
Cốc cốc cốc!
Đúng lúc này có tiếng gõ cửa vang lên.
"Lâm đại nhân, tôi vào được không?".
"Vào đi".
Lâm Chính kêu lên.
Sau đó liền thấy Đào Thành vội vàng đi vào.
"Quản lý Đào, xảy ra chuyện gì vậy?".
"À, cũng không có chuyện gì, tôi chỉ muốn hỏi xem cuộc phẫu thuật xong chưa, nếu xong rồi có thể nhường phòng không? Bên này có mấy người tình hình khá nghiêm trọng cần dùng phòng chữa trị".
Đào Thành vô cùng áy náy nói.
"Hóa ra là vậy, các ông cứ dùng đi, Tửu Ngọc, chuyển Thương Lan Phúc sang phòng bệnh khác".
"Được".
Tửu Ngọc lập tức đứng lên, định khiêng Thương Lan Phúc đi.
Lâm Chính đi ở phía sau, cùng mọi người rời khỏi phòng chữa trị.
Nhưng anh vừa ra khỏi cửa, đã nhìn thấy người của tòa nhà treo thưởng khiêng mấy người máu tươi đầm đìa vào phòng.
"Thế gia Huyết Đao?".
Lâm Chính nhíu mày, khẽ kêu lên.