• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full Hot Truyện Người Chồng Hờ Của Nữ Giám Đốc - Mạc Phong (1 Viewer)

  • Chương 1390 Không coi anh ra gì!

“Được rồi, mày cũng thấy rồi đấy. Đồ của bọn tao đâu?”, một người đàn ông ăn mặc như một tên hề xuất hiện trước màn hình nói giọng lạnh lùng.


Mạc Phong sầm mặt, giọng cũng lạnh như băng: “Chúng mày là người của tổ chức Tà Linh?”


“Mày đừng quan tâm bọn tao là ai, chỉ cần giao đồ ra là được!”


Anh lấy từ trong túi ra một viên nhộng: “Chất độc mà chúng mày cần ở đây! Không chỉ có công thức mà còn có bột nguyên thủy!”





“Đây là chất độc Bạch Cốt sao, sao nhìn giống Amoxicillin vậy?”


“Càng là thứ quan trọng thì nhìn càng thấy tầm thường! Có hiểu không?”


“Ha ha, tốt nhất là mày đừng lừa tao, nếu không…””


Tên hề đi về phía Tống Thi Vũ.


“Mày định làm gì?”, Mạc Phong gầm lên.


Tống Thi Vũ bị trói chặt, miệng còn bị bịt kín.



Đọc tiếp tại VietWriter.vn nhé !



Tên hề đạp vào eo cô ấy, Tống Thi Vũ từ trên tòa cao ốc bay xuống.


“Không!”


Nhưng khi rơi xuống một khoảng nhất định thì tên hề bèn giữ dây lại. Cả người Tống Thi Vũ lơ lửng trong không trung.


Cao ốc Tân Đô không quá cao, tổng cộng có sáu mươi tầng, cách mặt đất tầm hơn một trăm mét.


Nhưng người rơi xuống cũng chết ngắc. Dù có giữ được dây thì hình ảnh Tống Thi Vũ lơ lửng trong không trung cũng khiến người ta sợ tới phát run.


“Satan mày nghe cho rõ đây. Nếu như lát nữa mà không có món đồ bọn tao muốn thì mày cũng không bảo vệ được người phụ nữ của mình đâu!”, tên hề chộp lấy sợi dây, tay còn lại thì cầm điện thoại cười lạnh.


Mạc Phong gào lên: "Nếu trước khi tao đến mà hai người đó có tổn hại gì thì tao sẽ nghiền xương chúng mà ra thành bột đấy!”


“Được, vậy không gặp không về! Đừng đến muộn đấy! Đến muốn là tới hốt xác cô gái của mày nhé!”


Tút tút tút.


Điện thoại tắt máy. Mạc Phong tối mặt. Anh hận nhất là có kẻ lấy người thân bên cạnh anh ra để uy hiếp anh.


Một lần có thể, hai lần cũng tha thứ được nhưng nếu lần này mà không dạy dỗ chúng một trận thì đúng là chúng không coi anh ra gì!





Trời mưa lâm râm.





Thương Hồng ôm một đống đồ ăn vặt tới quầy : “Tính tiền!”


Tiếu Nhã vừa ăn vừa chọn đồ. Trước đó họ còn đề phòng cô nhóc này, giờ xem ra không cần nữa rồi.


Đúng là cô bé không khác gì đứa trẻ. Trong đầu chỉ toàn nghĩ tới đồ ăn, dùng chút đồ ăn là có thể dỗ dành và lừa đi ngay được.






Giống như có một câu nói trên mạng thế này: 'Tôi đã là một cô gái trưởng thành, không cần phải dùng kẹo mút để lừa tôi đi đâu, mà bạn phải mua cho tôi snack khoai tây, gà rán, bò khô, bánh quy, bánh thịt bò, thịt dê xiên, lẩu…


“Chào bạn, tất cả hết ba trăm tám mươi sáu tệ!”, nhân viên phục vụ nhìn thầy Thương Hồng khẽ mỉm cười.


Thế nhưng Tiếu Nhã vòng qua vòng lại một lúc đã ôm thêm được một đống đồ ăn vặt bước ra.


“Được rồi được rồi, em đừng mua nữa!”, Thương Hồng nhìn với vẻ bất lực.


Cô nhóc ngậm một thanh kẹo mút: “Hi Hi, mấy thứ này ngon quá ạ. Nếu có cơ hội, nhất định em sẽ mở một siêu thị giống như thế này ở trên núi!”


“Đừng có nghĩ lung tung nữa. Mở siêu thị trên núi, hàng hóa không vận chuyển lên được thì dùng máy bay trực thăng sao? Tiền em kiếm ra cũng không đủ tiền xăng dầu đâu!”


“Ai bảo em bán chứ. Mở siêu thị đương nhiên là để em ăn rồi!”


“…”


Sau khi Thương Hồng thanh toán xong thì xách bao lớn bao nhỏ cho vào trong xe.


“Lát nữa em về nhà trước. Chị còn phải tới cửa chỗ cửa hàng một chuyến!”, cô đặt đồ ăn vào trong xe và trầm giọng.


Tiếu Nhã lắc đầu: “Em cũng muốn tới cửa hàng cùng chị”.


“Ăn nhiều như vậy mà vẫn không thể thỏa mãn em được sao? Giờ chị bận không có thời gian quản em. Lát nữa chị đưa em tới ngã tư, em tự đi về nhé!”


“Không đâu!”


“Em…”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom