Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1436 “Anh trai, cho anh cái này!”
Đúng lúc này có tiếng mở cửa. An Nhiên xách một túi đồ từ ngoài bước vào.
“Ăn bánh bao thôi, bánh bao nhân thịt bò, bánh bao nhân thịt gà, và cả bánh kẹp thịt nữa!”
Cô nhóc Tiếu Nhã phóng ra trước tiên: “Woa, chị An Nhiên còn dậy sớm hơn cả bọn em nữa”.
“Tối qua ngủ sớm nên sáng nay dậy sớm chuẩn bị đồ ăn sáng cho mọi người. Như vậy, mọi người cũng có thể nghỉ thêm một chút”.
Thực ra là vì cô ấy không muốn Mạc Phong phải dậy sớm. Dù sao thì anh về muộn như vậy. Tối qua, khi Mạc Phong bế An Nhiên vào phòng, cô có thể cảm nhận được, chỉ là cô không mở mắt mà thôi.
Sau đó cô đã đặc biệt xem lại thời gian thì thấy đã là hơn hai giờ sáng. Bình thường mọi người thường dạy lúc sáu, bảy giờ, nên hôm nay chắc chắn là nghỉ không đủ.
Thường thì Mạc Phong sẽ dạy sớm hơn mọi người ít nhất hơn một tiếng. Để không làm phiền anh, cô đã dạy sớm hơn và ra ngoài mua đồ ăn sáng.
Đọc tiếp tại VietWriter.vn nhé !
Sau khi mọi người ăn sáng xong thì có tiếng như tiếng tù và trầm đục vang lên. Đây là một phương thức liên lạc có từ thời nguyên thủy, hiệu quả không khác gì điện thoại bây giờ.
Bọn họ có thể dựa vào độ cao thấp mạnh nhẹ của tiếng tù và để truyền đạt những gì mình muốn nói. Tiếu Nhã khẽ đặt bánh bao xuống: “Anh, em phải đi rồi!”
“Anh tiễn em nhé!”, Mạc Phong đứng dậy cười khổ.
Mặc dù lúc mới đầu anh không thích cô nhóc này vì thấy cô nhóc quá toan tính, hơn nữa còn có lai lịch không rõ ràng nên anh đã tỏ ra hời hợt vì sợ nguy hiểm.
Nhưng trong khoảng thời gian tiếp xúc vừa rồi, anh cảm thấy cô nhóc không những không có mưu mô gì mà ngược lại còn vô cùng đơn thuần, chỉ có hứng thú với đồ ăn, ngày nào cũng tìm cách khác nhau để được ăn.
Mười mấy ngày ở cùng Tiếu Nhã, thi thoảng còn bị tính cách tinh lanh của cô nhóc khiến khóc dở mếu dở nên đùng một cái cô nhóc bỏ đi khiến anh cảm thấy không nỡ.
Họ bước ra ngoài cửa. Ba người mặc đồ đen đội nón lá đã đứng đợi ở đó.
“Cậu Mạc xin dừng bước, đưa đến đây là được rồi!”, một người mặc áo đen trong số đó nói với giọng khách khí và cung kính.
Dù tối qua chưa giao đấu với nhau nhưng họ cũng đã hiểu rõ về thực lực của nhà họ Mạc. Tối về họ cũng đã điều tra thì biết nhà họ Mạc là một gia tộc tiếng tăm lẫy lừng của thế giới trần tục.
Vì vậy có thể không quấy rầy thì cố gắng không quấy rầy hay đắc tội với gia tộc như thế. Dù có tông Vạn Kiếm chống lưng thì họ cũng sẽ mãi mãi là người chịu thiệt khi phải ra tay.
“Được! Vậy mọi người đi đường cẩn thận, cần lương khô không?”, Mạc Phong cười khổ hỏi.
Mấy người mặc đồ đen lắc đầu, Tiếu Nhã thì phất tay: “Lấy đồ ra!”
“Cô Ba muốn gì ạ?”
“Tiền chứ gì! Tôi ăn cơm nhà người ta, ở nhà người ta, phòng tốt như thế này tìm ở đâu được, không phải nên trả tiền sao?”
“…”
Vừa nói cô vừa mò tay vào túi của mấy người mặc đồ đen tìm thứ gì đó rồi vội vàng chạy tới bên Mạc Phong.
“Anh trai, cho anh cái này!”
Mạc Phong nhìn cô nhóc với vẻ nghi ngờ: “Đây là gì vậy?”
Mạc Phong vội vàng lấy ra món đồ mà Tiếu Nhã vừa dúi vào túi anh. Anh á khẩu khi nhìn thấy nó. Không phải thứ gì khác mà là ba con cá vàng.
Nói một cách thông tục chính là ba con cá bằng vàng, hơn nữa còn lấp lánh.
“Tông Vạn Kiếm chúng em không dùng tiền giống như mọi người ở đây, nhưng vàng thì có. Cảm ơn anh những ngày qua đã chăm sóc, vậy…em đi đây!”, Tiếu Nhã cúi người, nói với vẻ không nỡ.
“Ăn bánh bao thôi, bánh bao nhân thịt bò, bánh bao nhân thịt gà, và cả bánh kẹp thịt nữa!”
Cô nhóc Tiếu Nhã phóng ra trước tiên: “Woa, chị An Nhiên còn dậy sớm hơn cả bọn em nữa”.
“Tối qua ngủ sớm nên sáng nay dậy sớm chuẩn bị đồ ăn sáng cho mọi người. Như vậy, mọi người cũng có thể nghỉ thêm một chút”.
Thực ra là vì cô ấy không muốn Mạc Phong phải dậy sớm. Dù sao thì anh về muộn như vậy. Tối qua, khi Mạc Phong bế An Nhiên vào phòng, cô có thể cảm nhận được, chỉ là cô không mở mắt mà thôi.
Sau đó cô đã đặc biệt xem lại thời gian thì thấy đã là hơn hai giờ sáng. Bình thường mọi người thường dạy lúc sáu, bảy giờ, nên hôm nay chắc chắn là nghỉ không đủ.
Thường thì Mạc Phong sẽ dạy sớm hơn mọi người ít nhất hơn một tiếng. Để không làm phiền anh, cô đã dạy sớm hơn và ra ngoài mua đồ ăn sáng.
Đọc tiếp tại VietWriter.vn nhé !
Sau khi mọi người ăn sáng xong thì có tiếng như tiếng tù và trầm đục vang lên. Đây là một phương thức liên lạc có từ thời nguyên thủy, hiệu quả không khác gì điện thoại bây giờ.
Bọn họ có thể dựa vào độ cao thấp mạnh nhẹ của tiếng tù và để truyền đạt những gì mình muốn nói. Tiếu Nhã khẽ đặt bánh bao xuống: “Anh, em phải đi rồi!”
“Anh tiễn em nhé!”, Mạc Phong đứng dậy cười khổ.
Mặc dù lúc mới đầu anh không thích cô nhóc này vì thấy cô nhóc quá toan tính, hơn nữa còn có lai lịch không rõ ràng nên anh đã tỏ ra hời hợt vì sợ nguy hiểm.
Nhưng trong khoảng thời gian tiếp xúc vừa rồi, anh cảm thấy cô nhóc không những không có mưu mô gì mà ngược lại còn vô cùng đơn thuần, chỉ có hứng thú với đồ ăn, ngày nào cũng tìm cách khác nhau để được ăn.
Mười mấy ngày ở cùng Tiếu Nhã, thi thoảng còn bị tính cách tinh lanh của cô nhóc khiến khóc dở mếu dở nên đùng một cái cô nhóc bỏ đi khiến anh cảm thấy không nỡ.
Họ bước ra ngoài cửa. Ba người mặc đồ đen đội nón lá đã đứng đợi ở đó.
“Cậu Mạc xin dừng bước, đưa đến đây là được rồi!”, một người mặc áo đen trong số đó nói với giọng khách khí và cung kính.
Dù tối qua chưa giao đấu với nhau nhưng họ cũng đã hiểu rõ về thực lực của nhà họ Mạc. Tối về họ cũng đã điều tra thì biết nhà họ Mạc là một gia tộc tiếng tăm lẫy lừng của thế giới trần tục.
Vì vậy có thể không quấy rầy thì cố gắng không quấy rầy hay đắc tội với gia tộc như thế. Dù có tông Vạn Kiếm chống lưng thì họ cũng sẽ mãi mãi là người chịu thiệt khi phải ra tay.
“Được! Vậy mọi người đi đường cẩn thận, cần lương khô không?”, Mạc Phong cười khổ hỏi.
Mấy người mặc đồ đen lắc đầu, Tiếu Nhã thì phất tay: “Lấy đồ ra!”
“Cô Ba muốn gì ạ?”
“Tiền chứ gì! Tôi ăn cơm nhà người ta, ở nhà người ta, phòng tốt như thế này tìm ở đâu được, không phải nên trả tiền sao?”
“…”
Vừa nói cô vừa mò tay vào túi của mấy người mặc đồ đen tìm thứ gì đó rồi vội vàng chạy tới bên Mạc Phong.
“Anh trai, cho anh cái này!”
Mạc Phong nhìn cô nhóc với vẻ nghi ngờ: “Đây là gì vậy?”
Mạc Phong vội vàng lấy ra món đồ mà Tiếu Nhã vừa dúi vào túi anh. Anh á khẩu khi nhìn thấy nó. Không phải thứ gì khác mà là ba con cá vàng.
Nói một cách thông tục chính là ba con cá bằng vàng, hơn nữa còn lấp lánh.
“Tông Vạn Kiếm chúng em không dùng tiền giống như mọi người ở đây, nhưng vàng thì có. Cảm ơn anh những ngày qua đã chăm sóc, vậy…em đi đây!”, Tiếu Nhã cúi người, nói với vẻ không nỡ.
Bình luận facebook