• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Hot Truyện ngôn tình thầy trò (1 Viewer)

  • Mãi mãi là bao xa - Chương 02 - Phần 2

Cô đã bị sốc thật sự, trời đất như tối sầm lại! Hình tượng một vị giáo sư khả kính, đeo một cặp kính gọng vàng, đuôi mắt có những vết nhăn đã hoàn toàn sụp đổ, thay vào đó là hình tượng của một sinh viên hai mươi bảy tuổi chưa có bạn gái thường gặp trong vườn trường. Tưởng tượng một lúc, cô đưa tay đập vào ngực, lấy lại tinh thần.


“Anh cũng đừng có tự ti quá. Vẻ ngoài của đàn ông không quan trọng, quan trọng là phải có chiều sâu. Người con gái hiểu rõ bên trong con người anh chưa xuất hiện, có nghĩa là duyên phận của anh chưa tới.”


“Tôi không biết cảm giác thích một người sẽ như thế nào?”


Điều này thì cô biết, trong các tiểu thuyết tình yêu thường viết đến.


“Đó là cảm giác như bị điện giật, khi bốn mắt nhìn nhau, anh tin rằng cô ấy chính là người con gái sẽ đi cùng anh đến hết cuộc đời.”


“Cô đã gặp người con trai nào như thế chưa?”


“Vẫn chưa! Liên Liên nói yêu cầu của tôi quá cao, người đàn ông mà tôi thích không có trên thế giới này.”


Người ấy hỏi: “Cô thích một người đàn ông như thế nào?”


“Không phải là người có quá nhiều tiền.”


“Thế nào thì mới là có quá nhiều tiền?”


“Ở nhà lầu, đi xe hơi đắt tiền, dùng thẻ vàng.”


“Vì sao?”


“Những người đàn ông như vậy dù đến năm mươi tuổi vẫn có con gái theo.”


Người ấy gửi đến một loạt dấu chấm lửng, tỏ ý không còn lời gì nữa.


Lăng Lăng tiếp tục gõ: “Cũng không phải là người quá đẹp trai.”


“Tiêu chuẩn như thế nào?”


“Không có tiêu chuẩn gì đặc biệt.” Cô phân tích tiêu chuẩn không đẹp trai một cách rất tỉ mỉ. “Khi đi đường, số người ngoái đầu lại nhìn không quá năm mươi phần trăm, và trong số đó nhất định không có con gái đẹp.”


“Đây là tiêu chuẩn mà tôi thấy là chính xác nhất!”


“Còn nữa, có thể đi cùng tôi hết cuộc đời, không xa rời nhau.”


Người ấy không trả lời, có lẽ anh ta đã ngủ mất rồi. Lăng Lăng nhìn đồng hồ, năm phút nữa là hết nửa tiếng, cô đang định ra về thì nhìn thấy lời nhắn của người ấy.


“Cô có thể hạ bớt tiêu chuẩn đi một chút không?”


“Không thể được! Tôi thà không có chứ nhất định không chấp nhận thiếu tiêu chuẩn nào.”


“Thôi được. Tôi chúc cô sớm gặp được người con trai như mơ ước của cô.”


Đúng là tri kỷ! Quan điểm về tình yêu bị không biết bao nhiêu người đả phá của cô, cuối cùng cũng đã có người tán thành. Cô cảm động tới mức trào nước mắt.


“Cuối cùng cũng đã có người đồng ý với quan điểm tình yêu của tôi! Rất cảm ơn anh!”


“Không có gì!” Người ấy trả lời. “Nói một cách chính xác, tôi không hoàn toàn tán thành quan điểm tình yêu của cô.”


Vẫn còn ba phút nữa, cô vội lướt tay trên bàn phím: “Phải rồi, anh thích một cô gái như thế nào?”


“Tôi ư?! Tiêu chuẩn của tôi không cao...” Người ấy dừng một lát, có lẽ để suy nghĩ, rồi nói: “Giống cô là được.”


Một hồi lâu sau cô mới lấy lại được hơi thở.


“Anh đang khen tôi hay chê tôi vậy?”


“Tôi nói thực lòng đấy.”


“Không nói chuyện với anh nữa, tôi phải về đây!”


Cô bị sốc và rất tự ti! Một cô gái như cô mà còn nói là tiêu chuẩn không cao ư? Cô quyết định sau khi về ký túc xá sẽ soi gương thật kỹ, nghiên cứu vì sao một chàng trai hai mươi bảy tuổi chưa có người yêu mà lại coi cô là tiêu chuẩn thấp nhất.


May mà khả năng chống đỡ của cô cũng khá, nên cô đã nhanh chóng bình tĩnh lại. Quay lại nhìn dòng chữ trên màn hình một lần nữa, cô nhận ra một ý sâu xa ở đằng sau câu đùa của người ấy. Không biết có phải cô đã hiểu lầm hay không.


“Giận rồi à? Vậy thì tôi xin thu lại câu vừa rồi.”


“Muộn mất rồi, tôi đã bị anh làm tổn thương sâu sắc. Dù anh có làm gì thì cũng không thể lấp đầy được vết thương trong lòng tôi đâu.”


“Cô có muốn biết trong tưởng tượng của tôi cô như thế nào không?”


“Không muốn! Tôi hoàn toàn không để ý đến điều đó! Anh có nói thì tôi cũng không muốn nghe!”


Người ấy vẫn nói, và tất nhiên cô cũng đọc.


“Tôi đoán... cô như một bông bách hợp thanh cao, mái tóc dài đen mượt, mặc một chiếc váy liền thân phấp phới như mây trắng, khi cô cười, nụ cười rất ngọt ngào, khiến người khác thấy rất vui.


Trước khi quen cô, suốt ngày tôi cứ vùi đầu vào đống sách chất cao như núi, thí nghiệm thất bại hết lần này đến lần khác, thế mà vẫn không tìm được khâu đột phá của vấn đề. Thất bại và khó khăn khiến tôi chán chường, mất ngủ, khép mình, và gần như sụp đổ. Tôi đã bỏ thí nghiệm, suốt ngày giam mình trong phòng nghiên cứu số liệu chi chít trên giấy. Khi tôi quyết định bỏ những dữ liệu không có logic, từ bỏ sự cố gắng suốt năm năm qua, thì bất ngờ đọc được lời để lại của cô trên mạng: “Chúng ta còn trẻ, trên con đường thất bại, đừng bao giờ quên giấc mơ ban đầu, sự rung động ban đầu!” Sự lạc quan, cởi mở và thái độ nhìn thẳng, mỉm cười với thất bại của cô đã thực sự làm tôi sửng sốt. Còn nữa, những lời nhắn của cô rất buồn cười, mỗi lần sắp tức giận, tôi lại thích xem lại nó, và bật cười.


Ồ! Tiện đây nói thêm, tinh thần kiên cường của cô trước kỳ thi cấp bốn tiếng Anh khiến tôi thấy xấu hổ.


Đọc xong chưa? Đọc xong rồi thì đi học đi. Ngày mai lúc thi đừng căng thẳng quá, chữ viết phải ngay ngắn, điều này rất quan trọng!


Nên nhớ: chi tiết quyết định thành bại!”


“Tôi không đọc đâu!” Càng nghĩ cô lại càng cảm thấy tức, nên vội vàng gõ trên bàn phím. “Tôi cấm anh lấy chuyện kỳ thi cấp bốn ra để hại tôi, nếu còn làm như vậy một lần nữa, tôi sẽ tuyệt giao với anh!”


“Chúng ta đã có mối qua lại chưa nhỉ?”


Dường như chưa có! Cô trút cơn tức giận trên bàn phím: “Tôi sẽ đưa anh vào danh sách đen.”


“Tôi có thể làm hơn thế, cô còn sự đe dọa nào lớn hơn nữa không?”


“Hằng ngày tôi sẽ nói chuyện với anh vào lúc ba giờ đêm.”


“Thật sao? Tôi đang mong không được đây. Cô không biết đâu, hiện giờ tôi rất rảnh rỗi.”


Cô nghĩ không ra biện pháp trả thù nào độc ác hơn, nên đành bỏ cuộc: “Tôi đi ôn bài đây. Bye!”


“Vậy thì tôi cũng ngủ tiếp đây! Bye!”


Cô nhìn đồng hồ, mới hơn tám giờ, sao ngủ sớm thế, đúng là đồ lười. Lưu lại nội dung buổi nói chuyện, cô vừa định thoát khỏi QQ, mỉm cười, rồi mở blog ra, xóa những dòng để lại trên đó: “Đừng hỏi tuổi tôi, chắc chắn tôi hơn tuổi bạn; đừng hỏi tôi về hình thức, tôi xấu tới mức làm bạn giật mình; đừng hỏi trình độ học vấn của tôi, bởi kỹ nữ cũng có thể tốt nghiệp đại học, tôi là người mù chữ; đừng hỏi tôi tên họ, tôi không phải là Bạch Lăng Lăng! Miễn nói chuyện khi gặp nhau! Thích thì nói chuyện, không thích thì thôi!”, đổi thành một đoạn khác: “Tôi là bông bách hợp dại, mãi mãi chỉ nở cho chính mình... Còn cười nữa không? Cứ cười đi! Chắc là không chạm vào được chứ gì. Tôi làm cho anh tức chết.”


Có lẽ do tâm trạng tốt nên bài thi ngày hôm sau Lăng Lăng làm khá tốt, chữ viết cũng rất ngay ngắn. Sau khi nộp bài xong, việc làm đầu tiên của cô là chạy tới quán internet, xác định xem người kia có thực sự tức chết không. Điều khiến cô bất ngờ là, người ấy không ở trên mạng, mà chỉ để lại cho cô mấy dòng nhắn: “Thi có tốt không? Đừng có căng thẳng quá, hãy thả lỏng và thoải mái đi. Tôi vừa đi gặp và nói chuyện với một thầy giáo trong khoa Toán, thầy ấy có vẻ rất thích cách tính của tôi, muốn cùng tôi thảo luận kỹ hơn một chút. Có lẽ tôi và thầy sẽ bàn bạc rất lâu, nên thời gian tới đây sẽ không thường xuyên lên mạng, có chuyện gì thì cô cứ để lại lời nhắn cho tôi. Dạ dày của cô không được tốt, nhớ là phải ăn cơm đúng giờ, đừng ăn những thứ quá cay, quá nóng!”


Lăng Lăng thất vọng đang định thoát ra thì phát hiện ra người ấy đã đổi nickname là: Mãi Mãi Là Bao Xa.


Mấy ngày liền sau đó, Mãi Mãi Là Bao Xa đều không lên mạng, Lăng Lăng như người mất hồn, làm gì cũng không tập trung.


“Lăng Lăng, cậu thi thế nào?” Trong quán ăn Tứ Xuyên, Liên Liên vừa ăn món gà xào cay, vừa hỏi cô.


“Rất tốt, chắc chắn sẽ qua thôi.”


“Thế thì tốt rồi! Bữa cơm này mình sẽ ăn thật ngon và không thấy áy náy nữa.”


Lăng Lăng nhiệt tình gắp thêm món ăn cho Liên Liên, mỉm cười nhìn khuôn mặt đáng yêu của Liên Liên.


“Ăn thêm đi, cậu đã rất tốn công và vất vả.”


Trong phòng, Lăng Lăng và Liên Liên chơi thân với nhau nhất, vừa mới gặp đã như người quen. Sau đó, càng ngày cô càng thích Liên Liên, không chỉ vì Liên Liên chịu khó và có chí, mà còn vì Liên Liên không hề kiêu ngạo như những cô gái học giỏi khác, nhất là đối với những người học kém hơn như cô. Liên Liên không hề tỏ vẻ coi thường, mà cố gắng kèm cặp, giúp đỡ cô.


Liên Liên thấy bạn cứ nhìn mình mãi như thế, không khỏi thấy mất tự nhiên: “Sao cậu lại không ăn? Nhìn mình làm gì?”


“Mình thích cậu. Liên Liên, mình...”


Liên Liên vẫn còn chưa kịp nuốt miếng thức ăn, vội nói: “Trên thế giới này có tới mấy tỷ đàn ông, sao cậu lại thích mình?”


Tỏ rõ xong lập trường, Liên Liên nuốt miếng thức ăn, hỏi với vẻ quan tâm: “Cậu và người bạn trên mạng là nhà khoa học ấy không có chuyện gì chứ? Mình thấy mấy hôm nay tâm trạng của cậu có vẻ rất nặng nề.”


Nhắc đến Mãi Mãi Là Bao Xa, Lăng Lăng bất giác thở dài: “Liên Liên, nếu có một người con trai nói: yêu cầu của tôi về bạn gái không cao, như cô là được, nghĩa là anh ta muốn nói gì?”


Liên Liên suy nghĩ một lúc lâu, rồi nói ra ba tiếng: “Rất thú vị!”


Lăng Lăng không nói gì, cúi đầu ăn bát mỳ không cho ớt. Hôm nay cô không ăn món cá hấp ngon, chỉ vì người ấy đã nói rằng, đừng ăn những thứ quá cay, quá nóng, mỳ là loại thực phẩm tương đối tốt cho dạ dày. Cô không nhớ được từ khi nào, những ý kiến của người ấy lại trở nên quan trọng với cô như vậy.


Liên Liên đột nhiên hỏi: “Liệu có phải anh ta đang tỏ tình với cậu không?”


“Tỏ tình?” Sợi mỳ trên đũa của Lăng Lăng rơi xuống bát. “Bọn mình chưa bao giờ gặp nhau, cũng chưa bao giờ nói chuyện trực tiếp với nhau, thậm chí đến tên của nhau cũng chưa biết, làm sao mà anh ta lại có thể thích mình được?”


“Nói cũng có lý, cho dù là thích cũng chỉ là một chút thiện cảm mà thôi, chắc chắn không có chuyện đến chết cũng không thay đổi đâu!”


“Là thời đại nào rồi, lấy đâu ra tình yêu đến chết cũng không thay đổi?!”


Hai tiếng “tình yêu” buột ra khỏi miệng khiến Lăng Lăng thấy lạnh sống lưng.


“Cậu chờ một chút, mình vào nhà vệ sinh.” Lăng Lăng đi về phía nhà vệ sinh, vã nước lạnh lên khuôn mặt đang nóng bừng. Máu trong người đã nguội lạnh, tinh thần cũng bình tĩnh hơn. Cô biết rất rõ, đó không phải là tình yêu, chỉ là tình cảm dồn cho nhân vật tưởng tượng mà thôi.


Đúng lúc đó, trong phòng VIP vọng ra tiếng nói lanh lảnh của một người con trai, giọng nói rất rõ, nhưng ngôn từ thì không mấy lịch sự: “Xì, chỉ là cái chức chủ tịch hội Sinh viên quèn mà thôi! Cậu ta tưởng mình là cán bộ cấp sở chắc? Làm ra vẻ quan cách với mình, cậu ta vẫn chưa đủ tư cách đâu!”


“Như thế rõ ràng là cậu ta cố ý chỉnh cậu, cũng thâm hiểm thật đấy!”


Một giọng nói trầm tĩnh khác xen vào: “A Hạo này, theo mình thì thôi đi... Nếu cậu ta đem chuyện cậu đánh bạc báo lên khoa thì sự việc sẽ lớn đấy, chi bằng cậu mời cậu ta ăn một bữa cơm, hòa giải riêng với nhau.”


“Mình mời cậu ta ăn cơm ư?!” Giọng của người tên Hạo càng tỏ ra giận dữ hơn. “Đào này, cậu hãy nói lại với cậu ta giúp mình, đừng có tưởng chủ tịch hội Sinh viên là to, nếu định giở trò với mình, đừng trách mình chơi lại cậu ta!”


“Sao cậu lại như thế? Chú cậu ta là chủ nhiệm khoa chúng ta, cậu cứ đối đầu với cậu ta thì không có lợi cho cậu đâu!”


“Cậu yên tâm, mình sẽ biết điểm dừng. Mình sẽ không như cậu ta, không lượng được sức mình... Thôi nào! Chúng ta không nói đến cậu ta nữa, tiếp tục uống rượu đi. Anh Ba, anh đừng có giả vờ ngủ nữa, dậy uống rượu đi.”


Lăng Lăng lắc đầu, rốt cuộc thì ai là người không lượng được sức mình. Chủ tịch hội Sinh viên, đến cả cháu của chủ nhiệm khoa mà anh ta cũng dám gây chuyện, đúng là hơi ngông rồi đấy.


Lăng Lăng lấy giấy ăn trong túi lau nước trên mặt, vừa định quay lại chỗ của mình thì thấy một chàng trai từ trong phòng VIP đi ra. Đó là một người tầm thước, hơi gầy. Lăng Lăng nhìn người ấy từ đầu tới chân, người ấy cũng liếc nhanh cô một cái, cúi xuống nhặt tờ một trăm đồng dưới đất lên, đưa cho cô: “Có phải bạn đánh rơi không?” Nghe giọng thì hình như đó là người đưa ra lời khuyên ban nãy.


“Ồ, vâng.” Lăng Lăng nhìn ví, tờ một trăm đồng lấy sẵn ra để thanh toán không thấy đâu. “Đúng rồi, cảm ơn anh!”


Khi nhận lại tiền, cô nhìn kỹ người ấy một lần nữa, vẻ ngoài bình thường, quần áo sạch sẽ, ngay ngắn, vẻ nho nhã của người có học. Đúng giây phút ấy, trái tim Lăng Lăng giật thót, vì vẻ ngoài của người con trai này giống hệt như người ấy trong tưởng tượng của cô. Vì có nền tảng văn hóa mà làm nổi vẻ nho nhã, vì coi trọng chi tiết mà vẻ ngoài bình thường cũng trở nên sạch sẽ, trong sáng như vậy. Có thể, trông hơi ngây ngô một chút, nhưng chính trực, thành thật, đáng tin cậy. Người con trai kia cũng nhìn cô với vẻ sững sờ, mặt đỏ bừng lên.


Lăng Lăng nhìn tờ một trăm đồng trong tay, mắt sáng long lanh. Họ rất giống nhau, cũng với một phẩm hạnh cao thượng như vậy!


Lại một giây nữa trôi qua, Lăng Lăng bỗng đưa ra một quyết định bất ngờ: gặp người bạn trên mạng!


Tối hôm ấy, Lăng Lăng ngồi trước màn hình, trái tim đập mỗi lúc một nhanh, bàn tay gõ chữ cứ run lên. “Tôi ở thành phố A, chúng ta gặp nhau có được không?”


Bên kia vẫn không thấy có tín hiệu, không có câu trả lời. Chờ tới chín giờ, cô đành ra về, trong lòng vô cùng trống trải.


Ngày hôm sau cô lại tới, có một lời nhắn: “Thời gian này tôi rất bận, thầy giáo nói kết quả mô phỏng của tôi không có vấn đề gì, đề nghị tôi viết một bài gửi đi. Khi xong việc, nhất định tôi sẽ tới tìm cô.”


“Không sao! Anh ở thành phố nào? Tôi có thể tới đó thăm anh, ăn một bữa cơm, nói chuyện một lát, sẽ không tốn nhiều thời gian của anh đâu.”


Mấy ngày liền, thời gian lên mạng của cô cứ kéo dài thêm, có lúc thì xem phim truyền hình, có lúc thì ngây người nhìn vào mục trò chuyện QQ, mỗi lần thấy có người vào mạng là cô lại thấy xốn xang, nhưng nhìn ra đó không phải là người ấy, nỗi thất vọng lại tràn trề. Một tuần sau, cô không lên mạng nữa, hằng ngày cùng Liên Liên lên lớp ôn bài. Một phần là vì bận, một phần cô cũng đã nói rõ, có thể cô chỉ muốn biết người ấy có để ý hay không.


Hai tuần trôi qua, nỗi giận trong lòng Lăng Lăng đã tan biến hết, cô lại tới quán internet, ngồi xuống chỗ thường ngồi. Cô vào QQ, nhìn thấy mấy dòng nhắn lại của người ấy, trong lòng rất vui. Cô cười ngọt ngào và mở xem.


Lời nhắn đầu tiên: “Rất xin lỗi, dạo này không lên mạng... Tôi đang ở bang Massachusetts, nước Mỹ.”


Lăng Lăng ngồi dựa vào ghế, người chùng xuống, trước mắt chỉ còn là một màn hình lờ mờ, trong đầu quay cuồng bao ý nghĩ, bàn tay cầm con chuột không sao nhúc nhích nổi.


Đúng là một việc nực cười quá mức. Cách nhau cả một biển Thái Bình Dương, cách nhau nửa vòng trái đất, và chênh nhau mười ba tiếng đồng hồ. Một tình yêu như vậy làm sao có thể có kết quả?!


Nếu đã biết rõ không có kết quả thì có lẽ nên từ bỏ từ khi chưa bắt đầu, hay nên chờ đến khi cả hai đều bị tổn thương sâu sắc rồi mới chấm dứt? Đây là sự lựa chọn khó khăn nhất mà lần đầu tiên cô phải đối mặt. Không biết đã bao nhiêu phút trôi qua rồi, khóe môi cô bỗng nhếch lên, cô nở một nụ cười chua chát.


“Trên thế giới này có mấy tỷ đàn ông, việc gì mình phải đi tìm anh ta?”


Lăng Lăng lấy lại sức mạnh, ngồi thẳng dậy, đặt những ngón tay vẫn còn tê dại di lên con chuột, đọc tiếp lời nhắn thứ hai.


“Chúc mừng sinh nhật!” Lúc đó đúng vào 0 giờ 0 phút ngày mùng Bảy. Lăng Lăng mở xem blog cá nhân ở QQ, đúng là cô đã sơ suất, vô tình điền cả ngày sinh của mình vào đó.


Cô tiếp tục xem lời nhắn thứ ba: “Phần tự giới thiệu về mình của cô còn buồn cười hơn cả lúc trước, nhất là phía sau của những dấu chấm lửng.”


Lăng Lăng mỉm cười, nụ cười có phần hơi gượng ép. Cô tiếp tục di chuyển con chuột xuống phía dưới: “Đã lâu rồi không thấy cô trả lời những lời nhắn của tôi. Có phải đã xảy ra chuyện gì rồi không?”


“Lăng Lăng, tôi rất lo cho cô. Nếu có thể, hãy để lại lời nhắn.”


Đây là lần đầu tiên người ấy gọi tên cô. Một giọt nước mắt từ đáy mắt trào ra, rơi xuống phía trước màn hình. Cô run rẩy lấy chiếc khăn giấy lau những giọt nước mắt.


Người ấy có thể đừng quan tâm đến cô như thế được không, để cô có đủ quyết tâm mà từ bỏ, để họ tiếp tục là bạn, cùng trêu nhau, cùng an ủi nhau!


Lời nhắn sau cùng mới là ba mươi giây trước. “Cô đến rồi à?”


Dòng máu trong người dường như đông cứng lại, lúc này lại tuôn trào, cô gõ nhanh mấy chữ: “Anh vẫn đang ở trên mạng đấy à?”


“Tôi đang chờ cô.”


Nỗi thất vọng, sự vui mừng khi gặp lại xen lẫn, trở thành vị đắng chát.


Người ấy hỏi: “Cô vẫn khỏe chứ? Gần đây cô gặp phải chuyện gì phiền phức, đúng không?”


“Không. Bận thi thôi.” Cô nhìn đồng hồ, hỏi: “Ở bên đó sắp là ba giờ sáng rồi nhỉ? Sao vẫn chưa đi ngủ?”


“Không ngủ được, có lẽ vì đã quen với việc đảo lộn ngày đêm rồi.”


Cô không muốn nói lời nào nữa, một khoảng cách như vậy thì dù có nói lời nào cũng là vô nghĩa. Ngực cô nghẹn lại, mũi cay sè, cô muốn khóc một trận cho thật đã. Nhưng cô là đóa bách hợp dại, dù cho sống ở nơi núi cao hiểm trở hay đồng hoang thì cũng phải kiêu hãnh vươn lên.


“Cô còn ở đó không?” Người ấy hỏi.


Lăng Lăng lấy khăn giấy lau khô dòng nước mắt, một hồi lâu sau mới gõ: “Vẫn còn! Gần đây anh cũng rất bận, đúng không? Bận gì vậy?”


“Viết một bài báo. Tôi vừa nhận được bưu kiện từ ban biên tập của tạp chí, người phụ trách bài viết ở đó đánh giá rất cao thành quả nghiên cứu của tôi, đề nghị tôi viết kỹ càng và đầy đủ hơn.”


Lăng Lăng khó khăn nhích những ngón tay trên bàn phím, mỗi chữ, cô đều phải rất cố gắng mới giữ được hơi thở.


“Viết bằng tiếng Anh à? Tôi quyết định không coi thường anh nữa. Có thời gian tôi sẽ học tiếng Anh với anh.”


“Thật ra tiếng Anh không khó, khó là kỳ thi cấp bốn và cấp sáu.”


Cô định trả lời: “Hà, hà! Thực ra tình yêu cũng không xa, chỉ có khoảng cách mới là xa!”


Nhưng rồi cô lại xóa những dòng chữ đó, thay bằng câu: “Chúc mừng anh, anh đã tìm được động lực ban đầu. Nhất định anh sẽ thành công!”


“Cảm ơn! Có điều, bắt đầu từ ngày mai tôi lại phải vùi mình trong phòng thí nghiệm, thời gian lên mạng không còn nhiều nữa.”


Ôi! So với việc nghiên cứu khoa học của người ấy thì tình cảm của một cô gái nhỏ bé như cô chẳng đáng gì. Lăng Lăng lấy lại tinh thần, nỗi đau trong lòng dịu đi rất nhiều.


“Vậy thì anh ngủ sớm đi, để ngày mai còn có đủ tinh thần, sức khỏe để làm thí nghiệm!”


Im lặng một lúc, người ấy nói: “Nếu cô thực sự muốn gặp tôi thì tôi có thể dành thời gian về nước một lần!”


Bàn tay cô nắm chặt lại, chiếc khăn giấy trong tay nhỏ nước. Gặp rồi thì sẽ thế nào, rồi cũng phải chia tay, vẫn cứ phải nói chuyện về cuộc sống với nhau bằng cách này ở hai đất nước xa xôi.


“Tôi cũng chỉ tiện nói thế thôi, tưởng rằng ở gần nhau thì làm quen và trở thành bạn bè của nhau. Nhưng xa xôi như thế thì gặp sao được, mà gặp rồi thì có nghĩa gì đâu?” Sau khi cô gửi dòng chữ ấy đi, người ấy không trả lời. Người ấy chắc hẳn không biết rằng, khi gõ những dòng chữ này, nước mắt cô đã rơi trên bàn phím.


“Muộn quá rồi, ký túc xá sắp đóng cổng”, cô nói.


“Được rồi, có chuyện gì hãy để lại lời nhắn nhé.”


Lăng Lăng thoát khỏi máy, bám vào chiếc ghế, đứng dậy một cách khó khăn. Cả thế giới này lại rời bỏ cô, ném cô vào màn đêm đen tối. Tâm trạng này, cô đã từng trải qua hai lần, lần thứ nhất là khi ông nội mất, lần thứ hai là khi cha cô bỏ đi, lần thứ ba là mối tình đầu của cô!


Ra khỏi quán internet, cô ngẩng đầu nhìn bầu trời, một đêm trăng sáng sao thưa, rất đẹp.


Cô mỉm cười với bầu trời: Cảm ơn trời, cảm ơn đất, cảm ơn... Ánh trăng vẫn còn chiếu rọi nơi nơi.


Ngày hôm sau, Lăng Lăng phủ phục trên bàn, dùng thước cẩn thận đo vị trí cần tìm trên chiếc bản đồ thế giới mới mua tối hôm qua.


Lăng Lăng nổi tiếng dốt về địa lý, đến phương vị của bản đồ Trung Quốc cũng không biết ở đâu.


“Liên Liên, cậu tìm cho mình xem bang Massachusetts ở chỗ nào đi!”


Liên Liên từ từ rời mắt khỏi cuốn Bài tập luyện thi: “Vừa mới sáng sớm ra, cậu đã tìm bang Massachusetts làm gì? Định thi vào Đại học Harvard à?”


“Đại học Harvard ở bang Massachusetts à?” Lăng Lăng cắn mạnh chiếc thước. “Đúng là phiền quá! Sao lại học cái trường đại học nổi tiếng như vậy...”


“Ai thế?”


“Người bạn trên mạng là nhà khoa học của mình!”


Liên Liên nhìn cô vẻ lo lắng, bỏ cuốn sách đang đọc xuống, ngay cả Lâm Lâm đang bôi kem dưỡng da cũng sán lại để giúp cô tìm bang Massachussetts.


“Mình nghe nói Đại học Harvard là nơi sản sinh ra rất nhiều hoàng tử cưỡi ngựa trắng”, Lâm Lâm nói.


Lăng Lăng gật đầu tán đồng: “Mình còn nghe nói nơi đó sản sinh ra hàng loạt kẻ phá gia chi tử.”


Liên Liên hỏi: “Nghe thấy ở đâu?”


Lăng Lăng và Lâm Lâm đồng thanh nói: “Trong tiểu thuyết!”


Cuối cùng thì họ cũng đã tìm thấy, Lăng Lăng cầm chiếc thước lên, đo một cách rất cẩn thận: “Không xa lắm, 21,5cm.”


Liên Liên trừng mắt nhìn cô: “Sao cậu lại không nhìn vào tỷ lệ xích nhỉ?”


Cô chỉ vào khu vực màu xanh, chau mày: “Biển hơi to một chút, mình lại không biết bơi! Không biết mùa đông có đóng băng không nhỉ?”


Liên Liên nói: “Tôi xin cô, đó là Thái Bình Dương, muốn nó đóng băng thì cậu hãy chờ đến kỷ Băng hà lần sau nhé!”


Lăng Lăng vẫn cắn chiếc thước, rồi lại nhìn vị trí của hai thành phố. “Nếu đi máy bay thì có lẽ chỉ mười mấy tiếng là tới nơi nhỉ?”


Liên Liên đáp: “Ừ.”


“Để nhớ hình dáng của người ấy, chỉ cần một phút là đủ nhỉ?”


“Ừ.”


“Sau đó thì sao?” Cô hoang mang nhìn vào vị trí của hai thành phố.


Lâm Lâm vỗ vào vai cô.


“Sẽ có ba khả năng. Thứ nhất: “Lời nói dối chân thực”, anh ta hoàn toàn không giống như người trong tưởng tượng của cậu, thế là cậu lập tức quay về, nhiều nhất cũng chỉ là mất tiền vé máy bay. Thứ hai: “Kỳ nghỉ Roma”, anh ta là người con trai trong mơ ước của cậu, hai người yêu nhau và cùng nhau trải qua những ngày lãng mạn, cho đến khi visa hết hạn, cậu trở về trong nỗi nhớ nhung. Thứ ba: “Cô nàng Lọ Lem”, anh ta là một hoàng tử vừa đẹp trai, vừa lắm tiền, kết quả thì cậu rất rõ... Ma thuật thất bại, đôi giày thủy tinh biến thành đôi giày rách!”


Cô gật đầu. Những tình tiết trong truyện Nàng Lọ Lem là những điều mà cô lo lắng nhất!
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom