• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Hot Truyện ngôn tình thầy trò (3 Viewers)

  • Mãi mãi là bao xa - Ngoại truyện 2 - Phần 3

Phần 4


Action 1


Ánh đèn tường mờ tối xuyên qua khe cửa hé mở, chiếu lên bóng người đang ngủ say trong chiếc chăn mềm mại. Mười hai giờ khuya chính là lúc người ta mệt mỏi nhất, đặc biệt là sau khi trải qua một cuộc ân ái mặn nồng.


Dương Lam Hàng yên lặng ngắm nhìn vợ yêu đang ngủ say, đoán xem rốt cuộc cô mơ thấy gì mà khóe môi lại vương một nụ cười ngọt ngào đến vậy. Anh rất muốn ôm cơ thể mềm mại, thơm tho của cô mà ngủ say một giấc, đó nhất định sẽ là một chuyện vô cùng hạnh phúc. Nhưng anh chỉ có thể nhẹ nhàng rút bàn tay mình ra khỏi bàn tay Lăng Lăng đang nắm chặt, vén chăn ngồi dậy, với lấy chiếc áo ngủ, khoác lên người, định đến phòng đọc sách tiếp tục công việc còn dở dang. Anh vừa chuẩn bị xuống giường thì đôi tay nhỏ nhắn, mềm mại đã giữ lấy cánh tay anh.


“Anh lại muốn đi làm việc à?” Giọng Lăng Lăng mang theo vẻ ai oán và nét ngái ngủ khiến trái tim anh không khỏi run lên.


“Anh còn một bản báo cáo dự án chưa viết xong, thứ Sáu là phải nộp rồi.”


Lăng Lăng nhổm người dậy, dang hai tay, ôm eo anh thật chặt: “Hôm nay mới là thứ Tư, vẫn còn hai ngày nữa cơ mà.”


“Ngày mai anh có hẹn với Giáo sư Trần, ngày kia còn phải tham gia một cuộc họp bình xét. Anh chỉ có đêm nay là rảnh thôi...” Anh thử gỡ cánh tay cô ra, nhưng vì sợ làm cô đau nên không dám mạnh tay.


Lăng Lăng ôm anh chặt hơn: “Em không cho anh đi. Bác sĩ bảo anh phải nghỉ ngơi, không được làm việc quá sức.”


“Anh biết... Em cứ ngủ trước đi, anh sẽ quay lại nhanh thôi.”


Lăng Lăng ngẫm nghĩ một lát rồi nói: “Hay là thế này đi, ngày mai em giúp anh viết báo cáo.”


“Em á? Em biết viết không?”


“Không biết thì có thể học mà.”


“Nhưng...”


Lăng Lăng hôn lên má Dương Lam Hàng thật ngọt ngào, khẽ cười bảo: “Giáo sư Dương, anh yên tâm đi! Thứ khác thì em không dám nói, nhưng về tiếng Trung, chắc chắn em giỏi hơn anh nhiều!”


“Báo cáo này rất quan trọng.”


“Quan trọng cái gì chứ, hình thức là chính, nội dung là phụ thôi... Anh cứ ký tên Dương Lam Hàng, sẽ chẳng có rắc rối gì đâu.”


Vị giáo sư vốn luôn cần cù của chúng ta chần chừ hồi lâu, cuối cùng không chống lại được sự cám dỗ, lại sa ngã vào lòng người đẹp.


Action 2


Sau hai mươi tiếng đồng hồ chiến đấu vất vả, cuối cùng Lăng Lăng cũng giành được chiến thắng trong cuộc chiến với bản báo cáo dự án. Cô vừa xoa vùng thắt lưng đau nhức vừa gọi điện cho Dương Lam Hàng, anh từ chối cuộc gọi, không lâu sau, một tin nhắn được gửi đến: “Anh đang họp.”


“Báo cáo viết xong rồi. Anh ở đâu, em mang tới cho anh?”


“Ở viện nghiên cứu.”


“Vâng, vậy giờ em qua đó.”


Khu nhà ba tầng vừa được quét sơn nhưng vẫn khiến người ta cảm nhận được sự thăng trầm của lịch sử. Ở một vị trí không quá bắt mắt trên cửa ra vào treo một tấm biển màu xanh nhạt, bên trên đề: Viện nghiên cứu vật liệu tiên tiến.


Không trang trí hoa lệ, không cố tình khoe khoang, hoàn toàn phù hợp với phong cách của Dương Lam Hàng.


Lăng Lăng đứng trước cửa viện nghiên cứu, quẹt thẻ ra vào, cánh cửa điện tử tự động mở ra, anh bảo vệ mặc đồng phục chỉnh tề từ trong phòng bảo vệ thò nửa khuôn mặt ra tươi cười: “Lăng Lăng, lại đến kiểm tra à?”


Lăng Lăng ngượng ngùng vẫy vẫy bản báo cáo trong tay, nói: “Tôi đến để đưa tài liệu cho thầy Dương.”


“Vậy à? Tôi cứ tưởng cô nghe nói viện trưởng Dương vừa đổi cô thư ký mới xinh đẹp nên qua đây kiểm tra cơ.”


“Hả?...”


Dương Lam Hàng đổi thư ký mới, lại còn là một nữ thư ký xinh đẹp, việc quan trọng thế này mà chưa xin ý kiến của cô, thật quá đáng!


Lăng Lăng sải bước nhanh hơn, đi qua hành lang sạch bóng, không một hạt bụi, chạy một mạch đến phòng làm việc của viện trưởng.


Quả nhiên, bên ngoài căn phòng làm việc sạch sẽ, chỉnh tề có một cô gái trẻ trung, xinh đẹp. Cô gái này có khuôn mặt trắng trẻo, mộc mạc, cặp mắt long lanh, to tròn, mái tóc dài buông sau lưng, tuy không đến mức quá xinh đẹp nhưng lại rất ưa nhìn. Cô thư ký đang bận rộn, thấy có người tới, lập tức đứng dậy cúi chào.


“Chào chị, tôi có thể giúp gì cho chị không?” Giọng nói dịu dàng, mềm mại vang lên, đừng nói là đàn ông, ngay đến Lăng Lăng nghe mà cũng thấy nhũn cả người.


“Dương Lam Hàng có đây không?”


Lăng Lăng thầm mắng: “Hừ, Dương Lam Hàng chết tiệt, bề ngoài thì ra vẻ đạo mạo, luôn miệng nói không có hứng thú với gái đẹp, vậy mà lại giấu em đi tuyển một cô nữ thư ký xinh đẹp thế này, để xem tối nay về, em sẽ trừng trị anh thế nào...”


“Thầy ấy đang họp. Chị có... Ấy?” Cô thư ký nhìn kỹ Lăng Lăng một lượt, chợt nhớ ra điều gì, vội nói: “Chị là vợ của thầy Dương phải không ạ?”


Lăng Lăng ngớ người: “Cô biết tôi à?”


“Lúc em vừa đến đây làm việc, viện trưởng có cho em xem ảnh của chị, còn nhấn mạnh với em là bất kể chị đến vào lúc nào, nhất định phải lập tức thông báo cho thầy ấy biết.”


Quan tâm không có nghĩa là phải nói quá nhiều, chỉ cần một lời dặn dò đơn giản nhất, vậy là đủ rồi.


“Chị chờ một chút, em đến phòng họp tìm viện trưởng.” Cô thư ký vừa nói vừa đi vòng ra ngoài.


“Không cần đâu, tôi chỉ đến đưa báo cáo cho anh ấy thôi, nhờ cô chuyển giùm!”


Đặt bản báo cáo xuống, Lăng Lăng khẽ mỉm cười, rời đi.


Không cần hỏi thêm gì nữa, cô tin anh, tin vào nhân cách của anh, càng tin rằng sự kiên định của anh không phải ai cũng có thể làm dao động.


Action 3


Chiều tối, giờ tan tầm, trời lất phất mưa phùn.


Lăng Lăng thu dọn đồ đạc xong xuôi, lặng lẽ ngồi ngắm mưa, kiên nhẫn chờ đợi. Chưa đến mười phút, âm báo tin nhắn đã vang lên: “Anh chờ em ở cửa tòa nhà của khoa Vật liệu.”


Cô biết anh sẽ đến đón cô. Thực ra, cho dù trời không đổ mưa, Dương Lam Hàng không bận thì anh cũng đến đón cô, tuy tòa nhà của khoa Vật liệu chỉ cách nhà họ chừng mười lăm phút đi bộ.


Bên dưới tòa nhà của khoa Vật liệu, Dương Lam Hàng cầm ô đứng trước cửa. Mỗi sinh viên đi ngang qua chỗ anh đều cất tiếng chào, và anh cũng khách sáo đáp lại từng người một. Cho đến khi Lăng Lăng xuất hiện trong tầm mắt của anh, nụ cười xa cách ấy mới biến mất, thay vào đó là vẻ vô cùng thân thiết: “Anh biết ngay là em không mang ô mà.”


Cô cười tươi đáp lại: “Còn em thì biết ngay anh sẽ đến đón em mà.”


“Lỡ như anh có việc quan trọng không thể đến được thì sao?” Anh hỏi.


“Tất nhiên anh sẽ nói người khác đến rồi.”


“...” Vị giáo sư nào đó rốt cuộc đã hoàn toàn tâm phục khẩu phục. “Lên xe đi!”


Action 4


Chiếc xe chậm rãi lăn bánh giữa trời mưa phùn, những giọt nước bắn khắp phía.


“Anh nộp báo cáo chưa?” Lăng Lăng hỏi.


“Nộp rồi, em viết tốt lắm!”


“Chủ yếu là nhờ anh chỉ dạy đúng cách thôi!”


Dương Lam Hàng đột nhiên nhớ ra điều gì đó, nói: “Đúng rồi, chiều nay anh nhận được thiệp mời, tháng sau Diệp Chính Thần tổ chức hôn lễ, mời chúng ta tới tham dự...”


“Anh ta kết hôn ư? Với Dụ Nhân phải không? Em không đi!” Nhớ đến cái gã Diệp Chính Thần đứng núi này trông núi nọ đó, Lăng Lăng lại cảm thấy tức giận.


“Không phải Dụ Nhân.”


“Cái gì?” Ở trước mặt ông xã đầy phong độ, Lăng Lăng cố kìm nén nỗi kích động muốn hỏi thăm tổ tông mười tám đời nhà cái gã đẹp trai nhưng bạc tình kia. “Sao lại có lắm cô gái không có mắt, muốn nhảy vào hố lửa thế nhỉ?”


“Em đoán xem lần này là ai!”


“Em đoán á?” Vừa thấy nét mặt đầy thâm ý của Dương Lam Hàng, Lăng Lăng đột nhiên ngồi thẳng người. “Anh đừng nói với em là... Tiểu Băng đấy nhé!”


Phần 5


Action 1


Diệp Chính Thần sắp kết hôn với Tiểu Băng, đây là tin tức gây sốc nhất mà Lăng Lăng nghe được trong thế kỷ này.


“Sao có thể như vậy chứ?” Lăng Lăng càng nghĩ càng cảm thấy không đúng, lại ngắm nghía cái vẻ mặt điềm đạm của vị giáo sư kia, thấy không có vẻ gì là đùa cợt, cô liền nói: “Chắc anh nhầm rồi, Tiểu Băng đã đính hôn với anh chàng thanh mai trúc mã của cô ấy, tuyệt đối không thể lấy Diệp Chính Thần được.”


Dương Lam Hàng móc từ trong túi ra một tấm thiệp mời có in hình ảnh cưới, đưa tới trước mặt cô. Diệp Chính Thần vẫn điển trai như thế, còn Tiểu Băng thì đang cười, trông vô cùng hạnh phúc... Phía dưới tấm thiệp mời có ghi rõ tên họ của cô dâu, chú rể: “Diệp Chính Thần & Bạc Băng”.


Thấy bà xã đáng yêu của mình vò đầu bứt tai tỏ ra hết sức khó hiểu, Dương Lam Hàng bật cười, nhớ đến tình cảnh mình gặp Diệp Chính Thần ở Nhật Bản ba năm về trước.


Khi đó anh và Lăng Lăng vừa làm lành với nhau, hai người đang đi dạo trong khuôn viên trường Đại học Osaka. Lăng Lăng khoác tay anh mà không hề ngần ngại, không phải né tránh ánh mắt của người khác. Khi đi ngang qua một quán cà phê, Lăng Lăng đột nhiên dừng bước, hậm hực nhìn đôi nam nữ đang ngồi trong đó, nghiến răng ken két.


Dương Lam Hàng đang muốn hỏi xem chuyện này rốt cuộc là như thế nào thì cô đã chạy vào trong, đứng trước bàn của đôi nam nữ đó, không cho đối phương kịp phân bua đã cầm cốc nước chanh trên bàn lên, hắt thẳng vào mặt anh chàng đẹp trai kia.


Anh chàng kia không né tránh, cũng không tức giận, dòng nước chảy trên khuôn mặt anh ta, từng giọt, từng giọt rơi xuống bàn, rất giống với những giọt nước mắt.


“Diệp Chính Thần! Anh là đồ khốn!” Lăng Lăng cũng không để ý việc trong quán cà phê có vô số cặp mắt khác đang nhìn, lớn tiếng chất vấn: “Không ngờ anh vẫn còn gặp cô ta. Lúc trước anh đã hứa với tôi thế nào?”


Những hành động và lời nói của Lăng Lăng rất dễ khiến người ta liên tưởng đến cảnh tượng một cô gái bắt quả tang người yêu cặp bồ với cô gái khác, Dương Lam Hàng vừa đuổi theo đến cửa cũng đứng ngây người...


“Lần đó anh không ngừng thề thốt với tôi rằng sẽ một lòng một dạ với Tiểu Băng, cắt đứt hết quan hệ với cô gái này... cho nên tôi mới giúp anh giấu giếm, anh... anh...” Lăng Lăng tức giận đến nỗi giọng nói cũng run rẩy: “Anh có biết không hả? Lúc chuẩn bị đi, Tiểu Băng đã gọi cho tôi, vừa khóc vừa nói rằng cô ấy không bỏ được anh, không thể rời xa anh, vậy mà anh lại đối xử với cô ấy như thế này!”


Diệp Chính Thần vẫn không nói gì, khuôn mặt điển trai cũng không tỏ vẻ gì cả, nhưng hai bàn tay buông thõng bên người nắm lại, càng lúc càng chặt hơn.


“Lăng Lăng...” Dương Lam Hàng bước tới, ôm lấy cô đang run rẩy, nhẹ nhàng nói: “Thôi nào, chúng ta đi thôi!”


“Em không đi, em phải nói cho rõ ràng mọi chuyện mới được.”


“Chuyện tình cảm không thể miễn cưỡng được.”


“Em không ép anh ta, là anh ta luôn mồm nói rằng anh ta sẽ không bao giờ làm Tiểu Băng bị tổn thương nữa...”


Dương Lam Hàng hết cách, đành kéo Lăng Lăng ra khỏi quán cà phê để cô bình tĩnh lại một chút.


“Em không nên tin anh ta. Nếu em sớm nói cho Tiểu Băng biết chuyện anh ta còn có cô gái khác, Tiểu Băng cũng sẽ không bị tổn thương sâu sắc như vậy...” Lăng Lăng áy náy nói.


“Em không nói là đúng đấy... Tình cảm là chuyện của hai người, người ngoài không hiểu được đâu”, Dương Lam Hàng nói.


Nhìn qua ô cửa kính của quán cà phê, Dương Lam Hàng thấy Diệp Chính Thần vẫn ngồi ở đó, không hề động đậy như một bức tượng được tạc từ gỗ.


Nếu Dương Lam Hàng nhớ không nhầm, khi anh vừa tốt nghiệp về nước đã từng gặp người này trong một bữa tiệc giao lưu, Trác Siêu Nhiên còn giới thiệu bọn họ với nhau: “Đây là Diệp Chính Thần, con trai duy nhất của tư lệnh quân khu X...”


Diệp Chính Thần lúc đó mặc quân phục, trên người tỏa ra khí khái hào hùng...


Action 2


Chẳng mấy khi có được một buổi tối nhàn hạ, vậy mà Dương Lam Hàng lại phải buồn bực ngồi nhìn Lăng Lăng chuyên tâm nghiên cứu thiệp mời.


Cô vừa tắm xong, trên người chỉ quấn chiếc khăn tắm, mái tóc hơi ẩm xõa trên vai, từng giọt nước chảy xuống theo bờ vai thon còn chưa mờ dấu hôn, hương thơm tỏa ra làm lay động lòng người...


Tối nay, vị giáo sư nào đó cố ý từ chối một bữa tiệc, muốn về nhà bầu bạn với bà xã đã phải cô đơn nhiều ngày, thực hiện trách nhiệm của một ông chồng tốt. Đâu ngờ, cả buổi tối Lăng Lăng lại tập trung vào việc khác, chẳng thèm để ý đến anh. Đôi chân thon dài, nõn nà của cô đưa qua đưa lại trước mặt anh, những viên ngọc trai trắng muốt trên mắt cá chân không ngừng lắc lư làm lay động lòng người. Anh không thể nào kìm nén được, đặt lên vai Lăng Lăng một nụ hôn thật sâu.


“Đừng đùa nữa, người ta đang nghiên cứu một vấn đề rất quan trọng, anh đi viết báo cáo đi!”


Vị giáo sư nào đó bị đả kích nghiêm trọng: “Bây giờ anh không có báo cáo nào để viết cả.”


“Vậy thì đi đọc tài liệu, nghĩ xem còn dự án nào có thể xin về không.”


“...”


Vị giáo sư nọ quả thực không thể nhịn thêm được nữa, liền đưa tay kéo bà xã đáng yêu vào lòng: “Em đã xem thiệp mời suốt cả tối rồi, rốt cuộc là đang nghiên cứu cái gì vậy?”


“Em đang ngẫm nghĩ xem Diệp Chính Thần nghĩ gì, em lo Tiểu Băng sẽ bị anh ta lừa một lần nữa...”


“Anh ta nghĩ gì thì quan trọng lắm sao?” Tay vị giáo sư nọ lẳng lặng luồn vào trong chiếc khăn tắm quấn hờ của cô, đầu ngón tay mơn man dọc theo bờ eo thon thả. Trong thời khắc đẹp đẽ thế này, việc một người đàn ông khác nghĩ gì quả thực không quan trọng. Quan trọng là người đàn ông ở ngay trước mắt này đang muốn làm gì. Nhưng cô nàng nào đó lại không chịu hiểu cho điều này, gạt phắt cánh tay đang mò mẫm trên người mình ra, rồi lại bò khỏi lòng ông xã, tiếp tục công việc nghiên cứu của mình.


“Em thực sự muốn biết lý do à?”


“Hả? Anh biết sao?” Lăng Lăng ngước mắt nhìn anh lần đầu trong suốt buổi tối nay.


Dương Lam Hàng tạm vứt cái vẻ ngoài nho nhã, lịch thiệp qua một bên, giật lấy tấm thiệp mời trong tay Lăng Lăng, xoay người đè cô xuống sofa. Trong lúc giằng co, lôi kéo, chiếc khăn tắm rớt xuống, cơ thể cô lộ ra trước mặt anh...


Dương Lam Hàng chăm chú nhìn cô gái trong lòng, đây là bà xã của anh, chỉ thuộc về một mình anh.


Nếu chưa từng trải qua sự khát khao và kìm nén lâu dài, sẽ khó có thể hiểu được cảm giác khi thỏa mãn tốt đẹp đến nhường nào.


Lăng Lăng có lẽ không hiểu, nhưng là đàn ông, Dương Lam Hàng hoàn toàn có thể hiểu được tại sao sau ba năm Diệp Chính Thần lại quay về, giành lấy người phụ nữ đã có chồng chưa cưới, đó là bởi anh ta đã khao khát quá lâu, đã kìm nén quá lâu.


Dương Lam Hàng mỉm cười nói: “Đối với loại đàn ông như Diệp Chính Thần, không có được người phụ nữ mà mình yêu, chắc chắn anh ta sẽ không cam tâm.”


“Anh ta yêu Tiểu Băng ư? Vậy tại sao anh ta còn đi lại thân mật với Dụ Nhân?”


“Bởi vì... anh ta là một người lính...”


Lăng Lăng kinh ngạc, hai mắt tròn xoe. “Người lính á?”


“Muốn biết đáp án không? Thầy Dương có thể nói cho em biết, có điều...”


Sao Lăng Lăng lại không hiểu kiểu ám chỉ này, cô chớp chớp cặp mắt quyến rũ.


“Anh lại định dùng quy tắc ngầm với em phải không?”


“Em cũng có thể lý giải rằng đây là nghĩa vụ em cần làm.”


“Nghĩa vụ cái gì chứ?” Lăng Lăng cười ngọt ngào, đưa tay vuốt ve khuôn mặt hoàn mỹ của Dương Lam Hàng. “Em vẫn thích quy tắc ngầm hơn.”


Anh áp mặt xuống, hôn lên đôi môi mềm mại của cô, không cho cô nghỉ ngơi chút nào...


Mưa gió làm mịt mù một đêm khuya lạnh lẽo. Đầu ngón tay mơn man mái tóc mượt mà. Hai người dán chặt vào nhau trên chiếc sofa. Niềm sung sướng, hạnh phúc đơn thuần nhất khiến họ bay tới tận nơi chân trời, rồi lại chìm xuống vực sâu hun hút...


Action 3


Cuộc ái ân nồng thắm dừng lại giữa cơn mưa gió bão bùng, Dương Lam Hàng nằm trên người Lăng Lăng, không nỡ rời khỏi cơ thể mềm mại, ấm áp ấy. Cô ôm chặt lấy eo anh, vùi mặt vào ngực anh, nghe tiếng trái tim anh đập thình thịch, tỉ tê nói: “Hàng... Em vẫn muốn có một đứa con.”


Nhắc đến con cái, sắc mặt Dương Lam Hàng lại u ám, anh lặng im không nói gì. Thực ra, họ cũng đã từng có một đứa con. Mỗi ngày họ đều hưng phấn chờ đợi ngày đứa bé chào đời, không ngờ khi đứa bé được năm tháng tuổi thì đột nhiên bị dị tật. Sau khi hội chẩn, các chuyên gia đưa ra kết luận, vì họ tiếp xúc với các thiết bị phóng xạ lâu ngày, trong thời kỳ thụ thai lại không bồi dưỡng cơ thể cho tốt, do đó ngay từ khi đứa bé được hình thành đã có khiếm khuyết rồi...


Dương Lam Hàng đưa Lăng Lăng tới gặp tất cả các danh y và các chuyên gia, nhưng cuối cùng vẫn không thể giữ được đứa bé. Tuy bác sĩ nói, chỉ cần họ bồi dưỡng cơ thể cho tốt thì vẫn có thể có con bình thường, nhưng cả hai đều không muốn nhắc tới chuyện này...


Lăng Lăng biết, việc mà Dương Lam Hàng cần làm quá nhiều, anh không thể rời những thiết vị và vật liệu thí nghiệm đó... Cô vẫn chờ, một năm, hai năm, rồi ba năm... Nhưng anh dường như muốn ở trong phòng thí nghiệm cả đời.


“Em thật sự muốn có con...” Lăng Lăng khẩn khoản van nài.


“Nhưng cơ thể của anh...”


“Bác sĩ nói là có thể nghỉ ngơi, bồi dưỡng cơ thể mà, ba tháng là đủ rồi.” Lăng Lăng nhận ra sự khó xử của Dương Lam Hàng, cũng biết muốn thụ thai trong vòng ba tháng là rất khó, thậm chí có thể phải cần tới ba năm.


“Nếu quả thực không có thời gian thì thôi vậy, đợi khi nào anh không bận nữa rồi tính.” Cô thở dài buồn bã, rời khỏi lòng anh, đi vào phòng tắm, để những giọt nước mắt trôi đi theo dòng nước.


Lấy được Dương Lam Hàng, tất cả mọi người đều nói cô may mắn, và cô cũng tin chắc rằng mình là một người may mắn, có điều bất cứ sự may mắn nào cũng đều phải trả giá.


Khi cô đi ra khỏi phòng tắm, Dương Lam Hàng đứng ở cửa phòng tắm chờ cô: “Lăng Lăng...”


“Dạ!” Cô gượng cười, dù nụ cười đó có vẻ chua xót.


Anh ôm ghì cô vào lòng: “Bắt đầu từ ngày mai anh sẽ cố hết sức không đến phòng thí nghiệm, được không?”


Cô mỉm cười, nước mắt ướt mi.


Action 4


Nam Châu, Tứ Xuyên.


Tại cửa khách sạn cao cấp nhất của thành phố Nam Châu, không có chiếc cổng hình cầu vồng treo bóng bay rực rỡ, cũng không có chữ “hỷ” lớn thể hiện sự mừng vui, chỉ có duy nhất một dòng thông báo: “Vì nguyên nhân đặc biệt nên hôm nay khách sạn tạm ngừng việc kinh doanh.” Ngoài cửa khách sạn có bốn anh cảnh vệ mặc quân phục, không cho người không liên quan vào.


Lăng Lăng từng tham gia rất nhiều buổi hôn lễ, có buổi hôn lễ lãng mạn, có buổi hôn lễ xa hoa, cũng có buổi hôn lễ khá trầm lặng, nhưng trầm lặng đến mức này thì chưa từng thấy bao giờ.


Sau một hồi kiểm tra nghiêm ngặt, Lăng Lăng và Dương Lam Hàng mới được đi vào khách sạn, rồi họ nhìn thấy cô dâu, chú rể đang thổi bóng bay.


“Cố thổi thêm chút nữa đi anh, vẫn nhỏ quá”, cô dâu phàn nàn.


“Thật phiền phức, anh không thổi nữa đâu!” Chú rể nhét luôn quả bóng bay đã thổi một nửa vào tay cô dâu. “Em thổi đi!”


“Anh cầm đi, cầm đi! Toàn là nước bọt của anh, bẩn chết đi được.”


“Bẩn á?” Anh chàng điển trai nào đó nở nụ cười mờ ám, nét cười xấu xa ấy vẫn có thể làm vô số cô nàng điên đảo. “Em cũng đâu phải là chưa từng nếm thử...”


“Anh...” Hai má cô dâu lập tức đỏ bừng, cô hậm hực vứt luôn cả túi bóng bay trước mặt anh chàng đẹp trai kia. “Diệp Chính Thần, anh mau thổi cho xong chỗ bóng bay này đi, nếu không thì không kết hôn nữa.”


“Anh đã nói bao nhiêu lần rồi, em đừng có lấy việc kết hôn ra dọa anh!”


“Thế anh có thổi không?”


“Anh... anh cũng có nói là không thổi đâu...” Anh chàng đẹp trai vừa thổi bóng bay vừa oán trách: “Là tên khốn nào ăn no rửng mỡ nói hôn lễ phải do mình tự trang trí thì mới là hôn lễ thực sự nhỉ, @#¥%...”


Từ sau lần chia tay ở Nhật Bản, thoáng cái đã mấy năm, giờ gặp lại, tựa như đã trải qua một kiếp.


Lăng Lăng rất muốn hỏi Tiểu Băng xem tại sao cô ấy lại quay lại với Diệp Chính Thần, nhưng khi nhìn thấy cảnh tượng này, cô không muốn hỏi gì nữa.


Thời gian cùng với những trải nghiệm khiến tình yêu không còn ngây thơ và lãng mạn nữa, nhưng tình cảm lắng đọng từ ngày xưa thì không bao giờ thay đổi. Dù có phải trải qua những thăng trầm như thế nào, chỉ cần có thể đến với người mình yêu, đó chính là kết cục hoàn mỹ nhất.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom