Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Thầy ơi em ghét thầy! - Chương 02 phần 02
Chương 2.2
Bá vương Đản Đản
“Gâu...” Tôi ôm cổ anh ta, không biết vì sao ý nghĩ trong đầu nóng lên, hét to một tiếng.
“Chu Đạm Đạm, em là con cún nhỏ sao?”
“Thầy mới là con cún, meo m”
“...”
Anh ta bế tôi cẩn thận đi từng bước xuống cầu thang. Đến ngã rẽ, anh ta ngây người một lát vì thiếu ánh đèn, nhìn không rõ đường.
Trong tay còn vướng bận con cún nhỏ này, sợ vấp té mà quăng mất tôi luôn.
Trong bóng đêm, tôi hoàn toàn không còn tỉnh táo, để tùy ý anh ta ôm lấy. Đầu óc dưới tác dụng của cồn, mất luôn ý thức nhận ra người đang bế là thầy giáo của mình.
Anh ta dừng lại vài giây, rồi dùng bàn tay đang vỗ nhẹ lên mặt tôi: “Chu Đạm Đạm, em kêu một tiếng xem.”
“Gâu!”
Đèn ở góc cầu thang bật sáng…
Suốt đường đi, tôi vẫn kêu mãi, cuối cùng chúng tôi cũng an toàn xuống dưới. Giờ này sân trường vắng lặng, đèn ven đường cũng từ từ tắt bớt. Chỉ có ngọn gió khuya lạnh lẽo rầm rì thổi qua bên tai.
Mỗi bước chân của Chu Dật đều vô cùng cẩn thận. Tôi nằm trong vòng tay anh ta ngước mắt nhìn lên, ngoại trừ đôi môi mỏng quyến rũ ra, chẳng thấy thêm gì khác. Qúa thất vọng, tôi nhắm chặt mắt lại.
Có lẽ anh ta cảm nhận được hành động của tôi, cất giọng lạnh lùng hỏi: “Tại sao leo lên đó uống rượu hả?”
Tôi mấp máy môi: “Bởi vì em là cô gái hư hỏng! Mà cô gái hư hỏng phải biết uống rượu, hút thuốc và trốn học…”
Bỗng có một luồng khí xông đến khiến tôi bị nấc cục: “Rượu cũng đã uống, còn trốn học là sở trường của em, chỉ còn lại… Này, thầy có thuốc lá không?”
Nói xong, không gian chợt lặng ngắt như tờ. Từ trên đỉnh đầu tôi truyền xuống tiếng cười khẽ, pha lẫn giọng nói chế nhạo của Chu Dật: “Con cún nhỏ cũng muốn hút thuốc ư?”
Tôi ợ lên một cái, chẳng biết mình bị bế đi đâu. “Em còn muốn thử qua thú: Chưa cưới đã mang thai nữa.” (>0<)
Thốt xong câu đó, phía trên đỉnh đầu tôi hoàn toàn yên lặng, chỉ còn tản ra hơi thở của sự không hài lòng.
Tôi thức thời ngậm, nhắm mắt giả vờ làm xác chết. Đỉnh đầu lành lạnh không biết vì gió thổi, hay là do rượu xông lên. Trong lúc đang choáng váng vì cơn ngà ngà, tôi nghe thấy tiếng Chu Dật mở cửa xe… Sau đó anh ta đặt tôi ngồi vào chiếc ghế da lạnh lẽo, làm cho tôi không tự chủ mà run rẩy.
Anh ta thắt dây an toàn cho tôi và cài luôn cho mình, rồi bật đèn trong xe lên. Ánh sáng ập vào chói mắt, tôi nhắm mắt khó chịu làm ầm lên: “Tắt đèn, tắt đèn đi… Chói mắt quá!”
Anh ta bất lực nhìn tôi, rồi đưa tay đang giữ vô lăng lên tắt đèn, vẻ mặt khó hiểu ẩn giấu sau màn đêm.
“Chu Đạm Đạm, nhà em ở đâu?”
Tôi nhìn ra cửa sổ, thư thái thả lỏng người dựa vào chiếc ghế da mềm mại. Tôi muốn làm một vũng bùn vô tri, phớt lờ lời anh ta.
Thấy tôi quay đầu đi chỗ khác, anh ta vươn tay ra đưa lên đầu vuốt nhẹ mái tóc tôi, rồi mạnh mẽ kéo tôi xoay lại: “Chu Đạm Đạm, thầy đang hỏi, nhà em ở đâu.”
Tôi trừng mắt liếc anh ta, hàm hố cười: “Ha ha, em sẽ không nói cho thầy biết.”
Chu Dật gõ nhẹ lên trán tôi, cất giọng nghiêm túc: “Thầy không đùa với em, nhanh nói cho thầy biết, thầy đưa em về nhà.”
Khóe mắt tôi nổi lên những tia gian tà, con ngươi đục ngầu không nhìn thấy anh ta, sờ nhẹ chỗ bị gõ, hất cằm đắc ý nói: “Thầy xin em đi, thầy xin thì em mới nói cho thầy biết~~”
Sắc mặt anh ta xanh mét, tôi mơ màng nghe thấy tiếng nghiến răng: “Chu Đạm Đạm, trả lời thành thật coi.”
Anh ta nổ máy cho xe lướt ra khỏi sân trường vắng lặng không có bóng người, đi tới cổng.
Tôi buồn bực, mệt mỏi ngồi dịch về phía sau: “Không được, thầy phải xin em, gâu~”
Xe bỗng dừng lại, Chu Dật cởi dây an toàn quay người, tay đặt lên trán tôi xem xét: “Cô nhóc này, em sao vậy? Cứ học tiếng chó kêu hoài thế.”
Tôi vuốt ve tay anh ta, lưu manh giơ ngón trỏ ra lắc lắc: “Ha ha, em thay đổi chủ ý rồi, thầy xin em cũng không nói cho thầy biết. Thầy hãy quăng em, để em làm một con cún nhỏ cô đơn lưu lạc ngoài đường đi, gâu~”
Mặc dù lúc này tôi nó lung tung, đầu óc rối mù, nhưng vừa dựa vào ghế khiến tôi nhớ đến cha mình. Nếu ở nhà cha biết được đứa con gái hoàn mỹ của ông đang say khướt, còn khóc lóc om sòm như quỷ sứ, thì sau này tôi chỉ có thể làm con cún nhỏ kêu ‘oẳng oẳng’.
Tôi bỗng dưng nhận ra, với tình hình này thì chớ nên chọc giận thầy Chu hiền hòa. Vì vậy, tôi đưa tay nhéo má mình đau đến đỏ ửng, rồi dùng ánh mắt ngây thơ, dễ thương như con nai vàng ngơ ngác, chấp hai tay lại thành hình chữ thập, chỉ thiếu điều quỳ xuống trước mặt Chu Dật.
“Thầy ơi~~~ giúp em với! Thầy nhìn xem, trên người em toàn mùi rượu, em không muốn cha thấy mình bê bối như vậy, cũng không muốn ông lo lắng. Em chỉ có thể nhờ vào thầy, thầy là thầy giáo, tất nhiên nói chuyện sẽ có uy tín, cha em chắc chắn sẽ tin lời…”
“Không được Chu Đạm Đạm, em phải về nhà.”
Tôi lập tức chuyển thành khóc lóc ầm ĩ, nũng nịu nói: “Đừng mà, đừng mà! Thầy là tốt nhất, thầy sẽ không để một cô bé yếu đuối như em lưu lạc đầu đường, phải không? Thầy lấy giấy căn cước thuê phòng trọ cho em ngủ, rồi có thể yên tâm về nhà, thầy nhé? Được không ạ? Em xin thầy mà, em thề sẽ trả lại tiền phòng đầy đủ!”
Tôi vội nhào vào lòng anh ta. Khóe môi Chu Dật giật nhẹ, đưa tay đẩy tôi ra: “Không được, thầy rất lo lắng.”
Tôi chán nản gục đầu, trong lòng thật không muốn về gặp cha.
Xe chạy dần ra khỏi trường, lẫn vào dòng xe cộ về đêm, anh ta thở dài nói: “Thôi được, thầy đưa em về nhà thầy.”
Tôi quay phắt lại nhìn cảnh giác. Như thể anh ta đoán được ý nghĩ của tôi, vừa buồn cười vừa khinh thường nói: “Em nghĩ quá xa rồi đấy.”
Tôi bực bội phản kháng: “Em có nghĩ gì đâu chứ!”
Anh ta cười khẽ, phớt lờ luôn tôi, chỉ tập trung lái xe.
Trong xe chẳng có nổi một bài hát. Chu Dật mở radio, trúng ngay chương trình đang kể một câu chuyện ma khá nổi tiếng. Tôi xoay mặt ra cửa sổ, nhìn những ánh đèn đường đầy màu sắc vụt lướt qua mặt tôi rồi vụt mất, nhìn cảnh tượng ấy khiến tôi rất nhanh chìm vào giấc ngủ.
Khi tỉnh lại, tốc độ xe đã chậm dần. Tôi tròn xoe mắt vì trong xe rất tối, hình như đang đi vào một khu nhỏ. Chu Dật lấy điều khiển từ xa mở cổng lên, cho xe chạy thẳng vào.
Men rượu đã giảm đi rất nhiều, tôi ngồi dậy hỏi anh ta: “Đây là nhà thầy sao?”
Anh ta chần chờ một giây mới nói: “Ừ.”
Tôi lảo đảo theo anh ta đợi thang máy dừng lại. Vừa bước vào nhà, cuối cùng ánh mắt tôi nhìn rõ mọi thứ hơn.
Nhà của Chu Dật bình thường, gồm ba phòng ngủ, hai phòng khách, nhưng cách trang trí rất trang nhã. Tuy tùy tiện đơn giản, mà vẫn toát lên vẻ ấm áp lạ kì, đây là phong cách mà tôi yêu thích. Những thứ đồ nội thất kết hợp ăn ý, tôi lại chẳng hiểu gì cả, ngu ngơ sờ soạng lên đó, rồi quay sang Chu Dật bật ngón tay cái, nói: “Nội thất nhà thầy sang trọng quá.”
Anh ta chả thèm cảm ơn, nghiêm giọng ra lệnh: “Ngối xuống sofa đi, thầy đi thay đồ đã.”
Ở đậu nhà người ta, tôi không thể cãi lời, huống chi, mình còn phải nhờ cậy anh ta tối nay. Vì thế tôi ngoan ngoãn, nghiêm chỉnh ngồi vào ghế không cục cựa, để anh ta hài lòng đi vào phòng.
Ngồi một lúc mà thầy vẫn chưa ra, tôi vươn đầu lưỡi liếm nhẹ đôi môi khô nứt, khao khát được một ly nước.
Bỗng nhiên tầm mắt rơi vào cái chai trên bàn trà, chất lỏng màu đỏ sậm – Đó là rượu nho.
Chả nhẽ lại uống rượu tiếp? Tôi liếc nhìn khắp nơi, sửng sốt vì trong nhà không có lấy một bình nước nào để có thể uống được.
Cổ họng ran rát, sau một hồi đấu tranh tư tưởng, tôi vươn tay cầm chai rượu nho, dùng đồ khui rượu đặt bên cạnh mở ra đưa lên miệng uống một hớp. Rồi vụng trộm đậy nắp lại, để vào chỗ cũ.
Đúng lúc cửa phòng ngủ bật mở, Chu Dật mặc chiếc áo T-shirt và quần dài bước ra nhìn thấy tôi đang ngồi trên sofa cười tủm tỉm, thì xoa nhẹ khóe mắt lo lắng.
“Đi vào toilet rửa mặt đi, thầy chuẩn bị giường cho em.”
Tôi cười tủm tỉm đứng dậy, cười tủm tỉm đi về phía anh ta chỉ, cười tủm tỉm đóng cửa lại.
Tôi vỗ nhẹ nước lạnh lên mặt, vừa cười vừa nhẹ nhàng mở cửa bước
Chu Dật đang bận rộn bên trong, tôi lại cảm thấy khát nước quá, nên cất tiếng hỏi: “Thầy ơi, nhà thầy có nước không ạ?”
“Trên bàn trà đấy.”
“Sao cơ…?”
Tôi nhìn chai rượu nho vừa bị mình uống trộm để trên bàn, im lặng một lúc… Rồi cầm nó lên, thoải mái nở nắp, đưa lên miệng uống thêm mấy hớp.
Trong sách nói, trước khi ngủ mà uống một ly rượu nho, sẽ rất có lợi cho cơ thể. Tôi đang làm theo trong sách mà~.
Đặt chai rượu lại chỗ cũ, đi đến căn phòng Chu Dật đang chuẩn bị, thấy anh ta đang lấy gối đầu, tôi tiến lên nói: “Để em giúp thầy.”
“Không cần.” Anh ta nhẫn tâm cự tuyệt ý tốt của tôi.
Tôi quan sát Chu Dật, anh ta nhìn rất trẻ, vì đang khom lưng, mái tóc rũ xuống trán, trông như một pho tượng đàn ông đẹp trai hoàn mỹ.
Tôi bị anh ta đuổi ra ngoài, nên cầm điện thoại đi đến ban công gọi điện cho cha. Tôi cố làm giọng mình nghe thật tự nhiên, bình tĩnh: “Cha à, hôm nay con ở lại nhà Lăng Linh ôn tập, ngày mai mẹ bạn ấy đưa chúng con đến trường. Cha ngủ sớm đi, đừng lo lắng cho con.”
Cúp điện thoại xong, tôi đứng ngoài ban công để gió thổi luồn qua hai má. Đột nhiên có cảm giác như thứ cái gì đó đi với tốc độ ánh sáng, từ lòng bàn chân lan đến tận não mình.
Tôi đã quên, hoàn toàn quên mất, tác dụng của rượu nho rất chậm, nhưng lại mạnh mẽ vô cùng.
“Chu Đạm Đạm.” Chu Dật ở phía sau gọi tôi.
Tôi lắc qua, lắc lại đi vào bên trong: “Gâu!”
Anh ta dùng ánh mắt cảnh báo nhìn tôi: “Em uống rượu nho trên bàn phải không?”
Tôi lắc đầu: “Có uống.” Rồi lại gật đầu: “Không, không uống.”
Sau đó cười ngây ngô…
Chu Dật tiến lên kéo tôi, hung tợn mắng: “Chu Đạm Đạm, thầy đúng là nên vứt em ở ngoài đường!
Tôi sửng sốt, đột ngột ngồi xuống: “Thầy ơi, em đau bụng!”
Anh ta liếc tôi hỏi: “Đau thật hay giả bộ?”
Tôi ngẩng đầu nhìn anh ta: “Mẹ... Con đau bụng.”
Cả người anh ta biểu hiện như hỏng bét.
Tôi ngồi xuống, nhoài người qua ôm lấy đùi anh ta: “Mẹ, con rất nhớ mẹ, ôi ôi, mẹ đi đâu vậy? Con và cha đều rất nhớ mẹ.”
Anh ta nhẹ nhàng ngồi xuống, sờ đầu của tôi: “Chu Đạm Đạm, đứng lên đi.”
Tôi vẫn ngồi yên ôm đùi anh ta, giọng nghẹn ngào: “Con đau bụng, con rất nhớ mẹ. Tại sao mẹ không cần cha và con nữa, mẹ ơi~”
Anh ta cầm tay muốn kéo tôi đứng lên, hỏi: “Mẹ em ở đâu?”
Tôi bất động tại chỗ nói: “Mất rồi.”
Cánh tay đang kéo tay tôi bỗng thả ra, một lát sau, giọng anh ta rất dịu dàng: “Đạm Đạm, đứng lên đi.”
Anh ta khom người dùng hai tay túm lấy tôi, gương mặt đẹp trai đến cả phụ nữ cũng ghen tị phóng to trước mắt, bờ môi hấp dẫn ấy khẽ nhếch: “Em đứng lên, thầy dìu em vào phòng ngủ nhé.”
Đã từng có ai nghĩ rằng, tiếng nói của anh ta rất đầm ấm mê hồn hay chưa?
Tôi vô thức nhìn đôi môi khẽ khép hờ đó, bỗng dưng một cảm xúc bất chợt từ đâu lùa về, tôi đem môi mình đặt lên bờ môi ấy, rồi vòng tay ôm lấy thắt lưng của anh ta.
Đôi môi của anh rất mềm mại, nhưng lại lạnh lẽo như đá. Tôi mở to hai mắt nhìn đăm đăm, mọi phiền muộn trong đầu đều tiêu tán hết…
Sau đó, tôi đứng bật dậy rời khỏi đôi môi anh ta, đưa mắt nhìn chăm chú, nói: “Mẹ, giọng mẹ nghe hay quá.”
Mặt anh ta không chút thay đổi, nhưng ánh mắt trở nên rất phức tạp, dùng một tay túm lấy tôi kéo đứng lên.
Tai tôi ù đặc, mắt cũng nổi cả đom đóm, tôi đẩy anh ta ra: “Mẹ, con đi ngủ.” Sau đó đi vào gian phòng anh ta đã chu bị, đóng cửa leo lên giường.
Không biết lúc nào, cánh cửa bị đẩy ra, tôi nghe thấy tiếng bước chân, cùng với giọng nam: “Chu Đạm Đạm?”
Vô nghĩa, không phải tôi thì là ai?
Tiếp theo có tiếng lầm bầm của anh ta: “Em có ở đây không?”
Trời đất! Chẳng phải tôi đang nằm một đống đây sao? Anh ta mù à? Tôi im lìm nhắm mắt lại, không để ý đến anh ta.
Vài phút sau, chăn của tôi bị xốc lên, bên tai là một giọng điệu kinh ngạc, phẫn nộ, ngang ngược, kèm theo khiếp sợ: “Chu Đạm Đạm, sao em chui xuống gầm giường hả? Chui ra ngoài cho thầy!”
Tôi sợ hãi run lên vài cái, rõ ràng tôi đang nằm trên giường, tại sao bây giờ lại lọt xuống gầm giường rồi?
Bá vương Đản Đản
“Gâu...” Tôi ôm cổ anh ta, không biết vì sao ý nghĩ trong đầu nóng lên, hét to một tiếng.
“Chu Đạm Đạm, em là con cún nhỏ sao?”
“Thầy mới là con cún, meo m”
“...”
Anh ta bế tôi cẩn thận đi từng bước xuống cầu thang. Đến ngã rẽ, anh ta ngây người một lát vì thiếu ánh đèn, nhìn không rõ đường.
Trong tay còn vướng bận con cún nhỏ này, sợ vấp té mà quăng mất tôi luôn.
Trong bóng đêm, tôi hoàn toàn không còn tỉnh táo, để tùy ý anh ta ôm lấy. Đầu óc dưới tác dụng của cồn, mất luôn ý thức nhận ra người đang bế là thầy giáo của mình.
Anh ta dừng lại vài giây, rồi dùng bàn tay đang vỗ nhẹ lên mặt tôi: “Chu Đạm Đạm, em kêu một tiếng xem.”
“Gâu!”
Đèn ở góc cầu thang bật sáng…
Suốt đường đi, tôi vẫn kêu mãi, cuối cùng chúng tôi cũng an toàn xuống dưới. Giờ này sân trường vắng lặng, đèn ven đường cũng từ từ tắt bớt. Chỉ có ngọn gió khuya lạnh lẽo rầm rì thổi qua bên tai.
Mỗi bước chân của Chu Dật đều vô cùng cẩn thận. Tôi nằm trong vòng tay anh ta ngước mắt nhìn lên, ngoại trừ đôi môi mỏng quyến rũ ra, chẳng thấy thêm gì khác. Qúa thất vọng, tôi nhắm chặt mắt lại.
Có lẽ anh ta cảm nhận được hành động của tôi, cất giọng lạnh lùng hỏi: “Tại sao leo lên đó uống rượu hả?”
Tôi mấp máy môi: “Bởi vì em là cô gái hư hỏng! Mà cô gái hư hỏng phải biết uống rượu, hút thuốc và trốn học…”
Bỗng có một luồng khí xông đến khiến tôi bị nấc cục: “Rượu cũng đã uống, còn trốn học là sở trường của em, chỉ còn lại… Này, thầy có thuốc lá không?”
Nói xong, không gian chợt lặng ngắt như tờ. Từ trên đỉnh đầu tôi truyền xuống tiếng cười khẽ, pha lẫn giọng nói chế nhạo của Chu Dật: “Con cún nhỏ cũng muốn hút thuốc ư?”
Tôi ợ lên một cái, chẳng biết mình bị bế đi đâu. “Em còn muốn thử qua thú: Chưa cưới đã mang thai nữa.” (>0<)
Thốt xong câu đó, phía trên đỉnh đầu tôi hoàn toàn yên lặng, chỉ còn tản ra hơi thở của sự không hài lòng.
Tôi thức thời ngậm, nhắm mắt giả vờ làm xác chết. Đỉnh đầu lành lạnh không biết vì gió thổi, hay là do rượu xông lên. Trong lúc đang choáng váng vì cơn ngà ngà, tôi nghe thấy tiếng Chu Dật mở cửa xe… Sau đó anh ta đặt tôi ngồi vào chiếc ghế da lạnh lẽo, làm cho tôi không tự chủ mà run rẩy.
Anh ta thắt dây an toàn cho tôi và cài luôn cho mình, rồi bật đèn trong xe lên. Ánh sáng ập vào chói mắt, tôi nhắm mắt khó chịu làm ầm lên: “Tắt đèn, tắt đèn đi… Chói mắt quá!”
Anh ta bất lực nhìn tôi, rồi đưa tay đang giữ vô lăng lên tắt đèn, vẻ mặt khó hiểu ẩn giấu sau màn đêm.
“Chu Đạm Đạm, nhà em ở đâu?”
Tôi nhìn ra cửa sổ, thư thái thả lỏng người dựa vào chiếc ghế da mềm mại. Tôi muốn làm một vũng bùn vô tri, phớt lờ lời anh ta.
Thấy tôi quay đầu đi chỗ khác, anh ta vươn tay ra đưa lên đầu vuốt nhẹ mái tóc tôi, rồi mạnh mẽ kéo tôi xoay lại: “Chu Đạm Đạm, thầy đang hỏi, nhà em ở đâu.”
Tôi trừng mắt liếc anh ta, hàm hố cười: “Ha ha, em sẽ không nói cho thầy biết.”
Chu Dật gõ nhẹ lên trán tôi, cất giọng nghiêm túc: “Thầy không đùa với em, nhanh nói cho thầy biết, thầy đưa em về nhà.”
Khóe mắt tôi nổi lên những tia gian tà, con ngươi đục ngầu không nhìn thấy anh ta, sờ nhẹ chỗ bị gõ, hất cằm đắc ý nói: “Thầy xin em đi, thầy xin thì em mới nói cho thầy biết~~”
Sắc mặt anh ta xanh mét, tôi mơ màng nghe thấy tiếng nghiến răng: “Chu Đạm Đạm, trả lời thành thật coi.”
Anh ta nổ máy cho xe lướt ra khỏi sân trường vắng lặng không có bóng người, đi tới cổng.
Tôi buồn bực, mệt mỏi ngồi dịch về phía sau: “Không được, thầy phải xin em, gâu~”
Xe bỗng dừng lại, Chu Dật cởi dây an toàn quay người, tay đặt lên trán tôi xem xét: “Cô nhóc này, em sao vậy? Cứ học tiếng chó kêu hoài thế.”
Tôi vuốt ve tay anh ta, lưu manh giơ ngón trỏ ra lắc lắc: “Ha ha, em thay đổi chủ ý rồi, thầy xin em cũng không nói cho thầy biết. Thầy hãy quăng em, để em làm một con cún nhỏ cô đơn lưu lạc ngoài đường đi, gâu~”
Mặc dù lúc này tôi nó lung tung, đầu óc rối mù, nhưng vừa dựa vào ghế khiến tôi nhớ đến cha mình. Nếu ở nhà cha biết được đứa con gái hoàn mỹ của ông đang say khướt, còn khóc lóc om sòm như quỷ sứ, thì sau này tôi chỉ có thể làm con cún nhỏ kêu ‘oẳng oẳng’.
Tôi bỗng dưng nhận ra, với tình hình này thì chớ nên chọc giận thầy Chu hiền hòa. Vì vậy, tôi đưa tay nhéo má mình đau đến đỏ ửng, rồi dùng ánh mắt ngây thơ, dễ thương như con nai vàng ngơ ngác, chấp hai tay lại thành hình chữ thập, chỉ thiếu điều quỳ xuống trước mặt Chu Dật.
“Thầy ơi~~~ giúp em với! Thầy nhìn xem, trên người em toàn mùi rượu, em không muốn cha thấy mình bê bối như vậy, cũng không muốn ông lo lắng. Em chỉ có thể nhờ vào thầy, thầy là thầy giáo, tất nhiên nói chuyện sẽ có uy tín, cha em chắc chắn sẽ tin lời…”
“Không được Chu Đạm Đạm, em phải về nhà.”
Tôi lập tức chuyển thành khóc lóc ầm ĩ, nũng nịu nói: “Đừng mà, đừng mà! Thầy là tốt nhất, thầy sẽ không để một cô bé yếu đuối như em lưu lạc đầu đường, phải không? Thầy lấy giấy căn cước thuê phòng trọ cho em ngủ, rồi có thể yên tâm về nhà, thầy nhé? Được không ạ? Em xin thầy mà, em thề sẽ trả lại tiền phòng đầy đủ!”
Tôi vội nhào vào lòng anh ta. Khóe môi Chu Dật giật nhẹ, đưa tay đẩy tôi ra: “Không được, thầy rất lo lắng.”
Tôi chán nản gục đầu, trong lòng thật không muốn về gặp cha.
Xe chạy dần ra khỏi trường, lẫn vào dòng xe cộ về đêm, anh ta thở dài nói: “Thôi được, thầy đưa em về nhà thầy.”
Tôi quay phắt lại nhìn cảnh giác. Như thể anh ta đoán được ý nghĩ của tôi, vừa buồn cười vừa khinh thường nói: “Em nghĩ quá xa rồi đấy.”
Tôi bực bội phản kháng: “Em có nghĩ gì đâu chứ!”
Anh ta cười khẽ, phớt lờ luôn tôi, chỉ tập trung lái xe.
Trong xe chẳng có nổi một bài hát. Chu Dật mở radio, trúng ngay chương trình đang kể một câu chuyện ma khá nổi tiếng. Tôi xoay mặt ra cửa sổ, nhìn những ánh đèn đường đầy màu sắc vụt lướt qua mặt tôi rồi vụt mất, nhìn cảnh tượng ấy khiến tôi rất nhanh chìm vào giấc ngủ.
Khi tỉnh lại, tốc độ xe đã chậm dần. Tôi tròn xoe mắt vì trong xe rất tối, hình như đang đi vào một khu nhỏ. Chu Dật lấy điều khiển từ xa mở cổng lên, cho xe chạy thẳng vào.
Men rượu đã giảm đi rất nhiều, tôi ngồi dậy hỏi anh ta: “Đây là nhà thầy sao?”
Anh ta chần chờ một giây mới nói: “Ừ.”
Tôi lảo đảo theo anh ta đợi thang máy dừng lại. Vừa bước vào nhà, cuối cùng ánh mắt tôi nhìn rõ mọi thứ hơn.
Nhà của Chu Dật bình thường, gồm ba phòng ngủ, hai phòng khách, nhưng cách trang trí rất trang nhã. Tuy tùy tiện đơn giản, mà vẫn toát lên vẻ ấm áp lạ kì, đây là phong cách mà tôi yêu thích. Những thứ đồ nội thất kết hợp ăn ý, tôi lại chẳng hiểu gì cả, ngu ngơ sờ soạng lên đó, rồi quay sang Chu Dật bật ngón tay cái, nói: “Nội thất nhà thầy sang trọng quá.”
Anh ta chả thèm cảm ơn, nghiêm giọng ra lệnh: “Ngối xuống sofa đi, thầy đi thay đồ đã.”
Ở đậu nhà người ta, tôi không thể cãi lời, huống chi, mình còn phải nhờ cậy anh ta tối nay. Vì thế tôi ngoan ngoãn, nghiêm chỉnh ngồi vào ghế không cục cựa, để anh ta hài lòng đi vào phòng.
Ngồi một lúc mà thầy vẫn chưa ra, tôi vươn đầu lưỡi liếm nhẹ đôi môi khô nứt, khao khát được một ly nước.
Bỗng nhiên tầm mắt rơi vào cái chai trên bàn trà, chất lỏng màu đỏ sậm – Đó là rượu nho.
Chả nhẽ lại uống rượu tiếp? Tôi liếc nhìn khắp nơi, sửng sốt vì trong nhà không có lấy một bình nước nào để có thể uống được.
Cổ họng ran rát, sau một hồi đấu tranh tư tưởng, tôi vươn tay cầm chai rượu nho, dùng đồ khui rượu đặt bên cạnh mở ra đưa lên miệng uống một hớp. Rồi vụng trộm đậy nắp lại, để vào chỗ cũ.
Đúng lúc cửa phòng ngủ bật mở, Chu Dật mặc chiếc áo T-shirt và quần dài bước ra nhìn thấy tôi đang ngồi trên sofa cười tủm tỉm, thì xoa nhẹ khóe mắt lo lắng.
“Đi vào toilet rửa mặt đi, thầy chuẩn bị giường cho em.”
Tôi cười tủm tỉm đứng dậy, cười tủm tỉm đi về phía anh ta chỉ, cười tủm tỉm đóng cửa lại.
Tôi vỗ nhẹ nước lạnh lên mặt, vừa cười vừa nhẹ nhàng mở cửa bước
Chu Dật đang bận rộn bên trong, tôi lại cảm thấy khát nước quá, nên cất tiếng hỏi: “Thầy ơi, nhà thầy có nước không ạ?”
“Trên bàn trà đấy.”
“Sao cơ…?”
Tôi nhìn chai rượu nho vừa bị mình uống trộm để trên bàn, im lặng một lúc… Rồi cầm nó lên, thoải mái nở nắp, đưa lên miệng uống thêm mấy hớp.
Trong sách nói, trước khi ngủ mà uống một ly rượu nho, sẽ rất có lợi cho cơ thể. Tôi đang làm theo trong sách mà~.
Đặt chai rượu lại chỗ cũ, đi đến căn phòng Chu Dật đang chuẩn bị, thấy anh ta đang lấy gối đầu, tôi tiến lên nói: “Để em giúp thầy.”
“Không cần.” Anh ta nhẫn tâm cự tuyệt ý tốt của tôi.
Tôi quan sát Chu Dật, anh ta nhìn rất trẻ, vì đang khom lưng, mái tóc rũ xuống trán, trông như một pho tượng đàn ông đẹp trai hoàn mỹ.
Tôi bị anh ta đuổi ra ngoài, nên cầm điện thoại đi đến ban công gọi điện cho cha. Tôi cố làm giọng mình nghe thật tự nhiên, bình tĩnh: “Cha à, hôm nay con ở lại nhà Lăng Linh ôn tập, ngày mai mẹ bạn ấy đưa chúng con đến trường. Cha ngủ sớm đi, đừng lo lắng cho con.”
Cúp điện thoại xong, tôi đứng ngoài ban công để gió thổi luồn qua hai má. Đột nhiên có cảm giác như thứ cái gì đó đi với tốc độ ánh sáng, từ lòng bàn chân lan đến tận não mình.
Tôi đã quên, hoàn toàn quên mất, tác dụng của rượu nho rất chậm, nhưng lại mạnh mẽ vô cùng.
“Chu Đạm Đạm.” Chu Dật ở phía sau gọi tôi.
Tôi lắc qua, lắc lại đi vào bên trong: “Gâu!”
Anh ta dùng ánh mắt cảnh báo nhìn tôi: “Em uống rượu nho trên bàn phải không?”
Tôi lắc đầu: “Có uống.” Rồi lại gật đầu: “Không, không uống.”
Sau đó cười ngây ngô…
Chu Dật tiến lên kéo tôi, hung tợn mắng: “Chu Đạm Đạm, thầy đúng là nên vứt em ở ngoài đường!
Tôi sửng sốt, đột ngột ngồi xuống: “Thầy ơi, em đau bụng!”
Anh ta liếc tôi hỏi: “Đau thật hay giả bộ?”
Tôi ngẩng đầu nhìn anh ta: “Mẹ... Con đau bụng.”
Cả người anh ta biểu hiện như hỏng bét.
Tôi ngồi xuống, nhoài người qua ôm lấy đùi anh ta: “Mẹ, con rất nhớ mẹ, ôi ôi, mẹ đi đâu vậy? Con và cha đều rất nhớ mẹ.”
Anh ta nhẹ nhàng ngồi xuống, sờ đầu của tôi: “Chu Đạm Đạm, đứng lên đi.”
Tôi vẫn ngồi yên ôm đùi anh ta, giọng nghẹn ngào: “Con đau bụng, con rất nhớ mẹ. Tại sao mẹ không cần cha và con nữa, mẹ ơi~”
Anh ta cầm tay muốn kéo tôi đứng lên, hỏi: “Mẹ em ở đâu?”
Tôi bất động tại chỗ nói: “Mất rồi.”
Cánh tay đang kéo tay tôi bỗng thả ra, một lát sau, giọng anh ta rất dịu dàng: “Đạm Đạm, đứng lên đi.”
Anh ta khom người dùng hai tay túm lấy tôi, gương mặt đẹp trai đến cả phụ nữ cũng ghen tị phóng to trước mắt, bờ môi hấp dẫn ấy khẽ nhếch: “Em đứng lên, thầy dìu em vào phòng ngủ nhé.”
Đã từng có ai nghĩ rằng, tiếng nói của anh ta rất đầm ấm mê hồn hay chưa?
Tôi vô thức nhìn đôi môi khẽ khép hờ đó, bỗng dưng một cảm xúc bất chợt từ đâu lùa về, tôi đem môi mình đặt lên bờ môi ấy, rồi vòng tay ôm lấy thắt lưng của anh ta.
Đôi môi của anh rất mềm mại, nhưng lại lạnh lẽo như đá. Tôi mở to hai mắt nhìn đăm đăm, mọi phiền muộn trong đầu đều tiêu tán hết…
Sau đó, tôi đứng bật dậy rời khỏi đôi môi anh ta, đưa mắt nhìn chăm chú, nói: “Mẹ, giọng mẹ nghe hay quá.”
Mặt anh ta không chút thay đổi, nhưng ánh mắt trở nên rất phức tạp, dùng một tay túm lấy tôi kéo đứng lên.
Tai tôi ù đặc, mắt cũng nổi cả đom đóm, tôi đẩy anh ta ra: “Mẹ, con đi ngủ.” Sau đó đi vào gian phòng anh ta đã chu bị, đóng cửa leo lên giường.
Không biết lúc nào, cánh cửa bị đẩy ra, tôi nghe thấy tiếng bước chân, cùng với giọng nam: “Chu Đạm Đạm?”
Vô nghĩa, không phải tôi thì là ai?
Tiếp theo có tiếng lầm bầm của anh ta: “Em có ở đây không?”
Trời đất! Chẳng phải tôi đang nằm một đống đây sao? Anh ta mù à? Tôi im lìm nhắm mắt lại, không để ý đến anh ta.
Vài phút sau, chăn của tôi bị xốc lên, bên tai là một giọng điệu kinh ngạc, phẫn nộ, ngang ngược, kèm theo khiếp sợ: “Chu Đạm Đạm, sao em chui xuống gầm giường hả? Chui ra ngoài cho thầy!”
Tôi sợ hãi run lên vài cái, rõ ràng tôi đang nằm trên giường, tại sao bây giờ lại lọt xuống gầm giường rồi?