Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Thầy ơi em ghét thầy! - Chương 01 phần 05
Chương 1.5
Bi kịch của Đản Đản
Tôi cầm điện thoại, giọt vắn giọt dài kể lể về vụ ‘huyết án’ bi thảm vừa xảy ra chiều nay. Hình như Lăng Linh rất vui thích, vui thích đến nỗi ca hát luôn trong điện thoại.
Trong lúc tôi âm thầm tưởng tượng cô nàng nghĩ gì và sẽ phản ứng như thế nào, thì Lăng Linh đã ‘mở máy’ không ngừng: “Trời đất quỷ thần thiên địa ơi! Vậy là cậu đã có tiếp xúc ‘thân mật’ với thầy Chu rồi, hai người lén lút như thế mà cậu còn chưa bằng lòng nữa à? Cậu nghĩ xem, từ việc này, chúng ta có thể nhận thấy thầy Chu là một người đàn ông hiểu ý, quan tâm và yêu thương học trò biết bao nhiêu. Thế mà cậu còn nỡ lòng đi trêu chọc thầy! Chu Đạm Đạm, lương tâm của cậu vứt đi đâu rồi?”
Tôi nghẹn họng nhìn trân trối chiếc điện thoại trong tay mà cấm khẩu, bị bạn học Lăng Linh oanh tạc cho một phen long trời lở đất. Tôi cứ nghĩ cô nàng muốn trực tiếp khiêu khích tôi, hay xem nhẹ chuyện Chu Dật dám dùng tã lót để ‘chơi’ tôi một vố. Vì vậy, trong đầu tôi chợt hiện ra con ngươi đen lay láy sáng lấp lánh của Chu Dật. Tôi bấc giác hoảng hốt, lập tức nói lảng sang chuyện khác
“Lăng Linh, cậu biết không? Tối nay mình có hẹn ra ngoài ăn tối với Đinh Trạch đấy. Ha ha ha.”
Lăng Linh gầm lên: “Không thể nào, số cậu hên quá vậy? Sao hẹn được anh ta?”
Tôi bay bổng như đi trên mây, cười lớn một tiếng thật khoa trương: “Ha ha ha, không phải, là cậu ấy hẹn mình mà.”
Lăng Linh dĩ nhiên quá khiếp sợ, cố ý đả kích nhiệt tình đang tăng tốc không ngừng của tôi: “Này cô gái ngốc nghếch! Đừng vui mừng quá sớm, chị đây nói lén cho em biết, em chỉ thuộc dạng chó ngáp phải ruồi thôi đấy.”
“Cậu cứ trù mình đi, cậu đang ghen tị với mình chứ gì? Ha ha ha.” Tôi mừng như điên lăn lộn trên giường.
Lăng Linh quyết định cúp điện thoại thật dứt khoát.
Lúc nằm trên giường, tôi không ngừng tưởng tượng ngày mai nên mặc đồ gì đi ăn tối với Đinh Trạch, và nguyên nhân Đinh Trạch mời tôi bữa cơm này.
Ngoài cửa sổ, đêm khuya thanh vắng, trên bầu trời chỉ có vài vì sao rải rác sáng lấp lánh. Tôi bỗng nhiên nhớ lại ngày đầu tiên mình gặp được Đinh Trạch.
Đó là khi tôi vừa vào ngôi trường này chưa lâu, các thầy cô giáo chưa mất lòng tin dạy dỗ tôi như bây giờ, mà còn đặc biệt yêu mến tôi. Có một lần, tôi đến văn phòng thì nhìn thấy một giáo viên chủ nhiệm đang nhăn mặt nhíu mày, ra vẻ rất hung tợn ‘dạy dỗ’ đám học trò cá biệt. Thấy cảnh ấy khiến tôi nhịn không được mà bật cười.
Kết quả, người đứng bên cạnh cũng cười khúc khích, tôi quay lại nhìn, hóa ra là Đinh Trạch.
Đó là một gương mặt sáng sủa với nụ cười ấm áp.
Vốn dĩ lúc ấy bầu không khí trong văn phòng rất nghiêm túc, nhưng bị tiếng cười của hai chúng tôi mà dịu đi ít nhiều.
Sau đó tôi và Đinh Trạch có dịp tham gia đội huấn luyện thi đấu cùng nhau, vì vậy quan hệ giữa tôi và cậu ấy ngày càng thân thiết. Cho tới bây giờ, cậu ấy vẫn luôn là ‘hòn ngọc quý’ được các giáo viên yêu thương. Còn tôi thì trở thành con chuột ghẻ bị mọi người cười chê. Một lần kia cậu ấy hỏi tôi, tại sao không chịu học, tôi không thèm nói cho cậu ấy
Cuối cùng cậu ấy cũng không hỏi tôi về vấn đề này nữa, nhưng quan hệ giữa hai chúng tôi vẫn thân thiết, lâu lâu còn cùng nhau ăn cơm trong căn tin.
Thật ra mỗi khi nghĩ đến vấn đề này, tôi vẫn không biết dùng từ nào để diễn tã mối quan hệ giữa chúng tôi. So với bạn bè bình thường thì thân hơn một chút, nhưng lại chẳng có gì mờ ám cả. Sự hiểu biết của tôi chỉ giới hạn ở mức: cậu ấy là một học sinh xuất sắc, thái độ khiêm tốn và nụ cười trong veo.
Vốn nghĩ rằng vì quá vui mừng nên mình sẽ mất ngủ. Ai dè đâu, cứ suy nghĩ miên man mà tôi chìm vào giấc ngủ trong vô thức, với chiếc điện thoại vẫn nắm trên tay.
Hôm sau là cuối tuần, tôi thức dậy hơi trễ. Vừa mở cửa phòng, đã thấy ba đang chuẩn bị ra ngoài, có lẽ muốn đến quán ăn. Tôi nhanh chóng rửa mặt, chạy đến quán Đạm Đạm nhỏ ở đường đối diện để phụ một tay.
Khi bước vào quán thấy rất đông khách, chuyện buôn bán cũng không tệ lắm. Ba tôi đầu đầy mồ hôi đang loay hoay trong bếp, tôi vội chạy ra ngoài mang một chiếc ghế vào cho ông nghỉ ngơi.
“Ba ơi, ba đừng làm mệt quá, lỡ bị thương đến mắt thì làm sao, chuyện nhỏ này bảo chú Tư làm được rồi.”
Ba tôi cười ha ha lắc đầu: “Quán ăn của mình, tự tay xuống bếp sẽ cảm thấy yên tâm hơn.”
Không thể bắt ba nghỉ tay, tôi chỉ còn biết ra phía trước giúp thu tiền.
Quán Đạm Đạm là do cha tôi mở hai năm trước, chuyên về món cay Tứ Xuyên. Quán không lớn lắm, chỉ có thể chứa khoảng mười bàn hai người ngồi. Tài nấu nướng của cha tôi rất nổi tiếng ở khu vực này, vì vậy chuyện làm ăn hai năm nay cũng không tệ, so với những ngày nghèo khó trước kia tốt hơn rất nhiều. Mắt trái của cha tôi bị đục thủy tinh thể, mấy năm trước chữa trị mất không ít tiền, nhưng cuối cùng không có kết quả mà hỏng luôn. Nhưng cha tôi vẫn vui vẻ, có thể thoát khỏi bóng ma của hai năm trước, tôi cũng yên tâm.
Sáu giờ bận rộn trôi qua thật nhanh, thoáng cái đã xế chiều. Nếu bây giờ có tấm gương trước mặt, tôi đoán mỗi sợi tóc đều dựng lên vì vui sướng! Mỗi cọng lông mi đều run rẩy, bởi vì tôi sẽ đi gặp Đinh Trạch – người làm tôi đứng ngồi không yên.
Về nhà, tôi trang điểm cho mình thành một cô gái tập hợp nhiều dáng vẻ của s quyến rũ và xinh đẹp, nhưng không mất đi vẻ thuần khiết trong sáng. Tôi mang theo tâm trạng ngọt ngào vui sướng, bước ra khỏi cửa nhà mình.
* * *
Những ngọn đèn của Thành phố A tỏa ánh sáng quyến rũ ra bốn phía. Có lẽ trời không tốt lắm do mây đen che xám xịt, nhưng những ánh đèn neon của những toà nhà cao tầng không kiêng nể gì vẫn rọi thẳng lên trời cao.
Tôi đứng trước đại sảnh gần cửa ra vào của nhà hàng danh tiếng vào bậc nhất, vô cùng thích thú nhìn người qua lại tấp nập và xe chạy như thoi đưa trên đường. Tâm trạng của tôi rất vui vẻ, có một cô gái ăn mặc rất hợp thời trang đi ngang qua liếc nhìn tôi một cái, tôi cũng nở nụ cười thật tươi với cô ta.
Nơi đây là trung tâm thành phố và cũng là nơi náo nhiệt nhất. Ở đây, nam nữ đều ăn mặc tươm tất sang trọng. Tôi nhìn gương mặt ngây thơ trong trang phục đơn giản qua tấm kính của nhà hàng mà không tránh khỏi khiếp đảm, ngửa mặt lên kêu trời. Bất giác, tôi nghĩ đến Đinh Trạch. Tôi và cậu ấy đều là học sinh, tiêu pha phung phí như vậy, chẳng biết cậu ta có kham nổi không? Tôi còn chưa biết hoàn cảnh gia đình của cậu ấy ra sao nữa.
Tôi âm thầm hạ quyết tâm, đêm nay trong lúc ăn tối nhất định phải tìm hiểu thật kỹ ‘gia cảnh’ của cậu ấy mới được.
Bỗng nhiên phía sau có ai vỗ nhẹ vào vai tôi, người đó chính là Đinh Trạch.
Điều khiến tôi có chút kinh ngạc là cách ăn mặc của cậu ấy không đơn giản như lúc đi học. Áo quần trên người toàn là đồ hiệu, tóc cũng chải chuốt rất kĩ.
Tôi có cảm giác nóng hừng hực như con tôm tươi mới chạm vào nước sôi. Đầu óc như có vô số những đám mây màu hồng nhạt đang bay là đà. Quả nhiên, bữa ăn tối nay là có mục đích. Tôi giận mình vì sao không ăn mặc cho thật xinh đẹp trong cuộc hẹn chính thức này!
Đinh Trạch nâng cổ tay nhìn nhìn nói: “Chắc cậu đợi đã lâu, mình bị kẹt xe nên tới trễ, ngại quá.”
Tôi nhanh chóng xua tay, dù cậu muộn một giờ mình cũng sẵn sàng chờ mà!
Cậu ấy cười cười: “Cậu muốn ăn gì, đêm nay mình mời cậu. Cứ gọi tự nhiên nhé.”
Tôi cười hắc hắc, chỉ vào bảng hiệu bằng điện rực rỡ có ghi nhà hàng Thiểm Thiểm dang tiếng nói: “Cậu đừng lo, những c như thế này mình không bạc đãi bản thân đâu.”
Cậu ấy cười càng lớn, tay cầm dây lưng, lắc lắc đầu: “Cậu nha... Hết thuốc chữa rồi.”
Tôi tức giận trừng mắt liếc cậu ấy một cái, nhấc chân muốn bước đi: “Chúng ta vào thôi.”
Cậu ấy thật nhanh giữ chặt tôi lại, giơ tay lên nhìn đồng hồ: “Chờ một chút, mình có hẹn với một người bạn nữa.”
“Ồ? Hử…” Tôi dừng bước ngơ ngác đứng bên cạnh cậu ấy, có một dự cảm xấu bao phủ xung quanh. Tôi không nghĩ cậu ấy còn hẹn người khác. Chẳng lẽ bữa cơm này chỉ là bữa ăn đơn thuần, mà không phải cậu ấy có ý gì với tôi sao? Tôi đưa tay vỗ nhè nhẹ nơi trái tim đang run lên mãnh liệt ấy, như cố lấy lại bình tĩnh.
Nhưng vẻ bình tĩnh ngắn ngủi đó nhanh chóng thành mất bình tĩnh!
Khi tôi đang đứng co ro trong gió, thì đôi mắt đột nhiên sáng lên, vì tôi nhìn thấy một cô gái xinh đẹp nhẹ bước về phía mình. Cô ấy nở nụ cười ngọt ngào như bắt chuyện, làm lộ ra hàm răng trắng đều như bắp.
Trước nay, tôi là người không cưỡng lại sắc đẹp, vì thế cũng giơ tay ngơ ngẩn chào đón cô ấy. Trong lòng tự hỏi, tôi quen với cô ấy? Và cô ấy quen tôi?
Lúc tôi đang suy tư, thì cô gái xinh đẹp nhỏ nhắn đã đứng trước mặt chúng tôi. Tôi chưa kịp lên tiếng, Đinh Trạch đã chào đón cô ấy: “Tại sao đến trễ vậy?”
Cô gái nhỏ xinh đẹp thè lưỡi: “Bị kẹt xe mà, hai người đợi lâu chưa?”
Đinh Trạch vuốt ve mái tóc mềm mại của cô ấy, dịu dàng nói: “Không lâu lắm, chúng ta vào đi.”
Vì thế... Những cô bác anh chị đang đi trên đường, xin hãy mắng tôi một cách hoa lệ đi!
Tôi tự mình đa tình, tự mình suy nghĩ viển vông, tôi... tôi không nên như vậy! Vì sao, vì sao và vì sao…
Tôi như một pho tượng đứng sừng sững trước cửa, những đám mây hồng bay bay trên đầu lập tức biến thành mây đen, kèm theo những tia sấm chớp ầm ầm.
Tôi cố làm ra vẻ bình tĩnh nhưng trong lòng không thể nào bình tĩnh nổi, vì trái tim tôi như bị ai bóp chặt, không ngừng giãy dụa. Vừa rồi tôi còn như một con tôm đầy sức sống, nhưng hiện tại sắp trở thành con tôm luộc mất rồi, trong miệng còn dính bọt biển màu trắng phun ra liên tục.
Cô gái nhỏ xinh đẹp chớp chớp mắt, cơn gió nhẹ thổi những sợi tóc bay bay nhìn rất trang nhã. Cô ấy lịch sự giơ tay ra: “Cậu khỏe không, mình tên là Thiểm Diệu.”
Người đẹp, ai đặt tên cho cô vậy? Thực sự rất hợp với cô, người đẹp Thiểm Diệu!
Tôi đang đau khổ cố chịu sự dày vò, càng đau khổ hơn khi lúc này phải đưa tay ra làm như không có việc gì để bắt tay cô ấy: “Mình tên Chu Đạm Đạm.”
Cô ấy chớp chớp mắt, ánh mắt sáng lấp lánh như những vì sao: “Tên thật dễ nghe.”
Đinh Trạch dẫn đường, ba người chúng tôi thong thả bước về phía đại sảnh tráng lệ. Người đẹp Thiểm Diệu đi song song bên cạnh tôi, tỏ vẻ xin lỗi: “Thật ngại quá, vừa rồi trên đường mình bị kẹt xe vì thế khiến cậu đợi hơi lâu.”
Tâm hồn yếu đuối của tôi không chịu nổi khóc hu hu, đừng trách tôi độc ác, thật ra tôi đang có chút chờ mong, Thiểm Diệu cô nương tuy dáng vẻ xinh đẹp nhưng có thể rất xấu tính khó ưa, thì tôi đây vẫn còn cơ hội.
Nhưng giờ này lòng tôi lạnh như băng mất hết hy vọng rồi. Thiểm Diệu cô nương thật sự xinh đẹp, còn không nhăn nhó kênh kiệu, là vẻ đẹp mà tôi thích, tôi có thể làm gì đây? Tôi chỉ yên lặng lắc đầu: “Không sao, lúc mình đi cũng hơi bị kẹt xe.”
Người phục vụ hướng dẫn chúng tôi đến một cái bàn cạnh cửa sổ, dĩ nhiên đã có dự tính trước, Thiểm Diệu cô nương và Đinh Trạch ngồi cạnh nhau, bỏ tôi một mình ngồi cô đơn ở đối diện.
Có thể dùng câu ‘lòng như đống tro tàn’ để diễn tã tâm trạng của tôi vào lúc này. Tôi cho rằng như vậy vẫn không chính xác lắm, đầu óc tôi dường như trống rỗng chẳng biết làm sao để bầu không khí sinh động lên. Nếu bây giờ các bạn nhìn thấy tôi, nhất định các bạn sẽ muốn mắng to một tiếng: “Cô gái này chắc có tật à? Không lẽ bị mắc bệnh gì, cười cứng ngắc như vậy!”
Quan hệ của Đinh Trạch và người đẹp Thiểm Diệu không cần nói cũng biết. Tôi cảm thấy thật đau khổ khi phải ngồi đối diện giữa hai người họ, tôi chẳng hiểu nổi ý nghĩa của bữa ăn tối nay là gì nữa.
Sau khi ăn xong, tôi ngồi yên lặng chanh, Đinh Trạch dịu dàng nhìn Thiểm Diệu, rồi nói với tôi: “Thật ra hôm nay là sinh nhật của Thiểm Diệu. Mình tính chỉ có hai đứa vui vầy bên nhau. Nhưng cô ấy thường nghe mình nhắc đến tên cậu, nên muốn gặp mặt. Sinh nhật có nhiều người chia sẻ, càng náo nhiệt hơn.”
y da... Hóa ra là thế.
Tôi cố nặn ra một nụ cười: “Thì ra là sinh nhật của cậu, Đinh Trạch không nói cho mình biết. Thật ngại quá, mình không chuẩn bị quà gì cả.”
Thiểm Diệu rất vui vẻ, nói: “Không hề gì, cậu đến chung vui với bọn mình là tốt rồi.”
Cuộc đối thoại ghê tởm này, khiến tôi có cảm giác muốn buồn nôn.
Cô ấy có gì để mất vui? Ấn tượng của tôi đối với Thiểm Diệu cô nương càng tốt hơn.
Thái độ của cô ấy rất tao nhã, cách cư xử lại khôn khéo thông minh. Thông minh đến mức gián tiếp đả kích âm thầm vào tâm hồn non nớt của kẻ tình địch – là tôi đây. Cô ấy rất xứng đáng là một người bạn gái ân cần và chăm sóc.
Tuy nhiên, trái tim non nớt mới bỡ ngỡ trước chữ ‘tình’ của tôi, đã bị bàn tay ngọc ngà của người đẹp Thiểm Dịu bóp nát. Cô ấy thật sự khiến tôi đau lòng muốn chết.
Tôi cố nuốt một ít đồ ăn nhưng chẳng còn mùi vị. Bối rối khiến tôi không biết mình ăn những gì và món nào nữa. Trong bữa ăn, tôi nhìn thấy đôi môi mềm mại và ánh mắt long lanh của Đinh Trạch, mà đầu óc như có tiếng kêu ‘vo ve’ của bầy ong mật.
Vì thế tôi đã làm một chuyện không hay lắm. Thừa dịp hai người họ không chú ý, lén lút lấy điện thoại cầm tay ra nhắn tin cho Lăng Linh: “Có việc gấp, mau gọi điện thoại cho mình ngay.”
Quả nhiên, cô em gái ‘ruột dư’ đáng yêu mà cũng đáng giận Lăng Linh một giây sau đã gọi điện thoại tới.
Tôi mở điện thoại ra, bắt đầu diễn trò. Và sau đây là toàn bộ quá trình cuộc gọi của tôi:
Tôi: “Cậu bị gì vậy?”
Lăng Linh: “Cậu bảo mình gọi cho cậu mà, còn hỏi gì nữa?”
Tôi: “A? Thật vậy
Lăng Linh: “Cậu bị bệnh à!”
Tôi: “Cậu đừng vội, mình qua đó bây giờ, được không?”
Lăng Linh: “Đúng là đồ thần kinh!”
Tôi lập tức cúp điện thoại, tỏ vẻ xin lỗi: “Thật ngại quá, bạn mình có chuyện gấp nhờ mình qua đó giúp. Hai người ăn từ từ nha, mình đi trước được không? Thật sự ngại quá.”
Không đợi Đinh Trạch trả lời, em Thiểm Diệu thân thiết bảo tôi: “Bạn của cậu không bị chuyện gì chứ? Không sao đâu, nếu cậu có chuyện gấp đi trước đi. Cám ơn cậu hôm nay chúc sinh nhật mình, lần sau nếu có rảnh chúng ta cùng đi chơi nhé.”
Tôi gật đầu lia lịa, cầm túi xách lên đi như bay ra khỏi nhà hàng.
Đi ra tới đầu đường, tôi quay lại nhìn nhà hàng danh tiếng vào bậc nhất của thành phố này. Bỗng nhiên có cảm giác chỉ có thể nhìn xa xa chiêm ngưỡng, mà không thể chạm, tựa như mối quan hệ giữa tôi và Đinh Trạch vậy.
Có lẽ hai năm trước, tôi có thể cùng cậu ấy sánh vai đứng chung một chỗ. Nhưng hiện tại tôi không có tư cách này.
Haizz, tôi vuốt nhẹ tóc, nhìn trung tâm thành phố phồn hoa nhộp nhịp choáng ngợp, nhưng dường như chả có gì ấn tượng lọt vào mắt tôi.
Trời sụp tối, không khí bắt đầu se lạnh. Hai mắt tôi bắn những luồng ánh sáng ra bốn phía, thêm vào vẻ mặt lạnh lùng khiến những người đi ngang qua cảm thấy sợ hãi. Vì vậy, không ai dám nhìn tôi lâu.
“Ôi~~ cưng ơi, cưng đừng giận nha, chúng ta trở về tâm sự tiếp…”
Bỗng nhiên phía sau vang đến một giọng nam đầy yêu mị lấn át tất cả những tạp âm khác lọt vào tai, khiến cả người tôi run rẩy. Tôi quay phắt người nhìn về phía phát ra giọng nói đó.
Không nhìn thì thôi, chứ vừa nhìn thấy đã khiến tôi như phát điên lên!
Kinh ngạc, khiếp sợ, thông cảm, tha thứ, đồng tình và vui sướng… đủ các loại tâm trạng nhồi nhét vào đầu óc như hư không của tôi đêm nay.
Tôi bị kích động đến run lên, thật sự ghê
Tôi nhìn thấy sắc mặt của thầy Chu Dật kính yêu xanh mét đứng trước một tòa nhà cao tầng với kiến trúc hào nhoáng và những tiếng hát lượn lờ truyền ra từ bên trong. Giữa tòa nhà có một chữ đơn giản rất lớn: ‘Hủy’
Tòa nhà này rất nổi tiếng và là trụ sợ bí mật của hội đồng tính luyến ái. Vì do hội viên lập ra, nên người bình thường không thể đi vào.
Thầy Chu của tôi bị một người đàn ông đẹp trai quyến rũ quấn lấy, dùng thứ ánh mắt dịu dàng như nước nhìn chằm chằm vào anh ta.
Bi kịch của Đản Đản
Tôi cầm điện thoại, giọt vắn giọt dài kể lể về vụ ‘huyết án’ bi thảm vừa xảy ra chiều nay. Hình như Lăng Linh rất vui thích, vui thích đến nỗi ca hát luôn trong điện thoại.
Trong lúc tôi âm thầm tưởng tượng cô nàng nghĩ gì và sẽ phản ứng như thế nào, thì Lăng Linh đã ‘mở máy’ không ngừng: “Trời đất quỷ thần thiên địa ơi! Vậy là cậu đã có tiếp xúc ‘thân mật’ với thầy Chu rồi, hai người lén lút như thế mà cậu còn chưa bằng lòng nữa à? Cậu nghĩ xem, từ việc này, chúng ta có thể nhận thấy thầy Chu là một người đàn ông hiểu ý, quan tâm và yêu thương học trò biết bao nhiêu. Thế mà cậu còn nỡ lòng đi trêu chọc thầy! Chu Đạm Đạm, lương tâm của cậu vứt đi đâu rồi?”
Tôi nghẹn họng nhìn trân trối chiếc điện thoại trong tay mà cấm khẩu, bị bạn học Lăng Linh oanh tạc cho một phen long trời lở đất. Tôi cứ nghĩ cô nàng muốn trực tiếp khiêu khích tôi, hay xem nhẹ chuyện Chu Dật dám dùng tã lót để ‘chơi’ tôi một vố. Vì vậy, trong đầu tôi chợt hiện ra con ngươi đen lay láy sáng lấp lánh của Chu Dật. Tôi bấc giác hoảng hốt, lập tức nói lảng sang chuyện khác
“Lăng Linh, cậu biết không? Tối nay mình có hẹn ra ngoài ăn tối với Đinh Trạch đấy. Ha ha ha.”
Lăng Linh gầm lên: “Không thể nào, số cậu hên quá vậy? Sao hẹn được anh ta?”
Tôi bay bổng như đi trên mây, cười lớn một tiếng thật khoa trương: “Ha ha ha, không phải, là cậu ấy hẹn mình mà.”
Lăng Linh dĩ nhiên quá khiếp sợ, cố ý đả kích nhiệt tình đang tăng tốc không ngừng của tôi: “Này cô gái ngốc nghếch! Đừng vui mừng quá sớm, chị đây nói lén cho em biết, em chỉ thuộc dạng chó ngáp phải ruồi thôi đấy.”
“Cậu cứ trù mình đi, cậu đang ghen tị với mình chứ gì? Ha ha ha.” Tôi mừng như điên lăn lộn trên giường.
Lăng Linh quyết định cúp điện thoại thật dứt khoát.
Lúc nằm trên giường, tôi không ngừng tưởng tượng ngày mai nên mặc đồ gì đi ăn tối với Đinh Trạch, và nguyên nhân Đinh Trạch mời tôi bữa cơm này.
Ngoài cửa sổ, đêm khuya thanh vắng, trên bầu trời chỉ có vài vì sao rải rác sáng lấp lánh. Tôi bỗng nhiên nhớ lại ngày đầu tiên mình gặp được Đinh Trạch.
Đó là khi tôi vừa vào ngôi trường này chưa lâu, các thầy cô giáo chưa mất lòng tin dạy dỗ tôi như bây giờ, mà còn đặc biệt yêu mến tôi. Có một lần, tôi đến văn phòng thì nhìn thấy một giáo viên chủ nhiệm đang nhăn mặt nhíu mày, ra vẻ rất hung tợn ‘dạy dỗ’ đám học trò cá biệt. Thấy cảnh ấy khiến tôi nhịn không được mà bật cười.
Kết quả, người đứng bên cạnh cũng cười khúc khích, tôi quay lại nhìn, hóa ra là Đinh Trạch.
Đó là một gương mặt sáng sủa với nụ cười ấm áp.
Vốn dĩ lúc ấy bầu không khí trong văn phòng rất nghiêm túc, nhưng bị tiếng cười của hai chúng tôi mà dịu đi ít nhiều.
Sau đó tôi và Đinh Trạch có dịp tham gia đội huấn luyện thi đấu cùng nhau, vì vậy quan hệ giữa tôi và cậu ấy ngày càng thân thiết. Cho tới bây giờ, cậu ấy vẫn luôn là ‘hòn ngọc quý’ được các giáo viên yêu thương. Còn tôi thì trở thành con chuột ghẻ bị mọi người cười chê. Một lần kia cậu ấy hỏi tôi, tại sao không chịu học, tôi không thèm nói cho cậu ấy
Cuối cùng cậu ấy cũng không hỏi tôi về vấn đề này nữa, nhưng quan hệ giữa hai chúng tôi vẫn thân thiết, lâu lâu còn cùng nhau ăn cơm trong căn tin.
Thật ra mỗi khi nghĩ đến vấn đề này, tôi vẫn không biết dùng từ nào để diễn tã mối quan hệ giữa chúng tôi. So với bạn bè bình thường thì thân hơn một chút, nhưng lại chẳng có gì mờ ám cả. Sự hiểu biết của tôi chỉ giới hạn ở mức: cậu ấy là một học sinh xuất sắc, thái độ khiêm tốn và nụ cười trong veo.
Vốn nghĩ rằng vì quá vui mừng nên mình sẽ mất ngủ. Ai dè đâu, cứ suy nghĩ miên man mà tôi chìm vào giấc ngủ trong vô thức, với chiếc điện thoại vẫn nắm trên tay.
Hôm sau là cuối tuần, tôi thức dậy hơi trễ. Vừa mở cửa phòng, đã thấy ba đang chuẩn bị ra ngoài, có lẽ muốn đến quán ăn. Tôi nhanh chóng rửa mặt, chạy đến quán Đạm Đạm nhỏ ở đường đối diện để phụ một tay.
Khi bước vào quán thấy rất đông khách, chuyện buôn bán cũng không tệ lắm. Ba tôi đầu đầy mồ hôi đang loay hoay trong bếp, tôi vội chạy ra ngoài mang một chiếc ghế vào cho ông nghỉ ngơi.
“Ba ơi, ba đừng làm mệt quá, lỡ bị thương đến mắt thì làm sao, chuyện nhỏ này bảo chú Tư làm được rồi.”
Ba tôi cười ha ha lắc đầu: “Quán ăn của mình, tự tay xuống bếp sẽ cảm thấy yên tâm hơn.”
Không thể bắt ba nghỉ tay, tôi chỉ còn biết ra phía trước giúp thu tiền.
Quán Đạm Đạm là do cha tôi mở hai năm trước, chuyên về món cay Tứ Xuyên. Quán không lớn lắm, chỉ có thể chứa khoảng mười bàn hai người ngồi. Tài nấu nướng của cha tôi rất nổi tiếng ở khu vực này, vì vậy chuyện làm ăn hai năm nay cũng không tệ, so với những ngày nghèo khó trước kia tốt hơn rất nhiều. Mắt trái của cha tôi bị đục thủy tinh thể, mấy năm trước chữa trị mất không ít tiền, nhưng cuối cùng không có kết quả mà hỏng luôn. Nhưng cha tôi vẫn vui vẻ, có thể thoát khỏi bóng ma của hai năm trước, tôi cũng yên tâm.
Sáu giờ bận rộn trôi qua thật nhanh, thoáng cái đã xế chiều. Nếu bây giờ có tấm gương trước mặt, tôi đoán mỗi sợi tóc đều dựng lên vì vui sướng! Mỗi cọng lông mi đều run rẩy, bởi vì tôi sẽ đi gặp Đinh Trạch – người làm tôi đứng ngồi không yên.
Về nhà, tôi trang điểm cho mình thành một cô gái tập hợp nhiều dáng vẻ của s quyến rũ và xinh đẹp, nhưng không mất đi vẻ thuần khiết trong sáng. Tôi mang theo tâm trạng ngọt ngào vui sướng, bước ra khỏi cửa nhà mình.
* * *
Những ngọn đèn của Thành phố A tỏa ánh sáng quyến rũ ra bốn phía. Có lẽ trời không tốt lắm do mây đen che xám xịt, nhưng những ánh đèn neon của những toà nhà cao tầng không kiêng nể gì vẫn rọi thẳng lên trời cao.
Tôi đứng trước đại sảnh gần cửa ra vào của nhà hàng danh tiếng vào bậc nhất, vô cùng thích thú nhìn người qua lại tấp nập và xe chạy như thoi đưa trên đường. Tâm trạng của tôi rất vui vẻ, có một cô gái ăn mặc rất hợp thời trang đi ngang qua liếc nhìn tôi một cái, tôi cũng nở nụ cười thật tươi với cô ta.
Nơi đây là trung tâm thành phố và cũng là nơi náo nhiệt nhất. Ở đây, nam nữ đều ăn mặc tươm tất sang trọng. Tôi nhìn gương mặt ngây thơ trong trang phục đơn giản qua tấm kính của nhà hàng mà không tránh khỏi khiếp đảm, ngửa mặt lên kêu trời. Bất giác, tôi nghĩ đến Đinh Trạch. Tôi và cậu ấy đều là học sinh, tiêu pha phung phí như vậy, chẳng biết cậu ta có kham nổi không? Tôi còn chưa biết hoàn cảnh gia đình của cậu ấy ra sao nữa.
Tôi âm thầm hạ quyết tâm, đêm nay trong lúc ăn tối nhất định phải tìm hiểu thật kỹ ‘gia cảnh’ của cậu ấy mới được.
Bỗng nhiên phía sau có ai vỗ nhẹ vào vai tôi, người đó chính là Đinh Trạch.
Điều khiến tôi có chút kinh ngạc là cách ăn mặc của cậu ấy không đơn giản như lúc đi học. Áo quần trên người toàn là đồ hiệu, tóc cũng chải chuốt rất kĩ.
Tôi có cảm giác nóng hừng hực như con tôm tươi mới chạm vào nước sôi. Đầu óc như có vô số những đám mây màu hồng nhạt đang bay là đà. Quả nhiên, bữa ăn tối nay là có mục đích. Tôi giận mình vì sao không ăn mặc cho thật xinh đẹp trong cuộc hẹn chính thức này!
Đinh Trạch nâng cổ tay nhìn nhìn nói: “Chắc cậu đợi đã lâu, mình bị kẹt xe nên tới trễ, ngại quá.”
Tôi nhanh chóng xua tay, dù cậu muộn một giờ mình cũng sẵn sàng chờ mà!
Cậu ấy cười cười: “Cậu muốn ăn gì, đêm nay mình mời cậu. Cứ gọi tự nhiên nhé.”
Tôi cười hắc hắc, chỉ vào bảng hiệu bằng điện rực rỡ có ghi nhà hàng Thiểm Thiểm dang tiếng nói: “Cậu đừng lo, những c như thế này mình không bạc đãi bản thân đâu.”
Cậu ấy cười càng lớn, tay cầm dây lưng, lắc lắc đầu: “Cậu nha... Hết thuốc chữa rồi.”
Tôi tức giận trừng mắt liếc cậu ấy một cái, nhấc chân muốn bước đi: “Chúng ta vào thôi.”
Cậu ấy thật nhanh giữ chặt tôi lại, giơ tay lên nhìn đồng hồ: “Chờ một chút, mình có hẹn với một người bạn nữa.”
“Ồ? Hử…” Tôi dừng bước ngơ ngác đứng bên cạnh cậu ấy, có một dự cảm xấu bao phủ xung quanh. Tôi không nghĩ cậu ấy còn hẹn người khác. Chẳng lẽ bữa cơm này chỉ là bữa ăn đơn thuần, mà không phải cậu ấy có ý gì với tôi sao? Tôi đưa tay vỗ nhè nhẹ nơi trái tim đang run lên mãnh liệt ấy, như cố lấy lại bình tĩnh.
Nhưng vẻ bình tĩnh ngắn ngủi đó nhanh chóng thành mất bình tĩnh!
Khi tôi đang đứng co ro trong gió, thì đôi mắt đột nhiên sáng lên, vì tôi nhìn thấy một cô gái xinh đẹp nhẹ bước về phía mình. Cô ấy nở nụ cười ngọt ngào như bắt chuyện, làm lộ ra hàm răng trắng đều như bắp.
Trước nay, tôi là người không cưỡng lại sắc đẹp, vì thế cũng giơ tay ngơ ngẩn chào đón cô ấy. Trong lòng tự hỏi, tôi quen với cô ấy? Và cô ấy quen tôi?
Lúc tôi đang suy tư, thì cô gái xinh đẹp nhỏ nhắn đã đứng trước mặt chúng tôi. Tôi chưa kịp lên tiếng, Đinh Trạch đã chào đón cô ấy: “Tại sao đến trễ vậy?”
Cô gái nhỏ xinh đẹp thè lưỡi: “Bị kẹt xe mà, hai người đợi lâu chưa?”
Đinh Trạch vuốt ve mái tóc mềm mại của cô ấy, dịu dàng nói: “Không lâu lắm, chúng ta vào đi.”
Vì thế... Những cô bác anh chị đang đi trên đường, xin hãy mắng tôi một cách hoa lệ đi!
Tôi tự mình đa tình, tự mình suy nghĩ viển vông, tôi... tôi không nên như vậy! Vì sao, vì sao và vì sao…
Tôi như một pho tượng đứng sừng sững trước cửa, những đám mây hồng bay bay trên đầu lập tức biến thành mây đen, kèm theo những tia sấm chớp ầm ầm.
Tôi cố làm ra vẻ bình tĩnh nhưng trong lòng không thể nào bình tĩnh nổi, vì trái tim tôi như bị ai bóp chặt, không ngừng giãy dụa. Vừa rồi tôi còn như một con tôm đầy sức sống, nhưng hiện tại sắp trở thành con tôm luộc mất rồi, trong miệng còn dính bọt biển màu trắng phun ra liên tục.
Cô gái nhỏ xinh đẹp chớp chớp mắt, cơn gió nhẹ thổi những sợi tóc bay bay nhìn rất trang nhã. Cô ấy lịch sự giơ tay ra: “Cậu khỏe không, mình tên là Thiểm Diệu.”
Người đẹp, ai đặt tên cho cô vậy? Thực sự rất hợp với cô, người đẹp Thiểm Diệu!
Tôi đang đau khổ cố chịu sự dày vò, càng đau khổ hơn khi lúc này phải đưa tay ra làm như không có việc gì để bắt tay cô ấy: “Mình tên Chu Đạm Đạm.”
Cô ấy chớp chớp mắt, ánh mắt sáng lấp lánh như những vì sao: “Tên thật dễ nghe.”
Đinh Trạch dẫn đường, ba người chúng tôi thong thả bước về phía đại sảnh tráng lệ. Người đẹp Thiểm Diệu đi song song bên cạnh tôi, tỏ vẻ xin lỗi: “Thật ngại quá, vừa rồi trên đường mình bị kẹt xe vì thế khiến cậu đợi hơi lâu.”
Tâm hồn yếu đuối của tôi không chịu nổi khóc hu hu, đừng trách tôi độc ác, thật ra tôi đang có chút chờ mong, Thiểm Diệu cô nương tuy dáng vẻ xinh đẹp nhưng có thể rất xấu tính khó ưa, thì tôi đây vẫn còn cơ hội.
Nhưng giờ này lòng tôi lạnh như băng mất hết hy vọng rồi. Thiểm Diệu cô nương thật sự xinh đẹp, còn không nhăn nhó kênh kiệu, là vẻ đẹp mà tôi thích, tôi có thể làm gì đây? Tôi chỉ yên lặng lắc đầu: “Không sao, lúc mình đi cũng hơi bị kẹt xe.”
Người phục vụ hướng dẫn chúng tôi đến một cái bàn cạnh cửa sổ, dĩ nhiên đã có dự tính trước, Thiểm Diệu cô nương và Đinh Trạch ngồi cạnh nhau, bỏ tôi một mình ngồi cô đơn ở đối diện.
Có thể dùng câu ‘lòng như đống tro tàn’ để diễn tã tâm trạng của tôi vào lúc này. Tôi cho rằng như vậy vẫn không chính xác lắm, đầu óc tôi dường như trống rỗng chẳng biết làm sao để bầu không khí sinh động lên. Nếu bây giờ các bạn nhìn thấy tôi, nhất định các bạn sẽ muốn mắng to một tiếng: “Cô gái này chắc có tật à? Không lẽ bị mắc bệnh gì, cười cứng ngắc như vậy!”
Quan hệ của Đinh Trạch và người đẹp Thiểm Diệu không cần nói cũng biết. Tôi cảm thấy thật đau khổ khi phải ngồi đối diện giữa hai người họ, tôi chẳng hiểu nổi ý nghĩa của bữa ăn tối nay là gì nữa.
Sau khi ăn xong, tôi ngồi yên lặng chanh, Đinh Trạch dịu dàng nhìn Thiểm Diệu, rồi nói với tôi: “Thật ra hôm nay là sinh nhật của Thiểm Diệu. Mình tính chỉ có hai đứa vui vầy bên nhau. Nhưng cô ấy thường nghe mình nhắc đến tên cậu, nên muốn gặp mặt. Sinh nhật có nhiều người chia sẻ, càng náo nhiệt hơn.”
y da... Hóa ra là thế.
Tôi cố nặn ra một nụ cười: “Thì ra là sinh nhật của cậu, Đinh Trạch không nói cho mình biết. Thật ngại quá, mình không chuẩn bị quà gì cả.”
Thiểm Diệu rất vui vẻ, nói: “Không hề gì, cậu đến chung vui với bọn mình là tốt rồi.”
Cuộc đối thoại ghê tởm này, khiến tôi có cảm giác muốn buồn nôn.
Cô ấy có gì để mất vui? Ấn tượng của tôi đối với Thiểm Diệu cô nương càng tốt hơn.
Thái độ của cô ấy rất tao nhã, cách cư xử lại khôn khéo thông minh. Thông minh đến mức gián tiếp đả kích âm thầm vào tâm hồn non nớt của kẻ tình địch – là tôi đây. Cô ấy rất xứng đáng là một người bạn gái ân cần và chăm sóc.
Tuy nhiên, trái tim non nớt mới bỡ ngỡ trước chữ ‘tình’ của tôi, đã bị bàn tay ngọc ngà của người đẹp Thiểm Dịu bóp nát. Cô ấy thật sự khiến tôi đau lòng muốn chết.
Tôi cố nuốt một ít đồ ăn nhưng chẳng còn mùi vị. Bối rối khiến tôi không biết mình ăn những gì và món nào nữa. Trong bữa ăn, tôi nhìn thấy đôi môi mềm mại và ánh mắt long lanh của Đinh Trạch, mà đầu óc như có tiếng kêu ‘vo ve’ của bầy ong mật.
Vì thế tôi đã làm một chuyện không hay lắm. Thừa dịp hai người họ không chú ý, lén lút lấy điện thoại cầm tay ra nhắn tin cho Lăng Linh: “Có việc gấp, mau gọi điện thoại cho mình ngay.”
Quả nhiên, cô em gái ‘ruột dư’ đáng yêu mà cũng đáng giận Lăng Linh một giây sau đã gọi điện thoại tới.
Tôi mở điện thoại ra, bắt đầu diễn trò. Và sau đây là toàn bộ quá trình cuộc gọi của tôi:
Tôi: “Cậu bị gì vậy?”
Lăng Linh: “Cậu bảo mình gọi cho cậu mà, còn hỏi gì nữa?”
Tôi: “A? Thật vậy
Lăng Linh: “Cậu bị bệnh à!”
Tôi: “Cậu đừng vội, mình qua đó bây giờ, được không?”
Lăng Linh: “Đúng là đồ thần kinh!”
Tôi lập tức cúp điện thoại, tỏ vẻ xin lỗi: “Thật ngại quá, bạn mình có chuyện gấp nhờ mình qua đó giúp. Hai người ăn từ từ nha, mình đi trước được không? Thật sự ngại quá.”
Không đợi Đinh Trạch trả lời, em Thiểm Diệu thân thiết bảo tôi: “Bạn của cậu không bị chuyện gì chứ? Không sao đâu, nếu cậu có chuyện gấp đi trước đi. Cám ơn cậu hôm nay chúc sinh nhật mình, lần sau nếu có rảnh chúng ta cùng đi chơi nhé.”
Tôi gật đầu lia lịa, cầm túi xách lên đi như bay ra khỏi nhà hàng.
Đi ra tới đầu đường, tôi quay lại nhìn nhà hàng danh tiếng vào bậc nhất của thành phố này. Bỗng nhiên có cảm giác chỉ có thể nhìn xa xa chiêm ngưỡng, mà không thể chạm, tựa như mối quan hệ giữa tôi và Đinh Trạch vậy.
Có lẽ hai năm trước, tôi có thể cùng cậu ấy sánh vai đứng chung một chỗ. Nhưng hiện tại tôi không có tư cách này.
Haizz, tôi vuốt nhẹ tóc, nhìn trung tâm thành phố phồn hoa nhộp nhịp choáng ngợp, nhưng dường như chả có gì ấn tượng lọt vào mắt tôi.
Trời sụp tối, không khí bắt đầu se lạnh. Hai mắt tôi bắn những luồng ánh sáng ra bốn phía, thêm vào vẻ mặt lạnh lùng khiến những người đi ngang qua cảm thấy sợ hãi. Vì vậy, không ai dám nhìn tôi lâu.
“Ôi~~ cưng ơi, cưng đừng giận nha, chúng ta trở về tâm sự tiếp…”
Bỗng nhiên phía sau vang đến một giọng nam đầy yêu mị lấn át tất cả những tạp âm khác lọt vào tai, khiến cả người tôi run rẩy. Tôi quay phắt người nhìn về phía phát ra giọng nói đó.
Không nhìn thì thôi, chứ vừa nhìn thấy đã khiến tôi như phát điên lên!
Kinh ngạc, khiếp sợ, thông cảm, tha thứ, đồng tình và vui sướng… đủ các loại tâm trạng nhồi nhét vào đầu óc như hư không của tôi đêm nay.
Tôi bị kích động đến run lên, thật sự ghê
Tôi nhìn thấy sắc mặt của thầy Chu Dật kính yêu xanh mét đứng trước một tòa nhà cao tầng với kiến trúc hào nhoáng và những tiếng hát lượn lờ truyền ra từ bên trong. Giữa tòa nhà có một chữ đơn giản rất lớn: ‘Hủy’
Tòa nhà này rất nổi tiếng và là trụ sợ bí mật của hội đồng tính luyến ái. Vì do hội viên lập ra, nên người bình thường không thể đi vào.
Thầy Chu của tôi bị một người đàn ông đẹp trai quyến rũ quấn lấy, dùng thứ ánh mắt dịu dàng như nước nhìn chằm chằm vào anh ta.
Bình luận facebook