Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Mãi mãi là bao xa - Chương 06 - Phần 1
CHƯƠNG 6
Khoảng cách giữa con người thường được số phận kéo gần lại từ khi nào họ cũng không hề hay biết.
Vào một đêm khuya nửa tháng sau đó, trong phòng thí nghiệm chỉ có một mình Lăng Lăng. Cô đặt cuốn sách trong tay xuống, dụi đôi mắt cay sè, cảm giác hơi buồn ngủ. Thế là cô ôm chăn gối đã chuẩn bị trước vào trong phòng thiết bị nhiệt cao. Cô đang tiến hành một thí nghiệm chống oxy hóa nhiệt độ cao liên tục trong một trăm giờ đồng hồ, cũng có nghĩa là, cô phải túc trực bên thiết bị liên tục một trăm giờ đồng hồ, để đề phòng tình huống bất thường dẫn tới hỏa hoạn.
Vừa bước vào phòng thí nghiệm, hơi độc ẩm ướt xen mùi cháy xộc vào mũi, Lăng Lăng thở dốc, đặt đám chăn gối lên chiếc giường gấp xiêu vẹo, rồi chậm rãi sắp xếp.
Làn gió thu luồn qua khe cửa, mang theo hơi lạnh se se.
Lăng Lăng túm chiếc áo khoác, nằm xuống giường, rồi quấn chặt người trong chiếc chăn.
Mỗi khi như lúc này, cảm giác cô đơn lại xâm chiếm tâm hồn cô, cô nhớ đến rất nhiều người, ông nội, bố, mẹ, những người bạn cũ, và tất nhiên có cả người ở nơi xa ấy...
Lăng Lăng nhìn những thiết bị thí nghiệm lốm đốm vết hoen gỉ, thực sự mong muốn có ai đó ở bên, dù chỉ để nói với cô một vài câu thôi cũng được... Nhưng trong phòng thí nghiệm yên tĩnh, chỉ có có tiếng kêu cọt kẹt phát ra từ chiếc giường cô đang nằm. Cô nhắm mắt lại, bỗng nghe thấy tiếng động khẽ, cô hốt hoảng nhảy xuống giường, hồi hộp nhìn vào góc tường.
Dưới tờ báo cũ có một vật gì đó đang động đậy, cô lùi về phía sau, người run lên như chiếc lá trong cơn gió, tim cũng thắt lại...
Kể từ sau lần bị chuột cắn hồi phổ thông trung học, Lăng Lăng rất sợ chuột, hễ nghe thấy tiếng động liền nhớ đến cái đêm tối tăm, ẩm ướt ấy, một con chuột bò trên người cô, khiến cô sởn cả gai ốc. Lăng Lăng đưa tay cầm lấy ống nghiệm ném mạnh, trong tiếng vỡ vụn của chiếc ống, mấy con bọ ngựa giật mình nhảy ra tứ phía.
Với một người mắc chứng sợ động vật bẩm sinh như Lăng Lăng thì hầu như không có con vật nào là cô không sợ, từ con sâu róm cho đến loài khủng long. Thế giới động vật trong mắt cô chẳng khác gì một bộ phim về đề tài khủng bố.
Trong một đêm cô đơn như thế này, Lăng Lăng chỉ còn biết trốn vào các góc, đưa tay xoa làn da nổi gai ốc, nhìn những con bọ ngựa chạy qua chạy lại. Cô bất lực đưa mắt nhìn những thiết bị thí nghiệm vô tri, mong sao có người đến giúp cô. Nhưng đáng tiếc, chẳng ai có thể đến giúp cô lúc này!
“Lăng Lăng?” Một người từ phía sau cất tiếng gọi tên cô.
Trong cơn hốt hoảng, vừa nghe thấy tiếng của Dương Lam Hàng, Lăng Lăng như người chết đuối vớ được cọng rơm, run rẩy nép vào người anh, túm chặt lấy anh. Bàn tay anh ấm áp và mạnh mẽ, mang lại cho cô một cảm giác an toàn mà chiếc bàn phím không thể nào có được.
Đã rất lâu rồi cô không có cảm giác này, cảm giác được bao bọc bởi một vòng tay ấm áp, ngửi thấy mùi hương thân quen, cảm nhận được hơi ấm và nhịp đập của trái tim anh. Cô run rẩy lấy lại nhịp thở, mùi thơm thoang thoảng của hoa nhài đã lấn át tất cả những mùi độc hại.
“Không sao...” Cô lùi ra khỏi vòng tay của anh, nén cảm giác hồi hộp, cố mỉm cười. “Em không sao!”
Dương Lam Hàng cũng không vặn hỏi, mà bước đến bên cạnh lò tăng nhiệt kiểm tra một lần, rồi đưa mắt nhìn một lượt phòng thí nghiệm bừa bộn, tồi tàn, cuối cùng chau mày nhìn chiếc giường gấp của cô. “Buổi tối em ngủ ở đây à? Chỉ có một mình em thì nguy hiểm quá.”
“Không sao đâu ạ.” Tuy miệng nói như vậy, nhưng trong lòng cô lại thầm oán lần thí nghiệm chẳng chút nhân đạo này.
Một trăm tiếng đồng hồ! Sao mà thầy ấy lại có thể nghĩ ra được nhỉ?
Anh không nói gì thêm, tiện tay cầm cuốn thuyết minh thiết bị dính đầy dầu mỡ và bắt đầu xem. Nhìn tình hình thì thấy, tạm thời thầy Dương không có ý định rời đi. Lăng Lăng thấy mừng thầm trong bụng, cúi người xuống gấp chiếc chăn, rồi chỉ xuống đó nói: “Thầy Dương, mời thầy ngồi.”
“Cảm ơn.” Dương Lam Hàng cũng không khách sáo, lập tức ngồi xuống, chỉ chỗ trống bên cạnh nói: “Em cũng ngồi xuống đi.”
Lăng Lăng ngồi xuống cuối giường, vẻ hơi thiếu tự nhiên.
Ở một khoảng cách rất gần với Dương Lam Hàng như vậy, cô không khỏi cảm thấy bất an.
“Thầy Dương, sao thầy vẫn chưa về ạ?” Cô hỏi một cách máy móc.
“Tôi... Tuần sau có hội nghị, nên tôi cần chuẩn bị một số tài liệu.”
“Đã muộn như thế rồi mà thầy vẫn còn làm việc, chắc là rất vất vả?”
“Tôi quen rồi!”
Câu nói này khiến Lăng Lăng chợt nghĩ tới người ấy. Không thể phủ nhận, Dương Lam Hàng và Mãi Mãi Là Bao Xa có rất nhiều điểm giống nhau, cũng học ở Mỹ, cũng rất xuất sắc, cũng là những nhân tài, và cũng phải bỏ ra rất nhiều mồ hôi nước mắt. Điều duy nhất không giống nhau, đó là: Dương Lam Hàng đã về nước, còn người ấy thì ở lại bên Mỹ.
Lăng Lăng mỉm cười chua chát, mỗi lần nhớ tới người ấy, nỗi chua chát lại dâng đầy trong lòng cô.
Dương Lam Hàng nhìn xung quanh, chau mày nói: “Điều kiện ở đây quả là rất tồi.”
“Tuy không thể so sánh với nước ngoài”, Lăng Lăng trả lời thận trọng, “nhưng ở trong nước thì điều kiện của phòng thí nghiệm của trường Đại học T cũng đã được coi là tốt rồi.”
Dương Lam Hàng nhìn kỹ cô, vẻ ngưỡng mộ không hề giấu giếm: “Lúc mới về nước, tôi đã nghĩ rằng, với điều kiện thí nghiệm của trường Đại học T, muốn tạo ra được những thành quả đúng là rất khó. Nhưng bây giờ thì tôi đã phát hiện ra, so với điều kiện thí nghiệm, có những học viên mà bất cứ khó khăn nào cũng khắc phục được như em mới là điều quan trọng hơn.”
“Em...” Lăng Lăng xấu hổ vì được khen, bất giác đổi tư thế, nói vẻ thẹn thùng. “Những học viên có tinh thần cầu tiến, chịu gian khó hơn em rất nhiều, thầy chưa biết đó thôi.”
Trong đêm cô tịch, mối quan hệ của hai người vì vậy cũng trở nên rất tuyệt diệu.
Nhìn vẻ ngoài, Dương Lam Hàng không giống với những lúc bình thường, anh cũng đã kể rất nhiều chuyện hồi anh ở Mỹ, Lăng Lăng im lặng ngồi nghe. Không hiểu sao, cảm giác nói chuyện một cách bình thản với Dương Lam Hàng có gì đó rất quen thuộc, cách thể hiện bằng ngôn ngữ của anh rất quen thuộc và dễ chịu. Vì thế, cô thường bất chợt hỏi những câu không nên hỏi.
Khi Dương Lam Hàng nói chuyện anh tới học ở Đại học Harvard, cô ngồi xích lại gần, chớp chớp mắt vẻ tò mò. “Thầy cũng đã học ở Harvard à?”
“Ừ, tôi đã tới đó.”
Cô nhìn anh vẻ ngưỡng mộ. Tất nhiên không phải là cô ngưỡng mộ Dương Lam Hàng, mà là ngưỡng mộ Đại học Harvard, và cả một người trong trường Harvard. “Trường Đại học Harvard như thế nào ạ?”
“Em có thích trường Đại học Harvard không?”
“Có ạ!” Không chỉ thích, mà cô còn mơ ước được tới đó.
Anh kể cho cô nghe rất tỉ mỉ về thư viện, giảng đường, nhà ăn... của trường Đại học Harvard.
Dòng suy tư, Lăng Lăng cũng bay tới nước Mỹ xa xôi theo lời kể của anh. Cô như mơ màng nhìn thấy một bóng người ngồi trong thư viện, đọc sách thâu đêm, nhìn thấy người ấy đang đứng trên bục trả lời lưu loát những câu hỏi của thầy giáo, và cả hình ảnh người ấy đang ăn cơm một mình trong góc nhà ăn...
Dương Lam Hàng nói: “Thực ra Đại học Harvard và MIT chỉ cách nhau một bức tường, nhưng con người và suy nghĩ thì lại hoàn toàn khác nhau...”
“MIT cũng ở bang Massachusetts sao?” Cô ngạc nhiên hỏi.
Dương Lam Hàng chỉ còn biết mỉm cười nhìn cô: “Em không biết chữ M trong MIT có nghĩa là gì à?”
Lăng Lăng lắc đầu, thì ra tên gọi đầy đủ của MIT là Massachusetts Institute of Technology.
Đúng là xấu hổ quá! Lại một phen bị Dương Lam Hàng coi thường rồi!
Thế còn Mãi Mãi Là Bao Xa học ở trường nào nhỉ? Đại học Harvard thì thiên về xã hội, còn MIT thì thiên về tự nhiên.
Có lẽ anh không học ở trường MIT thì phải?
Liệu anh ấy có phải là bạn học của Dương Lam Hàng không nhỉ?
Lăng Lăng hơi nhíu mày, rất muốn hỏi Dương Lam Hàng rằng có biết người ấy không, nhưng lại không biết bắt đầu từ đâu.
“Thầy Dương, từ bỏ những điều kiện tuyệt vời như vậy ở nước ngoài để trở về nước, thầy có thấy hối hận không?” Đây là câu hỏi mà cô đã rất muốn hỏi từ rất lâu rồi, nhưng chỉ trong một đêm như đêm nay cô mới dám cất lời.
“Có, hối hận.” Anh ngừng một lát, rồi nói: “Hối hận vì đã về quá muộn!”
“Vì sao?”
Ánh mắt của anh trở nên mơ màng, khuôn mặt đẹp trai trở nên phiêu du. “Vì hồi ở bên Mỹ, tôi đã yêu một cô gái...”
Tình yêu vốn là một chủ đề có sức hấp dẫn nhất đối với con gái, câu chuyện cũ đáng buồn của Dương Lam Hàng đặc biệt thu hút người khác. Lăng Lăng chăm chú lắng nghe, còn anh cũng thỏa mãn sự tò mò bằng cách kể chi tiết câu chuyện.
“Lúc ấy, tôi sống một mình ở nước ngoài, xa người thân, không bạn bè, hằng ngày từ sáng đến tối chỉ thấy toàn là thiết bị. Có lúc, tôi cũng cảm thấy rất cô đơn, muốn tìm một ai đó nói chuyện với mình. Cho dù là ai, cho dù bằng ngôn ngữ gì, chỉ cần người ấy nghe tôi nói mấy câu là đủ rồi...”
Cô đã hiểu, những người làm công tác nghiên cứu cần phải chịu đựng được sự vắng vẻ, cô đơn! Thế mà...
Là con người, đều bằng xương bằng thịt, ai mà chẳng có những tình cảm, mong muốn.
“Rồi tôi gặp cô ấy. Đó là một cô gái rất đáng yêu, lạc quan, cởi mở, thông minh, và rất hiểu người khác. Ở cô ấy dường như có một điều gì đó rất đặc biệt, thường làm rối loạn những suy nghĩ logic của tôi... Bất cứ khó khăn nào cũng không làm cô ấy chùn bước, nhưng đáng tiếc, điều duy nhất không hay là cô ấy không tự tin vào tình cảm của mình.”
“Thế ạ?”
Lăng Lăng thầm nhủ trong lòng: Gặp người như thầy, thì bất cứ người con gái nào cũng cảm thấy tự ti! Chưa nói tới nội tâm, chỉ riêng vẻ ngoài thì tỷ lệ các cô gái ngoái đầu nhìn lại khi gặp thầy ít nhất cũng phải là chín mươi chín phần trăm. Nếu cùng đi với thầy trên đường phố thì đúng là chẳng tìm đâu ra cảm giác an toàn.
Dương Lam Hàng tiếp tục: “Về mặt tình cảm, tôi chẳng có kinh nghiệm gì. Tôi không sao đoán được suy nghĩ của cô ấy, không biết cô ấy có thích tôi không...”
“Thầy nên để cô ấy biết điều đó.” Lăng Lăng nghĩ, có thể cô gái ấy không yêu người khác, mà chỉ vì không biết Dương Lam Hàng thích cô ấy mà thôi.
Rất nhiều chuyện tình cũng chỉ vì hiểu lầm mà đã bị bỏ lỡ!
“Tôi cũng đã từng bày tỏ với cô ấy.” Dương Lam Hàng cười gượng. “Nhưng đã bị cô ấy từ chối.”
Sao lại thế nhỉ? Đến Dương Lam Hàng cũng bị cô ta từ chối ư? Cô gái ấy... đúng là có cá tính, có khí chất!
Lăng Lăng thực sự ngưỡng mộ cô gái ấy!
“Tình cảm nhiều khi cũng phải có duyên phận, không thể gượng ép.”
“Tôi biết, tình cảm không thể gượng ép.” Ánh mắt của anh không còn xa xăm như trước nữa, anh nhìn vào mắt cô. “Nhưng tôi chỉ muốn biết một điều, cô ấy có yêu tôi không...”
Lăng Lăng né tránh ánh mắt rực lửa của Dương Lam Hàng, nhìn ra bầu trời nhờ nhờ ngoài cửa sổ, đêm đã sắp hết, bình minh đang đến gần.
Có thể là vì buồn ngủ nên cô thấy hơi đờ đẫn. “Biết rồi thì sẽ thế nào? Liệu có thể thay đổi được gì không?”
Giống như giữa cô và Mãi Mãi Là Bao Xa. Cô yêu anh thì sao nào, anh có thể trở về được không? Liệu anh có thể từ bỏ những mơ ước của mình không?
Thế thì thà chẳng cần phải tìm hiểu suy nghĩ của đối phương làm gì để khỏi phải bàng hoàng, giằng xé!
Vì... kết cục đã được định sẵn rồi.
Dương Lam Hàng cười tự giễu: “Khuyết điểm lớn nhất của tôi là làm việc gì cũng rất cố chấp, một khi tôi đã muốn làm thì tôi không thể nào thuyết phục được mình từ bỏ...”
Một tinh thần rất đáng trân trọng, nhưng lại gặp không đúng người!
Lăng Lăng không biết nên đáp lại thế nào.
“Tôi có thể hỏi em một câu riêng tư được không?” Anh nói vẻ trịnh trọng.
“Thầy cứ hỏi đi ạ!”
“Em thực sự cảm thấy chẳng có cô gái nào bằng lòng lấy tôi à?”
Trời ơi! Chuyện từ tám đời mười kiếp rồi mà vẫn không quên...
Nhưng ngẫm nghĩ kỹ, thì đối với một người con trai thất bại trên tình trường, câu nói này đúng là rất khiến người ấy bị tổn thương.
Lăng Lăng mân mê những ngón tay, cúi đầu im lặng.
Dương Lam Hàng đứng lên đúng lúc, nhìn đồng hồ, nói: “Trời sắp sáng rồi, em vào phòng làm việc của tôi nghỉ một chút đi.”
“Không cần đâu ạ, một lát nữa sẽ có bạn khác đến thay em, bạn ấy sẽ trông giúp em ban ngày...”
“Thế thì em ngủ một lát đi. Cho em cái này...” Khi Dương Lam Hàng đứng dậy, giống như người làm ảo thuật, lấy ra từ túi một gói sữa tươi. “Uống một chút rồi hãy ngủ.”
“Cảm ơn thầy!” Lăng Lăng đón lấy, gói sữa vẫn còn mang hơi ấm từ người anh.
“Buổi tối em đừng đến nữa, con gái mà ở đây suốt đêm nguy hiểm lắm, để tôi sắp xếp người khác tiếp tục thực hiện thí nghiệm này.”
“Em làm được mà.” Cô đứng dậy, vẻ kiên định. “Thầy Dương, thầy không cần phải sắp xếp người khác đâu, em có thể làm được.”
“Em...”
“Em có thể quen dần.”
Dương Lam Hàng cười, đặt tay lên vai cô, không nói gì nữa.
Sau khi Dương Lam Hàng đi, Lăng Lăng nhìn gói sữa trong tay, trong lòng có một cảm giác thật lạ, dường như khối băng trong lòng đang dần tan, chảy thành nước, chảy dọc người cô...
Rốt cuộc thì Dương Lam Hàng là người như thế nào?
Sự xuất sắc của anh khiến người và quỷ thần đều ghen tỵ, phẩm chất của anh khiến biết bao cô gái si mê, nhưng tình cảm sâu sắc của anh không đủ để anh yêu một cô gái, không quên được, không rời bỏ được, và anh đã lặng lẽ trở về nước vì cô ấy...
Chà!
Một người đàn ông như vậy, không thể nào không làm cho người khác thấy ruột đau như cắt!
Nằm mơ màng đến khoảng hơn sáu giờ, Tiêu Tiêu và Kiều Kiều đến phòng thí nghiệm, Lăng Lăng thu dọn đồ về ký túc xá.
Sau một đêm không ngủ, cảm giác hạnh phúc nhất của con người không gì hơn là thay bộ đồ ngủ, nằm trên chiếc giường thoải mái của mình, ôm chiếc chăn mới giặt còn thoảng mùi hoa nhài chìm vào giấc mộng.
Trong giấc mộng, cô thấy mình vẫn đang nói chuyện với Dương Lam Hàng, nói rất lâu. Cô thì gật đầu liên tục, nhìn vào đôi mắt sâu thẳm của anh gần trong gang tấc... Rất sâu như chứa đựng cả ngàn vạn lời muốn nói, phải chăng đó là “sự sâu sắc” mà mọi người thường nói tới.
Sau khi tỉnh dậy, giống như mọi ngày, Lăng Lăng quay từ đầu giường xuống chân giường và bật máy lên, sau đó vùi đầu vào xem có tín hiệu thông tin trên phần tự động của QQ không, nếu nghe thấy có, lập tức lao ra khỏi giường, nếu không có thì cố nằm thêm một lúc nữa.
Tín hiệu thông tin kêu lên rồi, Lăng Lăng lập tức nhìn lên hình chiếc đầu nhảy nhót ở góc phải, chiếc đầu trọc! Trong chốc lát cơn buồn ngủ hoàn toàn biến mất.
Trong số các bạn trên mạng QQ của cô, hình chiếc đầu ấy là thuộc về anh, vì thế cô đã gửi đến tất cả những người bạn ấy mẩu tin: “Nếu muốn ở trên trang QQ của tôi, xin đừng dùng hình chiếc đầu đó, nếu không sẽ bị đưa vào danh sách đen! Bản cô nương chấp pháp rất nghiêm, nếu vi phạm sẽ bị truy cứu đến cùng!” và cô đã để tấm hình bán thân trọc đầu ở phía dưới.
Từ đó về sau, hễ chiếc đầu trọc lắc lư, cô biết ngay đó là ai.
Niềm vui chỉ đơn giản như vậy!
Lăng Lăng đưa tay nhấp chuột vào hình chiếc đầu một cách thuần thục.
Mãi Mãi Là Bao Xa: “Ngủ dậy rồi à?”
“Vâng!” Lăng Lăng đưa tay bóp đầu, đầu cô hơi đau, ngồi dậy, ôm chiếc máy tính trong lòng. “Anh nói xem, thí nghiệm tính năng chống oxy hóa nhất định phải kéo dài một trăm tiếng đồng hồ thật à? Thế thì mệt quá!”
“Anh có một người bạn đã từng làm thí nghiệm chống oxy hóa hàng chục ngàn giờ đồng hồ”, anh nói, “nhưng kết quả không lấy gì làm tốt.”
Xem ra Dương Lam Hàng bảo cô tiến hành một thí nghiệm trong một trăm tiếng đồng hồ đã là khoan dung lắm rồi! Trạng thái tâm lý của Lăng Lăng lập tức cân bằng lại!
“Tối hôm qua có mệt không? Tối nay còn phải đi nữa không?” Anh hỏi với vẻ quan tâm.
“Cũng không mệt lắm. Tổng cộng năm ngày bốn đêm, tất nhiên là phải đi rồi.”
“Vì sao không để cho ông thầy biến thái ấy tìm người khác giúp?”
Lăng Lăng ngẫm nghĩ hồi lâu, cảm thấy không được dễ chịu cho lắm, ánh mắt cuối cùng dừng lại ở chữ “biến thái”. Từ này dùng để nói về Dương Lam Hàng không dưới trăm lần, nhưng sao khi nghe người khác nói như vậy, cô lại cảm thấy không thích.
Không lẽ cô và Kiều Kiều giống nhau, đều theo kiểu chủ sở hữu tư bản, mình chửi mắng thế nào cũng được, nhưng nếu người khác cũng làm như vậy thì lại thấy không được?
Có lẽ thế thật. Lăng Lăng không có tâm trạng nghiên cứu kỹ nguyên nhân, chỉ chú tâm vào nói chuyện. “Em không vào địa ngục thì ai sẽ vào đây? Dương Lam Hàng chỉ hướng dẫn một mình em, vậy thì sắp xếp với ai được? Không lẽ lại để cho một nhân tài trụ cột của quốc gia phải trông một đống thiết bị rách chẳng đáng tiền?”
“Ồ?! Ông ta trở thành “trụ cột của quốc gia” từ khi nào vậy?”
“Không thể phủ nhận rằng thầy ấy rất biến thái, nhưng thầy ấy...” Lăng Lăng nhìn túi sữa tươi ở đầu giường, cẩn thận gõ từng chữ một. “Miễn cưỡng thì thầy ấy cũng được xếp vào nguồn tài nguyên của quốc gia. Lạm dụng nguồn tài nguyên của quốc gia là phạm pháp!”
“Nguồn tài nguyên của quốc gia? Thế thì ông ấy chắc hẳn không phải là người không thể lấy được vợ rồi?”
Bất giác, Lăng Lăng nhớ đến câu nói tối hôm qua của Dương Lam Hàng: “Tôi không sao thuyết phục được mình từ bỏ.”
Rất cảm động, một tình yêu vô vọng, nhưng thầy ấy vẫn không từ bỏ, không hối hận.
Trong phút cảm động, Lăng Lăng gõ: “Theo em, có thể suốt đời thầy ấy sẽ cô độc...”
“...” Người bên kia im lặng.
Rồi Lăng Lăng bổ sung một câu gây sốc cho người khác: “Cũng tốt thôi! Như thế thì nhà nước có thể tận dụng được tài nguyên!”
“...”
“Sao anh không nói gì thế?”
Ở bên kia, người ấy thở dài: Còn phải hỏi! Tiết kiệm tài nguyên của quốc gia!
“Em đi ăn chút gì đi, chú ý giữ gìn sức khỏe”, anh nói.
“Em biết rồi.”
“Thức đêm sẽ dễ bị đói, dạ dày của em lại không tốt, nhớ mang theo đồ ăn nhé.”
Lăng Lăng cảm thấy trong lòng rất ấm áp, bèn nói: “Em biết rồi, nói nhiều quá!”
“Tạm biệt!” Quả nhiên người ấy không nói nữa.
“Tạm biệt!”
Khoảng cách giữa con người thường được số phận kéo gần lại từ khi nào họ cũng không hề hay biết.
Vào một đêm khuya nửa tháng sau đó, trong phòng thí nghiệm chỉ có một mình Lăng Lăng. Cô đặt cuốn sách trong tay xuống, dụi đôi mắt cay sè, cảm giác hơi buồn ngủ. Thế là cô ôm chăn gối đã chuẩn bị trước vào trong phòng thiết bị nhiệt cao. Cô đang tiến hành một thí nghiệm chống oxy hóa nhiệt độ cao liên tục trong một trăm giờ đồng hồ, cũng có nghĩa là, cô phải túc trực bên thiết bị liên tục một trăm giờ đồng hồ, để đề phòng tình huống bất thường dẫn tới hỏa hoạn.
Vừa bước vào phòng thí nghiệm, hơi độc ẩm ướt xen mùi cháy xộc vào mũi, Lăng Lăng thở dốc, đặt đám chăn gối lên chiếc giường gấp xiêu vẹo, rồi chậm rãi sắp xếp.
Làn gió thu luồn qua khe cửa, mang theo hơi lạnh se se.
Lăng Lăng túm chiếc áo khoác, nằm xuống giường, rồi quấn chặt người trong chiếc chăn.
Mỗi khi như lúc này, cảm giác cô đơn lại xâm chiếm tâm hồn cô, cô nhớ đến rất nhiều người, ông nội, bố, mẹ, những người bạn cũ, và tất nhiên có cả người ở nơi xa ấy...
Lăng Lăng nhìn những thiết bị thí nghiệm lốm đốm vết hoen gỉ, thực sự mong muốn có ai đó ở bên, dù chỉ để nói với cô một vài câu thôi cũng được... Nhưng trong phòng thí nghiệm yên tĩnh, chỉ có có tiếng kêu cọt kẹt phát ra từ chiếc giường cô đang nằm. Cô nhắm mắt lại, bỗng nghe thấy tiếng động khẽ, cô hốt hoảng nhảy xuống giường, hồi hộp nhìn vào góc tường.
Dưới tờ báo cũ có một vật gì đó đang động đậy, cô lùi về phía sau, người run lên như chiếc lá trong cơn gió, tim cũng thắt lại...
Kể từ sau lần bị chuột cắn hồi phổ thông trung học, Lăng Lăng rất sợ chuột, hễ nghe thấy tiếng động liền nhớ đến cái đêm tối tăm, ẩm ướt ấy, một con chuột bò trên người cô, khiến cô sởn cả gai ốc. Lăng Lăng đưa tay cầm lấy ống nghiệm ném mạnh, trong tiếng vỡ vụn của chiếc ống, mấy con bọ ngựa giật mình nhảy ra tứ phía.
Với một người mắc chứng sợ động vật bẩm sinh như Lăng Lăng thì hầu như không có con vật nào là cô không sợ, từ con sâu róm cho đến loài khủng long. Thế giới động vật trong mắt cô chẳng khác gì một bộ phim về đề tài khủng bố.
Trong một đêm cô đơn như thế này, Lăng Lăng chỉ còn biết trốn vào các góc, đưa tay xoa làn da nổi gai ốc, nhìn những con bọ ngựa chạy qua chạy lại. Cô bất lực đưa mắt nhìn những thiết bị thí nghiệm vô tri, mong sao có người đến giúp cô. Nhưng đáng tiếc, chẳng ai có thể đến giúp cô lúc này!
“Lăng Lăng?” Một người từ phía sau cất tiếng gọi tên cô.
Trong cơn hốt hoảng, vừa nghe thấy tiếng của Dương Lam Hàng, Lăng Lăng như người chết đuối vớ được cọng rơm, run rẩy nép vào người anh, túm chặt lấy anh. Bàn tay anh ấm áp và mạnh mẽ, mang lại cho cô một cảm giác an toàn mà chiếc bàn phím không thể nào có được.
Đã rất lâu rồi cô không có cảm giác này, cảm giác được bao bọc bởi một vòng tay ấm áp, ngửi thấy mùi hương thân quen, cảm nhận được hơi ấm và nhịp đập của trái tim anh. Cô run rẩy lấy lại nhịp thở, mùi thơm thoang thoảng của hoa nhài đã lấn át tất cả những mùi độc hại.
“Không sao...” Cô lùi ra khỏi vòng tay của anh, nén cảm giác hồi hộp, cố mỉm cười. “Em không sao!”
Dương Lam Hàng cũng không vặn hỏi, mà bước đến bên cạnh lò tăng nhiệt kiểm tra một lần, rồi đưa mắt nhìn một lượt phòng thí nghiệm bừa bộn, tồi tàn, cuối cùng chau mày nhìn chiếc giường gấp của cô. “Buổi tối em ngủ ở đây à? Chỉ có một mình em thì nguy hiểm quá.”
“Không sao đâu ạ.” Tuy miệng nói như vậy, nhưng trong lòng cô lại thầm oán lần thí nghiệm chẳng chút nhân đạo này.
Một trăm tiếng đồng hồ! Sao mà thầy ấy lại có thể nghĩ ra được nhỉ?
Anh không nói gì thêm, tiện tay cầm cuốn thuyết minh thiết bị dính đầy dầu mỡ và bắt đầu xem. Nhìn tình hình thì thấy, tạm thời thầy Dương không có ý định rời đi. Lăng Lăng thấy mừng thầm trong bụng, cúi người xuống gấp chiếc chăn, rồi chỉ xuống đó nói: “Thầy Dương, mời thầy ngồi.”
“Cảm ơn.” Dương Lam Hàng cũng không khách sáo, lập tức ngồi xuống, chỉ chỗ trống bên cạnh nói: “Em cũng ngồi xuống đi.”
Lăng Lăng ngồi xuống cuối giường, vẻ hơi thiếu tự nhiên.
Ở một khoảng cách rất gần với Dương Lam Hàng như vậy, cô không khỏi cảm thấy bất an.
“Thầy Dương, sao thầy vẫn chưa về ạ?” Cô hỏi một cách máy móc.
“Tôi... Tuần sau có hội nghị, nên tôi cần chuẩn bị một số tài liệu.”
“Đã muộn như thế rồi mà thầy vẫn còn làm việc, chắc là rất vất vả?”
“Tôi quen rồi!”
Câu nói này khiến Lăng Lăng chợt nghĩ tới người ấy. Không thể phủ nhận, Dương Lam Hàng và Mãi Mãi Là Bao Xa có rất nhiều điểm giống nhau, cũng học ở Mỹ, cũng rất xuất sắc, cũng là những nhân tài, và cũng phải bỏ ra rất nhiều mồ hôi nước mắt. Điều duy nhất không giống nhau, đó là: Dương Lam Hàng đã về nước, còn người ấy thì ở lại bên Mỹ.
Lăng Lăng mỉm cười chua chát, mỗi lần nhớ tới người ấy, nỗi chua chát lại dâng đầy trong lòng cô.
Dương Lam Hàng nhìn xung quanh, chau mày nói: “Điều kiện ở đây quả là rất tồi.”
“Tuy không thể so sánh với nước ngoài”, Lăng Lăng trả lời thận trọng, “nhưng ở trong nước thì điều kiện của phòng thí nghiệm của trường Đại học T cũng đã được coi là tốt rồi.”
Dương Lam Hàng nhìn kỹ cô, vẻ ngưỡng mộ không hề giấu giếm: “Lúc mới về nước, tôi đã nghĩ rằng, với điều kiện thí nghiệm của trường Đại học T, muốn tạo ra được những thành quả đúng là rất khó. Nhưng bây giờ thì tôi đã phát hiện ra, so với điều kiện thí nghiệm, có những học viên mà bất cứ khó khăn nào cũng khắc phục được như em mới là điều quan trọng hơn.”
“Em...” Lăng Lăng xấu hổ vì được khen, bất giác đổi tư thế, nói vẻ thẹn thùng. “Những học viên có tinh thần cầu tiến, chịu gian khó hơn em rất nhiều, thầy chưa biết đó thôi.”
Trong đêm cô tịch, mối quan hệ của hai người vì vậy cũng trở nên rất tuyệt diệu.
Nhìn vẻ ngoài, Dương Lam Hàng không giống với những lúc bình thường, anh cũng đã kể rất nhiều chuyện hồi anh ở Mỹ, Lăng Lăng im lặng ngồi nghe. Không hiểu sao, cảm giác nói chuyện một cách bình thản với Dương Lam Hàng có gì đó rất quen thuộc, cách thể hiện bằng ngôn ngữ của anh rất quen thuộc và dễ chịu. Vì thế, cô thường bất chợt hỏi những câu không nên hỏi.
Khi Dương Lam Hàng nói chuyện anh tới học ở Đại học Harvard, cô ngồi xích lại gần, chớp chớp mắt vẻ tò mò. “Thầy cũng đã học ở Harvard à?”
“Ừ, tôi đã tới đó.”
Cô nhìn anh vẻ ngưỡng mộ. Tất nhiên không phải là cô ngưỡng mộ Dương Lam Hàng, mà là ngưỡng mộ Đại học Harvard, và cả một người trong trường Harvard. “Trường Đại học Harvard như thế nào ạ?”
“Em có thích trường Đại học Harvard không?”
“Có ạ!” Không chỉ thích, mà cô còn mơ ước được tới đó.
Anh kể cho cô nghe rất tỉ mỉ về thư viện, giảng đường, nhà ăn... của trường Đại học Harvard.
Dòng suy tư, Lăng Lăng cũng bay tới nước Mỹ xa xôi theo lời kể của anh. Cô như mơ màng nhìn thấy một bóng người ngồi trong thư viện, đọc sách thâu đêm, nhìn thấy người ấy đang đứng trên bục trả lời lưu loát những câu hỏi của thầy giáo, và cả hình ảnh người ấy đang ăn cơm một mình trong góc nhà ăn...
Dương Lam Hàng nói: “Thực ra Đại học Harvard và MIT chỉ cách nhau một bức tường, nhưng con người và suy nghĩ thì lại hoàn toàn khác nhau...”
“MIT cũng ở bang Massachusetts sao?” Cô ngạc nhiên hỏi.
Dương Lam Hàng chỉ còn biết mỉm cười nhìn cô: “Em không biết chữ M trong MIT có nghĩa là gì à?”
Lăng Lăng lắc đầu, thì ra tên gọi đầy đủ của MIT là Massachusetts Institute of Technology.
Đúng là xấu hổ quá! Lại một phen bị Dương Lam Hàng coi thường rồi!
Thế còn Mãi Mãi Là Bao Xa học ở trường nào nhỉ? Đại học Harvard thì thiên về xã hội, còn MIT thì thiên về tự nhiên.
Có lẽ anh không học ở trường MIT thì phải?
Liệu anh ấy có phải là bạn học của Dương Lam Hàng không nhỉ?
Lăng Lăng hơi nhíu mày, rất muốn hỏi Dương Lam Hàng rằng có biết người ấy không, nhưng lại không biết bắt đầu từ đâu.
“Thầy Dương, từ bỏ những điều kiện tuyệt vời như vậy ở nước ngoài để trở về nước, thầy có thấy hối hận không?” Đây là câu hỏi mà cô đã rất muốn hỏi từ rất lâu rồi, nhưng chỉ trong một đêm như đêm nay cô mới dám cất lời.
“Có, hối hận.” Anh ngừng một lát, rồi nói: “Hối hận vì đã về quá muộn!”
“Vì sao?”
Ánh mắt của anh trở nên mơ màng, khuôn mặt đẹp trai trở nên phiêu du. “Vì hồi ở bên Mỹ, tôi đã yêu một cô gái...”
Tình yêu vốn là một chủ đề có sức hấp dẫn nhất đối với con gái, câu chuyện cũ đáng buồn của Dương Lam Hàng đặc biệt thu hút người khác. Lăng Lăng chăm chú lắng nghe, còn anh cũng thỏa mãn sự tò mò bằng cách kể chi tiết câu chuyện.
“Lúc ấy, tôi sống một mình ở nước ngoài, xa người thân, không bạn bè, hằng ngày từ sáng đến tối chỉ thấy toàn là thiết bị. Có lúc, tôi cũng cảm thấy rất cô đơn, muốn tìm một ai đó nói chuyện với mình. Cho dù là ai, cho dù bằng ngôn ngữ gì, chỉ cần người ấy nghe tôi nói mấy câu là đủ rồi...”
Cô đã hiểu, những người làm công tác nghiên cứu cần phải chịu đựng được sự vắng vẻ, cô đơn! Thế mà...
Là con người, đều bằng xương bằng thịt, ai mà chẳng có những tình cảm, mong muốn.
“Rồi tôi gặp cô ấy. Đó là một cô gái rất đáng yêu, lạc quan, cởi mở, thông minh, và rất hiểu người khác. Ở cô ấy dường như có một điều gì đó rất đặc biệt, thường làm rối loạn những suy nghĩ logic của tôi... Bất cứ khó khăn nào cũng không làm cô ấy chùn bước, nhưng đáng tiếc, điều duy nhất không hay là cô ấy không tự tin vào tình cảm của mình.”
“Thế ạ?”
Lăng Lăng thầm nhủ trong lòng: Gặp người như thầy, thì bất cứ người con gái nào cũng cảm thấy tự ti! Chưa nói tới nội tâm, chỉ riêng vẻ ngoài thì tỷ lệ các cô gái ngoái đầu nhìn lại khi gặp thầy ít nhất cũng phải là chín mươi chín phần trăm. Nếu cùng đi với thầy trên đường phố thì đúng là chẳng tìm đâu ra cảm giác an toàn.
Dương Lam Hàng tiếp tục: “Về mặt tình cảm, tôi chẳng có kinh nghiệm gì. Tôi không sao đoán được suy nghĩ của cô ấy, không biết cô ấy có thích tôi không...”
“Thầy nên để cô ấy biết điều đó.” Lăng Lăng nghĩ, có thể cô gái ấy không yêu người khác, mà chỉ vì không biết Dương Lam Hàng thích cô ấy mà thôi.
Rất nhiều chuyện tình cũng chỉ vì hiểu lầm mà đã bị bỏ lỡ!
“Tôi cũng đã từng bày tỏ với cô ấy.” Dương Lam Hàng cười gượng. “Nhưng đã bị cô ấy từ chối.”
Sao lại thế nhỉ? Đến Dương Lam Hàng cũng bị cô ta từ chối ư? Cô gái ấy... đúng là có cá tính, có khí chất!
Lăng Lăng thực sự ngưỡng mộ cô gái ấy!
“Tình cảm nhiều khi cũng phải có duyên phận, không thể gượng ép.”
“Tôi biết, tình cảm không thể gượng ép.” Ánh mắt của anh không còn xa xăm như trước nữa, anh nhìn vào mắt cô. “Nhưng tôi chỉ muốn biết một điều, cô ấy có yêu tôi không...”
Lăng Lăng né tránh ánh mắt rực lửa của Dương Lam Hàng, nhìn ra bầu trời nhờ nhờ ngoài cửa sổ, đêm đã sắp hết, bình minh đang đến gần.
Có thể là vì buồn ngủ nên cô thấy hơi đờ đẫn. “Biết rồi thì sẽ thế nào? Liệu có thể thay đổi được gì không?”
Giống như giữa cô và Mãi Mãi Là Bao Xa. Cô yêu anh thì sao nào, anh có thể trở về được không? Liệu anh có thể từ bỏ những mơ ước của mình không?
Thế thì thà chẳng cần phải tìm hiểu suy nghĩ của đối phương làm gì để khỏi phải bàng hoàng, giằng xé!
Vì... kết cục đã được định sẵn rồi.
Dương Lam Hàng cười tự giễu: “Khuyết điểm lớn nhất của tôi là làm việc gì cũng rất cố chấp, một khi tôi đã muốn làm thì tôi không thể nào thuyết phục được mình từ bỏ...”
Một tinh thần rất đáng trân trọng, nhưng lại gặp không đúng người!
Lăng Lăng không biết nên đáp lại thế nào.
“Tôi có thể hỏi em một câu riêng tư được không?” Anh nói vẻ trịnh trọng.
“Thầy cứ hỏi đi ạ!”
“Em thực sự cảm thấy chẳng có cô gái nào bằng lòng lấy tôi à?”
Trời ơi! Chuyện từ tám đời mười kiếp rồi mà vẫn không quên...
Nhưng ngẫm nghĩ kỹ, thì đối với một người con trai thất bại trên tình trường, câu nói này đúng là rất khiến người ấy bị tổn thương.
Lăng Lăng mân mê những ngón tay, cúi đầu im lặng.
Dương Lam Hàng đứng lên đúng lúc, nhìn đồng hồ, nói: “Trời sắp sáng rồi, em vào phòng làm việc của tôi nghỉ một chút đi.”
“Không cần đâu ạ, một lát nữa sẽ có bạn khác đến thay em, bạn ấy sẽ trông giúp em ban ngày...”
“Thế thì em ngủ một lát đi. Cho em cái này...” Khi Dương Lam Hàng đứng dậy, giống như người làm ảo thuật, lấy ra từ túi một gói sữa tươi. “Uống một chút rồi hãy ngủ.”
“Cảm ơn thầy!” Lăng Lăng đón lấy, gói sữa vẫn còn mang hơi ấm từ người anh.
“Buổi tối em đừng đến nữa, con gái mà ở đây suốt đêm nguy hiểm lắm, để tôi sắp xếp người khác tiếp tục thực hiện thí nghiệm này.”
“Em làm được mà.” Cô đứng dậy, vẻ kiên định. “Thầy Dương, thầy không cần phải sắp xếp người khác đâu, em có thể làm được.”
“Em...”
“Em có thể quen dần.”
Dương Lam Hàng cười, đặt tay lên vai cô, không nói gì nữa.
Sau khi Dương Lam Hàng đi, Lăng Lăng nhìn gói sữa trong tay, trong lòng có một cảm giác thật lạ, dường như khối băng trong lòng đang dần tan, chảy thành nước, chảy dọc người cô...
Rốt cuộc thì Dương Lam Hàng là người như thế nào?
Sự xuất sắc của anh khiến người và quỷ thần đều ghen tỵ, phẩm chất của anh khiến biết bao cô gái si mê, nhưng tình cảm sâu sắc của anh không đủ để anh yêu một cô gái, không quên được, không rời bỏ được, và anh đã lặng lẽ trở về nước vì cô ấy...
Chà!
Một người đàn ông như vậy, không thể nào không làm cho người khác thấy ruột đau như cắt!
Nằm mơ màng đến khoảng hơn sáu giờ, Tiêu Tiêu và Kiều Kiều đến phòng thí nghiệm, Lăng Lăng thu dọn đồ về ký túc xá.
Sau một đêm không ngủ, cảm giác hạnh phúc nhất của con người không gì hơn là thay bộ đồ ngủ, nằm trên chiếc giường thoải mái của mình, ôm chiếc chăn mới giặt còn thoảng mùi hoa nhài chìm vào giấc mộng.
Trong giấc mộng, cô thấy mình vẫn đang nói chuyện với Dương Lam Hàng, nói rất lâu. Cô thì gật đầu liên tục, nhìn vào đôi mắt sâu thẳm của anh gần trong gang tấc... Rất sâu như chứa đựng cả ngàn vạn lời muốn nói, phải chăng đó là “sự sâu sắc” mà mọi người thường nói tới.
Sau khi tỉnh dậy, giống như mọi ngày, Lăng Lăng quay từ đầu giường xuống chân giường và bật máy lên, sau đó vùi đầu vào xem có tín hiệu thông tin trên phần tự động của QQ không, nếu nghe thấy có, lập tức lao ra khỏi giường, nếu không có thì cố nằm thêm một lúc nữa.
Tín hiệu thông tin kêu lên rồi, Lăng Lăng lập tức nhìn lên hình chiếc đầu nhảy nhót ở góc phải, chiếc đầu trọc! Trong chốc lát cơn buồn ngủ hoàn toàn biến mất.
Trong số các bạn trên mạng QQ của cô, hình chiếc đầu ấy là thuộc về anh, vì thế cô đã gửi đến tất cả những người bạn ấy mẩu tin: “Nếu muốn ở trên trang QQ của tôi, xin đừng dùng hình chiếc đầu đó, nếu không sẽ bị đưa vào danh sách đen! Bản cô nương chấp pháp rất nghiêm, nếu vi phạm sẽ bị truy cứu đến cùng!” và cô đã để tấm hình bán thân trọc đầu ở phía dưới.
Từ đó về sau, hễ chiếc đầu trọc lắc lư, cô biết ngay đó là ai.
Niềm vui chỉ đơn giản như vậy!
Lăng Lăng đưa tay nhấp chuột vào hình chiếc đầu một cách thuần thục.
Mãi Mãi Là Bao Xa: “Ngủ dậy rồi à?”
“Vâng!” Lăng Lăng đưa tay bóp đầu, đầu cô hơi đau, ngồi dậy, ôm chiếc máy tính trong lòng. “Anh nói xem, thí nghiệm tính năng chống oxy hóa nhất định phải kéo dài một trăm tiếng đồng hồ thật à? Thế thì mệt quá!”
“Anh có một người bạn đã từng làm thí nghiệm chống oxy hóa hàng chục ngàn giờ đồng hồ”, anh nói, “nhưng kết quả không lấy gì làm tốt.”
Xem ra Dương Lam Hàng bảo cô tiến hành một thí nghiệm trong một trăm tiếng đồng hồ đã là khoan dung lắm rồi! Trạng thái tâm lý của Lăng Lăng lập tức cân bằng lại!
“Tối hôm qua có mệt không? Tối nay còn phải đi nữa không?” Anh hỏi với vẻ quan tâm.
“Cũng không mệt lắm. Tổng cộng năm ngày bốn đêm, tất nhiên là phải đi rồi.”
“Vì sao không để cho ông thầy biến thái ấy tìm người khác giúp?”
Lăng Lăng ngẫm nghĩ hồi lâu, cảm thấy không được dễ chịu cho lắm, ánh mắt cuối cùng dừng lại ở chữ “biến thái”. Từ này dùng để nói về Dương Lam Hàng không dưới trăm lần, nhưng sao khi nghe người khác nói như vậy, cô lại cảm thấy không thích.
Không lẽ cô và Kiều Kiều giống nhau, đều theo kiểu chủ sở hữu tư bản, mình chửi mắng thế nào cũng được, nhưng nếu người khác cũng làm như vậy thì lại thấy không được?
Có lẽ thế thật. Lăng Lăng không có tâm trạng nghiên cứu kỹ nguyên nhân, chỉ chú tâm vào nói chuyện. “Em không vào địa ngục thì ai sẽ vào đây? Dương Lam Hàng chỉ hướng dẫn một mình em, vậy thì sắp xếp với ai được? Không lẽ lại để cho một nhân tài trụ cột của quốc gia phải trông một đống thiết bị rách chẳng đáng tiền?”
“Ồ?! Ông ta trở thành “trụ cột của quốc gia” từ khi nào vậy?”
“Không thể phủ nhận rằng thầy ấy rất biến thái, nhưng thầy ấy...” Lăng Lăng nhìn túi sữa tươi ở đầu giường, cẩn thận gõ từng chữ một. “Miễn cưỡng thì thầy ấy cũng được xếp vào nguồn tài nguyên của quốc gia. Lạm dụng nguồn tài nguyên của quốc gia là phạm pháp!”
“Nguồn tài nguyên của quốc gia? Thế thì ông ấy chắc hẳn không phải là người không thể lấy được vợ rồi?”
Bất giác, Lăng Lăng nhớ đến câu nói tối hôm qua của Dương Lam Hàng: “Tôi không sao thuyết phục được mình từ bỏ.”
Rất cảm động, một tình yêu vô vọng, nhưng thầy ấy vẫn không từ bỏ, không hối hận.
Trong phút cảm động, Lăng Lăng gõ: “Theo em, có thể suốt đời thầy ấy sẽ cô độc...”
“...” Người bên kia im lặng.
Rồi Lăng Lăng bổ sung một câu gây sốc cho người khác: “Cũng tốt thôi! Như thế thì nhà nước có thể tận dụng được tài nguyên!”
“...”
“Sao anh không nói gì thế?”
Ở bên kia, người ấy thở dài: Còn phải hỏi! Tiết kiệm tài nguyên của quốc gia!
“Em đi ăn chút gì đi, chú ý giữ gìn sức khỏe”, anh nói.
“Em biết rồi.”
“Thức đêm sẽ dễ bị đói, dạ dày của em lại không tốt, nhớ mang theo đồ ăn nhé.”
Lăng Lăng cảm thấy trong lòng rất ấm áp, bèn nói: “Em biết rồi, nói nhiều quá!”
“Tạm biệt!” Quả nhiên người ấy không nói nữa.
“Tạm biệt!”
Bình luận facebook