Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 551: Thay đổi thái độ
Đêm ở Thượng Kinh, trong căn phòng tối.
Một bóng đen đứng trước cửa sổ sát đất rồi ngắm nhìn cảnh đêm sáng rực dưới ánh đèn của Thượng Kinh.
“Tôn Hàn tài thật đấy, chuyện của nhà họ Diệp ở Ma Đô rắc rối như thế mà cậu ta vẫn giải quyết được, đã thế còn giúp nhà họ cải từ hoàn sinh nữa chứ”.
“Nếu là tôi khi còn trẻ, không có gia tộc hậu thuẫn, chắc cũng không thể giỏi như vậy được”.
Một giọng nói quen thuộc vang lên.
Đó là Tô Văn - một nhân vật lớn ở Thượng Kinh, hơn nữa cách đây không lâu đã trở thành bộ trưởng trẻ tuổi nhất của Thiên Tử Đường.
Bóng người gầy gò đứng sau lưng ông ta hoà vào trong bóng tối, chỉ có đôi mắt sáng lên như con sư tử chứa đầy vẻ giết chóc và hờ hững.
Người này cất giọng lạnh lùng với vẻ bất kham.
“Dù cậu ta có giỏi đến mấy thì cũng không bằng bố mình được”.
Tô Văn lắc đầu nói: “Không thể so sánh vậy được! Ngày xưa, Tôn Hành Vương vẫn có gia tộc chống lưng nên làm gì cũng thuận lợi”.
“Võ thuật thì học theo lão thiên sư của Long Hổ Sơn nên rất giỏi”.
“Còn Tôn Hàn từ nhỏ đã thất lạc bên ngoài, cậu ta có thể tự vươn lên như ngày hôm nay thật sự khiến người ta phải thán phục”.
“Hơn nữa bây giờ, cậu ta đã quay về nhà họ Tôn rồi, Tôn Vượng Thịnh có vẻ sẽ sống thêm cả chục năm nữa, cho nên có thừa thời gian để bồi dưỡng cậu ta”.
“Cho nên sau này cậu ta sẽ có thành tựu ra sao thì chưa nói trước được đâu”.
Tô Văn nói một cách rất bình thản, nhưng vẫn không che được ý kiêng dè.
Trong thế hệ con cháu đời sau của nhà họ Tôn thì Tôn Khải Thành là xuất sắc nhất nên được coi là cậu chủ số một của Thượng Kinh.
Nhưng Tô Văn lại có cảm giác Tôn Khải Thành không đáng sợ bằng Tôn Hàn.
“Có mỗi thằng oắt con mà ông cũng sợ thế à? Tô Văn, sao ông càng sống càng thụt lùi đi thế?”
Người trong bóng tối cười lạnh nói.
Tô Văn không bực mà cười đáp: “Nhỡ con sư tử con mà mình coi thường sau này lại trở thành chúa tể của rừng xanh thì sao! Ngày xưa, lúc Tôn Hành Vương từ Long Hổ Sơn về Thượng Kinh, tôi cũng không chú ý, nhưng ai ngờ đâu chỉ một năm thôi mà ông ta đã đàn áp được hết thế hệ con ông cháu cha ở Thượng Kinh, nhiều năm sau còn trở thành thần thoại của quân khu phía Bắc!”
“Nếu không có anh ra tay thì khéo bây giờ, chính tôi cũng chỉ có thể ngước lên mà nhìn ông ta thôi”.
“Ninh Sinh, diệt cỏ phải diệt tận gốc, chắc anh cũng không muốn để Tôn Hàn báo thù cho bố mình chứ?”
“Ở Thượng Kinh thì mình không tiện ra tay, nhưng giờ Tôn Hàn đang ở Giang Châu, anh đi xử lý đi”.
Mặt Tô Văn tỉnh bơ như chỉ đang nói về một chuyện rất bình thường.
Còn người trong bóng tối kia tên là Ninh Sinh.
Gã cũng có trách nhiệm trong sự cố của Tôn Hành Vương.
Đúng hơn thì nếu không tại gã thì Tôn Hành Vương sẽ chưa chết được.
“Ông không sợ tội lộ mặt ra rồi thì ông sẽ gặp rắc rối à? Tô Văn, ông đừng quên giao ước của các gia tộc lánh đời chúng ta với Thiên Tử Đường và quân đội, đó là không được tham gia vào chuyện xã hội”.
“Đây là điều cấm kỵ!”
Ninh Sinh chần chừ một lát rồi nói ra điều lo lắng.
Bây giờ là thời đại của khoa học kỹ thuật, chứ không phải đánh đấm như xưa.
Nhưng điều đó không có nghĩa là vũ lực không còn đất dụng võ.
Trên đời vẫn không thiếu các cao thủ có thể một địch cả trăm.
Ví dụ điển hình như Giang Lệ, Trần Cửu, Tôn Hàn trước khi bị thương nặng cũng vậy.
Nhưng với cao thủ của các gia tộc lánh đời mà nói thì các cao thủ này chưa là gì.
Thậm chí nhiều năm trước, khi họ oai phong một vùng, những người được coi là cao thủ kia chỉ có thể xếp hạng hai thôi.
Nhưng mạnh quá cũng không ổn.
Chính phủ đã ban hành lệnh cấm.
Vào thời súng ống đạn dược, họ cũng không thể tranh đấu với với quân đội, sau nhiều lần bị thanh tẩy, các gia tộc lánh đời đành thoả hiệp đồng ý sống ẩn dật không màng chuyện thế sự nữa.
Để bù đắp cho họ, phía quân đội cũng không đuổi cùng giết tận.
Các gia tộc này từng được gọi là người giang hồ!
Ngày nay, phim ảnh thường chiếu các cảnh đánh đấm của các đại hiệp hay cao thủ phản diện, người bình thường thấy vậy là rất cao siêu, nhưng với các gia tộc này mà nói thì rất bình thường.
Giao ước ấy đã duy trì nhiều năm, họ và quân đội đã chung sống hoà thuận với nhau.
Song, vẫn có các gia tộc lánh đời nhung nhớ cuộc sống bình thường ngoài kia nên đã âm thầm thao túng vài công ty, thậm chí người của chính phủ cũng để yên cho họ kiếm lời.
Song kết quả là họ đã bị tiêu diệt hết!
Trước bao nhiêu vết xe đổ đó, Ninh Sinh buộc phải đắn đo. Nhỡ chuyện gã và Tô Văn có quan hệ với nhau bị bại lộ, với thái độ của chính phủ thì kiểu gì họ cũng bị tiêu diệt đến cùng.
“Tôi đã từng hứa với anh, chỉ cần anh ủng hộ tôi trở thành bộ trưởng của Thiên Tử Môn, tôi sẽ thay đổi lệnh cấm với các gia tộc lánh đời, để các anh có thể bước ra ngoài ánh sáng”.
“Nhưng lợi ích và nỗ lực luôn đi cùng với nhau. Ninh Sinh, nếu anh muốn nhà họ Ninh thoát khỏi cuộc sống cùng cực này thì phải chấp nhận mạo hiểm’.
“Vả lại, chỉ cần anh giết Tôn Hàn rồi thì ai biết là do người nhà họ Ninh làm chứ?”
Cuối cùng, Ninh Sinh trầm mặc một lát rồi ngoảnh lại nói: “Sáng mai, tôi sẽ đến Giang Châu”.
“À, Tô Văn, nếu để tôi biết là ông lừa tôi thì dù có phải ngọc nát đá tan, tôi cũng không để cho ông yên đâu”.
Bóng lưng của Ninh Sinh đi xa dần, chỉ có giọng nói vọng lại.
Tô Vân chậm rãi châm một điếu thuốc.
…
Màn đêm ở Giang Châu.
Lúc này, Tôn Hàn đã dẫn Liễu Y Y cùng Tiết Lan và Đồng Đồng đi ăn hamburger về.
Đồng Đồng phải làm bài tập nên Tiết Lan bắt xe cho hai bà cháu về trước.
Còn Tôn Hàn và Liễu Y Y sóng vai đi bộ trên phố.
“Có phải em đang trách anh không tuân thủ giao hẹn một năm không?”
Tôn Hàn không biết nguy hiểm đang tới gần nên vẫn tìm chủ đề nói chuyện với Liễu Y Y.
Tối nay, Liễu Y Y có thái độ rất lạnh lùng với anh, khiến anh có một cảm giác xa lạ chưa từng có.
“Đồng Đồng cũng là con gái của anh, anh muốn về thăm con bé lúc nào là quyền của anh, em không cản được. Cho nên anh muốn về lúc nào thì về”.
Liễu Y Y bình thản lên tiếng với thái độ vẫn rất lạnh lùng, như thể không muốn gặp Tôn Hàn.
Còn nguyên nhân…
Tôn Hàn trầm mặc rồi hỏi: “Em có bạn trai rồi à?”
“…”
Liễu Y Y ngẩn ra, sau đó nhìn Tôn Hàn với vẻ khó hiểu: “Ai bảo với anh thế?”
Trông thấy phản ứng này của Liễu Y Y, Tôn Hàn vô thức cảm thấy hình như không phải vậy.
Vì nếu đúng là Liễu Y Y có bạn trai thì ít nhiều cô sẽ chột dạ.
Nhưng anh vẫn nói: “Lục Hạo bảo với anh từng thấy một người đàn ông ở nhà em”.
Nghe vậy, Liễu Y Y đã hiểu ra.
“Đúng, em có bạn trai rồi, nhưng chuyện này thì liên quan gì đến anh?”
Liễu Y Y nhìn Tôn Hàn rồi cười hỏi.
Tôn Hàn nghẹn họng.
Theo lý mà nói thì đúng là không liên quan đến anh thật.
Ngoài việc Liễu Y Y là mẹ của Đồng Đồng ra thì anh và cô không có quan hệ gì hết.
Dù họ có vẻ mập mờ với nhau, nhưng chưa chính thức xác định quan hệ gì cả.
Giờ người ta có bạn trai thì liên quan gì đến anh.
Tim như bị thứ gì đó đâm vào nhoi nhói, khiến anh rất khó chịu.
Một bóng đen đứng trước cửa sổ sát đất rồi ngắm nhìn cảnh đêm sáng rực dưới ánh đèn của Thượng Kinh.
“Tôn Hàn tài thật đấy, chuyện của nhà họ Diệp ở Ma Đô rắc rối như thế mà cậu ta vẫn giải quyết được, đã thế còn giúp nhà họ cải từ hoàn sinh nữa chứ”.
“Nếu là tôi khi còn trẻ, không có gia tộc hậu thuẫn, chắc cũng không thể giỏi như vậy được”.
Một giọng nói quen thuộc vang lên.
Đó là Tô Văn - một nhân vật lớn ở Thượng Kinh, hơn nữa cách đây không lâu đã trở thành bộ trưởng trẻ tuổi nhất của Thiên Tử Đường.
Bóng người gầy gò đứng sau lưng ông ta hoà vào trong bóng tối, chỉ có đôi mắt sáng lên như con sư tử chứa đầy vẻ giết chóc và hờ hững.
Người này cất giọng lạnh lùng với vẻ bất kham.
“Dù cậu ta có giỏi đến mấy thì cũng không bằng bố mình được”.
Tô Văn lắc đầu nói: “Không thể so sánh vậy được! Ngày xưa, Tôn Hành Vương vẫn có gia tộc chống lưng nên làm gì cũng thuận lợi”.
“Võ thuật thì học theo lão thiên sư của Long Hổ Sơn nên rất giỏi”.
“Còn Tôn Hàn từ nhỏ đã thất lạc bên ngoài, cậu ta có thể tự vươn lên như ngày hôm nay thật sự khiến người ta phải thán phục”.
“Hơn nữa bây giờ, cậu ta đã quay về nhà họ Tôn rồi, Tôn Vượng Thịnh có vẻ sẽ sống thêm cả chục năm nữa, cho nên có thừa thời gian để bồi dưỡng cậu ta”.
“Cho nên sau này cậu ta sẽ có thành tựu ra sao thì chưa nói trước được đâu”.
Tô Văn nói một cách rất bình thản, nhưng vẫn không che được ý kiêng dè.
Trong thế hệ con cháu đời sau của nhà họ Tôn thì Tôn Khải Thành là xuất sắc nhất nên được coi là cậu chủ số một của Thượng Kinh.
Nhưng Tô Văn lại có cảm giác Tôn Khải Thành không đáng sợ bằng Tôn Hàn.
“Có mỗi thằng oắt con mà ông cũng sợ thế à? Tô Văn, sao ông càng sống càng thụt lùi đi thế?”
Người trong bóng tối cười lạnh nói.
Tô Văn không bực mà cười đáp: “Nhỡ con sư tử con mà mình coi thường sau này lại trở thành chúa tể của rừng xanh thì sao! Ngày xưa, lúc Tôn Hành Vương từ Long Hổ Sơn về Thượng Kinh, tôi cũng không chú ý, nhưng ai ngờ đâu chỉ một năm thôi mà ông ta đã đàn áp được hết thế hệ con ông cháu cha ở Thượng Kinh, nhiều năm sau còn trở thành thần thoại của quân khu phía Bắc!”
“Nếu không có anh ra tay thì khéo bây giờ, chính tôi cũng chỉ có thể ngước lên mà nhìn ông ta thôi”.
“Ninh Sinh, diệt cỏ phải diệt tận gốc, chắc anh cũng không muốn để Tôn Hàn báo thù cho bố mình chứ?”
“Ở Thượng Kinh thì mình không tiện ra tay, nhưng giờ Tôn Hàn đang ở Giang Châu, anh đi xử lý đi”.
Mặt Tô Văn tỉnh bơ như chỉ đang nói về một chuyện rất bình thường.
Còn người trong bóng tối kia tên là Ninh Sinh.
Gã cũng có trách nhiệm trong sự cố của Tôn Hành Vương.
Đúng hơn thì nếu không tại gã thì Tôn Hành Vương sẽ chưa chết được.
“Ông không sợ tội lộ mặt ra rồi thì ông sẽ gặp rắc rối à? Tô Văn, ông đừng quên giao ước của các gia tộc lánh đời chúng ta với Thiên Tử Đường và quân đội, đó là không được tham gia vào chuyện xã hội”.
“Đây là điều cấm kỵ!”
Ninh Sinh chần chừ một lát rồi nói ra điều lo lắng.
Bây giờ là thời đại của khoa học kỹ thuật, chứ không phải đánh đấm như xưa.
Nhưng điều đó không có nghĩa là vũ lực không còn đất dụng võ.
Trên đời vẫn không thiếu các cao thủ có thể một địch cả trăm.
Ví dụ điển hình như Giang Lệ, Trần Cửu, Tôn Hàn trước khi bị thương nặng cũng vậy.
Nhưng với cao thủ của các gia tộc lánh đời mà nói thì các cao thủ này chưa là gì.
Thậm chí nhiều năm trước, khi họ oai phong một vùng, những người được coi là cao thủ kia chỉ có thể xếp hạng hai thôi.
Nhưng mạnh quá cũng không ổn.
Chính phủ đã ban hành lệnh cấm.
Vào thời súng ống đạn dược, họ cũng không thể tranh đấu với với quân đội, sau nhiều lần bị thanh tẩy, các gia tộc lánh đời đành thoả hiệp đồng ý sống ẩn dật không màng chuyện thế sự nữa.
Để bù đắp cho họ, phía quân đội cũng không đuổi cùng giết tận.
Các gia tộc này từng được gọi là người giang hồ!
Ngày nay, phim ảnh thường chiếu các cảnh đánh đấm của các đại hiệp hay cao thủ phản diện, người bình thường thấy vậy là rất cao siêu, nhưng với các gia tộc này mà nói thì rất bình thường.
Giao ước ấy đã duy trì nhiều năm, họ và quân đội đã chung sống hoà thuận với nhau.
Song, vẫn có các gia tộc lánh đời nhung nhớ cuộc sống bình thường ngoài kia nên đã âm thầm thao túng vài công ty, thậm chí người của chính phủ cũng để yên cho họ kiếm lời.
Song kết quả là họ đã bị tiêu diệt hết!
Trước bao nhiêu vết xe đổ đó, Ninh Sinh buộc phải đắn đo. Nhỡ chuyện gã và Tô Văn có quan hệ với nhau bị bại lộ, với thái độ của chính phủ thì kiểu gì họ cũng bị tiêu diệt đến cùng.
“Tôi đã từng hứa với anh, chỉ cần anh ủng hộ tôi trở thành bộ trưởng của Thiên Tử Môn, tôi sẽ thay đổi lệnh cấm với các gia tộc lánh đời, để các anh có thể bước ra ngoài ánh sáng”.
“Nhưng lợi ích và nỗ lực luôn đi cùng với nhau. Ninh Sinh, nếu anh muốn nhà họ Ninh thoát khỏi cuộc sống cùng cực này thì phải chấp nhận mạo hiểm’.
“Vả lại, chỉ cần anh giết Tôn Hàn rồi thì ai biết là do người nhà họ Ninh làm chứ?”
Cuối cùng, Ninh Sinh trầm mặc một lát rồi ngoảnh lại nói: “Sáng mai, tôi sẽ đến Giang Châu”.
“À, Tô Văn, nếu để tôi biết là ông lừa tôi thì dù có phải ngọc nát đá tan, tôi cũng không để cho ông yên đâu”.
Bóng lưng của Ninh Sinh đi xa dần, chỉ có giọng nói vọng lại.
Tô Vân chậm rãi châm một điếu thuốc.
…
Màn đêm ở Giang Châu.
Lúc này, Tôn Hàn đã dẫn Liễu Y Y cùng Tiết Lan và Đồng Đồng đi ăn hamburger về.
Đồng Đồng phải làm bài tập nên Tiết Lan bắt xe cho hai bà cháu về trước.
Còn Tôn Hàn và Liễu Y Y sóng vai đi bộ trên phố.
“Có phải em đang trách anh không tuân thủ giao hẹn một năm không?”
Tôn Hàn không biết nguy hiểm đang tới gần nên vẫn tìm chủ đề nói chuyện với Liễu Y Y.
Tối nay, Liễu Y Y có thái độ rất lạnh lùng với anh, khiến anh có một cảm giác xa lạ chưa từng có.
“Đồng Đồng cũng là con gái của anh, anh muốn về thăm con bé lúc nào là quyền của anh, em không cản được. Cho nên anh muốn về lúc nào thì về”.
Liễu Y Y bình thản lên tiếng với thái độ vẫn rất lạnh lùng, như thể không muốn gặp Tôn Hàn.
Còn nguyên nhân…
Tôn Hàn trầm mặc rồi hỏi: “Em có bạn trai rồi à?”
“…”
Liễu Y Y ngẩn ra, sau đó nhìn Tôn Hàn với vẻ khó hiểu: “Ai bảo với anh thế?”
Trông thấy phản ứng này của Liễu Y Y, Tôn Hàn vô thức cảm thấy hình như không phải vậy.
Vì nếu đúng là Liễu Y Y có bạn trai thì ít nhiều cô sẽ chột dạ.
Nhưng anh vẫn nói: “Lục Hạo bảo với anh từng thấy một người đàn ông ở nhà em”.
Nghe vậy, Liễu Y Y đã hiểu ra.
“Đúng, em có bạn trai rồi, nhưng chuyện này thì liên quan gì đến anh?”
Liễu Y Y nhìn Tôn Hàn rồi cười hỏi.
Tôn Hàn nghẹn họng.
Theo lý mà nói thì đúng là không liên quan đến anh thật.
Ngoài việc Liễu Y Y là mẹ của Đồng Đồng ra thì anh và cô không có quan hệ gì hết.
Dù họ có vẻ mập mờ với nhau, nhưng chưa chính thức xác định quan hệ gì cả.
Giờ người ta có bạn trai thì liên quan gì đến anh.
Tim như bị thứ gì đó đâm vào nhoi nhói, khiến anh rất khó chịu.
Bình luận facebook