• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full Hot Truyện Ngọa Hổ Tàng Long - Tôn Hàn - Lâm Mỹ Quyên (2 Viewers)

  • Chương 548-550

Chương 548: Về thành phố Giang Châu

Buổi tối, Tôn Hàn đã đến khách sạn theo đúng giờ hẹn.

Vừa thấy Tôn Hàn đến, Tôn Đạo Viễn đã rất khách sáo, phải chờ anh đến thì mới khai tiệc.

Thật ra, buổi tiệc tối nay chỉ có ba người, gồm Tôn Hàn, Tôn Đạo Viễn và Tôn Thiên Kỳ.

Đúng ra thì Tôn Hàn hơi giật mình khi được hai bố con nhà này quan tâm quá mức, vì họ đã chủ động mời anh đi ăn.

Trong lúc ăn uống, Tôn Đạo Viễn vừa nâng chén vừa kể lại xưa kia mình và người em trai Tôn Hành Vương đã thân thiết thế nào đến mức rơi lệ.

Song, cảm giác ông ta mang lại cho Tôn Hàn là diễn xuất quá dở tệ.

Nếu ông ta không làm quá lên thì có lẽ Tôn Hàn còn tin là bác hai thật lòng mời mình bữa cơm này.

Nhưng sự thật chắc chắn không phải vậy rồi.

Có lẽ chỉ có một mình diễn viên tấu hài độc thoại Tôn Đạo Viễn nghĩ rằng khả năng diễn xuất của mình có thể lừa được Tôn Hàn thôi.

Đương nhiên, khi Tôn Đạo Viễn chưa nhắc đến chuyện gì khác thì Tôn Hàn cũng tuyệt đối không vơ việc vào người.

Nhưng anh vẫn muốn biết Tôn Đạo Viễn đang giấu giếm điều gì.

Tôn Đạo Viễn mời anh bữa ăn này chắc chắn có chuyện gì đó, không thì cũng vì dự án đảo Lâm An đã xong nên ông ta định xoá bỏ hiềm khích trước đó.

Dẫu sao họ cũng là người một nhà, suốt ngày mặt nặng mày nhẹ với nhau cũng không hay.

Song tiếc là diễn xuất của Tôn Đạo Viễn khiến Tôn Hàn không quá tin ông ta đến đây để làm hoà, nhưng từ đầu đến cuối bữa ăn, Tôn Đạo Viễn không hề nhắc chuyện gì khác với Tôn Hàn cả.

Đúng là khó hiểu!

Qua ba tuần rượu, dưới sự lôi kéo của Tôn Đạo Viễn, Tôn Hàn cũng đã uống kha khá.

Đầu anh cũng bắt đầu thấy chếch choáng.

Tôn Đạo Viễn thấy thế thì nghĩ Tôn Hàn đã uống say mềm rồi.

“Bác tài, khách sạn Khang Trang!”

Xuống phía dưới khách sạn, Tôn Đạo Viễn vội vàng bắt một chiếc taxi cho Tôn Hàn.

Tôn Hàn lảo đáo suýt ngã nên khiến ai cũng nghĩ anh đã say bí tỉ, thậm chí còn phải nhờ Tôn Thiên Kỳ đỡ.

“Tôn Hàn, cháu về nghỉ sớm đi nhé, bác hai không tiễn nữa”.

Đưa Tôn Hàn lên xe xong, Tôn Đạo Viễn còn quan tâm nhắc nhở vài câu rồi mới vẫy tay ra hiệu cho tài xế taxi đưa Tôn Hàn về khách sạn.

Lúc này, Tôn Hàn vẫn còn đang lẩm bẩm gì đó trong miệng: “Bác hai đừng lo, cháu uống có một tẹo thôi thì say làm sao được! Bác không cần tiễn cháu đâu”.

Dáng vẻ này mà bảo mình không say thì ai tin chứ.

Hai mươi phút sau.

Chiếc taxi đi ngày càng xa, người trên phố cũng thưa dần, chiếc xe đã rời khỏi trung tâm thành phố rồi đi vào một con đường tối đen.

“Bác tài, đi nhầm đường rồi à?”

Lúc này, Tôn Hàn nửa tỉnh nửa mê ngồi ở ghế lái phụ chợt mơ hồ nói.

“Không không, sắp đến nơi rồi”.

“Ờ”.

Vài phút sau.

Cuối cùng chiếc xe cũng dừng lại.

Nhưng lúc này, chiếc taxi đang ở một nơi rất hoang vắng.

Tái xế bước xuống xe, ngoài ra còn có hai tên đô con ở đâu lao đến gần ghế lái phụ, sau đó quan sát Tôn Hàn đang ngủ say.

“Là nó đấy à?”

“Ừ, nó đấy! Người thuê bảo đánh cho nó nên thân một trận rồi ném ở nơi hoang vắng một đêm”.

“Thế còn chờ gì nữa, mau xử lý nó cho sớm đi rồi còn quay lại thành phố uống rượu”.

Sau cuộc trò chuyện đó, có một tên đã mở cửa bên ghế lái phụ ra.

“Các người định làm gì thế hả?”

Đột nhiên có một giọng nói vang lên, làm cả ba giật nảy mình.

Đến khi phản ứng lại, cả tài xế taxi và hai tên kia mới phát hiện người lên tiếng chính là Tôn Hàn đang say khướt ở ghế lái phụ.

Nhưng lúc này, anh đang nhìn họ với cặp mắt rất tỉnh táo.

Thêm xúc tác của màn đêm, đôi mắt ấy khiến người ta thấy rất bức người.

“Cậu, cậu chưa say à?”

Tài xế khàn giọng hỏi.

“Nếu tôi không giả vờ say thì sao tạo cơ hội cho anh đưa tôi đến chỗ vắng vẻ này được?”

"Mà người thuê đã trả các anh bao nhiêu tiền để các anh đánh tôi một trận rồi bỏ lại chỗ hoang vắng hả?”

Tôn Hàn cười lạnh.

Trước đó, anh vẫn còn đang thắc mắc, lẽ nào hai bố con Tôn Đạo Viễn thật lòng mời anh đi ăn, chứ không có ý đồ gì sao?

Giờ thì anh hiểu rõ rồi.

Tóm lại là họ muốn đập anh một trận trước khi anh rời khỏi đây.

Giờ mà bảo không phải Tôn Đạo Viễn sắp xếp người tài xế này thì có ma mới tin.

“Mày không cần biết, dù mày không say thì sao nào? Bọn tao có những ba người, vẫn thừa sức xử lý mày, lên!”

Tài xế taxi không nghĩ nhiều nữa mà vung tay lên, ra hiệu cho hai tên kia ra tay.

Bọn họ đông người hơn, dù Tôn Hàn có tỉnh táo thì cũng vẫn bị xử lý thôi.

Đúng lúc này, chợt có tiếng bước chân dồn dập vang lên, có ai đó nhảy lên nóc xe rồi đạp thật mạnh xuống…

Cả ba người kia đều biến sắc mặt.

Nếu họ nhìn không nhầm thì người đó đã nhảy một phát lên nóc xe với khoảng cách năm, sáu mét.

Người bình thường có thể làm vậy được không?

“Trần Cửu, tiếp đãi ba vị đây cẩn thận rồi hãy báo cảnh sát!”

Tôn Hàn lạnh tanh nói với vẻ hung dữ.

Vài phút sau.

Khi hai bố con Tôn Đạo Viễn còn đang ung dung uống trà với tâm trạng hứng khởi, như thế đang chờ người tài xế truyền tin về.

Chuyện dự án đảo Lâm An đã khiến hai bố con họ mất trắng hai tỷ.

Từ đó, họ hận Tôn Hàn muốn chết, nếu không dạy cho anh một bài học thì sao mà nguôi giận nổi.

Dẫu sao Tôn Hàn cũng là ngũ công tử của nhà họ Tôn nên họ không dám làm gì quá với anh, nhưng dạy cho anh một bài học nhớ đời thì thừa sức.

Coi như nhắc nhở anh về sau hãy biết điều hơn.

Reng reng!

Đúng lúc này, điện thoại của Tôn Đạo Viễn đã đổ chuông.

Ông ta mừng rỡ, cuộc gọi đến chính là từ số máy của tài xế mà ông ta đã thuê.

Tôn Đạo Viễn nghe máy ngay: “Alo?”

“Bác hai, chào bác!”

Nhưng giọng nói trào phúng vang lên ở đầu dây bên kia lại của người mà ông ta không muốn nghe thấy nhất.

Tôn Hàn.

Hơn nữa, giọng của anh vẫn rất bình thường.



Ngày hôm sau, Tôn Hàn đã ngồi mày bay đến Giang Châu.

Còn ba tên tối qua thì đã bị anh giao cho cảnh sát, Tôn Đạo Viễn có bị liên luỵ đến không thì anh không quan tâm.

Dù ba tên đó mà khai Tôn Đạo Viễn ra thì ông ta cũng sẽ không gặp phiền toái gì lớn.

Trừ khi Tôn Hàn ở lại Ma Đô tiếp tục chơi với bố con họ, không thì chắc chẳng ai làm gì được họ đâu.

Nhưng thật lòng mà nói thì Tôn Hàn không có hứng chơi với hai bố con nhà đó.

Mười một giờ ba mươi phút sáng.

Tôn Hàn đã ra khỏi sân bay, ngắm nhìn thành phố không sầm uất như Ma Đô, nhưng anh lại có cảm giác rất gần gũi.

Anh lại về Giang Châu rồi.

Thậm chí, ngay lúc này, anh không còn muốn đi đâu nữa.

Mà chỉ muốn ở lại đây và sống một cuộc sống giản đơn thôi.

Nhưng đây cũng chỉ là suy nghĩ.

Tôn Hàn đi thẳng ra ngoài đường cái.

Lúc này, có một chiếc A6 màu đen đang đỗ trước mặt Tôn Hàn, cửa xe được kéo xuống để lộ ra một gương mặt tươi cười: “Anh lên xe đi!”

Là Lục Hạo!

Tôn Hàn cũng không khách sáo mà mở cửa ghế lái phụ rồi ngồi vào luôn.

Lục Hạo nhanh chóng lái xe rời đi rồi tiến vào trung tâm Giang Châu.

Trước đi về đây, Tôn Hàn đã gọi cho Lục Hạo đến đón mình.

Ngoài ra, anh không liên lạc với ai khác nữa, kể cả Liễu Y Y.

Vì anh muốn làm Đồng Đồng bất ngờ.
Chương 549: Nhà mới của Liễu Y Y

Chiếc A6 lướt trên đường quốc lộ rộng rãi của Giang Châu, Tôn Hàn ngồi ở ghế lái phụ, vừa ngắm nhìn cảnh vật quen thuộc vừa cười nói: “Hôm nay cứ giống ngày anh mới ra tù ấy, chỉ có em chứ không còn ai tới đón”.

“Phì phì, sao anh lại nói mấy câu xui xẻo thế?”

“Anh đã ra tù lâu lắm rồi, còn nhắc chuyện ấy làm gì nữa! Vả lại, lần trước khi đến đón anh, em chưa có gì cả, nhưng lần này thì khác, em có hẳn con A6 này đây nè”.

“Nhưng chắc anh thấy nó cũng xoàng thôi phải không!”

Lục Hạo cười nói.

Cậu ta vừa kính trọng vừa bái phục ông anh này.

Năm xưa, nếu không nhờ có Tôn Hàn, thì chắc bây giờ cậu ta vẫn đang làm khuân vác ở đâu đó.

Dù Tôn Hàn đã mắc phải một lỗi lầm, nhưng sau khi ra tù, anh còn lợi hại hơn xưa. Đến các ông chủ lớn siêu hoành tráng ở Giang Châu cũng phải nghiêng mình khi đứng trước mặt anh.

Mà Lục Hạo cậu ta có được như ngày hôm nay cũng là nhờ Tôn Hàn.

Nhưng tiếc là cậu ta lại chẳng thể giúp gì được cho anh.

“Xe nào chẳng như nhau, cứ lái được là được”.

“Dạo này em sao rồi?”

Tôn Hàn cười hỏi.

Khác với suy nghĩ của Lục Hạo, Tôn Hàn thật sự coi cậu ta như anh em ruột của mình.

Thật lòng mà nói nếu Tôn Tiểu Bân được bằng một phần của Lục Hạo thì anh đã chẳng phải đau đầu về vấn đề cư xử với nhà mẹ nuôi rồi.

“Em vẫn đi theo sếp Từ thôi, giờ em được cất nhắc lên làm giám sát rồi, ai nhìn cũng phải ngưỡng mộ, thậm chí có kẻ còn nói sau lưng bảo em có chống lưng”.

“Nhưng có một điều vẫn khiến em thấy không thoải mái”.

“Em cứ thấy sếp coi trọng em không phải vì thực lực, mà là vì anh nên sếp Từ mới quan tâm đến em như vậy!”

Sếp Từ mà Lục Hạo nhắc đến chính là Từ Khang Niên!

Tôn Hàn nhìn Lục Hạo rồi cười nói: “Em nghĩ nhiều quá đấy thôi, giờ có mấy ai chỉ vươn lên bằng thực lực nữa?”

“Điều em cần suy nghĩ bây giờ không phải là tất cả những gì mình có được có phải nhờ năng lực thật sự của mình hay không? Mà phải nghĩ mình có giữ được những thứ ấy bằng khả năng của mình không”.

“Ví dụ như chức vụ giám sát của em đi, Từ Khang Niên có thể dễ dàng giao cho em, nhưng vấn đề là em có thể làm tốt được hay không”.

Haizz…

Nghe thấy vậy, Lục Hạo ngẩn ra, lời Tôn Hàn nói rất có lý.

Chỉ cần cậu ta làm tốt việc mà sếp Từ giao thì dù những người khác có ghen ghét đến mấy cũng phải ngậm miệng, và cậu ta cũng không thấy hổ thẹn với lòng mình.

Tôn Hàn mỉm cười, vì anh biết Lục Hạo đã hiểu ra vấn đề rồi.

Dẫu sao thì Lục Hạo cũng chưa từng trải, cho nên về mặt tư duy vẫn còn hạn hẹp, nhưng điều đó không có nghĩa cậu ta là một tên ngốc.

Thậm chí cậu ta còn rất thông minh là đằng khác.

Đã thế còn có tấm lòng trượng nghĩa, dù nguyên nhân khiến Từ Khang Niên trọng dụng cậu ta là vì Tôn Hàn, nhưng cũng không phải ông ấy không thích hay coi Lục Hạo là gánh nặng.

“À, Liễu Y Y dạo này thế nào?”

Khi hỏi về Liễu Y Y, Tôn Hàn có vẻ chần chừ.

Cũng không rõ có phải anh thấy chột dạ vì mình đã kết hôn rồi hay không.

“Chị dâu…”

Lục Hạo cũng có vẻ hơi ngập ngừng, không biết phải kể thế nào.

Tôn Hàn khựng lại, bắt đầu thấy lo lắng: “Y Y gặp phiền phức gì à?”

“Không, không ạ!”

Lục Hạo lắc đầu rồi vội giải thích: “Chị dâu vẫn thế, giờ chị ấy ổn lắm, công việc cũng thuận lợi, cách đây không lâu còn mới chuyển nhà nữa”.

“Nhưng mà, lần trước em đến thăm Đồng Đồng thì thấy có một người đàn ông ở trong nhà chị ấy”.

“Nhưng anh này, chắc đấy chỉ là đối tác đến tìm chị dâu bàn chuyện hợp đồng thôi, chứ không có gì đâu”.

Lục Hạo nói năng lộn xộn, không biết phải giải thích ra sao.

Tôn Hàn lập tức ngẩn ra, đàn ông ư?

Với những gì anh biết về Liễu Y Y, cô sẽ không bao giờ mời đối tác đến nhà riêng.

Lẽ nào Liễu Y Y đã có bạn trai rồi?

Cũng có thể là vậy. Lần trước, khi anh rời khỏi Giang Châu, Liễu Y Y đã đề nghị cả hai cho nhau thời gian thêm một năm.

Điều này có nghĩa là rất có thể sau đó, họ sẽ không ở bên nhau nữa.

Dù quan hệ của Tôn Hàn và Liễu Y Y đã mập mờ trên mức tình bạn, nhưng chung quy cũng chỉ rằng buộc bởi Đồng Đồng, chứ thật ra họ chưa có quan hệ trai gái gì cả.

Vì vậy, Liễu Y Y có bạn trai cũng là chuyện bình thường.

Song, dù như vậy là hợp lý, nhưng trái tim Tôn Hàn vẫn thắt lại và cảm thấy rất khó chịu.

Có lẽ là bởi anh đã thích Liễu Y Y thật rồi.

Cho nên anh đang thấy ghen tị với một người đàn ông khác.

“Anh, anh đừng nghĩ nhiều, chị dâu là người tốt, em tin chị ấy sẽ không phản bội anh đâu”.

Lục Hạo vội vàng an ủi.

Tôn Hàn bật cười rồi lẩm bẩm: “Không phải vấn đề phản bội hay không đâu”.

Liễu Y Y đã chuyển đến nhà mới nhưng không nói cho Tôn Hàn biết, từ đó đủ thấy thái độ của cô với anh đã hoàn toàn khác trước rồi.

Khéo, anh bỏ lỡ cô gái này thật rồi.

Dù anh không thấy quá mất mát, song cũng không thể vui nổi.

Ít nhất khi nghĩ tới cảnh Liễu Y Y nép trong lòng của một người đàn ông khác, Tôn Hàn vẫn thấy không thể chịu nổi.

“Lục Hạo, đưa anh đến nhà mới của Liễu Y Y”.

“Anh còn ở lại đây mấy ngày, khi nào rảnh sẽ gọi em đi uống sau”.

Tôn Hàn suy nghĩ một lát rồi nói.

“Vâng!”

Lục Hạo lo lắng nhìn Tôn Hàn rồi gật đầu.

Khoảng hai mươi phút sau, Lục Hạo đã lái xe tới một khu biệt thự độc lập mới xây dựng ở ngoại thành, sau đó nói: “Đây là biệt thự nhỏ do bất động sản Thịnh Hạ thi công, giá khoảng mấy triệu một căn”.

“So với những căn nhà giá mấy chục triệu ở Thương Sơn thì không rẻ hơn mấy đâu, lúc chị dâu mua căn này là do em nhờ người giới thiệu đấy”.

“Lúc ấy, chị dâu bảo thật ra chưa muốn mua biệt thự sớm như vậy, nhưng vì muốn cho Đồng Đồng có môi trường sống tốt hơn, với chị ấy cũng không thiếu tiền nên mới mua luôn”.

“Căn thứ hai từ dưới lên là nhà chị dâu đấy anh”.

Tôn Hàn ngồi trong xe gật đầu, trong lòng thấy mềm mại.

Liễu Y Y là một người phụ nữ rất mạnh mẽ. Lúc trước, anh từng đề nghị mua một căn nhà mới cho cô, song cô đã từ chối thẳng thừng.

Đến tận bây giờ, Liễu Y Y cũng không nhận bất kỳ thứ gì của anh, kể cả là cổ phần của Phong Hoả!

Bây giờ, Liễu Y Y đã là tổng giám đốc của thương hiệu Y Minh Nguyệt, lương một năm thoải mái để mua được một căn biệt thự như thế này.

Hơn nữa còn là vì Đồng Đồng, như vậy đủ thấy tình cảm mẹ con gắn kết đến mức nào.

Anh quyết định cho Đồng Đồng ở lại với Liễu Y Y quả là đúng đắn.

Nếu cô bé ở với anh thì chắc chắn sẽ không được chăm sóc tỉ mỉ như vậy.

Tôn Hàn xuống xe rồi bảo Lục Hạo về trước, sau đó đến trước cửa căn biệt thự rồi ấn chuông.

Chẳng mấy chốc, anh đã nghe thấy động tĩnh ở trong nhà.

Sau đó, có một người phụ nữ trung niên mở cửa ra, khi nhìn thấy anh thì sững người.

“Tôn Hàn!”

Tôn Hàn nhìn bà ấy rồi mỉm cười chào hỏi: “Cô ạ!”

Tiết Lan không ngờ người tới gõ cửa nhà mình lại Tôn Hàn - người mà bà ấy nghe nói đã đến Thượng Kinh rồi.

Nếu anh đã đến đây rồi thì bà ấy không thể chặn ngoài cửa được.

“Vào đi”.
Chương 550: Như người xa lạ

Căn biệt thự này thuộc tầm trung, chỉ có Tiết Lan, Liễu Y Y và Đồng Đồng ở nên khá rộng rãi.

Bày trí trong nhà cũng không quá xa hoa, nhưng rất hiện đại, hơn nữa có phong cách mang đậm tính thần thoại.

Có một bức tranh công chúa bạch tuyết treo trên bức tường lớn nhất trong nhà, đương nhiên đây là làm cho Đồng Đồng.

Sự ấm áp của ngôi nhà này lập tức dội vào tim Tôn Hàn.

Đúng là Liễu Y Y có khác, bởi nếu là các bà mẹ khác thì chưa chắc họ đã tinh tế đến vậy.

Tôn Hàn càng thấy ưng ý với ngôi nhà này thì cũng lại càng thấy mất mát.

Chính anh cũng không biết mình và Liễu Y Y có được một kết thúc viên mãn hay không.

“Ngồi tự nhiên nhé!”

“Đồng Đồng đi học rồi, năm rưỡi chiều mới về cơ. Y Y cũng đang ở công ty, hôm nay con bé không bận lắm nên sẽ đi đón Đồng Đồng. Nếu cậu có thể chờ thì chắc cũng phải chờ mấy tiếng đấy!”

Tiết Lan vừa bảo Tôn Hàn đừng khách sáo, vừa giải thích.

Bây giờ mới hơn một giờ chiều, còn mấy tiếng nữa Đồng Đồng mới tan học.

Thời gian trôi qua đã lâu, Tiết Lan không còn hận Tôn Hàn như trước nữa, nhưng cũng không thể thân thiết coi anh như con rể được.

Bà ấy chỉ có thể coi anh như một người quen thôi.

Vừa khách sáo, vừa xa lạ.

“Cháu về đây cốt để gặp Đồng Đồng mà, cô Tiết, lát cô đừng nấu cơm, chúng ta ra ngoài ăn đi!”

Tiết Lan do dự một lát rồi gật đầu: “Ừ!”

Nếu là trước kia, chắc chắn bà ấy sẽ viện một cái cớ nào đó rồi từ chối.

Nhưng bây giờ, Y Y đã khác trước rồi, thi thoảng ra ngoài ăn một bữa cũng không sao cả.

“À, Tôn Hàn này, lần này cậu về định ở lại bao lâu, hay là…”

Đột nhiên Tiết Lan hỏi với vẻ mong chờ.

“Cùng lắm cháu chỉ ở lại được một tuần thôi, sau đó lại phải về Thượng Kinh”.

“Cô cũng biết đấy, giờ công việc chính của cháu ở đó rồi mà!”

Tôn Hàn giải thích qua loa.

Còn chuyện về gia tộc thì anh không định nói ra, dẫu sao trong suy nghĩ của Tiết Lan và Liễu Y Y thì anh chỉ đang phát triển sự nghiệp ở Thượng Kinh thôi.

Nếu để họ biết những chuyện khác thì như tự chuốc lấy phiền toái.

“Ừ, tôi còn tưởng lần này cậu về hẳn cơ”.

Tiết Lan mỉm cười với vẻ hơi thất vọng.

Bà ấy đặt hai tay lên đầu gối rồi nhìn Tôn Hàn: “Nói ra thì cậu cũng chưa ổn định, trước đó đã lên tỉnh lập nghiệp, nhưng mấy tháng sau lại chạy tới Thượng Kinh rồi”.

“Tôi cũng không biết cậu nghĩ gì nữa, con người chỉ cần một cuộc sống bình dị thôi, suốt ngày bôn ba làm gì?”

Có lẽ Tiết Lan không biết rõ về tình hình tài chính của Tôn Hàn, nhưng bà ấy biết rõ một điều chắc chắn anh không thiếu tiền, cả đời cũng không phải lo vấn đề cơm áo gạo tiền.

Từ căn biệt thự trên đỉnh Thương Sơn là đủ thấy Tôn Hàn giàu đến mức nào rồi.

Đây cũng chính là điều khiến Tiết Lan thấy khó hiểu, nếu Tôn Hàn đã có nhiều tiền như vậy thì sao còn phải vất vả như thế làm gì?

Ở lại Giang Châu sống với con gái mình không phải sẽ tốt hơn sao?

Nếu Tôn Hàn có thể ở lại Giang Châu, biết đâu anh và Liễu Y Y đã thành chính quả rồi cũng nên.

Chứ đâu lằng nhằng, quan hệ không rõ ràng như bây giờ.

Tôn Hàn chỉ mỉm cười, chứ không trả lời vấn đề này.

Một lát sau, Tiết Lan và Tôn Hàn không còn gì để trò chuyện nữa.

“Thế này đi, cậu lên tầng nghỉ ngơi một lát đi, khéo ngủ một giấc dậy là Đồng Đồng tan học về rồi đấy”.

“Ở đây có một phòng cho khách, để tôi chuẩn bị chăn ga mới là cậu đi nghỉ được rồi”.

“Vâng ạ!”

Sau đó, Tiết Lan đã lên tầng trên sắp xếp giường chiếu cho Tôn Hàn, sau đó Tôn Hàn đã nghỉ tạm ở phòng ấy.

Căn phòng này rất sạch sẽ và gọn gàng.

Từ đó có thể thấy, chưa từng có ai ở đây.

Còn người đàn ông mà Lục Hạo nhìn thấy ở nhà Liễu Y Y có lẽ đến đây vì lý do nào đó, chứ không phải như anh từng nghĩ.

Thời gian trôi qua rất nhanh, nhưng Tôn Hàn không thấy buồn ngủ chút nào.

Trong đầu anh chỉ có gương mặt vui mừng của Đồng Đồng cùng sự xoắn xuýt của Liễu Y Y.

Vẫn chưa đến bốn giờ, Tôn Hàn quyết định ngồi dậy rồi gấp chăn gối cẩn thận, sau đó mới xuống dưới chờ Đồng Đồng tan học.

Điều này khiến Tiết Lan thấy hơi buồn cười, năm rưỡi chiều Đồng Đồng mới tan làm, về đến nhà thì nhanh nhất cũng phải sáu giờ.

Ít thì cũng phải hai tiếng nữa.

Dinh dong!

Sáu giờ mười phút.

Khi cửa nhà vừa mở ra, đã có tiếng trẻ con líu lo vang lên.

“Bà ơi, con về rồi đây!”

Tôn Hàn liếc nhìn qua.

“Bố, ơ bố này!”

Đồng Đồng mặc đồng phục của trường tiểu học, đeo chiếc ba lô nhỏ xinh, khi mới nhìn thấy Tôn Hàn, cô bé ngẩn ra, sau đó mừng rỡ chạy nhanh tới: “Bố, bố ơi! Bố về rồi ạ, con nhớ bố lắm!”

Sau khi bổ nhào vào lòng Tôn Hàn, Đồng Đồng liên tục thơm lên má anh.

Như vậy khiến Tôn Hàn bị nhột lên cười lớn: “Đồng Đồng có ngoan không? Đi học ngoan chứ?”

Bây giờ, Đồng Đồng đã không còn học trường mẫu giáo nữa, mà đã lên lớp một rồi.

“Con ngoan lắm, trong cuộc thi đầu tiên, con đã được hai điểm mười liền”.

Đồng Đồng đắc ý khoe bố.

“Giỏi thế cơ à! Thế là siêu hơn bố hồi nhỏ rồi!”

“Hồi nhỏ bố thi được mấy điểm?”

“Ờ… toàn được sáu điểm thôi”.

“Eo, bố học dốt!”

Cuộc đối thoại đến đây là dừng, Tôn Hàn hướng ánh nhìn về phía Liễu Y Y ở ngoài bậc cửa.

Hai người chỉ đối mắt nhìn nhau mà không nói gì.

Hôm nay, Liễu Y Y mặc một bộ đồ công sở màu đen, mái tóc dài vén qua tai, cô chỉ trang điểm nhạt và đánh son hồng.

So với ngày xưa thì bây giờ, Liễu Y Y đã biết cách trang điểm hơn và cũng xinh đẹp hơn.

Nếu khi anh mới ra tù, Liễu Y Y chỉ là cô bé lọ lem thì bây giờ, cô đã là công chúa bạch tuyết rồi.

“Đồng Đồng, bố bảo sẽ đưa cháu ra ngoài ăn đấy, mau vào thay quần áo đẹp với bà nào”.

Lúc này, Tiết Lan lập tức nháy mắt với Đồng Đồng, để di chuyển cái bóng đèn này đi chỗ khác.

“Oa, vâng ạ!”

Đồng Đồng hứng khởi chạy lên tầng, chỉ còn lại Tôn Hàn và Liễu Y Y ở lại phòng khách bốn mắt nhìn nhau.

Liễu Y Y mỉm cười rồi đi tới sofa ngồi: “Anh về khi nào thế?”

“Trưa nay”.

“Sao không gọi điện trước?”

“Anh muốn… cho Đồng Đồng bất ngờ”.

“Bao giờ anh đi?”

“Chắc một tuần nữa”.

“Ừm”.

Sau đó, Liễu Y Y không nói gì nữa.

Tôn Hàn cảm thấy là lạ, anh có cảm giác hai người rất xa lạ.

Anh rất muốn hỏi Liễu Y Y luôn người đàn ông đó là thế nào.

Dù cô quyết định có bạn trai thì anh cũng có quyền được biết.

“À, anh về đúng lúc lắm, mấy hôm nữa lớp Đồng Đồng họp phụ huynh”.

“Vì là lần đầu tiên nên trường yêu cầu cả bố lẫn mẹ phải đến tham dự! Nếu anh về rồi thì thu xếp thời gian đi, đừng để lỡ buổi họp”.

Liễu Y Y ngập ngừng một lát rồi lại nói tiếp, nhưng với chất giọng như đang bàn công việc.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom