Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Thanh Xuân Năm Ấy
Tôi của năm mười hai tuổi, thích thầm cậu, thứ tình cảm trẻ con xuẩn ngốc.
Tôi của năm mười ba tuổi, chứng kiến cậu đùa giỡn với người con gái khác. Cậu nói, tôi chẳng bao giờ bằng bạn gái ấy, xinh đẹp không, học giỏi không, tôi mãi mãi xách dép cho bạn ấy.
Tôi nhớ Valentine năm đó, cậu tặng chocolate cho hẳn hai người con gái trong lớp. Cay đắng hơn, tôi còn được cả hai người bọn họ mời ăn. Và...tôi...từ từ...chậm rãi thưởng thức...bởi tôi chẳng còn cách nào khác cả.
Tôi của năm mười lăm tuổi, khóc cạn nước mắt khi biết cậu đỗ cT khtn. Rốt cuộc, sau ngần ấy năm, chúng ta cũng xa nhau.
Tôi của năm mười sáu tuổi, ngày ngày mong tới thứ hai hàng tuần, vì tôi đi xe đạp qua sẽ gặp cậu đi xe buýt lên thành phố.
Tôi thậm chí còn đếm lịch tính từng ngày, vì không phải thứ bảy nào cậu cũng về, cậu biết không? Tôi mong lắm, chỉ cần đạp xe qua cái xe buýt ấy, nhìn cậu một lần thôi, cũng đủ lắm rồi.
Tôi của năm mười bảy tuổi, ấp trong mình ước mộng nhỏ nhoi, hi vọng rằng, một ngày nào đó, chúng ta sẽ được gặp nhau, trong kì thi vòng hai.
Vì cậu, và cũng vì chính bản thân tôi, tôi không ngừng nỗ lực.
Tôi của năm mười tám tuổi, đã trở nên nổi bật hơn rất nhiều, không còn kém cỏi yếu đuối, không còn xấu xí tự ti, không còn là cô bé trung học bị cậu cười nhạo chế giễu.
Tôi của năm mười tám tuổi, đã trở nên nổi bật hơn rất nhiều, không còn kém cỏi yếu đuối, không còn xấu xí tự ti, không còn là cô bé trung học bị cậu cười nhạo chế giễu.
Nhưng, tôi của năm mười tám tuổi, vẫn âm thầm thích cậu, nghe tới tên cậu tim vẫn run rẩy.
Cậu của năm mười hai tuổi hay mười bảy tuổi, có lẽ cũng chẳng để ý tới sự tồn tại của tôi.
Cậu của năm mười tám tuổi, tán tỉnh tôi một cách cuồng nhiệt.
Đôi lúc tôi tự hỏi, nếu tôi không trở nên nổi bật, liệu cậu có bắt đầu để ý tới tôi, liệu cậu có tiếp cận tôi, thương yêu tôi?
Tôi của năm hai mươi hai tuổi, rốt cuộc cũng có câu trả lời. Tôi may mắn vì có được tấm chân tình, NHƯNG, tôi vẫn muốn tâm sự với em ấy rằng, hãy yêu bản thân mình trước. Tình yêu, tình đơn phương, ngọt đắng, đôi khi chẳng còn quan trọng.
Quan trọng là, em có trái tim ấm áp, em lương thiện.
Em ngọt ngào.
Em rực rỡ.
Em rực rỡ.
Và rồi, nếu không là cậu ấy, thì cũng sẽ là một chàng trai khác. Một người sẽ luôn cảm thấy may mắn khi yêu được người con gái như em!!!
.....
P/S: Vài dòng vội vàng gửi em gái nhỏ, chúng ta chưa từng gặp nhau ngoài đời, nhưng chị nhớ nick của em, cũng như cái cách chị nhớ nick của một số người đặc biệt luôn luôn ủng hộ chị.
Chị rất muốn comment vào ngay phần bình luận của em mà không được vì quá 2000 chữ, chia ra thì lủng củng. Chị cũng hơi băn khoăn khi đăng trên trang wattpad của chị, vì chị vẫn trong thời gian nghỉ viết lách, hạn chế dùng mạng xã hội để tập trung cho sự nghiệp của mình. Tuy nhiên, chị biết em buồn, và chị nghĩ có thể món quà nhỏ bé này sẽ an ủi được em, nên chị đành bất chấp. Chị không tag tên em vì sợ ảnh hưởng tới quyền riêng tư cá nhân, nhưng chị tin em sẽ đoán được là chị gửi tới em.
Mạnh mẽ và hạnh phúc em nhé!!!
Tôi của năm mười ba tuổi, chứng kiến cậu đùa giỡn với người con gái khác. Cậu nói, tôi chẳng bao giờ bằng bạn gái ấy, xinh đẹp không, học giỏi không, tôi mãi mãi xách dép cho bạn ấy.
Tôi nhớ Valentine năm đó, cậu tặng chocolate cho hẳn hai người con gái trong lớp. Cay đắng hơn, tôi còn được cả hai người bọn họ mời ăn. Và...tôi...từ từ...chậm rãi thưởng thức...bởi tôi chẳng còn cách nào khác cả.
Tôi của năm mười lăm tuổi, khóc cạn nước mắt khi biết cậu đỗ cT khtn. Rốt cuộc, sau ngần ấy năm, chúng ta cũng xa nhau.
Tôi của năm mười sáu tuổi, ngày ngày mong tới thứ hai hàng tuần, vì tôi đi xe đạp qua sẽ gặp cậu đi xe buýt lên thành phố.
Tôi thậm chí còn đếm lịch tính từng ngày, vì không phải thứ bảy nào cậu cũng về, cậu biết không? Tôi mong lắm, chỉ cần đạp xe qua cái xe buýt ấy, nhìn cậu một lần thôi, cũng đủ lắm rồi.
Tôi của năm mười bảy tuổi, ấp trong mình ước mộng nhỏ nhoi, hi vọng rằng, một ngày nào đó, chúng ta sẽ được gặp nhau, trong kì thi vòng hai.
Vì cậu, và cũng vì chính bản thân tôi, tôi không ngừng nỗ lực.
Tôi của năm mười tám tuổi, đã trở nên nổi bật hơn rất nhiều, không còn kém cỏi yếu đuối, không còn xấu xí tự ti, không còn là cô bé trung học bị cậu cười nhạo chế giễu.
Tôi của năm mười tám tuổi, đã trở nên nổi bật hơn rất nhiều, không còn kém cỏi yếu đuối, không còn xấu xí tự ti, không còn là cô bé trung học bị cậu cười nhạo chế giễu.
Nhưng, tôi của năm mười tám tuổi, vẫn âm thầm thích cậu, nghe tới tên cậu tim vẫn run rẩy.
Cậu của năm mười hai tuổi hay mười bảy tuổi, có lẽ cũng chẳng để ý tới sự tồn tại của tôi.
Cậu của năm mười tám tuổi, tán tỉnh tôi một cách cuồng nhiệt.
Đôi lúc tôi tự hỏi, nếu tôi không trở nên nổi bật, liệu cậu có bắt đầu để ý tới tôi, liệu cậu có tiếp cận tôi, thương yêu tôi?
Tôi của năm hai mươi hai tuổi, rốt cuộc cũng có câu trả lời. Tôi may mắn vì có được tấm chân tình, NHƯNG, tôi vẫn muốn tâm sự với em ấy rằng, hãy yêu bản thân mình trước. Tình yêu, tình đơn phương, ngọt đắng, đôi khi chẳng còn quan trọng.
Quan trọng là, em có trái tim ấm áp, em lương thiện.
Em ngọt ngào.
Em rực rỡ.
Em rực rỡ.
Và rồi, nếu không là cậu ấy, thì cũng sẽ là một chàng trai khác. Một người sẽ luôn cảm thấy may mắn khi yêu được người con gái như em!!!
.....
P/S: Vài dòng vội vàng gửi em gái nhỏ, chúng ta chưa từng gặp nhau ngoài đời, nhưng chị nhớ nick của em, cũng như cái cách chị nhớ nick của một số người đặc biệt luôn luôn ủng hộ chị.
Chị rất muốn comment vào ngay phần bình luận của em mà không được vì quá 2000 chữ, chia ra thì lủng củng. Chị cũng hơi băn khoăn khi đăng trên trang wattpad của chị, vì chị vẫn trong thời gian nghỉ viết lách, hạn chế dùng mạng xã hội để tập trung cho sự nghiệp của mình. Tuy nhiên, chị biết em buồn, và chị nghĩ có thể món quà nhỏ bé này sẽ an ủi được em, nên chị đành bất chấp. Chị không tag tên em vì sợ ảnh hưởng tới quyền riêng tư cá nhân, nhưng chị tin em sẽ đoán được là chị gửi tới em.
Mạnh mẽ và hạnh phúc em nhé!!!
Bình luận facebook