Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Cáo Già Và Cáo Non
Hắn chiều nàng, lúc yêu thì xách cả dép cho đi, lúc cưới thì có dàn xế khủng tới đón, đám cưới to bậc nhất Hà Thành, trăng mật thì một vòng Châu Âu, báo chí cũng phải sôi sùng sục. Đêm tân hôn của hắn và nàng lãng mạn hơn bao giờ hết.
Bạn bè chúc phúc cho nàng, có người thầm ghen tỵ, nhưng cũng có người nghĩ đó là hợp tình. Nàng xinh đẹp, giỏi giang, học ở nước ngoài, lại có bố là Phó Chủ Tịch UBND thành phố, người cỡ phải như hắn mới xứng được với nàng.
Nhưng, đời không ai nói trước được chữ ngờ. Chỉ hai tuần sau cưới, hắn bắt đầu về muộn, rượu chè be bét, chân dài lúc nào cũng bên mình, trở về là hắn của trước kia. Người ta những tưởng nàng sẽ buồn, sẽ khóc, sẽ sốc, sẽ suy sụp lắm. Nhưng không, nàng vẫn vui tươi, đi mua sắm hàng ngày, làm đẹp, nàng trông trẻ đẹp đầy sức sống hơn bao giờ hết.
Gần 4 tháng tán nàng, hắn đã phải sống giả tạo, vờ làm trai tốt, giờ, bố nàng cũng đã phê chuẩn mấy cái dự án khủng của hắn, lợi nhuận vô biên; giờ thì hắn nghĩ, hắn phải hưởng thụ. Hắn thấy mình hơi quá đáng, những tưởng nàng sẽ đau buồn, sẽ trách hắn thay đổi, nhưng không, nàng vẫn vui tươi như thế, hắn làm gì kệ hắn, nàng luôn có những thú vui của riêng mình. Điều đó làm hắn khó chịu.
Nhà nàng tổ chức ăn mừng bố nàng đắc cử Chủ tịch, nàng hỏi hắn có đi không. Hắn bảo không, định lý do này nọ. Nhưng lúc hắn quay ra thì nàng đã chả còn ở đó, nàng đi mà chả trách mắng hắn vô trách nhiệm, hắn bực. Nhưng mà thế nào hắn lại đi, hắn phải cho bọn đối tác biết một lần nữa, giờ hắn là con rể ông Chủ tịch UBND, để bọn nó đừng có mà lằng nhằng. Sau mấy tiếng chè chén, hắn định lên phòng cũ của nàng nghỉ, vừa định bước vào thì hắn bỗng sựng lại, hình như có người trong phòng:
- Ba xin lỗi, vì ba mà con phải lấy chồng, không thực hiện được nhiều ước mơ.
- Thôi mà ba, giờ ba đã là đạt được giấc mơ của mình là con vui rồi, mà ba cũng biết thừa thằng cha đó lợi dụng nhà mình, có chi chỉ là con tương kế tựu kế, đôi bên lợi dụng lẫn nhau thôi.
- Thôi mà ba, giờ ba đã là đạt được giấc mơ của mình là con vui rồi, mà ba cũng biết thừa thằng cha đó lợi dụng nhà mình, có chi chỉ là con tương kế tựu kế, đôi bên lợi dụng lẫn nhau thôi.
- Nhưng con à, đời con gái...
- Ba yên tâm, con không thích tự mình bỏ hắn, sẽ gây điều tiếng cho ba. Con nghe hắn nói với bạn tháng sau sẽ li dị, trở về cuộc sống tự do, lúc ấy con gái ba lại thành chim sổ lồng rồi, chỉ sợ về ba không nhận nữa thôi.
- Nỡm ạ, cô về đây ở cả đời cũng được.
Hắn lao về nhà, hắn điên, tức lộn ruột. Hắn chỉ muốn xé xác nàng ra cho bõ tức. Thì ra ngay từ đầu nàng đã cố tình để hắn lừa, hắn cao thủ, nàng là đại cao thủ. Nhưng mà hắn có thể làm gì chứ. Hắn cũng lừa người mà, đâu thể nói lý với nàng với tư cách cao thượng. Hắn định nàng về, hắn sẽ vứt hết áo quần của nàng, tống nàng ra khỏi nhà, hay có khi đánh nàng một trận. Hắn không nuốt nổi cục tức này. ..Nhưng tới khi nàng bước chân vào nhà, giọng vẫn nhẹ nhàng:"Em về rồi, mệt không? Ăn gì để em nấu". Tự nhiên hắn thấy ấm lòng, nhưng hắn lại trấn tĩnh"Mẹ kiếp con cáo già". Hắn phải trả thù, rửa hận, con cọp như hắn mà bị một con cáo già lừa quả không chấp nhận được. Hắn e hèm:"Ăn gì cũng được." Nàng xuống bếp, hắn cũng xuống theo. Cái dáng nhỏ bé của nàng xào xào nấu nấu đến là yêu. Vậy mà hắn chưa bao giờ để ý. À, hắn đã biết rồi, cách trả thù tốt nhất là làm cho nàng yêu hắn, để rồi hắn sẽ bỏ nàng, cho nàng đau khổ...
Từ ngày đó, hắn trở thành người chồng mẫu mực. Đi làm về đúng giờ, mỗi bữa ăn chạy lăng xăng giúp nàng, đôi lúc nàng mệt; hắn còn rửa bát, đấm lưng, nắm bóp cho nàng. Hắn gợi chuyện nhiều hơn, nàng và hắn tâm sự đủ điều. Mỗi tối đi ngủ, hắn kéo nàng vào lòng, thơm nhẹ lên trán, ôm nàng thật chặt. Mùi thơm của nàng khiến hắn thấy bình yên. Hắn thấy hạnh phúc, hắn cho rằng vì trả thù sắp thành công mà hắn hạnh phúc. Thậm chí lúc rỗi việc, hắn còn bám theo nàng lúc đi ăn uống với bạn, mua sắm, thấy ghen khi nàng bị mấy thằng bạn trêu. Rồi hằng ngày, hắn mong được về nhà tới thế, thèm được ăn cơm nàng nấu, nhìn nàng cười,nghe nàng nói...
Nàng biết hắn là con cọp, hắn bất chấp thủ đoạn để đạt mục đích, nàng biết nàng đang bị lừa đây, hẳn là hắn có âm mưu gì đó, nhưng nàng không chống cự nổi. Nàng cứng rắn là thế, vậy mà mỗi lần hắn hỏi chuyện, nàng lại bô bô mọi thứ, mỗi lần hắn kéo nàng vào lồng ngực nóng hổi của hắn, là nàng không tài nào chống cự nổi, nằm ngoan như con cún. Nàng sướng mỗi lần hắn khen nàng nấu ăn ngon, nàng hạnh phúc cái thứ hạnh phúc của người vợ...
Nàng, và hắn, đã biết yêu, cùng hưởng cái thú vui ở bên nhau đó. Nhưng chẳng ai dám đủ can đảm nói ra mọi chuyện. Hắn nghĩ, thôi để nàng lừa cũng được, miễn là được ở bên nàng, hắn sợ mọi chuyện vỡ lở, nàng sẽ bỏ hắn, hắn sẽ mất nàng...Nàng cũng nghĩ như hắn vậy,...đôi uyên ương quyết định giữ yên lặng...
Nàng, và hắn, đã biết yêu, cùng hưởng cái thú vui ở bên nhau đó. Nhưng chẳng ai dám đủ can đảm nói ra mọi chuyện. Hắn nghĩ, thôi để nàng lừa cũng được, miễn là được ở bên nàng, hắn sợ mọi chuyện vỡ lở, nàng sẽ bỏ hắn, hắn sẽ mất nàng...Nàng cũng nghĩ như hắn vậy,...đôi uyên ương quyết định giữ yên lặng...
Cho tới một ngày của nhiều nhiều năm sau đó:
Nàng nằm trên giường hấp hối, nàng vẫy cho con cháu ra ngoài, nàng chỉ muốn gặp riêng hắn. Hắn nốt năm nay là được 82, nàng cũng 80 rồi chứ ít. Hắn biết, lần này hắn không thể giữ nàng ở lại cùng hắn, nàng yếu lắm rồi. Nàng khẽ thì thầm vào hắn: "Thực ra ngày mới cưới, tôi lừa ông,...tôi...". "Tôi biết rồi. Bà cứ yên tâm mà đi đi, tôi đi theo tính sổ với bà sau". Rồi thì nàng nhắm mắt, hắn không khóc, vì sau đó chẳng lâu, hắn cũng theo nàng. Con cháu khóc. Nàng và hắn cười.
Cuộc đời, hạnh phúc đơn giản chỉ có vậy. Tình yêu cũng như thế.
P/s: Lan Ruas Story ~ Porcupine & Duck Familly
Bạn bè chúc phúc cho nàng, có người thầm ghen tỵ, nhưng cũng có người nghĩ đó là hợp tình. Nàng xinh đẹp, giỏi giang, học ở nước ngoài, lại có bố là Phó Chủ Tịch UBND thành phố, người cỡ phải như hắn mới xứng được với nàng.
Nhưng, đời không ai nói trước được chữ ngờ. Chỉ hai tuần sau cưới, hắn bắt đầu về muộn, rượu chè be bét, chân dài lúc nào cũng bên mình, trở về là hắn của trước kia. Người ta những tưởng nàng sẽ buồn, sẽ khóc, sẽ sốc, sẽ suy sụp lắm. Nhưng không, nàng vẫn vui tươi, đi mua sắm hàng ngày, làm đẹp, nàng trông trẻ đẹp đầy sức sống hơn bao giờ hết.
Gần 4 tháng tán nàng, hắn đã phải sống giả tạo, vờ làm trai tốt, giờ, bố nàng cũng đã phê chuẩn mấy cái dự án khủng của hắn, lợi nhuận vô biên; giờ thì hắn nghĩ, hắn phải hưởng thụ. Hắn thấy mình hơi quá đáng, những tưởng nàng sẽ đau buồn, sẽ trách hắn thay đổi, nhưng không, nàng vẫn vui tươi như thế, hắn làm gì kệ hắn, nàng luôn có những thú vui của riêng mình. Điều đó làm hắn khó chịu.
Nhà nàng tổ chức ăn mừng bố nàng đắc cử Chủ tịch, nàng hỏi hắn có đi không. Hắn bảo không, định lý do này nọ. Nhưng lúc hắn quay ra thì nàng đã chả còn ở đó, nàng đi mà chả trách mắng hắn vô trách nhiệm, hắn bực. Nhưng mà thế nào hắn lại đi, hắn phải cho bọn đối tác biết một lần nữa, giờ hắn là con rể ông Chủ tịch UBND, để bọn nó đừng có mà lằng nhằng. Sau mấy tiếng chè chén, hắn định lên phòng cũ của nàng nghỉ, vừa định bước vào thì hắn bỗng sựng lại, hình như có người trong phòng:
- Ba xin lỗi, vì ba mà con phải lấy chồng, không thực hiện được nhiều ước mơ.
- Thôi mà ba, giờ ba đã là đạt được giấc mơ của mình là con vui rồi, mà ba cũng biết thừa thằng cha đó lợi dụng nhà mình, có chi chỉ là con tương kế tựu kế, đôi bên lợi dụng lẫn nhau thôi.
- Thôi mà ba, giờ ba đã là đạt được giấc mơ của mình là con vui rồi, mà ba cũng biết thừa thằng cha đó lợi dụng nhà mình, có chi chỉ là con tương kế tựu kế, đôi bên lợi dụng lẫn nhau thôi.
- Nhưng con à, đời con gái...
- Ba yên tâm, con không thích tự mình bỏ hắn, sẽ gây điều tiếng cho ba. Con nghe hắn nói với bạn tháng sau sẽ li dị, trở về cuộc sống tự do, lúc ấy con gái ba lại thành chim sổ lồng rồi, chỉ sợ về ba không nhận nữa thôi.
- Nỡm ạ, cô về đây ở cả đời cũng được.
Hắn lao về nhà, hắn điên, tức lộn ruột. Hắn chỉ muốn xé xác nàng ra cho bõ tức. Thì ra ngay từ đầu nàng đã cố tình để hắn lừa, hắn cao thủ, nàng là đại cao thủ. Nhưng mà hắn có thể làm gì chứ. Hắn cũng lừa người mà, đâu thể nói lý với nàng với tư cách cao thượng. Hắn định nàng về, hắn sẽ vứt hết áo quần của nàng, tống nàng ra khỏi nhà, hay có khi đánh nàng một trận. Hắn không nuốt nổi cục tức này. ..Nhưng tới khi nàng bước chân vào nhà, giọng vẫn nhẹ nhàng:"Em về rồi, mệt không? Ăn gì để em nấu". Tự nhiên hắn thấy ấm lòng, nhưng hắn lại trấn tĩnh"Mẹ kiếp con cáo già". Hắn phải trả thù, rửa hận, con cọp như hắn mà bị một con cáo già lừa quả không chấp nhận được. Hắn e hèm:"Ăn gì cũng được." Nàng xuống bếp, hắn cũng xuống theo. Cái dáng nhỏ bé của nàng xào xào nấu nấu đến là yêu. Vậy mà hắn chưa bao giờ để ý. À, hắn đã biết rồi, cách trả thù tốt nhất là làm cho nàng yêu hắn, để rồi hắn sẽ bỏ nàng, cho nàng đau khổ...
Từ ngày đó, hắn trở thành người chồng mẫu mực. Đi làm về đúng giờ, mỗi bữa ăn chạy lăng xăng giúp nàng, đôi lúc nàng mệt; hắn còn rửa bát, đấm lưng, nắm bóp cho nàng. Hắn gợi chuyện nhiều hơn, nàng và hắn tâm sự đủ điều. Mỗi tối đi ngủ, hắn kéo nàng vào lòng, thơm nhẹ lên trán, ôm nàng thật chặt. Mùi thơm của nàng khiến hắn thấy bình yên. Hắn thấy hạnh phúc, hắn cho rằng vì trả thù sắp thành công mà hắn hạnh phúc. Thậm chí lúc rỗi việc, hắn còn bám theo nàng lúc đi ăn uống với bạn, mua sắm, thấy ghen khi nàng bị mấy thằng bạn trêu. Rồi hằng ngày, hắn mong được về nhà tới thế, thèm được ăn cơm nàng nấu, nhìn nàng cười,nghe nàng nói...
Nàng biết hắn là con cọp, hắn bất chấp thủ đoạn để đạt mục đích, nàng biết nàng đang bị lừa đây, hẳn là hắn có âm mưu gì đó, nhưng nàng không chống cự nổi. Nàng cứng rắn là thế, vậy mà mỗi lần hắn hỏi chuyện, nàng lại bô bô mọi thứ, mỗi lần hắn kéo nàng vào lồng ngực nóng hổi của hắn, là nàng không tài nào chống cự nổi, nằm ngoan như con cún. Nàng sướng mỗi lần hắn khen nàng nấu ăn ngon, nàng hạnh phúc cái thứ hạnh phúc của người vợ...
Nàng, và hắn, đã biết yêu, cùng hưởng cái thú vui ở bên nhau đó. Nhưng chẳng ai dám đủ can đảm nói ra mọi chuyện. Hắn nghĩ, thôi để nàng lừa cũng được, miễn là được ở bên nàng, hắn sợ mọi chuyện vỡ lở, nàng sẽ bỏ hắn, hắn sẽ mất nàng...Nàng cũng nghĩ như hắn vậy,...đôi uyên ương quyết định giữ yên lặng...
Nàng, và hắn, đã biết yêu, cùng hưởng cái thú vui ở bên nhau đó. Nhưng chẳng ai dám đủ can đảm nói ra mọi chuyện. Hắn nghĩ, thôi để nàng lừa cũng được, miễn là được ở bên nàng, hắn sợ mọi chuyện vỡ lở, nàng sẽ bỏ hắn, hắn sẽ mất nàng...Nàng cũng nghĩ như hắn vậy,...đôi uyên ương quyết định giữ yên lặng...
Cho tới một ngày của nhiều nhiều năm sau đó:
Nàng nằm trên giường hấp hối, nàng vẫy cho con cháu ra ngoài, nàng chỉ muốn gặp riêng hắn. Hắn nốt năm nay là được 82, nàng cũng 80 rồi chứ ít. Hắn biết, lần này hắn không thể giữ nàng ở lại cùng hắn, nàng yếu lắm rồi. Nàng khẽ thì thầm vào hắn: "Thực ra ngày mới cưới, tôi lừa ông,...tôi...". "Tôi biết rồi. Bà cứ yên tâm mà đi đi, tôi đi theo tính sổ với bà sau". Rồi thì nàng nhắm mắt, hắn không khóc, vì sau đó chẳng lâu, hắn cũng theo nàng. Con cháu khóc. Nàng và hắn cười.
Cuộc đời, hạnh phúc đơn giản chỉ có vậy. Tình yêu cũng như thế.
P/s: Lan Ruas Story ~ Porcupine & Duck Familly
Bình luận facebook