• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full Hot Truyện Lấy chồng quyền thế Full 2023 (70 Viewers)

  • Chương 438: LƯƠNG TRI CỦA ANH BỊ CHÓ ĂN RỒI SAO?

Cổ Nam Hách cố ý nghiêm mặt, sừng sộ lên, không vui hỏi: “Cô cười gì chứ, tôi nói chuyện với cô rất nghiêm túc, có thể tôn trọng chút được không?” - Phương Tiểu Hi ngưng cười, nhưng vẫn chưa đã ngứa, bèn trên một câu, “Cổ tổng, công ty của anh cần tôi lắm phải không?” Cổ Nam Hách: “Phương Tiểu Hi, cô đừng rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt.” Phương Tiểu Hi bỗng lấy điện thoại di động ra, giả vờ muốn gọi điện thoại, “À, thế thì tôi sẽ lập tức liên lạc với người đại diện của Hoa Nghệ, nói là tôi muốn ký hợp đồng ngay.”

Cổ Nam Hách tức đến nghiến răng, hóa ra anh nói nhiều vậy đều là nói nhảm sao? Cô gái này thật không biết tốt xấu, anh thật sự ăn no rỗi việc mới đích thân tới đây. Cố Nam Hách cảm thấy mất mặt hơn tức giận. Trên thực tế, con dạ xoa cái này trước giờ đều không hề nể mặt anh. Phương Tiểu Hi nhìn sắc mặt lúc trắng lúc xanh của anh mà cười thầm không ngừng. Cô để di động xuống, nói: “Được rồi, không đùa với anh nữa, tôi vốn dĩ không lưu lại số của Hoa Nghệ, tôi chỉ lưu lại hộp thư trên Weibo thôi. Bọn họ đều liên hệ với tôi qua hộp thư, tôi cũng chưa trả lời.” Cổ Nam Hách cảm thấy mình bị đùa cợt, thế nhưng tin tức này lại khiến anh thở phào nhẹ nhõm. Anh phát hiện, cô gái này có một loại tính cách đặc biệt rất thần kỳ, có thể khống chế tâm trạng của anh dễ như trở bàn tay.

Phương Tiểu Hi: “Cố tổng, được anh để mắt đến là vinh hạnh của tôi, nhưng bây giờ mẹ tôi rất cần tôi, tôi không thể phân thân, cũng không muốn làm lỡ việc của quý công ty.”

Giọng nói của Cổ Nam Hách dịu đi: “Đây là chuyện nhỏ, cô có thể chăm sóc mẹ cô đến khi hoàn toàn bình phục rồi trở lại làm việc cũng được. Cô ký hợp đồng trước đã, để tránh cho đêm dài lắm mộng. Ngoài điều kiện chính mà tôi nói đến vừa nãy, cô có điều kiện gì khác thì cứ việc nói ra.”

Phương Tiểu Hi trịnh trọng nói: “Cảm ơn, tôi không có điều kiện gì khác.” Trên thực tế, những điều kiện mà Cổ Nam Hách đưa ra hoàn toàn là đãi ngộ của minh tinh hàng đầu. Với một diễn viên mới như cô mà nói, quả thật là cô không dám hi vọng xa vời.

Cố Nam Hách: “Được rồi, cứ quyết định vậy đi, hợp tác vui vẻ, cô Phương.”

Phương Tiểu Hi bắt tay anh ta, “Hợp tác vui vẻ, Cố tổng.”

***

Brazil, Rio de Janeiro, khu ổ chuột. Trong một ngõ hẻm vắng vẻ, tiếng súng kịch liệt vang lên không ngừng. Cố Thành Kiêu và Tổng Cảnh Du dồn Phạm Dương Mộc vào đường cùng. Chân trái của Tổng Cảnh Du bị trúng đạn, máu chảy dọc đường, rốt cuộc không đứng vững được nữa mà ngã xuống đất.

Cố Thành Kiêu nhíu mày, nhìn vết thương đang chảy máu liên tục của anh ta, ra lệnh: “Cậu ở lại đây, Ngụy Tử sẽ lập tức tới ngay.” Tống Cảnh Du nắm lấy cánh tay Cố Thành Kiêu, “Không được đâu lão Đại, lão Phạm quá mưu mô, đây cũng là địa bàn của hắn, anh không thể đi một mình.” Cố Thành Kiêu vỗ vỗ vào mu bàn tay anh ta, “Tôi không thể để hắn chạy thoát trước mặt tôi lần nữa, cậu ngồi im ở đây.”

“Lão Đại, lão Đại.” Tống Cảnh Du không khuyên nổi anh, đành phải gọi với theo, “Lão Đại bảo trọng.” Toàn đội của Cố Thành Kiêu mang theo hi vọng, cầm súng xông vào hẻm sâu. Giao chiến đến tận nơi đây, ai cũng muốn có kết quả. Lúc này, Phạm Dương Mộc đã hết hạn và lương thực, đang ẩn nấp trong một kho hàng bỏ hoang. “Ra đây đi, tôi biết anh đang ở trong đó.” Giọng của Cố Thành Kiêu vang lên bên ngoài.

Giọng nói quen thuộc này gợi lại biết bao hồi ức của hắn. Hắn đã từng hăng hái quên mình vì Tổ quốc, các cung tận tụy đến chết mới thôi, nhưng đổi lại chỉ là một vụ tai nạn giết người diệt khẩu. Một tiếng “hoàng” thật to, đạn bắn vào cửa của container mà hắn đang ẩn nấp, “Ra đi, anh đã bị lộ rồi.” Ngày này rốt cuộc cũng đến, Phạm Dương Mộc biết, bất kể mình trốn thể nào, ẩn nấp ra sao thì Cố Thành Kiêu cũng sẽ tìm được. Hắn và Cố Thành Kiêu không tránh khỏi phải chạm mặt.

“Muốn tôi lặp lại lần nữa sao? Ra đây!” Cố Thành Kiêu mất kiên nhẫn gầm lên, cả kho hàng đều là tiếng vọng của anh. âm thanh lúc này rất giống tiếng gào thét của những vong hồn chiến sĩ đã hi sinh.

Cố Thành Kiêu chĩa súng nhắm vào container, lần này anh tuyệt đối sẽ không để tên ác ma này trốn thoát, anh phải đích thân bắt hắn về quy án. Phạm Dương Mộc đá văng của container, giơ cao hai tay làm tư thế đầu hàng, chậm rãi từ bên trong đi ra.

Song hùng quyết đấu, hai người đối mặt nhau ở khoảng cách gần, hai mắt giao nhau tóe ra tia lửa dữ dội khác thường.

“Lâu rồi không gặp anh, người anh em.” Cố Thành Kiêu không chút do dự chĩa súng vào đầu hắn. Chỉ cần hắn dám phản kháng, anh sẽ tử hình hắn ngay tại chỗ.

“Đạn không có mắt, đừng cướp cò.” “Câm mồm!” Cố Thành Kiêu hét lên, “Phạm Dương Mộc, tôi tìm kiếm anh thật khó khăn.”

“Ha ha, nhớ tối như vậy sao?”

Nhiều năm không gặp, Phạm Dương Mộc trước mắt và Phạm Dương Mộc trong ấn tượng của anh tưởng chừng như hai người. Hắn đã từng là một quân nhân kiên cường chính trực, còn Phạm Dương Mộc bây giờ lại là một tên trùm buôn bán ma túy, trên mặt có vết sẹo, trên người đầy hình xăm, thậm chí cả cách nói chuyện cũng thay đổi đầy xảo quyệt.

“Người anh em, cần gì phải vậy chứ, cậu biết đây là đâu không? Nếu hôm nay cậu giết tôi, tôi bảo đảm cậu sẽ không thoát khỏi cái nhà kho này.” “Ô? Thật sao? Có muốn thử chút không?”

“Vậy thì không cần, tôi chỉ lo cho an nguy của cậu.”

“Bớt giả dối đi.” Cố Thành Kiêu lấy bộ còng tay từ bên hông ra, “Tự còng mình hay là tôi còng cho anh?”

Phạm Dương Mộc cười nhếch mép, “Cậu vẫn còn xem mình không gì không làm được sao? Tốt nhất cậu nên biết rõ, nơi này là Rio, là địa bàn của tôi. Bây giờ tôi chỉ cần huýt sáo một tiếng là cậu sẽ gặp nguy hiểm ngay” “Ồ? Thật hả? Tôi cũng rất muốn thử xem.” Phạm Dương Mộc thở dài, “Đừng thử, đừng thử, tốt xấu gì chúng ta cũng là anh em một thời gian, cậu chết thì tôi sẽ đau lòng lắm.”

“Hừ.” Cố Thành Kiêu cười lạnh, khuôn mặt anh lại hiện lên sự hung ác nham hiểm của Diêm Vương.

Anh luôn muốn hỏi Phạm Dương Mộc một vấn đề, vì vậy anh lên tiếng: “Tại sao anh lại phản quốc? Tại sao anh lại làm việc cho kẻ thù đã giết cả dòng họ nhà anh?”

“Cái gì? Ha ha ha, cậu đang nói gì vậy?” Phạm Dương Mộc cứ như nghe được truyện tiểu lâm, bật cười nghiêng ngả, “Sao tôi lại phản quốc ha ha ha ha, sao tôi lại làm việc cho kẻ thù giết cả dòng họ ha ha ha ha, buồn cười quá, cười đến chảy nước mắt luôn rồi.”

Lúc này, trong góc khuất chợt vang lên tiếng kim loại va chạm. Lỗ tai của Cố Thành Kiêu khẽ động đậy, ý thức được nơi này còn có những người khác, hoặc có thể là trợ thủ của Phạm Dương Mộc. Trong lòng anh nặng trĩu, chẳng lẽ mình đã trúng kế:

Cố Thành Kiêu càng thêm cảnh giác, vừa chĩa súng vào Phạm Dương Mộc vừa lắng nghe bốn phương tám hướng, luôn luôn chú ý xung quanh mình. Phạm Dương Mộc từ từ bỏ tay xuống, không hề sợ hãi khẩu súng trong tay Cố Thành Kiêu. Hắn ta thong thả bước đến, “Vấn đề này cậu nên hỏi thẳng cấp trên của mình, cậu không hiểu, nhưng ông ta rất rõ.”

“?” Cố Thành Kiêu không hiểu, nhưng phản ứng đầu tiên của anh là nghĩ tới Tư lệnh Lưu Mẫn Sướng.

“Lẽ nào anh không biết Hoa Thiên Minh và Tư lệnh Lưu là anh em cùng dòng họ?”

Cố Thành Kiêu nhíu mày, đúng là anh không dám nghĩ đến điều mà Phạm Dương Mộc đang nói.

“Tôi phản quân phản quốc đều là do Lưu Mẫn Sướng kết luận chứ gì?”

“Sự thật đã phơi bày trước mắt, không cần bất cứ kẻ nào kết luận! Phạm Dương Mộc, lương tri của anh bị chó ăn rồi sao?”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom