“Không được cử động!” Đội trưởng đội bảo vệ lập tức chĩa súng về phía tên bịt mặt.
Kẻ bịt mặt dùng sức kéo Lâm Thiên về phía mình, đồng thời trở tay bóp chặt lấy cổ cô. Cô càng khó chịu hơn, miệng há to nhưng không nói được câu nào, hít thở cũng vô cùng khó khăn. Sáu người bảo vệ mà chỉ có một mình Đội trưởng có súng. Đội trưởng đã xuất ngũ mười năm, mặc dù sức khỏe vẫn tráng kiện như cũ, nhưng đã không còn sung sức như khi còn phục vụ trong quân đội năm đó. Đây cũng là lần đầu tiên anh ta gặp phải tình huống bất ngờ này. Đây là Thành Để, vậy mà giữa ban ngày ban mặt lại có sát thủ xông vào.
Lâm Thiển càng lúc càng khó thở. Cô nhìn đám người giúp việc đang sợ hãi tột độ, nhìn Lý Bất Ngữ nằm trong vũng máu và bà nội đang nóng lòng như lửa đốt. Cô không muốn chết đâu! Cô đưa mắt tìm kiếm, bất chợt nhìn thấy lọ hoa bị đạn bắn vỡ tung ở ngay bên cạnh tay phải. Cổ lọ đã bị vỡ nát, rất sắc cạnh. “Buông thiếu phu nhân ra, nếu không tôi sẽ nổ súng.” Giọng của đội trưởng vô cùng kiên định. Nếu anh ta không bảo vệ được nữ chủ nhân của Thành Để thì anh ta còn mặt mũi nào mà ở đây nữa?
Tay kẻ bịt mặt khẩn trương, dùng Lâm Thiển để uy hiếp mọi người ở đây, “Tránh ra, nếu không thiếu phu nhân của bọn bây sẽ phải chết ngay bây giờ, tránh ra!”
Đám người không thể không thối lui, mạng của thiếu phu nhân đang trong tay hắn ta.
Lý Bất Ngữ tỉnh lại, khó khăn nhổm đầu dậy, miệng đầy máu tươi. Cô phát hiện có khẩu súng lục cách chân mình không xa. Thế là, cô tiếp tục nằm dưới đất, thừa dịp bọn họ giằng co lúc đàm phán, lặng lẽ dùng mũi chân khều lấy khẩu súng.
Còn Lâm Thiển cũng đang chuẩn bị tự cứu lấy mình. Cô từ từ đưa tay về phía lọ hoa.
Càng lúc cô càng không thể hít thở, lại không thể dùng sức, có khả năng cuối cùng cô sẽ đuối sức. Lúc ấy, chẳng biết cô lấy can đảm từ đâu mà hét to “A...” một tiếng, rồi dùng hết sức đâm đầu nhọn của lọ hoa vào đùi tên bịt mặt. Lọ hoa làm hắn bị thương, nhưng hắn vẫn không buông tay, chỉ hơi lảo đảo theo bản năng. Chút tổn thương ấy vẫn không đến mức làm hắn khuất phục, “Đồ đàn bà thối tha!” Hắn ta mắng một câu, rồi càng siết chặt cổ Lâm Thiên hơn.
“Ặc...” Lâm Thiển kiễng chân, há to miệng, hai mắt trắng dã, hoàn toàn không thể hít thở. “Đồ đàn bà thổi tha, muốn chết phải không? Vậy tao sẽ cho mày chết sớm một chút!”
Cũng ngay lúc này, Lý Bất Ngữ nắm lấy cơ hội, giơ súng nhắm ngay vào đầu tên bịt mặt, sau đó quả quyết bóp co. “Đùng”, Lâm Thiển cảm giác màng nhĩ của mình sắp rách toạc, viên đạn bay sượt qua tại cô. Một giây sau, cô cảm thấy cổ mình được thả lỏng, hít thở cũng thông thuận, gót chân đã có thể chạm đất.
“Đùng”, lại một phát súng, Lý Bất Ngữ bắn tên bịt mặt một phát nữa.
Hắn ta trợn trừng hai mắt, giống như không cam lòng để vụt mất cơ hội giết người, cũng như ngạc nhiên vì kỹ thuật bắn súng chính xác của Lý Bất Ngữ, sau đó ngã nhào xuống đất.
Tất cả mọi người đều thở phào nhẹ nhõm, “Thiếu phu nhân, thiếu phu nhân...” Hai chân Lâm Thiển mềm nhũn, lập tức ngã quỵ xuống đất.
****
Tiếng còi báo động ngừng lại, mối nguy của Thành Để đã được xóa bỏ.
Sau đó, cảnh sát đến phong tỏa Thành Để, xử lý hiện trường.
Lão phu nhân, Lâm Thiên, Lý Bất Ngữ đều được đưa tới bệnh viện.
Lão phu nhân bị hoảng loạn, cổ Lâm Thiển bị tụ máu bầm, Lý Bất Ngữ là nặng nhất, bị đánh gãy sống mũi. Sau khi Lâm Thiên chắc chắn bà nội không có gì đáng ngại mới vội vã đi thăm Lý Bất Ngữ. Cô nhìn cô ấy, tò mò hỏi: “Bất Ngữ, sao cô lại ở Thành Để?”
“À... cái này...” Lý Bất Ngữ ấp úng, cô sợ nói thật sẽ làm chị dâu nổi giận. “Có phải Cố Thành Kiêu lại bảo cô theo dõi tôi không?”
Lý Bất Ngữ cười cười, “Đó không phải theo dõi, mà là bảo vệ. Tôi đang bảo vệ chị.”
Lâm Thiển: “Vậy cô đi theo tôi từ khi nào?” Lý Bất Ngữ ngẫm nghĩ, tính toán một hồi rồi nói: “Lâu lắm rồi, sau mấy ngày bị chị phát hiện lần đó. Nhưng chị yên tâm, tôi không đi theo chị mỗi giờ mỗi phút đầu, mà chỉ khi nào Thủ trưởng không có ở đây. Chị ra ngoài thì tôi âm thầm đi theo. Sự thật chứng minh, Thủ trưởng cắt cử tôi làm nhiệm vụ này là rất có lý. Chị xem tình huống bất ngờ xảy ra hôm nay đi, sát thủ đã xông vào Thành Đết”
Lâm Thiển nhớ lại mà vẫn còn sợ: “Cô lợi hại thật đấy! May mà có cô, nếu không tôi đã khó giữ được cái mạng nhỏ này.” “Vậy xem như tôi bí mật bảo vệ thành công, chị dâu, tôi xin chị một chuyện...” Lý Bất Ngôn khẩn cầu, “Tuyệt đối đừng ghét bỏ công việc của tôi, Thủ trưởng thật sự sợ chị gặp nguy hiểm. Nếu chị lại cấm tôi, chắc chắn khi trở về tôi sẽ bị phạt.” Lâm Thiển: “Lần trước cô đã chịu hình phạt gì?”
Lý Bất Ngữ: “Vác vật nặng chạy mười cây số mỗi ngày, chạy trong nửa tháng.”
Lâm Thiển: “...”
Lâm Thiển: “Bất Ngữ, cô là ân nhân cứu mạng của tôi. Đừng nói đây là nhiệm vụ hay không phải nhiệm vụ, tôi thật sự rất biết ơn cô. Sau này khi nào cần giúp đỡ, tôi nhất định sẽ giúp cô hết khả năng.” Lý Bất Ngữ: “Chị dâu, chị nói quá lời rồi. Tôi chỉ xin chị cho tôi đi theo bảo vệ chị thật tốt mà thôi.”
Lâm Thiển hơi bất đắc dĩ, nhưng cũng không từ chối, “Được, cảm ơn cô, Bất Ngữ.”
Lý Bất Ngữ lắc đầu, mặc dù sống mũi rất đau nhưng cô vẫn cười vui vẻ. Chị dâu nói cô cứu mạng chị ấy, thật ra chị dâu không biết, nếu không nhờ Thủ trưởng Cố thì hai anh em Lý Bất Ngôn và Lý Bất Ngữ đã không được như ngày hôm nay. Cô chỉ báo ơn, không phải nhiệm vụ.
Cố Thành Kiêu vừa nhận được tin báo đã lập tức chạy tới bệnh viện. Nhìn thấy Lâm Thiển vẫn nhảy nhót tưng bừng thì anh mới thật sự yên lòng.
“Đừng nhúc nhích, để anh xem.” Anh nâng cằm cô lên, trên cổ cô có vết dây hằn hết sức rõ ràng, e rằng ba ngày sau cũng chưa lặn xuống. Tay phải của cô cũng bị thương, bác sĩ nói suýt chút đã cắt đứt dây thần kinh.
“Em sợ không?”
Lâm Thiển gật đầu, cô thật sự rất sợ. “Xin lỗi, vì anh mà em phải nhận lấy những việc không đáng hứng chịu này.” Lâm Thiển lại lắc đầu, cho anh một nụ cười trấn an, “Chẳng phải cuối cùng em vẫn không có chuyện gì sao? Mạng em lớn lãm, hơn nữa có Bất Ngữ bảo vệ em, anh phải tăng lương cho Bất Ngữ đấy.” Cố Thành Kiêu bị dáng vẻ vô tâm của cô chọc cười, “Tăng, nhất định tăng, tăng nhiều luôn.” Lát sau trở về Thành Để, phòng khách đã trở lại như trước, không nhìn thấy vết tích đã từng ẩu đả, cũng không còn vết máu.
Đội trưởng đội bảo vệ trịnh trọng xin lỗi Cố Thành Kiêu, tiếp đó tự từ chức vì đã để thiếu phu nhân bị thương khi có sát thủ đột nhập. “Lão Hồ, anh đừng tự trách! Không phải tôi không nhìn thấy anh đã tận tâm tận lực ở Thành Để mười năm, lần này là do tên sát thủ kia quá mưu mô thổi. Ngày mai tôi sẽ sắp xếp thêm vài người mới để tăng cường an ninh ở Thành Để. Tôi vẫn phải cần anh lãnh đạo bọn họ.”
Đội trưởng cảm kích khôn cùng, “Vâng, cảm ơn thiếu gia.” Cố Thành Kiêu trấn an mọi người. Bề ngoài thì Thành Để đã yên tĩnh trở lại, nhưng vết thương lòng của mọi người sẽ không thể khép lại trong khoảng thời gian ngắn.
Trước Tiếp
Bình luận facebook