“Anh đã thực hiện rồi. Còn chưa hết năm, lợi nhuận cổ tức năm ngoái đã gửi đến tài khoản của cô ấy rồi. Tuy rằng thời gian không nhiều nhưng khoản tiền không hề nhỏ. Bây giờ em đang ở đâu? Sao giọng nói lại là như vậy? Bị cảm à?” Lâm Thiên ngồi bên cạnh càng nghe càng thấy có gì vô lý. Đây không phải là thái độ bình thường của anh rể đối với em vợ, huống chi còn là anh rể trước.
Lâm Du hít sâu một hơi rồi lên giọng mắng: “Không liên quan đến anh! Đừng có gọi điện cho tôi nữa!” “Được thôi. Chuyện chi tiền cho Lâm Tiêu, anh chỉ cần một câu nói. Không cho cô ấy tiền, cũng chỉ cần một lời của anh thôi.”
“... Tổng Đình Uy, anh dám uy hiếp tôi?” “Không phải anh uy hiếp em, mà là anh đang nói lý lẽ với em. Ký thỏa thuận ly hôn lần này là nhường một bước, không có nghĩa mục đích của anh đã thay đổi.” “Đồ vô sỉ!”
Tống Đình Uy bên đầu dây bên kia bất đắc dĩ thở dài, “Tiểu Du, là anh lo lắng cho em. Ít ra cho anh biết em đang ở đâu, để anh biết em được an toàn.”
“Tôi ở Thành Để.”
“Ở đó an toàn rồi, đến anh cũng không vào được.” “Cúp đây!” Lâm Du vội vã ngắt điện thoại, phiền não rối tung trong lòng, không cách nào gỡ được. Lâm Thiển chống tay lên nhìn cô chất vấn: “Có phải tên họ Tống này muốn theo đuổi chị không?” Lâm Du không phủ nhận, Lâm Thiển được thể lấn tới, “Anh ta không biết thân biết phận hay sao? Đồ cặn bã thối tha như vậy mà cũng dám theo đuổi chị?” Nghĩ đến trong hôn lễ, Tổng Đình Uy đỡ một dao cho Lâm Du, Lâm Thiên cũng không giữ mồm giữ miệng được, “Vậy là sao? Anh ta nghiêm túc à? Chị với anh cả không phải vì anh ta mà chia tay chứ?” Lâm Du lắc đầu, “Không phải.”
“Vậy thì vì cái gì?”
“Em không biết đâu.”
“Chị nói thì em sẽ biết.” “Không muốn nói.”
“... Lâm Du!”
Lâm Du quay người đưa lưng về phía cô, lẩn tránh ánh mắt chất vấn của cô.
Lâm Thiển cũng không phải người dễ bị lừa gạt. Cô ngồi dậy, vừa với điện thoại vừa nói: “Vậy em gọi điện thoại cho anh Cả, hỏi tại sao hai người lại chia tay. Nếu bởi vì Tống Đình Uy thì nhất định anh ấy hiểu lầm rồi.”
“Đừng đừng đừng.” Lâm Du đè lại điện thoại của cô, chật vật ngăn cho nước mắt không tuôn rơi.
Lâm Thiển đang nóng nảy nhìn thấy lại thương không đừng được, “Vậy chị nói cho em biết vì sao đi.”
“Chị là người nói chia tay. Ha ha, chị không thích anh ấy nữa.”
“...” Lâm Thiển còn lâu mới tin lời nói dối này, “Chị tưởng em là đứa trẻ lên ba hả? Ai dày mặt theo đuổi anh ấy? Còn nói cái gì mà nếu không phải anh ấy thì không lấy chồng? Chị còn muốn đăng ký kết hôn với anh ấy, chị quên rồi sao?”
“Đó là vì không có nên thèm muốn, có rồi thì lại thôi.”
Lâm Thiên nghiêm túc, “Lâm Du, nói thật đi!” “...” Lâm Du mấp máy môi rồi lại thôi. “Còn không chịu nói thật? Để em hỏi anh cả.” “Lâm Thiển, em đừng phá nữa!”.
Lâm Thiên chợt ý thức được chuyện này rất nghiêm trọng. Trước nay Lâm Du không phải là người hay thỏa hiệp. Nhưng trong khoảng thời gian này, cô nhân nhượng hết lần này đến lần khác, mà mỗi lần nhân nhượng lại mất đi một phần tình cảm.
Lâm Du lau nước mắt, nghiêm nghị nói: “Chuyện này em đừng can dự vào. Chị chưa bao giờ cầu xin em điều gì. Lần này xem như chị xin em, đừng xen vào!”
“Em ra ngoài đi, chị muốn yên tĩnh một mình.” “Tiểu Du...”
“Ra ngoài đi!”
Lâm Thiển bị đuổi ra, cũng được thôi. Người thất tình là người oai nhất, nói cái gì thì là cái đó. Chờ sau này tâm trạng chị ấy khá hơn thì cô lại hỏi.
Bà nội ngồi ở phòng khách nhìn thấy Lâm Thiển đi ra đã lập tức lo lắng đứng lên hỏi: “Tiểu Thiển, Tiểu Du không sao chứ?”
“Chị ấy buồn ngủ, nói không ăn cơm tối.” “Ôi, con bé đáng thương, không ăn không uống làm sao đây? Để bà xuống nói nhà bếp làm món điểm tâm. Cháu mang lên cho con bé, nếu con bé đói thì ăn một chút.”
“Vâng, cảm ơn bà nội.”
“Bà cũng đã nghe chuyện của con bé rồi. Lỗi này không phải của nó, nó cũng không lựa chọn được xuất thân của mình... Đứa nhỏ này cũng có trước có sau. Nhà họ Lâm đối xử với nó như vậy, giờ nhà họ Lâm xảy ra chuyện, nó cũng còn tình nghĩa gạt bỏ hết mà quay về.”
Lâm Thiển lặng lẽ than thở, nghĩ thầm: Còn chưa kể bác gái đánh mắng chị ấy, đổ hết tội lỗi lên người chị ấy, quá là bất công!
“Nhưng mà Tiểu Thiển, chúng ta không thể can dự vào việc nhà họ Lâm đâu.” Bà nội kéo cô ngồi xuống ghế sofa, nghiêm nghị nói, “Cố Nguyên đã đến tìm bà nói chuyện, phân tích thiệt hơn cho bà nghe. Đây là vụ án của quân đội, mà lại đế cảnh sát thi hành án. Cháu không cảm thấy kỳ lạ sao?” Lâm Thiển ngơ ngẩn, “Bà nội, cháu không hiểu ạ. Cố Thành Kiêu chưa bao giờ kể chuyện công việc cho cháu nghe.”
“Chuyện này nói cho cháu biết cũng không sao. Vụ án này có dính đến người trong quân đội. Bọn nhóc mấy đứa Cố Thành Kiêu mất ăn mất ngủ mới bắt được mấy nhân vật mấu chốt này, đang gần tóm được tên đầu sỏ thì cấp trên lại giao vụ án cho cảnh sát, không để Thành Kiêu tiếp tục ra tay. Nói thật thì không để nó làm nữa cũng là tốt, nguy hiểm quá! Nhưng Cố Thành Kiêu điều tra vụ án này cũng nhiều năm rồi. Đến lúc gần xong thì vụ án lại bị giao cho người khác, mà người khác này chưa chắc đã có ý tốt.”
Lâm Thiển cái hiểu cái không, “Ý bà nội là cảnh sát chưa chắc đã bắt được tên đầu sỏ giấu mặt kia?”
“Đúng vậy. Nhiều năm rồi cảnh sát hình sự vẫn chưa bắt được mới giao cho Thành Kiêu. Đến Thành Kiêu thì bắt được vài nhân vật quan trọng, giờ lại phải trả lại cho cảnh sát. Cảnh sát mà phá được vụ này mới là lạ đó. Thành Kiêu đã leo được đến vị trí này cũng làm cho bao nhiêu người đỏ mắt. Người ta nói nó tranh giành công trạng, ôm toàn bộ công lao vào mình. Nó càng leo lên cao thì người ghen tức với nó càng nhiều. Đấu tranh chính trị, cấu xé lẫn nhau, so với chiến tranh thì còn kinh khủng hơn.”
Lâm Thiển nghe kỹ ra mới hiểu. Con đường của Cố Thành Kiêu tưởng như xán lạn nhưng còn tiềm tàng nhiều mưu cơ.
“Có những người bên ngoài thì xưng huynh xưng đệ, nhưng sau lưng thì đâm thọc nhau, chết lúc nào không biết. Xung quanh Thành Kiêu có nhiều người ghen tức như vậy, chỉ chờ thời cơ nắm được điểm yếu của nó. Nếu chúng ta lợi dụng quan hệ của nó mà đi cửa sau thì chắc chắn sẽ bị kẻ có tâm cơ lợi dụng. Như vậy rất không tốt cho nó, cháu nói đúng không?”
Lâm Thiển gật đầu, “Vâng, cháu hiểu.”
“Cháu là cô bé thông minh, nói một hiểu mười. Bà chỉ sợ như lần trước, Tiểu Du vừa khóc cháu đã mềm lòng. Lần trước cũng là bà không đúng, quá manh động. Giờ bình tĩnh nghĩ lại thì chúng ta không thể nhất thời mềm lòng mà hại đến Thành Kiêu, đúng không?”
“Vâng, bà nội yên tâm ạ! Việc nhà họ Lâm, nếu bác trai bác gái làm chuyện phạm pháp thì nên để luật pháp trừng trị. Cháu sẽ khuyên bảo Tiểu Du, chị ấy chắc chắn cũng hiểu chuyện.”
“Được, vậy giờ chúng ta nói đến chuyện con cái một chút nhé?” Hả? Gió đổi chiều nhanh quá khiến cô không kịp trở tay. Bà nội lấy một chiếc hộp nhỏ ra chất vấn: “Dương thịnh âm suy không tốt sao? Sao các cháu lại cứ lừa dối bà già này?”
“...” Lâm Thiển đỏ bừng mặt. Sao mà bà lại tìm ra được hộp bao cao su này? Trời ơi! Có còn chút riêng tư gì không hả trời?
Bình luận facebook