Cổ Lâm Du như nghẹn lại.
Dương Nhân sợ cô hối hận, nói tiếp: “Cháu xem, bây giờ tình hình nhà họ Lâm thế nào, cháu ở cùng với nhà họ Lâm sẽ chỉ làm liên lụy tới Đông Quân thôi. Không phải các người muốn Đông Quân ra mặt giúp đỡ đó chứ?”
“Không không không dì à, không đầu. Chuyện cháu đã đồng ý thì sẽ không quên.” “Nhưng cháu còn muốn tôi chờ bao lâu đây? Nói thật nhé, tuổi Đông Quân cũng đã lớn. Chị tôi và anh rể cũng muốn ôm cháu rồi, chúng tôi cũng đã sắp xếp đầu vào đó. Hai người mà còn quen nhau thì chúng tôi không thể giới thiệu đối tượng cho Đông Quân được. Chúng tôi tôn trọng cháu, hi vọng cháu biết giữ lời hứa, đừng lãng phí thời gian của tất cả mọi người.”
Lâm Du bé nhỏ như hạt bụi, giọng nói đầy áy náy: “Dạ được, cháu sẽ nói với anh ấy sớm.”
***
Sau một tháng giam giữ, Từ Duệ không chịu nổi sự tra hỏi nên đã khai hết mọi chuyện mình biết.
Đồng thời Tổng Cảnh Du cũng tra ra được Từ Duệ là con trai ruột của Hoa Thiên Minh.
Khoa học đã chứng minh, quả thật hai người họ là cha con ruột.
Nói cách khác, Hoa Thiên Minh chính là bộ đội đặc nhiệm nằm vùng mười chín năm trước, tên Lưu Trường Thanh.
Tai nạn xe cộ lần đó chỉ là kế ve sầu lột xác, giúp ông ta thay hình đổi dạng thành Hoa Thiên Minh. Từ đó về sau ông ta trở thành tội phạm sản xuất ma túy.
Tại tổng bộ Đội đặc nhiệm Dã Lang, trong phòng tình báo.
Thẩm Tự An vừa trình bày tư liệu, vừa nói: “Hoa Thiên Minh chính là đàn anh Lưu Trường Thanh của chúng ta. Còn Phạm Dương Mộc chính là đứa con lớn bị lừa bán của vợ chồng Lưu Trường Thanh và Dương Tuyết, còn Từ Duệ là đứa con nhỏ bị thất lạc của họ.” Ngụy Nam: “Lão Đại, có thể xác định Hà Kiện Hùng đã chết. Chúng ta chỉ còn bản khai khẩu cung của Trần Na.”
Tổng Cảnh Du: “Bên cảnh sát cũng đã lấy bản khai khẩu cung của Từ Duệ. Kế hoạch Hoa Thiên Minh dự định xây dựng cơ sở chế tạo trong nội địa và lợi dụng công ty trong nước rửa tiền đã tiêu tùng. Trong khoảng thời gian ngắn, ông ta sẽ không thể nhập cảnh được nữa.”
Trịnh Tử Tuấn nhớ tới em gái bị mất tích của mình thì xung phong nhận việc: “Lão Đại, tôi bằng lòng ra nước ngoài bắt Hoa Thiên Minh và đồng đảng về chịu tội.” Cố Thành Kiêu suy nghĩ rồi đáp: “Hoa Thiên Minh có quốc tịch Mỹ, lại đang ở nước Mỹ, làm sao chúng ta có thể bắt giữ?”
Trịnh Tử Tuấn như bong bóng xì hơi, thấp giọng nói: “Phạm Dương Mộc và Trịnh Tử Kỳ là quốc tịch nước
ta.”
Thẩm Tự An lại bày thêm tài liệu: “Số vốn Hoa Thiên Minh góp vào Lâm thị không dưới trăm tỷ. Nay rửa tiền thất bại, ngân hàng ở Thụy Sĩ của ông ta lại bị đóng băng, tôi cảm thấy vốn liếng của ông ta đã bị vét sạch.” Cố Thành Kiêu vẫn luôn mưu tính sâu xa, nói một cách trầm ổn: “Thuyền hỏng cũng còn ba ngàn cây định, cậu đừng nghĩ bấy nhiêu đó đã đủ dồn bọn chúng vào đường cùng. Nhưng trước mắt bây giờ, nếu muốn bắt được bọn chúng thì cũng như mò kim đáy bể, chúng ta vẫn chưa chiếm được ưu thế.”
Tống Cảnh Du: “Cấp trên chưa có chỉ thị à?” Cố Thành Kiêu lắc đầu: “Yêu cầu của tôi đã bị bác bỏ.”
Trong lòng Ngụy Nam đầy căm phẫn: “Hừ, tại sao? Hoa Thiên Minh chính là Lưu Trường Thanh, là công dân nước ta, là bộ đội đặc nhiệm, lại trở thành phản đồ phản quốc, chẳng lẽ chúng ta không thể bắt? Chẳng lẽ còn để mặc hắn ta ở nước ngoài nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật?”
Cao Kỳ Khâm càng đứng ngồi không yên, dù sao người trẻ tuổi cũng bốc đồng hơn: “Lão Đại, lần này phải rèn sắt khi còn nóng, không thể thả hổ về rừng.”
“Tôi càng hi vọng truy bắt bọn chúng về chịu tội hơn mọi người, nhưng...” Cố Thành Kiêu không biết phải nói như thế nào, lấy ra một bản danh sách điều động: “Tư lệnh Lưu đã ra lệnh cho bộ đội đặc nhiệm chúng ta phải tham gia diễn tập thực chiến quân đội ngoài hải đảo.”
Ngụy Nam lớn tiếng: “Diễn tập thực chiến quân đội? Cái kiểu diễn tập này mà cũng sai chúng ta đi?”
Cố Thành Kiêu im lặng không nói.
Tổng Cảnh Du nói huỵch toẹt ra: “Đây không phải là cố ý kiểm chuyện tổng chúng ta đi, khỏi tiếp nhận vụ án sao?... Lão Đại, vụ án này vốn do chúng ta điều tra, nhưng vừa tới lúc sắp giải quyết xong thì cảnh sát can dự vào. Lâm Bồi và Từ Duệ đều giao cho cảnh sát, đây không phải là có ý không cho chúng ta tra xét sao?”
Cố Thành Kiêu thở dài nặng nề, không thể phủ nhận.
Trịnh Tử Tuấn không ngừng truy vấn: “Lão Đại, có phải anh đã đoán được từ trước rồi không?”
Cố Thành Kiêu: “Bình tĩnh một chút, trước tiên chúng ta phải hoàn thành bổn phận của mình. Về chuyện khác... Mọi người cứ xem như diễn tập hải đảo là kỳ nghỉ phép đi, được không?” Mọi người bất đắc dĩ nhưng vẫn đồng thanh hộ: “Rõ.”
***
Phong thủy đổi dời, vì cứu Lâm Bồi mà Chu Mạn Ngọc phải bôn ba. Không thể giữ được Lâm thị nhưng dù thế nào thì bà ta cũng phải cứu Lâm Bồi ra.
Trên phương diện kinh tế, Lâm Húc ít nhiều gì vẫn có thể giúp đỡ nhà họ Lâm, nhưng với tình huống của Lâm Bồi, Lâm Húc cũng đành bó tay.
Mỗi ngày Chu Mạn Ngọc đều chạy ngược chạy xuôi. Nếu không phải trải qua những chuyện này thì bà ta cũng không ngờ mình có kiên nhẫn lớn đến vậy.
Lúc tất cả mọi người trốn Chu Mạn Ngọc như trốn hỏi thì bất ngờ nhà họ Tống lại ra tay giúp đỡ. Ngày hôm đó, ba người Tống Vĩnh Niên, Trần Tuyền và Tống Đình Uy đến tận nhà gặp mặt.
Chu Mạn Ngọc rót trà cho mọi người, giọng điệu nhỏ nhẹ hòa hoãn: “Thông gia, mời uống trà.” Trần Tuyền vội đón lấy ấm trà trong tay bà ta: “Ai ui, sao có thể để bà rót được.”
Hiếm khi có người đến nhà họ Lâm, lại còn là nhà họ Tống, đương nhiên Chu Mạn Ngọc không dám chậm trễ: “Không sao, mọi người cũng thấy rồi đấy. Bây giờ trong nhà thiếu người, tôi pha trà là phải thôi. Tiểu Du, mau đi gọt trái cây đi.”
Từ sau khi nhà họ Lâm xảy ra chuyện, nhà họ Tống chẳng thèm quan tâm. Đột nhiên hôm nay họ tới đây khiến Lâm Du không khỏi nghi ngờ. “Nhanh lên, nhanh lên.” Chu Mạn Ngọc thúc giục. Lâm Du cầm trái cây đi vào phòng bếp gọt rửa. Tống Đình Uy ung dung lượn lờ hai ba vòng rồi cũng chạy vào bếp.
“Anh giúp em nhé?”
Tống Đình Uy chìa tay ra nhưng bị Lâm Du gạt đi: “Tránh ra! Đột nhiên các người tới đây làm gì?” “Cả nhà anh tới nói chuyện chút thôi.”
“Các người muốn nói chuyện gì?”
“Thì nói chút chuyện ấy mà.” Lâm Du hung dữ trừng mắt nhìn anh ta cảnh cáo: “Nếu các người dám cắt chi phí điều trị của chị tôi, tôi sẽ giết anh!”
Cô giơ dao gọt trái cây lên trước mặt Tổng Đình Uy. Tổng Đình Uy giữ chặt lấy cổ tay cô, cố ý kéo con dao bén nhọn đâm về phía mình. “Này...” Lâm Du hoảng sợ, thu lại sức lực trên cổ tay.
Mặt Tổng Đình Uy lộ ra nụ cười: “Xem đi, em không nỡ giết anh. Đúng là nghĩ một đằng làm một nẻo.”
“... Anh buông tay ra!” Tổng Đình Uy tương đối phối hợp, không làm cô khó xử: “Ha ha, được thôi, vậy em cứ từ từ rửa. Nước có lạnh không?”
“...” Lâm Du thật hết cách với kiểu vô lại này. Bên ngoài phòng khách, Chu Mạn Ngọc bày ra dáng vẻ lấy lòng: “Thông gia, hiếm khi mọi người tới đây, vậy mà trong nhà lại không có gì tốt đãi mọi người.”
Trần Tuyền nhìn vào phòng bếp xong lại nhìn Chu Mạn Ngọc, đi thẳng vào vấn đề: “Hôm nay chúng tôi tới đây là có chuyện, liên quan đến việc ly hôn của Đình Uy và Tiêu Tiêu.”
“Ly ly ly... ly hôn?” Trần Tuyền lập tức nói: “Nhưng bà yên tâm, chúng tôi sẽ phụ trách tất cả phí điều trị của Tiêu Tiêu sau này.” Chu Mạn Ngọc mím môi không nói. Bà ta cũng dự cảm nhà họ Tống sẽ đề nghị ly hôn, nhưng nếu họ có thể chịu hết mọi chi phí cho Tiêu Tiêu thì cũng không tệ.
“Nhưng chúng tôi có điều kiện, hi vọng bà đồng ý.”
Chu Mạn Ngọc tức giận nhưng không dám tỏ rõ: “Điều kiện gì?” Trên thực tế, bây giờ bà ta đã không còn tự cách từ chối.
Bình luận facebook