Kết quả không ngoài dự đoán, bà nội nhìn ba chiếc que thử thai đều là một vạch thì buồn tới nỗi chẳng
thèm xem nghi thức duyệt binh.
“Sao lâu như vậy rồi mà cũng chưa có?” Bà nội tự trách, lão ngoan đồng chính là lão ngoan đồng mà! Người già đến một độ tuổi nào đó cũng y hệt như trẻ con, buồn vui thất thường, làm gì cũng đều phụ thuộc vào cảm tính.
“Hỡi ôi, dưỡng cho đất phì nhiêu mà trầu không mạnh thì cũng chẳng cày được. Dì Trương, dì Trương, bà nấu canh ngưu tiên mang đến chỗ làm cho Cố Thành Kiêu, phải nhìn thiếu gia uống hết đấy.” Chỉ cần nghĩ thôi, Lâm Thiển cũng có thể tưởng tượng được vẻ mặt xấu hổ khi phải uống canh trước mặt cấp dưới của Cố Thành Kiêu. Bà nội, bà thật cố chấp mà!
*
Lâm Thiển và Sở Dương vừa gặp nhau đã thích, cho nên Lâm Thiển hẹn Lâm Du ở Thúy Trúc Hiên, muốn giới thiệu Lâm Du và Sở Dương quen nhau.
Vừa ngồi xuống, ba người không hẹn mà cùng nhau thở dài. Lâm Thiển: “Haizz, bà nội một lòng muốn ôm chắt, mỗi ngày hầm canh cho em uống. Em uống tới buồn nôn rồi, nhưng lại chẳng thể phụ lòng của bà được. Em có nên nói thật không, bây giờ em chưa muốn sinh con đâu.”
Lâm Du: “Em đúng là trong phúc mà không biết hưởng. Bây giờ chỉ còn chẳng dám công khai đối tượng mình hẹn hò cho gia đình nữa kìa. Cố Đông Quân lại cứ thúc giục chị gặp mặt phụ huynh, còn Lâm Tiêu lại chẳng nghe chị khuyên bảo, nếu không phải Tống Đình Uy thì chị ấy quyết không gả. Đúng là rầu ơi là rầu!”
Sở Dương: “Hai em rầu bằng chị sao? Dù sao hai người là hai cô gái trẻ đã thoát ế, còn người lớn tuổi như chị đây chắc phải cô đơn cả đời quá.” Lâm Thiển và Lâm Du nhìn nhau, không dám than tiếp nữa.
Lâm Thiển nhìn đống vali hành lý chất đống trong góc, nhớ đến chuyện Sở Dương từng nói phải đi Morocco, liền tò mò: “Chị họ, chị định đi Morocco thật hả?” “Ừ, đúng vậy. Đổi chỗ ở, đổi tâm trạng.” “Khi nào chị đi?”
“Tám ngày nữa, qua kỳ nghỉ này chị sẽ đi.” “Chị đi bao lâu?” “Không biết. Đợi lúc nào muốn về thì chị về. Nếu như gặp được tình yêu thật sự thì chị không trở về nữa.” “...” Lâm Thiển cảm thấy tiếc cho chuyện tình của cô ấy và Tổng Cảnh Du. Dù cô muốn góp sức nhưng chẳng thể làm gì được.
Đối với chuyện của Sở Dương và Tổng Cảnh Du, cô cũng chỉ nghe Cố Thành Kiêu kể một ít. Đó là nhờ cô dùng mỹ nhân kế cộng thêm đeo bám năn nỉ mới bắt anh nói ra được. Cô cũng ngại hỏi thẳng Sở Dương, sợ cô ấy sẽ khó chịu.
Nhưng cô vẫn cảm thấy duyên phận hai người này không thể nào cắt đứt. Khó mà nói được lý do tại sao, nhưng cô có cảm giác như vậy.
Ba người đều trầm mặc, trong lòng đều có tâm sự. Lúc này bên ngoài bỗng nhiên có khách đến, ồn ào náo động. Thúy Trúc Hiên không giống với loại quán ăn bình dân bên ngoài đường lớn. Chỗ này khá khó tìm, chỉ có khách quen hoặc được khách quen giới thiệu mới có thể tìm ra. Rất hiếm khi trong quán lại ồn ào như thế này. Ba người nhìn theo nơi phát ra tiếng nói, có bốn người trẻ tuổi ồn ào đi tới, tất cả đều là đàn ông. “Nhà hàng này không có khách sao?... Ông chủ đầu? Ông chủ đầu rồi?”
“Ai vậy?” Sở Dương tò mò hỏi. Quản lý nhà hàng nghe tiếng gọi liền đi ra ngoài chào hỏi. Lâm Thiển và Lâm Du cũng quay đầu ra nhìn, vừa liếc mắt một cái đã thấy Tống Đình Uy ở trong đám người kia.
“Là Tống Đình Uy.” Lâm Thiển nói: “Là người đàn ông ngày mai đám cưới với chị họ em.”
Tuy rằng Sở Dương không màng chuyện thế sự nhưng vẫn biết các gia tộc nổi danh trong Thủ đô. “À, là ông chủ nhỏ của Quốc tế Lam Thành đấy à? Ừm, nhìn cũng đẹp trai lắm chứ.”
Lâm Thiển không kìm được mỉa mai: “Chị họ, tại chị không biết thôi. Trong ngày đính hôn với chị em, bồ nhí của anh tay chạy tới tận nơi. Cô ta nói là đã mang thai với Tống Đình Uy, sắp sinh rồi, đúng là máu chó mà. Chưa hết đâu, trong đêm đính hôn, anh ta còn lên giường với bạn thân của chị em nữa. Thật sự là không xem chị em và nhà họ Lâm ra gì cả!”.
“Chỉ có chị em là ngốc, một lòng một dạ muốn gả cho anh ta. Sau này nhà họ Lâm xảy ra biến cố, nhà họ Tống liền lập tức hủy hôn. Thế nhưng sau khi nhà họ Lâm phất lên, bọn họ lại mặt dày đến tận nhà chịu đòn nhận tội, vậy mà chị em vẫn còn muốn gả.”
“Chị nói xem, người như vậy đáng tin sao? Em vừa thấy anh ta là đã tức nổ phổi, chỉ muốn đấm hai cú thôi. Lát nữa lỡ em không nhịn được, hai người phải cố cản em đấy.”
Sở Dương nghe xong thản nhiên nói: “Lỡ lát nữa em không nhịn được thì chị đánh cùng với em.” Lâm Du: “...” Lâm Thiển: “...” Trong sân, bốn người bọn họ ngồi một bàn, uống chút rượu, ăn chút đồ nhắm, vui đùa sôi nổi. Lâm Thiển khó hiểu hỏi: “Không phải ngày mai anh ta kết hôn sao, còn tới đây làm gì?” Lâm Du cũng không hiểu: “Chẳng lẽ mở tiệc chia tay độc thân? Không phải chứ, với tính tình của Tổng Đình Uy, anh ta phải bao cả hộp đêm mới đúng, sao lại tổ chức im lìm như vậy?”
Quản lý nhà hàng trở lại, Sở Dương vẫy tay gọi ông tới, hỏi: “Chuyện gì thế?”
Quản lý nhà hàng: “Không có gì, chỉ ăn cơm thôi. Tổng thiếu gia bao hết nhà hàng mời khách.”
Tình huống chẳng có gì đặc biệt, điều này khiến Lâm Du và Lâm Thiển kinh ngạc. “Được rồi, ông đi làm việc đi.” Sở Dương phẩy tay với quản lý. Đã nói là bao hết, tức là ngoài họ ra chẳng còn ai khác. Thế nhưng khi nhìn bên trong còn một bàn khách, bọn họ lập tức làm ầm lên. “Ông chủ, bao hết đấy, nghe không hiểu bao hết hả? Chỗ đó còn một bàn kìa, sao không mời đi?”
“Đúng vậy, lão Đại của chúng tôi muốn yên tĩnh, mời người bên trong đi đi.”
“Này, lão Tam, lão Tứ, đối xử với người đẹp phong độ chút đi. Đó là ba người đẹp đấy.” “Người đẹp?” Mắt lão Tam sáng lên, nhón chân nhìn vào bên trong: Đúng là người đẹp thật, gọi người lại đây uống rượu với tôi đi.” Lão Tứ ngượng ngùng gãi gãi đầu, hô lên một câu: “Đúng là ba cô gái thật! Hi, người đẹp bàn bên ơi, qua đây ngồi đi. Hôm nay Tổng đại thiếu gia bao hết, để bọn anh giúp các em thoát cảnh cô đơn lẻ bóng được không?”
Không có người đáp lại, lão Tứ cảm thấy mất mặt, giọng điệu bắt đầu khó chịu: “Người đẹp, đừng có rượu mời không uống muốn uống rượu phạt. Anh đây bao hết rồi.” Tên này vẫn luôn bám theo Tổng Đình Uy chơi bời càn rỡ, thường hay vui chơi ở hộp đêm, giỏi nhất là làm chuyện cáo mượn oai hùm.
Hôm nay cũng không ngoại lệ. Đang lúc lão Tam, lão Tứ định đi sang thì Tống Đình Uy đột nhiên nổi giận: “Lão Tam, lão Tứ, hai cậu sao vậy? Không thể im lặng ăn bữa cơm sao? Trở về, ngồi xuống!”
“Lão Đại, tôi...” “Câm miệng cho tôi, tôi tới đây ăn cơm, không phải tới gây sự, muốn gây sự thì cút... Không muốn ở lại thì tất cả cút hết cho ông!”
Tổng Đình Uy vừa rống lên, mọi người lập tức nín thin. Cả sân viện lặng ngắt như tờ.
Lão Nhị nâng rượu về phía mọi người, giảng hòa: “Không phải nói hôm nay chỉ có tôi và vài anh em tới uống rượu với lão Đại thôi sao, tìm gái làm gì?... Tới đây, lão Đại, ba anh em chúng tôi kính anh một ly. Chúc anh tân hôn vui vẻ, mãi mãi đắm chìm trong bể tình với chị dâu, bạc đầu giai lão.”
Tống Đình Uy siết chặt ly rượu, bực bội ném thẳng ly rượu xuống đất.
Trong chớp mắt mọi người im phăng phắc, ngay cả thở cũng phải cẩn thận. Bọn họ chỉ dám nháy mắt ra hiệu.
Lão Nhị: Sao lại thế? Hôm nay lão Đại có vẻ không ổn. Lão Tam: Gần đây lão Đại có vấn đề, ngày hôm qua thuê phòng cũng không làm gì hết, vứt tiền rồi đuổi người ta đi.
Lão Tứ: Đúng đấy, lâu rồi lão Đại không ăn mặn, chẳng lẽ nhịn tới hỏng rồi?
Bình luận facebook