• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full Hot Truyện Lấy chồng quyền thế Full 2023 (128 Viewers)

  • Chương 250: Ổ VÀNG Ổ BẠC CŨNG KHÔNG BẰNG Ổ CHÓ CỦA MÌNH

62074.png
Lâm Thiển còn tưởng mình đang nằm mơ, trong mơ có một đám lửa ập về phía mình. Cô không đẩy ra được, cũng không tránh được, chỉ có thể để mặc cho đám lửa ấy thiêu đốt mình. Cho đến khi “A! Anh làm gì vậy?” Lâm Thiển giật mình kêu lên, tên lưu manh nào đó đang tấn công cô.

Cố Thành Kiêu không lên tiếng, tiếp tục làm miệt mài.

Lâm Thiển run rẩy cả người, chỉ muốn đá văng anh ra, “Này, lúc sáng đã làm hai lần rồi.”

“Đó là lúc sáng.” Anh từ trong chăn nói vọng ra, giọng nặng nề nhưng lại hơi nghịch ngợm. “...” Lâm Thiên vô cùng bất đắc dĩ, đánh thức người đang ngủ say thật sự đủ để làm người ta nổi giận. Thế nhưng cách thức của anh lại khiến cô vừa yêu lại vừa hận. “Sáng mai làm tiếp được không? Em buồn ngủ quá...” Cố Thành Kiêu không ngừng động tác tấn công, nói: “Em chỉ cần nằm im, còn lại để anh.”

“...” Đừng có gạt tôi, ông chú xấu xa! Cô đá vào vai anh, thế nhưng anh vẫn điên cuồng như sư tử mạnh mẽ, chỉ liên tục tấn công chứ không hề rút lui.

Anh bỗng nói: “Em đừng phản kháng, cơ thể em thành thật lắm.” “...” Chẳng lẽ em không cần sĩ diện sao? Em ngại lắm đấy, được chưa? “Thả lỏng chút, cũng đâu phải lần đầu tiên, kiểu cách gì chứ?”

“Tha cho em đi mà anh trai.”

Cố Thành Kiêu ló đầu ra khỏi chăn, hỏi: “Bây giờ còn buồn ngủ nữa không?” Lâm Thiển trừng mắt, tức đến nỗi muốn đấm chết anh. “Nếu đã hết buồn ngủ, vậy chúng ta chơi đùa chút đi.” “...” Lâm Thiển khinh bỉ nói, “Anh càng ngày càng trẻ con.”

“Đây là bản năng vĩ đại nhất của con người, sao lại trẻ con chứ? Sinh sôi nảy nở đều phải dựa vào chuyện này. Không có chuyện này thì con người sẽ tuyệt chủng hết.”

“Đủ rồi, em không muốn nghe anh giảng đạo.” “Anh hiểu rồi, em muốn xem hành động thực tế đúng không? Yên tâm, sản phẩm của Dã Lang dĩ nhiên là thuộc hàng tinh phẩm, tuyệt đối sẽ không làm em thất vọng đâu.” “...” Cho nên, tôi còn có thể nói gì đây hả trời?

Một trận vận động nguyên thủy say sưa tiếp tục tiến hành, Cố Thành Kiêu không biết mệt lôi kéo Lâm Thiên cùng nghiên cứu thảo luận về nguồn gốc loài người.

***

Nhà họ Lâm.

Đây là ngày u ám nhất từ trước đến giờ ở nhà họ Lâm.

Trước đây Lâm thì cũng có lúc lên lúc xuống, ngay cả khi lâm vào tình trạng chán nản nhất, bị vô số chủ nợ đến tận nhà đòi nợ, cho đến khi phá sản cũng không u ám như hôm nay.

Đêm đã khuya mà trong biệt thự nhà họ Lâm vẫn còn sáng đèn. Chu Mạn Ngọc nằm trên giường khóc không ngừng, Lâm Du khuyên thể nào cũng vô ích, chỉ có thể ở lại cùng bà ta. Lâm Bồi về nhà, đây là lần đầu tiên ông ta trở về sau bao ngày đi biền biệt.

Ngồi trên sofa trong phòng khách, nhìn mọi thứ quen thuộc trước mắt, ông ta thật sự cảm nhận rõ câu nói _ổ vàng ổ bạc cũng không bằng ổ chó của mình.

Chỉ tiếc rằng cái nhà này đã sắp ly tán.

Lâm Bồi hối hận ôm đầu, cúi đầu khẽ khóc thút thít.

Không biết qua bao lâu, Lâm Du lặng lẽ xuống lầu, nhẹ giọng gọi: “Ba, sao ba còn ngồi đây?”

Lâm Bồi cúi thấp hơn, vội vàng lau mặt, sợ bị con gái nhìn thấy dáng vẻ chật vật của mình. Sau đó ngẩng lên, ra vẻ thoải mái mà nói: “Ừ, ba vẫn chưa buồn ngủ.” Lâm Du bước đến trước mặt ông ta, chậm rãi ngồi xuống, nói: “Ba, Lâm Thiền gửi tin nhắn WeChat cho con, bảo là Cố Thành Kiêu đã hỏi bác sĩ trong quân đội về tình hình của chị. Bác sĩ quân đội đề nghị chúng ta đưa chị ra ngoài giải sầu, chị vui lên không chừng sẽ khỏi bệnh.”

Mắt Lâm Bồi sưng đỏ và vằn vện tia máu, mí mắt lờ đờ trồng càng tang thương và già nua, “Ừ, được rồi, con và mẹ đưa chị ra ngoài dạo chơi đi.”

“Vậy còn ba?”

“Ba à?” Lâm Bồi cười khổ, “Không phải ba phải thu dọn cục diện rối rắm này sao?”

Lâm Du dè dặt hỏi: “Hiện giờ công ty thế nào rồi?”

Lâm Bồi không trả lời, chỉ lắc đầu. Thật ra ông ta không muốn cho con gái biết quá nhiều, người làm ba luôn muốn che giấu sự thất bại của mình trước mặt con cái.

“Ba, chẳng phải chúng ta là người một nhà sao? Có khó khăn gì thì mọi người cùng bàn bạc để giải quyết được không? Hiện tại công ty nợ bao nhiêu tiền?” Lâm Bồi vẫn lắc đầu, “Tiểu Du à, con đừng quan tâm, sắp khai giảng rồi, con cứ học hành cho giỏi, ba vẫn còn tiền lo cho con học xong đại học mà.”

Trên thực tế thì ngay cả tiền ăn cơm ông ta cũng gần như không có. Lâm Du cúi đầu, cay đắng nói: “Ba, con đã biết con không phải con ruột của ba mẹ rồi.”

Lâm Bồi trừng to mắt, “Nói bậy, con nghe ai nói? Không có chuyện đấy!”

“Ba, ba đừng chối, con không sao, con đã nghĩ thông rồi. Mặc kệ con có phải con ruột của ba mẹ hay không thì ba mẹ đều là ba mẹ của con, cả đời này con sẽ hiểu thuận với ba mẹ.”

Lâm Bồi không biết phải nói gì, nếu hôm nay không nhắc lại, ông ta cũng sắp quên mất sự thật Lâm Du không phải con ruột của mình. “Tiểu Du à, ba mẹ chưa bao giờ xem con là người ngoài.” “Vâng, con biết, cho nên con mãi mãi sẽ là thành viên của gia đình này, cũng mãi mãi có nhiệm vụ giữ gìn gia đình này. Ba à, ba trở về đi, trong nhà không thể không có ba.”

Lâm Bồi nghe từng lời khuyên của con gái út, cuối cùng không kìm được mà lệ tuôn đầy mặt, “Bây giờ ba... còn có thể trở về sao? Mẹ con sẽ vẫn chấp nhận ba sao? Sẽ tha thứ cho ba sao?”

“Ba không hỏi thử làm sao biết? Ba à, ba đi xin lỗi mẹ đi, mẹ thật sự rất đau khổ vì chuyện của ba, cũng rất đau lòng vì con và chị.”

“Ba thật sự xin lỗi con Tiểu Du! Là ba có lỗi với mẹ và các con.” “Ba, bây giờ mẹ và chị đang rất cần ba, chẳng lẽ ba thật sự cảm thấy mẹ sang tên tài sản là vì ba suy sụp sao? Chẳng lẽ ba cảm thấy mẹ thật sự muốn ly hôn với ba à? Mẹ chỉ sợ ba nhất thời hồ đồ tiêu tiền vào nơi không đáng thôi.”

Lâm Bồi gần như muốn ôm đầu khóc rống lên, nhưng ở trước mặt con gái ông ta cố gắng kiềm chế.

“Ba, ba đừng chần chừ nữa! Bác sĩ nói tình hình của chị không thể chịu thêm bất kì đả kích nào. Nếu ba mẹ ly hôn vào lúc này, chị ấy có thể chịu đựng được sao?” “Ba à, ba chỉ nợ mẹ một lời xin lỗi thôi.” Lúc này, Chu Mạn Ngọc chậm rãi từ trên lầu đi xuống, sắc mặt tiều tụy, bờ môi trắng bệch, so với khuôn mặt lung linh trước đây tưởng chừng như hai người.

“Mẹ?” Lâm Du ngạc nhiên hỏi, “Chẳng phải mẹ đang ngủ sao?”

Cô vội chạy lên lầu đỡ lấy mẹ mình, “Mẹ, sao mẹ lại ra đây làm gì, có lạnh không?” Chu Mạn Ngọc tiều tụy không thể tả, nhìn chằm chằm Lâm Bồi dưới nhà. Lâm Bồi không dám né tránh, mấp máy môi nhưng không biết mở lời thế nào. Đột nhiên, ông ta quỳ “phịch” xuống nền nhà.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom