-
Chương 248: KHÔNG CÓ QUAN HỆ MÁU MỦ THÌ SAO?
Cố Thành Kiêu lái xe chầm chậm, hỏi: “Khi nào anh mới tháo bột?” “Tuần sau sẽ chụp hình kiểm tra lại, lúc đó mới quyết định.”
“Anh nghiêm túc với Lâm Du hả?”
“Vụ án đã giành được bước tiến thắng lợi, vài hôm nữa sẽ phát thông cáo trả lại trong sạch cho anh.”
“Bước tiến thắng lợi?” Cố Đông Quân nhíu mày, “Sao không phải là toàn thắng?”
Cố Thành Kiêu cũng rất bất đắc dĩ, “Sa Khôn và Hắc Gia đã khai hết, chuyện liên quan đến Triệu Minh và Quách Phẩm Xuyên đều có liên kết với Tam Giác Vàng. Sa Khôn có thể dùng thân phận Tạ Trung sống ung dụng ngoài vòng pháp luật ở thành phố B chính là nhờ Triệu Minh và Quách Phẩm Xuyên giúp một tay.”
“Bây giờ Hắc Gia đang bị nhiễm HIV, có thể khai gì thì hắn đã khai hết. Một kẻ tàn phế như Sa Khôn, bí mật nào nên nói cũng đều đã nói ra. Bọn em phát hiện một lượng lớn hàng thành phẩm và bán thành phẩm ở Đại Thanh Sơn. Nơi này trùng khớp với nơi mà Sa Khôn đã khai, và cũng là trụ sở bí mật của Tam Giác Vàng.” “Phần này kể như chúng ta thắng. Vụ án này kéo dài quá lâu sẽ khiến lòng dân rối loạn, cho nên cấp trên quyết định mau chóng kết án.”
Cố Đông Quân tò mò hỏi: “Còn gì nữa không?” “Trong tám cái xác không có người mà chúng ta cần tìm. Bọn chúng vẫn còn đang chạy trốn. Ý của cấp trên là: Nếu không thể bắt được bọn chúng về quy án, vậy thì đuổi ra biên giới trước, không thể để bọn chúng cắm rễ sâu ở biên giới nước ta.”
“Không bắt à? Tội ác tày trời như vậy mà không bắt ư?”
“Anh đừng kích động, đây chỉ là kế tạm thời thôi. La Mã không phải chỉ một ngày là xây xong.”
“Bọn em có kế hoạch khác phải không?”
Cố Thành Kiêu cười một tiếng, “Chuyện đó không thể nói cho anh biết được. Tóm lại bọn em sẽ lập tức trả lại trong sạch cho anh, cứ chờ tin tốt đi.” Cố Đông Quân không truy hỏi nữa. Nghĩ đến thân thế của Lâm Du, anh rất lo lắng cho cô.
Mấy ngày nay bọn họ như hình với bóng, ngày nào cô cũng líu ríu bên cạnh anh. Anh thích nghe cô nói chuyện, thích nhìn cô cười, bây giờ đột nhiên không gặp được cô, anh cảm thấy lòng mình rất trống trải.
“Lâm Thiển, thân thế của Lâm Du là thật hả?”
Lâm Thiển cũng rất ngạc nhiên về chuyện này, “Hôm nay em cũng mới biết, chắc có lẽ bác gái không lấy chuyện này ra đùa đầu. Chẳng trách chị ấy không muốn nói chuyện với em, còn nói muốn mình biến mất đi, hóa ra là vì chuyện này.”
Thật khờ! Dù có phải ruột thịt hay không thì chẳng phải chúng ta vẫn là chị em tốt hay sao? Không có quan hệ máu mủ thì sao chứ?
Cố Đông Quân không về nhà trọ của mình mà đến nhà ba mẹ. Thứ nhất, tình trạng của anh như thế này không tiện ở một mình. Thứ hai, anh cũng muốn thông báo với ba mẹ về chuyện của mình và Lâm Du.
“Nghỉ ngơi sớm chút, đừng suy nghĩ nhiều quá.” Cố Thành Kiêu vỗ nhẹ vai anh an ủi.
“Ừ, về nhà an toàn.” “Không thành vấn đề.” Lúc này trời đã tối đen, Lâm Thiên và Cố Thành Kiêu vẫn chưa được ăn cơm chiều. “Được rồi, trở về thế giới của hai ta, em muốn đi ăn ở đâu đây?” Cố Thành Kiêu ngồi vào xe, hỏi. Lâm Thiển nghĩ tới nghĩ lui, trả lời: “Chị Lâm Tiêu xảy ra chuyện như thế, em không thấy ngon miệng.” “Vậy thì cũng phải ăn chứ, không thì về nhà bảo nhà bếp làm?” “Được rồi được rồi, giờ này đừng làm phiền đến nhà bếp, người ta đã tan việc rồi.” “Vậy... muốn ăn mì anh nấu không?” Lâm Thiển không hề nghĩ ngợi, thẳng thừng lắc đầu: “NO! Vậy thì em đi nhậu còn hơn.” “Thành công, xuất phát thôi.” Chỉ chốc lát sau, Cố Thành Kiêu đã lái xe đến một quán rượu thịt nướng.
“Uống rượu thật hả? Chẳng phải anh còn lái xe sao?”
“Có lái thuê mà.”
“Nhưng mà...”
“Đừng có nhưng mà, Lâm Tiêu đã bị bệnh rồi, em không ăn không uống cũng vô ích. Chồng em ăn lương khô nửa tháng rồi, hiện tại rất muốn ăn một bữa thật ngon.”
“Được rồi, cậu bé đáng thương.”
Hai người nắm tay nhau đi vào quán thịt nướng. Lúc này là thời điểm đông khách, đa phần đều là người trẻ tuổi, ban nhạc trên sân khấu ca hát say sưa nhiệt huyết lan tỏa, châm ngòi cho cả quán ăn.
Bầu không khí sinh động này mới khiến Lâm Thiển gắng gượng thả lỏng một chút.
Cố Thành Kiêu vừa nướng thịt vừa khuyên cô, “Ăn thoải mái đi, ăn no rồi mới có sức nghĩ cách giải quyết.”
“Còn cách nào nữa? Chị Lâm Tiêu còn trẻ như thế, bệnh đó rất nguy hiểm, sau này phải làm thế nào chứ?”
“Đừng gấp gáp. Đây không phải là bệnh nan y, thế nào cũng sẽ có cách chữa trị. Lại đây, nhân lúc còn nóng em mau ăn đi.”
Lâm Thiến không thể chối từ tấm thịnh tình của anh, cầm đũa bắt đầu ăn.
Đang ăn thì điện thoại của anh reo lên. Anh lấy ra nhìn, là Ninh Trí Viễn gọi tới, “Xem này, có cách rồi, alo.” Lâm Thiển nhìn anh chăm chú. Cô biết đội trưởng Ninh là bác sĩ cừ khối của quân đội, tinh thông mọi lĩnh vực, giải phẫu ngoại khoa số một. Anh còn có thể chữa trị các loại bệnh nan y khác, là một Hoa Đà chuyển thế.
“Lão Đại, tôi đã xem qua bệnh án rồi, không nghiêm trọng. May mà lần này bộc phát, nếu không thì vấn đề sẽ càng nghiêm trọng hơn. Dựa vào phán đoán của tôi thì tình trạng này chỉ cần ra ngoài giải sầu một chút là có thể khỏi hắn, yên tâm đi.”
“Thật chứ? Cậu đừng lừa tôi nhé. Chuyên gia của bệnh viện Đệ Thất nói là rất nghiêm trọng đấy.”
“Chuyên gia đó còn không bằng trợ lý của tôi nữa, nghe tôi không sai đâu. Đưa cô ta đến nơi khác giải sầu một chút, tôi cam đoan cô ta không cần uống thuốc cũng khỏi bệnh.”
“Được, tôi tin cậu.” Cố Thành Kiêu cúp máy rồi tiện tay để di động lên bàn, sau đó thuật lại y nguyên lời của Ninh Trí Viễn cho Lâm Thiển nghe.
“Vậy là được rồi sao?”
“Không được thì em cứ đi đánh cậu ta.”
Lâm Thiển bán tín bán nghi, nếu thật sự như thế thì quá dễ rồi.
Lúc này, màn hình trên điện thoại của Cố Thành Kiêu tự động khóa, hiện lên một bức chân dung phác họa. Lâm Thiển nhìn thấy nên cầm lên hỏi: “Màn hình bảo vệ cá tính vậy? Cũng không phải là hình phát họa chân dung của anh, người này là ai?”
Đôi mắt sáng rực của Cố Thành Kiêu nhìn vào màn hình bảo vệ trên điện thoại, giọng điệu trở nên nặng nề: “Một tên tù nhân trốn trại quan trọng, được vẽ lại dựa vào lời kể của những kẻ đã tiếp xúc với hắn.”
Anh thề trong lòng, ngày nào chưa bắt được con rắn độc này, ngày đó anh không đổi màn hình bảo vệ.
Lâm Thiển cầm điện thoại di động xem tới xem lui. Màn hình tối lại, cô liền bảo anh mở khóa rồi tiếp tục nhìn kĩ.
“Sao vậy, em quen biết hả?” Cố Thành Kiêu lơ đãng trêu một câu. Lâm Thiển càng nhìn càng thấy quen mắt, liên tục nhớ lại, “Đừng đừng, anh đừng quấy rầy em.” Cô cầm điện thoại di động, lúc thì đưa ra xa, lúc thì kéo lại gần, cẩn thận nghiên cứu.
Cố Thành Kiêu chẳng ôm hi vọng gì, cô thích xem thì cứ để cho cô xem. “Em nhớ ra rồi...” Đột nhiên Lâm Thiển hô to, kèm theo chút phấn khởi, “Hoa Thiên Minh!”
“Hoa Thiên Minh?” Cố Thành Kiêu thật sự bất ngờ, cô còn có thể nói ra cái tên nữa.
“Đúng, là Hoa Thiên Minh...” Càng nhìn cô càng thấy giống, “Em đã cảm thấy bức chân dung này trông rất quen. Đây chẳng phải là hình phác họa của lão quỷ háo sắc Hoa Thiên Minh sao?” Vừa nghĩ đến Hoa Thiên Minh, cô liền nổi giận, “Lão quỷ háo sắc này không biết đã hại đời bao nhiêu thiếu nữ rồi. Hắn ta chuyển ra tay với trẻ vị thành niên. Bác Cả của em còn hợp tác với hắn, bây giờ thì nếm mùi đau khổ rồi. Lâm thị gặp nguy, đến lúc cần hắn thì hắn lại bắt đầu chơi trò mất tích.”