Hơn nữa, anh là người không thường bộc lộ cảm xúc ra mặt, cho nên hôm nay anh thế này, Lâm Thiển chắc chắn anh đã gặp chuyện gì đó rất vui.
“Có kết quả về vụ án của Hắc Gia rồi hả anh?” Lâm Thiển hỏi dò.
lắc đầu, “Cách mạng vẫn chưa thành công, đồng chí vẫn cần phải cố gắng”
“Vậy thì vì chuyện gì mà anh vui thế?”
“Nhờ vụ án này mà quân đội trao tặng huân chương chiến công hạng hai cho cả đội anh”
Lúc nói câu này, không giấu được nụ cười, đôi mắt vốn cao ngạo càng sáng ngời.
Lâm Thiển nhớ rõ, năm ngoái khi chỉ mình anh nhận được huân chương hạng nhất, anh đã không vui như thế này. Lần này cả đội được huân chương hạng hai, là vinh dự của mọi người, vậy mà anh lại vui mừng cười toe toét.
Điều này đủ để thấy được anh là người đặt lợi ích của tập thể lên hàng đầu mà không vụ lợi.
Hình tượng của anh trong lòng Lâm Thiển lại tăng thêm một bậc.
vừa lái xe vừa quay sang nhìn cô, “Cười ngốc nghếch cái gì đấy?”
“Anh vui nên em cũng vui”
vươn tay ra xoa đầu cổ, cưng chiều nói: “Đồ ngốc!”
ấm áp, rạng ngời, lại hiền lành thế này chính là người đàn ông đẹp trai đích thực.
Đi đến một trung tâm thương mại cao cấp, kéo cô vào một tiệm nữ trang. Anh chưa từng làm chuyện gì lãng mạn gây ngạc nhiên, vui mừng. Điều duy nhất anh có thể nghĩ ra là dụ cô vợ trẻ đi mua đồ mua đồ mua đồ.
Cách này là nhờ học hỏi kinh nghiệm của Cố Nam Hách. Theo như lời Cố Nam Hách nói thì bách phát bách trúng.
“Lần trước nói sẽ gọi người đặt mua cho em vài kiểu quần áo mới mà em nói em muốn tự đi xem. Sau đó anh cũng chẳng thấy em đi dạo phố, hôm nay chọn vài món đi”
Lâm Thiển bị anh kéo tới trung tâm thương mại cao cấp có tiếng này, đồ đạc bên trong toàn là hàng xa xỉ, tùy tiện cũng có thể tiêu đến táng gia bại sản.
Cô cảm thấy tiêu tiền vào quần áo rất vô nghĩa, “Quần áo ở đây đắt quá, ở nhà còn nhiều lắm, không mua đâu.”
Nhưng lại trịnh trọng nói: “Kiểu dáng năm ngoái không xứng với khí chất năm nay của em”
“...” Cái này, Thủ trưởng đại nhân à, anh làm vậy sẽ khiến em ngại ngùng lắm đấy!
Từ trước đến nay đều làm việc tốc chiến tốc thắng, rất nhanh đã chọn được một bộ váy đỏ liền thân kín đáo đưa cho cô, “Đi thay đi, thay đi.”
Nhân viên phục vụ thấy thế thì lập tức chào đón, “Mời cô đi theo tôi.”
Lâm Thiển đành phải cầm váy đi đến phòng thay đồ với nhân viên phục vụ. Cô phát hiện mắt thẩm mỹ của rất đại trà. Anh cũng giống như nhiều đàn ông khác, thích con gái mắt to, tóc dài, mặc váy, nhưng váy không được ngắn trên đầu gối.
Thay váy xong, cô không thể không thừa nhận mắt thẩm mỹ của anh rất tốt, chọn cái nào là chuẩn cái đó.
Màu này không phải màu đỏ chính tông, mà có hơi nghiêng về màu đỏ cam của bưởi đào, trông rất bắt mắt.
Nếu để cho tự cô lựa chọn, cô thà rằng chọn màu đen cũng không chọn màu sắc chói chang thế này. Thế nhưng cô nhìn mình trong gương, sau khi mặc cái váy này vào thì toàn thân đều được màu váy tôn lên vẻ đẹp động lòng người.
Cô mở cửa ra, đang đứng ở nơi chọn quần áo liền ngoài đầu nhìn sang bên này. Trong khoảnh khắc đó, anh hoàn toàn không thể nào rời mắt khỏi cổ.
Ánh mắt trần trụi không e dè ấy làm cô đỏ mặt, tim đập thình thịch. Nhân viên phục vụ cũng khen ngợi, “Oa, đây mới đúng là cách bộ váy này tỏa sáng. Thưa cô, cô mặc đẹp lắm ạ!”
Lâm Thiển cười nhẹ, “Cảm ơn”
Đây là một chiếc váy liền thân sát nách được may bằng sợi tơ tằm tổng hợp. Mặc dù kiểu dáng đơn giản nhưng rất kén dáng người. Chỉ có người vóc dáng cao gầy thon thả mặc vào thì mới toát được khí chất thần tiên. Còn người tròn trịa một chút hoặc thấp một chút mặc vào thì sẽ trông rất quê mùa.
Chất liệu của chiếc váy này không có gì đặc biệt, treo ở chỗ đó rất bình thường. Nhưng nếu tìm được người thích hợp mặc nó thì sẽ trao cho nó linh hồn.
có thể chọn trúng nó, đồng thời Lâm Thiển lại mặc hợp như thế, tất cả đều nhờ vào ánh mắt sắc bén của anh.
Lâm Thiển bước đến trước mặt , hỏi: “Đẹp không?”
“Đẹp, rất đẹp...” khen ngợi không tiếc lời, tiện thể đưa một bộ đồ kín đáo khác cho cô, “Đi thử tiếp bộ này xem sao?”
Lúc này, điện thoại di động trong túi vang lên, anh nhìn thoáng qua rồi đưa quần áo cho nhân viên phục vụ, “Đưa cô ấy đi thử đi.”
Lâm Thiển vừa định nói chuyện thì anh đã bắt máy, còn vừa nói vừa đi ra ngoài.
Hết cách thôi, đành thử vậy.
“Cô à, bạn trai cố đẹp trai thật, còn đối xử tốt với cô nữa” Nhân viên phục vụ mắc chứng mê trai tỏ vẻ hâm mộ.
Trước phòng thay quần áo, Lâm Thiển vừa định đi vào thì bên cạnh bỗng nhiên truyền tới một giọng nữ, “Ai da, bộ váy này không tệ, tôi cũng muốn thử nó”
Nhân viên phục vụ vội giải thích, “Xin lỗi Phan tiểu thư, bộ váy này chỉ có một cái thôi.”
“Cô ấy trả tiền chưa?”
“Vẫn chưa ạ?
“Nếu chưa trả, vậy thì sao tôi không thể thử nó?”
“...” Nhân viên phục vụ nhất thời khó nói nên lời.
Lâm Thiền định bảo ai mà phách lối vậy, vừa quay lại thì càng kinh ngạc hơn.
“Phan Khả Vận?”
“Lâm Thiển?”
Các cô gần như gọi tên đối phương cùng một lúc.
Đúng là oan gia ngõ hẹp, Phan Khả Vận không ngờ mới ngày thứ hai về nước đã gặp phải đối thủ không đội trời chung thời cấp ba. Thế giới này thật sự quá nhỏ!
“Chậc chậc chậc, Lâm Thiển, cậu thay đổi nhiều quá!” Phan Khả Vận nhìn cô từ trên xuống dưới, nếu như không tận mắt nhìn thấy thì có đánh chết cô ta cũng không tin cái đứa tomboy năm đó lại trở thành như hôm nay... Thế này... Phải, cô ta thừa nhận hiện giờ Lâm Thiển rất xinh đẹp.
“Nhưng...” Cô ta chuyển để tài, “Dù có thay đổi thế nào thì cũng không rửa sạch mùi quê mùa trên người”
Lâm Thiển cũng vô cùng khí thế, nói: “Cậu cũng thay đổi không ít, ở nước ngoài ăn thịt nhiều lắm hả?”
“Cậu...” Phan Khả Vân liền nổi giận. Cô ta biết rõ cái miệng độc của Lâm Thiển, nói thế là ám chỉ cô ta béo chứ gì!
Cô gái nào lại thích mình bị nói là béo, huống chi Phan Khả Vận không tính là béo. Bởi vì bộ ngực đồ sộ nên cố nàng mới có vẻ hơi đầy đặn tí thôi.
Cô ta cười nhạt, nhìn sang Lâm Thiển, chế giễu: “Có lẽ cậu không biết giá cả của cửa hàng này phải không? Cũng đúng thôi, loại con hoang không cha không mẹ như cậu thì hiểu gì sự đời. Cậu chẳng hỏi thăm trước mà đã đi vào, đúng là không sợ vượt quá khả năng mà”
Nếu là Lâm Thiển của trước đây thì cô đã lao vào xé xác cô ta đến đầu rơi máu chảy mới thôi. Nhưng bây giờ, cô đã không muốn so đo quá nhiều.
Cô khinh khỉnh nhếch miệng, định đi thay quần áo.
“Đứng lại, vẻ mặt đó của cậu là sao hả?” Phan Khả Vận thấy cô nhếch môi khinh mình thì cảm thấy khó chịu, còn thấy cô vẫn muốn thử đồ thì nói toẹt ra, “Loại người không có đồng bạc trong túi như cậu cũng chỉ có thể vào tiệm để thử quần áo cho đã ghiền thôi. Phục vụ, tôi dám cam đoan cô ta chỉ thử chứ không mua”
Nhân viên phục vụ lúng túng mà không hề thất lễ cười cười, nghi ngờ nhìn Lâm Thiển.
“Dựa vào sự am hiểu của tôi với cô ta, thì 80% cô ta vào đây thử đồ để tự sướng. Cô ta chụp mình mặc đồ hiệu rồi khoe khoang trong nhóm bạn để thỏa mãn lòng hư vinh của cô ta mà thôi.”
Phan Khả Vân nói xong rồi lấy một cái thẻ trong túi xách ra, nói: “Tôi mua bộ váy đầm trên người cô ta. Sau khi cô ta cởi ra thì khử trùng ngay cho tôi”
Bình luận facebook