Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 12
4312
Hàn Mộng ngồi trên mặt đất gào khóc thảm thiết, giống như phải chịu hết mọi sự uất ức vậy.
Tôi nhất thời tâm trí hoảng loạn, không biết phải làm sao, tôi nhớ bản thân có đẩy cô ta một cái nhưng không thể đẩy cô ta mạnh tới mức đó được, bất luận nói thế nào, Hàn Mộng cũng là phụ nữ mang thai, lại còn là em họ của tôi, khi tôi vội vàng cúi lưng xuống chuẩn bị đỡ cô ta dậy!
Liền hứng ngay một cái tát bất thình lình.
“Hà An!” nghe thấy một giọng nói phẫn nọ, tôi quay người lại, Lương Thành lại tặng thêm cho tôi một cái tát nữa, anh ta đánh rất mạnh, đánh tôi chảy cả máu mũi.
Tôi đưa tay lên xoa một bên mặt, nhìn Lương Thành giận tới mức nắm chặt bàn tay lại, gân xanh đều nổi lên hết, dáng vẻ vô cùng đáng sợ, chỉ vào tôi trách mắng: “Cô dám đẩy cô ấy, cô không biết là cô ấy đang mang thai hay sao? Ngộ nhỡ xảy thai, cô có chịu trách nhiệm được hay không?”.
“Tôi cho rằng cô thiếu lòng tốt, nhưng không ngờ cô lại độc ác đến vậy?”Lương Thành bày ra bộ dạng vô cùng đau đớn nói.
Tôi lắc đầu, muốn giải thích, nhưng lời còn chưa nói xong, liền thấy Lương Thành rút điện thoại ra gọi điện báo cảnh sát, nói tôi cố ý đả thương người khác, lúc hai nhân viên cảnh sát tới bắt tôi đi, tôi chống cự giống như một người điên vậy.
Bố tôi, tính mạng ông ấy vẫn còn đang nguy kịch, tôi làm sao có thể không quan tâm được chứ.
“Các người không được đụng vào tôi!” tôi hét lên với cảnh sát, thậm chí còn cầu cứu Lương Thành bảo họ đừng bắt tôi, bố tôi còn phải phẫu thuật, tôi phải ở bên cạnh ông ấy, chờ ông ấy tỉnh lại.
Nhưng cảnh sát nói tôi cố ý gây thương tích, phải dẫn tôi tới đồn công an, lúc gần đi, tôi mới nhìn rõ ánh mắt tiểu nhân đắc ý của Lương Thành và Hàn Mộng, dáng vẻ vui mừng.
Tôi không ngừng đập cửa, tôi muốn giải thích với cảnh sát, dựa vào sức của tôi không thể một tay đẩy được người phụ nữ hơn 60kg được, tôi nói là Hàn Mộng cố ý ngã để hãm hại tôi, là cô ta cố ý ngã.
Cảnh sát không tin tôi, còn giam tôi trong một căn phòng nhỏ tối tăm, tôi lo lắng nhìn xung quanh, trong đầu chỉ nghĩ xem bố tôi bây giờ như thế nào rồi.
Mẹ tôi mất sớm, hai bố con tôi nương tựa vào nhau mà sống, bây giờ ông ấy bệnh nặng, tôi lại ở trong căn phòng tối tăm chết tiệt này, bên cạnh ông không có lấy một người chăm sóc.
Tôi càng nghĩ lại càng thấy không đúng, khoản vay cho dự án bệnh viện của Lương Thành vẫn đang trong quá trình tiến hành.
Tôi một ngày còn chưa làm thủ tục li hôn với Lương Thành, thì ngày đó tôi vẫn là vợ hợp pháp của anh ta, tôi xảy ra chuyện thì có gì tốt với Lương Thành, Hàn Mộng tại sao lại hại tôi bị bắt vào đồn công an?
Tôi bị nhốt hai ngày hai đêm, không có nổi một hạt cơm, một giọt nước nào được đưa vào, sau đó Hàn Mộng không tiếp tục kiện nữa, theo pháp luật chỉ có thể tạm giữ tôi 48 giờ, sau đó cảnh sát bảo tôi điểm chỉ xong thì đi.Trên đường, tôi lo lắng cho sự nguy an của bố, điên cuồng vẫy xe vội vàng chạy tới bệnh viện tìm bố tôi.
Mới phát hiện giường bệnh cấp cứu số 17, đã trống không.
Nhân viên điều dưỡng đang làm vệ sinh, thay một bộ chăn ga giường mới, cả người tôi đứng bất động một chỗ, có chút mông lung hỏi nữ điều dưỡng: “Người bệnh ở đây đi đâu rồi?”.
“À, cô là con gái ông ấy à” nữ điều dưỡng xoay người bắt gặp ánh mắt của tôi, đồng cảm nhìn tôi nói: “Bố cô được đưa đi lúc 9 giờ sáng nay rồi, giờ cô đi thẳng rồi rẽ trái”.
Ngưng một lát, có chút do dự nói: “Cái này, bố cô ông ấy…. Bởi vì mọi người không nộp chi phí phẫu thuật kịp thời, bệnh tình của ông ấy chuyển biến xấu rất nhanh, chúng tôi đã cố gắng hết sức để cứu chữa, nhưng…”
……
Trong phòng xác, sự u ám lạnh lẽo không thể nào hình dung nổi.
Tôi từng bước từng bước đi vào trong căn phòng vắng vẻ đó, ngẩng đầu liền nhìn thấy đèn tiết kiệm năng lượng, tập trung chiếu sáng lên một chiếc cáng, đang nằm trên đó là một người đàn ông trung niên hơn năm mươi tuổi.
Trên khuôn mặt trắng xanh của ông không còn một tia máu nào, những nếp nhăn dường như bị đông cứng lại, đôi môi mỏng cũng cứng lại.
Tôi đứng chết lặng một chỗ, trước giờ chưa từng nhìn thấy dáng vẻ giống như hôm nay của bố tôi, ông ấy là một người hay cười, mỗi lần nhìn thấy tôi đều cười híp cả mắt vào, lộ ra hàm răng móm, vui vẻ nói chuyện, hôm nay còn cùng lão Quách đánh mạt chược, thắng được một trăm tệ.
Nhưng bây giờ, ông ấy nằm trên giường như vậy, khóe mắt không còn ý cười, cái miệng luôn bị tôi lôi ra trêu kia cũng mím chặt, khuôn mặt trăng bệch cứng lại, trên tay còn dán tem.
Lạnh lẽo, ông cứ như vậy nằm trong nhà xác, lẻ loi, cô đơn.
“Bố” tôi che miệng thử gọi một tiếng thăm dò.
Vào giờ phút này, tôi mong ông có thể tỉnh dậy biết bao, cười với tôi, nói với tôi tất cả đề là giả, giống như trước đây, xoa đầu tôi, nói nên trở về nấu cơm rồi…
Nhưng, ông ấy không có phản ứng gì, một chút cũng không có, tôi liên tục gọi ông, có lẽ tôi phải dùng nhiều sức hơn ông mới có thể tỉnh lại.
Rất lâu sau đó, trong căn phòng chỉ vọng lại giọng của tôi, đầu óc tôi trở lên trống rỗng, chỉ còn lại tiếng bố luôn vọng lại bên tai.
Tôi sợ, tôi bỗng chốc sợ hãi, một suy nghĩ đáng sợ mạnh mẽ kích thích tôi.
Bố, người mà tôi luôn muốn dựa vào…..
Thật sự, không cần tôi nữa sao?
Tôi khóc lên thành tiếng, chân mềm nhũn, quỳ xuống trước mặt bố tôi.
Nỗi đau tới tận tâm can đang bao trùm lấy tôi, trong đầu không ngừng xuất hiện, tôi là đứa trẻ không cha, sẽ không còn ai xoa đầu, nhìn tôi đầy yêu thương nữa, sẽ không còn ai xuất hiện trước mặt tôi, bảo vệ tôi vô điều kiện, che mưa chắn gió cho tôi nữa.
Tôi cũng không kịp giặt cho ông một bộ quần áo, tôi cũng không kịp đưa ông đi khắp nơi mở mang kiến thức, quà sinh nhật tháng sau của ông tôi cũng chuẩn bị xong rồi, sao có thể chưa nhận quà mà ông đã ra đi như vậy?
Sao có thể….
Tôi chết lặng túm lấy ngực mình, cảm thấy trái tim mình như bị xé ra thành nhiều mảnh, máu không ngừng chảy ra, giọng nói như bị chặn lại, như nào cũng không thể thở nổi.
Đều tại tôi, tôi là người thân duy nhất của ông, là cô con gái ông yêu thương suốt cả đời này.
Nhưng tôi đã làm gì vậy? Để ông cô đơn lẻ loi một mình chết trong bệnh viện, lúc ông ra đi, bên cạnh thậm chí ngay cả một người quen cũng không có.
Bây giờ, lại còn bị người ta tùy ý đưa vào trong gian nhà xác lạnh lẽo như vậy, cô đơn như vậy, đáng thương như vậy.
Không ngừng chìm đắm trong sự trách móc, tôi cắn chặt môi, vĩnh viễn không có cách nào tha thứ cho bản thân, nếu có thể, tôi chỉ muốn dùng tính mạng của mình đổi lại sự sống cho bố tôi.
Tôi vừa khóc, vừa nắm chặt cánh tay lạnh lẽo của bố, đau đớn tới mức không thể thở nổi.
Nếu khi đó tôi không bị giam lại, có phải bố tôi sẽ không chết?
Y tá nói, là bởi vì không có tiền phẫu thuật nên bố tôi mới chết, nếu tôi không bị giam, cũng sẽ không mất tất cả, cho dù bị mất mạng, tôi cũng sẽ gom đủ tiền để bố tôi có thể làm phẫu thuật.
Bố tôi mất lúc chín giờ sáng nay, hoàn toàn có thể cứu được!
Đều là do Lương Thành, hắn ta lừa tôi!
Nếu ngay từ đầu Lương Thành không chuyển dịch tài sản chung của vợ chồng tôi, tôi sẽ có đủ tiền phẫu thuật, nhưng hắn không những phản bội tôi, lừa dối tôi, còn hại chết bố tôi!
Là anh ta cố ý!
Tôi hận, nếu không phải do hai người bọn họ, bố tôi cũng sẽ không chết, càng không phải ra đi một cách thê thảm đến vậy.
Đôi mắt đẫm lệ dần dần thay đổi, tràn đầy hận thù, ngón tay tôi càng nắm càng chặt.
Cuối cùng, từ trong túi lấy ra một tấm danh thiếp, khi vừa nhìn thấy tên của Thẩm Thiêm, tôi liền hạ quyết tâm.
Tôi phải báo thù. Lương Thành, tôi tuyệt đối sẽ không để anh sống yên ổn!
Tôi gọi cho Thẩm Thiêm …..
Hàn Mộng ngồi trên mặt đất gào khóc thảm thiết, giống như phải chịu hết mọi sự uất ức vậy.
Tôi nhất thời tâm trí hoảng loạn, không biết phải làm sao, tôi nhớ bản thân có đẩy cô ta một cái nhưng không thể đẩy cô ta mạnh tới mức đó được, bất luận nói thế nào, Hàn Mộng cũng là phụ nữ mang thai, lại còn là em họ của tôi, khi tôi vội vàng cúi lưng xuống chuẩn bị đỡ cô ta dậy!
Liền hứng ngay một cái tát bất thình lình.
“Hà An!” nghe thấy một giọng nói phẫn nọ, tôi quay người lại, Lương Thành lại tặng thêm cho tôi một cái tát nữa, anh ta đánh rất mạnh, đánh tôi chảy cả máu mũi.
Tôi đưa tay lên xoa một bên mặt, nhìn Lương Thành giận tới mức nắm chặt bàn tay lại, gân xanh đều nổi lên hết, dáng vẻ vô cùng đáng sợ, chỉ vào tôi trách mắng: “Cô dám đẩy cô ấy, cô không biết là cô ấy đang mang thai hay sao? Ngộ nhỡ xảy thai, cô có chịu trách nhiệm được hay không?”.
“Tôi cho rằng cô thiếu lòng tốt, nhưng không ngờ cô lại độc ác đến vậy?”Lương Thành bày ra bộ dạng vô cùng đau đớn nói.
Tôi lắc đầu, muốn giải thích, nhưng lời còn chưa nói xong, liền thấy Lương Thành rút điện thoại ra gọi điện báo cảnh sát, nói tôi cố ý đả thương người khác, lúc hai nhân viên cảnh sát tới bắt tôi đi, tôi chống cự giống như một người điên vậy.
Bố tôi, tính mạng ông ấy vẫn còn đang nguy kịch, tôi làm sao có thể không quan tâm được chứ.
“Các người không được đụng vào tôi!” tôi hét lên với cảnh sát, thậm chí còn cầu cứu Lương Thành bảo họ đừng bắt tôi, bố tôi còn phải phẫu thuật, tôi phải ở bên cạnh ông ấy, chờ ông ấy tỉnh lại.
Nhưng cảnh sát nói tôi cố ý gây thương tích, phải dẫn tôi tới đồn công an, lúc gần đi, tôi mới nhìn rõ ánh mắt tiểu nhân đắc ý của Lương Thành và Hàn Mộng, dáng vẻ vui mừng.
Tôi không ngừng đập cửa, tôi muốn giải thích với cảnh sát, dựa vào sức của tôi không thể một tay đẩy được người phụ nữ hơn 60kg được, tôi nói là Hàn Mộng cố ý ngã để hãm hại tôi, là cô ta cố ý ngã.
Cảnh sát không tin tôi, còn giam tôi trong một căn phòng nhỏ tối tăm, tôi lo lắng nhìn xung quanh, trong đầu chỉ nghĩ xem bố tôi bây giờ như thế nào rồi.
Mẹ tôi mất sớm, hai bố con tôi nương tựa vào nhau mà sống, bây giờ ông ấy bệnh nặng, tôi lại ở trong căn phòng tối tăm chết tiệt này, bên cạnh ông không có lấy một người chăm sóc.
Tôi càng nghĩ lại càng thấy không đúng, khoản vay cho dự án bệnh viện của Lương Thành vẫn đang trong quá trình tiến hành.
Tôi một ngày còn chưa làm thủ tục li hôn với Lương Thành, thì ngày đó tôi vẫn là vợ hợp pháp của anh ta, tôi xảy ra chuyện thì có gì tốt với Lương Thành, Hàn Mộng tại sao lại hại tôi bị bắt vào đồn công an?
Tôi bị nhốt hai ngày hai đêm, không có nổi một hạt cơm, một giọt nước nào được đưa vào, sau đó Hàn Mộng không tiếp tục kiện nữa, theo pháp luật chỉ có thể tạm giữ tôi 48 giờ, sau đó cảnh sát bảo tôi điểm chỉ xong thì đi.Trên đường, tôi lo lắng cho sự nguy an của bố, điên cuồng vẫy xe vội vàng chạy tới bệnh viện tìm bố tôi.
Mới phát hiện giường bệnh cấp cứu số 17, đã trống không.
Nhân viên điều dưỡng đang làm vệ sinh, thay một bộ chăn ga giường mới, cả người tôi đứng bất động một chỗ, có chút mông lung hỏi nữ điều dưỡng: “Người bệnh ở đây đi đâu rồi?”.
“À, cô là con gái ông ấy à” nữ điều dưỡng xoay người bắt gặp ánh mắt của tôi, đồng cảm nhìn tôi nói: “Bố cô được đưa đi lúc 9 giờ sáng nay rồi, giờ cô đi thẳng rồi rẽ trái”.
Ngưng một lát, có chút do dự nói: “Cái này, bố cô ông ấy…. Bởi vì mọi người không nộp chi phí phẫu thuật kịp thời, bệnh tình của ông ấy chuyển biến xấu rất nhanh, chúng tôi đã cố gắng hết sức để cứu chữa, nhưng…”
……
Trong phòng xác, sự u ám lạnh lẽo không thể nào hình dung nổi.
Tôi từng bước từng bước đi vào trong căn phòng vắng vẻ đó, ngẩng đầu liền nhìn thấy đèn tiết kiệm năng lượng, tập trung chiếu sáng lên một chiếc cáng, đang nằm trên đó là một người đàn ông trung niên hơn năm mươi tuổi.
Trên khuôn mặt trắng xanh của ông không còn một tia máu nào, những nếp nhăn dường như bị đông cứng lại, đôi môi mỏng cũng cứng lại.
Tôi đứng chết lặng một chỗ, trước giờ chưa từng nhìn thấy dáng vẻ giống như hôm nay của bố tôi, ông ấy là một người hay cười, mỗi lần nhìn thấy tôi đều cười híp cả mắt vào, lộ ra hàm răng móm, vui vẻ nói chuyện, hôm nay còn cùng lão Quách đánh mạt chược, thắng được một trăm tệ.
Nhưng bây giờ, ông ấy nằm trên giường như vậy, khóe mắt không còn ý cười, cái miệng luôn bị tôi lôi ra trêu kia cũng mím chặt, khuôn mặt trăng bệch cứng lại, trên tay còn dán tem.
Lạnh lẽo, ông cứ như vậy nằm trong nhà xác, lẻ loi, cô đơn.
“Bố” tôi che miệng thử gọi một tiếng thăm dò.
Vào giờ phút này, tôi mong ông có thể tỉnh dậy biết bao, cười với tôi, nói với tôi tất cả đề là giả, giống như trước đây, xoa đầu tôi, nói nên trở về nấu cơm rồi…
Nhưng, ông ấy không có phản ứng gì, một chút cũng không có, tôi liên tục gọi ông, có lẽ tôi phải dùng nhiều sức hơn ông mới có thể tỉnh lại.
Rất lâu sau đó, trong căn phòng chỉ vọng lại giọng của tôi, đầu óc tôi trở lên trống rỗng, chỉ còn lại tiếng bố luôn vọng lại bên tai.
Tôi sợ, tôi bỗng chốc sợ hãi, một suy nghĩ đáng sợ mạnh mẽ kích thích tôi.
Bố, người mà tôi luôn muốn dựa vào…..
Thật sự, không cần tôi nữa sao?
Tôi khóc lên thành tiếng, chân mềm nhũn, quỳ xuống trước mặt bố tôi.
Nỗi đau tới tận tâm can đang bao trùm lấy tôi, trong đầu không ngừng xuất hiện, tôi là đứa trẻ không cha, sẽ không còn ai xoa đầu, nhìn tôi đầy yêu thương nữa, sẽ không còn ai xuất hiện trước mặt tôi, bảo vệ tôi vô điều kiện, che mưa chắn gió cho tôi nữa.
Tôi cũng không kịp giặt cho ông một bộ quần áo, tôi cũng không kịp đưa ông đi khắp nơi mở mang kiến thức, quà sinh nhật tháng sau của ông tôi cũng chuẩn bị xong rồi, sao có thể chưa nhận quà mà ông đã ra đi như vậy?
Sao có thể….
Tôi chết lặng túm lấy ngực mình, cảm thấy trái tim mình như bị xé ra thành nhiều mảnh, máu không ngừng chảy ra, giọng nói như bị chặn lại, như nào cũng không thể thở nổi.
Đều tại tôi, tôi là người thân duy nhất của ông, là cô con gái ông yêu thương suốt cả đời này.
Nhưng tôi đã làm gì vậy? Để ông cô đơn lẻ loi một mình chết trong bệnh viện, lúc ông ra đi, bên cạnh thậm chí ngay cả một người quen cũng không có.
Bây giờ, lại còn bị người ta tùy ý đưa vào trong gian nhà xác lạnh lẽo như vậy, cô đơn như vậy, đáng thương như vậy.
Không ngừng chìm đắm trong sự trách móc, tôi cắn chặt môi, vĩnh viễn không có cách nào tha thứ cho bản thân, nếu có thể, tôi chỉ muốn dùng tính mạng của mình đổi lại sự sống cho bố tôi.
Tôi vừa khóc, vừa nắm chặt cánh tay lạnh lẽo của bố, đau đớn tới mức không thể thở nổi.
Nếu khi đó tôi không bị giam lại, có phải bố tôi sẽ không chết?
Y tá nói, là bởi vì không có tiền phẫu thuật nên bố tôi mới chết, nếu tôi không bị giam, cũng sẽ không mất tất cả, cho dù bị mất mạng, tôi cũng sẽ gom đủ tiền để bố tôi có thể làm phẫu thuật.
Bố tôi mất lúc chín giờ sáng nay, hoàn toàn có thể cứu được!
Đều là do Lương Thành, hắn ta lừa tôi!
Nếu ngay từ đầu Lương Thành không chuyển dịch tài sản chung của vợ chồng tôi, tôi sẽ có đủ tiền phẫu thuật, nhưng hắn không những phản bội tôi, lừa dối tôi, còn hại chết bố tôi!
Là anh ta cố ý!
Tôi hận, nếu không phải do hai người bọn họ, bố tôi cũng sẽ không chết, càng không phải ra đi một cách thê thảm đến vậy.
Đôi mắt đẫm lệ dần dần thay đổi, tràn đầy hận thù, ngón tay tôi càng nắm càng chặt.
Cuối cùng, từ trong túi lấy ra một tấm danh thiếp, khi vừa nhìn thấy tên của Thẩm Thiêm, tôi liền hạ quyết tâm.
Tôi phải báo thù. Lương Thành, tôi tuyệt đối sẽ không để anh sống yên ổn!
Tôi gọi cho Thẩm Thiêm …..
Bình luận facebook