Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 306: Lệ Đình Phong, anh phải thừa nhận, không phải anh vứt bỏ cô ấy mà là cô ấy không cần anh
Con của trời trong gia đình giàu nhất ở thành phố Hồ Chí Minh cho tới tận bây giờ, vào một buổi tối trong lúc đang thay đổi hình dáng, dưới mắt Lệ Đình Phong xuất hiện một vết bầm đen, môi nứt nẻ, da tái nhợt, mùa đông này chính là khoảng thời gian khó khăn nhất trong cuộc đời của anh.
Sự rét lạnh xâm nhập vào trong xương cốt, cả người như chết lặng.
Lệ Đình Phong rũ mắt, nhìn chiếc vòng tay trên cổ tay mình, anh lấy chiếc vòng tay của Thẩm An Nhiên đeo vào cổ tay mình. Chiếc vòng tay này có hơi chật, bao bọc lấy cổ tay anh khiến nó hơi đỏ.
Tròng mắt anh nhìn lên chiếc khóa nhỏ trên chiếc vòng, chiếc khóa này vẫn luôn đóng chặt, cho dù bị lửa thiêu cháy vẫn khóa chặt, chỉ là vì sao không trở thành vật hy sinh cho người chứ?
Lệ Đình Phong siết chặt chiếc khóa, mũi chợt dâng lên cảm giác chua xót, khó chịu tới mức hốc mắt có hơi ê ẩm.
Anh ta cúi đầu, trông như một con nhím. Khi ở trong trạng thái tự bảo vệ mình, co người đưa lưng về phía trước, anh dùng sức lôi kéo chiếc vòng tay, không nhịn được run rẩy.
Người tài xế lén nhìn Lệ Đình Phong thông qua gương chiếu hậu, khẽ thở dài một hơi.
Mất khoảng hai tiếng đồng hồ để đến nhà cũ của nhà họ Lệ, tài xế lái xe vô cùng chậm. Mất khoảng hai tiếng rưỡi, sau khi đến nơi thì đã là mười hai giờ rưỡi, vặn khéo ngay lúc ông cụ Lệ dùng cơm trưa.
Lệ Đình Phong bước xuống xe ngẩng đầu nhìn ngọn núi cao phủ sương mù, trong lòng xuất hiện một sự nặng nề chưa từng có, có thể sụp đổ bất cứ lúc nào.
Bố mẹ anh đã chết chính tại nơi này, thế mà bảy giờ người mà anh ta yêu thương nhất cũng không có ở đây.
Lệ Đình Phong bước vào, thấy ông cụ Lệ thì nhanh chóng hỏi: “Việc Thấm An Nhiên có phải là do người ở sau lưng ông ra tay không?”
Ông cụ Lệ làm như không nghe thấy, binh tĩnh húp một miếng canh, cầm đũa chậm rãi thưởng thức món ăn, trong lúc ăn cũng luôn lên tiếng đánh giá một chút.
“Tiểu Lý à, tài nấu nướng của cô gần đây đã có tiến bộ rồi đấy, không tệ, không tệ..”
Vẻ mặt Lệ Đình Phong u ám, cách làm việc của anh từ trước tới giờ không thích lãng phí thời gian. Nếu có thể giải quyết nhanh chóng thì tuyệt đối sẽ không lãng phí một giây nào, anh đi thẳng qua đi, bàn tay to quét sạch chén đũa trên bàn xuống đất, thức ăn và nước canh văng tung tóe đầy đất.
Quản gia và người giúp việc đứng bên cạnh sợ hết hồn, cũng may ông quản gia phản ứng nhanh chóng, kéo ông cụ Lệ ra sau tránh đi, nếu không khi chiếc bàn này ngã xuống sẽ nện thẳng vào chân của ông cụ.
Người thì tránh được thế nhưng quần áo trên người thì không tránh được, bên trên toàn là dầu. Ông cụ Lệ đã sống lâu như vậy, thế nhưng đây là lần đầu tiên trông ông cụ chật vật như thế.
Mà tất cả những chuyện này đều do một tay
đứa cháu ngoan của ông cụ gây ra.
Bàn tay nắm chặt đôi đũa run rẩy, ông cụ Lệ tức giận giơ tay đập về phía Lệ Đình Phong.
“Cháu vì một người phụ nữ mà muốn giết chết ông sao?”
“Việc Thẩm An Nhiên chết có liên quan tới ông không?”
Ánh mắt Lệ Đình Phong lạnh lùng, giống như cơn gió xoáy trong trời đông giá rét, lạnh thấu xương. Từ trước tới giờ anh luôn mang lại cho người ta cảm giác lạnh lẽo, cho dù có tức giận cũng núp trong tối khiến bạn phải rơi vào chỗ chết. Sự tức giận hiện giờ chỉ có thể được hình dung bằng mấy chữ: “Tức giận tới mức có thể giết người.
Ông cụ Lệ có thể cảm nhận rõ ràng sắt khi đang tản ra trên người anh, người giúp việc đứng bên cạnh cũng run lẩy bẩy.
Ông cụ Lệ thấy cảnh tượng này thế nhưng đây là lần đầu tiên bị cháu trai ruột dùng ánh mắt “giết người” nhìn chằm chằm như thế, ông cụ còn cảm thấy vô cùng thú vị.
“Nếu ông nói có liên quan tới ông thì chẳng lẽ cháu sẽ giết ông để trả thù cho cô ta sao?”
“Cháu sẽ không giết ông.” Lệ Đình Phong bình tĩnh lên tiếng, thế nhưng ánh mắt anh đỏ ngầu, hung tợn, gân xanh nổi đầy trên trán. Trông ánh mắt anh lúc này như một con dã thú hung mãnh, giống như có thể xé nát đối phương bất cứ lúc nào.
“Thế nhưng cháu sẽ chôn toàn bộ nhà họ Lệ cùng với cô ấy!”
“Được, cháu giỏi lắm” Ông cụ Lệ bị chọc giận, cầm lấy cây gậy mà ông quản gia đưa tới, hung hãng gõ mạnh xuống đất: “Đúng là một hạt giống si tinh tốt lành!”
Tròng mắt ông cụ Lệ híp lại, sự kinh sợ toát ra từ người ông cụ không phải thứ mà người bình thường có thể chịu đựng được. Ông ta đánh giá người cháu này, giống như đây là lần đầu tiên biết anh.
Từ trước tới giờ, nhà họ Lệ không cần những người nặng tình cảm, càng không cần một người sẽ phát điên vì một người phụ nữ. Lúc đầu ông ta chẳng để tâm tới Thẩm An Nhiên, tóm lại cũng chỉ là một trò vui.
Hơn nữa ông ta những tin tức mà ông ta nhận được luôn là Lệ Đình Phong đối xử với người phụ nữ kia không tốt, thế nên càng không để tâm đến. Chết thì chết thôi, phụ nữ trên thế giới này nhiều mà.
Thế nhưng ông ta lại không ngờ Thẩm An Nhiên lại chiếm một vị trí lớn như thế trong lòng Lệ Đình Phong, anh lại vì cô mà chạy tới đây mà kêu la om sòm, hỏi tội ông ta.
Cái này gọi là việc dạy dỗ bị chó gặm.
Nếu sớm biết sẽ có ngày như thế, không cần Lục Cảnh Xuyên ra tay, tự tay ông ta sẽ xử lý Thẩm An Nhiên.
Người phụ nữ này đúng là gieo họa, nếu còn sống thì chắc chắn sẽ trở thành một mối họa lớn.
Lệ Đình Phong không biết suy nghĩ của ông cụ Lệ, thế nhưng nhìn sắc mặt không tốt của ông cụ cũng biết trong lòng ông ta chẳng nghĩ chuyện gì tốt. Dù sao thì trên người cũng chảy chung một dòng máu, thế nên anh hiểu ông cụ Lệ hơn ai hết.
“Ông không có động vào người, nếu cháu muốn biết tất cả chân tướng thì gọi Lục Cảnh Xuyên tới đi.” Ông cụ Lệ nói bóng nói gió: “Thế nhưng đừng trách ông không nhắc cháu, một khi biết được chân tướng thì phải chịu đựng kết quả thật tốt. Lệ Đình Phong à, cháu cũng sắp ba mươi tuổi rồi, không còn ai nuông chiều cháu nữa đâu, thế nên cháu tự chịu.”
Không biết chân tướng thì còn có thể giả ngốc sống suốt đời, một khi biết rồi thì chỉ còn cách đối mặt với nó, cho dù kết quả xấu hay tốt.”
Thế nhưng đáng sợ nhất chính là bạn còn chẳng có tư cách để đối mặt, cảng còn người mất chỉ có thể tăng thêm sự bi thương, thường sẽ chịu hối tiếc trong suốt khoảng thời gian dài.
Cả người Lê Đình Phong cứng đờ, không chút do dự xoay người đi vào trong phòng tiếp khác.
Ông cụ Lệ cười nhạo nhìn theo bóng lưng của anh, mãi một lúc lâu sau mắt ông ta đột nhiên trở nên mơ hồ, bóng lưng của Lệ Đình Phong trước mặt dần dần hợp với người con trai đã chết của ông ta, cô đơn giống nhau.
Ông ta bỗng nhiên cảm thấy vai mình trầm xuống, đầu óc choáng váng, ông quản gia đứng bên cạnh kịp thời chạy tới đỡ ông ta.
“Ông cụ, ông không sao chứ?”
Ông cụ Lệ dùng sức nắm chặt cây gây trong tay, người đã già, ngay cả hành động cầm gậy cũng không cầm được.
“Không sao. Ông cụ Lệ mượn lực của ông quản gia ngồi xuống: “Người đã già thi sẽ trở nên vô dụng, suy cho cùng thì thế giới này là thế giới của những người trẻ tuổi. Ông Hà, sau này người cháu trai này của tôi không dùng được rồi.”
Ông quản gia trầm mặc, không lên tiếng, Lệ Đình Phong ra đời trong sự kỳ vọng của ông cụ Lệ, từ nhỏ anh đã là một người thông minh. Tính cách giống hệ như ông cụ Lệ năm đó, lợi hại, mượn lời của những người đi trước thì có thể nói là một người thành công.
“Cũng là vì mấy năm nay tôi không để ý tới nó, hy vọng sau lần này nó vẫn có thể tiến về phía trước, chứ không lui về phía sau. Nước đi này, nếu việc Thẩm An Nhiên chết có thể kích thích khiến Lê Đình Phong đứng lên cướp lấy nhà họ Lệ thì tốt, chỉ sợ anh sẽ buông lõng nhà họ Lệ, lấy mạng đổi mạng.
Sau khi Thẩm An Nhiên qua đời, Lệ Đình Phong đã hoàn toàn biến thành một người điên.
…
Lục Cảnh Xuyên vừa nhận được điện thoại của quản gia đã nhanh chóng chạy tới, anh ta đang ở gần đấy, khoảng hai mươi phút đã đến nơi.
Trong phòng đang bật lò sưởi, Lục Cảnh Xuyên tiện tay cởi áo rồi ném cho người giúp việc, anh ta liếc nhìn đồng hồ đeo tay, ngoặc ngoắc tay với cấp dưới ở sau lưng mình: “Đưa thuốc cho tôi”
Cấp dưới lấy bao thuốc lá ra, sau khi thấy Lục Cảnh Xuyên đã đặt điếu thuốc lên miệng thì lấy bật lửa ra châm lửa cho anh ta.
Lục Cảnh Xuyên híp mắt, hít một hơi, luồng khói trắng tỏa ra từ miệng anh ta. Anh ta đưa tay lên quơ quơ, xuyên qua làn khói bạc đưa tay mở cánh cửa phòng tiếp khách rồi đi vào.
Thấy Lệ Đình Phong đang ngồi bên trong, ánh mắt hẹp dài nhướng lên, chế giễu lên tiếng: “Ôi, Lệ Đình Phong à, mới một tuần không gặp sao lại biến thành dáng vẻ khổ sở như thế này chứ? Xem ra việc Thẩm An Nhiên chết là một sự đả kích vô cùng lớn với anh”
“Mày chính là người đã phóng hỏa. Đây không phải đang chất vấn mà là khẳng định.
“Anh tới đây để truy hỏi ai là người phóng hỏa sao? Anh tới đây để tìm ra chân tưởng hay để đùn đẩy trách nhiệm?” Lục Cảnh Xuyên kẹp chặt điều thuốc, rõ ràng tàn thuốc rơi xuống từ đầu ngón tay anh ta, anh ta tựa lưng vào tường, ung dung nhìn lên ánh mắt đỏ tươi của Lệ Cảnh Thám, giễu cợt hỏi lại: “Lệ Đình Phong, anh thật sự yêu Thẩm An Nhiên sao?”
Đây không phải lần đầu tiên có người hỏi anh như thế, anh đã từng không quan tâm, chỉ xem Thẩm An Nhiên là đồ chơi, là một công cụ mang thai. Sau đó khi cô muốn ly hôn, trong lòng anh lại cảm thấy không thoải mái, không nhận thấy rằng Thẩm An Nhiên chính là sự tồn tại đặc biệt, chỉ xem như anh không thích việc người khác không vâng lời mình, muốn ly hôn thì cũng không phải do Thẩm An Nhiên nói ra.
Anh là một người kiêu ngạo như thế, tự cho rằng chỉ cần anh còn nắm được dây diều thì cho dù cô có bay xe tới đâu chỉ cần anh kéo một cái thì có thể kéo cô trở lại bên cạnh mình.
Thế nhưng anh đã quên mất trên thế giới này có quá nhiều bất ngờ không thể đoán được, ví dụ như chỉ cần gió lớn một chút thì có thể kéo đứt dây diều đang căng.
“Lệ Đình Phong, anh vẫn cố chấp và kiểu ngạc như thế. Con người của anh quá ích kỷ, lúc có được thì không biết quý trọng, sau khi mất đi rồi có hối hận cũng không kịp nữa. Nói khó nghe một chút là chó không thay đổi được việc ăn phân, anh thật sự yêu Thẩm An Nhiên sao? Không hề, anh chỉ đang hối hận chỉ vì việc người phụ nữ kia chết ông thể thỏa mãn được những ham muốn cá nhân của anh mà thôi.
Điểu thuốc kẹp giữa hai ngón tay đã đến đốt cuối, đầu ngón tay run rẩy vì nóng, ánh mắt lạnh lùng của Lục Cảnh Xuyên vẫn không buông xuống. Sự đau đớn này, anh ta đã ấn vào người Thẩm An Nhiên không dưới năm, sáu lần, tàn thuốc chạm vào da thịt hình thành mấy vết thương, biến thành một vết đen.
Lục Cảnh Xuyên cũng sẽ không để ý tới thứ đã từng là một món đồ chơi, anh ta chi để ý việc mình nên làm thể nào để khiến Lệ Đình Phong đau khổ, giết người nhưng lại tra tấn lòng người khác, quả nhiên việc Thẩm An Nhiên chết không khiến anh ta thất vọng.
“Tôi không phải người tốt thế nhưng từ trước tới giờ tôi không bao giờ chối bỏ sự thật mình là một người ác độc, không giống như người giả nhân giả nghĩa như anh. Miệng thì nói yêu cô ấy thế nhưng người khiến cô ấy thân tàn ma dại cũng chính là anh”
“Chẳng lẽ anh còn không rõ những gì mình đã làm với cô ấy sao? Giết chết bố của cô ấy, hai đứa bé, còn cả thắng ngốc mà cô ấy luôn yêu mến kia, bao nhiêu mạng người. Anh lấy cái gì để đáp lại cô ấy?”
“Nói chính xác thì Thẩm An Nhiên chính là người “tự nguyên yêu cầu” tôi đốt lửa, cô ấy muốn mượn tay tôi để trả thù anh đấy, hoàn thành một cái chết hùng hồn”
Anh ta thâm sâu nói: “Lệ Đình Phong, anh nhìn xem mình đã ép cô ấy thành ra thể nào mà lại khiến cô ấy dùng phương thức đau đớn như thế để kết thúc sinh mệnh của mình?”
Rõ ràng là lò sưởi trong phòng đã được bật, thể nhưng Lệ Đình Phong lại không cảm nhận được chút ẩm áp nào. Anh như thể đang đứng ngoài băng tuyết giá rét, siết chặt những đốt ngón tay lạnh như băng, trông như máu huyết trong người đều đã bị đồng lại, hóa thành một dãy băng sắc bén đâm vào nội tạng của anh khiến nó đầm địa máu tươi.
Anh không muốn nghe những gì Lục Cảnh Xuyên nói, thế nhưng tiếng nói giống như đang kêu gào xuyên qua linh hồn anh, khống chế bắt buộc anh phải đối mặt với một sự thật kinh khủng mà anh khó có thể chấp nhận được.
“Thật ra thì anh là người biết rõ việc này hơn ai hết, cô ấy chết đều là do bị anh ép. Anh hận tôi vì tối hành hạ, lưu lại hàng trăm vết thương trên người Thẩm An Nhiên, thế nhưng ai là người đưa cô ấy đến tay tôi? Anh tự nhận mình thâm tình nói muốn đền bù cho cô ấy, cho cô ấy chữa trị bệnh ung thư bao tử của mình. Chẳng lẽ anh đã quên mất ai là người đã rút máu và làm tổn thương cô ấy trong suốt bốn năm qua rồi sao? Cô ấy chết trong trận lửa đó là do ai hại cô ấy bị tàn phế, chỉ có thể ngồi trên xe lần không nhúc nhích được, khiến lửa cháy tới chỗ cô ấy mà ngay cả việc tránh cô ấy cũng không thể tránh được?”
Tốc độ nói của Lục Cảnh Xuyên càng lúc càng nhanh, nhìn vẻ mặt sụp đổ của Lệ Đình Phong, ánh mắt anh ta càng lúc càng hiện vẻ châm chọc, anh ta vứt điều thuốc trong tay đến gần chỗ Lệ Đình Phong, dùng giọng điệu lạnh lùng chưa từng có làm mờ đi chút ánh sáng còn sót lại trong lòng Lệ Đình Phong.
“Lệ Đình Phong, anh phải thừa nhận, lần này không phải là anh vứt bỏ cô ấy mà là cô ấy không cần anh”