Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 301-302
Chương 301: Lệ Đình Phong điên rồi
Thân thể gầy gò của cô không còn độ ẩm, lạnh như vậy, lạnh như sương, lạnh đến thấu xương, cho dù anh có xoa xoa như thế nào cũng không thể khiến cô ấm áp hơn.Lệ Đình Phong vô cùng nhớ nhung từng đường nét trên khuôn mặt của Thẩm An Nhiên.
Triệu Việt đứng bên cạnh, vốn đĩ bên trong phòng giữ xác rất u ám, nhiệt độ lạnh như băng khó có thể khiến người khác không thấy sợ hãi.
Bây giờ, nhìn Lệ Đình Phong quay sang nói chuyện với một thi thể, Triệu Việt cảm thấy ngạc nhiên và sợ hãi nổi cả da gà, bị dọa tới mức sau lưng toát ra một lớp mồ hôi lạnh.
Nhìn kiểu gì hình ảnh thế này cũng có cảm giác quỷ dị, Triệu Việt cảm thấy Lệ Đình Phong đúng là điên rồi, nhân cách sụp đổ biến thành người bị bệnh thần kinh.
Cái tên Triệu Việt này hơi mê tín, nhát gan, trước đây chưa từng tiếp xúc với một thi thế ở khoảng cách gần như thế, ánh mắt anh ta nhìn về phía Thẩm An Nhiên, dường như cũng không sợ hãi như trong tưởng tượng.
Chỉ là có chút bùi ngùi, rõ ràng hai tuần trước Thẩm An Nhiên vẫn còn rất khỏe mạnh, thế nhưng bây giờ cô lại biến thành một thi thể lạnh như băng, lần sau gặp lại, e rằng chỉ còn là một nắm bụi, cũng giống như thai nhi bốn tháng tuổi được lấy ra từ bụng của cô vậy.
Trong lòng Triệu Việt cảm thấy có chút áy náy, nếu như nói Lệ Đình Phong là đạo phủ giết chết Thẩm An Nhiên, vậy thì anh ta chính là người đã đưa đao, nối giáo cho giặc.
Việc anh ta thờ ơ, đứng bên ngoài quan sát cũng chính là nhân tố quan trọng hại chết Thẩm An Nhiên,
Lúc tuyết lở, không có chiếc bông tuyết nào là vô tội, mặt trời không thể đột ngột xuống núi. Từ trước tới giờ, chưa bao giờ có việc chỉ có ngọn rơm cuối cùng là nguyên nhân đè chết lạc đà.
…
Lệ Đình Phong đúng là đã điên rồi, trạng thái bây giờ của anh cực kỳ giống với lúc Thẩm An Nhiên mắc chứng tâm thần phân liệt khi anh ném đứa con đầu tiên cô xuống lầu năm xưa.
Lúc thì anh nói là Thẩm An Nhiên không chết, chỉ là ngủ mà thôi, lúc thì lại nói cô đã chết. Lúc lại nói rằng người đang nằm đó không phải Thẩm An Nhiên, lúc lại nói mình chỉ đang gặp ác mộng. Trong giấc mơ, Thẩm An Nhiên chết nhưng chỉ cần anh tỉnh dậy thì Thẩm An Nhiên cũng sẽ tỉnh lại.
Giây tiếp theo, Lệ Đình Phong chợt nâng tay lên cắn thật mạnh, ai cũng nói lúc người ta đau đớn nhất thì sẽ giật mình tỉnh lại trong cơn ác mộng, thế nhưng vì sao anh cần đến chảy máu mà vẫn không tỉnh lại thế này?
Anh có thể cảm nhận được mùi máu tanh mắn mặn trong miệng mình, mu bàn tay bị cắn đầm địa máu, Lê Đình Phong vẫn chưa chịu dừng lại, lực cần xé kia dường như muốn xé rách cả mu bàn tay anh.
“Tổng giám đốc Lệ!” Triệu Việt dùng sức kéo tay anh ra: “Anh đang làm gì thế!”
“Tôi mơ thấy cô ấy chết… cô ấy chết… tôi vứt bỏ cô ấy…” Vừa nói, Lệ Đình Phong vừa giơ tay lên tát mạnh vào mặt mình.
Trong lòng Triệu Việt cảm thấy buồn bã, khó chịu, hốc mắt đỏ ửng lên: “Tổng giám đốc Lệ, bà chủ thật sự không còn, cô ấy chết.”
Vẻ mặt lạnh như băng, mũi Triệu Việt mở rộng, giọng nói khàn khàn: “Tổng giám đốc Lệ, ban đầu anh hỏi tôi anh đối xử với cô chủ có tốt không. Tôi đã lừa anh, anh đối xử với cô ấy không tốt chút nào, anh hại chết bố của cô ấy. Khiến nhà họ Thẩm bị phá sản, nhốt cô ấy ở nhà, mất sự tự do của đời người, việc cô ấy bị ung thư bao tử cũng không phải không liên quan gì tới anh”
“Ngày bố của cô ấy chủ bị phán xét, anh đã để cô ấy quỷ dưới mưa to nửa tiếng đồng hồ, chịu mọi sự phỉ báng ác ý từ phía truyền thông. Anh tự tay giết chết hai đứa con của cô ấy. Cô ấy cứ liên tục họ ra máu vì bị ung thư bao, tử thế nhưng từ trước tới giờ anh chưa từng tin tưởng cô ấy. Cô ấy biến thành một người không có trị giác là do anh, mất trí nhớ cũng là do anh. Ngay cả lần này bị tàn phế hai chân, bị thiêu chết trong căn phòng đóng kín cửa sổ cũng bởi vì anh
“Cô ấy chưa từng nợ anh thứ gì, anh vẫn luôn là người mắc nợ cô ấy.”
Lệ Đình Phong như bị sét đánh, không phải là anh không biết những việc này, chỉ là anh không muốn thừa nhận, một khi thừa nhận thì anh lấy gì để giữ Thẩm An Nhiên chứ?
Anh nợ Thẩm An Nhiên quá nhiều, cho dù anh có mấy cái mạng cũng không thể bồi thường nổi.
Chân mày Lệ Đình Phong nhíu chặt, sắc mặt hung tợn giống như một con dã thú rơi vào tuyệt vọng.
Triệu Việt nói một hơi, cổ họng khô tới mức phát đau, anh ta buông tay Lệ Đình Phong: “Tổng giám đốc Lệ, anh hãy tha cho cô ấy đi, để cô ấy yên nghỉ đi. Khi còn sống, cô ấy bị anh hành hạ, chẳng lẽ anh còn muốn đến khi cô ấy chết cũng không thể yên ổn được sao?”
Lệ Đình Phong lắc đầu, anh không muốn.
Sau đó Lệ Đình Phong bắt đầu nổi điên tiến hành xét nghiệm ADN cho thi thể này, thế nhưng cho dù anh có xét nghiệm bao nhiêu lần thì thi thế đó cũng là Thẩm An Nhiên. Anh cầm một xấp kết quả xét nghiệm ADN, nhằm hai mắt lại nước mắt lần dài xuống dưới. Anh càng khóc càng lớn tiếng hơn, giống như một đứa trẻ mất đi một món đồ chơi quan trọng của mình.
“Đây không phải là xác của cô ấy, không phải của cô ấy… tại sao phải lừa gạt tôi như thế?” Anh cảm thấy cả thế giới đều đang lừa gạt mình.
Triệu Việt sợ anh xảy ra chuyện, mấy ngày nay vẫn luôn theo anh không rời, nhìn thấy trạng thái nổi điện này của anh càng lúc càng xảy ra thường xuyên hơn, Triệu Việt lắc đầu một cái.
“Tổng giám đốc Lệ, nếu anh cho rằng không phải là cô ấy, vậy thì anh hãy chôn cất cô ấy đi.”
“Không chôn, ở dưới lạnh lắm…” Trong những lúc thế này, anh mới có thể tỉnh táo hơn một chút.
…
Lệ Đình Phong cảm thấy cả thế giới đều rối loạn, thần kinh rối loạn kết thành một tấm lưới, càng thu càng chặt. Cho tới khi mỗi tế bào trên cơ thể anh cho đến những bộ phận trên dưới trong cơ thể anh bị đau co rúm lại thì mới ngừng.
Thế nhưng những thứ mà anh nhận được đều là một trăm phần trăm, anh nhìn từng trang từng trang kết quả xét nghiệm ADN, chỉ cần có một tấm, chỉ cần một tấm không tới…
Thế nhưng anh lật tới trang cuối cùng, cũng không có trang nào không đạt tới mức đó. Anh tự gạt minh một tuần, hôm nay không thể không chấp nhận được sự thật Thẩm An Nhiên đã tử vong.
Thâm An Nhiên thật sự đã chết, là Thẩm An nhiên, người đã gả cho anh trong hơn năm năm trời, nấu cơm cho anh ăn. Thẩm An Nhiên, một người kiêu ngạo bị anh hành hạ tới mức trầm cảm, cô… đã thật sự chết rồi.
Ngực anh hình thành một vết thương, càng lúc càng lớn.
Lệ Đình Phong cho người làm một cổ quan tài bằng kính, nhiệt độ trong phòng để cỗ quan tài đó khoảng từ hai mươi độ trở xuống, chỉ có như thế, cơ
thể của Thẩm An Nhiên mới không bị thối rữa….
Triệu Việt cũng không còn cách nào để khuyên anh nữa, rõ ràng là bây giờ Lệ Đình Phong đang có đầu rụt co trong | vỏ bọc của mình, anh ta không có cách nào bước vào đó, chỉ có thể để Lệ Đình Phong lựa chọn buông bỏ mà bước ra ngoài. |
Triệu Việt nhìn Lệ Đình Phong đứng bên cạnh co quan tài bằng kính, để lộ nụ cười khổ sở, tự giễu.
Nói khó nghe một chút, từ đầu đến cuối Lệ Đình Thầm không có thư cách xử lý thi thể của Thẩm An Nhiên.
Mối quan hệ giữa anh và Thẩm An Nhiên chỉ là một mối quan hệ đã qua, quen thuộc nhất nhưng cũng lạnh nhạt nhất trên thế giới này, thậm chí chồng cũ còn không đủ tư cách để ký vào giấy chứng tử. vào hangtruyen.com để đọc chương mới
…
Bởi vì Lệ Cảnh Thâm không muốn thừa nhận rằng Thẩm An Nhiên đã chết, cho nên đến tận bây giờ cũng không có nhiều người biết tin cô đã tử vong.
Sau khi thím Trương từ nhà trở lại thành phố Giang Nam, tất cả chỉ là cảnh còn người mất, bà yên lặng rơi lệ một lúc lâu, sắp xếp lại cảm xúc rồi bắt đầu quan tâm đến vết thương hàng năm.
Thú cưng nằm trong bệnh viện đã suýt tắt thở nhiều lần, thế nhưng cuối cùng vẫn có thể chống đỡ được. Nó nhớ tới những lời mà Thẩm An Nhiên nói, nó phải sống khỏe mạnh chờ tới kiếp sau cô sẽ tới tìm nó.
Thím Trương ở bên cạnh vừa trông nom vừa đan áo lông, sợi len màu vàng nhạt càng lúc càng ngắn dần, bà đan vô cùng nghiêm túc, áo lông màu vàng biến thành kích thước của Thẩm An Nhiên.
Nước mắt bà không ngừng rơi xuống từ hốc mắt sưng đỏ, cuộn len ướt nằm trong tay, nhớp nháp dính vào tay.
Hai tay thím Trương run rẩy nắm lấy cây kim đan, ánh mắt mơ hồ luôn luôn là thứ cản trở việc đan, đan hai ba kim lại trở về một kim, dừng động tác để lau nước mắt.
Chương 302: Anh Thẩm, em gái anh đã chết trong một trận hỏa hoạn, phiền anh tới ký giấy chứng tử
Ngày thứ bảy sau khi Thẩm An Nhiên qua đời, nhà họ Thẩm ở Sài Gòn rối loạn.Triệu Việt để cảnh sát mang tin tức Thẩm An Nhiên đã qua đời tới nhà họ Thẩm, để người bên đó ký giấy chứng tử của Thẩm An Nhiên, nhận thi thể.
Thu xếp ổn thỏa thi thể của Thẩm An Nhiên, không chỉ tốt cho Lệ Đình Phong mà còn tốt cho cả Thẩm An Nhiên.
Lúc Thẩm An Nhiên chết chắc chắn không muốn cơ thể mình bị Lệ Đình Phong làm như thế.
…
Lúc Thẩm An Phủ nhận được điện thoại của cảnh sát thành phố Giang Nam, cả người anh ta như bị sét đánh trúng, đứng đơ ở đó. Huyết sắc trên mặt anh ta từng lúc từng lúc biến mất.
Đã rất lâu anh ta không hỏi tới Thẩm An Nhiên, lâu tới mức anh ta sắp quên mất người em gái ruột duy nhất này của anh ta.
Thẩm An Nhiên bao nhiêu tuổi rồi?
Từ trước tới giờ Thẩm An Phú đều không nhớ, anh ta chỉ biết mẹ mình đã mất được… hai mươi bảy năm.
Khi Thẩm An Nhiên còn ở nhà, anh ta luôn dùng những lời cay độc để mắng cô, nào là đê tiện, làm thâm hụt tiền hàng, gieo họa, chính cô là người đã hại chết mẹ anh ta, tại sao ban đầu người chết không phải là cô!
Thế mà bây giờ lại có người gọi điện nói với anh ta.
“Anh Thẩm, thi thể em gái anh đang ở thành phố Giang Nam, phiền anh tới nhận, cô ấy chết trong một trận hỏa hoạn..”
Thẩm An Phú như một con rắn không xương. ngồi xụi lơ trên đất, sự đau đớn trong đầu nhanh chóng truyền tới một góc trong cơ thể, ngay cả cổ tay phải giả cũng trở nên run rẩy.
Hai chân anh ta mềm nhũn như mì sợi, ngay cả đứng lên cũng không nổi, ánh mắt tối đi. Sự tối sầm ngắn ngủ kia khiến Thẩm An Phú rơi vào trạng thái sợ hãi, giống như người bị rút đi cọng rơm chèo chống. Anh ta mờ mịt trợn tròn hai mắt, khóe miệng cong lên, khàn giọng lẩm bẩm: “Cô ta chết rồi, thật sự đã chết rồi… chết thì tốt… một thứ tai họa như thể, gieo họa hại chết bố mẹ… tôi sẽ không thèm đi nhận, tôi không có một người em gái như thế, tự sinh tự diệt đi…
Anh ta hẳn phải vui vẻ khi nghe Thẩm An Nhiên chết, hai tay anh ta bị tàn phế đều do cô, bố mẹ chết, nhà họ Thẩm sa sút tinh thần cũng bởi vì cô, cô gieo họa như thế nên chết sớm.
Thế nhưng vì điều gì mà mắt anh ta lại ướt, ảnh mắt mơ hồ, nước mặt tụ lại ở hốc mắt không ngừng rơi xuống, chảy từ gò má xuống tới cắm, cuối cùng lạnh như băng đập xuống cánh tay giả bên phải của anh ta.
Người em gái mà anh ta từng ngày đêm nguyền rủa, hôm nay đã thật sự biến thành một thi thể lạnh như băng ở nơi đất khách.
Điện thoại ngắt từ lúc nào Thẩm An Phú cũng không biết, anh ta đờ đẫn ngồi dưới đất, từ buổi chiều đến khi trời tối rồi tới khi trời sáng. Bây giờ trời vốn đang giá rét, những linh hồn mùa đông đều run rẩy.
Anh ta không biết mình đã ngồi dưới đất bao lâu rồi, đầu óc choáng váng, ánh mắt sưng đỏ.
Kể từ khi hai tay anh ta tàn phế, Thẩm An Phú vẫn chưa gượng dậy nổi, cả ngày cứ chán chường ở nhà, rất ít khi ra ngoài. Mặt anh ta càng lúc càng trở nên trắng, hôm nay bị lạnh cả một đêm, sắc mặt bệnh hoạn như một tờ giấy cũ.
Người giúp việc ở nhà đã xin nghỉ phép để về quê ăn tết, trông nhà trống rỗng yên tĩnh đền đáng sợ, vì thế khi trong nhà bất ngờ vang lên tiếng gõ cửa sẽ khiến anh ta kinh hãi run rẩy.
Anh ta lảo đảo đứng dậy, vừa đi vừa bò đến mở cửa, cả người dường như treo trên cửa, nhìn người vừa gõ cửa, tinh thần Thẩm An Phủ động đậy “Sao lại là cậu?”
Người đứng ngoài cửa chính là người đã hơn hai năm không nhìn thấy, Tần Minh, anh ta trở về nước, thấy được tin tức liên quan tới việc Lệ Đình Phong đính hôn trên điện thoại.
…
Tần Minh nhìn thấy dáng vẻ chán chường của Thẩm An Phú, không khỏi nhíu mày: “Anh sao thế?”
Trong hơn hai năm anh ta ở nước ngoài, bởi vì quá bận rộn nghiên cứu thế nên có rất nhiều chuyện trong nước mà anh ta không biết. Những tin tức liên quan tới Thẩm An Nhiên, anh ta đều hỏi trong khi gọi điện thoại về cho người nhà.
Kể từ một năm rưỡi trước, Thẩm An Nhiên đã cắt đứt liên lạc với anh ta, Tần Minh lo lắng cho cô thế nhưng lại không làm được gì, muốn liên lạc cho cô thể nhưng lại sợ nếu Lệ Đình Phong biết sẽ làm khó cô.
Anh ta chỉ có thể hóa nỗi nhớ của mình thành động lực, liều mạng đẩy nhanh tốc độ nghiên cứu để sớm đưa ra thành quả cứu Thẩm An Nhiên,
Nghiên cứu về bệnh ung thư hiện giờ đã có tiến triển mới, anh ta mang thành quả quay về nước thế nhưng khi trở về thành phố Hồ Chí Minh lại bị mất tin tức của Thẩm An Nhiên, anh ta hỏi người nhà thế nhưng mỗi người khi bị hỏi đều trả lời qua loa lấy lệ.
Không còn cách nào khác, anh ta chỉ có thể tới nơi này tìm Thẩm An Phú, muốn biết được Thẩm An Nhiên đang ở nơi nào từ chỗ của Thẩm An Phú, sau đó đưa cô đi chữa trị thật tốt.
Thẩm An Phú không trả lời thẳng anh ta, anh ta bị lạnh cả đêm thế nên có hơi cảm, trong cổ họng anh ta giống như có một chiếc gai, khàn khàn lên tiếng: “Cậu tới đây làm gì?”
“An Nhiên đâu? Anh có biết cô ấy đang ở đâu không?”
Câu hỏi của Tần Minh vừa được đưa ra chỉ thấy trong mắt Thẩm An Phú đỏ, những tia mẫu quần quanh trong mắt anh ta, con người đen mất đi vẻ sáng bóng thường ngày màu đen trông như mực đen bị mờ đi do hơi nước.
Trong lòng Tần Minh đột nhiên có cảm giác bất an, còn chưa kịp suy nghĩ về linh cảm này, anh ta chỉ thấy mỗi của Thẩm An Phú nhẹ nhàng nói ra mấy chữ.
“Cô ta chết rồi”
tôi Tần Minh chớp chớp cặp mắt khô khốc, cứng ngắc cong môi, cười lạnh một tiếng: “Hôm nay tới đây không phải để nghe anh nguyền rủa cô ấy, rốt cuộc thì cô ấy đang ở đâu?”
Con ngươi đỏ tươi của Thẩm An Phú đối diện với ánh mắt của Tần Mặc, vẻ mặt nghiêm túc chưa từng có, gắn lên từng chữ: “Tôi nói rằng cô ta chết rồi! Ngày hôm qua, cục cảnh sát ở thành phố Nam Giang đã gọi điện cho tôi, nói rằng cô ta đã chết trong một trận hỏa hoạn, bảo tôi đến ký giấy chứng tử của cô ta.
“Ầm!” Thẩm An Phú còn chưa nói xong đã bị Tân Minh đánh một cú vào mặt, cơ thể anh ta suy nhược, khi bị đánh như thế thì trực tiếp ngã xuống đất. Anh ta còn chưa kịp phản ứng, Tần Minh đã lấn tới siết chặt cổ áo kéo anh ta đứng dậy.
Thẩm An Phú chán chường nghiêng đầu, nhìn hai bàn tay đang siết chặt cổ áo mình, khớp xương trắng bệch bởi vì dùng sức, tĩnh mạch nổi lên trên mu bàn tay.
“Anh đang lừa tôi! Tại sao cô ấy lại ở thành phố Giang Nam? Sao cô ấy lại chết?” Tần Minh run rẩy kịch liệt, sự đau đớn liên hệ tới máu thịt xung quanh cơ thể, khiến môi cũng động đậy, hô hấp cũng trở nên rối loạn.
Tay trái của Thẩm An Phú nâng lên đặt lên cổ tay của Tần Minh, máy móc lên tiếng: “Cô ta chết là phải, chết là đáng đời. Tay của tôi cũng bởi vì cô ta nên mới tà phế, bố mẹ chết cũng bởi vì cô ta. Tôi sẽ không đến nhận xác của cô ta, cậu nhận điện thoại của cục cảnh sát ở thành phố Giang Nam bên kia đi, muốn xử lý thể nào thì tùy cậu… từ trước tới nay tôi chưa từng có người em gái này…
“Anh con mẹ nó có còn là con người nữa không!” Tần Minh tức giận tới mức cả người run rẩy, vành mắt như muốn nứt ra, tức giận tát thẳng vào mặt anh ta một cái, muốn đánh cho anh ta tinh ra.
Tính tình của Thẩm An Phú cũng không tốt, đã từng ỷ vào nhà họ Thẩm mà tác oai tác oái, xấu xa nhằm thẳng vào Thẩm An Nhiên.
Bình thường, khi bị soi mỗi một chút Thẩm An Phú sẽ cảm thấy nóng nảy, thế nhưng vào lúc này anh ta giống như một chiếc tượng gỗ mềm trên tay Tần Minh, mặc cho anh ta đánh, anh ta mắng. Anh ta khạc ra một ngụm máu, vẻ mặt uể oải.
Thẩm An Phú càng như thế lại càng khiến Tần Minh cảm thấy sợ, sợ những gì anh ta nói là sự thật, Thẩm An Nhiên thật sự đã chết rồi. Nghe những lời ác độc kia của Thẩm An Phú, Tần Minh chỉ hận không thể đánh chết anh ta.
Tân Minh siết chặt cổ áo của Thẩm An Phú, ngăn lại những sự bẩn thỉu trong lòng anh ta, lạc giọng chất vấn: “Vì sao mà tay anh bị tàn phê chẳng lẽ trong lòng anh không biết sao? Đánh cược rồi thua tiền, lửa An Nhiên vào sòng bài để đổi lấy sự bình anh cho mình, cô ấy đối xử với anh thế nào? Còn anh đối xử với cô ấy thế nào?”
“Cô ấy là em gái ruột của anh chứ không phải kẻ thù của anh, cô ấy mọi hết tim hết phối của mình ra để đối xử với cả nhà các người. Thế nhưng lại chẳng đổi được một chút thương xót nào!”
“Anh có biết ba năm trước cô ấy đi kiểm tra biết mình bị ung thư giai đoạn cuối, chẳng sống được bao lâu nữa! Cô ấy một mình đi làm kiểm tra, một mình ở bệnh viện vô nước biển, một mình hộc máu ngất xỉu. Ngay cả thư thông báo rằng việc mang thai sinh non sẽ khiến bệnh tình trở nên nguy kịch các người cũng không hề biết!” Hô hấp của Tân Minh trở nên dồn dập, hốc mắt đỏ tươi, trông như thứ chảy ra không phải là nước mắt mà là máu.
Thẩm An Phú như nghẹn ở cổ họng, anh ta dùng sức siết chặt tay trái của mình. Ban đầu, cảnh tay trái của anh ta bị người đánh đứt gân tay, chỉ cần dùng sức một chút thì sẽ đau như bị kim đậm. Thế nhưng hôm nay anh ta giống như mất đi trị giác, ánh mắt vốn đang khô ráo tới mức đau nhói lúc này lại rơi lệ.
Ba năm trước, Thẩm An Nhiên đi kiểm tra ra bệnh ung thư giai đoạn cuối sao? Sao có thể? Lúc ấy cô vẫn còn ở cùng một chỗ với Lệ Đình Phong rất tốt.
Thẩm An Phú hốt hoảng lắc đầu, nghẹn ngào thấp giọng nói: “Nếu cô ta biết mình bị ung thư thì tại sao lại không ly hôn với Lệ Đình Phong?”
Tần Minh nói: “Đó là bởi vì có một tên vô dụng như anh kéo cô ấy, cô ấy mới không thể ly hôn với Lệ Đình Phong, chịu hết mọi sự hành hạ của anh ta. Thẩm An Phú, anh thật sự không xứng làm anh trai của cô ấy!”
Thẩm An Phú, anh thật sự không xứng làm anh trai cô ấy!
Nước mắt Thẩm An Phú càng rơi nhiều hơn, Tần Minh buông tay khỏi anh ta, cả người anh ta mềm nhũn trượt xuống tại chỗ, vẻ mặt hốt hoảng giống như vừa ném mất một vật vô cùng quan trọng, hốt hoảng luống cuống như thế.
“Tân Minh, thể cậu cho rằng cậu là người tốt sao? Cậu ở nước ngoài tự do tự tại, khi Thẩm An Nhiên ở thành phố Giang Nam cậu có hỏi thăm tới nó sao? Ngày cô ta với Lệ Đình Phong ở tòa để giải quyết việc ly hôn, cô ta đã suýt đập đầu vào tường tự tử!” Thẩm An Phú run rẩy nâng tay trái lên, chỉ vào mặt Tần Minh nói từng chữ: “Là bố cậu đã thay Lệ Đình Phong làm chứng giả, nói nó đã chuyển tám trăm triệu bên trong tài sản hôn nhân, còn nói nó bị bệnh tâm thần!”