Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 240-249
Chương 240: Anh là một tên súc sinh, còn không bằng súc sinh
Trên cơ thể gầy gò như vậy lại có hơn trăm vết thương, đủ loại hình dáng, anh từng nghĩ cô đã phải trái qua một tiếng đồng hồ gian khổ như thế nào, nhưng đến khi nhìn thấy đoạn video này, khi nó đập vào thị giác một cách mãnh liệt anh mới biết tất cả những gì anh nghĩ chẳng qua chỉ là một chút bên ngoài mà thôi.Anh trơ mắt nhìn Thẩm An Nhiên ở trong video bị đá khô làm bỏng lạnh, nhìn người đàn ông đeo mặt nạ quỷ vương dùng dao cứa ra từng vết thương đỏ tươi trên đùi của cô, nhìn sau lưng cô bị axit sunfuric ăn mòn, lúc bị tiêm năm mũi thuốc mê cô nằm trên tấm ván gỗ kêu đến khàn cả giọng, gần xanh trên trán với trên cổ đều nổi hết lên.
Mà cô chỉ còn sót lại một hơi, nhưng người đó cũng không chịu buông tha cho cô, dùng kim thép đâm thủng đầu ngón tay cô rồi xuyên qua kẽ hở đó chọc bung móng tay cô.
Mà ngón tay máu me đầm đìa đó của cô bò trên màn hình bẩm điện thoại, gọi điện cho anh hết lần này đến lần khác.
Lúc đó, Thẩm An Nhiên phải tuyệt vọng đến mức nào? Mười lần hy vọng đều bị dập tắt từng chút từng chút một, cuối cùng rơi xuống địa ngục không lối thoát.
Video bị đứt quãng, có những chỗ bị cắt đi nhưng cũng không ảnh hưởng đến việc xem video.
Ánh mắt của Lệ Đình Phong từ đầu đến cuối chưa từng rời khỏi video, anh cật lực khôi phục tâm trạng, nhưng hô hấp càng ngày càng nặng nề, trên mặt bất giác trở nên vô cùng lạnh lẽo.
Nhìn một trận tra tấn làm nhục từ đầu đến cuối trong video, nhìn dáng vẻ đau khổ tuyệt vọng của Thẩm An Nhiên, tim anh như thể bị cứa một đao vậy, đến cả hô hấp cũng thấy đau đớn.
Chỉ nhìn video thôi anh đã đau khổ không thôi rồi, có thể thấy được Thẩm An Nhiên đã phải vượt qua được một tiếng đồng hồ dài đăng đẳng đó như thể nào.
Khó trách khi Thẩm An Nhiên tỉnh lại sẽ phát điền, thà chết cũng không muốn tiếp tục sống, vẫn luôn ầm ĩ muốn tự sát, nhìn thấy kim sẽ sợ hãi, nhìn thầy máy ảnh sẽ có cảm giác như có người đang nhìn cô.
Lệ Đình Phong nằm chặt điện thoại, chôn mặt trên mu bàn tay, đây chính là sự thật mà anh vẫn luôn không muốn nhìn thấy.
Lục Cảnh Xuyên đáng chết!
Mà bản thân anh còn đáng chết hơn, giống như những gì Lục Cảnh Xuyên đã nói vậy, là anh tự mình đưa Thẩm An Nhiên đến nơi đó khiến cô chịu đủ mọi dày vò, anh mới là người khởi xướng tất cả những đau khổ này.
Sau khi Thẩm An Nhiên mất trí nhớ, anh vẫn luôn cổ hết sức đền bù, nhưng anh thật sự có thể đền bù nổi những thương hại mà anh đem đến cho có không?
Còn cả ngày hôm nay, anh vì mấy bức ảnh đó mà nổi giận với Thẩm An Nhiên, cưỡng muốn cô khiến cô đau, khiến cô khóc.
Anh chính là một tên súc sinh!
Không biết Lệ Đình Phong đã ngồi ở bên ngoài bao lâu rồi, anh đờ đẫn ngồi nhìn luồng ánh sáng ở trên lầu, cả người giống như bị mất đi linh hồn, chỉ còn đau đớn ở trong tim phổi như đang nhắc nhở anh một điều rằng anh vẫn còn sống.
Dòng máu như thể được nhúng qua băng vậy, chảy đến mọi ngóc ngách trong cơ thể anh khiến cả người anh đều lạnh đến mức đông cứng.
Độ chênh lệch nhiệt độ trong ngày ở thành phố Giang Nam khá lớn, ban ngày hai ba mươi độ đến buổi tối chỉ còn lại mười độ, nhưng thời tiết có lạnh cũng không đến nỗi đông cứng nổi anh.
Anh sờ lên vị trí trên ngực, đó là cơn lạnh lẽo đến từ trong tim, vậy nên không phải nguyên nhân của thời tiết, cho dù anh có mặc quần áo dày đến mức nào cũng vẫn thấy lạnh thôi.
Lệ Đình Phong buông điện thoại xuống, khuôn mặt đồng cứng tới tê dại, đến cả sự đau đớn ở miệng vết thương cũng không cảm nhận được nữa, anh lảo đảo bước vào trong nhà, đi lên lầu.
Căn phòng của Thẩm An Nhiên khép hờ, ánh đèn vàng ấm áp lọt ra bên ngoài, bên trong an tỉnh không một tiếng động, anh không chắc ám An Nhiên đã ngủ hay chưa.
Trong khoảng thời gian ở cùng Thẩm An Nhiên này, mỗi ngày anh đều đúng giờ đi làm, từ trước đến nay chưa từng xuất hiện tình trạng về nhà muộn bao giờ.
Về muộn giống như ngày hôm nay vẫn là lần đầu tiên từ sau khi cô bị mất trí nhớ.
Anh biết Thẩm An Nhiên sợ cô đơn lạnh lẽo, vậy nên luôn về nhà từ sớm bồi bạn với cô, anh cũng sắp quên mất Thẩm An Nhiên sợ tối rồi.
Lệ Đình Phong nhẹ nhàng đẩy cửa ra, tầm nhìn di chuyển đến bên giường, thấy Thẩm An Nhiên đang năm nghiêng ở trên giường chỉ để lại cho anh một cái bóng lưng, ánh sáng ẩm áp rọi trên người cô khiến cả người cô trông vô cùng cô đơn bất an.
Anh đi vào, thấy cơ thể của Thẩm An Nhiên rõ ràng khẽ động, cô vẫn chưa ngủ.
Lệ Đình Phong không biết nên nói gì, trăm ngàn lời muốn nói cũng chỉ còn sót lại sự im lặng và áy náy đè nén ở trong lòng.
Anh đi thẳng đến bên giường, sau đó đầu gối khuỵu một cái quỳ xuống, trong căn phòng rất yên tĩnh nên hành động nhẹ khế này của anh có vẻ vô cùng lớn tiếng.
Lệ Đình Phong cứ yên lặng quỷ ở đó, bản thân anh cũng không biết đã quỳ bao lâu, máu ở phần đùi vì không thể chảy ra mà càng ngày càng khó chịu hơn.
Thẩm An Nhiên mở mắt, mím chặt môi, một lúc lâu sau cô mới quay người lại, sau khi nhìn thấy vết thương trên mặt của Lệ Đình Phong ánh mắt đang là khép hờ của cô lập tức trợn trừng.
Cô vô thức mở miệng, nhưng nghĩ đến gì đó cô lại mím mối lại.
Sắc mặt của Lệ Đình Phong khể thay đổi, sau khi nhìn thấy vết máu ứ đọng ở trên cổ Thẩm An Nhiên thì anh liên tưởng đến video ở trên điện thoại, càng cảm thấy bản thân còn không bằng súc sinh.
Anh đã làm những gì chứ, ghen ghét che mờ đôi mắt của anh, rõ ràng anh biết Thẩm An Nhiên không phải là người như vậy, sẽ không có suy nghĩ gì đối với những người đàn ông khác, nhưng anh vẫn làm tổn thương cô.
Những gì anh làm so với Lục Cảnh Xuyên có khác gì nhau chứ? Thậm chí còn không bằng Lục Cảnh Xuyên.
“Anh xin lỗi, anh sai rồi”
Hốc mắt của Thẩm An Nhiên hơi phiếm hồng, cô hít hít mũi, trong mấy tiếng đồng hồ Lệ Đình Phong rời đi này cô đã nghĩ rất nhiều thứ, làm sao để kinh doanh cuộc hôn nhân này, làm sao tiếp tục chung sống với Lệ Đình Phong, nhưng nghĩ tới nghĩ lui nhiều nhất vẫn là chia tay.
Cô đã nghĩ xong phải nói lời chia tay với Lệ Đình Phong như thế nào rồi, nhưng khi thấy Lệ Đình Phong buông bỏ sự kiêu ngạo của mình, quỳ xuống xin lỗi cô thì cô lại không nói nối một câu nào.
Cô chính là vô dụng như thế đấy, vô dụng như một dây tơ hồng, cũng giống như một vị thánh mẫu, cô rõ ràng biết cái đạo lí ‘sói đến rồi, nhưng cô lại không có cách nào buông bỏ Lệ Đình Phong.
Cô thích Lệ Đình Phong, cam tâm tình nguyện bị coi thường, đối với cô mà nói anh chính là người thân duy nhất của cô, cũng là ý nghĩa duy nhất để cô tồn tại trên cõi đời này.
Cô từ từ ngồi dậy, eo mỏi chân đau, cô mặc một bộ áo ngủ tơ tằm rộng rãi, theo động tác ngồi dậy của cô, cổ áo cũng trượt xuống dưới lộ ra bả vai mượt mà cùng một mảng lớn da thịt ở trên ngực và những vết sẹo ở trên đó, làn da của cô rất trắng khiến cho những vết thương đó trông vô cùng dữ tợn.
Thẩm An Nhiên không phải thể chất dễ để lại vết sẹo, những vết máu ứ đọng như thế này đều có thể tiêu giảm hết, còn vết bóng lạnh trên cơ thể và vết cắt ở trên xương quai xanh lại không có cách nào biến mất được.
Đã qua mấy tháng rồi nhưng vết sẹo cũng chỉ nhạt đi một chút.
Lệ Đình Phong khó khăn mở miệng: “An Nhiên, em có thể tha thứ cho anh được không?”
Thẩm An Nhiên quay mặt đi: “Vậy anh biết anh sai ở chỗ nào chưa?”
“Biết rồi”
“Sai ở đâu?”
Lệ Đình Phong nghiêm túc nói từng chữ từng chữ một: “Anh không nên không tin tưởng em, hiểu nhầm em, còn bắt ép em làm chuyện em không thích, còn khiến em bị thương.”
Chương 241: Anh biết anh sai ở chỗ nào chưa
“Anh biết những tấm hình đó là giả, nhưng anh vẫn không chịu nghe em giải thích, mà hiểu lầm em?”“Anh xin lỗi” Lệ Đình Phong cúi đầu nhận sai, không dám ngẩng đầu lên nhìn Thẩm An Nhiên, anh có thể tưởng tượng được vẻ mặt của Thẩm An Nhiên thất vọng đến mức nào.
Anh sợ Thẩm An Nhiên sẽ rời bỏ anh, càng sợ câu nói “chúng mình dừng lại đi” của cô.
“Chẳng lẽ anh chỉ biết nói ba chữ này thôi sao?” Mặt Thẩm An Nhiên không chút biểu cảm, quay đầu lại nhìn vào đỉnh đầu của Lệ Đình Phong.
Tóc anh rối bời, mái tóc đen nhánh phủ đầy bụi bẩn và cỏ xén, giống như vừa mới lăn lội ở đầu đó về, vẫn còn vết máu đọng trên chiếc áo sơ mi trắng, trên mặt có vài vết thương.
Thẩm An Nhiên hỏi: “Vết thương trên người anh là từ đâu ra vậy?”
Bàn tay đang buông thống bên bắp đùi của Lệ Đình Phong đột ngột nắm chặt thành quyền, hàm dưới bạnh thành một đường thẳng, sợ Thẩm An Nhiên lo lắng rồi nghĩ lung tung, anh rất muốn nói rằng chính anh đã không cẩn thương mà ngã bị thương.
Nhưng khi anh vừa mới nảy ra suy nghĩ này thì đã bị Thẩm An Nhiên gạt bỏ không chút thương tiếc.
“Không được nói dối”
Nguồn gốc lớn nhất của sự hiểu lầm giữa hai người bọn họ chính là nghi ngờ lẫn nhau và không tin tưởng đối phương, cho dù lời nói dối có mục đích tốt hay không thì đều không nên để nó tiếp tục diễn ra.
Lệ Đình Phong thành thật nói: “Anh đã đánh nhau với Lục Cảnh Xuyên.
Thẩm An Nhiên không quá bất ngờ: “Quả nhiên hai người đã biết nhau từ trước”
“Em đoán ra rồi sao?”.
“Em đã đoán ra điều đó khi ngồi ăn cùng anh ta, anh ta luôn luôn châm chọc, em cứ cho rằng, chẳng qua chỉ là vài thủ đoạn nhỏ của anh ta mà thôi, nhưng không ngờ mình vẫn bị anh ta nghi oan” Thẩm An Nhiên nói, giữa hai đầu lông mày có chút đau khổ.
Lệ Đình Phong nhìn vẻ cô đơn của Thẩm An Nhiên, trong lòng không ngừng sợ hãi, anh muốn đưa tay ra ôm lấy cô, nhưng anh lại không biết phải mở tay mình ra như thế nào, một cái ôm có thể giúp cô không đau thương nữa, anh chỉ có thể tự trách chính mình: “Đều tại anh, là do anh quá sợ hãi.
Thẩm An Nhiên không ngờ rằng mình lại có thể nghe được hai từ “sợ hãi” từ miệng Lệ Đình Phong, từ trước đến nay, Lệ Đình Phong đều mang đến cho cô cảm giác kiêu ngạo và tự phụ, anh không giỏi nói lời xin lỗi hay thừa nhận sai lầm của mình, càng không sợ bất cứ chuyện gì.
Có thể là do liên quan đến điều kiện môi trường sống và địa vị của anh, lúc có vấn đề cần giải quyết mà có những năng lượng cảm xúc tiêu cực như sợ hãi sẽ khiến con người ta thoái lui, mà từ trước đến nay Lệ Đình Phong là người có tinh thần mạnh mẽ, luôn muốn tiến về phía trước.
Bây giờ anh nhìn cô bằng ánh mắt bồn chồn lo sợ, bất an nói câu “anh sợ”, trong lòng Thẩm An Nhiên đã vô cùng sốc, nhưng cùng với đó là sự lo lång theo sau.
“Có thể nào nói cho em biết nguyên nhân khiến anh sợ hãi hay không?” Thẩm An Nhiên hỏi.
Lệ Đình Phong không hề giấu giếm Thẩm An
Nhiên, anh thành thật giải thích những gì anh đã trải qua trong gia đình họ Lê.
Ví dụ, việc tranh giành người thừa kế tài sản của nhà họ Lệ, bố mẹ anh đã chết trong một vụ tai nạn xe hơi, còn có Lục Cảnh Xuyên, đứa con trai do người tình sinh ra, lại mang cùng dòng máu với bố của anh.
“Lục Cảnh Xuyên là em trai cùng cha khác mẹ của anh sao?” Thẩm An Nhiên kinh ngạc, cô đoàn răng Lục Cảnh Xuyên có khả năng là đối thủ kinh doanh của Lệ Đình Phong, là kẻ thù không đội trời chung, nhưng tuyệt đối chưa bao giờ nghĩ đến việc bọn họ lại có thể có quan hệ huyết thống hay anh em ruột thịt.
Hai người họ một người họ Lục một người họ Lệ, nhà họ Lệ lại là một gia tộc lớn như vậy, làm sao có thể chấp nhận cho Lục Cảnh Xuyên vào gia tộc được, cho nên Thẩm An Nhiên chưa bao giờ nghĩ đến phương diện này.
“Đúng vậy, anh ta cứ cho rằng mẹ anh ta là do bố mẹ của anh giết chết, kể từ khi được nhà họ Lệ nhận lại anh ta cũng không đổi họ mà vẫn theo họ mẹ anh ta, suy nghĩ báo thù của anh ta rất mạnh mẽ. Từ khi còn bé đã thích tranh giành mọi thứ với anh, kể cả con người, anh ta có thể vì mục đích của mình mà không từ bất cứ thủ đoạn nào, tâm tư khó dò, có đôi khi anh cũng không thể nhìn rõ được anh ta.”
Thẩm An Nhiên không kìm được mà rùng mình một cái, cuối cùng cũng hiểu ra được vì sao mà Lục Cảnh Xuyên lại muốn tiếp cận cô.
“Vậy tại sao trước đây anh không nói với em?”
“Lúc đó đầu óc anh lú lẫn, với lại khi đó anh ta gửi cho anh những tấm hình kia, còn có em lừa dối anh… Lệ Đình Phong bất giác hạ giọng xuống: “Nói tóm lại anh đã sai, anh sẽ không bao giờ khiến em phải chịu oan ức nữa đâu”
Thực ra cô cũng có cái sai, nếu như cô giải thích một cách thành thật thì giữa hai người bọn họ đã không có hiểu lầm rồi.
Để giải quyết hiểu lầm, Thẩm An Nhiên cũng không bắt Lệ Đình Phong phải quỳ thêm nữa, cô nhẹ giọng nói: “Anh đứng dậy đi, sau này em cũng sẽ không bao giờ nói dối anh nữa, cũng nhất định sẽ tránh xa Lục Cảnh Xuyên.
Cô ghét những người có ý đồ xấu và mục đích không tốt, nên sau khi biết Lục Cảnh Xuyên là người như thế nào, cô không kiềm lòng được mà muốn tránh anh ta càng xa càng tốt.
Chương 242: Trước đây không phải anh đối xử tệ với em sao
“Vậy em bằng lòng tha thứ cho anh rồi sao?” Lệ Đình Phong thận trọng hỏi cô, nhìn thấy sắc mặt của Thẩm An Nhiên đã dịu lại, khóe miệng không khống khỏi cong lên.“Anh nghĩ cũng hay thật, sao có thể tha thứ cho anh dễ dàng như vậy cơ chứ.
Nghe Thẩm An Nhiên nói như vậy, thân thể của Lệ Đình Phong không khỏi sững lại chút ít.
Trái tim Thẩm An Nhiên khế rung động, nhưng không muốn lý trí bị tình cảm lấn át, giải quyết Lục Cảnh Xuyên xong, giữa hai người bọn họ còn rất nhiều rào cản không vượt qua được.
Hôm nay là một Lục Cảnh Xuyên, ngày mai ngày kia lại xuất hiện thêm Vương Cảnh Xuyên, Lý Cảnh Xuyên thì bọn họ vẫn sẽ cãi nhau.
Giải quyết phần ngọn nhưng không giải quyết tận gốc, mặc dù cô có chứng hay quên và có chút không nhạy bén, nhưng không có nghĩa là cô thật sự ngu ngốc, cô vẫn chưa quên được viên thuốc tránh thai mà Lệ Đình Phong đưa cho cô sau khi xong chuyện, còn có em gái kết nghĩa Hạ Minh Nguyệt của anh.
Những thứ này đều là cái gai trong lòng cô, cô không bao giờ tin cái gì mà nhịn một cái thì tất cả đều qua, cái gai này không thể rút ra được, mà nó sẽ ngày càng đâm sâu hơn, càng ngày càng đau.
Lệ Đình Phong quỳ trên mặt đất, đôi mắt đen kịt dần trở nên ướt át, trông giống như một con cún nhỏ đang cầu xin tha thứ cho lỗi lầm mà mình mắc phải, Thẩm An Nhiên cũng suýt bị ánh mắt của anh làm cho gục ngã, phân vẫn rốt cuộc có nên bỏ qua hay không.
Cô chịu đựng, cần chặt răng, nhằm mắt lại một lúc, sau đó cuối cùng cũng hạ quyết tâm.
“Anh đứng dậy trước đi.
Lúc này Lệ Đình Phong ấy vậy mà cứ cổ chấp không chịu đứng dậy, khăng khăng quỳ tiếp: “Em không chịu tha thứ cho anh thì anh sẽ không đứng day.”
Thẩm An Nhiên liếc nhìn anh: “Những gì anh nói trước kia vẫn sẽ giữ lời sao?”
“Nói cái gì?” Anh đã nói rất nhiều điều, cũng đã hứa hẹn rất nhiều thứ, giống như trước kia rõ ràng đã từng nói sẽ không để cho Thẩm An Nhiên bị thương nữa, nhưng không ngờ anh vẫn khiến cô bị thương.
Nhìn vết bầm trên cổ Thẩm An Nhiên, anh hối hận đến mức muốn tự tát chính mình hai cái.
“Trước đây anh nói, em là lãnh đạo của anh, em bảo anh đứng thì anh không được ngồi, bảo anh đi hướng đông thì anh cấm có được đi về hướng tây, em nói gì thì anh cũng đều nghe theo”
“Lời này… đều còn hiệu Lệ Đình Phong ấp úng đáp lại, sợ rằng Thẩm An Nhiên sẽ mượn chuyện để nói lý lẽ, nếu như câu chia tay được nói ra, anh nên nghe theo hay không nghe đây?
“Vậy thì em muốn anh đứng lên ngay bây giờ”
Lệ Đình Phong vội vàng đứng lên, nhưng chân lại tê cứng vì máu không tuần hoàn được, thêm vào đó còn có vết thương ở bắp đùi, chính vì vậy nhờ cái động tác mạnh mẽ này của anh mà cả chân anh như bị điện giật, anh loạng choạng lùi về phía sau vài bước để ổn định lại cơ thể.
Trong khoảnh khắc đó, anh không hề bỏ lỡ ánh mắt lo lắng của Thẩm An Nhiên, hòn đá đè trên ngực anh đã hoàn toàn rơi xuống, miễn là Thẩm An Nhiên vẫn còn lo lắng cho anh là được rồi.
“Vậy suy cho cùng mối quan hệ giữa anh và Hạ Minh Nguyệt là như thế nào?” Thẩm An Nhiên hỏi.
Lệ Đình Phong vội vàng giải thích: “Giữa anh và cô ta không có bất kì mối quan hệ nào cả.
“Cô ta thích anh. Thẩm An Nhiên rất chắc chắn, hành động ngày đó của Hạ Minh Nguyệt, chắc chắn là muốn tuyên bố chủ quyền với cô, chẳng qua là những động tác thân mật đó nhìn rất thành thạo, không biết là có cố tình làm hay không thôi.
Ngày hôm đó Thẩm An Nhiên vốn cũng không nghĩ gì nhiều, nhưng hôm nay cãi nhau với Lệ Đình Phong, khi cô nhắc đến “Hạ Minh Nguyệt”, rõ ràng nhìn thấy vẻ mặt của Lệ Đình Phong hơi đanh lại.
Lệ Đình Phong biết không thể giấu diếm Thám An Nhiên, nên đã nói dối để che đậy cho một lời nói dối khác, không sớm thì muộn, giấy không gói được lửa, lộ ra hàng trăm lỗ hổng.
“Đúng, cô ta thích anh, nhưng anh không có bất kì suy nghĩ nào khác với cô ta cả, em cũng nhìn ra được, trong mấy ngày anh quay trở về thành phố Giang Nam, anh không hề muốn nói chuyện với cô ta, hơn nữa anh còn bảo em tránh xa cô ta ra một chút.”
“Vậy tại sao anh lại không nói rõ ràng với em.”
“Bởi vì anh sợ em nghĩ ngợi lung tung.
Giọng của Lệ Đình Phong hạ dần, hai người nhìn nhau một lúc nhưng đều im thin thít, Thẩm An Nhiên đứng dậy: “Anh ngồi xuống trước đi, em đi lấy thuốc”
Lệ Đình Phong ngơ ngác ngồi vào ghế, nhìn Thẩm An Nhiên mở tủ rồi lấy hộp thuốc ở trong đó ra.
“Cởi hết quần áo của anh ra, để em kiểm tra xem vết thương có nghiêm trọng hay không”
Lệ Đình Phong không nói một lời, cởi hết quần áo ra rồi ném xuống đất, Thẩm An Nhiên cầm hộp thuốc đến gần, thấy những vết thương trên cơ thể của anh, không nhìn thì không biết, chứ nhìn thấy một cái là bị dọa chết khiếp.
Anh bị bầm tím ở khắp bụng và thắt lưng, còn có ở chân và cổ tay, rõ ràng là vết thương đã bị vỡ ra sưng tấy, viền mắt của Thẩm An Nhiên ửng hồng, mở hộp thuốc ra rồi lấy lodophor và dầu hoạt tính từ bên trong ra.
Thẩm An Nhiên nhìn vết thương trên người Lệ Đình Phong, đột nhiên không biết bắt đầu từ đầu, cô đặt cả thuốc và tăm bông trên tay xuống: “Anh đi tầm trước đi, xong thì em sẽ bội thuốc cho anh sau.
“Được” Lúc này Lệ Đình Phong giống như một con chó sói ngoan ngoãn, làm mọi thứ nhanh chóng, trong vòng chưa đầy mười phút anh đã mặc quần áo đầy đủ rồi đi ra ngoài, Thẩm An Nhiên ngơ ngác ngồi trên giường với chiếc tăm bông trên tay.
Cửa phòng tắm mở ra, một luồng khí nóng tỏa ra, sau khi luồng nhiệt nóng ẩm ngắn ngủi đó qua thì cả căn phòng trở lại không khí ấm áp, mát mẻ ban đầu, Lệ Đình Phong lau sạch nước trên người xong cũng không dám bước lên giường, chỉ có thể đi đến và ngồi vào chiếc ghế đặt đối diện Thẩm An Nhiên, đợi cô đến bội thuốc cho mình. di
Thẩm An Nhiên nhìn cái đức hạnh “vô liêm sỉ của anh, nhất thời không biết nên nói gì mới tốt, vốn dĩ là cô đề ra việc bôi thuốc cho anh, nhưng bây giờ đột ngột không bôi nữa thì không được.
Lệ Đình Phong cầm hộp thuốc, ngoan ngoãn đặt vào tay của Thẩm An Nhiên, thấy Thẩm An Nhiên không cầm lấy, anh đến gần nói: “Có lẽ vẫn để anh tự bôi thuốc đi, mặc dù tay anh hơi đau, nhưng để bôi thuốc vào những vết thương ở sau lưng thì lại quá bất tiện, nhưng anh có thể soi gương..”
Còn biết tỏ vẻ đáng thương, Lệ Đình Phong rất thông minh, anh luôn biết làm cái gì để tấn công đánh vỡ phòng tuyến tình cảm của Thẩm An Nhiên, Thẩm An Nhiên cầm lấy lodophor ở trong tay.
Bôi thuốc lên mặt vết thương trước, khi thuốc nước chạm vào vết thương, Lệ Đình Phong hít một hơi nặng nề, lông mày xoắn lại với nhau.
Lệ Đình Phong thì thầm, lẩm bẩm một câu: “Đáng đời.
Nói thì nói như vậy, nhưng mà động tác trên tay đã nhẹ nhàng hơn, bởi vì ngón tay của cô cũng bị thương nên việc cầm tăm bông cứ run rẩy liên tục, rất khó trong việc ổn định sức lực.
Sau khi bôi xong vết thương trên cánh tay, Thẩm An Nhiên để anh tự mình bôi thuốc lên phần bụng, thắt lưng và đùi, cô lấy dầu hoạt tính bôi lên những vết bầm tím ở trên lưng anh.
Màu da của Lệ Đình Phong trắng hơn so với những người đàn ông khác nên khi những mảng bầm tím lớn hiện ra dưới sự chiếu rọi của ảnh đèn có thể khiến cho người khác nhìn thấy mà phát hoảng, cô mím môi, nói ra một câu: “Nhìn đau quá”
“Không đau.” Lệ Đình Phong cảm thấy trái tim mình như bị một bàn tay nào đó nhéo chặt, anh kéo căng lưng thì có thể cảm nhận được rõ ràng hơi thở mỏng manh ở phía sau.
Vết thương trên cơ thể của anh so với những vết thương mà Thẩm An Nhiên phải chịu đựng thì đến cả một phần trăm cũng không sánh bằng.
Lông mi của Lệ Đình Phong khế run lên, cẩn thận nhìn ngón tay của Thẩm An Nhiên.
Lúc Thẩm An Nhiên vặn mở lọ dầu hoạt tính, có thể nhìn ra ngón tay của cô cứng đờ, không linh hoạt, chỉ để vặn một cái lọ mà phải dùng rất nhiều sức lực.
Thẩm An Nhiên đổ một đống dầu hoạt tính lên tay, sau đó bôi toàn bộ lên lưng của Lệ Đình Phong. “Em sẽ xoa bóp cho anh, có thể có chút đau, anh cổ chịu đựng nhé.” Như thế những vết bầm tím này cần phải ấn mới nhanh chóng tan hết được.
Lệ Đình Phong “im” một tiếng.
Tay của Thẩm An Nhiên không thể dùng lực quá nhiều, nên chỉ có thể ấn cho anh từng chút từng chút một. Sau khi ấn khoảng mười phút thì hai bên tay cô đều đau xót.
Lệ Đình Phong tự chăm sóc bản thân mình, anh cũng tự ẩn vào chân và bụng của mình.
Thẩm An Nhiên im lặng nhìn anh, đột nhiên hỏi một câu: “Lệ Đình Phong, có phải trước đây anh đã đối xử với em rất tệ…”
Chương 243: Niên Quả có cá, Tuệ An có Kim Hải Thanh
Lệ Đình Phong đang bôi thuốc thì ngừng lại động tác, cổ họng khô khốc, dường như âm thanh bị ép ra khỏi miệng: “Đúng, anh đối xử với em không hề tốt như em thường nghĩ, có thể nói là không tốt chút nào, nhưng lúc đó em thích anh là sự thật, vậy thì bây giờ anh cũng yêu em và muốn chăm sóc em suốt đời.Lệ Đình Phong không hề nhớ về quá khứ, cô sống trong sự giả dối mà anh và Triệu Việt bịa ra, vậy mà lúc đầu cô tự cho rằng cô và Lệ Đình Phong rất yêu thương nhau, cô nóng lòng nhớ lại quá khứ, chỉ vì có thể yêu Lệ Đình Phong nhiều hơn như hiện tại, có thể trải qua cuộc sống sung túc trong sự yêu thương của anh mà không có mối lo ngại nào.
Nhưng bây giờ Lệ Đình Phong lại nói với cô, quá khứ của bọn họ không hề tốt một chút nào.
Thẩm An Nhiên không biết ý nghĩa của việc khôi phục trí nhớ của mình là gì nữa.
“Em có muốn biết quá khứ không?” Lệ Đình Phong thận trọng hỏi cô.
Thẩm An Nhiên thoáng chút do dự, cuối cùng vẫn lắc đầu: “Quá khứ đã qua thì cứ để nó trôi qua đi.”
Lệ Đình Phong khể thở phào nhẹ nhõm, nếu như Thẩm An Nhiên một mực muốn nhớ lại quá khứ thì anh thực sự không biết phải nói như thế nào.
“Lệ Đình Phong, tuy rằng em đã mất trí nhớ, nhưng không có nghĩa là em không biết gì cả, em không thể chấp nhận việc có bất cứ một hạt cát nào ở trong mắt của mình. Nếu như sau này anh lại đối xử với em như thế này một lần nữa, giữa hai chúng ta chỉ có thể kết thúc, em thà chết chứ không ở bên cạnh anh để chính mình phải chịu ủy khuất và nhục nhấ”
Trong lòng Lệ Đình Phong dẩy lên nỗi sợ hãi, vô thức há miệng, nhưng không chờ anh lên tiếng thì Thẩm An Nhiên đã ngắt lời của anh.
“Đừng cho em bất kỳ lời cam đoan nào cả, em vẫn nhớ câu chuyện ‘sói đến rồi, chúng ta đều đã hiểu rõ về nhau”
“Được…”
Thẩm An Nhiên quay người đi vào nhà vệ sinh, mùi dầu hoạt tính rất nặng, cô dùng nước rửa tay rửa rất lâu mới có thể làm bay hết mùi.
Trong lúc rửa tay, cô nhìn chằm chằm mình trong gương, trong ánh mắt không thể giấu nổi sự lo lắng, những lời mà cô vừa nói là nói cho Lệ Đình Phong nghe cũng chính là nói cho cả bản thân mình nghe.
Sống được thì sống, không sống được thì quên đi quá khứ, cô có thể quên đi cũng như không suy tính gì đến quá khứ đã qua, nhưng từ nay về sau cô sẽ không thể bởi vì một câu “Xin lỗi” của Lệ Đình Phong mà tha thứ cho anh một cách dễ dàng được. suy cho cùng cô cũng không phải là thánh nữ.
Sau khi Thẩm An Nhiên rửa tay xong và đi ra ngoài thì Lệ Đình Phong cũng đã thu dọn hộp thuốc và mặc quần áo vào xong xuôi, anh như người gỗ lặng lẽ đứng ở một bên đá vào chân giường.
Thẩm An Nhiên hơi lạnh, nên đã đi thẳng lên giường rồi đắp chăn bông: “Còn có một chuyện nữa”
“Chuyện gì vậy?”
Thẩm An Nhiên nhìn vào đôi mắt hơi u ám của Lệ Đình Phong: “Anh không thích trẻ con có đúng không.”
Lệ Đình Phong đã thông suốt: “Anh thích. Làm sao anh có thể không thích, anh nằm mơ cũng muốn Thẩm An Nhiên sinh con cho mình.
Nhưng Thẩm An Nhiên không thể có thai, mắc bệnh ung thư có thể sẽ khiến cả đời này của cô không thể có con.
“Vậy anh..”
Thẩm An Nhiên cắn chặt môi dưới, im lặng một lúc mới tiếp tục nói: “Vậy tại sao trưa nay anh lại muốn em uống thuốc tránh thai?”
Lệ Đình Phong rũ mắt: “Đó không phải là thuốc tránh thai..”
“Không phải? Vậy đó là cái gì?”
Lệ Đình Phong không thể nói ra sự thật, mặc dù Thẩm An Nhiên nói bọn họ bắt đầu lại lần nữa, không quan tâm gì đến quá khứ nữa, nhưng chỉ cần cô nhớ lại quá khứ thì cô thật sự có thể không quan tâm sao?
Anh biết rõ Thẩm An Nhiên hận anh nhiều đến thế nào, nếu như thật sự nhớ lại quá khứ, chỉ sợ CÔ sẽ trốn anh đi thật xa.
Cho nên Lệ Đình Phong không dám đánh cuộc, chỉ có thể tiếp tục nói dối: “Đó là loại thuốc em uống hàng đêm, chẳng lẽ em không phát hiện ra sao?”
Nghe vậy Thẩm An Nhiên mới phản ứng lại, đều là thuốc viên nhỏ màu trắng, cô hơi ngượng ngùng.
“Em còn cho rằng anh không thích đứa con mà em sinh ra cơ đẩy?” Trong giọng nói của Thẩm An Nhiên vẫn mang chút khát khao, cô rất thích trẻ con, với lại nhan sắc của cô và Lê Đình Phong đều đẹp, em bé sinh ra nhất định sẽ rất dễ thương, thậm chí Thẩm An Nhiên đã nghĩ xong tên luôn rồi.
“Em nghĩ tốt nhất là có một trai một gái, em đã nghĩ xong tên cho em bé rồi, con trai gọi là Kim Hải Thanh, con gái thì gọi là Tuệ An, Tuệ An có Kim Hải Thanh, hàm ý rất hay có phải hay không”
Thẩm An Nhiên khế ngẩng đầu lên, ánh sáng dịu nhẹ chiếu vào trên mặt cô, đẹp như một bức hoa.
Khóe miệng Lệ Đình Phong truyền đến một trận cay đắng: “An Nhiên, sau này chúng ta không thể có con.”
Thẩm An Nhiên ngay lập tức như bị dội một gáo nước lạnh, cô ngơ ngác hỏi: “…Vì sao?”
“Là do anh” Cả khuôn mặt Lệ Đình Phong bao phủ bởi một nỗi xót xa, dường như có nỗi niềm gì đó khó nói: “Anh không thể..
Đồng tử của Thẩm An Nhiên khế co lại một chút, trong lòng như đục một lỗ thật lớn, cảm giác như đang ở trong bóng tối, thật không dễ mới tìm thấy được một cây nến để thắp sáng, nhưng chỉ vừa thấy một tia sáng thì đã bị dập tắt.
Tất cả những điều tốt đẹp mà cô tưởng tượng vừa rồi đều biến mất hết.
“Không sao..” Thẩm An Nhiên gượng gạo nói, cố tỏ ra kiên cường cười: “Thực ra, em cũng chưa chuẩn bị tốt cho việc làm mẹ, anh không thể có con thì chúng ta có thể nhận nuôi mà, em vừa từ cô nhi viện về, đến lúc đó chúng ta có thể đến cô nhi viện để nhận nuôi một đôi bé cưng ngoan ngoãn, chúng ta sẽ đặt tên cho hai đứa trẻ bằng cái tên mà em vừa mới nghĩ ra, thế nào?”
Thẩm An Nhiên nghiêng đầu nhìn anh, giống như một chú mèo nhỏ đang lấy lòng con người, Lệ Đình Phong vươn tay xoa tóc cô.
“Hiện tại em có muốn nuôi một chú mèo ở trong nhà của chúng ta hay không?”
“Có thể sao?” Tâm trạng của Thẩm An Nhiên đang chim xuống, nghe Lệ Đình Phong nói vậy, hai mất cô đột nhiên sáng lên, đôi đồng tử lẻm linh ngọt ngào khiến cô trông thật trong sáng và ngây thơ, Lệ Đình Phong có thể tưởng tượng ra được hình ảnh ẩm áp lúc cô bế con mèo.
“Đương nhiên có thể, chỉ cần em thích”
Từ trước đến giờ Thẩm An Nhiên rất thích những con thú cưng có lông xù, từ lâu cô đã muốn nuôi một con, nhưng mãi không có cơ hội, với lại nhìn thấy bộ dạng tỉ mỉ chau chuốt cả ngày của Lệ Đình Phong, trong lòng cô cũng đoán chừng có thể anh không thích, vì vậy cũng không bao giờ đề cập đến nó.
“Nhưng nuôi mèo sẽ rụng lông, anh thật sự không để bụng sao?”
Lệ Đình Phong bỗng chốc nghẹn ngào: “Không để bụng, lông mèo có người dọn.”
“Vậy được!
Lệ Đình Phong định bụng ngày mai sẽ cho người đi chợ thú cưng mang một con mèo về, còn Thẩm An Nhiên lúc này đã nằm xuống giường đắp chăn bông kín mít.
Giải quyết xong một đồng chuyện, bây giờ cô buồn ngủ quá, nhìn thời gian lúc này cũng đã gần hai giờ rồi.
Cô khẽ khàn giọng, lúng túng nói: “Tên của mèo sẽ là Niên Quả, Niên Quả có cá, Tuệ An bình an có Kim Hải Thanh.
Lệ Đình Phong nhìn vẻ mặt mệt mỏi của cô thì có chút đau lòng, anh đứng bên giường, muốn lên giường ôm cô ngủ nhưng anh không dám, bởi vì Thẩm An Nhiên chưa bảo anh lên giường.
Thẩm An Nhiên nhìn đèn vẫn chưa tắt, trong phòng không có tiếng động, trong một lúc cô hoang mang không biết Lệ Đình Phong định làm cái gì nữa, cô hé mắt nhìn Lệ Đình Phong vẫn đứng bên cạnh giường, uể oải hỏi một câu: “Sao anh vẫn còn chưa ngủ?”
“Em không bảo anh lên giường”
Thẩm An Nhiên gần như bật cười, ban đầu muốn bảo anh ngủ trên sô pha, nhưng chiếc số pha quá nhỏ và cứng, nghĩ đến vết thương trên người Lệ Đình Phong, cuối cùng cũng không đành lòng.
Cô vén một góc chăn bông lên: “Lên đầy ngủ đi.
Trên khuôn mặt của Lệ Đình Phong tràn đầy vui mừng, như một chút husky vui vẻ lên giường đắp chăn, được voi đòi tiên mà ôm Thẩm An Nhiên vào lòng.
Chương 244: Nuôi một con mèo
Cơ thể của Thẩm An Nhiên rất lạnh, hơn nữa có vốn đã rất buồn ngủ, bây giờ còn được Lệ Đình Phong ấm áp ôm vào lòng, cô thuận thế rụt vào trong vòng tay anh không muốn động đậy.“Mà em nói trước, cần phạt vẫn phải phạt, đợi anh khỏe hơn thì phải quỳ gối trên bàn giặt.” Thẩm An Nhiên bày ra vẻ mặt giận dữ, nhưng cô không hề biết rằng, cô trông giống hệt một con mèo sữa nhỏ vừa mới mọc chân trong mắt Lệ Đình Phong.
“Nhưng mà nhà mình không có bàn giặt.
Thẩm An Nhiên nghiêm túc suy nghĩ một lúc: “Vậy thì mua sầu riêng về… thôi bỏ đi, mùi của sâu riêng quá nặng, hay là quỳ trên điều khiển từ xa đi, đến lúc đó mở sẵn một kênh, anh quỳ trên điều khiển và không được phép đổi kênh đó.”
“Được.” Cũng không biết cô lấy những ý tưởng xấu xa này từ đầu ra.
Thẩm An Nhiên lật người lại, tựa mặt vào vòng tay của Lệ Đình Phong, lắng nghe tiếng tim đập mạnh mẽ trong lồng ngực anh rồi dần dần chìm vào giấc ngủ.
Nhìn cô đột nhiên trở nên ngoan ngoãn, Lệ Đình Phong hơi không quen, vừa nãy vẫn còn là một con mèo sữa nhỏ độc ác, bây giờ bỗng trở thành một chú cừu nhỏ.
Lệ Đình Phong ôm cô càng chặt hơn, nhìn chăm chằm khuôn mặt xinh đẹp của người phụ nữ, cuối cùng cũng không khỏi hôn lên cánh môi của cô, tắt đèn, đồng thời đi vào giấc mộng ngọt ngào.
Ngày hôm sau là thứ sáu, vẫn còn trong ngày làm việc, mặc dù Lệ Đình Phong bị thương và ngủ muộn nhưng ngày hôm sau anh vẫn thức dậy đúng giờ để đi làm.
Khi vừa đến công ty, ngay lập tức phân phó hai việc, một là cho người đến chợ thú cưng để chọn một con mèo, thứ hai là đàn áp tất cả các sản nghiệp dưới tên của Lục Cảnh Xuyên, không tiếc bất cứ giá nào.
…
Thẩm An Nhiên chưa tỉnh ngủ thì đã bị thím Trương gọi dậy ăn sáng, thím Trương biết bao tử của cô không được tốt, cho nên mỗi buổi sáng đều sẽ đúng giờ gọi cô thức dậy ăn sáng.
Thẩm An Nhiên uể oải vươn vai, nhìn thím Trương đưa bữa sáng lên sau đó nói lời cảm ơn, khó khăn bò ra khỏi giường để đi vệ sinh.
“Ăn xong có thể ngủ tiếp.
“Dạ. Thẩm An Nhiên thì thào, có chút phân tâm ăn bữa sáng: “Lệ Đình Phong đâu ạ?”
“Tổng giám đốc Phong đã đi làm rồi.”
Thím Trương trả lời, bà thấy sắc mặt của Thẩm An Nhiên không có gì bất thường, mới đoán ra cãi gì đó: “Cô chủ, tối hôm qua lúc tổng giám đốc Phong quay về, hai người đã làm hòa rồi có phải không?”
“Cứ coi như là hòa rồi đi, đêm qua anh ấy đã nhận sai”
Thật không dễ gì mới có thể khiến Lê Đình Phong củi đầu, người giúp việc ở đây ai cũng có thể nhìn ra tính khí của Lệ Đình Phong rất không tốt, có thể củi đầu thừa nhận sai lầm của mình với Thẩm An Nhiên, cho thấy rằng anh rất yêu Thấm An Nhiên.
Bọn họ cũng đều nhìn ra được sự quan tâm của Lệ Đình Phong giành cho Thẩm An Nhiên.
Thẩm An Nhiên vẫn chưa tỉnh hẳn, mệt mỏi uế oải khắp người, ăn vài miếng xong thì để xuống, thím Trương thu dọn xong xuôi rồi xuống lầu, cô lấy điện thoại ra xem tin tức một lát, đợi đến khi hơi ngái ngủ thì lại tiếp tục thu mình nằm trên giường ngủ tiếp.
Cô ngủ một giấc đến mười một giờ trưa thì tự tỉnh lại, cô đứng dậy và thay quần áo, khi cô bước đến cầu thang thì nghe thấy tiếng động ở bên dưới lâu.
“Dễ thương quá đi.
“Đây là giống mèo gì?
“Nó ăn cái gì?”
“Tôi đã nhìn qua đống thức ăn mèo được gửi đến đây, còn có đồ hộp, cá khô nhỏ, có muốn cho nó ăn một chút không.”
“Meo meo…”
Thẩm An Nhiên nghe xong thì hiểu rõ, lại nghe thấy tiếng mèo kêu, cô lập tức chạy xuống cầu thang, thứ mà Lệ Đình Phong cho người mua về là một con mèo Ragdoll, ngoài rất đẹp, mắt xanh như đại dương, mèo sữa nhỏ không hề sợ người lạ chút nào, cọ bên trái một cái, bên phải một cái, vô cùng bám người, mèo con vẫn còn rất nhỏ, lớn lên một chút thì mèo sữa nhỏ cũng sẽ uống sữa dê.
Mèo sữa nhỏ rất hoạt bát, bởi vì có đôi chân ngắn cho nên không tiện trong việc di chuyển, nghiêng nghiêng vẹo vẹo, cái chân nhỏ màu hồng phẩn giẫm vào lòng bàn tay của người, nó giẫm giẫm đạp đạp giống như tưởng đó là bầu sữa mà nhào nặn.
Chương 245: Ai cũng hiểu đạo lý ‘sói đến rồi
Con mèo sữa hai ba tháng tuổi chỉ lớn bằng hai tay của cô, tròn vo một cục, Thẩm An Nhiên cấn thận từng li từng tí nâng con mèo nhỏ lên, cúi mặt xuống hít một hơi, đến mùi hương cũng toàn là mùi sữa.Có một thú cưng nhỏ đáng yêu như vậy, mọi khi căn biệt thự lớn đều là cảnh tượng yên tĩnh, nay lại náo nhiệt cũng không ít, ngay đến cả quản gia nghiêm túc đã cười nhiều hơn, ánh mắt nhân từ nhìn vào con mèo nhỏ trên tay Thẩm An Nhiên.
Thím Trương và thím Lưu mau chóng dọn dẹp chậu dành cho cát mèo, đồ chơi cho mèo: “Cô chủ, cô xem nó luôn miệng kêu có phải là đói rồi không?”
Thẩm An Nhiên nhẹ nhàng sờ sờ bụng của mèo sữa nhỏ, ánh mắt di chuyển xuống đất, sau khi quét một lượt thì thấy một túi sữa bột dề.
“Chắc là đói rồi, thím Trương nhìn túi sữa bột dê đó, xem cách sử dụng rồi pha nửa cốc cho mèo con.”
Thím Trương vui vẻ đi làm, trước đây bà từng đến một gia đình giàu có làm giúp việc cho bà đẻ rất thành thạo trong việc pha sữa bột, xem hướng dẫn sử dụng xong liền lấy bình sữa của thú cưng đi thử nhiệt độ nước.
Thẩm An Nhiên ngồi trên ghế sô pha cho mèo con bú sữa, vừa ngửi thấy mùi sữa, mèo con liền tiến về phía trước cắn núm vú giả không buông, ra sức uống.
Trên cái miệng màu hồng phấn của mèo nhỏ toàn là sữa, lông ướt hết rồi, thím Trương nhìn thấy vậy thì lấy một cái chăn nhỏ đắp lên trên đùi Thẩm An Nhiên.
“Cô chủ, con mèo này đã có tên chưa?”
“Có chứ”
“Gọi là gì?”
Thẩm An Nhiên cho bú sữa xong, lấy đồ chơi cho mèo tiều nó: “Là Niên Quả. “
“Cái tên này rất hay” Thím Trương đồng tình nói.
Đồ chơi trong tay Thẩm An Nhiên là con cá, mèo con tò mò nhìn chằm chằm, nhấc chân trước với lấy, Thẩm An Nhiên sợ nó trượt khỏi chân mình nên dứt khoát đặt nó xuống thảm và lấy đồ chơi trêu nó.
Mèo con ăn no căng bụng nên đi không vững, khó khăn lắm mới cắn chặt được đồ chơi, kết quả cơ thể không giữ được thăng bằng mà ngã xuống thảm, để lộ ra cái bụng nhỏ tròn xoe.
Sau khi trong nhà có thêm con mèo, Thẩm An Nhiên cũng không cảm thấy nhàm chán nữa, nhàn rỗi không có việc liền chạy đến ôm mèo.
Mèo con rất thích ngủ, đặc biệt là trong thời tiết ấm áp, Thẩm An Nhiên bể nó ngồi trên xích đu ở ban công, vừa vuốt ve vừa đọc sách.
Chiếc điện thoại đặt bên cạnh rung lên, Thẩm An Nhiên một tay cầm điện thoại lên mở khóa, là Lệ Đình Phong gửi cho cô một tin nhắn hỏi cô.
“Nhận được chưa?”
Thẩm An Nhiên cong môi, mở máy chụp một bức ảnh cô đang ôm mèo gửi cho Lệ Đình Phong.
Nhân tiện hỏi thăm vết thương của anh: “Vết thương trên người anh vẫn ổn chứ?”
Lệ Đình Phong trả lời rất nhanh: “Không đau như tối qua, tối nay em vẫn bôi thuốc cho anh chứ?”
Thẩm An Nhiên cầm điện thoại, chậm rãi ấn từng chữ từng chữ một: “Nể tình anh đưa Niên Quả qua đây, tối em sẽ bôi thuốc cho anh, đợi vết thương của anh sớm lành rồi thì anh cũng sớm quỳ lên điều khiển nhé”
Lệ Đình Phong: “…”
Thẩm An Nhiên nhìn mấy dấu chấm mà anh gửi đến, vui vẻ nhoẻn môi, ôm Niên Quả lăn lên giường nghỉ trưa.
Buổi chiều, Lệ Đình Phong về sớm, sau khi ăn cơm tối xong, hai người cùng nhau dắt mèo ra ngoài đi dạo.
Lệ Đình Phong nhìn mèo con nhắm mắt thoải mái nằm trong lòng Thẩm An Nhiên, đột nhiên lòng ghen tị trỗi dậy.
Thẩm An Nhiên thấy anh nhìn chằm chăm, nghĩ rằng anh thích con mèo trong lòng cô, cô bế mèo con đưa đến bên cạnh Lệ Đình Phong: “Anh có muốn ôm một chút không?”
Từ trước tới này, Lệ Đình Phong đều không thích con vật nhiều lông như vậy, lông rụng rất phiền phức, anh vô thức lùi lại một bước, sau khi nhìn đôi mắt to màu xanh của mèo con, lại nhìn vào đôi mắt trong veo không kém gì của Thẩm An Nhiên, so với việc ôm mèo thì anh muốn ôm cô hơn.
“Anh sờ một chút đi” Kiểu thú cưng dễ thương này, cô không tin có người lại không thích, Thẩm An Nhiên yêu thương ẵm nó đến mức không nỡ buông ra, chỉ sợ vô tình làm đau nó.
Lệ Đình Phong ma xui quỷ khiến thể nào lại đặt tay lên đầu mèo con, hình như nó cũng không đáng ghét như anh nghĩ.
“Muốn ôm một lát không?”
“Không ôm..”
Lệ Đình Phong nhìn Thẩm An Nhiên rụt tay về, chóp mũi đụng lên người mèo con, áo của cô có vẻ buông lỏng, đầu hơi cúi xuống để lộ ra một phần gáy trắng hồng, bởi vì mỉm cười nên đường cong của chiếc cằm rất đẹp.
Không biết tại sao, Lệ Đình Phong bỗng nhiên mồm miệng khô khốc, hận không thể đánh ngất người phụ nữ trước mặt ôm về nhà…
Thẩm An Nhiên thật sự thích mèo, đi đâu cũng mang đi, đến cả lúc ngủ cũng mang mèo vào trong chăn.
Sau khi Lệ Đình Phong tắm xong, nhìn thấy cái gối vốn dĩ là của mình bây giờ lại bị con mèo nhỏ bé tí chiếm giữ, sắc mặt có hơi méo mó.
“Đừng chỉ biết chăm sóc mèo nữa, mau đi tầm đi, anh đã bật nước nóng cho em rồi”
Thẩm An Nhiên lưu luyến không nỡ đặt con mèo nhỏ xuống, cầm đồ ngủ đi tắm, quần áo vừa cởi ra được một nửa, Lệ Đình Phong liền lách vào.
Ôm lấy Thẩm An Nhiên, giống như con chó nhỏ ngửi ngửi cơ thể của cô, cổ là khu vực nhạy cảm của Thẩm An Nhiên, bị hơi thở ấm nóng của anh
làm cho ngứa ngáy
“Ngửi thấy mùi gì không?”
“Toàn thân là mùi mèo, phải nhanh chóng tầm sạch.” Thực ra là mùi sữa thoang thoảng, hoàn toàn không khó ngửi, nhưng Lệ Đình Phong mắc bệnh sạch sẽ, vừa nãy anh tóm lấy gáy con mèo đưa cho thím Trương, nhân tiện thay toàn bộ tất cả ga trải giường và chăn gối.
Sau khi tắm xong Thẩm An Nhiên không thấy mèo đâu cũng không hỏi nhiều, nhưng nhìn thấy ga giường và chăn gối sạch sẽ không nhịn được giật giật khóe miệng.
Lệ Đình Phong thực sự là một tên cuồng sạch sẽ.
Lệ Đình Phong lấy hộp thuốc ra, chủ động cởi quần áo để Thẩm An Nhiên bôi thuốc cho mình.
So với hôm qua, tuy rằng không đau như vậy, nhưng vết thương trông có vẻ còn tệ hơn ngày hôm qua, một vùng lớn bị bầm tím, giống như bị một lọ thuốc nhuộm đổ vào lem nhem.
Thẩm An Nhiên nhanh chóng bôi thuốc cho anh, vỗ vỗ vai anh: “Được rồi, ngủ thôi”
Lệ Đình Phong không quên lấy thuốc cho Thẩm An Nhiên, nhìn viên thuốc màu trắng, Thẩm An Nhiên nhíu mày: “Bây giờ em đã không muốn hồi phục ký ức nữa rồi, có thể không uống thuốc không?”
“Em không muốn hồi phục lại ký ức?”
Thẩm An Nhiên ngừng một lát, giải thích: “Cũng không phải là không muốn hồi phục ký ức, chỉ là không còn mong đợi như trước kia nữa. Bởi vì bây giờ cô đã biết rằng Lệ Đình Phong đối xử với không tốt như cô tưởng tượng.
Sự thật có ra sao, cô cũng không tò mò, cũng không muốn suy nghĩ.
“Em có thể không uống thuốc không?” Cô có thể chịu đựng một năm thuốc lớn của buổi trưa, nhưng lại không thể chịu được một viên thuốc nhỏ của buổi tối.
Mỗi tối sau khi uống thuốc này, đều gặp ác mộng, buổi tối ngủ với quỷ nhập tràng, ngực khó chịu, tinh thần cũng không tốt, trước kia chỉ là tinh thần có chút không minh mẫn, bây giờ thì đần đần độn độn, trí nhớ càng ngày càng tệ, có lúc chải tóc được một nửa vừa nhìn vào điện thoại thì liền quên mất mình đang làm gì.
Đương nhiên cô cũng không quy kết cho loại thuốc này khiến “trí nhớ trở nên tệ” đi, chỉ đơn giản là không muốn gặp ác mộng vào buổi tối.
Lệ Đình Phong lại không đồng ý, bất luận là Thẩm An Nhiên có nũng nịu tức giận thế nào, cũng đưa thuốc ra trước mặt bắt cô uống.
Thẩm An Nhiên chau mày uống thuốc.
“Anh là muốn tốt cho em. Lệ Đình Phong nói một cách chân thành: “Thuốc này không phải để em hồi phục ký ức, em bị tai nạn xe ảnh hưởng đến não, ngủ suốt ba tháng, tinh thần rất tệ, chỉ có thuốc này mới từ từ ổn” Nói đến lại hoảng sợ mặt không đó, tim không đập.
“Em cảm thấy uống thuốc này xong tinh thần còn tệ hơn.” Thẩm An Nhiên nằm trên giường không vui, mở TV xem câu được câu chăng, không muốn để ý đến Lệ Đình Phong nữa.
Xem ra đúng là vì chuyện “ ép” cô uống thuốc mà tức giận rồi.
Lệ Đình Phong bóp chặt lọ thuốc, tim như thắt lại, cho dù Thẩm An Nhiên hết lần này đến lần khác nhấn mạnh rằng cô không quan tâm đến quá khứ, qua rồi thì cứ để nó qua đi, nhưng anh không dám đánh cược.
Hai người họ có quá nhiều dây dưa, hết chuyện này đến chuyện khác tích tụ lại thành một khoảng cách không cách nào vượt qua giữa hai người.
Nếu như Thẩm An Nhiên nhớ lại tất cả trong quá khứ, biết được rằng là anh hại cô nhà tan cửa nát, hại cô sảy thai, mang cô ra trao đổi với Hạ Minh Nguyệt, hại cô tàn phế ngón tay và mất trí nhớ.
Cô biết được những chuyện này liệu còn ở bên cạnh anh không?
Trước đây Thẩm An Nhiên cũng đã nói rồi, cô không phải thánh mẫu, không thể xem như không có chuyện gì xảy ra mà tha thứ cho anh.
Mà đạo lý “sói đến rồi” anh cũng hiểu rõ, một lần còn đỡ, nhưng anh làm tổn thương Thẩm An Nhiên rất nhiều lần, nhiều đến mức bản thân anh còn không đếm được, giả dụ đổi lại là anh, anh cũng không thể nào tha thứ được.
TV trong phòng ngủ vẫn bật, Lệ Đình Phong chìm đắm trong suy nghĩ về các loại chuyện, đến khi khôi phục lại tinh thần thì Thẩm An Nhiên đã dựa vào vai anh ngủ mất rồi.
Anh khể động đậy, nhẹ nhàng tắt TV, ôm lấy Thẩm An Nhiên tham lam dựa vào mái tóc mềm mại của cô hít một hơi.
Ngày hôm sau là chủ nhật, Lệ Đình Phong không phải đi làm nên ôm Thẩm An Nhiên ngủ nướng thêm một lát.
Đồng hồ báo thức reo lên ba lần khác giờ, anh mới thức dậy.
Chương 246: Phạt quỷ trên điều khiển từ xa
Vì tối hôm trước không thức khuya, cho nên Thẩm An Nhiên cũng dậy sớm, cô xuống lầu ăn cơm cùng với Lệ Đình Phong.Thẩm An Nhiên muốn tự tay chăm sóc thú cưng, đây là lần đầu tiên cô nuôi mèo, vẫn chưa thành thạo cho lắm, chỉ có thể học từng chút một.
Học cách pha sữa, học tắm cho nó, cho nó ăn, làm một người hốt phân đạt chất lượng.
Mèo con đã tiêm vaccine, cho nên Thẩm An Nhiên có thể yên tâm trêu chọc nó, liên tục gọi: “Niên Quả.”
Dường như mèo con rất thích cái tên này, mỗi
lần Thẩm An Nhiên gọi nó, đều dùng giọng ngọt
ngào ngây thơ để gọi, ngay cả khi híp mắt ngủ mà nghe thấy tiếng Thẩm An Nhiên cũng sẽ vẫy đuôi đáp lại.
“Anh cảm thấy sau khi em có mèo rồi thì em không còn yêu anh nữa rồi” Lê Đình Phong đứng phía sau Thẩm An Nhiên, hung hăng ghen tỳ.
Thẩm An Nhiên không để ý đến cơn ghen tị của anh: “Sao anh lại ghen với một con mèo chứ?
“Anh ghen tị đấy! Lúc này Lệ Đình Phong cũng thừa nhận, anh có tính chiếm hữu cao, anh phát hiện ra mình có tình cảm đặc biệt với Thẩm An Nhiên từ lâu rồi.
Lệ Đình Phong đối với mọi chuyện đều có hai cực phân tách rõ ràng, một là không bao giờ để ý đến, hai là có được rồi sẽ không buông tay.
Về Thẩm An Nhiên thì là muốn chiếm giữ cô, không muốn chia sẻ cô với bất kỳ ai, ngay cả quản gia và người giúp việc trong nhà cũng thấy chướng mắt, bây giờ thấy cô bị một con mèo lấy đi hết tất cả sự chú ý, sự tức giận đó vọt thẳng lên đầu.
Lệ Đình Phong chỉ là nghĩ, nếu có một ngày Thẩm An Nhiên rời xa anh và ở bên một người đàn ông khác, trái tim anh liền giống như bị dao đâm.
Vết thương trên người Lệ Đình Phong lành lại rất nhanh, đến ngày thứ ba thì chân đã không còn đau nữa, thế là trong phòng ngủ xuất hiện một cảnh thể này.
Thẩm An Nhiên ôm mèo lười biếng dựa vào ghế sofa, vắt chéo chân, bên cạnh là đủ loại hoa quả và hạt dưa, ánh mắt cô dán vào TV, tay trái vuốt lông mèo, tay phải bóc hạt dưa, rất tự do tự tại.
Cách sofa không xa bên tay phải của cô, Lệ Đình Phong đang quỳ trên bàn điều khiển từ xa, bởi vì phải kiểm soát không bị bấm loạn phím, anh chỉ có thể duy trì đúng một động tác, không dám động đậy, nhưng điều khiển đù sao cũng quá nhỏ, sức lực và thắng bằng đều không dễ kiểm soát, quỳ được một lúc Lệ Đình Phong thì bắt đầu lắc lư.
“Anh kiểm soát sức lực chút đi…
“Đợi đã, anh ẩn đi đâu rồi…
“Âm lượng to quá rồi…
“Sao TV lại bị đen màn hình rồi?”
“Sao lại không có tiếng nữa rồi?”
“Lệ Đình Phong.
Sau mười mấy lần điều chỉnh tư thế, cuối cùng anh cũng nằm được kỹ năng, nhìn người phụ nữ ngồi trên sofa nhàn nhã xem TV, hàm răng của Lệ Đình Phong đã mỏi nhừ.
Buổi tối thì người phụ nữ này hành hạ người, mà ban ngày cũng hành hạ người.
“Lệ Đình Phong, em muốn ăn quả óc chó”
“Anh bóc cho em” Lệ Đình Phong quỳ trên điều khiển dùng tay bóc sáu quả óc chó, ngoài ra không cần Thẩm An Nhiên bảo, cực kỳ nhanh trí bắt đầu bóc hạt dưa, đến khi bóc được một bát nhỏ mới dừng lại.
“Em ăn thêm trái cây đi.
Sau một hồi bỏ công sức, đồ ăn trước mặt đã được chất thành đống lớn, Thẩm An Nhiên nhìn bàn tay bóc quả óc chó của Lệ Đình Phong hơi đỏ, trong lòng cảm thấy ấm áp.
Vốn dĩ trước đây nói để anh quỳ trên điều khiển cũng chỉ là nói đùa, nhưng không ngờ rằng hôm nay tiện mềm nhắc đến, anh lập tức kéo cô vào phòng ngủ.
Mở TV, chuẩn bị đủ các loại hoa quả và quả hạnh, thành thật quỳ lên điều khiển.
Thẩm An Nhiên cũng để anh quỳ bốn mươi phút, vốn dĩ là muốn để anh quỳ một tiếng đồng hồ, nhưng trong lòng không nỡ, nên bảo anh đứng dậy.
“Anh không đau, vẫn có thể quỳ tiếp.
Thẩm An Nhiên không nhịn được mà bật cười “hì hì”, rồi nói: “Không cần quỳ nữa, anh chỉ cần nhớ rằng đừng có đụng đến giới hạn của em là được”
Thẩm An Nhiên đã nói với Lệ Đình Phong về giới hạn của cô từ lâu rồi, không được ngoại tình và bạo lực gia đình.
Nghĩ đến hai dạng này chỉ có không lần và rất nhiều lần, mà trước khi Thẩm An Nhiên bị mất trí nhớ, Lệ Đình Phong đã vượt qua giới hạn của cô.
Lệ Đình Phong tự nguyện quỳ, cũng là vì tự trừng phạt bản thân, nghĩ đến ngày đó nhà họ Thẩm bị phá sản, Thẩm Đại Nam vào tù, vì để cầu xin mà Thẩm An Nhiên đã quỳ xuống đất trước tất cả các phóng viên ngay tại cửa tòa án.
Ngày hôm đó có rất nhiều người đã lấy điện thoại ra chụp ảnh cô, dưới cơn mưa lớn, đã chụp lại
khuôn mặt nhếch nhác của cô và đăng lên mạng.
Mà hôm đó, cô đã quỳ dưới trận mưa xối xả ấy suốt ba tiếng đồng hồ, cho đến khi nôn ra máu, vì thế bốn mươi phút này của anh chẳng là gì cả.
Thẩm An Nhiên không biết trong lòng Lệ Đình Phong đang nghĩ gì, cô chỉ cảm thấy hơi đau lòng khi thấy anh quỳ như vậy, cuối cùng không nỡ phạt anh quỳ tiếp.
Cô đặt mèo con xuống, đứng lên đến trước mặt Lệ Đình Phong, cầm tay anh kéo lên.
Từ nay Lệ Đình Phong sẽ không đụng đến giới hạn của cô, thật lòng thật dạ đối xử tốt với cô, cho dù cô có nhớ lại quá khứ không tốt đẹp kia, có lẽ cô cũng sẽ không chia tay anh chứ?
Cô rất coi trọng tình cảm này, cũng tự tin rằng cô và Lệ Đinh Phong có thể bên nhau cả đời..
Chương 247: Mẫu ký ức
Thẩm An Nhiên nắm lấy tay của Lệ Đình Phong kéo anh đứng dậy, trong khoảnh khắc ngắn ngủi đó dường như có vài cảnh tượng lóe lên trong đầu cô.Dưới cơn mưa lớn, một người nào đó quỳ ở dưới đất, rốt cuộc là ai đang quỳ…
“An Nhiên, em đang nghĩ gì vậy?”
Lệ Đình Phong bị giật mình khi nhìn bộ dạng ngây ngốc của Thẩm An Nhiên, anh giữ chặt lấy bờ vai của cô, định lay vai gọi cô tỉnh lại, anh rất sợ cô lại phát điên như trong bệnh viện.
Thẩm An Nhiên hoàn hồn trở lại, nhưng vô thức vùng vẫy ra khỏi vòng tay của anh, sau đó lùi về sau một bước.
“An Nhiên… em, em sao vậy?” Lệ Đình Phong bị bối rối khi nhìn thấy khuôn mặt tràn đầy sự sợ hãi của cô.
“Không sao” Thẩm An Nhiên lắc lắc đầu,ray hai bên thái dương nói: “Vừa rồi dường như em nhớ lại được gì đó, nó như một đoạn phim chạy trong đầu vậy.”
Lệ Đình Phong vừa nghe xong thì vô cùng căng thẳng: “Em đã nhớ ra được những gì rồi?”
Động tác lùi lại một bước đó thực sự làm tổn thương anh, lại thêm hơi thở không đều của cô, cùng với sắc mặt vô cùng khó chịu khi nhìn anh, cái ánh mắt đó, dường như tràn đầy sự sợ hãi.
Thẩm An Nhiên lắc đầu: “Không có gì, cảnh tượng rất mờ nhòe, chỉ là em láng máng nhớ ra một bóng dáng đang quỳ ở dưới mưa… đó là kí ức của em ư? Người đang quỳ ở dưới mưa kia là ai?” Thẩm An Nhiên nghi hoặc nhìn vào con mắt đen nhánh sâu thẳm của Lệ Đình Phong, dường như muốn tìm ra đáp án từ trong đôi mắt đó.
Lệ Đình Phong nhìn sâu vào đôi mắt sáng ngời của Thẩm An Nhiên, anh không dám đối diện với cô, nhưng anh biết, lúc này đây mình không được phép trốn tránh.
Thẩm An Nhiên lắp bắp hỏi tiếp: “Người dưới mưa đó là em phải không?”
“Không phải!” Cuối cùng Lệ Đình Phong đã khôi phục trạng thái bình thường chỉ trong chốc lát, tay anh đều là mồ hôi, thậm chí đến sống lưng anh cũng ướt đẫm mồ hôi, còn những vết thương kia dường như lại bắt đầu trở nên đau đớn.
“Đó không phải là em, em cảm thấy quen thuộc, có khả năng là do trước đây em xem qua bộ phim điện ảnh nào đó, hoặc là cảnh tượng ở đâu đó bị em nhìn thấy, sau đó vô tình lưu lại trong đầu mà thôi. Lệ Đình Phong cưỡng ép bản thân bình tĩnh trở lại, nhưng mà tim của anh thì vẫn cứ đập thình thịch.
Hóa ra anh cũng có lúc hoảng hốt lo sợ, cho dù chỉ là bởi vì Thẩm An Nhiên sắp nhớ ra gì đó.
Lần này Lệ Đình Phong không dám quỳ nữa, anh mau chóng nhặt cái điều khiển từ xa ở dưới đất lên, thế nhưng lại vì luống cuống mà làm lật cả một bàn toàn là bát đựng đầy hạt dưa,
Hạt dưa rơi đầy ra nền nhà, lần vào tầm thảm màu sẫm ở dưới đất, trông vô cùng rối mắt, Lệ Đình Phong lại củi người xuống thu dọn, nhưng anh càng muốn thu dọn thì tay lại càng run mạnh, chỉ sợ rằng Thẩm An Nhiên vì một chút kích thích nhẹ nào đó mà nhớ ra hết tất cả.
Thẩm An Nhiên nhăn mặt nhìn từng hành động nhỏ của Lệ Đình Phong, cô đã ép bản thân không nghĩ ngợi rồi, nhưng mà càng khống chế thì lại càng không nhịn được mà nghĩ.
“Em chỉ là thuận miệng hỏi thôi, sao anh trông có vẻ hoang mang thế?”
Lệ Đình Phong không biết nên giải thích như nào, chỉ run rầy mà bịa ra một lời nói dối: “Chỉ là quỳ quá lâu, vết thương hơi đau.”
Thẩm An Nhiên lập tức di chuyển ánh nhìn, đỡ Lệ Đình Phong đứng dậy: “Đừng nhặt nữa, đợi tí nữa để thim Lưu dọn là được, anh mau ngồi lên sau đó cuộn ống quần lên cho em xem nào.”
Vốn là vết thương trên chân của Lệ Đình Phong chỉ hơi đau mà thôi, không bị rách da chảy máu cho nên không nhiễm trùng.
Thẩm An Nhiên cuộn ống quần của anh lên nhìn, trên đầu gối đỏ ửng hiện rõ vết điều khiển từ xa bị đè lên.
“Đau lắm không? Có cần phải gọi bác sĩ không?” Thẩm An Nhiên ngồi ở trên đất, cô nhíu màu khiến cho vị trí giữa trán đều nổi lên những vết nhăn sâu hoằm, ánh mắt cùng giọng đều đều tràn đầy sự đau lòng.
Rất lâu trước đây, Thẩm An Nhiên cũng từng quan tâm anh như thế, trong mắt toàn là anh, nhưng anh lại đánh mất Thẩm An Nhiên đó rồi.
Mà bây giờ, khi anh tìm lại cô một lần nữa, thì
anh luôn sợ mất đi.
Lệ Đình Phong đột nhiên nâng mặt của An Nhiên lên, sau đó mạnh mẽ mà hôn cô, không có ai biết được sự hoảng sợ của anh, việc cô mất ký ức trong vòng hai tháng nay khiến cho Lệ Đình Phong nhận thức sâu sắc được rằng, anh không thể sống mà không có Thẩm An Nhiên,
Thẩm An Nhiên chính là không khi đối với anh, tuy anh từng xem nhẹ sự tồn tại của cô, nhưng tới khi mất đi cô, anh mới bất giác phát hiện việc cô rời khỏi anh có thể khiến anh nghẹt thở.
Chương 248: Nhà thôi miên
Thẩm An Nhiên bị hôn tới mức không thở được, vỗ liên tục vào vai của anh, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ ửng, há miệng tức giận như muốn nói gì đó, trên hàng lông mi trĩu nặng hạt lệ lóng lánh.“An Nhiên, nói em yêu anh, nói không bao giờ rời xa anh đi.
Lệ Đình Phong nâng khuôn mặt của cô, ánh mắt nồng nhiệt lại có thêm phần gấp gáp, giọng nói trầm ấm tràn đầy sự mê hoặc.
“Anh sao vậy.”
Thẩm An Nhiên trở nên bối rối bởi hành động này của anh.
Lệ Đình Phong chi ý thức sâu sắc rằng anh không thể không có Thẩm An Nhiên, anh sợ hãi rằng Thẩm An Nhiên sẽ bỏ đi, sợ hãi ánh mắt của cô khi nhìn anh sẽ biến trở về bộ dạng lạnh nhạt như mấy tháng trước.
Lệ Đình Phong giơ tay ra, luôn qua hai chân của cô, bế cô lên trên sô pha, anh quỳ xuống, đầu anh dựa vào chân cố, phần đầu chạm nhẹ vào bụng, giống như một chú chó sói đang bị thương.
“Nhiên Nhiên, anh sợ em sẽ rời xa anh, em có thể hứa với anh cả đời này cũng sẽ không rời xa anh không, cho dù có nhớ ra được quá khứ đi nữa cũng sẽ không rời xa anh”
Quá khứ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì mới có thể khiến cho Lệ Đình Phong để ý như thế? Thậm chí còn cảm nhận được sự sợ hãi?
Nhưng bọn họ không có “ly hôn”, thế có lẽ hôn nhân của hai người vẫn chưa đi tới mức không thể cứu vãn được.
Thẩm An Nhiên đặt tay lên trên mái tóc mềm mượt của Lệ Đình Phong, xoa nhẹ:
“Em hứa với anh, chỉ cần sau này anh đối xử với em thì em sẽ không rời xa anh”
“Anh sẽ đối xử tốt với em, anh nhất định sẽ đối xứ tốt với em.”
Lệ Đình Phong quá đỗi bất thường, vốn đi Thẩm An Nhiên còn định hỏi thêm chuyện khác, nhưng lại bị bờ môi của Lệ Định Phong chặn lại…
Lời nói của Thẩm An Nhiên chỉ có tác dụng về mặt tâm lý đối với Lệ Đình Phong, chỉ trị phần ngọn chứ không trị phần gốc, thật ra anh không hề muốn Thẩm An Nhiên nhớ ra mọi chuyện.
Quá khứ như thế, đến một người mạnh bạo như anh còn không thể chấp nhận được, nói gì là Thẩm An Nhiên.
Ngày hôm đó anh lập tức gọi điện cho nhà thôi miền từ Sài Gòn tới, để người đó trở thành nhà thôi miền riêng cho anh.
Bình thường vào buổi tối, Thẩm An Nhiên chỉ uống có một liều thuốc, nhưng hiện tại tăng lên thành hai liều.
Ngày hôm sau, nhà thôi miên tới nơi, tự xưng là bác sĩ tâm lý của Thẩm An Nhiên, nói tóm lại hai từ “thôi miên”, tuyệt đối không được để cho cô biết được.
Phòng ở trong căn biệt thự vô cùng nhiều, Lệ Đình Phong trực tiếp kêu quản gia sắp xếp một căn phòng, để cho nhà thôi miên tới liền có thể vào ở luôn.
Thẩm An Nhiên không biết gì cả, cho tới nhìn thấy thím Trương dọn dẹp phòng khách ở dưới tầng một, mới phát hiện ra điều không đúng:
“Thím Trương, sắp có người tới ạ?”
“Là bác sĩ riêng của gia đình, Tổng giám đốc Phong không có nói cho cô chủ biết ạ?”
Thẩm An Nhiên sững sờ, đúng lúc này thì Lệ Đinh Phong đi tới, thích thú ôm lấy cô:
“Em sao thế?”
“Thím Trương nói rằng anh mời bác sĩ riêng tới, sao anh không nói cho em?”
“Vừa mới thông báo hôm nay thôi, anh cũng quên không nói cho em”
“Sao anh tự dưng lại mời bác sĩ riêng về?”
Thẩm An Nhiên nghiêng đầu hỏi anh, từ ngày hôm qua Lệ Đình Phong cứ là lạ, hôm nay cơm còn chưa ăn đã bảo thím Trương thu dọn phòng ốc nói rằng sắp có bác sĩ riêng tới ở.
Lệ Đình Phong giải thích: “Để anh nói một chút, nhà ta vẫn luôn có bác sĩ riêng, không phải là bây giờ mới mời về, anh thấy em uống thuốc cũng sắp uống hết rồi, lại lười đi tới bệnh viện kiểm tra cho nên trực tiếp mời bác sỹ tới ở trong biệt thự luôn, như thế cũng dễ dàng phối hợp điều trị cho cơ thể em hơn, xem thử có thể giảm bớt liều thuốc đi không.
Lệ Đình Phong trả lời vô tình hợp tình hợp lý, cho dù Thẩm An Nhiên có phát hiện ra điều gì đó không đúng cũng không có cách nào phản bác, thậm chí cũng không nghĩ nhiều. Hơn nữa, cô luôn muốn giảm bớt lượng thuốc, cuối cùng là bỏ bớt liều thuốc vào buổi tối đi.
Nhà thôi miền tên là Quỷ Thời Ngôn, là bạn học của Lệ Đình Phong, chuyên ngành hai người học cũng chẳng liên quan gì tới nhau, quen biết hoàn toàn do ngẫu nhiên.
Tìm một người quen thuộc tới thôi miên cho Thẩm An Nhiên dễ dàng hơn rất nhiều, hơn nữa Lệ Đình Phong tin tưởng con người Quý Thời Ngôn tuyệt đối sẽ không nhiều lời, cũng sẽ không lo chuyện bao đồng.
Mười một giờ bốn mươi năm phút trưa, Quý Thời Ngôn đi xe tới nơi, biết rằng là phải ở lại, nên anh thu dọn một vali hành lý, hơn nữa những đồ như đồ dùng hàng ngày đã được Lệ Đình Phong cho người chuẩn bị trước cả rồi.
Quý Thời Ngôn đến biệt thự vừa hay vào giờ ăn trưa, trên bàn cơm không bàn chuyện công, sau khi ăn trưa xong anh ta mới đi theo Lệ Đình Phong vào trong phòng khách nói chuyện.
“Uống gì không?”
Lệ Đình Phong hỏi.
Quý Thời Ngôn đi thẳng tới đây mà không ngừng nghỉ, tinh thần chưa hề thả lỏng một chút nào, đến cả bữa cơm trưa lúc nãy ăn cũng không hề thoải mái, đang lúc giao mùa, cổ họng có hơi khăn, anh ta hằng giọng vài cái rồi nói:
“Có trà hoa cúc không?”
“Có”
“Vậy thì cho tôi một cốc trà hoa cúc, bỏ thêm một chút mật ong.
Lệ Đình Phong lập tức bảo quản gia đi pha trà.
Hai người ngồi đối diện nhau, trước mặt Lệ Đình Phong là một ly cà phê nóng vị dịu, trước mặt của Quý Thời Ngôn là một cốc thủy tinh đựng trà hoa cúc với hai muỗng mật ong.
“Cậu đang bảo dưỡng cơ thể à?”
Quý Thời Ngôn uống một ngụm trà, anh ta thích ngọt, ly trà hoa cúc thêm hai muỗng mật ong này, vị của nó ngọt vừa đủ.
“Dù sao thì cũng sắp ba mươi rồi, đàn ông phải biết bảo dưỡng thì mới không già, hơn nữa tôi còn là một bác sĩ.” Quý Thời Ngôn thuận miệng nói một câu, sau đó sắc mặt lại nghiêm túc trở lại, bắt đầu nói vào chuyện chính.
“Tối qua cậu vội vã gửi tin nhận bảo tôi đến đây, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì rồi? Sao vợ của cậu đột nhiên lại có mẩu ký ức ngắn? Có phải là cậu làm chuyện gì kích động tới cô ấy không?”
Quý Thời Ngôn vừa mở miệng liền đưa ra ba vấn đề, Lệ Đình Phong cũng không tiện nói thẳng ra hết mọi chuyện, vì thế anh đem chuyện hôm qua ra nói tóm gọn lại cho Quý Thời Ngôn biết.
“Cô ấy vô thức nhớ được một đoạn ký ức, đến bản thân cô ấy cũng không phân biệt được những thứ lưu lại trong đầu cô ấy có phải là thật hay không nữa.”
“Bình thường.”
Khi Lệ Đình Phong cùng anh ta bàn bạc về những chuyện này, tâm trạng vô cùng nặng nề, giống như là bị quả cân đè lên vậy, trái tim bị đè nén vô cùng đau đớn.
“Vậy sau này liệu cô ấy còn đột nhiên xuất hiện tình trạng này không, sau đó nhớ lại toàn bộ?”
“Không loại bỏ khả năng đó” Quý Thời Ngôn nói.
“Trước đây khi ở trong bệnh viện thì tôi đã từng nhắc nhở cậu, thôi miên không phải là biện pháp dài lâu, sau khi mất ngủ trong thời gian ngắn ngủi, cuối cùng cũng sẽ nhớ ra mà thôi, chẳng qua là phụ thuộc thời gian dài hay ngắn thôi
Nhìn ra sự nóng lòng của Lệ Đình Phong, Quý Thời Ngôn nói: “Nhưng cậu cũng không phải gấp gáp, hiện tại có tôi đây rồi, tình hình chắc chắn sẽ tốt hơn trước một chút…
Lệ Đình Phong nghe lời an ủi không mấy tốt đẹp của anh ta, anh lại hỏi: “Liều thuốc vào buổi tối có thể tăng thêm không?”
“Không được! Một ngày nhiều nhất chỉ được một liều, tuyệt đối không thể tăng thêm!” Quý Thời Ngôn vô cùng nghiêm túc nói.
“Lúc đó tình hình của vợ cậu như thế nào, hắn là cậu cũng biết rõ, cô ấy bị tiêm năm mũi tiêm thuốc tự chế đó vào trong đại não, bản thân chuyện đó đã tổn hại tới đại não rồi, bây giờ lại uống thêm loại thuốc đó, còn muốn tăng thêm, cậu là muốn biến cô ấy thành kẻ ngốc chứ gì? Nếu như không phải do cậu ép buộc không muốn cô ấy nhớ ra bất cứ thứ gì, thì tôi sẽ không bao giờ kê cho cô ấy loại thuốc đó.”
Trong lòng Lệ Đình Phong vô cùng hoang mang, nếu tăng thêm liều sẽ trở thành kẻ ngốc ư? Vậy thì chuyện anh tăng thành hai liều ngày hôm qua chắc sẽ không xảy ra chuyện gì chứ? Lệ Đình Phong không dám hỏi thêm.
Quý Thời Ngôn nhìn anh nhíu chặt mày, biết được anh đang nôn nóng, nếu không anh cũng sẽ không gọi anh ta tới gấp như vậy, nhưng mà cho dù có gấp gáp thì cũng không có cách nào khác.
“Thực ra tôi hơi hiếu kỳ, vì sao cậu lại muốn vợ của cậu mất ký ức?”
Lúc ban đầu Lệ Đình Phong gọi anh ta tới để thôi miên thì anh ta có thể hiểu được, dù sao thì khi đó khi ở bệnh viện, chuyện tinh thần của Thẩm An Nhiên phải chịu những kích động rất tệ, thôi miền là cách có hiệu quả nhất với cô.
Nhưng mà, tâm trạng hiện tại của Thầm An Nhiên đã bắt đầu trở nên ổn định hơn, tinh thần cũng bắt đầu trở nên tích cực hơn, nhưng mà vì sao vẫn phải uống uống thuốc khống chế tinh thần? Ép buộc cô mất ký ức?
Lệ Đình Phong không muốn Quý Thời Ngôn nói kỹ về chuyện của hai người họ, nhưng mà để cho bác sĩ hiểu biết được tình hình của bệnh nhân là những điều cơ bản nhất.
“Vì chỉ cần cô ấy nhớ lại thì nhất định sẽ ly hôn với mình”
“Sao lại có thể tuyệt đối như thế?” Quý Thời Ngôn càng tò mò hơn, rốt cuộc Thẩm An Nhiên đã xảy ra chuyện gì, trước đây anh ta còn tra được tên của Thẩm An Nhiên ở trên mạng, nhìn thấy tin tức nhà cô nhà tan cửa nát, còn có đoạn phim cô tuyên bố ly hôn với Lệ Đình Phong.
Nhưng mà sau này, ba chữ Thầm An Nhiên bị cấm ở trên mạng, những tin tức soi mói kia cũng bị xóa sạch, chuyện như thế vừa nhìn là biết là do Lệ Đình Phong làm.
Lệ Đình Phong cười khổ nói: “Chắc cậu cũng biết những vết thương trên người cô ấy chứ?”
Quý Thời Ngôn gật đầu, lúc đó khi anh ta thôi miên Thẩm An Nhiên, bác sĩ chữa trị chủ yếu của cô nói với anh ta vài câu, chỉ có vài câu nói đó khiến cho anh ta đông cứng lại.
Hàng trăm vết thương trên người của cô, chỉ những vết thương trên mười đầu ngón tay đã khiến cho người khác nhìn thấy mà phát hoảng rồi, chứ đừng nói tới những vết thương ở chỗ bị che lại.
“Là do tôi hại, là tôi gây ra mọi chuyện, vì vậy cậu cho rằng khi cô ấy tỉnh lại sẽ tha thứ cho tôi sao? Càng huống hồ trước khi cô ấy xảy ra chuyện thì bọn tôi đã tới tòa án ly hôn rồi.”
Vốn dĩ Quý Thời Ngôn vẫn còn bình tĩnh, sau khi nghe Lệ Đình Phong nói xong nửa câu sau, anh tà lập tức khựng lại.
“Hai người đã ly hôn rồi?” Anh ta kinh ngạc tới mức không khép nổi miệng lại, con ngươi mở rộng hết cỡ, còn có kiểu kinh ngạc của một kẻ hay soi mói chuyện mà không muốn ai biết,
“Ừm, là do cô ấy đề nghị”
“Tôi nói này… Dù sao thì lần tuyên bố ly hôn đó náo loạn khắp nơi, còn lên cả hot search, Lệ Đình Phong tổn biết bao công sức như thế mới có thể khiến cho Thẩm An Nhiên thua kiện, lại sao có thể chủ động đề nghị ly hôn với Thẩm An Nhiên.
Lệ Đình Phong lạnh nhạt nhìn anh ta, ánh mắt nói lên tất cả, ánh mắt cảnh cáo tràn đầy sát khí, biểu tình như muốn nói, nếu như anh ta dám nói ra thì sẽ giết ngay không thương tiếc.
“Yên tâm đi mình tuyệt đối không nói ra đâu mà, sẽ giữ kín như bưng.
Những hành động của Lê Đình Phong lúc này, thực sự khiến cho người khác không dám coi nhẹ, đem nhốt vợ cũ ở trong nhà cả ngày còn ép cô uống thuốc mất trí nhớ, nếu như phán theo pháp luật, ít nhất cũng là tù chung thân.
Lệ Đình Phong liếc nhìn vào đồng hồ đeo tay, nói chuyện một lát mà đã nửa tiếng trôi qua, cốc cà phê nóng bỏng tay ở trước mặt đã trở nên âm ẩm, không còn một ít hơi nóng nào, anh nhấc cốc cà phê lên nhấp một ngụm, cốc cà phê đen không thêm đường vẫn luôn đẳng tận gốc lưỡi, sau khi vị đẳng qua đi để lại là hương thơm của cà phê nhè nhẹ.
“Nói tóm lại cậu chỉ cần nghĩ cách để trị liệu, không được để cho An Nhiên khôi phục lại kí ức
“Tôi sẽ cố gắng hết sức.
Lệ Đình Phong đối với nhân phẩm của Quý Thời Ngôn vô cùng yên tâm, biết rằng anh ta không nói nhiều, cầm bao nhiêu tiền làm bấy nhiêu chuyện, Lệ Đình Phong liền đưa tờ ngân phiếu đã chuẩn bị sẵn ra trước mặt.
Quý Thời Ngôn nhận lấy tờ ngân phiếu nhìn qua xem bao nhiêu tiền, anh ta hơi kinh ngạc tới mức nhướn lông mày, sau đó đem cất ngay đi.
…
Thẩm An Nhiên biết được bọn họ đang bàn công chuyện nên không đi tới làm phiền, yên tĩnh ngồi ở phòng khách chơi với mèo, chủ mèo con năm vào lòng của cô, hai bàn chân màu hồng phần nhỏ nhân dẫm nhẹ lên đùi của cô.
“Niên Quả, con trai yêu dấu của mẹ” Thẩm An Nhiên cảm thấy chân của con mèo không phải dẫm vào chân của cô mà là dẫm vào tim, cảm giác trái tim như đang tan chảy ra vậy.
Trên thế giới sao lại có sinh vật dễ thương như thể cơ chứ?
Lệ Đình Phong và Quý Thời Ngôn bước ra ngoài nghe thấy câu nói của Thẩm An Nhiên: “Con trai yêu dấu của mẹ. Thì hai người đồng loạt nhìn về phía CÔ.
Thẩm An Nhiên bị nhìn đến mức thấy hơi ngại, bỏ con mèo ở trên ghế sô pha ra bắt chuyện, cô hỏi: “Hai người đang bàn chuyện gì vậy? Sao lâu thế?”
Lệ Đình Phong: “Thảo luận về bệnh của em.
Thẩm An Nhiên vừa nghe thấy đang bàn về bệnh của cô, biểu cảm lập tức trở nên nghiêm túc hơn: “Bệnh của em sao rồi? Lẽ nào lại trở nên nghiêm trọng rồi?”
Quý Thời Ngôn ở một bên nói: “Không có, sức khỏe của cô rất tốt, hai ngày nay tôi sẽ tiến hành tư vấn tâm lý cho cô.”
“Tư vấn tâm lý cũng được, nhưng mà bác sỹ Quỷ ơi, liệu tôi có thể không uống thuốc nữa không?”
“Như thế thì không được, thuốc thì không thể ngừng uống được, bắt buộc phải uống tiếp. Quý Thời Ngôn vừa cười vừa từ chối.
Thẩm An Nhiên cau mày đau khổ.
Vào lúc bốn giờ chiều, bình thường lúc này Thẩm An Nhiên đang ngủ, vì trạng thái tinh thần của cô vẫn luôn không được tốt, bình thường trừ việc ngủ ra thì cũng chỉ có ngủ, đến tầm chiều thì buồn ngủ vô cùng, thời điểm này chính là thời cơ tốt nhất để thôi miên.
Thẩm An Nhiên không biết rằng Quý Thời Ngôn đang thôi miền cho cô, cô chỉ nghĩ đơn giản là anh ta đang trị liệu giúp tinh thần cô được thoải mái hơn, kết quả thoải mái quá cho nên ngủ quên mất, sau khi tỉnh dậy thì không nhớ gì cả, nhưng mà đại não vẫn vô cùng thoải mái, cô cũng không nghĩ nhiều.
Sau khi Quý Thời Ngôn đưa ra cho cô vài liệu trình trị liệu, thuốc thì vẫn là thuốc của trước đây, theo lý mà nói thì vừa làm trị liệu vừa uống thuốc thì đầu óc phải trở nên càng tỉnh táo mới đúng, thế nhưng cô phát hiện ra rằng trí nhớ của cô càng ngày càng trở nên mờ nhạt, rõ ràng chuyện xảy ra một tháng trước cô vẫn có thể vô tình nhớ ra một ít, nhưng cảm giác vẫn luôn không hề chân thực, dường như không phải là những trải nghiệm của cô.
Cô đem những triệu chứng đó nói cho Quý Thời Ngôn, nhưng mà Quý Thời Ngôn nói cho cô kiểu triệu chứng như thế là rất bình thường.
Nếu như bác sĩ nói những điều như thế là bình thường thì cô cũng ngại không có hỏi thêm nữa.
Chương 249: Mặt trái dán lên mặt phải
Bình thường lúc Lệ Đình Phong đi làm, Quý Thời Ngôn sẽ ở trong nhà ngồi nói chuyện với Thẩm An Nhiên, thời gian hai người tiếp xúc với nhau nhiều hơn nhiều so với Lệ Đình Phong.Bình giấm như Lệ Đình Phong đương nhiên không chịu được chuyện như này, lập tức sắp xếp cho Quý Thời Ngôn chuyển tới một căn phòng cách nói đó không xa.
Thẩm An Nhiên thấy vô cùng buồn cười: “Anh cứ thế đưa người ta đi mất rồi, thì ai tư vấn tâm lý cho em nữa”
“Anh cảm thấy không cần phải làm nữa.
Vẫn kiểu ích kỷ một cách bá đạo như thế, Thẩm An Nhiên: “Anh cảm thấy? Tuần trước anh cũng cảm thấy em cần phải được tư vấn tâm lý, bây giờ lại là anh cảm thấy em không cần làm nữa, rốt cuộc là cơ thể của em hay là cơ thể của anh nào?”
Hai người suýt chút nữa thì vì chuyện nhỏ này mà cãi nhau, cuối cùng vẫn là do Quý Thời Ngôn khuyên ngăn hai người, cũng nói với Thẩm An Nhiên là không cần phải tư vấn tâm lý nữa.
Trong hai tuần mà anh ta đến biệt thự này, thật ra chỉ mới thôi miên cho Thẩm An Nhiên có một lần đó, bình thường chỉ đơn thuần ngồi nói chuyện giết thời gian.
Thẩm An Nhiên khó khăn lắm mới kết được một người bạn ngang ngang tuổi của mình, nói chuyện cũng tính là hợp cạ, không dễ dàng gì mới có thể tìm ra việc giết thời gian rảnh thì lại bị bình dấm Lệ Đình Phong phá hỏng.
Thẩm An Nhiên giận dỗi cả một đêm, không cho Lệ Đình Phong lên giường ngủ mà đuổi ra ngoài sô pha nằm.
Bời vì không muốn lặp lại vết xe đổ, nên Lệ Đình Phong không dám nói một câu nào, bảo đi ngủ ở số pha thì ngủ ở sô pha, không lấy chăn gối gì, ấm ức ngồi ở trên số pha, ánh mắt dán chặt về phía phòng của Thẩm An Nhiên.
Anh có chút hối hận vì đã mời Quý Thời Ngôn về làm người thôi miên cô, sớm biết có ngày hôm nay thì anh đã gọi một người phụ nữ rồi.
Thẩm An Nhiên và Quý Thời Ngôn có tam quan vô cùng hợp, nói rất nhiều chuyện, có lúc nói hãng tới tận lúc Lệ Đình Phong đi làm về rồi mà vẫn mặc kệ anh, vốn dĩ trong nhà có rất nhiều người ngoài ở, tan làm về đến nhà không thân mật được với vợ của mình, bây giờ lại có thêm một cái bóng đèn, đương nhiên là anh vô cùng ấm ức, ghen tuông ngút trời rồi.
…
Thẩm An Nhiên đã nói là sẽ mặc kệ Lệ Đình Phong, nhưng mà nhìn bộ dạng anh nằm trên số pha lúc đêm khuya, cuối cùng cô vẫn không nhẫn tâm, cả đời này của cô thật sự bị anh tóm gọn chắc rõi.
Thẩm An Nhiên tìm thấy một cái chăn bằng lông cừu, cẩn thận từng chút đắp lên trên người của Lệ Đình Phong.
Lệ Đình Phong ngủ không ngon, lại thêm có tính thận trọng lâu ngày, cho dù ngủ cũng phải bảo trì cảnh giác, vừa nghe thấy có tiếng động thì liên tỉnh lại, nhưng mà anh không có mở mắt.
Cho tới khi Thẩm An Nhiên đắp chăn lên người của anh, anh mới mở mắt ra nằm lấy tay của cô.
“Vợ à, anh có thể lên giường ngủ không?”
“Anh vẫn chưa ngủ?” Thẩm An Nhiên bị giật mình bởi hành động đột ngột của anh, nhìn thấy Lệ Đình Phong nắm chặt lấy tay của cô, sắc mặt liền thay đổi. “Bỏ tay ra.
Lệ Đình Phong lại nói: “Sô pha nhỏ quá, anh không ngủ được”
Lệ Đình Phong rất cao, cao khoảng một mét tầm tám, ngủ trên một cái số pha dài có một mét rưỡi thực sự hơi nhỏ so với dáng người của anh, không có cách nào duỗi mình ra, mà chỉ có thể cuộn người lại, dù nhìn như thế nào cũng có chút đáng thương.
“Anh sai rồi, cho anh về giường ngủ đi. Vốn dĩ ban ngày đã không gặp được rồi, buổi tối về nhà còn phải ngủ trên số pha, không được ôm vợ.
“Anh sai rồi, nhưng lần sau anh vẫn dám làm” Thẩm An Nhiên dùng lực rút cổ tay ra, giọng nói có chút lạnh nhạt: “Anh rõ ràng biết em là người như nào, hơn nữa em đã giải thích với anh ba lần là em với Quý Thời Ngôn đơn thuần chỉ là bạn bè, cả ngày em không bước ra ngoài, khó khăn lắm mới quen biết được một người bạn để nói chuyện cùng, mà anh lại đuổi người ta đi, hay là do anh cảm thấy em là loại lẳng lơ, thích câu dẫn đàn ông, cắm sừng lên đầu của anh”
“Không phải… Lệ Đình Phong giải thích: “Không phải là do Quý Thời Ngôn nói là thấy không tiện nên muốn dọn ra ngoài ở ư?”
Thực sự là do Quý Thời Ngôn mở lời nói, nhưng mà ai động não thì cũng sẽ biết là do ai chỉ đạo.
“Hay là do em không nỡ rời ra cậu ấy?”
Người đàn ông này lại như thế! Đều nói là lòng dạ phụ nữ toàn nghĩ lung tung, nhưng mà cô xem Lệ Đình Phong cũng không phải là loại tốt lành gì, làm gì cũng không được, mà chỉ có ghen tuông mới làm loạn là giỏi.
“Ha ha.”
“Em nói chuyện với Quý Thời Ngôn còn nhiều hơn nói với anh? Là do anh không đủ đẹp trai, hay là do anh không đủ cao… Sự thật chứng minh rằng đàn ông cũng thế.
“Anh là không đủ sĩ diện, mặt lại dày, nói chuyện thì đúng là làm người khác phải phát điện.”
Lệ Đình Phong chính là kiểu người điển hình cho người mặt trái dính lấy mặt phải, một nửa mặt không cần sĩ diện, một nửa còn lại thì rõ là mặt dày.
Lệ Đình Phong cũng biết anh làm như thế sẽ khiến cho Thẩm An Nhiên tức giận, nhưng mà anh không thể chấp nhận chuyện Thẩm An Nhiên và người đàn ông khác nói chuyện với nhau, cho dù người đó có là nhà thôi miên được anh mời đến để không chế kí ức của cô đi chăng nữa,
“Ban ngày em thấy chán có thể tới công ty.”
“Em tới công ty là để xem anh mở tiệc hay là nhìn anh ký văn kiện nhìn máy tính?”.
“Nếu như em bằng lòng thì cũng không phải là không được”
Ha ha…
Cũng không phải là không ai biết Lệ Đình Phong bận bịu đến mức nào, bình thường lúc sáng cô gửi tin nhắn cho anh thì phải tới chiều anh mới trả lời, mà buổi trưa anh trực tiếp bỏ qua bữa trưa.
Cô có bệnh dạ dày nên biết được một khi bệnh phát tác thì cảm giác sức lực toàn thân như bị ai đó rút hết vậy, nhìn thấy thứ gì cũng cảm thấy ghê tởm, chỉ cần nói một vài câu cũng cảm thấy đau đớn vô cùng.
Cô không muốn Lê Đình Phong sẽ bị giống cô, nhưng mà mỗi lần cô gọi điện bảo Lệ Đình Phong bắt ăn cơm thì anh luôn phớt lờ, cho dù Triệu Việt có đưa cơm trưa cho anh, anh cũng sẽ bỏ nguội, thực sự không có cách nào khác.
Một người bận tới mức ăn cơm trưa cũng không có thời gian ăn, thì còn có thời gian để nói chuyện với cô? E là cô vừa bước vào cửa công ty thì đã bị đuổi ra ngoài rồi.