Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 231-240
Lỗi số thự chương, kệ đi nhé, nội dung vẫn liền mạch.
Chương 231: Tin tưởng nhau khó khăn đến vậy sao
“Em xứng đáng được một người dịu dàng yêu thương che chở, chứ không phải một kẻ chưa nghe em giải thích lấy nửa lời đã trực tiếp cúp điện thoại” Chưa hết, Lục Cảnh Xuyên còn bổ sung thêm một câu: “Nếu em ở bên anh, anh sẽ cho em được hoàn toàn tự do, sẽ không can thiệp vào chuyện xã giao của em, mấy thứ cơ bản nhất như tôn trọng và tin tưởng thì nhất định phải có”
Sắc mặt Thẩm An Nhiên trở nên nặng nề, Lệ Đình Phong là loại người như thế nào, cô biết rõ hơn bất kì ai, không đến lượt người ngoài quan tâm.
“Châm ngòi ly giản cũng vô dụng thôi.
Lục Cảnh Xuyên nhếch miệng cười vui vẻ: “Cuối cùng có phải châm ngòi ly giản hay không, đợi tới khi em quay về là sẽ biết ngay thôi
Bây giờ đầu óc của Thẩm An Nhiên không được linh hoạt như trước nhưng cũng không có nghĩa là cô ngu ngốc.
Nghe Lục Cảnh Xuyên nói những lời này, cô gần như có thể quả đoán kết luận, anh ta tiếp cận cô không phải bởi vì say đắm từ cái nhìn đầu tiên gì đó mà là có mục đích riêng.
Thẩm An Nhiên nhìn điện thoại chấm chăm, sắc mặt có hơi tái đi, cô nhìn bánh gato đặt trước mặt mình, hương vị của nó ngọt ngào khiến cho người ta vừa nhìn đã muốn ăn, nhưng dạ dày của cô giống như đang bị thứ gì đó chặn lại, cơ bản là nuốt không trôi.
Làm sao dỗ dành được một người đàn ông đang tức giận đây?
Thẩm An Nhiên vấp phải vấn đề này, việc hôm nay là cô đã làm sai trước, cô không nên nói dối Lệ Đình Phong, nói rằng mình đang ăn cơm một mình.
Thẩm An Nhiên gọi nhân viên phục vụ tới, gọi hai phần bánh gato matcha mang về.
“Em không ăn nữa sao?” Lục Cảnh Xuyên nhìn đồ ăn trước mặt cô, trên bàn ăn, cô chỉ đụng đến vài miếng thịt bò, món khai vị cũng chỉ ăn một ít, món canh thì cơ bản không đụng đến,
“Tôi đã no rồi, cảm ơn anh đã chiêu đãi” Thẩm An Nhiên lấy thẻ ra: “Bữa cơm này chúng ta chia tiền, không ai nợ ai.”
Đây là đang quyết tâm vạch rõ giới hạn với Lục Cảnh Xuyên.
Lục Cảnh Xuyên nhìn cô, thái độ lạnh lùng, không nói gì, nhưng đôi mắt màu nâu càng trở nên thâm sâu.
Thẩm An Nhiên cầm theo bánh gato đi tính tiền, khi đến quầy lễ tân thì mới biết bữa cơm này không cần trả tiền, bởi vì Lục Cảnh Xuyên là ông chủ của nơi này.
Thẩm An Nhiên sững sờ quay đầu lại, Lục Cảnh Xuyên đứng ở sau trừng mắt nhìn cô.
“Em muốn chuyển tiền cho anh sao?”
“Đúng, cho tôi số tài khoản.
“Sao phải phiên như vậy, kết bạn zalo là được”
Lục Cảnh Xuyên lấy điện thoại ra, Thẩm An Nhiên mới đăng kí tài khoản zalo chưa được bao lâu, bên trong cũng chỉ có mỗi mình Lê Đình Phong, cô cũng không đăng bất cứ thứ gì, vòng bạn bè cũng sạch sẽ không có gì hết.
Thẩm An Nhiên kết bạn zalo rồi chuyển tiền cho anh ta.
“Được rồi.” Sau khi biết không giữ cô ở lại được nữa nữa, Lục Cảnh Xuyên kiểm tra tài khoản của mình rồi nói: “Để anh đưa em về, bên ngoài trời vẫn còn mưa.
“Không cần” Thẩm An Nhiên lạnh lùng nói.
Lục Cảnh Xuyên cũng không ép buộc, sau khi nhìn Thẩm An Nhiên rời đi, anh ta lấy điện thoại ra, mở giao diện tin nhắn, sau đó ẩn mở tin nhắn mới nhất.
Sau khi thấy đối phương gửi ảnh chụp đến, anh ta nhếch môi, rồi chọn ra mấy tẩm ảnh trông tương đối mập mở, lưu lại, gửi cho Lệ Đình Phong.
Chuyện hôm nay gặp được Thẩm An Nhiên là hoàn toàn tình cờ, anh ta cũng không ngờ lại có thể thu hoạch được một mở lớn đến thế, ngược lại anh ta cũng muốn xem xem sau khi Lệ Đình Phong nhận được những tấm hình này thì sẽ có phản ứng gì.
Liệu anh ta có thể thật sự không bận tâm chút nào, sẽ tin tưởng lời Thẩm An Nhiên nói không? Trong lòng anh sẽ không nảy sinh chút ngăn cách nào sao?
Sau khi Lục Cảnh Xuyên nhìn thấy đối phương đã nhận được tin nhắn, anh ta cười lạnh, đối mắt vẫn giữ nguyên vẻ sắc sảo, bỏ điện thoại vào trong túi áo.
….
Lúc này Lệ Đình Phong đang xử lý công việc trong văn phòng tổng giám đốc của tập đoàn, vì một cuộc điện thoại ban nãy với Thẩm An Nhiên mà lúc này trái tim anh đứng ngồi không yên, trong lòng vô cùng khó chịu.
Anh không thể đọc hiểu được bất cứ một chữ nào trên màn hình máy tính, huyệt Thái Dương đau đớn, anh ngồi trên ghế da, lấy tay trái đỡ đầu, tay phải thì kẹp một điếu thuốc còn đang hút dở.
Điện thoại đặt trên bàn bỗng nhiên rung lên, Lệ Đình Phong hơi nghiêng đầu nhìn sang.
Khi thấy cái tên hiện lên trên tin nhắn, đôi mắt đen thâm thủy của anh càng âm u đến đáng sợ, trông u ám lạnh lùng không chứa chút hơi ấm nào.
Anh ấn mở tin nhắn ra, khi thấy được ảnh chụp bên trong, mỗi tế bào trên cơ thể anh giống như bị thiêu đốt.
Bên trong tổng cộng có năm bức ảnh, người trong ảnh chính là Lục Cảnh Xuyên và Thẩm An Nhiên.
Nhìn những động tác thân mật của bọn họ trong tấm ảnh tưởng chừng họ mới là một đôi vợ chồng ân ân ái ái vậy.
Trong rạp chiếu phim, người đàn ông tựa đầu lên vai của Thẩm An Nhiên, trong nhà hàng Tây, hai người ngồi ở bàn dành cho tình nhân, thậm chí còn có ảnh Thẩm An Nhiên kết bạn zalo với Lệ Đình Phong.
Ngoài sự tức giận, trong mắt Lệ Đình Phong càng mang về phức tạp không thể nói rõ, trái tim anh như chùng xuống tận đẩy. Đây chính là một mình xem phim mà Thẩm An Nhiên nói đến sao? Còn có ăn cơm một mình nữa?
Anh thật sự không ngờ tới, cho dù Thẩm An Nhiên đã mất đi kí ức, đầu óc trở nên chậm chạp nhưng vẫn nói dối một cách linh hoạt như vậy!
Mà điều anh càng không ngờ tới chính là việc Lục Cảnh Xuyên lại ở cùng một chỗ với Thẩm An Nhiên.
Trong mắt Lệ Đình Phong lóe lên sự hung ác, anh nắm chặt điện thoại ném mạnh vào tường, điện thoại rơi trên mặt đất, màn hình bị đập nát.
Anh đẩy cái ghế sau lưng ra một bên, bước về phía cửa, đúng vào lúc này Triệu Việt cũng cầm tài liệu tới, nhìn thấy sắc mặt nặng nề của Lệ Đình Phong, anh ta vô thức dừng bước.
“Tổng giám đốc Phong, ngài muốn đi đâu vậy?”.
“Đi về”
“Nhưng buổi chiều còn có buổi hội nghị quan trọng…
“Lùi đi. Hiện tại anh chỉ muốn ngay lập tức trở về chất vấn Thẩm An Nhiên tại sao lại lừa anh, có biết rất rõ điều anh ghét nhất chính là lừa dối mà.
Bước chân Lệ Đình Phong dừng lại, ngay lúc Triệu Việt tưởng là anh đã thay đổi ý định, muốn tiếp tục làm việc thì Lệ Đình Phong đã nhặt chiếc điện thoại đã nát bươm lên.
“Đến cửa hàng điện thoại mua cho tôi một chiếc, sáng mai đưa đến phòng làm việc cho tôi”
“…Vâng. Triệu Việt lén lút nhìn chiếc điện thoại Lệ Đình Phong cầm trên tay, điện thoại bị vỡ đến thế này, cũng có thể tưởng tượng ra anh đã tức giận đến mức nào.
Mặc dù trong công việc, Lê Đình Phong rất nghiêm khắc nhưng anh không bao giờ tức giận, lần này hiển nhiên là vì chuyện trong nhà.
Triệu Việt nghĩ ngay đến Thẩm An Nhiên.
Lệ Đình Phong đi rồi, Triệu Việt cũng chỉ có thể dời lịch họp lại.
…
Để tránh mưa, Thẩm An Nhiên đứng ở cửa trung tâm thương mại đón xe, một cơn gió lạnh cùng mưa phùn thổi đến khiến cho cơ thể Thẩm An Nhiên run rẩy, những cô vẫn cầm chắc bánh gato trong tay.
Đồ ngọt có thể khiến tâm trạng người khác trở nên vui vẻ, chỉ hi vọng sau khi Lệ Đình Phong ăn bánh gatô xong sẽ không quá tức giận nữa.
Thẩm An Nhiên muốn trực tiếp đến tập đoàn Đại Phong tìm Lệ Đình Phong, nhưng cô lại không biết nơi làm việc của Lệ Đình Phong ở chỗ nào.
Sau khi do dự một chút, cô lo sợ không yên gọi điện cho Lệ Đinh Phong,
Điện thoại được kết nối, vừa mới đổ chuông mấy giây thì đối phương đã nghe điện thoại.
“Anh Phong, em mang bánh gato đến này, công ty của anh ở đâu? Em đến tìm anh”
“Không cần, em về nhà chờ anh đi.” Nói xong, anh cũng không đợi cho Thẩm An Nhiên trả lời, cúp máy luôn.
Thẩm An Nhiên đứng lặng ở đó, gió lạnh không ngừng thổi về phía cô, nhưng cô lại không thấy lạnh chút nào bởi trong lòng cô còn lạnh lẽo hơn bên ngoài da thịt nhiều.
Lòng cô nhói đau chua chát, Thẩm An Nhiên cắn răng, đôi mắt đỏ lên vì tủi thân.
Cô vốn dĩ rất tự tin cho rằng, Lệ Đình Phong sẽ tin tưởng cô, sẽ cho cô sự tôn trọng, nhưng hôm nay, thái độ của Lệ Đình Phong thay đổi đến mức cô không thể đoán được suy nghĩ của anh. Cô thấy mình trở tay không kịp, trong tình thế nước cờ liên tục thay đổi, khí thế lúc lên lúc xuống, đối với những yếu tố không chắc chắn, con người hầu như đều sẽ cảm thấy lo lắng và sợ hãi.
Thẩm An Nhiên thở dài nặng nề, trái tim cô giống như bị tảng đá nặng đè lên, khiến cho lòng cô luôn luôn buồn bực không vui.
Xe taxi dừng lại ở cửa, sau khi Thẩm An Nhiên đối chiếu biển số xe thì đi ra khỏi trung tâm thương mại, cẩn thận bảo vệ bánh gato trong ngực.
Khoảng cách từ đây về nhà rất ngắn, chỉ mất vài phút đi taxi.
Quản gia Lý cầm chén trà đứng ở cửa, mắt nhìn về phía xa, thấy Thẩm An Nhiên trở về, mắt quản gia sáng lên: “Bà chủ, cô về rồi, cô đã uống thuốc chura?”
“Cháu uống rồi.
Quản gia nhìn ngón tay của cô bị lạnh đến đỏ lên, bước nhanh đến: “Bà chủ, cô đang cầm cái gì trong tay vậy?” Ông ta hỏi rồi chìa tay ra: “Để tôi cầm giúp cô, cô nhanh chóng vào nhà tắm nước nóng đi.
Quản gia Lý đáng tuổi bố cô, tất cả mọi người trong căn nhà này đều đối xử với cô rất tốt, Thẩm An Nhiên không có người thân nên đều coi bọn họ giống như người thân trong nhà.
Nhìn nụ cười hiền từ trên mặt quản gia Lý, Thẩm An Nhiên cảm thấy người mình cũng không còn lạnh như vậy nữa, cô lắc đầu: “Chủ Lý, cháu tự cầm được rồi.”
“Chuyện đó… Vậy được rồi”
Thẩm An Nhiên xách bánh gato về phòng ngủ, đặt ở chiếc bàn đầu giường.
Cô không tắm rửa, chỉ là dùng khăn tắm sạch lau khô mái tóc ướt, sau đó thay quần áo đi ngủ.
Cơ thể người mắc bệnh ung thư đều rất yếu, không chịu được cảnh dãi gió dầm mưa, không chịu được lạnh, lại thêm việc cô uống thuốc chưa được bao lâu, đầu óc cô choáng váng, không nhịn được mà muốn đi ngủ.
Cả người cô được tự do, không gian xung quanh bỗng nhiên trở nên im ắng, ngoại trừ tiếng mưa bên ngoài thì không còn nghe được âm thanh gì khác.
Thẩm An Nhiên ngồi cạnh giường, cụp mắt nhìn tấm thảm đậm màu phủ trên mặt đất một lúc rồi cởi giày, giảm chân trần lên tầm thảm, cảm giác mềm mại khiến cho đầu óc cô được thả lỏng một chút.
Thẩm An Nhiên nghiêng đầu thất thần một lúc, sau đó lên giường đắp chăn, mở điện thoại lên.
Không ai gọi điện thoại, cũng không ai gửi tin nhắn cho cô, cô xem đồng hồ, là hai giờ chiều.
Lệ Đình Phong tan làm về nhà lúc sáu giờ, sau khi kiểm tra xác nhận điện thoại không bị bật chế độ yên lặng, Thẩm An Nhiên đặt đồng hồ báo thức lúc bốn giờ.
Ba giờ chiều, một chiếc xe sang trọng chạy vào trong biệt thự, dừng trước cửa bãi đỗ xe.
Lệ Đình Phong đẩy cửa xe ra rồi đi xuống, đôi môi mỏng của anh mím chặt lại, sắc mặt vừa nặng nề vừa tức giận, bên trong con người đen như mực tựa như có một trận gió tuyết đang ngưng tụ sắp ùn ùn kéo đến.
Chương 232: Nổi giận và nghi ngờ
“Thẩm An Nhiên về chưa?” Lệ Đình Phong vừa về đến biệt thự đã lập tức hỏi quản gia Lý.
“Đã về rồi ạ, chắc bây giờ cô ấy vẫn còn đang ngủ trong phòng.”
Gan cô cùng lớn thật, lúc này mà vẫn ngủ được.
Lệ Đình Phong nhíu chặt lông mày, anh hơi nheo mắt, sắc mặt tái xanh, cơ bắp trên mặt như đang giật loạn lên, cố gắng hết sức kiềm chế một loại cảm xúc đã bị nén xuống từ lâu.
Lệ Đình Phong lạnh lùng nhìn lên tầng, trực tiếp đi lên, bước về phía phòng ngủ, anh không thay giày, tiếng giày da giẫm trên sàn nhà rất rõ ràng, cũng rất vội vàng gấp rút, có thể lờ mờ cảm nhận được tâm trạng đang bị dồn nén của anh.
Trong lòng quản gia Lý có chút lo lắng không yên, ông ta nói với mấy người thím Trương: “Mọi người ở dưới nhà đi, tôi đi lên xem một chút.”
Thím Trương lo lắng: “Tôi nhìn sắc mặt của tổng giám đốc Phong có vẻ không tốt lắm, mong hai người không cãi nhau.
Thím Lưu đứng bên cạnh trấn an: “Chắc là không đầu, dù sao tổng giám đốc Phong cũng yêu bà chủ như vậy.
Trong chuyện tình cảm, chẳng có gì là tuyệt đối, một khi đã có nghi ngờ thì sẽ nảy sinh xa cách.
Quản gia Lý lắc đầu, lặng lẽ đi theo lên tầng.
Lệ Đình Phong đi đến cửa phòng ngủ, không chút do dự đẩy cửa ra, lúc này trong phòng vô cùng yên tĩnh, không nghe thấy bất kì tiếng động nào, anh đi vào, nhìn người phụ nữ đang ngủ trên giường.
“Thẩm An Nhiên.” Môi Lệ Đình Phong mấp máy, giọng anh không to nhưng trong không gian yên tĩnh như vậy lại vô cùng rõ ràng, thậm chí có thể nghe được cả âm cuối trầm thấp.
Dưới tác dụng của thuốc, Thẩm An Nhiên ngủ rất sâu, đến cả mí mắt cũng không nhấc lên.
Không thể không nói lúc cô ngủ trông rất ngoan ngoãn, khiến cho người khác không nỡ quấy rầy, nhưng khi Lệ Đình Phong vừa nhìn thấy chiếc bánh gato trên tủ đầu giường thì đôi mắt vốn đã dịu xuống đột nhiên lại bừng bừng lửa giận.
Anh nhìn thương hiệu trên hộp bánh gato rồi lại nhìn gương mặt nhỏ đang ngủ say của Thẩm An Nhiên, nhớ tới mấy bức ảnh trong điện thoại di động, càng nhìn càng thấy tức giận.
Anh bỗng nhiên vung tay ném mạnh chiếc bánh gato xuống dưới đất, bánh gatô rơi ra, kem matcha bắn tung tóe trên tấm thảm tối màu càng trở nên chướng mắt.
Thẩm An Nhiên lập tức bị dọa tới mức bật dậy, mở đôi mất mờ mịt hơi nước, bối rối vô cùng nhìn Lệ Đình Phong.
“Anh Phong..” Cô mở miệng, còn chưa kịp nói ra một câu đầy đủ thì cổ tay đã bị Lệ Thanh nằm chặt lấy.
Đau quá.
Trong nháy mắt, cô tỉnh táo hẳn, cổ tay bị Lệ Đình Phong nằm chặt đến mức trắng bệch, anh dùng lực rất mạnh giống như đang muốn bóp nát xương cổ tay của cô, Thẩm An Nhiên không thể không nương theo lực kéo của anh mà chống người ngồi dậy.
Lệ Đình Phong quát lên: “Tại sao em lại lừa anh!”
Cơ thể Thẩm An Nhiên run lên theo bản năng, đầu cô choáng váng, dù đã tỉnh táo nhưng cô lại cảm thấy mình vẫn còn đang gặp ảo giác, Lệ Đình Phong tức giận trước mặt cô sao lại lạ lẫm đến vậy.
Rõ ràng tối hôm anh vẫn còn ôm cô, nhẹ nhàng chìm vào giấc ngủ, nhưng hôm nay anh lại trừng mắt tức giận nhìn cô.
Cô không hiểu rốt cuộc mình đã gây ra tội ác tày trời gì mà lại khiến cho anh tức giận đến vậy.
Thẩm An Nhiên không thể không nhớ đến những lời mà Lục Cảnh Xuyên đã nói với cô ở trong nhà hàng phương Tây.
Nếu như Lệ Đình Phong thật sự yêu cô, anh sẽ tin tưởng cô, sẽ tôn trọng cô.
Cô không thể tiếp tục giống như dây tơ hồng, chỉ có dựa vào anh mới có thể sống được nữa.
Thẩm An Nhiên hít sâu một hơi, ngẩng đầu nhìn thẳng vào đôi mắt u ám của Lệ Đình Phong, “Em lừa anh cái gì?”
Vì vừa ngủ dậy nên cổ họng cô rất khô, giọng cô khàn khàn trầm thấp giống như bị ép từ khí quản ra vậy.
Lệ Đình Phong nhìn dáng vẻ không biết điều này của Thẩm An Nhiên, cơn tức trong lồng ngực như muốn thiêu cháy cả cơ thể anh.
Anh hất tay Thẩm An Nhiên ra, lấy chiếc điện thoại đã bị ném hỏng ra, ấn mở album ảnh của tin nhắn, ném vào người Thẩm An Nhiên, trực tiếp ném trên ngón tay cô.
Thẩm An Nhiên cắn răng nhịn đau, đầu ngón tay run rầy, cũng không biết vì đau hay vì sợ. Lưng cô túa ra một lớp mồ hôi lạnh mỏng.
“Đây chính là một mình xem phim, một mình ăn cơm mà em nói sao?” Lê Đình Phong thâm trầm nói: “Em tự mình nhìn cho ký đi”
Sắc mặt Thẩm An Nhiên tái nhợt, một lúc lâu sau mới cầm điện thoại lên, ấn mở màn hình đã vỡ nát, cô rất nhanh đã nhìn thấy được mấy tấm ảnh bên trong.
Có ảnh chụp Lục Cảnh Xuyên dựa vào vai cô ngủ, có ảnh hai người cùng ngồi ăn trên bàn dành cho tình nhân, còn có cả ảnh kết bạn zalo.
Trong tất cả các bức ảnh đều là hai người bọn họ, từ mọi góc độ, nhìn thì có vẻ thân mật nhưng thật ra chẳng có chuyện gì xảy ra hết.
Cô nhíu mày, không biết là ai đã chụp những tấm hình này, nghĩ đi nghĩ lại đều cảm thấy không thể không liên quan đến Lục Cảnh Xuyên.
“Em đi xem phim một mình, đến lúc gần hết phim thì anh ta ngủ thiếp đi, dựa đầu vào vai em, em không đẩy anh ta ra nổi.
“Vậy nên em để kệ cho anh ta dựa vào sao?
“Em đã nói em không đầy được anh ta ra rồi, anh còn muốn thế nào nữa! Vốn đi em cũng không quen biết gì anh ta, em không biết tại sao anh lại tức giận nữa!”
Lệ Đình Phong không thèm để ý đến gương mặt tái nhợt của cô, mỉm cười chế nhạo: “Em không biết anh ta mà lại cùng nhau đến nhà hàng dành cho tình nhân, ngồi bàn dành cho tình nhân, lại còn gọi món dành cho tình nhân sao?”
Chương 233: Anh em cùng cha khác mẹ.
Lúc Thẩm An Nhiên nói với Lệ Đình Phong cô ăn cơm một mình là do không muốn dây dưa quá nhiều với Lục Cảnh Xuyên, hơn nữa lúc đó cô vốn chỉ định ghép bàn ăn rồi chia đôi tiền trả, người nào ăn của người nấy, cũng không được tính là ăn cơm cùng anh ta.
Nhưng những bức ảnh xuất hiện trong điện thoại của Lệ Đình Phong khiến cô trăm miệng khó cãi, cũng chứng thực những lời nói kia của Lục Cảnh Xuyên.
Lệ Đình Phong không có lấy một chút tín nhiệm nào với cô cả.
Suốt trên đường đến khi về đến nhà đi ngủ, ở trong lòng Thẩm An Nhiên đều đang đánh cược, nhưng điều cô không ngờ đến chính là bản thân sẽ thua đến mức tan tành như vậy.
Đến cả lời giải thích của cô, Lệ Đình Phong cũng không tin.
Trong mắt Lệ Đình Phong, sự im lặng của cô chính là ngầm thừa nhận chột dạ, điều này càng khiến anh tức giận hơn, anh nắm lấy cắm của Thẩm An Nhiên, từ trên cao nhìn xuống mà trừng mắt nhìn cô: “Đúng là cho dù cô có mất trí nhớ rồi cũng không quên đi quyến rũ người khác!”
“Tôi không có quyến rũ người khác.” Thẩm An Nhiên nhìn khuôn mặt như bao trùm một tầng sương lạnh lẽo của Lệ Đình Phong, tim như bị dao cửa: “Mấy bức ảnh này của anh có thể nói lên cái gì chứ? Chẳng qua chỉ là xem phim rồi ăn cơm thôi, chẳng lẽ đến việc tôi kết bạn cũng không được sao?”
“Kết bạn?” Lệ Đình Phong cười một cái lạnh lẽo: “Đây chính là thủ đoạn kết bạn của cô sao? Thẩm An Nhiên, tôi thật sự không ngờ lá gan của cô lại lớn như vậy, có phải cô quên mất cô là vợ của tôi rồi hay không hả? Cô vì một người đàn ông mà dám bịa ra mấy lời nói dối này để lừa gạt tôi sao?”
Bất luận Thẩm An Nhiên có nói cái gì anh cũng đều không tin, loại hạt giống nghi ngờ vô căn cứ này một khi đã gieo xuống thì có diệt thế nào cũng không diệt sạch được.
Lệ Đình Phong kiêu ngạo lại ích kỷ, chuyện anh căm ghét chính là bị người thân nhất của mình lừa gat.
Nếu như ngay từ ban đầu Thẩm An Nhiên thành thật nói rõ ràng thì anh cũng sẽ không tức giận đến như vậy.
Mà một phần lớn nguyên nhân khiến hiện tại anh thấy tức giận là vì người hôm nay Thẩm An Nhiên làm quen chính là Lục Cảnh Xuyên.
Anh ta chính là người anh em cùng cha khác mẹ với anh, mười mấy năm trước bố mẹ anh gặp tại nạn xe cộ dẫn đến tử vong, anh ta được ông cụ Lê đón đến nhà họ Lệ ở, họ của anh ta là theo họ mẹ cho đến tận hôm nay vẫn chưa được sửa lại.
Nghĩ lại hàng loạt những chuyện trước đó, dạ dày của Lệ Đình Phong đột nhiên sinh ra cảm giác buồn nôn.
“Sau khi ăn cơm trưa với nhau xong còn không quên gói cả đồ ngọt mang về, cô phải nhớ thương cải bữa cơm trưa đấy đến mức nào hả? Còn kết bạn zalo, có phải cô định nói chuyện phiếm với ‘người bạn tốt’ này ở sau lưng tôi không hả?”
Thẩm An Nhiên tức đến mức hốc mắt đỏ bừng: “Lệ Đình Phong cái tên khốn kiếp này! Tôi chưa từng nghĩ như vậy bao giờ!”
Thẩm An Nhiên vừa nói dứt lời, đối phương đã vươn tay ra bóp cầm cô, có hơi đau, sau đó cô bị ép ngẩng đầu lên. Một nụ hôn nóng hầm hập mang theo cả trừng phạt lập tức rơi xuống.
Vừa hôn xong, Thẩm An Nhiên lại bị anh bóp cắm rồi nâng lên, mặt đối mặt mà nhìn anh, ảnh mắt của Lệ Đình Phong vừa tăm tối, phiền muộn lại hung ác, giống như thể ánh sáng lạnh lẽo lóe lên từ con sói tàn ác: “Nếu cô thật sự dám nghĩ như vậy, thì tôi sẽ nhốt cô lại, không cho cô tiếp xúc với những người khác.
Lệ Đình Phong có phản ứng mạnh mẽ như vậy khiến cho Thẩm An Nhiên rất bất ngờ, sau khi cô bị mất trí nhớ thì ấn tượng của cô từ trước đến nay về Lệ Đình Phong chính là dịu dàng, cô chưa từng nghĩ anh sẽ nổi giận với cô, sẽ tàn nhẫn mà nghĩ tới việc nhốt cô lại.
Nguyên nhân trong chuyện này chẳng lẽ không chỉ vì cô lừa gạt anh? Hơn nữa, rốt cuộc Lục Cảnh Xuyên là ai, có quan hệ gì với Lệ Đình Phong?
Nhìn thấy Thẩm An Nhiên ở dưới thân mình thất thần, Lệ Đình Phong lại càng tức hơn, anh cũng không ngờ bản thân lại có phản ứng mạnh mẽ như vậy, thể nhưng vừa nghĩ đến chuyện Thẩm An Nhiên đi xem phim rồi lại đi ăn cơm cùng Lục Cảnh Xuyên, thậm chí còn làm một số chuyện gì khác là anh lại tức đến mức toàn thân phát run, làm thế nào cũng không dẹp lặng được lệ khí trên người mình.
Nếu nói anh và Lục Cảnh Xuyên là anh em có quan hệ huyết thống thì không bằng nói hai người chính là thủ địch chán ghét lẫn nhau thì hơn, bọn họ lúc nào cũng tranh giành cùng một thứ đồ, mà Lục Cảnh Xuyên lại càng không từ thủ đoạn!
Lệ Đình Phong quen biết Lục Cảnh Xuyên mười mấy năm trời, anh ta rốt cuộc là người như thế nào, trong lòng anh biết rất rõ ràng, một tên tâm địa gian xảo, chưa có một người nào anh ta không dụ dỗ nổi, nói không chừng người đơn thuần như Thẩm An Nhiên chỉ trong chớp mắt đã rơi vào cạm bẫy của anh ta.
Chương 234; Hôn nhân không có sự tin tưởng tựa như một nằm cát vậy, gió khẽ thổi là bay đi hết.
Lệ Đình Phong quen biết Lục Cảnh Xuyên mười mấy năm trời, anh ta rốt cuộc là người như thế nào, trong lòng anh biết rất rõ ràng, một tên tâm địa gian xảo, chưa có một người nào anh ta không dụ dỗ nổi, nói không chừng người đơn thuần như Thẩm An Nhiên chỉ trong chớp mắt đã rơi vào cạm bẫy của anh ta.
Vừa nghĩ đến cảnh tượng Thẩm An Nhiên bị Lục Cảnh Xuyên lừa đi mất là Lệ Đình Phong lại hận không thể tháo cô gái đang ngồi trước mặt mình ra thành tám khúc rồi nuốt vào trong bụng mình.
Lệ Đình Phong cắn răng, tay bóp chặt cắm của Thẩm An Nhiên như thể muốn bóp nát nó.
Lòng Thẩm An Nhiên đau như dao cửa, cô mim chặt môi, nước mắt từ trong hốc mắt tràn ra, đây chính là chồng cô sao? Một người thà tin vào mấy bức ảnh cũng không chịu tin lời cô nói.
Nói không chừng hiện tại trong lòng anh còn đang cho rằng cô là một con điểm sang, như thế bất kỳ một người nào cô cũng có thể cưỡi.
Cô khế thu lại sự đau đớn trong mắt, khăn giọng nói: “Lệ Đình Phong, tôi ra ngoài làm quen với người nào, làm chuyện gì thì có liên quan gì đến anh? Anh dựa vào cái gì mà muốn giới hạn sự tự do của tôi! Tôi là một con người chứ không phải con chim hoàng yến bị nhốt trong lồng của anh.”
Lúc này, hai mắt của Lệ Đình Phong lạnh lẽo như thể băng tuyết đông cứng lại, anh gật đầu, nghiến răng nghiến lợi nói: “Chúng ta có quan hệ gì? Có cần tôi chứng minh cho cô xem không!”
Lời nói vừa dứt, chỉ nghe thấy tiếng vải bị xé roẹt một tiếng, bộ đồ ngủ tơ tằm Thẩm An Nhiên mặc trên người trực tiếp bị Lệ Đình Phong xé nát, cô không kịp ngăn cản nụ hôn mang theo sự cắn xé ùn ùn kéo đến trên thân mình.
Thẩm An Nhiên đau đến nỗi mặt mũi trắng bệch, nước mắt ứa ra ngày càng nhiều, ngoại trừ nỗi đau đớn trên cơ thể, cô còn phải hứng chịu những lời nói sỉ nhục của Lệ Đình Phong.
“Nếu hôm nay tôi mà không gọi cuộc điện thoại đó đến để “quan tâm” cô một tí thì có phải là đến cả phòng các người cũng đặt xong rồi, ở trên giường giống như chúng ta hiện giờ hay không” Lệ Đình Phong vừa nói vừa hung hăng nhéo lớp da thịt mịn màng trên eo của cô.
Lời anh nói càng ngày càng khó nghe, sắc mặt của Thẩm An Nhiên cũng ngày càng khó coi, cô nhấc tay lên rồi dùng lực tát một cái lên mặt anh.
Cô dùng hết toàn bộ sức lực, thế nhưng anh chỉ hơi nghiêng đầu đi một chút, lực có tính tương hỗ vậy nên lòng bàn tay của Thẩm An Nhiên bắt đầu đỏ lên, đầu ngón tay cũng đau đến mức run lên.
Sắc mặt của Lệ Đình Phong trầm xuống: “Cô vì h anh ta mà đánh tôi?”
Lồng ngực của Thẩm An Nhiên phập phồng lên xuống, giọng nói khàn đặc như thể nặn từng chút một từ trong cổ họng ra vậy: “Tôi muốn đánh anh thì đánh, còn cần phải vì ai sao?”
Thẩm An Nhiên hít vào một ngụm khí lạnh, nức nở nói: “Lệ Đình Phong, chúng ta ly hôn đi, giữa chúng ta không có sự tin tưởng, cho dù ở bên cạnh nhau cũng chỉ làm cả hai bị tổn thương thôi..” Cô cuối cùng cũng nói ra được rồi.
Trong những ngày này, cô thật sự rất thích Lệ Đình Phong, bởi vì mất trí nhớ nên cô cũng tự cho rằng tất cả những điều anh làm là vì anh yêu cô sâu đậm, có thể tin tưởng cô vô điều kiện thế nhưng cô lại thua bởi mấy bức ảnh.
Nếu như hôn nhân đã không có sự tin tưởng vậy còn không bằng kết thúc nó đi, cô không tin sau khi rời xa Lệ Đình Phong thì cô không sống nổi.
Trong mắt của Thẩm An Nhiên mang theo sự kiến quyết vô cùng quen thuộc, trước khi cô bị mất trí nhớ, cô cũng hay dùng ánh mắt như vậy nhìn anh, khiến cho lòng anh kinh hãi run rẩy.
“Cô muốn ly hôn với tôi?”
“Đúng vậy. Thẩm An Nhiên lặp lại một lần nữa “Chúng ta ly hôn đi”
“Cô đừng mơ!” Hai mắt anh đỏ như máu, bên trong còn có cả sự sợ hãi, phẫn nộ, vội vàng, bất an, rõ ràng anh rất sợ Thẩm An Nhiên đưa ra đề nghị ly hôn, nhưng trên miệng lại không buông tha cho cỖ.
“Ly hôn để thành toàn cho cô và người đàn ông khác sao, vậy còn không bằng để tôi đi chết đi!” Ngay lập tức, trong đầu anh nghĩ rất nhiều thứ, anh và Thẩm An Nhiên đã ly hôn từ lâu rồi, nếu như Thẩm An Nhiên thông minh một chút phát hiện ra cái gì, chỉ e sẽ kích thích cô nhớ lại gì đó, mà đến lúc đấy anh sẽ như nước đã đổ đi rất khó hốt lại.
Chỉ là nghĩ thôi mà chân tay anh đã lạnh ngắt, càng thêm thù hận Lục Cảnh Xuyên.
Thẩm An Nhiên như thể lần đầu tiên quen biết Lệ Đình Phong vậy, anh tựa như một người xa lạ khiến người ta cảm thấy sợ hãi.
“Lệ Đình Phong, anh kêu tôi phải tránh xa những người đàn ông khác, thể còn anh có làm được chuyện không tiếp xúc với phụ nữ không? Anh dám nói trong công ty của anh không có phụ nữ không? Anh chưa từng chơi trò mập mờ với ai sao, còn có cái người tên Hạ Minh Nguyệt lần trước đến đây nữa, cô ta thật sự chỉ là em gái kết nghĩa của anh thôi sao?”
Từ sau ngày Hạ Minh Nguyệt đến đây, cô đã phát giác ra được gì đó rồi, cô không nói không có nghĩa là cô không để ý, cũng không có nghĩa cô thật sự ngu ngốc.
Bất luận là đôi dép lê của Lệ Đình Phong hay những lời cuối cùng mà Hạ Minh Nguyệt nói, tất cả đều đang chứng thực một điều rằng hai người đó có chuyện giấu cô.
Nhìn thấy khuôn mặt Lệ Đình Phong ngay lập tức cứng đờ mặt, điều này càng chứng thực ý nghĩ của cô: “Tôi mất trí không có nghĩa là tôi ngu xuẩn, nếu như tình yêu của anh dành cho tôi chỉ đơn giản là dục vọng chiếm hữu vậy thì xin anh hãy buông tay, đừng để tôi phải thù hận anh”
Một câu nói bình thản của cô tựa như một con dao đâm thẳng vào trong tim anh vậy, đau đến mức máu me đầm đìa, nhưng anh không muốn buông tha cho cô.
Giống như lúc trước vậy, rõ ràng anh biết Thẩm An Nhiên sợ đau nhưng anh vẫn không nhịn được làm cô bị đau, muốn cô ghi nhớ, nhớ kỹ anh mới là người đàn ông của cô.
“Bên cạnh tôi chỉ có một người phụ nữ là cô, mà cô cũng cũng chỉ được có một mình tôi.” Anh lại cắn xé mỗi cô một lần nữa, lần này anh không để cô giãy dụa, đến cả hít thở cũng không cho cô hít thở.
Thẩm An Nhiên như người đuối nước đang cố sức giãy dụa vậy, cô dùng sức đánh lên vai của Lệ Đình Phong, muốn cào anh nhưng khổ nỗi đến móng tay cũng không có.
Lệ Đình Phong nói anh ghét nhất là bị người thân nhất của mình lừa dối, chẳng nhẽ cô không như anh sao?
Người đàn ông một giây trước còn ôm cô nói yêu cô, chớp mắt cái đã không nhận người, chữ yêu này anh nói ra nhẹ nhàng đến mức nào thì khi thu về cũng có thể nhẹ nhàng như thế, đến cả một chỗ trống cũng không giữ lại.
Vào lúc kịch liệt nhất, ngón tay của Thẩm An Nhiên bị đập vào trên đầu giường, đầu ngón tay truyền đến từng cơn đau đớn như thể bị kim đâm vào da thịt.
Cơn đau đớn như vậy biến mất rất nhanh chóng, nhưng nó lại chiếm cứ chỗ sâu nhất trong đại não, chỉ nghĩ đến thôi đã vô thức run rẩy.
Thẩm An Nhiên cắn răng, nếm được mùi máu tanh trong cổ họng, cô rất đau, hiện tại cô thà rằng cắn đến mức chảy máu cũng không muốn để lộ ra dáng vẻ yếu ớt một tí nào.
“Lệ Đình Phong, cái tên lừa đảo nhà anh..” Giọng nói của Thẩm An Nhiên dần dần bị bọt máu ở cổ họng bao phủ, khiến người ta có chút không nghe rõ lời cô nói.
Lệ Đình Phong cắn vành tai của cô, ngón tay lau đi giọt lệ bên khoé mắt của cô.
Thế nhân thường nói, đau khổ chỉ cần nhìn một chút rồi sẽ qua đi thôi, cô đã nhịn rồi nhưng sao vẫn còn cảm thấy đau quá.
Chương 235: KHông hợp nhau thì chia tay.
Sự trừng phạt nặng nề của Lệ Đình Phong phát tiết trên người của Thẩm An Nhiên, anh không thực hiện biện pháp an toàn, làm xong rồi mới nhớ ra.
Thẩm An Nhiên bị ung thư dạ dày, không thể mang thai được, anh nhanh chóng đứng dậy sửa sang lại quần áo rồi ra khỏi phòng.
Thẩm An Nhiên nằm trên giường, cơ thể nặng nề, đến mức chỉ cần động một đầu ngón tay thôi cũng thấy khó khăn, cô nghiêng người nằm sấp nhìn Lệ Đình Phong rời khỏi phòng, sau khi anh quay lại, trên tay anh cầm một cốc nước và một viên thuốc.
“Uống nó đi.”
Thẩm An Nhiên nhìn thuốc trong tay anh mà thấy cả người lạnh lẽo, thuốc uống sau khi làm chuyện đó còn có thể là thuốc gì được chử.
Như vậy cũng tốt, nếu lỡ không cẩn thận mà có con thì lúc ấy muốn đi cũng không đi nổi nữa.
Lệ Đình Phong đứng bên mép giường, vẻ mặt anh lạnh lùng, từ trên cao nhìn xuống cô, Thấm An Nhiên thở dốc một hơi, dồn sức nâng tay phải đang run run lên cầm lấy viên thuốc kia rồi nhét vào trong miệng.
Bình thường cô uống một viên thuốc thôi là phải uống hết cả nửa cốc nước mới có thể nuốt xuống được, bây giờ cô lại cứng rắn cắn nát nó ra rồi hoà với nước bọt nuốt xuống, trong khoang miệng đều là vị đắng chát của thuốc.
Cô nhịn không được nôn khan một tiếng, nước mắt đảo quanh trong hốc mắt, cô vội vàng đưa tay lên bịt miệng lại, ngước mắt lên nhìn Lệ Đình Phong.
Trong miệng rất đắng nhưng trong tim còn đẳng hơn, đợi phản ứng kích thích đó dần dần dịu xuống, cô mới quật cường nói: “Anh yên tâm, tôi sẽ không nhổ nó ra đâu”
Nghe thấy những lời này của cô, đôi đồng tử của Lệ Đình Phong loé lên một tia sáng, cánh mỗi anh khẽ mấp máy nhưng đến cuối cùng vẫn không nói gì.
Điện thoại đặt ở tủ trên đầu giường rung lên, Lê Đình Phong nghe tiếng nhìn theo thì thấy là điện thoại của Thẩm An Nhiên.
Anh cầm điện thoại lên rồi mở ra, trên màn hình hiển thị tin nhắn zalo, không nghi ngờ gì nữa chính là tin nhằn mà Lục Cảnh Xuyên gửi tới.
Thẩm An Nhiên cũng đã nhìn thấy, cô không nói tiếng nào đợi Lệ Đình Phong mở miệng.
Lệ Đình Phong bỏ tên của Lục Cảnh Xuyên vào danh sách đen rồi xóa đi ngay trước mặt của cô, sau đó vứt điện thoại lên trên tủ rồi rời đi.
Thẩm An Nhiên nhìn theo bóng lưng lạnh lùng của anh, từ trước đến nay cô đều rất kìm nén cảm xúc của chính mình, cho dù có khóc cũng là lặng lẽ mà khóc, cô mở miệng gọi anh lại.
“Lệ Đình Phong.”
Lệ Đình Phong dừng bước nhưng không quay đầu lại.
Thẩm An Nhiên hỏi tiếp: “Anh có yêu tôi không?”
“Tôi yêu em, cả đời này chỉ yêu một mình em, vậy nên em đừng hòng rời khỏi tôi” Buông tay Thẩm An Nhiên rồi nhìn cô ở bên cạnh người khác còn không bằng để anh đi chết.
Anh không dám quay đầu đối diện với ánh mắt lạnh lẽo rạn nứt đó của Thẩm An Nhiên, anh nhấc chân đi ra khỏi phòng, lần này là đi rồi không quay lại nữa.
Thẩm An Nhiên nghe thấy tiếng xe ở dưới lầu, cô vùi mặt vào trong chăn, xung quanh hốc mắt bị những giọt nước mắt nóng ẩm nhuộm đều, đau đớn, nóng rát.
Một lúc lâu sau, Thẩm An Nhiên mới chống người đứng dậy, đi đến trước tủ quần áo lấy một bộ sạch sẽ khác mặc lên người.
Cô không có nhiều sức lực dư thừa, mặc quần áo xong lại ngã xuống giường, mãi cho đến tận bảy giờ tối thím Trương lên lầu gọi cô dậy ăn cơm.
Nhìn ảo ngủ bị xé nát trên mặt đất, còn cả bánh kem ở trên thảm, thím Trương lập tức nín thinh.
Biết là Lệ Đình Phong và Thẩm An Nhiên cãi nhau, vốn bà muốn lên khuyên nhủ mấy câu đấy nhưng khổ nỗi sắc mặt của Lệ Đình Phong thật sự quá đáng sợ.
Quản gia Lý thì có lên lầu xem xét tình hình, thấy hai người bọn họ chỉ là tranh cãi chứ không động tay động chân gì thì đi xuống, dù sao cũng chỉ là người giúp việc, làm sao mà quản được chuyện của chủ mướn được chứ, huống hồ giữa hai vợ chồng với nhau đều không phải là đầu giường cãi nhau, cuối giường hoà thuận sao.
Sau khi đợi Lệ Đình Phong rời đi, quản gia liền kêu mấy người thím Trương đi nấu cơm.
Biết trên lầu xảy ra chuyện gì nên một người đàn ông như quản gia cũng không tiện đi lên bèn kêu thím Trương đi lên xem xét tình huống.
…
Thím Trương vừa bước vào phòng đã thấy cảnh này, trong tim khế xoán lại, bà do dự một lát cuối cùng vẫn đi vào.
“Bà chủ cô vẫn ổn chứ?”
Thẩm An Nhiên không lên tiếng.
Thím Trương bước lên, nhẹ nhàng vén chăn lên, nhìn thấy vết thương ở trên cổ Thẩm An Nhiên thì đau lòng không thôi, nhưng lại không biết nên an ủi kiểu gì, qua một lúc thật lâu mới nhỏ giọng nói: “Bà chủ, nên ăn tối rồi, cô còn dậy được không?”
Có lẽ là do chắn bị vén lên, gió lạnh thổi vào nên Thẩm An Nhiên thấy hơi lạnh, cô rụt rụt vai, cuối cùng cũng có phản ứng.
Cô ngước mắt lên, hai mắt phủ đầy sương mù mờ mịt: “Không dậy được, cũng không có khẩu vị, cơ thể rất khó chịu”
Lòng của thím Trương rối như tơ vò: “Cơm vẫn phải ăn chứ, cô đợi tôi một chút tôi đi bưng lên đây.”
Thẩm An Nhiên không lên tiếng, đợi khi Lệ Đình Phong hỏi đến mà biết cô không ăn thì chắc chắn sẽ làm khó bọn họ.
Thím Trương thở dài, xuống lầu bưng thức ăn lên, biết Thẩm An Nhiên không có sức, bà ngồi ở bên mép giường, cầm thìa bón cho Thẩm An Nhiên ăn.
“Bà chủ, cô ăn một chút đi, đừng để bụng đói như vậy.”
Thẩm An Nhiên nhìn thức ăn được đưa đến bên miệng mình, cô không có chút khẩu vị nào thậm chí còn cảm thấy hơi buồn nôn.
Cô lắc đầu, giọng nói khàn đặc: “Cháu không
muốn ăn, hôm nay có thể không ăn được không?”
Thím Trương dừng một lát, lắc đầu nói: “Ăn ít cũng được, không thể không ăn”
Thẩm An Nhiên há miệng, chết lặng mà nhai một miếng lớn rồi nuốt xuống, cô ăn được nửa bát con thì không ăn tiếp được nữa.
Thím Trương đặt bát xuống, làm ướt khăn sạch rồi lau mặt cho cô, sau đó vén lại chặn.
“Bà chú, tổng giám đốc Phong rất yêu cô, cô đừng nghĩ nhiều nhé, giữa hai vợ chồng với nhau sẽ có cãi nhau, cái quan trọng là sau khi cãi xong phải tiếp tục sống với nhau như thế nào”
Bên khoé miệng của Thẩm An Nhiên nhếch lên một nụ cười tự giễu: “Nếu như không sống tiếp được nữa thì sao?”
Thím Trương: “Vậy thì chia tay, làm tủi thân ai thì làm chứ không được để mình tủi thân”
Thẩm An Nhiên nhắm mắt lại, chia tay nào có dễ dàng như vậy chứ? Đến tận hôm nay cô mới phát hiện Lệ Đình Phong là một người có dục vọng cố chấp, anh không bằng lòng buông tha cho cô, mà cô sau khi mất đi trí nhớ đến cả phản kháng cũng không thể làm được.
“Thím Trương, thím có thể ôm cháu một lát không?”.
Thẩm An Nhiên mở mắt ra, không đợi thím Trương trả lời đã vươn tay ôm lấy rồi dụi dụi đầu vào eo bả.
Trong lòng thím Trương mềm nhũn, thuận theo lực của cô mà ngồi xuống, tay dịu dàng vuốt tóc cô.
“Thím Trương, thím có cảm thấy cháu sống rất vô dụng không? Sống rất mất mặt?” Cô không làm được gì, phải dựa vào Lệ Đình Phong mới có thể sống được.
Thím Trương lắc lắc đầu: “Không mất mặt, người hiểu chuyện như cô giờ không còn nhiều nữa rồi.”
Tuổi tác của Thẩm An Nhiên cũng xêm xêm con gái bà, ở đây bà luôn coi Thẩm An Nhiên như người vai dưới mà chăm sóc CÔ.
Thẩm An Nhiên đẹp người đẹp nết, từ trước đến nay chưa từng thấy bọn họ là người giúp việc mà coi thường, có lúc cô còn vào phòng bếp phụ giúp nấu cơm, bởi vì mất trí nhớ nên cô làm mọi chuyện đều rất cẩn thận, hiểu chuyện đến mức khiến người ta cảm thấy đau lòng, rõ ràng chỉ mới hai mươi tư tuổi mà trên người cô đã tồn tại một sự trầm tĩnh không phù hợp với tuổi tác của mình.
Thẩm An Nhiên gối đầu trên đùi của thím Trương, nghiêng đầu nhìn bà, ảnh đèn màu da cam chiếu rọi trên khuôn mặt của bà, nét mặt của bà rất dịu dàng, ánh mắt quan tâm của bà khiến cô cảm nhận được một tia ấm áp.
Cô nghĩ, không biết mẹ cô có giống thím Trương không nhỉ?
Lệ Đình Phong và Triệu Việt đều nói cô là trẻ mồ côi, lớn lên ở trong cô nhi viện, từ nhỏ đã không có bố mẹ.
Cô bị vứt bỏ.
Thím Trương thấy Thẩm An Nhiên cứ nhìn chằm chằm vào mặt mình bèn cất tiếng hỏi: “Sao vậy? Trên mặt tôi có gì sao?”
Thẩm An Nhiên lắc lắc đầu: “Cháu đang nghĩ không biết mẹ cháu có giống như thím hay không thôi.”
Thím Trương sững sờ, muốn nói lại thôi: “Bà chủ, cô…”
Lúc Lê Đình Phong thuê mấy người bọn họ đến đây làm việc đã nói chuyện Thẩm An Nhiên bị mất trí nhớ, nhưng tình huống cụ thể của Thẩm An Nhiên ra sao thì không ai biết.
Thẩm An Nhiên nở một nụ cười thản nhiên. “Cháu là trẻ mồ côi, từ nhỏ đến giờ chưa gặp mẹ cháu lần nào.”
Thím Trương sững sờ: “Vậy cô định đi tìm người thân của mình sao?”
Thẩm An Nhiên đáp: “Không tìm nữa, chắc bọn họ cũng có cuộc sống của riêng mình rồi, cháu không nên đi quấy rầy bọn họ”
Trước khi cô mất trí nhớ cũng không đi tìm, thì sau khi mất trí càng không muốn đi tìm bọn họ, huống hồ tìm thấy rồi thì thế nào?
Nếu như bọn họ đã vứt bỏ cô rồi thì chứng tỏ họ cũng không muốn nhận cô về nữa, khi gặp lại chỉ thêm ngượng ngùng mà thôi. Thím Trương đau lòng, khế vuốt tóc cô: “Vậy cô có hận bọn họ không?”.
“Cháu không biết” Thẩm An Nhiên lâm vào mờ mịt: “Bây giờ cháu không nhớ nổi cái gì cả, không biết cuộc sống trước khi mất trí của mình là như thể nào, nếu như phải sống rất khổ cực, chắc là cháu sẽ hận bọn họ, hận bọn họ vì sao sinh cháu ra lại không cần cháu nữa”
“Nếu như tôi có con, tôi chắc chắn sẽ che chở thật cẩn thận cho nó, sẽ không vứt bỏ nó” Bởi vì không có tình thân nên hiện tại cô cực kỳ muốn có một đứa trẻ, chỉ đáng tiếc… nghĩ đến cảnh Lệ Đình Phong đưa viên thuốc đó cho cô uống, Thẩm An Nhiên cười khổ một tiếng, có lẽ cả đời này cô cũng không thể có một đứa con của mình rồi.
Thím Trương nhìn sắc mặt tiều tuy của cô không nhịn được cất tiếng thở dài, đợi sau khi Thẩm An Nhiên ngủ xong bà mới cẩn thận từng li từng tí dọn dẹp sạch sẽ bánh kem cùng quần áo ở trên thảm, sau đó bưng thức ăn còn thừa đi xuống lâu.
Lệ Đình Phong lái xe đi về phía Hà Thành.
Hà Thành là ngôi nhà anh đã sinh sống suốt hai mươi năm, nhà cũ của nhà họ Lệ, hiện tại người đang ở đó là ông cụ Lệ, còn có Lục Cảnh Xuyên.
Ba năm trước anh từng về đây một lần, vốn tưởng cả đời này sẽ không bao giờ quay lại nơi này nữa.
Kí ức mà nhà họ Lệ để lại cho Lệ Đình Phong chỉ có sự lạnh lẽo, người có năng lực ở trên cao, con người sinh ra đã phải tranh đoạt tài sản.
Ai có năng lực trụ được đến cuối cùng thì sẽ lấy được toàn bộ cổ phần và tài sản của nhà họ Lệ ở Thành phố Giang Nam, mười năm trước bố mẹ anh cũng vì cái này mà mất đi tính mạng.
Lệ Đình Phong chỉ thấy buồn nôn trước cái quy tắc này của nhà họ Lệ, anh không thèm số tài sản ấy vậy nên khi lông cánh đã cứng cáp rồi anh liền rời khỏi thành phố Giang Nam mà không thèm ngoảnh đầu lại nhìn lấy một cái, đồng thời dùng bảy năm thời gian trở thành người giàu nhất của Sài Gòn.
Người đứng trên cao có được tất cả mọi thứ nhưng tuyệt đối không được có điểm yếu, hai mươi nằm ở thành phố Giang Nam đó anh chưa từng trải nghiệm cái gọi là tình thân, đến cả tình yêu của bố mẹ cũng chưa từng, vậy nên càng không biết được mùi vị của tình cảm.
Anh biến bản thân trở nên lớn mạnh, đánh đâu thằng đó, cái gì cũng không thiếu chỉ thiếu duy nhất tình yêu, thiếu được yêu, mà sau khi anh hiểu được tình cảm là gì thì tình yêu của Thẩm An Nhiên dành cho anh đã trở thành ánh sáng duy nhất trong thế giới đen tối của anh.
Con người vẫn luôn thể hiện ra tất cả những mặt xấu xa nhất trước người mình yêu nhất, rõ ràng anh rất sợ hãi mất đi, cũng hiểu rõ như thế là không đúng, nhưng anh lại không khống chế nổi bản thân, muốn dùng thủ đoạn mạnh mẽ nhất khống chế cô, không để cho cô rời khỏi bản thân.
Thời gian đã trôi qua lâu như vậy rồi mà nơi này vẫn giống hệt trước đây, lạnh lẽo, khiến người ta không cảm nhận được một chút tình người nào.
Nhà cũ nhà họ Lệ, toạ lạc ở Hà Thành được xây dựng giống như vườn ngự uyển thời cổ đại vậy, chiếm diện tích rất lớn, tựa núi kề nước, tọa lạc ở phía bắc mặt hưởng về phía nam, hoàn cảnh vô cùng tốt, từ địa thể xây dựng có thể nhìn ra được đây là một miếng đất phong thuỷ cực tốt,
Ông cụ Lệ năm nay cũng bảy mươi tuổi rồi, có hai người con trai và một người con gái, con trai cả cũng chính là bố của Lệ Đình Phong xảy ra tai nạn xe cộ mà qua đời, con trai út Lệ Thanh Trình vốn có thể kế thừa nhà họ Lệ đấy thế nhưng ông ta lại không có một đứa con trai nào dưới tên ông ta cả.
Con gái út thì liên hôn gả cho nhà họ Bạch ở thành phố Giang Nam, cũng là một người có thủ đoạn, có một nam một nữ.
Trừ cháu ngoại ra, ông cụ Lệ còn có hai đứa cháu trai và ba cô cháu gái.
Hai đứa cháu đích tôn này chính là Lệ Đình Phong và Lục Cảnh Xuyên.
Tuy rằng Lục Cảnh Xuyên là do tình nhân sinh ra nhưng ông cụ Lệ vẫn xem trọng anh ta không kém gì Lệ Đình Phong, dù sao ở chỗ của ông ta, trừ huyết thống ra thì năng lực quan trọng hơn bất kì thứ gì.
Lệ Đình Phong lái xe vào trong Hà Thành, mở khoá bằng nhận diện khuôn mặt, anh lái đến trước cổng lớn thì dừng lại xuống xe, quản gia lớn tuổi đứng ở bên ngoài cửa sắt nghênh đón anh.
Sau khi nhìn thấy anh xuống xe, trên mặt khó nén được sự vui mừng, cung kính nói: “Cậu cả, cuối cùng cậu cũng trở về rồi”
“Lục Cảnh Xuyên đang ở đâu?”
Quản gia lớn tuổi không ngờ câu đầu tiên mà anh nói sau khi đến lại là hỏi về Lục Cảnh Xuyên, ông ta ngẩn người ra một lát rồi trả lời: “Cậu Xuyên đang ăn cơm với ông cụ, ông cụ vẫn luôn nhắc đến cậu mãi, mong cậu mau trở về đấy”
Lệ Đình Phong cười lạnh, anh thà tin tưởng Lục Cảnh Xuyên sẽ nhớ đến anh chứ không bao giờ tin tưởng ông cụ sẽ nhớ.
Lệ Đình Phong đi vào, quả nhiên thấy Lục Cảnh Xuyên đang ăn cơm với ông cụ Lệ, quan hệ giữa hai ông cháu rất hoà hợp khiến anh vừa bước vào rõ rằng chẳng khác gì một người thừa.
Ánh mắt sắc bén của ông cụ Lệ nhìn về phía anh: “Anh còn biết đường về đây cơ à”
“Yên tâm, tôi sẽ không ở lại đây ghê tởm ông đâu, tôi tới tìm Lục Cảnh Xuyên một lát rồi đi luôn”
Lệ Đình Phong không muốn lãng phí thời gian vào việc đi lấy lòng ông cụ Lệ, anh từng nói anh không có hứng thú với tài sản nhà họ Lệ, hôm nay đến đây chủ yếu là để tìm đánh Lục Cảnh Xuyên.
Lục Cảnh Xuyên cũng chẳng ngạc nhiên lắm, anh ta đã biết trước Lệ Đình Phong sẽ không chịu được mà đến tìm anh ta, anh ta cong môi, khoé miệng nở một nụ cười tà ác.
“Cách xa người của tạo ra.”
Lục Cảnh Xuyên ngước mắt lên, thờ ơ nói: “Chẳng phải chỉ là một bữa cơm thôi sao, có cần phải để anh đêm hôm thế này chạy đến đây khởi binh hỏi tội như thế không? Là của anh thì chính là của anh, tôi có muốn cướp cũng không cướp được, nhưng nếu không phải là của anh thì anh đương nhiên cũng không giữ được, tôi nói có đúng không hả? Anh cả”
“Đi ra bên ngoài hay ở trong này luôn?”
Lục Cảnh Xuyên đứng dậy.
Hai người vừa đi ra bên ngoài thì Lệ Đình Phong đã lập tức nắm lấy cổ áo của Lục Cảnh Xuyên dồn anh ta vào tường, nắm đấm vung về phía mặt của anh ta.
Cũng may Lục Cảnh Xuyên trốn đủ nhanh, nằm đấm đó chỉ sượt qua mặt của anh ta, chỉ là vẫn bị rách da, có chút đau đau nóng rát.
Lục Cảnh Xuyên nhíu mày nhìn Lệ Đình Phong: “Mới có vậy mà đã không chịu nổi rồi à? Vậy nếu như sau này người phụ nữ của anh mà ngoại tình rồi lên giường với tôi, anh há chẳng phải…
Rõ ràng biết Lục Cảnh Xuyên cố ý nói những lời đó để chọc tức anh đẩy nhưng không biết tại sao, vừa nghe thấy hai chữ “ngoại tình” thì lòng anh nóng nảy hắn lên.
Anh chẳng nhiều lời như Lục Cảnh Xuyên, đối với loại người cặn bã, mồm mép thối nát này mà nói, cú đẩm mới là thứ tốt nhất, cơ thể đưa ra quyết định nhanh hơn đầu óc, cứ thế một cú đấm chào hỏi với mặt của Lục Cảnh Xuyên.
Lục Cảnh Xuyên không kịp đề phòng đụng vào cái cây ở bên cạnh, cành cây đứt đoạn.
Phần da ở khoé miệng của Lục Cảnh Xuyên bị rách rồi chảy máu, lực tay của Lệ Đình Phong cực mạnh, cú đấm đó rơi trên khuôn mặt anh ta khiến đầu óc anh ta cũng chấn động theo, cảm giác chóng mặt điên cuồng ập đến, đầu lưỡi anh ta đặt trên rằng, nhổ ra một ngụm máu từ trong miệng.
Nghe thấy tiếng đánh nhau, quản gia lớn tuổi ở trong nhà không thể ngồi yên được nữa, nhìn ông cụ Lệ năm nhắm mắt nghỉ ngơi trên sô pha, ông ta nhịn lại, cuối cùng vẫn không nhịn được mở miệng nói: “Ông cụ, cậu cả và cậu Xuyên đánh nhau rồi.
“Biết rồi, tại tôi không điếc.
“Tôi thấy động tỉnh cũng to lãm, có cần phải người đi cản lại không?”.
Ông cụ Lệ hơi hé mắt ra, sự sắc sảo ở chỗ sâu dưới đáy mắt chợt lóe lên: “Cản cái gì mà cản, có phải là chưa đánh nhau bao giờ đậu, hai anh em vui đùa đánh nhau một tí là chuyện bình thường, nói tóm lại không chết người là được, đợi nửa tiếng nữa rồi hằng đi.”
Quản gia: Cái này mà gọi là vui đùa đánh nhau một tỉ?
Ông cụ Lệ biết tính tình của hai người bọn họ, lúc trước hay vì cùng một thứ đồ mà đánh nhau, không ngờ đã qua bảy năm rồi vẫn giống như trước kia, nhìn thấy cảnh này không tránh khỏi có chút hoài niệm.
Ông cụ Lệ nhắm mắt lại rồi tiếp tục nghỉ ngơi.
…
Lệ Đình Phong năm cổ áo kéo cả người Lục Cảnh Xuyên lên, quai hàm căng cứng, âm trầm cười lạnh: “Lục Cảnh Xuyên, mày giữ mồm miệng sạch sẽ một tí cho tao, nhà họ Lệ tạo có thể cho mày. nhưng nếu như mày dám nhớ thương đồ trong tay tao thì tao sẽ vặn đứt chân mày”
Lệ Đình Phong hoàn toàn không phải đang buông lời tàn nhẫn, anh nói được thì sẽ làm được, Lục Cảnh Xuyên yếu ớt chống đỡ cơ thể, đầu lưỡi liểm láp máu ở dưới khoé miệng.
“Anh yên tâm, tôi có bệnh sạch sẽ, không thích nhặt đồ mà người khác đã dùng, nhưng mà Lệ Đình Phong, anh tưởng rằng như vậy là có thể giữ Thẩm An Nhiên ở bên cạnh mình cả đời sao? Nếu như tôi không nhìn sai thì hiện tại Thẩm An Nhiên đang uống thuốc chống ung thư nhỉ, hơn nữa cô ta có vẻ không còn nhớ gì nữa rồi, tôi cũng không nói sự thật với cô ta.”
“Sao, sợ cô ta nhớ lại cái gì đó sẽ rời xa anh sao?”
Sắc mặt của Lệ Đình Phong lạnh lẽo: “Tại sao mày lại biết những thứ này!” Anh không dám nghĩ, nếu như cái tên không giữ được miệng Lục Cảnh Xuyên mà nói những thứ này cho Thẩm An Nhiên biết, liệu Thẩm An Nhiên có nhớ lại cái gì không.
Từ sau khi Thẩm An Nhiên tỉnh lại anh vẫn luôn rất cẩn thận, bịa ra một lời nói dối, tận lực không đề cập đến những chuyện trước đây, chỉ sợ Thẩm An Nhiên sẽ nhớ lại rồi rời xa anh.
Thế nhưng hiện tại Lục Cảnh Xuyên vậy mà lại biết hết rồi, trên mặt Lệ Đình Phong lóe lên một tia dữ tợn, anh lại ra tay lần nữa nhưng lần này Lục Cảnh Xuyên đỡ được rồi,
“Tôi còn biết nhiều hơn cơ” Giọng điệu của anh ta ngả ngớn mập mờ, tựa như cố ý chọc giận anh vậy, anh ta nhìn chằm chằm vào Lệ Đình Phong rồi chậm rãi nói: “Ví dụ như vết sẹo bị vật sắc xuyên qua ở trên xương quai xanh của cô ta, còn có vết phỏng ở trước ngực, một ngón tay bị một cây kim đâm qua cả móng tay…”
Lệ Đình Phong như nghĩ đến điều gì đó, đồng tử co rút mãnh liệt.
Đôi mắt màu nâu của Lục Cảnh Xuyên khế lóe lên tả ý, dựa sát vào bên tai Lệ Đình Phong mà nói: “Anh không biết hôm đó Thẩm An Nhiên ở dưới thân của tôi khóc đến tan nát cõi lòng như thế nào đâu. bây giờ tôi nghĩ lại trong lòng vẫn thấy ngứa ngáy đây này”
“Là mày.”
Lục Cảnh Xuyên ý tử hàm xúc mỉm cười: “Trừ tôi ra còn ai có kiểu tra tấn người bạo tay như vậy chứ? Tôi nói này Lệ Đình Phong, mấy năm anh rời khỏi thành phố Giang Nam này sao não anh càng hoạt động lại càng thụt lùi thế, hôm nay tôi mà không nói, có phải cả đời này anh cũng không phát hiện ra không thế?”
Lệ Đình Phong cắn răng, mắt trừng ra như muốn nứt: “Tao giết mày!”
Đối mặt với toàn thân đều là lệ khí của anh, Lục Cảnh Xuyên không sợ hãi chút nào: “Hiện giờ tức đến mức muốn giết tôi rồi sao? Nhưng anh đừng có quên một điều rằng là anh dùng cô ta để trao đổi đẩy, xảy ra chuyện này không phải đã nằm trong dự đoán của anh rồi sao? Đáng tiếc hôm đó chỉ nghĩ đến việc chơi đùa, hiện giờ nghĩ lại cũng thấy hổi hận, hối hận không ăn cô ta vào trong miệng, da cô ta trắng lắm, nhéo một cái là sẽ để lại vệt hồng, eo thon đến mức một tay tôi cũng có thể năm được, đến tận hôm nay tôi vẫn còn nhớ rõ tiếng thở dốc đau đớn của cô ta này…
Sắc mặt của Lệ Đình Phong khó coi đến cực điểm, còn chưa đợi mấy “lời nói ghê tởm” của Lục Cảnh Xuyên nói xong, một cú đấm mang theo cả gió đã vung đến trước mặt anh ta, Lục Cảnh Xuyên hít lạnh một hơi tránh đi.
Tính cách của Lục Cảnh Xuyên không phải là người chịu thua thiệt, có lẽ là do huyết thống của nhà họ Lệ nên cả anh ta và Lệ Đình Phong đều mang trong mình một sự cố chấp thích chơi liều, ai mà dám khiến anh ta chịu thiệt, anh ta chắc chắn sẽ trả lại người đó gấp mười lần.
Lục Cảnh Xuyên xoa xoa cổ tay, tức đến cười lạnh: “Bị tôi nói trúng tim đen liền muốn giết tôi à? Bản thân không trông được còn trách ai?”
Lời này của anh ta rất bình tĩnh, nhưng đối với Lệ Đình Phong mà nói nó chính là một lời trào phúng sâu sắc, mỗi một chữ đều vô cùng sắc bén anh năm chặt nằm đẩm, xương tay phát ra tiếng kêu cậc cậc.
Anh giống như một con sói sau khi tàn ác hú lên một tiếng xong thì mạnh mẽ lao về phía Lục Cảnh Xuyên, mà Lục Cảnh Xuyên cũng không cam chịu yếu thế, chỉ thấy anh ta lao lên, hai người bắt đầu dây dưa đánh đấm lẫn nhau.
Anh đánh tôi một quyền thì tôi đạp anh một cước, hai người phát điên đánh đấm lẫn nhau, chi nghe bộp một tiếng.
Có thứ gì đó rơi trên mặt đất, đó là điện thoại của Lục Cảnh Xuyên, ánh mắt của Lệ Đình Phong vừa liếc qua lập tức đông cứng lại.
Hình nền của Lục Cảnh Xuyên là một tấm ảnh máu me đầm đìa, trong mắt anh đầy vẻ không thể tin được.
Trên hình nền, tứ chi của người phụ nữ bị buộc ở trên ván gỗ, một sợi dây xích xuyên qua xương quai xanh của cô, quần áo ở trên người rách nát tung tóe, một thân đầy máu làm nổi bật lên khuôn mặt trắng như tuyết của cô, lông mày đen tuyền tinh tế, tóc đen tán loạn, đôi lông mì đang cụp xuống mang theo nước mắt, mí mắt phiếm hồng, cả người cô toát lên vẻ đẹp của sự tuyệt vọng, khiến cho người ta chỉ liếc mắt một cái cũng khó có thể nhìn sang nơi khác.
Đó là Thẩm An Nhiên, một Thẩm An Nhiên anh chưa từng thấy bao giờ.
Tay chân của Thẩm An Nhiên thon gọn, cái cổ trắng tuyết kia trông như bạch ngọc thượng hạng vậy, có thể mơ hồ nhìn thấy gân xanh dưới làn da, một người phụ nữ như vậy có thể khiến cho bất kỳ một người đàn ông nào không nhịn được mà nảy sinh ý nghĩ muốn đánh đập, làm nhục cô.
Hốc mắt của Lệ Đình Phong đỏ lên, nhấc chân giẫm nát màn hình điện thoại, sau đó quỳ gối dùng sức đánh vào phần bụng của anh ta, lại đạp thêm một cước lên đầu gối của anh ta.
Sắc mặt của Lục Cảnh Xuyên thay đổi, anh ta thấp giọng kêu một tiếng, nếu như nói lúc nãy Lệ Đình Phong chỉ định đánh anh ta đến tàn phế thì hiện tại anh chắc chắn muốn đánh chết anh ta, sát khí trong ánh mắt kia không thể nào che giấu nối, cho dù định lực của anh ta có kiên cường đến mức nào cũng không nhịn được mà sợ hãi.
Sau khi Lục Cảnh Xuyên bị ném trên mặt đất vội đưa tay ra ôm bụng, trên miệng vẫn nở nụ cười, chỉ là bởi vì quá đau mà trông có vẻ dữ tợn khó coi.
Lục Cảnh Xuyên phun ra một ngụm máu loãng: “Không sao, những bức ảnh như thế này tôi còn có mấy trăm nghìn tấm cơ, tôi còn phải cảm ơn anh vi ngày hôm đó đã tặng Thẩm An Nhiên cho tối chơi đấy, nếu không tôi đào đâu ra những bức ảnh đẹp như vậy chứ, trừ ảnh ra tôi còn có video của một tiếng đồng hồ đó, nếu không để tôi gửi cho anh xem xem nhé”
“Xóa nó đi!” Lệ Đình Phong nâng cao giọng, bởi vì biên độ của động tác quá lớn khiến cho cà vạt cũng bị lệch theo, anh đưa tay nới lỏng nó ra, nhấc chân lên đạp một phát vào đầu gối bị thương của anh ta.
Lục Cảnh Xuyên đau đến mức co cả miệng: “Không xoá, cho dù anh có đánh chết tôi thì tôi cũng không xoá, à đúng rồi, nếu như anh thật sự không cẩn thận đánh chết tôi thì mấy triệu video lưu trữ đó của tôi có khả năng sẽ không cẩn thận bị rò rỉ ra bên ngoài, đến lúc đó người truyền người, hết cái này cái kia bị truyền ra, Lệ Đình Phong anh có xoá được hết không?”
“Không xoá được hết thì cũng thôi đi, chỉ sợ đến lúc đó Thẩm An Nhiên nhìn thấy chúng mà nhớ lại gì đó thì liệu có điên lên hay không nhỉ?”
Biểu cảm của Lệ Đình Phong trong nháy mắt trở nên dữ tợn, vặn vẹo, anh không nói một tiếng nào, từ trên cao xuống mà nhìn Lục Cảnh Xuyên, nhấc chân, dẫm lên đầu gối bị thương của anh ta mà nghiền nát.
Lục Cảnh Xuyên đau tới mức cắn thật chặt hàm răng cũng không chịu kêu ra, vươn tay ra dùng sức đầy anh ra, nhưng còn chưa chạm vào người thì ngay sau đó anh ta đã bị Lệ Đình Phong đá trúng xương sườn, ngay lập tức cả người như thể bao cát bị đá bay đi, tấm lưng nặng nề đập vào bức tường phát ra một âm thanh cực lớn
Lục Cảnh Xuyên không nhịn được văng tục, lúc trước hai người cũng đánh nhau không ít nhưng nhiều năm như vậy mà anh ta vẫn chưa từng thắng lấy một lần, có lúc cái thứ gọi là thiên phú này cũng đủ giày vò người ta đấy.
Mấy củ này của Lệ Đình Phong đều là dùng hết toàn bộ sức lực, không đủ để chí mạng nhưng đánh trên người cũng cực kỳ đau, rách da rách thịt, xương cốt cũng sắp đứt đoạn luôn rồi.
Mà Lục Cảnh Xuyên giống như thể không biết đau là gì vậy, vẫn còn cố thêm dầu vào lửa, anh ta chuyển chủ đề, khàn giọng tiếp tục nói: “Nếu như Thẩm An Nhiên mà khôi phục trí nhớ, cô ta phải đối mặt với anh- kẻ đã hại cô ta khắp người đều là sẹo như thế nào đây nhỉ?”
Lệ Đình Phong mới là kẻ đầu têu, anh ta cũng lầm cũng chỉ là đồng loã.
“Lệ Đình Phong có phải bây giờ anh rất hối hận không? Hối hận vì đã dùng Thẩm An Nhiên đề đổi lấy Hạ Minh Nguyệt?”
Lệ Đình Phong đi về phía anh ta, lệ khi nơi đây mắt vô cùng nồng đậm.
Chỉ trong một thời gian ngắn, miệng của Lục Cảnh Xuyên đã sưng vù lên, đôi mắt khép hờ, chỉ còn lại một hơi yếu ớt: “Anh nối giận với tôi thì có tác dụng gì? Có câu nào của tôi nói sai sao, lúc đầu không phải là anh tự mình tặng cô ta đến cho tôi sao? Bây giờ có hối hận thì cũng là đáng đời”
“Lục Cảnh Xuyên, mày thật sự nghĩ rằng tạo không có cách nào diệt mày đúng không? Tao không cần mạng của mày, tao muốn mày sống không bằng chết, không phải mày muốn báo thú cho người mẹ tiện nhân đấy của mày sao, vậy cũng phải xem mày có cái thủ đoạn này hay không đã.”
Cũng không biết Lục Cảnh Xuyên lấy đâu ra sức, nhìn Lệ Đình Phong đi đến, anh ta chớp thời cơ nắm lấy chân của anh, dùng sức vật anh ngã xuống, vung một quyền lên mặt anh.
Lệ Đình Phong nhãn rằng lật người rồi giữ chặt lấy cổ anh ta, sau đó là vô số nắm đấm rơi xuống mặt của anh ta.
Chỉ cần nghĩ tới những chuyện mà Thẩm An Nhiên gặp phải, chịu giày vò, ngón tay tàn phế năm ở trên giường bệnh ba tháng trời, chịu kích thích đến mức phát điện.
Mỗi lần nghĩ đến nó thì Lệ Đình Phong sẽ đánh lên một chỗ lên người của Lục Cảnh Xuyên, đều là điểm đau nhất, còn là cái lực đấm đến chết mới thôi, lần này Lục Cảnh Xuyên thật sự bị tẩn đến mức chỉ còn lại nửa cái mạng, đến cả sức mở miệng ra nói chuyện cũng không có.
Ông ta ở một bên lo lắng run sợ trong lòng còn ông cụ Lê lại thảnh thơi ngồi một bên uống trà hoa, dáng vẻ không thèm quan tâm đến chuyện gì.
quản gia lớn tuổi nhìn đồng hồ, đã hai mươi phút trôi qua rồi.
“Ông cụ, còn không ra xem tôi sợ xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn..”
Ông cụ Lệ ngước đôi mắt đục ngầu lên: “Yên tâm, không chết được”
Giọng điệu bình tĩnh đó trông như thể đang thảo luận hôm nay ăn món gì vậy, ông ta buông chiếc chén trong tay xuống rồi đứng dậy.
“Đi gọi thêm mấy người nữa qua đây, ngoài ra ông đi gọi thêm cả bác sĩ gia đình đến nữa. Trong mắt của ông cụ Lệ, có nghiêm trọng đến mấy cũng sẽ không chết người hay tàn phế được, cũng lắm thì chỉ thương một chút gân cốt, nằm ở trên giường dăm bữa nửa tháng là sẽ khỏi thôi.
Ở nhà họ Lệ, anh em đánh nhau là chuyện bình thường, cũng coi đó như là một loại rèn luyện.
Quản gia lập tức phái người đi ra vườn sau.
Lệ Đình Phong đang đè trên cổ của Lục Cảnh Xuyên, đập lên đầu anh ta một cái.
“Không phải muốn uy hiếp tao sao? Cho mày một cơ hội yêu cầu điều kiện đấy.”
Lục Cảnh Xuyên cũng không rảnh mà nhường anh, vươn tay ra nằm lấy tóc của Lệ Đình Phong, hai người cùng lăn trên mặt đất, đúng lúc đang định cho anh một đôi mắt gấu trúc thì anh ta đã nghe thấy tiếng bước chân dồn dập cách đó không xa truyền đến, Lục Cảnh Xuyên lập tức tỉnh táo lại, đề họng xuống, dùng âm lượng chỉ có hai người bọn họ mới nghe được nói: “Được thôi, vậy anh đưa Thẩm An Nhiên lên giường của tôi, để tôi quang minh chính đại mà ngủ với cô ta một đêm, sau khi xong chuyện tôi sẽ xoá hết những tấm ảnh và video đó, hơn nữa tuyệt đối không nhiều lời trước mặt cô ta một câu nào”
Nói xong, Lục Cảnh Xuyên cười ha ha, ánh mắt không hề sợ hãi như thể đang nói: Anh làm gì được tôi.
Câu nói này trực tiếp ấn vào nút phát nổ lửa giận của Lệ Đình Phong, anh tức đến mức da đầu tê dại, cả đại não nổ ầm ầm, gần như không còn có thể suy nghĩ, trong đầu chỉ còn lại một ý nghĩ, đó chính là…
Giết anh ta, giết Lục Cảnh Xuyên đi, cho dù anh ta có để lộ trăm nghìn những bức ảnh, video đó rò rỉ ra bên ngoài thì đã làm sao, chỉ cần anh nhốt Thẩm An Nhiên ở trong nhà, như vậy Thẩm An Nhiên sẽ không nhìn thấy những thứ đó, cô cũng sẽ không nhớ lại những thứ đau khổ đó mà khôi phục lại kỉ ức.
Động tác ở trên tay Lục Cảnh Xuyên bắt đầu chậm lại, điều này càng khiến cho Lệ Đình Phong không cố kỵ gì, chớp lấy thời cơ, nằm đấm của giáng xuống người của Lục Cảnh Xuyên như trưa roi.
Đợi khi quản gia lớn tuổi dẫn theo một đám vệ sĩ cao to lực lượng đến nơi, thì lọt vào trong mắt mọi người chính là Lục Cảnh Xuyên bị đánh tới mức hấp hối, còn có Lệ Đình Phong đang cưỡi trên người của anh ta dùng sức miệt mài đánh đấm.
Quản gia lớn tuổi nhìn thấy Lục Cảnh Xuyên bị đánh tới mức không ra dáng người, lại nhìn dáng vẻ đánh những đòn chết người hung ác đó của Lệ Đình Phong, mí mắt của ông ta giật giật, vội vàng kêu người xông lên cản lại.
Thân thủ của Lệ Đình Phong đúng là tốt nhưng tứ phía đều là địch, huống hồ bốn vệ sĩ này còn là những người được huấn luyện chuyên nghiệp, chi một lúc anh đã bị chế ngự rồi.
Quản gia lớn tuổi vội tiến lên đỡ Lục Cảnh Xuyên đứng dậy: “Cậu Xuyên, cậu vẫn ổn chứ?”
Lệ Đình Phong và Lục Cảnh Xuyên từng đánh nhau không ít lần, nhưng kiểu đánh tới chết như hôm nay là lần đầu tiên, tuy rằng Lệ Đình Phong rất ác nhưng anh rất biết cách thu liễm lại tính khí của mình, mỗi lần chỉ đánh đến điểm là dừng.
Tính cách ở trước mặt người ngoài còn tốt hơn, cười nhiều nói ít, có một loại khí thế không giận mà uy nghiêm.
Tuy hiện tại anh đang bị vệ sĩ chế ngự lại, nhưng đôi mắt đó vẫn không kiềm chế nổi lửa giận đang bùng lên, cũng không biết là bị cái gì kích thích nữa?
Lục Cảnh Xuyên được người ta khiêng vào trong phòng, phần mềm bầm tím, vấn đề không lớn, nhưng nghiêm trọng nhất là cánh tay, bị gãy xương rồi.
Cả đám người đi vào trong nhà, ông cụ Lệ nhìn trạng thái của hai người, không nhịn được mà cau mày.
“Sao lại bị thương nghiêm trọng như vậy?” Lời này của ông ta là hỏi Lục Cảnh Xuyên nhưng mắt lại nhìn về phía Lệ Đình Phong.
Ở đây vui đùa đánh nhau một chút thì không có vấn đề gì nhưng bị thương đến tính mạng thì nghiêm trọng rồi, ông ta vẫn phải quản giáo lại một phen.
Lục Cảnh Xuyên đang được người ta đỡ lấy, anh ta cổ chống mở cái đôi mắt sưng vù lên giải thích: “Ông nội, ông đừng trách anh cả, giữa chúng con có một chút hiểu nhầm, con bị ăn đánh cũng là điều đương nhiên, đều trách con chọc giận anh ấy.
Dăm ba câu đã phải hết toàn bộ lỗi sai của mình, bày ra cái dáng vẻ của người bị hại, những năm này Lệ Đình Phong đã quá quen với những chiêu trò này của anh ta rồi nhưng đây vẫn là lần đầu tiên cảm thấy ghê tởm như vậy.
Ảnh mắt lạnh lẽo của ông cụ Lệ quét qua hai người bọn họ: “Hiểu lầm gì, nói nghe xem nào.”
“Thì hôm nay con tình cờ ăn cơm trưa với chị dầu, bị anh cả nhìn thấy rồi hiểu nhầm…
“Lục Cảnh Xuyên mày cầm mồm!”
Ánh mắt của ông cụ Lệ lạnh xuống, quát lớn:
“Tôi thấy người nên câm miệng là anh mới đúng, lại vì một người đàn bà mà ra tay đánh anh em ruột của mình, tôi thấy mấy năm nay anh quên hết gia giáo của nhà họ Lệ rồi.”
Gia giáo của nhà họ Lệ có một điều chính là không thể làm chuyện theo cảm tính, cảm tính này có mấy loại, quan trọng nhất chính là không thể vì phụ nữ.
“Nó thì tỉnh anh em ruột nhà ai, một đứa con hoang của tình nhân chứ mấy.”
Lần này ông cụ Lệ giận thật rồi, tuy rằng chưa gặp người phụ nữ của Lệ Đình Phong nhưng nhìn từ biểu hiện của Lệ Đình Phong hôm nay mà nói, anh rất để ý người phụ nữ này, chỉ sợ đã trở thành cái thóp của anh rồi.
Ông cụ Lệ chậm rì rì bước đến trước mặt của Lệ Đình Phong, người giả lưng cũng hơi còng rồi, nhưng cái khí thế ở trên cao đã lâu đó thì lại không công, ông ta đứng trước mặt Lệ Đình Phong, đột nhiên vùng tay hung hãng tát cho Lệ Đình Phong một cái.
Đầu của Lệ Đình Phong bị đánh nghiêng sang một bên, đầu tóc tán loạn, hai mắt đỏ bừng, lồng ngực hơi phập phồng.
“Anh đúng là làm mất mặt tôi”
“Nếu như ông cảm thấy tôi làm mất mặt ông, thì ông có thể tuyên bố với bên ngoài từ nay về sau không có đứa cháu này”
Ông cụ Lệ tức đến mức há mồm thở hổn hển:
“Anh..”
“Tài sản của nhà họ Lệ hại chết bố mẹ tôi, ông tưởng rằng tôi vẫn còn hiếm lạ gì mấy đồng tiền dơ bẩn trong tay ông sao?” Tay Lệ Đình Phong hơi hơi dùng sức, vệ sĩ đang chế ngự anh dần đàn thả lỏng tay ra.
Anh lùi về sau một bước, ánh mắt chuyển từ ông cụ Lệ lên người Lục Cảnh Xuyên.
Anh biết thủ đoạn của những người trong nhà họ Lệ này, đặc biệt là ông cụ Lệ, sau khi biết anh để ý tới Thẩm An Nhiên, chỉ sợ sẽ âm thầm ra tay, còn cả người chủ hai suốt ngày rình anh như hổ rình mồi kia nữa.
Có điều hiện tại nên giải quyết ông cụ Lệ trước đã.
Anh chỉ tay vào Lục Cảnh Xuyên: “Mày dám động vào người của tạo thì tạo sẽ đánh mày tới chết, cùng lắm thì cá chết lưới rách, đến lúc đó nhà họ Lệ mà mày luôn canh giữ chỉ sợ sẽ không có người kế thừa mà lọt vào tay một số tên vô dụng nào đó thôi.”
Lục Cảnh Xuyên nằm trên ghế sô pha, cười họ thành tiếng, không tiếng động nói với Lệ Đình Phong một câu: “Lệ Đình Phong, tôi đợi anh đến cầu xin tôi.”
Đến lúc so kè sự kiên nhẫn rồi, những bức ảnh và video anh ta nằm trong tay là con bạc duy nhất, Lệ Đình Phong càng để ý Thẩm An Nhiên thì con bạc trong tay anh ta càng quan trọng.
Anh ta nắm được cái thóp của Lệ Đình Phong rồi, ngược lại thì anh ta rất muốn nhìn xem Lê Đình Phong sẽ lấy cái gì để tranh với anh ta!
Sắc mặt của Lệ Đình Phong vẫn nguội lạnh như cũ, dưới ánh đèn, mạch máu xanh nhạt ở hàm dưới toát lên vẻ lạnh lẽo.
“Anh muốn vì một người đàn bà mà vứt bỏ nhà họ Lệ sao?” Lông mày của ông cụ Lệ nhíu chặt lại.
Năm tháng trừ việc khiến ông ta ngày một già đi thì không có thay đổi gì khác, cái khí thế áp đảo người khác toát ra từ trên người ông ta khiến tất cả những ai có mặt ở đó đều sinh ra sợ hãi.
Trong số những người này của nhà họ Lệ, nếu hỏi ông ta, người thừa kế mà ông ta xem trọng nhất là ai, thì câu trả lời vẫn là Lệ Đình Phong.
Phong cách làm việc của anh rất có khí phách năm xưa của ông ta, thậm chí còn hơn cả thể, tuy rằng mấy năm nay ông ta luôn miệng nói mặc kệ Lệ Đình Phong, để anh ở bên ngoài tự sinh tự diệt, nhưng sau lưng thì lại liên tục điều tra anh.
Nhìn anh từng bước trở thành người đứng đầu Sài Gòn trong giới kinh doanh, cũng biết anh đã kết hôn và nuốt trọn Mộc Thiên vào trong tay.
Ông ta càng ngày càng hài lòng với đứa cháu trai này, ông ta gần như đã tưởng tượng ra được nhà họ Lệ sau khi giao cho Lệ Đình Phong sẽ nghênh đón bao nhiều huy hoàng.
Thế nhưng hiện tại Lê Đình Phong lại bị một người đàn bà làm vướng víu tay chân, mà người đàn bà đó lại còn là Thẩm An Nhiên, là vợ trước của anh, cũng là người nhà họ Thẩm đã từng bị anh đánh tan.
Lúc trước Lệ Đình Phong không có tình cảm với Thẩm An Nhiên, nên anh có thể ung dung mà chiếm đoạt nhà họ Thẩm, nhưng hiện tại anh đã bị nằm thóp rồi, giải quyết công việc có còn có thể ung dung như trước đây được không?
Ông cụ Lệ tức giận vì anh không biết tranh giành, muốn bổ não Lệ Đình Phong ra xem bên trong rốt cuộc chứa cái gì, mà lại vì một người đàn bà để đến mức phải từ bỏ việc kế thừa gia sản.
Sắc mặt vặn vẹo dữ tợn khi nãy của Lệ Đình Phong đã khôi phục lại như bình thường, so với bộ dạng người không ra người của Lục Cảnh Xuyên đang nằm trên giường kia thì anh tốt hơn nhiều, đầu tóc hơi lộn xộn, cà vạt hơi lỏng, trên áo sơ mi trắng dính đầy bùn đất và máu, mà cái vết máu đó còn không phải là của anh, trừ những thứ đó thì ra vết thương nghiêm trọng nhất là ở trên mặt, có một vết máu ứ đọng rất rõ ràng.
Sắc mặt của Lệ Đình Phong vẫn lạnh lùng như cũ, dưới ánh đèn điện những mạch máu màu xanh nhạt ở hàm dưới toát lên sự lạnh lẽo, anh thu hồi ánh mắt lại, chăm chú nhìn ông cụ Lệ.
“Ông phải biết một điều rằng không phải vì cô ấy mà tôi mới từ bỏ vị trí người kế thừa nhà họ Lê đâu” Lệ Đình Phong đứng thẳng tắp đơn độc ở một góc, ung dung không chút sợ hãi, trong mắt mang l theo vẻ ngông cuồng tự đại cứ như thể không để ai vào trong mắt vậy.
“Bố mẹ tôi chết như thế nào, hắn là ông rõ hơn ai hết, tôi sẽ không để loại chuyện đó xảy ra ở trên người mình, một mình tôi cũng có thể tạo nên một nhà họ Lệ”
Kiêu ngạo như Lệ Đình Phong, mỗi câu anh nói đều là lời thực lòng, từ trước đến nay anh chưa từng đặt một nhà họ Lệ nhỏ nhoi vào trong mắt, anh có thể dùng thời gian bảy năm trở thành nhà giàu nhất của Sài Gòn, cũng có thể nhanh chóng độc chiếm thành phố Giang Nam, sớm muộn gì cũng có một ngày anh sẽ khiến cho cả giới kinh doanh chỉ cần nhắc đến nhà họ Lệ là sẽ nhớ đến Lệ Đình Phong anh đầu tiên.
Nhìn sắc mặt có hơi cứng ngắc kia của ông cụ Lệ, khoé miệng của Lệ Đình Phong lộ ra vài phần lạnh nhạt: “Nếu như ông muốn chọn người thừa kế thì chọn Lục Cảnh Xuyên đi, có điều trước đó tốt nhất nên đổi họ để anh ta thành Lệ đã, nếu không đến lúc đấy chỉ sợ nhà họ Lệ này sẽ không phải là Lệ nữa đâu.
Nói xong, anh quay người rời đi, bỏng lưng ấy hết sức lạnh lùng, không hề có ý muốn quay đầu.
Vốn dĩ quản gia lớn tuổi không nói một câu nào, nhưng nhìn thấy Lệ Đình Phong muốn đi, trong lòng ông ta không khỏi dâng lên mấy phần lo lắng: Sao cậu cả vừa mới về mà đã muốn đi rồi?
Vốn còn tưởng lần này anh trở về là vì muốn xoá tan hiềm khích lúc trước với ông cụ Lệ đấy, sao mà trông càng ngày càng giương cung bạt kiếm thế kia?
“Ông cụ, có cần khuyên nhủ cậu cả một chút không?” Nếu còn không khuyên nữa chỉ sợ người cũng sắp đi xa luôn rồi.
Ông cụ Lệ nhìn theo bóng lưng của anh, khế mím môi, nếp nhăn ở bên khoé mắt càng ngày càng sâu hơn.
“Nó muốn đi cứ để cho nó đi! Khuyên cái mà khuyên? Ông vẫn còn coi nó là trẻ con chưa hiểu chuyện à? Con người thì phải trả giả thật lớn vì những điều mà mình đã nói ra.”
Nghĩ đến những lời Lệ Đình Phong nói trước khi quay người rời đi, trên cái mặt già của ông ta như thể bị người ta tát cho một cái.
Câu cuối cùng đó của Lệ Đình Phong chính là nói ở trước mặt tất cả mọi người đấy, vậy nên Lục Cảnh Xuyên cũng nghe thấy rồi.
Anh ta không muốn đổi họ, mà ông cụ Lệ cũng không bắt anh ta phải đổi họ, không phải là vì tôn trọng ý kiến của anh ta, mà là vì ông ta vẫn chưa hoàn toàn chấp nhận anh ta, để cho anh ta kế thừa nhà họ Lệ.
Sắc mặt của Lục Cảnh Xuyên như thể bị bao phủ bởi một lớp sương mù, khi ông cụ Lệ quay đầu lại nhìn, anh ta lập tức khôi phục lại dáng vẻ bị thương như lúc nãy.
“Ông nội, con chỉ bị thương nhẹ thôi, ông đừng vì con mà tức giận với anh cả” Cái tốc độ lật mặt này giống hệt với hí kịch Tử Xuyên vậy, nhanh đến mức khiến người ta phải tặc lưỡi, không một ai phát hiện ra điều gì khác thường.
Ai mà không thích cháu nội hiểu chuyện chứ cho dù là biết anh ta giả vờ đẩy nhưng nhìn thôi cũng thấy dễ chịu, ông cụ Lệ thở dài dặn dò anh ta: “Nghỉ ngơi cho tốt, mấy ngày này cứ ở trong nhà dưỡng bệnh, còn chuyện ở trong công ty thì cứ giao cho người khác trước đã”
Lục Cảnh Xuyên ngoan ngoãn gật đầu đáp một tiếng “vâng”.
Dù sao ông cụ Lệ cũng là người già rồi, chưa đến chín giờ đã bắt đầu thấy buồn ngủ, ông ta dặn dò bác sĩ mấy câu rồi sau đó cũng lên lầu đi nghỉ ngơi.
Lục Cảnh Xuyên vừa thấy người đã rời đi thì trên mặt lại quay trở lại dáng vẻ bất cần đời trước đó, anh ta kêu người giúp việc đi nhặt điện thoại anh ta đánh rơi ở ngoài vườn sau về đây.
Màn hình điện thoại đã bị Lệ Đình Phong dẫm nát rồi, nhưng vẫn còn dùng được, anh ta mở nguồn lên, tìm một đoạn video đã chỉnh sửa ở trong tệp văn bản tài liệu rồi gửi cho Lệ Đình Phong.
…
Lệ Đình Phong rời khỏi Hà Thành, lái xe đi thắng về phía biệt thự.
Anh dùng một tay điều khiển vô lăng, mắt nhìn chăm chăm vào gương chiếu hậu, trông thấy những vết thương trên mặt, anh thò tay ra sờ thì thấy đau đau, nóng rát, vết thương này trông chỉ như bị rách chút da bên ngoài không nghiêm trọng lắm nhưng lại rất khó tiêu tan.
Lúc mới đầu chỉ là phiếm hồng nhưng sang đến ngày mai sẽ sưng lên rồi phát xanh phát tím.
Trừ đau đớn ở trên mặt ra, trên bả vai cùng chân của anh đều bị Lục Cảnh Xuyên hung hãng đánh mấy phát rồi đạp mấy cước, không cần nhìn cũng biết xanh một mảng rồi, chỉ riêng có điều khiển vô lăng với phanh xe thôi cũng khiến người ta đau đến mức hít ngược một ngụm khí lạnh.
Có điều nếu so với Lục Cảnh Xuyên mà nói thì anh như này đã tốt hơn rất nhiều rồi.
Nghĩ đến những lời đó của Lục Cảnh Xuyên, mặt mày của anh như phủ một tầng lệ khí, anh chỉ hận bản thân xuống tay còn chưa đủ nặng, chưa đánh Lục Cảnh Xuyên thành tên tàn phế.
Đúng lúc này, điện thoại của anh rung lên, Lệ Đình Phong không xem ngay lập tức mà tiếp tục lái xe.
Sau khi đến bãi đỗ xe của biệt thự đã là mười giờ tối, anh liếc nhìn phòng ngủ lầu trên, chỗ đó vẫn còn sáng đèn, có lẽ Thẩm An Nhiên vẫn chưa ngủ.
Về đến nhà Lệ Đình Phong mới lấy điện thoại ra xem xem là ai gửi tin nhắn cho anh, sau khi nhìn thấy chuỗi dãy số kia khuôn mặt của Lệ Đình Phong lại trở nên vặn vẹo lần nữa.
Lại là Lục Cảnh Xuyên.
Thứ anh ta gửi đến chắc chắn không phải là thứ đồ tốt lành gì, vốn dĩ anh có thể trực tiếp làm lơ nó đi, nhưng không biết ma xui quỷ khiến thể nào anh vẫn bấm vào xem nội dung.
Một video và một câu nói.
“Thoải mái thưởng thức, khỏi cảm ơn”
Chỉ mấy chữ ngắn ngủi lại cộng thêm đoạn video này, Lệ Đình Phong lập tức đoán được đó là cái gì, đầu ngón tay của anh run lên, hô hấp ngừng là lại, như thế đang cật lực nhẫn nại gì đó, cuối cùng anh vẫn nhấn vào rồi tải video xuống.
Thẩm An Nhiên ở trong video giống hệt với bức ảnh kia, tứ chi bị buộc ở trên tấm ván gỗ.
Thuận theo video chiếu phát, đồng tử của anh co rút, anh tăng tốc độ video lên hai phẩy năm lần, sau khi điên cuồng xem xong thì hai tay anh đã run rầy không thể ngừng lại được.
Lúc đó khi anh đưa Thẩm An Nhiên từ nơi đó đến bệnh viện, chính là tối hôm đó, cô bị thông báo nguy cấp những ba lần, bác sĩ cấp cứu cho cô cũng đã nói rõ ràng cho anh biết những vết thương đó từ đầu mà ra.
Chương 231: Tin tưởng nhau khó khăn đến vậy sao
“Em xứng đáng được một người dịu dàng yêu thương che chở, chứ không phải một kẻ chưa nghe em giải thích lấy nửa lời đã trực tiếp cúp điện thoại” Chưa hết, Lục Cảnh Xuyên còn bổ sung thêm một câu: “Nếu em ở bên anh, anh sẽ cho em được hoàn toàn tự do, sẽ không can thiệp vào chuyện xã giao của em, mấy thứ cơ bản nhất như tôn trọng và tin tưởng thì nhất định phải có”
Sắc mặt Thẩm An Nhiên trở nên nặng nề, Lệ Đình Phong là loại người như thế nào, cô biết rõ hơn bất kì ai, không đến lượt người ngoài quan tâm.
“Châm ngòi ly giản cũng vô dụng thôi.
Lục Cảnh Xuyên nhếch miệng cười vui vẻ: “Cuối cùng có phải châm ngòi ly giản hay không, đợi tới khi em quay về là sẽ biết ngay thôi
Bây giờ đầu óc của Thẩm An Nhiên không được linh hoạt như trước nhưng cũng không có nghĩa là cô ngu ngốc.
Nghe Lục Cảnh Xuyên nói những lời này, cô gần như có thể quả đoán kết luận, anh ta tiếp cận cô không phải bởi vì say đắm từ cái nhìn đầu tiên gì đó mà là có mục đích riêng.
Thẩm An Nhiên nhìn điện thoại chấm chăm, sắc mặt có hơi tái đi, cô nhìn bánh gato đặt trước mặt mình, hương vị của nó ngọt ngào khiến cho người ta vừa nhìn đã muốn ăn, nhưng dạ dày của cô giống như đang bị thứ gì đó chặn lại, cơ bản là nuốt không trôi.
Làm sao dỗ dành được một người đàn ông đang tức giận đây?
Thẩm An Nhiên vấp phải vấn đề này, việc hôm nay là cô đã làm sai trước, cô không nên nói dối Lệ Đình Phong, nói rằng mình đang ăn cơm một mình.
Thẩm An Nhiên gọi nhân viên phục vụ tới, gọi hai phần bánh gato matcha mang về.
“Em không ăn nữa sao?” Lục Cảnh Xuyên nhìn đồ ăn trước mặt cô, trên bàn ăn, cô chỉ đụng đến vài miếng thịt bò, món khai vị cũng chỉ ăn một ít, món canh thì cơ bản không đụng đến,
“Tôi đã no rồi, cảm ơn anh đã chiêu đãi” Thẩm An Nhiên lấy thẻ ra: “Bữa cơm này chúng ta chia tiền, không ai nợ ai.”
Đây là đang quyết tâm vạch rõ giới hạn với Lục Cảnh Xuyên.
Lục Cảnh Xuyên nhìn cô, thái độ lạnh lùng, không nói gì, nhưng đôi mắt màu nâu càng trở nên thâm sâu.
Thẩm An Nhiên cầm theo bánh gato đi tính tiền, khi đến quầy lễ tân thì mới biết bữa cơm này không cần trả tiền, bởi vì Lục Cảnh Xuyên là ông chủ của nơi này.
Thẩm An Nhiên sững sờ quay đầu lại, Lục Cảnh Xuyên đứng ở sau trừng mắt nhìn cô.
“Em muốn chuyển tiền cho anh sao?”
“Đúng, cho tôi số tài khoản.
“Sao phải phiên như vậy, kết bạn zalo là được”
Lục Cảnh Xuyên lấy điện thoại ra, Thẩm An Nhiên mới đăng kí tài khoản zalo chưa được bao lâu, bên trong cũng chỉ có mỗi mình Lê Đình Phong, cô cũng không đăng bất cứ thứ gì, vòng bạn bè cũng sạch sẽ không có gì hết.
Thẩm An Nhiên kết bạn zalo rồi chuyển tiền cho anh ta.
“Được rồi.” Sau khi biết không giữ cô ở lại được nữa nữa, Lục Cảnh Xuyên kiểm tra tài khoản của mình rồi nói: “Để anh đưa em về, bên ngoài trời vẫn còn mưa.
“Không cần” Thẩm An Nhiên lạnh lùng nói.
Lục Cảnh Xuyên cũng không ép buộc, sau khi nhìn Thẩm An Nhiên rời đi, anh ta lấy điện thoại ra, mở giao diện tin nhắn, sau đó ẩn mở tin nhắn mới nhất.
Sau khi thấy đối phương gửi ảnh chụp đến, anh ta nhếch môi, rồi chọn ra mấy tẩm ảnh trông tương đối mập mở, lưu lại, gửi cho Lệ Đình Phong.
Chuyện hôm nay gặp được Thẩm An Nhiên là hoàn toàn tình cờ, anh ta cũng không ngờ lại có thể thu hoạch được một mở lớn đến thế, ngược lại anh ta cũng muốn xem xem sau khi Lệ Đình Phong nhận được những tấm hình này thì sẽ có phản ứng gì.
Liệu anh ta có thể thật sự không bận tâm chút nào, sẽ tin tưởng lời Thẩm An Nhiên nói không? Trong lòng anh sẽ không nảy sinh chút ngăn cách nào sao?
Sau khi Lục Cảnh Xuyên nhìn thấy đối phương đã nhận được tin nhắn, anh ta cười lạnh, đối mắt vẫn giữ nguyên vẻ sắc sảo, bỏ điện thoại vào trong túi áo.
….
Lúc này Lệ Đình Phong đang xử lý công việc trong văn phòng tổng giám đốc của tập đoàn, vì một cuộc điện thoại ban nãy với Thẩm An Nhiên mà lúc này trái tim anh đứng ngồi không yên, trong lòng vô cùng khó chịu.
Anh không thể đọc hiểu được bất cứ một chữ nào trên màn hình máy tính, huyệt Thái Dương đau đớn, anh ngồi trên ghế da, lấy tay trái đỡ đầu, tay phải thì kẹp một điếu thuốc còn đang hút dở.
Điện thoại đặt trên bàn bỗng nhiên rung lên, Lệ Đình Phong hơi nghiêng đầu nhìn sang.
Khi thấy cái tên hiện lên trên tin nhắn, đôi mắt đen thâm thủy của anh càng âm u đến đáng sợ, trông u ám lạnh lùng không chứa chút hơi ấm nào.
Anh ấn mở tin nhắn ra, khi thấy được ảnh chụp bên trong, mỗi tế bào trên cơ thể anh giống như bị thiêu đốt.
Bên trong tổng cộng có năm bức ảnh, người trong ảnh chính là Lục Cảnh Xuyên và Thẩm An Nhiên.
Nhìn những động tác thân mật của bọn họ trong tấm ảnh tưởng chừng họ mới là một đôi vợ chồng ân ân ái ái vậy.
Trong rạp chiếu phim, người đàn ông tựa đầu lên vai của Thẩm An Nhiên, trong nhà hàng Tây, hai người ngồi ở bàn dành cho tình nhân, thậm chí còn có ảnh Thẩm An Nhiên kết bạn zalo với Lệ Đình Phong.
Ngoài sự tức giận, trong mắt Lệ Đình Phong càng mang về phức tạp không thể nói rõ, trái tim anh như chùng xuống tận đẩy. Đây chính là một mình xem phim mà Thẩm An Nhiên nói đến sao? Còn có ăn cơm một mình nữa?
Anh thật sự không ngờ tới, cho dù Thẩm An Nhiên đã mất đi kí ức, đầu óc trở nên chậm chạp nhưng vẫn nói dối một cách linh hoạt như vậy!
Mà điều anh càng không ngờ tới chính là việc Lục Cảnh Xuyên lại ở cùng một chỗ với Thẩm An Nhiên.
Trong mắt Lệ Đình Phong lóe lên sự hung ác, anh nắm chặt điện thoại ném mạnh vào tường, điện thoại rơi trên mặt đất, màn hình bị đập nát.
Anh đẩy cái ghế sau lưng ra một bên, bước về phía cửa, đúng vào lúc này Triệu Việt cũng cầm tài liệu tới, nhìn thấy sắc mặt nặng nề của Lệ Đình Phong, anh ta vô thức dừng bước.
“Tổng giám đốc Phong, ngài muốn đi đâu vậy?”.
“Đi về”
“Nhưng buổi chiều còn có buổi hội nghị quan trọng…
“Lùi đi. Hiện tại anh chỉ muốn ngay lập tức trở về chất vấn Thẩm An Nhiên tại sao lại lừa anh, có biết rất rõ điều anh ghét nhất chính là lừa dối mà.
Bước chân Lệ Đình Phong dừng lại, ngay lúc Triệu Việt tưởng là anh đã thay đổi ý định, muốn tiếp tục làm việc thì Lệ Đình Phong đã nhặt chiếc điện thoại đã nát bươm lên.
“Đến cửa hàng điện thoại mua cho tôi một chiếc, sáng mai đưa đến phòng làm việc cho tôi”
“…Vâng. Triệu Việt lén lút nhìn chiếc điện thoại Lệ Đình Phong cầm trên tay, điện thoại bị vỡ đến thế này, cũng có thể tưởng tượng ra anh đã tức giận đến mức nào.
Mặc dù trong công việc, Lê Đình Phong rất nghiêm khắc nhưng anh không bao giờ tức giận, lần này hiển nhiên là vì chuyện trong nhà.
Triệu Việt nghĩ ngay đến Thẩm An Nhiên.
Lệ Đình Phong đi rồi, Triệu Việt cũng chỉ có thể dời lịch họp lại.
…
Để tránh mưa, Thẩm An Nhiên đứng ở cửa trung tâm thương mại đón xe, một cơn gió lạnh cùng mưa phùn thổi đến khiến cho cơ thể Thẩm An Nhiên run rẩy, những cô vẫn cầm chắc bánh gato trong tay.
Đồ ngọt có thể khiến tâm trạng người khác trở nên vui vẻ, chỉ hi vọng sau khi Lệ Đình Phong ăn bánh gatô xong sẽ không quá tức giận nữa.
Thẩm An Nhiên muốn trực tiếp đến tập đoàn Đại Phong tìm Lệ Đình Phong, nhưng cô lại không biết nơi làm việc của Lệ Đình Phong ở chỗ nào.
Sau khi do dự một chút, cô lo sợ không yên gọi điện cho Lệ Đinh Phong,
Điện thoại được kết nối, vừa mới đổ chuông mấy giây thì đối phương đã nghe điện thoại.
“Anh Phong, em mang bánh gato đến này, công ty của anh ở đâu? Em đến tìm anh”
“Không cần, em về nhà chờ anh đi.” Nói xong, anh cũng không đợi cho Thẩm An Nhiên trả lời, cúp máy luôn.
Thẩm An Nhiên đứng lặng ở đó, gió lạnh không ngừng thổi về phía cô, nhưng cô lại không thấy lạnh chút nào bởi trong lòng cô còn lạnh lẽo hơn bên ngoài da thịt nhiều.
Lòng cô nhói đau chua chát, Thẩm An Nhiên cắn răng, đôi mắt đỏ lên vì tủi thân.
Cô vốn dĩ rất tự tin cho rằng, Lệ Đình Phong sẽ tin tưởng cô, sẽ cho cô sự tôn trọng, nhưng hôm nay, thái độ của Lệ Đình Phong thay đổi đến mức cô không thể đoán được suy nghĩ của anh. Cô thấy mình trở tay không kịp, trong tình thế nước cờ liên tục thay đổi, khí thế lúc lên lúc xuống, đối với những yếu tố không chắc chắn, con người hầu như đều sẽ cảm thấy lo lắng và sợ hãi.
Thẩm An Nhiên thở dài nặng nề, trái tim cô giống như bị tảng đá nặng đè lên, khiến cho lòng cô luôn luôn buồn bực không vui.
Xe taxi dừng lại ở cửa, sau khi Thẩm An Nhiên đối chiếu biển số xe thì đi ra khỏi trung tâm thương mại, cẩn thận bảo vệ bánh gato trong ngực.
Khoảng cách từ đây về nhà rất ngắn, chỉ mất vài phút đi taxi.
Quản gia Lý cầm chén trà đứng ở cửa, mắt nhìn về phía xa, thấy Thẩm An Nhiên trở về, mắt quản gia sáng lên: “Bà chủ, cô về rồi, cô đã uống thuốc chura?”
“Cháu uống rồi.
Quản gia nhìn ngón tay của cô bị lạnh đến đỏ lên, bước nhanh đến: “Bà chủ, cô đang cầm cái gì trong tay vậy?” Ông ta hỏi rồi chìa tay ra: “Để tôi cầm giúp cô, cô nhanh chóng vào nhà tắm nước nóng đi.
Quản gia Lý đáng tuổi bố cô, tất cả mọi người trong căn nhà này đều đối xử với cô rất tốt, Thẩm An Nhiên không có người thân nên đều coi bọn họ giống như người thân trong nhà.
Nhìn nụ cười hiền từ trên mặt quản gia Lý, Thẩm An Nhiên cảm thấy người mình cũng không còn lạnh như vậy nữa, cô lắc đầu: “Chủ Lý, cháu tự cầm được rồi.”
“Chuyện đó… Vậy được rồi”
Thẩm An Nhiên xách bánh gato về phòng ngủ, đặt ở chiếc bàn đầu giường.
Cô không tắm rửa, chỉ là dùng khăn tắm sạch lau khô mái tóc ướt, sau đó thay quần áo đi ngủ.
Cơ thể người mắc bệnh ung thư đều rất yếu, không chịu được cảnh dãi gió dầm mưa, không chịu được lạnh, lại thêm việc cô uống thuốc chưa được bao lâu, đầu óc cô choáng váng, không nhịn được mà muốn đi ngủ.
Cả người cô được tự do, không gian xung quanh bỗng nhiên trở nên im ắng, ngoại trừ tiếng mưa bên ngoài thì không còn nghe được âm thanh gì khác.
Thẩm An Nhiên ngồi cạnh giường, cụp mắt nhìn tấm thảm đậm màu phủ trên mặt đất một lúc rồi cởi giày, giảm chân trần lên tầm thảm, cảm giác mềm mại khiến cho đầu óc cô được thả lỏng một chút.
Thẩm An Nhiên nghiêng đầu thất thần một lúc, sau đó lên giường đắp chăn, mở điện thoại lên.
Không ai gọi điện thoại, cũng không ai gửi tin nhắn cho cô, cô xem đồng hồ, là hai giờ chiều.
Lệ Đình Phong tan làm về nhà lúc sáu giờ, sau khi kiểm tra xác nhận điện thoại không bị bật chế độ yên lặng, Thẩm An Nhiên đặt đồng hồ báo thức lúc bốn giờ.
Ba giờ chiều, một chiếc xe sang trọng chạy vào trong biệt thự, dừng trước cửa bãi đỗ xe.
Lệ Đình Phong đẩy cửa xe ra rồi đi xuống, đôi môi mỏng của anh mím chặt lại, sắc mặt vừa nặng nề vừa tức giận, bên trong con người đen như mực tựa như có một trận gió tuyết đang ngưng tụ sắp ùn ùn kéo đến.
Chương 232: Nổi giận và nghi ngờ
“Thẩm An Nhiên về chưa?” Lệ Đình Phong vừa về đến biệt thự đã lập tức hỏi quản gia Lý.
“Đã về rồi ạ, chắc bây giờ cô ấy vẫn còn đang ngủ trong phòng.”
Gan cô cùng lớn thật, lúc này mà vẫn ngủ được.
Lệ Đình Phong nhíu chặt lông mày, anh hơi nheo mắt, sắc mặt tái xanh, cơ bắp trên mặt như đang giật loạn lên, cố gắng hết sức kiềm chế một loại cảm xúc đã bị nén xuống từ lâu.
Lệ Đình Phong lạnh lùng nhìn lên tầng, trực tiếp đi lên, bước về phía phòng ngủ, anh không thay giày, tiếng giày da giẫm trên sàn nhà rất rõ ràng, cũng rất vội vàng gấp rút, có thể lờ mờ cảm nhận được tâm trạng đang bị dồn nén của anh.
Trong lòng quản gia Lý có chút lo lắng không yên, ông ta nói với mấy người thím Trương: “Mọi người ở dưới nhà đi, tôi đi lên xem một chút.”
Thím Trương lo lắng: “Tôi nhìn sắc mặt của tổng giám đốc Phong có vẻ không tốt lắm, mong hai người không cãi nhau.
Thím Lưu đứng bên cạnh trấn an: “Chắc là không đầu, dù sao tổng giám đốc Phong cũng yêu bà chủ như vậy.
Trong chuyện tình cảm, chẳng có gì là tuyệt đối, một khi đã có nghi ngờ thì sẽ nảy sinh xa cách.
Quản gia Lý lắc đầu, lặng lẽ đi theo lên tầng.
Lệ Đình Phong đi đến cửa phòng ngủ, không chút do dự đẩy cửa ra, lúc này trong phòng vô cùng yên tĩnh, không nghe thấy bất kì tiếng động nào, anh đi vào, nhìn người phụ nữ đang ngủ trên giường.
“Thẩm An Nhiên.” Môi Lệ Đình Phong mấp máy, giọng anh không to nhưng trong không gian yên tĩnh như vậy lại vô cùng rõ ràng, thậm chí có thể nghe được cả âm cuối trầm thấp.
Dưới tác dụng của thuốc, Thẩm An Nhiên ngủ rất sâu, đến cả mí mắt cũng không nhấc lên.
Không thể không nói lúc cô ngủ trông rất ngoan ngoãn, khiến cho người khác không nỡ quấy rầy, nhưng khi Lệ Đình Phong vừa nhìn thấy chiếc bánh gato trên tủ đầu giường thì đôi mắt vốn đã dịu xuống đột nhiên lại bừng bừng lửa giận.
Anh nhìn thương hiệu trên hộp bánh gato rồi lại nhìn gương mặt nhỏ đang ngủ say của Thẩm An Nhiên, nhớ tới mấy bức ảnh trong điện thoại di động, càng nhìn càng thấy tức giận.
Anh bỗng nhiên vung tay ném mạnh chiếc bánh gato xuống dưới đất, bánh gatô rơi ra, kem matcha bắn tung tóe trên tấm thảm tối màu càng trở nên chướng mắt.
Thẩm An Nhiên lập tức bị dọa tới mức bật dậy, mở đôi mất mờ mịt hơi nước, bối rối vô cùng nhìn Lệ Đình Phong.
“Anh Phong..” Cô mở miệng, còn chưa kịp nói ra một câu đầy đủ thì cổ tay đã bị Lệ Thanh nằm chặt lấy.
Đau quá.
Trong nháy mắt, cô tỉnh táo hẳn, cổ tay bị Lệ Đình Phong nằm chặt đến mức trắng bệch, anh dùng lực rất mạnh giống như đang muốn bóp nát xương cổ tay của cô, Thẩm An Nhiên không thể không nương theo lực kéo của anh mà chống người ngồi dậy.
Lệ Đình Phong quát lên: “Tại sao em lại lừa anh!”
Cơ thể Thẩm An Nhiên run lên theo bản năng, đầu cô choáng váng, dù đã tỉnh táo nhưng cô lại cảm thấy mình vẫn còn đang gặp ảo giác, Lệ Đình Phong tức giận trước mặt cô sao lại lạ lẫm đến vậy.
Rõ ràng tối hôm anh vẫn còn ôm cô, nhẹ nhàng chìm vào giấc ngủ, nhưng hôm nay anh lại trừng mắt tức giận nhìn cô.
Cô không hiểu rốt cuộc mình đã gây ra tội ác tày trời gì mà lại khiến cho anh tức giận đến vậy.
Thẩm An Nhiên không thể không nhớ đến những lời mà Lục Cảnh Xuyên đã nói với cô ở trong nhà hàng phương Tây.
Nếu như Lệ Đình Phong thật sự yêu cô, anh sẽ tin tưởng cô, sẽ tôn trọng cô.
Cô không thể tiếp tục giống như dây tơ hồng, chỉ có dựa vào anh mới có thể sống được nữa.
Thẩm An Nhiên hít sâu một hơi, ngẩng đầu nhìn thẳng vào đôi mắt u ám của Lệ Đình Phong, “Em lừa anh cái gì?”
Vì vừa ngủ dậy nên cổ họng cô rất khô, giọng cô khàn khàn trầm thấp giống như bị ép từ khí quản ra vậy.
Lệ Đình Phong nhìn dáng vẻ không biết điều này của Thẩm An Nhiên, cơn tức trong lồng ngực như muốn thiêu cháy cả cơ thể anh.
Anh hất tay Thẩm An Nhiên ra, lấy chiếc điện thoại đã bị ném hỏng ra, ấn mở album ảnh của tin nhắn, ném vào người Thẩm An Nhiên, trực tiếp ném trên ngón tay cô.
Thẩm An Nhiên cắn răng nhịn đau, đầu ngón tay run rầy, cũng không biết vì đau hay vì sợ. Lưng cô túa ra một lớp mồ hôi lạnh mỏng.
“Đây chính là một mình xem phim, một mình ăn cơm mà em nói sao?” Lê Đình Phong thâm trầm nói: “Em tự mình nhìn cho ký đi”
Sắc mặt Thẩm An Nhiên tái nhợt, một lúc lâu sau mới cầm điện thoại lên, ấn mở màn hình đã vỡ nát, cô rất nhanh đã nhìn thấy được mấy tấm ảnh bên trong.
Có ảnh chụp Lục Cảnh Xuyên dựa vào vai cô ngủ, có ảnh hai người cùng ngồi ăn trên bàn dành cho tình nhân, còn có cả ảnh kết bạn zalo.
Trong tất cả các bức ảnh đều là hai người bọn họ, từ mọi góc độ, nhìn thì có vẻ thân mật nhưng thật ra chẳng có chuyện gì xảy ra hết.
Cô nhíu mày, không biết là ai đã chụp những tấm hình này, nghĩ đi nghĩ lại đều cảm thấy không thể không liên quan đến Lục Cảnh Xuyên.
“Em đi xem phim một mình, đến lúc gần hết phim thì anh ta ngủ thiếp đi, dựa đầu vào vai em, em không đẩy anh ta ra nổi.
“Vậy nên em để kệ cho anh ta dựa vào sao?
“Em đã nói em không đầy được anh ta ra rồi, anh còn muốn thế nào nữa! Vốn đi em cũng không quen biết gì anh ta, em không biết tại sao anh lại tức giận nữa!”
Lệ Đình Phong không thèm để ý đến gương mặt tái nhợt của cô, mỉm cười chế nhạo: “Em không biết anh ta mà lại cùng nhau đến nhà hàng dành cho tình nhân, ngồi bàn dành cho tình nhân, lại còn gọi món dành cho tình nhân sao?”
Chương 233: Anh em cùng cha khác mẹ.
Lúc Thẩm An Nhiên nói với Lệ Đình Phong cô ăn cơm một mình là do không muốn dây dưa quá nhiều với Lục Cảnh Xuyên, hơn nữa lúc đó cô vốn chỉ định ghép bàn ăn rồi chia đôi tiền trả, người nào ăn của người nấy, cũng không được tính là ăn cơm cùng anh ta.
Nhưng những bức ảnh xuất hiện trong điện thoại của Lệ Đình Phong khiến cô trăm miệng khó cãi, cũng chứng thực những lời nói kia của Lục Cảnh Xuyên.
Lệ Đình Phong không có lấy một chút tín nhiệm nào với cô cả.
Suốt trên đường đến khi về đến nhà đi ngủ, ở trong lòng Thẩm An Nhiên đều đang đánh cược, nhưng điều cô không ngờ đến chính là bản thân sẽ thua đến mức tan tành như vậy.
Đến cả lời giải thích của cô, Lệ Đình Phong cũng không tin.
Trong mắt Lệ Đình Phong, sự im lặng của cô chính là ngầm thừa nhận chột dạ, điều này càng khiến anh tức giận hơn, anh nắm lấy cắm của Thẩm An Nhiên, từ trên cao nhìn xuống mà trừng mắt nhìn cô: “Đúng là cho dù cô có mất trí nhớ rồi cũng không quên đi quyến rũ người khác!”
“Tôi không có quyến rũ người khác.” Thẩm An Nhiên nhìn khuôn mặt như bao trùm một tầng sương lạnh lẽo của Lệ Đình Phong, tim như bị dao cửa: “Mấy bức ảnh này của anh có thể nói lên cái gì chứ? Chẳng qua chỉ là xem phim rồi ăn cơm thôi, chẳng lẽ đến việc tôi kết bạn cũng không được sao?”
“Kết bạn?” Lệ Đình Phong cười một cái lạnh lẽo: “Đây chính là thủ đoạn kết bạn của cô sao? Thẩm An Nhiên, tôi thật sự không ngờ lá gan của cô lại lớn như vậy, có phải cô quên mất cô là vợ của tôi rồi hay không hả? Cô vì một người đàn ông mà dám bịa ra mấy lời nói dối này để lừa gạt tôi sao?”
Bất luận Thẩm An Nhiên có nói cái gì anh cũng đều không tin, loại hạt giống nghi ngờ vô căn cứ này một khi đã gieo xuống thì có diệt thế nào cũng không diệt sạch được.
Lệ Đình Phong kiêu ngạo lại ích kỷ, chuyện anh căm ghét chính là bị người thân nhất của mình lừa gat.
Nếu như ngay từ ban đầu Thẩm An Nhiên thành thật nói rõ ràng thì anh cũng sẽ không tức giận đến như vậy.
Mà một phần lớn nguyên nhân khiến hiện tại anh thấy tức giận là vì người hôm nay Thẩm An Nhiên làm quen chính là Lục Cảnh Xuyên.
Anh ta chính là người anh em cùng cha khác mẹ với anh, mười mấy năm trước bố mẹ anh gặp tại nạn xe cộ dẫn đến tử vong, anh ta được ông cụ Lê đón đến nhà họ Lệ ở, họ của anh ta là theo họ mẹ cho đến tận hôm nay vẫn chưa được sửa lại.
Nghĩ lại hàng loạt những chuyện trước đó, dạ dày của Lệ Đình Phong đột nhiên sinh ra cảm giác buồn nôn.
“Sau khi ăn cơm trưa với nhau xong còn không quên gói cả đồ ngọt mang về, cô phải nhớ thương cải bữa cơm trưa đấy đến mức nào hả? Còn kết bạn zalo, có phải cô định nói chuyện phiếm với ‘người bạn tốt’ này ở sau lưng tôi không hả?”
Thẩm An Nhiên tức đến mức hốc mắt đỏ bừng: “Lệ Đình Phong cái tên khốn kiếp này! Tôi chưa từng nghĩ như vậy bao giờ!”
Thẩm An Nhiên vừa nói dứt lời, đối phương đã vươn tay ra bóp cầm cô, có hơi đau, sau đó cô bị ép ngẩng đầu lên. Một nụ hôn nóng hầm hập mang theo cả trừng phạt lập tức rơi xuống.
Vừa hôn xong, Thẩm An Nhiên lại bị anh bóp cắm rồi nâng lên, mặt đối mặt mà nhìn anh, ảnh mắt của Lệ Đình Phong vừa tăm tối, phiền muộn lại hung ác, giống như thể ánh sáng lạnh lẽo lóe lên từ con sói tàn ác: “Nếu cô thật sự dám nghĩ như vậy, thì tôi sẽ nhốt cô lại, không cho cô tiếp xúc với những người khác.
Lệ Đình Phong có phản ứng mạnh mẽ như vậy khiến cho Thẩm An Nhiên rất bất ngờ, sau khi cô bị mất trí nhớ thì ấn tượng của cô từ trước đến nay về Lệ Đình Phong chính là dịu dàng, cô chưa từng nghĩ anh sẽ nổi giận với cô, sẽ tàn nhẫn mà nghĩ tới việc nhốt cô lại.
Nguyên nhân trong chuyện này chẳng lẽ không chỉ vì cô lừa gạt anh? Hơn nữa, rốt cuộc Lục Cảnh Xuyên là ai, có quan hệ gì với Lệ Đình Phong?
Nhìn thấy Thẩm An Nhiên ở dưới thân mình thất thần, Lệ Đình Phong lại càng tức hơn, anh cũng không ngờ bản thân lại có phản ứng mạnh mẽ như vậy, thể nhưng vừa nghĩ đến chuyện Thẩm An Nhiên đi xem phim rồi lại đi ăn cơm cùng Lục Cảnh Xuyên, thậm chí còn làm một số chuyện gì khác là anh lại tức đến mức toàn thân phát run, làm thế nào cũng không dẹp lặng được lệ khí trên người mình.
Nếu nói anh và Lục Cảnh Xuyên là anh em có quan hệ huyết thống thì không bằng nói hai người chính là thủ địch chán ghét lẫn nhau thì hơn, bọn họ lúc nào cũng tranh giành cùng một thứ đồ, mà Lục Cảnh Xuyên lại càng không từ thủ đoạn!
Lệ Đình Phong quen biết Lục Cảnh Xuyên mười mấy năm trời, anh ta rốt cuộc là người như thế nào, trong lòng anh biết rất rõ ràng, một tên tâm địa gian xảo, chưa có một người nào anh ta không dụ dỗ nổi, nói không chừng người đơn thuần như Thẩm An Nhiên chỉ trong chớp mắt đã rơi vào cạm bẫy của anh ta.
Chương 234; Hôn nhân không có sự tin tưởng tựa như một nằm cát vậy, gió khẽ thổi là bay đi hết.
Lệ Đình Phong quen biết Lục Cảnh Xuyên mười mấy năm trời, anh ta rốt cuộc là người như thế nào, trong lòng anh biết rất rõ ràng, một tên tâm địa gian xảo, chưa có một người nào anh ta không dụ dỗ nổi, nói không chừng người đơn thuần như Thẩm An Nhiên chỉ trong chớp mắt đã rơi vào cạm bẫy của anh ta.
Vừa nghĩ đến cảnh tượng Thẩm An Nhiên bị Lục Cảnh Xuyên lừa đi mất là Lệ Đình Phong lại hận không thể tháo cô gái đang ngồi trước mặt mình ra thành tám khúc rồi nuốt vào trong bụng mình.
Lệ Đình Phong cắn răng, tay bóp chặt cắm của Thẩm An Nhiên như thể muốn bóp nát nó.
Lòng Thẩm An Nhiên đau như dao cửa, cô mim chặt môi, nước mắt từ trong hốc mắt tràn ra, đây chính là chồng cô sao? Một người thà tin vào mấy bức ảnh cũng không chịu tin lời cô nói.
Nói không chừng hiện tại trong lòng anh còn đang cho rằng cô là một con điểm sang, như thế bất kỳ một người nào cô cũng có thể cưỡi.
Cô khế thu lại sự đau đớn trong mắt, khăn giọng nói: “Lệ Đình Phong, tôi ra ngoài làm quen với người nào, làm chuyện gì thì có liên quan gì đến anh? Anh dựa vào cái gì mà muốn giới hạn sự tự do của tôi! Tôi là một con người chứ không phải con chim hoàng yến bị nhốt trong lồng của anh.”
Lúc này, hai mắt của Lệ Đình Phong lạnh lẽo như thể băng tuyết đông cứng lại, anh gật đầu, nghiến răng nghiến lợi nói: “Chúng ta có quan hệ gì? Có cần tôi chứng minh cho cô xem không!”
Lời nói vừa dứt, chỉ nghe thấy tiếng vải bị xé roẹt một tiếng, bộ đồ ngủ tơ tằm Thẩm An Nhiên mặc trên người trực tiếp bị Lệ Đình Phong xé nát, cô không kịp ngăn cản nụ hôn mang theo sự cắn xé ùn ùn kéo đến trên thân mình.
Thẩm An Nhiên đau đến nỗi mặt mũi trắng bệch, nước mắt ứa ra ngày càng nhiều, ngoại trừ nỗi đau đớn trên cơ thể, cô còn phải hứng chịu những lời nói sỉ nhục của Lệ Đình Phong.
“Nếu hôm nay tôi mà không gọi cuộc điện thoại đó đến để “quan tâm” cô một tí thì có phải là đến cả phòng các người cũng đặt xong rồi, ở trên giường giống như chúng ta hiện giờ hay không” Lệ Đình Phong vừa nói vừa hung hăng nhéo lớp da thịt mịn màng trên eo của cô.
Lời anh nói càng ngày càng khó nghe, sắc mặt của Thẩm An Nhiên cũng ngày càng khó coi, cô nhấc tay lên rồi dùng lực tát một cái lên mặt anh.
Cô dùng hết toàn bộ sức lực, thế nhưng anh chỉ hơi nghiêng đầu đi một chút, lực có tính tương hỗ vậy nên lòng bàn tay của Thẩm An Nhiên bắt đầu đỏ lên, đầu ngón tay cũng đau đến mức run lên.
Sắc mặt của Lệ Đình Phong trầm xuống: “Cô vì h anh ta mà đánh tôi?”
Lồng ngực của Thẩm An Nhiên phập phồng lên xuống, giọng nói khàn đặc như thể nặn từng chút một từ trong cổ họng ra vậy: “Tôi muốn đánh anh thì đánh, còn cần phải vì ai sao?”
Thẩm An Nhiên hít vào một ngụm khí lạnh, nức nở nói: “Lệ Đình Phong, chúng ta ly hôn đi, giữa chúng ta không có sự tin tưởng, cho dù ở bên cạnh nhau cũng chỉ làm cả hai bị tổn thương thôi..” Cô cuối cùng cũng nói ra được rồi.
Trong những ngày này, cô thật sự rất thích Lệ Đình Phong, bởi vì mất trí nhớ nên cô cũng tự cho rằng tất cả những điều anh làm là vì anh yêu cô sâu đậm, có thể tin tưởng cô vô điều kiện thế nhưng cô lại thua bởi mấy bức ảnh.
Nếu như hôn nhân đã không có sự tin tưởng vậy còn không bằng kết thúc nó đi, cô không tin sau khi rời xa Lệ Đình Phong thì cô không sống nổi.
Trong mắt của Thẩm An Nhiên mang theo sự kiến quyết vô cùng quen thuộc, trước khi cô bị mất trí nhớ, cô cũng hay dùng ánh mắt như vậy nhìn anh, khiến cho lòng anh kinh hãi run rẩy.
“Cô muốn ly hôn với tôi?”
“Đúng vậy. Thẩm An Nhiên lặp lại một lần nữa “Chúng ta ly hôn đi”
“Cô đừng mơ!” Hai mắt anh đỏ như máu, bên trong còn có cả sự sợ hãi, phẫn nộ, vội vàng, bất an, rõ ràng anh rất sợ Thẩm An Nhiên đưa ra đề nghị ly hôn, nhưng trên miệng lại không buông tha cho cỖ.
“Ly hôn để thành toàn cho cô và người đàn ông khác sao, vậy còn không bằng để tôi đi chết đi!” Ngay lập tức, trong đầu anh nghĩ rất nhiều thứ, anh và Thẩm An Nhiên đã ly hôn từ lâu rồi, nếu như Thẩm An Nhiên thông minh một chút phát hiện ra cái gì, chỉ e sẽ kích thích cô nhớ lại gì đó, mà đến lúc đấy anh sẽ như nước đã đổ đi rất khó hốt lại.
Chỉ là nghĩ thôi mà chân tay anh đã lạnh ngắt, càng thêm thù hận Lục Cảnh Xuyên.
Thẩm An Nhiên như thể lần đầu tiên quen biết Lệ Đình Phong vậy, anh tựa như một người xa lạ khiến người ta cảm thấy sợ hãi.
“Lệ Đình Phong, anh kêu tôi phải tránh xa những người đàn ông khác, thể còn anh có làm được chuyện không tiếp xúc với phụ nữ không? Anh dám nói trong công ty của anh không có phụ nữ không? Anh chưa từng chơi trò mập mờ với ai sao, còn có cái người tên Hạ Minh Nguyệt lần trước đến đây nữa, cô ta thật sự chỉ là em gái kết nghĩa của anh thôi sao?”
Từ sau ngày Hạ Minh Nguyệt đến đây, cô đã phát giác ra được gì đó rồi, cô không nói không có nghĩa là cô không để ý, cũng không có nghĩa cô thật sự ngu ngốc.
Bất luận là đôi dép lê của Lệ Đình Phong hay những lời cuối cùng mà Hạ Minh Nguyệt nói, tất cả đều đang chứng thực một điều rằng hai người đó có chuyện giấu cô.
Nhìn thấy khuôn mặt Lệ Đình Phong ngay lập tức cứng đờ mặt, điều này càng chứng thực ý nghĩ của cô: “Tôi mất trí không có nghĩa là tôi ngu xuẩn, nếu như tình yêu của anh dành cho tôi chỉ đơn giản là dục vọng chiếm hữu vậy thì xin anh hãy buông tay, đừng để tôi phải thù hận anh”
Một câu nói bình thản của cô tựa như một con dao đâm thẳng vào trong tim anh vậy, đau đến mức máu me đầm đìa, nhưng anh không muốn buông tha cho cô.
Giống như lúc trước vậy, rõ ràng anh biết Thẩm An Nhiên sợ đau nhưng anh vẫn không nhịn được làm cô bị đau, muốn cô ghi nhớ, nhớ kỹ anh mới là người đàn ông của cô.
“Bên cạnh tôi chỉ có một người phụ nữ là cô, mà cô cũng cũng chỉ được có một mình tôi.” Anh lại cắn xé mỗi cô một lần nữa, lần này anh không để cô giãy dụa, đến cả hít thở cũng không cho cô hít thở.
Thẩm An Nhiên như người đuối nước đang cố sức giãy dụa vậy, cô dùng sức đánh lên vai của Lệ Đình Phong, muốn cào anh nhưng khổ nỗi đến móng tay cũng không có.
Lệ Đình Phong nói anh ghét nhất là bị người thân nhất của mình lừa dối, chẳng nhẽ cô không như anh sao?
Người đàn ông một giây trước còn ôm cô nói yêu cô, chớp mắt cái đã không nhận người, chữ yêu này anh nói ra nhẹ nhàng đến mức nào thì khi thu về cũng có thể nhẹ nhàng như thế, đến cả một chỗ trống cũng không giữ lại.
Vào lúc kịch liệt nhất, ngón tay của Thẩm An Nhiên bị đập vào trên đầu giường, đầu ngón tay truyền đến từng cơn đau đớn như thể bị kim đâm vào da thịt.
Cơn đau đớn như vậy biến mất rất nhanh chóng, nhưng nó lại chiếm cứ chỗ sâu nhất trong đại não, chỉ nghĩ đến thôi đã vô thức run rẩy.
Thẩm An Nhiên cắn răng, nếm được mùi máu tanh trong cổ họng, cô rất đau, hiện tại cô thà rằng cắn đến mức chảy máu cũng không muốn để lộ ra dáng vẻ yếu ớt một tí nào.
“Lệ Đình Phong, cái tên lừa đảo nhà anh..” Giọng nói của Thẩm An Nhiên dần dần bị bọt máu ở cổ họng bao phủ, khiến người ta có chút không nghe rõ lời cô nói.
Lệ Đình Phong cắn vành tai của cô, ngón tay lau đi giọt lệ bên khoé mắt của cô.
Thế nhân thường nói, đau khổ chỉ cần nhìn một chút rồi sẽ qua đi thôi, cô đã nhịn rồi nhưng sao vẫn còn cảm thấy đau quá.
Chương 235: KHông hợp nhau thì chia tay.
Sự trừng phạt nặng nề của Lệ Đình Phong phát tiết trên người của Thẩm An Nhiên, anh không thực hiện biện pháp an toàn, làm xong rồi mới nhớ ra.
Thẩm An Nhiên bị ung thư dạ dày, không thể mang thai được, anh nhanh chóng đứng dậy sửa sang lại quần áo rồi ra khỏi phòng.
Thẩm An Nhiên nằm trên giường, cơ thể nặng nề, đến mức chỉ cần động một đầu ngón tay thôi cũng thấy khó khăn, cô nghiêng người nằm sấp nhìn Lệ Đình Phong rời khỏi phòng, sau khi anh quay lại, trên tay anh cầm một cốc nước và một viên thuốc.
“Uống nó đi.”
Thẩm An Nhiên nhìn thuốc trong tay anh mà thấy cả người lạnh lẽo, thuốc uống sau khi làm chuyện đó còn có thể là thuốc gì được chử.
Như vậy cũng tốt, nếu lỡ không cẩn thận mà có con thì lúc ấy muốn đi cũng không đi nổi nữa.
Lệ Đình Phong đứng bên mép giường, vẻ mặt anh lạnh lùng, từ trên cao nhìn xuống cô, Thấm An Nhiên thở dốc một hơi, dồn sức nâng tay phải đang run run lên cầm lấy viên thuốc kia rồi nhét vào trong miệng.
Bình thường cô uống một viên thuốc thôi là phải uống hết cả nửa cốc nước mới có thể nuốt xuống được, bây giờ cô lại cứng rắn cắn nát nó ra rồi hoà với nước bọt nuốt xuống, trong khoang miệng đều là vị đắng chát của thuốc.
Cô nhịn không được nôn khan một tiếng, nước mắt đảo quanh trong hốc mắt, cô vội vàng đưa tay lên bịt miệng lại, ngước mắt lên nhìn Lệ Đình Phong.
Trong miệng rất đắng nhưng trong tim còn đẳng hơn, đợi phản ứng kích thích đó dần dần dịu xuống, cô mới quật cường nói: “Anh yên tâm, tôi sẽ không nhổ nó ra đâu”
Nghe thấy những lời này của cô, đôi đồng tử của Lệ Đình Phong loé lên một tia sáng, cánh mỗi anh khẽ mấp máy nhưng đến cuối cùng vẫn không nói gì.
Điện thoại đặt ở tủ trên đầu giường rung lên, Lê Đình Phong nghe tiếng nhìn theo thì thấy là điện thoại của Thẩm An Nhiên.
Anh cầm điện thoại lên rồi mở ra, trên màn hình hiển thị tin nhắn zalo, không nghi ngờ gì nữa chính là tin nhằn mà Lục Cảnh Xuyên gửi tới.
Thẩm An Nhiên cũng đã nhìn thấy, cô không nói tiếng nào đợi Lệ Đình Phong mở miệng.
Lệ Đình Phong bỏ tên của Lục Cảnh Xuyên vào danh sách đen rồi xóa đi ngay trước mặt của cô, sau đó vứt điện thoại lên trên tủ rồi rời đi.
Thẩm An Nhiên nhìn theo bóng lưng lạnh lùng của anh, từ trước đến nay cô đều rất kìm nén cảm xúc của chính mình, cho dù có khóc cũng là lặng lẽ mà khóc, cô mở miệng gọi anh lại.
“Lệ Đình Phong.”
Lệ Đình Phong dừng bước nhưng không quay đầu lại.
Thẩm An Nhiên hỏi tiếp: “Anh có yêu tôi không?”
“Tôi yêu em, cả đời này chỉ yêu một mình em, vậy nên em đừng hòng rời khỏi tôi” Buông tay Thẩm An Nhiên rồi nhìn cô ở bên cạnh người khác còn không bằng để anh đi chết.
Anh không dám quay đầu đối diện với ánh mắt lạnh lẽo rạn nứt đó của Thẩm An Nhiên, anh nhấc chân đi ra khỏi phòng, lần này là đi rồi không quay lại nữa.
Thẩm An Nhiên nghe thấy tiếng xe ở dưới lầu, cô vùi mặt vào trong chăn, xung quanh hốc mắt bị những giọt nước mắt nóng ẩm nhuộm đều, đau đớn, nóng rát.
Một lúc lâu sau, Thẩm An Nhiên mới chống người đứng dậy, đi đến trước tủ quần áo lấy một bộ sạch sẽ khác mặc lên người.
Cô không có nhiều sức lực dư thừa, mặc quần áo xong lại ngã xuống giường, mãi cho đến tận bảy giờ tối thím Trương lên lầu gọi cô dậy ăn cơm.
Nhìn ảo ngủ bị xé nát trên mặt đất, còn cả bánh kem ở trên thảm, thím Trương lập tức nín thinh.
Biết là Lệ Đình Phong và Thẩm An Nhiên cãi nhau, vốn bà muốn lên khuyên nhủ mấy câu đấy nhưng khổ nỗi sắc mặt của Lệ Đình Phong thật sự quá đáng sợ.
Quản gia Lý thì có lên lầu xem xét tình hình, thấy hai người bọn họ chỉ là tranh cãi chứ không động tay động chân gì thì đi xuống, dù sao cũng chỉ là người giúp việc, làm sao mà quản được chuyện của chủ mướn được chứ, huống hồ giữa hai vợ chồng với nhau đều không phải là đầu giường cãi nhau, cuối giường hoà thuận sao.
Sau khi đợi Lệ Đình Phong rời đi, quản gia liền kêu mấy người thím Trương đi nấu cơm.
Biết trên lầu xảy ra chuyện gì nên một người đàn ông như quản gia cũng không tiện đi lên bèn kêu thím Trương đi lên xem xét tình huống.
…
Thím Trương vừa bước vào phòng đã thấy cảnh này, trong tim khế xoán lại, bà do dự một lát cuối cùng vẫn đi vào.
“Bà chủ cô vẫn ổn chứ?”
Thẩm An Nhiên không lên tiếng.
Thím Trương bước lên, nhẹ nhàng vén chăn lên, nhìn thấy vết thương ở trên cổ Thẩm An Nhiên thì đau lòng không thôi, nhưng lại không biết nên an ủi kiểu gì, qua một lúc thật lâu mới nhỏ giọng nói: “Bà chủ, nên ăn tối rồi, cô còn dậy được không?”
Có lẽ là do chắn bị vén lên, gió lạnh thổi vào nên Thẩm An Nhiên thấy hơi lạnh, cô rụt rụt vai, cuối cùng cũng có phản ứng.
Cô ngước mắt lên, hai mắt phủ đầy sương mù mờ mịt: “Không dậy được, cũng không có khẩu vị, cơ thể rất khó chịu”
Lòng của thím Trương rối như tơ vò: “Cơm vẫn phải ăn chứ, cô đợi tôi một chút tôi đi bưng lên đây.”
Thẩm An Nhiên không lên tiếng, đợi khi Lệ Đình Phong hỏi đến mà biết cô không ăn thì chắc chắn sẽ làm khó bọn họ.
Thím Trương thở dài, xuống lầu bưng thức ăn lên, biết Thẩm An Nhiên không có sức, bà ngồi ở bên mép giường, cầm thìa bón cho Thẩm An Nhiên ăn.
“Bà chủ, cô ăn một chút đi, đừng để bụng đói như vậy.”
Thẩm An Nhiên nhìn thức ăn được đưa đến bên miệng mình, cô không có chút khẩu vị nào thậm chí còn cảm thấy hơi buồn nôn.
Cô lắc đầu, giọng nói khàn đặc: “Cháu không
muốn ăn, hôm nay có thể không ăn được không?”
Thím Trương dừng một lát, lắc đầu nói: “Ăn ít cũng được, không thể không ăn”
Thẩm An Nhiên há miệng, chết lặng mà nhai một miếng lớn rồi nuốt xuống, cô ăn được nửa bát con thì không ăn tiếp được nữa.
Thím Trương đặt bát xuống, làm ướt khăn sạch rồi lau mặt cho cô, sau đó vén lại chặn.
“Bà chú, tổng giám đốc Phong rất yêu cô, cô đừng nghĩ nhiều nhé, giữa hai vợ chồng với nhau sẽ có cãi nhau, cái quan trọng là sau khi cãi xong phải tiếp tục sống với nhau như thế nào”
Bên khoé miệng của Thẩm An Nhiên nhếch lên một nụ cười tự giễu: “Nếu như không sống tiếp được nữa thì sao?”
Thím Trương: “Vậy thì chia tay, làm tủi thân ai thì làm chứ không được để mình tủi thân”
Thẩm An Nhiên nhắm mắt lại, chia tay nào có dễ dàng như vậy chứ? Đến tận hôm nay cô mới phát hiện Lệ Đình Phong là một người có dục vọng cố chấp, anh không bằng lòng buông tha cho cô, mà cô sau khi mất đi trí nhớ đến cả phản kháng cũng không thể làm được.
“Thím Trương, thím có thể ôm cháu một lát không?”.
Thẩm An Nhiên mở mắt ra, không đợi thím Trương trả lời đã vươn tay ôm lấy rồi dụi dụi đầu vào eo bả.
Trong lòng thím Trương mềm nhũn, thuận theo lực của cô mà ngồi xuống, tay dịu dàng vuốt tóc cô.
“Thím Trương, thím có cảm thấy cháu sống rất vô dụng không? Sống rất mất mặt?” Cô không làm được gì, phải dựa vào Lệ Đình Phong mới có thể sống được.
Thím Trương lắc lắc đầu: “Không mất mặt, người hiểu chuyện như cô giờ không còn nhiều nữa rồi.”
Tuổi tác của Thẩm An Nhiên cũng xêm xêm con gái bà, ở đây bà luôn coi Thẩm An Nhiên như người vai dưới mà chăm sóc CÔ.
Thẩm An Nhiên đẹp người đẹp nết, từ trước đến nay chưa từng thấy bọn họ là người giúp việc mà coi thường, có lúc cô còn vào phòng bếp phụ giúp nấu cơm, bởi vì mất trí nhớ nên cô làm mọi chuyện đều rất cẩn thận, hiểu chuyện đến mức khiến người ta cảm thấy đau lòng, rõ ràng chỉ mới hai mươi tư tuổi mà trên người cô đã tồn tại một sự trầm tĩnh không phù hợp với tuổi tác của mình.
Thẩm An Nhiên gối đầu trên đùi của thím Trương, nghiêng đầu nhìn bà, ảnh đèn màu da cam chiếu rọi trên khuôn mặt của bà, nét mặt của bà rất dịu dàng, ánh mắt quan tâm của bà khiến cô cảm nhận được một tia ấm áp.
Cô nghĩ, không biết mẹ cô có giống thím Trương không nhỉ?
Lệ Đình Phong và Triệu Việt đều nói cô là trẻ mồ côi, lớn lên ở trong cô nhi viện, từ nhỏ đã không có bố mẹ.
Cô bị vứt bỏ.
Thím Trương thấy Thẩm An Nhiên cứ nhìn chằm chằm vào mặt mình bèn cất tiếng hỏi: “Sao vậy? Trên mặt tôi có gì sao?”
Thẩm An Nhiên lắc lắc đầu: “Cháu đang nghĩ không biết mẹ cháu có giống như thím hay không thôi.”
Thím Trương sững sờ, muốn nói lại thôi: “Bà chủ, cô…”
Lúc Lê Đình Phong thuê mấy người bọn họ đến đây làm việc đã nói chuyện Thẩm An Nhiên bị mất trí nhớ, nhưng tình huống cụ thể của Thẩm An Nhiên ra sao thì không ai biết.
Thẩm An Nhiên nở một nụ cười thản nhiên. “Cháu là trẻ mồ côi, từ nhỏ đến giờ chưa gặp mẹ cháu lần nào.”
Chương 236: Tình huống nhà họ Lệ.
khác đồng hồn nhân của Thu MiThím Trương sững sờ: “Vậy cô định đi tìm người thân của mình sao?”
Thẩm An Nhiên đáp: “Không tìm nữa, chắc bọn họ cũng có cuộc sống của riêng mình rồi, cháu không nên đi quấy rầy bọn họ”
Trước khi cô mất trí nhớ cũng không đi tìm, thì sau khi mất trí càng không muốn đi tìm bọn họ, huống hồ tìm thấy rồi thì thế nào?
Nếu như bọn họ đã vứt bỏ cô rồi thì chứng tỏ họ cũng không muốn nhận cô về nữa, khi gặp lại chỉ thêm ngượng ngùng mà thôi. Thím Trương đau lòng, khế vuốt tóc cô: “Vậy cô có hận bọn họ không?”.
“Cháu không biết” Thẩm An Nhiên lâm vào mờ mịt: “Bây giờ cháu không nhớ nổi cái gì cả, không biết cuộc sống trước khi mất trí của mình là như thể nào, nếu như phải sống rất khổ cực, chắc là cháu sẽ hận bọn họ, hận bọn họ vì sao sinh cháu ra lại không cần cháu nữa”
“Nếu như tôi có con, tôi chắc chắn sẽ che chở thật cẩn thận cho nó, sẽ không vứt bỏ nó” Bởi vì không có tình thân nên hiện tại cô cực kỳ muốn có một đứa trẻ, chỉ đáng tiếc… nghĩ đến cảnh Lệ Đình Phong đưa viên thuốc đó cho cô uống, Thẩm An Nhiên cười khổ một tiếng, có lẽ cả đời này cô cũng không thể có một đứa con của mình rồi.
Thím Trương nhìn sắc mặt tiều tuy của cô không nhịn được cất tiếng thở dài, đợi sau khi Thẩm An Nhiên ngủ xong bà mới cẩn thận từng li từng tí dọn dẹp sạch sẽ bánh kem cùng quần áo ở trên thảm, sau đó bưng thức ăn còn thừa đi xuống lâu.
Lệ Đình Phong lái xe đi về phía Hà Thành.
Hà Thành là ngôi nhà anh đã sinh sống suốt hai mươi năm, nhà cũ của nhà họ Lệ, hiện tại người đang ở đó là ông cụ Lệ, còn có Lục Cảnh Xuyên.
Ba năm trước anh từng về đây một lần, vốn tưởng cả đời này sẽ không bao giờ quay lại nơi này nữa.
Kí ức mà nhà họ Lệ để lại cho Lệ Đình Phong chỉ có sự lạnh lẽo, người có năng lực ở trên cao, con người sinh ra đã phải tranh đoạt tài sản.
Ai có năng lực trụ được đến cuối cùng thì sẽ lấy được toàn bộ cổ phần và tài sản của nhà họ Lệ ở Thành phố Giang Nam, mười năm trước bố mẹ anh cũng vì cái này mà mất đi tính mạng.
Lệ Đình Phong chỉ thấy buồn nôn trước cái quy tắc này của nhà họ Lệ, anh không thèm số tài sản ấy vậy nên khi lông cánh đã cứng cáp rồi anh liền rời khỏi thành phố Giang Nam mà không thèm ngoảnh đầu lại nhìn lấy một cái, đồng thời dùng bảy năm thời gian trở thành người giàu nhất của Sài Gòn.
Người đứng trên cao có được tất cả mọi thứ nhưng tuyệt đối không được có điểm yếu, hai mươi nằm ở thành phố Giang Nam đó anh chưa từng trải nghiệm cái gọi là tình thân, đến cả tình yêu của bố mẹ cũng chưa từng, vậy nên càng không biết được mùi vị của tình cảm.
Anh biến bản thân trở nên lớn mạnh, đánh đâu thằng đó, cái gì cũng không thiếu chỉ thiếu duy nhất tình yêu, thiếu được yêu, mà sau khi anh hiểu được tình cảm là gì thì tình yêu của Thẩm An Nhiên dành cho anh đã trở thành ánh sáng duy nhất trong thế giới đen tối của anh.
Con người vẫn luôn thể hiện ra tất cả những mặt xấu xa nhất trước người mình yêu nhất, rõ ràng anh rất sợ hãi mất đi, cũng hiểu rõ như thế là không đúng, nhưng anh lại không khống chế nổi bản thân, muốn dùng thủ đoạn mạnh mẽ nhất khống chế cô, không để cho cô rời khỏi bản thân.
Thời gian đã trôi qua lâu như vậy rồi mà nơi này vẫn giống hệt trước đây, lạnh lẽo, khiến người ta không cảm nhận được một chút tình người nào.
Nhà cũ nhà họ Lệ, toạ lạc ở Hà Thành được xây dựng giống như vườn ngự uyển thời cổ đại vậy, chiếm diện tích rất lớn, tựa núi kề nước, tọa lạc ở phía bắc mặt hưởng về phía nam, hoàn cảnh vô cùng tốt, từ địa thể xây dựng có thể nhìn ra được đây là một miếng đất phong thuỷ cực tốt,
Ông cụ Lệ năm nay cũng bảy mươi tuổi rồi, có hai người con trai và một người con gái, con trai cả cũng chính là bố của Lệ Đình Phong xảy ra tai nạn xe cộ mà qua đời, con trai út Lệ Thanh Trình vốn có thể kế thừa nhà họ Lệ đấy thế nhưng ông ta lại không có một đứa con trai nào dưới tên ông ta cả.
Con gái út thì liên hôn gả cho nhà họ Bạch ở thành phố Giang Nam, cũng là một người có thủ đoạn, có một nam một nữ.
Trừ cháu ngoại ra, ông cụ Lệ còn có hai đứa cháu trai và ba cô cháu gái.
Hai đứa cháu đích tôn này chính là Lệ Đình Phong và Lục Cảnh Xuyên.
Tuy rằng Lục Cảnh Xuyên là do tình nhân sinh ra nhưng ông cụ Lệ vẫn xem trọng anh ta không kém gì Lệ Đình Phong, dù sao ở chỗ của ông ta, trừ huyết thống ra thì năng lực quan trọng hơn bất kì thứ gì.
Lệ Đình Phong lái xe vào trong Hà Thành, mở khoá bằng nhận diện khuôn mặt, anh lái đến trước cổng lớn thì dừng lại xuống xe, quản gia lớn tuổi đứng ở bên ngoài cửa sắt nghênh đón anh.
Sau khi nhìn thấy anh xuống xe, trên mặt khó nén được sự vui mừng, cung kính nói: “Cậu cả, cuối cùng cậu cũng trở về rồi”
“Lục Cảnh Xuyên đang ở đâu?”
Quản gia lớn tuổi không ngờ câu đầu tiên mà anh nói sau khi đến lại là hỏi về Lục Cảnh Xuyên, ông ta ngẩn người ra một lát rồi trả lời: “Cậu Xuyên đang ăn cơm với ông cụ, ông cụ vẫn luôn nhắc đến cậu mãi, mong cậu mau trở về đấy”
Lệ Đình Phong cười lạnh, anh thà tin tưởng Lục Cảnh Xuyên sẽ nhớ đến anh chứ không bao giờ tin tưởng ông cụ sẽ nhớ.
Lệ Đình Phong đi vào, quả nhiên thấy Lục Cảnh Xuyên đang ăn cơm với ông cụ Lệ, quan hệ giữa hai ông cháu rất hoà hợp khiến anh vừa bước vào rõ rằng chẳng khác gì một người thừa.
Ánh mắt sắc bén của ông cụ Lệ nhìn về phía anh: “Anh còn biết đường về đây cơ à”
“Yên tâm, tôi sẽ không ở lại đây ghê tởm ông đâu, tôi tới tìm Lục Cảnh Xuyên một lát rồi đi luôn”
Chương 237: Lệ Đình Phong anh hối hận vì đã tặng cô ta cho tôi rồi sao?
Sắc mặt của ông cụ Lệ không thay đổi gì nhiều chỉ là ánh mắt rõ ràng lạnh xuống trong phút chốc.Lệ Đình Phong không muốn lãng phí thời gian vào việc đi lấy lòng ông cụ Lệ, anh từng nói anh không có hứng thú với tài sản nhà họ Lệ, hôm nay đến đây chủ yếu là để tìm đánh Lục Cảnh Xuyên.
Lục Cảnh Xuyên cũng chẳng ngạc nhiên lắm, anh ta đã biết trước Lệ Đình Phong sẽ không chịu được mà đến tìm anh ta, anh ta cong môi, khoé miệng nở một nụ cười tà ác.
“Cách xa người của tạo ra.”
Lục Cảnh Xuyên ngước mắt lên, thờ ơ nói: “Chẳng phải chỉ là một bữa cơm thôi sao, có cần phải để anh đêm hôm thế này chạy đến đây khởi binh hỏi tội như thế không? Là của anh thì chính là của anh, tôi có muốn cướp cũng không cướp được, nhưng nếu không phải là của anh thì anh đương nhiên cũng không giữ được, tôi nói có đúng không hả? Anh cả”
“Đi ra bên ngoài hay ở trong này luôn?”
Lục Cảnh Xuyên đứng dậy.
Hai người vừa đi ra bên ngoài thì Lệ Đình Phong đã lập tức nắm lấy cổ áo của Lục Cảnh Xuyên dồn anh ta vào tường, nắm đấm vung về phía mặt của anh ta.
Cũng may Lục Cảnh Xuyên trốn đủ nhanh, nằm đấm đó chỉ sượt qua mặt của anh ta, chỉ là vẫn bị rách da, có chút đau đau nóng rát.
Lục Cảnh Xuyên nhíu mày nhìn Lệ Đình Phong: “Mới có vậy mà đã không chịu nổi rồi à? Vậy nếu như sau này người phụ nữ của anh mà ngoại tình rồi lên giường với tôi, anh há chẳng phải…
Rõ ràng biết Lục Cảnh Xuyên cố ý nói những lời đó để chọc tức anh đẩy nhưng không biết tại sao, vừa nghe thấy hai chữ “ngoại tình” thì lòng anh nóng nảy hắn lên.
Anh chẳng nhiều lời như Lục Cảnh Xuyên, đối với loại người cặn bã, mồm mép thối nát này mà nói, cú đẩm mới là thứ tốt nhất, cơ thể đưa ra quyết định nhanh hơn đầu óc, cứ thế một cú đấm chào hỏi với mặt của Lục Cảnh Xuyên.
Lục Cảnh Xuyên không kịp đề phòng đụng vào cái cây ở bên cạnh, cành cây đứt đoạn.
Phần da ở khoé miệng của Lục Cảnh Xuyên bị rách rồi chảy máu, lực tay của Lệ Đình Phong cực mạnh, cú đấm đó rơi trên khuôn mặt anh ta khiến đầu óc anh ta cũng chấn động theo, cảm giác chóng mặt điên cuồng ập đến, đầu lưỡi anh ta đặt trên rằng, nhổ ra một ngụm máu từ trong miệng.
Nghe thấy tiếng đánh nhau, quản gia lớn tuổi ở trong nhà không thể ngồi yên được nữa, nhìn ông cụ Lệ năm nhắm mắt nghỉ ngơi trên sô pha, ông ta nhịn lại, cuối cùng vẫn không nhịn được mở miệng nói: “Ông cụ, cậu cả và cậu Xuyên đánh nhau rồi.
“Biết rồi, tại tôi không điếc.
“Tôi thấy động tỉnh cũng to lãm, có cần phải người đi cản lại không?”.
Ông cụ Lệ hơi hé mắt ra, sự sắc sảo ở chỗ sâu dưới đáy mắt chợt lóe lên: “Cản cái gì mà cản, có phải là chưa đánh nhau bao giờ đậu, hai anh em vui đùa đánh nhau một tí là chuyện bình thường, nói tóm lại không chết người là được, đợi nửa tiếng nữa rồi hằng đi.”
Quản gia: Cái này mà gọi là vui đùa đánh nhau một tỉ?
Ông cụ Lệ biết tính tình của hai người bọn họ, lúc trước hay vì cùng một thứ đồ mà đánh nhau, không ngờ đã qua bảy năm rồi vẫn giống như trước kia, nhìn thấy cảnh này không tránh khỏi có chút hoài niệm.
Ông cụ Lệ nhắm mắt lại rồi tiếp tục nghỉ ngơi.
…
Lệ Đình Phong năm cổ áo kéo cả người Lục Cảnh Xuyên lên, quai hàm căng cứng, âm trầm cười lạnh: “Lục Cảnh Xuyên, mày giữ mồm miệng sạch sẽ một tí cho tao, nhà họ Lệ tạo có thể cho mày. nhưng nếu như mày dám nhớ thương đồ trong tay tao thì tao sẽ vặn đứt chân mày”
Lệ Đình Phong hoàn toàn không phải đang buông lời tàn nhẫn, anh nói được thì sẽ làm được, Lục Cảnh Xuyên yếu ớt chống đỡ cơ thể, đầu lưỡi liểm láp máu ở dưới khoé miệng.
“Anh yên tâm, tôi có bệnh sạch sẽ, không thích nhặt đồ mà người khác đã dùng, nhưng mà Lệ Đình Phong, anh tưởng rằng như vậy là có thể giữ Thẩm An Nhiên ở bên cạnh mình cả đời sao? Nếu như tôi không nhìn sai thì hiện tại Thẩm An Nhiên đang uống thuốc chống ung thư nhỉ, hơn nữa cô ta có vẻ không còn nhớ gì nữa rồi, tôi cũng không nói sự thật với cô ta.”
“Sao, sợ cô ta nhớ lại cái gì đó sẽ rời xa anh sao?”
Sắc mặt của Lệ Đình Phong lạnh lẽo: “Tại sao mày lại biết những thứ này!” Anh không dám nghĩ, nếu như cái tên không giữ được miệng Lục Cảnh Xuyên mà nói những thứ này cho Thẩm An Nhiên biết, liệu Thẩm An Nhiên có nhớ lại cái gì không.
Từ sau khi Thẩm An Nhiên tỉnh lại anh vẫn luôn rất cẩn thận, bịa ra một lời nói dối, tận lực không đề cập đến những chuyện trước đây, chỉ sợ Thẩm An Nhiên sẽ nhớ lại rồi rời xa anh.
Thế nhưng hiện tại Lục Cảnh Xuyên vậy mà lại biết hết rồi, trên mặt Lệ Đình Phong lóe lên một tia dữ tợn, anh lại ra tay lần nữa nhưng lần này Lục Cảnh Xuyên đỡ được rồi,
“Tôi còn biết nhiều hơn cơ” Giọng điệu của anh ta ngả ngớn mập mờ, tựa như cố ý chọc giận anh vậy, anh ta nhìn chằm chằm vào Lệ Đình Phong rồi chậm rãi nói: “Ví dụ như vết sẹo bị vật sắc xuyên qua ở trên xương quai xanh của cô ta, còn có vết phỏng ở trước ngực, một ngón tay bị một cây kim đâm qua cả móng tay…”
Lệ Đình Phong như nghĩ đến điều gì đó, đồng tử co rút mãnh liệt.
Đôi mắt màu nâu của Lục Cảnh Xuyên khế lóe lên tả ý, dựa sát vào bên tai Lệ Đình Phong mà nói: “Anh không biết hôm đó Thẩm An Nhiên ở dưới thân của tôi khóc đến tan nát cõi lòng như thế nào đâu. bây giờ tôi nghĩ lại trong lòng vẫn thấy ngứa ngáy đây này”
“Là mày.”
Lục Cảnh Xuyên ý tử hàm xúc mỉm cười: “Trừ tôi ra còn ai có kiểu tra tấn người bạo tay như vậy chứ? Tôi nói này Lệ Đình Phong, mấy năm anh rời khỏi thành phố Giang Nam này sao não anh càng hoạt động lại càng thụt lùi thế, hôm nay tôi mà không nói, có phải cả đời này anh cũng không phát hiện ra không thế?”
Lệ Đình Phong cắn răng, mắt trừng ra như muốn nứt: “Tao giết mày!”
Đối mặt với toàn thân đều là lệ khí của anh, Lục Cảnh Xuyên không sợ hãi chút nào: “Hiện giờ tức đến mức muốn giết tôi rồi sao? Nhưng anh đừng có quên một điều rằng là anh dùng cô ta để trao đổi đẩy, xảy ra chuyện này không phải đã nằm trong dự đoán của anh rồi sao? Đáng tiếc hôm đó chỉ nghĩ đến việc chơi đùa, hiện giờ nghĩ lại cũng thấy hổi hận, hối hận không ăn cô ta vào trong miệng, da cô ta trắng lắm, nhéo một cái là sẽ để lại vệt hồng, eo thon đến mức một tay tôi cũng có thể năm được, đến tận hôm nay tôi vẫn còn nhớ rõ tiếng thở dốc đau đớn của cô ta này…
Sắc mặt của Lệ Đình Phong khó coi đến cực điểm, còn chưa đợi mấy “lời nói ghê tởm” của Lục Cảnh Xuyên nói xong, một cú đấm mang theo cả gió đã vung đến trước mặt anh ta, Lục Cảnh Xuyên hít lạnh một hơi tránh đi.
Tính cách của Lục Cảnh Xuyên không phải là người chịu thua thiệt, có lẽ là do huyết thống của nhà họ Lệ nên cả anh ta và Lệ Đình Phong đều mang trong mình một sự cố chấp thích chơi liều, ai mà dám khiến anh ta chịu thiệt, anh ta chắc chắn sẽ trả lại người đó gấp mười lần.
Lục Cảnh Xuyên xoa xoa cổ tay, tức đến cười lạnh: “Bị tôi nói trúng tim đen liền muốn giết tôi à? Bản thân không trông được còn trách ai?”
Lời này của anh ta rất bình tĩnh, nhưng đối với Lệ Đình Phong mà nói nó chính là một lời trào phúng sâu sắc, mỗi một chữ đều vô cùng sắc bén anh năm chặt nằm đẩm, xương tay phát ra tiếng kêu cậc cậc.
Anh giống như một con sói sau khi tàn ác hú lên một tiếng xong thì mạnh mẽ lao về phía Lục Cảnh Xuyên, mà Lục Cảnh Xuyên cũng không cam chịu yếu thế, chỉ thấy anh ta lao lên, hai người bắt đầu dây dưa đánh đấm lẫn nhau.
Anh đánh tôi một quyền thì tôi đạp anh một cước, hai người phát điên đánh đấm lẫn nhau, chi nghe bộp một tiếng.
Có thứ gì đó rơi trên mặt đất, đó là điện thoại của Lục Cảnh Xuyên, ánh mắt của Lệ Đình Phong vừa liếc qua lập tức đông cứng lại.
Hình nền của Lục Cảnh Xuyên là một tấm ảnh máu me đầm đìa, trong mắt anh đầy vẻ không thể tin được.
Trên hình nền, tứ chi của người phụ nữ bị buộc ở trên ván gỗ, một sợi dây xích xuyên qua xương quai xanh của cô, quần áo ở trên người rách nát tung tóe, một thân đầy máu làm nổi bật lên khuôn mặt trắng như tuyết của cô, lông mày đen tuyền tinh tế, tóc đen tán loạn, đôi lông mì đang cụp xuống mang theo nước mắt, mí mắt phiếm hồng, cả người cô toát lên vẻ đẹp của sự tuyệt vọng, khiến cho người ta chỉ liếc mắt một cái cũng khó có thể nhìn sang nơi khác.
Đó là Thẩm An Nhiên, một Thẩm An Nhiên anh chưa từng thấy bao giờ.
Tay chân của Thẩm An Nhiên thon gọn, cái cổ trắng tuyết kia trông như bạch ngọc thượng hạng vậy, có thể mơ hồ nhìn thấy gân xanh dưới làn da, một người phụ nữ như vậy có thể khiến cho bất kỳ một người đàn ông nào không nhịn được mà nảy sinh ý nghĩ muốn đánh đập, làm nhục cô.
Hốc mắt của Lệ Đình Phong đỏ lên, nhấc chân giẫm nát màn hình điện thoại, sau đó quỳ gối dùng sức đánh vào phần bụng của anh ta, lại đạp thêm một cước lên đầu gối của anh ta.
Sắc mặt của Lục Cảnh Xuyên thay đổi, anh ta thấp giọng kêu một tiếng, nếu như nói lúc nãy Lệ Đình Phong chỉ định đánh anh ta đến tàn phế thì hiện tại anh chắc chắn muốn đánh chết anh ta, sát khí trong ánh mắt kia không thể nào che giấu nối, cho dù định lực của anh ta có kiên cường đến mức nào cũng không nhịn được mà sợ hãi.
Sau khi Lục Cảnh Xuyên bị ném trên mặt đất vội đưa tay ra ôm bụng, trên miệng vẫn nở nụ cười, chỉ là bởi vì quá đau mà trông có vẻ dữ tợn khó coi.
Lục Cảnh Xuyên phun ra một ngụm máu loãng: “Không sao, những bức ảnh như thế này tôi còn có mấy trăm nghìn tấm cơ, tôi còn phải cảm ơn anh vi ngày hôm đó đã tặng Thẩm An Nhiên cho tối chơi đấy, nếu không tôi đào đâu ra những bức ảnh đẹp như vậy chứ, trừ ảnh ra tôi còn có video của một tiếng đồng hồ đó, nếu không để tôi gửi cho anh xem xem nhé”
“Xóa nó đi!” Lệ Đình Phong nâng cao giọng, bởi vì biên độ của động tác quá lớn khiến cho cà vạt cũng bị lệch theo, anh đưa tay nới lỏng nó ra, nhấc chân lên đạp một phát vào đầu gối bị thương của anh ta.
Lục Cảnh Xuyên đau đến mức co cả miệng: “Không xoá, cho dù anh có đánh chết tôi thì tôi cũng không xoá, à đúng rồi, nếu như anh thật sự không cẩn thận đánh chết tôi thì mấy triệu video lưu trữ đó của tôi có khả năng sẽ không cẩn thận bị rò rỉ ra bên ngoài, đến lúc đó người truyền người, hết cái này cái kia bị truyền ra, Lệ Đình Phong anh có xoá được hết không?”
“Không xoá được hết thì cũng thôi đi, chỉ sợ đến lúc đó Thẩm An Nhiên nhìn thấy chúng mà nhớ lại gì đó thì liệu có điên lên hay không nhỉ?”
Biểu cảm của Lệ Đình Phong trong nháy mắt trở nên dữ tợn, vặn vẹo, anh không nói một tiếng nào, từ trên cao xuống mà nhìn Lục Cảnh Xuyên, nhấc chân, dẫm lên đầu gối bị thương của anh ta mà nghiền nát.
Lục Cảnh Xuyên đau tới mức cắn thật chặt hàm răng cũng không chịu kêu ra, vươn tay ra dùng sức đầy anh ra, nhưng còn chưa chạm vào người thì ngay sau đó anh ta đã bị Lệ Đình Phong đá trúng xương sườn, ngay lập tức cả người như thể bao cát bị đá bay đi, tấm lưng nặng nề đập vào bức tường phát ra một âm thanh cực lớn
Lục Cảnh Xuyên không nhịn được văng tục, lúc trước hai người cũng đánh nhau không ít nhưng nhiều năm như vậy mà anh ta vẫn chưa từng thắng lấy một lần, có lúc cái thứ gọi là thiên phú này cũng đủ giày vò người ta đấy.
Mấy củ này của Lệ Đình Phong đều là dùng hết toàn bộ sức lực, không đủ để chí mạng nhưng đánh trên người cũng cực kỳ đau, rách da rách thịt, xương cốt cũng sắp đứt đoạn luôn rồi.
Mà Lục Cảnh Xuyên giống như thể không biết đau là gì vậy, vẫn còn cố thêm dầu vào lửa, anh ta chuyển chủ đề, khàn giọng tiếp tục nói: “Nếu như Thẩm An Nhiên mà khôi phục trí nhớ, cô ta phải đối mặt với anh- kẻ đã hại cô ta khắp người đều là sẹo như thế nào đây nhỉ?”
Lệ Đình Phong mới là kẻ đầu têu, anh ta cũng lầm cũng chỉ là đồng loã.
“Lệ Đình Phong có phải bây giờ anh rất hối hận không? Hối hận vì đã dùng Thẩm An Nhiên đề đổi lấy Hạ Minh Nguyệt?”
Lệ Đình Phong đi về phía anh ta, lệ khi nơi đây mắt vô cùng nồng đậm.
Chỉ trong một thời gian ngắn, miệng của Lục Cảnh Xuyên đã sưng vù lên, đôi mắt khép hờ, chỉ còn lại một hơi yếu ớt: “Anh nối giận với tôi thì có tác dụng gì? Có câu nào của tôi nói sai sao, lúc đầu không phải là anh tự mình tặng cô ta đến cho tôi sao? Bây giờ có hối hận thì cũng là đáng đời”
“Lục Cảnh Xuyên, mày thật sự nghĩ rằng tạo không có cách nào diệt mày đúng không? Tao không cần mạng của mày, tao muốn mày sống không bằng chết, không phải mày muốn báo thú cho người mẹ tiện nhân đấy của mày sao, vậy cũng phải xem mày có cái thủ đoạn này hay không đã.”
Cũng không biết Lục Cảnh Xuyên lấy đâu ra sức, nhìn Lệ Đình Phong đi đến, anh ta chớp thời cơ nắm lấy chân của anh, dùng sức vật anh ngã xuống, vung một quyền lên mặt anh.
Lệ Đình Phong nhãn rằng lật người rồi giữ chặt lấy cổ anh ta, sau đó là vô số nắm đấm rơi xuống mặt của anh ta.
Chỉ cần nghĩ tới những chuyện mà Thẩm An Nhiên gặp phải, chịu giày vò, ngón tay tàn phế năm ở trên giường bệnh ba tháng trời, chịu kích thích đến mức phát điện.
Mỗi lần nghĩ đến nó thì Lệ Đình Phong sẽ đánh lên một chỗ lên người của Lục Cảnh Xuyên, đều là điểm đau nhất, còn là cái lực đấm đến chết mới thôi, lần này Lục Cảnh Xuyên thật sự bị tẩn đến mức chỉ còn lại nửa cái mạng, đến cả sức mở miệng ra nói chuyện cũng không có.
Chương 238: Cái thóp của Lệ Đình Phong.
Quản gia lớn tuổi ở trong nhà xem mà run cả tay, chỉ sợ hai người này đánh nhau hăng máu không cần thật lại mất mạng.Ông ta ở một bên lo lắng run sợ trong lòng còn ông cụ Lê lại thảnh thơi ngồi một bên uống trà hoa, dáng vẻ không thèm quan tâm đến chuyện gì.
quản gia lớn tuổi nhìn đồng hồ, đã hai mươi phút trôi qua rồi.
“Ông cụ, còn không ra xem tôi sợ xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn..”
Ông cụ Lệ ngước đôi mắt đục ngầu lên: “Yên tâm, không chết được”
Giọng điệu bình tĩnh đó trông như thể đang thảo luận hôm nay ăn món gì vậy, ông ta buông chiếc chén trong tay xuống rồi đứng dậy.
“Đi gọi thêm mấy người nữa qua đây, ngoài ra ông đi gọi thêm cả bác sĩ gia đình đến nữa. Trong mắt của ông cụ Lệ, có nghiêm trọng đến mấy cũng sẽ không chết người hay tàn phế được, cũng lắm thì chỉ thương một chút gân cốt, nằm ở trên giường dăm bữa nửa tháng là sẽ khỏi thôi.
Ở nhà họ Lệ, anh em đánh nhau là chuyện bình thường, cũng coi đó như là một loại rèn luyện.
Quản gia lập tức phái người đi ra vườn sau.
Lệ Đình Phong đang đè trên cổ của Lục Cảnh Xuyên, đập lên đầu anh ta một cái.
“Không phải muốn uy hiếp tao sao? Cho mày một cơ hội yêu cầu điều kiện đấy.”
Lục Cảnh Xuyên cũng không rảnh mà nhường anh, vươn tay ra nằm lấy tóc của Lệ Đình Phong, hai người cùng lăn trên mặt đất, đúng lúc đang định cho anh một đôi mắt gấu trúc thì anh ta đã nghe thấy tiếng bước chân dồn dập cách đó không xa truyền đến, Lục Cảnh Xuyên lập tức tỉnh táo lại, đề họng xuống, dùng âm lượng chỉ có hai người bọn họ mới nghe được nói: “Được thôi, vậy anh đưa Thẩm An Nhiên lên giường của tôi, để tôi quang minh chính đại mà ngủ với cô ta một đêm, sau khi xong chuyện tôi sẽ xoá hết những tấm ảnh và video đó, hơn nữa tuyệt đối không nhiều lời trước mặt cô ta một câu nào”
Nói xong, Lục Cảnh Xuyên cười ha ha, ánh mắt không hề sợ hãi như thể đang nói: Anh làm gì được tôi.
Câu nói này trực tiếp ấn vào nút phát nổ lửa giận của Lệ Đình Phong, anh tức đến mức da đầu tê dại, cả đại não nổ ầm ầm, gần như không còn có thể suy nghĩ, trong đầu chỉ còn lại một ý nghĩ, đó chính là…
Giết anh ta, giết Lục Cảnh Xuyên đi, cho dù anh ta có để lộ trăm nghìn những bức ảnh, video đó rò rỉ ra bên ngoài thì đã làm sao, chỉ cần anh nhốt Thẩm An Nhiên ở trong nhà, như vậy Thẩm An Nhiên sẽ không nhìn thấy những thứ đó, cô cũng sẽ không nhớ lại những thứ đau khổ đó mà khôi phục lại kỉ ức.
Động tác ở trên tay Lục Cảnh Xuyên bắt đầu chậm lại, điều này càng khiến cho Lệ Đình Phong không cố kỵ gì, chớp lấy thời cơ, nằm đấm của giáng xuống người của Lục Cảnh Xuyên như trưa roi.
Đợi khi quản gia lớn tuổi dẫn theo một đám vệ sĩ cao to lực lượng đến nơi, thì lọt vào trong mắt mọi người chính là Lục Cảnh Xuyên bị đánh tới mức hấp hối, còn có Lệ Đình Phong đang cưỡi trên người của anh ta dùng sức miệt mài đánh đấm.
Quản gia lớn tuổi nhìn thấy Lục Cảnh Xuyên bị đánh tới mức không ra dáng người, lại nhìn dáng vẻ đánh những đòn chết người hung ác đó của Lệ Đình Phong, mí mắt của ông ta giật giật, vội vàng kêu người xông lên cản lại.
Thân thủ của Lệ Đình Phong đúng là tốt nhưng tứ phía đều là địch, huống hồ bốn vệ sĩ này còn là những người được huấn luyện chuyên nghiệp, chi một lúc anh đã bị chế ngự rồi.
Quản gia lớn tuổi vội tiến lên đỡ Lục Cảnh Xuyên đứng dậy: “Cậu Xuyên, cậu vẫn ổn chứ?”
Lệ Đình Phong và Lục Cảnh Xuyên từng đánh nhau không ít lần, nhưng kiểu đánh tới chết như hôm nay là lần đầu tiên, tuy rằng Lệ Đình Phong rất ác nhưng anh rất biết cách thu liễm lại tính khí của mình, mỗi lần chỉ đánh đến điểm là dừng.
Tính cách ở trước mặt người ngoài còn tốt hơn, cười nhiều nói ít, có một loại khí thế không giận mà uy nghiêm.
Tuy hiện tại anh đang bị vệ sĩ chế ngự lại, nhưng đôi mắt đó vẫn không kiềm chế nổi lửa giận đang bùng lên, cũng không biết là bị cái gì kích thích nữa?
Lục Cảnh Xuyên được người ta khiêng vào trong phòng, phần mềm bầm tím, vấn đề không lớn, nhưng nghiêm trọng nhất là cánh tay, bị gãy xương rồi.
Cả đám người đi vào trong nhà, ông cụ Lệ nhìn trạng thái của hai người, không nhịn được mà cau mày.
“Sao lại bị thương nghiêm trọng như vậy?” Lời này của ông ta là hỏi Lục Cảnh Xuyên nhưng mắt lại nhìn về phía Lệ Đình Phong.
Ở đây vui đùa đánh nhau một chút thì không có vấn đề gì nhưng bị thương đến tính mạng thì nghiêm trọng rồi, ông ta vẫn phải quản giáo lại một phen.
Lục Cảnh Xuyên đang được người ta đỡ lấy, anh ta cổ chống mở cái đôi mắt sưng vù lên giải thích: “Ông nội, ông đừng trách anh cả, giữa chúng con có một chút hiểu nhầm, con bị ăn đánh cũng là điều đương nhiên, đều trách con chọc giận anh ấy.
Dăm ba câu đã phải hết toàn bộ lỗi sai của mình, bày ra cái dáng vẻ của người bị hại, những năm này Lệ Đình Phong đã quá quen với những chiêu trò này của anh ta rồi nhưng đây vẫn là lần đầu tiên cảm thấy ghê tởm như vậy.
Ảnh mắt lạnh lẽo của ông cụ Lệ quét qua hai người bọn họ: “Hiểu lầm gì, nói nghe xem nào.”
“Thì hôm nay con tình cờ ăn cơm trưa với chị dầu, bị anh cả nhìn thấy rồi hiểu nhầm…
“Lục Cảnh Xuyên mày cầm mồm!”
Ánh mắt của ông cụ Lệ lạnh xuống, quát lớn:
“Tôi thấy người nên câm miệng là anh mới đúng, lại vì một người đàn bà mà ra tay đánh anh em ruột của mình, tôi thấy mấy năm nay anh quên hết gia giáo của nhà họ Lệ rồi.”
Gia giáo của nhà họ Lệ có một điều chính là không thể làm chuyện theo cảm tính, cảm tính này có mấy loại, quan trọng nhất chính là không thể vì phụ nữ.
“Nó thì tỉnh anh em ruột nhà ai, một đứa con hoang của tình nhân chứ mấy.”
Lần này ông cụ Lệ giận thật rồi, tuy rằng chưa gặp người phụ nữ của Lệ Đình Phong nhưng nhìn từ biểu hiện của Lệ Đình Phong hôm nay mà nói, anh rất để ý người phụ nữ này, chỉ sợ đã trở thành cái thóp của anh rồi.
Ông cụ Lệ chậm rì rì bước đến trước mặt của Lệ Đình Phong, người giả lưng cũng hơi còng rồi, nhưng cái khí thế ở trên cao đã lâu đó thì lại không công, ông ta đứng trước mặt Lệ Đình Phong, đột nhiên vùng tay hung hãng tát cho Lệ Đình Phong một cái.
Đầu của Lệ Đình Phong bị đánh nghiêng sang một bên, đầu tóc tán loạn, hai mắt đỏ bừng, lồng ngực hơi phập phồng.
“Anh đúng là làm mất mặt tôi”
“Nếu như ông cảm thấy tôi làm mất mặt ông, thì ông có thể tuyên bố với bên ngoài từ nay về sau không có đứa cháu này”
Ông cụ Lệ tức đến mức há mồm thở hổn hển:
“Anh..”
“Tài sản của nhà họ Lệ hại chết bố mẹ tôi, ông tưởng rằng tôi vẫn còn hiếm lạ gì mấy đồng tiền dơ bẩn trong tay ông sao?” Tay Lệ Đình Phong hơi hơi dùng sức, vệ sĩ đang chế ngự anh dần đàn thả lỏng tay ra.
Anh lùi về sau một bước, ánh mắt chuyển từ ông cụ Lệ lên người Lục Cảnh Xuyên.
Anh biết thủ đoạn của những người trong nhà họ Lệ này, đặc biệt là ông cụ Lệ, sau khi biết anh để ý tới Thẩm An Nhiên, chỉ sợ sẽ âm thầm ra tay, còn cả người chủ hai suốt ngày rình anh như hổ rình mồi kia nữa.
Có điều hiện tại nên giải quyết ông cụ Lệ trước đã.
Anh chỉ tay vào Lục Cảnh Xuyên: “Mày dám động vào người của tạo thì tạo sẽ đánh mày tới chết, cùng lắm thì cá chết lưới rách, đến lúc đó nhà họ Lệ mà mày luôn canh giữ chỉ sợ sẽ không có người kế thừa mà lọt vào tay một số tên vô dụng nào đó thôi.”
Lục Cảnh Xuyên nằm trên ghế sô pha, cười họ thành tiếng, không tiếng động nói với Lệ Đình Phong một câu: “Lệ Đình Phong, tôi đợi anh đến cầu xin tôi.”
Đến lúc so kè sự kiên nhẫn rồi, những bức ảnh và video anh ta nằm trong tay là con bạc duy nhất, Lệ Đình Phong càng để ý Thẩm An Nhiên thì con bạc trong tay anh ta càng quan trọng.
Anh ta nắm được cái thóp của Lệ Đình Phong rồi, ngược lại thì anh ta rất muốn nhìn xem Lê Đình Phong sẽ lấy cái gì để tranh với anh ta!
Sắc mặt của Lệ Đình Phong vẫn nguội lạnh như cũ, dưới ánh đèn, mạch máu xanh nhạt ở hàm dưới toát lên vẻ lạnh lẽo.
Chương 239: Video Thẩm An Nhiên bị hành hạ
Lệ Đình Phong nhìn cái miệng mấp máy kia của Lục Cảnh Xuyên, cặp mắt chim ưng của anh khế híp lại, điều này khiến cho khí thế vốn đã cô độc lạnh lẽo lại xa cách của anh ngày một ác liệt.“Anh muốn vì một người đàn bà mà vứt bỏ nhà họ Lệ sao?” Lông mày của ông cụ Lệ nhíu chặt lại.
Năm tháng trừ việc khiến ông ta ngày một già đi thì không có thay đổi gì khác, cái khí thế áp đảo người khác toát ra từ trên người ông ta khiến tất cả những ai có mặt ở đó đều sinh ra sợ hãi.
Trong số những người này của nhà họ Lệ, nếu hỏi ông ta, người thừa kế mà ông ta xem trọng nhất là ai, thì câu trả lời vẫn là Lệ Đình Phong.
Phong cách làm việc của anh rất có khí phách năm xưa của ông ta, thậm chí còn hơn cả thể, tuy rằng mấy năm nay ông ta luôn miệng nói mặc kệ Lệ Đình Phong, để anh ở bên ngoài tự sinh tự diệt, nhưng sau lưng thì lại liên tục điều tra anh.
Nhìn anh từng bước trở thành người đứng đầu Sài Gòn trong giới kinh doanh, cũng biết anh đã kết hôn và nuốt trọn Mộc Thiên vào trong tay.
Ông ta càng ngày càng hài lòng với đứa cháu trai này, ông ta gần như đã tưởng tượng ra được nhà họ Lệ sau khi giao cho Lệ Đình Phong sẽ nghênh đón bao nhiều huy hoàng.
Thế nhưng hiện tại Lê Đình Phong lại bị một người đàn bà làm vướng víu tay chân, mà người đàn bà đó lại còn là Thẩm An Nhiên, là vợ trước của anh, cũng là người nhà họ Thẩm đã từng bị anh đánh tan.
Lúc trước Lệ Đình Phong không có tình cảm với Thẩm An Nhiên, nên anh có thể ung dung mà chiếm đoạt nhà họ Thẩm, nhưng hiện tại anh đã bị nằm thóp rồi, giải quyết công việc có còn có thể ung dung như trước đây được không?
Ông cụ Lệ tức giận vì anh không biết tranh giành, muốn bổ não Lệ Đình Phong ra xem bên trong rốt cuộc chứa cái gì, mà lại vì một người đàn bà để đến mức phải từ bỏ việc kế thừa gia sản.
Sắc mặt vặn vẹo dữ tợn khi nãy của Lệ Đình Phong đã khôi phục lại như bình thường, so với bộ dạng người không ra người của Lục Cảnh Xuyên đang nằm trên giường kia thì anh tốt hơn nhiều, đầu tóc hơi lộn xộn, cà vạt hơi lỏng, trên áo sơ mi trắng dính đầy bùn đất và máu, mà cái vết máu đó còn không phải là của anh, trừ những thứ đó thì ra vết thương nghiêm trọng nhất là ở trên mặt, có một vết máu ứ đọng rất rõ ràng.
Sắc mặt của Lệ Đình Phong vẫn lạnh lùng như cũ, dưới ánh đèn điện những mạch máu màu xanh nhạt ở hàm dưới toát lên sự lạnh lẽo, anh thu hồi ánh mắt lại, chăm chú nhìn ông cụ Lệ.
“Ông phải biết một điều rằng không phải vì cô ấy mà tôi mới từ bỏ vị trí người kế thừa nhà họ Lê đâu” Lệ Đình Phong đứng thẳng tắp đơn độc ở một góc, ung dung không chút sợ hãi, trong mắt mang l theo vẻ ngông cuồng tự đại cứ như thể không để ai vào trong mắt vậy.
“Bố mẹ tôi chết như thế nào, hắn là ông rõ hơn ai hết, tôi sẽ không để loại chuyện đó xảy ra ở trên người mình, một mình tôi cũng có thể tạo nên một nhà họ Lệ”
Kiêu ngạo như Lệ Đình Phong, mỗi câu anh nói đều là lời thực lòng, từ trước đến nay anh chưa từng đặt một nhà họ Lệ nhỏ nhoi vào trong mắt, anh có thể dùng thời gian bảy năm trở thành nhà giàu nhất của Sài Gòn, cũng có thể nhanh chóng độc chiếm thành phố Giang Nam, sớm muộn gì cũng có một ngày anh sẽ khiến cho cả giới kinh doanh chỉ cần nhắc đến nhà họ Lệ là sẽ nhớ đến Lệ Đình Phong anh đầu tiên.
Nhìn sắc mặt có hơi cứng ngắc kia của ông cụ Lệ, khoé miệng của Lệ Đình Phong lộ ra vài phần lạnh nhạt: “Nếu như ông muốn chọn người thừa kế thì chọn Lục Cảnh Xuyên đi, có điều trước đó tốt nhất nên đổi họ để anh ta thành Lệ đã, nếu không đến lúc đấy chỉ sợ nhà họ Lệ này sẽ không phải là Lệ nữa đâu.
Nói xong, anh quay người rời đi, bỏng lưng ấy hết sức lạnh lùng, không hề có ý muốn quay đầu.
Vốn dĩ quản gia lớn tuổi không nói một câu nào, nhưng nhìn thấy Lệ Đình Phong muốn đi, trong lòng ông ta không khỏi dâng lên mấy phần lo lắng: Sao cậu cả vừa mới về mà đã muốn đi rồi?
Vốn còn tưởng lần này anh trở về là vì muốn xoá tan hiềm khích lúc trước với ông cụ Lệ đấy, sao mà trông càng ngày càng giương cung bạt kiếm thế kia?
“Ông cụ, có cần khuyên nhủ cậu cả một chút không?” Nếu còn không khuyên nữa chỉ sợ người cũng sắp đi xa luôn rồi.
Ông cụ Lệ nhìn theo bóng lưng của anh, khế mím môi, nếp nhăn ở bên khoé mắt càng ngày càng sâu hơn.
“Nó muốn đi cứ để cho nó đi! Khuyên cái mà khuyên? Ông vẫn còn coi nó là trẻ con chưa hiểu chuyện à? Con người thì phải trả giả thật lớn vì những điều mà mình đã nói ra.”
Nghĩ đến những lời Lệ Đình Phong nói trước khi quay người rời đi, trên cái mặt già của ông ta như thể bị người ta tát cho một cái.
Câu cuối cùng đó của Lệ Đình Phong chính là nói ở trước mặt tất cả mọi người đấy, vậy nên Lục Cảnh Xuyên cũng nghe thấy rồi.
Anh ta không muốn đổi họ, mà ông cụ Lệ cũng không bắt anh ta phải đổi họ, không phải là vì tôn trọng ý kiến của anh ta, mà là vì ông ta vẫn chưa hoàn toàn chấp nhận anh ta, để cho anh ta kế thừa nhà họ Lệ.
Sắc mặt của Lục Cảnh Xuyên như thể bị bao phủ bởi một lớp sương mù, khi ông cụ Lệ quay đầu lại nhìn, anh ta lập tức khôi phục lại dáng vẻ bị thương như lúc nãy.
“Ông nội, con chỉ bị thương nhẹ thôi, ông đừng vì con mà tức giận với anh cả” Cái tốc độ lật mặt này giống hệt với hí kịch Tử Xuyên vậy, nhanh đến mức khiến người ta phải tặc lưỡi, không một ai phát hiện ra điều gì khác thường.
Ai mà không thích cháu nội hiểu chuyện chứ cho dù là biết anh ta giả vờ đẩy nhưng nhìn thôi cũng thấy dễ chịu, ông cụ Lệ thở dài dặn dò anh ta: “Nghỉ ngơi cho tốt, mấy ngày này cứ ở trong nhà dưỡng bệnh, còn chuyện ở trong công ty thì cứ giao cho người khác trước đã”
Lục Cảnh Xuyên ngoan ngoãn gật đầu đáp một tiếng “vâng”.
Dù sao ông cụ Lệ cũng là người già rồi, chưa đến chín giờ đã bắt đầu thấy buồn ngủ, ông ta dặn dò bác sĩ mấy câu rồi sau đó cũng lên lầu đi nghỉ ngơi.
Lục Cảnh Xuyên vừa thấy người đã rời đi thì trên mặt lại quay trở lại dáng vẻ bất cần đời trước đó, anh ta kêu người giúp việc đi nhặt điện thoại anh ta đánh rơi ở ngoài vườn sau về đây.
Màn hình điện thoại đã bị Lệ Đình Phong dẫm nát rồi, nhưng vẫn còn dùng được, anh ta mở nguồn lên, tìm một đoạn video đã chỉnh sửa ở trong tệp văn bản tài liệu rồi gửi cho Lệ Đình Phong.
…
Lệ Đình Phong rời khỏi Hà Thành, lái xe đi thắng về phía biệt thự.
Anh dùng một tay điều khiển vô lăng, mắt nhìn chăm chăm vào gương chiếu hậu, trông thấy những vết thương trên mặt, anh thò tay ra sờ thì thấy đau đau, nóng rát, vết thương này trông chỉ như bị rách chút da bên ngoài không nghiêm trọng lắm nhưng lại rất khó tiêu tan.
Lúc mới đầu chỉ là phiếm hồng nhưng sang đến ngày mai sẽ sưng lên rồi phát xanh phát tím.
Trừ đau đớn ở trên mặt ra, trên bả vai cùng chân của anh đều bị Lục Cảnh Xuyên hung hãng đánh mấy phát rồi đạp mấy cước, không cần nhìn cũng biết xanh một mảng rồi, chỉ riêng có điều khiển vô lăng với phanh xe thôi cũng khiến người ta đau đến mức hít ngược một ngụm khí lạnh.
Có điều nếu so với Lục Cảnh Xuyên mà nói thì anh như này đã tốt hơn rất nhiều rồi.
Nghĩ đến những lời đó của Lục Cảnh Xuyên, mặt mày của anh như phủ một tầng lệ khí, anh chỉ hận bản thân xuống tay còn chưa đủ nặng, chưa đánh Lục Cảnh Xuyên thành tên tàn phế.
Đúng lúc này, điện thoại của anh rung lên, Lệ Đình Phong không xem ngay lập tức mà tiếp tục lái xe.
Sau khi đến bãi đỗ xe của biệt thự đã là mười giờ tối, anh liếc nhìn phòng ngủ lầu trên, chỗ đó vẫn còn sáng đèn, có lẽ Thẩm An Nhiên vẫn chưa ngủ.
Về đến nhà Lệ Đình Phong mới lấy điện thoại ra xem xem là ai gửi tin nhắn cho anh, sau khi nhìn thấy chuỗi dãy số kia khuôn mặt của Lệ Đình Phong lại trở nên vặn vẹo lần nữa.
Lại là Lục Cảnh Xuyên.
Thứ anh ta gửi đến chắc chắn không phải là thứ đồ tốt lành gì, vốn dĩ anh có thể trực tiếp làm lơ nó đi, nhưng không biết ma xui quỷ khiến thể nào anh vẫn bấm vào xem nội dung.
Một video và một câu nói.
“Thoải mái thưởng thức, khỏi cảm ơn”
Chỉ mấy chữ ngắn ngủi lại cộng thêm đoạn video này, Lệ Đình Phong lập tức đoán được đó là cái gì, đầu ngón tay của anh run lên, hô hấp ngừng là lại, như thế đang cật lực nhẫn nại gì đó, cuối cùng anh vẫn nhấn vào rồi tải video xuống.
Thẩm An Nhiên ở trong video giống hệt với bức ảnh kia, tứ chi bị buộc ở trên tấm ván gỗ.
Thuận theo video chiếu phát, đồng tử của anh co rút, anh tăng tốc độ video lên hai phẩy năm lần, sau khi điên cuồng xem xong thì hai tay anh đã run rầy không thể ngừng lại được.
Lúc đó khi anh đưa Thẩm An Nhiên từ nơi đó đến bệnh viện, chính là tối hôm đó, cô bị thông báo nguy cấp những ba lần, bác sĩ cấp cứu cho cô cũng đã nói rõ ràng cho anh biết những vết thương đó từ đầu mà ra.