Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 295-299
Thẩm An Nhiên biết bệnh dạ dày của cô rất nghiêm trọng, nhưng không biết đó là
ung thư dạ dày.
Đi kèm với ung thư dạ dày còn có viêm họng, mỗi lần uống thuốc đều không nhịn
được mà muốn ói, cố nén cơn nên khan, nước mắt cứ thế mà theo khỏe mắt chảy
xuống.
Việc uống thuốc đối với Thẩm An Nhiên mà nói là một loại cực hình, ăn cơm trưa
xong chỉ có thể ăn no ba phần, mấy phần còn lại đều là để đựng thuốc.
“Vì sao ngày nào cũng phải uống thuốc? Không uống được không anh?”
“Không được.” Lệ Đình Phong thẳng thừng phủ định, chuyện gì anh cũng có thể
chiều cô, nhưng duy chỉ chuyện thuốc men là không được.
Khoảng thời gian Thẩm An Nhiên nhập viện, vì ung thư dạ dày mà cô đã vào phòng
cấp cứu vô số lần, anh rất sợ hãi nếu sẽ mất cô, cũng sợ Thẩm An Nhiên vì bệnh
ung thư dạ dày phát tác mà nhớ ra được chuyện gì đó.
Chỉ đành phải uống thuốc không ngừng mới có thể khống chế được các tế bào ung
thư.
Cho dù có cẩn thận thế nào thì Thẩm An Nhiên vẫn sẽ phát bệnh, cô là một người
đã quen nhịn đau, đau dạ dày một trận thì cho dù có mất trí nhớ cũng vẫn phải
nhớ.
Cô nhịn đau, cầm cuốn sách ngồi bên ban công, cô nheo mắt lại không biết là do
ánh mặt trời hay là quá tập trung đọc sách.
Lệ Đình Phong nhận điện thoại, đầu dây bên kia là Triệu Việt gọi đến hỏi anh một
vài vấn đề về công việc. Anh vừa nghe vừa đi tìm Thẩm An Nhiên, cuối cùng nhìn
thấy cả người cô đang co rụt lại ngoài ban công.
Cô đang ngủ trên ghế, tư thế lười biếng như một con mèo nhỏ, năm nào cô cũng đổ
bệnh nên màu da trông rất thiếu sức sống, thậm chí, lúc nằm dưới ánh mặt trời
còn có thể nhìn thấy gân xanh trên cổ cô.
Thẩm An Nhiên nghe thấy tiếng động, nâng mắt lên nhìn anh một cái rồi tiếp tục
đọc sách.
Cuốn sách này cô tiện tay lấy trong kỳ nghỉ hè, bìa sách tên là “Kinh tế học Tập 1”,
nội dung khô khan, khó hiểu, Thẩm An Nhiên cảm thấy nội dung rất quen thuộc,
hẳn là trước khi mất trí nhớ đã từng đọc qua.
Cô lật xem rất nhanh, một lúc sau đã đọc được một nửa, Lệ Đình Phong nghe thấy
tiếng sách lật ào ào còn tưởng rằng cô đang chơi.
Anh bước đến ngồi bên cạnh Thẩm An Nhiên, ôm lấy vai cô, tựa lại gần, đầu ngón
tay đùa nghịch với bím tóc của cô.
Thẩm An Nhiên đang đau dạ dày, lại thêm việc bị anh ôm như vậy, tâm tư hoàn
toàn không đặt lên nội dung trang sách, dứt khoát đặt sách xuống bàn tựa vào lồng
ngực Lệ Đình Phong, nghe anh nói chuyện điện thoại.
Lúc Lệ Đình Phong xử lý công việc cũng không kiêng dè gì Thẩm An Nhiên, anh nói
chuyện trong điện thoại: “Trước tiên chứ bỏ vụ hàng hóa ở đảo Phương Văn xuống,
có người vẫn luôn nhìn chăm chăm vào nó. đổi địa điểm…
Đầu dây bên kia đáp gì đó, Lệ Đình Phong “Ừ” một tiếng rồi sau đó cúp máy, hai
tay ôm lấy cô.
Thẩm An Nhiên đau dạ dày hơi khó chịu, khẽ nhíu mày: “Anh không đi làm sao?
“Ngày mai đi, em có muốn đi cùng anh không?”
“Không đi, anh làm việc cho tốt, em không làm phiền anh.” Thật ra cô chút tò mò
về công ty của Lệ Đình Phong nhưng nghĩ lại, Lê Đình Phong đã chăm sóc cô mấy
tháng trời, chuyện ở công ty chắc chắn đã chất thành đống, đi cùng anh ấy chỉ
thêm phiền, đợi anh ấy giải quyết xong rồi cô đến cũng được.
Lệ Đình Phong cũng không miễn cưỡng: “Anh vẫn không yên tâm cho lắm, em
muốn ra ngoài tần bộ cũng được nhưng buổi trưa phải về nhà uống thuốc”
“Em không thể uống ở bên ngoài sao?”
“Anh không tin em là sẽ ngoan ngoãn uống thuốc đầu, về nhà để mấy người thím
Trương đốc thúc em.”
Thẩm An Nhiên còn muốn nói gì đó, nhưng dạ dày đột nhiên co thắt, cô khẽ rên
nhẹ một tiếng, Lệ Đình Phong lập tức lo lắng hỏi: “Sao thế? Em đau ở đâu?”
“Dạ dày vừa mới co thắt, chỉ đau một chút thôi.”
Lệ Đình Phong nhanh chóng đứng phắt dậy, vươn tay muốn bế cô lên: “Anh đưa
em đi bệnh viện.”
Gần đây có bệnh viện, lái xe chưa đến tới năm phút là đến, nhưng Thẩm An Nhiên
lại không muốn đi: “Đây là bệnh cũ, đau một lát là hết.”
“Không được, phải đi bệnh viện, anh trông em, ngày mai anh không đi làm nữa.”
Thẩm An Nhiên nhất thời nghẹn lời, chẳng qua cô chỉ đau dạ dày một chút thôi,
không đến nổi chết người, sao Lệ Đình Phong lại lo lắng như thế? Vừa nãy nói ngày
mai đi làm mà đột nhiên bây giờ lại nói không đi nữa, nếu như để cấp dưới của anh
biết được, chắc chắn sẽ đứng sau lưng nói anh vô trách nhiệm.
Thẩm An Nhiên sờ bụng của mình: “Em không sao thật đấy, có thể là do vừa nãy
uống thuốc dạ dày xong nên hơi khó chịu.
Mỗi lần sau khi Thẩm An Nhiên uống thuốc xong đều sẽ có tác dụng phụ rất mạnh.
Tâm trạng Lệ Đình Phong dần ổn định lại, sau khi thấy sắc mặt Thẩm An Nhiên
dần trở nên bình thường cũng không ép cô đến bệnh viện nữa.
Năm giờ chiều, Lê Đình Phong nhận được một tin nhắn, anh nhìn thì thấy là tin
nhắn của Hạ Minh Nguyệt gửi đến.
“Đình Phong, em đến thành phố Giang Nam rồi.”
Sau khi Lệ Đình Phong đọc xong tin nhắn liền xóa đi.
“Điện thoại anh mới vang lên, là ai nhắn tin đến phải không?” Thẩm An Nhiên hỏi.
“Tin nhắn rác, anh xóa rồi.”
Thẩm An Nhiên “Ừ” một tiếng, điện thoại Lệ Đình Phong mới mua cho cô cũng có
toàn là tin nhắn rác gửi đến, rất phiền phức.
Thẩm An Nhiên và Lệ Đình Phong không ngủ riêng, lúc ở bệnh viện đã quen chung
phòng rồi, hơn nữa, hai người bọn họ là “vợ chồng”, lúc chung giường Thẩm An
Nhiên cũng đã quen ngủ ở bên rìa, giữa họ phân ra một ranh giới, đảm bảo khoảng
cách, nhưng mỗi sáng thức dậy đều sẽ nằm trong lòng Lệ Đình Phong.
Sáng sớm, lúc Thẩm An Nhiên thức, Lê Đình Phong đã đến công ty, cô đứng dậy
thay đồ, sau đó vào phòng tắm, kem đánh răng cũng đã được lấy sẵn như mọi ngày.
Thẩm An Nhiên rửa mặt đơn giản sau đó xuống lầu ăn sáng, cháo và lòng đỏ trứng,
thím Trương làm cơm, tay nghề của bà ấy rất tuyệt, ngay đến cả Thẩm An Nhiên
không có khẩu vị mà cũng nhịn không được ăn hết cả một bát cháo.
“Hôm nay cô chủ muốn ra ngoài không?” Quản gia Lý hỏi.
Thẩm An Nhiên suy nghĩ một chút rồi đáp: “Hôm nay không ra ngoài.”
Thẩm An Nhiên nói muốn đi dạo đâu đó một lúc, nhưng không có Lệ Đình Phong ở
bên cạnh nên cô không dám đi ra ngoài. Dẫu sao thì trí bây giờ trí nhớ của cô
không hoàn chỉnh chẳng khác gì một kẻ ngốc cả, cô mà đi ra ngoài không chừng sẽ
gây ra phiền toái gì đó làm cho Lệ Đình Phong lo lắng.
Thẩm An Nhiên không có chuyện gì làm, cô chỉ ngồi đọc sách, thỉnh thoảng gửi tin
nhắn cho Lệ Đình Phong hỏi anh đang làm gì.
Thấy anh luôn không trả lời, cô cũng biết chắc chắn bây giờ anh đang rất bận.
Thẩm An Nhiên đã quen có Lệ Đình Phong bên cạnh. Hiện tại anh không ở đây, cô
luôn có cảm giác thiếu chút gì đó, căn biệt thự lớn có vẻ trồng trải
Mười giờ năm mươi phút sáng, thím Trương bắt đầu chuẩn bị cơm trưa, hỏi Thẩm
An Nhiên muốn ăn gì.
Thẩm An Nhiên suy nghĩ rất lâu, Đồ cô muốn ăn lại không thể ăn, để tìm được một
hai món yêu thích trong số những món mà cô không thích thật sự quá khó khăn.
“Thím nấu gì cũng được. Cháu bị bệnh dạ dày còn đang uống thuốc, cũng chẳng ăn
được bao nhiêu”
Thẩm An Nhiên vừa dứt lời, thì bên ngoài vang lên tiếng động cơ xe, khiến vẻ mặt
cô hơi đơ ra: “Có phải Lệ Đình Phong về không?”
Cô lập tức đứng dậy chạy ra, vừa tới cửa thì đã thấy một chiếc xe taxi. Lúc này, cô
biết người đang ngồi trong đó không phải là Lệ Đình Phong.
Cô đột nhiên mất hết hứng thú. Thẩm An Nhiên đang muốn quay về thì cửa xe taxi
mở ra, một người phụ nữ khoảng hai mươi lăm tuổi bước ra ngoài, ngoại hình
người phụ nữ này nhỏ nhắn, xinh đẹp tuyệt trần, vóc người thon gọn, trời tháng ba
còn có hơi lạnh mà người phụ nữ một cái váy dài màu đỏ.
Hợp Đồng Hôn Nhân Của Tổng Tài Cao Lãnh - Thẩm An Nhiên - Lệ Đình Phong
Sheng Sheng
Thẩm An Nhiên đi đến gần để nhìn. Cô quan sát từ dưới lên trên, cuối cùng ánh
mắt cô dừng lại trên mặt của người kia. Nhìn cách trang điểm thì chắc hần đây phải
là một người rất lịch sự trang trọng.
Thẩm An Nhiên đứng trong nhà không đi ra ngoài. Quản gia thấy có khách thì bước
đến nói mấy câu, Thẩm An Nhiên cách xa hai người nên cô không nghe rõ cuộc trò
chuyện của họ.
Cuối cùng, quản gia xoay người vào biệt thự, khi thấy Thẩm An Nhiên thì nói: “Bà
chủ, người tới chính là cô Hạ Minh Nguyệt, em gái của tổng giám đốc Lệ. Cô ấy nói
là đến tìm bà chủ, bà chủ có muốn gặp cô ấy không?”
Nào có đạo lý không tiếp khi khách đã tới cửa chẳng qua Thẩm An Nhiên không
nghĩ tới em gái nuôi của Lệ Đình Phong lại xinh đẹp đến vậy.
Thẩm An Nhiên gật đầu: “Mời cô ấy vào đi. Cô vừa nói vừa dặn thím Lưu pha hai lý
nước trái cây.
Hạ Minh Nguyệt đi theo quản gia đi vào biệt thự, ánh mắt cô ta nhìn lướt qua xung
quanh, sâu trong đáy mắt lộ rõ vẻ ghen tị.
Lần nào Thẩm An Nhiên cũng ở chỗ tốt nhất, còn được nhiều người phục vụ như
vậy.
Tại sao có người vừa sinh ra đã là cô chủ, muốn gì thì chỉ cần vươn tay ra là lấy
được, còn có rất nhiều người yêu mến.
Thẩm An Nhiên đứng yên tại chỗ, cô thấy Hạ Minh Nguyệt đi giày cao gót tới thì
nói: “Chào… Chào cô.
Hạ Minh Nguyệt nhìn Thẩm An Nhiên, hơi nhưởng lông mày. Thẩm An Nhiên mất
trí nhớ đã thay đổi quá nhiều, thiếu đi phần mạnh mẽ trước kia và có vẻ yếu thế
hơn nhiều, khiến cho người khác nhìn là không nhịn được muốn bắt nạt.
“Chị dâu, đã lâu không gặp.” Hạ Minh Nguyệt híp mắt cười.
Thẩm An Nhiên ngạc nhiên nhìn cô ta: “Hả, chúng ta đã từng gặp nhau à?”
“Đương nhiên rồi, chị là chị dâu của em, chắc chắn chúng ta đã từng gặp nhau. Em
nghe anh Đình Phong nói chị bị mất trí nhớ, không nhớ ra cũng là chuyện bình
thường”
“Xin lỗi”
Hạ Minh Nguyệt cúi đầu, khom người cởi giày. Cảm xúc trong lòng cô ta cũng đang
hỗn loạn, biến hóa không ngừng, lúc trước bị đánh cũng không chịu yếu thế nói
xin lỗi với cô ta mà giờ lại nói xin lỗi.
Hạ Minh Nguyệt thuận tiện đá giày cao gót trên chân sang bên cạnh: “Có dép của
em không chị?”
g ị
“Có.” Thẩm An Nhiên vội vàng mở tủ giày ra, bên trong có không ít dép dành cho
khách.
Thẩm An Nhiên quay đầu, Hạ Minh Nguyệt đã đi dép của Lệ Đình Phong rồi.
Thẩm An Nhiên có cảm giác trong lòng bị nghẹn lại, cực kỳ không thoải mái. Cô
không biết tại sao cảm xúc vô hình này lại xuất hiện, nó giống như khi còn bé cô
luôn thích gấu nhồi bông, nhưng kết quả lại bị người nhà tiện tay vứt ra ngoài vậy.
***
Thẩm An Nhiên đè nén sự khó chịu trong lòng xuống, cô nhìn Hạ Minh Nguyệt đối
dép rồi hỏi: “Cô ăn cơm trưa chưa?”
Hạ Minh Nguyệt cười híp mắt trả lời: “Vẫn chưa ạ.”
“Vừa kịp lúc, vậy ở lại ăn cơm với tôi đi”
Hạ Minh Nguyệt xuôi theo đồng ý.
Chị Trương mang hai ly nước trái cây đến. Hạ Minh Nguyệt nhận lấy rồi cắm ống
hút vào, từ từ uống, cô ta nhếch miệng, đuôi lông mày rướn lên, vừa uống nước trái
cây vừa quan sát Thẩm An Nhiên.
Hạ Minh Nguyệt quan sát từ đầu tới cuối, cuối cùng nhìn tay cô và cười khế.
Thẩm An Nhiên nhất thời có cảm giác mình đang trần trụi và bị cô ta quan sát một
cách triệt để, cảm giác như vậy rất tệ. Mà cô cũng không biết nên nói gì để ngăn
cản hành vi này của cô ta.
Trong tiềm thức, Thẩm An Nhiên rất không thích cô em gái nuôi này của Lệ Đình
Phong. Cô có thể chắc chắn rằng cô quen biết cô ta trước khi mất trí nhớ. Về phần
đã xảy ra chuyện gì, thì sợ rằng không hề đơn giản.
Cô không thể không đề phòng người khác, huống chi hiện tại cô đang mất trí nhớ,
nhớ lại là tốt hay xấu, tóm lại cẩn thận một chút vẫn hơn.
“Trước kia chúng ta quen thân lắm à?”
Hạ Minh Nguyệt đặt ly nước hoa quả trên tay xuống, hờ hững lau miệng. Cô ta có
khí chất ôn hòa, nhưng lại cho khiến người ta cảm thấy kệch cỡm không rõ lý do.
“Khá tốt, dù sao cũng biết nhau, đã gặp nhau mấy lần.” Hạ Minh Nguyệt ngừng lại
một lúc, rồi đổi nét mặt nói: “Chị dâu, chị không có chút ấn tượng gì đối với em
thật sao?”
Thẩm An Nhiên bắt gặp ánh mắt của cô ta, cô nghĩ nghĩ sau đó lắc đầu.
Cô không nhớ thật, ngẫm nghĩ cái là lại đau đầu, trong lòng không khỏi thấy sợ
hãi, trái tim đập loạn. Có một giọng nói ghé vào lỗ tai cô, bảo cô đừng nghĩ.
Thím Trương nhanh chóng nấu cơm trưa xong, bởi vì có “khách” tới cho nên nấu
nhiều món hơn thường ngày chút, gồm có bốn món một món canh, có món mặn có
món chay.
Hạ Minh Nguyệt ngồi vào bàn, rất ra dáng một bà chủ nhà, cô ta nhìn thức ăn trên
bàn rồi bĩu môi: “Chị dâu, chị mất trí nhớ nên chắc có thể không biết sở thích và
kiêng kỵ của anh Đình Phong nhỉ?”
“Đúng là quên mất”
Hạ Minh Nguyệt múc một bát canh, cầm đũa gặp hành lá nổi trên mặt bát canh ra:
“Anh Đình Phong không thích ăn hành giống em. Đúng rồi, anh ấy cũng không
thích ăn gừng tỏi, anh ấy thích ăn thanh đạm, không ăn lòng dồi, các loại đậu…
Lúc Hạ Minh Nguyệt nói vậy, không thể nghi ngờ việc cô ta đang tuyên bố quyền
chủ động với Thẩm An Nhiên
Thẩm An Nhiên lắng lặng nghe, không tiếp lời.
“Chị dâu, nếu chị cần, em có thể viết ra cho chị” Hạ Minh Nguyệt im lặng, ánh mắt
giả vờ như vô tình liếc qua tay Thầm An Nhiên rồi nói: “Em quên mất bây giờ chị
đã không nấu cơm được”
Đầu ngón tay Thẩm An Nhiên run rẩy, cô hơi híp mắt: “Không cần, bởi vì bình
thường đều là Lệ Đình Phong nhớ sở thích và sở ghét của tôi”
Sắc mặt Hạ Minh Nguyệt biến đổi, cô ta yên tĩnh ăn cơm, lần này không gây sự
nữa.
Thẩm An Nhiên ăn một bát cơm nhỏ sau đó buông đũa xuống, cô đang chuẩn bị
nhìn giờ thì tiếng chuông điện thoại di động bỗng nhiên vang lên.
Lệ Đình Phong gửi cho cô một tin nhắn, hồi cô đã ăn cơm chưa.
Thấy ánh mắt Hạ Minh Nguyệt liếc nhìn qua, Thẩm An Nhiên thoải mái giơ điện
thoại di động lên: “Anh cô gửi tin nhắn, tôi nói cho anh ấy biết cô đến rồi. Ăn xong
cô có muốn ở lại không?”
“Không cần, anh ấy không muốn gặp lại em, em ngồi một lúc rồi sẽ đi”
Hạ Minh Nguyệt không thích nói rõ ràng, mà chỉ lấp lửng cho Thẩm An Nhiên
tưởng tượng, tưởng tượng sẽ càng giày vò hơn nói thẳng ra.
Hạ Minh Nguyệt ăn cơm trưa xong thì chuẩn bị rời đi. Thẩm An Nhiên đứng dậy
tiễn cô ta, Hạ Minh Nguyệt đi đến cửa, cô ta ngước mắt liếc nhìn máy quay ở xung
quanh.
Cô ta cúi đầu xuống và đưa lưng về phía máy quay, rồi nói với Thẩm An Nhiên:
“Thẩm An Nhiên, tốt nhất cả đời chị đừng bao giờ nhớ lại, mất trí nhớ là kết quả
tốt nhất đối với chị rồi.”
ị
Sắc mặt Hạ Minh Nguyệt lập tức trở nên dữ tợn, sau đó hóa thành vẻ không cam
lòng.
Thẩm An Nhiên nghẹn họng, cô ta có ý gì?
Thẩm An Nhiên đối mặt với nụ cười không rõ ý của Hạ Minh Nguyệt, sút chút nữa
thì bật hỏi.
Một giây trước cô ta vẫn còn gọi “Chị dâu”, bây giờ lại gọi thắng tên. Thẩm An
Nhiên nhìn Hạ Minh Nguyệt rời đi, sau đó nhìn đôi dép trên sàn nhà.
Tại sao hôm nay Hạ Minh Nguyệt tới đây? Tại sao cô ta muốn nói những lời này với
cô, tại sao lúc cô ta rời đi lại mang cái vẻ vàng thật không sợ lửa?
Thẩm An Nhiên cảm thấy có hơi lạnh, giống như có chỗ nào đó bị rách sau đó gió
lạnh tràn vào. Cô không muốn bị người khác lừa, nhưng cô càng kiềm chế không
suy nghĩ nhiều thì lại càng không nhịn được mà nghĩ.
Thẩm An Nhiên ngồi trên số pha xem tin nhắn trả lời của Lệ Đình Phong. Cô suy
nghĩ một lúc, cuối cùng bỏ điện thoại di động xuống.
Nửa tiếng sau bữa ăn, quản gia dặn Thẩm An Nhiên uống thuốc, muốn tận mắt
thấy cô uống thuốc rồi mới đi.
Thẩm An Nhiên uống thuốc xong thì ra sân đi dạo một vòng cho tiêu hóa rồi về
phòng ngủ lim dim. Cô vốn chỉ định nghỉ một lúc, kết quả là đã nhầm mắt ngủ suốt
hai giờ, ngủ đến mức đầu choáng váng mắt phình, miệng đảng lưỡi khô.
Lệ Đình Phong trở về thì thấy vị trí đôi dép trên đất không giống vị trí buổi sáng
anh đặt, nên trực tiếp hỏi quản gia: “Ai động tới dép của tôi?”
“Hôm nay lúc cô Hạ tới đã đi dép của ông chủ ạ.”
Lệ Đình Phong nhíu mày. Từ trước đến giờ anh không thích người ngoài động vào
của đồ mình, cho dù là đi nhờ dép.
“Vứt đi.”
Quản gia ngẩn người.
“Sau này ai tới, cũng không cho phép động vào đồ của tôi và Thẩm An Nhiên”
Quản gia đáp: “Vâng.”
Lệ Đình Phong hỏi tình hình của Thẩm An Nhiên, khi biết cô không có gì khác
thường anh mới gật đầu.
Hôm nay Hạ Minh Nguyệt bỗng nhiên đến, Lê Đình Phong cũng không ngờ. Lúc
quản gia gọi điện thoại cho anh nói Hạ Minh Nguyết tới biệt thự, anh lạnh cả sống
lưng, hận không thể lập tức trở về đuổi cô ta ra ngoài.
Anh cũng khá hài lòng với kết quả, Hạ Minh Nguyệt cũng không lắm mồm lắm
miệng, nhưng anh không biết Thẩm An Nhiên có nghi ngờ hay không, vì cô lúc nào
cũng rất thông minh.
Thẩm An Nhiên xuống tầng thì thấy đôi dép trong thùng rác, hình như là cố ý để cô
nhìn thấy.
Thẩm An Nhiên ngủ một giấc dậy thì tâm trạng cũng không khó chịu như buổi trưa
nữa. Cô nhìn dép trong thùng rác rồi hỏi: “Có phải anh có thành kiến gì với cô em
gái nuôi đó của mình không?”
Cô vốn tưởng rằng Lệ Đình Phong sẽ uyển chuyển nói sang chuyện khác, nhưng
không nghĩ tới việc anh trực tiếp ừ một tiếng rồi nói: “Cô ta là người khó ưa, sau
này em bớt qua lại với cô ta. cũng đừng nghe lời cô ta nói.”
Xem ra rất có thành kiến, tâm trạng Thẩm An Nhiên bỗng nhiên trở nên vui vẻ.
“Hôm nay, lúc ăn cơm cô ấy nói một đống sở thích với những thứ mà anh không ăn
được cho em, trông có vẻ quan hệ của hai người rất tốt”
“Anh ghét cái gì?”
“Không ăn hành, gừng, tỏi gì đó, cũng không ăn lòng dồi.” Thẩm An Nhiên vừa
nói vừa liếc mắt nhìn anh, giọng cô rất nhạt.
Toàn thân Lệ Đình Phong cứng ngắc còn đổ mồ hội lạnh. Anh dám đánh cược rằng,
nếu hôm nay anh không nói ra chuyện đương nhiên, rồi tỏ thái độ, có thể Thẩm An
Nhiên sẽ không cho anh lên giường mất.
“Anh ăn mà”
Thẩm An Nhiên liếm môi, tay sờ cằm, cười híp mắt gật đầu: “Vậy thì tốt”
Vì vậy, tiếp theo, Lệ Đình Phong thấy thím Trương bưng món ăn lên. Trong canh
không chỉ thêm hành mà còn tăng thêm món ăn, trong ba món ăn thì hai món là
lòng dồi, còn có một món là dưa chuột nghiền tỏi.
Lệ Đình Phong: “…” Rưng rưng ăn hai bát cơm.
Thẩm An Nhiên cảm thấy mình vô cùng dễ dụ. Ngày hôm trước còn nói cho Lệ
Đình Phong một cơ hội theo đuổi cô. Kết quả tối nay cô bị anh dụ dỗ lên giường,
còn vứt vũ khí bỏ áo giáp, quân lính bị đánh tan tành.
Mặc dù cô mất trí nhớ, người có hơi ngu đi, nhưng tình cảm chôn đáy lòng không
phải cứ mất trí nhớ là có thể quên được.
Lệ Đình Phong giống như một hạt giống ném vào trong lòng cô, ăn sâu vào máu
thịt suốt cả thời gian dài rồi biến thành cây đại thụ che trời.
Thẩm An Nhiên bám vào bờ vai vững chãi của anh, không ngừng gọi ba chữ “Lệ
Đình Phong”.
Khi cô cất giọng trong veo gọi tên của anh, lực sát thương đã tăng lên mười phần.
Động tác của Lệ Đình Phong nhẹ nhàng giống như đang nâng niu một món đồ thủy
tinh dễ vỡ. Mọi cử động đều rất cẩn thận, ngay cả hô hấp cũng thận trọng tới mức
run rẩy.
Có lẽ là hôm nay anh bị Hạ Minh Nguyệt bỗng nhiên tới đây dọa sợ, cho nên tối nay
mới vội vã chiếm lấy Thẩm An Nhiên, dường như chỉ có làm như vậy thì anh mới
cảm nhận được Thẩm An Nhiên vân đang ở bên cạnh anh, sẽ không rời khỏi anh.
Lệ Đình Phong trìu mến hôn lên lông mày của Thẩm An Nhiên, sau đó đến chóp
mũi rồi đến cánh môi mềm mại, giọng nói trầm thấp khàn khăn của anh vang lên:
“An Nhiên, An Nhiên..”
Thẩm An Nhiên nhẹ nhàng thở hổn hển, tay cô vuốt ve gò má Lệ Đình Phong.
Lệ Đình Phong đã rất dịu dàng, nhưng Thẩm An Nhiên vẫn cảm thấy đau, cái đau
này rất kỳ lạ, không phải thân thể đau mà là đau trong lòng, cảm giác cô đơn vắng
vẻ.
Hợp Đồng Hôn Nhân Của Tổng Tài Cao Lãnh - Thẩm An Nhiên - Lệ Đình Phong
Sheng Sheng
Cô muốn ôm chặt Lệ Đình Phong để anh để lập đầy cảm giác trống trải trong lòng
nhưng tay cô không lấy sức nổi. Lệ Đình Phong nhìn đầu ngón tay nhẫn bóng của
cô mà trái tim co quắp lại.
Anh nằm lấy hai tay cô rồi đưa lên môi hôn nhẹ: “Sau này sẽ không làm em đau”
Lệ Đình Phong đúng là một tên lừa đảo. Sự thật chứng minh rằng không thể coi lời
đàn ông nói khi ở trên giường là thật.
Lệ Đình Phong là con quỷ gạt người. Anh dày vò cô đến nửa đêm mới buông tha,
Thẩm An Nhiên cảm thấy xương cốt rã rời, vừa nhắm mắt lại đã ngủ mất.
Lúc Thẩm An Nhiên mở mắt ra lần nữa là bảy giờ sáng. Lệ Đình Phong đã rời
giường, anh mặc một bộ âu phục chỉnh tề, có tinh thần gấp trăm lần, khí chất xuất
sắc phi phàm.
Thẩm An Nhiên vừa tỉnh lại, đầu óc còn chưa tỉnh táo hẳn, cô ngồi trên giường với
cặp mắt đờ đẫn. Lệ Đình Phong thấy cô ngốc nghếch như vậy thì vô cùng thích.
Anh nói: “Bây giờ vẫn còn sớm, em có thể ngủ thêm một lúc nữa.”
Thẩm An Nhiên ngồi dậy, lắc đầu, ngáp một cái, khỏe mắt tràn ra cả nước mắt:
“Anh đi làm a?”
“Ừ, hôm nay hơi bận, có thể anh sẽ về rất trễ, Em không cần chờ cơm anh.” Lệ
Đình Phong nói xong thì xoa xoa đầu Thẩm An Nhiên, lúc rút tay về anh liếc nhìn
đồng hồ đeo tay: “Anh phải đi đây.
Lệ Đình Phong xoay người rời đi, Thẩm An Nhiên nhìn bóng lưng của anh rồi bỗng
dưng gọi anh lại: “Phong.”
Lệ Đình Phong sửng sốt, anh quay đầu: “Em gọi anh là gì?”
“Sau này em gọi anh là Phong có được không?” Thẩm An Nhiên đứng dậy, chậm
rãi tới gần Lệ Đình Phong, cô giơ tay lên chỉnh cà vạt cho anh.
Lệ Đình Phong dùng hành động để chứng minh anh rất thích xưng hô này, anh ôm
eo thon của Thẩm An Nhiên, cúi đầu hôn cô.
Nửa phút sau, mặt Thẩm An Nhiên ứng đỏ, cô thấy sắp không thở nổi nữa, dùng
sức vỗ vào vai anh: “Nếu còn không đi làm anh sẽ trễ giờ đấy!”
Sau khi vượt qua hàng phòng thủ cuối cùng với Lệ Đình Phong, Thẩm An Nhiên đã
hoàn toàn không có cảm giác về khoảng cách với anh, cô muốn gần gũi anh, gọi
tên anh.
Sau khi Thẩm An Nhiên tiễn Lệ Đình Phong xuống tầng, cô trở về phòng, kéo rèm
cửa sổ ra nhìn Lệ Đình Phong lên xe. Dường như Lệ Đình Phong cảm giác được ánh
mắt của cô, anh hạ cửa kính xe xuống và ngửa đầu nhìn về phía cô.
Thẩm An Nhiên vội vàng vẫy vẫy tay. Ở đây cách xa nên cô không thấy rõ sắc mặt
của Lệ Đình Phong lắm, nhưng cô có thể cảm giác được anh đang cười.
Thẩm An Nhiên che mặt mình. Cô trở về năm trên giường nhớ tới chuyện phát sinh
tối hôm qua mà ôm gối ưỡn cong người trong chăn bông như con tắm.
Sau khi im lặng, Thẩm An Nhiên rơi vào trầm tư, suy nghĩ vẩn vơ. Có lẽ là sau khi
xảy ra chuyện đó với đàn ông cũng giống như hút một điều thuốc đạo lý, nên Thẩm
An Nhiên không nhịn được mà suy nghĩ bậy bạ.
Trong lòng cô có lỗi ám ảnh không yên, Lê Đình Phong thích cô thật sao?
Vậy anh có thể thích cô bao lâu? Trong lòng anh còn có ai khác ngoài cô không, ví
dụ như như Hạ Minh Nguyệt?
Cái ý nghĩ này rất hoang đường, nhưng nghĩ đến ngày hôm qua lúc Hạ Minh
Nguyệt ngầm thị uy với mình, cô có cảm giác chuyện không đơn giản như cô nghĩ.
Thẩm An Nhiên đột nhiên rất muốn nhanh chóng khôi phục trí nhớ, ít nhất cô phải
biết trong quá khứ mình và Lệ đình Phong như thế nào. Vậy thì cô mới có thể yên
tâm thoải mái sống trong sự chiều chuộng của Lệ Đình Phong, nếu không trong
lòng cô sẽ luôn thấy mất mát, bất an.
Thẩm An Nhiên vẫn luôn kiên trì uống thuốc, nhưng cô lại phát hiện ra trí nhớ của
mình càng ngày càng mơ hồ. Trước đây ít nhất còn có mấy cảnh lẻ tẻ quen thuộc,
nhưng bây giờ cô không nhớ nổi cái gì cả.
Thẩm An Nhiên không biết loại thuốc cô đang dùng là loại thuốc làm rối loạn thần
kinh, uống nhiều sẽ không tốt đối với tinh thần, nên việc có muốn nhớ lại quá khứ
là chuyện không thể nào.
Lệ Đình Phong nếm đủ sự ngon ngọt khi Thẩm An Nhiên mất trí nhớ. Anh không
hy vọng Thẩm An Nhiên sẽ nhớ lại. Ngoài mặt thì anh quan tâm đến trí nhớ của cô,
nhưng thực tế mỗi đêm anh đều phải thấy Thẩm An Nhiên uống thuốc thì mới yên
tâm.
Anh thừa nhận anh ích kỷ, nhưng anh không ngăn cản được bản thân mình làm
như vậy.
Anh muốn Thẩm An Nhiên gọi mình là “Phong” cả đời.
Anh muốn cô luôn thương anh như vậy, dù đáy mắt hay trong lòng cô đều phải là
anh.
Thẩm An Nhiên ở nhà một mình cảm thấy buồn chán cho nên theo hội Thím
Trương đến trung tâm thương mại mua đồ ăn. Khi ngang qua một cửa hàng trang
sức, cô liếc mắt nhìn nhẫn trong tủ kính.
Cô sờ ngón áp út của mình, cô và Lệ Đình Phong kết hôn chẳng lẽ không có nhẫn
cưới ư?
Thẩm An Nhiên đi đến thì lập tức có nhân viên bản hàng tới giới thiệu, có nhẫn
kim cương đắt đến mấy tỷ, cũng có nhẫn phổ thông chỉ vài triệu.
Cô có mang theo thẻ đen của Lệ Đình Phong, cô chưa từng tiêu tiền trong đó,
nhưng nghĩ đến giả trị con người của Lệ Đình Phong, thẻ cho cô chắc cũng phải có
mấy chục tỷ.
Thẩm An Nhiên chưa bao giờ nghĩ tới việc quẹt thẻ của Lệ Đình Phong, do đó đến
trung tâm thương mại cũng chỉ là đi dạo, Vừa đúng lúc đi đến quầy bản lắc tay thì
thím Trương đi đến, thấy cô nhìn chằm chăm, tưởng rằng cô thích.
Thím Trương không nói gì, chụp một bức ảnh gửi cho Lệ Đình Phong.
Sau khi gửi xong, Thím Trương giả vờ vô ý hỏi: “Cô chủ, nếu cô thích thì cứ mua đi.
“Cháu không mua đâu” Thẩm An Nhiên quay đầu “ Mọi người đã mua xong đồ rồi
ạ? “
“Vâng, chúng tôi chuẩn bị đi về, cô chủ cô còn muốn đi dạo một chút nữa sao?”
“Vậy mọi người về trước đi, cháu đang định đi dạo, buổi trưa sẽ không về ăn cơm
đâu.”
“Nhưng thuốc của cô. . .”
Thím Trương còn chưa dứt lời đã thấy Thẩm An Nhiên mở túi lỗi ra cái bọc giấy,
bên trong toàn là thuốc.
“Thím yên tâm đi, cháu mang thuốc sẽ nhớ uống, nếu mọi người thực sự lo lắng
thì để cháu gọi điện thoại cho Lệ Đình Phong.
Thẩm An Nhiên gọi điện thoại cho Lệ Đình Phong trước mặt Thím Trương, sau
một hồi mè nheo thuyết phục, cuối cùng Lệ Đình Phong cũng đồng ý.
Thành phố Giang Nam không hề giống Sài Gòn, Lệ Đình Phong yên tâm để cô ra
ngoài, anh không thể lúc nào cũng giam giữ cô được, như vậy chẳng khác gì trông
coi tù nhân cả.
“Anh ấy đồng ý rồi, Thím Trương và mọi người trở về đi ạ”
Đợi mọi người về rồi, Thẩm An Nhiên đi dạo khắp trung tâm thương mại, tổng
cộng có tám tầng, Thẩm An Nhiên vốn dĩ muốn xem mình có cần gì không nhưng
đi tới đi lui lại phát hiện, ở nhà cô chẳng thiếu thứ gì, bất kể là quần áo, trang sức
hay là mỹ phẩm Lệ Đình Phong đều chuẩn bị hết cho cô.
Tầng thứ tám là rạp chiếu phim, Thẩm An Nhiên mất trí nhớ, cũng không biết
ngày trước cô đã từng tới rạp chiếu phim hay chưa.
Nhưng nhìn thấy áp-phích của bộ phim được dần bên ngoài cô vô cùng hiểu kỳ,
hôm nay là thử tư, cô thầm nghĩ người đến rạp chiếu phim trong tuần đáng lẽ rất ít
mới phải.
Nhưng rạp chiếu phim lúc này bùng nổ vì số người tới xem, cả trai lẫn gái vây
quanh thành nhóm, Thẩm An Nhiên nhìn vé xem phim trong tay bọn họ, cũng
mua theo một vé xếp hàng đi vào.
Số người mua vé của bộ phim điện ảnh này rất cao, cơ bản là không còn chỗ trống
nào, đến khi Thẩm An Nhiên đi mua vé thì chỉ còn có vị trí xó xỉnh này.
Hàng đầu tiên không có ai chọn cả, cách màn hình quá gần phải liên tục ngửa đầu,
cũng không tốt đối với thị lực, trải nghiệm xem phim cũng bình thường.
Nếu nói đến vị trí tốt nhất phải ngồi ở chính giữa, đáng tiếc chỗ ở chính giữa gần
như đã bị ngồi hết, đến xem phim điện ảnh đại đa số là các đội tình nhân, có một
chỗ trống ở giữa nhưng Thẩm An Nhiên cũng ngại tới làm kì đà cản mũi, với cả cố
cũng không có thói quen tiếp xúc với người xa lạ gần như vậy.
Cuối cùng cô chọn một chỗ xó xỉnh phía sau, xung quanh đều là ghế trống không
ai ngồi, rất tốt.
Thẩm An Nhiên cầm vé tìm được ghế ngồi xuống, chờ tới lúc bốn phía khôn có
người, khi phim điện ảnh bắt đầu chiếu có một người đàn ông đi tới ngồi xuống
bên cạnh cô.
Ánh sáng ở rạp chiếu phim rất mờ ảo, Thẩm An Nhiên nghiêng đầu nhìn qua đối
phương, không thấy rõ, nhưng từ đường nét khái quát của ngũ quan và sườn mặt
có lẽ tướng mạo cũng không đến nỗi nào.
Chẳng qua có đẹp trai hơn nữa thì cô cũng có năng lực miễn dịch rồi, ở bên cạnh Lệ
Đình Phong, nhắc tới vẻ ngoài thì không ai có thể vượt qua anh.
Nghĩ đến đó là ông xã của mình, trong lòng Thẩm An Nhiên bỗng nhiên dâng lên
cảm giác tự hào.
Thẩm An Nhiên cũng không tiện nhìn chăm chằm vào người bên cạnh, phim điện
ảnh đã chiếu, Thẩm An Nhiên ngước mắt lên nghiêm túc nhìn chăm chú vào màn
hình lớn, vừa chiếu phim được mười phút thì tiếng chuông điện thoại di động vang
lên.
Thẩm An Nhiên theo bản năng sở túi của mình, sau đó thấy người đàn ông bên
cạnh nghe điện thoại thấp giọng nói gì đó.
Giọng nói của người nọ mang đến cho Thẩm An Nhiên cảm giác quen thuộc mãnh
liệt, dường như đã từng nghe thấy ở đâu đó.
Thẩm An Nhiên tiếp tục chú ý vào phim điện ảnh, nhưng phát hiện ra dù thế nào
cũng không thể nhập tâm được.
Đây là một bộ phim tình yêu, tiểu tấu câu chuyện thong thả, mở đầu thoải mái
khôi hài, đến phần sau bắt đầu có những cảm xúc đè nén, người phụ nữ mắc phải
bệnh alzheimer’s, người đàn ông đã từng hứa hẹn muốn sống với cô cả đời trong
chớp mắt đã cưới người đàn bà khác.
Người phụ nữ ấy đã quên rất nhiều chuyện, nhưng lại chỉ nhớ được người đàn ông
kia.
Cuối cùng người phụ nữ xé bức thư tình mà mình đã từng viết cho người đàn ông
kia, gấp thành thuyền giấy thả xuống lòng sông, sau đó cô cũng không chút lưỡng
lự nhảy xuống theo.
Phim điện ảnh rất đè nén, khác một trời một vực so với tiết tấu thoải mái lúc mở
đầu, cảm giác tuyệt vọng tỏa ra từ màn hình lớn, Thẩm An Nhiên cứ ngo ngẩn ngồi
xem như vậy, cô đặt tay lên ngực mình, nơi đó luôn đấy đau nhói.
Ngồi phía trước Thẩm An Nhiên là một đôi tình nhân, người con gái không kìm
được khóc thành tiếng, miệng lẩm bẩm nói đáng thương.
Bạn trai cô ấy thủ thỉ dỗ dành, tay chân luống cuống cầm khăn giấy lau nước mắt
cho người yêu
***
Sự chú ý của Thẩm An Nhiên bị phân tán, có lúc dừng trên bộ phim điện ảnh, có lúc
lại dừng ở đôi tình nhân phía trước, tóm lại là không thể tập trung vào bên nào cả.
Thẩm An Nhiên đột nhiên bừng tỉnh, trước mắt như bị thứ gì che mất tầm nhìn,
mọi thứ trở nên mơ hồ không rõ ràng.
Người phụ nữ trong bộ phim thực sự rất đáng thương, khi còn trẻ luôn si mê, yêu
một cách ngu ngốc, những lời thề nguyện đẹp đẽ đã trở thành ký ức được giấu nơi
tận sâu đáy lòng.
Mắc phải bệnh alzheimer’s, cô ấy quên hết mọi người nhưng chỉ nhớ được người
mà cô thích, những cuối cùng người đó lại không cần cô ấy nữa.
Thẩm An Nhiên không nhịn được mà thay chính bản thân mình vào tình tiết bộ
phim, tri nhớ hiện tại của cô càng ngày càng kém đi, vốn cho rằng chịu khó uống
thuốc thì có thể khôi phục lại, nhưng trí nhớ bây giờ còn không rõ ràng bằng trước
đây.
Thậm chí cô còn bắt đầu hoài nghi có phải mình cũng mắc phải bệnh alzheimer’s
không, nếu cô trở nên giống như người phụ nữ trong bộ phim này, có phải Lệ Đình
Phong cũng không cần có nữa?
Thẩm An Nhiên rơi vào tâm trạng lo âu, đầu óc không khống chế được bắt đầu nghĩ
bậy nghĩ bạ.
“Ngu xuẩn” Người đàn ông ngồi bên cạnh đột nhiên lên tiếng cắt ngang mạch suy
nghĩ của Thẩm An Nhiên, cũng dập tắt một chút quặn đau trong lòng cô.
Bộ phim tiếp tục chiếu, lúc này, nơi bả vai bỗng trở nên nặng nề, sắc mặt Thẩm An
Nhiên cứng đờ, quay đầu nhìn, là người đàn ông ngồi bên cạnh dựa vào vai cô để
ngủ.
Hợp Đồng Hôn Nhân Của Tổng Tài Cao Lãnh - Thẩm An Nhiên - Lệ Đình Phong
Sheng Sheng
Trong bóng tối, Thẩm An Nhiên mượn chút ánh sáng yếu ớt để đánh giá gương
mặt của người đàn ông nọ, người này đẹp trai hơn nhiều so với tưởng tượng của cô,
từ ánh nhìn đầu tiên đã khiến người khác choáng ngợp, ngũ quan lập thể, đường
nét góc cạnh, lông mì dài, Thẩm An Nhiên có chút tò mò về diện mạo của người
đàn ông này khi anh ta mở mắt.
Thẩm An Nhiên lấy lại tinh thần, vì kìm nén nên sắc mặt có chút tái xanh, cô vỗ vỗ
cánh tay của người đàn ông: “Này anh, tỉnh lại đi!”
Lông mi của người đàn ông run rẩy nhưng nhất quyết không chịu tỉnh, sau khi rầm
rì vài tiếng thì lại càng ngủ say hơn.
Thẩm An Nhiên nhăn mày, đẩy bờ vai của anh để thoát ra, nhưng mà không ngờ
nửa thân trên của người đàn ông lại bị chệch ra, trực tiếp ngã vào trong lòng cô.
Thẩm An Nhiên nhìn chằm chằm anh ta, ở giữa còn có tay vịn mà anh ta không
thấy khó chịu ư?
Bất kể Thẩm An Nhiên có gia tăng sức lực hay tạo ra tiếng động lớn đến đâu cũng
không cách nào đánh thức được anh ta, Thẩm An Nhiên bắt đầu hoài nghi, liệu có
phải người này đang cố tình không.
Những người ngồi xung quanh vì nghe thấy động tĩnh rõ ràng nên tới tấp quay đầu
lại nhìn cô, nhất thời khiển Thẩm An Nhiên vô cùng luống cuống.
Đang trong rạp chiếu phim nên cô cũng không dám lớn tiếng ồn ào, chỉ có thể
gồng người dồn lực chú ý vào màn hình lớn, bộ phim đã chiếu được ba phần tư,
cùng lắm thì nửa tiếng nữa là kết thúc.
Thẩm An Nhiên ngồi trên ghế cố kìm nén để không nhúc nhích, mấy phút trôi qua,
điện thoại di động trong túi bỗng rung lên, cô dùng một tay lấy điện thoại ra thì
nhìn thấy tin nhắn, là Lệ Đình Phong gửi đến.
Anh hỏi cô đã ăn cơm chưa.
Thẩm An Nhiên trả lời, còn đang xem phim điện ảnh, bởi vì từng bị thương nên
đầu ngón tay cứ run rẩy không kiềm chế được, dù chỉ vài chữ ngắn ngủi nhưng
phải mất một lúc cô mới gõ xong.
Trả lời xong tin nhãn, cô bỏ điện thoại vào trong túi lần nữa, dời mắt nhìn bộ phim
đã bắt đầu chiều đến đoạn kết, kết cục cụ thể cô cũng không có tâm trạng xem, hơn
chục phút sau bộ phim dài vài tiếng đồng hồ cuối cùng cũng hạ màn.
Thẩm An Nhiên thở phào nhẹ nhõm, lần đầu cô xem một bộ phim não nề như vậy,
có không vội vã đi về, bởi vì hàng cuối cùng của cô phải chờ những người phía
trước lần lượt rời đi, sau đó mới dùng sức lay người đàn ông đang nằm sấp trong
lòng cô.
“Anh này, tỉnh lại đi, bộ phim kết thúc rồi!”
Người đàn ông này mới vô thức mở mắt, đôi mắt màu nâu nhạt mê mang, lộ ra nét
đẹp khác thường, mang đến sự gợi cảm và nguy hiểm khó nói thành lời.
Vì vừa tỉnh ngủ, hàng mi nhỏ dài của anh ta còn mang theo nước mắt, tóc tại cũng
có chút lộn xộn.
Anh ta há miệng ngáp một cái, ngồi thẳng dậy rồi vặn eo, sau đó mới nhìn sang
Thẩm An Nhiên bên cạnh: “Xin lỗi, bộ phim này quá nhàm chán nên tôi không
nhịn được nên ngủ gật mất.
Anh ta cười mang theo ý xin lỗi: “Coi như đề xin lỗi tôi mời cô ăn cơm trưa nhé.
Người đàn ông vô cùng lịch sự, nhưng Thẩm An Nhiên lại âm thầm bài xích, không
muốn lại gần anh ta.
Vốn dĩ vừa nãy còn hiếu kỳ đôi mắt của anh ta, nhưng khi người đàn ông mở mắt,
nhìn thấy đôi mắt màu nâu nhạt của anh ta, dường như Thẩm An Nhiên đã chết
lặng, trong tiềm thức cứ cảm thấy sợ hãi, trong chốc lát cảm thấy lạnh sống lưng.
Ngay cả chính cô cũng không biết tại sao nhìn thấy đôi mắt của anh ta sẽ sợ hãi
như vậy, tay phải đang đặt trên tay vịn siết thật chặt.
“Không cần đâu” Thẩm An Nhiên đứng lên liền muốn trốn đi, nhưng lại không
ngờ người đàn ông này lại mạnh mẽ tóm lấy tay cô rồi mỉm cười nhìn CÔ.
“Chúng ta có duyên như thế mà không thể tán gẫu thêm vài câu sao?”
‘Không được, tôi muốn về nhà…” Thẩm An Nhiên bị anh ta nhìn chằm chằm như
vậy bỗng có cảm giác như bị lột trần rồi nhìn thấu, ảnh mắt của người đàn ông ấy
rất có lực sát thương, Thẩm An Nhiên mơ hồ cảm thấy miệng vết thương đã khép
của cô lại bắt đầu trở nên đau đớn.
Thậm chí trong tai còn xuất hiện tiếng nói, bảo cô mau nhanh chóng rời khỏi nơi
này, rời xa người đàn ông này.
Thẩm An Nhiên căng thẳng mím môi, rụt tay lại rồi nhanh chóng đi ra phía cửa.
Sau khi đi ra ngoài mới phát hiện, bên ngoài đang mưa như thác đổ, tầng cao nhất
của trung tâm thương mại làm bằng kính trong suốt, nước mưa rơi trên mặt kính
bắn lên tạo thành những chuỗi bọt nước, Thẩm An Nhiên ngửa đầu, đứng ở hành
lang thông gió không nhịn được rùng mình một cái.
“Mưa to thế này cô cũng đâu có về nhà được .
Đằng sau vọng đến thanh âm quen thuộc, Thẩm An Nhiên quay đầu nhìn, quả
nhiên là người đàn ông trong rạp chiếu phim lúc này.
Thẩm An Nhiên không thèm quan tâm đến anh ta, lấy điện thoại, vừa kết nối mạng
thì một tin nóng đã hiện lên.
Thành phố Giang Nam có mưa rất to.
Cô bẩm vào tin nóng, trong đó có rất nhiều video tin nóng, nhìn thời gian đăng lên
thì biết đã mưa to hơn nửa giờ rồi, mưa mãi không giảm.
Ở bên trong trung tâm thương mại cảm thấy bình thường, bấm vào xem video mới
phát hiện trận mưa này thật kinh khủng, mưa to gió lớn kể cả có ô cũng không che
chắn được.
Người đàn ông đứng một bên nhìn Thẩm An Nhiên lướt di động cũng không lên
tiếng, chỉ đến khi nhìn thấy đầu ngón tay của cô, độ cong trên khóe miệng lại càng
thêm sâu.
Nhìn thấy Thẩm An Nhiên bỏ di động xuống, người đàn ông mới mở miệng nói
“Kết bạn đi, tôi là Lục Cảnh Xuyên.”
Thẩm An Nhiên nhìn bàn tay chìa ra trước mặt cô còn đang cân nhắc xem có nên
nằm lại hay không thì bên cạnh bỗng nhiên xuất hiện một người đàn ông phong độ
thu hút không ít ánh mắt của mọi người.
Thẩm An Nhiên âm thầm thở dài, vươn tay ra bắt tay với đối phương: “Thẩm An
Nhiên”
Cũng may người đàn ông này còn biết chừng mực, chỉ nhẹ nhàng nắm một chút rồi
buông tay.
“Cô Thẩm không có bạn đi cùng à?” Lục Cảnh Xuyên nhếch khóe miệng nở một nụ
cười tiêu chuẩn, con mắt không chút e dè nhìn thẳng vào Thẩm An Nhiên rồi nói.
Không phải không có bạn đi cùng mà là cô hoàn toàn không có bạn bè, người ta
đều nói người cô độc đến một mức độ nào đó thì sẽ một mình đi xem phim, một
mình đi ăn lẩu, một mình đi hát karaoke.
Thẩm An Nhiên của hiện tại lại đúng là một mình xem phim điện ảnh, một thân
một mình đã quen nên không cảm thấy cô đơn.
“Đã biết tên của nhau rồi, vậy thì chúng ta chính là bạn bè, đã là bạn bè thì ăn bữa
cơm để hiểu nhau hơn là chuyện đương nhiên mà, đúng không?”
Thẩm An Nhiên bị anh ta nhìn đến mức có chút mâu thuẫn, ánh mắt trốn tránh
nhìn xung quanh, bất chợt nhìn thấy còn có người nhìn chăm chăm mình, cô vội
vàng gật đầu.
“Ừm”
Lục Cảnh Xuyên vui vẻ nở nụ cười, đôi mắt màu nâu nhạt càng thêm sâu thẳm, cực
kỳ giống hồ phách.
Vốn cũng có rất nhiều người đi ăn cơm vào thời điểm này, lại thêm mưa to không
thể ra ngoài nên chỗ ăn cơm chật ních người.
Lục Cảnh Xuyên sải bước đi bên cạnh Thẩm An Nhiên, trai xinh gái đẹp, trên
đường đi thu hút vô SỐ ánh nhìn, Lục Cảnh Xuyên đưa Thẩm An Nhiên tới một nhà
hàng Tây cao cấp.
Cách bài trí của nhà hàng này hiển nhiên là chuẩn bị cho các đôi tình nhân, mấy
bàn to thưa thớt, còn lại đều là bàn hai người, ghế dựa phong cách tình yêu, trên
mặt bản đặt hai đóa hoa hồng, ngay cả khăn tay cũng gấp thành hình bông hoa
hồng.
Sau khi đi vào Thẩm An Nhiên không chọn ngôi ở bàn to, mãi đến khi ngồi xuống
mới phát hiện có điều bất thường.
Nhân viên phục vụ cầm thực đơn tới, Thẩm An Nhiên nhìn qua thì thấy một dãy
các món ăn tình nhân chói lọi.
Thẩm An Nhiên ngồi đối diện Lục Cảnh Xuyên, nhìn anh ta thành thạo gọi mấy
món ăn, sau đó đẩy thực đơn đến trước mặt cô, hỏi cô có muốn ăn không.
Thẩm An Nhiên cũng không khách sáo, ăn cơm cùng với một người đàn ông vừa
mới quen biết, còn chưa thân quen đến mức để đối phương mời.
Thẩm An Nhiên tính toán rồi, coi như là ghép bàn với người lạ, chỉ cần cô không
cảm thấy khó xử thì người khó xử sẽ không phải là cô.
Thẩm An Nhiên gọi mấy món thanh đạm, thịt bỏ chín bảy phần.
“Muốn uống vang đỏ không?” Lục Cảnh Xuyên hỏi.
“Không cần đâu” Thẩm An Nhiên củi đầu xem di động, Lê Đình Phong lại gửi tin
nhắn hỏi cô buổi trưa ăn gì.
Thẩm An Nhiên trả lời hai chữ: bít-tết.
Lệ Đình Phong lo lắng bệnh dạ dày của cô, ở phương diện ăn uống vô cùng chú ý,
nhiều lần dặn dò cô ăn ít bít-tết, không nên đụng vào hạt tiêu.
Thẩm An Nhiên chống cắm, khóe mắt nhìn tin nhắn bất giác cong lên.
Trong quá trình đợi món, Lục Cảnh Xuyên ngồi đối diện nheo mắt nhìn Thẩm An
Nhiên, phát hiện ra mấy tháng không gặp dường như cô xinh hơn một chút.
Thẩm An Nhiên bị anh ta nhìn chòng chọc nên không thoải mái, sau khi do dự một
hồi thì đặt di động xuống hỏi: “Anh nhìn tôi chằm chăm là muốn nói với tôi
chuyện gì sao?”
Lục Cảnh Xuyên tươi cười tỏ vẻ thần bí “Có lẽ hơi đường đột, nhưng anh vẫn muốn
nói với em rằng, anh đã thích em mất rồi.”
Bàn tay đang cầm điện thoại của Thẩm An Nhiên cứng đờ, không thể tin được nhìn
về phía anh ta, chỉ thấy Lục Cảnh Xuyên đặt hai khuỷu tay lên trên mặt bàn, mười
ngón tay đan chéo vào nhau chống cắm một cách thích thú nhìn cô, chờ cô trả lời.
Khúc vĩ cầm đang được diễn tấu trong nhà hàng phương Tây, âm nhạc nhẹ nhàng
và da diết. Giọng nói hơi trầm và khàn của Lục Cảnh Xuyên đúng lúc này lại vang
lên một cách trịnh trọng, dễ nghe hơn bao giờ hết.
“Thẩm An Nhiên, anh đã yêu em ngay từ cái nhìn đầu tiên”
Thẩm An Nhiên hoàn hồn lại, cô tự nhủ trong lòng rằng cái kiểu tình yêu từ cái
nhìn đầu tiên này chẳng phải thường diễn ra ở một nơi tối tăm như rạp chiếu phim
hay sao?
Hơn nữa, cô cũng không tin vào tình yêu từ cái nhìn đầu tiên, tình yêu từ cái nhìn
đầu tiên, cái nhìn đầu tiên chính là từ khuôn mặt.
Đột nhiên một cảm giác kỳ lạ dâng lên trong lòng Thẩm An Nhiên, cô nghi ngờ
không biết Lục Cảnh Xuyên có phải đã quen biết cô từ trước rồi hay không, nếu
không thì sao hôm nay lại có nhiều chuyện trùng hợp xảy ra như vậy chứ?
Lục Cảnh Xuyên thấy cô không trả lời, không chịu bỏ qua tiếp tục nói: “Có thể em
sẽ cảm thấy bất ngờ, nhưng mà anh thực sự rất thích em.
Thẩm An Nhiên nhìn anh ta một cách lạnh lùng, giọng nói lạnh nhạt đáp: “Cách
bắt chuyện bằng tình yêu sét đánh đã lỗi thời rồi”
“Cô Nhiên có lẽ không phải là người địa phương nhỉ”
Bất chuyện bằng cách nói yêu nhau từ cái nhìn đầu tiên không được, hiện tại lại đổi
thành sử dụng địa điểm để tạo mối quan hệ đúng sao? Chờ một lát nữa có phải
định lôi cả chiêu người cùng quê gặp nhau hay không?
Thẩm An Nhiên chế nhạo nói: “Tôi là người thành phố Giang Nam, đã sống ở đây
mấy năm rồi”
Bất luận là Triệu Việt hay Lệ Đình Phong đều nói với cô rằng sau khi kết hôn, cô đã
định cư ở thành phố Giang Nam, tính thời gian cũng được năm, sáu năm rồi.
“Vậy sao, nhưng sao anh lại cảm thấy giọng em không giống với người ở đây, mà
lại hơi giống giọng ở bên phía Sài Gòn đó”
Cả người Thẩm An Nhiên đột nhiên cứng lại.
Lục Cảnh Xuyên tiếp tục nói: “Còn ở thành phố Giang Nam, chuyện tình cảm luôn
thẳng thắn. Bất cứ khi nào gặp được người mình thích thì cử nói thôi, cách nói yêu
em từ cái nhìn đầu tiên không phải là lỗi thời.
“Anh là người thành phố Giang Nam à?” Thẩm An Nhiên hỏi.
“Quên đi.”
Người phục vụ mang từng món ăn lên bàn, sau món khai vị mới là món chính, các
món ăn được nấu tại nhà hàng phương Tây này rất ngon, Thẩm An Nhiên nhịn
không được mà ăn hơi nhiều.
Âm thanh tin nhắn từ điện thoại di động lại vang lên giữa chừng, là Lệ Đình Phong
nhắc nhở có phải uống thuốc.
Thẩm An Nhiên nhìn thấy sắp phải uống thuốc, khuôn mặt ngay lập tức buồn bã
vô cùng, cô gọi người phục vụ mang một cốc nước ấm đến.
“Anh thấy em liên tục xem điện thoại di động, em đang xem cái gì vậy?”
“Chồng tôi gửi tin nhắn cho tôi.” Thẩm An Nhiên nói: “Vì vậy đừng nói về cái gì
mà anh muốn theo đuổi tôi nữa”
Thẩm An Nhiên vốn cho rằng Lục Cảnh Xuyên sẽ thấy khó mà lui khi cô nói ra
những lời này, không ngờ rằng anh ta lại rút lui để đưa ra lời thỉnh cầu thứ hai.
“Vậy thì kết bạn chắc là được chứ? Em không cần phải quá bài xích anh đâu.”
“Tôi không thích kết bạn với người có mục đích với mình.”
Bầu không khí đột nhiên trở nên lạnh lẽo và cứng ngắc, ngay cả cặp đôi ngồi bên
cạnh cũng chú ý tới.
Cũng may, đúng lúc này, người phục vụ mang một cốc nước tới, Thẩm An Nhiên
nhận lấy và nói lời cảm ơn.
Sau đó cô lấy thuốc từ trong túi ra, một nắm thuốc với rất nhiều màu sắc.
Thực quản của Thẩm An Nhiên hơi nhỏ, lại còn bị viêm thực quản, khi người khác
uống thuốc thì có thể trực tiếp nuốt hết, nhưng cô thì chỉ có thể uống một viên
thuốc lại uống một ngụm nước.
Vì vậy mỗi lần cô đều uống thuốc sau khi ăn, đều sẽ uống nước để trôi thuốc.
Lục Cảnh Xuyên thích nghiên cứu thuốc, dưới tầng hầm nhà anh ta có một đống
chai lọ và thuốc hoàn, anh ta nhướng mày, khi nhìn thấy đồng thuốc trước mặt
Thẩm An Nhiên thì cảm thấy rất quen mắt.
Dù sao cũng không đúng chuyên ngành, có một số loại thuốc nhìn rất quen, nhưng
nhất thời anh ta lại không thể nhớ ra nối tác dụng của chúng, nhưng có mấy loại
thuốc chợt lóe lên trong đầu anh ta, càng nhìn càng thấy quen.
Đột nhiên anh ta nhớ ra điều gì đó, nhìn chăm chằm vào những chữ cái trên viên
thuốc màu trắng trong tay Thẩm An Nhiên.
Đó là thuốc chống ung thư.
Thẩm An Nhiên bị ung thư sao?
“Em bị ốm à?”
Thẩm An Nhiên đáp: “Ừ” một tiếng Cô lại bắt đầu đấu tranh với viên thuốc trong
tay, mùi thuốc trong miệng khiến người ta cảm thấy có chút buồn nôn.
Một đống kẹo bạc hà dùng để làm thơm miệng đặc biệt được đặt sẵn ở trên bàn,
Lục Cảnh Xuyên bóc một viên kẹo, đặt xuống trước mặt Thẩm An Nhiên.
“Uống thuốc xong thì ngậm viên kẹo này đi, em sẽ cảm thấy tốt hơn đấy”
Thẩm An Nhiên không từ chối, vội vàng bỏ viên kẹo bạc hà vào trong miệng ngay
khi cô chuẩn bị nôn ra.
“Sao em uống nhiều thuốc vậy, em bị bệnh gì thế?”
Thẩm An Nhiên suýt chút nữa đã nói ra chuyện cô bị “bệnh đau dạ dày”, đột nhiên
nghĩ đến việc mối quan hệ của mình với người đàn ông này còn chưa tốt đến mức khiến cô nói ra tất cả mọi chuyện.
ung thư dạ dày.
Đi kèm với ung thư dạ dày còn có viêm họng, mỗi lần uống thuốc đều không nhịn
được mà muốn ói, cố nén cơn nên khan, nước mắt cứ thế mà theo khỏe mắt chảy
xuống.
Việc uống thuốc đối với Thẩm An Nhiên mà nói là một loại cực hình, ăn cơm trưa
xong chỉ có thể ăn no ba phần, mấy phần còn lại đều là để đựng thuốc.
“Vì sao ngày nào cũng phải uống thuốc? Không uống được không anh?”
“Không được.” Lệ Đình Phong thẳng thừng phủ định, chuyện gì anh cũng có thể
chiều cô, nhưng duy chỉ chuyện thuốc men là không được.
Khoảng thời gian Thẩm An Nhiên nhập viện, vì ung thư dạ dày mà cô đã vào phòng
cấp cứu vô số lần, anh rất sợ hãi nếu sẽ mất cô, cũng sợ Thẩm An Nhiên vì bệnh
ung thư dạ dày phát tác mà nhớ ra được chuyện gì đó.
Chỉ đành phải uống thuốc không ngừng mới có thể khống chế được các tế bào ung
thư.
Cho dù có cẩn thận thế nào thì Thẩm An Nhiên vẫn sẽ phát bệnh, cô là một người
đã quen nhịn đau, đau dạ dày một trận thì cho dù có mất trí nhớ cũng vẫn phải
nhớ.
Cô nhịn đau, cầm cuốn sách ngồi bên ban công, cô nheo mắt lại không biết là do
ánh mặt trời hay là quá tập trung đọc sách.
Lệ Đình Phong nhận điện thoại, đầu dây bên kia là Triệu Việt gọi đến hỏi anh một
vài vấn đề về công việc. Anh vừa nghe vừa đi tìm Thẩm An Nhiên, cuối cùng nhìn
thấy cả người cô đang co rụt lại ngoài ban công.
Cô đang ngủ trên ghế, tư thế lười biếng như một con mèo nhỏ, năm nào cô cũng đổ
bệnh nên màu da trông rất thiếu sức sống, thậm chí, lúc nằm dưới ánh mặt trời
còn có thể nhìn thấy gân xanh trên cổ cô.
Thẩm An Nhiên nghe thấy tiếng động, nâng mắt lên nhìn anh một cái rồi tiếp tục
đọc sách.
Cuốn sách này cô tiện tay lấy trong kỳ nghỉ hè, bìa sách tên là “Kinh tế học Tập 1”,
nội dung khô khan, khó hiểu, Thẩm An Nhiên cảm thấy nội dung rất quen thuộc,
hẳn là trước khi mất trí nhớ đã từng đọc qua.
Cô lật xem rất nhanh, một lúc sau đã đọc được một nửa, Lệ Đình Phong nghe thấy
tiếng sách lật ào ào còn tưởng rằng cô đang chơi.
Anh bước đến ngồi bên cạnh Thẩm An Nhiên, ôm lấy vai cô, tựa lại gần, đầu ngón
tay đùa nghịch với bím tóc của cô.
Thẩm An Nhiên đang đau dạ dày, lại thêm việc bị anh ôm như vậy, tâm tư hoàn
toàn không đặt lên nội dung trang sách, dứt khoát đặt sách xuống bàn tựa vào lồng
ngực Lệ Đình Phong, nghe anh nói chuyện điện thoại.
Lúc Lệ Đình Phong xử lý công việc cũng không kiêng dè gì Thẩm An Nhiên, anh nói
chuyện trong điện thoại: “Trước tiên chứ bỏ vụ hàng hóa ở đảo Phương Văn xuống,
có người vẫn luôn nhìn chăm chăm vào nó. đổi địa điểm…
Đầu dây bên kia đáp gì đó, Lệ Đình Phong “Ừ” một tiếng rồi sau đó cúp máy, hai
tay ôm lấy cô.
Thẩm An Nhiên đau dạ dày hơi khó chịu, khẽ nhíu mày: “Anh không đi làm sao?
“Ngày mai đi, em có muốn đi cùng anh không?”
“Không đi, anh làm việc cho tốt, em không làm phiền anh.” Thật ra cô chút tò mò
về công ty của Lệ Đình Phong nhưng nghĩ lại, Lê Đình Phong đã chăm sóc cô mấy
tháng trời, chuyện ở công ty chắc chắn đã chất thành đống, đi cùng anh ấy chỉ
thêm phiền, đợi anh ấy giải quyết xong rồi cô đến cũng được.
Lệ Đình Phong cũng không miễn cưỡng: “Anh vẫn không yên tâm cho lắm, em
muốn ra ngoài tần bộ cũng được nhưng buổi trưa phải về nhà uống thuốc”
“Em không thể uống ở bên ngoài sao?”
“Anh không tin em là sẽ ngoan ngoãn uống thuốc đầu, về nhà để mấy người thím
Trương đốc thúc em.”
Thẩm An Nhiên còn muốn nói gì đó, nhưng dạ dày đột nhiên co thắt, cô khẽ rên
nhẹ một tiếng, Lệ Đình Phong lập tức lo lắng hỏi: “Sao thế? Em đau ở đâu?”
“Dạ dày vừa mới co thắt, chỉ đau một chút thôi.”
Lệ Đình Phong nhanh chóng đứng phắt dậy, vươn tay muốn bế cô lên: “Anh đưa
em đi bệnh viện.”
Gần đây có bệnh viện, lái xe chưa đến tới năm phút là đến, nhưng Thẩm An Nhiên
lại không muốn đi: “Đây là bệnh cũ, đau một lát là hết.”
“Không được, phải đi bệnh viện, anh trông em, ngày mai anh không đi làm nữa.”
Thẩm An Nhiên nhất thời nghẹn lời, chẳng qua cô chỉ đau dạ dày một chút thôi,
không đến nổi chết người, sao Lệ Đình Phong lại lo lắng như thế? Vừa nãy nói ngày
mai đi làm mà đột nhiên bây giờ lại nói không đi nữa, nếu như để cấp dưới của anh
biết được, chắc chắn sẽ đứng sau lưng nói anh vô trách nhiệm.
Thẩm An Nhiên sờ bụng của mình: “Em không sao thật đấy, có thể là do vừa nãy
uống thuốc dạ dày xong nên hơi khó chịu.
Mỗi lần sau khi Thẩm An Nhiên uống thuốc xong đều sẽ có tác dụng phụ rất mạnh.
Tâm trạng Lệ Đình Phong dần ổn định lại, sau khi thấy sắc mặt Thẩm An Nhiên
dần trở nên bình thường cũng không ép cô đến bệnh viện nữa.
Năm giờ chiều, Lê Đình Phong nhận được một tin nhắn, anh nhìn thì thấy là tin
nhắn của Hạ Minh Nguyệt gửi đến.
“Đình Phong, em đến thành phố Giang Nam rồi.”
Sau khi Lệ Đình Phong đọc xong tin nhắn liền xóa đi.
“Điện thoại anh mới vang lên, là ai nhắn tin đến phải không?” Thẩm An Nhiên hỏi.
“Tin nhắn rác, anh xóa rồi.”
Thẩm An Nhiên “Ừ” một tiếng, điện thoại Lệ Đình Phong mới mua cho cô cũng có
toàn là tin nhắn rác gửi đến, rất phiền phức.
Thẩm An Nhiên và Lệ Đình Phong không ngủ riêng, lúc ở bệnh viện đã quen chung
phòng rồi, hơn nữa, hai người bọn họ là “vợ chồng”, lúc chung giường Thẩm An
Nhiên cũng đã quen ngủ ở bên rìa, giữa họ phân ra một ranh giới, đảm bảo khoảng
cách, nhưng mỗi sáng thức dậy đều sẽ nằm trong lòng Lệ Đình Phong.
Sáng sớm, lúc Thẩm An Nhiên thức, Lê Đình Phong đã đến công ty, cô đứng dậy
thay đồ, sau đó vào phòng tắm, kem đánh răng cũng đã được lấy sẵn như mọi ngày.
Thẩm An Nhiên rửa mặt đơn giản sau đó xuống lầu ăn sáng, cháo và lòng đỏ trứng,
thím Trương làm cơm, tay nghề của bà ấy rất tuyệt, ngay đến cả Thẩm An Nhiên
không có khẩu vị mà cũng nhịn không được ăn hết cả một bát cháo.
“Hôm nay cô chủ muốn ra ngoài không?” Quản gia Lý hỏi.
Thẩm An Nhiên suy nghĩ một chút rồi đáp: “Hôm nay không ra ngoài.”
Thẩm An Nhiên nói muốn đi dạo đâu đó một lúc, nhưng không có Lệ Đình Phong ở
bên cạnh nên cô không dám đi ra ngoài. Dẫu sao thì trí bây giờ trí nhớ của cô
không hoàn chỉnh chẳng khác gì một kẻ ngốc cả, cô mà đi ra ngoài không chừng sẽ
gây ra phiền toái gì đó làm cho Lệ Đình Phong lo lắng.
Thẩm An Nhiên không có chuyện gì làm, cô chỉ ngồi đọc sách, thỉnh thoảng gửi tin
nhắn cho Lệ Đình Phong hỏi anh đang làm gì.
Thấy anh luôn không trả lời, cô cũng biết chắc chắn bây giờ anh đang rất bận.
Thẩm An Nhiên đã quen có Lệ Đình Phong bên cạnh. Hiện tại anh không ở đây, cô
luôn có cảm giác thiếu chút gì đó, căn biệt thự lớn có vẻ trồng trải
Mười giờ năm mươi phút sáng, thím Trương bắt đầu chuẩn bị cơm trưa, hỏi Thẩm
An Nhiên muốn ăn gì.
Thẩm An Nhiên suy nghĩ rất lâu, Đồ cô muốn ăn lại không thể ăn, để tìm được một
hai món yêu thích trong số những món mà cô không thích thật sự quá khó khăn.
“Thím nấu gì cũng được. Cháu bị bệnh dạ dày còn đang uống thuốc, cũng chẳng ăn
được bao nhiêu”
Thẩm An Nhiên vừa dứt lời, thì bên ngoài vang lên tiếng động cơ xe, khiến vẻ mặt
cô hơi đơ ra: “Có phải Lệ Đình Phong về không?”
Cô lập tức đứng dậy chạy ra, vừa tới cửa thì đã thấy một chiếc xe taxi. Lúc này, cô
biết người đang ngồi trong đó không phải là Lệ Đình Phong.
Cô đột nhiên mất hết hứng thú. Thẩm An Nhiên đang muốn quay về thì cửa xe taxi
mở ra, một người phụ nữ khoảng hai mươi lăm tuổi bước ra ngoài, ngoại hình
người phụ nữ này nhỏ nhắn, xinh đẹp tuyệt trần, vóc người thon gọn, trời tháng ba
còn có hơi lạnh mà người phụ nữ một cái váy dài màu đỏ.
Hợp Đồng Hôn Nhân Của Tổng Tài Cao Lãnh - Thẩm An Nhiên - Lệ Đình Phong
Sheng Sheng
Thẩm An Nhiên đi đến gần để nhìn. Cô quan sát từ dưới lên trên, cuối cùng ánh
mắt cô dừng lại trên mặt của người kia. Nhìn cách trang điểm thì chắc hần đây phải
là một người rất lịch sự trang trọng.
Thẩm An Nhiên đứng trong nhà không đi ra ngoài. Quản gia thấy có khách thì bước
đến nói mấy câu, Thẩm An Nhiên cách xa hai người nên cô không nghe rõ cuộc trò
chuyện của họ.
Cuối cùng, quản gia xoay người vào biệt thự, khi thấy Thẩm An Nhiên thì nói: “Bà
chủ, người tới chính là cô Hạ Minh Nguyệt, em gái của tổng giám đốc Lệ. Cô ấy nói
là đến tìm bà chủ, bà chủ có muốn gặp cô ấy không?”
Nào có đạo lý không tiếp khi khách đã tới cửa chẳng qua Thẩm An Nhiên không
nghĩ tới em gái nuôi của Lệ Đình Phong lại xinh đẹp đến vậy.
Thẩm An Nhiên gật đầu: “Mời cô ấy vào đi. Cô vừa nói vừa dặn thím Lưu pha hai lý
nước trái cây.
Hạ Minh Nguyệt đi theo quản gia đi vào biệt thự, ánh mắt cô ta nhìn lướt qua xung
quanh, sâu trong đáy mắt lộ rõ vẻ ghen tị.
Lần nào Thẩm An Nhiên cũng ở chỗ tốt nhất, còn được nhiều người phục vụ như
vậy.
Tại sao có người vừa sinh ra đã là cô chủ, muốn gì thì chỉ cần vươn tay ra là lấy
được, còn có rất nhiều người yêu mến.
Thẩm An Nhiên đứng yên tại chỗ, cô thấy Hạ Minh Nguyệt đi giày cao gót tới thì
nói: “Chào… Chào cô.
Hạ Minh Nguyệt nhìn Thẩm An Nhiên, hơi nhưởng lông mày. Thẩm An Nhiên mất
trí nhớ đã thay đổi quá nhiều, thiếu đi phần mạnh mẽ trước kia và có vẻ yếu thế
hơn nhiều, khiến cho người khác nhìn là không nhịn được muốn bắt nạt.
“Chị dâu, đã lâu không gặp.” Hạ Minh Nguyệt híp mắt cười.
Thẩm An Nhiên ngạc nhiên nhìn cô ta: “Hả, chúng ta đã từng gặp nhau à?”
“Đương nhiên rồi, chị là chị dâu của em, chắc chắn chúng ta đã từng gặp nhau. Em
nghe anh Đình Phong nói chị bị mất trí nhớ, không nhớ ra cũng là chuyện bình
thường”
“Xin lỗi”
Hạ Minh Nguyệt cúi đầu, khom người cởi giày. Cảm xúc trong lòng cô ta cũng đang
hỗn loạn, biến hóa không ngừng, lúc trước bị đánh cũng không chịu yếu thế nói
xin lỗi với cô ta mà giờ lại nói xin lỗi.
Hạ Minh Nguyệt thuận tiện đá giày cao gót trên chân sang bên cạnh: “Có dép của
em không chị?”
g ị
“Có.” Thẩm An Nhiên vội vàng mở tủ giày ra, bên trong có không ít dép dành cho
khách.
Thẩm An Nhiên quay đầu, Hạ Minh Nguyệt đã đi dép của Lệ Đình Phong rồi.
Thẩm An Nhiên có cảm giác trong lòng bị nghẹn lại, cực kỳ không thoải mái. Cô
không biết tại sao cảm xúc vô hình này lại xuất hiện, nó giống như khi còn bé cô
luôn thích gấu nhồi bông, nhưng kết quả lại bị người nhà tiện tay vứt ra ngoài vậy.
***
Thẩm An Nhiên đè nén sự khó chịu trong lòng xuống, cô nhìn Hạ Minh Nguyệt đối
dép rồi hỏi: “Cô ăn cơm trưa chưa?”
Hạ Minh Nguyệt cười híp mắt trả lời: “Vẫn chưa ạ.”
“Vừa kịp lúc, vậy ở lại ăn cơm với tôi đi”
Hạ Minh Nguyệt xuôi theo đồng ý.
Chị Trương mang hai ly nước trái cây đến. Hạ Minh Nguyệt nhận lấy rồi cắm ống
hút vào, từ từ uống, cô ta nhếch miệng, đuôi lông mày rướn lên, vừa uống nước trái
cây vừa quan sát Thẩm An Nhiên.
Hạ Minh Nguyệt quan sát từ đầu tới cuối, cuối cùng nhìn tay cô và cười khế.
Thẩm An Nhiên nhất thời có cảm giác mình đang trần trụi và bị cô ta quan sát một
cách triệt để, cảm giác như vậy rất tệ. Mà cô cũng không biết nên nói gì để ngăn
cản hành vi này của cô ta.
Trong tiềm thức, Thẩm An Nhiên rất không thích cô em gái nuôi này của Lệ Đình
Phong. Cô có thể chắc chắn rằng cô quen biết cô ta trước khi mất trí nhớ. Về phần
đã xảy ra chuyện gì, thì sợ rằng không hề đơn giản.
Cô không thể không đề phòng người khác, huống chi hiện tại cô đang mất trí nhớ,
nhớ lại là tốt hay xấu, tóm lại cẩn thận một chút vẫn hơn.
“Trước kia chúng ta quen thân lắm à?”
Hạ Minh Nguyệt đặt ly nước hoa quả trên tay xuống, hờ hững lau miệng. Cô ta có
khí chất ôn hòa, nhưng lại cho khiến người ta cảm thấy kệch cỡm không rõ lý do.
“Khá tốt, dù sao cũng biết nhau, đã gặp nhau mấy lần.” Hạ Minh Nguyệt ngừng lại
một lúc, rồi đổi nét mặt nói: “Chị dâu, chị không có chút ấn tượng gì đối với em
thật sao?”
Thẩm An Nhiên bắt gặp ánh mắt của cô ta, cô nghĩ nghĩ sau đó lắc đầu.
Cô không nhớ thật, ngẫm nghĩ cái là lại đau đầu, trong lòng không khỏi thấy sợ
hãi, trái tim đập loạn. Có một giọng nói ghé vào lỗ tai cô, bảo cô đừng nghĩ.
Thím Trương nhanh chóng nấu cơm trưa xong, bởi vì có “khách” tới cho nên nấu
nhiều món hơn thường ngày chút, gồm có bốn món một món canh, có món mặn có
món chay.
Hạ Minh Nguyệt ngồi vào bàn, rất ra dáng một bà chủ nhà, cô ta nhìn thức ăn trên
bàn rồi bĩu môi: “Chị dâu, chị mất trí nhớ nên chắc có thể không biết sở thích và
kiêng kỵ của anh Đình Phong nhỉ?”
“Đúng là quên mất”
Hạ Minh Nguyệt múc một bát canh, cầm đũa gặp hành lá nổi trên mặt bát canh ra:
“Anh Đình Phong không thích ăn hành giống em. Đúng rồi, anh ấy cũng không
thích ăn gừng tỏi, anh ấy thích ăn thanh đạm, không ăn lòng dồi, các loại đậu…
Lúc Hạ Minh Nguyệt nói vậy, không thể nghi ngờ việc cô ta đang tuyên bố quyền
chủ động với Thẩm An Nhiên
Thẩm An Nhiên lắng lặng nghe, không tiếp lời.
“Chị dâu, nếu chị cần, em có thể viết ra cho chị” Hạ Minh Nguyệt im lặng, ánh mắt
giả vờ như vô tình liếc qua tay Thầm An Nhiên rồi nói: “Em quên mất bây giờ chị
đã không nấu cơm được”
Đầu ngón tay Thẩm An Nhiên run rẩy, cô hơi híp mắt: “Không cần, bởi vì bình
thường đều là Lệ Đình Phong nhớ sở thích và sở ghét của tôi”
Sắc mặt Hạ Minh Nguyệt biến đổi, cô ta yên tĩnh ăn cơm, lần này không gây sự
nữa.
Thẩm An Nhiên ăn một bát cơm nhỏ sau đó buông đũa xuống, cô đang chuẩn bị
nhìn giờ thì tiếng chuông điện thoại di động bỗng nhiên vang lên.
Lệ Đình Phong gửi cho cô một tin nhắn, hồi cô đã ăn cơm chưa.
Thấy ánh mắt Hạ Minh Nguyệt liếc nhìn qua, Thẩm An Nhiên thoải mái giơ điện
thoại di động lên: “Anh cô gửi tin nhắn, tôi nói cho anh ấy biết cô đến rồi. Ăn xong
cô có muốn ở lại không?”
“Không cần, anh ấy không muốn gặp lại em, em ngồi một lúc rồi sẽ đi”
Hạ Minh Nguyệt không thích nói rõ ràng, mà chỉ lấp lửng cho Thẩm An Nhiên
tưởng tượng, tưởng tượng sẽ càng giày vò hơn nói thẳng ra.
Hạ Minh Nguyệt ăn cơm trưa xong thì chuẩn bị rời đi. Thẩm An Nhiên đứng dậy
tiễn cô ta, Hạ Minh Nguyệt đi đến cửa, cô ta ngước mắt liếc nhìn máy quay ở xung
quanh.
Cô ta cúi đầu xuống và đưa lưng về phía máy quay, rồi nói với Thẩm An Nhiên:
“Thẩm An Nhiên, tốt nhất cả đời chị đừng bao giờ nhớ lại, mất trí nhớ là kết quả
tốt nhất đối với chị rồi.”
ị
Sắc mặt Hạ Minh Nguyệt lập tức trở nên dữ tợn, sau đó hóa thành vẻ không cam
lòng.
Thẩm An Nhiên nghẹn họng, cô ta có ý gì?
Thẩm An Nhiên đối mặt với nụ cười không rõ ý của Hạ Minh Nguyệt, sút chút nữa
thì bật hỏi.
Một giây trước cô ta vẫn còn gọi “Chị dâu”, bây giờ lại gọi thắng tên. Thẩm An
Nhiên nhìn Hạ Minh Nguyệt rời đi, sau đó nhìn đôi dép trên sàn nhà.
Tại sao hôm nay Hạ Minh Nguyệt tới đây? Tại sao cô ta muốn nói những lời này với
cô, tại sao lúc cô ta rời đi lại mang cái vẻ vàng thật không sợ lửa?
Thẩm An Nhiên cảm thấy có hơi lạnh, giống như có chỗ nào đó bị rách sau đó gió
lạnh tràn vào. Cô không muốn bị người khác lừa, nhưng cô càng kiềm chế không
suy nghĩ nhiều thì lại càng không nhịn được mà nghĩ.
Thẩm An Nhiên ngồi trên số pha xem tin nhắn trả lời của Lệ Đình Phong. Cô suy
nghĩ một lúc, cuối cùng bỏ điện thoại di động xuống.
Nửa tiếng sau bữa ăn, quản gia dặn Thẩm An Nhiên uống thuốc, muốn tận mắt
thấy cô uống thuốc rồi mới đi.
Thẩm An Nhiên uống thuốc xong thì ra sân đi dạo một vòng cho tiêu hóa rồi về
phòng ngủ lim dim. Cô vốn chỉ định nghỉ một lúc, kết quả là đã nhầm mắt ngủ suốt
hai giờ, ngủ đến mức đầu choáng váng mắt phình, miệng đảng lưỡi khô.
Lệ Đình Phong trở về thì thấy vị trí đôi dép trên đất không giống vị trí buổi sáng
anh đặt, nên trực tiếp hỏi quản gia: “Ai động tới dép của tôi?”
“Hôm nay lúc cô Hạ tới đã đi dép của ông chủ ạ.”
Lệ Đình Phong nhíu mày. Từ trước đến giờ anh không thích người ngoài động vào
của đồ mình, cho dù là đi nhờ dép.
“Vứt đi.”
Quản gia ngẩn người.
“Sau này ai tới, cũng không cho phép động vào đồ của tôi và Thẩm An Nhiên”
Quản gia đáp: “Vâng.”
Lệ Đình Phong hỏi tình hình của Thẩm An Nhiên, khi biết cô không có gì khác
thường anh mới gật đầu.
Hôm nay Hạ Minh Nguyệt bỗng nhiên đến, Lê Đình Phong cũng không ngờ. Lúc
quản gia gọi điện thoại cho anh nói Hạ Minh Nguyết tới biệt thự, anh lạnh cả sống
lưng, hận không thể lập tức trở về đuổi cô ta ra ngoài.
Anh cũng khá hài lòng với kết quả, Hạ Minh Nguyệt cũng không lắm mồm lắm
miệng, nhưng anh không biết Thẩm An Nhiên có nghi ngờ hay không, vì cô lúc nào
cũng rất thông minh.
Thẩm An Nhiên xuống tầng thì thấy đôi dép trong thùng rác, hình như là cố ý để cô
nhìn thấy.
Thẩm An Nhiên ngủ một giấc dậy thì tâm trạng cũng không khó chịu như buổi trưa
nữa. Cô nhìn dép trong thùng rác rồi hỏi: “Có phải anh có thành kiến gì với cô em
gái nuôi đó của mình không?”
Cô vốn tưởng rằng Lệ Đình Phong sẽ uyển chuyển nói sang chuyện khác, nhưng
không nghĩ tới việc anh trực tiếp ừ một tiếng rồi nói: “Cô ta là người khó ưa, sau
này em bớt qua lại với cô ta. cũng đừng nghe lời cô ta nói.”
Xem ra rất có thành kiến, tâm trạng Thẩm An Nhiên bỗng nhiên trở nên vui vẻ.
“Hôm nay, lúc ăn cơm cô ấy nói một đống sở thích với những thứ mà anh không ăn
được cho em, trông có vẻ quan hệ của hai người rất tốt”
“Anh ghét cái gì?”
“Không ăn hành, gừng, tỏi gì đó, cũng không ăn lòng dồi.” Thẩm An Nhiên vừa
nói vừa liếc mắt nhìn anh, giọng cô rất nhạt.
Toàn thân Lệ Đình Phong cứng ngắc còn đổ mồ hội lạnh. Anh dám đánh cược rằng,
nếu hôm nay anh không nói ra chuyện đương nhiên, rồi tỏ thái độ, có thể Thẩm An
Nhiên sẽ không cho anh lên giường mất.
“Anh ăn mà”
Thẩm An Nhiên liếm môi, tay sờ cằm, cười híp mắt gật đầu: “Vậy thì tốt”
Vì vậy, tiếp theo, Lệ Đình Phong thấy thím Trương bưng món ăn lên. Trong canh
không chỉ thêm hành mà còn tăng thêm món ăn, trong ba món ăn thì hai món là
lòng dồi, còn có một món là dưa chuột nghiền tỏi.
Lệ Đình Phong: “…” Rưng rưng ăn hai bát cơm.
Thẩm An Nhiên cảm thấy mình vô cùng dễ dụ. Ngày hôm trước còn nói cho Lệ
Đình Phong một cơ hội theo đuổi cô. Kết quả tối nay cô bị anh dụ dỗ lên giường,
còn vứt vũ khí bỏ áo giáp, quân lính bị đánh tan tành.
Mặc dù cô mất trí nhớ, người có hơi ngu đi, nhưng tình cảm chôn đáy lòng không
phải cứ mất trí nhớ là có thể quên được.
Lệ Đình Phong giống như một hạt giống ném vào trong lòng cô, ăn sâu vào máu
thịt suốt cả thời gian dài rồi biến thành cây đại thụ che trời.
Thẩm An Nhiên bám vào bờ vai vững chãi của anh, không ngừng gọi ba chữ “Lệ
Đình Phong”.
Khi cô cất giọng trong veo gọi tên của anh, lực sát thương đã tăng lên mười phần.
Động tác của Lệ Đình Phong nhẹ nhàng giống như đang nâng niu một món đồ thủy
tinh dễ vỡ. Mọi cử động đều rất cẩn thận, ngay cả hô hấp cũng thận trọng tới mức
run rẩy.
Có lẽ là hôm nay anh bị Hạ Minh Nguyệt bỗng nhiên tới đây dọa sợ, cho nên tối nay
mới vội vã chiếm lấy Thẩm An Nhiên, dường như chỉ có làm như vậy thì anh mới
cảm nhận được Thẩm An Nhiên vân đang ở bên cạnh anh, sẽ không rời khỏi anh.
Lệ Đình Phong trìu mến hôn lên lông mày của Thẩm An Nhiên, sau đó đến chóp
mũi rồi đến cánh môi mềm mại, giọng nói trầm thấp khàn khăn của anh vang lên:
“An Nhiên, An Nhiên..”
Thẩm An Nhiên nhẹ nhàng thở hổn hển, tay cô vuốt ve gò má Lệ Đình Phong.
Lệ Đình Phong đã rất dịu dàng, nhưng Thẩm An Nhiên vẫn cảm thấy đau, cái đau
này rất kỳ lạ, không phải thân thể đau mà là đau trong lòng, cảm giác cô đơn vắng
vẻ.
Hợp Đồng Hôn Nhân Của Tổng Tài Cao Lãnh - Thẩm An Nhiên - Lệ Đình Phong
Sheng Sheng
Cô muốn ôm chặt Lệ Đình Phong để anh để lập đầy cảm giác trống trải trong lòng
nhưng tay cô không lấy sức nổi. Lệ Đình Phong nhìn đầu ngón tay nhẫn bóng của
cô mà trái tim co quắp lại.
Anh nằm lấy hai tay cô rồi đưa lên môi hôn nhẹ: “Sau này sẽ không làm em đau”
Lệ Đình Phong đúng là một tên lừa đảo. Sự thật chứng minh rằng không thể coi lời
đàn ông nói khi ở trên giường là thật.
Lệ Đình Phong là con quỷ gạt người. Anh dày vò cô đến nửa đêm mới buông tha,
Thẩm An Nhiên cảm thấy xương cốt rã rời, vừa nhắm mắt lại đã ngủ mất.
Lúc Thẩm An Nhiên mở mắt ra lần nữa là bảy giờ sáng. Lệ Đình Phong đã rời
giường, anh mặc một bộ âu phục chỉnh tề, có tinh thần gấp trăm lần, khí chất xuất
sắc phi phàm.
Thẩm An Nhiên vừa tỉnh lại, đầu óc còn chưa tỉnh táo hẳn, cô ngồi trên giường với
cặp mắt đờ đẫn. Lệ Đình Phong thấy cô ngốc nghếch như vậy thì vô cùng thích.
Anh nói: “Bây giờ vẫn còn sớm, em có thể ngủ thêm một lúc nữa.”
Thẩm An Nhiên ngồi dậy, lắc đầu, ngáp một cái, khỏe mắt tràn ra cả nước mắt:
“Anh đi làm a?”
“Ừ, hôm nay hơi bận, có thể anh sẽ về rất trễ, Em không cần chờ cơm anh.” Lệ
Đình Phong nói xong thì xoa xoa đầu Thẩm An Nhiên, lúc rút tay về anh liếc nhìn
đồng hồ đeo tay: “Anh phải đi đây.
Lệ Đình Phong xoay người rời đi, Thẩm An Nhiên nhìn bóng lưng của anh rồi bỗng
dưng gọi anh lại: “Phong.”
Lệ Đình Phong sửng sốt, anh quay đầu: “Em gọi anh là gì?”
“Sau này em gọi anh là Phong có được không?” Thẩm An Nhiên đứng dậy, chậm
rãi tới gần Lệ Đình Phong, cô giơ tay lên chỉnh cà vạt cho anh.
Lệ Đình Phong dùng hành động để chứng minh anh rất thích xưng hô này, anh ôm
eo thon của Thẩm An Nhiên, cúi đầu hôn cô.
Nửa phút sau, mặt Thẩm An Nhiên ứng đỏ, cô thấy sắp không thở nổi nữa, dùng
sức vỗ vào vai anh: “Nếu còn không đi làm anh sẽ trễ giờ đấy!”
Sau khi vượt qua hàng phòng thủ cuối cùng với Lệ Đình Phong, Thẩm An Nhiên đã
hoàn toàn không có cảm giác về khoảng cách với anh, cô muốn gần gũi anh, gọi
tên anh.
Sau khi Thẩm An Nhiên tiễn Lệ Đình Phong xuống tầng, cô trở về phòng, kéo rèm
cửa sổ ra nhìn Lệ Đình Phong lên xe. Dường như Lệ Đình Phong cảm giác được ánh
mắt của cô, anh hạ cửa kính xe xuống và ngửa đầu nhìn về phía cô.
Thẩm An Nhiên vội vàng vẫy vẫy tay. Ở đây cách xa nên cô không thấy rõ sắc mặt
của Lệ Đình Phong lắm, nhưng cô có thể cảm giác được anh đang cười.
Thẩm An Nhiên che mặt mình. Cô trở về năm trên giường nhớ tới chuyện phát sinh
tối hôm qua mà ôm gối ưỡn cong người trong chăn bông như con tắm.
Sau khi im lặng, Thẩm An Nhiên rơi vào trầm tư, suy nghĩ vẩn vơ. Có lẽ là sau khi
xảy ra chuyện đó với đàn ông cũng giống như hút một điều thuốc đạo lý, nên Thẩm
An Nhiên không nhịn được mà suy nghĩ bậy bạ.
Trong lòng cô có lỗi ám ảnh không yên, Lê Đình Phong thích cô thật sao?
Vậy anh có thể thích cô bao lâu? Trong lòng anh còn có ai khác ngoài cô không, ví
dụ như như Hạ Minh Nguyệt?
Cái ý nghĩ này rất hoang đường, nhưng nghĩ đến ngày hôm qua lúc Hạ Minh
Nguyệt ngầm thị uy với mình, cô có cảm giác chuyện không đơn giản như cô nghĩ.
Thẩm An Nhiên đột nhiên rất muốn nhanh chóng khôi phục trí nhớ, ít nhất cô phải
biết trong quá khứ mình và Lệ đình Phong như thế nào. Vậy thì cô mới có thể yên
tâm thoải mái sống trong sự chiều chuộng của Lệ Đình Phong, nếu không trong
lòng cô sẽ luôn thấy mất mát, bất an.
Thẩm An Nhiên vẫn luôn kiên trì uống thuốc, nhưng cô lại phát hiện ra trí nhớ của
mình càng ngày càng mơ hồ. Trước đây ít nhất còn có mấy cảnh lẻ tẻ quen thuộc,
nhưng bây giờ cô không nhớ nổi cái gì cả.
Thẩm An Nhiên không biết loại thuốc cô đang dùng là loại thuốc làm rối loạn thần
kinh, uống nhiều sẽ không tốt đối với tinh thần, nên việc có muốn nhớ lại quá khứ
là chuyện không thể nào.
Lệ Đình Phong nếm đủ sự ngon ngọt khi Thẩm An Nhiên mất trí nhớ. Anh không
hy vọng Thẩm An Nhiên sẽ nhớ lại. Ngoài mặt thì anh quan tâm đến trí nhớ của cô,
nhưng thực tế mỗi đêm anh đều phải thấy Thẩm An Nhiên uống thuốc thì mới yên
tâm.
Anh thừa nhận anh ích kỷ, nhưng anh không ngăn cản được bản thân mình làm
như vậy.
Anh muốn Thẩm An Nhiên gọi mình là “Phong” cả đời.
Anh muốn cô luôn thương anh như vậy, dù đáy mắt hay trong lòng cô đều phải là
anh.
Thẩm An Nhiên ở nhà một mình cảm thấy buồn chán cho nên theo hội Thím
Trương đến trung tâm thương mại mua đồ ăn. Khi ngang qua một cửa hàng trang
sức, cô liếc mắt nhìn nhẫn trong tủ kính.
Cô sờ ngón áp út của mình, cô và Lệ Đình Phong kết hôn chẳng lẽ không có nhẫn
cưới ư?
Thẩm An Nhiên đi đến thì lập tức có nhân viên bản hàng tới giới thiệu, có nhẫn
kim cương đắt đến mấy tỷ, cũng có nhẫn phổ thông chỉ vài triệu.
Cô có mang theo thẻ đen của Lệ Đình Phong, cô chưa từng tiêu tiền trong đó,
nhưng nghĩ đến giả trị con người của Lệ Đình Phong, thẻ cho cô chắc cũng phải có
mấy chục tỷ.
Thẩm An Nhiên chưa bao giờ nghĩ tới việc quẹt thẻ của Lệ Đình Phong, do đó đến
trung tâm thương mại cũng chỉ là đi dạo, Vừa đúng lúc đi đến quầy bản lắc tay thì
thím Trương đi đến, thấy cô nhìn chằm chăm, tưởng rằng cô thích.
Thím Trương không nói gì, chụp một bức ảnh gửi cho Lệ Đình Phong.
Sau khi gửi xong, Thím Trương giả vờ vô ý hỏi: “Cô chủ, nếu cô thích thì cứ mua đi.
“Cháu không mua đâu” Thẩm An Nhiên quay đầu “ Mọi người đã mua xong đồ rồi
ạ? “
“Vâng, chúng tôi chuẩn bị đi về, cô chủ cô còn muốn đi dạo một chút nữa sao?”
“Vậy mọi người về trước đi, cháu đang định đi dạo, buổi trưa sẽ không về ăn cơm
đâu.”
“Nhưng thuốc của cô. . .”
Thím Trương còn chưa dứt lời đã thấy Thẩm An Nhiên mở túi lỗi ra cái bọc giấy,
bên trong toàn là thuốc.
“Thím yên tâm đi, cháu mang thuốc sẽ nhớ uống, nếu mọi người thực sự lo lắng
thì để cháu gọi điện thoại cho Lệ Đình Phong.
Thẩm An Nhiên gọi điện thoại cho Lệ Đình Phong trước mặt Thím Trương, sau
một hồi mè nheo thuyết phục, cuối cùng Lệ Đình Phong cũng đồng ý.
Thành phố Giang Nam không hề giống Sài Gòn, Lệ Đình Phong yên tâm để cô ra
ngoài, anh không thể lúc nào cũng giam giữ cô được, như vậy chẳng khác gì trông
coi tù nhân cả.
“Anh ấy đồng ý rồi, Thím Trương và mọi người trở về đi ạ”
Đợi mọi người về rồi, Thẩm An Nhiên đi dạo khắp trung tâm thương mại, tổng
cộng có tám tầng, Thẩm An Nhiên vốn dĩ muốn xem mình có cần gì không nhưng
đi tới đi lui lại phát hiện, ở nhà cô chẳng thiếu thứ gì, bất kể là quần áo, trang sức
hay là mỹ phẩm Lệ Đình Phong đều chuẩn bị hết cho cô.
Tầng thứ tám là rạp chiếu phim, Thẩm An Nhiên mất trí nhớ, cũng không biết
ngày trước cô đã từng tới rạp chiếu phim hay chưa.
Nhưng nhìn thấy áp-phích của bộ phim được dần bên ngoài cô vô cùng hiểu kỳ,
hôm nay là thử tư, cô thầm nghĩ người đến rạp chiếu phim trong tuần đáng lẽ rất ít
mới phải.
Nhưng rạp chiếu phim lúc này bùng nổ vì số người tới xem, cả trai lẫn gái vây
quanh thành nhóm, Thẩm An Nhiên nhìn vé xem phim trong tay bọn họ, cũng
mua theo một vé xếp hàng đi vào.
Số người mua vé của bộ phim điện ảnh này rất cao, cơ bản là không còn chỗ trống
nào, đến khi Thẩm An Nhiên đi mua vé thì chỉ còn có vị trí xó xỉnh này.
Hàng đầu tiên không có ai chọn cả, cách màn hình quá gần phải liên tục ngửa đầu,
cũng không tốt đối với thị lực, trải nghiệm xem phim cũng bình thường.
Nếu nói đến vị trí tốt nhất phải ngồi ở chính giữa, đáng tiếc chỗ ở chính giữa gần
như đã bị ngồi hết, đến xem phim điện ảnh đại đa số là các đội tình nhân, có một
chỗ trống ở giữa nhưng Thẩm An Nhiên cũng ngại tới làm kì đà cản mũi, với cả cố
cũng không có thói quen tiếp xúc với người xa lạ gần như vậy.
Cuối cùng cô chọn một chỗ xó xỉnh phía sau, xung quanh đều là ghế trống không
ai ngồi, rất tốt.
Thẩm An Nhiên cầm vé tìm được ghế ngồi xuống, chờ tới lúc bốn phía khôn có
người, khi phim điện ảnh bắt đầu chiếu có một người đàn ông đi tới ngồi xuống
bên cạnh cô.
Ánh sáng ở rạp chiếu phim rất mờ ảo, Thẩm An Nhiên nghiêng đầu nhìn qua đối
phương, không thấy rõ, nhưng từ đường nét khái quát của ngũ quan và sườn mặt
có lẽ tướng mạo cũng không đến nỗi nào.
Chẳng qua có đẹp trai hơn nữa thì cô cũng có năng lực miễn dịch rồi, ở bên cạnh Lệ
Đình Phong, nhắc tới vẻ ngoài thì không ai có thể vượt qua anh.
Nghĩ đến đó là ông xã của mình, trong lòng Thẩm An Nhiên bỗng nhiên dâng lên
cảm giác tự hào.
Thẩm An Nhiên cũng không tiện nhìn chăm chằm vào người bên cạnh, phim điện
ảnh đã chiếu, Thẩm An Nhiên ngước mắt lên nghiêm túc nhìn chăm chú vào màn
hình lớn, vừa chiếu phim được mười phút thì tiếng chuông điện thoại di động vang
lên.
Thẩm An Nhiên theo bản năng sở túi của mình, sau đó thấy người đàn ông bên
cạnh nghe điện thoại thấp giọng nói gì đó.
Giọng nói của người nọ mang đến cho Thẩm An Nhiên cảm giác quen thuộc mãnh
liệt, dường như đã từng nghe thấy ở đâu đó.
Thẩm An Nhiên tiếp tục chú ý vào phim điện ảnh, nhưng phát hiện ra dù thế nào
cũng không thể nhập tâm được.
Đây là một bộ phim tình yêu, tiểu tấu câu chuyện thong thả, mở đầu thoải mái
khôi hài, đến phần sau bắt đầu có những cảm xúc đè nén, người phụ nữ mắc phải
bệnh alzheimer’s, người đàn ông đã từng hứa hẹn muốn sống với cô cả đời trong
chớp mắt đã cưới người đàn bà khác.
Người phụ nữ ấy đã quên rất nhiều chuyện, nhưng lại chỉ nhớ được người đàn ông
kia.
Cuối cùng người phụ nữ xé bức thư tình mà mình đã từng viết cho người đàn ông
kia, gấp thành thuyền giấy thả xuống lòng sông, sau đó cô cũng không chút lưỡng
lự nhảy xuống theo.
Phim điện ảnh rất đè nén, khác một trời một vực so với tiết tấu thoải mái lúc mở
đầu, cảm giác tuyệt vọng tỏa ra từ màn hình lớn, Thẩm An Nhiên cứ ngo ngẩn ngồi
xem như vậy, cô đặt tay lên ngực mình, nơi đó luôn đấy đau nhói.
Ngồi phía trước Thẩm An Nhiên là một đôi tình nhân, người con gái không kìm
được khóc thành tiếng, miệng lẩm bẩm nói đáng thương.
Bạn trai cô ấy thủ thỉ dỗ dành, tay chân luống cuống cầm khăn giấy lau nước mắt
cho người yêu
***
Sự chú ý của Thẩm An Nhiên bị phân tán, có lúc dừng trên bộ phim điện ảnh, có lúc
lại dừng ở đôi tình nhân phía trước, tóm lại là không thể tập trung vào bên nào cả.
Thẩm An Nhiên đột nhiên bừng tỉnh, trước mắt như bị thứ gì che mất tầm nhìn,
mọi thứ trở nên mơ hồ không rõ ràng.
Người phụ nữ trong bộ phim thực sự rất đáng thương, khi còn trẻ luôn si mê, yêu
một cách ngu ngốc, những lời thề nguyện đẹp đẽ đã trở thành ký ức được giấu nơi
tận sâu đáy lòng.
Mắc phải bệnh alzheimer’s, cô ấy quên hết mọi người nhưng chỉ nhớ được người
mà cô thích, những cuối cùng người đó lại không cần cô ấy nữa.
Thẩm An Nhiên không nhịn được mà thay chính bản thân mình vào tình tiết bộ
phim, tri nhớ hiện tại của cô càng ngày càng kém đi, vốn cho rằng chịu khó uống
thuốc thì có thể khôi phục lại, nhưng trí nhớ bây giờ còn không rõ ràng bằng trước
đây.
Thậm chí cô còn bắt đầu hoài nghi có phải mình cũng mắc phải bệnh alzheimer’s
không, nếu cô trở nên giống như người phụ nữ trong bộ phim này, có phải Lệ Đình
Phong cũng không cần có nữa?
Thẩm An Nhiên rơi vào tâm trạng lo âu, đầu óc không khống chế được bắt đầu nghĩ
bậy nghĩ bạ.
“Ngu xuẩn” Người đàn ông ngồi bên cạnh đột nhiên lên tiếng cắt ngang mạch suy
nghĩ của Thẩm An Nhiên, cũng dập tắt một chút quặn đau trong lòng cô.
Bộ phim tiếp tục chiếu, lúc này, nơi bả vai bỗng trở nên nặng nề, sắc mặt Thẩm An
Nhiên cứng đờ, quay đầu nhìn, là người đàn ông ngồi bên cạnh dựa vào vai cô để
ngủ.
Hợp Đồng Hôn Nhân Của Tổng Tài Cao Lãnh - Thẩm An Nhiên - Lệ Đình Phong
Sheng Sheng
Trong bóng tối, Thẩm An Nhiên mượn chút ánh sáng yếu ớt để đánh giá gương
mặt của người đàn ông nọ, người này đẹp trai hơn nhiều so với tưởng tượng của cô,
từ ánh nhìn đầu tiên đã khiến người khác choáng ngợp, ngũ quan lập thể, đường
nét góc cạnh, lông mì dài, Thẩm An Nhiên có chút tò mò về diện mạo của người
đàn ông này khi anh ta mở mắt.
Thẩm An Nhiên lấy lại tinh thần, vì kìm nén nên sắc mặt có chút tái xanh, cô vỗ vỗ
cánh tay của người đàn ông: “Này anh, tỉnh lại đi!”
Lông mi của người đàn ông run rẩy nhưng nhất quyết không chịu tỉnh, sau khi rầm
rì vài tiếng thì lại càng ngủ say hơn.
Thẩm An Nhiên nhăn mày, đẩy bờ vai của anh để thoát ra, nhưng mà không ngờ
nửa thân trên của người đàn ông lại bị chệch ra, trực tiếp ngã vào trong lòng cô.
Thẩm An Nhiên nhìn chằm chằm anh ta, ở giữa còn có tay vịn mà anh ta không
thấy khó chịu ư?
Bất kể Thẩm An Nhiên có gia tăng sức lực hay tạo ra tiếng động lớn đến đâu cũng
không cách nào đánh thức được anh ta, Thẩm An Nhiên bắt đầu hoài nghi, liệu có
phải người này đang cố tình không.
Những người ngồi xung quanh vì nghe thấy động tĩnh rõ ràng nên tới tấp quay đầu
lại nhìn cô, nhất thời khiển Thẩm An Nhiên vô cùng luống cuống.
Đang trong rạp chiếu phim nên cô cũng không dám lớn tiếng ồn ào, chỉ có thể
gồng người dồn lực chú ý vào màn hình lớn, bộ phim đã chiếu được ba phần tư,
cùng lắm thì nửa tiếng nữa là kết thúc.
Thẩm An Nhiên ngồi trên ghế cố kìm nén để không nhúc nhích, mấy phút trôi qua,
điện thoại di động trong túi bỗng rung lên, cô dùng một tay lấy điện thoại ra thì
nhìn thấy tin nhắn, là Lệ Đình Phong gửi đến.
Anh hỏi cô đã ăn cơm chưa.
Thẩm An Nhiên trả lời, còn đang xem phim điện ảnh, bởi vì từng bị thương nên
đầu ngón tay cứ run rẩy không kiềm chế được, dù chỉ vài chữ ngắn ngủi nhưng
phải mất một lúc cô mới gõ xong.
Trả lời xong tin nhãn, cô bỏ điện thoại vào trong túi lần nữa, dời mắt nhìn bộ phim
đã bắt đầu chiều đến đoạn kết, kết cục cụ thể cô cũng không có tâm trạng xem, hơn
chục phút sau bộ phim dài vài tiếng đồng hồ cuối cùng cũng hạ màn.
Thẩm An Nhiên thở phào nhẹ nhõm, lần đầu cô xem một bộ phim não nề như vậy,
có không vội vã đi về, bởi vì hàng cuối cùng của cô phải chờ những người phía
trước lần lượt rời đi, sau đó mới dùng sức lay người đàn ông đang nằm sấp trong
lòng cô.
“Anh này, tỉnh lại đi, bộ phim kết thúc rồi!”
Người đàn ông này mới vô thức mở mắt, đôi mắt màu nâu nhạt mê mang, lộ ra nét
đẹp khác thường, mang đến sự gợi cảm và nguy hiểm khó nói thành lời.
Vì vừa tỉnh ngủ, hàng mi nhỏ dài của anh ta còn mang theo nước mắt, tóc tại cũng
có chút lộn xộn.
Anh ta há miệng ngáp một cái, ngồi thẳng dậy rồi vặn eo, sau đó mới nhìn sang
Thẩm An Nhiên bên cạnh: “Xin lỗi, bộ phim này quá nhàm chán nên tôi không
nhịn được nên ngủ gật mất.
Anh ta cười mang theo ý xin lỗi: “Coi như đề xin lỗi tôi mời cô ăn cơm trưa nhé.
Người đàn ông vô cùng lịch sự, nhưng Thẩm An Nhiên lại âm thầm bài xích, không
muốn lại gần anh ta.
Vốn dĩ vừa nãy còn hiếu kỳ đôi mắt của anh ta, nhưng khi người đàn ông mở mắt,
nhìn thấy đôi mắt màu nâu nhạt của anh ta, dường như Thẩm An Nhiên đã chết
lặng, trong tiềm thức cứ cảm thấy sợ hãi, trong chốc lát cảm thấy lạnh sống lưng.
Ngay cả chính cô cũng không biết tại sao nhìn thấy đôi mắt của anh ta sẽ sợ hãi
như vậy, tay phải đang đặt trên tay vịn siết thật chặt.
“Không cần đâu” Thẩm An Nhiên đứng lên liền muốn trốn đi, nhưng lại không
ngờ người đàn ông này lại mạnh mẽ tóm lấy tay cô rồi mỉm cười nhìn CÔ.
“Chúng ta có duyên như thế mà không thể tán gẫu thêm vài câu sao?”
‘Không được, tôi muốn về nhà…” Thẩm An Nhiên bị anh ta nhìn chằm chằm như
vậy bỗng có cảm giác như bị lột trần rồi nhìn thấu, ảnh mắt của người đàn ông ấy
rất có lực sát thương, Thẩm An Nhiên mơ hồ cảm thấy miệng vết thương đã khép
của cô lại bắt đầu trở nên đau đớn.
Thậm chí trong tai còn xuất hiện tiếng nói, bảo cô mau nhanh chóng rời khỏi nơi
này, rời xa người đàn ông này.
Thẩm An Nhiên căng thẳng mím môi, rụt tay lại rồi nhanh chóng đi ra phía cửa.
Sau khi đi ra ngoài mới phát hiện, bên ngoài đang mưa như thác đổ, tầng cao nhất
của trung tâm thương mại làm bằng kính trong suốt, nước mưa rơi trên mặt kính
bắn lên tạo thành những chuỗi bọt nước, Thẩm An Nhiên ngửa đầu, đứng ở hành
lang thông gió không nhịn được rùng mình một cái.
“Mưa to thế này cô cũng đâu có về nhà được .
Đằng sau vọng đến thanh âm quen thuộc, Thẩm An Nhiên quay đầu nhìn, quả
nhiên là người đàn ông trong rạp chiếu phim lúc này.
Thẩm An Nhiên không thèm quan tâm đến anh ta, lấy điện thoại, vừa kết nối mạng
thì một tin nóng đã hiện lên.
Thành phố Giang Nam có mưa rất to.
Cô bẩm vào tin nóng, trong đó có rất nhiều video tin nóng, nhìn thời gian đăng lên
thì biết đã mưa to hơn nửa giờ rồi, mưa mãi không giảm.
Ở bên trong trung tâm thương mại cảm thấy bình thường, bấm vào xem video mới
phát hiện trận mưa này thật kinh khủng, mưa to gió lớn kể cả có ô cũng không che
chắn được.
Người đàn ông đứng một bên nhìn Thẩm An Nhiên lướt di động cũng không lên
tiếng, chỉ đến khi nhìn thấy đầu ngón tay của cô, độ cong trên khóe miệng lại càng
thêm sâu.
Nhìn thấy Thẩm An Nhiên bỏ di động xuống, người đàn ông mới mở miệng nói
“Kết bạn đi, tôi là Lục Cảnh Xuyên.”
Thẩm An Nhiên nhìn bàn tay chìa ra trước mặt cô còn đang cân nhắc xem có nên
nằm lại hay không thì bên cạnh bỗng nhiên xuất hiện một người đàn ông phong độ
thu hút không ít ánh mắt của mọi người.
Thẩm An Nhiên âm thầm thở dài, vươn tay ra bắt tay với đối phương: “Thẩm An
Nhiên”
Cũng may người đàn ông này còn biết chừng mực, chỉ nhẹ nhàng nắm một chút rồi
buông tay.
“Cô Thẩm không có bạn đi cùng à?” Lục Cảnh Xuyên nhếch khóe miệng nở một nụ
cười tiêu chuẩn, con mắt không chút e dè nhìn thẳng vào Thẩm An Nhiên rồi nói.
Không phải không có bạn đi cùng mà là cô hoàn toàn không có bạn bè, người ta
đều nói người cô độc đến một mức độ nào đó thì sẽ một mình đi xem phim, một
mình đi ăn lẩu, một mình đi hát karaoke.
Thẩm An Nhiên của hiện tại lại đúng là một mình xem phim điện ảnh, một thân
một mình đã quen nên không cảm thấy cô đơn.
“Đã biết tên của nhau rồi, vậy thì chúng ta chính là bạn bè, đã là bạn bè thì ăn bữa
cơm để hiểu nhau hơn là chuyện đương nhiên mà, đúng không?”
Thẩm An Nhiên bị anh ta nhìn đến mức có chút mâu thuẫn, ánh mắt trốn tránh
nhìn xung quanh, bất chợt nhìn thấy còn có người nhìn chăm chăm mình, cô vội
vàng gật đầu.
“Ừm”
Lục Cảnh Xuyên vui vẻ nở nụ cười, đôi mắt màu nâu nhạt càng thêm sâu thẳm, cực
kỳ giống hồ phách.
Vốn cũng có rất nhiều người đi ăn cơm vào thời điểm này, lại thêm mưa to không
thể ra ngoài nên chỗ ăn cơm chật ních người.
Lục Cảnh Xuyên sải bước đi bên cạnh Thẩm An Nhiên, trai xinh gái đẹp, trên
đường đi thu hút vô SỐ ánh nhìn, Lục Cảnh Xuyên đưa Thẩm An Nhiên tới một nhà
hàng Tây cao cấp.
Cách bài trí của nhà hàng này hiển nhiên là chuẩn bị cho các đôi tình nhân, mấy
bàn to thưa thớt, còn lại đều là bàn hai người, ghế dựa phong cách tình yêu, trên
mặt bản đặt hai đóa hoa hồng, ngay cả khăn tay cũng gấp thành hình bông hoa
hồng.
Sau khi đi vào Thẩm An Nhiên không chọn ngôi ở bàn to, mãi đến khi ngồi xuống
mới phát hiện có điều bất thường.
Nhân viên phục vụ cầm thực đơn tới, Thẩm An Nhiên nhìn qua thì thấy một dãy
các món ăn tình nhân chói lọi.
Thẩm An Nhiên ngồi đối diện Lục Cảnh Xuyên, nhìn anh ta thành thạo gọi mấy
món ăn, sau đó đẩy thực đơn đến trước mặt cô, hỏi cô có muốn ăn không.
Thẩm An Nhiên cũng không khách sáo, ăn cơm cùng với một người đàn ông vừa
mới quen biết, còn chưa thân quen đến mức để đối phương mời.
Thẩm An Nhiên tính toán rồi, coi như là ghép bàn với người lạ, chỉ cần cô không
cảm thấy khó xử thì người khó xử sẽ không phải là cô.
Thẩm An Nhiên gọi mấy món thanh đạm, thịt bỏ chín bảy phần.
“Muốn uống vang đỏ không?” Lục Cảnh Xuyên hỏi.
“Không cần đâu” Thẩm An Nhiên củi đầu xem di động, Lê Đình Phong lại gửi tin
nhắn hỏi cô buổi trưa ăn gì.
Thẩm An Nhiên trả lời hai chữ: bít-tết.
Lệ Đình Phong lo lắng bệnh dạ dày của cô, ở phương diện ăn uống vô cùng chú ý,
nhiều lần dặn dò cô ăn ít bít-tết, không nên đụng vào hạt tiêu.
Thẩm An Nhiên chống cắm, khóe mắt nhìn tin nhắn bất giác cong lên.
Trong quá trình đợi món, Lục Cảnh Xuyên ngồi đối diện nheo mắt nhìn Thẩm An
Nhiên, phát hiện ra mấy tháng không gặp dường như cô xinh hơn một chút.
Thẩm An Nhiên bị anh ta nhìn chòng chọc nên không thoải mái, sau khi do dự một
hồi thì đặt di động xuống hỏi: “Anh nhìn tôi chằm chăm là muốn nói với tôi
chuyện gì sao?”
Lục Cảnh Xuyên tươi cười tỏ vẻ thần bí “Có lẽ hơi đường đột, nhưng anh vẫn muốn
nói với em rằng, anh đã thích em mất rồi.”
Bàn tay đang cầm điện thoại của Thẩm An Nhiên cứng đờ, không thể tin được nhìn
về phía anh ta, chỉ thấy Lục Cảnh Xuyên đặt hai khuỷu tay lên trên mặt bàn, mười
ngón tay đan chéo vào nhau chống cắm một cách thích thú nhìn cô, chờ cô trả lời.
Khúc vĩ cầm đang được diễn tấu trong nhà hàng phương Tây, âm nhạc nhẹ nhàng
và da diết. Giọng nói hơi trầm và khàn của Lục Cảnh Xuyên đúng lúc này lại vang
lên một cách trịnh trọng, dễ nghe hơn bao giờ hết.
“Thẩm An Nhiên, anh đã yêu em ngay từ cái nhìn đầu tiên”
Thẩm An Nhiên hoàn hồn lại, cô tự nhủ trong lòng rằng cái kiểu tình yêu từ cái
nhìn đầu tiên này chẳng phải thường diễn ra ở một nơi tối tăm như rạp chiếu phim
hay sao?
Hơn nữa, cô cũng không tin vào tình yêu từ cái nhìn đầu tiên, tình yêu từ cái nhìn
đầu tiên, cái nhìn đầu tiên chính là từ khuôn mặt.
Đột nhiên một cảm giác kỳ lạ dâng lên trong lòng Thẩm An Nhiên, cô nghi ngờ
không biết Lục Cảnh Xuyên có phải đã quen biết cô từ trước rồi hay không, nếu
không thì sao hôm nay lại có nhiều chuyện trùng hợp xảy ra như vậy chứ?
Lục Cảnh Xuyên thấy cô không trả lời, không chịu bỏ qua tiếp tục nói: “Có thể em
sẽ cảm thấy bất ngờ, nhưng mà anh thực sự rất thích em.
Thẩm An Nhiên nhìn anh ta một cách lạnh lùng, giọng nói lạnh nhạt đáp: “Cách
bắt chuyện bằng tình yêu sét đánh đã lỗi thời rồi”
“Cô Nhiên có lẽ không phải là người địa phương nhỉ”
Bất chuyện bằng cách nói yêu nhau từ cái nhìn đầu tiên không được, hiện tại lại đổi
thành sử dụng địa điểm để tạo mối quan hệ đúng sao? Chờ một lát nữa có phải
định lôi cả chiêu người cùng quê gặp nhau hay không?
Thẩm An Nhiên chế nhạo nói: “Tôi là người thành phố Giang Nam, đã sống ở đây
mấy năm rồi”
Bất luận là Triệu Việt hay Lệ Đình Phong đều nói với cô rằng sau khi kết hôn, cô đã
định cư ở thành phố Giang Nam, tính thời gian cũng được năm, sáu năm rồi.
“Vậy sao, nhưng sao anh lại cảm thấy giọng em không giống với người ở đây, mà
lại hơi giống giọng ở bên phía Sài Gòn đó”
Cả người Thẩm An Nhiên đột nhiên cứng lại.
Lục Cảnh Xuyên tiếp tục nói: “Còn ở thành phố Giang Nam, chuyện tình cảm luôn
thẳng thắn. Bất cứ khi nào gặp được người mình thích thì cử nói thôi, cách nói yêu
em từ cái nhìn đầu tiên không phải là lỗi thời.
“Anh là người thành phố Giang Nam à?” Thẩm An Nhiên hỏi.
“Quên đi.”
Người phục vụ mang từng món ăn lên bàn, sau món khai vị mới là món chính, các
món ăn được nấu tại nhà hàng phương Tây này rất ngon, Thẩm An Nhiên nhịn
không được mà ăn hơi nhiều.
Âm thanh tin nhắn từ điện thoại di động lại vang lên giữa chừng, là Lệ Đình Phong
nhắc nhở có phải uống thuốc.
Thẩm An Nhiên nhìn thấy sắp phải uống thuốc, khuôn mặt ngay lập tức buồn bã
vô cùng, cô gọi người phục vụ mang một cốc nước ấm đến.
“Anh thấy em liên tục xem điện thoại di động, em đang xem cái gì vậy?”
“Chồng tôi gửi tin nhắn cho tôi.” Thẩm An Nhiên nói: “Vì vậy đừng nói về cái gì
mà anh muốn theo đuổi tôi nữa”
Thẩm An Nhiên vốn cho rằng Lục Cảnh Xuyên sẽ thấy khó mà lui khi cô nói ra
những lời này, không ngờ rằng anh ta lại rút lui để đưa ra lời thỉnh cầu thứ hai.
“Vậy thì kết bạn chắc là được chứ? Em không cần phải quá bài xích anh đâu.”
“Tôi không thích kết bạn với người có mục đích với mình.”
Bầu không khí đột nhiên trở nên lạnh lẽo và cứng ngắc, ngay cả cặp đôi ngồi bên
cạnh cũng chú ý tới.
Cũng may, đúng lúc này, người phục vụ mang một cốc nước tới, Thẩm An Nhiên
nhận lấy và nói lời cảm ơn.
Sau đó cô lấy thuốc từ trong túi ra, một nắm thuốc với rất nhiều màu sắc.
Thực quản của Thẩm An Nhiên hơi nhỏ, lại còn bị viêm thực quản, khi người khác
uống thuốc thì có thể trực tiếp nuốt hết, nhưng cô thì chỉ có thể uống một viên
thuốc lại uống một ngụm nước.
Vì vậy mỗi lần cô đều uống thuốc sau khi ăn, đều sẽ uống nước để trôi thuốc.
Lục Cảnh Xuyên thích nghiên cứu thuốc, dưới tầng hầm nhà anh ta có một đống
chai lọ và thuốc hoàn, anh ta nhướng mày, khi nhìn thấy đồng thuốc trước mặt
Thẩm An Nhiên thì cảm thấy rất quen mắt.
Dù sao cũng không đúng chuyên ngành, có một số loại thuốc nhìn rất quen, nhưng
nhất thời anh ta lại không thể nhớ ra nối tác dụng của chúng, nhưng có mấy loại
thuốc chợt lóe lên trong đầu anh ta, càng nhìn càng thấy quen.
Đột nhiên anh ta nhớ ra điều gì đó, nhìn chăm chằm vào những chữ cái trên viên
thuốc màu trắng trong tay Thẩm An Nhiên.
Đó là thuốc chống ung thư.
Thẩm An Nhiên bị ung thư sao?
“Em bị ốm à?”
Thẩm An Nhiên đáp: “Ừ” một tiếng Cô lại bắt đầu đấu tranh với viên thuốc trong
tay, mùi thuốc trong miệng khiến người ta cảm thấy có chút buồn nôn.
Một đống kẹo bạc hà dùng để làm thơm miệng đặc biệt được đặt sẵn ở trên bàn,
Lục Cảnh Xuyên bóc một viên kẹo, đặt xuống trước mặt Thẩm An Nhiên.
“Uống thuốc xong thì ngậm viên kẹo này đi, em sẽ cảm thấy tốt hơn đấy”
Thẩm An Nhiên không từ chối, vội vàng bỏ viên kẹo bạc hà vào trong miệng ngay
khi cô chuẩn bị nôn ra.
“Sao em uống nhiều thuốc vậy, em bị bệnh gì thế?”
Thẩm An Nhiên suýt chút nữa đã nói ra chuyện cô bị “bệnh đau dạ dày”, đột nhiên
nghĩ đến việc mối quan hệ của mình với người đàn ông này còn chưa tốt đến mức khiến cô nói ra tất cả mọi chuyện.