Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 12
Căn phòng to như vậy bỗng nhiên trở nên rất yên lặng, yên lặng đến mức Hạ Minh Nguyệt có thể nghe rõ âm thanh Lê Đình Phong nhả khói, tàn thuốc li ti rơi xuống từ đầu ngón tay anh.
Hạ Minh Nguyệt rất ít nhìn thấy Lê Đình Phong hút thuốc, hoặc nói đúng hơn là Lê Đình Phong rất ít hút thuốc ở trước mặt cô, bởi vì chăm sóc “Thân thể không tốt” của cô.
Đột nhiên Hạ Minh Nguyệt không yên lòng, vốn dĩ hôm nay cô ta rất vui vẻ, bởi vì tối hôm qua trong lúc vô tình cô ta thấy được tin nhắn trong di động của Lệ Đình Phong.
Thẩm An Nhiên muốn ly hôn với Lệ Đình Phong.
Sáng nay Lê Đình Phong đi gặp Thẩm An Nhiên cô ta cũng biết, ban đầu Hạ Minh Nguyệt tưởng rằng là anh gấp gáp không chờ nổi nên đi ly hôn, nhưng bộ dạng âm trầm hiện tại không giống như cô ta nghĩ.
“Đình Phong, ăn cơm đi” Hạ Minh Nguyệt nâng cao tinh thần, ám chỉ bản thân mình không cần sợ hãi, Lệ Đình Phong yêu cô ta nhiều năm như vậy không phải cái loại con gái kiêu ngạo như Thẩm An Nhiên có thể cướp đi.
Lê Đình Phong phục hồi tinh thần lại bóp tắt điếu thuốc trong tay, đi vào bàn ăn ngắm nhìn đồ ăn Hạ Minh Nguyệt làm.
Thời gian ngắn nên chỉ làm ba món mặn một món canh, nhìn cũng không tệ lắm nhưng vẫn thiếu một chút so với tay nghề Thẩm An Nhiên.
Như thế nào lại nghĩ tới cô gái kia… Lệ Đình Phong đuổi hình ảnh trong đầu mình đi.
VietWriter
Hạ Minh Nguyệt ngồi ở đối diện, cái miệng nhỏ ăn cơm, thường dùng ánh mắt liếc nhìn đối phương, rất nhiều lần cô ta ngập ngừng cánh môi muốn nói cái gì đó, nhưng cuối cùng vẫn là không có thể nói thành lời.
Trong lòng cô ta không yên, sợ hãi, sợ hỏi tới kết quả khác một trời một vực với mong muốn, cô ta sợ thất vọng.
Hạ Minh Nguyệt là cô gái nhát gan sợ phiền phức, dã tâm cả đời toàn dùng ở trên người Lệ Đình Phong, cô ta muốn Lệ Đình Phong cưới cô ta.
Hôm nay Lê Đình Phong không tập trung, đến cả ăn cơm cũng không để tâm đến, Hạ Minh Nguyệt phát hiện rất nhiều lần, cuối cùng nhịn không được buông chén trong tay: “Đình Phong, hôm nay anh về cùng Thẩm An Nhiên nói thế nào?”
Vẻ ngoài hơn người, ngay cả đôi tay đều đẹp xuất sắc, động tác cầm đôi đũa ăn cơm cực kỳ ưu nhã, nghe được Hạ Minh Nguyệt hỏi chuyện, động tác Lệ Đình Phong hơi chậm lại: “Cái gì thế nào?”
Hạ Minh Nguyệt nhẹ nhàng cắn môi dưới, ấp úng nói: “Việc anh ly hôn với Thẩm An Nhiên.”
Cô ta vừa mới dứt lời, lập tức cảm giác được người đàn ông trước mắt lạnh lùng, thân thể như là bị ném vào một thùng nước lạnh, Hạ Minh Nguyệt không khống chế được mà rùng mình, ánh mắt mang theo sự nhút nhát.
Như là là cảm giác được cô ta sợ hãi, Lệ Đình Phong thu ánh mắt lại, nói: “Không ly hôn”
Là Thẩm An Nhiên không rời hay là Lê Đình Phong không muốn đi? Hạ Minh Nguyệt tình nguyện tin tưởng cái trước.
“Đình Phong, anh và Thẩm An Nhiên mới là vợ chồng hợp pháp, em cùng lắm chỉ là tình nhân, trước kia em thật sự chán ghét kẻ thứ ba, nhưng không nghĩ tới có một ngày em sẽ trở thành loại người mình ghét nhất, em cảm thấy bản thân mình không biết phải trái, đoạt chồng người khác, còn muốn máu của người khác”
Lê Đình Phong không thích người tự ai tự oán, nhưng anh hổ thẹn với Hạ Minh Nguyệt, khi đối mặt với cô ta luôn có nhiều kiên nhẫn hơn.
“Anh và Thẩm An Nhiên ký hiệp nghị, máu là cô ấy tự nguyện cho, em không cần thiết cảm thấy có lỗi”
Sắc mặt Hạ Minh Nguyệt sầu muộn hỏi: “Đình Phong, nếu cơ thể em tốt hơn, không cần máu của Thẩm An Nhiên nữa, anh sẽ ly hôn với cô ấy sao? Lúc trước anh còn nói rằng sẽ kết hôn với em mà?”
Đối mặt mấy vấn đề này Lê Đình Phong cũng không trả lời cái nào hoặc là nói anh không biết nên trả lời thế nào, cảm xúc mới vừa áp xuống lại tăng lên.
Hạ Minh Nguyệt theo anh nhiều năm như vậy, liếc mắt một cái thì đã nhìn ra trong lòng Lệ Đình Phong là nghĩ gì, cô ta che giấu ánh mắt mất mát, ngoài miệng tự an ủi nói.
“Đình Phong, em chỉ là không muốn anh vì em mà vẫn luôn bị bức bách làm việc mình không muốn.”
Đột nhiên Lệ Đình Phong đứng lên cắt ngang lời cô ta nói: “Anh về công ty tăng ca, mấy ngày tới sẽ không đến chỗ em được”
“Đình Phong.” Lệ Đình Phong đi rất nhanh, Hạ Minh Nguyệt đứng dậy muốn đuổi theo anh, anh đã ra khỏi phòng bếp.
Cửa lớn phát ra thanh âm, trong lòng cô ta chấn động, nhất thời không biết nên làm như thế nào.
Ha Minh Nguyệt thất thần đi đến bên cửa sổ nhìn bóng người dưới lầu, cô ta vẫn luôn nhìn cho đến khi không còn thấy bóng dáng.
Dựa vào cái gì người trước trồng cây người sau hái quả chứ? Cô ta thà chặt cái cây đi cũng không muốn Thẩm An Nhiên được lợi.
Chuyện thứ nhất khi Lê Đình Phong trở lại công ty chính là chuẩn bị thu mua công ty Mộc Nhiên, trợ lý Triệu Việt đưa cho anh một biên bản chuyển nhượng, anh liếc nhìn số tiền, tổng cộng là chín tỷ.
“Ông ta đã ký tất cả văn kiện chưa?”
“Đã ký” Triệu Việt nói: “Tối hôm qua chúng tôi chuốc say tên họ Thẩm, cầm cái gì thì ký cái đó, sau khi tỉnh lại ông ta cũng không hề nghi ngờ, còn ngoan ngoãn chuyển chín tỷ qua đây”
Lê Đình Phong cười lạnh một tiếng, nhà họ Thẩm, trừ Thẩm An Nhiên ra tất cả đều là một đám ngu xuẩn.
“Giải quyết ông ta trong vòng ba ngày” Lệ Đình Phong lời ít mà ý nhiều.
“Ba ngày, Lệ tổng, chuyện này chỉ sợ..” Vẻ mặt Triệu Việt buồn bực.
Lệ Đình Phong đưa ánh mắt nhìn anh ta, bảo anh ta tự mình nghĩ cách. Lập tức Triệu Việt đứng phía sau im lặng, ba ngày thì ba ngày vậy.
Phân phó xong, Lệ Đình Phong trở lại bàn máy tính, anh có thói quen mang mắt kính bảo vệ mắt khi xem máy tính, ngón tay ấn phím rất nhanh phản quang trên mắt kính, Triệu Việt yên lặng rời khỏi văn phòng, khi đóng cửa còn nhìn trộm Lệ Đình Phong một cái, trong đầu quanh quẩn một cái thành ngữ “nhã nhặn nhưng bại hoại”.
Hạ Minh Nguyệt rất ít nhìn thấy Lê Đình Phong hút thuốc, hoặc nói đúng hơn là Lê Đình Phong rất ít hút thuốc ở trước mặt cô, bởi vì chăm sóc “Thân thể không tốt” của cô.
Đột nhiên Hạ Minh Nguyệt không yên lòng, vốn dĩ hôm nay cô ta rất vui vẻ, bởi vì tối hôm qua trong lúc vô tình cô ta thấy được tin nhắn trong di động của Lệ Đình Phong.
Thẩm An Nhiên muốn ly hôn với Lệ Đình Phong.
Sáng nay Lê Đình Phong đi gặp Thẩm An Nhiên cô ta cũng biết, ban đầu Hạ Minh Nguyệt tưởng rằng là anh gấp gáp không chờ nổi nên đi ly hôn, nhưng bộ dạng âm trầm hiện tại không giống như cô ta nghĩ.
“Đình Phong, ăn cơm đi” Hạ Minh Nguyệt nâng cao tinh thần, ám chỉ bản thân mình không cần sợ hãi, Lệ Đình Phong yêu cô ta nhiều năm như vậy không phải cái loại con gái kiêu ngạo như Thẩm An Nhiên có thể cướp đi.
Lê Đình Phong phục hồi tinh thần lại bóp tắt điếu thuốc trong tay, đi vào bàn ăn ngắm nhìn đồ ăn Hạ Minh Nguyệt làm.
Thời gian ngắn nên chỉ làm ba món mặn một món canh, nhìn cũng không tệ lắm nhưng vẫn thiếu một chút so với tay nghề Thẩm An Nhiên.
Như thế nào lại nghĩ tới cô gái kia… Lệ Đình Phong đuổi hình ảnh trong đầu mình đi.
VietWriter
Hạ Minh Nguyệt ngồi ở đối diện, cái miệng nhỏ ăn cơm, thường dùng ánh mắt liếc nhìn đối phương, rất nhiều lần cô ta ngập ngừng cánh môi muốn nói cái gì đó, nhưng cuối cùng vẫn là không có thể nói thành lời.
Trong lòng cô ta không yên, sợ hãi, sợ hỏi tới kết quả khác một trời một vực với mong muốn, cô ta sợ thất vọng.
Hạ Minh Nguyệt là cô gái nhát gan sợ phiền phức, dã tâm cả đời toàn dùng ở trên người Lệ Đình Phong, cô ta muốn Lệ Đình Phong cưới cô ta.
Hôm nay Lê Đình Phong không tập trung, đến cả ăn cơm cũng không để tâm đến, Hạ Minh Nguyệt phát hiện rất nhiều lần, cuối cùng nhịn không được buông chén trong tay: “Đình Phong, hôm nay anh về cùng Thẩm An Nhiên nói thế nào?”
Vẻ ngoài hơn người, ngay cả đôi tay đều đẹp xuất sắc, động tác cầm đôi đũa ăn cơm cực kỳ ưu nhã, nghe được Hạ Minh Nguyệt hỏi chuyện, động tác Lệ Đình Phong hơi chậm lại: “Cái gì thế nào?”
Hạ Minh Nguyệt nhẹ nhàng cắn môi dưới, ấp úng nói: “Việc anh ly hôn với Thẩm An Nhiên.”
Cô ta vừa mới dứt lời, lập tức cảm giác được người đàn ông trước mắt lạnh lùng, thân thể như là bị ném vào một thùng nước lạnh, Hạ Minh Nguyệt không khống chế được mà rùng mình, ánh mắt mang theo sự nhút nhát.
Như là là cảm giác được cô ta sợ hãi, Lệ Đình Phong thu ánh mắt lại, nói: “Không ly hôn”
Là Thẩm An Nhiên không rời hay là Lê Đình Phong không muốn đi? Hạ Minh Nguyệt tình nguyện tin tưởng cái trước.
“Đình Phong, anh và Thẩm An Nhiên mới là vợ chồng hợp pháp, em cùng lắm chỉ là tình nhân, trước kia em thật sự chán ghét kẻ thứ ba, nhưng không nghĩ tới có một ngày em sẽ trở thành loại người mình ghét nhất, em cảm thấy bản thân mình không biết phải trái, đoạt chồng người khác, còn muốn máu của người khác”
Lê Đình Phong không thích người tự ai tự oán, nhưng anh hổ thẹn với Hạ Minh Nguyệt, khi đối mặt với cô ta luôn có nhiều kiên nhẫn hơn.
“Anh và Thẩm An Nhiên ký hiệp nghị, máu là cô ấy tự nguyện cho, em không cần thiết cảm thấy có lỗi”
Sắc mặt Hạ Minh Nguyệt sầu muộn hỏi: “Đình Phong, nếu cơ thể em tốt hơn, không cần máu của Thẩm An Nhiên nữa, anh sẽ ly hôn với cô ấy sao? Lúc trước anh còn nói rằng sẽ kết hôn với em mà?”
Đối mặt mấy vấn đề này Lê Đình Phong cũng không trả lời cái nào hoặc là nói anh không biết nên trả lời thế nào, cảm xúc mới vừa áp xuống lại tăng lên.
Hạ Minh Nguyệt theo anh nhiều năm như vậy, liếc mắt một cái thì đã nhìn ra trong lòng Lệ Đình Phong là nghĩ gì, cô ta che giấu ánh mắt mất mát, ngoài miệng tự an ủi nói.
“Đình Phong, em chỉ là không muốn anh vì em mà vẫn luôn bị bức bách làm việc mình không muốn.”
Đột nhiên Lệ Đình Phong đứng lên cắt ngang lời cô ta nói: “Anh về công ty tăng ca, mấy ngày tới sẽ không đến chỗ em được”
“Đình Phong.” Lệ Đình Phong đi rất nhanh, Hạ Minh Nguyệt đứng dậy muốn đuổi theo anh, anh đã ra khỏi phòng bếp.
Cửa lớn phát ra thanh âm, trong lòng cô ta chấn động, nhất thời không biết nên làm như thế nào.
Ha Minh Nguyệt thất thần đi đến bên cửa sổ nhìn bóng người dưới lầu, cô ta vẫn luôn nhìn cho đến khi không còn thấy bóng dáng.
Dựa vào cái gì người trước trồng cây người sau hái quả chứ? Cô ta thà chặt cái cây đi cũng không muốn Thẩm An Nhiên được lợi.
Chuyện thứ nhất khi Lê Đình Phong trở lại công ty chính là chuẩn bị thu mua công ty Mộc Nhiên, trợ lý Triệu Việt đưa cho anh một biên bản chuyển nhượng, anh liếc nhìn số tiền, tổng cộng là chín tỷ.
“Ông ta đã ký tất cả văn kiện chưa?”
“Đã ký” Triệu Việt nói: “Tối hôm qua chúng tôi chuốc say tên họ Thẩm, cầm cái gì thì ký cái đó, sau khi tỉnh lại ông ta cũng không hề nghi ngờ, còn ngoan ngoãn chuyển chín tỷ qua đây”
Lê Đình Phong cười lạnh một tiếng, nhà họ Thẩm, trừ Thẩm An Nhiên ra tất cả đều là một đám ngu xuẩn.
“Giải quyết ông ta trong vòng ba ngày” Lệ Đình Phong lời ít mà ý nhiều.
“Ba ngày, Lệ tổng, chuyện này chỉ sợ..” Vẻ mặt Triệu Việt buồn bực.
Lệ Đình Phong đưa ánh mắt nhìn anh ta, bảo anh ta tự mình nghĩ cách. Lập tức Triệu Việt đứng phía sau im lặng, ba ngày thì ba ngày vậy.
Phân phó xong, Lệ Đình Phong trở lại bàn máy tính, anh có thói quen mang mắt kính bảo vệ mắt khi xem máy tính, ngón tay ấn phím rất nhanh phản quang trên mắt kính, Triệu Việt yên lặng rời khỏi văn phòng, khi đóng cửa còn nhìn trộm Lệ Đình Phong một cái, trong đầu quanh quẩn một cái thành ngữ “nhã nhặn nhưng bại hoại”.