Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Hổ Tế - Chương 1654
“Thằng nhãi ranh chạy đâu!” Ánh mắt Võ Thu Hoằng khoá chặt bóng dáng của Dương Tiêu, anh ta theo sát phía sau.
Nụ cười trên mặt Dương Tiêu càng ngày càng đậm, ạnh có thể cảm nhận được Võ Thu Hoằng mạnh hơn Hạng Thiên Bá, chiến tướng số một dưới trướng của Phùng Tứ gấp máy lần.
Đối với Dương Tiêu mà nói, anh đã rút kiếm thì tôi sẽ làm kiếm sáng.
Coi nhẹ sinh tử, không phục thì cứ làm!
Im lặng suốt năm năm, đây là lần đầu tiên Dượng Tiêu gặp cao thủ như Võ Thu Hoằng sau năm năm.
Trong trận chiến này, Dương Tiêu cần phải thay đổi chiên trường. Bởi vì, trận chiên tiếp. theo không phải là thắng thua, mà là sinh tử.
Dù sao nhóm bậc thầy như Lam Vi Vị, Tiết Hồng Đà… là những người ngoài sáng, Dương Tiêu không muôn thê hiện mặt tàn bạo của mình trước mặt nhóm người này. Và Dương Tiêu không muôn giêt Võ Thu Hoằng trước mặt Lam Ví VI.
Không phải Dương Tiêu quan tâm đên cảm xúc của Lam Vi Vi, mà Lam Vi Vị là bạn tốt nhát của Đường Mộc Tuyết. Nêu Lam Vi Vị nhìn thây mặt Km nhẫn đẫm máu của mình, vô tình để Đường Mộc Tuyết biết, điều này chắc chắn sẽ khiến Đường Mộc Tuyết chịu kích thích lớn.
Dịu dàng với người yêu!
Tàn bạo với kẻ thùiI Dương Tiêu quay đầu nhìn Võ Thu Hoằng: “Anh chưa ăn tối à? Nhanh như vậy! Loại người như anh làm việc trên công trường, ăn cơm còn lâu mới ăn được đô nóng!”
“Đồ khốn!” Lại bị Dương Tiêu trêu chọc, mũi của Võ Thu Hoằng gần như bốc khói.
Là kẻ mạnh số một trong sáu tỉnh Đông Hải, Võ Thu Hoàng chưa bao giờ phải chịu một nỗi nhục nhã như vậy.
Ăn cơm còn lâu mới ăn được đồ nóng cái gì?
Với thân phận của tôi, còn cần phải tranh thức ăn với người khác hả?
Vèo vèol Trong chốc lát, hai bóng người càng lúc càng bay nhanh về phía một bãi đât trông.
Đi ngang qua khu vực phục kích của tay bắn tỉa, Dương Tiêu cười xấu xa, tay phải nhặt một chiếc lá úa vàng bản ra ngoài.
“Hự!” Tay bắn tỉa đau khổ đang khóa hướng Dương Tiêu, anh ta hoàn toàn không chú ý Dương Tiêu sẽ ra tay với mình.
Trong khoảng cách tám mươi mét, những chiếc lá úa vàng rơi xuông như những thanh kiêm sắc bén.
Khi những chiếc lá úa vàng rơi xuống, trên những chiếc lá úa vàng xuất hiện một màu đỏ tươi, tay súng bắn tỉa n đầu hoàn toàn mắt hết hơi thở “Thực lực mạnh!” Thầy Dương Tiêu dễ dàng giết chết một tay súng bắn tỉa, Võ Thu Hoằng giật mình.
Như đã biết, dùng lá giết người là một thủ đoạn phi thường, Võ Thụ Hoằng tỏ vẻ kinh ngạc. Thủ đoạn này không khác gì chơi poker, giông như trong phim do Phát Ca đóng, giết người băng poker chuyện đó chỉ có trong phim.
Ở ngoài đời, có thể dùng poker khiến người khác bị thương đã là rât tốt, nhưng muôn giệt người thì e là không ai làm được.
Mà thủ đoạn dùng lá giết người còn biến thái hơn, Võ Thu Hoằng tự cho răng mình phi thường, nhưng loại thủ đoạn này anh ta hoàn toàn không làm được.
Lần đầu tiên, lần đầu tiên Võ Thu Hoằng nhận ra sức mạnh của Dương Tiêu.
“Không hồ là thần chết, không hỗ là truyền thuyết một thế hệ, thằng nhóc này đúng là tên biến thái mạnh. Tên ngồc này lại dám tìm Dương Tiêu gây räc rồi, là cô ý tới tặng đâu à?” Long Ngũ đang ở độ cao chỉ huy nhìn thấy cảnh này thốn thức không thôi.
Nụ cười trên mặt Dương Tiêu càng ngày càng đậm, ạnh có thể cảm nhận được Võ Thu Hoằng mạnh hơn Hạng Thiên Bá, chiến tướng số một dưới trướng của Phùng Tứ gấp máy lần.
Đối với Dương Tiêu mà nói, anh đã rút kiếm thì tôi sẽ làm kiếm sáng.
Coi nhẹ sinh tử, không phục thì cứ làm!
Im lặng suốt năm năm, đây là lần đầu tiên Dượng Tiêu gặp cao thủ như Võ Thu Hoằng sau năm năm.
Trong trận chiến này, Dương Tiêu cần phải thay đổi chiên trường. Bởi vì, trận chiên tiếp. theo không phải là thắng thua, mà là sinh tử.
Dù sao nhóm bậc thầy như Lam Vi Vị, Tiết Hồng Đà… là những người ngoài sáng, Dương Tiêu không muôn thê hiện mặt tàn bạo của mình trước mặt nhóm người này. Và Dương Tiêu không muôn giêt Võ Thu Hoằng trước mặt Lam Ví VI.
Không phải Dương Tiêu quan tâm đên cảm xúc của Lam Vi Vi, mà Lam Vi Vị là bạn tốt nhát của Đường Mộc Tuyết. Nêu Lam Vi Vị nhìn thây mặt Km nhẫn đẫm máu của mình, vô tình để Đường Mộc Tuyết biết, điều này chắc chắn sẽ khiến Đường Mộc Tuyết chịu kích thích lớn.
Dịu dàng với người yêu!
Tàn bạo với kẻ thùiI Dương Tiêu quay đầu nhìn Võ Thu Hoằng: “Anh chưa ăn tối à? Nhanh như vậy! Loại người như anh làm việc trên công trường, ăn cơm còn lâu mới ăn được đô nóng!”
“Đồ khốn!” Lại bị Dương Tiêu trêu chọc, mũi của Võ Thu Hoằng gần như bốc khói.
Là kẻ mạnh số một trong sáu tỉnh Đông Hải, Võ Thu Hoàng chưa bao giờ phải chịu một nỗi nhục nhã như vậy.
Ăn cơm còn lâu mới ăn được đồ nóng cái gì?
Với thân phận của tôi, còn cần phải tranh thức ăn với người khác hả?
Vèo vèol Trong chốc lát, hai bóng người càng lúc càng bay nhanh về phía một bãi đât trông.
Đi ngang qua khu vực phục kích của tay bắn tỉa, Dương Tiêu cười xấu xa, tay phải nhặt một chiếc lá úa vàng bản ra ngoài.
“Hự!” Tay bắn tỉa đau khổ đang khóa hướng Dương Tiêu, anh ta hoàn toàn không chú ý Dương Tiêu sẽ ra tay với mình.
Trong khoảng cách tám mươi mét, những chiếc lá úa vàng rơi xuông như những thanh kiêm sắc bén.
Khi những chiếc lá úa vàng rơi xuống, trên những chiếc lá úa vàng xuất hiện một màu đỏ tươi, tay súng bắn tỉa n đầu hoàn toàn mắt hết hơi thở “Thực lực mạnh!” Thầy Dương Tiêu dễ dàng giết chết một tay súng bắn tỉa, Võ Thu Hoằng giật mình.
Như đã biết, dùng lá giết người là một thủ đoạn phi thường, Võ Thụ Hoằng tỏ vẻ kinh ngạc. Thủ đoạn này không khác gì chơi poker, giông như trong phim do Phát Ca đóng, giết người băng poker chuyện đó chỉ có trong phim.
Ở ngoài đời, có thể dùng poker khiến người khác bị thương đã là rât tốt, nhưng muôn giệt người thì e là không ai làm được.
Mà thủ đoạn dùng lá giết người còn biến thái hơn, Võ Thu Hoằng tự cho răng mình phi thường, nhưng loại thủ đoạn này anh ta hoàn toàn không làm được.
Lần đầu tiên, lần đầu tiên Võ Thu Hoằng nhận ra sức mạnh của Dương Tiêu.
“Không hồ là thần chết, không hỗ là truyền thuyết một thế hệ, thằng nhóc này đúng là tên biến thái mạnh. Tên ngồc này lại dám tìm Dương Tiêu gây räc rồi, là cô ý tới tặng đâu à?” Long Ngũ đang ở độ cao chỉ huy nhìn thấy cảnh này thốn thức không thôi.
Bình luận facebook