Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1417
Chương 1417
“Sớm là bao lâu?”
“Chưa biết, có vẻ như…rất lâu” Phó Lam Tiêu không dám khẳng định.
Suy cho cùng, đây đều là kiểm tra sơ bộ.
Y tế trên tàu chủ yếu là xử lý vết thương ngoài da, chuyện này cần mời chuyên gia khoa não bộ và khoa tâm thân cùng chẩn đoán mới có được kết quả chính xác.
“Tôi hiểu rồi”
Phó Lam Tiêu căng thẳng nói: “Bạc gia, ngài tạm thời đừng vào phòng…Hiện giờ cô Vân Giai Kỳ có lẽ đã chịu đả kích không nhỏ, có thể đã tận mắt chứng kiến trải nghiệm kinh hoàng nên cảm xúc hiện giờ rất bất ổn. Chúng tôi đã tiêm cho cô ấy thuốc an thần, cô ấy sẽ sớm ngủ thiếp đi, đến lúc cô ấy ngủ rồi, ngài vào cũng không muộn”
“Tôi biết rồi”
Phó Lam Tiêu đi xuống.
Bạc Tuấn Phong đứng ở ngoài cửa, chỉ cảm thấy tâm trạng cáu kinh vô cớ.
Mới một ngày một đêm.
Một ngày một đêm, cô đã thành ra như thế này rồi.
Nếu đúng như những gì Phó Lam Tiêu nói, do hít quá nhiều Diethyl ether khiến tư duy bị suy giảm, nếu như cô mãi mãi dừng lại giai đoạn tư: duy của đứa trẻ bảy tám tuổi Vậy, anh nuôi cô.
Dù cô trở nên ngốc nghếch ấu trĩ hơn nữa, anh cũng muốn nuôi cô.
Bạc Tuấn Phong đã đứng bên ngoài rất lâu, tới khi trong phòng thật sự yên tĩnh, anh mới từ từ mở cửa đi vào, nhìn thấy Vân Giai Kỳ năm trên giường đã ngủ say.
Sau khi cô ngủ say, cực kỳ yên tĩnh, hơi thở cũng rất nhẹ.
Bạc Tuấn Phong đi đến cạnh giường rồi ngồi xuống, nhìn khuôn mặt lanh lợi của Vân Giai Kỳ, nhất thời lại có chứt đau lòng.
“Giai Bạc Tuấn Phong nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt cô, cảm giác mềm mại từ làn da của cô truyền đến bàn tay.
Thật đẹp đế, thật ấm áp.
Anh nhẹ nhàng nắm bàn tay nhỏ của cô.
Tay của cô nhỏ đến nỗi một tay anh đã có thể nhẹ nhàng bao trọn trong lòng bản tay.
“Suýt chút nữa lại để lạc mất em” Bạc Tuấn Phong nắm lấy tay và hôn lên mu bàn tay của cô.
Anh cúi đầu, nhẹ nhàng hôn lên môi cô.
Anh hôn rất cẩn thận, chỉ sợ làm cô tỉnh giấc.
“Sau này, em ngoan ngoãn ở bên cạnh tôi, nha?”
Cô sẽ không đáp lại, nhưng anh không cần câu trả lời của cô.
Dù cho cô đã trở thành đứa trẻ, dù cho cô không có thuốc chữa trị, anh sẽ nuông chiều cô giống như một đứa trẻ vậy.
Lại một lần nữa sống sót sau tai nạn.
Mặc dù trí nhớ của anh vẫn chưa khôi phục hoàn toàn, nhưng những chấp niệm về cô lại chưa từng thay đổi.
Người mà yêu sâu đậm khắc ghỉ tận xương tủy, dù đã quên cô, chỉ cần đã nhìn thấy, đã đụng phải, đã ôm chặt thì tình yêu dành cho cô sẽ từ từ thức tỉnh Vân Giai Kỳ cảm giác như đã ngủ cả một thế kỷ.
Khi tỉnh lại, cô chỉ thấy mí mắt nặng trũng, đầu vẫn còn hỗn độn, nhưng các giác quan lại từ từ được đánh thức.
Bên tai truyền đến tin tức phát trong tivi.
“Cục an ninh ICPO đưa tin vào ngày mười chín theo giờ địa phương: Du thuyền thế kỷ Sovereign chạy trong vùng biến Đại Tây Dương xảy ra giao tranh với thế lực nào đó, khiến du thuyền thế kỷ Sovereign chở ba nghìn sáu trăm người bao gồm các thuyền viên bị phát nổ, dẫn đến chìm tàu. Sự cố này khiến vô số người gặp nạn, theo báo cáo ghi chép tính đến nay, còn hơn hai nghìn khách không rõ tung tích. Đội cứu hộ quốc tế đang tiến hành công tác cứu trợ cứu hộ khẩn cấp tại vùng biển…”
“Sớm là bao lâu?”
“Chưa biết, có vẻ như…rất lâu” Phó Lam Tiêu không dám khẳng định.
Suy cho cùng, đây đều là kiểm tra sơ bộ.
Y tế trên tàu chủ yếu là xử lý vết thương ngoài da, chuyện này cần mời chuyên gia khoa não bộ và khoa tâm thân cùng chẩn đoán mới có được kết quả chính xác.
“Tôi hiểu rồi”
Phó Lam Tiêu căng thẳng nói: “Bạc gia, ngài tạm thời đừng vào phòng…Hiện giờ cô Vân Giai Kỳ có lẽ đã chịu đả kích không nhỏ, có thể đã tận mắt chứng kiến trải nghiệm kinh hoàng nên cảm xúc hiện giờ rất bất ổn. Chúng tôi đã tiêm cho cô ấy thuốc an thần, cô ấy sẽ sớm ngủ thiếp đi, đến lúc cô ấy ngủ rồi, ngài vào cũng không muộn”
“Tôi biết rồi”
Phó Lam Tiêu đi xuống.
Bạc Tuấn Phong đứng ở ngoài cửa, chỉ cảm thấy tâm trạng cáu kinh vô cớ.
Mới một ngày một đêm.
Một ngày một đêm, cô đã thành ra như thế này rồi.
Nếu đúng như những gì Phó Lam Tiêu nói, do hít quá nhiều Diethyl ether khiến tư duy bị suy giảm, nếu như cô mãi mãi dừng lại giai đoạn tư: duy của đứa trẻ bảy tám tuổi Vậy, anh nuôi cô.
Dù cô trở nên ngốc nghếch ấu trĩ hơn nữa, anh cũng muốn nuôi cô.
Bạc Tuấn Phong đã đứng bên ngoài rất lâu, tới khi trong phòng thật sự yên tĩnh, anh mới từ từ mở cửa đi vào, nhìn thấy Vân Giai Kỳ năm trên giường đã ngủ say.
Sau khi cô ngủ say, cực kỳ yên tĩnh, hơi thở cũng rất nhẹ.
Bạc Tuấn Phong đi đến cạnh giường rồi ngồi xuống, nhìn khuôn mặt lanh lợi của Vân Giai Kỳ, nhất thời lại có chứt đau lòng.
“Giai Bạc Tuấn Phong nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt cô, cảm giác mềm mại từ làn da của cô truyền đến bàn tay.
Thật đẹp đế, thật ấm áp.
Anh nhẹ nhàng nắm bàn tay nhỏ của cô.
Tay của cô nhỏ đến nỗi một tay anh đã có thể nhẹ nhàng bao trọn trong lòng bản tay.
“Suýt chút nữa lại để lạc mất em” Bạc Tuấn Phong nắm lấy tay và hôn lên mu bàn tay của cô.
Anh cúi đầu, nhẹ nhàng hôn lên môi cô.
Anh hôn rất cẩn thận, chỉ sợ làm cô tỉnh giấc.
“Sau này, em ngoan ngoãn ở bên cạnh tôi, nha?”
Cô sẽ không đáp lại, nhưng anh không cần câu trả lời của cô.
Dù cho cô đã trở thành đứa trẻ, dù cho cô không có thuốc chữa trị, anh sẽ nuông chiều cô giống như một đứa trẻ vậy.
Lại một lần nữa sống sót sau tai nạn.
Mặc dù trí nhớ của anh vẫn chưa khôi phục hoàn toàn, nhưng những chấp niệm về cô lại chưa từng thay đổi.
Người mà yêu sâu đậm khắc ghỉ tận xương tủy, dù đã quên cô, chỉ cần đã nhìn thấy, đã đụng phải, đã ôm chặt thì tình yêu dành cho cô sẽ từ từ thức tỉnh Vân Giai Kỳ cảm giác như đã ngủ cả một thế kỷ.
Khi tỉnh lại, cô chỉ thấy mí mắt nặng trũng, đầu vẫn còn hỗn độn, nhưng các giác quan lại từ từ được đánh thức.
Bên tai truyền đến tin tức phát trong tivi.
“Cục an ninh ICPO đưa tin vào ngày mười chín theo giờ địa phương: Du thuyền thế kỷ Sovereign chạy trong vùng biến Đại Tây Dương xảy ra giao tranh với thế lực nào đó, khiến du thuyền thế kỷ Sovereign chở ba nghìn sáu trăm người bao gồm các thuyền viên bị phát nổ, dẫn đến chìm tàu. Sự cố này khiến vô số người gặp nạn, theo báo cáo ghi chép tính đến nay, còn hơn hai nghìn khách không rõ tung tích. Đội cứu hộ quốc tế đang tiến hành công tác cứu trợ cứu hộ khẩn cấp tại vùng biển…”