Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 5
Là Tư Ca yếu ớt tỉnh lại, cảm thấy gáy mình đau nhức giống như sắp gây ra đến nơi. Cô nhắm mắt lại, theo bản năng dùng tay ấn lên gáy hai cái.
Mới ấn một cái thôi, không thấy khá chút nào mà còn càng khó chịu hơn, làm cho cô hoàn toàn tỉnh táo lại.
Cô lập tức mở hai mắt ra, phát hiện mình đang nằm trên một cái giường mềm mại rộng lớn.
Cảm giác thân thể tiếp xúc với mặt giường rất tuyệt, chắc là loại tơ tằm cao cấp nhất, đông ấm hạ mát, giá trị không hề tầm thường. Hà Tư Ca sờ một cái, phát hiện quần áo trên người mình vẫn còn, cô thở phào nhẹ nhõm.
Lúc này cô mới bắt đầu quan sát nơi mình đang ở, chắc là một phòng ngủ.
Rèm cửa kéo kín bưng, đến một tia sáng cũng không lọt qua được, cho nên Hà Tư Ca không biết bây giờ đang là ban ngày hay là ban đêm.
“Có ai không?”
Hà Tư Ca nuốt nước bọt, lớn tiếng gọi.
Cô biết, nhất định là người đàn ông đó đã đưa mình từ sân bay về đây.
Không có ai trả lời, Hà Tư Ca lại gần cổ lên gào một tiếng nữa.
Nếu đã không có người, cô quyết định xuống giường trước đã rồi hãy nói.
Vừa mới di chuyển hai chân, một trận đau nhẹ nhưng buốt nhói từ mắt cá chân đã truyền đến. Hà Tư Ca cực kỳ hoảng sợ tái mặt đi, cô vén chăn lên, híp mắt nhìn xuống. Một sợi xích nhỏ nhưng rất chắc chắn buộc trên lan can chạm hoa ở đầu giường, một đầu còn lại thì trói vào cổ chân phải của cô. Bên chân trái cũng có một sợi như vậy! Chẳng trách Phó Cẩm Hành không hề sợ cô chạy trốn!
Vì cô căn bản không thể chạy được!
Làm rõ nơi mình hiện đang ở, Hà Tư Ca cảm thấy vô cùng ngỡ ngàng, tình tiết như trong phim tại sao lại có thể xảy ra ở thế giới thật được! Cô thử kéo mấy cái, ý thức được rằng điều đó chỉ phí công mà thôi.
Căm phẫn và bất lực lập tức tràn ngập trong lòng, Hà Tư Ca gào lớn: “Phó Cẩm Hành, tên súc sinh nhà anh! Đồ thần kinh! Anh ra đây!” Cô liên tục gào thét mười mấy lần, khô hết mồm miệng, cạn kiệt sức lực. Đợi đến khi Hà Tư Ca không nói gì nữa, cuối cùng của phòng cũng được người đẩy ra.
“Cô tỉnh lại sớm hơn tôi nghĩ một chút.”
Phó Cẩm Hành vừa lau tóc, vừa cười như không cười nhìn cô gái mặt đầy vẻ tuyệt vọng trên giường. Hắn vừa về đến đây là đi tắm luôn, không vì gì khác, chỉ là vì trên cơ thể sản sinh ra một loại khô nóng lâu ngày không gặp. Nhu cầu với phụ nữ.
“Có một loại tội danh tên là giam giữ phi pháp, nếu như không tin thì anh có thể hỏi luật sư. Còn nữa, tháo ngay cái thứ này ra cho tôi. Tôi không phải là chó, anh dựa vào cái gì mà xích tôi lại?”
Hà Tư Ca gằn giọng nói.
Tục ngữ nói rất đúng, đàn ông tốt không đầu với phụ nữ.
Cô không hiểu, cứ cho là trước kia mình và hắn có mâu thuẫn gì thì cũng đã qua lâu như vậy rồi, một người đàn ông có máu mặt, tại sao lại hẹp hòi như thế!
“Dựa vào cái gì?”
Phó Cẩm Hành như thể nghe được một chuyện cười động trời gì, hắn tiện tay vứt khăn tắm đi, đi đến bên cạnh, mở ngăn kéo, lấy ra một cái phong thư. Không biết người đàn ông này rốt cuộc muốn làm gì, cho nên Hà Tư Ca cảnh giác nhìn chằm chằm nhất cử nhất động của hắn. “Năm đó cô cố ý tiếp cận tôi không phải là vì để chụp được những tấm hình này sao? Cô tốn công tốn sức bôi nhọ danh tiếng của tôi, nhân cơ hội hủy bỏ hôn ước với tôi, còn khiến nhà họ Hà không cần phải gánh cái tiếng xấu lật lọng bội ước, quả là một mũi tên trúng hai đích!”
Nói xong, Phó Cẩm Hành ném mạnh cái phong bì đó vào mặt Hà Tư Ca! Góc nhọn của phong bì đâm vào cô, hơi đau.
Nhưng Hà Tư Ca lại ngớ ra, dường như không cảm nhận được gì. Cuối cùng cô cũng phản ứng lại, lập tức mở phong thư đó ra, phát hiện bên trong quả nhiên là một xấp ảnh dày cộm. Trên mỗi một bức ảnh đều là hình ảnh cơ thể nổi bật của một người đàn ông không mặc quần áo. Nhìn bối cảnh, chắc là trên giường lớn của một khách sạn nào đó.
“Đây là...“.
Hà Tư Ca xem mấy lần, nhận ra người đàn ông trong ảnh chính là Phó Cẩm Hành. Hắn đang say giấc nồng, không một mảnh vải che thân. Nghe đồn rằng... người nổi tiếng sợ nhất là ảnh bất nhã! “Sao vậy, thưởng thức tác phẩm chụp ảnh của chính mình, không nhịn được mà hồi tưởng lại ký ức đó à?”
Thấy Hà Tư Ca xem nghiêm túc như vậy, Phó Cẩm Hành lại một lần nữa tràn ngập lửa giận, lớn tiếng chất vấn. Cô bỏ ảnh xuống, ngẩng đầu lên, nhìn hắn không chớp mắt: “Đây chắc chắn không phải là do tôi làm, anh đừng có vu khống cho tôi!”
Mình sao có thể làm ra loại chuyện này được?
Quá hoang đường rồi! Phó Cẩm Hành tức quá bật cười: “Tôi thật không thể ngờ, bây giờ đến cả những lời như vậy cô cũng có thể nói ra được đấy!” Nói xong, ánh mắt hắn đột nhiên trở nên cực kỳ u ám, đôi tay to lớn cũng bắt đầu cởi bộ đồ ngủ trên người ra. Hà Tư Ca hoảng hốt, lẩm bẩm hỏi: “Anh muốn làm gì? Anh, anh đừng có qua đây! Tôi sẽ gọi người đó!”
Bị câu nói ấu trĩ của cô chọc cười, Phó Cẩm Hành giống như một con báo săn mồi, động tác cực kỳ mau lẹ. Hắn dùng tư thế tao nhã đẩy Hà Tư Ca ngã xuống, đôi môi dạo chơi trên xương quai xanh của cô.
“Gọi người? Đây là nhà tôi, tôi sống một mình ở đây. Lát nữa cô có gào thể nào cũng được, yên tâm đi.”
Nói xong, Phó Cẩm Hành đã lột bỏ quần áo của mình, sau đó chuyển qua cởi áo sơ mi và váy trên người Hà Tư Ca.
Cô không ngừng vùng vẫy: “Khốn khiếp! Buông tôi ra! Tôi đã nói rồi, những bức ảnh đó không liên quan gì tới tôi cả! A...”
Không để Hà Tư Ca có cơ hội giải thích, Phó Cẩm Hành đã hung hãn chặn đứng cái miệng nhỏ của cô lại. Hắn dùng lực mút cắn, vuốt ve hai cánh môi mềm mại đáng thương của cô, cho đến khi nếm được mùi vị máu tanh. Sự sợ hãi cực lớn đã khiến nước mắt Hà Tư Ca điên cuồng rơi ra. Thậm chí cô còn bị dọa đến mức gần như quên mất phải vùng vẫy, chỉ có thể mặc người ta xâu xé.
Không đợi cô chuẩn bị xong, Phó Cẩm Hành đã thân mật áp sát một cách điên cuồng.
Hà Tư Ca hét lên chói tai: “Cút ra...”
Cơ thể đau đớn cuộn tròn lại, không thể ẩn náu, chỉ có thể bị động chịu đựng.
“Phối hợp như vậy, còn nói mình không để tiện?”
Trong lúc giằng co, Phó Cẩm Hành không quên dùng những lời lẽ tồi tệ nhất để chế giễu người phụ nữ dưới thân mình.
Nhìn thấy bộ dạng nước mắt vòng quanh của cô, hắn lại nảy sinh một loại cảm giác thương xót.
Phẫn nộ lật Hà Tư Ca qua một bên, Phó Cẩm Hành không muốn nhìn thấy khuôn mặt đáng thương đó nữa, hợp hai thành một.
“Người phụ nữ như cô miệng lưỡi toàn lời dối trá!”
Nhìn từ phía sau, hai bên xương bả vai của cô giống như hai cánh bướm, mềm mại mà yếu ớt, bị chạm vào nhanh nhẹn muốn bay, khiến hắn hận không thể tự tay bẻ gãy cánh cổ. “Đùa giỡn tôi quay vòng vòng khiến cô thấy rất vui đúng không? Vậy bây giờ tôi có khiến cô vui không, hả?”
Tóm lấy cánh tay cô, Phó Cẩm Hành lạnh lùng chất vấn.
Hà Tư Ca không nói ra lời, thấy vậy, hắn đưa một cái máy ảnh qua. “Không phải là cô có niềm đam mê đặc biệt này sao? Chụp đi, có cần chụp vài kiểu đặc tả không? Chỉ cần cô chụp rồi, tôi sẽ gửi nó ra ngoài cho mọi người cùng xem vị thiên kim tiểu thư nhà họ Hà này chuẩn mực đến đâu!” Phó Cẩm Hành nhếch mép lên, dồn lực, nắm lấy tay Hà Tư Ca bắt cô bấm nút chụp ảnh.
Không cần nghĩ ngợi gì, Hà Tư Ca dùng chút sức lực còn lại hất văng chiếc máy ảnh đi!
“Đồ điên!”
Giọng cô khàn đặc, đầu tóc xộc xệch, nước mắt dính đầy trên mặt.
“Tôi chỉ là muốn làm lại một lần nữa chuyện cô đã làm với tôi mà thôi!”
Phó Cẩm Hành nghiên chặt răng, thấp giọng lên án. “Anh nhận nhầm người rồi! Tôi không phải là Nhan Nhan gì đó của anh cả!” Dưới tình thế cấp bách, Hà Tư Ca chỉ có thể lớn tiếng gào lên, hy vọng có thể kêu gọi lương tri của hắn đừng có tiếp tục sai lầm thêm nữa. Một tay túm chặt chiếc cằm nhỏ xinh của cô, trong nụ cười của Phó Cẩm Hành tràn đầy vẻ khát máu. Hắn rong ruổi trên thân thể cô giống như sự tồn tại của một Đế vương. “Là cô nhầm rồi, cô chính là Nhan Nhan, Nhan Nhan người đã chủ động lừa gạt tối đó!”
Tại cô ù đi, mắt hoa lên, Hà Tư Ca lại một lần nữa rơi vào trạng thái hôn mê.
\r\n
Mới ấn một cái thôi, không thấy khá chút nào mà còn càng khó chịu hơn, làm cho cô hoàn toàn tỉnh táo lại.
Cô lập tức mở hai mắt ra, phát hiện mình đang nằm trên một cái giường mềm mại rộng lớn.
Cảm giác thân thể tiếp xúc với mặt giường rất tuyệt, chắc là loại tơ tằm cao cấp nhất, đông ấm hạ mát, giá trị không hề tầm thường. Hà Tư Ca sờ một cái, phát hiện quần áo trên người mình vẫn còn, cô thở phào nhẹ nhõm.
Lúc này cô mới bắt đầu quan sát nơi mình đang ở, chắc là một phòng ngủ.
Rèm cửa kéo kín bưng, đến một tia sáng cũng không lọt qua được, cho nên Hà Tư Ca không biết bây giờ đang là ban ngày hay là ban đêm.
“Có ai không?”
Hà Tư Ca nuốt nước bọt, lớn tiếng gọi.
Cô biết, nhất định là người đàn ông đó đã đưa mình từ sân bay về đây.
Không có ai trả lời, Hà Tư Ca lại gần cổ lên gào một tiếng nữa.
Nếu đã không có người, cô quyết định xuống giường trước đã rồi hãy nói.
Vừa mới di chuyển hai chân, một trận đau nhẹ nhưng buốt nhói từ mắt cá chân đã truyền đến. Hà Tư Ca cực kỳ hoảng sợ tái mặt đi, cô vén chăn lên, híp mắt nhìn xuống. Một sợi xích nhỏ nhưng rất chắc chắn buộc trên lan can chạm hoa ở đầu giường, một đầu còn lại thì trói vào cổ chân phải của cô. Bên chân trái cũng có một sợi như vậy! Chẳng trách Phó Cẩm Hành không hề sợ cô chạy trốn!
Vì cô căn bản không thể chạy được!
Làm rõ nơi mình hiện đang ở, Hà Tư Ca cảm thấy vô cùng ngỡ ngàng, tình tiết như trong phim tại sao lại có thể xảy ra ở thế giới thật được! Cô thử kéo mấy cái, ý thức được rằng điều đó chỉ phí công mà thôi.
Căm phẫn và bất lực lập tức tràn ngập trong lòng, Hà Tư Ca gào lớn: “Phó Cẩm Hành, tên súc sinh nhà anh! Đồ thần kinh! Anh ra đây!” Cô liên tục gào thét mười mấy lần, khô hết mồm miệng, cạn kiệt sức lực. Đợi đến khi Hà Tư Ca không nói gì nữa, cuối cùng của phòng cũng được người đẩy ra.
“Cô tỉnh lại sớm hơn tôi nghĩ một chút.”
Phó Cẩm Hành vừa lau tóc, vừa cười như không cười nhìn cô gái mặt đầy vẻ tuyệt vọng trên giường. Hắn vừa về đến đây là đi tắm luôn, không vì gì khác, chỉ là vì trên cơ thể sản sinh ra một loại khô nóng lâu ngày không gặp. Nhu cầu với phụ nữ.
“Có một loại tội danh tên là giam giữ phi pháp, nếu như không tin thì anh có thể hỏi luật sư. Còn nữa, tháo ngay cái thứ này ra cho tôi. Tôi không phải là chó, anh dựa vào cái gì mà xích tôi lại?”
Hà Tư Ca gằn giọng nói.
Tục ngữ nói rất đúng, đàn ông tốt không đầu với phụ nữ.
Cô không hiểu, cứ cho là trước kia mình và hắn có mâu thuẫn gì thì cũng đã qua lâu như vậy rồi, một người đàn ông có máu mặt, tại sao lại hẹp hòi như thế!
“Dựa vào cái gì?”
Phó Cẩm Hành như thể nghe được một chuyện cười động trời gì, hắn tiện tay vứt khăn tắm đi, đi đến bên cạnh, mở ngăn kéo, lấy ra một cái phong thư. Không biết người đàn ông này rốt cuộc muốn làm gì, cho nên Hà Tư Ca cảnh giác nhìn chằm chằm nhất cử nhất động của hắn. “Năm đó cô cố ý tiếp cận tôi không phải là vì để chụp được những tấm hình này sao? Cô tốn công tốn sức bôi nhọ danh tiếng của tôi, nhân cơ hội hủy bỏ hôn ước với tôi, còn khiến nhà họ Hà không cần phải gánh cái tiếng xấu lật lọng bội ước, quả là một mũi tên trúng hai đích!”
Nói xong, Phó Cẩm Hành ném mạnh cái phong bì đó vào mặt Hà Tư Ca! Góc nhọn của phong bì đâm vào cô, hơi đau.
Nhưng Hà Tư Ca lại ngớ ra, dường như không cảm nhận được gì. Cuối cùng cô cũng phản ứng lại, lập tức mở phong thư đó ra, phát hiện bên trong quả nhiên là một xấp ảnh dày cộm. Trên mỗi một bức ảnh đều là hình ảnh cơ thể nổi bật của một người đàn ông không mặc quần áo. Nhìn bối cảnh, chắc là trên giường lớn của một khách sạn nào đó.
“Đây là...“.
Hà Tư Ca xem mấy lần, nhận ra người đàn ông trong ảnh chính là Phó Cẩm Hành. Hắn đang say giấc nồng, không một mảnh vải che thân. Nghe đồn rằng... người nổi tiếng sợ nhất là ảnh bất nhã! “Sao vậy, thưởng thức tác phẩm chụp ảnh của chính mình, không nhịn được mà hồi tưởng lại ký ức đó à?”
Thấy Hà Tư Ca xem nghiêm túc như vậy, Phó Cẩm Hành lại một lần nữa tràn ngập lửa giận, lớn tiếng chất vấn. Cô bỏ ảnh xuống, ngẩng đầu lên, nhìn hắn không chớp mắt: “Đây chắc chắn không phải là do tôi làm, anh đừng có vu khống cho tôi!”
Mình sao có thể làm ra loại chuyện này được?
Quá hoang đường rồi! Phó Cẩm Hành tức quá bật cười: “Tôi thật không thể ngờ, bây giờ đến cả những lời như vậy cô cũng có thể nói ra được đấy!” Nói xong, ánh mắt hắn đột nhiên trở nên cực kỳ u ám, đôi tay to lớn cũng bắt đầu cởi bộ đồ ngủ trên người ra. Hà Tư Ca hoảng hốt, lẩm bẩm hỏi: “Anh muốn làm gì? Anh, anh đừng có qua đây! Tôi sẽ gọi người đó!”
Bị câu nói ấu trĩ của cô chọc cười, Phó Cẩm Hành giống như một con báo săn mồi, động tác cực kỳ mau lẹ. Hắn dùng tư thế tao nhã đẩy Hà Tư Ca ngã xuống, đôi môi dạo chơi trên xương quai xanh của cô.
“Gọi người? Đây là nhà tôi, tôi sống một mình ở đây. Lát nữa cô có gào thể nào cũng được, yên tâm đi.”
Nói xong, Phó Cẩm Hành đã lột bỏ quần áo của mình, sau đó chuyển qua cởi áo sơ mi và váy trên người Hà Tư Ca.
Cô không ngừng vùng vẫy: “Khốn khiếp! Buông tôi ra! Tôi đã nói rồi, những bức ảnh đó không liên quan gì tới tôi cả! A...”
Không để Hà Tư Ca có cơ hội giải thích, Phó Cẩm Hành đã hung hãn chặn đứng cái miệng nhỏ của cô lại. Hắn dùng lực mút cắn, vuốt ve hai cánh môi mềm mại đáng thương của cô, cho đến khi nếm được mùi vị máu tanh. Sự sợ hãi cực lớn đã khiến nước mắt Hà Tư Ca điên cuồng rơi ra. Thậm chí cô còn bị dọa đến mức gần như quên mất phải vùng vẫy, chỉ có thể mặc người ta xâu xé.
Không đợi cô chuẩn bị xong, Phó Cẩm Hành đã thân mật áp sát một cách điên cuồng.
Hà Tư Ca hét lên chói tai: “Cút ra...”
Cơ thể đau đớn cuộn tròn lại, không thể ẩn náu, chỉ có thể bị động chịu đựng.
“Phối hợp như vậy, còn nói mình không để tiện?”
Trong lúc giằng co, Phó Cẩm Hành không quên dùng những lời lẽ tồi tệ nhất để chế giễu người phụ nữ dưới thân mình.
Nhìn thấy bộ dạng nước mắt vòng quanh của cô, hắn lại nảy sinh một loại cảm giác thương xót.
Phẫn nộ lật Hà Tư Ca qua một bên, Phó Cẩm Hành không muốn nhìn thấy khuôn mặt đáng thương đó nữa, hợp hai thành một.
“Người phụ nữ như cô miệng lưỡi toàn lời dối trá!”
Nhìn từ phía sau, hai bên xương bả vai của cô giống như hai cánh bướm, mềm mại mà yếu ớt, bị chạm vào nhanh nhẹn muốn bay, khiến hắn hận không thể tự tay bẻ gãy cánh cổ. “Đùa giỡn tôi quay vòng vòng khiến cô thấy rất vui đúng không? Vậy bây giờ tôi có khiến cô vui không, hả?”
Tóm lấy cánh tay cô, Phó Cẩm Hành lạnh lùng chất vấn.
Hà Tư Ca không nói ra lời, thấy vậy, hắn đưa một cái máy ảnh qua. “Không phải là cô có niềm đam mê đặc biệt này sao? Chụp đi, có cần chụp vài kiểu đặc tả không? Chỉ cần cô chụp rồi, tôi sẽ gửi nó ra ngoài cho mọi người cùng xem vị thiên kim tiểu thư nhà họ Hà này chuẩn mực đến đâu!” Phó Cẩm Hành nhếch mép lên, dồn lực, nắm lấy tay Hà Tư Ca bắt cô bấm nút chụp ảnh.
Không cần nghĩ ngợi gì, Hà Tư Ca dùng chút sức lực còn lại hất văng chiếc máy ảnh đi!
“Đồ điên!”
Giọng cô khàn đặc, đầu tóc xộc xệch, nước mắt dính đầy trên mặt.
“Tôi chỉ là muốn làm lại một lần nữa chuyện cô đã làm với tôi mà thôi!”
Phó Cẩm Hành nghiên chặt răng, thấp giọng lên án. “Anh nhận nhầm người rồi! Tôi không phải là Nhan Nhan gì đó của anh cả!” Dưới tình thế cấp bách, Hà Tư Ca chỉ có thể lớn tiếng gào lên, hy vọng có thể kêu gọi lương tri của hắn đừng có tiếp tục sai lầm thêm nữa. Một tay túm chặt chiếc cằm nhỏ xinh của cô, trong nụ cười của Phó Cẩm Hành tràn đầy vẻ khát máu. Hắn rong ruổi trên thân thể cô giống như sự tồn tại của một Đế vương. “Là cô nhầm rồi, cô chính là Nhan Nhan, Nhan Nhan người đã chủ động lừa gạt tối đó!”
Tại cô ù đi, mắt hoa lên, Hà Tư Ca lại một lần nữa rơi vào trạng thái hôn mê.
\r\n