Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 4
Ai ngờ hắn chỉ muốn chỉnh lại bảng tên gắn trước ngực Hà Tư Ca mà thôi. 4 - Phó Cẩm Hành đọc từng chữ nhỏ khắc trên đó: “Trung tâm tổ chức tiệc cưới Ái Đô, nhà kế hoạch cao cấp, Hà Tư Ca...”
Nhìn thấy ba chữ cuối cùng, vẻ mặt mới có chút dịu dàng vừa rồi của hắn lập tức trở nên tàn bạo!
Trong đáy mắt Phó Cẩm Hành nổi lên một vòng xoáy màu đen đáng sợ. Cảm giác nghi ngờ và khó hiểu vẫn luôn thường trực trong lòng hắn trước đó cuối cùng cũng đã có câu trả lời.
Thì ra, quan tâm quá hóa loạn, giận quá mất khôn là có thật. Tất cả những chuyện nhiều năm như vậy hắn không thể hiểu cũng không thể điều tra rõ ràng được đều đã được giải thích hết trong thời khắc này!
Hóa ra Nhan Nhan chính là Hà Tư Ca, chẳng trách!
Cô dùng thân phận “Nhan Nhan” để tiếp cận hắn, hãm hại hắn ép hắn phải chủ động hủy hôn, chính là vì để có thể không cần dùng thân phận thật “Hà Tư Ca” để kết hôn với hắn! Phẫn nộ dâng trào, Phó Cẩm Hành dứt đứt bảng tên của Hà Tư Ca ra, nắm chặt trong lòng bàn tay. >Ghim băng gắn phía sau bảng tên đâm rách lòng bàn tay hẳn, do dùng lực mạnh mà máu tươi rướm ra từng giọt, nhưng hình như hắn hoàn toàn không hề cảm thấy gì!
Hà Tư Ca ngẩng đầu lên, bị vẻ mặt của hắn dọa cho một trận.
Đang lúc căng thẳng, trợ lý hớt hơ hớt hải chạy đến đưa chiếc nhẫn trả lại cho Hà Tư Ca.
Vừa rồi lúc hôn lễ mới bắt đầu, phù rể đã không cẩn thận làm mất chiếc nhẫn, tuy không phải là nhẫn kim cương thật, chỉ là đồ mô phỏng dùng để làm lễ thôi nhưng mọi người cũng bị một phen hoảng loạn.
May mà Hà Tư Ca đã tháo ngay chiếc nhẫn trên tay mình ra, cầm đi ứng cứu.
“Cô Hà, may mà có chiếc nhẫn của cô cứu cánh! Cô mau đeo nhẫn vào đi, đây chắc chắn là nhẫn anh Tưởng tặng cho cô đúng không.”
Trợ lý thật thà suy đoán, hình như không ý thức được tình hình đang không đúng. Hà Tư Ca chỉ đành lặng lẽ giơ tay ra nhận lấy chiếc nhẫn.
Lúc cô vào Ái Đô làm được tròn một năm đã nghiến răng nghiến lợi dùng tiền thưởng cuối năm mua tặng chiếc nhẫn này cho bản thân. “Anh Tưởng...” Phó Cẩm Hành nghiền ngẫm nhắc lại hai chữ này một lần. Nếu ánh mắt có thể giết được người, thì không còn nghi ngờ gì nữa, Hà Tư Ca cô đã chết trăm nghìn lần rồi.
Cô tự thấy rằng mình không phải là một cô gái nhút nhát, nhưng dưới ánh nhìn của hắn, toàn thân cô đã run rẩy hết lên. Phát giác được sự sợ hãi của Hà Tư Ca, một cô đồng nghiệp có quan hệ tốt với cô chỉ đành nhắm mắt bất chấp nói: “Anh này, nếu như anh đến để tham gia hôn lễ, vậy thì xin mời vào trong đại sảnh. Nếu không phải thì chúng tôi phải gọi bảo vệ của khách sạn đến!” Phó Cẩm Hành gật đầu đáp: “Không cần đâu, tôi đã vô cùng hài lòng về thu hoạch ngày hôm nay rồi.” Nói xong, hắn xòe bàn tay ra, để mặc bảng tên đã méo mó rơi tự do xuống đất, phát ra tiếng kêu lanh lảnh.
Tạm biệt, cô Hà, nhất định chúng ta sẽ còn gặp lại.” Phó Cẩm Hành nghiến răng nghiến lợi nói. Hắn dẫn theo trợ lý vội vàng rời đi. Xung quanh khu vực đăng ký tên lại khôi phục sự yên tĩnh như cũ.
Hà Tư Ca bị mồ hôi lạnh làm ướt hết lưng.
“Cô Hà... tôi đỡ cô lên phòng trên tầng nghỉ ngơi nhé!” Trợ lý vội vàng đỡ lấy cô đi về phía thang máy. Về đến phòng của mình, Hà Tư Ca đứng trước gương. Trên cổ cô có vết tay màu đỏ rõ rệt.
Người đàn ông đó thật sự muốn cô chết, Hà Tư Ca không còn nghi ngờ gì nữa.
Hắn không ngừng gọi cô là “Nhan Nhan”, điều này khiến cô vô cùng ngạc nhiên.
Là một kẻ điên, hay chỉ đơn thuần là nhận nhầm người thôi?
Hà Tư Ca thật sự không nghĩ ra được.
Cô tắm nước nóng rồi nằm vật xuống giường.
Công việc với cường độ cao liên tiếp mấy ngày liền khiến Hà Tư Ca vô cùng mệt mỏi, cơ thể đã quá tải. >Vừa đặt lưng xuống giường, cô đã ngủ thiếp đi. Không ngờ ngay cả trong giấc mơ, cô cũng không được yên thân. Vì người đàn ông đó... người đàn ông tên Phó Cẩm Hành đó đã xuất hiện trong giấc mơ của cô! Hắn cưỡng ép cô phải cùng mây mưa với hắn.
“Không, tôi không quen biết anh, tôi cũng không phải Nhan Nhan nào cả! Tránh ra, anh tránh ra!” Hà Tư Ca liều mạng lui về phía sau, thế nhưng hai chân lại giống như mọc rễ, không thể nhúc nhích. Cô cảm thấy không thở nổi, ngực khó chịu như có một tảng đá lớn đang đè lên.
“Không...”
Lại là một tiếng hét chói tai, Hà Tư Ca bừng tỉnh. Phải mất mấy giây cô mới có thể bình tĩnh lại được, cúi đầu xuống phát hiện một cánh tay của mình đè lên trên ngực, chẳng trách cô lại mơ thấy ác mộng.
Một tia sáng lọt qua khe rèm cửa sổ dày chiếu vào trong phòng, Hà Tư Ca sờ tìm điện thoại xem giờ, mới phát hiện đã là hơn chín giờ sáng rồi. Đánh răng rửa mặt xong, cô thu dọn hành lý, chuẩn bị bay về thành phố Nam Bình. Một vài đồng nghiệp vẫn còn đang ở bên này xử lý các công việc sau hôn lễ, nhưng Hà Tư Ca không cần phải ở lại nữa, cô có thể về trước. Không ngờ cô lại bị chặn lại ở cửa lên máy bay.
“Xin lỗi, thưa cô, vé máy bay của cô có chút vấn đề, tạm thời không thể lên máy bay được. Mời cô đi theo tôi.”
Một nhân viên mặc đồng phục hậu cần mặt đất khách sáo nói với Hà Tư Ca. Cô ngây người: “Sao có thể “
Đối phương mỉm cười, nhưng không thỏa hiệp.
Hà Tư Ca chỉ đành kéo theo hành lý đi ra ngoài cùng với anh ta. Bọn họ đi qua cửa kiểm tra an toàn, càng lúc càng đến gần đại sảnh sân bay.
“Còn phải đi bao xa nữa?”
Hà Tư Ca mù mờ, vội vàng hỏi.
Đúng vào lúc cô chẳng hiểu gì thì nhìn thấy hai người đàn ông đứng ở cách đó không xa, chính là Phó Cẩm Hành và trợ lý của hắn. “Anh Phó, đã đưa người đến rồi.”
Người đàn ông đi ở phía trước Hà Tư Ca đột nhiên mở miệng nói.
Phó Cẩm Hành gật đầu, khoát tay, ra hiệu cho anh ta có thể rời đi. “Chuyện của tôi và cô vẫn chưa giải quyết xong, cô đã định chạy rồi à?”
Hắn bước nhanh đến chỗ cô, dùng một tay ôm chặt lấy eo Hà Tư Ca, giọng nói u ám, vẻ mặt hung ác nhìn cô.
Cánh tay khỏe mạnh đó siết chặt lấy cô, Hà Tư Ca cố gắng vùng vẫy mấy lần, phát hiện mình căn bản không thể cựa quậy được.
Từ góc độ người ngoài nhìn vào sẽ chỉ nghĩ đây là một đôi nam nữ đang tình tứ thân mật mà thôi.
Trợ lý đứng bên cạnh lặng lẽ nhận lấy hành lý trong tay Hà Tư Ca. “Buông tôi ra!” Ý thức được tất cả chuyện này đều là do Phó Cẩm Hành giở trò quỷ, Hà Tư Ca nổi trận lôi đình, thấp giọng gầm lên: “Anh nghe không hiểu tiếng người à? Tôi không quen anh! Anh quấy rối đến tự do thân thể của tôi, đây là phạm pháp!” Hai từ cuối cùng đã hoàn toàn kích động Phó Cẩm Hành, chỉ thấy hắn tóm lấy vai Hà Tư Ca, vừa lôi vừa kéo cô đi thẳng ra khỏi đại sảnh sân bay.
Một chiếc xe dài màu đen sang trọng dừng ở trước sảnh, cửa xe đang mở. Phó Cẩm Hành dùng lực mạnh nhét thẳng Hà Tư Ca vào trong xe.
Sau đó, hắn cũng cúi đầu ngồi vào trong. >Suốt cả quá trình, Phó Cẩm Hành luôn dùng tay ấn lên cơ thể Hà Tư Ca, khống chế lấy cô.
Cô gào lên như phát điên: “Buông tôi ra! Cứu tôi với! Có ai không!”
Phó Cẩm Hành nghe thấy thế càng khó chịu, lại không giơ tay ra bịt lấy miệng Hà Tư Ca mà dứt khoát rướn người lên, dùng miệng chặn miệng cô lại.
“A!”
Cô không phải là một người biết nhẫn nhục chịu đựng, vừa ý thức được hắn muốn làm gì, Hà Tư Ca đã mở miệng cắn hắn một cái thật mạnh! Môi bị đau, đôi mắt sâu thẳm đen láy của Phó Cẩm Hành đột nhiên có thít lại giống như một con thú hoang sắp nổi giận.
“Nhan Nhan, vẫn dùng chiêu này à?”
Hắn cười giễu cợt, tuy nhiên ý cười lại không đến được đáy mắt, giọng hắn cũng vô cùng lạnh lùng. >Phó Cẩm Hành Giơ một tay lên đập mạnh vào gáy Hà Tư Ca!
Cô lập tức trừng to mắt!
Tiếp sau đó, chỉ nhìn thấy Hà Tư Ca nhắm hai mắt lại, người mềm nhũn đổ ra sau. Phó Cẩm Hành thuận thế ôm trọn lấy cơ thể thơm mềm này.
Xa cách đã lâu, thế nhưng cảm giác hình như vẫn giống như trong ký ức, cảm giác khô nóng nhiều năm chưa từng có gần như đã tràn ngập cơ thể Phó Cẩm Hành trong khoảnh khắc này.
“Cô không chạy được nữa đâu, đổ lừa gạt.”
Hắn giống như một con thú hoang đang nhe nanh.
\r\n
Nhìn thấy ba chữ cuối cùng, vẻ mặt mới có chút dịu dàng vừa rồi của hắn lập tức trở nên tàn bạo!
Trong đáy mắt Phó Cẩm Hành nổi lên một vòng xoáy màu đen đáng sợ. Cảm giác nghi ngờ và khó hiểu vẫn luôn thường trực trong lòng hắn trước đó cuối cùng cũng đã có câu trả lời.
Thì ra, quan tâm quá hóa loạn, giận quá mất khôn là có thật. Tất cả những chuyện nhiều năm như vậy hắn không thể hiểu cũng không thể điều tra rõ ràng được đều đã được giải thích hết trong thời khắc này!
Hóa ra Nhan Nhan chính là Hà Tư Ca, chẳng trách!
Cô dùng thân phận “Nhan Nhan” để tiếp cận hắn, hãm hại hắn ép hắn phải chủ động hủy hôn, chính là vì để có thể không cần dùng thân phận thật “Hà Tư Ca” để kết hôn với hắn! Phẫn nộ dâng trào, Phó Cẩm Hành dứt đứt bảng tên của Hà Tư Ca ra, nắm chặt trong lòng bàn tay. >Ghim băng gắn phía sau bảng tên đâm rách lòng bàn tay hẳn, do dùng lực mạnh mà máu tươi rướm ra từng giọt, nhưng hình như hắn hoàn toàn không hề cảm thấy gì!
Hà Tư Ca ngẩng đầu lên, bị vẻ mặt của hắn dọa cho một trận.
Đang lúc căng thẳng, trợ lý hớt hơ hớt hải chạy đến đưa chiếc nhẫn trả lại cho Hà Tư Ca.
Vừa rồi lúc hôn lễ mới bắt đầu, phù rể đã không cẩn thận làm mất chiếc nhẫn, tuy không phải là nhẫn kim cương thật, chỉ là đồ mô phỏng dùng để làm lễ thôi nhưng mọi người cũng bị một phen hoảng loạn.
May mà Hà Tư Ca đã tháo ngay chiếc nhẫn trên tay mình ra, cầm đi ứng cứu.
“Cô Hà, may mà có chiếc nhẫn của cô cứu cánh! Cô mau đeo nhẫn vào đi, đây chắc chắn là nhẫn anh Tưởng tặng cho cô đúng không.”
Trợ lý thật thà suy đoán, hình như không ý thức được tình hình đang không đúng. Hà Tư Ca chỉ đành lặng lẽ giơ tay ra nhận lấy chiếc nhẫn.
Lúc cô vào Ái Đô làm được tròn một năm đã nghiến răng nghiến lợi dùng tiền thưởng cuối năm mua tặng chiếc nhẫn này cho bản thân. “Anh Tưởng...” Phó Cẩm Hành nghiền ngẫm nhắc lại hai chữ này một lần. Nếu ánh mắt có thể giết được người, thì không còn nghi ngờ gì nữa, Hà Tư Ca cô đã chết trăm nghìn lần rồi.
Cô tự thấy rằng mình không phải là một cô gái nhút nhát, nhưng dưới ánh nhìn của hắn, toàn thân cô đã run rẩy hết lên. Phát giác được sự sợ hãi của Hà Tư Ca, một cô đồng nghiệp có quan hệ tốt với cô chỉ đành nhắm mắt bất chấp nói: “Anh này, nếu như anh đến để tham gia hôn lễ, vậy thì xin mời vào trong đại sảnh. Nếu không phải thì chúng tôi phải gọi bảo vệ của khách sạn đến!” Phó Cẩm Hành gật đầu đáp: “Không cần đâu, tôi đã vô cùng hài lòng về thu hoạch ngày hôm nay rồi.” Nói xong, hắn xòe bàn tay ra, để mặc bảng tên đã méo mó rơi tự do xuống đất, phát ra tiếng kêu lanh lảnh.
Tạm biệt, cô Hà, nhất định chúng ta sẽ còn gặp lại.” Phó Cẩm Hành nghiến răng nghiến lợi nói. Hắn dẫn theo trợ lý vội vàng rời đi. Xung quanh khu vực đăng ký tên lại khôi phục sự yên tĩnh như cũ.
Hà Tư Ca bị mồ hôi lạnh làm ướt hết lưng.
“Cô Hà... tôi đỡ cô lên phòng trên tầng nghỉ ngơi nhé!” Trợ lý vội vàng đỡ lấy cô đi về phía thang máy. Về đến phòng của mình, Hà Tư Ca đứng trước gương. Trên cổ cô có vết tay màu đỏ rõ rệt.
Người đàn ông đó thật sự muốn cô chết, Hà Tư Ca không còn nghi ngờ gì nữa.
Hắn không ngừng gọi cô là “Nhan Nhan”, điều này khiến cô vô cùng ngạc nhiên.
Là một kẻ điên, hay chỉ đơn thuần là nhận nhầm người thôi?
Hà Tư Ca thật sự không nghĩ ra được.
Cô tắm nước nóng rồi nằm vật xuống giường.
Công việc với cường độ cao liên tiếp mấy ngày liền khiến Hà Tư Ca vô cùng mệt mỏi, cơ thể đã quá tải. >Vừa đặt lưng xuống giường, cô đã ngủ thiếp đi. Không ngờ ngay cả trong giấc mơ, cô cũng không được yên thân. Vì người đàn ông đó... người đàn ông tên Phó Cẩm Hành đó đã xuất hiện trong giấc mơ của cô! Hắn cưỡng ép cô phải cùng mây mưa với hắn.
“Không, tôi không quen biết anh, tôi cũng không phải Nhan Nhan nào cả! Tránh ra, anh tránh ra!” Hà Tư Ca liều mạng lui về phía sau, thế nhưng hai chân lại giống như mọc rễ, không thể nhúc nhích. Cô cảm thấy không thở nổi, ngực khó chịu như có một tảng đá lớn đang đè lên.
“Không...”
Lại là một tiếng hét chói tai, Hà Tư Ca bừng tỉnh. Phải mất mấy giây cô mới có thể bình tĩnh lại được, cúi đầu xuống phát hiện một cánh tay của mình đè lên trên ngực, chẳng trách cô lại mơ thấy ác mộng.
Một tia sáng lọt qua khe rèm cửa sổ dày chiếu vào trong phòng, Hà Tư Ca sờ tìm điện thoại xem giờ, mới phát hiện đã là hơn chín giờ sáng rồi. Đánh răng rửa mặt xong, cô thu dọn hành lý, chuẩn bị bay về thành phố Nam Bình. Một vài đồng nghiệp vẫn còn đang ở bên này xử lý các công việc sau hôn lễ, nhưng Hà Tư Ca không cần phải ở lại nữa, cô có thể về trước. Không ngờ cô lại bị chặn lại ở cửa lên máy bay.
“Xin lỗi, thưa cô, vé máy bay của cô có chút vấn đề, tạm thời không thể lên máy bay được. Mời cô đi theo tôi.”
Một nhân viên mặc đồng phục hậu cần mặt đất khách sáo nói với Hà Tư Ca. Cô ngây người: “Sao có thể “
Đối phương mỉm cười, nhưng không thỏa hiệp.
Hà Tư Ca chỉ đành kéo theo hành lý đi ra ngoài cùng với anh ta. Bọn họ đi qua cửa kiểm tra an toàn, càng lúc càng đến gần đại sảnh sân bay.
“Còn phải đi bao xa nữa?”
Hà Tư Ca mù mờ, vội vàng hỏi.
Đúng vào lúc cô chẳng hiểu gì thì nhìn thấy hai người đàn ông đứng ở cách đó không xa, chính là Phó Cẩm Hành và trợ lý của hắn. “Anh Phó, đã đưa người đến rồi.”
Người đàn ông đi ở phía trước Hà Tư Ca đột nhiên mở miệng nói.
Phó Cẩm Hành gật đầu, khoát tay, ra hiệu cho anh ta có thể rời đi. “Chuyện của tôi và cô vẫn chưa giải quyết xong, cô đã định chạy rồi à?”
Hắn bước nhanh đến chỗ cô, dùng một tay ôm chặt lấy eo Hà Tư Ca, giọng nói u ám, vẻ mặt hung ác nhìn cô.
Cánh tay khỏe mạnh đó siết chặt lấy cô, Hà Tư Ca cố gắng vùng vẫy mấy lần, phát hiện mình căn bản không thể cựa quậy được.
Từ góc độ người ngoài nhìn vào sẽ chỉ nghĩ đây là một đôi nam nữ đang tình tứ thân mật mà thôi.
Trợ lý đứng bên cạnh lặng lẽ nhận lấy hành lý trong tay Hà Tư Ca. “Buông tôi ra!” Ý thức được tất cả chuyện này đều là do Phó Cẩm Hành giở trò quỷ, Hà Tư Ca nổi trận lôi đình, thấp giọng gầm lên: “Anh nghe không hiểu tiếng người à? Tôi không quen anh! Anh quấy rối đến tự do thân thể của tôi, đây là phạm pháp!” Hai từ cuối cùng đã hoàn toàn kích động Phó Cẩm Hành, chỉ thấy hắn tóm lấy vai Hà Tư Ca, vừa lôi vừa kéo cô đi thẳng ra khỏi đại sảnh sân bay.
Một chiếc xe dài màu đen sang trọng dừng ở trước sảnh, cửa xe đang mở. Phó Cẩm Hành dùng lực mạnh nhét thẳng Hà Tư Ca vào trong xe.
Sau đó, hắn cũng cúi đầu ngồi vào trong. >Suốt cả quá trình, Phó Cẩm Hành luôn dùng tay ấn lên cơ thể Hà Tư Ca, khống chế lấy cô.
Cô gào lên như phát điên: “Buông tôi ra! Cứu tôi với! Có ai không!”
Phó Cẩm Hành nghe thấy thế càng khó chịu, lại không giơ tay ra bịt lấy miệng Hà Tư Ca mà dứt khoát rướn người lên, dùng miệng chặn miệng cô lại.
“A!”
Cô không phải là một người biết nhẫn nhục chịu đựng, vừa ý thức được hắn muốn làm gì, Hà Tư Ca đã mở miệng cắn hắn một cái thật mạnh! Môi bị đau, đôi mắt sâu thẳm đen láy của Phó Cẩm Hành đột nhiên có thít lại giống như một con thú hoang sắp nổi giận.
“Nhan Nhan, vẫn dùng chiêu này à?”
Hắn cười giễu cợt, tuy nhiên ý cười lại không đến được đáy mắt, giọng hắn cũng vô cùng lạnh lùng. >Phó Cẩm Hành Giơ một tay lên đập mạnh vào gáy Hà Tư Ca!
Cô lập tức trừng to mắt!
Tiếp sau đó, chỉ nhìn thấy Hà Tư Ca nhắm hai mắt lại, người mềm nhũn đổ ra sau. Phó Cẩm Hành thuận thế ôm trọn lấy cơ thể thơm mềm này.
Xa cách đã lâu, thế nhưng cảm giác hình như vẫn giống như trong ký ức, cảm giác khô nóng nhiều năm chưa từng có gần như đã tràn ngập cơ thể Phó Cẩm Hành trong khoảnh khắc này.
“Cô không chạy được nữa đâu, đổ lừa gạt.”
Hắn giống như một con thú hoang đang nhe nanh.
\r\n
Bình luận facebook