Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
gap-dung-luc-yeu-dung-nguoi-65.txt
Chương 66: Bị cường thế cướp đoạt
Đến chân chung cư, Hà Tư Ca thút thít lấy điện thoại ra, thanh toán tiền xe.
Cô vừa định đẩy cửa xe ra, tài xế ngồi ở ghế trước đã đưa cho cô một cây kẹo mút: “Đừng khóc nữa, đây là kẹo chú mua cho con gái chú, chia cho cháu một cái. Cô gái nhỏ rất2tốt, chăm chỉ làm việc, hiếu thuận với ba mẹ, đừng suốt ngày khóc sướt mướt vì đàn ông. Haiz, sau này nếu ai bắt nạt con gái chủ, chú sẽ đánh hắn gãy chân...”
Hà Tư Ca do dự một lúc, vẫn giơ tay nhận lấy: “Cảm ơn bác tài” Cô siết chặt cây kẹo mút kia, đứng8ở ven đường rất lâu, cuối cùng vẫn lấy lại tinh thần, đi vào cổng chung cư. Ấn dấu vân tay, Hà Tư Ca hít sâu một hơi, đẩy cửa nhà ra. Thấy Phó Cẩm Hành ngồi trên sô pha, cô ngẩn ra, sau đó hoảng sợ. Cô tưởng là Phó Cẩm Hành nên ở công ty mới6đúng.
“Anh... anh không đến công ty à?”
Hà Tư Ca đứng ở cửa, giọng khàn khàn, ngập ngừng hỏi hắn. Thật ra, từ lúc cô mở cửa, Phó Cẩm Hành đã nghe thấy rồi.
Nhưng hắn vẫn ngồi trên số pha, không hề nhúc nhích.
Thấy hắn không để ý đến mình, Hà Tư Ca khom người thay giày, vẫn cầm3cây kẹo mút tài xế taxi cho mình trong tay. Ý tốt đến từ người xa lạ luôn làm người ta cảm thấy vô cùng ấm áp. Đúng lúc Hà Tư Ca cởi giày, chuẩn bị thay dép, trước mắt cô đột nhiên tối lại. Cô ngẩng đầu lên, đối diện với một đôi mắt tràn đầy lửa5giận.
“Cô đi đầu về?”
Phó Cẩm Hành đè nén tâm trạng, trầm giọng hỏi. Cô lại cúi đầu xuống, tiếp tục cởi giày.
“À, đi ra ngoài một chút.”
Hà Tư Ca thừa nhận, mình không nói thật.
Bởi vì cô thật sự không biết phải trả lời câu hỏi này thế nào.
Chẳng lẽ phải nói thật với Phó Cẩm Hành, rằng Tưởng Thành Hủ muốn dẫn cô cùng nhau bỏ trốn, mình đã đến sân bay gặp mặt anh rồi?
Bây giờ cô chỉ muốn yên tĩnh một mình. Ai ngờ, vừa dứt lời, Phó Cẩm Hành ẩn nhẫn đã lâu không nhịn được nữa, hắn giơ tay nắm lấy cổ tay Hà Tư Ca, kéo cô đến trước mặt mình!
Cô bị đau, xòe năm ngón tay ra, cây kẹo mút kia rơi xuống đất. “Anh làm gì thế hả?” Hà Tư Ca hét lên, cô lập tức cúi đầu xuống, muốn nhặt lấy. Thấy vậy, Phó Cẩm Hành giành trước một bước, dùng để giầy đạp mạnh lên! Không chỉ như vậy, hắn còn cố ý dùng để giầy nghiền mấy cái. Phần kẹo mút tròn được gói bằng giấy màu bị đạp vỡ ra thành bốn năm miệng, nát vụn hết cả. “Phó Cẩm Hành, anh thật quá đáng!” Hà Tư Ca tức giận, giơ tay lên định đánh hắn, nhưng cô lại bị hắn tóm lấy cổ tay. Hai tay cô đều bị Phó Cẩm Hành nắm lấy, không thể động đậy. Nhìn đôi mắt sưng đỏ của cô, hắn cong khóe miệng tà ác lên, châm biếm: “Chỉ đơn giản là đi ra ngoài một chút thôi à? Tôi cho cô thêm một cơ hội nữa, tốt nhất cô hãy nói thật với tôi đi!” Hà Tư Ca đã quyết định, cô có thể không cùng Tưởng Thành Hủ cao chạy xa bay, nhưng cũng sẽ không để cho Phó Cẩm Hành biết chuyện này. “Có bản lĩnh thì anh tự đi tra đi.” Nói xong, cô cười lạnh, đầy vẻ khiêu khích nhìn về phía Phó Cẩm Hành.
Quả nhiên hắn ngẩn ra.
Hà Tư Ca nhân cơ hội rút tay minh ra, chạy thẳng về phòng ngủ, thuận thể đóng cửa phòng lại, khóa chặt. Cô cũng biết, chỉ là một cánh cửa mà thôi, không ngăn được Phó Cẩm Hành. Nhưng hắn lại thật sự không đuổi theo. Hà Tư Ca dựa vào tường, cắn chặt môi, mặc cho rằng hằn lên cánh môi mềm mại một đường rất sâu.
Chỉ có làm như vậy cô mới có thể khiến mình không khóc ra tiếng.
Hà Tư Ca dùng nước lạnh hất mạnh lên mặt mấy lần, rửa sạch hết nước mắt, ngay cả quần áo cũng không thay, cô dựa vào đầu giường, ngồi ngẩn ra. Cô nghĩ, không biết Tưởng Thành Hủ có ngoan ngoãn trở lại Nam Bình hay không.
Cô nghĩ, không biết cô Mạnh đó có phải là một người dễ sống chung không. Cô nghĩ, không biết rốt cuộc mình phải làm thế nào mới có thể giấu giếm đón Tân Tân đến Trung Hải. Cô nghĩ...
Vô số vấn đề quanh quẩn trong đầu có giống như những con chim đang kêu om sòm, ầm ĩ khiến Hà Tư Ca chỉ đành dùng hai tay ôm lấy đầu, nhắm mắt lại.
Đúng lúc này, cửa phòng “âm” một tiếng bị người đạp ra từ bên ngoài. Ngay sau đó, Phó Cẩm Hành nổi giận đùng đùng đi vào. Hắn đi thẳng đến bên giường, lôi Hà Tư Ca từ trên giường xuống giống như cách một con gà con! Cô bị ném xuống cái thảm cạnh giường, nửa ngày không bò dậy nổi. “Hà Tư Ca, cô có bản lĩnh thật đấy! Lại có thể dỗ được Tưởng Thành Hủ không cần cả gia đình, cùng cô bỏ trốn! Không phải hắn đích thân đến đón cô sao, sao cô còn không đi, hả?”
Phó Cẩm Hành cúi người xuống, dùng tay túm chặt lấy cằm Hà Tư Ca, ép cô ngẩng đầu lên, nhìn mình.
“Nói chuyện!”
Hắn hất mạnh một cái, Hà Tư Ca mất đi điểm chống đỡ, lại một lần nữa nằm bò lên thảm.
“Không phải cô chỉ muốn mọc ra một đôi cánh để bay khỏi đây hay sao? Trước mắt có một cái cơ hội tốt như vậy, tôi không tin cô lại quay về, nói, cô lại âm mưu cái gì hả?”
Sau khi biết chân tướng, Phó Cẩm Hành gần như không dám tin vào tai mình!
Một mặt, hắn kinh ngạc với quyết tâm phản kháng của Trưởng Thành Hủ. Mặt khác, hắn kinh ngạc vì Hà Tư Ca lại không cùng Tưởng Thành Hủ rời khỏi Trung Hải! Mặc dù nhìn cô hồn bay phách lạc, nhưng vẫn quay lại.
Chuyện này làm Phó Cẩm Hành cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, thậm chí cảm thấy là một âm mưu!
“Đúng, ngay cả nằm mơ tôi cũng muốn có thể thoát khỏi nanh vuốt ma quỷ của anh, bởi vì anh hận tôi, tôi hận anh, chúng ta oán hận lẫn nhau! Nếu như giết người không phạm pháp, tôi đã sớm đâm cho anh một nhát rồi!”
Hà Tư Ca miễn cưỡng chống nửa người lên, khoẻ mắt sắp nứt ra nhìn về phía Phó Cẩm Hành, khàn giọng gào lên.
Bởi vì khóc quá lâu, cổ họng cô đã khản đặc. “Cảm ơn sự thành thật của cô.”
Phó Cẩm Hành ngẩn ra một giây đồng hồ, ngay sau đó, hắn cười lên.
Dùng mắt thường cũng có thể thấy được tần suất khóe mắt hắn khẽ giật, mặc dù khóe miệng cong lên, nhưng đường nét cả khuôn mặt lại căng cứng, trong đôi mắt rét lạnh như đá càng không thấy một chút ý cười nào.
Đã sớm biết cô chán ghét hắn như vậy, nhưng không ngờ, thù hận lại sâu đến tận xương cốt thế này!
Yêu càng sâu, hận càng nhiều.
Bởi vì hắn chia rẽ cô và Tưởng Thành Hủ sao?
Nhân lúc Phó Cẩm Hành đang suy nghĩ, Hà Tư Ca trầy trật tìm lại sức lực, cô chậm rãi đứng lên khỏi thảm. Mặc dù thấp hơn hắn, nhưng cô vẫn cố gắng ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào người đàn ông đã tự tay cướp đoạt tất cả hạnh phúc của mình. “Biết tại sao tôi không đi không? Bởi vì tôi muốn ở lại, tận mắt nhìn anh đi đời nhà ma từng chút từng chút thể nào! Tưởng Thành Hủ yêu tôi, cho nên anh ấy muốn đưa tôi đi. Tôi cũng yêu anh ấy, cho nên tôi không thể đi cùng anh ấy. Loại người giống như anh có hiểu cái gì là yêu không? Không, anh không hiểu, bởi vì anh căn bản không xứng để hiểu! Mỗi một người phụ nữ tiếp cận anh đều chỉ vì nhìn trúng thân phận, địa vị, quyền lực của anh, trừ những thứ này ra, anh còn có cái gì nữa? Sức quyến rũ của bản thân sao? Ha!”
Hà Tư Ca nín nhịn quá lâu, nói hết một hơi.
Sau khi nói xong, cô còn chế giễu cười lớn một tiếng, tràn trề vui sướng!
Cho dù một giây tiếp theo, Phó Cẩm Hành có bẻ gãy cổ cô, cô cũng không có gì mà không nhắm mắt được nữa rồi! Nín nhịn trong lòng quá lâu, cho đến giờ phút này hoàn toàn bùng nổ! Hà Tư Ca đứng tại chỗ, yên lặng chờ chết. Cô nghĩ, sau khi nghe xong những lời này, Phó Cẩm Hành tuyệt đối sẽ có một loại kích động muốn giết chết cô. Trên thực tế, đúng là như vậy.
Thậm chí hắn đã giơ một tay ra, chụp lấy cần cổ mềm mại thon dài của cô. Chỉ cần dùng sức, hắn sẽ có thể giết chết cô. Nhưng sau mấy giây, Phó Cẩm Hành lại thu tay về. Không chỉ như vậy, sự tàn bạo khắp người hắn cũng hoàn toàn biến mất trong nháy mắt. Đúng lúc Hà Tư Ca cảm thấy vô cùng nghi ngờ, Phó Cẩm Hành lại mở miệng: “Muốn ép tôi tức giận, sau đó cho cô chết thống khoái đúng không? Đáng tiếc, tôi không phải là đứa trẻ con dễ dàng mắc lừa.”
Dùng một chút, hắn xoay xoay cổ tay, lại khẽ cười nói: “Chào mừng cô trở về, bà Phó. Hôm nay cô làm rất tốt, dù sao cô cũng là vợ tôi, nếu như chạy với người đàn ông khác thì còn ra thể thống gì nữa?” Phó Cẩm Hành xoay người, đi đến cửa, đóng chặt cửa phòng lại.
Đáng tiếc, khóa cửa đã bị hắn đạp hỏng, nhưng mà, không quan trọng.
Hẳn lại quay lại, vừa cởi quần áo trên người, vừa chậm rãi nói: “Trước giờ tôi là một người thưởng phạt phân minh, nếu cô đã nhận thức được đạo lý quan trọng, đương nhiên tôi phải thưởng cho cô...” Nhìn Phó Cẩm Hành, Hà Tư Ca lui về phía sau một bước, lại lui một bước nữa.
Cô quên sau lưng chính là giường lớn, ngã thẳng về phía sau. Ý cười của Phó Cẩm Hành càng sâu hơn: “Cô đúng là nhiệt tình chủ động đấy, đã biết nằm xuống rồi.”
Sắc mặt Hà Tư Ca trắng bệch, dùng cả tay cả chân muốn bò xuống giường.
Nhưng cái giường lớn như vậy, cô vừa nhúc nhích, Phó Cẩm Hành đã tóm lấy cô. Hắn cởi quần áo cô giống như bóc vỏ trứng gà, động tác tao nhã, không nhanh không chậm. Sau khi ý thức được mình không chạy thoát được nữa, Hà Tư Ca cắn môi, quyết định không cầu xin hắn. Nhìn vẻ mặt thấy chết không sờn của cô, hình như Phó Cẩm Hành càng vui vẻ hơn, hắn cúi đầu ngậm lấy cánh môi đã chảy máu của cô, khẽ mút. Hẳn liếm máu tiết ra từ vết thương, trong mắt như có một tia hung ác. Cô yêu Tưởng Thành Hủ, chính miệng cô nói vậy. Phó Cẩm Hành nghe rất rõ, đây là lần đầu tiên cô thừa nhận tình yêu đối với người đàn ông kia!
Chuyện này khiến hắn có một loại kích động muốn giết người!
“Anh là ác ma...”
Máu chảy ra từ môi đều bị hắn liếm sạch hết, Hà Tư Ca không nhịn được giật mình, cuối cùng khóc thành tiếng. Lúc tất cả kết thúc, Phó Cẩm Hành kiềm chế suy nghĩ muốn bể cô cùng đi tắm. Hắn không chút lưu tình rút ra khỏi cô, để lại một mình Hà Tư Ca nhếch nhác trên giường.
Cô trở mình, dùng hai cánh tay ôm lấy mình.
Sau khi bị cường thể cướp đoạt, tôn nghiêm của cô đã không còn tồn tại, cơ thể cũng đã đến cực hạn có thể chịu đựng. Cửa phòng mở lớn, Hà Tư Ca láng máng nghe thấy Phó Cẩm Hành đang nói chuyện điện thoại.
“Cần gì phải đi tìm nhà? Dù sao chỗ anh cũng dự một phòng ngủ, lúc nào em cũng có thể dọn đến đây... đương nhiên, đây là anh nói... cô ta có tư cách gì phản đối... cũng đúng, dù sao cô ta cũng là bà Phó, ha..”
Tiếng nói đến gần, Phó Cẩm Hành trần truồng cầm điện thoại, lại đi vào phòng ngủ.
“Bà Phó, thương lượng với cô một chuyện, ống nước chung cư Tiểu Phù ở bị hở, tôi định bảo cô ấy qua đây ở mấy hôm, hy vọng cô có thể đồng ý.” Hắn cười lạnh, hỏi thăm ý kiến của Hà Tư Ca.
Đến chân chung cư, Hà Tư Ca thút thít lấy điện thoại ra, thanh toán tiền xe.
Cô vừa định đẩy cửa xe ra, tài xế ngồi ở ghế trước đã đưa cho cô một cây kẹo mút: “Đừng khóc nữa, đây là kẹo chú mua cho con gái chú, chia cho cháu một cái. Cô gái nhỏ rất2tốt, chăm chỉ làm việc, hiếu thuận với ba mẹ, đừng suốt ngày khóc sướt mướt vì đàn ông. Haiz, sau này nếu ai bắt nạt con gái chủ, chú sẽ đánh hắn gãy chân...”
Hà Tư Ca do dự một lúc, vẫn giơ tay nhận lấy: “Cảm ơn bác tài” Cô siết chặt cây kẹo mút kia, đứng8ở ven đường rất lâu, cuối cùng vẫn lấy lại tinh thần, đi vào cổng chung cư. Ấn dấu vân tay, Hà Tư Ca hít sâu một hơi, đẩy cửa nhà ra. Thấy Phó Cẩm Hành ngồi trên sô pha, cô ngẩn ra, sau đó hoảng sợ. Cô tưởng là Phó Cẩm Hành nên ở công ty mới6đúng.
“Anh... anh không đến công ty à?”
Hà Tư Ca đứng ở cửa, giọng khàn khàn, ngập ngừng hỏi hắn. Thật ra, từ lúc cô mở cửa, Phó Cẩm Hành đã nghe thấy rồi.
Nhưng hắn vẫn ngồi trên số pha, không hề nhúc nhích.
Thấy hắn không để ý đến mình, Hà Tư Ca khom người thay giày, vẫn cầm3cây kẹo mút tài xế taxi cho mình trong tay. Ý tốt đến từ người xa lạ luôn làm người ta cảm thấy vô cùng ấm áp. Đúng lúc Hà Tư Ca cởi giày, chuẩn bị thay dép, trước mắt cô đột nhiên tối lại. Cô ngẩng đầu lên, đối diện với một đôi mắt tràn đầy lửa5giận.
“Cô đi đầu về?”
Phó Cẩm Hành đè nén tâm trạng, trầm giọng hỏi. Cô lại cúi đầu xuống, tiếp tục cởi giày.
“À, đi ra ngoài một chút.”
Hà Tư Ca thừa nhận, mình không nói thật.
Bởi vì cô thật sự không biết phải trả lời câu hỏi này thế nào.
Chẳng lẽ phải nói thật với Phó Cẩm Hành, rằng Tưởng Thành Hủ muốn dẫn cô cùng nhau bỏ trốn, mình đã đến sân bay gặp mặt anh rồi?
Bây giờ cô chỉ muốn yên tĩnh một mình. Ai ngờ, vừa dứt lời, Phó Cẩm Hành ẩn nhẫn đã lâu không nhịn được nữa, hắn giơ tay nắm lấy cổ tay Hà Tư Ca, kéo cô đến trước mặt mình!
Cô bị đau, xòe năm ngón tay ra, cây kẹo mút kia rơi xuống đất. “Anh làm gì thế hả?” Hà Tư Ca hét lên, cô lập tức cúi đầu xuống, muốn nhặt lấy. Thấy vậy, Phó Cẩm Hành giành trước một bước, dùng để giầy đạp mạnh lên! Không chỉ như vậy, hắn còn cố ý dùng để giầy nghiền mấy cái. Phần kẹo mút tròn được gói bằng giấy màu bị đạp vỡ ra thành bốn năm miệng, nát vụn hết cả. “Phó Cẩm Hành, anh thật quá đáng!” Hà Tư Ca tức giận, giơ tay lên định đánh hắn, nhưng cô lại bị hắn tóm lấy cổ tay. Hai tay cô đều bị Phó Cẩm Hành nắm lấy, không thể động đậy. Nhìn đôi mắt sưng đỏ của cô, hắn cong khóe miệng tà ác lên, châm biếm: “Chỉ đơn giản là đi ra ngoài một chút thôi à? Tôi cho cô thêm một cơ hội nữa, tốt nhất cô hãy nói thật với tôi đi!” Hà Tư Ca đã quyết định, cô có thể không cùng Tưởng Thành Hủ cao chạy xa bay, nhưng cũng sẽ không để cho Phó Cẩm Hành biết chuyện này. “Có bản lĩnh thì anh tự đi tra đi.” Nói xong, cô cười lạnh, đầy vẻ khiêu khích nhìn về phía Phó Cẩm Hành.
Quả nhiên hắn ngẩn ra.
Hà Tư Ca nhân cơ hội rút tay minh ra, chạy thẳng về phòng ngủ, thuận thể đóng cửa phòng lại, khóa chặt. Cô cũng biết, chỉ là một cánh cửa mà thôi, không ngăn được Phó Cẩm Hành. Nhưng hắn lại thật sự không đuổi theo. Hà Tư Ca dựa vào tường, cắn chặt môi, mặc cho rằng hằn lên cánh môi mềm mại một đường rất sâu.
Chỉ có làm như vậy cô mới có thể khiến mình không khóc ra tiếng.
Hà Tư Ca dùng nước lạnh hất mạnh lên mặt mấy lần, rửa sạch hết nước mắt, ngay cả quần áo cũng không thay, cô dựa vào đầu giường, ngồi ngẩn ra. Cô nghĩ, không biết Tưởng Thành Hủ có ngoan ngoãn trở lại Nam Bình hay không.
Cô nghĩ, không biết cô Mạnh đó có phải là một người dễ sống chung không. Cô nghĩ, không biết rốt cuộc mình phải làm thế nào mới có thể giấu giếm đón Tân Tân đến Trung Hải. Cô nghĩ...
Vô số vấn đề quanh quẩn trong đầu có giống như những con chim đang kêu om sòm, ầm ĩ khiến Hà Tư Ca chỉ đành dùng hai tay ôm lấy đầu, nhắm mắt lại.
Đúng lúc này, cửa phòng “âm” một tiếng bị người đạp ra từ bên ngoài. Ngay sau đó, Phó Cẩm Hành nổi giận đùng đùng đi vào. Hắn đi thẳng đến bên giường, lôi Hà Tư Ca từ trên giường xuống giống như cách một con gà con! Cô bị ném xuống cái thảm cạnh giường, nửa ngày không bò dậy nổi. “Hà Tư Ca, cô có bản lĩnh thật đấy! Lại có thể dỗ được Tưởng Thành Hủ không cần cả gia đình, cùng cô bỏ trốn! Không phải hắn đích thân đến đón cô sao, sao cô còn không đi, hả?”
Phó Cẩm Hành cúi người xuống, dùng tay túm chặt lấy cằm Hà Tư Ca, ép cô ngẩng đầu lên, nhìn mình.
“Nói chuyện!”
Hắn hất mạnh một cái, Hà Tư Ca mất đi điểm chống đỡ, lại một lần nữa nằm bò lên thảm.
“Không phải cô chỉ muốn mọc ra một đôi cánh để bay khỏi đây hay sao? Trước mắt có một cái cơ hội tốt như vậy, tôi không tin cô lại quay về, nói, cô lại âm mưu cái gì hả?”
Sau khi biết chân tướng, Phó Cẩm Hành gần như không dám tin vào tai mình!
Một mặt, hắn kinh ngạc với quyết tâm phản kháng của Trưởng Thành Hủ. Mặt khác, hắn kinh ngạc vì Hà Tư Ca lại không cùng Tưởng Thành Hủ rời khỏi Trung Hải! Mặc dù nhìn cô hồn bay phách lạc, nhưng vẫn quay lại.
Chuyện này làm Phó Cẩm Hành cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, thậm chí cảm thấy là một âm mưu!
“Đúng, ngay cả nằm mơ tôi cũng muốn có thể thoát khỏi nanh vuốt ma quỷ của anh, bởi vì anh hận tôi, tôi hận anh, chúng ta oán hận lẫn nhau! Nếu như giết người không phạm pháp, tôi đã sớm đâm cho anh một nhát rồi!”
Hà Tư Ca miễn cưỡng chống nửa người lên, khoẻ mắt sắp nứt ra nhìn về phía Phó Cẩm Hành, khàn giọng gào lên.
Bởi vì khóc quá lâu, cổ họng cô đã khản đặc. “Cảm ơn sự thành thật của cô.”
Phó Cẩm Hành ngẩn ra một giây đồng hồ, ngay sau đó, hắn cười lên.
Dùng mắt thường cũng có thể thấy được tần suất khóe mắt hắn khẽ giật, mặc dù khóe miệng cong lên, nhưng đường nét cả khuôn mặt lại căng cứng, trong đôi mắt rét lạnh như đá càng không thấy một chút ý cười nào.
Đã sớm biết cô chán ghét hắn như vậy, nhưng không ngờ, thù hận lại sâu đến tận xương cốt thế này!
Yêu càng sâu, hận càng nhiều.
Bởi vì hắn chia rẽ cô và Tưởng Thành Hủ sao?
Nhân lúc Phó Cẩm Hành đang suy nghĩ, Hà Tư Ca trầy trật tìm lại sức lực, cô chậm rãi đứng lên khỏi thảm. Mặc dù thấp hơn hắn, nhưng cô vẫn cố gắng ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào người đàn ông đã tự tay cướp đoạt tất cả hạnh phúc của mình. “Biết tại sao tôi không đi không? Bởi vì tôi muốn ở lại, tận mắt nhìn anh đi đời nhà ma từng chút từng chút thể nào! Tưởng Thành Hủ yêu tôi, cho nên anh ấy muốn đưa tôi đi. Tôi cũng yêu anh ấy, cho nên tôi không thể đi cùng anh ấy. Loại người giống như anh có hiểu cái gì là yêu không? Không, anh không hiểu, bởi vì anh căn bản không xứng để hiểu! Mỗi một người phụ nữ tiếp cận anh đều chỉ vì nhìn trúng thân phận, địa vị, quyền lực của anh, trừ những thứ này ra, anh còn có cái gì nữa? Sức quyến rũ của bản thân sao? Ha!”
Hà Tư Ca nín nhịn quá lâu, nói hết một hơi.
Sau khi nói xong, cô còn chế giễu cười lớn một tiếng, tràn trề vui sướng!
Cho dù một giây tiếp theo, Phó Cẩm Hành có bẻ gãy cổ cô, cô cũng không có gì mà không nhắm mắt được nữa rồi! Nín nhịn trong lòng quá lâu, cho đến giờ phút này hoàn toàn bùng nổ! Hà Tư Ca đứng tại chỗ, yên lặng chờ chết. Cô nghĩ, sau khi nghe xong những lời này, Phó Cẩm Hành tuyệt đối sẽ có một loại kích động muốn giết chết cô. Trên thực tế, đúng là như vậy.
Thậm chí hắn đã giơ một tay ra, chụp lấy cần cổ mềm mại thon dài của cô. Chỉ cần dùng sức, hắn sẽ có thể giết chết cô. Nhưng sau mấy giây, Phó Cẩm Hành lại thu tay về. Không chỉ như vậy, sự tàn bạo khắp người hắn cũng hoàn toàn biến mất trong nháy mắt. Đúng lúc Hà Tư Ca cảm thấy vô cùng nghi ngờ, Phó Cẩm Hành lại mở miệng: “Muốn ép tôi tức giận, sau đó cho cô chết thống khoái đúng không? Đáng tiếc, tôi không phải là đứa trẻ con dễ dàng mắc lừa.”
Dùng một chút, hắn xoay xoay cổ tay, lại khẽ cười nói: “Chào mừng cô trở về, bà Phó. Hôm nay cô làm rất tốt, dù sao cô cũng là vợ tôi, nếu như chạy với người đàn ông khác thì còn ra thể thống gì nữa?” Phó Cẩm Hành xoay người, đi đến cửa, đóng chặt cửa phòng lại.
Đáng tiếc, khóa cửa đã bị hắn đạp hỏng, nhưng mà, không quan trọng.
Hẳn lại quay lại, vừa cởi quần áo trên người, vừa chậm rãi nói: “Trước giờ tôi là một người thưởng phạt phân minh, nếu cô đã nhận thức được đạo lý quan trọng, đương nhiên tôi phải thưởng cho cô...” Nhìn Phó Cẩm Hành, Hà Tư Ca lui về phía sau một bước, lại lui một bước nữa.
Cô quên sau lưng chính là giường lớn, ngã thẳng về phía sau. Ý cười của Phó Cẩm Hành càng sâu hơn: “Cô đúng là nhiệt tình chủ động đấy, đã biết nằm xuống rồi.”
Sắc mặt Hà Tư Ca trắng bệch, dùng cả tay cả chân muốn bò xuống giường.
Nhưng cái giường lớn như vậy, cô vừa nhúc nhích, Phó Cẩm Hành đã tóm lấy cô. Hắn cởi quần áo cô giống như bóc vỏ trứng gà, động tác tao nhã, không nhanh không chậm. Sau khi ý thức được mình không chạy thoát được nữa, Hà Tư Ca cắn môi, quyết định không cầu xin hắn. Nhìn vẻ mặt thấy chết không sờn của cô, hình như Phó Cẩm Hành càng vui vẻ hơn, hắn cúi đầu ngậm lấy cánh môi đã chảy máu của cô, khẽ mút. Hẳn liếm máu tiết ra từ vết thương, trong mắt như có một tia hung ác. Cô yêu Tưởng Thành Hủ, chính miệng cô nói vậy. Phó Cẩm Hành nghe rất rõ, đây là lần đầu tiên cô thừa nhận tình yêu đối với người đàn ông kia!
Chuyện này khiến hắn có một loại kích động muốn giết người!
“Anh là ác ma...”
Máu chảy ra từ môi đều bị hắn liếm sạch hết, Hà Tư Ca không nhịn được giật mình, cuối cùng khóc thành tiếng. Lúc tất cả kết thúc, Phó Cẩm Hành kiềm chế suy nghĩ muốn bể cô cùng đi tắm. Hắn không chút lưu tình rút ra khỏi cô, để lại một mình Hà Tư Ca nhếch nhác trên giường.
Cô trở mình, dùng hai cánh tay ôm lấy mình.
Sau khi bị cường thể cướp đoạt, tôn nghiêm của cô đã không còn tồn tại, cơ thể cũng đã đến cực hạn có thể chịu đựng. Cửa phòng mở lớn, Hà Tư Ca láng máng nghe thấy Phó Cẩm Hành đang nói chuyện điện thoại.
“Cần gì phải đi tìm nhà? Dù sao chỗ anh cũng dự một phòng ngủ, lúc nào em cũng có thể dọn đến đây... đương nhiên, đây là anh nói... cô ta có tư cách gì phản đối... cũng đúng, dù sao cô ta cũng là bà Phó, ha..”
Tiếng nói đến gần, Phó Cẩm Hành trần truồng cầm điện thoại, lại đi vào phòng ngủ.
“Bà Phó, thương lượng với cô một chuyện, ống nước chung cư Tiểu Phù ở bị hở, tôi định bảo cô ấy qua đây ở mấy hôm, hy vọng cô có thể đồng ý.” Hắn cười lạnh, hỏi thăm ý kiến của Hà Tư Ca.
Bình luận facebook