• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full Hot Truyện Gặp Đúng Lúc, Yêu Đúng Người Full dịch (3 Viewers)

  • gap-dung-luc-yeu-dung-nguoi-561

Chương 562: Bắt giết




*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
83385.png

Xem ảnh 2
83385_2.png
Cô vẫn đứng yên.



“Thế nào, muốn cùng tôi tắm chung à? Nếu như cô có nhã hứng này, tôi cũng không phản đối.” Hắn nói xong, định bước qua.



Mộ Kính Nhất nhúc nhích, Hà Tư Ca lập tức hoảng sợ.



Cô vội vàng lui về phía sau hai bước, gấp gáp nói: “Không cần! Tôi không có ý đó! Tôi muốn tìm anh hỏi...” “Nói như vậy, là tôi hiểu lầm rồi à?” Mộ Kính Nhất cười lạnh hai tiếng: “Nếu ý cô không phải như ý tôi hiểu, vậy thì thật xin lỗi, thời gian của tôi vô cùng quý giá, không rảnh ở đây tán gẫu với cô.




Nhưng rõ ràng hắn vẫn nhanh hơn một bước, trực tiếp bóp cằm cô, khiến cô không thể cử động.

“Khuôn mặt xinh đẹp này, cũng biết bày ra vẻ mặt đau khổ như vậy, cô3thật sự khiến tôi giật mình.” Mộ Kính Nhất lẩm bẩm nói, hơn nữa ánh mắt có chút mơ màng.

“Ngoại trừ con trai và con gái của cô ra, cô có nóng ruột nóng gan vì ai khác như thế này không? Phó Cẩm Hành à? Nếu cậu ta chết, cô cũng sẽ đau lòng muốn chết như thế này sao?” Nói tới đây, hắn lập tức tăng thêm lực tay.

Hà Tư Ca cố nén cơn đau, không nên một tiếng.

Cô thả lỏng tay, tấm thẻ phòng kia rơi xuống đất.

Mời cô nhanh chóng rời đi, nếu không, tôi sẽ gọi điện thoại cho bảo vệ khách sạn, bảo bọn họ đưa cô ra ngoài.” Không nhìn Hà Tư Ca thêm một lần nào nữa, hắn làm ra vẻ như muốn đi lấy điện thoại.

“Đợi đã!”

Cô hét lên: “Anh cho tôi chút thời gian!2Nếu tôi đã tới đây, chắc chắn sẽ không nói đi là đi, anh nhất định phải nghe tôi nói!” Chỉ thấy cái tay cầm điện thoại bàn của Mộ Kính Nhất dừng lại giữa không trung vài giây, cuối cùng vẫn buông xuống.

“Nực cười, cô xông vào phòng của tôi, còn bảo tôi phải nghe cô nói?” Hắn hỏi ngược lại.

Hà Tư Ca liều một phen, dứt khoát hỏi Mộ Kinh Nhất: “Anh luôn biết chúng tôi đang nghiên cứu thuốc của anh, muốn tìm được loại thuốc thay thế, thoát khỏi sự khống chế của anh, có phải không? Sở dĩ anh án binh bất động, có phải đã sớm dự liệu được chúng tôi không thể nghiên cứu ra loại thuốc chính xác, hoặc là, ngay từ đầu anh đã cố tình, muốn dẫn chúng tôi đi sai hướng, thậm chí gieo3gió gặt bão?” Hai khả năng này, cho dù là cái nào trong đó, đối với bọn họ mà nói đều là trí mạng.

“Phụ nữ thông minh đúng là không dễ thương, không ai nói cho cô biết sao? Tôi tương đối thích cô ngốc nghếch một chút, không giống người phụ nữ tức giận như bây giờ.” Mộ Kính Nhất sờ cằm, chặc lưỡi nói.

“Anh thật quá đáng! Vì sao cứ nhất thiết phải nhằm vào một đứa trẻ vô tội, anh biến thái à?” Hà Tư Ca chỉ cảm thấy cơn giận dữ đang cuồn cuộn trong lòng, một ngọn lửa đang hừng hực bốc cháy, chỉ muốn xông lên, túm lấy hắn đấm cho hắn một cú thật mạnh.

Nhưng lý trí của cô nói với cô rằng, bây giờ vẫn chưa phải lúc.

“Chẳng phải có câu nói con cái là miếng9thịt cắt từ người cha mẹ à, muốn khiến một người mẹ đau đớn, tra tấn cô ta là không đủ, phải tra tấn con của cô ta, cô nói có đúng không? Tôi rất muốn xem thử xem, một người phụ nữ khi đau đớn nhất sẽ như thế nào, chẳng lẽ chính là như cô bây giờ à?” Mộ Kinh Nhất bước qua, hắn giơ tay ra, nhẹ nhàng vỗ vào má Hà Tư Ca.

Đương nhiên cô không để hắn chạm vào mình, lập tức tránh ra.

“Khuôn mặt xinh đẹp này, cũng biết bày ra vẻ mặt đau khổ như vậy, cô thật sự khiến tôi giật mình.” Mộ Kính Nhất lẩm bẩm nói, hơn nữa ánh mắt có chút mơ màng.



“Ngoại trừ con trai và con gái của cô ra, cô có nóng ruột nóng gan vì ai khác như thế này3không? Phó Cẩm Hành à? Nếu cậu ta chết, cô cũng sẽ đau lòng muốn chết như thế này sao?” Nói tới đây, hắn lập tức tăng thêm lực tay.



Hà Tư Ca cố nén cơn đau, không nên một tiếng.



Cô thả lỏng tay, tấm thẻ phòng kia rơi xuống đất.



Mộ Kính Nhất lập tức hoàn hồn lại, nhìn thấy cằm Hà Tư Ca đã bị mình bóp đỏ lên, hắn cũng hơi ngẩn người, buông tay ra.



“Cô không sao chứ?” Hắn hỏi.



Hà Tư Ca ngẩng đầu lên, nhìn hắn, không nói gì.



Cô nhìn ra phía sau Mộ Kính Nhất, sắc mặt đột nhiên thay đổi: “Sao anh cũng ở đây?” Mộ Kính Nhất theo bản năng quay đầu lại nhìn, Hà Tư Ca chính là chờ cơ hội này, cô nhanh chóng móc một chiếc chích điện phòng kẻ xấu từ trong túi ra, dùng sức đâm vào ngực hắn! Điện áp của chiếc chích điện này rất mạnh, mạnh hơn nhiều so với những chiếc thông thường, cô đặc biệt chọn rất lâu, vẫn luôn đem theo bên người.



Không ngờ, hôm nay có cơ hội sử dụng rồi.



Mộ Kinh Nhất hoàn toàn không ngờ Hà Tư Ca lại dùng thứ này đối phó với mình.



Lúc đầu, hình như hắn vẫn không có phản ứng gì, nhưng sau mấy giây, dòng điện chạy qua cơ thể, môi Mộ Kính Nhất bắt đầu giật giật, hai chân cũng nhũn ra, mắt trợn ngược.



Dù sao đây cũng là lần đầu tiên Hà Tư Ca sử dụng thứ này, tuy trước đó cô đã thử qua, chắc chắn nó sẽ không làm chết người, nhưng nhìn thấy Mộ Kính Nhất ngã xuống đất, cô vẫn cực kỳ căng thẳng.



“Bỏ, bỏ ra...” Mộ Kính Nhất mở miệng thở hổn hển, giọng nói khàn khàn, mắt trợn lên, ngay cả cơ thể cũng đang run rẩy.



Còn tiếp tục như thế, không cẩn thận sẽ gây ra án mạng, Hà Tư Ca do dự một chút, vẫn tắt cái chích điện trong tay đi.



Mục đích của cô cũng không phải là muốn giết Mộ Kính Nhất, mà là ép hắn nói ra chuyện thuốc kia rốt cuộc là như thế nào.



“Tôi không biết bây giờ anh có thể nghe thấy tôi nói không.



Nếu như anh không thể nói, chỉ cần chớp mắt, tôi sẽ xem như anh có thể nghe thấy.” Hà Tư Ca ngồi xổm xuống bên cạnh Mộ Kính Nhất, nói với hắn.



Sau đó, cô nhìn thấy quả nhiên hắn cố hết sức chớp mắt với mình một cái.



“Vậy thì tốt.” Cô vẫn lo lắng vừa rồi mình kéo dài quá lâu, làm hắn biến thành sống dở chết dở, mất đi khả năng suy nghĩ thì thật sự sẽ phiền phức.



“Tôi không tin sẽ không tra ra được.” Hà Tư Ca đứng lên, tìm được điện thoại của Mộ Kính Nhất.



Điện thoại có khóa vân tay, cô cầm tay hắn lên, lần lượt thử các ngón, mở khóa màn hình.



Lục lại lịch sử trò chuyện của Mộ Kính Nhất một lần, Hà Tư Ca nhanh chóng phát hiện, hai ngày nay hắn thường xuyên liên lạc với một số điện thoại không lưu tên, mỗi lần nói chuyện đều kéo dài hơn mười phút.



Rõ ràng là người quen, nhưng lại cố tình không lưu số, cảm giác rất kỳ lạ.



Cô thử gọi, bên kia nhanh chóng có người bắt máy: “Học trưởng, anh tìm em à?” Là một người đàn ông.



Thái độ của người kia rất khách sáo, thậm chí giọng nói còn nịnh hót.



“Chào anh, là anh Mộ bảo tôi gọi cho anh.” Hà Tư Ca liếc Mộ Kính Nhất đang ngã trên đất, lại nói thêm: “Anh Mộ đang tắm, anh ấy bảo tôi chuyển lời tới anh, có thể mau chóng qua đây một chuyến không, tình hình có thay đổi, anh ấy muốn nói chuyện với anh.” Người đàn ông kia lập tức trả lời: “Ồ, tôi biết rồi, cô là cô Phùng sao? Trước đây chúng ta đã gặp nhau một lần rồi.” Thấy hắn lầm mình với Phùng Thiên Nhu, Hà Tư Ca dứt khoát đâm lao phải theo lao: “Đúng vậy, anh mau qua đây đi, thời gian của anh Mộ rất eo hẹp, anh phải tranh thủ thời gian, bây giờ chúng tôi vẫn đang ở khách sạn, lát nữa phải ra ngoài rồi.” Nói xong, cô cúp điện thoại.



Cô ngược lại muốn xem, người này có lại lịch gì, có bản lĩnh gì mà có thể thường xuyên liên lạc với Mộ Kính Nhất! Bằng trực giác, Hà Tư Ca cảm thấy, người này nhất định có liên quan tới chuyện của Tỉnh Tỉnh.



Trong thời gian sau đó, cô cũng không nhàn rỗi mà tiếp tục lục lọi điện thoại của Mộ Kính Nhất.



Trong album, cô có phát hiện quan trọng.



Mộ Kính Nhất lưu một bức ảnh chụp chung, trên đó có mười mấy người, có nam có nữ, bọn họ vây quanh một người phương Tây cao tuổi.



Tuy người này tuổi tác đã cao, nhưng trông vẫn rất có tinh thần, đôi mắt lộ ra sự cơ trí.



Rất rõ ràng, bức ảnh này là người khác gửi cho hắn, hắn tiện tay lưu lại.



Liên hệ với người đàn ông trong điện thoại mở miệng ra là gọi Mộ Kính Nhất là “học trưởng”, Hà Tư Ca có dự cảm, chắc chắn người đó cũng có mặt trong bức ảnh này.



Thông qua việc nào đó, gần đây Mộ Kính Nhất và người đàn ông này đã có liên lạc với nhau, đây là kết luận Hà Tư Ca đưa ra.



Cô càng ngày càng cảm thấy tò mò, còn có chút bất an.



Điện thoại đột nhiên vang lên, dọa Hà Tư Ca giật mình.



Cô liếc nhìn, phát hiện đó là điện thoại của mình.



Là Phó Cẩm Hành gọi đến.



Cô lập tức bắt máy, hạ giọng: “Điều tra một người, hắn là đàn em của Mộ Kính Nhất, gần đây hai người luôn liên lạc qua lại, hắn sắp đến khách sạn, nhanh chóng chặn hắn lại!” Dừng một chút, Hà Tư Ca lại nói thêm: “Anh yên tâm, em không sao, giải quyết tên kia trước, lát nữa lại đến đón em.” Lúc này, xe của Phó Cẩm Hành đã đỗ ở con đường đối diện khách sạn.



“Được, chú ý an toàn” Hắn dặn dò.



Tuy không đồng ý với cách làm của Hà Tư Ca, nhưng cuối cùng Phó Cẩm Hành vẫn thỏa hiệp.



Bởi vì hắn biết, chỉ có cô mới có thể khiến Mộ Kính Nhất hoàn toàn buông lỏng phòng bị.



Cho dù là một cơ hội nhỏ nhoi, bọn họ cũng phải nắm bắt cho bằng được.



Cho nên, hai người chia ra hai đường.



Dùng Hà Tư Ca làm mồi nhử, giữ chân Mộ Kính Nhất trước, sau khi lấy được tin tức, giao cho Phó Cẩm Hành đi điều tra kỹ lưỡng.



Đặt điện thoại xuống, Hà Tư Ca thở phào một cái.



Cô nhìn hai tay, lòng bàn tay toàn là mồ hôi lạnh.



“Mộ Kính Nhất, anh sẽ không may mắn mãi như vậy đâu, ngay cả khi Minh Đạt đền tội giúp anh, chuyện anh đã làm cũng khó mà xóa bỏ được!” Oán hận nói một câu, Hà Tư Ca giơ chân ra, đá hắn một cái.



Cô quay người đi vào phòng vệ sinh, rửa rửa tay.



Dù sao cũng là lần đầu tiên làm chuyện này, thật ra trong lòng cô rất sợ hãi, cái tay vừa nãy cầm cái chích điện phòng kẻ xấu kia đến giờ vẫn còn đang run rẩy.



Cúi đầu nhìn, Hà Tư Ca được hất nước lạnh lên mặt để mình tỉnh táo lại.



Cô nhắm mắt lại, mơ hồ nhận ra có chút khác thường.



Hà Tư Ca bỗng chốc mở mắt ra, quả nhiên nhìn thấy có một đôi chân ở bên chân mình.



Cô ngẩng đầu lên, nhìn thấy một người đàn ông trong gương đang nhìn cô cười.



“Không xác định con mồi đã chết, hoặc là hoàn toàn không có năng lực phản kháng, thợ săn đã tùy ý rời đi thì không phải là một thợ săn đạt tiêu chuẩn.” Mộ Kính Nhất ghé sát vào Hà Tư Ca, dịch môi lại gần vành tai cô, giọng điệu vô cùng thân mật.



Cô trợn to hai mắt, nhìn thấy hắn đang cầm cái chích điện phòng kẻ xấu trong tay, ấn lên thắt lưng mình.



Cơn tê dại mạnh mẽ truyền đến, trước mặt Hà Tư Ca tối sầm lại, hoàn toàn ngất đi.



Mộ Kính Nhất vứt đồ trong tay đi, bể cô lên.



Cúi đầu ngửi mùi thơm trên cổ cô, độ cong trên khóe miệng Mộ Kính Nhất càng thêm rõ ràng.



Hắn cắn đôi môi đỏ mọng của cô một cái, trong giọng nói lộ ra sự bất mãn: “Cô dày công trang điểm, hóa ra là vì để bắt giết tôi, thật sự khiến trái tim tôi tan nát đấy.”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom