Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
gap-dung-luc-yeu-dung-nguoi-57.txt
Chương 58: Đừng tưởng là tôi không biết, cô đang quyến rũ cậu ấy
Cái nhận thức này khiến tâm tình Hà Tư Ca lập tức trở nên vô cùng tệ. - Cô không muốn phủ nhận một chút nào, cô ghét Trương Tử Hân. Có lẽ là vì2gương mặt cô ta quá giống với mình, hoặc có lẽ là vì cô nhìn thấy sự mê luyến trong mắt Trương Tử Hân đối với Phó Cẩm Hành.
Đang suy nghĩ, có người gõ cửa.8Hà Tư Ca giật mình, theo bản năng nhìn về phía cửa. Người kia gõ hai cái, dùng mấy giây, lại gõ hai cái. Cô biết mình không thể giả chết, vì vậy đứng dậy6đi về phía cửa phòng làm việc, kéo cửa phòng ra. Không ngờ, người đứng ở bên ngoài lại là Phó Cẩm Thiểm!
Tay anh ta vẫn giơ ra giữa không trung, duy trì động tác3trước đó. Vừa nhìn thấy là Hà Tư Ca, Phó Cẩm Thiêm cũng kinh ngạc: “Sao cô lại ở đây?” Cô né người, cho anh ta vào phòng. “Phó Cẩm Hành không có ở đây.”5Tư Ca nhún vai, chủ động thông báo.
“Anh tôi không có ở đây? Tôi có việc tìm anh ấy!”
Phó Cẩm Thiêm nhìn đồng hồ, anh ta có một bản tài liệu cần Phó Cẩm Hành đích thân ký tên, bởi vì rất gấp, cho nên anh ta tự chạy tới.
“Không có ở đây.”
Hà Tư Ca trả lời rất sảng khoái.
Suy nghĩ một chút, cô lại nói: “Tôi khuyên anh đừng đợi nữa, có thể trong thời gian ngắn anh ta sẽ không trở lại đâu.”
Vừa nghĩ đến việc Phó Cẩm Thiêm lại có thể tự do ra vào phòng làm việc của Phó Cẩm Hành, chứng minh anh ta có quyền hạn thang máy, Hà Tư Ca không nhịn được tính toán ở trong lòng, nói không chừng sau này có thể nhờ anh ta giúp. “Tại sao?” Phó Cẩm Thiêm không hiểu. Nhìn anh ta lộ ra bộ dạng mù mờ, Hà Tư Ca mới tò mò hỏi ngược lại: “Này, anh không biết sao? Cả giới giải trí đã nổ tung lên rồi, anh lại còn hỏi tôi tại sao?” Phó Cẩm Thiên cười khổ: “Tôi đã bận mấy ngày rồi, đừng nói lên mạng xem bát quái, ngay cả thời gian ăn cơm uống nước cũng không đủ!”
Anh ta vừa mới đến, nóng lòng làm ra thành tích trong công ty, đương nhiên phải tranh thủ từng phút từng giây, không dám buông lỏng. Nghe lời này, Hà Tư Ca dứt khoát kéo Phó Cẩm Thiêm, cùng anh ta đi đến trước bàn làm việc của Phó Cẩm Hành. “Đây là tin tức hôm nay của giới giải trí.” Cô ngồi xuống trước, cầm lấy con chuột, khẽ click mấy cái. Trên màn hình máy tính lập tức xuất hiện hàng loạt bài báo liên quan đến chuyện Trương Tử Hân bị thương ở trường quay. Phó Cẩm Thiêm đứng ở sau lưng Hà Tư Ca nghiêng người về phía trước, anh ta khẽ cau mày đọc chữ bên trên “Này, còn cái khác nữa, anh tiếp tục xem đi.”
Hà Tư Ca buông tay ra, đẩy con chuột vào trong tay Phó Cẩm Thiêm.
“Cô ta bị thương? Cho nên, anh tôi chạy đến thăm, lại bị phóng viên chụp được, đúng vậy không?”
Suy nghĩ một chút, Phó Cẩm Thiềm lập tức hiểu rõ. Nói xong, anh ta cầm lấy con chuột, click một cái.
Đúng như dự đoán, ngay dưới tin tức Trương Tử Hân bị thương, chính là bài báo liên quan đến chuyện Phó Cẩm Hành đích thân cầu phúc cho cô ta. Phó Cẩm Thiêm càng cau mày chặt hơn.
Hà Tư Ca ngồi ở trên ghế của Phó Cẩm Hành, cô không hề ý thức được, tư thế của mình và Phó Cẩm Thiêm ái muội thế nào...
Phó Cẩm Thiêm hơi khom người, nửa thân trên nghiêng về trước, một tay nắm con chuột, một tay khác thì cầm tài liệu, thuận tiện đặt lên lưng ghế sau lưng cô. Nhìn thoáng qua giống như anh ta dùng hai tay vây cô vào trong lòng mình. Mặc dù bọn họ không hề động chạm vào nhau, nhưng hiệu quả thị giác thì lại tồn tại thật. Cho nên, lúc Phó Cẩm Hành đẩy cửa phòng làm việc ra, đã thấy ngay một màn khiến hắn cảm thấy vô cùng tức giận này. Nói ra thì cũng thật là khéo, Hà Tư Ca đang ngẩng đầu lên cười nói chuyện với Phó Cẩm Thiêm. Anh ta cũng cúi đầu xuống, nghiêm túc lắng nghe.
Không chỉ như vậy, khóe miệng Phó Cẩm Thiêm còn mang ý cười nhẹ nhàng, ánh mắt nhìn Hà Tư Ca lộ ra đầy dịu dàng quyến luyến, sắp vắt được ra nước đến nơi. Ngay cả Tạo Cảnh Đồng đi ở phía sau Phó Cẩm Hành cũng không thể không thừa nhận, nam thanh nữ tú, nhìn hai người này khá vui tại vui mắt.
Nếu như nhân vật nữ chính không phải là bà xã của sếp, nhân vật nam chính không phải là em trai của sếp....
Nghĩ đến đây, cậu ta bỗng rùng mình một cái, cảm thấy không khí bên mình trong nháy mắt bị đè nén xuống cực thấp. Đó là điềm báo Phó Cẩm Hành nổi giận. Tào Cảnh Đồng nhất thời mềm lòng, vội vàng dùng sức ho một tiếng, nhắc nhở Phó Cẩm Thiêm và Hà Tư Ca.
Hai người bọn họ nghe thấy tiếng, đồng loạt nhìn ra phía cửa. Phó Cẩm Thiềm vui mừng: “Anh, anh về rồi à? Tốt quá rồi, em có một phần tài liệu cần anh ký tên, còn tưởng là hôm nay anh không về công ty nữa chứ!”
Nói xong, anh ta vội vàng đi qua đó, đưa tài liệu trong tay ra. Phó Cẩm Hành dửng dưng nhận lấy, đứng ngay tại chỗ, cẩn thận lật xem một lần, sau đó ký tên minh vào. “Được rồi.”
Trả lại tài liệu cho Phó Cẩm Thiêm, hắn lại nhìn thêm hai cái nữa.
Hình như phát giác ra sự khác thường trong mắt Phó Cẩm Hành, Phó Cẩm Thiêm có chút không tự nhiên hỏi: “Sao thế anh?”
Anh ta theo bản năng lấy tay sờ mặt, cười nói: “Anh, anh cứ nhìn em như vậy, em còn tưởng là trên mặt mình có cái gì nữa.”
Nghe vậy, lúc này Phó Cẩm Hành mới cười: “Không phải là gấp sao? Mau đi làm việc đi.”
Nghe hắn nói như vậy, quả nhiên Phó Cẩm Thiềm lập tức trở nên nôn nóng, không dám nán lại nữa. Đợi Phó Cẩm Thiêm vội vàng rời đi, Tào Cảnh Đồng mới đồng tình nhìn về phía Hà Tư Ca ngồi ở phía sau bàn làm việc. Phó Cẩm Hành đã sắp tức điên lên rồi, thế nhưng cô gái này lại vẫn hoàn toàn không phát hiện ra. Tại sao trên đời này lại có người phụ nữ giác quan tê liệt như vậy chứ? Đến Tào Cảnh Đồng đứng ngoài quan sát cũng rất không biết làm sao. Một giây sau, Phó Cẩm Hành bắt đầu chất vấn trước: “Đứng lên, ai cho cô ngồi chỗ của tôi?”
Trong giọng nói lộ ra sự tức giận. Hà Tư Ca cúi đầu nhìn hai cái, phản bác: “Chẳng lẽ chỗ ngồi của anh là ghế rồng, cho nhìn không cho sờ à? Tôi ngồi một lúc mà thôi, có thể hỏng được chắc?” Thật ra, chưa được hắn cho phép đã tự tiện ngồi vào vị trí chuyên biệt của Phó Cẩm Hành, cô cũng chột dạ.
Nhưng cái thái độ kiêu ngạo cao cao tại thượng kia của hắn làm Hà Tư Ca thật sự khó chịu.
Ngồi, không phải là vấn đề.
Then chốt là cô ngồi ở đó, còn ngay cạnh Phó Cẩm Thiêm, nhìn hai người muốn bao nhiêu thân mật có bấy nhiêu thân mật.
Phó Cẩm Hành tức giận trong lòng, ngoài miệng lại không thể nói rõ.
Hắn đang suy nghĩ, Hà Tư Ca đã đứng lên. Trương Tử Hân bị thương ngoài ý muốn, tôi biết, tâm tình anh không tốt. Cho nên, tôi cũng không so đo với anh. Nếu anh đã về rồi, vậy có phải là tôi có thể về nhà trước rồi không?”
Hà Tư Ca cảm thấy thật nhục, hắn không cho cô chạy loạn, mình lại thật sự ngoan ngoãn ở lại đây, không đi ra ngoài một bước. Đợi mãi đợi mãi, đợi được tin tức hắn chạy đến khu vực ngoại thành cầu thần lạy phật cho Trương Tử Hân! Càng nghĩ càng cảm thấy khó chịu. “Cái gì gọi là tâm tình tôi không tốt, cô không so đo với tôi? Con mắt nào của cô nhìn thấy tâm tình tôi không tốt?” Phó Cẩm Hành trầm giọng chất vấn. Đúng là tâm tình của hắn không tốt, nhưng cũng không phải là vì Trương Tử Hân. Hà Tư Ca cười lạnh, đứng bật dậy, cô giơ tay lên, chỉ vào mắt mình: “Hai con mắt của tôi đều nhìn thấy.”
Động tác trẻ con của cô khiến tâm tình không ra gì của Phó Cẩm Hành càng trở nên phức tạp. Hắn khẽ cau mày lại làm ẩn đường gồ lên, giống như một ngọn núi nhỏ, không làm sao cho phẳng ra được.
Hắn tiến lên hai bước, tắt máy tính đi.
Khoảng cách của hai người lập tức được kéo gần. Là phụ nữ, khứu giác của Hà Tư Ca luôn nhạy bén dọa người. Cô hít hít mũi, vẻ mặt rõ ràng có chút kinh ngạc. Sau đó, cô không nhịn được xích lại gần một chút, gần như vùi cả khuôn mặt vào ngực Phó Cẩm Hành. Đối với động tác đột nhiên gần gũi này của Hà Tư Ca, người đàn ông trước giờ luôn bình tĩnh cũng xấu hổ, chỉ thấy Phó Cẩm Hành muốn tránh lại không thể tránh, lập tức hoàn toàn cứng ngắc từ đầu đến chân.
“Cô, cô làm gì thế hả...”
Giọng hắn hơi run rẩy. Hà Tư Ca ngửi một lần, không thể tưởng tượng nổi nhìn về phía Phó Cẩm Hành, chặc chặc lưỡi: “Thật là lợi hại, Phó Cẩm Hành, đến cả cái loại nói dối này anh cũng làm ra được!” Hắn ngẩn ra: “Cái gì?” Cô khẽ cười, chủ động giải thích: “Anh có biết không, trong ngôi chùa hương khói thịnh vượng đến không khí cũng có mùi hương kia, nếu như đến đó, nhất định trên người sẽ nhuốm mùi.”
Tào Cảnh Đồng đứng ở bên cạnh làm nền không nhịn được khen ngợi Hà Tư Ca trong lòng.
Không nhìn ra được, cô lại rất lợi hại.
Nếu như khiến Hà Tư Ca biết nỗi khổ tâm của Phó Cẩm Hành, nhất định cô sẽ rất cảm động.
Ai ngờ, một giây tiếp theo, nghe thấy lời cô nói, Tào Cảnh Đồng suýt nữa đập đầu tự tử.
“Phó Cẩm Hành, anh đúng là một tên cặn bã! Người phụ nữ anh yêu thương xảy ra chuyện ngoài ý muốn, anh lại chỉ nói mồm, lừa dối truyền thông và bạn bè mạng, anh căn bản không hề đi thắp hương cầu phúc!” Mặt Hà Tư Ca đầy vẻ khinh thường, ấn tượng đối với Phó Cẩm Hành hiển nhiên càng xấu đi. “Cô!”
Phó Cẩm Hành không phun được cục tức ra ngoài, hắn nhìn chằm chằm Hà Tư Ca, nửa ngày không nói ra được một câu.
Đang tức giận, trước mắt hắn lại hiện lên cái hình ảnh vừa rồi.
“Trợ lý Tào, cậu ra ngoài trước đi.”
Phó Cẩm Hành lạnh giọng nói. Thấy hắn sắp nổi giận, Tào Cảnh Đồng men theo chân tường chạy ra ngoài.
“Anh muốn làm gì hả?”
Hà Tư Ca cũng có chút sợ hãi, nhưng cô không biết mình không đúng chỗ nào, trừ tự ngồi lên ghế của Phó Cẩm Hành, cộng thêm vạch trần lời nói dối của hắn ra.
Phó Cẩm Hành từng bước ép sát cô, tra hỏi: “Cô và Phó Cẩm Thiêm đã sớm quen nhau rồi?” Nhìn dáng vẻ vừa rồi của bọn họ, tuyệt đối không phải là lần đầu tiên gặp nhau.
Cho nên, Phó Cẩm Hành mới cực kỳ tức giận. Hai người này nảy sinh quan hệ lúc nào, tại sao hắn lại không hề biết? “Đúng vậy, liên quan gì đến anh.” Hà Tư Ca mạnh miệng. Vả lại, cô không cảm thấy mình và Phó Cẩm Thiêm đã sớm quen biết nhau có vấn đề gì.
Phó Cẩm Hành giận đến bật cười, hắn nắm lấy vai Hà Tư Ca, dùng sức kéo cô lại gần mình.
Cô giãy giụa, vẫn bị hắn kéo vào trong lòng. “Rất có bản lĩnh, lại biết ra tay với Cẩm Thiêm, đừng tưởng là tôi không biết, cô đang quyến rũ cậu ấy!”
Hắn hung dữ nói.
Đối mặt với lời chỉ trích ăn không nói có của Phó Cẩm Hành, Hà Tư Ca trợn hai mắt lên, nhất thời lại không nói được gì.
Cô? Cô quyến rũ Phó Cẩm Thiêm? Cô đâu có?
Sau mấy giây, cuối cùng Hà Tư Ca mới phản ứng lại được. Cô đẩy Phó Cẩm Hành ra, tức giận hét lớn với hắn: “Anh điên rồi à? Đến cái lời như vậy anh cũng nói ra được, đồ mất trí!” Không ngờ, Phó Cẩm Hành lại không hề suy suyển, vẫn giữ vững ý kiến của mình. “Cô biết tôi xem trọng Cẩm Thiềm thế nào, cậu ấy lại đơn thuần hiền lành, cho nên ra tay với cậu ấy, cô vẫn muốn dùng cái chiêu bài năm đó, đúng không?” Vừa nhắc đến chuyện năm đó, khóe mắt Phó Cẩm Hành đã giật mạnh, tức giận trào dâng.
Cái nhận thức này khiến tâm tình Hà Tư Ca lập tức trở nên vô cùng tệ. - Cô không muốn phủ nhận một chút nào, cô ghét Trương Tử Hân. Có lẽ là vì2gương mặt cô ta quá giống với mình, hoặc có lẽ là vì cô nhìn thấy sự mê luyến trong mắt Trương Tử Hân đối với Phó Cẩm Hành.
Đang suy nghĩ, có người gõ cửa.8Hà Tư Ca giật mình, theo bản năng nhìn về phía cửa. Người kia gõ hai cái, dùng mấy giây, lại gõ hai cái. Cô biết mình không thể giả chết, vì vậy đứng dậy6đi về phía cửa phòng làm việc, kéo cửa phòng ra. Không ngờ, người đứng ở bên ngoài lại là Phó Cẩm Thiểm!
Tay anh ta vẫn giơ ra giữa không trung, duy trì động tác3trước đó. Vừa nhìn thấy là Hà Tư Ca, Phó Cẩm Thiêm cũng kinh ngạc: “Sao cô lại ở đây?” Cô né người, cho anh ta vào phòng. “Phó Cẩm Hành không có ở đây.”5Tư Ca nhún vai, chủ động thông báo.
“Anh tôi không có ở đây? Tôi có việc tìm anh ấy!”
Phó Cẩm Thiêm nhìn đồng hồ, anh ta có một bản tài liệu cần Phó Cẩm Hành đích thân ký tên, bởi vì rất gấp, cho nên anh ta tự chạy tới.
“Không có ở đây.”
Hà Tư Ca trả lời rất sảng khoái.
Suy nghĩ một chút, cô lại nói: “Tôi khuyên anh đừng đợi nữa, có thể trong thời gian ngắn anh ta sẽ không trở lại đâu.”
Vừa nghĩ đến việc Phó Cẩm Thiêm lại có thể tự do ra vào phòng làm việc của Phó Cẩm Hành, chứng minh anh ta có quyền hạn thang máy, Hà Tư Ca không nhịn được tính toán ở trong lòng, nói không chừng sau này có thể nhờ anh ta giúp. “Tại sao?” Phó Cẩm Thiêm không hiểu. Nhìn anh ta lộ ra bộ dạng mù mờ, Hà Tư Ca mới tò mò hỏi ngược lại: “Này, anh không biết sao? Cả giới giải trí đã nổ tung lên rồi, anh lại còn hỏi tôi tại sao?” Phó Cẩm Thiên cười khổ: “Tôi đã bận mấy ngày rồi, đừng nói lên mạng xem bát quái, ngay cả thời gian ăn cơm uống nước cũng không đủ!”
Anh ta vừa mới đến, nóng lòng làm ra thành tích trong công ty, đương nhiên phải tranh thủ từng phút từng giây, không dám buông lỏng. Nghe lời này, Hà Tư Ca dứt khoát kéo Phó Cẩm Thiêm, cùng anh ta đi đến trước bàn làm việc của Phó Cẩm Hành. “Đây là tin tức hôm nay của giới giải trí.” Cô ngồi xuống trước, cầm lấy con chuột, khẽ click mấy cái. Trên màn hình máy tính lập tức xuất hiện hàng loạt bài báo liên quan đến chuyện Trương Tử Hân bị thương ở trường quay. Phó Cẩm Thiêm đứng ở sau lưng Hà Tư Ca nghiêng người về phía trước, anh ta khẽ cau mày đọc chữ bên trên “Này, còn cái khác nữa, anh tiếp tục xem đi.”
Hà Tư Ca buông tay ra, đẩy con chuột vào trong tay Phó Cẩm Thiêm.
“Cô ta bị thương? Cho nên, anh tôi chạy đến thăm, lại bị phóng viên chụp được, đúng vậy không?”
Suy nghĩ một chút, Phó Cẩm Thiềm lập tức hiểu rõ. Nói xong, anh ta cầm lấy con chuột, click một cái.
Đúng như dự đoán, ngay dưới tin tức Trương Tử Hân bị thương, chính là bài báo liên quan đến chuyện Phó Cẩm Hành đích thân cầu phúc cho cô ta. Phó Cẩm Thiêm càng cau mày chặt hơn.
Hà Tư Ca ngồi ở trên ghế của Phó Cẩm Hành, cô không hề ý thức được, tư thế của mình và Phó Cẩm Thiêm ái muội thế nào...
Phó Cẩm Thiêm hơi khom người, nửa thân trên nghiêng về trước, một tay nắm con chuột, một tay khác thì cầm tài liệu, thuận tiện đặt lên lưng ghế sau lưng cô. Nhìn thoáng qua giống như anh ta dùng hai tay vây cô vào trong lòng mình. Mặc dù bọn họ không hề động chạm vào nhau, nhưng hiệu quả thị giác thì lại tồn tại thật. Cho nên, lúc Phó Cẩm Hành đẩy cửa phòng làm việc ra, đã thấy ngay một màn khiến hắn cảm thấy vô cùng tức giận này. Nói ra thì cũng thật là khéo, Hà Tư Ca đang ngẩng đầu lên cười nói chuyện với Phó Cẩm Thiêm. Anh ta cũng cúi đầu xuống, nghiêm túc lắng nghe.
Không chỉ như vậy, khóe miệng Phó Cẩm Thiêm còn mang ý cười nhẹ nhàng, ánh mắt nhìn Hà Tư Ca lộ ra đầy dịu dàng quyến luyến, sắp vắt được ra nước đến nơi. Ngay cả Tạo Cảnh Đồng đi ở phía sau Phó Cẩm Hành cũng không thể không thừa nhận, nam thanh nữ tú, nhìn hai người này khá vui tại vui mắt.
Nếu như nhân vật nữ chính không phải là bà xã của sếp, nhân vật nam chính không phải là em trai của sếp....
Nghĩ đến đây, cậu ta bỗng rùng mình một cái, cảm thấy không khí bên mình trong nháy mắt bị đè nén xuống cực thấp. Đó là điềm báo Phó Cẩm Hành nổi giận. Tào Cảnh Đồng nhất thời mềm lòng, vội vàng dùng sức ho một tiếng, nhắc nhở Phó Cẩm Thiêm và Hà Tư Ca.
Hai người bọn họ nghe thấy tiếng, đồng loạt nhìn ra phía cửa. Phó Cẩm Thiềm vui mừng: “Anh, anh về rồi à? Tốt quá rồi, em có một phần tài liệu cần anh ký tên, còn tưởng là hôm nay anh không về công ty nữa chứ!”
Nói xong, anh ta vội vàng đi qua đó, đưa tài liệu trong tay ra. Phó Cẩm Hành dửng dưng nhận lấy, đứng ngay tại chỗ, cẩn thận lật xem một lần, sau đó ký tên minh vào. “Được rồi.”
Trả lại tài liệu cho Phó Cẩm Thiêm, hắn lại nhìn thêm hai cái nữa.
Hình như phát giác ra sự khác thường trong mắt Phó Cẩm Hành, Phó Cẩm Thiêm có chút không tự nhiên hỏi: “Sao thế anh?”
Anh ta theo bản năng lấy tay sờ mặt, cười nói: “Anh, anh cứ nhìn em như vậy, em còn tưởng là trên mặt mình có cái gì nữa.”
Nghe vậy, lúc này Phó Cẩm Hành mới cười: “Không phải là gấp sao? Mau đi làm việc đi.”
Nghe hắn nói như vậy, quả nhiên Phó Cẩm Thiềm lập tức trở nên nôn nóng, không dám nán lại nữa. Đợi Phó Cẩm Thiêm vội vàng rời đi, Tào Cảnh Đồng mới đồng tình nhìn về phía Hà Tư Ca ngồi ở phía sau bàn làm việc. Phó Cẩm Hành đã sắp tức điên lên rồi, thế nhưng cô gái này lại vẫn hoàn toàn không phát hiện ra. Tại sao trên đời này lại có người phụ nữ giác quan tê liệt như vậy chứ? Đến Tào Cảnh Đồng đứng ngoài quan sát cũng rất không biết làm sao. Một giây sau, Phó Cẩm Hành bắt đầu chất vấn trước: “Đứng lên, ai cho cô ngồi chỗ của tôi?”
Trong giọng nói lộ ra sự tức giận. Hà Tư Ca cúi đầu nhìn hai cái, phản bác: “Chẳng lẽ chỗ ngồi của anh là ghế rồng, cho nhìn không cho sờ à? Tôi ngồi một lúc mà thôi, có thể hỏng được chắc?” Thật ra, chưa được hắn cho phép đã tự tiện ngồi vào vị trí chuyên biệt của Phó Cẩm Hành, cô cũng chột dạ.
Nhưng cái thái độ kiêu ngạo cao cao tại thượng kia của hắn làm Hà Tư Ca thật sự khó chịu.
Ngồi, không phải là vấn đề.
Then chốt là cô ngồi ở đó, còn ngay cạnh Phó Cẩm Thiêm, nhìn hai người muốn bao nhiêu thân mật có bấy nhiêu thân mật.
Phó Cẩm Hành tức giận trong lòng, ngoài miệng lại không thể nói rõ.
Hắn đang suy nghĩ, Hà Tư Ca đã đứng lên. Trương Tử Hân bị thương ngoài ý muốn, tôi biết, tâm tình anh không tốt. Cho nên, tôi cũng không so đo với anh. Nếu anh đã về rồi, vậy có phải là tôi có thể về nhà trước rồi không?”
Hà Tư Ca cảm thấy thật nhục, hắn không cho cô chạy loạn, mình lại thật sự ngoan ngoãn ở lại đây, không đi ra ngoài một bước. Đợi mãi đợi mãi, đợi được tin tức hắn chạy đến khu vực ngoại thành cầu thần lạy phật cho Trương Tử Hân! Càng nghĩ càng cảm thấy khó chịu. “Cái gì gọi là tâm tình tôi không tốt, cô không so đo với tôi? Con mắt nào của cô nhìn thấy tâm tình tôi không tốt?” Phó Cẩm Hành trầm giọng chất vấn. Đúng là tâm tình của hắn không tốt, nhưng cũng không phải là vì Trương Tử Hân. Hà Tư Ca cười lạnh, đứng bật dậy, cô giơ tay lên, chỉ vào mắt mình: “Hai con mắt của tôi đều nhìn thấy.”
Động tác trẻ con của cô khiến tâm tình không ra gì của Phó Cẩm Hành càng trở nên phức tạp. Hắn khẽ cau mày lại làm ẩn đường gồ lên, giống như một ngọn núi nhỏ, không làm sao cho phẳng ra được.
Hắn tiến lên hai bước, tắt máy tính đi.
Khoảng cách của hai người lập tức được kéo gần. Là phụ nữ, khứu giác của Hà Tư Ca luôn nhạy bén dọa người. Cô hít hít mũi, vẻ mặt rõ ràng có chút kinh ngạc. Sau đó, cô không nhịn được xích lại gần một chút, gần như vùi cả khuôn mặt vào ngực Phó Cẩm Hành. Đối với động tác đột nhiên gần gũi này của Hà Tư Ca, người đàn ông trước giờ luôn bình tĩnh cũng xấu hổ, chỉ thấy Phó Cẩm Hành muốn tránh lại không thể tránh, lập tức hoàn toàn cứng ngắc từ đầu đến chân.
“Cô, cô làm gì thế hả...”
Giọng hắn hơi run rẩy. Hà Tư Ca ngửi một lần, không thể tưởng tượng nổi nhìn về phía Phó Cẩm Hành, chặc chặc lưỡi: “Thật là lợi hại, Phó Cẩm Hành, đến cả cái loại nói dối này anh cũng làm ra được!” Hắn ngẩn ra: “Cái gì?” Cô khẽ cười, chủ động giải thích: “Anh có biết không, trong ngôi chùa hương khói thịnh vượng đến không khí cũng có mùi hương kia, nếu như đến đó, nhất định trên người sẽ nhuốm mùi.”
Tào Cảnh Đồng đứng ở bên cạnh làm nền không nhịn được khen ngợi Hà Tư Ca trong lòng.
Không nhìn ra được, cô lại rất lợi hại.
Nếu như khiến Hà Tư Ca biết nỗi khổ tâm của Phó Cẩm Hành, nhất định cô sẽ rất cảm động.
Ai ngờ, một giây tiếp theo, nghe thấy lời cô nói, Tào Cảnh Đồng suýt nữa đập đầu tự tử.
“Phó Cẩm Hành, anh đúng là một tên cặn bã! Người phụ nữ anh yêu thương xảy ra chuyện ngoài ý muốn, anh lại chỉ nói mồm, lừa dối truyền thông và bạn bè mạng, anh căn bản không hề đi thắp hương cầu phúc!” Mặt Hà Tư Ca đầy vẻ khinh thường, ấn tượng đối với Phó Cẩm Hành hiển nhiên càng xấu đi. “Cô!”
Phó Cẩm Hành không phun được cục tức ra ngoài, hắn nhìn chằm chằm Hà Tư Ca, nửa ngày không nói ra được một câu.
Đang tức giận, trước mắt hắn lại hiện lên cái hình ảnh vừa rồi.
“Trợ lý Tào, cậu ra ngoài trước đi.”
Phó Cẩm Hành lạnh giọng nói. Thấy hắn sắp nổi giận, Tào Cảnh Đồng men theo chân tường chạy ra ngoài.
“Anh muốn làm gì hả?”
Hà Tư Ca cũng có chút sợ hãi, nhưng cô không biết mình không đúng chỗ nào, trừ tự ngồi lên ghế của Phó Cẩm Hành, cộng thêm vạch trần lời nói dối của hắn ra.
Phó Cẩm Hành từng bước ép sát cô, tra hỏi: “Cô và Phó Cẩm Thiêm đã sớm quen nhau rồi?” Nhìn dáng vẻ vừa rồi của bọn họ, tuyệt đối không phải là lần đầu tiên gặp nhau.
Cho nên, Phó Cẩm Hành mới cực kỳ tức giận. Hai người này nảy sinh quan hệ lúc nào, tại sao hắn lại không hề biết? “Đúng vậy, liên quan gì đến anh.” Hà Tư Ca mạnh miệng. Vả lại, cô không cảm thấy mình và Phó Cẩm Thiêm đã sớm quen biết nhau có vấn đề gì.
Phó Cẩm Hành giận đến bật cười, hắn nắm lấy vai Hà Tư Ca, dùng sức kéo cô lại gần mình.
Cô giãy giụa, vẫn bị hắn kéo vào trong lòng. “Rất có bản lĩnh, lại biết ra tay với Cẩm Thiêm, đừng tưởng là tôi không biết, cô đang quyến rũ cậu ấy!”
Hắn hung dữ nói.
Đối mặt với lời chỉ trích ăn không nói có của Phó Cẩm Hành, Hà Tư Ca trợn hai mắt lên, nhất thời lại không nói được gì.
Cô? Cô quyến rũ Phó Cẩm Thiêm? Cô đâu có?
Sau mấy giây, cuối cùng Hà Tư Ca mới phản ứng lại được. Cô đẩy Phó Cẩm Hành ra, tức giận hét lớn với hắn: “Anh điên rồi à? Đến cái lời như vậy anh cũng nói ra được, đồ mất trí!” Không ngờ, Phó Cẩm Hành lại không hề suy suyển, vẫn giữ vững ý kiến của mình. “Cô biết tôi xem trọng Cẩm Thiềm thế nào, cậu ấy lại đơn thuần hiền lành, cho nên ra tay với cậu ấy, cô vẫn muốn dùng cái chiêu bài năm đó, đúng không?” Vừa nhắc đến chuyện năm đó, khóe mắt Phó Cẩm Hành đã giật mạnh, tức giận trào dâng.
Bình luận facebook