• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full Hot Truyện Gặp Đúng Lúc, Yêu Đúng Người Full dịch (4 Viewers)

  • gap-dung-luc-yeu-dung-nguoi-38.txt

Chương 38: Vại giấm lớn




Mặc dù nói như vậy, nhưng dưới sự áp bức mạnh mẽ của Phó Cẩm Hành, Hà Tư Ca vẫn tắm xong cho hắn.



Đợi đến lúc hắn thay bộ quần áo ngủ sạch sẽ vào, lộ ra vẻ mặt hài lòng, Hà Tư Ca đã mệt đến nỗi2sắp không nhấc nổi hai cánh tay lên nữa. “Tôi thích tắm vào buổi sáng và buổi tối mỗi ngày.” Phó Cẩm Hành cười, không quên bổ sung thêm: “Bác sĩ đã nói rồi, vết thương của tôi phải kiêng nước bảy ngày.” Hai bảy mười bốn! Hà8Tư Ca suýt nữa ngất xỉu. Cũng chính là nói, cô phải sống những ngày tháng bực mình này thêm một tuần lễ nữa!



“Ngoài ra, buổi sáng ngày mai tôi còn phải đi gặp một khách hàng, sớm nhất cũng phải buổi chiều mới có thể trở về6Trung Hải được.”



Phó Cẩm Hành chậm rãi nói.



Hà Tư Ca ngẩn ra, trong lòng không khỏi xuất hiện một tia áy náy: “Bây giờ anh như vậy làm sao mà gặp khách hàng được? Người ta nhìn thấy cái hình ảnh này của anh, có lẽ cũng phải3do dự.” Có rất nhiều nhân tố có thể ảnh hưởng đến đàm phán buôn bán thương nghiệp, không thể không thừa nhận, có lúc đến vẻ bề ngoài cũng là một tiêu chuẩn lớn để xem xét. Phó Cẩm Hành thờ ơ cười một tiếng: “Kỳ lạ,5không phải là cô chỉ mong tôi phá sản sao? Sao tự dưng lại quan tâm đến chuyện làm ăn của tôi thế?” Nghe thấy lời này, Hà Tư Ca lập tức phản bác: “Chó cắn Lã Động Tân! Không thèm quan tâm anh nữa!”



Nói xong, cô giơ tay ra đẩy Phó Cẩm Hành. “Ra ngoài, tôi cũng phải đi tắm đây.” Giày vò nửa ngày trời, người Hà Tư Ca đã đầy mồ hôi. Không biết có phải là vì mình đuối lý, vì mình đánh khiến trán Phó Cẩm Hành chảy máu đầm đìa hay không, Hà Tư Ca không tiện bật lại hắn. Hơn nữa, cô cũng không tìm được một cách thích hợp để giải quyết đống hỗn loạn lớn trên mạng.



Chuyện duy nhất Hà Tư Ca có thể làm được chính là làm một con đà điểu, lặng lẽ gỡ weibo ra khỏi điện thoại.



Mắt không thấy thì tâm không phiền. Còn những người bạn trên mạng kia mắng chửi cô thể nào, chỉ cần không nhìn thấy, hình như cũng không để ý nữa.



Hà Tư Ca lề mề trong phòng vệ sinh hơn một tiếng đồng hồ, vừa bôi sữa dưỡng thể, vừa đắp mặt nạ, cuối cùng rón ra rón rén bò lên giường.



Ai ngờ, Phó Cẩm Hành đáng lẽ nên ngủ lâu rồi lại lật người đè qua, trên mặt không có một tia buồn ngủ nào cả. Cô xụ mặt, giọng nói lạnh như băng: “Anh muốn làm gì?” Hắn bắt chước theo giọng cô, trả lời máy móc: “Ngắm vợ tôi.” Hà Tư Ca trợn mắt nhìn trần nhà, xoay người lại, tắt cái đèn đọc sách bên cạnh mình đi. Không ngờ, Phó Cẩm Hành vẫn xích qua đây, còn dụi cái đầu tóc ngắn ngủn vào ngực cô. Hà Tư Ca vốn dĩ muốn đẩy đầu hắn ra, suy nghĩ lại, cô vẫn thu tay về. Thấy người đàn ông trong lòng càng lúc càng nóng, hô hấp bên tai cũng dần dần dồn dập hơn, cổ vội vàng có người lại phía sau, kéo giãn khoảng cách với hắn. “Này, anh muốn chết à? Vết thương của ai phải khâu, không thể làm cái... cái vận động kịch liệt đó được!” Hà Tư Ca căng thẳng nói. Phó Cẩm Hành híp mắt cười khẽ: “Tôi có thể không vận động, cô lại không phải là không thể vận động.” Cô không quan tâm có làm hắn đau hay không nữa, đẩy ngay Phó Cẩm Hành ra. “Cút!” Hà Tư Ca kéo chăn qua, bọc mình thật kín, quay người đi ngủ. Sau lưng truyền đến tiếng cười của Phó Cẩm Hành, hắn căn bản chính là cố ý! Sáng ngày hôm sau, Tào Cảnh Đồng đến từ sớm để đưa đồ ăn sáng.



Quan sát bằng gạc trên trán Phó Cẩm Hành, cậu ta muốn nói lại thôi: “Anh Phó... cái đó... có cần hẹn Trương tổng sang hôm khác không?”



Nói xong, cậu ta chỉ vết thương của Phó Cẩm Hành: “Thật sự là rất lộ liễu.” Phó Cẩm Hành cầm cốc lên, uống một ngụm nước. “Không sao, cứ hẹn hôm nay đi, tôi không muốn chạy một chuyến nữa.” Hẳn lau miệng, chỉ Hà Tư Ca: “Nhìn tôi xấu một chút cũng không sợ, không phải ở đây vẫn có một người đẹp sao?” Hà Tư Ca đang đang ăn sáng ngẩn ra, cô ngẩng phắt đầu lên, trong mắt lóe lên ánh sáng nghi ngờ.



“Anh...”



Không đợi cô nói xong, Phó Cẩm Hành đã mở miệng nói: “Ăn xong rồi thì đi thay quần áo đi, Trương tổng nổi tiếng là háo sắc, cứ nhìn thấy người đẹp là sẽ vui vẻ. Nếu như dẫn cô đi cùng, có thể dễ dàng bàn chuyện làm ăn rồi.”



Lời này vào tại Hà Tư Ca, thế nào cũng cảm thấy kỳ lạ.



Cô về phòng thay quần áo.



Tào Cảnh Đồng ở bên cạnh nhỏ giọng an ủi: “Cô cứ coi như anh ấy đang khen cô đi. Dù sao, anh Phó cũng chưa từng khen ai bao giờ. Anh ấy...” Cậu ta suy nghĩ một lúc, hình như đang tìm từ ngữ thích hợp. Nín nửa ngày trời, Tào Cảnh Đồng lựa chọn từ bỏ. Hà Tư Ca thì lại mong đợi nhìn cậu ta: “Trợ lý Tào, anh muốn nói cái gì?”



“Anh Phó anh ấy... không biết yêu đương, cũng không biết dỗ dành phụ nữ. Nhưng mà chỉ cần anh ấy đồng ý nói chuyện với cô, còn nói mãi không ngừng, vậy là chứng minh anh ấy cảm thấy cô đặc biệt.”



Cuối cùng, Tào Cảnh Đồng cũng nghĩ ra cách giải thích hợp lý. “Xì... còn tưởng là anh có thể nói cho tôi tin tức gì quan trọng nữa chứ!” Ví dụ như, trừ việc bị ngất khi thấy máu ra, Phó Cẩm Hành còn có nhược điểm gì nữa không. Hà Tư Ca khinh thường nói. Cô đã nghĩ kỹ rồi, về đến Trung Hải, cô sẽ lập tức mua một thùng máu đạo cụ trên mạng! Sáng sớm mỗi ngày, nhân lúc Phó Cẩm Hành còn chưa tỉnh dậy, xé ra một gói, nhất định sẽ dọa cho hắn tè ra quần!



Không đến hai ngày, hắn sẽ bị suy nhược thần kinh! Ha ha, nghĩ thôi đã cảm thấy hả hận rồi! Hà Tư Ca đang tưởng tượng đến cái cảnh đó, Phó Cẩm Hành đã đi ra ngoài, vừa nhìn đã thấy cô đang lộ ra vẻ mặt ngu si với Tào Cảnh Đồng. Mà Tào Cảnh Đồng lại như hoàn toàn không cảm thấy gì, vẫn đứng ở đó, vẻ mặt bình tĩnh như thường. “Trợ lý Tào!”



Phó Cẩm Hành thầm nghiến răng, không vui gọi một tiếng, dọa cho Tào Cảnh Đồng giật mình.



“Vâng, anh Phó!” Cậu ta vội vàng đứng thẳng người lên. “Cậu đến ga ra trước đi, chúng tôi sẽ xuống sau.” Phó Cẩm Hành cau chặt mày, giục cậu ta.



Tào Cảnh Đồng căn bản không biết là xảy ra chuyện gì, nhưng vừa thấy Phó Cẩm Hành không vui, cậu ta cũng nhanh chóng chạy đi.



Đợi cậu ta đi rồi, Phó Cẩm Hành lập tức đi đến trước mặt Hà Tư Ca, đỡ lấy cằm cô, mạnh mẽ hôn xuống.



Cô không tránh kịp, bị hôn suýt nữa ngạt thở. Mới sáng sớm anh đã lên cơn gì thế hả?”



Đến khi Phó Cẩm Hành buông cô ra, Hà Tư Ca lau mỏi, căm hận nói. Hắn hừ lạnh: “Lời này nên là tôi hỏi cô mới đúng!” Nói xong, không đợi Hà Tư Ca phản ứng lại, Phó Cẩm Hành đã xoay người rời đi. “Đi thay quần áo đi, đừng có giở trò khôn vặt!” Cô đứng ngẩn ngơ tại chỗ, không biết mình đã chọc gì đến hắn. Một tiếng sau, Phó Cẩm Hành và Hà Tư Ca đã ngồi ở trong một câu lạc bộ cao cấp thuộc Nam Bình. Nhìn dáng vẻ của cô, chắc đã từng đến nơi này. Phó Cẩm Hành tò mò hỏi: “Cô từng đến nơi này rồi à?” Quả nhiên, Hà Tư Ca gật đầu: “Năm ngoái tiếp đãi một đội khách hàng cao cấp, chính là tổ chức đám cưới ở đây.” Bởi vì tính chất công việc, cô thường xuyên giao tiếp với những người có tiền. Phó Cẩm Hành “ồ” một tiếng. Sau hai giây, hắn lại nói: “Tôi không định tổ chức đám cưới.” Hà Tư Ca làm như không nghe thấy, cô bể tách cà phê lên, khẽ nhấp một ngụm, lại nhìn ra bên ngoài cửa sổ. Không hổ là câu lạc bộ cao cấp, đến bố cục trang trí cũng đẹp đến như vậy, làm người ta nhìn mãi không chán. “Tôi nói, mặc dù cô là nhà kế hoạch hôn lễ, nhưng tôi không định tổ chức đám cưới!”



Phó Cẩm Hành hơi lên giọng.



Lúc này cô mới quay đầu lại, vẻ mặt ngơ ngác: “Liên quan gì đến tôi?” Rất hiển nhiên, Hà Tư Ca căn bản chưa từng coi mình và Phó Cẩm Hành là vợ chồng.



Tức chết Phó Cẩm Hành rồi!



Hắn vừa mới định phát tác, sau lưng đã truyền đến tiếng của Trương tổng... “Ôi chao, để cậu đợi lâu rồi, cậu Phó! Thật là ngại quá, tôi đến muộn rồi!”



Người đến luôn miệng nói.



Phó Cẩm Hành và Hà Tư Ca cùng đứng lên, nhưng lại phát hiện bên cạnh Trương tổng còn có một cô gái trẻ tuổi xinh đẹp.



Là Trương Tử Hân!



Cô ta nhìn thấy Phó Cẩm Hành, vẻ mặt không hề kinh ngạc, hiển nhiên là đã sớm biết người hôm nay Trương tổng muốn gặp chính là hắn.



Nhưng lúc Trương Tử Hân nhìn thấy Hà Tư Ca, cô ta lại không bình tĩnh được như vậy nữa Cô gái này rốt cuộc đã cho hắn ăn bùa mê thuốc lá gì, hai người anh không rời tôi tôi không rời anh, đến cả đi bàn chuyện làm ăn cũng phải dẫn nhau đi cùng?! Lập tức, trong lòng Trương Tử Hân tràn đầy lửa giận.



Nhưng ngoài mặt cô ta vẫn phải cười khéo léo trang nhã: “Anh Phó, cô Hà, chào hai người!” Rõ ràng Trương Tử Hân đã nhìn thấy tin tức trên mạng, biết Hà Tư Ca là người vợ Phó Cẩm Hành công khai thừa nhận, nhưng cô ta lại cố ý không gọi cô là “bà Phó”, chỉ gọi cô là “cổ Hà.”



Đối với loại mánh lới cỏn con này, Hà Tư Ca không muốn để ý đến. “Cô Trương, chào cô.” Nếu Trương Tử Hân đã tỏ ra khách sáo, Phó Cẩm Hành dứt khoát biểu hiện càng khách sáo hơn. “Tôi còn không biết đấy, hóa ra Trương tổng và cô Trương quen biết nhau à?” Hắn mỉm cười nói. Nghe hắn nói như vậy, Trương tổng vốn dĩ vẫn nhìn chằm chằm Hà Tư Ca không rời mắt mới miễn cưỡng thu hồi tầm mắt lại, tùy tiện trả lời: “À à, đúng thể, đúng thế.”



Nhìn dáng vẻ ông ta, căn bản không hề nghe rõ vừa rồi Phó Cẩm Hành nói cái gì. Vừa nói xong, Trương tổng lại vội vàng hỏi: “Cô đây là... là cô Hà sao? Chào cô!” Vậy mà ông ta lại nghe thấy lời Trương Tử Hân vừa nói!



Hà Tư Ca không biết phải đối mặt với Trương tổng biểu hiện quá rõ ràng này thế nào, vì vậy chỉ mỉm cười nhìn ông ta, không lập tức nói chuyện. Nụ cười của cô ở trong mắt Trương tổng chính là đảo lộn chúng sinh, trời đất đều âm u biến sắc!



Vốn dĩ, ông ta hao tổn tâm tư, tốn một số tiền lớn nên tối hôm qua mới gặp được Trương Tử Hân, đã là chim sa cá lặn rồi.



Không ngờ, núi cao còn có núi cao hơn!



Về người đẹp thì mỗi người có một ý kiến, tương tự như văn thì chẳng có cái nào là đứng đầu, tiêu chuẩn và mắt nhìn của mỗi người đều không giống nhau. Thế nhưng Trương tổng rất chắc chắn, người đẹp trước mặt mình đây tuyệt đối là người có thể khiến ông ta dù có dùng hết nghìn vàng cũng muốn hôn một cái! “Trương tổng, giới thiệu với ông, đây là vợ tôi, Hà Tư Ca. Tư Ca, đây chính là Trương tổng, người trước đó anh đã nói với em.”



Phó Cẩm Hành vòng tay qua vai Hà Tư Ca, mỉm cười nói.



Hà Tư Ca cũng cười: “Ngưỡng mộ đã lâu! Trương tổng, chào ông!” Khóe mắt liếc thấy Trương Tử Hân sắp không giữ nổi nụ cười giả tạo trên mặt nữa, Hà Tư Ca lập tức nổi ý xấu. Cô càng cười tươi tắn, còn chủ động giơ tay ra. Vừa thấy cô muốn bắt tay mình, Trương tổng vừa kinh ngạc vừa vui mừng.



Ông ta cẩn thận đỡ lấy tay Hà Tư Ca, nhẹ nhàng nắm lấy, lại như không nỡ buông ra, chỉ muốn cúi người hôn một cái. Nhìn cái điệu bộ này, y như gặp được nữ hoàng nước Anh. Mặc dù Phó Cẩm Hành vẫn mỉm cười, nhưng cái tay khoác lên vai Hà Tư Ca lại âm thầm dùng sức, sắp bóp nát xương cô ra!



Cô gái này từ đầu đã quyến rũ đàn ông, tưởng hắn chết rồi à! Phó Cẩm Hành nghi ngờ mình đã biến thành một cái vại giấm lớn, đang ùng ục sủi bọt.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom