Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
gap-dung-luc-yeu-dung-nguoi-33.txt
Chương 33: CÓ TIỀN THÌ SẼ TÙY HỨNG
Không đợi Hà Tư Ca mở miệng, sắc mặt Phó Cẩm Hành đã tối sầm lại.
Hắn lạnh lùng hỏi: “Hào hứng thật đấy, lại còn chạy đi ăn lẩu nữa?” Đúng là giống chó, mũi thính quá!
Thật ra, trước khi rời khỏi quán lẩu, nhân viên còn tặng Hà Tư Ca một bình xịt khử mùi hương chanh nhỏ, chỉ cần xịt vài cái lên quần áo, về cơ bản có thể khử hết mùi lạ.
Thật không ngờ, vẫn không thể qua được mắt Phó Cẩm Hành! Hà Tư Ca đương nhiên sẽ không ngu ngốc thừa nhận, cô thề2thốt phủ nhận: “Không phải đầu, bên cạnh có một quán malatang, có lẽ là mùi hơi nặng, nên ám lên người tôi.”
Hắn cười lạnh: “Cô thật sự nghĩ tôi ngốc à, đến cả lẩu và malatang còn không phân biệt được?”
Cô chỉ đành bày ra tư thế lợn chết không sợ nước sôi, lườm Phó Cẩm Hành, uể oải trả lời: “Ăn thì cũng ăn rồi, chẳng lẽ ăn lẩu cũng phạm pháp à?”
Hắn không còn gì để nói nữa. Vốn dĩ là muốn bới lông tìm vết, nếu như Hà Tư Ca lộ ra vẻ chột dạ, Phó8Cẩm Hành có thể nhân cơ hội mà thể hiện hùng hổ doạ người hơn nữa.
Nhưng cô lại nói thẳng hết ra, hắn đành im lặng. “Xem thử đi, tôi thấy sửa rất được.” Hà Tư Ca lấy món đồ trang trí bằng thủy tinh ra khỏi túi, nhẹ tay đặt lên bàn trà trước mặt Phó Cẩm Hành, ra hiệu cho hắn có thể kiểm tra một chút.
Ai ngờ, hắn lại không thèm nhìn lấy một cái.
“Mười mấy tuổi cô đã rời khỏi Trung Hải, không quen thuộc nơi này, sao cô biết được chỗ nào có thể sửa6loại đồ này?” Phó Cẩm Hành cũng không ngốc, hắn lập tức tìm ra được vấn đề. Trừ phi, có người giúp cô, hơn nữa, cô còn ăn tối cùng người đó! Nghĩ đến điều này, Phó Cẩm Hành giận điên lên.
“Thiểu năng, có một thứ gọi là Baidu! Cho dù không biết, chẳng lẽ không biết đường lên mạng tra à?”
Hà Tư Ca khinh bỉ nhìn hắn, trừng mắt một cái.
Dù sao, trong điện thoại cô cũng có một đống lịch sử tìm kiếm, cho dù hắn muốn đích thân xem, cô cũng không có gì phải sợ. “Hà3Tư Ca, tốt nhất là cô nghiêm túc một chút đi!”
Nghe thấy cô nói năng lỗ mãng, Phó Cẩm Hành thu lại biểu cảm, cau mày lại.
“Là anh gây hấn trước! Dù sao tôi cũng đã sửa xong bảo bối của anh rồi, chuyện này quả thật là trách nhiệm của tôi, tôi xin lỗi anh.” Hà Tư Ca xoay cổ, giày vò mấy tiếng đồng hồ, lúc này cô vừa mệt vừa buồn ngủ. “Cái gì gọi là đã sửa xong bảo bối của tôi rồi?” Sắc mặt Phó Cẩm Hành cổ quái cái nhìn xuống giữa hai chân5mình, hắn cảm thấy, thứ được coi là “bảo bối” của hắn, tạm thời chỉ có cái này thôi. Nói bậy, “bảo bối của hắn” vô cùng tốt, căn bản không cần sửa chữa! “Nó đó, không phải anh nói đây là Trương Tử Hân tặng anh sao, dĩ nhiên nó là bảo bối của anh rồi. Bỏ đi, tôi không phí lời với anh nữa, tôi phải đi tắm đã.”
Hà Tư Ca quay người định đi.
Kết quả, Phó Cẩm Hành không kiểm tra món đồ trang trí bằng thủy tinh đã sửa xong kia, mà túm lấy cánh tay cố. Hẳn thấp giọng nói: “Tôi đói rồi.” “Liên quan gì đến... vậy tôi đi nấu.” Hà Tư Ca vốn cảm thấy, Phó Cẩm Hành đói thì liên quan quái gì đến cô. Nhưng cô lập tức nhớ ra, mình quả thật đã đồng ý sẽ phụ trách một phần việc nhà. Vậy là, Hà Tư Ca chỉ đành cúi đầu ủ rũ vào bếp, đun nước nấu mỳ.
Cô mặc kệ Phó Cẩm Hành có kén ăn hay không, tùy ý rửa một nắm rau, lấy hai quả trứng gà ra, nhanh chóng nấu một bát mỳ trứng gà rau xanh. Vốn nghĩ hắn sẽ nổi trận lôi đình, không ngờ, Phó Cẩm Hành lại rửa tay sạch sẽ, ngồi vào bàn ăn, lặng lẽ ăn mì.
Vừa ăn được vài miếng, điện thoại của hắn vang lên.
Cầm điện thoại lên, Phó Cẩm Hành nghe máy, trên mặt mang theo ý cười nhàn nhạt: “Cẩm Thiên, khi nào thì cậu về nước? Anh đi đón cậu.” Bên kia hình như nói cái gì, hắn có vẻ kinh ngạc: “Cậu đã về rồi à? Sao không nói trước với anh!”
Hà Tư Ca dựa bên kệ bếp vừa nghe thấy cái tên Phó Cẩm Thiêm, lập tức dựng tại lên nghe. Bây giờ chuyện cô lo lắng là ngộ nhỡ cái tên Phó Cẩm Thiêm đó tò mò, chủ động nói hết chuyện xảy ra ngày hôm nay cho Phó Cẩm Hành thì xong đời! Có điều, cuộc điện thoại này đã kết thúc rất nhanh.
Hà Tư Ca lập tức thở phào một tiếng, xem ra, Phó Cẩm Thiêm không hề nhắc đến mình. Vừa ngẩng đầu lên đã phát hiện vẻ mặt cô hình như không đúng lắm, Phó Cẩm Hành nghi ngờ hỏi: “Cô sao thế?”
“Hình như tôi nghe thấy anh nói đến một cái tên, cũng có chữ đệm là cẩm, là em trai em gái anh à?”
Hà Tư Ca thăm dò hỏi.
Phó Cẩm Hành đặt điện thoại xuống, tiếp tục cầm đũa gắp mì, gật đầu: “Tôi là con một, chỉ có em họ, theo gia phả, đời này chữ đệm là Cẩm.” Nói xong, hắn lại hừ lạnh nói: “Trong số mấy người bọn họ, chỉ có Cẩm Thiêm là có tiền đồ nhất, cô tránh xa nó ra một chút!” Dựa vào hiểu biết đối với Phó Cẩm Thiêm, Phó Cẩm Hành rất rõ một điều, kiểu phụ nữ mà em họ hắn thích, chính là kiểu người như Hà Tư Ca.
Cho nên, không biết là vô tình hay cố ý, trước giờ Phó Cẩm Hành vẫn luôn giữ bí mật về sự tồn tại của Hà Tư Ca với người em họ thân thiết Phó Cẩm Thiểm này.
Trong lòng trầm xuống, Hà Tư Ca thầm nói không ổn rồi. Nhưng cô làm ra vẻ không biết gì, lớn tiếng phản bác lại: “Tôi căn bản không quen người nhà họ Phó, anh đừng có mà ở đây lo bò trắng răng!” Nói xong, Hà Tư Ca quay đầu đi thẳng. Nghĩ cũng đúng, Phó Cẩm Thiêm luôn học ở nước ngoài suốt, gần đây mới về, hai người bọn họ không có khả năng biết nhau mới đúng. Phó Cẩm Hành yên tâm, tiếp tục ăn mì. Lúc tắm, Hà Tư Ca không nhịn được không thể ngừng suy nghĩ một vấn đề. Đó chính là, tại sao Phó Cẩm Hành mất hết tính người kia hình như lại rất coi trọng Phó Cẩm Thiêm?
Nghe nói, hắn còn có một cô em gái họ tên Phó Cẩm Lương nữa, cô ấy được gả vào một gia đình giàu có của Đông Nam Á, bản thân cũng bừng bừng dã tâm, có điều lại không hề thích Phó Cẩm Hành, quan hệ của hai người rất căng thẳng.
Còn về những anh em họ khác của Phó Cẩm Hành, cảm giác tồn tại của bọn họ càng thấp hơn, gần như có thể bỏ qua không tính. Tiếp xúc với Phó Cẩm Thiêm mấy tiếng đồng hồ, Hà Tư Ca cũng thừa nhận, đó là một người đàn ông rất ưu tú. Nếu như không nhỏ hơn Phó Cẩm Hành mấy tuổi, kinh nghiệm xã hội còn ít, thì hai anh em bọn họ thật sự có thể nói là sàn sàn như nhau.
Đang suy nghĩ, Phó Cẩm Hành đột nhiên xuất hiện ở cửa nhà tắm.
Hắn dựa vào cửa phòng, giả vờ cười nói: “Cô nói xem, cô đối xử với Hà Nguyên Chính như vậy, liệu ông ta có hận cô không?” Cái này còn cần phải hỏi à?
Hà Tư Ca trợn mắt, lười đáp lại. “Có điều, cô đã gián tiếp giúp tôi một chuyện lớn, tôi muốn cảm ơn cổ tử tế chút.”
Phó Cẩm Hành kéo khóe môi lên, gian xảo nói.
Cô ngạc nhiên, từ xương cụt dâng lên một cảm giác kỳ lạ.
Chắc chắn không phải là chuyện tốt đẹp gì!
Quả nhiên, hắn tiếp tục nói: “Tôi sắp đi Nam Bình một chuyển, bên đó có một cuộc họp, tôi đã đồng ý với người đứng ra tổ chức là sẽ đích thân đến dự. Nếu cô đã sống ở đó mấy năm rồi, chắc chắn có thể làm hướng dẫn viên cho tôi, tôi muốn cô đi cùng tôi.”
Mí mắt Hà Tư Ca giật giật, cô có chút căng thẳng: “Lúc nào?” Phó Cẩm Hành mỉm cười nhìn cô: “Chuyến bay sau bốn tiếng nữa, cô vẫn có thể tắm xong, sau đó thu dọn đồ đạc.”
Cô suýt nữa đứng bật dậy khỏi bồn tắm!
“Anh cố ý!” Mỗi ngày có đến mười mấy chuyến bay giữa Trung Hải và Nam Bình, hắn lại cứ phải chọn chuyến bay lúc nửa đêm canh ba, lòng dạ khó lường! Hình như nhìn thấy được suy nghĩ của Hà Tư Ca, Phó Cẩm Hành chậm rãi giải thích: “Là máy bay tư nhân, không giống với chuyến bay dân dụng thông thường.”
Cô vừa nghe thấy thế, nhụt chí có người vào nước nóng Con bà hắn, có tiền đúng là tùy hứng! Đến cả máy bay tư nhân cũng có luôn! Mặc dù sắp trở lại Nam Bình, nhưng ngồi trong máy bay tư nhân của Phó Cẩm Hành, Hà Tư Ca không hề vui vẻ một chút nào. Cô lo lắng, mình về đến Nam Bình, đến địa bàn của Tưởng Thành Hủ, anh lại không kiểm soát được tâm trạng, không ngại xung đột chính diện với Phó Cẩm Hành.
Mặc dù rồng mạnh cũng khó mà chèn ép được rắn dưới đất, nhưng Phó Cẩm Hành cũng không phải là dạng dễ đối phó.
“Không gọi cho nhân tình của cô một cuộc điện thoại à?” Thấy từ lúc lên máy bay Hà Tư Ca bất mãn không vui, Phó Cẩm Hành biết, cô không lo lắng cho mình, mà là Tưởng Thành Hủ.
Cô ngẩng đầu lên, nhìn hắn một cái: “Vậy anh thì sao, chẳng lẽ đã báo cáo với người tình của mình rồi à?” Một câu nói, thành công làm Phó Cẩm Hành ngậm miệng lại. Thấy vậy, Hà Tư Ca nghiêng đầu qua một bên, nhìn ra ngoài cửa sổ.
Bay đến Nam Bình không lâu, khoảng một tiếng rưỡi. Cô mới chỉ chợp mắt một lúc, máy bay đã bắt đầu chuẩn bị hạ cánh rồi. Vừa mở mắt ra, Hà Tư Ca đã để ý thấy Phó Cẩm Hành không hề nghỉ ngơi, bên tay hắn có một ly cà phê, phía trước là một cái laptop, bên trên toàn chữ là chữ. Đúng là người cuồng công việc, hơn nữa, rất biết tận dụng thời gian. Nếu bỏ qua quan hệ cá nhân, Hà Tư Ca cảm thấy, có lẽ cô sẽ tán thưởng người đàn ông như Phó Cẩm Hành. Đáng tiếc...
“Hạ cánh rồi ngủ tiếp.” Phó Cẩm Hành ngẩng đầu lên thấy Hà Tư Ca rõ ràng còn chưa tỉnh ngủ, chủ động nói. “Anh chắc chắn sẽ không thả tôi về nhà tôi đúng không?”
Cô gần như không ôm bao nhiêu hi vọng.
“Không, đương nhiên về nhà của mình rồi, tôi không thể để cô ở khách sạn được.” Phó Cẩm Hành khó hiểu nói.
Cô hơi ngẩn ra, trong lòng vui sướng như điên.
Kết quả, nửa tiếng sau, Hà Tư Ca cũng coi như đã hiểu ý hắn.
Tài xế đưa thẳng bọn họ đến nhà của Phó Cẩm Hành ở Nam Bình, khu vực rất đẹp, hơn một trăm hai mươi mét vuông, trang hoàng đẹp đẽ, chỉ là không có hơi người, nhìn đã biết ngày thường chẳng có ai. “Nhà của tôi không phải là nhà của cô à? Nhìn đi, chính là nơi này.” Phó Cẩm Hành đứng trong phòng khách, quay đầu nhìn Hà Tư Ca đứng ở cửa vào. Cô giận đến nỗi sắp hộc máu, siết chặt tay kéo va li, không nói một chữ. Rõ ràng là trở lại thành phố này rồi, rõ ràng là gần Tưởng Thành Hủ và Tân Tân như vậy rồi, nhưng lại không thể gặp được bọn họ, Hà Tư Ca rất tuyệt vọng. “Buổi sáng tôi đi họp, cô có thể ngủ thêm một lát. Tỉnh rồi thì gọi điện cho quản gia, ông ấy sẽ thu xếp tất cả cho cô.”
Phó Cẩm Hành dặn dò. Không thèm để ý hắn, Hà Tư Ca kéo hành lý, đi thẳng đến phòng ngủ. Dù sao, chân cũng là của cô! Vừa qua bảy giờ, Phó Cẩm Hành lập tức rời đi. Nghe thấy tiếng cửa, Hà Tư Ca trở mình ngồi dậy
Xác định hắn thật sự đi rồi, cô nhanh chóng tắm rửa, thay quần áo, cũng lập tức ra khỏi nhà.
Chặn một chiếc taxi dưới tòa chung cư, Hà Tư Ca đọc địa chỉ, đồng thời rút điện thoại ra, gọi cho Tưởng Thành Hủ.
Vừa nghĩ đến chuyện mình sắp gặp được Tân Tân, tim cô đập nhanh, cả người lâng lâng.
Không đợi Hà Tư Ca mở miệng, sắc mặt Phó Cẩm Hành đã tối sầm lại.
Hắn lạnh lùng hỏi: “Hào hứng thật đấy, lại còn chạy đi ăn lẩu nữa?” Đúng là giống chó, mũi thính quá!
Thật ra, trước khi rời khỏi quán lẩu, nhân viên còn tặng Hà Tư Ca một bình xịt khử mùi hương chanh nhỏ, chỉ cần xịt vài cái lên quần áo, về cơ bản có thể khử hết mùi lạ.
Thật không ngờ, vẫn không thể qua được mắt Phó Cẩm Hành! Hà Tư Ca đương nhiên sẽ không ngu ngốc thừa nhận, cô thề2thốt phủ nhận: “Không phải đầu, bên cạnh có một quán malatang, có lẽ là mùi hơi nặng, nên ám lên người tôi.”
Hắn cười lạnh: “Cô thật sự nghĩ tôi ngốc à, đến cả lẩu và malatang còn không phân biệt được?”
Cô chỉ đành bày ra tư thế lợn chết không sợ nước sôi, lườm Phó Cẩm Hành, uể oải trả lời: “Ăn thì cũng ăn rồi, chẳng lẽ ăn lẩu cũng phạm pháp à?”
Hắn không còn gì để nói nữa. Vốn dĩ là muốn bới lông tìm vết, nếu như Hà Tư Ca lộ ra vẻ chột dạ, Phó8Cẩm Hành có thể nhân cơ hội mà thể hiện hùng hổ doạ người hơn nữa.
Nhưng cô lại nói thẳng hết ra, hắn đành im lặng. “Xem thử đi, tôi thấy sửa rất được.” Hà Tư Ca lấy món đồ trang trí bằng thủy tinh ra khỏi túi, nhẹ tay đặt lên bàn trà trước mặt Phó Cẩm Hành, ra hiệu cho hắn có thể kiểm tra một chút.
Ai ngờ, hắn lại không thèm nhìn lấy một cái.
“Mười mấy tuổi cô đã rời khỏi Trung Hải, không quen thuộc nơi này, sao cô biết được chỗ nào có thể sửa6loại đồ này?” Phó Cẩm Hành cũng không ngốc, hắn lập tức tìm ra được vấn đề. Trừ phi, có người giúp cô, hơn nữa, cô còn ăn tối cùng người đó! Nghĩ đến điều này, Phó Cẩm Hành giận điên lên.
“Thiểu năng, có một thứ gọi là Baidu! Cho dù không biết, chẳng lẽ không biết đường lên mạng tra à?”
Hà Tư Ca khinh bỉ nhìn hắn, trừng mắt một cái.
Dù sao, trong điện thoại cô cũng có một đống lịch sử tìm kiếm, cho dù hắn muốn đích thân xem, cô cũng không có gì phải sợ. “Hà3Tư Ca, tốt nhất là cô nghiêm túc một chút đi!”
Nghe thấy cô nói năng lỗ mãng, Phó Cẩm Hành thu lại biểu cảm, cau mày lại.
“Là anh gây hấn trước! Dù sao tôi cũng đã sửa xong bảo bối của anh rồi, chuyện này quả thật là trách nhiệm của tôi, tôi xin lỗi anh.” Hà Tư Ca xoay cổ, giày vò mấy tiếng đồng hồ, lúc này cô vừa mệt vừa buồn ngủ. “Cái gì gọi là đã sửa xong bảo bối của tôi rồi?” Sắc mặt Phó Cẩm Hành cổ quái cái nhìn xuống giữa hai chân5mình, hắn cảm thấy, thứ được coi là “bảo bối” của hắn, tạm thời chỉ có cái này thôi. Nói bậy, “bảo bối của hắn” vô cùng tốt, căn bản không cần sửa chữa! “Nó đó, không phải anh nói đây là Trương Tử Hân tặng anh sao, dĩ nhiên nó là bảo bối của anh rồi. Bỏ đi, tôi không phí lời với anh nữa, tôi phải đi tắm đã.”
Hà Tư Ca quay người định đi.
Kết quả, Phó Cẩm Hành không kiểm tra món đồ trang trí bằng thủy tinh đã sửa xong kia, mà túm lấy cánh tay cố. Hẳn thấp giọng nói: “Tôi đói rồi.” “Liên quan gì đến... vậy tôi đi nấu.” Hà Tư Ca vốn cảm thấy, Phó Cẩm Hành đói thì liên quan quái gì đến cô. Nhưng cô lập tức nhớ ra, mình quả thật đã đồng ý sẽ phụ trách một phần việc nhà. Vậy là, Hà Tư Ca chỉ đành cúi đầu ủ rũ vào bếp, đun nước nấu mỳ.
Cô mặc kệ Phó Cẩm Hành có kén ăn hay không, tùy ý rửa một nắm rau, lấy hai quả trứng gà ra, nhanh chóng nấu một bát mỳ trứng gà rau xanh. Vốn nghĩ hắn sẽ nổi trận lôi đình, không ngờ, Phó Cẩm Hành lại rửa tay sạch sẽ, ngồi vào bàn ăn, lặng lẽ ăn mì.
Vừa ăn được vài miếng, điện thoại của hắn vang lên.
Cầm điện thoại lên, Phó Cẩm Hành nghe máy, trên mặt mang theo ý cười nhàn nhạt: “Cẩm Thiên, khi nào thì cậu về nước? Anh đi đón cậu.” Bên kia hình như nói cái gì, hắn có vẻ kinh ngạc: “Cậu đã về rồi à? Sao không nói trước với anh!”
Hà Tư Ca dựa bên kệ bếp vừa nghe thấy cái tên Phó Cẩm Thiêm, lập tức dựng tại lên nghe. Bây giờ chuyện cô lo lắng là ngộ nhỡ cái tên Phó Cẩm Thiêm đó tò mò, chủ động nói hết chuyện xảy ra ngày hôm nay cho Phó Cẩm Hành thì xong đời! Có điều, cuộc điện thoại này đã kết thúc rất nhanh.
Hà Tư Ca lập tức thở phào một tiếng, xem ra, Phó Cẩm Thiêm không hề nhắc đến mình. Vừa ngẩng đầu lên đã phát hiện vẻ mặt cô hình như không đúng lắm, Phó Cẩm Hành nghi ngờ hỏi: “Cô sao thế?”
“Hình như tôi nghe thấy anh nói đến một cái tên, cũng có chữ đệm là cẩm, là em trai em gái anh à?”
Hà Tư Ca thăm dò hỏi.
Phó Cẩm Hành đặt điện thoại xuống, tiếp tục cầm đũa gắp mì, gật đầu: “Tôi là con một, chỉ có em họ, theo gia phả, đời này chữ đệm là Cẩm.” Nói xong, hắn lại hừ lạnh nói: “Trong số mấy người bọn họ, chỉ có Cẩm Thiêm là có tiền đồ nhất, cô tránh xa nó ra một chút!” Dựa vào hiểu biết đối với Phó Cẩm Thiêm, Phó Cẩm Hành rất rõ một điều, kiểu phụ nữ mà em họ hắn thích, chính là kiểu người như Hà Tư Ca.
Cho nên, không biết là vô tình hay cố ý, trước giờ Phó Cẩm Hành vẫn luôn giữ bí mật về sự tồn tại của Hà Tư Ca với người em họ thân thiết Phó Cẩm Thiểm này.
Trong lòng trầm xuống, Hà Tư Ca thầm nói không ổn rồi. Nhưng cô làm ra vẻ không biết gì, lớn tiếng phản bác lại: “Tôi căn bản không quen người nhà họ Phó, anh đừng có mà ở đây lo bò trắng răng!” Nói xong, Hà Tư Ca quay đầu đi thẳng. Nghĩ cũng đúng, Phó Cẩm Thiêm luôn học ở nước ngoài suốt, gần đây mới về, hai người bọn họ không có khả năng biết nhau mới đúng. Phó Cẩm Hành yên tâm, tiếp tục ăn mì. Lúc tắm, Hà Tư Ca không nhịn được không thể ngừng suy nghĩ một vấn đề. Đó chính là, tại sao Phó Cẩm Hành mất hết tính người kia hình như lại rất coi trọng Phó Cẩm Thiêm?
Nghe nói, hắn còn có một cô em gái họ tên Phó Cẩm Lương nữa, cô ấy được gả vào một gia đình giàu có của Đông Nam Á, bản thân cũng bừng bừng dã tâm, có điều lại không hề thích Phó Cẩm Hành, quan hệ của hai người rất căng thẳng.
Còn về những anh em họ khác của Phó Cẩm Hành, cảm giác tồn tại của bọn họ càng thấp hơn, gần như có thể bỏ qua không tính. Tiếp xúc với Phó Cẩm Thiêm mấy tiếng đồng hồ, Hà Tư Ca cũng thừa nhận, đó là một người đàn ông rất ưu tú. Nếu như không nhỏ hơn Phó Cẩm Hành mấy tuổi, kinh nghiệm xã hội còn ít, thì hai anh em bọn họ thật sự có thể nói là sàn sàn như nhau.
Đang suy nghĩ, Phó Cẩm Hành đột nhiên xuất hiện ở cửa nhà tắm.
Hắn dựa vào cửa phòng, giả vờ cười nói: “Cô nói xem, cô đối xử với Hà Nguyên Chính như vậy, liệu ông ta có hận cô không?” Cái này còn cần phải hỏi à?
Hà Tư Ca trợn mắt, lười đáp lại. “Có điều, cô đã gián tiếp giúp tôi một chuyện lớn, tôi muốn cảm ơn cổ tử tế chút.”
Phó Cẩm Hành kéo khóe môi lên, gian xảo nói.
Cô ngạc nhiên, từ xương cụt dâng lên một cảm giác kỳ lạ.
Chắc chắn không phải là chuyện tốt đẹp gì!
Quả nhiên, hắn tiếp tục nói: “Tôi sắp đi Nam Bình một chuyển, bên đó có một cuộc họp, tôi đã đồng ý với người đứng ra tổ chức là sẽ đích thân đến dự. Nếu cô đã sống ở đó mấy năm rồi, chắc chắn có thể làm hướng dẫn viên cho tôi, tôi muốn cô đi cùng tôi.”
Mí mắt Hà Tư Ca giật giật, cô có chút căng thẳng: “Lúc nào?” Phó Cẩm Hành mỉm cười nhìn cô: “Chuyến bay sau bốn tiếng nữa, cô vẫn có thể tắm xong, sau đó thu dọn đồ đạc.”
Cô suýt nữa đứng bật dậy khỏi bồn tắm!
“Anh cố ý!” Mỗi ngày có đến mười mấy chuyến bay giữa Trung Hải và Nam Bình, hắn lại cứ phải chọn chuyến bay lúc nửa đêm canh ba, lòng dạ khó lường! Hình như nhìn thấy được suy nghĩ của Hà Tư Ca, Phó Cẩm Hành chậm rãi giải thích: “Là máy bay tư nhân, không giống với chuyến bay dân dụng thông thường.”
Cô vừa nghe thấy thế, nhụt chí có người vào nước nóng Con bà hắn, có tiền đúng là tùy hứng! Đến cả máy bay tư nhân cũng có luôn! Mặc dù sắp trở lại Nam Bình, nhưng ngồi trong máy bay tư nhân của Phó Cẩm Hành, Hà Tư Ca không hề vui vẻ một chút nào. Cô lo lắng, mình về đến Nam Bình, đến địa bàn của Tưởng Thành Hủ, anh lại không kiểm soát được tâm trạng, không ngại xung đột chính diện với Phó Cẩm Hành.
Mặc dù rồng mạnh cũng khó mà chèn ép được rắn dưới đất, nhưng Phó Cẩm Hành cũng không phải là dạng dễ đối phó.
“Không gọi cho nhân tình của cô một cuộc điện thoại à?” Thấy từ lúc lên máy bay Hà Tư Ca bất mãn không vui, Phó Cẩm Hành biết, cô không lo lắng cho mình, mà là Tưởng Thành Hủ.
Cô ngẩng đầu lên, nhìn hắn một cái: “Vậy anh thì sao, chẳng lẽ đã báo cáo với người tình của mình rồi à?” Một câu nói, thành công làm Phó Cẩm Hành ngậm miệng lại. Thấy vậy, Hà Tư Ca nghiêng đầu qua một bên, nhìn ra ngoài cửa sổ.
Bay đến Nam Bình không lâu, khoảng một tiếng rưỡi. Cô mới chỉ chợp mắt một lúc, máy bay đã bắt đầu chuẩn bị hạ cánh rồi. Vừa mở mắt ra, Hà Tư Ca đã để ý thấy Phó Cẩm Hành không hề nghỉ ngơi, bên tay hắn có một ly cà phê, phía trước là một cái laptop, bên trên toàn chữ là chữ. Đúng là người cuồng công việc, hơn nữa, rất biết tận dụng thời gian. Nếu bỏ qua quan hệ cá nhân, Hà Tư Ca cảm thấy, có lẽ cô sẽ tán thưởng người đàn ông như Phó Cẩm Hành. Đáng tiếc...
“Hạ cánh rồi ngủ tiếp.” Phó Cẩm Hành ngẩng đầu lên thấy Hà Tư Ca rõ ràng còn chưa tỉnh ngủ, chủ động nói. “Anh chắc chắn sẽ không thả tôi về nhà tôi đúng không?”
Cô gần như không ôm bao nhiêu hi vọng.
“Không, đương nhiên về nhà của mình rồi, tôi không thể để cô ở khách sạn được.” Phó Cẩm Hành khó hiểu nói.
Cô hơi ngẩn ra, trong lòng vui sướng như điên.
Kết quả, nửa tiếng sau, Hà Tư Ca cũng coi như đã hiểu ý hắn.
Tài xế đưa thẳng bọn họ đến nhà của Phó Cẩm Hành ở Nam Bình, khu vực rất đẹp, hơn một trăm hai mươi mét vuông, trang hoàng đẹp đẽ, chỉ là không có hơi người, nhìn đã biết ngày thường chẳng có ai. “Nhà của tôi không phải là nhà của cô à? Nhìn đi, chính là nơi này.” Phó Cẩm Hành đứng trong phòng khách, quay đầu nhìn Hà Tư Ca đứng ở cửa vào. Cô giận đến nỗi sắp hộc máu, siết chặt tay kéo va li, không nói một chữ. Rõ ràng là trở lại thành phố này rồi, rõ ràng là gần Tưởng Thành Hủ và Tân Tân như vậy rồi, nhưng lại không thể gặp được bọn họ, Hà Tư Ca rất tuyệt vọng. “Buổi sáng tôi đi họp, cô có thể ngủ thêm một lát. Tỉnh rồi thì gọi điện cho quản gia, ông ấy sẽ thu xếp tất cả cho cô.”
Phó Cẩm Hành dặn dò. Không thèm để ý hắn, Hà Tư Ca kéo hành lý, đi thẳng đến phòng ngủ. Dù sao, chân cũng là của cô! Vừa qua bảy giờ, Phó Cẩm Hành lập tức rời đi. Nghe thấy tiếng cửa, Hà Tư Ca trở mình ngồi dậy
Xác định hắn thật sự đi rồi, cô nhanh chóng tắm rửa, thay quần áo, cũng lập tức ra khỏi nhà.
Chặn một chiếc taxi dưới tòa chung cư, Hà Tư Ca đọc địa chỉ, đồng thời rút điện thoại ra, gọi cho Tưởng Thành Hủ.
Vừa nghĩ đến chuyện mình sắp gặp được Tân Tân, tim cô đập nhanh, cả người lâng lâng.
Bình luận facebook