Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 23
Kiểu quan tâm đặc biệt mang tính biến thái này, Hà Tư Ca không cần.
Phó Cẩm Hành vừa định mở miệng, Tào Cảnh Đồng đi làm thủ tục xuất viện đã trở lại.
“Anh Phó, làm xong thủ tục rồi.”
Cậu ta khẽ nói. Vốn dĩ Phó Cẩm Hành đã sắp xếp cho Tào Cảnh Đồng đón Hà Tư Ca xuất viện, nhưng hắn ta suy nghĩ lại, vẫn đích thân đến đây.
“So với chung cư của anh, tôi ngược lại cảm thấy bệnh viện vẫn tốt hơn.”
Đi đến cửa, Hà Tư Ca có chút lưu luyến nói. Hắn cười lạnh: “Phim của Tử Hân vẫn còn hai phần ba nữa, cô đừng vội, sau này vẫn còn cơ hội!”
Mặc dù nói như vậy, nhưng Phó Cẩm Hành chỉ đang dọa Hà Tư Ca mà thôi, hắn tuyệt đối sẽ không để cô làm người đóng thế cho Trương Tử Hân nữa.
Nhưng rõ ràng cô lại tưởng là thật. “Anh đúng là vì muốn lấy lòng người phụ nữ đó mà không câu nệ cái gì!” Vẻ mặt Hà Tư Ca rét lạnh, cô không nhịn được mà hồi tưởng lại cảm giác ngâm mình trong nước lạnh, chỉ cảm thấy lạnh thấu xương, trước giờ chưa từng trải qua đó. “Ngưỡng mộ? Ghen tị? Hận?” Phó Cẩm Hành nói ra một từ, vẻ giễu cợt trên mặt lại tăng thêm một phần.
Cô tức quá bật cười: “Giữa ban ngày ban mặt mà anh lại nằm mơ à, đáng thương!”
Nói xong, Hà Tư Ca không thèm để ý đến hắn, sải bước rời đi.
Phó Cẩm Hành hừ một tiếng, đi theo cô ra khỏi phòng bệnh. Tào Cảnh Đồng rớt lại cuối cùng lắc đầu có chút không biết làm sao, cậu ta ở bên cạnh Phó Cẩm Hành nhiều năm rồi, vẫn chưa từng thấy sếp của mình có thể nói nhiều với một người phụ nữ nào như vậy.
Thế nhưng lại cứ là Hà Tư Ca, một người phụ nữ đã từng hung hăng lừa gạt hắn.
Trên đường về, Phó Cẩm Hành đặc biệt dặn tài xế lượn một vòng, đi qua trung tâm thành phố. Chỗ đó là khu trung tâm thương mại cao cấp của Trung Hải, tấc đất tấc vàng, các tòa nhà cao lớn mang đậm hơi thở hiện đại san sát nhau.
So với trung tâm kinh tế Nam Bình, thành phố này không hề kém chút nào.
Đến cả Hà Tư Ca cũng không nhịn được mà nhìn ra ngoài cửa xe, trong mắt tràn đầy vẻ cảm khái.
“Nhìn bên đó đi.”
Phó Cẩm Hành giơ tay lên chỉ, kêu cô nhìn về phía một tòa văn phòng cao cấp.
Bên ngoài tòa nhà treo một biển quảng cáo “bất động sản Khang Đạt” cực lớn, cực kỳ bắt mắt.
“Làm sao vậy?”
Cô nhìn hai lần, nhưng vẫn không hiểu được ý hắn. Phó Cẩm Hành cười như không cười: “Hồi đó cô đã giả làm người của bất động sản Khang Đạt, cố ý đến tiếp cận tôi, lấy được sự tín nhiệm của tôi, bây giờ còn không thừa nhận à?”
Hà Tư Ca cau màu, thản nhiên đáp lại: “Tôi đã nói rồi, không phải tôi không thừa nhận, mà là không còn nhớ nữa! Rốt cuộc anh muốn tôi nói mấy lần nữa đây?”
Dừng lại một chút, không đợi hắn mở miệng, cô đã cướp lời nói trước: “Nếu như anh không tin tôi thì cứ coi như tôi nói dối đi. Dù sao, không phải trong mắt anh tôi đã là một kẻ đại lừa gạt rồi à?”
Phó Cẩm Hành thản nhiên phản bác lại: “Sai rồi, cô chỉ là một tên lừa gạt nhỏ thôi, đừng có dát vàng lên mặt mình như vậy.” Ngẩn ra một chút, Hà Tư Ca phát ra một tiếng cười chế nhạo: “Đến một tên lừa gạt nhỏ cũng lừa được anh, đủ chứng minh anh là một kẻ cực kỳ ngốc!”
Phó Cẩm Hành: “...Về mặt logic, nói như vậy hình như cũng đúng.” Bầu không khí trong xe trở nên vô cùng kỳ quái... tài xế giả vờ tập trung lái xe, còn Tào Cảnh Đồng ngồi ở ghế phụ thì nhìn thẳng về phía trước, cố nhịn cười. Sếp từ trước đến nay đánh đâu thắng đó cũng có lúc nhận thua sao?! Nếu không phải tình hình không đúng, hai người này thật sự muốn thò đầu ra xem xem có phải ngoài trời đang đổ mưa màu đỏ không! Rất nhanh, Phó Cẩm Hành đã phản công lại: “Đến trung tâm thương mại mua một ít đồ.”
“Vâng, anh Phó.”
Tài xế trả lời ngay, quay đầu xe lại lái về phía trung tâm thương mại khổng lồ gần đó.
Hà Tư Ca cau mày, không nói gì. Đợi đến trung tâm thương mại rồi cô mới hiểu, Phó Cẩm Hành căn bản không hề có lòng tốt! “Chúng tôi mua quần áo bơi cho nữ, cô ấy mặc.”
Ở trước mặt người ngoài, Phó Cẩm Hành cười không ngậm nổi mồm.
“Vâng, xin mời theo tôi!”
Cửa hàng trưởng của nhãn hiệu đồ lót nổi tiếng trên thế giới đích thân ra tiếp đón bọn họ, thái độ cực kỳ cung kính. “Xem kiểu dáng trước, tôi thử giúp cô ấy.” Phó Cẩm Hành chớp đôi mắt hồ ly, cười nói. Nhân viên ở bên cạnh trợn to hai mắt, miệng cũng há thành hình chữ “O“. Người có tiền đến đây mua sắm rất nhiều, nhưng hễ là một nam một nữ, đại đa số đều không phải là vợ chồng. Nhìn thấy cái gì cũng muốn mua, chắc chắn là tiểu tam.
Không nỡ tiêu tiền, trăm phần trăm là vợ.
Nhưng đôi trước mặt này thì... Người đàn ông cười mỉm, người phụ nữ xụ mặt, ngược lại rất giống với cường hào đang ức hiếp dân nữ! “...”, được ạ, không thành vấn đề.”
Cửa hàng trưởng hỏi mấy câu, lại quan sát mấy chỗ trên người Hà Tư Ca, rất nhanh đã chọn ra vài kiểu tương đối gợi cảm, cầm đến trước mặt bọn họ.
Nhưng Phó Cẩm Hành lại lắc đầu liên tục: “Không được, cô ấy không biết bơi, là người mới học, chọn cho cô ấy chất liệu có tính bảo vệ an toàn vào.” Hà Tư Ca cắn môi, căm hận nhìn hắn.
Cô ghét bơi lội! Năm học lớp chín cô bị một bạn học nam người da trắng đẩy xuống hồ nước từ phía sau, uống một lượng nước lớn, bị viêm phổi cấp tính nằm viện nửa tháng trời! Cũng không biết trình độ điều trị ở nước ngoài tốt hơn hay kém hơn nữa, đến cả bệnh viêm phổi nhỏ nhoi cũng kéo dài mãi mới miễn cưỡng chữa khỏi. “Tôi không học bơi.” Hà Tư Ca cứng rắn ném ra một câu, quay người định đi.
Đúng lúc cửa hàng trưởng cầm một bộ đồ bơi kiểu dáng mới màu đen ra, nói: “Đây là kiểu dáng đặc biệt thiết kế cho vận động viên bơi lội nước ngoài, đặc biệt phù hợp với những người đang có ý định học bơi, có mức độ bảo vệ cao nhất...”
Cô không thèm nhìn, vừa đi được hai bước đã bị Phó Cẩm Hành kéo tay lại. “Tôi dạy cô, cô nhất định phải học được! Đây là một trong những kỹ năng sinh tồn, vào thời khắc quan trọng có thể bảo vệ tính mạng, hiểu không hả?” Hắn tức giận nói. Hà Tư Ca nhìn hắn cả buổi, cười lên: “Cách xa anh một chút chính là bảo vệ tính mạng rồi!”
Cô chọc tức Phó Cẩm Hành, chỉ thấy hắn giơ tay ra giật lấy bộ đồ bơi đó, kéo Hà Tư Ca vào phòng thử đổ.
“Bên trái hay bên phải?”
Rõ ràng hắn chưa từng vào bên trong, quay đầu lại hỏi một câu, sau đó kéo cô vào một phòng thử đồ sâu nhất.
“Anh bị thần kinh à? Tôi không học, nhất định không học! Tôi sợ nước, được chưa hả?”
Hà Tư Ca tủi thân thừa nhận tâm lý sợ hãi của mình, trừ tắm ra, đến suối nước nóng cô cũng rất ít đi.
Phó Cẩm Hành ngẩn ra một lúc, hình như là không ngờ nguyên nhân cô một mực từ chối lại là cái này. “Vậy tôi bảo cô nhảy, sao cô còn nhảy? Có phải là cô bị ngu không hả?”
Hắn cau mày, hừ một tiếng. “Tôi không nhảy, anh có thể bỏ qua cho tôi à?” Hà Tư Ca cảm thấy hắn mới ngu, ngu mới đưa ra được câu hỏi ngớ ngẩn như vậy! “Chắc là không.” Phó Cẩm Hành vừa nói, vừa kéo quần áo của Hà Tư Cara, muốn để cô thử bộ đồ bơi kiểu dáng mới nhất này.
Không biết làm sao, cô bị ép buộc, chỉ có thể mặc nó lên.
“Kích thước vừa vặn, còn rất đẹp đó.” Nhìn thẳng vào gương, Phó Cẩm Hành nhướn mày, ánh mắt suồng sã di chuyển ở một số khu vực. Hà Tư Ca đứng thẳng người lên, quan sát bản thân. Bộ đồ bơi màu đen ôm sát vào da thịt trắng nõn nà, tôn lên đường cong xinh đẹp, khiến người ta nhìn là không quên được. Cô nhìn bụng dưới của mình vẫn bằng phẳng và trơn nhẵn như trước, chẳng trách Phó Cẩm Hành chưa từng nghi ngờ, Hà Tư Ca thật sự không giống phụ nữ đã từng sinh con một chút nào. “Được rồi, lấy bộ này đi. Thay cũng thay rồi, anh ra ngoài gọi nhân viên vào đây chỉnh lại giúp tôi một chút, những thứ chuyên ngành này anh lại không hiểu!” Hà Tư Ca quay người, khó chịu nói.
Rất nhanh, Phó Cẩm Hành đã ra ngoài, cửa hàng trưởng trước đó bước vào.
Vừa nhìn thấy cô ấy, Hà Tư Ca lập tức hạ thấp giọng, cầu xin: “Tôi xin cô, cho tôi gọi nhờ một cuộc điện thoại được không? Điện thoại của tôi bị anh ta thu mất rồi! Anh ta cứ nói tôi có gì với người đàn ông khác, thật ra là bản thân anh ta có bệnh đa nghi!”
Cửa hàng trưởng ngẩn ra một lát, theo bản năng từ chối: “Xin lỗi, thưa cô, tôi...” Hà Tư Ca túm chặt lấy tay cô ấy, cầu xin lần nữa: “Tôi và anh ta không phải là loại quan hệ đó! Tôi có bạn trai rồi, anh ta nhất quyết ép tôi...” Không đợi nói xong, cô đã nước mắt ngắn nước mắt dài. Cửa hàng trưởng không nhịn được nữa, lấy điện thoại từ trong túi áo đồng phục ra, mở khóa màn hình, nhét cho Hà Tư Ca.
“Cô đừng hại tôi mất việc đẩy! Chỉ được nói vài câu thôi, được không?” Hà Tư Ca cảm tạ ân đức, nhận lấy điện thoại, bấm số.
“Chị Bình, Tân Tân đâu rồi? Mau bảo Tân Tân nói chuyện với tôi đi!”
Cô hít mũi, hạ thấp giọng, nói thật nhanh. Nghe thấy giọng cổ, chị Bình bảo mẫu cực kỳ ngạc nhiên: “Cô Hà? Cô đi đâu thế, tại sao vẫn chưa về Tân Tân nhớ cô đến phát sốt, anh Tưởng vừa đưa nó đến bệnh viện rồi, tôi ở nhà hầm canh...” Những lời sau đó, Hà Tư Ca đã không thể nghe tiếp được nữa. Cô từ từ ngồi xổm xuống đất, trả lại điện thoại cho người ta, hai tay ôm chặt lấy đầu gối khóc nức nở. “Có à, cô à...”
Cửa hàng trưởng hoảng loạn, lại sợ đắc tội với Phó Cẩm Hành, vội vàng đi gọi hắn. Phó Cẩm Hành đứng trong cửa hàng vừa thấy tình hình có vẻ không đúng, lập tức bước nhanh xông vào trong. Hắn thấy Hà Tư Ca ngồi xổm dưới đất, khóc nức nở không thôi.
“Sao thế?”
Phó Cẩm Hành hỏi, đáng tiếc, Hà Tư Ca căn bản không hề để ý đến hắn. “Rốt cuộc cô ấy làm sao vậy?”
Hắn nghiêng đầu nhìn cửa hàng trưởng.
“Tôi, tôi cũng không biết... hình, hình như là sợ hãi thì phải!”
Cửa hàng trưởng thuận miệng tìm một lời nói dối, lại vừa hay khớp với những gì Hà Tư Ca nói trước đó. “Tôi biết rồi.”
Phó Cẩm Hành đại khái đoán được có thể là mình vừa đi, Hà Tư Ca nghĩ đến nước, trong lòng sợ hãi nên mới khóc như vậy.
Hắn đột nhiên ý thức được lúc này cô đặc biệt cần mình, theo bản năng nhẹ giọng nói: “Đừng sợ, đi, về thôi...”
Phó Cẩm Hành vừa định giơ tay ra, Hà Tư Ca đã vung hai tay, giọng khàn đặc gào lên: “Cút đi! Không cần lòng tốt giả tạo của anh! Anh mới là kẻ xấu xa!”
Tốt bụng bị coi thanh long lang dạ thú, Phó Cẩm Hành có chút tức giận, nhưng nể tình cô khóc dữ dội như vậy, hắn lại không tức giận mà còn bề ngang cố lên, đi ra khỏi phòng thử đồ.
Tiện tay khoác chiếc áo lên người Hà Tư Ca che lấy cơ thể cô, Phó Cẩm Hành dặn dò: “Trợ lý Tào, trả tiền, cầm đồ về.” Cho đến lúc vào trong xe, Phó Cẩm Hành cũng không buông tay ra.
Hà Tư Ca khóc đến choáng váng, không thở nổi, còn chảy cả nước mũi.
Cô túm lấy tay áo khoác của hắn lau mấy cái. Nhìn chiếc áo dính nước, khóe mắt Phó Cẩm Hành giật giật, lại ghi thù Hà Tư Ca vụ này trong lòng!
“Tôi nói cho anh biết, tên họ Phó kia, con người anh xấu xa như vậy, anh sẽ không được hạnh phúc đâu!”
Cuối cùng khóc đủ rồi, lúc này Hà Tư Ca mới bình tĩnh nói.
Cô phải hung ác nguyền rủa hắn.
\r\n
Phó Cẩm Hành vừa định mở miệng, Tào Cảnh Đồng đi làm thủ tục xuất viện đã trở lại.
“Anh Phó, làm xong thủ tục rồi.”
Cậu ta khẽ nói. Vốn dĩ Phó Cẩm Hành đã sắp xếp cho Tào Cảnh Đồng đón Hà Tư Ca xuất viện, nhưng hắn ta suy nghĩ lại, vẫn đích thân đến đây.
“So với chung cư của anh, tôi ngược lại cảm thấy bệnh viện vẫn tốt hơn.”
Đi đến cửa, Hà Tư Ca có chút lưu luyến nói. Hắn cười lạnh: “Phim của Tử Hân vẫn còn hai phần ba nữa, cô đừng vội, sau này vẫn còn cơ hội!”
Mặc dù nói như vậy, nhưng Phó Cẩm Hành chỉ đang dọa Hà Tư Ca mà thôi, hắn tuyệt đối sẽ không để cô làm người đóng thế cho Trương Tử Hân nữa.
Nhưng rõ ràng cô lại tưởng là thật. “Anh đúng là vì muốn lấy lòng người phụ nữ đó mà không câu nệ cái gì!” Vẻ mặt Hà Tư Ca rét lạnh, cô không nhịn được mà hồi tưởng lại cảm giác ngâm mình trong nước lạnh, chỉ cảm thấy lạnh thấu xương, trước giờ chưa từng trải qua đó. “Ngưỡng mộ? Ghen tị? Hận?” Phó Cẩm Hành nói ra một từ, vẻ giễu cợt trên mặt lại tăng thêm một phần.
Cô tức quá bật cười: “Giữa ban ngày ban mặt mà anh lại nằm mơ à, đáng thương!”
Nói xong, Hà Tư Ca không thèm để ý đến hắn, sải bước rời đi.
Phó Cẩm Hành hừ một tiếng, đi theo cô ra khỏi phòng bệnh. Tào Cảnh Đồng rớt lại cuối cùng lắc đầu có chút không biết làm sao, cậu ta ở bên cạnh Phó Cẩm Hành nhiều năm rồi, vẫn chưa từng thấy sếp của mình có thể nói nhiều với một người phụ nữ nào như vậy.
Thế nhưng lại cứ là Hà Tư Ca, một người phụ nữ đã từng hung hăng lừa gạt hắn.
Trên đường về, Phó Cẩm Hành đặc biệt dặn tài xế lượn một vòng, đi qua trung tâm thành phố. Chỗ đó là khu trung tâm thương mại cao cấp của Trung Hải, tấc đất tấc vàng, các tòa nhà cao lớn mang đậm hơi thở hiện đại san sát nhau.
So với trung tâm kinh tế Nam Bình, thành phố này không hề kém chút nào.
Đến cả Hà Tư Ca cũng không nhịn được mà nhìn ra ngoài cửa xe, trong mắt tràn đầy vẻ cảm khái.
“Nhìn bên đó đi.”
Phó Cẩm Hành giơ tay lên chỉ, kêu cô nhìn về phía một tòa văn phòng cao cấp.
Bên ngoài tòa nhà treo một biển quảng cáo “bất động sản Khang Đạt” cực lớn, cực kỳ bắt mắt.
“Làm sao vậy?”
Cô nhìn hai lần, nhưng vẫn không hiểu được ý hắn. Phó Cẩm Hành cười như không cười: “Hồi đó cô đã giả làm người của bất động sản Khang Đạt, cố ý đến tiếp cận tôi, lấy được sự tín nhiệm của tôi, bây giờ còn không thừa nhận à?”
Hà Tư Ca cau màu, thản nhiên đáp lại: “Tôi đã nói rồi, không phải tôi không thừa nhận, mà là không còn nhớ nữa! Rốt cuộc anh muốn tôi nói mấy lần nữa đây?”
Dừng lại một chút, không đợi hắn mở miệng, cô đã cướp lời nói trước: “Nếu như anh không tin tôi thì cứ coi như tôi nói dối đi. Dù sao, không phải trong mắt anh tôi đã là một kẻ đại lừa gạt rồi à?”
Phó Cẩm Hành thản nhiên phản bác lại: “Sai rồi, cô chỉ là một tên lừa gạt nhỏ thôi, đừng có dát vàng lên mặt mình như vậy.” Ngẩn ra một chút, Hà Tư Ca phát ra một tiếng cười chế nhạo: “Đến một tên lừa gạt nhỏ cũng lừa được anh, đủ chứng minh anh là một kẻ cực kỳ ngốc!”
Phó Cẩm Hành: “...Về mặt logic, nói như vậy hình như cũng đúng.” Bầu không khí trong xe trở nên vô cùng kỳ quái... tài xế giả vờ tập trung lái xe, còn Tào Cảnh Đồng ngồi ở ghế phụ thì nhìn thẳng về phía trước, cố nhịn cười. Sếp từ trước đến nay đánh đâu thắng đó cũng có lúc nhận thua sao?! Nếu không phải tình hình không đúng, hai người này thật sự muốn thò đầu ra xem xem có phải ngoài trời đang đổ mưa màu đỏ không! Rất nhanh, Phó Cẩm Hành đã phản công lại: “Đến trung tâm thương mại mua một ít đồ.”
“Vâng, anh Phó.”
Tài xế trả lời ngay, quay đầu xe lại lái về phía trung tâm thương mại khổng lồ gần đó.
Hà Tư Ca cau mày, không nói gì. Đợi đến trung tâm thương mại rồi cô mới hiểu, Phó Cẩm Hành căn bản không hề có lòng tốt! “Chúng tôi mua quần áo bơi cho nữ, cô ấy mặc.”
Ở trước mặt người ngoài, Phó Cẩm Hành cười không ngậm nổi mồm.
“Vâng, xin mời theo tôi!”
Cửa hàng trưởng của nhãn hiệu đồ lót nổi tiếng trên thế giới đích thân ra tiếp đón bọn họ, thái độ cực kỳ cung kính. “Xem kiểu dáng trước, tôi thử giúp cô ấy.” Phó Cẩm Hành chớp đôi mắt hồ ly, cười nói. Nhân viên ở bên cạnh trợn to hai mắt, miệng cũng há thành hình chữ “O“. Người có tiền đến đây mua sắm rất nhiều, nhưng hễ là một nam một nữ, đại đa số đều không phải là vợ chồng. Nhìn thấy cái gì cũng muốn mua, chắc chắn là tiểu tam.
Không nỡ tiêu tiền, trăm phần trăm là vợ.
Nhưng đôi trước mặt này thì... Người đàn ông cười mỉm, người phụ nữ xụ mặt, ngược lại rất giống với cường hào đang ức hiếp dân nữ! “...”, được ạ, không thành vấn đề.”
Cửa hàng trưởng hỏi mấy câu, lại quan sát mấy chỗ trên người Hà Tư Ca, rất nhanh đã chọn ra vài kiểu tương đối gợi cảm, cầm đến trước mặt bọn họ.
Nhưng Phó Cẩm Hành lại lắc đầu liên tục: “Không được, cô ấy không biết bơi, là người mới học, chọn cho cô ấy chất liệu có tính bảo vệ an toàn vào.” Hà Tư Ca cắn môi, căm hận nhìn hắn.
Cô ghét bơi lội! Năm học lớp chín cô bị một bạn học nam người da trắng đẩy xuống hồ nước từ phía sau, uống một lượng nước lớn, bị viêm phổi cấp tính nằm viện nửa tháng trời! Cũng không biết trình độ điều trị ở nước ngoài tốt hơn hay kém hơn nữa, đến cả bệnh viêm phổi nhỏ nhoi cũng kéo dài mãi mới miễn cưỡng chữa khỏi. “Tôi không học bơi.” Hà Tư Ca cứng rắn ném ra một câu, quay người định đi.
Đúng lúc cửa hàng trưởng cầm một bộ đồ bơi kiểu dáng mới màu đen ra, nói: “Đây là kiểu dáng đặc biệt thiết kế cho vận động viên bơi lội nước ngoài, đặc biệt phù hợp với những người đang có ý định học bơi, có mức độ bảo vệ cao nhất...”
Cô không thèm nhìn, vừa đi được hai bước đã bị Phó Cẩm Hành kéo tay lại. “Tôi dạy cô, cô nhất định phải học được! Đây là một trong những kỹ năng sinh tồn, vào thời khắc quan trọng có thể bảo vệ tính mạng, hiểu không hả?” Hắn tức giận nói. Hà Tư Ca nhìn hắn cả buổi, cười lên: “Cách xa anh một chút chính là bảo vệ tính mạng rồi!”
Cô chọc tức Phó Cẩm Hành, chỉ thấy hắn giơ tay ra giật lấy bộ đồ bơi đó, kéo Hà Tư Ca vào phòng thử đổ.
“Bên trái hay bên phải?”
Rõ ràng hắn chưa từng vào bên trong, quay đầu lại hỏi một câu, sau đó kéo cô vào một phòng thử đồ sâu nhất.
“Anh bị thần kinh à? Tôi không học, nhất định không học! Tôi sợ nước, được chưa hả?”
Hà Tư Ca tủi thân thừa nhận tâm lý sợ hãi của mình, trừ tắm ra, đến suối nước nóng cô cũng rất ít đi.
Phó Cẩm Hành ngẩn ra một lúc, hình như là không ngờ nguyên nhân cô một mực từ chối lại là cái này. “Vậy tôi bảo cô nhảy, sao cô còn nhảy? Có phải là cô bị ngu không hả?”
Hắn cau mày, hừ một tiếng. “Tôi không nhảy, anh có thể bỏ qua cho tôi à?” Hà Tư Ca cảm thấy hắn mới ngu, ngu mới đưa ra được câu hỏi ngớ ngẩn như vậy! “Chắc là không.” Phó Cẩm Hành vừa nói, vừa kéo quần áo của Hà Tư Cara, muốn để cô thử bộ đồ bơi kiểu dáng mới nhất này.
Không biết làm sao, cô bị ép buộc, chỉ có thể mặc nó lên.
“Kích thước vừa vặn, còn rất đẹp đó.” Nhìn thẳng vào gương, Phó Cẩm Hành nhướn mày, ánh mắt suồng sã di chuyển ở một số khu vực. Hà Tư Ca đứng thẳng người lên, quan sát bản thân. Bộ đồ bơi màu đen ôm sát vào da thịt trắng nõn nà, tôn lên đường cong xinh đẹp, khiến người ta nhìn là không quên được. Cô nhìn bụng dưới của mình vẫn bằng phẳng và trơn nhẵn như trước, chẳng trách Phó Cẩm Hành chưa từng nghi ngờ, Hà Tư Ca thật sự không giống phụ nữ đã từng sinh con một chút nào. “Được rồi, lấy bộ này đi. Thay cũng thay rồi, anh ra ngoài gọi nhân viên vào đây chỉnh lại giúp tôi một chút, những thứ chuyên ngành này anh lại không hiểu!” Hà Tư Ca quay người, khó chịu nói.
Rất nhanh, Phó Cẩm Hành đã ra ngoài, cửa hàng trưởng trước đó bước vào.
Vừa nhìn thấy cô ấy, Hà Tư Ca lập tức hạ thấp giọng, cầu xin: “Tôi xin cô, cho tôi gọi nhờ một cuộc điện thoại được không? Điện thoại của tôi bị anh ta thu mất rồi! Anh ta cứ nói tôi có gì với người đàn ông khác, thật ra là bản thân anh ta có bệnh đa nghi!”
Cửa hàng trưởng ngẩn ra một lát, theo bản năng từ chối: “Xin lỗi, thưa cô, tôi...” Hà Tư Ca túm chặt lấy tay cô ấy, cầu xin lần nữa: “Tôi và anh ta không phải là loại quan hệ đó! Tôi có bạn trai rồi, anh ta nhất quyết ép tôi...” Không đợi nói xong, cô đã nước mắt ngắn nước mắt dài. Cửa hàng trưởng không nhịn được nữa, lấy điện thoại từ trong túi áo đồng phục ra, mở khóa màn hình, nhét cho Hà Tư Ca.
“Cô đừng hại tôi mất việc đẩy! Chỉ được nói vài câu thôi, được không?” Hà Tư Ca cảm tạ ân đức, nhận lấy điện thoại, bấm số.
“Chị Bình, Tân Tân đâu rồi? Mau bảo Tân Tân nói chuyện với tôi đi!”
Cô hít mũi, hạ thấp giọng, nói thật nhanh. Nghe thấy giọng cổ, chị Bình bảo mẫu cực kỳ ngạc nhiên: “Cô Hà? Cô đi đâu thế, tại sao vẫn chưa về Tân Tân nhớ cô đến phát sốt, anh Tưởng vừa đưa nó đến bệnh viện rồi, tôi ở nhà hầm canh...” Những lời sau đó, Hà Tư Ca đã không thể nghe tiếp được nữa. Cô từ từ ngồi xổm xuống đất, trả lại điện thoại cho người ta, hai tay ôm chặt lấy đầu gối khóc nức nở. “Có à, cô à...”
Cửa hàng trưởng hoảng loạn, lại sợ đắc tội với Phó Cẩm Hành, vội vàng đi gọi hắn. Phó Cẩm Hành đứng trong cửa hàng vừa thấy tình hình có vẻ không đúng, lập tức bước nhanh xông vào trong. Hắn thấy Hà Tư Ca ngồi xổm dưới đất, khóc nức nở không thôi.
“Sao thế?”
Phó Cẩm Hành hỏi, đáng tiếc, Hà Tư Ca căn bản không hề để ý đến hắn. “Rốt cuộc cô ấy làm sao vậy?”
Hắn nghiêng đầu nhìn cửa hàng trưởng.
“Tôi, tôi cũng không biết... hình, hình như là sợ hãi thì phải!”
Cửa hàng trưởng thuận miệng tìm một lời nói dối, lại vừa hay khớp với những gì Hà Tư Ca nói trước đó. “Tôi biết rồi.”
Phó Cẩm Hành đại khái đoán được có thể là mình vừa đi, Hà Tư Ca nghĩ đến nước, trong lòng sợ hãi nên mới khóc như vậy.
Hắn đột nhiên ý thức được lúc này cô đặc biệt cần mình, theo bản năng nhẹ giọng nói: “Đừng sợ, đi, về thôi...”
Phó Cẩm Hành vừa định giơ tay ra, Hà Tư Ca đã vung hai tay, giọng khàn đặc gào lên: “Cút đi! Không cần lòng tốt giả tạo của anh! Anh mới là kẻ xấu xa!”
Tốt bụng bị coi thanh long lang dạ thú, Phó Cẩm Hành có chút tức giận, nhưng nể tình cô khóc dữ dội như vậy, hắn lại không tức giận mà còn bề ngang cố lên, đi ra khỏi phòng thử đồ.
Tiện tay khoác chiếc áo lên người Hà Tư Ca che lấy cơ thể cô, Phó Cẩm Hành dặn dò: “Trợ lý Tào, trả tiền, cầm đồ về.” Cho đến lúc vào trong xe, Phó Cẩm Hành cũng không buông tay ra.
Hà Tư Ca khóc đến choáng váng, không thở nổi, còn chảy cả nước mũi.
Cô túm lấy tay áo khoác của hắn lau mấy cái. Nhìn chiếc áo dính nước, khóe mắt Phó Cẩm Hành giật giật, lại ghi thù Hà Tư Ca vụ này trong lòng!
“Tôi nói cho anh biết, tên họ Phó kia, con người anh xấu xa như vậy, anh sẽ không được hạnh phúc đâu!”
Cuối cùng khóc đủ rồi, lúc này Hà Tư Ca mới bình tĩnh nói.
Cô phải hung ác nguyền rủa hắn.
\r\n