Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 21
Cô hơi khựng lại, trong lòng tràn đầy suy nghĩ. Là thật sự để cho mình tự do, hay là thăm dò một chút?
Nếu như là về sau, vậy chính là thả dây dài câu cá lớn rồi.
Nói không chừng Phó Cẩm Hành vẫn không yên tâm Tưởng Thành Hủ, muốn xem xem có phải là anh đã thật sự rời khỏi Trung Hải rồi không.
“Tôi biết rồi, cảm ơn anh. Nhưng mà bác sĩ đã nói rồi, bảo tôi tốt nhất nên ở viện quan sát thêm mấy ngày nữa.” Hà Tư Ca thản nhiên tiếp tục ăn, không hề lộ ra một chút bộ dạng vui vẻ như điên nào. Thấy cô bình tĩnh như thường, Tào Cảnh Đồng cũng có chút khó hiểu.
Theo lý mà nói, không phải cô nên rất vui vẻ sao?
“Trở về nói với Phó Cẩm Hành, tôi ở bệnh viện ăn ngon, ngủ ngon, muốn bảo đảm chắc chắn không sao rồi mới xuất viện. Đúng rồi, lát nữa tôi đưa cho anh một tờ đơn, anh cứ dựa theo cái này chuẩn bị một ngày ba bữa cho tôi. Tôi không ăn đồ ăn bệnh nhân của bệnh viện, ăn không quen.”
Nhét một miếng há cảo tôm vào trong miệng, Hà Tư Ca bình tĩnh dặn dò. Nghe xong, khóe mắt Tào Cảnh Đồng cũng giật giật. Bây giờ cậu ta đã lờ mờ hiểu tại sao lúc Phó Cẩm Hành nói chuyện với mình, mặt hắn lại đen sì như vậy rồi.
Người phụ nữ này quá biết chọc người!
Phó Cẩm Hành trước nay không sợ gì hết mà hết lần này đến lần khác bế tắc vì người phụ nữ này!
Thần tiên mình mới đến, mình cung phụng thôi.
Vì vậy, Hà Tư Ca ngoan ngoãn ở bệnh viện năm ngày.
Bác sĩ bảo cô làm gì, cô sẽ làm cái đó, vô cùng phối hợp.
Ngay cả mấy y tá trực ban cũng nói: “Cô Hà, nếu như tất cả bệnh nhân đều giống như cô, vậy công việc của chúng tôi sẽ nhàn hơn rất nhiều.” Hà Tư Ca nhéo cái má rõ ràng đã trơn nhẵn hơn của mình, cười không nói gì.
Năm ngày ăn ngon uống ngon ngủ ngon khiến cô tăng thêm mấy cân không nói, khí sắc cuối cùng cũng bình phục lại. Cô đoán, Phó Cẩm Hành sắp đến rồi.
Đúng như dự đoán, hơn một giờ rạng sáng ngày thứ sáu, hắn lặng yên không một tiếng động xuất hiện ở trong phòng bệnh riêng của Hà Tư Ca. Thấy sắc mặt người phụ nữ đang ngủ say hồng hào, bộ dạng sung sướng, Phó Cẩm Hành lập tức giận không có chỗ phát tiết! “Hà Tư Ca! Cô dậy ngay cho tôi!” Hắn vặn đèn lên, kéo cô từ trong chăn ra ngoài. Hà Tư Ca miễn cưỡng mở mắt ra, ngẩn ngơ: “A?” Không để ý đến vẻ ngỡ ngàng của cô, Phó Cẩm Hành đè cô xuống, kiểm tra một chút, chắc chắn Hà Tư Ca đã không sao rồi, hắn quyết đoán hôn xuống. Cô bị dọa hét chói tai, đẩy đầu hắn ra: “Đây là bệnh viện! Anh cút ngay ra cho tôi!” Phó Cẩm Hành hơi ngẩng đầu lên hắn nhìn Hà Tư Ca, đôi mắt sáng đến đáng sợ.
“Nếu cô đã là vợ hợp pháp của tôi thì nên có cái nghĩa vụ này!” Càng đừng nói là hắn đã cố gắng hết sức dịu dàng với cô!
Đồ điên! Chó má!”
Hà Tư Ca không giấy ra được, cô chỉ có thể tức giận chửi bới, gấp đến nỗi hốc mắt đỏ lên.
“Cô tiếp tục hô đi, hô càng lớn càng tốt.” Đến lúc này rồi Phó Cẩm Hành còn có thể dành ra một tay cởi cúc áo sơ mi trên người mình, có thể thấy hắn đang bức thiết thế nào.
“Nếu như khiến bác sĩ hoặc là y tá đến đây, tôi cũng không để ý bị người ta vây xem đâu. Dù sao...” Hắn kéo cổ áo, để lộ ra lồng ngực rắn chắc, khóe miệng chậm rãi cong lên, nở một nụ cười nguy hiểm: “...Dù sao tôi cũng đã không thể gỡ cái mác “người đàn ông cặn bã” xuống rồi, sao lại không khiến nó vững chắc thêm chút nữa?”
Hà Tư Ca trợn to mắt, kinh ngạc nhìn hắn. Hóa ra hắn luôn đợi đến lúc này mới phản kích, sức nhẫn nhịn thật lớn!
“Đi tìm tiểu minh tinh của anh đi, cút ra! Anh muốn tôi chết à?” Cô nắm nửa túi băng vệ sinh đặt ở bên gối, dùng sức ném lên mặt Phó Cẩm Hành. Hắn dễ dàng tránh được, cong khóe miệng lên: “Vừa nãy tôi đã kiểm tra rồi, cô bây giờ... rất khỏe!” Hà Tư Ca biết không tránh được, cô cố ý nhắc đến Trương Tử Hân, muốn kích thích cảm giác áy náy của Phó Cẩm Hành. “Anh luôn miệng nói cô ta là người phụ nữ anh yêu nhất, chẳng lẽ bây giờ anh không có cảm giác tội lỗi à? Phụ nữ đều có bệnh ưa sạch sẽ, nhất định cô ta sẽ chê anh bẩn! Đừng động vào tối... a a!”
Hắn chê cô ồn ào, dứt khoát hôn chặn cái miệng đáng ghét của cô lại, còn cố ý xấu xa dùng hai ngón tay bịt chặt mũi cô, không cho cô thở lấy hơi. Đến lúc Hà Tư Ca sắp ngạt thở, tay chân đều trở nên mềm nhũn vô lực, không thể phản kháng được nữa, Phó Cẩm Hành mới rời môi cô, cũng buông lỏng tay ra. “Tôi nói cho cho biết, cô ở dưới thân tôi chỉ là một con búp bê biết thở mà thôi. Trong đầu tôi chỉ nghĩ đến cô ấy, hoàn toàn không liên quan đến cô, hiểu không?” Hắn túm lấy cằm Hà Tư Ca, ép cô nhìn về phía mình.
Gương mặt có bảy tám phần tương tự đang phóng đại ở trước mắt hắn... “Nếu không phải gương mặt này, cô tưởng là vì sao tôi lại tóm lấy cô không buông? Hả?”
Một chữ cuối cùng mang theo âm đuôi cao vút, tỏ ra vô cùng độc ác.
Hà Tư Ca vùng vẫy nhưng không thoát được.
Cô bỏ qua cơn đau đớn truyền đến từ cằm, ngược lại cười vô cùng rực rỡ: “Tôi còn tưởng là anh Phó ăn một lần thành nghiện, ngủ với tôi một lần rồi cũng không quên được nữa, dứt khoát miễn dịch với người phụ nữ khác... a!”
Vừa dứt lời, Hà Tư Ca đã cảm nhận được kết cục của việc vuốt râu hổ.
Phó Cẩm Hành hoàn toàn không quan tâm đến cảm nhận của cô, còn hung ác, còn bất chấp tất cả hơn lần đưa cô từ sân bay về kia!
“Không quên được? Ha ha, vậy sao?” Hắn nghiến răng nghiến lợi rút ra từng chữ: “Đúng là không quên được, không quên được cô gài bẫy tôi thế nào, hãm hại tôi thế nào, khiến tôi mất mặt thế nào!”
Hà Tư Ca đau đến nỗi tiếng nghẹn ngào cũng không phát ra được. Cô chỉ im lặng cầu nguyện, hy vọng tất cả những thứ này có thể nhanh chóng qua đi. Nhưng hiển nhiên cô đã đánh giá thấp Phó Cẩm Hành, chỉ cần hắn không bảo dừng, sẽ không có khả năng kết thúc.
“Đúng là rất giống.” Vẻ mặt hắn thoả mãn, xoay cằm Hà Tư Ca lại, ngâm nga nói một tiếng. Cô không chớp mắt, cả người không chút cảm giác, im lặng nhìn chằm chằm trần nhà.
Có một giây phút, trái tim Phó Cẩm Hành co rút đau đớn.
Hắn không nhịn được nhớ lại đêm hôm đó, lúc mình vớt được Hà Tư Ca từ dưới hồ lên, cả người cô lạnh buốt, hai mắt nhắm nghiền, toàn thân như không có một chút nhiệt độ nào cả.
Nếu như cô chết, hắn không biết rốt cuộc mình sẽ hận cổ cả đời, hay là áy náy suốt đời. “Lúc nào anh có thể chán tôi?” Bên tai truyền đến tiếng sột soạt, Hà Tư Ca biết đó là tiếng Phó Cẩm Hành đang mặc quần áo. Hắn không thể nào qua đêm ở đây, đương nhiên phải đi. Nghe thấy tiếng cô, Phó Cẩm Hành hơi dừng động tác lại, hắn cau mày: “Tôi đã nói rồi, quan hệ của tôi và cô là do tôi quyết định, mà không phải là cô.”
Hà Tư Ca ngồi bật dậy, chăn trên người tuột xuống lộ ra da thịt trắng nõn, phía trên còn có dấu vết lốm đốm. Cô cười lạnh: “Phó Cẩm Hành, đừng có ức hiếp người quá đáng! Tượng đất còn có ba phần tính đất, không phải là anh chắc chắn tôi không muốn kéo Tưởng Thành Hủ xuống nước sao? Đừng quên vẫn còn có một câu, gọi là lưới rách cá chết!” Hết lần này đến lần khác làm nhục cô, khiến cô cũng không thể không hung dữ.
Không dám liều mạng với Phó Cẩm Hành, chẳng qua là vì Hà Tư Ca ném chuột sợ vỡ bình, cô sợ Tưởng Thành Hủ bị minh liên lụy, càng sợ Tân Tân không thể nào lớn lên trong môi trường an toàn vui vẻ.
Nhưng nếu như có một ngày tất cả những thứ này đều không còn nữa, cô cũng không quan tâm dùng mạng đánh một trận! “Tôi đợi lưới rách cá chết của cô.”
Vẻ mặt nghiêm túc đông cứng của Hà Tư Ca không uy hiếp được Phó Cẩm Hành, ngược lại, hắn sửa sang lại áo sơ mi, rất nhanh đã khôi phục lại vẻ áo quần bảnh bao trước giờ. “Bác sĩ nói với tôi là buổi sáng ngày mai cô có thể xuất viện rồi. Mật khẩu khóa cửa chung cư tôi đã đổi, là bốn số chín, cô tùy tiện ra vào. Có điều...”
Phó Cẩm Hành dừng lại một chút, nheo mắt lại: “Có điều, tôi vẫn đề nghị cô cố gắng bớt ra ngoài hết mức.”
Nói xong, hắn xoay người rời đi, để lại một mình Hà Tư Ca yếu đuối ôm chặt chăn. Sáng sớm ngày hôm sau, trừ Tào Cảnh Đồng đến làm thủ tục xuất viện cho Hà Tư Ca ra, trong phòng bệnh còn có ba vị khách không mời mà đến khác - Hà Nguyên Chính, Đỗ Uyển Thu và Hà Thiên Nhu.
Bọn họ vừa xuất hiện, Hà Tư Ca đã cảm thấy đầu mình vô cùng đau đớn. “Ca Ca, sao con lại đột nhiên ngất đi thế? Có phải do thiếu rèn luyện, sức miễn dịch quá kém không? Nhất định phải chú ý nghỉ ngơi đấy!” Ngay mấy ngày trước, Hà Nguyên Chính mới lấy được một khoản vốn quay vòng đầu tiên từ chỗ Phó Cẩm Hành, nhưng số tiền kia còn lâu mới đủ, chuyện này đồng nghĩa với việc ông ta vẫn phải tiếp tục nhìn sắc mặt Phó Cẩm Hành mà kiếm sống. Cho nên vừa nhận được điện thoại của Phó Cẩm Hành, Hà Nguyên Chính lập tức kéo cả nhà đến đây, còn giả vờ giả vịt cầm theo một đống đồ dinh dưỡng.
Hà Tư Ca quét mắt qua, không nhịn được cười lạnh: “Tôi mới ngẩn này tuổi, ăn mấy thứ này hình như vẫn hơi sớm nhỉ? Không phải là mấy người bê nguyên xi quà người khác tặng đến đây cho tôi đấy chứ?” Cô chỉ những thứ chất trên đất, bổ não, bổ thận, nước tăng cảm giác ngon miệng gì đó, đủ loại! Nghe thấy câu này, cái mặt già của Hà Nguyên Chính đỏ lên, nhưng vẫn rất cứng miệng: “Đâu có đâu có! Ba mẹ đi mua đấy chứ...”
Đỗ Uyển Thu đứng ở bên cạnh, có vẻ hơi mất tự nhiên, cái ý này là của bà ta.
“Nhà họ Hà chúng tôi vẫn chưa sa sút đến mức đó!” Hà Thiên Nhu cả buổi không chõ mồm vào tức giận đùng đùng mở miệng nói, giọng cao vút. “Nhà họ Hà chúng tôi? Đúng vậy, nhà họ Hà chúng tôi liên quan gì đến cô? Ba ruột cô họ Phùng, có phải là sống sung sướng lâu quá nên đến họ của mình cũng không ai nhớ rồi không?”
Hà Tư Ca châm biếm lại.
Cô biết, mình bây giờ tương đương với gà đẻ trứng vàng của nhà họ Hà. Sau này như thế nào chưa chắc đã biết, nhưng bây giờ, Hà Nguyễn Chính nhất định sẽ cung phụng cô như bà cô!
Đúng như dự đoán, vừa nghe thấy hai người bọn họ ẩmi, Hà Nguyên Chính đã vội vàng giảng hoà: “Được rồi được rồi, đừng có cãi nhau nữa. Thiên Nhu, Ca Ca vẫn còn đang bị bệnh, con đừng làm chị con tức giận.” Trong lời nói vẫn nghiêng về Hà Tư Ca một chút xíu, đương nhiên, đây chỉ là vẻ bề ngoài thôi.
Ông ta nghiêng đầu nhìn về phía Hà Tư Ca, dè dặt hỏi: “Ờ mà, hôm nay Cẩm Hành không qua đây à?” “Haiz, nói nhiều như vậy, miệng cũng khô hết cả rồi, không muốn nói nữa.”
Hà Tư Ca lộ ra vẻ mặt không kiên nhẫn, ngồi xuống cạnh giường.
“Ba rót nước cho con!”
Hà Nguyên Chính tất tả cầm cốc nước ở đầu giường lên, Hà Tư Ca ngăn ông ta lại: “Tôi vẫn muốn nói chuyện với ông.” Ông ta nghe thấy thể lập tức hiểu ngay, nghiến răng đưa cốc nước cho Đỗ Uyển Thu ở bên cạnh: “Đi rót cho Ca Ca cốc nước, nhớ là phải lấy không nóng không lạnh, vừa vặn có thể uống được luôn!”
Hà Tư Ca khẽ cười một tiếng: “Làm khó ông vẫn còn nhớ cái thói quen này của tôi rồi.”
Nghe ra ý châm biếm trong giọng nói của cô, Hà Nguyên Chính càng lúng túng hơn, ông ta nói liên tục: “Nhớ chứ nhớ chứ, sao lại không nhớ được? Ba chỉ có một đứa con gái...”
Hà Thiên Nhu đứng ở bên cạnh tức giận quay đầu rời đi, cô ta vừa đi đến cửa đã suýt nữa và vào ngực Phó Cẩm Hành.
\r\n
Nếu như là về sau, vậy chính là thả dây dài câu cá lớn rồi.
Nói không chừng Phó Cẩm Hành vẫn không yên tâm Tưởng Thành Hủ, muốn xem xem có phải là anh đã thật sự rời khỏi Trung Hải rồi không.
“Tôi biết rồi, cảm ơn anh. Nhưng mà bác sĩ đã nói rồi, bảo tôi tốt nhất nên ở viện quan sát thêm mấy ngày nữa.” Hà Tư Ca thản nhiên tiếp tục ăn, không hề lộ ra một chút bộ dạng vui vẻ như điên nào. Thấy cô bình tĩnh như thường, Tào Cảnh Đồng cũng có chút khó hiểu.
Theo lý mà nói, không phải cô nên rất vui vẻ sao?
“Trở về nói với Phó Cẩm Hành, tôi ở bệnh viện ăn ngon, ngủ ngon, muốn bảo đảm chắc chắn không sao rồi mới xuất viện. Đúng rồi, lát nữa tôi đưa cho anh một tờ đơn, anh cứ dựa theo cái này chuẩn bị một ngày ba bữa cho tôi. Tôi không ăn đồ ăn bệnh nhân của bệnh viện, ăn không quen.”
Nhét một miếng há cảo tôm vào trong miệng, Hà Tư Ca bình tĩnh dặn dò. Nghe xong, khóe mắt Tào Cảnh Đồng cũng giật giật. Bây giờ cậu ta đã lờ mờ hiểu tại sao lúc Phó Cẩm Hành nói chuyện với mình, mặt hắn lại đen sì như vậy rồi.
Người phụ nữ này quá biết chọc người!
Phó Cẩm Hành trước nay không sợ gì hết mà hết lần này đến lần khác bế tắc vì người phụ nữ này!
Thần tiên mình mới đến, mình cung phụng thôi.
Vì vậy, Hà Tư Ca ngoan ngoãn ở bệnh viện năm ngày.
Bác sĩ bảo cô làm gì, cô sẽ làm cái đó, vô cùng phối hợp.
Ngay cả mấy y tá trực ban cũng nói: “Cô Hà, nếu như tất cả bệnh nhân đều giống như cô, vậy công việc của chúng tôi sẽ nhàn hơn rất nhiều.” Hà Tư Ca nhéo cái má rõ ràng đã trơn nhẵn hơn của mình, cười không nói gì.
Năm ngày ăn ngon uống ngon ngủ ngon khiến cô tăng thêm mấy cân không nói, khí sắc cuối cùng cũng bình phục lại. Cô đoán, Phó Cẩm Hành sắp đến rồi.
Đúng như dự đoán, hơn một giờ rạng sáng ngày thứ sáu, hắn lặng yên không một tiếng động xuất hiện ở trong phòng bệnh riêng của Hà Tư Ca. Thấy sắc mặt người phụ nữ đang ngủ say hồng hào, bộ dạng sung sướng, Phó Cẩm Hành lập tức giận không có chỗ phát tiết! “Hà Tư Ca! Cô dậy ngay cho tôi!” Hắn vặn đèn lên, kéo cô từ trong chăn ra ngoài. Hà Tư Ca miễn cưỡng mở mắt ra, ngẩn ngơ: “A?” Không để ý đến vẻ ngỡ ngàng của cô, Phó Cẩm Hành đè cô xuống, kiểm tra một chút, chắc chắn Hà Tư Ca đã không sao rồi, hắn quyết đoán hôn xuống. Cô bị dọa hét chói tai, đẩy đầu hắn ra: “Đây là bệnh viện! Anh cút ngay ra cho tôi!” Phó Cẩm Hành hơi ngẩng đầu lên hắn nhìn Hà Tư Ca, đôi mắt sáng đến đáng sợ.
“Nếu cô đã là vợ hợp pháp của tôi thì nên có cái nghĩa vụ này!” Càng đừng nói là hắn đã cố gắng hết sức dịu dàng với cô!
Đồ điên! Chó má!”
Hà Tư Ca không giấy ra được, cô chỉ có thể tức giận chửi bới, gấp đến nỗi hốc mắt đỏ lên.
“Cô tiếp tục hô đi, hô càng lớn càng tốt.” Đến lúc này rồi Phó Cẩm Hành còn có thể dành ra một tay cởi cúc áo sơ mi trên người mình, có thể thấy hắn đang bức thiết thế nào.
“Nếu như khiến bác sĩ hoặc là y tá đến đây, tôi cũng không để ý bị người ta vây xem đâu. Dù sao...” Hắn kéo cổ áo, để lộ ra lồng ngực rắn chắc, khóe miệng chậm rãi cong lên, nở một nụ cười nguy hiểm: “...Dù sao tôi cũng đã không thể gỡ cái mác “người đàn ông cặn bã” xuống rồi, sao lại không khiến nó vững chắc thêm chút nữa?”
Hà Tư Ca trợn to mắt, kinh ngạc nhìn hắn. Hóa ra hắn luôn đợi đến lúc này mới phản kích, sức nhẫn nhịn thật lớn!
“Đi tìm tiểu minh tinh của anh đi, cút ra! Anh muốn tôi chết à?” Cô nắm nửa túi băng vệ sinh đặt ở bên gối, dùng sức ném lên mặt Phó Cẩm Hành. Hắn dễ dàng tránh được, cong khóe miệng lên: “Vừa nãy tôi đã kiểm tra rồi, cô bây giờ... rất khỏe!” Hà Tư Ca biết không tránh được, cô cố ý nhắc đến Trương Tử Hân, muốn kích thích cảm giác áy náy của Phó Cẩm Hành. “Anh luôn miệng nói cô ta là người phụ nữ anh yêu nhất, chẳng lẽ bây giờ anh không có cảm giác tội lỗi à? Phụ nữ đều có bệnh ưa sạch sẽ, nhất định cô ta sẽ chê anh bẩn! Đừng động vào tối... a a!”
Hắn chê cô ồn ào, dứt khoát hôn chặn cái miệng đáng ghét của cô lại, còn cố ý xấu xa dùng hai ngón tay bịt chặt mũi cô, không cho cô thở lấy hơi. Đến lúc Hà Tư Ca sắp ngạt thở, tay chân đều trở nên mềm nhũn vô lực, không thể phản kháng được nữa, Phó Cẩm Hành mới rời môi cô, cũng buông lỏng tay ra. “Tôi nói cho cho biết, cô ở dưới thân tôi chỉ là một con búp bê biết thở mà thôi. Trong đầu tôi chỉ nghĩ đến cô ấy, hoàn toàn không liên quan đến cô, hiểu không?” Hắn túm lấy cằm Hà Tư Ca, ép cô nhìn về phía mình.
Gương mặt có bảy tám phần tương tự đang phóng đại ở trước mắt hắn... “Nếu không phải gương mặt này, cô tưởng là vì sao tôi lại tóm lấy cô không buông? Hả?”
Một chữ cuối cùng mang theo âm đuôi cao vút, tỏ ra vô cùng độc ác.
Hà Tư Ca vùng vẫy nhưng không thoát được.
Cô bỏ qua cơn đau đớn truyền đến từ cằm, ngược lại cười vô cùng rực rỡ: “Tôi còn tưởng là anh Phó ăn một lần thành nghiện, ngủ với tôi một lần rồi cũng không quên được nữa, dứt khoát miễn dịch với người phụ nữ khác... a!”
Vừa dứt lời, Hà Tư Ca đã cảm nhận được kết cục của việc vuốt râu hổ.
Phó Cẩm Hành hoàn toàn không quan tâm đến cảm nhận của cô, còn hung ác, còn bất chấp tất cả hơn lần đưa cô từ sân bay về kia!
“Không quên được? Ha ha, vậy sao?” Hắn nghiến răng nghiến lợi rút ra từng chữ: “Đúng là không quên được, không quên được cô gài bẫy tôi thế nào, hãm hại tôi thế nào, khiến tôi mất mặt thế nào!”
Hà Tư Ca đau đến nỗi tiếng nghẹn ngào cũng không phát ra được. Cô chỉ im lặng cầu nguyện, hy vọng tất cả những thứ này có thể nhanh chóng qua đi. Nhưng hiển nhiên cô đã đánh giá thấp Phó Cẩm Hành, chỉ cần hắn không bảo dừng, sẽ không có khả năng kết thúc.
“Đúng là rất giống.” Vẻ mặt hắn thoả mãn, xoay cằm Hà Tư Ca lại, ngâm nga nói một tiếng. Cô không chớp mắt, cả người không chút cảm giác, im lặng nhìn chằm chằm trần nhà.
Có một giây phút, trái tim Phó Cẩm Hành co rút đau đớn.
Hắn không nhịn được nhớ lại đêm hôm đó, lúc mình vớt được Hà Tư Ca từ dưới hồ lên, cả người cô lạnh buốt, hai mắt nhắm nghiền, toàn thân như không có một chút nhiệt độ nào cả.
Nếu như cô chết, hắn không biết rốt cuộc mình sẽ hận cổ cả đời, hay là áy náy suốt đời. “Lúc nào anh có thể chán tôi?” Bên tai truyền đến tiếng sột soạt, Hà Tư Ca biết đó là tiếng Phó Cẩm Hành đang mặc quần áo. Hắn không thể nào qua đêm ở đây, đương nhiên phải đi. Nghe thấy tiếng cô, Phó Cẩm Hành hơi dừng động tác lại, hắn cau mày: “Tôi đã nói rồi, quan hệ của tôi và cô là do tôi quyết định, mà không phải là cô.”
Hà Tư Ca ngồi bật dậy, chăn trên người tuột xuống lộ ra da thịt trắng nõn, phía trên còn có dấu vết lốm đốm. Cô cười lạnh: “Phó Cẩm Hành, đừng có ức hiếp người quá đáng! Tượng đất còn có ba phần tính đất, không phải là anh chắc chắn tôi không muốn kéo Tưởng Thành Hủ xuống nước sao? Đừng quên vẫn còn có một câu, gọi là lưới rách cá chết!” Hết lần này đến lần khác làm nhục cô, khiến cô cũng không thể không hung dữ.
Không dám liều mạng với Phó Cẩm Hành, chẳng qua là vì Hà Tư Ca ném chuột sợ vỡ bình, cô sợ Tưởng Thành Hủ bị minh liên lụy, càng sợ Tân Tân không thể nào lớn lên trong môi trường an toàn vui vẻ.
Nhưng nếu như có một ngày tất cả những thứ này đều không còn nữa, cô cũng không quan tâm dùng mạng đánh một trận! “Tôi đợi lưới rách cá chết của cô.”
Vẻ mặt nghiêm túc đông cứng của Hà Tư Ca không uy hiếp được Phó Cẩm Hành, ngược lại, hắn sửa sang lại áo sơ mi, rất nhanh đã khôi phục lại vẻ áo quần bảnh bao trước giờ. “Bác sĩ nói với tôi là buổi sáng ngày mai cô có thể xuất viện rồi. Mật khẩu khóa cửa chung cư tôi đã đổi, là bốn số chín, cô tùy tiện ra vào. Có điều...”
Phó Cẩm Hành dừng lại một chút, nheo mắt lại: “Có điều, tôi vẫn đề nghị cô cố gắng bớt ra ngoài hết mức.”
Nói xong, hắn xoay người rời đi, để lại một mình Hà Tư Ca yếu đuối ôm chặt chăn. Sáng sớm ngày hôm sau, trừ Tào Cảnh Đồng đến làm thủ tục xuất viện cho Hà Tư Ca ra, trong phòng bệnh còn có ba vị khách không mời mà đến khác - Hà Nguyên Chính, Đỗ Uyển Thu và Hà Thiên Nhu.
Bọn họ vừa xuất hiện, Hà Tư Ca đã cảm thấy đầu mình vô cùng đau đớn. “Ca Ca, sao con lại đột nhiên ngất đi thế? Có phải do thiếu rèn luyện, sức miễn dịch quá kém không? Nhất định phải chú ý nghỉ ngơi đấy!” Ngay mấy ngày trước, Hà Nguyên Chính mới lấy được một khoản vốn quay vòng đầu tiên từ chỗ Phó Cẩm Hành, nhưng số tiền kia còn lâu mới đủ, chuyện này đồng nghĩa với việc ông ta vẫn phải tiếp tục nhìn sắc mặt Phó Cẩm Hành mà kiếm sống. Cho nên vừa nhận được điện thoại của Phó Cẩm Hành, Hà Nguyên Chính lập tức kéo cả nhà đến đây, còn giả vờ giả vịt cầm theo một đống đồ dinh dưỡng.
Hà Tư Ca quét mắt qua, không nhịn được cười lạnh: “Tôi mới ngẩn này tuổi, ăn mấy thứ này hình như vẫn hơi sớm nhỉ? Không phải là mấy người bê nguyên xi quà người khác tặng đến đây cho tôi đấy chứ?” Cô chỉ những thứ chất trên đất, bổ não, bổ thận, nước tăng cảm giác ngon miệng gì đó, đủ loại! Nghe thấy câu này, cái mặt già của Hà Nguyên Chính đỏ lên, nhưng vẫn rất cứng miệng: “Đâu có đâu có! Ba mẹ đi mua đấy chứ...”
Đỗ Uyển Thu đứng ở bên cạnh, có vẻ hơi mất tự nhiên, cái ý này là của bà ta.
“Nhà họ Hà chúng tôi vẫn chưa sa sút đến mức đó!” Hà Thiên Nhu cả buổi không chõ mồm vào tức giận đùng đùng mở miệng nói, giọng cao vút. “Nhà họ Hà chúng tôi? Đúng vậy, nhà họ Hà chúng tôi liên quan gì đến cô? Ba ruột cô họ Phùng, có phải là sống sung sướng lâu quá nên đến họ của mình cũng không ai nhớ rồi không?”
Hà Tư Ca châm biếm lại.
Cô biết, mình bây giờ tương đương với gà đẻ trứng vàng của nhà họ Hà. Sau này như thế nào chưa chắc đã biết, nhưng bây giờ, Hà Nguyễn Chính nhất định sẽ cung phụng cô như bà cô!
Đúng như dự đoán, vừa nghe thấy hai người bọn họ ẩmi, Hà Nguyên Chính đã vội vàng giảng hoà: “Được rồi được rồi, đừng có cãi nhau nữa. Thiên Nhu, Ca Ca vẫn còn đang bị bệnh, con đừng làm chị con tức giận.” Trong lời nói vẫn nghiêng về Hà Tư Ca một chút xíu, đương nhiên, đây chỉ là vẻ bề ngoài thôi.
Ông ta nghiêng đầu nhìn về phía Hà Tư Ca, dè dặt hỏi: “Ờ mà, hôm nay Cẩm Hành không qua đây à?” “Haiz, nói nhiều như vậy, miệng cũng khô hết cả rồi, không muốn nói nữa.”
Hà Tư Ca lộ ra vẻ mặt không kiên nhẫn, ngồi xuống cạnh giường.
“Ba rót nước cho con!”
Hà Nguyên Chính tất tả cầm cốc nước ở đầu giường lên, Hà Tư Ca ngăn ông ta lại: “Tôi vẫn muốn nói chuyện với ông.” Ông ta nghe thấy thể lập tức hiểu ngay, nghiến răng đưa cốc nước cho Đỗ Uyển Thu ở bên cạnh: “Đi rót cho Ca Ca cốc nước, nhớ là phải lấy không nóng không lạnh, vừa vặn có thể uống được luôn!”
Hà Tư Ca khẽ cười một tiếng: “Làm khó ông vẫn còn nhớ cái thói quen này của tôi rồi.”
Nghe ra ý châm biếm trong giọng nói của cô, Hà Nguyên Chính càng lúng túng hơn, ông ta nói liên tục: “Nhớ chứ nhớ chứ, sao lại không nhớ được? Ba chỉ có một đứa con gái...”
Hà Thiên Nhu đứng ở bên cạnh tức giận quay đầu rời đi, cô ta vừa đi đến cửa đã suýt nữa và vào ngực Phó Cẩm Hành.
\r\n
Bình luận facebook