Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 22
Hà Thiên Nhu đầu tiên là kinh ngạc, nhìn rõ người đến là ai, vừa nghĩ đến chuyện mình suýt nữa lao vào lòng Phó Cẩm Hành, cô ta lại lập tức lộ ra vẻ ngại ngùng. A : “Anh Phó, sao anh lại đến đây?” Cô ta mở miệng nũng nịu hỏi. “Tư Ca xuất viện, tôi đến đón cô ấy.” Phớt lờ nụ cười trên mặt Hà Thiên Nhu, Phó Cẩm Hành trả lời máy móc, chỉ gật đầu với cô ta rồi chen người qua, đi thẳng vào phòng bệnh. Hà Thiên Nhu đứng nguyên tại chỗ, mím chặt môi, sắc mặt hơi tái đi. Từ nhỏ đến lớn, thân là con của chồng trước trong mắt mọi người, cô ta đã quen với ánh mắt lạnh lùng của người khác, gần đây không dễ dàng gì mới lấy lại được tự tin. Nhưng Hà Tư Ca vừa trở về, cô ta lại bị đánh về nguyên hình, trở thành con vịt xấu xí bẩn thỉu!
Thấy con gái ruột của mình bị Phó Cẩm Hành thờ ơ tổn thương thương tích đầy mình, Đỗ Uyển Thu vội vàng đi đến bên cạnh Hà Thiên Nhu, nắm chặt tay cô ta, lặng lẽ lắc đầu.
Bây giờ nhà họ Hà vẫn đang trông chờ vào sự giúp đỡ của Phó Cẩm Hành, hắn là nhân vật bọn họ tuyệt đối không thể đắc tội được.
Đến cả con ranh Hà Tư Ca đáng chết kia cũng một bước lên tiến, trở thành đối tượng để Hà Nguyên Chính nịnh bợ! “Này, nước của tôi đâu?” Hà Tư Ca không để ý Phó Cẩm Hành đang đi về phía mình, cố ý hỏi to.
“Mau rót nước đi, còn ngẩn ra đấy làm gì?”
Hà Nguyên Chính quay đầu lại thấy Đỗ Uyển Thu đang cầm cốc nước không nhúc nhích, vội vàng giục bà ta.
Đỗ Uyển Thu nghiến răng, chỉ đành đi đến bên cạnh rót nước. Phó Cẩm Hành quét mắt một cái, không cần nghĩ nhiều hắn đã biết trước khi mình đến đây, giữa mấy người bọn họ đã xảy ra chuyện gì rồi. Xem ra cô gái này cũng không ngốc, biết thuận theo tình thế đấy. Dù sao đến cả sân khấu hắn cũng leo lên rồi, Phó Cẩm Hành cũng không ngại cùng cô diễn vở kịch này.
“Tư Ca, hôm qua em ngủ có ngon không? Lúc anh đến em đã ngủ rồi, anh không muốn làm em thức giấc.” Phó Cẩm Hành nhẹ giọng hỏi, trong giọng nói lộ ra sự dịu dàng quyến luyến không nói lên lời.
Nghe vào tai người khác, đó tuyệt đối là đại diện cho ông chồng mẫu mực tâm lý với vợ.
Nhưng Hà Tư Ca nghe thấy, cô chỉ cảm thấy sởn hết cả gai ốc. Thật biết giả vờ! Không đợi Hà Tư Ca mở miệng, Hà Nguyễn Chính ở bên cạnh đã cười nói: “Ôi chao, Cẩm Hành, con đối xử với Hà Tư Ca thật tốt! Nhìn thấy Vợ chồng son các con ân ân ái ái, trong lòng người làm ba vợ như ba đây cũng thấy vui lây, mặt mũi cũng vẻ vang hơn hẳn!
Đỗ Uyển Thu khó chịu trong lòng, bà ta đặt cốc nước trong tay lên tủ đầu giường, trừng mắt nhìn chồng một cái. Nhìn ra được bà ta không vui, lúc này Hà Nguyên Chính mới thu lại nụ cười, hậm hực ngậm miệng lại. “Không phải ông vui vẻ trong lòng, không phải mặt mũi ông vẻ vang, mà là lúc ông nhắm đến tiền của tôi sẽ càng biết ăn nói hơn thôi.” Thế nhưng, Phó Cẩm Hành không những không nhận tình cảm của ông ta, ngược lại còn mỉa mai Hà Nguyên Chính, chậm rãi nói ra sự thật. Một người năm mươi mấy tuổi đầu bị một người thuộc thế hệ sau giễu cợt ngay trước mặt mọi người như vậy, Hà Nguyên Chính cũng lập tức có chút cảm giác bẽ mặt. Nhưng đạo lý bắt người tay ngắn cắn người miệng mềm từ xưa đến nay không hề thay đổi. Ông ta chỉ có thể tiếp tục bày ra vẻ mặt tươi cười, chuyển qua nói với Hà Tư Ca: “Không phải con khát sao, rót nước rồi đây, con mau uống đi!” Ai ngờ, Hà Tư Ca cũng rất không nể mặt ông ta. Cô ngồi ở cạnh giường, đung đưa đôi chân dài, nhàn nhã phất tay: “Không muốn uống nữa, có mùi.” Hà Nguyên Chính ngạc nhiên, ông ta vội vàng bê cốc nước lên ngửi: “Đâu có đâu?” Hà Tư Ca cười khẽ một tiếng, chậm rãi nói: “Ông không ngửi thấy sao? Mùi của hồ ly tinh, còn là hồ ly tinh già nuôi nuôi hồ ly tinh nhỏ nữa.” Cô không nhớ chuyện trước kia, không có nghĩa cô không biết được bộ mặt xấu xa của hai mẹ con này. Nghĩ thôi cũng đủ biết, sở dĩ Hà Nguyên Chính không đi tìm tung tích của con gái mình, phần lớn là do hai mẹ con này ra sức ngăn cản.
Bản mặt già nua của Hà Nguyên Chính hết đó lại trắng, hết trắng lại đỏ, nhất thời không nói lên lời.
Ngược lại là Hà Thiên Nhu tức giận xông lên phía trước, giơ tay ra chỉ Hà Tư Ca: “Chị nói cái gì? Chị nói lại một lần nữa xem!” “Tuổi còn trẻ, đầu óc không tốt, tại cũng không tốt hả?” Hà Tư Ca nghiêng đầu nhìn cô ta, nhắc nhở: “Lùi về phía sau một chút đi, đừng có đứng gần tôi quá, không sợ tôi lại cho cô hai cái tát nữa à?”
Nghe thấy cô nói như vậy, Hà Thiên Nhu lập tức nhớ ra chuyện mình bị đánh trước đó. Cô ta không khỏi rùng mình nghĩ lại, theo bản năng lùi về phía sau hai bước, duy trì khoảng cách với Hà Tư Ca.
Động tác này không thoát khỏi được mắt Hà Tư Ca, cô giễu cợt nói: “Vừa muốn oai lại vừa sợ chết, câu này chính là để nói loại người như cô đấy!”
So đi so lại thì vẫn là gừng càng già càng cay, bị người khác chọc vào mặt rồi nhưng Đỗ Uyển Thu vẫn không hoảng loạn, thậm chí còn không nói lời nào.
Cho nên, Hà Tư Ca vẫn rất dè chừng với bà ta. “Ca Ca, đừng có nói linh tinh! Con ở bệnh viện mấy ngày nên tâm trạng không được tốt, ba có thể hiểu được, nhưng con đừng giận cá chém thớt lên người khác như vậy, có được không?”
Ngại vì Phó Cẩm Hành ở đây, Hà Nguyên Chính xuống nước nói chuyện. Hà Tư Ca nhìn ông ta một cái, không nói gì. Ngược lại Phó Cẩm Hành im lặng cả buổi đột nhiên mở miệng nói: “Tôi nghe nói hôm qua ông vừa đi gặp luật sư à.” Một câu thôi, đủ để khiến ba người Hà Nguyễn Chính, Đỗ Uyển Thu và Hà Thiên Nhu biến sắc. Hình như bọn họ không ngờ tin tức của Phó Cẩm Hành lại nhạy bén như vậy!
Phải biết là chuyện Hà Nguyên Chính đi gặp luật sư, đến cả giúp việc và tài xế trong nhà đều không biết, ông ta lái xe đi một mình, lén lút ra ngoài. “Ba, ba đi nhờ tư vấn một số chuyện liên quan đến pháp luật, con cũng biết mà, làm ăn rất sợ xảy ra chuyện...” Hà Nguyên Chính xoa hai tay vào nhau, nói chuyện có chút căng thẳng. Hà Tư Ca không hiểu lắm, tại sao Phó Cẩm Hành biết chuyện ông ta đi gặp luật sư lại khiến ba người bọn họ như gặp phải kẻ địch vậy, đặc biệt là Đỗ Uyển Thu.
Trong này chắc chắn có sự tình gì!
Quả nhiên, Phó Cẩm Hành mỉm cười nhìn Hà Nguyên Chính: “Đó là điều đương nhiên, đặc biệt là chuyện di chúc này nhất định phải giao cho luật sư chuyên nghiệp làm rồi. Tôi có quen một văn phòng luật sư rất được, ông chủ là bạn tôi, có thể giới thiệu cho ông.”
Di chúc?!
Hà Tư Ca di chuyển con người, lập tức hiểu ra! Chẳng trách Đỗ Uyển Thu và Hà Thiên Nhu lại bất an như vậy, hóa ra là vì Hà Nguyên Chính muốn lập di chúc!
Hai người bọn họ, một người là vợ ông ta, mặc dù là vợ hai, nhưng cũng là vợ hợp pháp.
Một người là con riêng của vợ, mặc dù không có quan hệ huyết thống, nhưng cũng có quan hệ pháp luật.
Liên quan đến lợi ích cá nhân, đương nhiên ai cũng đều cảm thấy không an toàn rồi! “Nghe nói ông muốn để lại một cửa hàng và hai mặt tiền cho Thiên Nhu, vậy cũng đúng thôi, con gái dù sao cũng phải có chút của hồi môn mới được, không thể để người khác nói nhà họ Hà ngược đãi con riêng của vợ.” Phó Cẩm Hành thong thả ung dung nói. Rất hiển nhiên, những nội dung trao đổi riêng giữa Hà Nguyên Chính và luật sư, hắn đều biết hết!
Hà Nguyên Chính chảy đầy mồ hôi lạnh. Bởi vì trong tính toán ban đầu của ông ta, căn bản không có một phần nào thuộc về Hà Tư Ca cả!
Theo lý mà nói, Hà Nguyên Chính sẽ không đối đãi với con gái của mình như vậy.
Nhưng mỗi lần cứ nghĩ đến việc ông ta phải chịu sỉ nhục trước mặt Phó Cẩm Hành, ông ta lại không nhịn được mà tức giận, trút hết lên đầu Hà Tư Ca!
Nếu không phải là cô không nghe lời, cứ muốn chụp những bức ảnh bất nhã, cứ muốn đào hôn như vậy thì cái vị trí ba vợ của con trưởng nhà họ Phó này ông ta đã sớm ngồi vững rồi!
Đến lúc đó, phóng tầm mắt nhìn khắp cái Trung Hải này, ai dám không nể mặt ông ta ba phần! Chuyện làm ăn của ông ta cũng không thảm bại tới bước đường này! Nói đi nói lại, đều là lỗi của Hà Tư Ca!
“Phó Cẩm Hành tôi không dựa vào phụ nữ, cũng không mang đến chút tài sản của nhà vợ. Nhưng tôi cũng không thể để người khác chỉ vào mũi tôi nói đến cả lợi ích chính đáng của vợ mình tôi cũng không bảo vệ được. Ông nói xem, có phải không?”
Phó Cẩm Hành bước lên phía trước một bước, tiến sát Hà Nguyễn Chính, thấp giọng hỏi bên tai ông ta.
“... Đúng.” Hà Nguyên Chính hiểu rồi, Phó Cẩm Hành biết ông ta ngấm ngầm tính toán nhỏ nhặt nên chạy đến đây tính sổ:
“Tối gả đến nhà họ Hà nhiều năm như vậy, không có công lao cũng có khổ lao, chẳng lẽ tôi và con gái tôi không nên có một phần hay sao?”
Cuối cùng Đỗ Uyển Thu cũng không nhịn được nữa, lớn tiếng chất vấn. Bà ta rất thông minh, đầu tiên là nói rõ thân phận của mình, sau đó nhắc đến tình cảm, cả hai đều rất đầy đủ.
Đáng tiếc, từ trước đến nay Phó Cẩm Hành không phải là người biết chịu thiệt.
Hắn hỏi ngược lại: “Nói ra thì thật buồn cười, bà cướp đi thân phận bà Hà của người ta, cướp chồng của người ta, đuổi con gái của người ta đi, ở nhà của người ta, chẳng lẽ còn muốn thừa kế di sản của người ta nữa à? Tôi xin hỏi bà hai nhà họ Hà, đêm bà ngủ không yên giấc, không phải là lương tâm bất an đấy chứ?”
Câu cuối cùng giống như một con dao găm, hung hăng đâm vào trái tim Đỗ Uyển Thu. Cơ thể bà ta thậm chí còn lảo đảo mấy cái. Nửa năm nay, Đỗ Uyển Thu đã đến thời kỳ mãn kinh, sức khỏe không được tốt, thường xuyên gặp ác mộng tỉnh dậy giữa đêm. Bà ta luôn có thể cảm nhận được hơi thở của mẹ Hà Tư Ca vẫn phảng phất xung quanh, tuy bà ấy đã chết rất nhiều năm rồi. “Đừng nói nữa! Tôi biết phải làm thế nào rồi!” Sắc mặt Hà Nguyên Chính cũng trở nên vô cùng khó coi, đối với vợ cả, ông ta hổ thẹn trong lòng. Hôm nay bị Phó Cẩm Hành trắng trợn nói ra như vậy, nhất thời tâm tư Hà Nguyên Chính cũng rối như tơ vò, không muốn nói thêm gì nữa.
“Vậy thì tốt, hi vọng có thể để tôi và Hà Tư Ca xem qua nội dung di chúc, chắc chắn không có sai sót gì rồi hãy tiếp tục xử lý thủ tục pháp luật.” Phó Cẩm Hành lại đổi thành vẻ mặt tươi cười, cười giống như một con hồ ly.
Đợi bọn họ đi rồi, Hà Tư Ca vẫn im lặng nãy giờ lúc này mới trầm giọng hỏi: “Tôi không tin anh lại có lòng tốt giúp tôi tranh giành tài sản như vậy?”
Quá kỳ lạ, không phải hắn chỉ mong cô chết đi sao? Sao lại còn đối đầu với Hà Nguyên Chính, nghĩ cách tranh giành một khoản tiền lớn cho cô?
“Cô quá không hiểu tôi rồi.”
Phó Cẩm Hành đút một tay trong túi quần, giơ một tay ra nhấc cằm Hà Tư Ca lên, ép cô nhìn về phía mình. Cô không thích tư thế này, vùng vẫy loạn xạ. Cuối cùng, cô vẫn bị hắn túm lấy cằm, bị ép phải ngẩng đầu lên. “Tối ức hiếp cổ, vậy cũng chỉ có thể là tối ức hiếp cô, đổi lại thành người khác thì tuyệt đối không được. Hà Tư Ca, cổ nhất định phải hiểu một đạo lý, tối có thể đẩy cô xuống địa ngục, cũng có thể đưa cô lên thiên đường, tất cả đều nằm trong sự kiểm soát của tôi.” Phó Cẩm Hành ung dung nói.
Hà Tư Ca cảm thấy mình nghe được một câu chuyện hết sức nực cười: “Ý của anh là nói, trừ anh ra, người khác không thể ức hiếp tôi. Nếu người khác ức hiếp tôi, anh còn có thể giúp tôi ức hiếp lại bọn họ à?”
Nghĩ một lát, Phó Cẩm Hành cau mày, nhưng vẫn gật đầu.
“Anh thần kinh à.”
Cô hất tay hắn ra, nhảy xuống giường, đẩy Phó Cẩm Hành ra.
\r\n
Thấy con gái ruột của mình bị Phó Cẩm Hành thờ ơ tổn thương thương tích đầy mình, Đỗ Uyển Thu vội vàng đi đến bên cạnh Hà Thiên Nhu, nắm chặt tay cô ta, lặng lẽ lắc đầu.
Bây giờ nhà họ Hà vẫn đang trông chờ vào sự giúp đỡ của Phó Cẩm Hành, hắn là nhân vật bọn họ tuyệt đối không thể đắc tội được.
Đến cả con ranh Hà Tư Ca đáng chết kia cũng một bước lên tiến, trở thành đối tượng để Hà Nguyên Chính nịnh bợ! “Này, nước của tôi đâu?” Hà Tư Ca không để ý Phó Cẩm Hành đang đi về phía mình, cố ý hỏi to.
“Mau rót nước đi, còn ngẩn ra đấy làm gì?”
Hà Nguyên Chính quay đầu lại thấy Đỗ Uyển Thu đang cầm cốc nước không nhúc nhích, vội vàng giục bà ta.
Đỗ Uyển Thu nghiến răng, chỉ đành đi đến bên cạnh rót nước. Phó Cẩm Hành quét mắt một cái, không cần nghĩ nhiều hắn đã biết trước khi mình đến đây, giữa mấy người bọn họ đã xảy ra chuyện gì rồi. Xem ra cô gái này cũng không ngốc, biết thuận theo tình thế đấy. Dù sao đến cả sân khấu hắn cũng leo lên rồi, Phó Cẩm Hành cũng không ngại cùng cô diễn vở kịch này.
“Tư Ca, hôm qua em ngủ có ngon không? Lúc anh đến em đã ngủ rồi, anh không muốn làm em thức giấc.” Phó Cẩm Hành nhẹ giọng hỏi, trong giọng nói lộ ra sự dịu dàng quyến luyến không nói lên lời.
Nghe vào tai người khác, đó tuyệt đối là đại diện cho ông chồng mẫu mực tâm lý với vợ.
Nhưng Hà Tư Ca nghe thấy, cô chỉ cảm thấy sởn hết cả gai ốc. Thật biết giả vờ! Không đợi Hà Tư Ca mở miệng, Hà Nguyễn Chính ở bên cạnh đã cười nói: “Ôi chao, Cẩm Hành, con đối xử với Hà Tư Ca thật tốt! Nhìn thấy Vợ chồng son các con ân ân ái ái, trong lòng người làm ba vợ như ba đây cũng thấy vui lây, mặt mũi cũng vẻ vang hơn hẳn!
Đỗ Uyển Thu khó chịu trong lòng, bà ta đặt cốc nước trong tay lên tủ đầu giường, trừng mắt nhìn chồng một cái. Nhìn ra được bà ta không vui, lúc này Hà Nguyên Chính mới thu lại nụ cười, hậm hực ngậm miệng lại. “Không phải ông vui vẻ trong lòng, không phải mặt mũi ông vẻ vang, mà là lúc ông nhắm đến tiền của tôi sẽ càng biết ăn nói hơn thôi.” Thế nhưng, Phó Cẩm Hành không những không nhận tình cảm của ông ta, ngược lại còn mỉa mai Hà Nguyên Chính, chậm rãi nói ra sự thật. Một người năm mươi mấy tuổi đầu bị một người thuộc thế hệ sau giễu cợt ngay trước mặt mọi người như vậy, Hà Nguyên Chính cũng lập tức có chút cảm giác bẽ mặt. Nhưng đạo lý bắt người tay ngắn cắn người miệng mềm từ xưa đến nay không hề thay đổi. Ông ta chỉ có thể tiếp tục bày ra vẻ mặt tươi cười, chuyển qua nói với Hà Tư Ca: “Không phải con khát sao, rót nước rồi đây, con mau uống đi!” Ai ngờ, Hà Tư Ca cũng rất không nể mặt ông ta. Cô ngồi ở cạnh giường, đung đưa đôi chân dài, nhàn nhã phất tay: “Không muốn uống nữa, có mùi.” Hà Nguyên Chính ngạc nhiên, ông ta vội vàng bê cốc nước lên ngửi: “Đâu có đâu?” Hà Tư Ca cười khẽ một tiếng, chậm rãi nói: “Ông không ngửi thấy sao? Mùi của hồ ly tinh, còn là hồ ly tinh già nuôi nuôi hồ ly tinh nhỏ nữa.” Cô không nhớ chuyện trước kia, không có nghĩa cô không biết được bộ mặt xấu xa của hai mẹ con này. Nghĩ thôi cũng đủ biết, sở dĩ Hà Nguyên Chính không đi tìm tung tích của con gái mình, phần lớn là do hai mẹ con này ra sức ngăn cản.
Bản mặt già nua của Hà Nguyên Chính hết đó lại trắng, hết trắng lại đỏ, nhất thời không nói lên lời.
Ngược lại là Hà Thiên Nhu tức giận xông lên phía trước, giơ tay ra chỉ Hà Tư Ca: “Chị nói cái gì? Chị nói lại một lần nữa xem!” “Tuổi còn trẻ, đầu óc không tốt, tại cũng không tốt hả?” Hà Tư Ca nghiêng đầu nhìn cô ta, nhắc nhở: “Lùi về phía sau một chút đi, đừng có đứng gần tôi quá, không sợ tôi lại cho cô hai cái tát nữa à?”
Nghe thấy cô nói như vậy, Hà Thiên Nhu lập tức nhớ ra chuyện mình bị đánh trước đó. Cô ta không khỏi rùng mình nghĩ lại, theo bản năng lùi về phía sau hai bước, duy trì khoảng cách với Hà Tư Ca.
Động tác này không thoát khỏi được mắt Hà Tư Ca, cô giễu cợt nói: “Vừa muốn oai lại vừa sợ chết, câu này chính là để nói loại người như cô đấy!”
So đi so lại thì vẫn là gừng càng già càng cay, bị người khác chọc vào mặt rồi nhưng Đỗ Uyển Thu vẫn không hoảng loạn, thậm chí còn không nói lời nào.
Cho nên, Hà Tư Ca vẫn rất dè chừng với bà ta. “Ca Ca, đừng có nói linh tinh! Con ở bệnh viện mấy ngày nên tâm trạng không được tốt, ba có thể hiểu được, nhưng con đừng giận cá chém thớt lên người khác như vậy, có được không?”
Ngại vì Phó Cẩm Hành ở đây, Hà Nguyên Chính xuống nước nói chuyện. Hà Tư Ca nhìn ông ta một cái, không nói gì. Ngược lại Phó Cẩm Hành im lặng cả buổi đột nhiên mở miệng nói: “Tôi nghe nói hôm qua ông vừa đi gặp luật sư à.” Một câu thôi, đủ để khiến ba người Hà Nguyễn Chính, Đỗ Uyển Thu và Hà Thiên Nhu biến sắc. Hình như bọn họ không ngờ tin tức của Phó Cẩm Hành lại nhạy bén như vậy!
Phải biết là chuyện Hà Nguyên Chính đi gặp luật sư, đến cả giúp việc và tài xế trong nhà đều không biết, ông ta lái xe đi một mình, lén lút ra ngoài. “Ba, ba đi nhờ tư vấn một số chuyện liên quan đến pháp luật, con cũng biết mà, làm ăn rất sợ xảy ra chuyện...” Hà Nguyên Chính xoa hai tay vào nhau, nói chuyện có chút căng thẳng. Hà Tư Ca không hiểu lắm, tại sao Phó Cẩm Hành biết chuyện ông ta đi gặp luật sư lại khiến ba người bọn họ như gặp phải kẻ địch vậy, đặc biệt là Đỗ Uyển Thu.
Trong này chắc chắn có sự tình gì!
Quả nhiên, Phó Cẩm Hành mỉm cười nhìn Hà Nguyên Chính: “Đó là điều đương nhiên, đặc biệt là chuyện di chúc này nhất định phải giao cho luật sư chuyên nghiệp làm rồi. Tôi có quen một văn phòng luật sư rất được, ông chủ là bạn tôi, có thể giới thiệu cho ông.”
Di chúc?!
Hà Tư Ca di chuyển con người, lập tức hiểu ra! Chẳng trách Đỗ Uyển Thu và Hà Thiên Nhu lại bất an như vậy, hóa ra là vì Hà Nguyên Chính muốn lập di chúc!
Hai người bọn họ, một người là vợ ông ta, mặc dù là vợ hai, nhưng cũng là vợ hợp pháp.
Một người là con riêng của vợ, mặc dù không có quan hệ huyết thống, nhưng cũng có quan hệ pháp luật.
Liên quan đến lợi ích cá nhân, đương nhiên ai cũng đều cảm thấy không an toàn rồi! “Nghe nói ông muốn để lại một cửa hàng và hai mặt tiền cho Thiên Nhu, vậy cũng đúng thôi, con gái dù sao cũng phải có chút của hồi môn mới được, không thể để người khác nói nhà họ Hà ngược đãi con riêng của vợ.” Phó Cẩm Hành thong thả ung dung nói. Rất hiển nhiên, những nội dung trao đổi riêng giữa Hà Nguyên Chính và luật sư, hắn đều biết hết!
Hà Nguyên Chính chảy đầy mồ hôi lạnh. Bởi vì trong tính toán ban đầu của ông ta, căn bản không có một phần nào thuộc về Hà Tư Ca cả!
Theo lý mà nói, Hà Nguyên Chính sẽ không đối đãi với con gái của mình như vậy.
Nhưng mỗi lần cứ nghĩ đến việc ông ta phải chịu sỉ nhục trước mặt Phó Cẩm Hành, ông ta lại không nhịn được mà tức giận, trút hết lên đầu Hà Tư Ca!
Nếu không phải là cô không nghe lời, cứ muốn chụp những bức ảnh bất nhã, cứ muốn đào hôn như vậy thì cái vị trí ba vợ của con trưởng nhà họ Phó này ông ta đã sớm ngồi vững rồi!
Đến lúc đó, phóng tầm mắt nhìn khắp cái Trung Hải này, ai dám không nể mặt ông ta ba phần! Chuyện làm ăn của ông ta cũng không thảm bại tới bước đường này! Nói đi nói lại, đều là lỗi của Hà Tư Ca!
“Phó Cẩm Hành tôi không dựa vào phụ nữ, cũng không mang đến chút tài sản của nhà vợ. Nhưng tôi cũng không thể để người khác chỉ vào mũi tôi nói đến cả lợi ích chính đáng của vợ mình tôi cũng không bảo vệ được. Ông nói xem, có phải không?”
Phó Cẩm Hành bước lên phía trước một bước, tiến sát Hà Nguyễn Chính, thấp giọng hỏi bên tai ông ta.
“... Đúng.” Hà Nguyên Chính hiểu rồi, Phó Cẩm Hành biết ông ta ngấm ngầm tính toán nhỏ nhặt nên chạy đến đây tính sổ:
“Tối gả đến nhà họ Hà nhiều năm như vậy, không có công lao cũng có khổ lao, chẳng lẽ tôi và con gái tôi không nên có một phần hay sao?”
Cuối cùng Đỗ Uyển Thu cũng không nhịn được nữa, lớn tiếng chất vấn. Bà ta rất thông minh, đầu tiên là nói rõ thân phận của mình, sau đó nhắc đến tình cảm, cả hai đều rất đầy đủ.
Đáng tiếc, từ trước đến nay Phó Cẩm Hành không phải là người biết chịu thiệt.
Hắn hỏi ngược lại: “Nói ra thì thật buồn cười, bà cướp đi thân phận bà Hà của người ta, cướp chồng của người ta, đuổi con gái của người ta đi, ở nhà của người ta, chẳng lẽ còn muốn thừa kế di sản của người ta nữa à? Tôi xin hỏi bà hai nhà họ Hà, đêm bà ngủ không yên giấc, không phải là lương tâm bất an đấy chứ?”
Câu cuối cùng giống như một con dao găm, hung hăng đâm vào trái tim Đỗ Uyển Thu. Cơ thể bà ta thậm chí còn lảo đảo mấy cái. Nửa năm nay, Đỗ Uyển Thu đã đến thời kỳ mãn kinh, sức khỏe không được tốt, thường xuyên gặp ác mộng tỉnh dậy giữa đêm. Bà ta luôn có thể cảm nhận được hơi thở của mẹ Hà Tư Ca vẫn phảng phất xung quanh, tuy bà ấy đã chết rất nhiều năm rồi. “Đừng nói nữa! Tôi biết phải làm thế nào rồi!” Sắc mặt Hà Nguyên Chính cũng trở nên vô cùng khó coi, đối với vợ cả, ông ta hổ thẹn trong lòng. Hôm nay bị Phó Cẩm Hành trắng trợn nói ra như vậy, nhất thời tâm tư Hà Nguyên Chính cũng rối như tơ vò, không muốn nói thêm gì nữa.
“Vậy thì tốt, hi vọng có thể để tôi và Hà Tư Ca xem qua nội dung di chúc, chắc chắn không có sai sót gì rồi hãy tiếp tục xử lý thủ tục pháp luật.” Phó Cẩm Hành lại đổi thành vẻ mặt tươi cười, cười giống như một con hồ ly.
Đợi bọn họ đi rồi, Hà Tư Ca vẫn im lặng nãy giờ lúc này mới trầm giọng hỏi: “Tôi không tin anh lại có lòng tốt giúp tôi tranh giành tài sản như vậy?”
Quá kỳ lạ, không phải hắn chỉ mong cô chết đi sao? Sao lại còn đối đầu với Hà Nguyên Chính, nghĩ cách tranh giành một khoản tiền lớn cho cô?
“Cô quá không hiểu tôi rồi.”
Phó Cẩm Hành đút một tay trong túi quần, giơ một tay ra nhấc cằm Hà Tư Ca lên, ép cô nhìn về phía mình. Cô không thích tư thế này, vùng vẫy loạn xạ. Cuối cùng, cô vẫn bị hắn túm lấy cằm, bị ép phải ngẩng đầu lên. “Tối ức hiếp cổ, vậy cũng chỉ có thể là tối ức hiếp cô, đổi lại thành người khác thì tuyệt đối không được. Hà Tư Ca, cổ nhất định phải hiểu một đạo lý, tối có thể đẩy cô xuống địa ngục, cũng có thể đưa cô lên thiên đường, tất cả đều nằm trong sự kiểm soát của tôi.” Phó Cẩm Hành ung dung nói.
Hà Tư Ca cảm thấy mình nghe được một câu chuyện hết sức nực cười: “Ý của anh là nói, trừ anh ra, người khác không thể ức hiếp tôi. Nếu người khác ức hiếp tôi, anh còn có thể giúp tôi ức hiếp lại bọn họ à?”
Nghĩ một lát, Phó Cẩm Hành cau mày, nhưng vẫn gật đầu.
“Anh thần kinh à.”
Cô hất tay hắn ra, nhảy xuống giường, đẩy Phó Cẩm Hành ra.
\r\n