• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Hot Truyện Duy nhất là em (1 Viewer)

  • Chương 346 - Boss lớn cùng hội tụ. Cảnh Sắt khoe tình cảm

ì nguyên nhân thời tiết và đúng giờ tan tầm buổi chiều nên đại lộ Cửu Lý Đề đang kẹt cứng.


Trong làn mưa bụi lất phất, bên cạnh chiếc siêu xe, một mỹ nữ yểu điệu cầm dù, liễu yếu đào tơ. Một cơn gió thổi đến, mỹ nữ chao đảo như sắp ngã, lắc lư hai cái rồi đổ nhào về phía trước.


Vừa hay người đang đứng ở phía trước là đóa hoa của đội giao thông – Hoắc Nhất Ninh.


Hay cho một màn sà vào lòng.


Tiểu Hứa liếc nhìn mỹ nữ bên siêu xe, đứng trước gió cảm thán: “Người thứ ba trong ngày rồi.” Có lẽ do cơn mưa dai dẳng không dứt nên tâm trạng vô cớ có chút bi thương, haizz, cậu lại cảm thán: “Luôn có nữ giám đốc muốn bao nuôi đội trưởng Hoắc của chúng ta.”


Đội giao thông có nhiều đóa hoa như vậy, tại sao không đổi một người khác để bao nuôi chứ, đội trưởng Hoắc không sẵn lòng thì các anh em khác sẵn lòng cơ mà, đến đây đi, bao nuôi đi!


Haizz, chán quá, chán nản quá!


Tiểu Vương kéo chiếc áo mưa trên người, đội mưa ngược gió mà day day trán, nói: “Đồn trưởng điều đội trưởng Hoắc đến đội giao thông quả thật là thất sách mà, đội trưởng Hoắc vừa đến, số người đậu xe trái phép nhiều thêm biết bao nhiêu.”


Đúng lúc này, Tiểu Hầu từ phía xa hét lên: “Đội trưởng Hoắc, lại có người chỉ đích danh anh đến giải quyết này, đậu xe trái phép, Ferrari màu đỏ, đuôi biển số xe là bốn số 2.”


Đấy, lại một mỹ nữ đi siêu xe.


Hoắc Nhất Ninh dặn dò vài câu rồi đi sang bên đó.


Tiểu Hầu ngạc nhiên: “Đội trưởng Hoắc đi thật cơ à.” Lúc nãy tài xế nữ rất nhiều, đội trưởng Hoắc có đi xử lý đâu, cô nàng bốn con số 2 này thật có mặt mũi.


Tiểu Vương bước đến, khẽ vỗ vào vai của Tiểu Hầu, nói cho cậu ta nghe một sự thật: “Bốn số 2 đó, là chính cung nương nương đấy.”


Ferrari màu đỏ, biển số xe bốn con số 2, chính là xe của Cảnh Sắt.


Cảnh Sắt đóng cửa kính xe lại, chống cằm tựa lên vô lăng, mắt liếc ra ngoài rồi lập tức quay đầu đi, giống hệt một chú cá nóc đang tức giận.


Hoắc Nhất Ninh gõ vào cửa kính xe của cô, gọi: “Sắt Sắt.”


Cô hất đầu: “Hứ!”


Âm mũi kéo dài ra, cô rất không vui, cực kỳ không vui! Cô cũng là một bình hoa cáu kỉnh đấy!


Hoắc Nhất Ninh dở khóc dở cười, bước đến bên cửa sổ còn lại, khom lưng xuống, nhìn khuôn mặt của cô gái nhỏ, nói: “Cho anh lên xe, anh giúp em đậu xe trước đã.”


Cảnh Sắt lại quay đầu, nhìn sang phía bên kia.


Hoắc Nhất Ninh thấp giọng cười: “Giận rồi à?”
Cực kỳ tức giận!


Cô nổi giận đùng đùng lên án anh: “Em nhìn thấy cô gái lái xe mặc váy đỏ đó ngã vào lòng anh rồi.” Váy còn ngắn như vậy, hứ, đồ hồ ly tinh!


Hoắc Nhất Ninh kiên nhẫn giải thích với cô: “Anh không có chạm vào cô ấy mà.”


Cô thấy đội trưởng tránh rồi.


Nhưng mà…


Suýt chút nữa là bổ nhào vào rồi! Việc này rất nghiêm trọng! RẤT! NGHIÊM! TRỌNG!


Cảnh Sắt hạ cửa kính xe xuống, khuôn mặt nhỏ xinh xắn áp sát lại, nói: “Em vẫn không vui, anh phải dỗ em.”


“Muốn anh dỗ em thế nào?” Hoắc Nhất Ninh che ô, bởi vì khom lưng nên chiếc ô hơi nghiêng, nước mưa rơi hết xuống lưng anh.


Cảnh Sắt vội vàng đưa tay giúp anh nâng chiếc ô thẳng lại. Làm nhiệm vụ lúc trời mưa rất cực khổ, cô đau lòng lắm, chỉ một tí thôi mà cô đã hết giận rồi, cô không nỡ giận anh lâu.


Cảnh Sắt suy nghĩ một lúc: “Vậy anh mua cho em một túi khoai lang nướng đi, em ăn xong thì không giận nữa.” Vẻ mặt cô nghiêm túc, không nói đùa: “Trần Tương không cho em ăn đồ ngọt, nhưng mà em rất muốn ăn.”


Sao mà dễ dỗ thế này.


Hoắc Nhất Ninh lấy bàn tay ướt nước mưa của mình khẽ véo gương mặt của cô gái nhỏ: “Anh giúp em đậu xe trước rồi đi mua.” Cô dừng xe trái phép rồi, đậu vào đây rồi không quay ra được nữa.


“Okay.”


Sau đó, Cảnh Sắt ngoan ngoãn mở cửa xe.


Hoắc Nhất Ninh cụp ô lại, cởi áo mưa rồi mới ngồi vào ghế lái, giúp cô đậu xe xong, hôn cô một cái rồi mới đi mua khoai.


Khoai lang nướng nóng hổi, cô ăn ngon lành, đút cho anh một miếng khoai dẻo thơm ngọt, phồng má, nói: “Đội trưởng, em cảm thấy không ổn.”


Hoắc Nhất Ninh đón lấy miếng khoai trên tay cô, khẽ thổi ngón tay bị nóng đỏ của cô, đút cô uống ngụm nước, rồi anh cúi đầu lột vỏ khoai lang cho cô, hỏi: “Cái gì không ổn?”


Cảnh Sắt đưa lưỡi ra khẽ liếm khóe miệng, nói: “Tiểu Vương, Tiểu Hứa bọn họ nói, luôn có tài xế nữ lái siêu xe đến cua anh.”


Hoắc Nhất Ninh đưa miếng khoai đã lột vỏ đến bên miệng cô, mỉm cười nói: “Cua không được đâu.”


Cảnh Sắt cắn một miếng lớn, hùng hồn phản bác anh: “Ai nói vậy, anh chẳng phải là do em lái Ferrari đến cua được đó thôi.” Khuôn mặt cô đầy vẻ lo lắng: “Cũng may em đến sớm, nếu không anh có thể bị tài xế nữ khác cua mất rồi.”


Hoắc Nhất Ninh bó tay.


Anh không còn gì để nói.


Cô càng nghĩ càng cảm thấy nguy hiểm, vắt óc suy nghĩ một lúc lâu rồi nói: “Không được, phải để cho mấy cô gái đó biết, anh đã có Ferrari bốn số 2 rồi.”


Hoắc Nhất Ninh lại đút cho cô một miếng khoai: “Cho nên?”


Gương mặt cô đầy vẻ mong chờ: “Anh Hoắc ơi, em có thể tuyên bố chính thức chưa?”


Cô vừa gọi một tiếng anh Hoắc, cả người anh liền mềm nhũn cả ra.
Anh không quan tâm là đang ở trên đường nữa, cúi đầu hôn lên môi cô, vị khoai lang ngọt lịm. Cảm thấy vẫn chưa đủ, anh khẽ ngậm lấy, nói: “Không cần đâu, em vốn đã là chính thức rồi.”


Mắt cô sáng lấp lánh, cô nói: “Vậy em đăng ảnh của anh có được không?” Sau khi bọn họ công khai tình cảm, lại chưa từng khoe tình cảm, cũng không có khoe ảnh, có thể vì vậy mà luôn có tài xế nữ lái siêu xe đến sà vào lòng anh.


Cảnh Sắt cảm thấy đến lúc phải tuyên bố chủ quyền rồi, phải đặt bình hoa vô cùng xinh đẹp là cô đây lên trên lá cờ Tổ quốc của đội trưởng.


Hoắc Nhất Ninh thuận theo ý cô: “Được.”


Cảnh Sắt mặt mày rạng rỡ, nôn nóng nói: “Vậy anh đứng cạnh biển số Ferrari của em đi, em chụp ảnh cho anh.”


Hoắc Nhất Ninh bó tay.


Chụp như người mẫu xe ấy.


Nhưng Cảnh Sắt rất mãn nguyện, cô cảm thấy không có người mẫu xe nào đẹp bằng người mẫu xe nhà cô. Cảnh Sắt phấn khởi bước lên, ôm lấy eo Hoắc Nhất Ninh, nhờ đồng chí của đội giao thông chụp một loạt ảnh 360 độ khoe tình cảm.


Các anh em trong đội giao thông choáng váng.


Ngài trở về đội hình sự hộ cái đi, chặn đào hoa của anh em không nói, ngài còn ép chúng tôi ăn thức ăn chó nữa.


Chụp ảnh xong, Cảnh Sắt chọn được chín tấm, đăng thành một cái Sudoku.


Cảnh Sắt Vip: “Của tôi đấy!”


Fan: Mùi vị nô lệ của chồng phả vào mặt…


Sau đó, bởi vì nhan sắc mà anh bạn trai cảnh sát của Cảnh Sắt lên bảng xếp hạng tìm kiếm.


Sau đó nữa, bởi vì like 849 dòng bình luận khen bạn trai mình mà Cảnh Sắt cũng lên bảng xếp hạng tìm kiếm.


Có thời gian like như vậy, sao không trở về quay phim đi? Đạo diễn cách xa cả nghìn dặm liên tục gọi 5 cuộc điện thoại đến, trong điện thoại nước mắt nước mũi giàn giụa, khóc lóc với Trần Tương, nói là sắp bước qua năm mới rồi, mà còn không có tiền sắm bộ quần áo mới cho con.


Ngay tối hôm đó, Trần Tương tóm Cảnh Sắt lên máy bay.


Ngày 16 tháng Mười một, nhiệt độ của Giang Bắc bỗng hạ thấp, đón lấy luồng khí lạnh Tây Bắc đầu tiên của năm. “Kế hoạch thứ ba” tổ chức buổi công chiếu đầu tiên ở Nhà hát triển lãm Bắc Kinh.


Khương Cửu Sênh ở trong đoàn diễn viên chính, nên có 20 phút phỏng vấn và tương tác. Cô mặc một bộ sườn xám, trang điểm theo kiểu dân quốc xưa, giữ nguyên tạo hình của Thường Xuân trong phim. Phỏng vấn vẫn nhàm chán không có gì mới mẻ, Khương Cửu Sênh không nói nhiều, đa phần là đạo diễn và biên kịch trả lời. Nửa buổi còn lại, Khương Cửu Sênh xuống sân khấu, còn Tô Vấn và Tần Tiêu Dật với tư cách là diễn viên chính, làm theo trình tự, tiếp tục hoàn thành các bước còn lại. Tô Vấn luôn làm theo ý mình, lúc trả lời câu hỏi thường xuyên làm MC bị đóng băng, cũng may EQ của Tần Tiêu Dật cao, cứu vãn được tình thế.


Những người được mời đến ngoại trừ một bộ phận những người đam mê điện ảnh và nhà bình luận phim, còn lại đa phần là người trong giới showbiz, bạn bè và các nhà đầu tư.


Mạc Băng ngồi ở dãy đầu tiên, quay lại nói với Khương Cửu Sênh ngồi phía sau: “Phó Đông Thanh cũng đến rồi.”


Khương Cửu Sênh nhìn thấy rồi, cô ta ngồi ở giữa, trang điểm tinh tế, nhưng vẫn không giấu được vẻ tiều tụy nơi đáy mắt. Khương Cửu Sênh bình thản liếc nhìn cô ta rồi thu tầm mắt lại. Cô nhìn thấy không ít gương mặt quen thuộc, ngoài người trong showbiz ra, phát thanh viên tiếng tăm lừng lẫy của đài truyền hình Trung ương, bà ba nhà họ Tần, cũng đến rồi.


Còn có cả Thường Minh cùng với mấy vị đồng nghiệp của anh ta ở phòng tư vấn tâm lý.


Vẻ mặt Khương Cửu Sênh bình tĩnh, cô nói: “Chắc hẳn cô ta không đến để góp vui.”


Rõ ràng.


“Hôm nay có không ít đạo diễn và nhà điện ảnh, cô ta đến để duy trì các mối quan hệ đấy.” Mạc Băng cười như không, ngữ khí như cười trên nỗi đau của người khác: “Hết cách rồi mà, Phó Đông Thanh gần đây tụt dốc lắm, mất cả danh tiếng lẫn lợi nhuận, phải cúi đầu khom lưng, hạ thấp bản thân.”


Giở bệnh ngôi sao, diễn xuất kém, còn có tin đồn qua đêm với Tần Hành, một nữ diễn viên liên tục có tin xấu, sao có thể kiêu căng ngạo mạn được nữa.


Mạc Băng hạ thấp giọng, nói nhỏ bên tai Khương Cửu Sênh: “Tài nguyên của cô ta hiện giờ không có gì để giành hết. Từ sau khi xuất hiện tin đồn giữa cô ta với Tần Hành, các kịch bản tốt đều không cân nhắc đến cô ta nữa. Hơn nữa nhà họ Phó gần đây cũng không tốt lắm, ba của Phó Đông Thanh đầu tư lỗ vốn, giờ cũng giống như Bồ Tát bằng bùn, còn không lo nổi cho mình nữa.”


Đầu tư lỗ vốn…


Khương Cửu Sênh quay sang nhìn người bên cạnh mình, nói: “Có liên quan đến anh không?” Cô biết Thời Cẩn mua một mảnh đất trong tay Vũ Văn, rồi bán lại cho ba của Phó Đông Thanh.


Thời Cẩn ngồi dưới đèn, ánh đèn lọt vào mắt anh, tạo ra đường nét tinh tế, đường nét trên khuôn mặt bên sáng bên tối, trắng ngần và u ám giao thoa vừa đủ, vô cùng đẹp mắt.


Anh gật đầu: “Có.”


Khương Cửu Sênh nghi ngờ hỏi: “Chẳng phải nhà họ Phó muốn kết thông gia với nhà họ Tần sao?”
Thời Cẩn ôm eo cô, khẽ cúi người, áp sát bên tai cô, giọng nói trầm thấp: “Tần Hành và Phó Đông Thanh “gian díu” với nhau, đối tượng kết hôn đổi thành cậu Năm nhà họ Tần và một đứa con gái riêng của nhà họ Phó, chỉ trên mặt hình thức thôi còn thực sự lấy ai không quan trọng. Tần Hành cũng không phải thật sự muốn kết thông gia, ông ta chỉ muốn nhúng tay vào nhà họ Phó thôi.”


Cô hỏi: “Âm mưu thương mại sao?”


Trước đó Thời Cẩn từng nói, nhà họ Tần không bao giờ hợp tác, chỉ có thôn tính. Có lẽ nhà họ Phó vẫn còn chưa biết chuyện, nên không phòng bị, thế nên, đến mảnh đất mở rộng chợ là của Thời Cẩn mà cũng không biết.


“Có thể nói như vậy.” Thời Cẩn bình thản nói: “Tần Hành trước giờ bỉ ổi, nhưng mà, nhà họ Phó cũng chướng tai gai mắt.” Cho nên, anh mới thuận nước đẩy thuyền.


Khương Cửu Sênh không hỏi nữa.


Vũ Văn Xung Phong đủng đỉnh đến trễ, phần phỏng vấn và tương tác của buổi công chiếu kết thúc, anh ta mới đến Nhà hát triển lãm Bắc Kinh. Vừa khéo, Tạ Đãng còn trễ hơn anh ta một bước.


Hai người lần lượt bước vào nhà hát.


Tạ Đãng ở phía sau kêu ca: “Dạo này anh làm gì mà hay gọi điện thoại cho tôi thế?”


“Tìm cậu uống rượu.” Vũ Văn Xung Phong quay đầu liếc cậu ta, lạnh nhạt nói: “Sao cậu không nghe máy?”


Tạ Đãng cho hai tay vào túi, áo vest chỉ cài một cúc, mái tóc xoăn như lông cừu rẽ ngôi giữa, cậu ta thổi một hơi cái mái lúc nào cũng chọc vào mắt: “Tôi có buổi độc tấu ở nước ngoài, đâu có nhàn rỗi như anh.” Hai người đi sóng đôi, Tạ Đãng quay sang liếc nhìn Vũ Văn Xung Phong: “Anh bị bệnh gì thế? Giả vờ âu sầu gì chứ?”


Trông Vũ Văn Xung Phong không có tinh thần.


“Tôi đang nghĩ,” anh hơi dừng lại, trong mắt bỗng xuất hiện một khoảng u ám: “Nếu như Sênh Sênh trở về nhà họ Từ sớm một chút, thì người đính hôn với tôi có phải là cô ấy không.”


Lời này, anh cũng chỉ dám nói trước mặt Tạ Đãng.


Tạ Đãng cười mắng: “Anh nằm mơ đi.” Cậu ta không hề khách sáo mà nói toạc ra: “Bà Đường nhà anh nhìn trúng khuôn mặt giống Tiêu Như của Từ Trăn Trăn, nếu Sênh Sênh sớm về nhà họ Từ, thì con m* nó chứ, anh chẳng có cơ hội quen biết cô ấy đâu.” Cậu ta ngẩng cằm, đầy kiêu ngạo, nói: “Đương nhiên, anh càng không có cơ hội quen biết tôi.”


Lúc đầu, cậu ta ký hợp đồng với truyền thông Thiên Vũ hoàn toàn là do Khương Cửu Sênh.


Vũ Văn Xung Phong quay lại đá cậu ta một cái, bật cười, đôi lông mày trên trán dãn ra, nói: “Cậu nói một câu dễ nghe thì sẽ chết sao?”


Hôm nay Tạ Đãng mặc bộ đồ vest màu trắng, bị anh đá một cước in dấu chân lên, tức thì nổi giận đùng đùng: “Anh bị bệnh à.” Cậu ta đẩy Vũ Văn Xung Phong ra, bước nhanh về phía trước, rồi quay đầu ném lại một ánh mắt lạnh lùng: “Cút đi, tránh xa ông đây một chút.”


Vũ Văn Xung Phong mắng một câu cút đi thằng điên.


Nhưng vé của hai người họ lại kề bên nhau, đều là vé Khương Cửu Sênh đưa, ngồi ngay phía sau cô ấy một dãy.
Đọc truyện tại Web Truyen Onlinez . com
Khương Cửu Sênh nghe thấy động tĩnh thì quay đầu: “Đến rồi à.”


Tạ Đãng ngồi xuống, kéo cà vạt, hỏi: “Sao bà lại ở dưới này?” Cô nằm trong đoàn diễn viên chính của bộ phim mà.


“Phần của tôi được sắp xếp ở 20 phút trước, đã kết thúc rồi.”


Vũ Văn Xung Phong ngồi xuống bên cạnh Tạ Đãng, nói: “Sườn xám rất đẹp.”
Khương Cửu Sênh mặc sườn xám rất hợp, rõ ràng là xuất thân từ ca sĩ nhạc Rock, trên người ít nhiều gì cũng có vài phần anh tuấn và phóng khoáng của nhạc Rock, vậy mà lại rất hợp với kiểu sườn xám dài bó sát eo thế này, trong vẻ lạnh lùng lại có phần cổ điển, giống như con gái của gia đình trí thức cách biệt với thế giới bên ngoài.


Thời Cẩn cởi áo vest ngoài khoác lên vai Khương Cửu Sênh.


Đúng là rất đẹp.


Cho nên không muốn cho người khác nhìn thấy.


Vũ Văn Xung Phong kéo căng khóe miệng, m* nó, đồ ấu trĩ!


Buổi công chiếu đầu tiên vừa bắt đầu, ánh đèn tối lại, trên màn chiếu đang phát trailer. Trên lối đi của các dãy ghế, một bóng người khom lưng nhìn ngó xung quanh, đi xuống vài bước, rồi lại chạy lên trên.


Tạ Đãng ngồi phía ngoài cùng, ngay sát lối đi, nhìn thấy cái bóng đó thực sự chướng mắt, bèn túm lấy chiếc mũ trên áo khoác cô ta, nói: “Đã bắt đầu rồi, đừng đi tới đi lui nữa, ngồi xuống đây đi.”


Cậu ta lấy tay chọc Vũ Văn Xung Phong rồi nhích vào trong chừa ra một ghế trống.


Đàm Mặc Bảo vừa livestream xong là chạy ngay đến, cô lau mồ hôi trước trán, đặt mông ngồi xuống, nói: “Được thôi, anh Đãng.”


Từ lúc cô nhóc này gia nhập hội fanclub chi nhánh Giang Bắc của Tạ Đãng, sau khi trở thành trợ thủ đắc lực của thầy Tạ thì cứ mở miệng ra là anh Đãng. Nể mặt hai tiếng “anh Đãng” này mà Tạ Đãng miễn cưỡng chấp nhận cô Phó hội trưởng này.


Đàm Mặc Bảo ôm hai túi bắp rang bơ, đặt một túi xuống, đưa một túi ra, hỏi: “Anh ăn không?”


Tạ Đãng vừa định tỏ ý ghét bỏ.


Đàm Mặc Bảo khẽ vỗ vào Khương Cửu Sênh ở phía trước: “Sênh Sênh, em mua cho chị này, đặc biệt dặn người ta bỏ ít đường đấy.” Khương Cửu Sênh không thích ăn đồ quá ngọt.


Khương Cửu Sênh cười đón lấy.


Tạ Đãng hết nói nổi.


Cùng là Phó hội trưởng fanclub mà, lòng trung thành kém quá đi, không đạt chuẩn!


Bộ phim dài 130 phút, tiết tấu căng thẳng. Bởi vì là phim gián điệp, nên có không ít cảnh đấu súng, trong rạp chiếu phim, âm thanh nối tiếp nhau hết đợt này đến đợt khác, có thể thấy độ tập trung của người xem rất cao.


Bộ phim này sẽ được đánh giá cao, đây là điều nằm trong dự tính.


Bộ phim đã vào phần kết.


Thời Cẩn cúi người nói bên tai Khương Cửu Sênh: “Em có dùng diễn viên đóng thế không?”


Cô lắc đầu.


Khương Cửu Sênh không nhận phim tình cảm, tạm thời vẫn chưa cần dùng đến diễn viên đóng thế.


Thời Cẩn nắm tay cô đặt lên đầu gối, giống như quyến luyến không rời, cẩn thận ngắm nghía rồi thấp giọng gọi: “Cô Mạc.”


Mạc Băng quay đầu lại: “Hả?”


“Có thể tìm một diễn viên đóng thế cho Sênh Sênh không?”


Mạc Băng khẽ ngẩn người, hỏi: “Đóng thế ở đâu? Thế cái gì?” Không có cảnh thân mật mà, còn những cảnh hành động Khương Cửu Sênh luôn tự diễn.


Giọng Thời Cẩn rất thấp, dù bị âm thanh của bộ phim át mất, nhưng vẫn vô cùng rõ ràng: “Thế tay.”


Mạc Băng câm nín!


Được thôi, vừa nãy, trong phim có cảnh Tô Vấn kéo cổ tay của Khương Cửu Sênh, chỉ một cảnh quay thôi, lúc chạy trốn kéo tay một cái. Có cần đến mức phải đóng thế tay không?


Mạc Băng không bày tỏ ý kiến, nhưng mà, quả thật cô cũng định tìm một diễn viên đóng thế cho Khương Cửu Sênh. Trong “Đế hậu” có một cảnh quay hở lưng, Oanh Trầm bị thương trên chiến trường, Dung Lịch thoa thuốc cho nàng, trước ống kính phải lộ ra nửa cái lưng, không nhiều, nhưng dù sao Khương Cửu Sênh cũng đã có người đẹp Thời rồi nên Mạc Băng đang cân nhắc tìm cho cô một diễn viên đóng thế. Để tính toán lâu dài, phải tìm một người chuyên dụng, sau này chuyên đóng thế cho Khương Cửu Sênh.


Mạc Băng bất giác nhớ lại mấy tháng trước, có một cô gái đến ứng tuyển.


Lúc đó Mạc Băng để cô ấy diễn thử một đoạn, không ngờ là cô ấy rất chuyên nghiệp: “Cô tốt nghiệp trường diễn xuất à?”


“Đúng ạ.”


“Tại sao lại làm diễn viên đóng thế?”


Cô gái suy nghĩ một lúc, bình thản nói: “Kiếm sống qua ngày.”


Mạc Băng không suy nghĩ nhiều: “Xin lỗi, cô không đạt tiêu chuẩn.”


Vẻ mặt đối phương rất điềm tĩnh, trong mắt vẫn giữ vẻ bình thản: “Tôi có thể hỏi lí do tại sao không?”
Vẻ mặt, ngữ điệu, thậm chí là khí chất, đều rất giống Khương Cửu Sênh, nhất là khuôn mặt này… Mạc Băng nói: “Nếu là diễn viên đóng thế, ngoại hình giống bốn năm phần là được, nhưng nếu giống đến tám chín phần,” cô quan sát khuôn mặt cô gái ấy: “Thì không được.”


Quá giống, để ở bên cạnh cảm thấy không yên tâm.


“Tôi biết rồi.”


Mạc Băng vẫn còn nhớ tên cô gái ấy, lúc cô ấy giới thiệu có nói: “Tôi tên Hàn Miểu, Miểu trong khói sóng mênh mông.”


Hàn Miểu.


Mạc Băng chưa từng nghe đến cái tên này.


Bên ngoài phòng chiếu của rạp, dọc theo hành lang có vài sân khấu kịch nói. Bởi vì “Kế hoạch số ba” công chiếu ở Nhà hát triển lãm Bắc Kinh, nên sân khấu kịch nói tạm thời không có tiết mục. Cửa đang mở, bên trong sáng đèn, cạnh sân khấu có hai bóng người.


“Đồ mà cô cần đây.”


Là Thường Minh, anh ta mặc một bộ vest, phong độ hiên ngang, đeo mắt kính, trong tay cầm một túi tài liệu, móng tay cắt tỉa gọn gàng, để lộ ra màu trắng trong suốt.


Người phụ nữ phía đối diện đón lấy tài liệu rồi mở ra, hàng mi dài rủ xuống, dưới ánh đèn để lại một cái bóng. Cô ta vội vàng lật xem, ánh mắt dừng lại trên một trang: “Rối loạn nhân cách hoang tưởng, nguyên nhân phát bệnh,” cô ta thoáng dừng rồi lại đọc: “Khương Cửu Sênh.”


Tập tài liệu này, là bệnh án của Thời Cẩn.


Người phụ nữ ngẩng đầu mỉm cười, nói: “Còn có loại bệnh tâm lý này sao?”


Lúc cô ta nói chuyện, phát âm tròn vành rõ chữ, luôn mang theo vài phần ung dung thong thả, hơi hơi giống giọng của phát thanh viên.


Cô ta chính là Tô Phục.


Thường Minh từ tốn nói: “Trước giờ phạm vi của tâm lý học đều không có ranh giới xác định.”


Cô ta không bày tỏ ý kiến mà hỏi lại: “Vậy thì, tôi có thể hiểu là, cô ta là bệnh, cũng là thuốc không.”


Anh ta gật đầu: “Có thể.”


Tô Phục hiểu rồi.


Tô Phục bỏ bệnh án vào túi tài liệu rồi cúi đầu cuộn sợi dây đóng túi tài liệu lại, từ tốn hỏi: “Cậu và bác sĩ Smith có quan hệ gì với nhau?”


“Ông ấy là thầy hướng dẫn của tôi.”


“Chuyên ngành của bác sĩ Smith là thôi miên tinh thần, năm đó chính ông ấy làm thôi miên cho Khương Cửu Sênh.” Tô Phục ngẩng đầu nhìn người đàn ông phía đối diện: “Tôi muốn biết, cậu học được bao nhiêu rồi.”


Anh ta cười nhã nhặn: “Sau này cô sẽ biết thôi.”


Thường Minh là bác sĩ tâm lý, hơn nữa anh ta còn là bác sĩ tâm lý của Khương Cửu Sênh.


Đây là những gì Tô Phục biết về Thường Minh, tư liệu về anh ta vô cùng sạch sẽ, du học nước ngoài về, chuyên ngành tâm lý học tinh thần, ngoại trừ việc học ra, những thông tin khác đều không có.


“Đến bây giờ tôi vẫn không nhìn thấu cậu.” Ánh mắt Tô Phục mang theo vẻ thăm dò: “Rốt cuộc cậu muốn làm gì?”
Không phải tiền tài, điều này Tô Phục có thể xác định được.


Năm thứ hai Thường Minh trở thành bác sĩ tâm lý của Khương Cửu Sênh, cô ta bèn tìm đến Thường Minh, anh ta nghe theo mệnh lệnh của cô ta, nhưng không chịu sự khống chế của cô ta. Ngoài vẻ ngoài hào hoa phong nhã ra, cô ta chẳng biết gì về anh ta nữa cả.


Anh ta mỉm cười nói: “Tôi muốn Khương Cửu Sênh.”


Là thật hay giả, ai mà biết được chứ.


Tô Phục đưa tay ra, nói: “Hợp tác vui vẻ.”


Anh ta nắm lấy, vài giây sau thì buông ra: “Hợp tác vui vẻ.”


Ra khỏi sân khấu kịch nói, Tô Phục chạm mặt Tô Vấn ở ngoài hành lang. Là diễn viên chính của “Kế hoạch số ba” nhưng cậu ta không trong phòng chiếu phim, mà lại ở ngoài này lấy điện thoại xem trực tuyến cuộc thi đấu bơi lội.


Tô Phục nghiêng người cúi đầu chào: “Chú Tư.”


Tô Vấn tháo tai nghe xuống, tựa vào tường, không để cô ta vào mắt. Đôi mày khẽ chau lại như báo hiệu cậu ta đang bực bội và không kiên nhẫn: “Sao ở đâu cũng có mặt cô vậy?”


Một khuôn mặt vô cùng xinh đẹp, tựa như yêu tinh bước ra từ vở kịch xưa, ánh mắt quyến rũ mà mạnh mẽ, có thể trộm linh hồn người ta đi mất.


Tô Phục im lặng.


Vị thái tử gia của nhà họ Tô ở Tây Đường này xưa nay luôn xem thường người nhà họ Tô, chưa từng có thái độ tốt. Cậu lạnh nhạt nhìn cô ta, cực kỳ không vui: “Cô có thể cút về Tây Đường không?”


Tô Phục không nhịn nổi nữa, ngẩng đầu nói: “Chú Tư, chuyện của tôi không cần chú phải bận tâm.”


Tô Vấn nhướng mày: “Không phục à?”


Cô ta im lặng.


Tô Vấn bước lên trước, dáng người cao lớn, cậu ta nhìn người phía trước bằng nửa con mắt, giọng điệu biếng nhác, vẻ mặt tàn nhẫn giết người trong vô hình, nói: “Gọi một cú điện thoại cho ba mẹ cô, hỏi thử xem tôi có quản được cô không.”


Vẻ mặt Tô Phục chợt thay đổi, cô ta mím môi không nói lời nào. Ở nhà họ Tô, nếu ông già chưa chết, thì vẫn là thái tử gia làm chủ, dù ba cô ta có là con trưởng của nhà họ Tô thì cũng phải khom lưng khuỵu gối với Tô Vấn.


Tô Vấn lại đeo tai nghe lên, cúi đầu tiếp tục xem trực tuyến cuộc thi đấu bơi lội trên điện thoại, mất kiên nhẫn nói: “Tránh ra, đừng có chắn đường tôi.”


Cô ta cắn răng, nghiêng người nhường đường.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom