Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 345 - BÁNH BAO NHỎ THỜI THIÊN BẮC, CẢNH SẮT GẶP PHỤ HUYNH
Các bạn đang đọc truyện Duy Nhất Là Em – Chương 345 miễn phí tại ngontinhhay.com. Hãy tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!
****************************
****************************
Mưa phùn dày đặc mông lung, một trận mưa mùa thu lạnh tê tái.
Một chiếc xe Volvo màu bạc đang đỗ ở ngã tư trước đồn cảnh sát. Khương Cửu Sênh che ô đi tới, trong đôi mắt hoa đào có hơi nước long lanh, khoé mắt hơi đỏ, nhìn người trong xe.
“Sao anh lại tới đây?”
Thời Cẩn mở cửa xe, cầm lấy ô của cô: “Tới đón em.”
Khương Cửu Sênh ngồi vào ghế phụ lái: “Anh biết rồi à?”
Cô không nói cho anh về việc của Từ Trăn Trăn.
Thời Cẩn gật đầu: “Ừ.”
Cô cũng không giải thích nhiều: “Về nhà thôi anh.”
“Ừ.”
Thời Cẩn đóng cửa xe rồi rút vài tờ giấy lau nước đọng trên giày cho cô, ngón tay anh lành lạnh chạm vào phần bắp chân hở ra của cô. Hôm nay cô mặc một chiếc váy dài màu đen dài qua bụng chân, phối thêm một chiếc áo khoác gió và một đôi giày cổ thấp rất đẹp, bên trong giày có đi tất, chỉ lộ một đoạn bắp chân nho nhỏ.
Nhiệt độ hôm nay chỉ ở ngưỡng 18 độ.
Thời Cẩn lấy một chiếc chăn mỏng trên xe phủ lên chân cô, không nỡ nói cô nên quyết định quay về đổi toàn bộ váy của cô thành quần là được.
“Sênh Sênh,” anh xích lại gần, giúp cô cài dây an toàn: “Có phải bởi vì anh không?”
Anh hỏi vụ án của Từ Trăn Trăn kia.
Có lẽ, cô làm chuyện xấu gì anh cũng đều biết hết, để lôi Từ Trăn Trăn ra trước pháp luật nên quả thực cô có dùng một số thủ đoạn không được quang minh lỗi lạc, cũng dùng một chút âm mưu, luồn lách qua một số lỗ hổng của luật pháp.
Cô gật đầu thừa nhận: “Vâng, ai bảo cô ta tạt axit vào anh.” Cô đưa ngón tay chọc chọc nhẹ nhàng lên mặt Thời Cẩn: “Khuôn mặt đẹp thế này mà cô ta cũng nỡ xuống tay cho được.”
Người phụ nữ kia quá xấu xa, không có một chút lương thiện nào, cho nên gieo gió thì phải gặt bão thôi.
Thời Cẩn mím môi cười, anh thích dáng vẻ cô khi che chở cho mình như vậy, thích cô vì mình mà không quan tâm đến nguyên tắc. Anh nắm tay cô áp lên mặt mình, mưa phùn lất phất ngoài kia không bằng được sự dịu dàng trong đáy mắt anh: “Em thích mặt anh à?”
“Đương nhiên.” Cô trêu chọc: “Gương mặt đẹp.” Cô đặt tay vào lòng bàn tay anh, mười ngón tay đan chặt lấy nhau, cô bổ sung thêm: “Còn có cả tay nữa.”
Khương Cửu Sênh không phải người coi trọng ngoại hình, nhưng không thể không thừa nhận, khuôn mặt này của Thời Cẩn thực sự quá đẹp, không chỉ vậy, còn có vóc dáng. Phần lớn người đời ánh mắt nông cạn chỉ nhìn thấy cái túi da chứ chẳng thấy được khung xương của một người.
Người đẹp Thời của cô có một bộ xương mỹ nhân hiếm thấy, chỗ nào cũng tinh xảo, không có chỗ nào là không đầu độc lòng người.
Ngón tay cô cẩn thận vuốt ve trên mặt Thời Cẩn, anh bắt lấy tay cô rồi hôn lên đầu ngón tay: “Trước kia anh luôn cảm thấy một gương mặt dễ nhìn không có tác dụng bằng hai quả đấm mạnh. Nhưng bây giờ anh lại thấy khuôn mặt đẹp chút cũng tốt, ít nhất có thể dùng mỹ nhân kế với em.”
Mỹ nhân kế à, cô tuyệt đối không từ chối.
Khương Cửu Sênh cười nói: “Hy vọng sau này con sinh ra sẽ giống anh.” Nếu bé con giống Thời Cẩn nhất định sẽ là bé cưng xinh đẹp nhất.
Nụ cười trên khoé môi Thời Cẩn biến mất.
Chỉ nháy mắt mà tâm trạng anh đã tệ đến mức muốn bùng nổ.
Suy nghĩ của Thời Cẩn không giống Khương Cửu Sênh, anh không cần bất kỳ vật sao chép nào, cũng không cho phép bất kỳ ai dùng danh nghĩa của mình để thay thế vị trí của anh trong lòng cô. Cho nên tốt nhất là đứa trẻ đừng giống anh, chỉ có giống mẹ nó thì có khi anh mới chịu nhìn lâu thêm vài lần, dành ra vài phần dịu dàng cho nó.
Ấy thế mà….
Trời không hiểu lòng người, sau này Thời Cẩn và Khương Cửu Sênh sinh được một bé cưng, giới tính giống ba, gương mặt cũng giống ba luôn, hơn nữa, mức độ giống còn rất cao, gần như là được đúc từ cùng một khuôn ra.
Lên bốn tuổi bé con đã là một quý ông nhỏ rồi. Thằng bé mặc đồ tây, đứng thẳng giống hệt Thời Cẩn, như một tiểu quân tử, mười phần quý khí.
Mỗi lần bé cưng ra ngoài đều bị các cô nhìn trộm.
Cậu bé như tượng bạch ngọc, đẹp đến vô lý. Các cô y tá mới đến đều không dời mắt ra được, ngồi nhìn cậu bé: “Cháu là bé cưng nhà ai vậy?” Nhìn thằng bé chỉ muốn trộm mang về nhà.
Giọng cậu nhỏ Thời non nớt, hết sức ngoan ngoãn lễ phép: “Cháu là con bác sĩ Thời ở Khoa Ngoại tim mạch ạ.”
Rõ ràng thằng bé vừa non nớt vừa đáng yêu nhưng lại nghiêm túc cứ như là một quý ông nhỏ thời trung cổ.
Ôi chao chao, đúng là muốn bắt trộm về mà!
Y tá Tiểu Hàn đã từng gặp bé cưng nhà Thời Cẩn rồi, nghĩ Khương Cửu Sênh đang ở ngay phía sau thôi. Lại nhìn trộm vị công tử nhỏ này lần nữa, không nhịn được mà chọc nhẹ hai cái lên má thằng bé: “Vậy mà còn phải hỏi à, hình dáng này giống y đúc bác sĩ Thời.”
Khuôn mặt vừa trắng vừa tròn phồng lên không vui: “Cô ơi cô đừng chọc lên mặt con.” Mặt của quý ông không thể để phụ nữ sờ được.
Giọng nói trẻ thơ đúng là làm “moe” hoá trái tim của các bà cô già.
“Dễ thương quá.” Y tá Tiểu Hàn sờ một lúc xong thuận tiện hôn một cái.
Cậu nhỏ Thời tức điên.
Nó bị một quý cô sàm sỡ rồi….
Thực đáng giận, nhưng quý ông không thể nổi giận lung tung được.
Một giọng nói lạnh băng vọng ra từ văn phòng khoa ngoại tim mạch: “Thời Thiên Bắc,” Thời Cẩn mở cửa, liếc mắt nhìn tên nhóc con đang đứng ở cửa, lời ít mà ý nhiều: “Đi vào.”
Cậu chủ Thời ngoan ngoãn: “Dạ.”
Mặt Thời Cẩn không cảm xúc: “Mẹ con đâu?”
Thằng bé hơi sợ ba mình: “Ở phía sau ạ.”
Nó tên Thời Thiên Bắc, tên này do ba nó đặt. Nguồn gốc tên gọi của thằng bé cũng rất đơn giản, chỉ bởi vì nó chào đời ở Khoa Phụ sản Bệnh viện Thiên Bắc. Nó rất may mắn vì ba đặt tên cho nó là Thời Thiên Bắc chứ không phải Thời Bệnh Viện, Thời Phụ Sản, hay Thời Khoa Sản.
May mắn nhường nào khi nó tên là Thời Thiên Bắc!
A, may mắn biết bao!
Đây là chuyện sau này rồi. Sáng sớm ngày hôm sau, Khương Cửu Sênh đã nhận được điện thoại của cảnh sát Thang ở đồn cảnh sát.
Thang Chính Nghĩa nói trong điện thoại: “Khương Dân Hải khai rồi, làm chứng Từ Trăn Trăn xúi giục giết người và cùng bắt tay lừa đảo.”
Hoàn toàn trong dự liệu.
Con gái dù sao cũng là con gái, Khương Dân Hải bị sự ảnh hưởng từ bà Chu, quan niệm trọng nam khinh nữ đã ăn sâu đến tận trong xương tuỷ, chỉ cần có thể để cho con trai được nhẹ tội, cho dù chỉ nhẹ đi vài năm thì ông ta cũng sẽ không do dự mà khai ra con gái mình.
Khương Cửu Sênh gọi hai cuộc điện thoại. Một cuộc là gọi cho Khương Cẩm Vũ, nói cậu gửi đoạn băng ghi âm cuộc nói chuyện của bà Chu và Từ Trăn Trăn vào mạng nội bộ của công an, trong băng ghi âm có nhắc tới việc Từ Trăn Trăn xúi giục Khương Dân Hải giết người diệt khẩu. Cuộc thứ hai là cô gọi cho luật sư Tống của văn phòng luật sư Đỉnh Thác để nhờ ông đứng ra bào chữa cho Khương Cường.
Văn phòng luật sư Đỉnh Thác là đơn vị cố vấn pháp luật của SJ”s, được bà chủ uỷ thác đương nhiên không thể từ chối.
Luật sư Tống sớm đã nhận được tài liệu vụ án: “Đêm Khương Cường hành hung quả thực có camera quay được cảnh anh ta uống rượu ở ven đường nhưng không thể chứng minh anh ta đang trong trạng thái say rượu.”
Khương Cửu Sênh im lặng một chút: “Tìm một nhân chứng.”
Luật sư Tống cười: “Đã rõ.”
Nếu không có nhân chứng như vậy thì chỉ có thể tạo ra một người thôi. Người có tiền sẽ biết cách chơi với luật pháp. Nhưng luật sư Tống hơi bất ngờ, phong cách làm việc của Khương Cửu Sênh càng ngày càng giống Thời Cẩn, chẳng lẽ đây chính là gần mực thì đen, gần đèn thì rạng à?
9 giờ sáng, Hoắc Nhất Ninh vẫn đang ở bệnh viện dưỡng thương thì nhận được kết luận của vụ án, nhân chứng vật chứng đầy đủ, có thể định tội cho Từ Trăn Trăn rồi.
“Giao cho viện kiểm sát tiến hành khởi tố.”
Thang Chính Nghĩa: “Yes Sir!”
Hoắc Nhất Ninh vừa cúp điện thoại của Thang Chính Nghĩa thì lại có điện thoại gọi tới, anh nhìn tên người gọi đến rồi nghe máy: “Con chào ông nội.”
Ông cụ Hoắc đã hơn bảy mươi tuổi, sức khoẻ vẫn rất tốt, có hơi nặng tai, khi nói chuyện điện thoại rất lớn tiếng: “Ông với bác con đến Giang Bắc rồi.”
“Để con cho người đi đón mọi người.”
Ông lão không đồng ý: “Không cần quan tâm tới chúng ta, con thừa dịp dưỡng thương thì ở cùng vợ con nhiều thêm vài ngày, khách sạn thì Thường Tầm đi đặt rồi.”
Hoắc Thường Tầm là con trai của bác cả Hoắc Nhất Ninh.
Sao con yêu tinh này cũng tới rồi, Hoắc Nhất Ninh cũng nghe theo lời ông cụ: “Cũng được ạ.”
Ông cụ Hoắc lại hỏi: “Con ở bệnh viện nào?”
Thế này là muốn qua thăm rồi.
Hoắc Nhất Ninh lót cái gối phía sau rồi lười biếng dựa vào, nhìn cô gái nhỏ đang ngoan ngoãn, chăm chỉ ngồi gọt táo trên ghế sofa mà có hơi không yên tâm trả lời: “Ngày mai con xuất viện rồi, không cần tới thăm con đâu ạ.”
Ông cụ Hoắc hùng hổ nói: “Ai đi thăm con, ông đi thăm cháu dâu đấy chứ.”
Hoắc Nhất Ninh cạn lời.
Nhà họ Hoắc có hai cháu trai, bạn gái Hoắc Thường Tầm thì đổi lên đổi xuống nhưng chưa từng dẫn một ai về nhà, Hoắc Nhất Ninh thì đến tận năm hai mươi chín tuổi mới có bạn gái, ông cụ Hoắc đương nhiên coi Cảnh Sắt như bảo bối.
Hoắc Nhất Ninh cúp điện thoại: “Sắt Sắt, ông anh muốn tới đây.”
Quả táo bị gọt cho thương tích đầy mình trong tay Cảnh Sắt lăn xuống đất, cô hoảng hốt ngẩn người một lúc lâu rồi với lấy điện thoại gọi cho người quản lý: “Chị Tương, chị lấy cái váy trắng trong tủ mang tới bệnh viện cho em luôn với.”
Trần Tương hỏi: “Cái váy trắng nào?”
Cô vội vã nói: “Là cái váy cao cổ mà vừa nhìn đã biết là con gái nhà lành ấy.” Dáng dấp của cô giống bình hoa quá, sợ ông lão sẽ không thích.
Haiz, thật hồi hộp, phải gặp mặt phụ huynh rồi.
Cảnh Sắt ngồi không yên, đi tới đi lui trong phòng bệnh, khuôn mặt xinh đẹp cũng nhăn lại, cô nhoài tới trước giường Hoắc Nhất Ninh, vừa lo lắng vừa sợ hãi hỏi: “Làm sao bây giờ? Eịam vẫn chưa mua quà.”
Hoắc Nhất Ninh cười hôn lên đôi lông mày đang nhăn lại của cô: “Không cần mua quà, ông nội thích ăn táo, em gọt táo là được. Chờ phụ huynh hai bên gặp mặt chính thức rồi mới mua quà cũng được.”
Gọt táo à.
Cô nhìn quả táo đang lăn lóc trên đất, trái lồi phải lõm nhìn không ra hình dạng quả táo…Nếu một quả táo là 100g thì sau khi cô gọt xong có lẽ chỉ còn lại 40g, nhiều nhất cũng chỉ có 50g.
Không sao, vậy cô gọt nhiều một chút cho ông nội ăn.
Cảnh Sắt lập tức đứng dậy: “Đội trưởng, anh tự mình chơi đi, em bây giờ phải luyện tập gọt táo đây.” Thế rồi cô điên cuồng gọt táo.
Hoắc Nhất Ninh sợ cô gọt vào tay, lưỡi dao bằng nhựa không hề dễ gọt, nhưng không ngăn được thái độ luyện tập nghiêm túc của cô gái nhỏ. Cô phải để lại ấn tượng tốt với ông nội của đội trưởng, ít nhất nhìn cũng phải giống người vợ hiền dâu thảo một chút.
Sau hơn một giờ đồng hồ, Cảnh Sắt chỉ lo gọt táo, để tránh lãng phí nên đều để Hoắc Nhất Ninh ăn cả. Anh sờ cái bụng đã hơi căng lên, hơi hối hận, đáng lẽ ra anh nên nói là ông lão thích ăn chuối mới đúng.
Ba giờ chiều, ông nội của Hoắc Nhất Ninh tới nơi, đúng lúc ông cụ Từ cũng tới. Vừa hay hai người gặp nhau ở cửa, Hoắc Nhất Ninh đang định giới thiệu hai người.
Ông cụ Hoắc kinh ngạc: “Ông Từ à!”
Ông cụ Từ cũng trợn tròn mắt: “Ông Hoắc!”
Hoắc Nhất Ninh and Cảnh Sắt ngây người.
Hai ông lão này là bạn từ nhỏ.
Trước kia hai người cùng đi bộ đội, sau đó ông cụ Từ chuyển sang làm chính trị nên cả nhà chuyển tới Giang Bắc, còn ông cụ Hoắc ở lại khu nhà ở thuộc quân khu Đế Đô. Hai người cũng từng gặp lại nhau mấy lần nhưng do khoảng cách khá xa nên cũng ít liên lạc.
Hai ông bạn già gặp lại nhau mà xúc động không nguôi, vẫn nhớ như in những ngày tháng cùng nhau chiến đấu ở chiến hào năm đó, vô cùng cảm khái thời gian không buông tha ai, ai cũng già cả rồi.
Ông cụ Từ vỗ vai người anh em già một cái: “Chúng ta đã hơn 20 năm không gặp nhau rồi ấy nhỉ.” Bạn đang đọc truyện tại WebTru yen Onlinez . com
Ông cụ Từ bấm đốt tay tính toán, cực kỳ xúc động: “24 năm rồi.” Lần trước gặp nhau cũng là do ông đi Đế Đô, vội vội vàng vàng mới gặp nhau được một lát. Khi đó con trai út của ông cụ Từ vẫn còn sống, đó cũng là cha của Hoắc Nhất Ninh.
Không nói chuyện buồn nữa.
Ông cụ Hoắc giới thiệu: “Đây là cháu nội của tôi.”
Ông cụ Từ cũng giới thiệu: “Đây là cháu ngoại của tôi.”
Khuôn mặt ông cụ Hoắc đầy hiền từ nhìn Cảnh Sắt: “Ái chà, xinh đẹp quá.” Cô bé này đoan đoan chính chính, càng nhìn càng thấy đẹp, ông cụ buột miệng nói một câu: “Cũng may mà không giống ông.”
Ông cụ Từ tức điên.
Năm đó ông cũng từng đảm nhiệm vai trò đại diện hình ảnh cho cả đội đấy chứ! Đừng có tung tin đồn nhảm!
Ông cụ Từ nhìn Hoắc Nhất Ninh rồi cũng rất thành thật nói: “Cháu trai ông cũng không giống ông, may quá rồi.”
Ông cụ Hoắc bị phản đòn.
Có lẽ là thương cho roi cho vọt chăng.
Hoắc Nhất Ninh and Cảnh Sắt ngơ cả quá trình.
Ông cụ Hoắc tiếp tục giới thiệu: “Đây là con trai cả của tôi.”
Ông cụ Từ cũng tiếp lời: “Đây là con trai cả của tôi.”
Hai người con trai cả Hoắc Minh Trạch và Từ Hoa Vinh bắt tay chào hỏi, cực kỳ nghi thức, y như hai vị đại biểu gặp mặt rồi từ nay hai nước thiết lập mối quan hệ thân thiết vậy.
Còn Hoắc Thường Tầm thì không cần giới thiệu nữa, ông cụ Hoắc nhìn thấy anh ta là tức giận. Cái kiểu công tử bột này ông chỉ hận không bỏ được đi, nhưng thằng nhóc này lại cố đấm ăn xôi giở trò theo tới, nói là bạn gái cũ và bạn gái cũ cũ đánh nhau rồi, nên anh ta muốn tìm một nơi yên tĩnh.
Thằng nhóc chết tiệt!
Hai ông lão ôn xong chuyện cũ liền cùng nhau ngồi xuống, ông cụ Từ ngoắc ngoắc tay: “Sắt Sắt, đến đây chào hỏi ông Hoắc đi nào.”
Cảnh Sắt hơi hồi hộp, ngoan ngoãn đứng đó, cũng không rụt rè nhút nhát, thoải mái tự nhiên cười hỏi thăm sức khoẻ: “Cháu chào ông Hoắc ạ.”
“Ôi!” Ông cụ Hoắc vui vẻ trả lời, ông có hai người con trai, hai con trai lại có hai cháu trai, đến bóng một đứa cháu gái cũng không có. Hôm nay nhìn thấy cô bé xinh đẹp như thế này thì cực kỳ yêu quý, móc một bao lì xì từ trong túi ra ấn vào tay cô, ông cười đến mức đôi mắt híp lại thành một đường cong: “Sắt Sắt nhà ta còn đẹp hơn trên ti vi nhiều.”
Cảnh Sắt cũng không xấu hổ, khéo léo nhận lấy rồi ngọt ngào nói cảm ơn ông.
Ông cụ Hoắc cười tươi như hoa nở. Ông cụ Từ liền tạt cho ông một gáo nước lạnh: “Cái gì mà Sắt Sắt nhà ông, bây giờ vẫn chưa phải là nhà ông đâu.”
Ông cụ Hoắc cười cười đưa đẩy: “Ông Từ này, ông nói mấy lời xa lạ đó với tôi làm gì, cũng đều là người một nhà cả mà.”
Chưa gả đã muốn cướp cháu gái của ông rồi. Ông cụ Từ thản nhiên trả lời: “Ông Hoắc này, chúng ta đều là người bước một chân vào quan tài rồi, sao mà ông lại vẫn giống như thổ phỉ thế.”
Hai người lúc trẻ cũng như vậy, cậu tới tôi lui, chỉ dùng miệng cũng đánh được trăm hiệp.
Cảnh Sắt sợ hai ông cụ cãi nhau nên khéo léo đi tới ngồi ở giữa: “Ông nội, ông ngoại, cháu gọt táo cho hai người ăn nhé.”
Hai ông cụ lập tức cười chỉ thấy răng mà không thấy mắt, bầu không khí lập tức dịu xuống. Hai vị con trai cả ở bên cạnh nói chuyện cũng rất hợp, mười câu thì có tám câu nói đến chuyện quân sự chính trị.
Hoắc Thường Tầm kéo cái ghế, uể oải ngồi xuống: “Cậu định lúc nào thì quay về thủ đô?” Đôi chân dài của anh ta đung đưa như không xương: “Cậu đã đồng ý với ông nội sẽ về trước năm 30 tuổi.”
Hoắc Thường Tầm giống mẹ nhiều hơn, một người đàn ông nhưng lại có khuôn mặt còn đẹp hơn cả con gái Giang Nam. Chỉ có đôi mắt hẹp dài, đuôi mắt phong lưu, bộ dạng giống y công tử nhà giàu phong lưu.
Hoắc Nhất Ninh tuỳ tiện đáp một câu: “Miền Bắc rất lạnh, em sợ Sắt Sắt ở không quen.”
Lí do này…
Hoắc Thường Tầm cười mắng: “Giỏi!” Anh ta gác một chân lên, ngậm điếu thuốc, chợt nghĩ ra là đang ở bệnh viện nên không châm lửa: “Cậu như vậy, Dung Lịch cũng như vậy, đều ngã dưới tay đàn bà cả rồi.”
Dung Lịch cũng là bạn từ nhỏ của hai anh em, cùng là công tử con nhà giàu cho nên đương nhiên chơi với nhau thân hơn chút, bè thì nhiều nhưng bạn thực sự thì ít.
“Dung Lịch á?” Hoắc Nhất Ninh bất giác nhớ tới lần trước Dung Lịch đến đoàn phim thăm dò.
“Tháng trước cậu ta nhìn thấy một bóng dáng trên đường quốc lộ, thế là phát điên mà chạy đi tìm kiếm khắp nơi.” Hoắc Thường Tầm cười chế nhạo: “Không tìm thấy người, cậu ta tự nhốt mình ba ngày, biến thành kiểu người không ra người, quỷ không ra quỷ. Tới lúc bước ra thì ôm theo một bức tranh, bên trên có vẽ một người phụ nữ.”
Chậc chậc chậc, kiếp đào hoa.
Điện thoại đổ chuông. Hoắc Thường Tầm nghe điện thoại, sắc mặt hời hợt, mất hết hứng thú: “Sao thế?”
“Anh đi đâu vậy? Điện thoại gọi mãi không được.”
Giọng nữ nhỏ nhẹ dịu dàng, một nửa u oán một nửa lo âu.
Hoắc Thường Tầm hạ giọng giống như kẻ đa tình, ánh mắt lại có vài phần lạnh nhạt: “Ngoan, đừng hỏi quá nhiều.”
Người đẹp tủi thân nói: “Hôm nay là sinh nhật em mà.”
Hoắc Thường Tầm lơ đãng nghịch điếu thuốc trong tay, rõ ràng anh ta đã chẳng còn mấy kiên nhẫn: “Dưới tủ đầu giường có một tấm thẻ, tự cầm đi quẹt đi.”
Có lẽ bởi vì là sinh nhật cho nên người phụ nữ bình thường ngoan ngoãn nghe lời cũng trở nên ương bướng: “Em không cần tiền, em muốn anh ở bên em cơ.”
Hoắc Thường Tầm kéo chiếc cà vạt trên cổ: “Cúp đây.”
Sau đó, anh ta cúp điện thoại, khoé miệng mỉm cười nhưng đáy mắt chỉ có sự tẻ nhạt.
Không biết thằng cha này học thói hư tật xấu ở đâu, trước giờ không hề có kiên nhẫn với phụ nữ. Hoắc Nhất Ninh nhăn mày: “Đổi người rồi à?” Người lần trước là một người hào phóng mà thẳng thắn.
“Đổi vài lần rồi.” Hoắc Thường Tầm nhếch mép, nheo mắt cười, không chút đứng đắn: “Gần đây thích ăn món thanh đạm thôi.”
Hoắc Nhất Ninh cười mắng: “Cái tên yêu nghiệt nhà anh, đừng gieo hoạ cho quá nhiều người, coi chừng sớm muộn cũng có người đến thu phục anh.”
“Thu phục anh ấy à?” Anh ta móc bật lửa ra, cọ cọ bánh xe đá mài bên trên, khoé miệng có chút tuỳ ý mà ngông nghênh: “Vậy phải là Phật tổ Như Lai, tổ tông của tôi.”
Đám bạn xấu cũng nói: Tương sinh tương khắc, sớm muộn anh ta cũng gặp được tiểu tổ tông của anh ta, khiến anh ta cải tà quy chính làm cháu.
Hoắc Thường Tầm chế giễu, không coi là thật.
Anh ta ngậm điếu thuốc đi lên tầng thượng giải cơn nghiện. Vừa châm lửa đã nghe thấy tiếng con gái khóc, cố đè nén nên không nghe rõ lắm. Anh ta dừng động tác trong tay lại, quay đầu nhìn sang phía có âm thanh. Bên cạnh chỗ hàng rào trên tầng thượng có một người đang ngồi ôm gối khóc thút thít, chiếc váy màu trắng đã giặt đến sờn cũ nhưng vẫn rất sạch sẽ rủ xuống đất.
Là một cô gái, cô cúi đầu để lộ ra một cái gáy trắng muốt.
Gió thổi làm tắt bật lửa. Hoắc Thường Tầm bật cười, gặp ma rồi, nhìn gì vậy. Anh ta cất bật lửa đi, ném điếu thuốc vào thùng rác, đang định xoay người thì cô gái đằng sau lên tiếng, giọng có hơi khàn khàn.
“Làm phiền anh tránh đường một chút.”
Hoắc Thường Tầm quay đầu lại.
Tuổi cô bé này không lớn lắm, vừa khóc xong nên đôi mắt đỏ hồng, một đôi mắt đen nhánh sáng ngời giống như hàng nghìn hàng vạn đoá hoa lê nở rộ, nước mắt lưng tròng, nhìn mà thương xót nhưng cô vẫn một mực mím chặt môi, dáng vẻ kiên cường.
Hoắc Thường Tầm cười cười tránh đường.
Cô vòng qua anh bước đi, gió cuốn qua tà váy mang theo mùi hoa dành dành thoang thoảng.
Trong đầu Hoắc Thường Tầm đột nhiên nhảy ra một suy nghĩ….
Khóc mà con m* nó, đẹp thật.
Muốn tàn nhẫn chọc cho cô khóc.
…
Hai ông lão đã lâu không gặp, nói chuyện rất vui, chỉ chớp mắt mà trời đã tối. Không còn sớm nữa, nên giải tán thôi.
Ông cụ Từ vẫn có chút chưa thoả mãn, liền hẹn lần tới: “Buổi tối cùng nhau xem phim Sắt Sắt đóng được không?”
Ông cụ Hoắc vui vẻ: “Được đấy, mang thêm hai chai rượu nữa.”
“Chỗ tôi có rượu, đến nhà tôi đi.”
Ông cụ Hoắc thẳng thắn đồng ý, chỉ đạo con trai lớn và cháu trai: “Hai đứa về khách sạn đi, ông qua nhà ông thông gia ở.”
Mới nói chuyện vài tiếng đồng hồ đã thành thông gia rồi.
Hai ông lão cũng cùng nhau rời đi, mỗi người chống một cây gậy gỗ, vừa nói vừa cười.
“Ông Hoắc, ông biết gửi bình luận không?”
“Biết, con trai tôi có dạy tôi rồi.”
“Vậy thì tốt, hai chúng ta cùng gửi bình luận, khen Sắt Sắt của chúng ta.”
“Ông Từ, tôi cũng đang có ý này đấy.”
“….”
Tóm lại, lần gặp mặt phụ huynh lần này rất hài hoà. Buổi tối bởi vì hai ông cụ cùng nhau gửi bình luận mà càng hoà hợp. Chỉ còn thiếu màn bấm đốt tay chọn ngày lành kết làm Tần Tấn nữa thôi. Ông cụ Từ cũng không phải người bảo thủ, ông bạn già mình quen biết từ nhỏ, biết rõ ràng gốc gác cũng yên tâm hơn nhiều, mặc dù vẫn không nỡ gả cháu ngoại đi, nhưng lại bị ông Hoắc thuyết phục, cái gì mà chắt ngoại nha, cũng rất đáng mong chờ đấy.
Buổi tối xem xong phim truyền hình, hai ông lão lại nằm nói chuyện rất lâu, chủ đề chính chỉ có hai việc: Là ba năm sinh hai tốt, hay là năm năm sinh ba tốt hơn? Ngoài ra còn có một việc: Mỗi người trông một đứa, ít nhất phải sinh hai đứa.
Ngày hôm sau, mưa vẫn rơi liên tục.
Mưa ở Giang Bắc, chỉ cần gió thổi một cái là giống như sương mù, cả thành phố đều chìm vào khung cảnh mông lung mờ mịt, tầm nhìn hạ thấp, giao thông cũng khó đi hơn.
Không sao, có đội giao thông.
Hoắc Nhất Ninh ra viện vào buổi sáng, buổi chiều thì tới đồn cảnh sát làm việc.
Sau khi hai ông cụ Từ và nhà họ Hoắc nói trời nói đất xong quyết định cùng đến đồn cảnh sát xem môi trường làm việc của Hoắc Nhất Ninh, cảm nhận không khí phá án một chút. Kết quả đội phó đội hình sự số 1 nói cho hai người biết: “Đội trưởng Hoắc lại bị phạt rồi ạ. Ngày đầu tiên đi làm sau khi bị thương đã đánh một tên tội phạm tống tiền, lại bị đồn trưởng điều tới Cửu Lý Đề làm cảnh sát giao thông rồi.”
Ông cụ Hoắc cạn lời. Cái thằng nhóc này.
Ông cụ Từ cũng đờ ra. Xem ra vấn đề mấy năm mấy đứa còn phải bàn bạc kỹ hơn chút nữa.
Vì nguyên nhân thời tiết và đúng giờ tan tầm buổi chiều nên đại lộ Cửu Lý Đề đang kẹt cứng.
Bình luận facebook