Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1107
Chương 1107
“Tôi điều tra rồi, anh ấy không có vấn đề gì hết, Hoắc Anh Tuấn, xin anh đừng có chia rẽ nữa được không”
“Anh không có…”
Hoäc Anh Tuấn đau đầu, không biết phải làm thế nào để thuyết phục được cô: “Chỗ đó của anh…lúc đó anh bị nhốt ở sở cảnh sát là do.
Lương Duy Phong tìm người tới hại”
Khương Tuyết Nhu ngạc nhiên, đôi môi đỏ hồng của cô khẽ mấp máy: “Anh có chứng cứ không?”
“Là một tên phạm nhân nhốt cùng phòng với anh làm, còn có người bỏ thuốc vào thức ăn của anh, không thì anh sao có thể không có cơ hội chống lại được” Hoäc Anh Tuấn chắc chẳn nói: “Trừ anh ta ra, không còn ai khác nữa, em tin anh”
“Tôi cũng muốn tin anh, nhưng anh có gì để tôi tin tưởng sao, nói cả nửa ngày trời, toàn là suy đoán của anh”
Khương Tuyết Nhu lắc đầu: “Thêm nữa, anh ấy có tìm người tới hại anh cũng là chuyện thường, anh cũng bắt cóc vợ của anh ấy mà, nếu là tôi, tôi cũng sẽ làm như vậy thôi được chưa”
Hoäc Anh Tuấn tức giận bật cười, sao lại nói mãi cô không hiểu chứ.
Nhưng anh có thể chắc chắn rằng, Lương Duy Phong không phải loại người tốt lành gì.
Chỉ có điều gần đây người của nhóm Thanh Long không đủ, Lương Duy Phong lại che giấu rất tốt, nên anh mới chưa nắm được đuôi của anh ta mà thôi.
Khương Tuyết Nhu nhìn anh: “Hoắc Anh Tuấn, nói trắng ra, là vì anh ích kỉ thôi, anh không muốn nhìn thấy tôi với Lương Duy Phong ở cạnh nhau, thế nên mới tìm đủ mọi cách để lấy lí do, anh thế này thật đê hèn”
Hoäc Anh Tuấn biết khuyên không được cô, dứt khoát nói không được cần càn luôn: “Đúng vậy, anh đê hèn vậy đấy, người đàn ông mà em tìm đến nhất định phải thông qua kiểm tra của anh, anh quyết định anh ta không vấn đề gì mới được”
“Anh chết đi”
Khương Tuyết Nhu không nhịn được nữa, trực tiếp đưa chân lên đá về phía đùi của anh.
Hoäc Anh Tuấn bị đau hừ một tiếng, hai chân kẹp chặt lấy chân của cô: “Đá đi, dù sao cũng chẳng có tác dụng gì nữa rồi”
“.. Ảnh buông tay”
Khương Tuyết Nhu cạn lời, mặt mày đỏ bừng, cứ cho là không còn dùng được nữa, thì anh cũng đâu thể kẹp lại như thế, cô là một người phụ nữ đó được không, cô cũng sẽ có phản ứng lại bình thường mà, làm thế này cô cũng biết ngại chứ.
“Không buông” Hoắc Anh Tuấn nhìn dáng vẻ ngượng ngùng của cô, đôi con ngươi đen láy lộ ra chút vẻ cười nói: “Ngủ”
“Tôi thế này… ngủ kiểu gì?” Khương Tuyết Nhu sắp điên rồi, cô thực sự muốn ra tay với anh, nhưng sợ khiến Hiểu Khuê tỉnh giấc: “Hoäc Anh Tuấn, đừng có khiến tôi phải hận anh”
“Có lúc nào em không hận anh đâu” Hoắc Anh Tuấn bất đắc dĩ cười: “Anh không có cách nào… thực sự không có cách nào đâu..”
“… Đáng đời cái thứ bất lực anh, làm thái giám đi” Khương Tuyết Nhu nhịn không nổi nhỏ giọng mắng, vừa nãy không muốn xát muối lên nỗi đau thân xác của anh, giờ thì muốn dìm chết anh trong muối luôn.
“Em mắng thêm câu nữa xem?” Hoắc Anh Tuấn híp mắt nguy hiểm: “Em còn chưa hiểu anh sao, kể cả anh không có cách nào lên được nữa, vẫn có cách khiến em cảm thấy sung sướng”
Vãi lờ!
“Tôi điều tra rồi, anh ấy không có vấn đề gì hết, Hoắc Anh Tuấn, xin anh đừng có chia rẽ nữa được không”
“Anh không có…”
Hoäc Anh Tuấn đau đầu, không biết phải làm thế nào để thuyết phục được cô: “Chỗ đó của anh…lúc đó anh bị nhốt ở sở cảnh sát là do.
Lương Duy Phong tìm người tới hại”
Khương Tuyết Nhu ngạc nhiên, đôi môi đỏ hồng của cô khẽ mấp máy: “Anh có chứng cứ không?”
“Là một tên phạm nhân nhốt cùng phòng với anh làm, còn có người bỏ thuốc vào thức ăn của anh, không thì anh sao có thể không có cơ hội chống lại được” Hoäc Anh Tuấn chắc chẳn nói: “Trừ anh ta ra, không còn ai khác nữa, em tin anh”
“Tôi cũng muốn tin anh, nhưng anh có gì để tôi tin tưởng sao, nói cả nửa ngày trời, toàn là suy đoán của anh”
Khương Tuyết Nhu lắc đầu: “Thêm nữa, anh ấy có tìm người tới hại anh cũng là chuyện thường, anh cũng bắt cóc vợ của anh ấy mà, nếu là tôi, tôi cũng sẽ làm như vậy thôi được chưa”
Hoäc Anh Tuấn tức giận bật cười, sao lại nói mãi cô không hiểu chứ.
Nhưng anh có thể chắc chắn rằng, Lương Duy Phong không phải loại người tốt lành gì.
Chỉ có điều gần đây người của nhóm Thanh Long không đủ, Lương Duy Phong lại che giấu rất tốt, nên anh mới chưa nắm được đuôi của anh ta mà thôi.
Khương Tuyết Nhu nhìn anh: “Hoắc Anh Tuấn, nói trắng ra, là vì anh ích kỉ thôi, anh không muốn nhìn thấy tôi với Lương Duy Phong ở cạnh nhau, thế nên mới tìm đủ mọi cách để lấy lí do, anh thế này thật đê hèn”
Hoäc Anh Tuấn biết khuyên không được cô, dứt khoát nói không được cần càn luôn: “Đúng vậy, anh đê hèn vậy đấy, người đàn ông mà em tìm đến nhất định phải thông qua kiểm tra của anh, anh quyết định anh ta không vấn đề gì mới được”
“Anh chết đi”
Khương Tuyết Nhu không nhịn được nữa, trực tiếp đưa chân lên đá về phía đùi của anh.
Hoäc Anh Tuấn bị đau hừ một tiếng, hai chân kẹp chặt lấy chân của cô: “Đá đi, dù sao cũng chẳng có tác dụng gì nữa rồi”
“.. Ảnh buông tay”
Khương Tuyết Nhu cạn lời, mặt mày đỏ bừng, cứ cho là không còn dùng được nữa, thì anh cũng đâu thể kẹp lại như thế, cô là một người phụ nữ đó được không, cô cũng sẽ có phản ứng lại bình thường mà, làm thế này cô cũng biết ngại chứ.
“Không buông” Hoắc Anh Tuấn nhìn dáng vẻ ngượng ngùng của cô, đôi con ngươi đen láy lộ ra chút vẻ cười nói: “Ngủ”
“Tôi thế này… ngủ kiểu gì?” Khương Tuyết Nhu sắp điên rồi, cô thực sự muốn ra tay với anh, nhưng sợ khiến Hiểu Khuê tỉnh giấc: “Hoäc Anh Tuấn, đừng có khiến tôi phải hận anh”
“Có lúc nào em không hận anh đâu” Hoắc Anh Tuấn bất đắc dĩ cười: “Anh không có cách nào… thực sự không có cách nào đâu..”
“… Đáng đời cái thứ bất lực anh, làm thái giám đi” Khương Tuyết Nhu nhịn không nổi nhỏ giọng mắng, vừa nãy không muốn xát muối lên nỗi đau thân xác của anh, giờ thì muốn dìm chết anh trong muối luôn.
“Em mắng thêm câu nữa xem?” Hoắc Anh Tuấn híp mắt nguy hiểm: “Em còn chưa hiểu anh sao, kể cả anh không có cách nào lên được nữa, vẫn có cách khiến em cảm thấy sung sướng”
Vãi lờ!
Bình luận facebook