Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1261-1270
Khương Tuyết Nhu vỗ trán, "Anh có tay có chân, không biết tự mặc sao? Cố ý làm như vậy."
“Không phải, em không thấy tay tôi sưng như thế nào sao?” Cánh tay phải sưng như củ cải của Hoắc Anh Tuấn đung đưa trước mặt cô. “Cánh tay không thể uốn cong.”
Khương Tuyết Nhu nhìn cánh tay của anh, chế nhạo, "Thật khó cho anh, đều đau như thế này, còn phải chạy tới làm trò."
“Nếu em không giúp anh, vậy anh chỉ có thể ăn mặc thế này rồi rời đi.” Hoắc Anh Tuấn khẽ thở dài.
Khương Tuyết Nhu lại liếc nhìn bộ dạng lộ ra ngoài của anh, trong lòng đau đầu, nếu anh ra ngoài như thế này, ngày mai tin tức về cô và Hoắc Anh Tuấn có thể lại lên hot search.
Cuối cùng cô chỉ có thể thoái thác về phòng ngủ, "Anh vào trước đi."
Sau khi Hoắc Anh Tuấn đi theo cô vào, anh đóng cửa "cạch" rồi khóa lại.
Khương Tuyết Nhu nhìn thấy cánh cửa đóng chặt, lại thấy anh xé khăn tắm, đại não lại đập mạnh, "Hoắc Anh Tuấn......"
“Không đóng cửa ai nhìn thấy hiểu lầm thì em lại trách anh.” Hoắc Anh Tuấn nhàn nhạt giải thích, nhưng nụ cười trên khóe miệng lại rất thoải mái. “Nhân tiện giúp anh mặc quần, cám ơn. . "
"... Tôi không mặc."
Đôi mắt tức giận của Khương Tuyết Nhu không chỗ nào đặt được, "Nếu có khả năng thì cứ ra ngoài như thế này."
“Được, tôi đi đây.” Hoắc Anh Tuấn xoay người, đưa tay còn lại mở cửa ra.
Thấy cửa sắp mở ra,
Tại đây có hình ảnh
Đặc biệt là khi anh nhìn thấy một người phụ nữ với vẻ ngoài xinh đẹp và quy*n rũ.
Rõ ràng cô ấy đã từng là vợ của anh, sao anh lại có thể bỏ qua một cách ngu xuẩn như vậy.
Khi Khương Tuyết Nhu đứng dậy khoác áo vào người, Hoắc Anh Tuấn không nhịn được nữa liền ôm lấy cô.
Khi Khương Tuyết Nhu phản ứng lại, tóc gáy dựng lên, tức giận nổ tung, "Hoắc Anh Tuấn, không phải anh nói tay anh đau sao?"
"Đau quá. Em không thấy hiện tại sắc mặt của anh tái nhợt sao?"
Hoắc Anh Tuấn trầm giọng đáp, muốn ôm cô vào lòng, bắp thịt bị thương trên cánh tay phải bị xé rách đau đớn.
Khi Khương Tuyết Nhu nhận thấy khuôn mặt tuấn tú tái nhợt của anh, liền sửng sốt.
Với một nỗ lực mất mát như vậy, Hoắc Anh Tuấn đã hôn cô.
Tên khốn này ...
Tôi biết anh ấy sẽ không tử tế như vậy.
Khương Tuyết Nhu vươn tay muốn đẩy anh, quần áo còn chưa kịp chuẩn bị, bàn tay đã chạm vào làn da nóng bỏng của anh.
Cô thu tay lại trong tiềm thức.
Hoắc Anh Tuấn nhân cơ hội đẩy cô lên giường sau lưng.
Khương Tuyết Nhu nhìn anh chằm chằm, hai mắt đỏ hoe. "Hoắc Anh Tuấn, cái này gọi là yêu sao? Anh chỉ biết bắt nạt tôi thôi. Nếu anh thật sự yêu tôi, hãy tôn trọng tôi hơn thay vì ... để tôi cảm thấy xấu hổ với chồng tôi hết lần này đến lần khác, anh luôn luôn làm thế này, lần trước trên đảo cũng thế. "
Khi cô ấy nói, những giọt nước mắt không ngừng trào ra.
Hoắc Anh Tuấn thoạt nhìn trở nên bối rối, trong lòng vô cùng đau đớn, "Đừng khóc, anh không muốn bắt nạt em, anh chỉ muốn hôn em, nếu như em không muốn hôn, anh liền không….."
Nói đến phía sau, giọng nói của anh ta cũng có chút không đúng, đáng thương, giống như một con chó sói nhỏ không ăn thịt được.
Khương Tuyết Nhu nhân cơ hội đẩy anh ra, tránh xa anh, không dám lại gần anh.
Hoắc Anh Tuấn ngồi dậy, một tay vụng về cài nút.
Khương Tuyết Nhu không muốn bị anh trêu chọc nữa, liền xoay người đi ra ngoài.
Cô chỉ ngồi vào bàn làm việc, bật máy tính, xem nội dung báo cáo, không tập trung đọc được chữ nào.
Miệng vẫn còn vương mùi hơi thở của Hoắc Anh Tuấn khiến cơ thể như bị đè nặng, nhưng không thể phủ nhận rằng cô không hề phản cảm với nụ hôn của Hoắc Anh Tuấn.
Ngược lại, mỗi lần Lương Duy Phong đến gần cô đều cảm thấy khó chịu.
Càng nghĩ về điều đó, lòng cô càng chìm xuống.
Không lâu sau, Hoắc Anh Tuấn đi ra.
Khương Tuyết Nhu giả vờ nghiêm túc làm việc, làm ra vẻ không để ý tới anh.
Bởi vì cô phát hiện ra rằng bây giờ Hoắc Anh Tuấn chỉ cần mở miệng, dường như có thể ăn được cô, điều này khiến cô luôn trong thế bị động.
Còn thấy một viên thuốc tránh thai đưa tới trước mặt cô, Khương Tuyết Nhu lại tức đến ưỡn ngực, "Hoắc Anh Tuấn, ngày nào anh cũng chạy qua ép tôi ăn thứ này sao? Anh quên mất tôi đã uống nó vào ngày hôm qua. Sẽ không tốt cho sức khỏe của tôi nếu tôi uống quá nhiều loại thuốc này. "
Hoắc Anh Tuấn cứng đờ cánh tay, ngữ khí phức tạp nói: "Ai biết được đêm nay Lương Duy Phong có chạm vào em hay không..."
Khương Tuyết Nhu đóng máy tính, im lặng nửa phút mới nghiến răng nghiến lợi: "Anh không phải chỉ muốn tôi không mang thai đứa con của Lương Duy Phong sao? Anh không cần cho tôi uống nữa, bởi vì tôi đã có con với anh ấy rồi. "
Hoắc Anh Tuấn run rẩy cười nói: "Tuyết Nhu, đừng nói dối anh."
"Tôi không nói dối anh."
Khương Tuyết Nhu đột ngột đứng dậy, dứt khoát nói: "Tôi và Lương Duy Phong đã có một đứa con hai tuổi từ lâu. Nó được sinh ra từ một lần say rượu của tôi và anh ấy khi ở nước Mỹ."
Cô không còn có thể dây dưa với Hoắc Anh Tuấn như thế này nữa, tuy rằng cô nhận ra đêm qua có thể sẽ rung động với người đàn ông này, nhưng cô thực sự không thể có lỗi với Lương Duy Phong nữa.
Hoắc Anh Tuấn ngơ ngác nhìn cô, khuôn mặt tuấn tú dần trở nên ảm đạm, bàn tay to buông thõng bên chân cũng dần cong lên, nhưng đôi môi mỏng vẫn nở nụ cười bướng bỉnh, “Tuyết Nhu, em nghĩ anh sẽ tin sao? Em nói em có con, con ở đâu? "
"Bởi vì sau khi tôi trở về Nguyệt Hàn, tôi muốn dụ dỗ anh và trả thù anh, cho nên mới không mang theo đứa nhỏ đó."
Khương Tuyết Nhu khóe môi phức tạp, thật ra, cái cớ này ngay từ khi cô từ nước Mỹ trở về, cô đã nghĩ ra, một là nó có thể che đậy một cách hợp lý thân thế của Lãnh Lãnh, hai là nó có thể kích thích và làm tổn thương Hoắc Anh Tuấn.
Sau khi trải qua nhiều chuyện, cô từ bỏ lý do này cũng từ bỏ ý định trả thù Hoắc Anh Tuấn.
Bây giờ cô lại lấy ra, cô không muốn trả thù anh, cô chỉ muốn khiến anh hoàn toàn từ bỏ.
"Tôi không tin."
Hoắc Anh Tuấn lắc đầu, cho dù trong lòng bị bao trùm bởi nỗi sợ hãi và đau khổ bao trùm, anh vẫn kiên quyết phủ nhận, "Em có con của Lương Duy Phong, trước đó còn chạy đến dụ dỗ tôi, lên giường cùng tôi, Lương Duy Phong, anh ta có thể đồng ý sao?."
"Anh ấy không thể không đồng ý với kế hoạch của tôi, bởi vì đứa trẻ ra đời là một sự ngoài ý muốn."
Khương Tuyết Nhu không hé răng, không nhìn vào đôi mắt sắp mất kiểm soát của anh, "Vốn dĩ tôi nghĩ chờ anh yêu tôi rồi mới nói cho anh biết chuyện này, cũng là một kiểu trả thù anh nhưng rồi tôi đã bỏ cuộc. Thực ra đứa nhỏ đã luôn ở bên cạnh tôi và được ba tôi nuôi nấng. Anh không cần tin vào điều đó, nhưng khi anh nhìn thấy tướng mạo của đứa trẻ, anh sẽ tin”.
Hoắc Anh Tuấn chợt lóe lên trong đầu cậu bé mà anh nhìn thấy ở trường mẫu giáo.
Lần đầu tiên nhìn thấy cậu, anh cảm thấy cậu bé trông rất giống Khương Tuyết Nhu, nhưng sau đó mới biết đứa trẻ đó hình như là con của cháu Diệp Kế Sơ.
Chẳng lẽ ... đứa nhỏ đó thật ra là ... Khương Tuyết Nhu?
“Đứa nhỏ đó… cùng trường mẫu giáo với Tiểu Khê…?” Anh khó khăn nén một chữ ra khỏi cổ họng.( oigioioi chái tim tan nát, hả hê quá, mãi mới ngược được một tý)
Khương Tuyết Nhu cố ý lộ ra vẻ kinh ngạc, "Làm sao anh biết."
"Bùm".
Não của Hoắc Anh Tuấn như bị sấm sét nổ tung, và trái tim anh như bị chia cắt vì đau.( nghiệp quật không trượt phát lào, đáng đời
)
Anh cho rằng đau đớn nhất là khi biết cô kết hôn với người đàn ông khác, hóa ra cô và Lương Duy Phong đã có một đứa con hơn hai tuổi.
"Không phải, em nói cho tôi biết, không phải là thật, là em đang nói dối tôi."
Anh lao tới như điên, nắm lấy vai Khương Tuyết Nhu lắc mạnh, hai mắt tràn ra nước mắt đau lòng, "Cho dù là do em sinh ra, cũng là con của tôi, đúng không? Tôi biết, chắc chắn ba năm trước em đã lừa dối tôi rồi. Thực ra, con của chúng ta không hề xảy mất, nó là con của tôi. "
Khương Tuyết Nhu run lên, trái tim gào thét.
Khi nhìn thấy người đàn ông trước mặt mình rơi nước mắt, trái tim cô như bị bóp chặt một cách khó hiểu.
Hồi lâu, cô nhếch môi khó coi, "Anh quên mất, con của chúng ta bị anh tự tay đẩy ngã rồi sao, ngày đó tôi chảy bao nhiêu máu, anh còn nhớ không?"( huhu đau lòng quá)
Hoắc Anh Tuấn sững sờ.
Toàn bộ cánh tay run rẩy, nhưng cơ thể dường như bị đông cứng.
Đúng vậy, anh đang nói về cái gì vậy.
Đứa con của anh đã sớm biến mất ba năm trước.
Anh bỏ lỡ và không biết trân trọng nên cô đã có con với người đàn ông khác.
Hai dòng lệ rơi trên khóe mắt.
Ở kiếp này, Hoắc Anh Tuấn rốt cuộc cũng nhận ra đau lòng, tuyệt vọng là như thế nào.
Anh thật vất vả mới tìm được một tia hy vọng như vậy, nhưng lại bị cô nhẫn tâm bóp chết.
Khương Tuyết Nhu nhìn thấy tia sáng trong mắt anh dần dần biến mất, cô chậm rãi cúi đầu xuống.
***
Vậy đó, Hoắc Anh Tuấn, sau này xin đừng đến gặp tôi nữa, không muốn có liên quan gì nữa.
Cô rất sợ, nếu vướng vào anh thế này, cô sẽ rơi vào cảnh bị mọi người hắt hủi.
Bây giờ cô không muốn làm tổn thương Lương Duy Phong, cho nên ... cô chỉ có thể lựa chọn làm tổn thương anh.
... ...
Cuối cùng, Hoắc Anh Tuấn cũng đi rồi.
Anh ta loạng choạng và rời khỏi văn phòng của cô, không thèm chào cô.
Khương Tuyết Nhu đứng trước cửa sổ cao từ tầng cao nhất, nhìn chằm chằm bên ngoài.
Cho đến khi Nghiêm Hà bước vào, "Khương tổng, Hoắc tổng đi rồi, tôi nhìn anh ấy mất hồn rời đi..."
Thực ra cô cũng rất tò mò, chính xác thì Khương tổng đã làm gì để hành hạ Hoắc Anh Tuấn như vậy, như thể ba hồn bảy vía mất sạch.
“Ừm, tôi hiểu rồi, cô cứ làm việc đi.” Khương Tuyết Nhu không chút khí lực nói.
... ...
Hoắc Anh Tuấn phóng xe đến tận cổng trường mẫu giáo.
Đó là trong giờ nghỉ trưa, và người bảo vệ không cho anh ta vào.
Anh đứng dưới nắng nóng cho đến khi Ngôn Minh Hạo gọi: "Hoắc tổng, anh đang ở đâu? Không phải nói ba giờ chiều anh sẽ đến gặp chủ tịch tập đoàn Garson."
“Ngôn Minh Hạo, nói cho tôi biết, ba năm trước anh mua chuộc bác sĩ ở bệnh viện à? Thật ra Tuyết Nhu không hề sảy thai đúng không?” Giọng nói khàn khàn của Hoắc Anh Tuấn vang lên.( haha vẫn cố chấp, nhưng mà số anh đc làm na9 nên cứ cố chấp đi)
Ngôn Minh Hạo qua điện thoại, nghe được lời nói của Hoắc Anh Tuấn, trong đầu như bom nổ tung.
Hồi lâu, hắn mới lắp bắp nói: "Thiếu gia, anh ... làm sao anh biết."( bố cái thằng chưa đánh đã khai, mới ngược được có xíu)
Hoắc Anh Tuấn đang giãy dụa đau đớn: "..."
Vừa rồi anh nghe được cái gì, trong đầu có phải là ảo giác?
Ngôn Minh Hạo trong miệng nói cái gì, có phải là ý mà anh đã hiểu?
Ngay cả Hoắc Anh Tuấn, người đã trải qua vô số sóng gió, lúc này cũng có chút bối rối, khiến hắn quên cả lời nói.
Nhưng không biết, hắn càng im lặng bao nhiêu, Ngôn Minh Hạo lại càng thêm hoảng hốt, "Thực xin lỗi, tôi không phải cố ý."
“Vậy… Lãnh Lãnh là con của tôi?” Hoắc Anh Tuấn quay đầu lại, nhanh chóng phủ đầu anh ta.
Ngôn Minh Hạo cảm thấy ngay cả Lãnh Lãnh cũng bị thiếu gia phát hiện, trong lòng càng thêm lo lắng, chỉ có thể liên tục xin lỗi, "Thực xin lỗi, thiếu gia, anh có thể hỏi Khương tiểu thư chuyện này. Chuyện này là chuyện giữa hai người. Tôi đã hứa với Khương tiểu thư, không thể nói. "( thôi xong, không sợ kẻ địch mạnh như hổ, chỉ sợ đồng đội ngu như bò, coi như công cốc rồi)
Nghe đến đây, Hoắc Anh Tuấn đã chắc chắn 80%, anh quá hiểu Ngôn Minh Hạo, nếu không phải anh ta sẽ phủ nhận.
Có vẻ như cậu bé ở trường mẫu giáo giống với Khương Tuyết Nhu, rất có thể là con trai anh.
Vừa rồi anh còn tưởng là con của Lương Duy Phong và Khương Tuyết Nhu.
Kết quả là anh như mất hồn mất vía, suýt chút nữa muốn đập đầu chết cho xong.
Không ngờ người phụ nữ Khương Tuyết Nhu lại nói dối anh.
Chờ đã, anh nhớ tới Khương Tuyết Nhu mang thai song sinh, hẳn là có thêm một đứa.
***
Giữa suy nghĩ chợt loé sáng, Hoắc Anh Tuấn đột nhiên nghĩ đến Tiểu Khê, lúc đầu còn tưởng rằng Tiểu Khê mất mẹ, Khương Tuyết Nhu đặc biệt chăm sóc con bé, cho nên Tiểu Khê sẽ ỷ lại vào Khương Tuyết Nhu.
Nhưng ... Khương Tuyết Nhu thì sao?
Có vẻ như cô ấy cũng tốt với Tiểu Khê.
Nếu là trước kia anh sẽ không nghi ngờ, dù sao anh cũng tin hai đứa nhỏ đi rồi, nhưng hiện tại nghĩ hai đứa nhỏ học chung mẫu giáo, còn có quan hệ tốt, thêm vào đó là Hoắc Phong Lang cũng từng tham gia kế hoạch giả chết của Khương Tuyết Nhu, có lẽ anh ta biết con của Khương Tuyết Nhu vẫn còn, vậy Tiểu Khê rốt cuộc có thể là con gái của anh sao?
Khi ý nghĩ này lại vang lên, đầu óc Hoắc Anh Tuấn như muốn nổ tung một cái nồi, cả người run lên vì hưng phấn.( tôi edit cũng hưng phấn nè, nhất ông đó, sau bao nhiêu chuyện vẫn còn 2 đứa con)
“Ngôn Minh Hạo, ông chủ của anh là ai?” Hoắc Anh Tuấn nghiến răng cảnh cáo, “Tôi hỏi anh, Tiểu Khê cũng là con gái của tôi, không phải của Hoắc Phong Lang.”
Ngôn Minh Hạo: "..."
Tại đây có hình ảnh
Có trời mới biết khi nghe tin Tiểu Khê là con gái của Hoắc Phong Lang, anh đã ghen tị và đố kị như thế nào, không ngờ Tiểu Khê lại là con gái của mình.
Chẳng trách, anh vốn không thích trẻ con, lại thấy Tiểu Khê thật đáng yêu.
“Ngôn Minh Hạo, nói cho tôi biết, tôi muốn biết sự thật lúc đó.” Hoắc Anh Tuấn kích động nói.
Ngôn Minh Hạo sửng sốt, "Anh còn chưa biết chân tướng, làm sao biết hai đứa nhỏ còn chưa chết."
"Chuyện này cậu không cần biết," Hoắc Anh Tuấn không có bao nhiêu kiên nhẫn cất giọng run rẩy, "Ngôn Minh Hạo, coi như tôi cầu xin cậu đấy."
Lần đầu tiên anh làm sếp lại cầu xin Ngôn Minh Hạo, làm Ngôn Minh Hạo bị giật mình, sửng sốt.
"Hoắc Thiếu, đừng nói những lời như vậy, thật ra là Khương tiểu thư bảo giả bộ sẩy thai, bởi vì lúc đó anh nhất định giao đứa nhỏ cho Ninh Nhạc Hạ nuôi. Tôi không tin Ninh Nhạc Hạ lúc đó thật tốt với hai đứa nhỏ, sợ bọn trẻ chịu ngược đãi, trở thành phiên bản thứ hai, thứ ba của anh lúc nhỏ nên đồng ý với yêu cầu của Khương tiểu thư, nhưng một mình tôi không làm được, vì vậy tôi nhờ nhị thiếu giúp đỡ. "
Ngôn Minh Hạo thở dài nói: "Kỳ thực anh nên cảm tạ Nhị thiếu gia, chính là Nhị thiếu gia đưa Khương tiểu thư ra nước ngoài, cũng là Nhị thiếu gia thuê bác sĩ hàng đầu cứu đứa bé. Anh không biết đâu, bởi vì trong thời gian đó Khương tiểu thư bị buộc phải uống rất nhiều thuốc trị bệnh thần kinh nên lúc đó bệnh tình rất nặng, căn bản là sau khi ra nước ngoài, Khương tiểu thư đã phải nằm viện vài tháng sau đó bọn trẻ cũng bị sinh non và phải nằm lồng ấp. Phải mất hai tháng mới cứu được mạng sống của bọn trẻ ”.
Hoắc Anh Tuấn nghe xong đau lòng đến hít thở không thông.
Hóa ra Khương Tuyết Nhu và bọn trẻ đau khổ hơn anh tưởng.
Chẳng trách cô ấy ghét mình đến vậy.
Anh ta là một tên cặn bã hoàn toàn.
Anh ta cứ mắng Hoắc Phong Lang, nhưng anh ta thậm chí còn không bằng Hoắc Phong Lang.
***
Ngôn Minh Hạo nói: "Hoắc thiếu, nói thật, lúc đó hành vi của anh cũng khiến tôi rất tức giận. Anh và Ninh Nhạc Hạ ở cùng nhau cũng không có vấn đề gì, tại sao anh lại làm tổn thương Khương tiểu thư như vậy, thậm chí là con của cô ấy anh cũng muốn tước đoạt, thật là quá đáng. "
Hoắc Anh Tuấn càng ngày càng thấy hổ thẹn vô cùng.
Giờ nghĩ lại, lúc đó anh đúng là bị ma nhập điên cuồng và ác độc.
Nếu Khương Tuyết Nhu ở trước mặt anh, anh nhất định sẽ quỳ xuống xin cô tha thứ.
"Thật ra, tôi biết Tiểu Khê là con của anh, nhưng tôi không nói ra, bởi vì tôi biết, nếu có, anh nhất định sẽ dùng con của mình để uy hiếp Khương tiểu thư, hoặc là cướp đứa nhỏ ra khỏi tay cô ấy."
Ngôn Minh Hạo rất khó chịu nói: "Đại thiếu, tôi thật lòng mong anh đừng cướp bọn trẻ đi, không biết Khương tiểu thư đã phải chịu bao nhiêu khổ sở vì hai đứa nhỏ đó, anh còn chưa nuôi dưỡng bọn chúng ngày nào, tiền của anh đều tiêu cho Ninh Nhạc Hạ hết rồi, từ khi Khương tiểu thư bắt đầu mang thai, ngoài việc kích thích khiến Khương tiểu thư động thai, anh cũng chưa từng làm được cái gì khác. "( oidoioi có anh trợ lý có tâm vcl)
"Thiếu gia, tôi biết mình đã nói quá nhiều, nhưng đây là điều tôi giữ trong lòng suốt ba năm."
"Ngôn Minh Hạo, tôi không trách cậu."
Hoắc Anh Tuấn khàn khàn mở cổ họng, "Tôi ngược lại phải cám ơn cậu, cám ơn cậu, cậu đừng lo lắng, tôi sẽ không giành bọn trẻ, tôi không đủ tư cách, nhưng về sau, tôi sẽ dùng phần đời còn lại của tôi bù đắp cho hai đứa trẻ này.”( anh không giành bọn trẻ mà anh đào cả mẹ bọn trẻ về luôn, em hiểu anh quá mà)
Ngôn Minh Hạo nhẹ nhõm vô cùng.
Hoắc Anh Tuấn đột nhiên nói: "Cậu có thể đón tôi bằng ô tô, chúng ta cùng đi gặp chủ tịch tập đoàn Garson."( bật mí cho các bạn là chủ tịch tập đoàn Garson là bố đẻ anh Hoắc đần độn nhé, bất ngờ chưa)
tại đây có hình ảnh
“Không phải, em không thấy tay tôi sưng như thế nào sao?” Cánh tay phải sưng như củ cải của Hoắc Anh Tuấn đung đưa trước mặt cô. “Cánh tay không thể uốn cong.”
Khương Tuyết Nhu nhìn cánh tay của anh, chế nhạo, "Thật khó cho anh, đều đau như thế này, còn phải chạy tới làm trò."
“Nếu em không giúp anh, vậy anh chỉ có thể ăn mặc thế này rồi rời đi.” Hoắc Anh Tuấn khẽ thở dài.
Khương Tuyết Nhu lại liếc nhìn bộ dạng lộ ra ngoài của anh, trong lòng đau đầu, nếu anh ra ngoài như thế này, ngày mai tin tức về cô và Hoắc Anh Tuấn có thể lại lên hot search.
Cuối cùng cô chỉ có thể thoái thác về phòng ngủ, "Anh vào trước đi."
Sau khi Hoắc Anh Tuấn đi theo cô vào, anh đóng cửa "cạch" rồi khóa lại.
Khương Tuyết Nhu nhìn thấy cánh cửa đóng chặt, lại thấy anh xé khăn tắm, đại não lại đập mạnh, "Hoắc Anh Tuấn......"
“Không đóng cửa ai nhìn thấy hiểu lầm thì em lại trách anh.” Hoắc Anh Tuấn nhàn nhạt giải thích, nhưng nụ cười trên khóe miệng lại rất thoải mái. “Nhân tiện giúp anh mặc quần, cám ơn. . "
"... Tôi không mặc."
Đôi mắt tức giận của Khương Tuyết Nhu không chỗ nào đặt được, "Nếu có khả năng thì cứ ra ngoài như thế này."
“Được, tôi đi đây.” Hoắc Anh Tuấn xoay người, đưa tay còn lại mở cửa ra.
Thấy cửa sắp mở ra,
Tại đây có hình ảnh
Đặc biệt là khi anh nhìn thấy một người phụ nữ với vẻ ngoài xinh đẹp và quy*n rũ.
Rõ ràng cô ấy đã từng là vợ của anh, sao anh lại có thể bỏ qua một cách ngu xuẩn như vậy.
Khi Khương Tuyết Nhu đứng dậy khoác áo vào người, Hoắc Anh Tuấn không nhịn được nữa liền ôm lấy cô.
Khi Khương Tuyết Nhu phản ứng lại, tóc gáy dựng lên, tức giận nổ tung, "Hoắc Anh Tuấn, không phải anh nói tay anh đau sao?"
"Đau quá. Em không thấy hiện tại sắc mặt của anh tái nhợt sao?"
Hoắc Anh Tuấn trầm giọng đáp, muốn ôm cô vào lòng, bắp thịt bị thương trên cánh tay phải bị xé rách đau đớn.
Khi Khương Tuyết Nhu nhận thấy khuôn mặt tuấn tú tái nhợt của anh, liền sửng sốt.
Với một nỗ lực mất mát như vậy, Hoắc Anh Tuấn đã hôn cô.
Tên khốn này ...
Tôi biết anh ấy sẽ không tử tế như vậy.
Khương Tuyết Nhu vươn tay muốn đẩy anh, quần áo còn chưa kịp chuẩn bị, bàn tay đã chạm vào làn da nóng bỏng của anh.
Cô thu tay lại trong tiềm thức.
Hoắc Anh Tuấn nhân cơ hội đẩy cô lên giường sau lưng.
Khương Tuyết Nhu nhìn anh chằm chằm, hai mắt đỏ hoe. "Hoắc Anh Tuấn, cái này gọi là yêu sao? Anh chỉ biết bắt nạt tôi thôi. Nếu anh thật sự yêu tôi, hãy tôn trọng tôi hơn thay vì ... để tôi cảm thấy xấu hổ với chồng tôi hết lần này đến lần khác, anh luôn luôn làm thế này, lần trước trên đảo cũng thế. "
Khi cô ấy nói, những giọt nước mắt không ngừng trào ra.
Hoắc Anh Tuấn thoạt nhìn trở nên bối rối, trong lòng vô cùng đau đớn, "Đừng khóc, anh không muốn bắt nạt em, anh chỉ muốn hôn em, nếu như em không muốn hôn, anh liền không….."
Nói đến phía sau, giọng nói của anh ta cũng có chút không đúng, đáng thương, giống như một con chó sói nhỏ không ăn thịt được.
Khương Tuyết Nhu nhân cơ hội đẩy anh ra, tránh xa anh, không dám lại gần anh.
Hoắc Anh Tuấn ngồi dậy, một tay vụng về cài nút.
Khương Tuyết Nhu không muốn bị anh trêu chọc nữa, liền xoay người đi ra ngoài.
Cô chỉ ngồi vào bàn làm việc, bật máy tính, xem nội dung báo cáo, không tập trung đọc được chữ nào.
Miệng vẫn còn vương mùi hơi thở của Hoắc Anh Tuấn khiến cơ thể như bị đè nặng, nhưng không thể phủ nhận rằng cô không hề phản cảm với nụ hôn của Hoắc Anh Tuấn.
Ngược lại, mỗi lần Lương Duy Phong đến gần cô đều cảm thấy khó chịu.
Càng nghĩ về điều đó, lòng cô càng chìm xuống.
Không lâu sau, Hoắc Anh Tuấn đi ra.
Khương Tuyết Nhu giả vờ nghiêm túc làm việc, làm ra vẻ không để ý tới anh.
Bởi vì cô phát hiện ra rằng bây giờ Hoắc Anh Tuấn chỉ cần mở miệng, dường như có thể ăn được cô, điều này khiến cô luôn trong thế bị động.
Còn thấy một viên thuốc tránh thai đưa tới trước mặt cô, Khương Tuyết Nhu lại tức đến ưỡn ngực, "Hoắc Anh Tuấn, ngày nào anh cũng chạy qua ép tôi ăn thứ này sao? Anh quên mất tôi đã uống nó vào ngày hôm qua. Sẽ không tốt cho sức khỏe của tôi nếu tôi uống quá nhiều loại thuốc này. "
Hoắc Anh Tuấn cứng đờ cánh tay, ngữ khí phức tạp nói: "Ai biết được đêm nay Lương Duy Phong có chạm vào em hay không..."
Khương Tuyết Nhu đóng máy tính, im lặng nửa phút mới nghiến răng nghiến lợi: "Anh không phải chỉ muốn tôi không mang thai đứa con của Lương Duy Phong sao? Anh không cần cho tôi uống nữa, bởi vì tôi đã có con với anh ấy rồi. "
Hoắc Anh Tuấn run rẩy cười nói: "Tuyết Nhu, đừng nói dối anh."
"Tôi không nói dối anh."
Khương Tuyết Nhu đột ngột đứng dậy, dứt khoát nói: "Tôi và Lương Duy Phong đã có một đứa con hai tuổi từ lâu. Nó được sinh ra từ một lần say rượu của tôi và anh ấy khi ở nước Mỹ."
Cô không còn có thể dây dưa với Hoắc Anh Tuấn như thế này nữa, tuy rằng cô nhận ra đêm qua có thể sẽ rung động với người đàn ông này, nhưng cô thực sự không thể có lỗi với Lương Duy Phong nữa.
Hoắc Anh Tuấn ngơ ngác nhìn cô, khuôn mặt tuấn tú dần trở nên ảm đạm, bàn tay to buông thõng bên chân cũng dần cong lên, nhưng đôi môi mỏng vẫn nở nụ cười bướng bỉnh, “Tuyết Nhu, em nghĩ anh sẽ tin sao? Em nói em có con, con ở đâu? "
"Bởi vì sau khi tôi trở về Nguyệt Hàn, tôi muốn dụ dỗ anh và trả thù anh, cho nên mới không mang theo đứa nhỏ đó."
Khương Tuyết Nhu khóe môi phức tạp, thật ra, cái cớ này ngay từ khi cô từ nước Mỹ trở về, cô đã nghĩ ra, một là nó có thể che đậy một cách hợp lý thân thế của Lãnh Lãnh, hai là nó có thể kích thích và làm tổn thương Hoắc Anh Tuấn.
Sau khi trải qua nhiều chuyện, cô từ bỏ lý do này cũng từ bỏ ý định trả thù Hoắc Anh Tuấn.
Bây giờ cô lại lấy ra, cô không muốn trả thù anh, cô chỉ muốn khiến anh hoàn toàn từ bỏ.
"Tôi không tin."
Hoắc Anh Tuấn lắc đầu, cho dù trong lòng bị bao trùm bởi nỗi sợ hãi và đau khổ bao trùm, anh vẫn kiên quyết phủ nhận, "Em có con của Lương Duy Phong, trước đó còn chạy đến dụ dỗ tôi, lên giường cùng tôi, Lương Duy Phong, anh ta có thể đồng ý sao?."
"Anh ấy không thể không đồng ý với kế hoạch của tôi, bởi vì đứa trẻ ra đời là một sự ngoài ý muốn."
Khương Tuyết Nhu không hé răng, không nhìn vào đôi mắt sắp mất kiểm soát của anh, "Vốn dĩ tôi nghĩ chờ anh yêu tôi rồi mới nói cho anh biết chuyện này, cũng là một kiểu trả thù anh nhưng rồi tôi đã bỏ cuộc. Thực ra đứa nhỏ đã luôn ở bên cạnh tôi và được ba tôi nuôi nấng. Anh không cần tin vào điều đó, nhưng khi anh nhìn thấy tướng mạo của đứa trẻ, anh sẽ tin”.
Hoắc Anh Tuấn chợt lóe lên trong đầu cậu bé mà anh nhìn thấy ở trường mẫu giáo.
Lần đầu tiên nhìn thấy cậu, anh cảm thấy cậu bé trông rất giống Khương Tuyết Nhu, nhưng sau đó mới biết đứa trẻ đó hình như là con của cháu Diệp Kế Sơ.
Chẳng lẽ ... đứa nhỏ đó thật ra là ... Khương Tuyết Nhu?
“Đứa nhỏ đó… cùng trường mẫu giáo với Tiểu Khê…?” Anh khó khăn nén một chữ ra khỏi cổ họng.( oigioioi chái tim tan nát, hả hê quá, mãi mới ngược được một tý)
Khương Tuyết Nhu cố ý lộ ra vẻ kinh ngạc, "Làm sao anh biết."
"Bùm".
Não của Hoắc Anh Tuấn như bị sấm sét nổ tung, và trái tim anh như bị chia cắt vì đau.( nghiệp quật không trượt phát lào, đáng đời
Anh cho rằng đau đớn nhất là khi biết cô kết hôn với người đàn ông khác, hóa ra cô và Lương Duy Phong đã có một đứa con hơn hai tuổi.
"Không phải, em nói cho tôi biết, không phải là thật, là em đang nói dối tôi."
Anh lao tới như điên, nắm lấy vai Khương Tuyết Nhu lắc mạnh, hai mắt tràn ra nước mắt đau lòng, "Cho dù là do em sinh ra, cũng là con của tôi, đúng không? Tôi biết, chắc chắn ba năm trước em đã lừa dối tôi rồi. Thực ra, con của chúng ta không hề xảy mất, nó là con của tôi. "
Khương Tuyết Nhu run lên, trái tim gào thét.
Khi nhìn thấy người đàn ông trước mặt mình rơi nước mắt, trái tim cô như bị bóp chặt một cách khó hiểu.
Hồi lâu, cô nhếch môi khó coi, "Anh quên mất, con của chúng ta bị anh tự tay đẩy ngã rồi sao, ngày đó tôi chảy bao nhiêu máu, anh còn nhớ không?"( huhu đau lòng quá)
Hoắc Anh Tuấn sững sờ.
Toàn bộ cánh tay run rẩy, nhưng cơ thể dường như bị đông cứng.
Đúng vậy, anh đang nói về cái gì vậy.
Đứa con của anh đã sớm biến mất ba năm trước.
Anh bỏ lỡ và không biết trân trọng nên cô đã có con với người đàn ông khác.
Hai dòng lệ rơi trên khóe mắt.
Ở kiếp này, Hoắc Anh Tuấn rốt cuộc cũng nhận ra đau lòng, tuyệt vọng là như thế nào.
Anh thật vất vả mới tìm được một tia hy vọng như vậy, nhưng lại bị cô nhẫn tâm bóp chết.
Khương Tuyết Nhu nhìn thấy tia sáng trong mắt anh dần dần biến mất, cô chậm rãi cúi đầu xuống.
***
Vậy đó, Hoắc Anh Tuấn, sau này xin đừng đến gặp tôi nữa, không muốn có liên quan gì nữa.
Cô rất sợ, nếu vướng vào anh thế này, cô sẽ rơi vào cảnh bị mọi người hắt hủi.
Bây giờ cô không muốn làm tổn thương Lương Duy Phong, cho nên ... cô chỉ có thể lựa chọn làm tổn thương anh.
... ...
Cuối cùng, Hoắc Anh Tuấn cũng đi rồi.
Anh ta loạng choạng và rời khỏi văn phòng của cô, không thèm chào cô.
Khương Tuyết Nhu đứng trước cửa sổ cao từ tầng cao nhất, nhìn chằm chằm bên ngoài.
Cho đến khi Nghiêm Hà bước vào, "Khương tổng, Hoắc tổng đi rồi, tôi nhìn anh ấy mất hồn rời đi..."
Thực ra cô cũng rất tò mò, chính xác thì Khương tổng đã làm gì để hành hạ Hoắc Anh Tuấn như vậy, như thể ba hồn bảy vía mất sạch.
“Ừm, tôi hiểu rồi, cô cứ làm việc đi.” Khương Tuyết Nhu không chút khí lực nói.
... ...
Hoắc Anh Tuấn phóng xe đến tận cổng trường mẫu giáo.
Đó là trong giờ nghỉ trưa, và người bảo vệ không cho anh ta vào.
Anh đứng dưới nắng nóng cho đến khi Ngôn Minh Hạo gọi: "Hoắc tổng, anh đang ở đâu? Không phải nói ba giờ chiều anh sẽ đến gặp chủ tịch tập đoàn Garson."
“Ngôn Minh Hạo, nói cho tôi biết, ba năm trước anh mua chuộc bác sĩ ở bệnh viện à? Thật ra Tuyết Nhu không hề sảy thai đúng không?” Giọng nói khàn khàn của Hoắc Anh Tuấn vang lên.( haha vẫn cố chấp, nhưng mà số anh đc làm na9 nên cứ cố chấp đi)
Ngôn Minh Hạo qua điện thoại, nghe được lời nói của Hoắc Anh Tuấn, trong đầu như bom nổ tung.
Hồi lâu, hắn mới lắp bắp nói: "Thiếu gia, anh ... làm sao anh biết."( bố cái thằng chưa đánh đã khai, mới ngược được có xíu)
Hoắc Anh Tuấn đang giãy dụa đau đớn: "..."
Vừa rồi anh nghe được cái gì, trong đầu có phải là ảo giác?
Ngôn Minh Hạo trong miệng nói cái gì, có phải là ý mà anh đã hiểu?
Ngay cả Hoắc Anh Tuấn, người đã trải qua vô số sóng gió, lúc này cũng có chút bối rối, khiến hắn quên cả lời nói.
Nhưng không biết, hắn càng im lặng bao nhiêu, Ngôn Minh Hạo lại càng thêm hoảng hốt, "Thực xin lỗi, tôi không phải cố ý."
“Vậy… Lãnh Lãnh là con của tôi?” Hoắc Anh Tuấn quay đầu lại, nhanh chóng phủ đầu anh ta.
Ngôn Minh Hạo cảm thấy ngay cả Lãnh Lãnh cũng bị thiếu gia phát hiện, trong lòng càng thêm lo lắng, chỉ có thể liên tục xin lỗi, "Thực xin lỗi, thiếu gia, anh có thể hỏi Khương tiểu thư chuyện này. Chuyện này là chuyện giữa hai người. Tôi đã hứa với Khương tiểu thư, không thể nói. "( thôi xong, không sợ kẻ địch mạnh như hổ, chỉ sợ đồng đội ngu như bò, coi như công cốc rồi)
Nghe đến đây, Hoắc Anh Tuấn đã chắc chắn 80%, anh quá hiểu Ngôn Minh Hạo, nếu không phải anh ta sẽ phủ nhận.
Có vẻ như cậu bé ở trường mẫu giáo giống với Khương Tuyết Nhu, rất có thể là con trai anh.
Vừa rồi anh còn tưởng là con của Lương Duy Phong và Khương Tuyết Nhu.
Kết quả là anh như mất hồn mất vía, suýt chút nữa muốn đập đầu chết cho xong.
Không ngờ người phụ nữ Khương Tuyết Nhu lại nói dối anh.
Chờ đã, anh nhớ tới Khương Tuyết Nhu mang thai song sinh, hẳn là có thêm một đứa.
***
Giữa suy nghĩ chợt loé sáng, Hoắc Anh Tuấn đột nhiên nghĩ đến Tiểu Khê, lúc đầu còn tưởng rằng Tiểu Khê mất mẹ, Khương Tuyết Nhu đặc biệt chăm sóc con bé, cho nên Tiểu Khê sẽ ỷ lại vào Khương Tuyết Nhu.
Nhưng ... Khương Tuyết Nhu thì sao?
Có vẻ như cô ấy cũng tốt với Tiểu Khê.
Nếu là trước kia anh sẽ không nghi ngờ, dù sao anh cũng tin hai đứa nhỏ đi rồi, nhưng hiện tại nghĩ hai đứa nhỏ học chung mẫu giáo, còn có quan hệ tốt, thêm vào đó là Hoắc Phong Lang cũng từng tham gia kế hoạch giả chết của Khương Tuyết Nhu, có lẽ anh ta biết con của Khương Tuyết Nhu vẫn còn, vậy Tiểu Khê rốt cuộc có thể là con gái của anh sao?
Khi ý nghĩ này lại vang lên, đầu óc Hoắc Anh Tuấn như muốn nổ tung một cái nồi, cả người run lên vì hưng phấn.( tôi edit cũng hưng phấn nè, nhất ông đó, sau bao nhiêu chuyện vẫn còn 2 đứa con)
“Ngôn Minh Hạo, ông chủ của anh là ai?” Hoắc Anh Tuấn nghiến răng cảnh cáo, “Tôi hỏi anh, Tiểu Khê cũng là con gái của tôi, không phải của Hoắc Phong Lang.”
Ngôn Minh Hạo: "..."
Tại đây có hình ảnh
Có trời mới biết khi nghe tin Tiểu Khê là con gái của Hoắc Phong Lang, anh đã ghen tị và đố kị như thế nào, không ngờ Tiểu Khê lại là con gái của mình.
Chẳng trách, anh vốn không thích trẻ con, lại thấy Tiểu Khê thật đáng yêu.
“Ngôn Minh Hạo, nói cho tôi biết, tôi muốn biết sự thật lúc đó.” Hoắc Anh Tuấn kích động nói.
Ngôn Minh Hạo sửng sốt, "Anh còn chưa biết chân tướng, làm sao biết hai đứa nhỏ còn chưa chết."
"Chuyện này cậu không cần biết," Hoắc Anh Tuấn không có bao nhiêu kiên nhẫn cất giọng run rẩy, "Ngôn Minh Hạo, coi như tôi cầu xin cậu đấy."
Lần đầu tiên anh làm sếp lại cầu xin Ngôn Minh Hạo, làm Ngôn Minh Hạo bị giật mình, sửng sốt.
"Hoắc Thiếu, đừng nói những lời như vậy, thật ra là Khương tiểu thư bảo giả bộ sẩy thai, bởi vì lúc đó anh nhất định giao đứa nhỏ cho Ninh Nhạc Hạ nuôi. Tôi không tin Ninh Nhạc Hạ lúc đó thật tốt với hai đứa nhỏ, sợ bọn trẻ chịu ngược đãi, trở thành phiên bản thứ hai, thứ ba của anh lúc nhỏ nên đồng ý với yêu cầu của Khương tiểu thư, nhưng một mình tôi không làm được, vì vậy tôi nhờ nhị thiếu giúp đỡ. "
Ngôn Minh Hạo thở dài nói: "Kỳ thực anh nên cảm tạ Nhị thiếu gia, chính là Nhị thiếu gia đưa Khương tiểu thư ra nước ngoài, cũng là Nhị thiếu gia thuê bác sĩ hàng đầu cứu đứa bé. Anh không biết đâu, bởi vì trong thời gian đó Khương tiểu thư bị buộc phải uống rất nhiều thuốc trị bệnh thần kinh nên lúc đó bệnh tình rất nặng, căn bản là sau khi ra nước ngoài, Khương tiểu thư đã phải nằm viện vài tháng sau đó bọn trẻ cũng bị sinh non và phải nằm lồng ấp. Phải mất hai tháng mới cứu được mạng sống của bọn trẻ ”.
Hoắc Anh Tuấn nghe xong đau lòng đến hít thở không thông.
Hóa ra Khương Tuyết Nhu và bọn trẻ đau khổ hơn anh tưởng.
Chẳng trách cô ấy ghét mình đến vậy.
Anh ta là một tên cặn bã hoàn toàn.
Anh ta cứ mắng Hoắc Phong Lang, nhưng anh ta thậm chí còn không bằng Hoắc Phong Lang.
***
Ngôn Minh Hạo nói: "Hoắc thiếu, nói thật, lúc đó hành vi của anh cũng khiến tôi rất tức giận. Anh và Ninh Nhạc Hạ ở cùng nhau cũng không có vấn đề gì, tại sao anh lại làm tổn thương Khương tiểu thư như vậy, thậm chí là con của cô ấy anh cũng muốn tước đoạt, thật là quá đáng. "
Hoắc Anh Tuấn càng ngày càng thấy hổ thẹn vô cùng.
Giờ nghĩ lại, lúc đó anh đúng là bị ma nhập điên cuồng và ác độc.
Nếu Khương Tuyết Nhu ở trước mặt anh, anh nhất định sẽ quỳ xuống xin cô tha thứ.
"Thật ra, tôi biết Tiểu Khê là con của anh, nhưng tôi không nói ra, bởi vì tôi biết, nếu có, anh nhất định sẽ dùng con của mình để uy hiếp Khương tiểu thư, hoặc là cướp đứa nhỏ ra khỏi tay cô ấy."
Ngôn Minh Hạo rất khó chịu nói: "Đại thiếu, tôi thật lòng mong anh đừng cướp bọn trẻ đi, không biết Khương tiểu thư đã phải chịu bao nhiêu khổ sở vì hai đứa nhỏ đó, anh còn chưa nuôi dưỡng bọn chúng ngày nào, tiền của anh đều tiêu cho Ninh Nhạc Hạ hết rồi, từ khi Khương tiểu thư bắt đầu mang thai, ngoài việc kích thích khiến Khương tiểu thư động thai, anh cũng chưa từng làm được cái gì khác. "( oidoioi có anh trợ lý có tâm vcl)
"Thiếu gia, tôi biết mình đã nói quá nhiều, nhưng đây là điều tôi giữ trong lòng suốt ba năm."
"Ngôn Minh Hạo, tôi không trách cậu."
Hoắc Anh Tuấn khàn khàn mở cổ họng, "Tôi ngược lại phải cám ơn cậu, cám ơn cậu, cậu đừng lo lắng, tôi sẽ không giành bọn trẻ, tôi không đủ tư cách, nhưng về sau, tôi sẽ dùng phần đời còn lại của tôi bù đắp cho hai đứa trẻ này.”( anh không giành bọn trẻ mà anh đào cả mẹ bọn trẻ về luôn, em hiểu anh quá mà)
Ngôn Minh Hạo nhẹ nhõm vô cùng.
Hoắc Anh Tuấn đột nhiên nói: "Cậu có thể đón tôi bằng ô tô, chúng ta cùng đi gặp chủ tịch tập đoàn Garson."( bật mí cho các bạn là chủ tịch tập đoàn Garson là bố đẻ anh Hoắc đần độn nhé, bất ngờ chưa)
tại đây có hình ảnh
Bình luận facebook