Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1065
Chương 1065: Tôi không phải đàn ông, làm sao có thể làm cho cô có thai?
Quý Tử Uyên bật cười: “Được thôi, dù gì cậu cũng chỉ nghĩ về Nhạc.
Hạ Thu, nhưng mà tôi cũng nhắc nhở cậu một câu. Một khi sau lưng cậu không có nhà họ Tống thì Nhạc Hạ Thu sẽ nhanh chóng bỏ rơi cậu”
“Cậu nói phét”
Tống Dung Đức không kìm chế được mà hét vào mặt anh ta: “Quý Tử Uyên, cậu với Hoắc Anh Tuấn là cá mè một lứa. Tại sao các cậu lại thành ra thế này. Năm người chúng ta là bạn bè cùng nhau lớn lên, mà các cậu đều muốn gạt bỏ Hạ Thu”
“Đúng, tất cả người trên thế giới đều muốn loại trừ Hạ Thu, chỉ có một mình cậu là luôn bảo vệ. Đầu óc của mọi người đều có vấn đề nên cậu vì cô ta mà đối đầu với cả thế giới đúng không. Thậm chí đến cả ruột thịt của cậu cũng tự tay giết chết”
Quý Tử Uyên không kiên nhẫn được nữa: “Tôi phải đi làm phẫu thuật, không có thời gian nói chuyện với cậu”
Sau khi anh ta nói xong, mặt không biểu cảm rời đi.
Thật đúng là, nói chuyện với anh ta có thể bị tức chết.
Anh ta có chút đồng tình với Lâm Minh Kiều.
Tống Dung Đức bước ra từ phòng làm việc của bệnh viện.
Anh ta thất thần đi xuống cầu thang.
Dưới lầu, tình cờ gặp bệnh nhân nhỏ tuổi.
Một người bố tâm ba mươi mấy tuổi đang ẩm đứa nhỏ xinh đẹp tâm một tuổi từ bên cạnh đi qua. Đứa nhỏ có đôi mắt to tròn đen láy, nhưng dường như đã bị bệnh, trông mặt mày ủ rũ, nhưng dáng vẻ đó trông rất đáng yêu.
Người bố đó dỗ dành nói: “Cục cưng đừng sợ, bác sĩ chỉ xem cổ họng của con thôi, không chích…”
Trái tim của anh ta nhói lên một cách khó hiểu, vậy là bây giờ anh ta phải giết chết một đứa bé dễ thương như vậy sao?
Mẹ kiếp.
Anh ta phiền não lái xe, vô thức chạy xe đến trước cửa nhà Lâm Minh Kiều.
Sau khi bấm chuông cửa, cánh cửa được người bên trong mở mạnh ra.
Lâm Minh Kiều đang mặc quần bò ở dưới, bên trên thì đang mặc áo ngủ màu hồng, đầy tức giận nhìn anh ta.
“Cô nhìn chăm chắm tôi làm gì?” Tống Dung Đức rất bực bội. Anh ta cũng muốn làm người tốt, anh ta cũng là người bị hại mà.
“Anh làm bụng của tôi lớn lên, người nhà của anh còn muốn ép tôi không được phá bỏ đứa con này. Tôi không hận anh thì hận ai” Lâm Minh Kiều nhìn thấy anh ta thì một bụng đầy oán hận.
Tống Dung Đức sờ sờ mũi, đã xác định được là cái tên đáng chết Tống Như Nguyệt lén đổi thuốc của cô ấy nên cô ấy mới có thể có thai: “Là do lúc đó cô cứ đè tôi xuống và đòi ăn sạch tôi, nếu như cô nhịn được thì đã không có chuyện rồi”
“Vậy anh đừng gọi Nhạc Trạch Đàm đến, đừng kêu tôi đến công ty của các người để nghiên cứu sản phẩm mới gì đó của anh”
Lâm Minh Kiều tức giận: “Tống Dung Đức, rốt cuộc anh có phải là đàn ông hay không, có thể đừng đừng cứ mãi đùn đấy trách nhiệm hay không?”
“Tôi không phải đàn ông, làm sao có thể làm cho cô có thai?” Tống Dung Đức trả đũa lại.
*Ý tôi nói là… một người đàn ông dám chịu trách nhiệm”
Lâm Minh Kiều không còn sức để nói: “Anh luôn không dám thừa nhận việc anh đã làm, còn thích đẩy trách nhiệm cho người khác. Sao nhà họ Tống lại có hạng người như anh chứ?”
Tống Dung Đức đột nhiên nhớ tới lời của ông cụ Tống, mím môi lại một cách khó chịu.
Anh ta làm cho nhà họ Tống mất mặt như vậy sao?
Lâm Minh Kiều thấy anh ta không nói chuyện, không thèm để ý đến anh ta, quay người về phía bàn trà tiếp tục ăn bún ốc.
Sau khi Tống Dung Đức đi vào bên trong, ngửi mùi vị đó thì bỗng chốc muốn ói: “Lâm Minh Kiều, cô để đứa con của tôi ăn những loại đồ ăn rác rưởi gì vậy. Cô muốn làm nó thối chết sao?”
Quý Tử Uyên bật cười: “Được thôi, dù gì cậu cũng chỉ nghĩ về Nhạc.
Hạ Thu, nhưng mà tôi cũng nhắc nhở cậu một câu. Một khi sau lưng cậu không có nhà họ Tống thì Nhạc Hạ Thu sẽ nhanh chóng bỏ rơi cậu”
“Cậu nói phét”
Tống Dung Đức không kìm chế được mà hét vào mặt anh ta: “Quý Tử Uyên, cậu với Hoắc Anh Tuấn là cá mè một lứa. Tại sao các cậu lại thành ra thế này. Năm người chúng ta là bạn bè cùng nhau lớn lên, mà các cậu đều muốn gạt bỏ Hạ Thu”
“Đúng, tất cả người trên thế giới đều muốn loại trừ Hạ Thu, chỉ có một mình cậu là luôn bảo vệ. Đầu óc của mọi người đều có vấn đề nên cậu vì cô ta mà đối đầu với cả thế giới đúng không. Thậm chí đến cả ruột thịt của cậu cũng tự tay giết chết”
Quý Tử Uyên không kiên nhẫn được nữa: “Tôi phải đi làm phẫu thuật, không có thời gian nói chuyện với cậu”
Sau khi anh ta nói xong, mặt không biểu cảm rời đi.
Thật đúng là, nói chuyện với anh ta có thể bị tức chết.
Anh ta có chút đồng tình với Lâm Minh Kiều.
Tống Dung Đức bước ra từ phòng làm việc của bệnh viện.
Anh ta thất thần đi xuống cầu thang.
Dưới lầu, tình cờ gặp bệnh nhân nhỏ tuổi.
Một người bố tâm ba mươi mấy tuổi đang ẩm đứa nhỏ xinh đẹp tâm một tuổi từ bên cạnh đi qua. Đứa nhỏ có đôi mắt to tròn đen láy, nhưng dường như đã bị bệnh, trông mặt mày ủ rũ, nhưng dáng vẻ đó trông rất đáng yêu.
Người bố đó dỗ dành nói: “Cục cưng đừng sợ, bác sĩ chỉ xem cổ họng của con thôi, không chích…”
Trái tim của anh ta nhói lên một cách khó hiểu, vậy là bây giờ anh ta phải giết chết một đứa bé dễ thương như vậy sao?
Mẹ kiếp.
Anh ta phiền não lái xe, vô thức chạy xe đến trước cửa nhà Lâm Minh Kiều.
Sau khi bấm chuông cửa, cánh cửa được người bên trong mở mạnh ra.
Lâm Minh Kiều đang mặc quần bò ở dưới, bên trên thì đang mặc áo ngủ màu hồng, đầy tức giận nhìn anh ta.
“Cô nhìn chăm chắm tôi làm gì?” Tống Dung Đức rất bực bội. Anh ta cũng muốn làm người tốt, anh ta cũng là người bị hại mà.
“Anh làm bụng của tôi lớn lên, người nhà của anh còn muốn ép tôi không được phá bỏ đứa con này. Tôi không hận anh thì hận ai” Lâm Minh Kiều nhìn thấy anh ta thì một bụng đầy oán hận.
Tống Dung Đức sờ sờ mũi, đã xác định được là cái tên đáng chết Tống Như Nguyệt lén đổi thuốc của cô ấy nên cô ấy mới có thể có thai: “Là do lúc đó cô cứ đè tôi xuống và đòi ăn sạch tôi, nếu như cô nhịn được thì đã không có chuyện rồi”
“Vậy anh đừng gọi Nhạc Trạch Đàm đến, đừng kêu tôi đến công ty của các người để nghiên cứu sản phẩm mới gì đó của anh”
Lâm Minh Kiều tức giận: “Tống Dung Đức, rốt cuộc anh có phải là đàn ông hay không, có thể đừng đừng cứ mãi đùn đấy trách nhiệm hay không?”
“Tôi không phải đàn ông, làm sao có thể làm cho cô có thai?” Tống Dung Đức trả đũa lại.
*Ý tôi nói là… một người đàn ông dám chịu trách nhiệm”
Lâm Minh Kiều không còn sức để nói: “Anh luôn không dám thừa nhận việc anh đã làm, còn thích đẩy trách nhiệm cho người khác. Sao nhà họ Tống lại có hạng người như anh chứ?”
Tống Dung Đức đột nhiên nhớ tới lời của ông cụ Tống, mím môi lại một cách khó chịu.
Anh ta làm cho nhà họ Tống mất mặt như vậy sao?
Lâm Minh Kiều thấy anh ta không nói chuyện, không thèm để ý đến anh ta, quay người về phía bàn trà tiếp tục ăn bún ốc.
Sau khi Tống Dung Đức đi vào bên trong, ngửi mùi vị đó thì bỗng chốc muốn ói: “Lâm Minh Kiều, cô để đứa con của tôi ăn những loại đồ ăn rác rưởi gì vậy. Cô muốn làm nó thối chết sao?”
Bình luận facebook