• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Hot Truyện Dụ Dỗ Đại Luật Sư - Hoắc Anh Tuấn - Khương Tuyết Nhu (131 Viewers)

  • Chương 904-909

Chương 904: Em đồng ý

* Cái chủ ý này ngược lại không tệ, vậy tớ sẽ chờ để làm phù dâu của cậu, tớ chờ đợi ngày này thật lâu rồi.

Khương Tuyết Nhu ngẩn ra.

Đúng vậy, thật ra cô đã cưới, nhưng mà cho tới bây giờ chưa từng có hôn lễ.

Suy nghĩ một chút mình còn rất thảm.

* Được, cậu liền làm một phù làm dâu mà lo chuẩn bị đi”

Xe ngừng ở trước mặt Lương Duy Phong, Khương Tuyết Nhu xuống xe.

* Nghe nói em thắng” Lương Duy Phong mỉm cười đi tới, tự nhiên cầm tay cô.

* Đúng vậy, nhờ có chứng cứ anh cho em.” Khương Tuyết Nhu ngửa đầu nhìn anh ta: : ” Buổi tối em xuống bếp làm bữa tiệc chúc mừng với anh?”

* Chúc mừng là tất nhiên” Lương Duy Phong nâng tay cô lên, từ trong túi móc ra một chiếc nhẫn kim cương mà đeo lên tay cô: “

Nhưng mà ngón tay xinh đẹp như vậy là dùng để đeo một chiếc nhẫn kim cương, loại chuyện xuống bếp này vân là nên để cho anh làm”

Khương Tuyết Nhu nhìn chiếc nhẫn kim cương lớn trên ngón giữa ngớ ngẩn: ” Anh đây là… ?”

* Đồng ý không?” Lương Duy Phong nhìn cô chăm chú: ” Lần này anh không nghĩ đính hôn, trực tiếp kết hôn, có thế không?”

Khương Tuyết Nhu có chút mơ hồ, mặc dù mới vừa rồi ở trong xe cùng Lâm Minh Kiều đề cập tới chuyện kết hôn, nhưng không nghĩ tới anh ta lại liền cầu hôn nhanh như vậy.

* Xin lỗi, thật giống như hù được em: Lương Duy Phong bất đắc dĩ cười một tiếng: ” Thật sự là sợ em lần nữa chạy đi.”

” Sẽ không.” Khương Tuyết Nhu thả tay xuống, cười nói: ” Được, em * Thật?” Lương Duy Phong mừng rỡ không thôi, một gương mặt nho nhã anh tuấn tràn đầy nụ cười sung sướng.

” Dĩ nhiên.” Khương Tuyết Nhu dừng một chút, muốn nói lại thôi nói: ” Nhưng mà em hy vọng tạm thời không nên công khai ra ngoài, anh cũng biết, dẫu sao thế lực của Hoäc Anh Tuấn vẫn rất khống lồ, hơn nữa ích kỷ cực độ, em lo lắng nếu như anh ta biết chúng ta ở chung một chỗ, nói không chừng sẽ hết sức ngăn trở, hay là chờ sau khi kết hôn rồi hãy nói.”

” Anh cũng nghĩ như vậy, tốt nhất chờ có đứa con nữa thì công khai sẽ tốt hơn” Lương Duy Phong ranh mãnh nói.

Khương Tuyết Nhu ngẩn ra, bỗng nhiên nghĩ tới Hiểu Lãnh và Hiểu Khê.

* Em đừng hiểu lầm” Lương Duy Phong cũng đoán được cô đang suy nghĩ gì: ” Anh cũng sẽ xem Hiểu Lãnh và Hiểu Khê và con ruột đối đãi giống nhau, chẳng qua là anh thật thích trẻ nít, dĩ nhiên, nếu như em không muốn cũng được đi… “

* Không có, nếu như chúng ta tương lai kết hôn rồi, em khẳng định vẫn là sẽ sinh ra cho anh một đứa trẻ, nếu không, đối với anh mà nói không công bằng” Khương Tuyết Nhu cười một tiếng, cô cũng không có ích kỷ như vậy.

” Tuyết Nhu, cám ơn em, anh vẫn là câu nói kia, tùy em, chỉ cần là do em sinh thì anh đều thích.”’ Lương Duy Phong cười cầm tay cô: ” Đi thôi, buổi tối sẽ xuống bếp ở bên kia, anh lo lắng Hoäc Anh Tuấn sẽ tới.”

” Ừ, em cũng định trước tiên dọn qua bên kia ở chung với bố em, sau này còn có thể mỗi ngày bầu bạn với Hiểu Lãnh.”

Cô trước đó ở nơi này thuần túy là để cho tiện quyến rũ Hoắc Anh Tuấn, bây giờ đã không có ý nghĩ này nữa, cũng không có cần thiết tiếp tục ở nơi này nữa.

Hơn nữa, khoảng thời gian này không để mắt đến Hiếu Lãnh, cũng để cho cô thật áy náy.

* Cũng tốt, ngày mai anh giúp em dọn.”

Lương Duy Phong dắt tay cô lên trên xe.
Chương 905: Thật sự khóc

Đêm khuya, trong hội sở.

Lúc Quý Tử Uyên thật vất vả tìm được Hoắc Anh Tuấn, anh đã say không còn biết trời trăng gì nữa, nhưng mà trong tay vẫn còn cầm một chai rượu mạnh đổ vô miệng.

” Đừng uống, uống nữa thì cậu sẽ không chịu nối.’ Quý Tử Uyên lấy đi chai rượu.

” Đem rượu cho tôi.” Hoäc Anh Tuấn say khướt hai mắt hơi đỏ lên, anh dùng sức vỗ tim và miệng mình, cổ họng trầm thấp khàn khàn: “

Chỉ có dạ dày đau, nơi này của tôi mới sẽ không đau như vậy, tôi con mẹ nó không phải là một người, tôi làm sao… Có thể tốn thương cô ấy như vậy”

Quý Tử Uyên đáy mắt toát ra phức tạp sâu đậm, biết lâu như vậy, anh ta lần đầu tiên thấy Hoắc Anh Tuấn… Khóc.

Là khóc thật.

* Đừng nói như vậy” Quý Tử Uyên ngồi ở bên cạnh anh, đốt điếu thuốc: ” Ai cũng không ngờ tới người bị hãm hại là Lục Thiên Bảo.

” Tử Uyên, cậu nói… Hết thảy các thứ này có phải là Hạ Thu làm hay không-‘ Hoắc Anh Tuấn mờ mịt nhìn về phía anh ta: ” Tôi không muốn hoài nghỉ, nhưng mà nếu như không phải là cô ấy nói muốn ngón tay của Lục Thiên Bảo, tôi sẽ không đi chém, không phải Nhạc Trạch Đàm nói tôi đứng ra cãi kiện, thì hôm nay tôi cũng sẽ không ra tòa, cũng là hết thảy các thứ này, để cho tôi cùng Khương Tuyết Nhu hoàn toàn không cách nào quay đầu lại.”

* Tôi cũng không biết, nếu nói thật là cô ấy làm, Hạ Thu kia quả thật ẩn núp quá con mẹ nó kinh khủng, một người ngay cả cái chết cũng có thể dùng để bày mưu, sợ rằng không có mấy người có thể làm được, nhưng mà hai người kia đến bây giờ cũng không tra được một chút mặt mũi, hai anh em Hạ Thu cùng và Nhạc Trạch Đàm hai người này hẳn không có loại bản lãnh này”

Quý Tử Uyên hút thuốc, anh cũng là cùng Nhạc Hạ Thu cùng nhau lớn lên, ở trong lòng anh ta, Nhạc Hạ Thu giống như em gái vậy, đơn thuần, sạch sẻ, hiền lành.

Nhưng mà gần đây phát sinh hết thảy mọi chuyện, khiến cho anh ta cũng bắt đầu hoài nghi, có lẽ Nhạc Hạ Thu đã thay đổi.

* Có thể nếu như không phải là cô ấy, là ai muốn lợi dụng Lục Thiên Bảo để cho tôi cùng Khương Tuyết Nhu phát sinh mâu thuần rồi chia tay, tôi cùng Khương Tuyết Nhu chia tay đối với người nào là tốt nhất?”

Hoắc Anh Tuấn nhếch môi, anh cũng không muốn hoài nghỉ a, nhưng anh không khỏi không thừa nhận chuyện này có thể là do Nhạc Hạ Thu tự mình bày mưu.

Coi như không phải là cô ta, sau khi xảy ra chuyện, hai anh em Nhạc Hạ Thu là có mục đích muốn thêm dầu vào lửa, để cho anh cùng Khương Tuyết Nhu phát sinh mâu thuẫn càng kịch liệt.

Chỉ tiếc lúc đó anh hoàn toàn bởi vì Nhạc Hạ Thu mà đồng tình, mà không đủ lý trí để suy nghĩ chuyện này.

“Người trong cuộc mơ hồ người đứng xem sáng suốt a” Hoắc Anh Tuấn cười khổ: ” Trước kia tôi không hiểu ông cụ Tống muốn cấm túc Dung Đức, hoặc giả là ông cụ Tống bọn họ so với chúng ta nhìn thấu mọi chuyện.”

* Đúng vậy, nếu như Dung Đức ở đây, với tính khí kia cậu ấy, có thể… Lục Thiên Bảo ngay cả mạng sống cũng không còn” Quý Tử Uyên cũng là càng nghĩ tâm càng lạnh Sau lưng phảng phất có một lực lượng đang thao túng, ba người bọn họ bình thường lại ở trên thương trường bày mưu lập kế, nhưng ở trong chuyện này thật giống như cũng bởi vì Nhạc Hạ Thu thay đối quá ác độc, suy nghĩ một chút, đích thực quá đáng sợ.

*Tử Uyên, sau này… Cách xa Hạ Thu một chút.’ Lục phủ ngũ tạng của Hoắc Anh Tuấn đều lạnh cả người: ” Bất kể chuyện này có không có quan hệ với Hạ Thu, nhưng tôi cảm giác cô ấy đã không còn đơn giản như vậy”

* Lời này hay là cậu tự nhủ đi, nhất” Quý Tử Uyên lắc đầu một cá vĩnh viễn cũng sẽ không tin tưởng”

905-du-do.jpg


* Không được, tôi phải đi cầu xin cô ấy tha thứ” Hoắc Anh Tuấn đoạt lấy chai rượu, mở miệng uống rượu, cho đến khi dạ dày đau nhức đến mức cũng không cách nào nhịn được nữa, đột nhiên vọt vào phòng vệ sinh há miệng nôn mửa ra, thậm chí trong đó còn kèm theo máu tươi.

” Chửi thề một tiếng.”

Quý Tử Uyên khẽ nguyền rủa một tiếng, vội vàng đem anh đưa vào bệnh viện.

Bác sĩ chẩn đoán là bị loét dạ dày, phải lập tức phẫu thuật.
Chương 906: Sẽ trả lại gấp trăm lần ngàn lần

Nhưng mà trước khi phẫu thuật.

Hoắc Anh Tuấn lại cắn hàm răng chịu đựng đau nhức đem điện thoại di động ném cho Quý Tử Uyên: ” Tìm số điện thoại của Khương Tuyết Nhu, hãy lấy số cậu gọi cho c‹ : Anh em nhiều năm, Quý Tử Uyên giây phút hiếu ngay, nhưng mà anh ta cảm thấy Khương Tuyết Nhu sẽ hoàn toàn không trở lại, nhưng mà nhìn hình dáng đau đến mức mặt trắng như tuyết kia của Hoắc Anh Tuấn, vẫn là không nhịn được dùng điện thoại của mình gọi cho Khương Tuyết Nhu.

* Alo.” Bên trong truyền tới giọng nói ôn nhu của một người phụ nữ.

Quý Tử Uyên ho nhẹ một tiếng: ” Tôi là Quý Tử Uyên, là như vầy, tối nay Hoäc Anh Tuấn uống nhiều rượu quá nên bị loét dạ dày cần phẫu thuật… ° * Tôi không phải bác sĩ” Khương Tuyết Nhu trực tiếp lạnh nhạt cắt đứt lời anh ta.

* Cậu ấy hộc máu” Quý Tử Uyên cười khổ: ” Hoắc Anh Tuấn bây giờ rất hối hận, tôi cho tới bây giờ không thấy cậu ấy khó chịu qua như vậy, cô có thể tới một chuyến hay không, cậu ấy thật rất cần cô.”

” Anh gọi lầm rồi, tôi nghĩ anh ta càng cân Nhạc Hạ Thu hơn, các người đừng gọi điện thoại cho tôi nữa, người này cho dù chết cũng không cần thông báo tôi đi tặng hoa, dẫu sao tặng hoa cũng cần tiền, vì thứ người như vậy, tôi một đồng cũng không muốn lãng phí.”

Khương Tuyết Nhu nói xong trực tiếp cúp máy.

Điện thoại di động là đang mở loa ngoài, Hoắc Anh Tuấn nằm ở trên giường bệnh đau muốn ngất xỉu một đôi con ngươi đen nhánh, ánh mắt hy vọng dần dần bị chôn vùi, thay vào đó là mờ tối và đau khổ vô tận.

Bị loét dạ dày rất đau, nhưng đau nữa cũng không bảng trong lời nói lạnh lùng của cô mang tới dao găm đâm đau lòng anh.

Quý Tử Uyên thở dài, để cho bác sĩ đẩy anh đi vào làm phẫu thuật.

Trong biệt thự nhà họ Diệp.

Khương Tuyết Nhu tiện tay đem điện thoại di động ném qua một bên, mặt đầy hờ hững, ngay cả một tia ưu tư dư thừa cũng không có.

Một cái loét dạ dày mà thôi, cho là cô sẽ đau lòng? Để mà buổi tối như vậy chạy tới.

Anh khi cô vẫn là đã từng cái loại đàn bà vì anh mà lòng như lửa đốt hay sao.

Sẽ không còn nữa.

” Mẹ, là Hoắc Anh Tuấn xảy ra chuyện sao?” Hiể Lãnh nẫm ở trên giường ngủ mơ mơ màng màng mở mắt ra.

*Ừ, con lo lắng?” Khương Tuyết Nhu thấp giọng hỏi.

” Không có, có đôi lời nói như thế này, gieo nhân nào gặp quả đó, ông ấy sẽ không dễ dàng đi như vậy:’ Hiếu Lãnh lãnh đạm đạm nói.

Khương Tuyết Nhu “Xì” cười một tiếng: ” Nói đúng, bảo bối, đi ngủ sớm một chút đi, mẹ đã mấy ngày không nghỉ ngơi.”

” Dạ” Hiểu Lãnh nhìn mẹ chìm vào giấc ngủ, chớp mắt.

Mẹ có thể không so đo, nhưng hôm nay mẹ bị tốn thương, sau này.

cậu bé sẽ trả lại trăm lần ngàn lần cho… Cái người mà cậu bé gọi là bố đó.

Cũng trong lúc đó.

Nhạc Hạ Thu không ngừng gọi điện thoại cho Hoắc Anh Tuấn, nhưng không gọi được, biếu hiện tắt máy.

Cô ta gọi cho Quý Tử Uyên, cũng không có nhận, gọi cho Tống Dung Đức, cũng không cách nào gọi được.

Cô ta bị chọc tức ở trong biệt thự trở nên nổi giận, cao giọng chửi mắng.

Cô ta không nghĩ tới, một buổi tối, cà ba thiếu gia lớn ở Kinh Đô đều không nhận điện thoại của cô ta, phải biết, trước kia, ba người bọn họ cũng đều là nâng cô ta như nâng trứng ở lòng bàn tay vậy.
Chương 907: Người đứng sau Nhạc Hạ Thu

Nhạc Trạch Đàm lòng như lửa đốt: ” Hạ Thu, vậy phải làm sao bây.

giờ, nếu như sau này cả ba thiếu gia đều không quan tâm chúng ta, vậy hai anh em chúng ta muốn ở Kinh Đô này đặt chân thì quá khó khăn rồi”

* Hoäc Anh Tuấn chẳng qua là đang bực bội, anh ấy sẽ không mặc kệ em, nói cho cùng Tống Dung Đức cũng chỉ là tạm thời bị giam lại, chẳng lẽ nhà họ Tống có thể giam anh ta cả đời hay sao.” Nhạc Hạ Thu cắn răng nghiến lợi nói.

* Ai, vốn là còn muốn mượn cơ hội này để có thể cùng Cậu cả Hoäc có thể quay lại, còn kém một chân bước vào cửa nữa, không nghĩ tới Khương Tuyết Nhu lại trở mình.” Nhạc Trạch Đàm thận trọng liếc hướng cô ta: ” Hạ Thu, hai cái tên bắt cóc chân chính kia là do em thuê sao.”

* Anh chớ có nói bậy nói bạ, em cái gì cũng không làm” Nhạc Hạ Thu hung ác trợn mắt nhìn anh ta một cái: ” Anh trở về đi thôi”

* Được rồi” Nhạc Trạch Đàm nhún vai, cô ta không thừa nhận, nhưng mình có thế không tin.

Nhạc Trạch Đàm sau khi rời đi, Nhạc Hạ Thu lập tức giận đùng đùng lôi điện thoại ra gọi cho một số điện thoại: ” Người làm việc của anh cũng quá không lanh lẹ đi, lần trước vụ án của Lỗ Triết Hạn cũng vậy, lần này trói tôi còn để lại máy giám sát, ngay cả vân tay trong xe cũng đều không dọn đẹp sạch sẻ, vốn là Lục Thiên Bảo là chết chắc, kết quả ở trên tòa án còn lật án, làm cho Hoäc Anh Tuấn bây giờ hoài nghỉ tôi, tôi thật là bị các người hại chết.”

* Hại chết?”

Đầu kia truyền tới một tiếng cười nhẹ của người đàn ông: ” Chính cô nếu có thể nghĩ ra cái loại mưu kế ác độc đó, liền phải chuẩn bị tiếp nhận gánh vác hậu quả xấu nhất, lần này bắt cóc vốn chính là ý muốn nhất thời của cô, trước sau sắp đặt thời gian không tới nửa ngày, cô để cho tôi làm cho không chê vào đâu được, những chuyện này cô lúc trước tại sao không nói rõ ràng, tôi có thể là dựa theo phân phó của cô đem toàn bộ máy giám sát xóa bỏ, nhưng tôi cũng không thể đem ghi chép của máy giám sát của các xe gần đó toàn bộ phá hủy đi”

” Chiếc xe kia nếu như anh phá hủy thì cái chuyện gì cũng không có.’ Nhạc Hạ Thu tức giận.

” Cô là heo sao, phá hủy xe Hoắc Anh Tuấn làm sao ở trong thời gian ngắn nhất có thể tìm được cô, Lục Thiên Bảo là thật bị chích ma túy, nếu như Hoắc Anh Tuấn không có ở trong thời gian chúng ta thiết kế chạy tới, cô thật sẽ bị anh ta chơi” Người đàn ông giọng thấp lạnh mảng lên.

Nhạc Hạ Thu nhất thời á khẩu.

Bên kia nói tiếp: ” Nhạc Hạ Thụ, tôi giúp cô hai lần, nhưng hiến nhiên cô vẫn không thể nào trở lại bên người Hoắc Anh Tuấn, sau này không nên tới tìm tôi nữa, cô đối với tôi không có bất kỳ chỗ nào dùng… “

Làm sao không chỗ dùng, coi như Hoắc Anh Tuấn không có ý định cưới tôi, nhưng Tống Dung Đức một mực khăng khăng thích tôi, chú của anh ta sang năm một khi leo lên vị trí Tổng thống, địa vị nhà họ Tống sẽ như cá gặp nước càng ra sức tung hoành.”

Nhạc Hạ Thu vội vàng nói, ba thiếu gia đã không nhờ vả được, cô ta phải vững vàng bắt cái người giúp cô ta ở trong nước này.

* Nói cho cùng… Anh trước kia không phải một mực rất thích Khương Tuyết Nhu hay sao, lần này cô ta cùng Hoắc Anh Tuấn xích mích thành thù, sợ rằng lại cũng không có biện pháp hợp lại, cơ hội của anh tới, anh hẳn cảm ơn tôi.” Nhạc Hạ Thu cười nhạt.

Người nọ cười nhẹ một tiếng: ” Nhạc Hạ Thụ, tôi giúp cô hai lầi šp theo tôi quả thật sẽ không giúp cô nữa, trừ phi cô có thể nghĩ đến trên thân mình còn có cái gì có thể có giá trị lợi dụng, cô cũng không cần uy hiếp tôi nữa, chuyện này nếu như bại lộ, sợ rằng tư cách để cô có thể gả cho Tống Dung Đức cũng sẽ mất đi, nói cho cùng, để cho một người đàn bà không có quyền không có thế biến mất, đối với tôi mà nói vẫn là rất đơn giản.”

Điện thoại “Đô ” một tiếng cắt đứt, đáy lòng Nhạc Hạ Thu toát ra một trận khí lạnh.

Trong ngôi biệt thự nào đó ở thành phố, Lương Duy Phong cầm điện thoại di động đứng ở sát cửa sổ.

Trước mặt trên cửa số ngã ra ánh sáng chiếu xuống bóng hình thon dài cao ngất, thân thể anh ta mặc quần áo ngủ màu xanh đen, một gương mặt tuấn tú nho nhã rỉ ra một khí chất u ám thâm trầm, anh ta khác hẳn bất đồng với lúc ban ngày ôn văn nho nhã.

Rất nhanh, điện thoại di động của anh ta reo, một cái âm thanh khác sâu không lường được ở bên kia vang lên: ” Chuyện tiến triển nhưthế nào?”

” Sắp” Lương Duy Phong cung kính trả lời.

” Rất tốt, Hoắc thị sừng sững quá lâu, nên rơi đài, tôi chờ cật Người nọ tâm tình vui thích nói: ” Gần đây làm cũng không tệ, tôi rất coi trọng cậu.”

” Cám ơn.”

Sau khi cúp điện thoại, Lương Duy Phong dịu dàng nhưng trong đáy mắt toát ra hận ý căm ghét.

Hoäc Anh Tuấn, rất nhanh, anh ta sẽ đích thân đem người này từ. trên thân đàn kéo xuống dưới!

Anh ta vĩnh viễn sẽ không quên, năm đó ở trong buổi lễ mừng thọ của ông cụ Diệp, anh là làm nhục anh ta trước con mắt nhìn trừng trừng của mọi người như thế nào, càng sẽ không quên, anh là tàn nhẫn đem Khương Tuyết Nhu cướp đi như thế nào.

Những năm này, anh ta một mực ẩn nhãn ẩn núp.

Cái vị trí đứng đầu nước Nguyệt Hàn kia, anh ta sớm muộn gì cũng sẽ ngồi lên.
Chương 908: Sóng gio Diệp thị

Hôm sau.

Lúc Khương Tuyết Nhu đang làm điểm tâm cho Hiểu Lãnh, Diệp Gia Thanh bỗng nhiên nhận được điện thoại từ ông cụ Diệp gọi tới: ” Diệp Gia Thanh, mày lại đem công ty cổ phần bán đi, đây chính là gia sản của nhà họ Diệp chúng ta, là căn cơ mà đời đời kiếp kiếp tố tiên lưu lại, mày lập tức đi tới công ty cho tao, coi như thân thể không được, thì mày cũng phải bò qua tới cho tao, cái đồ nghiệt súc mày.”

Ông cụ Diệp mảng rất lớn tiếng, dù là Khương Tuyết Nhu ở trong phòng bếp cũng nghe được.

* Bố… ” Cô lo lắng nhìn về phía Diệp Gia Thanh: ” Đại khái là Xuyên Điền tiên sinh đã đến công ty”

“Không có sao, nếu bố đã quyết định bán, vậy thì cũng đã chuẩn bị xong bị ông nội con mắng” Diệp Gia Thanh bất đắc dĩ cười khổ.

* Ông nội rất tức giận, chỉ sợ không phải mắng đơn giản như vậy”

Khương Tuyết Nhu cau mày.

* Nghiêm trọng nhất cũng bất quá bị đuổi ra khỏi nhà họ Diệp, bố đã không sao” Diệp Gia Thanh thở dài một cái.

” Bố thuận theo ông nội bà nội con cả đời, ban đầu chính là bọn họ.

không phải là muốn để cho bố cùng Vệ Phương Nghỉ ở chung một chỗ, kết quả đưa đến kết cục phải tách ra với mẹ con, vốn là nên thuộc về con nhưng kết quả lại đưa hết cho Diệp Minh Ngọc, buồn cười nhất chính là Diệp Minh Ngọc cũng không phải con gái bố, nhưng ông nội và bà nội của con vẫn là che chở Diệp Diêu Đông cùng Diệp Minh Ngọc, bố đã chịu đựng như vậy đủ rồi * Ông ngoại, ông không phải một mình, con và mẹ sẽ chăm sóc ông” Hiểu Lãnh ngửa khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu lên an ủi.

*” Ngoan, sau này ông ngoại hết thảy đều phải do mẹ con cùng Hiểu Lãnh còn có Hiếu Khê chăm sóc” Diệp Gia Thanh cười nói: ” Suy nghĩ một chút mình mới hơn năm mươi tuổi, bố còn muốn ra ngoài mở công ty”

* Bố, con ủng hộ bố” Khương Tuyết Nhu cười nói: ” Cơm nước xong, con đưa bố đi đến công ty, dẫu sao cổ phần cũng là con bán, khẳng định Xuyên Điền tiên sinh đã tới công ty, con phải tự mình cùng ông ấy nói một chút.”

Buổi sáng chín điểm, hai người liền lái xe đi đến tập đoàn Diệp thị.

Sau khi hai người đi vào công ty, tất cả nhân viên cũng hướng hai người ném tới ánh mắt oán giận cổ quái * Sau này Diệp thị sợ rằng phải thay đổi thời tiết a, cũng không biết sau này còn có thể kêu là Diệp thị hay không”

* Có ý gì a, các người rốt cuộc đang nói gì?”

* Ông trời của tôi a, chuyện lớn như vậy, anh còn không biết, sáng nay Xuyên Điền xã trưởng của công ty Nghê Hồng ở nước Đức đã tới Diệp thị, nói là Diệp Gia Thanh đã đem cổ phần trong tay ông ta bán hết cho ông ấy, sau này Xuyên Điền xã trưởng chính là cổ đồng lớn nhất”

* Công ty Nghê Hồng ở nước Đức không phải là người nước ngoài sao, như vậy nói cho cùng công ty này cũng muốn trở thành công ty đầu tư nước ngoài sao.”

” Cũng không phải là vậy, quan trọng hơn chính là ông cụ Diệp muốn quản lý công ty sợ là không thể nào được, Xuyên Điền người ta cũng không thể nào để cho ông ấy nắm Diệp thị trong tay, tôi phỏng đoán các vị quản lý cấp cao cũng sẽ hỗn loạn”

908-du-do.jpg


Điền tiên sinh cười híp mắt: ” Là Khương tiểu thư chính miệng đồng ý đem cổ phần bán cho tôi, chúng ta liên chuyển đã xong, hiệp nghị cũng ký xong, tiền tôi cũng đã chuyến qua, nếu như đổi ý, tôi có thể cáo các người lừa dối.”
Chương 909: Ngất xỉu

* Khương Tuyết Nhu, chị làm sao có thể làm ra loại chuyện này”

Diệp Minh Ngọc thở hổn hển hướng Khương Tuyết Nhu gầm thét: “

Diệp thị là do đời đời kiếp kiếp tổ tiên dùng trên trăm năm mới đem công ty phát triển tới hôm nay, kết quả chị lại bán cho người nước Đức vậy sao, chị sẽ không sợ liệt tố liệt tông nhà họ Diệp chúng ta từ trong mộ bò ra ngoài tìm chị sao.”

* Anh hai, anh quá hồ đồ, có phải là anh bị Khương Tuyết Nhu giựt giây hay không, anh là muốn chọc giận chết bố mẹ a, bọn họ tín nhiệm anh, mới có thể đem cổ phần công ty cho anh, nếu như anh không muốn những cổ phần này, anh có thế cùng chúng ta nói a, chúng ta những thứ người góp vốn này có thể mua cổ phần trong tay anh, tại sao phải bán cho người khác.”

Diệp Diêu Đông cũng tức giận thật là muốn ói máu, vốn cho là giựt giây ông cụ Diệp tiến vào công ty, ông ta rất nhanh là có thể trở lại, không bao lâu nữa, sẽ có thể lần nữa nắm công ty trong tay.

Nhưng mà Diệp Gia Thanh lại đem cổ phần bán, cái người Xuyên Điền khuấy vào, sau này thị sao có thể để cho bọn họ một nhà nắm công ty trong tay được.

* Tiện nhân.”

Ông cụ Diệp tức giận nhặt lên ly trà trước mặt hướng Khương Tuyết Nhu trên mặt đập tới.

Nhưng không đập trúng, Khương Tuyết Nhu nghiêng đầu tránh ra.

* Tao sai rồi, tao cũng không nên tiếp nhận mày trở về nhà họ Diệp, vốn là tao còn đối với mày có tí mong đợi, tao đời trước là ác cái gì mà sinh ra đứa cháu gái như mày vậy!

Mày lập tức cùng Xuyên Điền tiên sinh nói rõ ràng, hiệp nghị là chính mày một phương diện cùng ông ta ký, cùng bố mày không quan hệ liên quan như thế nào, cùng Diệp thị chúng ta càng không quan hệ, phần hợp đồng, chúng ta sẽ không thừa nhận.”

Ông cụ Diệp nổi giận hống.

Khương Tuyết Nhu nhướng mày: ” Ông nội, ông không nghe được lời Xuyên Điền tiên sinh mới vừa nói sao, nếu như con phủ nhận, vậy con đây là thị buôn bán lừa dối, phải ngồi tù.”

* Cô ngồi tù so với việc cổ phần Diệp thị rơi vào trong tay công ty Nghê Hồng nước Đức vẫn tốt hơn.” Diệp Diêu Đông trầm giọng mở miệng: ” Anh trai, em khuyên anh tốt nhất nên khuyên nhủ cô ta, em biết em trước kia là thật có lỗi với anh, nhưng chúng ta thủy chung là anh em ruột thịt, bình thường huyên náo đi nữa cũng là người một nhà, công ty thủy chung là họ Diệp, anh muốn bán, sau này tên công ty nói không chừng cũng sẽ bị từ bỏ, anh nhẫn tâm sao”

Một người góp vốn khác chủ tịch Phan cũng lập tức nói: ” Đúng vậy, Gia Thanh, anh ở Diệp thị công tác đã mấy thập niên, chúng ta cùng nhau đánh liều phấn đấu, mới đem công ty phát triển đến hôm nay, Diệp thị là đứa trẻ của mọi người chúng ta, anh cẩn thận suy nghĩ lại một chút, chớ làm chuyện hối hận”

“Mày là muốn ép tao cái người làm phụ thân quỳ xuống trước mặt mày phải không” Ông cụ Diệp cầu khẩn nói.

” Bố, thật xin lỗi, Tuyết Nhu là con gái con, con không thể để cho con bé ngồi tù.” Diệp Gia Thanh thở dài một hơi.

“Mày… “

Ông cụ Diệp tức giận một cổ khí huyết dâng trào, lảo đảo mấy bước, trực tiếp té xỉu.

* Ông nội” Diệp Minh Ngọc lập tức xông tới đỡ ông cụ lên: ” Mau kêu xe cứu thương.”

Gia Thanh vội vàng gọi xe cứu thương, xe cứu thương rất mau tới đây, đem ông cụ đưa vào bệnh viện, chỉ lưu lại một Diệp Diêu Đông bởi vì đi đứng bất tiện không có đi.

Toàn bộ trong phòng họp hò hét âm ỉ.

* Nếu như ông cụ Diệp té xỉu, vậy chuyện này ngày khác nói sau.”

Diệp Diêu Đông ra lệnh chuẩn bị lập tức.

Xuyên Điền lạnh lùng cười một tiếng: ‘ Xin lỗi, hôm nay tôi tới, không có ý định đi, bắt đầu từ hôm nay, tôi là người góp vốn lớn nhất Diệp thị, tôi dưới sự yêu cầu thứ hai tổ chức lại thành viên ban giám đốc đại hội, công ty có rất nhiều chuyện tôi có quyền biết, hơn nữa chủ tịch cũng cần lần nữa chọn lại.”

Giao phó xong, Xuyên Điền xã trưởng trực tiếp đi.

Chủ tịch Phan da đầu tê dại: ” Diêu Đông a, cái người Xuyên Điền này rất xảo quyệt a, tuyệt đối khó đối phó.”

* Nói nhảm, công ty Nghê Hồng của nước Đức nằm trong top mười xí nghiệp mạnh nhất, Xuyên Điền xã trưởng có thể là một người đơn giản sao, ông ta sớm đã nhìn chäm chằm Diệp thị chúng ta rất lâu rồi”

Diệp Diêu Đông tức giận cản răng nghiến lợi: ” Khương Tuyết Nhu thật đúng là tìm đến cho tôi phiền phức lớn”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom